Thứ Hai, 28 tháng 11, 2022

Châu Âu có phải là Tây không?




Châu Âu có phải là Tây không?

Tawada Yōko
Hà Vũ Trọng dịch




Tawada Yōko (多和田葉子 Đa-hoà-điền Diệp-tử) nhà văn Nhật Bản, sinh ở Tokyo năm 1960, định cư ở Đức từ năm 1982, chọn viết cả hai thứ tiếng Nhật và Đức. Năm 1987 cô xuất bản tập thơ đầu tay song ngữ: Nur da wo du bist da ist nichts—Anata no iru tokoro dake nani mo nai (Khoảng trống chỉ có ở nơi bạn trú ngụ). Truyện của Tawada thường dùng thể tự sự phản kí ức, mô phỏng truyền thuyết Đức và kho tàng dân gian Nhật. Phong cách kì dị của của cô gần như khác biệt hẳn với những nhà văn di dân khác để kiếm tìm một không gian mới ở trong và ngoài nước Nhật. Tadawa nhận nhiều giải thưởng văn học đáng kể, như Gunzo năm 1991 dành cho cây bút mới với truyện “Mất gót”. Giải Akutagawa 1993 với “Chú rể từng là con chó”. 1996, Giải Adelbert von Chamisso, dành cho những nhà văn ngoại quốc đóng góp vào văn hoá Đức. 2003, Kẻ tình nghi trên chuyến tàu đêm đoạt Giải Tanizaki và Giải Văn Chương Ito Sei. Huy chương Goethe năm 2005.


Thập niên 1990 có những khuynh hướng mới trong văn học Nhật Bản, đặc biệt tác phẩm của một số nhà văn nữ đã phê phán truyền thống Nhật, nhờ vậy độc giả Nhật bắt đầu nhìn ra chân tướng của mình trong văn học đương đại. Tawada Yōko thuộc số những nhà văn lẫy lừng nhất, cô rời nước Nhật và nhìn văn hoá mình từ một nhãn quan khác đồng thời chất vấn bản sắc Nhật trong tác phẩm. Sự lựa chọn hai ngôn ngữ của Tawada không chỉ phá vỡ ảo tưởng về sự thuần nhất - một dân tộc, một chủng tộc, và một ngôn ngữ, vốn là một ý hệ thống trị trong cả hai xã hội Đức và Nhật, mà còn minh chứng tiềm năng của một nhà văn khi chọn lựa [những] ngôn ngữ cho mình và không màng đến những biên giới.



Như một kẻ du mục trong không gian liên văn hoá giữa Nhật – Đức và định vị mình ở trung gian, trong những tác phẩm về lí thuyết như Tiếng ngoài: hành trình vượt khỏi tiếng bản xứ (2003), Tawada mô tả kinh nghiệm giải phóng khỏi những biên giới quốc gia và ngôn ngữ, từ đó khai phá và sáng tạo trong không gian liên văn hoá và đa ngôn ngữ. Tác phẩm của Tawada trong số những nhà văn thời trục (axial) rọi một ý ngĩa mới như cuộc kiếm tìm căn cước xuyên quốc gia của di dân trong những nền văn hoá và ngôn ngữ khác. Những sáng tác ở trong “không gian thứ ba” này cùng khái niệm “exophony” (tiếng ngoài) của Tawada gần đây gây tranh luận trong giới hàn lâm, đặc biệt ở Pháp và Đức.


Trong luận văn “Từ tiếng mẹ đến mẹ tiếng” (“Von der Muttersprache zur Sprachmutter”; 1966), Tawada trình bày cách giải cấu quan niệm về tiếng mẹ, từ đó cũng ngụ ý một hình thái giải cấu đặc biệt bác bỏ phương thức hữu cơ để chuyển sang phương thức vô cơ, tới một trú xứ không tưởng vượt qua ngôn ngữ. Cuốn tiếp theo là Ngôn ngữ hải ngoại (Überseezungen; 2002) giải cấu những phương thức sở hữu để tiếp cận một hình thái xuyên quốc gia được mở rộng. Cuốn sách này của Tawada đánh dấu một bước vượt xa ngoài trục Đông-Tây vốn ngự trị cho đến nay đồng thời hướng đến việc tái tổ chức địa hình theo trí tưởng tượng của cô, giờ đây ngoài truc Đông-Tây (Á/Âu) gồm cả sự dấn mình vào cả với trục Nam-Bắc (giàu/nghèo), mang “những tiếng nói từ khắp mọi nơi”.


Tính đa nguyên của sự đa thanh và đa văn hoá của Tawada có thể thấy trong hai tác phẩm xuất bản gần đây được dịch sang tiếng Anh, trong đó gồm sự liên hệ ít nhiều đến bối cảnh Việt Nam: tập truyện ngắn Facing the Bridge (New Directions 2007), và tiểu thuyết The Naked Eye (2009), và Yoko Tawada: Voices from Everywhere (Asiaworld 2007) gồm nhiều tiểu luận phê bình quan trọng từ cuộc hội thảo (MLA 2006) đặc biệt dành riêng cho tác phẩm của Tawada.


