tag:blogger.com,1999:blog-13647071015528203592024-03-18T16:48:19.964+07:00thongdongVanPhamhttp://www.blogger.com/profile/01762240262953531124noreply@blogger.comBlogger3369125tag:blogger.com,1999:blog-1364707101552820359.post-35187106966317018552024-03-07T14:57:00.002+07:002024-03-07T14:57:16.213+07:00 Lời truyền miệng dân gian về nỗi bất hạnh của một số nhà trí thức Nho gia<p style="text-align: justify;"> </p><table align="center" cellpadding="0" cellspacing="0" class="tr-caption-container" style="margin-left: auto; margin-right: auto;"><tbody><tr><td style="text-align: center;"><a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEjLA9UosEItTrwSdwNEabvo22k4vEyABxhjr8ycGYCJdXkt9c7XPa29BNSMmCMss2nZe8uFCYyis5c6m5KBlvNFQXgfPCyjMsaEpqA_aEc7udMBDxvsk0gRM6-tDyEVGh_kv3S7QES5Ue0mJ2ViBmwNuusBX3xZPq7p5WMB96g4dWkcNW4farwLug-Tnho/s600/GS%20Tr%E1%BA%A7n%20Qu%E1%BB%91c%20V%C6%B0%E1%BB%A3ng.jpg" style="margin-left: auto; margin-right: auto;"><img border="0" data-original-height="400" data-original-width="600" height="213" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEjLA9UosEItTrwSdwNEabvo22k4vEyABxhjr8ycGYCJdXkt9c7XPa29BNSMmCMss2nZe8uFCYyis5c6m5KBlvNFQXgfPCyjMsaEpqA_aEc7udMBDxvsk0gRM6-tDyEVGh_kv3S7QES5Ue0mJ2ViBmwNuusBX3xZPq7p5WMB96g4dWkcNW4farwLug-Tnho/s320/GS%20Tr%E1%BA%A7n%20Qu%E1%BB%91c%20V%C6%B0%E1%BB%A3ng.jpg" width="320" /></a></td></tr><tr><td class="tr-caption" style="text-align: center;"><span style="color: #999999; font-family: arial; font-size: xx-small;"><i>GS Trần Quốc Vượng</i></span></td></tr></tbody></table><p></p><h2 style="line-height: normal; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: 27.65pt; margin-right: 17.1pt; margin-top: 0in; margin: 0in 17.1pt 10pt 27.65pt; mso-list: l0 level1 lfo4; text-align: justify; text-indent: -28.4pt; text-justify: inter-ideograph;"><span lang="FR" style="mso-ansi-language: FR; mso-bidi-font-size: 16.0pt; mso-bidi-font-weight: bold;"><span style="mso-list: Ignore;"><span style="font: 7pt "Times New Roman";"> </span></span></span><!--[endif]--><span lang="FR" style="font-size: 11pt; mso-ansi-language: FR;">Lời truyền miệng dân gian về nỗi bất hạnh của một số nhà
trí thức Nho gia</span></h2><h1 style="line-height: normal; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: 27.65pt; margin-right: 17.1pt; margin-top: 0in; margin: 0in 17.1pt 10pt 27.65pt; mso-list: l0 level1 lfo4; text-align: justify; text-indent: -28.4pt; text-justify: inter-ideograph;"><span lang="FR" style="font-size: 11pt; mso-ansi-language: FR;"> (Kinh nghiệm điền dã) </span><span lang="FR" style="font-size: 11pt; mso-ansi-language: FR;"><o:p></o:p></span></h1>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin: 0in -0.75pt 10pt 32.25pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" lang="FR" style="font-size: 11pt; mso-ansi-language: FR;">(Trích $15. </span><b style="text-align: left; text-indent: 0in;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 11pt; mso-fareast-font-family: Arial;">TRONG CÕI, </span></b><span face="Arial, "sans-serif"" style="font-size: 11pt; text-align: left; text-indent: 0in;">Tác giả:
GS. Trần Quốc Vượng) </span></p><p class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin: 0in -0.75pt 10pt 32.25pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" lang="FR" style="font-size: 11pt; mso-ansi-language: FR;">Đây là một thể
nghiệm tri thức bất ngờ của tôi trong khi đi công tác điền dã ở đồng bằng Bắc
bộ trong mấy năm qua. <o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin: 0in -0.75pt 10pt 32.25pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" lang="FR" style="font-size: 11pt; mso-ansi-language: FR;">Bất ngờ, vì tôi
không dự kiến trước và cũng không định nhằm vào đó khi đi điền dã (thường trước
hay trong mỗi công cuộc điền dã, tôi thường hoạch định, ít nhất là trong đầu
óc, một dự tính tìm tòi nào đó, về khảo cổ, lịch sử hay là folklore...). <o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin: 0in -0.75pt 10pt 32.25pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" lang="FR" style="font-size: 11pt; mso-ansi-language: FR;">Bất ngờ, vì trong
phạm vi sách vở mà tôi đọc được ở Việt Nam, tôi chưa thấy ai viết về vấn đề này
trong tiểu sử của các vị trí thức nho gia của Việt Nam mà tôi sẽ kể ra dưới
đây. <o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin: 0in -0.75pt 10pt 32.25pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" lang="FR" style="font-size: 11pt; mso-ansi-language: FR;">Tôi không khẳng
định rằng những điều tôi viết ra dưới đây là những <i style="mso-bidi-font-style: normal;">sự thực lịch sử</i> (vérités historiques) - theo cái nghĩa là vì chúng
đã không được ghi chép lại trong một tài liệu nào đó ở đương thời, hay ở một
thời kỳ tương đối muộn hơn, trong chính sử, dã sử, hay là địa phương chí... <o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin: 0in -0.75pt 10pt 32.25pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" lang="FR" style="font-size: 11pt; mso-ansi-language: FR;">Đây là những lời
truyền miệng nhân gian, cho nên cùng lắm, chúng chỉ có thể coi là những giai
thoại mà nếu không khó tính lắm, ta cũng có thể gọi là những <i style="mso-bidi-font-style: normal;">giai thoại lịch sử</i>. <o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin: 0in -0.75pt 10pt 32.25pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" lang="FR" style="font-size: 11pt; mso-ansi-language: FR;">Với tư cách là
một nhà nghiên cứu dân gian học (folkloriste) chứ không phải là một nhà sử học
trong trường hợp này, tôi có quyền coi chúng là những đối tượng sưu tập và
nghiên cứu của mình hay đó là cái "sở tri" của tôi, với tư cách một
chủ thể "năng tri". <o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin: 0in -0.75pt 10pt 32.25pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" lang="FR" style="font-size: 11pt; mso-ansi-language: FR;">Nó có thể có ích
trong việc nghiên cứu Folklore Việt Nam hay trong việc tìm hiểu tâm thức dân
gian Việt Nam hiện vẫn còn sống động. <o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin: 0in -0.75pt 10pt 32.25pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" lang="FR" style="font-size: 11pt; mso-ansi-language: FR;">Nói theo kiểu
Pháp, những điều tôi cố gắng ghi lại một cách trung thực qua công tác điền dã
dưới đây là thực mà không chắc là thực. Ngồi rỗi ở Cornell thì viết chơi, vậy
thôi... <o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin: 0in -0.75pt 10pt 32.25pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" lang="FR" style="font-size: 11pt; mso-ansi-language: FR;">Tôi bắt đầu từ
câu chuyện vị tiến sĩ vô danh ở làng Đường Lâm, nay thuộc huyện Ba Vì, ngoại
thành Hà Nội. <o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin: 0in -0.75pt 10pt 32.25pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" lang="FR" style="font-size: 11pt; mso-ansi-language: FR;">Vô danh, vì dân
làng quên tên vị tiến sĩ này rồi và vì tôi cũng không biết. Có thể biết (dù có
hay không một vị tiến sĩ của Đường Lâm), nếu ta chịu khó tra cứu danh sách các
tiến sĩ Đại Việt qua sách Đăng Khoa Lục, hiện tàng trữ ở Thư Viện Khoa Học Xã
Hội Trung Ương, hay qua việc lần tìm tên tuổi các vị tiến sĩ ở 82 tấm bia
"Tiến sĩ đề danh" hiện còn đặt để ở Văn Miếu Hà Nội. Nhưng tôi cũng
chưa làm được việc này (vì làm biếng mà thôi). <o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin: 0in -0.75pt 10pt 32.25pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" lang="FR" style="font-size: 11pt; mso-ansi-language: FR;">Làng Đường Lâm,
nay thuộc xã Đường Lâm, là quê hương của hai vị anh hùng dân tộc: Bố Cái Đại
Vương Phùng Hưng ở thế kỷ VIII và Ngô Vương Quyền ở thế kỷ X. Dân làng này rất
tự hào, vì làng họ là một làng "đặc biệt": một làng sinh 2 vua mà lại
đều là anh hùng dân tộc, không có vấn đề gì phải "xét lại" cả. <o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin: 0in -0.75pt 10pt 32.25pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" lang="FR" style="font-size: 11pt; mso-ansi-language: FR;">Vậy là một làng
rất đáng được nghiên cứu, ít nhất là về phương diện lịch sử và bảo tàng học. Ở
đây còn lăng và đền thờ Ngô Quyền, đền thờ Phùng Hưng và một tấm bia cổ đời
Trần nói về sự tích Phùng Hưng. Cùng một vài truyền thuyết dân gian... Nhưng lạ
thay, ở Đường Lâm không còn một gia đình họ Phùng hay họ Ngô nào khả dĩ có thể
xem là con cháu xa đời của 2 người anh hùng dân tộc (ở gần đó thì có làng Phùng
Xá của Phùng Khắc Khoan - nhân vật lịch sử thế kỷ XVI). <o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin: 0in -0.75pt 10pt 32.25pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" lang="FR" style="font-size: 11pt; mso-ansi-language: FR;">Theo kinh nghiệm
điền dã của giáo sư Từ Chi (Trần Từ) và của tôi (1) thì mỗi làng Việt Nam cổ
truyền thường được chia làm nhiều Giáp (một tập hợp dân làng theo lứa tuổi và
chỉ bao gồm đàn ông thôi), với số lượng chẵn, bắt đầu là 2 (như hai "nửa
làng"), theo cấu trúc lưỡng phân lưỡng hợp, rồi có thể, với thời gian,
phân hóa kiểu "lưỡng phân" (chia 2) thành 4, 8 v.v... <o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin: 0in -0.75pt 10pt 32.25pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" lang="FR" style="font-size: 11pt; mso-ansi-language: FR;">Trong một cuộc
điều tra hồi cố (rétrospective) cuối thập kỷ 60 (Giáp đã không còn tồn tại ở
các làng quê Bắc Bộ sau Cách mạng tháng Tám 1945), tôi gặp một bất ngờ ở Đường
Lâm. Các cụ già ở đây (còn tham gia sinh hoạt hàng giáp trước 1945 và còn nhớ
rõ tên và số giáp cùng cái giáp mà đàn ông gia đình mình tham dự, theo kiểu cha
truyền con nối) bảo với tôi rằng: Làng Đường Lâm có 3 giáp: Giáp Đông, Giáp
Bắc, Giáp Nam, những cái tên này (Đông, Bắc, Đoài) từ lâu chỉ còn là những tên
tượng trưng thôi, nhưng vẫn phản ánh rằng đã có một thời kỳ (như vẫn hiện còn
sau Cách mạng tháng Tám ở miền Trung) mỗi làng Việt Nam được phân chia thành
giáp theo địa vực, như một tổ chức dân vệ (quân sự) địa phương, sau mới mang ý
nghĩa thuần túy xã hội, dân gian, theo lớp tuổi. <o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin: 0in 32.25pt 10pt 28.4pt; text-align: justify; text-indent: 0in;"><span face=""Arial","sans-serif"" lang="FR" style="font-size: 11pt; mso-ansi-language: FR;">Vì sao làng Đường Lâm chỉ có 3 Giáp? <o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin: 0in -0.75pt 10pt 32.25pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" lang="FR" style="font-size: 11pt; mso-ansi-language: FR;">Vì lý thuyết
"cấu trúc lưỡng hợp" được gợi hứng từ chủ thuyết của Claude Lévi
Strauss (2) mà chúng tôi ứng dụng, vào Việt Nam là sai? Hay vì một lý do riêng
biệt của làng Đường Lâm? Kinh nghiệm điền dã, được chúng tôi học hỏi từ André
Leroi Gourhan (3), mách bảo chúng tôi rằng: Bất cứ một vấn đề gì đề xuất ra khi
đi điền dã, thì phải <i style="mso-bidi-font-style: normal;">hỏi đi hỏi lại</i>
và hỏi <i style="mso-bidi-font-style: normal;">nhiều người khác nhau</i>. Với
kinh nghiệm ấy áp dụng ở Đường Lâm, cuối cùng, tôi được dân làng cho biết rằng:
làng Đường Lâm trước đây ba, bốn trăm năm (thời gian mơ hồ của trí nhớ dân
gian) vốn có 4 Giáp. <o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin: 0in -0.75pt 10pt 32.25pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" lang="FR" style="font-size: 11pt; mso-ansi-language: FR;">Tôi thở ra nhẹ
nhõm. Thế là "lý thuyết cấu trúc ĐÔI" của "chúng tôi" vẫn
đúng. Cái Giáp thứ 4 ấy là giáp nào? Và nó đi đâu rồi? Đó là giáp Đoài (giáp
Tây). Hiện nó vẫn còn đấy, ở phía tây làng Đường Lâm, nhưng từ lâu nó đã
"chạy biệt xá". Quả thật, trên điền dã, tôi còn trông thấy làng Đoài
Giáp ở phía tây, sát nách làng Đường Lâm. Và làng Đoài Giáp này đã trở thành
một trường hợp đặc biệt của tổ chức làng xã Việt Nam: 1 xã = 1 làng = 1 giáp.
Vì sao Đoài Giáp tách khỏi làng gốc Đường Lâm để trở thành một làng riêng? <o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin: 0in 32.25pt 10pt 28.4pt; text-align: justify; text-indent: 0in;"><span face=""Arial","sans-serif"" lang="FR" style="font-size: 11pt; mso-ansi-language: FR;">Đây là lời giải thích của các cụ già làng: <o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin: 0in -0.75pt 10pt 32.25pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" lang="FR" style="font-size: 11pt; mso-ansi-language: FR;">- Vào thời Lê
(1427-1527 rồi 1592-1768), trong làng có một người học trò đi thi đậu tiến sĩ
(học vị cao nhất ở một Đại Việt theo Nho giáo ngày xưa). Phép vua ngày trước
cho các vị tân khoa tiến sĩ được rước biển "Ân Tứ Vinh Quy" về làng,
và cả hàng tổng hàng xã phải đi đón rước vị tiến sĩ đó và dựng cho vị tiến sĩ
mới một cái nhà, tùy tâm tùy lực của hàng xã hàng tổng. Đấy là một thủ pháp
khuyến khích việc học, việc thi, đem lại vinh dự lớn - và cả quyền lợi nữa -
cho vị tiến sĩ đó cùng cả họ "một người làm quan" - vì đậu tiến sĩ
rồi sau 1-2 tháng sẽ được bổ ngay một chức quan tối thiểu là tri huyện, "<i style="mso-bidi-font-style: normal;">cả họ được nhờ</i>" (thành ngữ dân
gian). Về lý thuyết, đấy cũng là vinh dự của cả làng, cả tổng (nhưng có thể vì
thế mà làng, xã, tổng mất một số đất công cùng nhân lực, vật lực để làm nhà cho
vị tiến sĩ đó). Thành ngữ dân gian cũng có câu: "<i style="mso-bidi-font-style: normal;">Chưa đỗ ông nghè (tiến sĩ), đã đe (doạ nạt) hàng tổng</i>" (4). <o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin: 0in -0.75pt 10pt 32.25pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" lang="FR" style="font-size: 11pt; mso-ansi-language: FR;">Nhưng dân làng
Việt Nam ngày xưa còn sống và ứng xử theo kiểu "Phép vua thua lệ
làng". Không hiểu sao (dân làng không còn nhớ nữa) lần này <i style="mso-bidi-font-style: normal;">dân làng Đường Lâm không đi đón rước vị tiến
sĩ người làng này</i>. Theo cách giải thích "duy vật chất", ta sẽ
nghĩ đến lý do dân làng sợ hao phí tài sản, đất đai... Song trong nhiều trường
hợp khác thì không hẳn như vậy: người tiểu nông Việt Nam, và người Việt Nam nói
chung, không nề hà gì trong việc bỏ ra một số tiền của lớn cho một danh vị
"hão" hay là "ảo tưởng", một chức nhiêu, chức xã, một đám
ma, đám cưới hay một hội hè, đình đám... vốn có tác dụng phá vỡ cái đơn điệu
buồn bã hay quá bình lặng của sinh hoạt làng quê. <o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin: 0in -0.75pt 10pt 32.25pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" lang="FR" style="font-size: 11pt; mso-ansi-language: FR;">Chỉ riêng giáp
Đoài (tức 1/4 làng Đường Lâm cũ), hẳn là giáp của ông nghè tân khoa, cử người
đi đón rước ông tiến sĩ. Và thế là ông tiến sĩ tìm cách "rửa hận". Sau
khi được làm quan, ông đã xin, và được triều đình chuẩn y cho tách giáp Đoài ra
khỏi cơ cấu hành chính xã hội của làng, xã Đường Lâm để trở thành một làng, xã
riêng: Làng Đoài Giáp, xã Đoài Giáp. Tên đó và tổ chức đó còn tồn tại cho đến
ngày nay... (Hiện nay việc tách xã, nhập xã ở Việt Nam vẫn phải do chính phủ
trung ương xét duyệt). <o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin: 0in -0.75pt 10pt 32.25pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" lang="FR" style="font-size: 11pt; mso-ansi-language: FR;">Nhiều ông thầy
Mác-xít giảng bài ở Đại Học Việt Nam vẫn cho rằng việc tăng làng, tăng xã ở
Việt Nam là do lý do kinh tế, do sự dồn ép vì tăng trưởng số dân, do sự khai
thác thêm đất đai v.v... <o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin: 0in -0.75pt 10pt 32.25pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" lang="FR" style="font-size: 11pt; mso-ansi-language: FR;">Ở trường hợp làng
Đường Lâm, Đoài Giáp, đấy là một lý do phi kinh tế, một lý do văn hóa xã hội:
ông nghè - bậc trí thức lớn người làng - "có vấn đề" với dân làng! <o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin: 0in -0.75pt 10pt 32.25pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" lang="FR" style="font-size: 11pt; mso-ansi-language: FR;">Lý do sâu xa gì
của việc làng Đường Lâm đối xử không tốt với ông nghè làng mình thì cả tôi, cả
dân làng hiện nay không còn biết nữa... Ở một vài làng khác mà tôi đã đến thăm
cũng có câu chuyện dân gian tương tự ở Đường Lâm nhằm giải thích việc tách
làng, lập làng mới. Vậy đó là một "motif" của folklore Việt Nam. <o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin: 0in 19.4pt 10pt 15.25pt; text-align: center; text-indent: -0.5pt;"><span face=""Arial","sans-serif"" lang="FR" style="font-size: 11pt; mso-ansi-language: FR;">*<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin: 0in 19.4pt 10pt 15.25pt; text-align: center; text-indent: -0.5pt;"><span face=""Arial","sans-serif"" lang="FR" style="font-size: 11pt; mso-ansi-language: FR;">*<span style="mso-spacerun: yes;"> </span>*<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin: 0in -0.75pt 10pt 32.25pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" lang="FR" style="font-size: 11pt; mso-ansi-language: FR;">Bây giờ đến
trường hợp TRƯƠNG HÁN SIÊU, một danh sĩ thời Trần. Tiểu sử ông này thì khá là
rõ ràng. <o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin: 0in -0.75pt 10pt 32.25pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" lang="FR" style="font-size: 11pt; mso-ansi-language: FR;">Ông người làng
Phúc Am, huyện Yên Khánh, tỉnh Ninh Bình cũ, nay là Hà Nam Ninh. <o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin: 0in -0.75pt 10pt 32.25pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" lang="FR" style="font-size: 11pt; mso-ansi-language: FR;">Xuất thân nghèo
hèn, có tài văn chương, trở thành môn khách của Hưng Đạo Vương Trần Quốc Tuấn,
vì vậy được tiến cử ra làm quan ở triều đình nhà Trần, đến bậc đại quan (Hàn
Lâm Học Sĩ, khi mất 1354, tặng chức Thái Bảo). <o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin: 0in -0.75pt 10pt 32.25pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" lang="FR" style="font-size: 11pt; mso-ansi-language: FR;">Tuy đã làm quan,
nhưng, như Toàn Thư ghi lại, ông vẫn bị quý tộc triều đình khinh bỉ là "<i style="mso-bidi-font-style: normal;">thôn cầu cước</i>" (chân đá cầu nhà
quê, nghĩa là một kẻ quê mùa). Khi làm quan ở Lạng Sơn, ông gả con gái cho thủ
lĩnh thiểu số ở địa phương (Quang Lang, gần Chi Lăng ngày nay) cũng bị các
triều quan đàm tiếu, chê bai... <o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin: 0in -0.75pt 10pt 32.25pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" lang="FR" style="font-size: 11pt; mso-ansi-language: FR;">Ông là tác giả
bài Bạch Đằng Giang Phú, một áng văn chương nổi tiếng ở đời Trần. Ông cũng là
một trong những kiện tướng trong giới nho sĩ bình dân lên tiếng bài bác Phật
giáo, với những bài văng bia bài Phật dựng ngay ở một số chùa, trong đó có bài
Linh Tế Tháp Ký, khắc để ngay ở chân tháp Linh Tế dựng trên núi Non Nước ở ngã
ba sông Đáy, Van Sàng (thị xã Ninh Bình), ngay gần làng quê của ông. Ông là
người đặt tên cho núi Non Nước ở quê ông, một cái tên chữ Hán mang ý đẹp: Dục
Thúy Sơn: Núi như hình con chim Trả đang tắm gội. <o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin: 0in -0.75pt 10pt 32.25pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" lang="FR" style="font-size: 11pt; mso-ansi-language: FR;">Co một điều này
ít ai để ý tới: khi về già, ông lại tỏ ý hối hận về việc lầm lỗi đi công kích
Phật Giáo ở thời trẻ của mình. Trong bài Dục Thúy Sơn, ông viết: <o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin: 0in 32.2pt 0.0001pt 56.45pt; text-align: justify; text-indent: -0.5pt;"><i style="mso-bidi-font-style: normal;"><span face=""Arial","sans-serif"" lang="FR" style="font-size: 11pt; mso-ansi-language: FR;">Phù thế như kim
biệt </span></i><span face=""Arial","sans-serif"" lang="FR" style="font-size: 11pt; mso-ansi-language: FR;"><o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin: 0in 32.2pt 0.0001pt 56.45pt; text-align: justify; text-indent: -0.5pt;"><i style="mso-bidi-font-style: normal;"><span face=""Arial","sans-serif"" lang="FR" style="font-size: 11pt; mso-ansi-language: FR;">Nhàn thân ngộ tạo
phi <o:p></o:p></span></i></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin: 0in 32.2pt 0.0001pt 56.45pt; text-align: justify; text-indent: -0.5pt;"><span face=""Arial","sans-serif"" lang="FR" style="font-size: 11pt; mso-ansi-language: FR;"><o:p> </o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin: 0in 32.25pt 0.0001pt 56.7pt; text-align: justify; text-indent: 0in;"><span face=""Arial","sans-serif"" lang="FR" style="font-size: 11pt; mso-ansi-language: FR;">Đời lênh đênh trước khác nay, <o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin: 0in 32.25pt 0.0001pt 56.7pt; text-align: justify; text-indent: 0in;"><span face=""Arial","sans-serif"" lang="FR" style="font-size: 11pt; mso-ansi-language: FR;">Thân nhàn mới biết ngày trước lầm to! <o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin: 0in 32.25pt 0.0001pt 56.7pt; text-align: justify; text-indent: 0in;"><span face=""Arial","sans-serif"" lang="FR" style="font-size: 11pt; mso-ansi-language: FR;"><o:p> </o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin: 0in 32.25pt 10pt 56.7pt; text-align: justify; text-indent: 0in;"><span face=""Arial","sans-serif"" lang="FR" style="font-size: 11pt; mso-ansi-language: FR;">(Trần Văn Giáp dịch) <o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin: 0in -0.75pt 10pt 32.25pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" lang="FR" style="font-size: 11pt; mso-ansi-language: FR;">Thế là đến khi về
già, về hưu, tà tà ra khỏi việc quan, việc đời, cái chất "duy lý Nho
giáo" trong ông đã nhường bước, ít ra là một phần, trước nhu cầu tâm linh,
tôn giáo, hình như khó có thể hiểu được ở một Con Người. <o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin: 0in -0.75pt 10pt 32.25pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" lang="FR" style="font-size: 11pt; mso-ansi-language: FR;">Việc "chuyển
biến tư tưởng" của ông ở thế kỷ XIV thời mạt Trần làm tôi nhiều phen nghĩ
đến cái trường hợp của nhiều cán bộ cộng sản hiện nay ở Hà Nội, Việt Nam. <o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin: 0in -0.75pt 10pt 32.25pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" lang="FR" style="font-size: 11pt; mso-ansi-language: FR;">Thời trẻ, họ hăng
hái hoạt động cách mạng, vào Đảng Cộng Sản theo chủ thuyết Mác-xít vô thần. Họ
ủng hộ hoặc tự mình tham gia phá hủy không ít đình chùa miếu đền. Họ ngăn cản
nhân dân, người dân thường, đi lễ bái, hội hè đình đám. Nhưng bây giờ về già,
về hưu, thì họ lại cũng "trở về với nhân dân", nhiều người bây giờ đi
giữ đền, giữ đình, giữ chùa, nhiều người vẫn ở nhà với con cháu nhưng mồng một,
ngày rằm theo lịch trăng, họ cũng đi lễ đền, lễ chùa, trước còn e dè, dấu diếm,
sau thì công khai. Nhiều người, thậm chí còn nghiên cứu cả Phật giáo nữa và một
số không ít lắm, vẫn tin vào thần thánh ma quỉ... nghĩa la một thứ
"animisme" cuối mùa... Họ giác ngộ hay là họ suy thoái? Cũng là tùy
cách nhìn. <o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin: 0in -0.75pt 10pt 32.25pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" lang="FR" style="font-size: 11pt; mso-ansi-language: FR;">Có nghiệm sinh
điều này thì mới hiểu được cái ứng xử của một số vị quan, nho sĩ các triều
trước, trong đời sống chính trị thì có vẽ duy lý lắm "quỉ thần kính nhi
viễn chi" như đức thánh Khổng đã dạy mà, nhưng trong đời sống hàng ngày và
khi về già thì họ lại mê tín đủ chuyện. Tôi chưa bao giờ tin rằng Nho giáo thời
xưa cũng như chủ nghĩa MácLê ngày nay đã từng chiếm được địa vị độc tôn ở trong
xã hội, trong ý thức hệ Việt Nam, trong tâm thức dân gian... Luôn luôn là một
tình trạng "hỗn dung". <o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin: 0in -0.75pt 10pt 32.25pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" lang="FR" style="font-size: 11pt; mso-ansi-language: FR;">Trở lại trường
hợp Trương Hán Siêu. Về già, ông làm gác Gió Mây (Phong Vân Các) ở trên núi Dục
Thúy, ngay cạnh tháp Phật để ngày ngày lên dạo chơi, ngắm cảnh. Và làm nhà ngay
chân núi Non Nước, cạnh ngôi đền Mẫu, giữa ngã ba sông. Sống một mình, trơ trọi
một nhà, không có làng xóm láng giềng chi chi cả.... <o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin: 0in -0.75pt 10pt 32.25pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" lang="FR" style="font-size: 11pt; mso-ansi-language: FR;">Làng ông ở ngay
gần đó thôi, cách vài cây số theo cách tính thời nay; sao ông không về làng với
họ mạc, xóm giềng? Dân làng ông ngày nay - và lời truyền miệng lan rộng cả khắp
vùng quanh núi Non Nước - nói rằng: <o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin: 0in 32.25pt 10pt 28.4pt; text-align: justify; text-indent: 0in;"><span face=""Arial","sans-serif"" lang="FR" style="font-size: 11pt; mso-ansi-language: FR;">- Ông ghét bỏ dân làng và dân làng cũng chẳng ưa gì ông... <o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin: 0in -0.75pt 10pt 32.25pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" lang="FR" style="font-size: 11pt; mso-ansi-language: FR;">Khi ông mất, thì
làng xóm cũng chẳng thờ phụng gì. Ngôi đền thờ ông, mà người làm sách ngồi ở
tận kinh đô viết, bảo là ở quê ông, kỳ thật là ở chân núi Non Nước, trên nền
nhà cũ của ông. Mà bây giờ cũng chẳng còn nữa. Và cũng chẳng ai buồn nghĩ đến
việc dựng lại... <o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin: 0in -0.75pt 10pt 32.25pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" lang="FR" style="font-size: 11pt; mso-ansi-language: FR;">Vì sao vậy? Cái
"vấn đề" của ông với dân làng vẫn cứ là một điều bí ẩn, day dứt... Vì
dân tin Phật mà ông ghét Phật chăng? Cái đó cũng có thể có một phần. Nhưng tôi
e rằng đó chưa phải là điều cơ bản. Dù chưa biết gì, nhưng tôi tiên cảm thấy đó
là do cái căn cước xã hội hơn là lý do tôn giáo, người Việt Nam cổ truyền được
cái đức bao dung, ít kỳ thị tôn giáo... Họ hay kỳ thị về "lý lịch".
Điều này ta sẽ thấy rõ hơn ở dưới đây... <o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin: 0in 19.4pt 10pt 15.25pt; text-align: center; text-indent: -0.5pt;"><span face=""Arial","sans-serif"" lang="FR" style="font-size: 11pt; mso-ansi-language: FR;">*<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin: 0in 19.4pt 10pt 15.25pt; text-align: center; text-indent: -0.5pt;"><span face=""Arial","sans-serif"" lang="FR" style="font-size: 11pt; mso-ansi-language: FR;">*<span style="mso-spacerun: yes;"> </span>*<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin: 0in -0.75pt 10pt 32.25pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" lang="FR" style="font-size: 11pt; mso-ansi-language: FR;">Bây giờ ta nói
đến trường hợp CHU VĂN AN. Ông sinh trưởng vào buổi mạt Trần, khi chế độ quân
chủ Phật giáo đã tới hồi suy vong. Không biết bao giấy mực đã dốc ra để viết
về ông. Người đầu tiên có lẽ là Trần Nguyên Đán, học trò tinh thần và bạn ông,
nghe tin ông nhận lời từ quê ra Thăng Long dạy Quốc Tử Giám đã ví ông như sao
Bắc Đẩu, như núi Thái Sơn, chèo lái trên Biển Học mà đổi mới phong tục, kỳ vọng
ông sẽ biến suy thành thịnh. Bộ Tứ Thư Thuyết Ước của ông đã mất về tay giặc
Minh, căn cứ trên lời bình của Lê Quý Đôn mà học gia? Nguyễn Đăng Thục nêu giả
thuyết về Nho Học Chu Văn An với tinh thần "cùng lý chính tâm" là Tâm
học, khác xa Tống Nho "cách vật trí tri" và còn đi trước cả Vương
Dương Minh. Thơ ông có 7 bài được Bùi Huy Bích chép lại trong Hoàng Việt Thi
Tuyển thì Lê Hữu Mục phát hiện tới 5 bài là nói về cảnh chiều tà mà vẫn giữ
tinh thần lạc quan (5)... Nhưng mọi người nói về ông như là một điển hình khí
tiết của nhà Nho, khẳng khái, trung thực, tiết tháo, dâng vua bài "Thất
Trảm Sớ" xin chém bảy kẻ quyền thần, được bình luận là bài văn bất hủ
"nghĩa cảm quỉ thần" (6). Vua không nghe lời, ông treo mũ áo ở Văn
Miếu, từ quan về Chí Linh ở ẩn, trở lại với biệt hiệu "Gã tiều phu đi ở
ẩn" (Tiều Ẩn)... <o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin: 0in -0.75pt 10pt 32.25pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" lang="FR" style="font-size: 11pt; mso-ansi-language: FR;">Tôi là một học
trò trường Chu Văn An, lại cũng làm nghề dạy học, nên cũng hơn một lần xưng
tụng ông về "nhân cách nhà giáo" và ám thị về sự thiếu nhân cách và
thiếu tôn trọng nhân cách nhà giáo ở thời buổi ngày nay (7). <o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin: 0in 32.25pt 10pt 28.4pt; text-align: justify; text-indent: 0in;"><span face=""Arial","sans-serif"" lang="FR" style="font-size: 11pt; mso-ansi-language: FR;">Nhưng những vấn đề đó không phải là chủ đề của bài này.</span></p><p class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin: 0in 32.25pt 10pt 28.4pt; text-align: justify; text-indent: 0in;"><span style="font-size: 11pt;">Là một kẻ
"bất cơ" (không chịu ràng buộc) và tò mò, từ lúc 12 tuổi viết bài
chính tả: "</span><i style="font-size: 11pt; mso-bidi-font-style: normal;">Ông Chu Văn An người làng
Thanh Liệt huyện Thanh Trì tỉnh Hà Đông</i><span style="font-size: 11pt;">" tôi vẫn tự dặn lòng sẽ có
ngày về thăm quê hương Thanh Liệt (thôn Văn). Ba chục năm sau, tôi mới có dịp
về Thanh Liệt để thăm thú di sản Folklore Hà Nội, Sông Tô.</span></p>
<blockquote style="border: none; margin: 0px 0px 0px 40px; padding: 0px; text-align: left;"><p class="MsoNormal" style="line-height: 102%; margin: 0in 0in 0.0001pt 28.1pt; text-align: justify; text-indent: 0in;"><i style="mso-bidi-font-style: normal;"><span face=""Arial","sans-serif"" lang="FR" style="font-size: 11pt; line-height: 102%; mso-ansi-language: FR;">Hỡi cô
thắt lưng bao xanh, </span></i></p><p class="MsoNormal" style="line-height: 102%; margin: 0in 0in 0.0001pt 28.1pt; text-align: justify; text-indent: 0in;"><i style="mso-bidi-font-style: normal;"><span face=""Arial","sans-serif"" lang="FR" style="font-size: 11pt; line-height: 102%; mso-ansi-language: FR;">Ghé qua
Thanh Liệt thì vào làng anh. </span></i></p><p class="MsoNormal" style="line-height: 102%; margin: 0in 0in 0.0001pt 28.1pt; text-align: justify; text-indent: 0in;"><i style="mso-bidi-font-style: normal;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 11pt; line-height: 102%;">Làng anh Tô Lịch trong xanh, </span></i></p><p class="MsoNormal" style="line-height: 102%; margin: 0in 0in 0.0001pt 28.1pt; text-align: justify; text-indent: 0in;"><i style="mso-bidi-font-style: normal;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 11pt; line-height: 102%;">Có nhiều vãi nhản ngon lành em ăn. </span></i></p></blockquote>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 102%; margin: 0in 0in 0.0001pt 28.1pt; text-align: justify; text-indent: 0in;"><i style="mso-bidi-font-style: normal;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 11pt; line-height: 102%;"><o:p> </o:p></span></i></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin: 0in -0.75pt 10pt 32.25pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 11pt;">Làng thật đẹp, ấy thế mà vì sao khi từ quan
đi ở ẩn, Chu Văn An không về làng mà lại đi sang tận núi Phượng Hoàng Chí Linh
xứ Đông? (năm ngoái 1989, tôi đã tới thăm Phượng Hoàng Sơn, Kỳ Lân Sơn ở Chí
Linh với hang động kỳ thú và lăng đền Chu Văn An trang nghiêm). Người ta thường
bảo rằng Chí Linh có núi (Phượng Hoàng, Kỳ Lân...), có sông (Kinh Thầy), cảnh
"sơn thủy hữu tình" hơn Thanh Liệt, thích hợp với người ở ẩn hơn, lại
xa kinh kỳ Thăng Long hơn, chứ Thanh Liệt chỉ có sông Tô, không có núi, lại quá
gần Thăng Long Hà Nội. Cũng là một lẽ... <o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin: 0in -0.75pt 10pt 32.25pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 11pt;">Nhưng sao khi đến Thanh Liệt ta lại bất ngờ
bắt gặp một cảnh tình quá ơ thờ đối với Chu Văn An, so với việc luận bình ồn ào
náo nhiệt về ông ở chốn kinh kỳ. Không một di tích nào về Chu Văn An được giữ ở
Thanh Liệt. Huyền tích cũng không! <o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin: 0in -0.75pt 10pt 32.25pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 11pt;">Là một nhà folklore học, tôi lại bắt gặp
huyền tích Chu Văn An dạy học hay đến mức con vua Thủy Tề cũng đội lốt người
lên theo học ở làng Bằng Liệt: Ở đây còn Đền Càn thờ vị học trò thủy cung này
của Chu Văn An và ngôi mả (tượng trưng) gọi là "mả thuồng luồng" ở bờ
sông Tô Lịch (8). Ở làng Bằng tôi cũng thu được huyền tích về con vua Thủy Tề
cảm ân nghĩa và theo yêu cầu thử thách của thầy Chu Văn An mà hy sinh thân mình
để làm mưa, mà lời kể của người dân quê ngày nay khớp đúng với ma thuật cầu mưa
theo qui luật Đồng Đại mà Mircea Eliade hay Carf Gustav Jung gọi là "<i style="mso-bidi-font-style: normal;">nguyên lý liên hệ đồng thời không nhân quả</i>"
(9). Học trò thủy cung Chu Văn An hòa nước trong nghiên mực rồi rảy ra khắp bốn
phương trời, tung cả bút lẫn nghiên lên trời tạo nên một cơn "Mưa
Đen", nghiên mực rơi xuống Vĩnh Ninh, Thanh Trì làm thành Đầm Mực (ở ô
trũng này có than bùn nên nước luôn đen), bút lông rơi xuống làng Tó (Tả Thanh
Oai) nên làng này về sau phát đạt văn chương (đây là quê hương của Ngô Thì Nhậm,
danh sĩ thời Tây Sơn - thế kỷ XVIII - và Ngô gia văn phái). <o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin: 0in -0.75pt 10pt 32.25pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 11pt;">Huyền tích về Chu Văn An hiện hữu ở làng Bằng
(Bằng Liệt), làng Tó (Tả Thanh Oai), làng Viềng (Vĩnh Ninh, Đầm Mực), đền thờ
ông thì lại ở Huỳnh Cung là nơi tương truyền ông mở trường dạy học mà những tể tướng
Lê Quát, Phạm Sư Mạnh... những đại danh sĩ, đại Nho cuối đời Trần đã xuất thân
từ trường đó... <o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin: 0in -0.75pt 10pt 32.25pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 11pt;">Một sự im lặng về ông ở chính làng quê ông
Thanh Liệt (cho nên lối chép Sử-Văn là Chu Văn An mở trường dạy học ở quê ông
cũng không đúng nốt. Ông mượn đất cuối làng bên (Huỳnh Cung) để dựng trường
học). Vì sao quê hương ông không tự hào về ông mà lại để thiên hạ đề cao ông,
thờ ông và thần hóa ông? Còn ở Thanh Liệt lại chỉ có một đền thờ thiêng, quanh
năm dân làng và quanh miền tới lễ bái: Đó là đền thờ tướng Phạm Tu, quê gốc
Thanh Liệt, sử Trung Hoa chép tên là đại tướng của Lý Nam Đế. Khó nghĩ đến lý
do "<i style="mso-bidi-font-style: normal;">bụt chùa nhà không thiêng</i>"
vốn cũng là thói thường của tâm thức dân gian. <o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin: 0in -0.75pt 10pt 32.25pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 11pt;">Nhưng nhà học giả Vũ Tuân Sán và tôi đã tìm
thấy cuốn Gia Phả của dòng họ Chu Văn An. Và ở đó có câu chuyện chưa từng được
ai chép lại khi viết về Chu Văn An: <o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin: 0in -0.75pt 10pt 32.25pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 11pt;">Ông không phải gốc người Thanh Liệt theo tâm
thức "quê Cha đất Tổ" của người Việt Nam. Thanh Liệt chỉ là quê mẹ
ông. <o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin: 0in -0.75pt 10pt 32.25pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 11pt;">Cha ông, Chu Văn Hưng, là một người Tàu. Một
khách thương Phúc Kiến, vì chạy loạn Mông Cổ mới sang Đại Việt và trú cư ở làng
Thanh Liệt. Theo qui chế làng xã Việt Nam, ông là người ngụ cư chứ không phải
người làng. Mà cũng theo qui chế ấy thì người ngụ cư sau khi phải đóng góp việc
làng... qua 3 đời mới được công nhận là người làng và có quyền lợi bình đẳng
như người làng. Cho nên Chu Văn An cũng chưa được xem là người Thanh Liệt. Cái
"mặc cảm" ngụ cư ất trong xã hội thôn dã Việt cổ truyền là <i style="mso-bidi-font-style: normal;">rất nặng nề</i>, cho tới trước Cách mạng
tháng Tám 1945. <o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin: 0in -0.75pt 10pt 32.25pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 11pt;">Theo tôi, chính do mặc cảm đó mà dân làng im
lặng về ông. Do mặc cảm đó mà ông phải mở trường dạy học ở làng bên, rồi làng
bên thờ ông chứ không phải là làng quê mẹ đẻ. <o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin: 0in -0.75pt 10pt 32.25pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 11pt;">Khi từ quan đi ở ẩn, ông cũng vì mặc cảm ấy
mà không về làng. Ngày trước, dù đi đâu ở đâu, ngày Tết cũng phải về quê lễ Tổ,
thăm mộ Tổ, thăm họ hàng. Và tuyệt đại đa số quan lại Việt Nam, khi trí sĩ (về
hưu) là về <i style="mso-bidi-font-style: normal;">làng quê gốc</i>. <o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin: 0in -0.75pt 10pt 32.25pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 11pt;">Đi trệch ra khỏi ứng xử truyền thống đó, phần
lớn, nếu không phải là tất cả các trường hợp, là có "vấn đề" chi đó
với làng với xóm. <o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin: 0in -0.75pt 10pt 32.25pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 11pt;">Tôi suy luận chăng? Vì ông Trương, ông Chu là
người đời Trần, cách đây 6, 7 trăm năm có lẻ, chứ có phải người đời Lê, đời
Nguyễn gần đây đâu mà còn kiểm chứng được? Cũng có thể. <o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin: 0in -0.75pt 10pt 32.25pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 11pt;">Song tôi xin lấy 2 nhân vật đời Trần khác làm
ví dụ (hai người thường, làm quan, không phải quí tộc Trần, vì quí tộc Trần có
ấp phong, họ không về quê nhưng về ấp phong của mình. Như Trần Hưng Đạo về Vạn
Kiếp, đã được xem là quê hương thứ hai). <o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin: 0in -0.75pt 10pt 32.25pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 11pt;">Phạm Ngũ Lão, người đời Trần, quê ở Phù Ủng,
Ân Thi, Hưng Yên cũ (nay là Hải Hưng). Khi ông mất, nhà ông biến thành đền thờ
ông, nay vẫn còn nguy nga tráng lệ, dân Hải Hưng tự hào về ông, giữ nhiều
truyền thuyết về ông và có di cư ra Hà Nội (phố Lý Quốc Sư) thì vẫn rước bài vị
ông ra thờ ở đền "Phù Ủng Vọng Từ". <o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin: 0in -0.75pt 10pt 32.25pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 11pt;">Trần Cụ, người đời Trần, giỏi đàn, giỏi bắn
nỏ... Ông có mối hận với dân làng, như Toàn Thư chép (10) và đã thề là không
bao giờ <i style="mso-bidi-font-style: normal;">bước chân</i> về cái làng quê ấy
nữa. Sau này mối hận được giải toả, ông lại về làng nhưng <i style="mso-bidi-font-style: normal;">đi bằng thuyền</i> và<span style="mso-spacerun: yes;"> </span>từ thuyền
ghé nhà, ngồi ngay lên phản chứ không bao giờ dẫm chân xuống đất làng quê
nữa... <o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin: 0in 19.4pt 10pt 15.25pt; text-align: center; text-indent: -0.5pt;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 11pt;">*<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin: 0in 19.4pt 10pt 15.25pt; text-align: center; text-indent: -0.5pt;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 11pt;">*<span style="mso-spacerun: yes;"> </span>*<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin: 0in -0.75pt 10pt 32.25pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 11pt;">Từ chuyện Chu Văn An, tôi xin chuyển qua
chuyện Nguyễn Trãi, người cũng về Côn Sơn ở ẩn như Chu Văn An mà không về quê
hương Nhị Khê. <o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin: 0in -0.75pt 10pt 32.25pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 11pt;">So với Chu Văn An, Ức Trai "tốt
phúc" hơn, vì ở Nhị Khê còn có đền thờ Nguyễn Trãi, nhưng nếu tinh ý một
chút, ta sẽ thấy ngôi đền đó khá là mới (đời Nguyễn) và vị danh sĩ tập hợp thơ
văn ông thành Ức Trai Di Tập là người làng Nhị Khê và cũng là ở đời Nguyễn thôi
(Dương Bá Cung). Nguyễn là thời phục hồi Nho, trọng Nho và trọng việc đề cao
các bậc Đại Nho ngày trước. Nhị Khê là một làng Nho học, nhiều dòng họ ở đây có
người đỗ đạt, tới Nhị Khê mà chỉ nói tới Nguyễn Trãi thôi là người làng rất khó
chịu. <o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin: 0in -0.75pt 10pt 32.25pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 11pt;">Điều ai cũng thấy là qua thơ văn Nguyễn Trãi,
ông rất nặng tình với Côn Sơn. Qua mấy trăm bài thơ Hán-Nôm (11), ông nhắc đến
Nhị Khê được một, hai lần, ai cũng lấy làm lạ, còn về Côn Sơn ông nhắc đến hoài
hoài. "<i style="mso-bidi-font-style: normal;">Loạn hậu đáo Côn Sơn cảm tác</i>".