Dưới đây xin giới thiệu một khảo luận sắc sảo của Tadawa Yōko khảo sát về vấn đề bản sắc và chủ nghĩa dân tộc.

Người dịch


Tôi có mấy cái hộp trong căn hộ. Một cái là tủ lạnh. Nó cứ ư ử tối ngày mà chẳng nói gì. Một hộp khác là máy giặt thì thường khi quẹo quanh trong nhà. Tuy nhiên, ngôn ngữ phát ra từ cái truyền hình kia mới thật là điên khùng.


Thương hiệu một trong những nhà sản xuất thiết bị gia dụng lớn nhất Nhật Bản là “National” (Quốc gia/ Dân tộc). Đó là cái tên kì quặc đối với một công ti, có đúng không? Nhưng có lẽ lại rất thích hợp vì nó hiện thân hoàn hảo cho trạng thái phát triển của quốc gia này những năm 1920, vào thời công ti thành lập. Sau này, nó còn thể hiện niềm tự hào về sản phẩm kĩ nghệ thay cho niềm tự hào bị tan nát của quốc gia này sau Thế Chiến Hai. Cuộc chiến kết thúc không làm cho cái tự tính dân tộc kia tan bíến đi. Nhân danh quốc gia, mọi người được thúc giục tái thiết đất nước và phát triển phồn vinh. Sau này, quốc gia còn mang một ý nghĩa khác; nó trở thành một cộng đồng chịu trách nhiệm với lịch sử. Vì tội ác, như cuộc Chiến Tranh đã được phát động nhân danh quốc gia, vì vậy quốc gia này sau cuộc Chiến phải chịu trách nhiệm về nó, phải tiếp tục tồn tại, dù cho cái sự tự do thoát khỏi ý niệm quốc gia được mọi người mong mỏi.

Thứ Tư, 23 tháng 11, 2022

Tam Quốc Chí - Thục Thư - Mục lục

 


Lưu Bị, Quan Vũ, Trương Phi Họa sĩ Utagawa Kunisada (1786-1864)

Tam Quốc Chí - Thục Thư 

 

Mục lục

GIỚI THIỆU

Quyển 1 - Lưu nhị mục truyện 

LƯU CHƯƠNG TRUYỆN                LƯU YÊN TRUYỆN


Quyển 2 – Lưu Tiên chủ  

LƯU TIÊN CHỦ TRUYỆN (Phần I)

LƯU TIÊN CHỦ TRUYỆN (Phần II)


Quyển 3 - Hậu chủ

HẬU CHỦ TRUYỆN


Quyển 4 - Nhị chủ phi tử truyện 

NHỊ CHỦ PHI TỬ TRUYỆN


Quyển 5 - Gia Cát Lượng truyện

GIA CÁT LƯỢNG TRUYỆN (Phần I) 

GIA CÁT LƯỢNG TRUYỆN (Phần II)


Quyển 6 - Quan Trương Mã Hoàng Triệu truyện  

HOÀNG TRUNG TRUYỆN       QUAN VŨ TRUYỆN         TRƯƠNG PHI TRUYỆN

MÃ SIÊU TRUYỆN                    TRIỆU VÂN TRUYỆN   


Quyển 7 - Bàng Thống Pháp Chính truyện 

BÀNG THỐNG TRUYỆN   PHÁP CHÍNH TRUYỆN


Quyển 8 - Hứa My Tôn Giản Y Tần truyện 

GIẢN UNG TRUYỆN           Y TỊCH TRUYỆN            MY TRÚC TRUYỆN  

TÔN CÀN TRUYỆN             TẦN MẬT TRUYỆN          HỨA TĨNH TRUYỆN


Quyển 9 - Đổng Lưu Mã Trần Đổng Lã truyện 

ĐỔNG DOÃN TRUYỆN       ĐỒNG HÒA TRUYỆN             LỮ NGHỆ TRUYỆN 

LƯU BA TRUYỆN                 MÃ LƯƠNG TRUYỆN            TRẦN CHẤN TRUYỆN


Quyển 10 - Lưu Bành Liêu Lý Lưu Ngụy Dương truyện 

BÀNH DẠNG TRUYỆN                     LƯU PHONG TRUYỆN  

LƯU DIỄM TRUYỆN                         LÝ NGHIÊM TRUYỆN    

NGỤY DIÊN TRUYỆN                       DƯƠNG NGHI TRUYỆN       LIÊU LẬP TRUYỆN


Quyển 11 - Hoắc, Vương, Hướng, Trương, Dương, Phí truyện 

HOẮC TUẤN TRUYỆN               VƯƠNG LIÊN TRUYỆN           HƯỚNG LÃNG TRUYỆN 

TRƯƠNG DUỆ TRUYỆN            DƯƠNG HỒNG TRUYỆN        PHÍ THI TRUYỆN


Quyển 12 - Đỗ, Chu, Đỗ, Hứa, Mạnh, Lai, Duẫn, Lý, Tiếu, Khích truyện. 

ĐỖ VI TRUYỆN                         CHU QUẦN TRUYỆN                ĐỖ QUỲNH TRUYỆN 

HỨA TỪ TRUYỆN                    MẠNH QUANG TRUYỆN           LAI MẪN TRUYỆN  

DUẪN MẶC TRUYỆN               LÝ SOẠN TRUYỆN     

TIÊU CHU TRUYỆN                 KHÍCH CHÁNH TRUYỆN     


Quyển 13 - Hoàng Lý Lã Mã Vương Trương truyện 

 HOÀNG QUYỀN TRUYỆN     LÝ KHÔI TRUYỆN     LÃ KHẢI TRUYỆN   

 MÃ TRUNG TRUYỆN     TRƯƠNG NGHI TRUYỆN   VƯƠNG BÌNH TRUYỆN 


Quyển 14 - Tưởng Uyển Phí Y Khương Duy truyện 

KHƯƠNG DUY TRUYỆN        TƯỞNG UYỂN TRUYỆN       PHÍ Y TRUYỆN


Quyển 15 - Đặng Trương Tông Dương truyện 

ĐẶNG CHI TRUYỆN                  TÔNG DỰ TRUYỆN      

DƯƠNG HÝ TRUYỆN               TRƯƠNG DỰC TRUYỆN


ĐỌC THÊM 

              TAM QUỐC CHÍ - THỤC THƯ  (toàn bộ 15 quyển)

  

GIỚI THIỆU

Tam quốc chí là một sử liệu chính thức và có căn cứ về thời đại Tam Quốc của Trung Quốc từ n ăm 189 đến năm 280, do Trần Thọ biên soạn vào thế kỉ thứ 3. Tác phẩm này hình thành từ các mẩu chuyện nhỏ kể về các nước Ngụy, Thục và Ngô của thời đại này, đồng thời là nền tảng cho cuốn tiểu thuyết lịch sử rất phổ biến là Tam quốc diễn nghĩa được viết vào thế kỉ 14.

Thứ Ba, 22 tháng 11, 2022

LƯU CHƯƠNG TRUYỆN

 QUYỂN 1 - LƯU NHỊ MỤC TRUYỆN

Lưu Yên, Lưu Chương

 

Tranh vẽ Lưu Chương của một họa sĩ đời nhà Thanh

LƯU CHƯƠNG TRUYỆN


Chương, tự Quý Ngọc, được nối ngôi vị của Yên, mà Trương Lỗ có chút kiêu căng phóng túng, không chịu thuận theo Chương, Chương giết mẹ cùng với em trai Lỗ, vì thế mới thành thù địch. Chương lại sai bọn Bàng Hi đánh Lỗ, mấy lần bị Lỗ đánh tan. Bộ khúc của Lỗ đa phần ở tại Ba Tây, cho nên Chương lấy Hi làm Thái thú Ba Tây, cầm binh ngăn Lỗ.


Anh hùng ký chép: Bàng Hi cùng với Chương là chỗ quen biết cũ, lại cứu thoát các con của Chương lúc hiểm nguy, cho nên Chương chịu hậu ân của Hi, lấy Hi làm Thái thú Ba Tây, Hi được thế chuyên quyền.


Sau này Hi và Chương đang giao hảo lại có hiềm khích, Triệu Vĩ dấy binh trong cõi, lòng người chia lìa, đều bởi Chương thiếu sáng suốt lại nghe lời người ngoài mà ra vậy.


Anh hùng ký chép: Hồi trước, có mấy vạn nhà ở Nam Dương-Tam Phụ chạy vào Ích châu, Chương thu lấy làm binh sĩ, gọi là binh Đông Châu. Chương cá tính hoà hoãn nhu nhược, không có uy lược, người Đông Châu dần làm hại dân bản địa, Chương chẳng thể nào cấm đoán nổi, chính lệnh có nhiều khiếm khuyết, người ở Ích châu đều oán. Triệu Vĩ có phẩm hạnh rất được lòng người, Chương uỷ thác cho gánh vác việc vỗ yên dân. Vĩ nhân việc dân chúng oán thán mới mưu phản, lại đem nhiều của cải đút lót cho Kinh Châu xin hoà, âm thầm cấu kết với các họ lớn ở trong châu, để cùng khởi binh, quay lại đánh Chương. Người ở Thục Quận, Quảng Hán, Kiện Vi đều hưởng ứng Vĩ. Chương vội chạy về Thành Đô giữ thành trì, người Đông Châu lo sợ, hết thảy đồng lòng hợp sức giúp đỡ Chương, đều hết sức tử chiến, đánh tan quân làm phản, lại tiến đánh Vĩ ở Giang Châu. Tướng của Vĩ là Bàng Nhạc, Lý Dị làm phản giết quân của Vĩ, chém chết Vĩ.