Sau loạn ông cũng về Côn Sơn (1407-1417), bất đắc chí với triều đình, ông cũng
về Côn Sơn và viết bài từ Côn Sơn Ca tuyệt bút. Trong khi đó không một bài thơ
nào giành riêng cho quê hương Nhị Khê cả. Vì sao? <o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin: 0in -0.75pt 10pt 32.25pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 11pt;">Tìm hiểu "lý lịch" Nguyễn Trãi, ta
thấy ông người gốc Chí Linh xứ Đông. Ông nội ông, vì nghèo khó mới bỏ quê lên ở
Nhị Khê. Với Nhị Khê, ông ông và bố ông vẫn là người ngụ cư. Còn ông thì phần
lớn ở Thăng Long rồi ở Tây Đô (Thanh Hóa). Ông nhẹ tình với Nhị Khê cũng
phải... <o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin: 0in 19.4pt 10pt 15.25pt; text-align: center; text-indent: -0.5pt;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 11pt;">*<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin: 0in 19.4pt 10pt 15.25pt; text-align: center; text-indent: -0.5pt;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 11pt;">*<span style="mso-spacerun: yes;"> </span>*<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin: 0in -0.75pt 10pt 32.25pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 11pt;">Bây giờ ta chuyển qua nói về Đặng Trần Côn,
tác giả Chinh Phụ Ngâm Khúc (bản chữ Hán), ra đời đầu thế kỷ XVIII. Ở đại học
Yale, năm 1986, Huỳnh Sanh Thông đã dịch và xuất bản Chinh Phụ Ngâm Khúc bằng
tiếng Anh. Rất gần đây tạp chí văn học Thời Tập (số 3-1990) tiếng Việt bên
California có bài viết rất hay về "Mối tình tuyệt vọng của Đặng Trần Côn
và Đoàn Thị Điểm". Cả hai tài liệu đang lưu hành ở Mỹ này đều viết như ở
Việt Nam rằng ông Đặng Trần Côn người làng Nhân Mục, tên nôm là làng Mọc, huyện
Thanh Trì tỉnh Hà Đông (nay đã thuộc ngoại thành Hà Nội), năm sinh không rõ
(khoảng 1710), đậu Hương Cống, trượt thi Hội, được bổ làm Huấn Đạo, 1740 triều
Cảnh Hưng được thăng tri huyện Thanh Oai rồi sau tới Ngự Sử Đài. Ông mất khoảng
1745, khi mới ngoài ba chục tuổi... <o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin: 0in -0.75pt 10pt 32.25pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 11pt;">Không ai biết gì hơn về Đặng Trần Côn ngoài
một, hai truyền thuyết về tính ham học, phóng dật, và... ham rượu. <o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin: 0in -0.75pt 10pt 32.25pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 11pt;">Về quê ông ở Nhân Mục, hẳn mọi người dựa theo
bài thơ của Phan Huy Ích, có câu mở đầu: <o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin: 0in 32.2pt 10pt 28.9pt; text-align: justify; text-indent: -0.5pt;"><i style="mso-bidi-font-style: normal;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 11pt;"> Nhân Mục tiên sinh Chinh Phụ Ngâm. </span></i><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 11pt;"><o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin: 0in -0.75pt 10pt 32.25pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 11pt;">Cuốn Chinh Phụ Ngâm của ông Nhân Mục - ngày
trước người Việt hay có lối lấy tên làng quê để gọi các cụ khoa bảng như cụ
Nghè Lai Thạch (Nguyễn Huy Tự), cụ Cử Văn Ấp (Trần Ngọc Lâm) v.v... <o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin: 0in -0.75pt 10pt 32.25pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 11pt;">Ở ven đô Thăng Long, dọc bờ phải sông Tô Lịch
có tới 7 làng Mọc, tên chữ là Nhân Mục. Theo văn bia đời Lê Nguyễn ở đây, đã có
"Nhân Mục Xã" lại còn "Nhân Mục cựu Xã". Tôi đã phải lần mò
xuống tận Nhân Mục cựu xã, tên nôm là Mọc Thượng Đình, cũng là quê hương của cụ
Tá Lan, thân sinh nhà văn Nguyễn Tuân, vì nghe nói ngôi mộ Đặng Trần Côn có kẻ
làm nhà, đào đất làm lò gạch đã phạm phải. Quả thật đã có một ngôi mộ đã bị vi
phạm. Bia mộ cũ có hay không thì không biết nhưng không thấy, chỉ thấy một tấm
bia tương đối mới (đầu thế kỷ XX), với tên họ Đặng Trần Côn và chức danh Tri
Phủ. Khi chưa đến Kẻ Mọc, tôi đã thắc mắc: Thế con cháu Đặng Trần Côn đâu mà để
người ta phạm đến mộ Tổ như vậy? Khu đất này trước là bãi tha ma mộ địa, giờ
đây người đông, đất chật, người ta lấn ra để làm nhà, vô tình phạm phải ngôi mộ
Đặng Trần Côn tiên sinh. Tôi lại gặp một bất ngờ: làng Mọc Nhân Mục không có họ
Đặng, không còn con cháu gì của Đặng Trần Côn. Dân làng hiện nay bảo: Ông Đặng
là người nơi khác, không biết ở đâu đến làng Mọc ở <i style="mso-bidi-font-style: normal;">ngụ cư</i>. Làng Mọc là làng ven đô, vốn nổi danh giàu "<i style="mso-bidi-font-style: normal;">Tiền làng Mọc, thóc làng Khoang</i>" và
sang "<i style="mso-bidi-font-style: normal;">Quan Kẻ Mọc, thóc Mễ Trì</i>".
<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin: 0in -0.75pt 10pt 32.25pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 11pt;">Chắc Đặng Trần Côn là một hàn sĩ ở đâu đó đến
làng Mọc ven đô ngồi dạy học và học thêm để thi Hội (và trượt). Cũng chắc rằng
sau lời tỏ tình thất bại với Đoàn Thị Điểm, tức Hồng Hà Nữ Sĩ, thi nhân họ Đặng
đã không xây dựng gia đình với ai khác, lại mất tương đối trẻ (35 tuổi) nên
không có con cháu nối dõi tông đường, chăm lo hương hỏa và phần mộ tổ tiên... <o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin: 0in -0.75pt 10pt 32.25pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 11pt;">Ở làng Mọc còn một gia đình, gốc nhà Nho, có
gia phả, còn giữ lại được một vài câu đối và liễn, tương truyền là chữ của Đặng
Trần Côn tiên sinh, viết tặng cũ tổ họ Nguyễn này, vốn là bạn của Đặng tiên
sinh. Con cháu cũng được truyền lại là Đặng Trần Côn tiên sinh từ nơi khác đến
Kẻ Mọc ngồi dạy học và là bạn thi tửu với cụ tổ Nguyễn nhà này... <o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin: 0in -0.75pt 10pt 32.25pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 11pt;">Sao mà ở xã hội quân chủ Nho giáo Việt Nam
ngày trước có nhiều bậc danh sĩ tài danh xuất thân nghèo khổ và có số phận lênh
đênh như vậy? Thế thì phải xếp kẻ sĩ vào đẳng hạng nào trong nấc thang
"giai cấp", theo cái nhìn "Mác-xít"? <o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin: 0in -0.75pt 10pt 32.25pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 11pt;">Họ xuất thân "nông dân" nhưng về ý
thức hệ thì lại theo Nho giáo là hệ tư tưởng của giai cấp "địa chủ"
thống trị chăng? Tôi chỉ biết trong xã hội quân chủ cũ có những người nghèo,
như Nguyễn Công Trứ "than nghèo" mà rất "hay chữ" (chữ Nho,
Nho giáo), trong khi có những kẻ trọc phú một chữ Hán bẻ đôi cũng không biết...
<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin: 0in 19.4pt 10pt 15.25pt; text-align: center; text-indent: -0.5pt;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 11pt;">*<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin: 0in 19.4pt 10pt 15.25pt; text-align: center; text-indent: -0.5pt;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 11pt;">*<span style="mso-spacerun: yes;"> </span>*<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin: 0in -0.75pt 10pt 32.25pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 11pt;">Bây giờ ta chuyển sang trường hợp LÊ QUÝ ĐÔN,
nhà bác học Việt Nam thế kỷ XVIII, người làng Diên Hà, huyện Hưng Hà, tỉnh Thái
Bình hiện tại. Cũng đã có quá nhiều sách báo, luận văn, hội nghị khoa học viết
về ông và đề cập đến ông. Viện Sử Học Việt Nam từ nhiều năm nay chuẩn bị phiên
dịch và xuất bản Lê Quý Đôn Toàn Tập. Thế nhưng về tiểu sử Lê Quý Đôn, không
một tài liệu nào cho ta biết ông là con thứ mấy hay con bà thứ mấy trong gia
đình họ Lê. <o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin: 0in -0.75pt 10pt 32.25pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 11pt;">Mà tôi thì tuy không phải là chuyên gia về Lê
Quý Đôn và cổ sử học Việt Nam nói chung, nhưng lại hay tò mò về những chuyện
"vặt vãnh" ấy. Tôi vốn là đồ đệ của học thuyết "phân tâm
học", một thời gian dài bị các học giả "Mác-xít chính thống" phê
phán kịch liệt, chủ trương rằng nhân cách con người hình thành rất sớm, từ
khoảng 3-5 tuổi (13) và như thế thì "rất khó cải tạo" và môi trường
đầu tiên và tối trọng yếu để hình thành nhân cách là <i style="mso-bidi-font-style: normal;">gia đình</i> (nay thì nền Giáo Dục Việt Nam đã tự phê bình là trong một
thời gian dài xem nhẹ giáo dục gia đình khi đặt ưu tiên vào giáo dục đoàn thể
xã hội). Một người dù ở "giai cấp" nào, nhưng là con trưởng hay con
út, là con bà cả hay con bà thứ, theo tôi, là khá quan trọng trong việc điều
chế và tự điều chế ra thế ứng xử của anh ta. Mà về những điều đó, thì trớ trêu
thay, xã hội học Mác-xít lại có vẻ xem nhẹ... <o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin: 0in -0.75pt 10pt 32.25pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 11pt;">Năm 1985 tôi lần đầu tiên đến thăm làng quê
Lê Quý Đôn nhân một hội nghị khoa học về Lê Quý Đôn ở Thái Bình. Trước khi đi,
từ Hà Nội, tôi làm một phép thử. Tôi viết sẵn một bản thảo về chân dung Lê Quý
Đôn trong đó mặc dù không có bất cứ một tài liệu gì đã được viết ra ở Hà Nội
hay ở Thái Bình quê hương ông. Tôi cứ nêu giả thuyết Lê Quý Đôn là con bà vợ
thứ của bố ông chứ không phải là con bà cả, lại cũng là con thứ, chứ không phải
con trưởng. Xuống tới thị xã Thái Bình (chưa về quê Lê Quý Đôn), tôi nộp bản
thảo cho ban tổ chức hội nghị (Hội nghị khoa học về Lê Quý Đôn). Đọc bản thảo
của tôi, ban tổ chức hội nghị sững sờ và dùng dằng định không sắp xếp vào
chương trình hội nghị. Lý do? Thì cũng dễ hiểu thôi, vì tôi "ăn nói xưng
xưng", như thế chứ có chứng cớ gì đâu mà gọi là "khoa học" được?
Cho đến bây giờ thì mọi người vẫn đinh ninh rằng Lê Quý Đôn là con trưởng của
một vị tiến sĩ với một bà mẹ nghiêm chỉnh, "chính thất" cơ mà! <o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin: 0in -0.75pt 10pt 32.25pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 11pt;">Nhân tiện nói: Cái đầu óc của nhiều cán bộ
cộng sản có một khía cạnh tâm lý rất kỳ cục: <i style="mso-bidi-font-style: normal;">tâm lý sợ những cái gì không chính thống</i>. Nhưng tôi để ý thấy mấy
cụ già là dòng dõi họ Lê Quý Đôn được cử từ quê hương Diên Hà "lên
tỉnh" để "đón các đại biểu về thăm quê hương nhà bác học Lê Quý
Đôn", cùng đứng ngồi ở đó với ban Tổ Chức nhìn tôi với một vẻ là lạ, nửa
ngại ngần, nửa thông cảm đồng tình. Vốn tự coi mình là thứ khá "sành"
về tâm lý và sẵn thói phóng túng, "bất cơ", tôi bỏ ngay cái ghế của
tôi ở hàng đầu "long trọng viên" (hội nghị nào ở Việt Nam cũng có một
số ghế "giành riêng" cho các đại biểu được coi là "long
trọng", cái đó vốn xuất phát từ đức tính hiếu khách, với thời gian, đã trở
thành một tinh thần đẳng cấp rất đáng chê trách. Và nhiều ông "<i style="mso-bidi-font-style: normal;">quan cách mạng</i>" - chữ của Chủ tịch
Hồ Chí Minh - cho cái việc "<i style="mso-bidi-font-style: normal;">ghế trên
ngồi tốt sỗ sàng</i>" (Kiều) của mình là việc rất tự nhiên). Tôi xuống sà
vào ngồi chỗ "các cụ địa phương" ở "bên dưới" hội nghị. Và
dò hỏi về tung tích Lê Quý Đôn. Sau rất nhiều ngần ngại, sau rất nhiều lần
"nhìn trước nhìn sau" một già làng ở Diên Hà mới bảo tôi: <o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin: 0in 0in 10pt 32.25pt; text-align: justify;"><!--[if !supportLists]--><span style="mso-bidi-font-size: 12.0pt;"><span style="mso-list: Ignore;">-<span style="font: 7pt "Times New Roman";"> </span></span></span><!--[endif]--><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 11pt;">Ông giáo sư nói đúng
đấy. Đúng ra Lê Quý Đôn không phải là con trưởng đâu! <o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin: 0in 0in 10pt 32.25pt; text-align: justify;"><!--[if !supportLists]--><span style="mso-bidi-font-size: 12.0pt;"><span style="mso-list: Ignore;">-<span style="font: 7pt "Times New Roman";"> </span></span></span><!--[endif]--><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 11pt;">Ô! Thế sao lâu nay
các cụ cứ để cho "họ" (các cán bộ văn hóa, tuyên truyền) ăn nói, viết
lách như vậy? <o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin: 0in 0in 10pt 32.25pt; text-align: justify;"><!--[if !supportLists]--><span style="mso-bidi-font-size: 12.0pt;"><span style="mso-list: Ignore;">-<span style="font: 7pt "Times New Roman";"> </span></span></span><!--[endif]--><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 11pt;">Chúng tôi la Dân,
"dân ngu khu đen" mà, biết thế mà không dám nói, sợ trái ý cán bộ. <o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin: 0in -0.75pt 10pt 32.15pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 11pt;">Ôi, người dân quê đồng bằng Bắc Bộ (Paysan du
delta Tonkinois, chữ dùng của nhà địa lý học Pierre Gourou) quê tôi, sao mà họ
vừa tinh khôn vừa vụng dại, vừa bướng bỉnh lại vừa chịu khuất như thế! <o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin: 0in -0.75pt 10pt 32.25pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 11pt;">Chiều hôm đó về Diên Hà, tôi để mặc ban tổ
chức bận bịu với những nghi thức, những lễ "dâng hương", "tưởng
niệm"... Ở nhà thờ họ Lê, tôi đi tìm gặp và hỏi chuyện "dân
làng" Lê Quý Đôn. Và tôi đã thu được một lời truyền miệng dân gian rất lý
thú, chưa từng ai biết, chưa từng ai viết, và hôm nay cũng là <i style="mso-bidi-font-style: normal;">lần đầu tiên</i> tôi viết ra: <o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin: 0in -0.75pt 10pt 32.25pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 11pt;">Ông thân sinh ra Lê Quý Đôn vốn là một nhà
nho nghèo và "lận đận trường qui", mãi mà vẫn chưa đỗ đạt gì. Ông đã
có một đời vợ cả, nhưng bà này không có con nên ông cụ bỏ và lấy bà khác (chắc
cụ theo đạo đức Nho giáo "<i style="mso-bidi-font-style: normal;">Bất hiếu
hữu tam, vô hậu vi đại</i>", có ba điều bất hiếu, mà không có con nối dõi
là bất hiếu nhất). <o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin: 0in -0.75pt 10pt 32.25pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 11pt;">Bà này cũng không phải là mẹ Lê Quý Đôn. </span><span face=""Arial","sans-serif"" lang="FR" style="font-size: 11pt; mso-ansi-language: FR;">Bà ta sinh được hai người con trai. Lúc ấy, ông cụ cũng chưa đỗ đạt gì. Một
chiều bà ra đồng làm việc, trước khi đi có dặn ông cụ ở nhà để ý trông mấy nong
thóc phơi ngoài sân đất, nếu thấy có cơn mưa (chiều hè ở đồng bằng Bắc Bộ hay
có mưa), thì "chạy" (cất giữ) dùm bà cụ. Ông cụ là chân học trò
"<i style="mso-bidi-font-style: normal;">dài lưng tốn vải, ăn no lại nằm</i>",
mải mê đọc sách, khi có cơn mưa thật, chạy mấy nong thóc phơi không kịp, để ướt
cả. <o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin: 0in -0.75pt 10pt 32.25pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" lang="FR" style="font-size: 11pt; mso-ansi-language: FR;">Ở ngoài đồng về
sau cơn mưa, thấy thóc bị ướt sạch, bà vợ giận ông chồng lắm: "<i style="mso-bidi-font-style: normal;">Rõ là đồ vô tích sự! Lúc nào cũng chỉ ôm lấy
mấy quyển sách! Sách mà ăn được à? Mà nào có đỗ đạt được gì cho cam! Chỉ khổ
thân gái già này! Tao cho rồi đói rã họng ra cho mà xem!...</i>" Mắng ông
chồng một chặp, bà vợ cho thóc ướt và nồi hông đất, nhóm lửa hong cho khô thóc.
Tiện thể bà quăng luôn các sách nho của ông chồng vào lửa... <o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin: 0in -0.75pt 10pt 32.25pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" lang="FR" style="font-size: 11pt; mso-ansi-language: FR;">Đến thế, là gia
đình tan vỡ. Ông cụ bỏ vợ, bỏ con. Ông cụ cũng bỏ làng ra đi luôn. Sau này đỗ
đến ông nghè (tiến sĩ), ông cụ mới trở về làng. Thì ông ấy đã lấy bà vợ khác,
con gái một cụ nghè ở tỉnh bên. Chính bà vợ thứ ba này mới sinh ra Lê Quý Đôn
nhưng ông cụ vẫn xem bà là "chính thất" (vì lẽ hai bà vợ trước ông cụ
đã bỏ rồi). Và Lê Quý Đôn cũng được xem là con trai đầu! <o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin: 0in 0in 10pt 32.25pt; text-align: justify;"><!--[if !supportLists]--><span lang="FR" style="mso-ansi-language: FR; mso-bidi-font-size: 12.0pt;"><span style="mso-list: Ignore;">-<span style="font: 7pt "Times New Roman";"> </span></span></span><!--[endif]--><span face=""Arial","sans-serif"" lang="FR" style="font-size: 11pt; mso-ansi-language: FR;">Thế còn hai con trai của bà vợ trước, họ là anh của Lê Quý Đôn chứ. Tôi
"giả vờ" cãi lại các cụ già làng để "moi" thêm "tin
tức". <o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin: 0in 0in 10pt 32.25pt; text-align: justify;"><!--[if !supportLists]--><span lang="FR" style="mso-ansi-language: FR; mso-bidi-font-size: 12.0pt;"><span style="mso-list: Ignore;">-<span style="font: 7pt "Times New Roman";"> </span></span></span><!--[endif]--><span face=""Arial","sans-serif"" lang="FR" style="font-size: 11pt; mso-ansi-language: FR;">Thế này ông giáo sư ạ. Ông cụ Nghè Lê vinh quy về làng, vẫn không
"nhận" bà vợ trước. Nhưng "<i style="mso-bidi-font-style: normal;">bỏ
vợ (được) chứ không bỏ con (được)</i>". "<i style="mso-bidi-font-style: normal;">Vợ mình là con người ta, suy đi tính lại chẳng bà con chi</i>",
"<i style="mso-bidi-font-style: normal;">Anh em như thể chân tay, vợ chồng
như áo cởi ngay tức thì</i>" (đó là mặt trái của đạo đức dân gian). <o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin: 0in -0.75pt 10pt 32.25pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" lang="FR" style="font-size: 11pt; mso-ansi-language: FR;">Con cái dù sao
vẫn là con mình. Cho nên cụ Nghè Lê vẫn nhìn nhận 2 anh con trai đầu, nhưng lấy
lẽ (vin cớ) mẹ chúng đã bị bỏ nên bắt hai anh con trai này xuống làm con thứ,
phải gọi Lê Quý Đôn bằng anh cả (tôn trưởng). Vì cụ lập ông Lê Quý Đôn làm
trưởng nam. <o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin: 0in -0.75pt 10pt 32.25pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" lang="FR" style="font-size: 11pt; mso-ansi-language: FR;">Thì ra là thế!