LƯU YÊN TRUYỆN

 


Lưu Yên
(Tranh của Creation)

      LƯU YÊN TRUYỆN

Lưu Yên tự Quân Lang, người huyện Cánh Lăng(10) quận Giang Hạ, là  hậu duệ Lỗ Cung vương nhà Hán, năm Nguyên Hoà trung đời Chương Đế dời đến đất phong ở Cánh Lăng, nên mới có một chi thứ ở đấy. Yên khi còn trẻ ra làm quan ở châu quận, bởi là người trong tông thất nên được bái làm Trung lang, sau được giao việc tang lễ cúng tế mới bỏ chức quan.


Thần Tùng Chi xét: Lo việc cúng tế, là quan Tư đồ Chúc Điềm vậy.


Yên ẩn cư ở núi Dương Thành, tích luỹ học vấn dạy dỗ môn đồ, được cử là Hiền lương phương chính(11), rồi được vời vào phủ Tư đồ, trải qua các chức Lạc Dương lệnh, Ký châu Thứ sử, Nam dương Thái thú, Tông chánh, Thái thường(12). Yên thấy chính trị thời Linh Đế suy kém thiếu sót, vương thất có lắm việc, bèn đưa lời kiến nghị: “Bọn Thứ sử, Thái thú hối lộ để làm quan, bóc lột làm hại trăm họ, khiến phản loạn triền miên. Nên tuyển chọn những trọng thần có thanh danh cho làm chức Mục, để trấn an Hoa Hạ.”

LƯU TIÊN CHỦ TRUYỆN (Phần I)

 


Lưu Bị qua nét vẽ của 
Diêm Lập Bản,
họa sĩ thời 
nhà Đường
.

QUYỂN 2 – LƯU TIÊN CHỦ

 

LƯU TIÊN CHỦ TRUYỆN (Phần I)


Tiên Chủ họ Lưu, huý Bị, tự là Huyền Đức, người ở Trác huyện thuộc Trác quận, vốn là dòng dõi Trung sơn Tĩnh vương Thắng là con của Hán Cảnh Đế. Con Thắng là Trinh, năm Nguyên Thú(1) thứ sáu được phong làm Lục thành Đình hầu ở Trác huyện. Một lần dâng rượu tế, bởi vàng sắc xấu nên bị mất tước hầu(2).


Điển lược chép: Lưu Bị vốn là dòng dõi Lâm Ấp hầu.


Tổ phụ(3) của Tiên Chủ là Hùng, cha là Hoằng nối đời làm quan ở châu quận. Hùng được cử làm Hiếu liêm, làm quan đến chức Lệnh ở huyện Phạm thuộc Đông Quận. Tiên Chủ mồ côi từ nhỏ, cùng với mẹ đan giầy dệt chiếu đem bán làm kế sinh nhai. Ở góc đông nam vườn nhà Tiên Chủ có cây dâu cao hơn năm trượng, xa trông thấy tán sum xuê như cái xe nhỏ, ai đi ngang đều cho là cái cây ấy quái lạ phi phàm, ngờ rằng nhà này sẽ sinh ra bậc quý nhân.


Hán Tấn Xuân Thu chép: Lí Định, người Trác Quận, nói: “Nhà ấy tất sẽ sinh bậc quý nhân.”


Thời Tiên Chủ còn nhỏ, cùng chơi đùa với lũ trẻ dưới gốc cây, nói: “Ta ắt hẳn có ngày phải ngồi lên chiếc xe có lọng thế này”. Người chú nghiêm mặt bảo rằng: “Mày chớ có nói xằng, kẻo cả họ nhà ta bị diệt đó”. Năm mười lăm tuổi, được mẹ gửi đi học, cùng với người đồng tông là Lưu Đức Nhiên, và Công Tôn Toản người Liêu Tây đều thờ cố Thái thú Cửu Giang người cùng quận là Lư Thực. Cha của Đức Nhiên là Nguyên Khởi thường chu cấp cho Tiên Chủ, cũng như bọn Đức Nhiên. Vợ của Nguyên Khởi hỏi: “Mỗi nhà mỗi cảnh, sao ta có thể mãi chu cấp cho nó!” Khởi đáp: “Đứa trẻ ấy có cùng họ với ta, thật là người phi thường vậy”.

LƯU TIÊN CHỦ TRUYỆN (Phần II)

 


Tượng Lưu Bị trong Võ Hầu Từ 

LƯU TIÊN CHỦ TRUYỆN (Phần II)

 

Năm thứ mười chín mùa hạ, Lạc Thành bị phá, Tiên Chủ tiến binh vây Thành Đô mấy chục ngày, Chương ra hàng.


Ích bộ kỳ cựu tạp ký chép: Lưu Chương sai Trương Nhiệm-Lưu Kỳ dẫn tinh binh hăng hái chống cự Tiên Chủ ở Phù Thành, bị Tiên Chủ đánh tan, phải lui về cùng với con của Chương là Tuần cố thủ ở Lạc Thành. Nhiệm ém binh tiến ra Nhạn Kiều, đánh nhau lại bị thua. Nhiệm bị bắt. Tiên Chủ nghe nói Nhiệm là người trung dũng, cho quân dụ hàng, Nhiệm cứng cỏi nói lớn rằng: “Lão thần trọn đời chẳng phụng sự hai chủ vậy.” Đành phải cho giết đi. Tiên Chủ cảm thán thương tiếc mãi.


Phó tử chép: Khi trước, Lưu Bị tập kích Thục, Thừa tướng Duyện là Triệu Tiển nói: “Người như Lưu Bị nên việc được sao? dùng binh thì vụng về, mỗi lần chiến đấu thường thất bại, bôn ba chạy vạy chẳng được yên, sao đánh được người ta? Thục dẫu nhỏ bé nơi biên bìa, song tứ bề đầy rẫy hiểm trở, một mình giữ đất, vội vã khó mà lấy được.” Trưng sĩ là Phó Cán nói: “Lưu Bị có độ lượng rộng rãi với người, có thể khiến người ta dốc sức đến chết. Gia Cát Lượng hiểu biết lẽ quyền biến, chính là người có mưu kế, mà làm tướng văn; Trương Phi-Quan Vũ dũng mãnh mà có nghĩa, đều là vạn người khó địch, mà làm tướng võ: Ba người ấy, đều là bậch nhân kiệt vậy. Với thao lược của Bị, được ba người ấy giúp đỡ, sao chẳng xong việc?”

HẬU CHỦ TRUYỆN

 

QUYỂN 3 - HẬU CHỦ

 


Tranh vẽ Hán Hoài Đế Lưu Thiện

HẬU CHỦ TRUYỆN

Hậu Chủ huý Thiện, tự Công Tự, con trai Tiên Chủ. Năm Kiến An thứ hai mươi tư, Tiên Chủ lên làm Hán Trung vương, lập (Hậu Chủ) làm vương Thái Tử. Đến khi xưng tôn hiệu (1) có sắc(2) phong rằng: ”Duy ngay Tân Tị tháng năm năm Chương Vũ thứ nhất. Hoàng Đế thuận nói: Thái Tử Thiện, trẫm gặp lúc vận mệnh nhà Hán lâm nguy, bọn phản thần tặc tử tiếm đoạt. Xã tắc không người làm chủ, định ra khuôn phép cho mọi người, tụ họp chính đạo. Thuận theo mệnh trời, trẫm nối ngôi báu. Nay lấy Thiện làm Hoàng Thái Tử, kế thừa tông miếu, cung kính xã tắc. Lệnh cho người phụng mệnh cầm cờ tiết là Thừa tướng Lượng khoan hãy trao ấn tín (Thái Tử cho Thiện). Cung kính lắng nghe các bậc sự phụ (xem Thiện) mọi việc có đều đạt được ”hành nhất vật nhi tam thiện”(3) hay chưa. Có thể không cần gượng ép (mà trao chức) vậy!”


Lễ ký phần bàn về sự học nói: Người "hành nhất vật nhi tam thiện” duy chỉ có bậc Thế Tử mà thôi. Trịnh Huyền(4) sau này nói: chữ "vật” giống như “sự” vậy.


Tháng tư mùa hạ năm Chương Vũ thứ ba, Tiên Chủ hoăng ở Vĩnh An cung.


Tháng năm (cùng năm), Hậu Chủ lên nối ngôi ở Thành Đô, lúc đó mười bảy tuổi. Tôn Hoàng Hậu làm Hoàng Thái Hậu, đại xá thiên hạ, đổi niên hiệu.