Chỗ khúc mắc của thân phận Lê Quý Đôn là thế! Và cán bộ tỉnh theo thuyết
"chính thống" cho Lê Quý Đô là con trưởng của bà vợ chính cụ Nghè Lê
xem ra cũng có lý do của nó! <o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin: 0in 32.25pt 10pt 28.4pt; text-align: justify; text-indent: 0in;"><span face=""Arial","sans-serif"" lang="FR" style="font-size: 11pt; mso-ansi-language: FR;">Tôi hỏi chuyện các cụ già làng Diên Hà thêm chút nữa: <o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin: 0in 0in 10pt 32.25pt; text-align: justify;"><!--[if !supportLists]--><span lang="FR" style="mso-ansi-language: FR; mso-bidi-font-size: 12.0pt;"><span style="mso-list: Ignore;">-<span style="font: 7pt "Times New Roman";"> </span></span></span><!--[endif]--><span face=""Arial","sans-serif"" lang="FR" style="font-size: 11pt; mso-ansi-language: FR;">Thưa các cụ, thế các cụ có được truyền lại là hai ông con trai trước của cụ
Nghè Lê (hai người tuy nhiều tuổi hơn Lê Quý Đôn nhưng phải gọi Lê Quý Đôn bằng
anh) về sau ra sao, có học hành đỗ đạt gì không? Và Lê Quý Đôn đối xử với hai
ông "em" mà lẽ ra là "anh" như thế nào ạ? <o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin: 0in 0in 10pt 32.25pt; text-align: justify;"><!--[if !supportLists]--><span lang="FR" style="mso-ansi-language: FR; mso-bidi-font-size: 12.0pt;"><span style="mso-list: Ignore;">-<span style="font: 7pt "Times New Roman";"> </span></span></span><!--[endif]--><span face=""Arial","sans-serif"" lang="FR" style="font-size: 11pt; mso-ansi-language: FR;">Ấy, tiếng là được nhận lại làm con cụ nghè, nhưng hai ông con trai này cũng
chẳng được cụ nghè thương yêu gì mấy, vì dốt nát. Họ cũng lớn tuổi rồi, từ khi
bố bỏ nhà, bỏ làng đi, hai ông con trai này sống với mẹ, vẫng nghèo khổ thôi,
cơm còn chẳng đủ ăn, lấy đâu ra của mà học hành thi cử. Nên vẫn dốt nát và vẫn
làm "dân cày" như chúng tôi vậy thôi... Có điều cụ Bảng Đôn (Lê Quý
Đôn đậu bảng nhãn, vị tiến sĩ số 2 (sau trạng nguyên), nên vẫn thường được gọi
là cụ Bảng) là người có "đức", cụ đối xử tốt với hai người anh trai
cùng cha khác mẹ này, vẫn nhường cho họ cả ngôi nhà dân hàng xã, hàng tổng làm
cho cụ Nghè Lê với ít thửa ruộng của cụ Nghè Lê. Cụ Bảng Đôn chắc cũng giữ ý
sao đó nên ít về làng, vả lại cụ làm quan to (14) nên cũng thường ở kinh đô.
Dân làng Diên Hà nghe tiếng cụ Bảng nhiều thôi chứ ít được gặp cụ lắm và không
biết về cụ Bảng bao nhiêu... <o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin: 0in -0.75pt 10pt 32.25pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" lang="FR" style="font-size: 11pt; mso-ansi-language: FR;">Những lời truyền
miện dân gian này về đại thể là đúng khớp với hành trạng và tính cách Lê Quý
Đôn. Khi ông về trí sĩ, ông cũng không về ở làng, và ta biết rõ là ông mất khi
đang ở Quê Mẹ. <o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin: 0in -0.75pt 10pt 32.25pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" lang="FR" style="font-size: 11pt; mso-ansi-language: FR;">Rời quê hương Lê
Quý Đôn về "tỉnh" (thị xã Thái Bình), ngày hôm sau, tại Hội Nghị Khoa
Học về Lê Quý Đôn, tôi đã công bố, bằng miệng, lời truyền miệng dân gian mà hôm
nay tôi ghi lại ở trên về một "bí mật", một "khúc mắc", một
nét "bi kịch" trong cuộc đời nhà bác học Lê Quý Đôn. Chuyện có vẽ
"vặt vãnh" thôi, trong tổng thể đồ sộ của sự nghiệp và trước tác của
Lê Quý Đôn... Nhưng với riêng tôi thì tôi rất lấy làm hài lòng vì, nói theo
danh từ toán lý, phép thử của tôi đã được nghiệm đúng. <o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin: 0in -0.75pt 10pt 32.25pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" lang="FR" style="font-size: 11pt; mso-ansi-language: FR;">Trở về Hà Nội,
bạn bè đồng nghiệp hỏi tôi rằng: Tôi không phải là chuyên gia về Lê Quý Đôn,
đọc và tìm hiểu về ông này không bao nhiêu, vì sao tôi lại biết được một chi
tiết tiểu sử của Lê Quý Đôn mà trước đó chưa ai biết, dù đã có những người làm
luận án về Lê Quý Đôn. </span><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 11pt;">Thế
là tôi được dịp nói về: <o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin: 0in 0in 10pt 32.25pt; text-align: justify;"><!--[if !supportLists]--><span style="mso-bidi-font-size: 12.0pt;"><span style="mso-list: Ignore;">-<span style="font: 7pt "Times New Roman";"> </span></span></span><!--[endif]--><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 11pt;">Vai trò của Trực Giác
Trực Quan trong nhiều phát minh, phát kiến khoa học. Có những nhà khoa học cỡ
vừa phải thôi luôn luôn trình bày những phát hiện của mình như kết quả của một
quá trình sưu tầm tài liệu công phu, phân tích tỉ mỉ, đối chiếu cẩn thận rồi
tổng hợp khái quát cao... tóm lại là hết sức chặt chẽ trong suy lý, rất là duy
lý, hợp lý, hệ thống, tổng thể. Nói đến trực giác, họ cho đó là cảm hứng nhất
thời của thi nhân, nghệ sĩ, "không xài được" trong khoa học. <o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin: 0in -0.75pt 10pt 32.25pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 11pt;">Nhưng ngay như nhà khoa học vĩ đại bậc nhất
của thế kỷ XX Albert Einstein cũng không phủ nhận vai trò của trực giác trong
những phát kiến khoa học! Trực giác nhiều khi là khởi điểm của những phát hiện
khoa học lớn (15). Về khoa học cũng vậy, mà về triết học cũng vậy thôi. <o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin: 0in 0in 10pt 32.2pt; text-align: justify; text-indent: 28.4pt;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 11pt;">"<i style="mso-bidi-font-style: normal;">Những hệ thống triết học là sự triển khai,
qua khái niệm và biểu tượng của một số trực giác nguyên sơ nào đó. Nếu tất cả
chúng ta ai cũng có những trực giác cơ bản ấy thì các hệ thống sẽ coi như thừa</i>".
<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin: 0in -0.75pt 10pt 32.25pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 11pt;">("Systems of philosophy are the
elaboration, through concepts and symbols, of certain original intuitions. If
all of us had these basic intuition, systems should be superfluous")
(T.R.V. Murti, In the central Philosophy of Buddhism, Ed. Ruskin House - London,
1955). <o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin: 0in -0.75pt 10pt 32.25pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 11pt;">Cùng với trực giác nguyên sơ của nhà khoa
học, cũng còn cái mà giáo sư Từ Chi và tôi hay nói đến là "cảm quan điền
dã" rất cần thiết cho những ai đi điền dã như các nhà khảo cổ học, dân tộc
học... <o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin: 0in -0.75pt 10pt 32.25pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 11pt;">Riêng về trường hợp Lê Quý Đôn, tôi
"bỗng dưng" nghĩ là thế (mẹ ông không phải vợ đầu, ông không phải con
trưởng) khi giở sách viết về Lê Quý Đôn, đọc trong đêm trước khi đi Thái Bình
thấy chi tiết ông Lê Quý Đôn mất ở quê mẹ mà không ở quê cha. Đấy là "trực
giác" nhưng sau đó thì lý giải ra thế này: <o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin: 0in -0.75pt 10pt 32.25pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 11pt;">Cụ thân sinh ra Ông, rất muộn mới đỗ đại
khoa, hẳn đã có vợ từ trước, khi còn trẻ, ở làng, theo phong tục Việt Nam ngày
xưa. Nay thấy cụ Nghè Lê đỗ, khi vinh quy mới lấy vợ, con gái một vị tiến sĩ
khác, và bà vợ này sinh ra Lê Quý Đôn, tôi suy ra đây là bà vợ sau. Thế nhưng
lại không thấy sách nào chép cả, mới đâm ngờ ngợ, chờ về Diên Hà hỏi lại. <o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin: 0in -0.75pt 10pt 32.25pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 11pt;">Còn vì sao mà tôi biết và tôi "cảm"
nhanh như vậy (ta vẫn gọi là "mẫn cảm") về bi kịch Lê Quý Đôn thì có
lẽ là vì tôi là con cháu nhà Nho cả bên nội bố tôi lẫn bên ngoại mẹ tôi, nên có
chút kinh nghiệm nghiệm sinh dù đại gia đình tôi là "Nho cuối mùa"...
<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin: 0in -0.75pt 10pt 32.25pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 11pt;">Vả tôi hay đọc sách Tầu Ta về chuyện rừng
nho, về các gia đình đại nho và đại quan nên cũng biết nhiều "mặt
trái" của những gia đình ấy. Khi một danh nho đại quan đã "nổi
tiếng", đã "làm lớn", và khi người sau viết tiểu sử các vị này,
họ thường dấu các "mặt trái", những nét bi kịch ấy đi. Đó cũng là
thói thường dân gian: "<i style="mso-bidi-font-style: normal;">Tốt đẹp phô
ra, xấu xa đậy lại</i>" v.v... như mấy chục năm nay, người ta chỉ nói đến,
và khuếch đại nữa là đằng khác, về những mặt tốt của chế độ xã hội chủ nghĩa và
bươi xấu "<i style="mso-bidi-font-style: normal;">phương Tây tư bản đế quốc</i>"
khiến tạo ra một hình ảnh giả tạo: một bên là tấm gương "siêu sạch"
(tịnh vô trần), một bên là đống rác bẩn thỉu v.v... <o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin: 0in -0.75pt 10pt 32.25pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 11pt;">Nhưng ở đâu - và bao giờ còn nhân loại - thì
cũng có Nhân Dân và trong nhân dân thì, từ trong chuyện cổ tích đến chính
trường hiện tại, bao giờ chả có người xấu, người tốt. Trong tốt có xấu, trong
xấu tối thiểu cũng có một cái gì tốt chứ, "nhân vô thập toàn" mà! <o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin: 0in -0.75pt 10pt 32.25pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 11pt;">Và lối sống "hòa quang đồng trần"
(hòa ánh sáng với bụi đời) của nhà Trần, của đời Trần, vẫn là cái gì tôi ưng ý
hơn cả. <o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin: 0in -0.75pt 10pt 32.25pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 11pt;">Từ trực giác nguyên sơ (original intuition),
qua những kinh nghiệm tự thân trong công tác điền dã, qua cả những tri thức
kiến văn nữa, lâu dần hình như ở trong tôi sẽ có cái có thể gọi là trực giác
kinh nghiệm (experienced intuition), từ đó có thể khai mở những cái bị che đậy.
Những tiếng Âu Tây giành cho sự khám phá khoa học: Discovery, découverte, thì,
theo tôi hiểu, đều bao hàm động tác dis-cover, dé-couvrir ngụ ý mở cái nắp đậy
cái sự thực, cái cần biết ở bên trong, mà bình thường vì một tư dục, tư ý nào
đó mà nó bị che lấp. <o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin: 0in 19.4pt 10pt 15.25pt; text-align: center; text-indent: -0.5pt;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 11pt;">*<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin: 0in 19.4pt 10pt 15.25pt; text-align: center; text-indent: -0.5pt;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 11pt;">*<span style="mso-spacerun: yes;"> </span>*<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin: 0in -0.75pt 10pt 32.25pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 11pt;">Tôi đã <i style="mso-bidi-font-style: normal;">mở</i>
(đầu) bài kinh nghiệm điền dã Folklore này của mình bằng câu chuyện một vị tiến
sĩ vô danh, nghĩa là không còn tên tuổi, để dẫn dắt đến câu chuyện của những
người có tên tuổi. <o:p></o:p></span></p><p class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin: 0in -0.75pt 10pt 32.25pt; text-align: justify;"></p><div class="separator" style="clear: both; text-align: center;"><a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEjfe_L2qqQ_SX0Mle2yZ063vEBgzLMVoWgod2Sx6oQvtc7YCU7GPfmgM4k8tSqx3_JvhfL7BAyV1IZx8b97BHQ9alQplyHf4dMpmi5R_i_z4STD8qs1wpUg5IozC0vLx_blTc3FrDmq6alcns8lk8AdqxAv5TFpV2ABY-UeqbVJ2kWQfiLiXll52HubWPE/s1600/B%C3%ACa%20s%C3%A1ch%20Trong%20C%C3%B5i%20-%20NXB%20H%E1%BB%99i%20Nh%C3%A0%20V%C4%83n.jpg" imageanchor="1" style="clear: left; float: left; margin-bottom: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" data-original-height="1600" data-original-width="1092" height="320" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEjfe_L2qqQ_SX0Mle2yZ063vEBgzLMVoWgod2Sx6oQvtc7YCU7GPfmgM4k8tSqx3_JvhfL7BAyV1IZx8b97BHQ9alQplyHf4dMpmi5R_i_z4STD8qs1wpUg5IozC0vLx_blTc3FrDmq6alcns8lk8AdqxAv5TFpV2ABY-UeqbVJ2kWQfiLiXll52HubWPE/s320/B%C3%ACa%20s%C3%A1ch%20Trong%20C%C3%B5i%20-%20NXB%20H%E1%BB%99i%20Nh%C3%A0%20V%C4%83n.jpg" width="218" /></a></div><p></p><p class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin: 0in -0.75pt 10pt 32.25pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 11pt;">Đến đây tôi sẽ <i style="mso-bidi-font-style: normal;">khép</i> (lại) bài kể lể khá dài dòng của mình bằng câu chuyện một
người tuy có tên tuổi nhưng không lấy gì làm nổi tiếng lắm, hay đúng hơn đã trở
nên có tên tuổi nhờ gắn bó máu thịt với một người tên tuổi (nhưng từ đầu đến
cuối câu chuyện của tôi đều nói về các nhà Nho, các vị thái học sinh, tiến sĩ,
bảng nhãn hay là phó bảng cả). <o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin: 0in -0.75pt 10pt 32.25pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 11pt;">Đó là câu chuyện về cụ thân sinh ra Chủ tịch
Hồ Chí Minh, cụ Phó bảng Nguyễn Sinh Sắc hay Nguyễn Sinh Huy. <o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin: 0in -0.75pt 10pt 32.25pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 11pt;">Phó bảng là một học vị tiến sĩ, chỉ mới xuất
hiện ở Việt Nam từ đời vua Minh Mạng nhà Nguyễn (1830-31). <o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin: 0in -0.75pt 10pt 32.25pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 11pt;">Trong một lá đơn bằng tiếng Pháp gửi bộ Thuộc
địa Pháp, Nguyễn Tất Thành (sau là Hồ Chí Minh) đã khéo dịch tên học vị của phụ
thân mình là sous docteur (16), như ngày nay ta gọi là phó tiến sĩ. <o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin: 0in -0.75pt 10pt 32.25pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 11pt;">Quê hương cụ, là làng Kim Liên, tên nôm là
làng Sen, huyện Nam Đàn, tỉnh Nghệ An. Nhưng đậu phó bảng rồi cụ đã làm thừa
biện bộ Lễ ở Huế rồi tri huyện Bình Khê (Bình Định). Rồi bỏ quan (hay bị cách
chức quan) cụ phiêu dạt vô Sài Gòn, ngồi bắt mạch kê đơn ở tiệm thuốc bắc Hoa
kiều, để có chút cơm rượu... Lại phiêu lãng nữa, tới miền Tây Nam bộ, và cuối
cùng mất ở Cao Lãnh (Sa Đéc nay thuộc tỉnh Đồng Tháp). Mộ cụ phó bảng được xây
lại cuối năm 1954 sau sự kiện Genève tạm thời chia đôi đất nước Việt Nam. <o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin: 0in -0.75pt 10pt 32.25pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" lang="FR" style="font-size: 11pt; mso-ansi-language: FR;">Người ta làm thế
là vì cụ Hồ. Cũng như mộ bà Hoàng Thị Loan vợ cụ và là thân mẫu Hồ Chí Minh mới
được dời xây lại vài năm nay ở Nam Đàn, Nghệ An. Người ta làm thế cũng là vì cụ
Hồ. Hai ngôi mộ này, cũng như bản thân Lăng chủ tịch Hồ Chí Minh giữa lòng Ba
Đình, Hà Nội đều <i style="mso-bidi-font-style: normal;">hiện hữu ngoài ý thức</i>
chủ tịch Hồ Chí Minh. Ông Hồ vốn được xem là người giản dị, khiêm nhường... <o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin: 0in -0.75pt 10pt 32.25pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" lang="FR" style="font-size: 11pt; mso-ansi-language: FR;">Cũng đã có dăm
cuốn sách nói về gia thế cụ Hồ Chí Minh. Nhưng câu chuyện tôi sắp kể dưới đây
thì <i style="mso-bidi-font-style: normal;">chưa từng ai viết</i>. <o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin: 0in -0.75pt 10pt 32.15pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" lang="FR" style="font-size: 11pt; mso-ansi-language: FR;">Chỉ là lời <i style="mso-bidi-font-style: normal;">truyền miệng dân gian</i>, ở Kim Liên, Nam
Đàn, ở một số người gốc Nghệ hiện sống tại Hà Nội và nhiều nơi khác trên mảnh
đất Việt Nam. Nếu trong Folklore, có hiện tượng mà các nhà nghiên cứu gọi là
lan truyền thì từ lâu câu chuyện này cũng đã lan truyền từ làng Kim Liên ra
khắp huyện Nam Đàn rồi khắp tỉnh Nghệ Anh rồi rộng ra hơn nữa... Nhưng phạm vi
lan truyền và số người biết câu chuyện này phải nói là hạn hẹp. Vì người ta Sợ.
<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin: 0in -0.75pt 10pt 32.25pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" lang="FR" style="font-size: 11pt; mso-ansi-language: FR;">Sợ động chạm đến
cụ Hồ. Một cái sợ vô nghĩa nhưng người ta cứ gán cho nó cái ý nghĩa chính trị
giả tạo. Vì như bà Trịnh Khắc Niệm viết trong cuốn trong cuốn tiểu truyện bằng
tiếng Anh "<i style="mso-bidi-font-style: normal;">Life and Death in
Shanghai</i>" (17), đã được phiên dịch ra tiếng Việt: <i style="mso-bidi-font-style: normal;">Ở xã hội xã hội chủ nghĩa, cuộc đời của các lãnh tụ cộng sản được coi
là "bí mật quốc gia"</i>. <o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin: 0in -0.75pt 10pt 32.25pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" lang="FR" style="font-size: 11pt; mso-ansi-language: FR;">Nhưng đây không
phải là chuyện cụ Hồ, tuy cũng có dính dáng đến cụ Hồ. Mà vì đây là chuyện cụ
thân sinh ra cụ Hồ. Cụ Nguyễn Sinh Huy. Mà cũng là truyền miệng thôi, nghĩa là
thuộc phạm trù giai thoại, folklore, chứ không thuộc phạm trù lịch sử, như tôi
đã nói từ đầu bài này. <o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin: 0in -0.75pt 10pt 32.25pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" lang="FR" style="font-size: 11pt; mso-ansi-language: FR;">Người dân Kim
Liên đồn rằng Nguyễn Sinh Huy không phải là thuộc dòng máu mủ của họ Nguyễn
Sinh làng này. Mà là con của một người khác: Ông đồ nho, cử nhân Hồ Sĩ Tạo. <o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin: 0in -0.75pt 10pt 32.25pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" lang="FR" style="font-size: 11pt; mso-ansi-language: FR;">Cử nhân Hồ Sĩ Tạo
thuộc dòng họ Hồ nổi tiếng ở làng Quỳnh Đôi, huyện Quỳnh Lưu, tỉnh Nghệ An (đây
là quê gốc của Hồ Quý Ly, nhân vật lịch sử cuối thế kỷ XIV đầu thế kỷ XV, đây
cũng là quê gốc của anh em Tây Sơn thế kỷ XVIII, vốn họ Hồ ở xứ Nghệ), đây cũng
là quê hương Hoàng Văn Hoan, người đồng chí thân cận một thời của cụ Hồ Chí
Minh, được cụ Hồ giao phụ trách công tác đối ngoại của Đảng Cộng Sản Việt Nam
và chính phủ Việt Nam Dân chủ Cộng hòa thời kháng chiến chống Pháp và là Đại sứ
Việt Nam đầu tiên ở Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa, sống lưu vong ở Trung Hoa, có
viết một tài liệu lịch sử làng Quỳnh Đôi quê ông, bà vợ nhà văn lớn Đặng Thái
Mai, người một thời làm Bộ trưởng Giáo Dục trong chính phủ của cụ Hồ 45-46 rồi
làm Viện trưởng viện Văn Học, là Hồ Thị Loan, cũng thuộc dòng họ Hồ này ở làng
Quỳnh Đôi). Khoảng đầu những năm 60 của thế kỷ trước (thế kỷ XIX) cử nhân Hồ Sĩ
Tạo có thời gian ngồi dạy học ở một nhà họ Hà, người làng Sài, cùng một xã
Chung Cự, tổng Lâm Thịnh, huyện Nam Đàn, với làng Sen (Kim Liên). Đó là một nhà
nghệ nhân dân gian, trong nhà có phường hát ả đào. <o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin: 0in -0.75pt 10pt 32.25pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" lang="FR" style="font-size: 11pt; mso-ansi-language: FR;">Nhà họ Hà có cô
con gái tên là Hà Thị Hy, tài hoa, nhan sắc, đàn ngọt, hát hay, múa khéo, đặc
biệt là múa đèn (đội đèn trên đầu, để đèn trên hai cánh tay, vừa hát vừa múa mà
dầu trong đĩa không sánh ra ngoài) nên người làng thường gọi là cô Đèn. Người
ta thường bảo: má hồng thì mệnh bạc. Như Đặng Trần Côn viết mở đầu khúc ngâm
chinh phụ: "<i style="mso-bidi-font-style: normal;">Hồng nhan đa truân</i>"
(<i style="mso-bidi-font-style: normal;">Gái má hồng nhiều nỗi truân chuyên</i>).
Hay như Nguyễn Du than thở dùm người đẹp tài hoa trong truyện Kiều: "<i style="mso-bidi-font-style: normal;">Chữ tài chữ mệnh khéo là ghét nhau</i>"...
"<i style="mso-bidi-font-style: normal;">Rằng hồng nhan tự thuở xưa, Cái
điều bạc mệnh có chừa ai đâu</i>"... <o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin: 0in -0.75pt 10pt 32.25pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" lang="FR" style="font-size: 11pt; mso-ansi-language: FR;">Vả ở thời ấy,
dưới chế độ quân chủ nho giáo lấy tứ dân (Sĩ Nông Công Thương) làm gốc, người
ta vẫn xem thường nghề ca xướng và con nhà ca xướng "Xướng ca vô
loài". <o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin: 0in -0.75pt 10pt 32.25pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" lang="FR" style="font-size: 11pt; mso-ansi-language: FR;">Cô Đèn, Hà Thị Hy
tài hoa nhan sắc là thế mà rồi ba mươi tuổi vẫn chưa lấy được chồng. Mà trong
nhà thì lại luôn có bậc văn nhân: ông cử Hồ Sĩ Tạo. "<i style="mso-bidi-font-style: normal;">Lửa gần rơm lâu ngày cũng bén</i>" là lẽ thường theo tâm lý dân
gian, huống chi là giữa văn nhân - tài tử - giai nhân: "Trai tài Gái
sắc" mà! Và cô Hà Thị Hy bỗng dưng "không chồng mà chửa". Mà ông
cử Tạo thì đã có vợ có con rồi! Lệ làng ngày trước phạt vạ rất nặng nề, sỉ nhục
hạng gái "chửa hoang" hạng "gian phu dâm phụ". Để tránh nỗi
nhục cho con gái mình và cho cả ông cử Tạo đang làm "thầy đồ" được
hết sức kính trọng trong nhà mình, nhà họ Hà phải bù đầu suy tính... <o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin: 0in -0.75pt 10pt 32.25pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" lang="FR" style="font-size: 11pt; mso-ansi-language: FR;">Lúc bấy giờ ở
làng Sen cùng xã có ông Nguyễn Sinh Nhậm, dân cày, tuổi cao mà góa vợ (bà vợ
trước đã có một con trai là Nguyễn Sinh Thuyết, và người con trai này cũng đã
có vợ). <o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin: 0in -0.75pt 10pt 32.25pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" lang="FR" style="font-size: 11pt; mso-ansi-language: FR;">Nhà họ Hà bèn cho
gọi ông Nguyễn Sinh Nhậm đến điều đình, "cho không" cô Hy làm vợ kế
ông này, như một người con gái xướng ca, quá lứa, lỡ thì, lấy ông già góa vợ,
mong ém nhém việc cô gái đã "to bụng". <o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin: 0in -0.75pt 10pt 32.25pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" lang="FR" style="font-size: 11pt; mso-ansi-language: FR;">Công việc rồi
cũng xong. Cô Hy ôm bụng về nhà chồng, có cưới có cheo cẩn thận. Việc phạt vạ
của làng không thể xảy ra. Nhưng cô gái tài hoa nhan sắc thì bao đêm khóc thầm
vì bẻ bàng, hờn duyên tủi phận. Và ông lão nông dốt nát tuy được không cô gái
đẹp nhưng cũng buồn vì đâu có đẹp đôi, lại cắn răng chịu đựng cái tiếng ăn
"của thừa", "người ăn ốc (ông cử Tạo), kẻ đổ vỏ (cụ lão nông
Nhậm)". "Miệng tiếng thế gian xì xầm", ai mà bịt miệng nổi dân
làng. Mà trước hết là lời "nói ra nói vào", lời chì chiết của nàng
dâu vợ anh Thuyết, vốn nổi tiếng ngoa ngoắt, lắm điều. Ông Nhậm đành cho con
trai và vợ anh ta ra ở riêng, và mình ở riêng với bà vợ kế. <o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin: 0in -0.75pt 10pt 32.25pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" lang="FR" style="font-size: 11pt; mso-ansi-language: FR;">Chỉ ít tháng sau,
bà vợ kế này đã sinh nở một mụn con trai, được ông đặt tên là Nguyễn Sinh Sắc,
lấy họ ông, mặc dù ông biết rõ hơn ai hết đó không phải là con ông, con nhà họ
Nguyễn Sinh này. Nàng dâu ông càng "tiếng bấc tiếng chì" hơn trước vì
ngoài việc bố chồng "rước của tội của nợ", "lấy đĩ làm vợ"
thì nay còn nỗi lo: Người con trai này - được ông nhận làm con - lớn lên sẽ
được quyền chia xẻ cái gia tài vốn cũng chẳng nhiều nhặn gì của một gia đình
nông phu thôn dã. Việc ấy xảy ra vào năm Quý Hợi, đời vua Tự Đức thứ 16 (1863).
<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin: 0in -0.75pt 10pt 32.25pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" lang="FR" style="font-size: 11pt; mso-ansi-language: FR;">Vì trọng tuổi,
lại vì lo phiền, vài năm sau cụ Nhậm qua đời và cũng chỉ ít lâu sau đó, bà Hy
cũng mất. Nguyễn Sinh Sắc trở thành đứa trẻ mồ côi. Lên 4, về ở với người anh
gọi là "cùng cha khác mẹ" mà thật ra là "khác cả cha lẫn
mẹ", cùng với bà chị dâu ngoa ngoắt, khó tính, lúc nào cũng chỉ muốn tống
cổ cái thằng "em hờ" của chồng đi cho "rảnh nợ". <o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin: 0in -0.75pt 10pt 32.25pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" lang="FR" style="font-size: 11pt; mso-ansi-language: FR;">Không cần nói, ta
cũng hiểu Nguyễn Sinh Sắc khổ tâm về tinh thần, khổ cực về vật chất như thế nào
trong cái cảnh nhà Nguyễn Sinh như vậy. Ta cảm thấy vô cùng thương xót một đứa
trẻ mồ côi sớm chịu cảnh ngang trái của cuộc đời. Bên ngoại thì ông bà đều đã
mất, họ hàng chẳng còn ai chịu cưu mang đứa trẻ có số kiếp hẩm hiu này. <o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin: 0in -0.75pt 10pt 32.25pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" lang="FR" style="font-size: 11pt; mso-ansi-language: FR;">May có ông Tú đồ
nho Hoàng Xuân Đường, người làng Chùa (Hoàng Trù) gần đó, xót thương đứa trẻ,
dù sao cũng là hòn máu rơi của một nhà nho khác, lại có vẻ sáng dạ, nên đã đón
về làm con nuôi, cho ăn học. Và đến khi Nguyễn Sinh Sắc 18 tuổi, ông bà đồ họ
Hoàng lại gả cho cô con gái đầu lòng, Hoàng Thị Loan, mới 13 tuổi đầu, cho làm
vợ, lại làm cho căn nhà tranh ba gian ở ngay làng Chùa, để vợ chồng Nguyễn Sinh
Sắc ăn ở riêng. <o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin: 0in -0.75pt 10pt 32.25pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" lang="FR" style="font-size: 11pt; mso-ansi-language: FR;">Ta dễ hiểu vì sao
Nguyễn Sinh Sắc gắn bó với họ hàng làng quê bên vợ, làng Chùa, hơn là với làng
Sen "quê nội", "quê cha hờ". Con cái ông, từ người con gái
đầu Nguyễn Thị Thanh, qua người con trai đầu Nguyễn Sinh Khiêm (tục gọi ông Cả
Đạt) đến người con trai thứ Nguyễn Sinh Côn</span><sup><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 11pt;"><span style="mso-special-character: footnote;"><!--[if !supportFootnotes]--><sup><span face=""Arial","sans-serif"" style="color: black; font-size: 11pt; line-height: 103%; mso-ansi-language: EN-US; mso-bidi-language: AR-SA; mso-fareast-font-family: "Times New Roman"; mso-fareast-language: EN-US;">[1]</span></sup><!--[endif]--></span></span></sup><span face=""Arial","sans-serif"" lang="FR" style="font-size: 11pt; mso-ansi-language: FR;"> (hay Nguyễn Tất Thành, sau này là Nguyễn Ái Quốc rồi Hồ Chí Minh) đều được
sinh ra và bước đầu lớn lên ở làng Chùa bên quê Mẹ hay là quê ngoại. Khi ông Tú
Hoàng (Hoàng Xuân Đường) mất, vợ chồng con cái Nguyễn Sinh Sắc lại về ăn ở
chung với bà đồ Hoàng. Các cháu đều quấn quít bên bà ngoại. <o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin: 0in -0.75pt 10pt 32.25pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" lang="FR" style="font-size: 11pt; mso-ansi-language: FR;">Qua giỗ đầu cụ tú
Hoàng, Nguyễn Sinh Sắc đi thi Hương khoa Giáp Ngọ và đậu cử nhân (1894). Ông
được nhận ruộng học điền, ruộng công của làng Chùa chia cho những người có học
(nhằm khuyến khích việc học) để học thêm, chứ không phải nhận ruộng học của
làng Sen. Khoa thi Hội Ất Mùi (1895), ông thi trượt. <o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin: 0in -0.75pt 10pt 32.25pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" lang="FR" style="font-size: 11pt; mso-ansi-language: FR;">Nhờ sự vận động
gửi gắm của ông Hồ Sĩ Tạo, người cha thực của Nguyễn Sinh Sắc, với các quan lại
đồng liêu quen biết ở triều đình Huế, Nguyễn Sinh Sắc được coi như ấm sinh, để
được nhận vào học Quốc Tử Giám ở kinh đô. (Ai cũng biết: Để được nhận vào học
Quốc Tử Giám và làm giám sinh phải là con cháu của những gia đình có thế lực
gọi là "danh gia tử đệ". Nếu không có sự can thiệp của ông Hồ Sĩ Tạo
là bậc khoa bảng cao quan thì làm sao Nguyễn Sinh Sắc được nhận? Thế là dù sao
Hồ Sĩ Tạo vẫn còn có một "cử chỉ đẹp" với đứa con mà mình không dám
nhận). Nguyễn Sinh Sắc, đổi tên là Nguyễn Sinh Huy, đem vợ và hai con trai vào
Huế và đi học Quốc Tử Giám. Khoa thi Hội Mậu Tuất (1898) ông lại trượt. <o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin: 0in -0.75pt 10pt 32.25pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" lang="FR" style="font-size: 11pt; mso-ansi-language: FR;">Ngày 22 tháng
chạp năm Canh Tý (10-2-1901), bà Hoàng Thị Loan ốm mất ở kinh đô Huế, sau khi
sinh đứa con trai út (đứa con trai này ít ngày sau cũng chết). Nguyễn Sinh Côn
(Nguyễn Tất Thành - Nguyễn Ái Quốc - Hồ Chí Minh ngày sau) trở thành con trai
út. <o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin: 0in -0.75pt 10pt 32.25pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" lang="FR" style="font-size: 11pt; mso-ansi-language: FR;">Nguyễn Sinh Huy
đem hai con trai về làng Chùa gửi mẹ vợ nuôi nấng chăm sóc dùm, rồi trở vào
kinh thi Hội. Khoa Tân Sửu (1901) này, ông đậu phó bảng và được "vinh quy
bái tổ" về làng. Theo thể thức triều đình, lễ vinh quy này phải diễn ra ở
quê nội, dù là quê nội danh nghĩa, tức là làng Sen - Kim Liên. Hội đồng hương
lý và dân xã dựng nhà tranh 5 gian (chứ không phải nhà ngói) trên một khoảnh
đất vườn làng Sen, để đón quan Phó bảng tân khoa Nguyễn Sinh Huy về làng. <o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin: 0in -0.75pt 10pt 32.25pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" lang="FR" style="font-size: 11pt; mso-ansi-language: FR;">Thế là buộc lòng
ông phải về "quê nội". Ông cũng đón hai con trai về ở cùng ông. Lần
đầu tiên Nguyễn Sinh Côn (Hồ Chí Minh ngày sau), về ở quê nội, nhưng thân ông,
lòng ông vẫn hướng về quê ngoại là cái gì "đích thực" và gắn bó với
tuổi thơ ông. Ông Phó bảng có đến thăm cụ Hồ Sĩ Tạo. <o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin: 0in -0.75pt 10pt 32.25pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" lang="FR" style="font-size: 11pt; mso-ansi-language: FR;">Nhưng gia đình
ông phó bảng cùng hai con trai cũng không ở lâu tại Kim Liên. Chưa đầy 3 năm!
Sau khi mẹ vợ mất, ông vào kinh đô nhận chức quan (1904) ở bộ Lễ, đem theo hai
con trai vào Huế học. Năm 1907 ông bị đổi đi Tri huyện Bình Khê... Rồi sau khi
bỏ quan (hay mất quan, khoảng 1910), ông phiêu bạt vô Sài Gòn rồi lục tỉnh Nam
Kỳ. Không bao giờ ông về làng Sen trở lại nữa... <o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin: 0in -0.75pt 10pt 32.25pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" lang="FR" style="font-size: 11pt; mso-ansi-language: FR;">Ở làng Sen sau
này, chỉ có bà Thanh và ông Cả Đạt (Khiêm), cả hai đều không lập gia đình
riêng. <o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin: 0in -0.75pt 10pt 32.25pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" lang="FR" style="font-size: 11pt; mso-ansi-language: FR;">Người ta bảo lúc
sau khi cụ Hồ Sĩ Tạo đã qua đời, năm nào bà Thanh cũng qua Quỳnh Đôi góp giỗ cụ
Hồ Sĩ Tạo. Thế nghĩa là cái "bí mật" về cội nguồn của cụ Phó bảng
Huy, trong số các con cụ, ít nhất có bà con gái đầu biết. Người ta bảo: ông Cả
Đạt cũng biết, tuy không bao giờ ông sang Quỳnh Đôi nhận họ. <o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin: 0in -0.75pt 10pt 32.25pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" lang="FR" style="font-size: 11pt; mso-ansi-language: FR;">Còn Nguyễn Sinh
Côn - Nguyễn Tất Thành có biết không? Từ khoảng 11 đến 14 tuổi, ông ở làng Sen,
có nhẽ nào không ai nói cho ông biết? Hay là trước đó nữa, khi ông ở làng Chùa
quê ngoại gần gặn với làng Sen! Hay là sau đó nữa chả nhẽ không khi nào cụ Phó
bảng hay bà Thanh hay ông Đạt lại không kể với ông về "bí mật" của
gốc tích phụ thân mình? <o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin: 0in -0.75pt 10pt 32.25pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" lang="FR" style="font-size: 11pt; mso-ansi-language: FR;">Không có chứng cớ
gì về việc ông Nguyễn Tất Thành - Nguyễn Ái Quốc, biết hay không biết chuyện
này... Sau này khi hoạt động cách mạng, ông còn mang nhiều tên khác nữa... <o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin: 0in -0.75pt 10pt 32.25pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" lang="FR" style="font-size: 11pt; mso-ansi-language: FR;">Nhưng đến đầu
thập kỷ 40 của thế kỷ này, thì người ta thấy ông mang tên Hồ Chí Minh. <o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin: 0in -0.75pt 10pt 32.25pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" lang="FR" style="font-size: 11pt; mso-ansi-language: FR;">Sau Cách mạng
tháng Tám 1945, khi tên tuổi Hồ Chí Minh trở thành công khai thì cũng bắt đầu
từ đó dân gian Việt Nam, từ trí thức đến người dân quê, lại âm thầm bàn tán: Vì
sao Nguyễn Ái Quốc lại đổi tên là Hồ Chí Minh? Và tên này cụ giữ mãi cho tới
khi "về với Các Mác, Lê Nin" năm 1969. <o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin: 0in -0.75pt 10pt 32.25pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" lang="FR" style="font-size: 11pt; mso-ansi-language: FR;">Cuộc đời thực của
Nguyễn Ái Quốc - Hồ Chí Minh còn quá nhiều dấu hỏi chứ phải đâu riêng gì một
cái tên! Và biết làm sao được khi cụ Hồ, tôi nói lại một lần nữa theo cảm thức
của người Ấn Độ, đã trở thành một huyền thoại. Huyền thoại Hồ Chí Minh được
hình thành trong <i style="mso-bidi-font-style: normal;">vô thức dân gian</i> mà
Carl Gustav Jung gọi là <i style="mso-bidi-font-style: normal;">vô thức tập thể</i>.
Nhưng nó cũng có phần được hình thành một cách hữu thức, bởi một số cán bộ gần
gụi cụ Hồ. Nghĩa là một phần cuộc đời cụ Hồ đã được huyền thoại hóa. <o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin: 0in -0.75pt 10pt 32.25pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" lang="FR" style="font-size: 11pt; mso-ansi-language: FR;">Ngay sau cách
mạng tháng Tám, người ta còn in cả một cuốn sách (mỏng thôi) về sấm Trạng Trình
có những câu vận vào cụ Hồ và sự nghiệp cách mạng tháng Tám. Và sấm Trạng Trình
vẫn được vận vào cụ Hồ còn lâu về sau nữa, ở miền Nam Việt Nam và hiện nay ở
một số người Việt lưu vong, dù là với hậu ý không ưa gì cụ Hồ... Nhưng đó lại
không phải là chủ đề của bài viết này. <o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin: 0in -0.75pt 10pt 32.25pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" lang="FR" style="font-size: 11pt; mso-ansi-language: FR;">Trở lại với cái
tên Hồ Chí Minh, lời truyền miệng dân gian bảo rằng: Nguyễn Ái Quốc sau cùng đã
lấy lại họ Hồ vì cụ biết ông nội đích thực của mình là cụ Hồ Sĩ Tạo, chứ không
phải cụ Nguyễn Sinh Nhậm. <o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin: 0in -0.75pt 10pt 32.25pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" lang="FR" style="font-size: 11pt; mso-ansi-language: FR;">Và dân làng Sen
cũng bảo: Thì cứ xem, lần đầu tiên về thăm quê hương, sau cách mạng, sau mấy
chục năm xa quê (15-6-1957), từ thị xã Vinh - tỉnh lỵ Nghệ An, cụ Hồ đã về làng
Chùa trước, rồi sau mới sang làng Sen "quê nội" (18)! <o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin: 0in -0.75pt 10pt 32.25pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" lang="FR" style="font-size: 11pt; mso-ansi-language: FR;">Riêng tôi nghĩ,
thì cũng phải thôi. Vì như ở trên ta đã thấy, cả một thời thơ ấu của cụ Hồ là
gắn bó với quê ngoại làng Chùa, nơi cụ sinh ra và bước đầu lớn lên. Chứ đâu
phải làng Sen, là nơi cụ chỉ ở có vài năm, lại là khi đã bắt đầu khôn lớn? <o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin: 0in 19.4pt 10pt 15.25pt; text-align: center; text-indent: -0.5pt;"><span face=""Arial","sans-serif"" lang="FR" style="font-size: 11pt; mso-ansi-language: FR;">*<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin: 0in 19.4pt 10pt 15.25pt; text-align: center; text-indent: -0.5pt;"><span face=""Arial","sans-serif"" lang="FR" style="font-size: 11pt; mso-ansi-language: FR;">*<span style="mso-spacerun: yes;"> </span>*<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin: 0in -0.75pt 10pt 32.25pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" lang="FR" style="font-size: 11pt; mso-ansi-language: FR;">Tôi không muốn có
bất cứ một kết luận "khoa học" gì về bài viết này. Vì nó không phải
là một luận văn khoa học. Đây chỉ là việc ghi lại một số lời truyền miệng dân
gian về nỗi bất hạnh hay là cái khổ tâm hay là cái "mặc cảm" của một
số nhà trí thức Nho gia từ đầu thế kỷ XIV (Trương Hán Siêu, Chu Văn An) đến đầu
thế kỷ XX (Nguyễn Sinh Huy) đối với làng quê (19). <o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin: 0in 32.25pt 10pt 28.4pt; text-align: justify; text-indent: 0in;"><span face=""Arial","sans-serif"" lang="FR" style="font-size: 11pt; mso-ansi-language: FR;">Còn viết lách, thì bao giờ chẳng là chuyện: <o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin: 0in 32.2pt 10pt 28.9pt; text-align: justify; text-indent: -0.5pt;"><span face=""Arial","sans-serif"" lang="FR" style="font-size: 11pt; mso-ansi-language: FR;">"<i style="mso-bidi-font-style: normal;">Thư bất tận ngôn, Ngôn bất tận
ý</i>" <o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin: 0in 32.25pt 10pt 28.4pt; text-align: justify; text-indent: 0in;"><span face=""Arial","sans-serif"" lang="FR" style="font-size: 11pt; mso-ansi-language: FR;">(Viết không (bao giờ) hết lời nói, Lời nói không (bao giờ) hết ý!) <o:p></o:p></span></p>
<p align="right" class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin: 0in 0.5pt 10pt 33.6pt; text-align: justify; text-indent: -0.5pt;"><span face=""Arial","sans-serif"" lang="FR" style="font-size: 11pt; mso-ansi-language: FR;"><o:p> </o:p></span></p>
<p align="right" class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin: 0in 0.5pt 10pt 33.6pt; text-align: justify; text-indent: -0.5pt;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 11pt;">Tháng
1-1991 <br clear="all" style="break-before: page; mso-special-character: line-break; page-break-before: always;" />
<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin: 0in 32.25pt 10pt 54.3pt; text-align: justify; text-indent: -25.9pt;"><!--[if !supportLists]--><span face=""Arial","sans-serif"" lang="FR" style="font-size: 11pt; mso-ansi-language: FR; mso-fareast-font-family: Arial;"><span style="mso-list: Ignore;">(1)<span style="font: 7pt "Times New Roman";"> </span></span></span><!--[endif]--><span face=""Arial","sans-serif"" lang="FR" style="font-size: 11pt; mso-ansi-language: FR;">Trần Từ: Le village traditionnel, Etudes Vietnamiennes, Hà Nội, N#61, 1980.
<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin: 0in 32.25pt 10pt 54.3pt; text-align: justify; text-indent: -25.9pt;"><!--[if !supportLists]--><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 11pt; mso-fareast-font-family: Arial;"><span style="mso-list: Ignore;">(2)<span style="font: 7pt "Times New Roman";">
</span></span></span><!--[endif]--><span face=""Arial","sans-serif"" lang="FR" style="font-size: 11pt; mso-ansi-language: FR;">Lévi Strauss: Structural
Anthoropology, bản dịch từ tiếng Pháp bởi Claire Jacobson và Grundfest Schvepf.