NHỊ CHỦ PHI TỬ TRUYỆN

 

QUYỂN 4 - NHỊ CHỦ PHI TỬ TRUYỆN

Cam Hoàng hậu, Mục Hoàng hậu, Kính Ai Hoàng hậu, Trương Hoàng hậu, Lưu Vĩnh, Lưu Lý, Lưu Tuyền

 

Chiêu liệt Cam Hoàng hậu
(Tranh minh họa Cam phu nhân trong "
Bách mĩ tân vịnh đồ truyện,
vẽ theo tích truyện Lưu Bị so sánh bà đẹp như pho tượng bằng ngọc")

NHỊ CHỦ PHI TỬ TRUYỆN


Cam Hoàng Hậu vợ Tiên Chủ là người đất Bái. Tiên Chủ tới Dự Châu, đóng quân ở Tiểu Bái, tùy tiện thu nạp. (Từ khi) Tiên Chủ mất vợ chính, (Hậu) thường cai quản công việc trong nội phủ. (Hậu) theo Tiên Chủ tới Kinh Châu rồi sinh Hậu Chủ. Gặp lúc quân Tào Công (đánh) đến, đuổi kịp Tiên Chủ ở Đương Đương Trường Bản, trong lúc khốn quẫn, (Hậu) bị bỏ lại sau cùng với Hậu Chủ. Nhờ có Triệu Vân bảo vệ mới thoát khỏi nguy nan. 


Sau (Hậu) mất, táng ở Nam Quận. Năm Chương Vũ thứ hai, được truy thuỵ là Hoàng Tư Phu Nhân, chuyển về an táng trong đất Thục, nhưng (linh cữu Hậu) chưa đưa về đến nơi thì Tiên Chủ đã qua đời.

GIA CÁT LƯỢNG TRUYỆN (Phần I)

 

QUYỂN 5 - GIA CÁT LƯỢNG TRUYỆN



GIA CÁT LƯỢNG TRUYỆN (Phần I)

Gia Cát Lượng tự Khổng Minh, người quận Lang Nha huyện Dương Đô, là hậu duệ của quan Tư lệ Hiệu úy là Gia Cát Phong nhà Hán. Cha là Khuê, tự Quân Cống, thời Hán mạt làm Quận thừa ở Thái Sơn. Lượng mồ côi sớm, theo chú là Huyền tạm làm thái thú Dự Chương cho Viên Thuật. Huyền dẫn Lượng cùng em Lượng là Quân đến nhậm chức. Gặp lúc Hán triều cử Chu Hạo đến thay Huyền. Huyền vốn cùng Kinh Châu mục Lưu Biểu là chỗ quen biết cũ, nên qua đó nương nhờ.


Hiến đế Xuân Thu chép: Lúc trước, Dự Chương thái thú là Chu Thuật bị bệnh chết, Lưu Biểu đưa Gia Cát Huyền lên làm Dự Chương thái thú, cai trị ở Nam Xương. Nhà Hán nghe tin Chu Thuật chết, phái Chu Hạo đến thay Huyền. Hạo theo Dương Châu thái thú là Lưu Do mượn binh đánh Huyền, Huyền lui về đóng ở Tây thành, Hạo lấy được Nam Xương. Năm Kiến An thứ hai tháng giêng, dân ở Tây thành làm phản, giết Huyền, mang đầu đến chỗ Lưu Do. Những lời ở sách ấy, cùng với bổn truyện(1)bất đồng. Huyền mất, Lượng tự mình cày ruộng, thường ca Lương phụ ngâm(2) Hán Tấn xuân thu viết: Nhà Lượng ở huyện Đặng thuộc Nam Dương, cách thành Tương Dương 20 dặm về phía Tây, xứ ấy gọi là Long Trung. Lượng cao tám thước, thường tự ví mình với Quản Trọng-Nhạc Nghị, người bấy giờ chẳng mấy ai cho là vậy. Duy chỉ có Thôi Châu Bình ở Bác Lăng và Từ Thứ tự Nguyên Trực ở Dĩnh Xuyên có giao hiếu với Lượng, lại tin là vậy.


Xét gia phả họ Thôi: Châu Bình, là con của Thái uý Thôi Liệt, em của Thôi Quân.

GIA CÁT LƯỢNG TRUYỆN (Phần II)

 


Lưu Bị, Gia Cát Lượng, Quan Vũ, Trương Phi

GIA CÁT LƯỢNG TRUYỆN (Phần II)

 

Năm thứ năm, cất đại quân ra bắc đóng ở Hán Trung, trước khi đi, dâng biểu tâu lên Hậu Chủ rằng:


“Tiên đế sáng nghiệp chưa lâu nửa đường đã băng hà, nay thiên hạ chia ba, Ích châu mỏi mệt, quả là sự nguy cấp tồn vong đã ở ngay trước mắt. Thế nên kẻ bầy tôi chầu chực chẳng dám lười nhác ở bên trong, kẻ sĩ có chí trung thành vong thân ngoài cõi, là vì nhớ đến cái ơn tri ngộ của Tiên đế, muốn đáp đền cùng Bệ hạ vậy. Bệ hạ nên rộng rãi thánh minh, để sáng đức tốt của Tiên đế, thúc đẩy chí khí của kẻ sĩ, chẳng nên làm bừa mà tự coi rẻ mình, dẫn dụ điều thất nghĩa, lấp con đường trung thực của kẻ can gián. Trong cung phủ đều là một thể, tưởng thiện phạt ác, chẳng nên phân biệt. Nếu như có điều sai phạm hoặc trung thiện, nên giao cho sở ty luận rõmà thưởng phạt, để làm sáng tỏ đạo lý công bằng sáng suốt của Bệ hạ, không nên riêng tư nghiêng lệch, khiến cho khuôn phép trong ngoài sai khác.