</span><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 11pt;">New York
1963-1976. <o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin: 0in 32.25pt 10pt 54.3pt; text-align: justify; text-indent: -25.9pt;"><!--[if !supportLists]--><span face=""Arial","sans-serif"" lang="FR" style="font-size: 11pt; mso-ansi-language: FR; mso-fareast-font-family: Arial;"><span style="mso-list: Ignore;">(3)<span style="font: 7pt "Times New Roman";"> </span></span></span><!--[endif]--><span face=""Arial","sans-serif"" lang="FR" style="font-size: 11pt; mso-ansi-language: FR;">Leroi Bourhan: L'homme, hier et aujourd'hui. Recueil d'études en hommage à
André Leroi Gourhan, Paris, Cujas, 1973. <o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin: 0in 32.25pt 10pt 54.3pt; text-align: justify; text-indent: -25.9pt;"><!--[if !supportLists]--><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 11pt; mso-fareast-font-family: Arial;"><span style="mso-list: Ignore;">(4)<span style="font: 7pt "Times New Roman";">
</span></span></span><!--[endif]--><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 11pt;">Về
việc học và thi cử theo Nho giáo, có thể xem: Woodside Alexander, A Comarative
Study of Nguyễn and Ch'ing Civil Government in a first half of Nineteenth
Century, Cambridge, Mass, Harvard University Press, 1971. <o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin: 0in 32.25pt 10pt 54.3pt; text-align: justify; text-indent: -25.9pt;"><!--[if !supportLists]--><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 11pt; mso-fareast-font-family: Arial;"><span style="mso-list: Ignore;">(5)<span style="font: 7pt "Times New Roman";">
</span></span></span><!--[endif]--><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 11pt;">Lê
Hữu Mục: Chu Văn An (1292-1370), Tập San Sử Địa Sài Gòn, số 27-28 tháng
7-12-1974, tr. 239-247. Theo Thơ Văn Lý Trần tập III, tr. 52-67 Chu Văn An còn
để lại 12 bài thơ. <o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin: 0in 32.25pt 10pt 54.3pt; text-align: justify; text-indent: -25.9pt;"><!--[if !supportLists]--><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 11pt; mso-fareast-font-family: Arial;"><span style="mso-list: Ignore;">(6)<span style="font: 7pt "Times New Roman";">
</span></span></span><!--[endif]--><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 11pt;">Lê
Tung: Việt Giám Thông Khảo Tổng Luận trong Đại Việt Sử Ký Toàn Thư. <o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin: 0in 32.25pt 10pt 54.3pt; text-align: justify; text-indent: -25.9pt;"><!--[if !supportLists]--><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 11pt; mso-fareast-font-family: Arial;"><span style="mso-list: Ignore;">(7)<span style="font: 7pt "Times New Roman";">
</span></span></span><!--[endif]--><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 11pt;">Tuổi
trẻ Thủ đô, số tết Kỷ Tỵ 1989. <o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin: 0in 32.25pt 10pt 54.3pt; text-align: justify; text-indent: -25.9pt;"><!--[if !supportLists]--><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 11pt; mso-fareast-font-family: Arial;"><span style="mso-list: Ignore;">(8)<span style="font: 7pt "Times New Roman";">
</span></span></span><!--[endif]--><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 11pt;">Truyền
thuyết này đã được ghi lại đầu tiên trong Lĩnh Nam Chích Quái, trong khoảng thế
kỷ XV. <o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin: 0in 32.25pt 10pt 54.3pt; text-align: justify; text-indent: -25.9pt;"><!--[if !supportLists]--><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 11pt; mso-fareast-font-family: Arial;"><span style="mso-list: Ignore;">(9)<span style="font: 7pt "Times New Roman";">
</span></span></span><!--[endif]--><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 11pt;">Carl
G. Jung: The Interpretation of Nature and the Psyche, Bollingen, series <o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin: 0in 32.25pt 10pt 54.3pt; text-align: justify; text-indent: 0in;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 11pt;">I.I. <o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin: 0in 32.25pt 10pt 54.3pt; text-align: justify; text-indent: -25.9pt;"><!--[if !supportLists]--><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 11pt; mso-fareast-font-family: Arial;"><span style="mso-list: Ignore;">(10)<span style="font: 7pt "Times New Roman";">
</span></span></span><!--[endif]--><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 11pt;">Đại
Việt Sử Ký Toàn Thư. Bản kỷ quyển 6. <o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin: 0in 32.25pt 10pt 54.3pt; text-align: justify; text-indent: -25.9pt;"><!--[if !supportLists]--><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 11pt; mso-fareast-font-family: Arial;"><span style="mso-list: Ignore;">(11)<span style="font: 7pt "Times New Roman";">
</span></span></span><!--[endif]--><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 11pt;">Nguyễn
Trãi Toàn Tập in lần thứ hai có sửa chữa và bổ sung. Hà Nội, Khoa Học Xã Hội,
1976. <o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin: 0in 32.25pt 10pt 54.3pt; text-align: justify; text-indent: -25.9pt;"><!--[if !supportLists]--><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 11pt; mso-fareast-font-family: Arial;"><span style="mso-list: Ignore;">(12)<span style="font: 7pt "Times New Roman";">
</span></span></span><!--[endif]--><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 11pt;">The
Lạc Việt, series 3, Yale Southeast Asia Studies, 1986, Introduction VII, The
art of loving, Newyork Bantam books, 1963. <o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin: 0in 32.25pt 10pt 54.3pt; text-align: justify; text-indent: -25.9pt;"><!--[if !supportLists]--><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 11pt; mso-fareast-font-family: Arial;"><span style="mso-list: Ignore;">(13)<span style="font: 7pt "Times New Roman";">
</span></span></span><!--[endif]--><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 11pt;">Thân
phụ Lê Quý Đôn là Lê Trọng Thư, sinh 1694, 18 tuổi đậu sinh đô (như tú tài thời
Nguyễn), 19 tuổi bố mất. Sau lên Thăng Long học Vũ Thạnh. 27 tuổi đậu hương
cống (như cử nhân đời Nguyễn), 31 tuổi đậu tiến sĩ (1724). Lấy vợ khác họ
Trương, con gái thứ ba của Tiến sĩ Hầu Tước Trương Minh Lượng, 1726 sinh Lê Quý
Đôn (xem Bùi Hạnh Cẩm, Lê Quý Đôn, NXB Văn Hoá, Hà Nội, 1985). <o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin: 0in 32.25pt 10pt 54.3pt; text-align: justify; text-indent: -25.9pt;"><!--[if !supportLists]--><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 11pt; mso-fareast-font-family: Arial;"><span style="mso-list: Ignore;">(14)<span style="font: 7pt "Times New Roman";">
</span></span></span><!--[endif]--><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 11pt;">Lê
Quý Đôn 1778 làm Hành Tham Tụng - quyền Tể Tướng. 1784 khi sắp mất, làm Thượng
Thư Bộ Công. <o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin: 0in 32.25pt 10pt 54.3pt; text-align: justify; text-indent: -25.9pt;"><!--[if !supportLists]--><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 11pt; mso-fareast-font-family: Arial;"><span style="mso-list: Ignore;">(15)<span style="font: 7pt "Times New Roman";">
</span></span></span><!--[endif]--><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 11pt;">Schilpp,
Paul Arthur: Albert Einstein, Philosopher - Scientist 2<sup>nd</sup> edition,
Newyork, Tudor Pub Co, 19511. <o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin: 0in 32.25pt 10pt 54.3pt; text-align: justify; text-indent: 0in;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 11pt;">Albert Einstein, the
human side: New glympses from his archives. Selected and edited by Helen Dukas
and Bansh Hoffmann, Princeton, N.J. Princeton university press, 1979. <o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin: 0in 32.25pt 10pt 54.3pt; text-align: justify; text-indent: -25.9pt;"><!--[if !supportLists]--><span face=""Arial","sans-serif"" lang="FR" style="font-size: 11pt; mso-ansi-language: FR; mso-fareast-font-family: Arial;"><span style="mso-list: Ignore;">(16)<span style="font: 7pt "Times New Roman";"> </span></span></span><!--[endif]--><span face=""Arial","sans-serif"" lang="FR" style="font-size: 11pt; mso-ansi-language: FR;">Xem phụ bản bức thư này công bố trong: G. Boudarel, La Bureaucratie au
Vietnam, par L'Harmattan, 1983. <o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin: 0in 32.25pt 10pt 54.3pt; text-align: justify; text-indent: 0in;"><span face=""Arial","sans-serif"" lang="FR" style="font-size: 11pt; mso-ansi-language: FR;">Nguyễn Thế Anh: Du rêve mandarinal au chemin de la Révolution, Ho Chi Minh
et l'école coloniale, La Voie nouvelle (Đường Mới) N1, Paris 6/1983, p. 13-14. <o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin: 0in 32.25pt 10pt 54.3pt; text-align: justify; text-indent: 0in;"><span face=""Arial","sans-serif"" lang="FR" style="font-size: 11pt; mso-ansi-language: FR;">Một chút về tiểu sử Nguyễn Sinh Sắc và thời thơ ấu của Hồ Chí Minh, xin xem
Sơn Tùng, Búp Sen Xanh (in lần thứ 2, NXB Kim Đồng, Hà Nội, 1984). Cốn sách này
tuy là "tiểu thuyết", khi mới in lần thứ nhất, đã bị cán bộ Viện bản
tàng Hồ Chí Minh phê bình trên báo Nhân Dân là có những chi tiết không đúng sự
thực lịch sử (chủ yếu là mối tình đầu của cụ Hồ). <o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin: 0in 32.25pt 10pt 54.3pt; text-align: justify; text-indent: -25.9pt;"><!--[if !supportLists]--><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 11pt; mso-fareast-font-family: Arial;"><span style="mso-list: Ignore;">(17)<span style="font: 7pt "Times New Roman";">
</span></span></span><!--[endif]--><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 11pt;">Cheng
Nien: Life and death in Shanghai, Globe Crafton Books, 1986. <o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin: 0in 32.25pt 10pt 54.3pt; text-align: justify; text-indent: 0in;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 11pt;">Trịnh Khắc Niệm: Sống
và chết ở Thượng Hải, NXB. Văn Nghệ, TP Hồ Chí Minh 1989. <o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin: 0in 32.25pt 10pt 54.3pt; text-align: justify; text-indent: -25.9pt;"><!--[if !supportLists]--><span face=""Arial","sans-serif"" lang="FR" style="font-size: 11pt; mso-ansi-language: FR; mso-fareast-font-family: Arial;"><span style="mso-list: Ignore;">(18)<span style="font: 7pt "Times New Roman";"> </span></span></span><!--[endif]--><span face=""Arial","sans-serif"" lang="FR" style="font-size: 11pt; mso-ansi-language: FR;">Xem "Le Nghe Tinh, province natale de Ho Chi Minh", Etudes
Vietnamiennes, Hanoi, N59, 1979. <o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin: 0in 32.25pt 10pt 54.3pt; text-align: justify; text-indent: -25.9pt;"><!--[if !supportLists]--><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 11pt; mso-fareast-font-family: Arial;"><span style="mso-list: Ignore;">(19)<span style="font: 7pt "Times New Roman";">
</span></span></span><!--[endif]--><span face=""Arial","sans-serif"" lang="FR" style="font-size: 11pt; mso-ansi-language: FR;">Về những cách nhìn khác,
chính thống hơn, lịch sử hơn, xin xem: Les lettres devant l'histoire. </span><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 11pt;">Etudes Vietnamiennes,
Hanoi, 1979. <o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin: 0in 32.25pt 10pt 54.3pt; text-align: justify; text-indent: 0in;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 11pt;">Riêng về Trương Hán
Siêu, Chu Văn An, Nguyễn Trãi xin xem: <o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin: 0in 32.25pt 10pt 54.3pt; text-align: justify; text-indent: 0in;"><!--[if !supportLists]--><span style="mso-bidi-font-size: 12.0pt;"><span style="mso-list: Ignore;">-<span style="font: 7pt "Times New Roman";"> </span></span></span><!--[endif]--><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 11pt;">O.W. Wokters: Two
essays on Đại Việt in the fourteenth century. The Lạc Việt, N9, 1979. <o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin: 0in 32.25pt 10pt 54.3pt; text-align: justify; text-indent: 0in;"><!--[if !supportLists]--><span style="mso-bidi-font-size: 12.0pt;"><span style="mso-list: Ignore;">-<span style="font: 7pt "Times New Roman";"> </span></span></span><!--[endif]--><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 11pt;">A stranger in his own
land: Nguyễn Trãi's Sins. <o:p></o:p></span></p>
<span face=""Arial","sans-serif"" style="color: black; font-size: 11pt; line-height: 103%; mso-ansi-language: EN-US; mso-bidi-language: AR-SA; mso-fareast-font-family: "Times New Roman"; mso-fareast-language: EN-US;"><div style="text-align: justify;"><span style="font-size: 11pt;">Vietnamese Poems, written
during the Ming occupation. The Vietnam Forum, N8, 1986.</span></div><div style="text-align: justify;"><span style="font-size: 11pt;"><br /></span></div></span><div style="mso-element: footnote-list;"><!--[if !supportFootnotes]-->
<hr align="left" size="1" style="text-align: justify;" width="33%" />
<!--[endif]-->
<div id="ftn1" style="mso-element: footnote;">
<p class="footnotedescription" style="line-height: 100%; margin: 0in 0in 0.0001pt 32.9pt; text-align: justify; text-indent: 28.4pt;"><span style="font-family: arial; font-size: xx-small;"><a href="file:///C:/Users/Huong%20Thao/Documents/Trong%20c%C3%B5i/Trong-C%C3%B5i-Tr%E1%BA%A7n-Qu%E1%BB%91c-V%C6%B0%E1%BB%A3ng-2013.docx#_ftnref1" name="_ftn1" style="mso-footnote-id: ftn1;" title=""><span class="footnotemark"><span style="mso-special-character: footnote;"><!--[if !supportFootnotes]--><span class="footnotemark"><span style="line-height: 103%;">[1]</span></span><!--[endif]--></span></span></a> Tuỳ theo cách phát âm theo
tiếng địa phương mà tên này còn được viết là Nguyễn Sinh Cung, Nguyễn Sinh
Cuông, Nguyễn Sinh Coong hay Nguyễn Sinh Côông. Tuy nhiên có ý kiến cho rằng
chữ đúng là Cung theo chữ Khiêm Cung, vì người anh ruột của ông tên là Nguyễn
Sinh Khiêm. (<i style="mso-bidi-font-style: normal;">annonymous</i> chú) </span><o:p></o:p></p>
</div>
</div>VanPhamhttp://www.blogger.com/profile/01762240262953531124noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-1364707101552820359.post-69194590918377078632024-03-03T10:38:00.003+07:002024-03-03T12:01:10.778+07:00Địch Công kỳ án<p style="text-align: justify;"><span style="font-family: arial;"></span></p><table align="center" cellpadding="0" cellspacing="0" class="tr-caption-container" style="margin-left: auto; margin-right: auto;"><tbody><tr><td style="text-align: center;"><a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEhPseHDBTXFtiQGYHv2u6kehLvET6l4i18WyeuCOkCz76Qtn1M0tnYuCjnFU6ut147peBQw3QwufJAPmqI_jiYxDyrJsITvjU2QFUUelfD9QsGFys46lNRJd7UxTJbVLegejBjLcFPgXxOXm5gewjzZpQeWQ-YMZi7pbp1Ezgyh1tvVXOBqIwbA6Ain6Us/s520/618d33b1978b69da6979a6c6c6fc5447d64a72c32d35e.jpg" style="margin-left: auto; margin-right: auto;"><img border="0" data-original-height="520" data-original-width="390" height="640" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEhPseHDBTXFtiQGYHv2u6kehLvET6l4i18WyeuCOkCz76Qtn1M0tnYuCjnFU6ut147peBQw3QwufJAPmqI_jiYxDyrJsITvjU2QFUUelfD9QsGFys46lNRJd7UxTJbVLegejBjLcFPgXxOXm5gewjzZpQeWQ-YMZi7pbp1Ezgyh1tvVXOBqIwbA6Ain6Us/w480-h640/618d33b1978b69da6979a6c6c6fc5447d64a72c32d35e.jpg" width="480" /></a></td></tr><tr><td class="tr-caption" style="text-align: center;"><span style="background-color: white; text-align: start;"><span style="color: #999999; font-size: x-small;"><i>Robert van Gulik và Thủy Thập Phương (vợ) năm 1946.</i></span></span></td></tr></tbody></table><p></p><p style="text-align: justify;"><span style="font-family: arial;"><span style="background-color: white; color: #050505; white-space-collapse: preserve;">Nhà ngoại giao người Hà Lan Robert van Gulik, người đã từng làm việc nhiều năm tại Trung Quốc và Nhật Bản. Ông đã tìm hiểu nền văn học dân gian ở đây và bị ấn tượng bởi nhân vật lịch sử Địch Nhân Kiệt - một vị thần thám thời nhà Đường. Những câu chuyện cổ trong biên niên sử Trung Hoa về vị quan án nổi tiếng này là nguồn cảm hứng để ông sáng tác nên bộ kiệt tác Địch Công kỳ án trứ danh.</span></span></p><div class="x11i5rnm xat24cr x1mh8g0r x1vvkbs xtlvy1s x126k92a" style="animation-name: none; background-color: white; color: #050505; margin: 0.5em 0px 0px; overflow-wrap: break-word; transition-property: none; white-space-collapse: preserve;"><div dir="auto" style="animation-name: none; text-align: justify; transition-property: none;"><span style="font-family: arial;">Địch Công kỳ án là bộ tiểu thuyết 16 tập thuộc dòng trinh thám quan án. Nội dung tác phẩm <span style="animation-name: none; transition-property: none;"><a style="animation-name: none; color: #385898; cursor: pointer; transition-property: none;" tabindex="-1"></a></span>xoay quanh nhân vật Địch Nhân Kiệt và các trợ thủ thân tín, cùng những vụ kỳ án muôn màu muôn vẻ ông đã hóa giải trên hành trình thăng tiến từ một Huyện lệnh lên đến chức Tể tướng. Bộ tiểu thuyết được xem là đã hội tụ và đức kết những gì tinh hoa nhất giữa hai dòng trinh thám phương Đông và phương Tây. Dưới đây là tên 16 tập của bộ tiểu thuyết:</span></div></div><div class="x11i5rnm xat24cr x1mh8g0r x1vvkbs xtlvy1s x126k92a" style="animation-name: none; background-color: white; color: #050505; margin: 0.5em 0px 0px; overflow-wrap: break-word; transition-property: none; white-space-collapse: preserve;"><div dir="auto" style="animation-name: none; text-align: justify; transition-property: none;"><span style="font-family: arial;">01. <a href="https://www.dtv-ebook.com/doconline.php?hash=ODMxMw==#epubcfi(/6/2[titlepage]!4/1:0)" target="_blank">Hoàng Kim án</a> (The Chinese Gold Murders)</span></div><div dir="auto" style="animation-name: none; text-align: justify; transition-property: none;"><span style="font-family: arial;">02. <a href="https://www.dtv-ebook.com/doconline.php?hash=ODM0OA==#epubcfi(/6/2[titlepage]!4/1:0)" target="_blank">Tứ bình phong</a> (The Lacquer Screen)</span></div><div dir="auto" style="animation-name: none; text-align: justify; transition-property: none;"><span style="font-family: arial;">03. <a href="https://www.dtv-ebook.com/doconline.php?hash=ODQ0NA==#epubcfi(/6/2[titlepage]!4/1:0)" target="_blank">Thuyền hoa án</a> (The Chinese Lake Murders)</span></div><div dir="auto" style="animation-name: none; text-align: justify; transition-property: none;"><span style="font-family: arial;">04. <a href="https://www.dtv-ebook.com/doconline.php?hash=ODQ1Mg==#epubcfi(/6/2[titlepage]!4/1:0)" target="_blank">Đạo quán có ma</a> (The Haunted Monastery)</span></div><div dir="auto" style="animation-name: none; text-align: justify; transition-property: none;"><span style="font-family: arial;">05. <a href="https://www.dtv-ebook.com/doconline.php?hash=OTQwMg==#epubcfi(/6/2[titlepage]!4/1:0)" target="_blank">Bí mật quả chuông</a> (The Chinese Bell Murders)</span></div><div dir="auto" style="animation-name: none; text-align: justify; transition-property: none;"><span style="font-family: arial;">06. <a href="https://www.dtv-ebook.com/doconline.php?hash=OTQwMw==#epubcfi(/6/2[mucluc]!4/2/1:0)" target="_blank">Ngự châu án</a> (The Emperor's Pearl)</span></div><div dir="auto" style="animation-name: none; text-align: justify; transition-property: none;"><span style="font-family: arial;">07. <a href="https://www.dtv-ebook.com/doconline.php?hash=MTYyMDc=#epubcfi(/6/2[titlepage]!4/1:0)" target="_blank">Ngọc xuyến án</a> (Necklace and Calabash)</span></div><div dir="auto" style="animation-name: none; text-align: justify; transition-property: none;"><span style="font-family: arial;">08. <a href="https://www.dtv-ebook.com/doconline.php?hash=MTYyMDU=#epubcfi(/6/2[titlepage]!4/1:0)" target="_blank">Hồng lâu án</a> (The Red Pavilion)</span></div><div dir="auto" style="animation-name: none; text-align: justify; transition-property: none;"><span style="font-family: arial;">09. <a href="https://www.dtv-ebook.com/doconline.php?hash=MTYyMTA=#epubcfi(/6/2[titlepage]!4/1:0)" target="_blank">Thi nhân và sát nhân</a> (Poets and Murder)</span></div><div dir="auto" style="animation-name: none; text-align: justify; transition-property: none;"><span style="font-family: arial;">10. <a href="https://www.dtv-ebook.com/doconline.php?hash=MTU2Njg=#epubcfi(/6/2[cover.xhtml]!4/1:0)" target="_blank">Mê cung án</a> (The Chinese Maze Murders)</span></div><div dir="auto" style="animation-name: none; text-align: justify; transition-property: none;"><span style="font-family: arial;">11. <a href="https://www.dtv-ebook.com/doconline.php?hash=MTUwMzY=#epubcfi(/6/2[cover.xhtml]!4/1:0)" target="_blank">Bóng ma trong chùa</a> (The Phantom of the Temple)</span></div><div dir="auto" style="animation-name: none; text-align: justify; transition-property: none;"><span style="font-family: arial;">12. <a href="https://www.dtv-ebook.com/doconline.php?hash=OTIxNw==#epubcfi(/6/2[cover.xhtml]!4/1:0)" target="_blank">Thiết đinh án</a> (The Chinese Nail Murders)</span></div><div dir="auto" style="animation-name: none; text-align: justify; transition-property: none;"><span style="font-family: arial;">13. <a href="https://www.dtv-ebook.com/dich-gia-bat-an_2528.html#gsc.tab=0" target="_blank">Địch Gia bát án</a> (Judge Dee at Work)</span></div><div dir="auto" style="animation-name: none; text-align: justify; transition-property: none;"><span style="font-family: arial;">14. <a href="https://www.dtv-ebook.com/doconline.php?hash=MTYyMDM=#epubcfi(/6/2[cover.xhtml]!4/1:0)" target="_blank">Hầu tử và lão hổ</a> (The Monkey and the Tiger)</span></div><div dir="auto" style="animation-name: none; text-align: justify; transition-property: none;"><span style="font-family: arial;">15. <a href="https://www.dtv-ebook.com/doconline.php?hash=MTYyMDQ=#epubcfi(/6/2[cover.xhtml]!4/1:0)" target="_blank">Hoa văn cây liễu</a> (The Willow Pattern)</span></div><div dir="auto" style="animation-name: none; text-align: justify; transition-property: none;"><span style="font-family: arial;">16. <a href="https://www.dtv-ebook.com/doconline.php?hash=OTU0MQ==#epubcfi(/6/2[cover.xhtml]!4/1:0)" target="_blank">Quảng Châu án</a> (Murder in Canton)</span></div><div dir="auto" style="animation-name: none; text-align: justify; transition-property: none;"><span style="font-family: arial;"><br /></span></div><div dir="auto" style="animation-name: none; text-align: justify; transition-property: none;"><span style="font-family: arial;"><a href="https://www.dtv-ebook.com/tim-kiem.html?id=2325&type=tacgia&keyword=Robert%20Van%20Gulik#gsc.tab=0" target="_blank">Nguồn</a></span></div></div>VanPhamhttp://www.blogger.com/profile/01762240262953531124noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-1364707101552820359.post-80522722095093221692024-02-28T18:21:00.003+07:002024-02-28T19:45:58.111+07:00Trại Bồ Tùng Linh. Chương I<p> </p><div class="separator" style="clear: both; text-align: center;"><a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEjcozm1UKo6RPVQtmhS72gkYxU-b6v9r1fB78E60uZ9Y2ZWkn9SKtq3YHJSFz7EMLbZzm91mstHdIUx6efelhSJIKxPtXYnDySOz12EYoVk4MF77V2964UAQ3kUvP4IPy17Fi_isD_JZnx0rDlwVD9p9p8l1dKVDYlWhfGGDA2xGHarcIq-DBJ3DGEwA9s/s600/trai-bo-tung-linh-pdf-2.jpg" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" data-original-height="600" data-original-width="600" height="320" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEjcozm1UKo6RPVQtmhS72gkYxU-b6v9r1fB78E60uZ9Y2ZWkn9SKtq3YHJSFz7EMLbZzm91mstHdIUx6efelhSJIKxPtXYnDySOz12EYoVk4MF77V2964UAQ3kUvP4IPy17Fi_isD_JZnx0rDlwVD9p9p8l1dKVDYlWhfGGDA2xGHarcIq-DBJ3DGEwA9s/s320/trai-bo-tung-linh-pdf-2.jpg" width="320" /></a></div><br /><p></p><p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><b><span face=""Arial","sans-serif"" style="color: #0070c0; font-size: 10pt;">Trại Bồ
Tùng Linh<o:p></o:p></span></b></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><b><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;"><a href="https://vietmessenger.com/books/?author=the%20lu">Thế Lữ</a><o:p></o:p></span></b></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><b><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">LỜI NHÀ XUẤT BẢN<o:p></o:p></span></b></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><i><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt; mso-bidi-font-weight: bold;">Chúng tôi cho tái bản những tác phẩm của Thế Lữ để đáp lại một phần đòi hỏi
của các bạn yêu văn chương, muốn có đầy đủ các tác phẩm</span></i><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt; mso-bidi-font-weight: bold;"> <i>của những nhà văn thời tiền chiến và cũng không ngoài mục
đích trình bày với độc giả những tác phẩm đẹp được sáng tác trong khi nghệ thuật
còn được tự do phát triển.</i><o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span style="color: white;"><i><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt; mso-bidi-font-weight: bold;">Thế Lữ là một văn sĩ kiêm thi sĩ trong nhóm Tự Lực Văn Đoàn, hiện nay ông
còn ở miền Bắc. Dưới chế độ Việt cộng, cũng như bao nhà văn khác ở các nước Cộng
sản, Thế Lữ đã phủ nhận văn nghiệp cũ cùa mình, mà chỉ sáng tác những tác phẩm
nặng về tuyên truyền, khô khan, không thực với cảm nghĩ.</span></i><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt; mso-bidi-font-weight: bold;"><o:p></o:p></span></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><i><span face=""Arial","sans-serif"" style="color: white; font-size: 10pt; mso-bidi-font-weight: bold;">Thế Lữ đã chối bỏ quá khứ, tư tưởng nghệ thuật và tâm hồn tự do của một
con người văn nghệ, bó mình phục vụ văn nghệ đỏ của Việt Cộng trong hỏa ngục miền
Bắc.</span></i><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt; mso-bidi-font-weight: bold;"><o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><i><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt; mso-bidi-font-weight: bold;">Truyện</span></i><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt; mso-bidi-font-weight: bold;"> "<i>Trại Bồ Tùng Linh"</i> <i>viết
hồi 1930 là vang bóng đáng yêu của một Thế Lữ thời tiền chiến.</i><o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span style="color: white;"><i><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt; mso-bidi-font-weight: bold;">Tiếc thay</span></i><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt; mso-bidi-font-weight: bold;"> "<i>Thế Lữ ngày ngay </i>" <i>đã
làm sụp đổ công trình văn nghiệp của mình, họa chăng độc giả ngày nay chỉ còn
lòng thương hại, nhớ tiếc một Thế Lữ với những tác phẩm đẹp xa xưa...</i><o:p></o:p></span></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="color: white; font-size: 10pt; mso-bidi-font-weight: bold;"><o:p> </o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><b><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">Chương I<o:p></o:p></span></b></p>
<p align="right" class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: right;"><i style="mso-bidi-font-style: normal;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt; mso-bidi-font-weight: bold;">Trại Bồ ngày... tháng 9 năm
1930.<o:p></o:p></span></i></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt; mso-bidi-font-weight: bold;">"Anh
Bình,<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt; mso-bidi-font-weight: bold;">"Chỗ
tôi đến ở là Trại Bồ. Tôi gọi đùa là Trại Bồ Tùng Linh. Cái tên đặt trong lúc cợt
tính đó không ngờ lại hợp với cái cảnh biệt tịnh này đến thế. (Nhất là từ bữa xẩy
ra ở đây những việc có thể gọi là rất dị thường).<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt; mso-bidi-font-weight: bold;">"Anh thử
tưởng tượng một cái trại rộng ngót hai mẫu và rậm như một khu rừng. Cây toàn là
cây cỗi. Gần hết là nhãn, mươi gốc mít và mấy thứ cây ăn quả mà người ta không
nghĩ đến sự lấy hoa lợi; lại thêm hai gốc đa cỗ kính, buông từng súc rễ chằng
chịt xuống lối đi. Trên là bóng lá rườm rà. Dưới là cỏ và hoa. Những thứ cây bụi
không biết tên là gì và thường thường chỉ mọc ở những cánh đồng hoang, cũng tìm
đến sống ở đây, chen lẫn với những khóm hoa không được chăm bón. Một vài khoảng
đất vuông vắn, trên đó cỏ lau đâm lên tự do, có lẽ đã là những thửa vườn cũ.
Trên con đường rộng nhất trở vào từ cái cổng xây đã đổ nát và mất cánh cửa, một
đoạn còn thấy dấu gạch lát, những gạch chỗ thì lụn, chỗ thì bị bẩy chồi lên vì
những rễ ngầm. Một cái ao lớn, bèo tấm xanh lè kín gần khắp mặt, chắc là một chỗ
trước kia rất đẹp: vì trên một phía bờ ao, một rặng liễu già rủ lá xuống tận nước,
xen lẫn với mấy khóm trúc lá mập và mình vàng. Thêm vào đó một ít cây ngọc lan,
hoàng lan và từng vầng lớn mẫu đơn cao um tùm.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt; mso-bidi-font-weight: bold;">"Lớp
nhà ngói tôi ở, ẩn khuất trong những cây đẹp và quí ấy.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt; mso-bidi-font-weight: bold;">"Nhà kiểu
cũ, tuy làm trên nền đá nhưng vẫn thấp; hiên trước rộng; bên trong, hai hàng cột
lớn chia thành ba gian. Gian giữa cửa bức bàn. Hai gian bên tường bưng, có cửa
sổ nhìn ra cảnh trước hiên; cửa sổ chấn song con tiện, nhưng long mất gần hết.
Một nơi phảng phất mùi phong lưu và... chứa chất mùi ẩm mốc. Ngay từ sáng hôm đến,
tôi đễ ra cả một nửa ngày bảo quét tước sửa chữa, sắp đặt và làm cho bọn khách
trọ bình yên trong ấy - lũ giơi và lũ chuột - phải một bữa hoảng hồn.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt; mso-bidi-font-weight: bold;">"Tôi
phân ra từng căn riêng (nhưng là những căn tưởng tượng lấy cột làm địa giới).<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt; mso-bidi-font-weight: bold;">Một cái giường
cầu mua lại, một cái va-li dựng, và một cái treo áo: đó là phòng ngủ. Ở giữa một
cái án thư cũ và một cái bàn mây: đó là "phòng khách" có tên mà
không có thực, vì nhất định sẽ không bao giờ có ai đến chơi. Một cái bàn kê áp
cửa sổ ngăn thứ ba, một ngăn sách, một va-li đựng cũng toàn sách và một cái ghế
mây dài dùng để nằm nghỉ: đó là phòng làm việc và thư viện, chỗ lịch sự và quan
trọng nhất nhà. Cũng nên kể thêm một vài bức tranh mang theo, một bình hoa. Thế
là chỗ ở của tôi thành một biệt thự cũng khá tươm tất.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt; mso-bidi-font-weight: bold;">"Tôi muốn
xa Hà-nội với sự náo động và bao nhiêu cái bận rộn vội vã, tìm thuê một chỗ
tĩnh mịch để làm việc thong thả trong yên lặng; gặp được cái trại bỏ không này
tưởng không cần phải mong đâu hơn. Có thể nói ý muốn của mình được tô điểm thêm
lên nữa. Cảnh tịch mịch của tôi lại là cảnh kỳ thú, giữ một mầu cổ kính, bí mật
trong bóng những cây cối gần như hoang dại. Tôi đã nghĩ đến một vài truyện và một
vài cảnh tả trong truyện Liêu Trai. Thằng Dần, thằng nhỏ tôi đem theo, tuy rất
ít mồm miệng mà ngay hôm đầu cũng nổi lên một ý nghĩ tương tự như của tôi:<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt; mso-bidi-font-weight: bold;">" Cậu ạ,
trại này trông như một trại có ma ấy.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt; mso-bidi-font-weight: bold;">Nó ngạc
nhiên và có vẻ sờ sợ khi tôi bảo:<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt; mso-bidi-font-weight: bold;">"Có ma
thì càng hay cho tao!<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt; mso-bidi-font-weight: bold;">Tôi phải tìm
lời an ủi nó ngay, vì xem ra anh chàng chỉ chực những xin trở về. Tuy vậy nó
không phải là một đứa yếu bóng vía.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt; mso-bidi-font-weight: bold;">"Chắc
anh muốn biết tôi lần mò thế nào mà tìm được chỗ này. Tôi không phải tìm lâu.
Nói là gặp có lẽ đúng hơn. Và do một sự tình cờ kể cũng hơi lạ. Tôi đến thăm một
người cô họ xa ở Hà-nội; một trong tin báo nói về vụ kiện ở một đồn điền. Câu
chuyện dây dưa từ đó đến những ấp, những trại và đến một khu trại bỏ không ở
Thái bình. Tôi chú ý liền. Hỏi rõ thêm. Và tức khắc đi tìm chủ nhân Trại Bồ hiện
vẫn ở Hà nội. Tôi hỏi thuê ngay từ trước khi đến thăm và người ta rất vui vẻ
cho tôi thuê, trước khi biết tôi là người thế vào và đến ở đó để làm gì. Giá trả
hàng năm và rẻ một cách không thế ngờ được. Hôm tôi tới xem trại, người gác ở
đây cũng tỏ ra vẻ mừng rỡ như người chủ hôm trước. Trong câu chuyện qua lại,
tôi thấy một vài điều hơi có vẻ bí mật khi người ta muốn tìm cách cắt nghĩa vẻ
hoang phế của Trại Bồ. “Trại Bồ bỏ không vì không họp với cụ cố chúng
tôi... vì mợ cả đau yếu luôn...". Tôi cũng không gắng hỏi kỹ càng hơn vì
điều quan trọng nhất đối với tôi là có một chỗ yên lặng và biệt tịch. Hôm
"dọn nhà" xuống - tất cả đồ đạc là hai cái va-li lớn và những
thứ ứng biến mới sắm thêm ngay ở đây - tôi cũng có nghe thấy mấy người tôi thuê
đến quét dọn nói bóng nói gió đến sự "bỏ không" của trại này.
Hình như trong gia đình "cụ lớn" có người chết oan hoặc tự tử
hoặc hóa điên, không rõ lắm; và hình như từ đấy, nhà "cụ lớn"
không được phong túc như xưa. Tôi còn thoáng bắt chợt được những tiếng
"oan hồn", "con ma gốc đề" - cây đề này mọc lẻ loi ở một gốc
cuối trại - và những câu trả lời lúng túng của họ khi tôi hỏi rõ thêm. Tôi
không muốn có một điều gì đến làm vướng bẩn cái vui của tôi nên không để tai
đón chuyện của họ nữa. Tôi lại tự nghĩ: cảnh như ở đây tất nhiên gây nên những
ý huyền hoặc trong óc người quê mùa.,. Còn mình chỉ nên để tâm đến vẻ đẹp của cảnh
với sự tiện lợi của nơi ở. Vả lại, dù có ma đi nữa, thì đã sao chưa?<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt; mso-bidi-font-weight: bold;">Trước sự lo
ngại của thằng Dần, tôi cũng giữ vững cái ý nghĩ vừa rồi: tôi thành thật tin rằng
dù có những việc hiển hiện lên trước mắt, tôi cũng không khiếp sợ - có lẽ lại
coi là một dịp tốt cho cái tính tò mò của mình.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt; mso-bidi-font-weight: bold;">"Ngày
thứ hai ở Trại Bồ tôi đã bắt đầu nghĩ đến cái công việc sung sướng tôi định làm
ở đây: là khoan thai viết tập tiểu thuyết tôi nghĩ đã lâu, một tác phẩm thân
yêu mà tôi vuốt ve từ trước cái hình ảnh mang trong trí. Thực không phải là
"làm việc" nữa, tôi thấy say mô khoái trá khi nghĩ đến, khi dàn xếp
những ý tưởng, khi cầm bút sắp viết, và khi những hàng chữ hiện lần lần trên giấy
với tất cả sự rung động của tâm hồn mình.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt; mso-bidi-font-weight: bold;">"Lúc
nghĩ viết lại là những lúc vui thú khác: hoặc đọc sách hoặc thức dậy giữa cái
thế giới nhỏ của khung cảnh trong Trại Bồ. Những cây cỏ rất nhiều hình sắc ở
đây hiện trong vẻ đẹp riêng của sự kích thích tinh thần. Phạm vi của một vùng
xanh tươi như rộng rãi thêm: có những trường hợp trùng nhau của cảnh tưởng tượng
với cảnh bên ngoài, khi đó thì nhân vật tạo tác thường như hoạt động trong lúc
thực hiện.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><i><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt; mso-bidi-font-weight: bold;">"</span></i><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt; mso-bidi-font-weight: bold;">Cái thói quen làm việc ban bêm để tránh sự náo động
ban ngày khi còn ở thành phố khiến cho những lúc viết của tôi thường lẩn xa vào
những giờ khuya. Và ban đêm ở đây có một sự yên lặng khác thường, đầy những, tiếng
rộng lớn của gió cây rì rào và tiếng giun dế dưới chân hoa cỏ.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt; mso-bidi-font-weight: bold;">"Một tối
về thượng tuần trăng, tôi mải ngồi ngắm cảnh ở ngoài hiên cho đến lúc trăng lặn
đã lâu và trời đã trở lại tối đặc. Hàng liễu trước nhà lá hình ảnh đẹp mắt và
đáng yêu nhất trong cả buổi. Đến lúc trăng khuất hẳn, những nét mảnh giẻ, mềm mại
vẫn như còn in trên những vầng đen nặng, vẫn như còn nhuốm, rất huyền ảo, một
ánh sáng mà trí tưởng vẫn thấy còn xót lại riêng trên những mình óng mướt của
lá to... Những hình ảnh tưởng tượng nhè nhẹ cử động theo hơi gió lùa qua, phơ
phất, lả lướt, chập chờn... những cảm giác rất mong manh cũng phảng phất qua, gợn
trong tâm hồn, gợn trên da thịt.. Tôi được hưởng một thứ say sưa hiếm có và
chóng biến, những vẫn để cho tình cảm còn rung mãi một điệu rất êm nhẹ và ngọt
ngào.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt; mso-bidi-font-weight: bold;">"Khi
tôi chợt nhớ đến đoạn văn sẽ viết tiếp trên bàn, tôi trở vào, ngồi ở cái bàn áp
cửa sổ rồi cầm bút lên, nhưng trong trí vẫn còn những nét liễu se sẽ động, siêu
siêu như theo một chiều nghĩ ngợi. Hình ảnh ấy gợi ra những tà áo mong manh và
những dáng điệu biến hiện trong mờ ảo... Tâm hồn có một ý bâng khuâng, lưỡng lự,
hình như sắp định một điều chưa rõ rệt, chơi vơi một chút rồi buông xuôi vào một
cõi bất định, không biết đâu là bờ bến. Cứ thế, tôi ngồi bên bàn viết, đầu ngả
dựa một tay chống đỡ, trước cây đèn chụp hắt ánh sáng xuống vòng quanh. Tiếng
giun dế dóng dả ran lên khi tai lắng nghe và dần dần chìm đi, lùi xa vào trong
lãng quên, để rồi lại giục giã thêm và nài gợi sự chú ý. Tiếng gió hình như vẫn
reo hoài và vừa mới ngừng lại. Một luồng gió nhẹ mát thoảng ùa qua cửa sổ như gửi
vào một phần đêm bên ngoài.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt; mso-bidi-font-weight: bold;">"Tại
sao tôi lại rờn rợn người lên? Tôi biết tâm trí vẫn nghĩ bình thường- đang cố
nhận lấy từng chút chi ly đổi thay của cảm súc. Mắt tôi lúc đó đang nhìn hàng
chữ cuối cùng trên tờ giấy viết dở chừng.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt; mso-bidi-font-weight: bold;">"Không,
không có gì khác thường.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt; mso-bidi-font-weight: bold;">"Nhưng
tôi vẫn thấy một cảm giác lạ. Một cảm giác đột ngột, không liên lạc, hình như vừa
chợt đến: gờn gợn, lạnh lẽo, rõ rệt và mạnh mẽ. Tôi nghĩ bụng: " Hừ! vô lý
thực" Nhưng vẫn thấy như một sức gì, một sự gì... một vật gì đang chú ý đến
tôi, Ở đâu? Ở rất gần mình, ở trước mặt mình - từ cái khung tối đen ngòm kia - ở
cái chỗ tôi không trông thấy gì nhưng đối với "nó" tôi hiện ra rành mạch
trước ánh đèn sáng.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt; mso-bidi-font-weight: bold;">"Chỉ ngửng
lên là tôi sẽ trông thấy - sẽ biết, hoặc sẽ yên lòng là đã nghĩ lầm. Nhưng
không tôi không lầm. Sự ấy tôi có nghĩ ra đâu. Nó đến. Và bắt tôi nghĩ. Tôi vẫn
không nhúc nhích, mắt vẫn đọc hàng chữ viết, cố tình nán chậm cái lúc nhìn ra,
tuy đó là sự rất vô lý... Sau cùng, lấy hết can đảm, tôi ngẩng mặt lên.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt; mso-bidi-font-weight: bold;">"Cửa sổ"
- cái huyệt đen, sâu thẳm và vô cùng - cửa sổ vẫn không có gì khác.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt; mso-bidi-font-weight: bold;">"Nhưng
ngay lúc ấy, tôi tái hẳn người đi. Một tiếng động nhẹ - nhưng rành rẽ - một tiếng
nhẹ và nhanh do một cử chỉ nào của cái vật đứng bên ngoài. Đứng bên ngoài tường.