Bọn Thị trung, Thị lang như Quách Du Chi-Phí Y-Đổng Doãn đều là những lương thần, biết toan tính mà trung thuận, ấy là tiên đế đã lựa chọn và để lại cho bệ hạ. Ngu ý cho rằng việc ở trong cung, chẳng kể lớn nhỏ, đều phải bàn kỹ với họ, sau mới thi hành, như thế có thể bồi bổ thiếu sót, có ích rộng rãi. Tướng quân Hướng Sủng tính hạnh thuần thục, hiểu rõ việc quân, được thử dùng ngày trước, Tiên đế khen là có tài cán, thế nên mọi người bàn luận và tiến cử làm Đô đốc. Ngu ý cho rằng việc ở trong doanh trại, ắt phải bàn bạc kỹ với ông ấy, ắt có thể khiến hàng ngũ hoà thuận, định rõ hơn kém. Thân với hiền thần, xa lánh tiểu nhân, ấy là lẽ nhà Tiền Hán đã hưng; thân với tiểu nhân, xa lánh hiền thần, ấy là lẽ nhà Hậu Hán đã nghiêng đổ vậy. Thời Tiên đế còn sống, mỗi lần cùng với thần đàm luận về việc ấy, không lần nào không than thở đau xót oán giận cho Hoàn-Linh(29). Các Thị trung, Thượng thư, Trưởng sử, Tham quân đều là những bề tôi trung trinh đến chết, xin Bệ hạ thân thiết và tin dùng họ, được thế tất nhà Hán hưng vượng, điều đó có thể tính ngày mà đợi được vậy.

HOÀNG TRUNG TRUYỆN

QUYỂN 6 - QUAN TRƯƠNG MÃ HOÀNG TRIỆU TRUYỆN

Quan Vũ, Trương Phi, Mã Siêu, Hoàng Trung, Triệu Vân.

 


Hoàng Trung

HOÀNG TRUNG TRUYỆN


Hoàng Trung tự Hán Thăng, người Nam Dương. Kinh Châu mục Lưu Biểu lấy làm Trung lang tướng, để Trung cùng người cháu là Bàn trấn giữ Du huyện, Trường Sa. Tào Công chiếm được Kinh Châu, cho Trung kiêm chức Tỳ tướng, vẫn theo trách nhiệm cũ, lệ thuộc Trường Sa thái thú Hàn Huyền. 


Tiên Chủ định các quận phía nam(1), Trung quy phục, theo Tiên chủ vào Thục. Tại ải Hà Manh nhận lệnh, kéo quân quay về tấn công Lưu Chương, Trung thường đi đầu xung trận, dũng cảm, cương nghị trùm ba quân. Ích Châu bình định, Trung được phong làm Thảo Lỗ tướng quân. Năm Kiến An thứ 24, (Trung) từ Định Quân Sơn ở Hán Trung tấn công Hạ Hầu Uyên. Quân Uyên rất tinh nhuệ, Trung xua quân tiên phong, chỉ tiến không lùi, khuyến khích sĩ tốt, trống chiêng vang trời, quân reo động cốc, nhất chiến trảm Uyên, quân Uyên đại bại. Được thăng làm Chinh tây tướng quân. Cùng năm đó, Tiên chủ làm Hán Trung Vương, muốn dùng Trung làm hậu tướng quân. Gia Cát Lượng thuyết Tiên chủ rằng: “Danh tiếng của Trung, không thể so với Quan, Mã(2). Mà nay lại được liệt ngang hàng. Mã, Trương(3) ở gần, chứng kiến công lao của Trung, còn có thể khuyên bảo được; Quan(4) chỉ nghe từ xa, sợ tất chẳng bằng lòng, e rằng không thể khuyên bảo được”. Tiên chủ nói: “ta tự có cách phân giải”. Rồi phong Trung ngang hàng những người ấy, tước quan nội hầu. Năm sau Trung mất, được truy tặng thụy hiệu là Cương Hầu. Con là Tự chết sớm, không có người nối dõi.

 

CHÚ THÍCH

(1) Gồm 4 quận Võ Lăng, Linh Lăng, Quế Dương và Trường Sa.

(2) Chỉ Quan Vũ, Mã Siêu.

(3) Mã Siêu, Trương Phi.

(4) Quan Vũ.

 


QUAN VŨ TRUYỆN

 


Chân dung Quan Vũ trong Tam tài đồ hội thời nhà Minh

QUAN VŨ TRUYỆN

 

Quan Vũ tự Vân Trường, trước có tự là Trường Sinh, người ở huyện Giải Lương quận Hà Đông. Sau (có tội) bỏ xứ lưu lạc đến Trác Quận. Tiên chủ tập hợp mọi người trong vùng (5), Vũ với Phi cũng theo hầu. Tiên chủ làm Bình Nguyên tướng, lấy Vũ-Phi làm Biệt bộ tư mã, chia nhau thống lĩnh bộ khúc (6). Tiên chủ cùng với hai người ngủ cùng giường, tình thân thiết như huynh đệ. Khi có việc công, hai người đứng hầu trọn ngày, mọi thứ đều do Tiên chủ chu toàn, chẳng tị hiềm gian khổ.


Thục ký viết: Tào công cùng với Lưu Bị vây Lã Bố ở Hạ Bi (Phì), Bố sai Tần Nghi Lộc đến cầu cứu, Quan Vũ bày tỏ với Tào công, xin được lấy người ấy làm vợ, Công ưng cho. Bố bị phá, Vũ lại tỏ ý với Công. Công ngờ rằng người ấy hẳn có nhan sắc, mới sai đón trước về xem, thầm tính giữ lại không cho đi, Vũ trong lòng bất an. Việc ấy sách Nguỵ thị Xuân Thu cũng không nói khác Tiên chủ đánh úp Từ châu của Thứ sử Xa Trụ, sai Vũ giữ thành Hạ Bi, coi việc Thái thú, Nguỵ thư chép:lấy Vũ đốc xuất việc ở Từ châu, Bị thân đến Bái huyện.

TRƯƠNG PHI TRUYỆN

 


Tượng Trương Phi tại phố cổ Chiêu Hoa.
Một di tích lịch sử nổi tiếng ở Quảng Nguyên, Tứ Xuyên, Trung Quốc.

TRƯƠNG PHI TRUYỆN


Trương Phi tự Dực Đức, là người ở Trác quận, lúc còn trẻ cùng với Quan Vũ theo Lưu Bị khởi sự. Vũ lớn hơn Phi mấy tuổi, Phi nhận làm anh. Tiên chủ theo Tào công phá Lã Bố, lúc xét công lao, Tào công phong Phi làm Trung lang tướng. Tiên chủ bỏ Tào công sang nương nhờ Viên Thiệu, Lưu Biểu. Lúc Biểu chết, Tào công vào được Kinh châu, Tiên chủ thua chạy xuống Giang Nam. Tào công đuổi theo, một ngày một đêm, đuổi kịp ở Đương Dương Tràng Bản. Tiên chủ hay tin binh của Tào công đuổi đến, liền bỏ cả vợ con mà chạy, sai Phi cầm 20 kỵ binh chống cự ở phía sau. Phi chặt cầu giữ bên kia sông, trợn mắt cầm ngang ngọn mâu quát rằng: “Ta là Trương Dực Đức đây, ai dám cùng ta tử chiến!” Quân địch không ai dám tiến đến gần, vì thế Tiên chủ được thoát. Khi Tiên chủ đã yên định được Giang Nam, lấy Phi làm Nghi Đô thái thú, Chinh Lỗ tướng quân, phong làm Tân đình hầu, sau lại chuyển đến ở Nam Quận.


Tiên chủ vào Ích châu, rồi vây đánh Lưu Chương, Phi cùng với Gia Cát Lượng ngược sông tiến lên, chia nhau đánh lấy các quận huyện. Tới Giang Châu, đánh được tướng của Chương là Thái thú Ba quận Nghiêm Nhan, bắt sống Nhan. Phi bảo Nhan rằng: “Đại quân đã đến, sao không hàng ngay mà dám chống cự?” Nhan đáp rằng: “Bọn ngươi vô cớ, xâm đoạt châu quận của ta, Ích châu ta chỉ có tướng quân rơi đầu, không có tướng quân xin hàng.” Phi nổi giận, lệnh cho tả hữu lôi đi chém đầu, Nhan thần sắc không đổi, nói rằng: “Chém thì cứ việc chém, cớ sao phải nổi giận?” Phi vội vàng sai cởi trói, dẫn vào đãi như tân khách. 

(Hoa Dương quốc chí viết: Lúc trước, khi Tiên chủ vào Thục, đến Ba quận, Nhan vỗ bụng than thở: “Thế gọi là ngồi một mình trong chốn thâm sơn, gọi hổ đến giúp mình vậy!”) Phi nhờ thế tiến được nhanh, cùng với Tiên chủ hội quân ở Thành đô. Ích châu đã bình, Tiên chủ ban tặng cho Gia Cát Lượng, Pháp Chính, Trương Phi cùng với Quan Vũ 500 cân vàng, 1.000 cân bạc, 5 vạn quan tiền, gấm lụa 1.000 tấm, cùng nhiều vật phẩm khác, Phi được lĩnh chức Ba Tây thái thú.