Và cũng nghe ngóng. Tôi "cảm thấy" - không thể mơ hồ được - rõ ràng
nó cố ở đây, nó đụng đậy...<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><i><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt; mso-bidi-font-weight: bold;">"</span></i><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt; mso-bidi-font-weight: bold;"> Tôi tính nhẩm: sẽ gọi thằng Dần dậy - nó vẫn nằm
ở cái ghế dài cạnh ngăn sách và rất tỉnh ngủ - cùng chạy ra cửa rồi chia ngả đuỗi
(nếu nó chạy): dù là vật gì cũng không thể thế được. Tôi nhẹ nhàng với lấy cái
đèn bấm trong ngăn kéo, rồi ngửng lên và kinh ngạc dị thường.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt; mso-bidi-font-weight: bold;">"Giữa
khung cửa sổ một khuôn mặt lặng lẽ, trắng một cách lạ, một khuôn mặt đàn bà rất
trẻ, đẹp, một vẻ đẹp tuyệt mỹ, đẹp đến lạnh mình...<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt; mso-bidi-font-weight: bold;">" Hiện
lên như ở đó đã từ bao giờ. Và thoáng biến ngay, như không bao giờ có...<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt; mso-bidi-font-weight: bold;"><o:p> </o:p></span></p>VanPhamhttp://www.blogger.com/profile/01762240262953531124noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-1364707101552820359.post-52866783450946239412024-02-28T18:00:00.014+07:002024-02-28T18:40:53.151+07:00 Trại Bồ Tùng Linh. Chương II<table align="center" cellpadding="0" cellspacing="0" class="tr-caption-container" style="margin-left: auto; margin-right: auto;"><tbody><tr><td style="text-align: center;"><a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEjffo0cy9_mV2ZnPSdkXIEzErduBfHDRRQMIl37HXEk7usEW1WXWmqzCUHLdpyAlkvTGQuHL5ExGNthG4Yt-4FS1qz15UZDvzgHFYsWhdj8Mp1Z8hS_6xwO3a5ocDCA7F4BEbLO7rsph2TU1V27AUwRL98anUda7QHFlQEY7l82jspI3d_VGePf1CgsmHA/s2048/M%C6%A1-Nguyen%20Khac%20Chinh.jpg" imageanchor="1" style="margin-left: auto; margin-right: auto;"><img border="0" data-original-height="1595" data-original-width="2048" height="498" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEjffo0cy9_mV2ZnPSdkXIEzErduBfHDRRQMIl37HXEk7usEW1WXWmqzCUHLdpyAlkvTGQuHL5ExGNthG4Yt-4FS1qz15UZDvzgHFYsWhdj8Mp1Z8hS_6xwO3a5ocDCA7F4BEbLO7rsph2TU1V27AUwRL98anUda7QHFlQEY7l82jspI3d_VGePf1CgsmHA/w640-h498/M%C6%A1-Nguyen%20Khac%20Chinh.jpg" width="640" /></a></td></tr><tr><td class="tr-caption" style="text-align: center;"><span style="color: #8e7cc3; font-family: arial; font-size: xx-small;"><i>Mơ - Tranh Nguyen Khac Chinh.</i></span></td></tr></tbody></table><p> <b style="color: #333333; font-family: Arial, Tahoma, Helvetica, FreeSans, sans-serif; font-size: 14.85px; text-align: justify;"><span face="Arial, "sans-serif"" style="color: #0070c0; font-size: 10pt;">Trại Bồ Tùng Linh</span></b></p><p class="MsoNormal" style="background-color: white; color: #333333; font-family: Arial, Tahoma, Helvetica, FreeSans, sans-serif; font-size: 14.85px; line-height: 15pt; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><b><span face="Arial, "sans-serif"" style="font-size: 10pt;"><a href="https://vietmessenger.com/books/?author=the%20lu" style="color: #336699; text-decoration-line: none;">Thế Lữ</a></span></b></p><p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><b><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">Chương II<o:p></o:p></span></b></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">Viết tới đó, Tuấn ngừng lại, ngón tay
cầm bút cứng ra vì mỏi: anh đã viết thẳng một mạch cả câu chuyện lạ lùng lên
hơn tám trang lớn lúc đó dùng thay cho giấy viết thư.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">Việc xẩy ra ở trại Bồ này cùng với bao
nhiêu cảm tưởng chí lý mà thói quen phân tích của nhà văn đã khiến anh ghi nhớ
được, Tuấn đem thuật lại tường tận với một người bạn ở xa. Anh muốn cho bạn biết
chuyện để hỏi ý kiến, để xem một người khác sẽ nghĩ và sẽ đoán về việc ấy ra thế
nào, và cũng để qua thời giờ. Đêm nay anh cũng lại thức. Anh không đọc sách hay
viết tiểu thuyết như mọi tối, vì anh cố ý đợi. Anh chắc hẳn sự kỳ dị sẽ
"nhắc lại" cũng như đã nhắc lại đêm sau.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">Cái bóng đàn bà thoáng hiện ra lần đầu,
lại hiện ra lần thứ hai, trong đêm vừa qua, cùng một trường hợp giống nhau,
nghĩa là lúc anh đang làm việc mải miết. Thốt nhiên, một cảm tưởng là lạ ám ảnh
đến, anh rờn rợn như mình có người chú ý; ngửng đầu lên: trong khung cửa sổ, một
người rất đẹp đang nhìn anh, lẳng lặng và miệng như mỉm cưòi. Tuấn chưa hết
kinh ngạc thì người ấy lui ngay nhẹ nhàng như lần biến vào bóng tối. Tuấn cầm
đèn ra soi khắp hiên, tìm quanh nhà, sục sạo khắp trại, nhưng đều vô ích: không
có một dấu vết nào khác lạ. Người đàn bà đẹp như đã tan vào trong đêm,<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">Nhưng Tuấn không thế tin đó là một
hình ảnh hư ảo được. Tuy hình ảnh chỉ hiện ra trong thoáng mắt, Tuấn cũng còn
nhớ rất rõ khuôn mặt tuyệt mỹ với nước da rất trắng, và từng nét môi, từng
vòng my, từng vành tai nhỏ và nhất là cặp mắt nhìn đen láy, long lanh sáng và
yên lặng một vẻ dị thường.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">Không! Không thể là một ảo tưởng được.
Một hình ảnh thấy trong lúc kích thích của trí não, hoặc lúc hốt hoảng của tâm
thần tất không có những nét thực hiện và nổi rõ đến thế. Cái ý tưởng rằng đó là
một người sống sẽ chiều được ý thiết thực của Tuấn nhưng sẽ đem lại biết bao
nhiêu câu hỏi lạ lùng: người đàn bà - một nhan sắc yêu kiều như thế đến nơi
hoang dại vắng vẻ này làm gì, và sao lại đến giữa những lúc đêm tối ghê rợn nhất?
Cái dáng lặng lẽ, cái lối hiện biến nhanh chóng, những lúc tìm tòi vô hiệu của
Tuấn và sự quái lạ của hành vi người đàn bà khiến cho Tuấn như không biết đường
nào mà suy nghĩ.<o:p></o:p></span></p>
<p align="center" class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: center;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">° °<br />
°<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">Ban ngày anh đã hỏi chuyện mấy người cầy
cấy quanh trại, cho tìm cả người coi trại đến, nhưng không ai biết người đàn bà
nào giống như lời anh mô tả. Họ không giúp đỡ anh khỏi sự bối rối mà chỉ bàn
thêm những câu rất huyền hồ. Người coi trại lại còn nhắc đến một vài truyện ma
quái mà hắn đã có lần trông thấy hồi hắn phải ở trước ngày Tuấn đến. Anh hết
lòng,không để ý tới, nhưng sự mê tín của hắn cũng làm anh băn khoăn. Tuấn không
muốn nói thêm, gạt ra ngoài tai những ý kiến của mấy người nhà quê và cấm thằng
Dần không được nói là cậu nó thấy ma nữa.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">Anh nhất định chỉ cho việc xẩy ra hai
đêm vừa rồi là một sự bí mật chưa khám phá được. Anh tạm cho là mình bất giác
chịu ảnh hưởng của cái vẻ um tùm cỗ kính trong trại. Cái tên "Trại Bồ Tùng
Linh" biết đâu chẳng đã gợi đôi chút dị đoan còn cố hữu trong anh?
Hay biết đâu óc tưởng tượng đã chẳng tạo ra cái hình ảnh mà anh trông thấy
trong lúc tâm trí bị kích thích mà không ngờ?<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">Nhưng mà...<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">Tuấn không muốn suy nghĩ kỹ càng hơn.
Anh vội giữ lấy những lý luận sơ sài ấy để yên lòng.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">Buổi trưa, anh ngủ một giấc dài hơn mọi
ngày để khỏi mệt tinh thần và đến chiều, sau bữa cơm, anh để tâm chí hát những
bài vui trong khi đi bách bộ quanh trại.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">Bóng chiều đổ mau dưới những vòm lá nắng
um tùm. Tuấn cắt nghĩa mỗi tiếng reo động gần quanh và luôn luôn tự bảo những
lúc hồi hộp của mình là vô cớ, vô lý. Anh đi thăm những cây đa cổ kính, nắm lấy
những thần rễ lớn một cách bạo rạn và ngạo nghễ với những vùng bóng xanh tối mỗi
lúc một thâm già. Gió rì rào trên đầu cây, trong cành lá, có một âm vang như tự
xa về, và hơi lạnh bao vây khiến Tuấn se sẽ rùng mình: anh tự nhủ đó là do tiết
trời về thu. Nhưng Tuấn thấy mình bỗng đi gấp bước. Bóng âm u thay đổi cảnh hoa
cỏ ở đây nhanh chóng quá. Tuấn nhìn lại và thấy lạ hẳn những chỗ lúc trước vừa
đi qua. Anh bực mình vì không thể cưỡng nổi một ý lo ngại cứ dần dần tăng. Một
đôi lần, lúc đang bước, anh quay cố nhìn trở lại. Không ngờ Trại Bồ về tối lại
có vẻ hoang tịch đến thế.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">Tuấn bước lên tới thềm nhà mà vẫn còn
thấy khó chịu. Anh vội nhẩy qua bực cửa: ánh sáng đèn làm cho anh được tạm yên
lòng.<o:p></o:p></span></p>
<p align="center" class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: center;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">° °<br />
°<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">Tuấn không thấy muốn làm việc như mọi
lần. Anh cầm bút rất lâu và sau cùng xếp giấy lại, trí nghĩ đi vào những hõm
cây hốc bụi và tưởng sự huyền bí ẩn nấp dưới các hình bóng dị kỳ: Trại Bồ lúc
này là một nơi cũ kỹ trong một bầu không khí cỗ sơ. Anh nhớ lại những chuyện
truyền thuyết, những nhân vật hoang đường. Anh thấy mình có vẻ một chàng thư
sinh ngồi dùi mài trong một ngôi chùa và có những sự gặp gỡ quái quắt.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">Sự hiên hiện hai đêm trước không giữ
được cái tính cách bí mật "trần gian" mà anh muốn thấy. Tuấn cố sua
đuổi những ý tưởng huyền hồ đến dìu dắt tâm trí anh. Sự kỳ dị không một lối nào
để dò theo, không có một đầu mối nào có thể lần gỡ được. Tuấn không biết nên đỗ
sự suy xét theo một chiều nào. Anh chỉ biết - mỗi lúc một rõ, một chắc chắn
thêm - rằng hắn sẽ hiện về. Điều đó thành một sự cố nhiên mà anh cứ yên lặng nhận
lấy - và chịu lấy.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">Tuấn thấy suy tính cũng vô ích. Anh
đành lòng đợi vậy.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">" - Để xem đêm nay nữa, xem
nào!"<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">Anh muốn đánh thức thằng Dần dậy để đi
rình bên ngoài - anh vẫn còn giữ một chút nghi hoặc mơ hồ - nhưng anh trông thấy
trước sự khiếp sợ của nó. Tuấn đi dạo ngoài hiên hai ba lượt. Ánh sáng từ cửa sổ
chạy đến một khóm mẫu đơn gần nhất. Đêm tối sấn đến quanh cùng với cả một thế
giới bí hiếm và vô hình. Tuấn bắl đầu cân nhắc lòng can đảm của mình và không
thấy vững lòng lắm. Anh gắng đi quanh lớp nhà một vòng nữa, bước chân ghê rợn;
lúc trở vào, anh ngồi trước bàn viết và không còn tâm trí nào để lại bước ra
ngoài đêm. Anh nói nhỏ bằng tiếng Pháp;<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">- Thế mà một người con gái dám đến
đây!<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">Tuấn toan nghĩ thêm:<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">-... Nếu thực là người.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">Nhưng anh vội bật cưòi thành tiếng và
nghĩ chuyện khác.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">Anh giở sách ra đọc ngắt quãng từng đoạn
để nghe gió chạy ồ ạt từng trận, và chú ý luôn đến các tiếng giun, dế ở xa và ở
quanh thềm.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">Lúc Tuấn nghĩ đến sự viết thơ cho
Bình, thì anh mừng rỡ như tìm thấy một việc rất ích lợi. Anh tự nhủ:
"Không thể quên được thì gì bằng nói ngay đến. Xem Bình hắn đoán việc này
thế nào". Tuấn không nghĩ sắp câu, cầm bút lên là những chữ tiếp theo nhau
hiện lên mặt giấy.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">Tuấn thấy ham viết cũng như lúc viết
văn.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">Việc mới sẩy ra còn rõ từng nét trong
trí nhớ, thêm linh hoạt vì sức khiêu gợi: Tuấn thấy sống lại từng phút, từng đoạn
cảm súc trong hồi đã qua. Sự "có mặt" của người giai nhân bí mật bởt
vẻ tỵ hiềm vì sự tô điểm của văn chương. Anh nghĩ thầm: "Giá lúc này ta nhắc
đến nàng hiện ra nhỉ!" Và mấy lần toan nói to ý nghĩ ấy lên.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">Tuấn đọc lại những hàng cuối cùng. Tay
đã hết mỏi, anh cầm bút để viết tiếp bức thư.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">Ạnh đoán lúc đó đã khuya lắm và nghĩ
thầm: "Hôm qua với hôm kia mười hai giờ<sup> </sup>rưỡi thì mình thấy..."<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">Rồi đặt bút xuống.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">Mười hai rưỡi là khoảng thời giờ ngừời
đẹp vẫn hiện đến. Anh chắc lúc ấy sớm ra cũng đã hơn một giờ. Nhìn lên cửa sổ vẫn
là cái khuôn đen ngòm, dẫn vào một chút gió rất chậm và rất yếu. Tiếng đêm ran
trong vùng tối vẫn giống như bao nhiêu đêm... Trước khi lại viết tiếp, Tuấn lấy
đồng hồ coi và biết mình đoán lầm: mới mười hai giờ hai mươi.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">- Quái thế mà mình tưởng khuya lắm rồi!<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">Và tự dưng Tuấn như thấy hồi hộp.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">Anh cầm bút chấm mực, cho sự hồi hộp
đó là thói quen ở hai lần kinh ngạc trước và tự yên ủi bằng một câu cứng cỏi vẫn
quen nghĩ:<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">- Ừ, thì là người, là ma, là tinh nữa,
thế đã sao chưa?<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">Nhưng sự hồi hộp lần đến rất mau chiếm
lấy cả tâm trí anh. Tuấn lại cố thu cảm tưởng lạnh lùng, nặng nề, và ghê rợn y
như mấy lần trước...<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">- Chắc lần này lại.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">Cả câu nghĩ thầm cũng như nghẹn ngào
trong cổ.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">Tuấn chợt sinh bực tức, thấy rõ mình bị
riễu cợt, trêu ghẹo, dù bởi ma hay người... Sự căm giận, nỗi lên vì hổ thẹn và
phản kháng, như thêm một sức mạnh lạ lùng, Tuấn nắm tay lại, nhìn phắt lên:
ngoài cửa sổ không thấy gì khác.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">Hơi Tuấn thở vội, hỗn loạn với nhịp trống
ngực. Tuấn sững sờ và thấy mình ngộ nghĩnh đáng nực cười. Anh lại toan cất tiếng
cười lên: muốn tự cho mình là người lo sợ không đâu, và chỉ tưởng tượng ra những
điều kỳ dị để tự nạt. Nụ cười đã phát sẵn ở miệng Tuấn, nhưng cứ giữ nguyên thế.
Tuấn vừa lại "cảm thấy" một sự gì khác thường. Phải, một sự gì vừa sẩy
ra,<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">Hình như có tiếng gì vừa động, Nhưng ở
đâu?<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">Tuẫn nghe ngóng, bỗng quay lại đằng
sau: chưa bao giờ - thực vậy, chưa bao giờ - Tuấn kinh ngạc đến thế.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">Một người thiếu phụ - người hai đêm
trước - vấn tóc trần, mặc hàng lụa xanh phơn phớt, ngồi bắt chéo chân trong chiếc
ghế bành gian giữa, bình thản, lặng lẽ, và tự nhiên như người trong nhà. Tuấn lần
này mới nhìn rõ nhan sắc của nàng ta, nhìn rất lâu. Và lần đầu tiên anh biết thế
nào là sự rùng rợn.<o:p></o:p></span></p><p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;"><br /></span></p><p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;"><br /></span></p>VanPhamhttp://www.blogger.com/profile/01762240262953531124noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-1364707101552820359.post-54112100137296367322024-02-28T17:30:00.006+07:002024-02-28T18:43:30.104+07:00Trại Bồ Tùng Linh. Chương III<p class="MsoNormal" style="background-color: white; color: #333333; font-family: Arial, Tahoma, Helvetica, FreeSans, sans-serif; font-size: 14.85px; line-height: 15pt; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><b><table align="center" cellpadding="0" cellspacing="0" class="tr-caption-container" style="margin-left: auto; margin-right: auto;"><tbody><tr><td style="text-align: center;"><a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEjY-y4MGZ8koA5hykBhXaOf_jTvrZI-cKekYTDpK8LNgFK1mC4BmnW7u4M3_GEPoEGF0NgKiIWwkn_AoJJByhxL74KSB0yw7kI8heBgxOMs634hLgXvP4Uw2LzO7g1wLJ1sS0ack3dk2NFGkX2PEzE3Y1SO4BcECp8Qk8P_9NFkBp7gJ9jxd4Dnm6gBd2o/s1200/Nguyen%20Khac%20Chinh.jpg" imageanchor="1" style="margin-left: auto; margin-right: auto;"><img border="0" data-original-height="1200" data-original-width="581" height="640" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEjY-y4MGZ8koA5hykBhXaOf_jTvrZI-cKekYTDpK8LNgFK1mC4BmnW7u4M3_GEPoEGF0NgKiIWwkn_AoJJByhxL74KSB0yw7kI8heBgxOMs634hLgXvP4Uw2LzO7g1wLJ1sS0ack3dk2NFGkX2PEzE3Y1SO4BcECp8Qk8P_9NFkBp7gJ9jxd4Dnm6gBd2o/w310-h640/Nguyen%20Khac%20Chinh.jpg" width="310" /></a></td></tr><tr><td class="tr-caption" style="text-align: center;"><i style="color: #8e7cc3; font-family: arial; font-size: xx-small;">Tranh Nguyen Khac Chinh.</i></td></tr></tbody></table><span face="Arial, "sans-serif"" style="color: #0070c0; font-size: 10pt;"><br /></span></b></p><p class="MsoNormal" style="background-color: white; color: #333333; font-family: Arial, Tahoma, Helvetica, FreeSans, sans-serif; font-size: 14.85px; line-height: 15pt; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><b><span face="Arial, "sans-serif"" style="color: #0070c0; font-size: 10pt;">Trại Bồ Tùng Linh<o:p></o:p></span></b></p><p><b style="color: #333333; font-family: Arial, Tahoma, Helvetica, FreeSans, sans-serif; font-size: 14.85px; text-align: justify;"><span face="Arial, "sans-serif"" style="font-size: 10pt;"><a href="https://vietmessenger.com/books/?author=the%20lu" style="color: #336699; text-decoration-line: none;">Thế Lữ</a></span></b> </p><p><b style="text-align: justify;"><span face="Arial, "sans-serif"" style="font-size: 10pt;">Chương III</span></b></p><p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">Bao ý nghĩ vừa rồi về những việc đã
qua, vẫn còn xao xuyến sôi nổi trong trí Tuấn. Tinh thần kích thích như giây
đàn căng vừa ngắt tiếng sau một khúc, vang âm còn rung động giữa lúc êm lặng
đêm khuya. Trên mặt bàn ngay dưới tay Tuấn, tập thư vừa viết còn ghi nguyên
tang chứng của "sự thực". Cái bút đặt lên lọ mực, mấy quyển sách gáy
in chữ vàng lấp lánh bên chân đèn. Tuấn nhớ rõ những hình ảnh thực hiện đó. Ánh
đèn chiếu xuống không đổi sắc. Tuấn nghe thấy tiếng bấc cháy. Đồng hồ nhỏ lách
tách những dịp vội vã đều đặn. Giun dế quanh nhà vẫn lích chích kêu như cũ và từ
xa lắm, tiếng chó sủa đáp lại nhau qua mấy cánh đồng...<o:p></o:p></span></p><p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">Tuấn để tai nghe tất cả một lượt rất
nhanh. Anh kiểm điểm lại động tĩnh bây giờ trong lúc nhìn cái bóng đàn bà ngồi
kia, trong nhà anh, và ở đó như đã từ lúc nào rồi.<o:p></o:p></span></p><p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">Sự kỳ quái của giấc mơ ấy lại là sự thực
nhãn tiền.<o:p></o:p></span></p><p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">Mắt Tuấn nhìn người đàn bà đẹp từ đầu
đến chân, thâu nhận lấy từng dáng ngồi, đường thân, mầu tóc, nếp áo. Bàn tay
"nàng ta" trắng nuột, nhỏ và dẻo một cách lạ, dáng nhẹ nhàng cầm giữ ở
đầu ngón một lá cỏ dài và mập như một chiếc lá lan. Nước da trên mặt cũng trắng
nuốt, - một mầu trắng đẹp tưởng chưa từng thấy bao giờ. Khuôn mặt thanh tú giữ
những đường cong nét uốn hòa đối và mỹ lệ lạ thường. Tất cả người "nàng
ta" đều có một vẻ đẹp khác thường, một vẽ đẹp quá chừng như không thể nào
có được. Tuấn thấy rợn khắp mình. Một cảm tưởng lành lạnh lại gờn gợn chạy lan
cả tâm hồn một cách rất nhẹ, rất chậm. Chưa bao giờ Tuấn nhìn một người đàn bà
rõ ràng như thế và lâu đến thế. Mắt anh không thể nào rời khỏi được. Anh gần như
không có quan niệm về thì giờ nữa. Sự kinh ngạc giữ anh mãi trong cái phút vô
cùng đó và anh tưởng chừng đứng như thế mãi, nhìn như thế mãi mãi, và người đàn
bà đẹp cũng sẽ ngồi đó mãi, cũng như ở đó đã tự bao giờ.<o:p></o:p></span></p><p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">Nàng ta không hề ngượng, rất tự nhiên -
Có lẽ rất thản nhiên trước vẻ sững sờ củaTuấn. Điệu ngồi lặng lẽ như người đang
suy nghĩ. Tuấn như ở đâu chợt tới, và thấy người ta không để ý đến, hay không
biết đến mình.<o:p></o:p></span></p><p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">Người bối rối nhất không phải là người
khách dị thường kia; Tuấn lại thấy ở mình cố một vẻ bỡ ngỡ như chính mình không
phải là chủ nhân. Sự yên lặng vẫn ở nguyên, dai dẳng, bướng bỉnh và hết sức khó
chịu.<o:p></o:p></span></p><p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">Tuấn không thể tìm được cách nào để sử
trí. Anh đờ người ra và như có một sức ám ảnh gì giữ lấy sự lanh lẹ. Tuấn muốn
dặng hắng lên. Anh kéo chân về định cho dép xiết trên nền gạch. Vò một tờ giấy.
Hay đánh rơi một vật gì rồi cúi xuống nhặt. Tuấn nghĩ đến các việc đó, nhưng
anh vẫn đứng im.<o:p></o:p></span></p><p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">Tuấn thầm bực tức cho cái vô lý của
mình. Sao minh lại rụt rè thế? Sao lại có cái ý tưởng kỳ dị là cứ phải đứng lặng
đó? Sao lại có sự ước mong hồ đồ rằng cái người kia sẽ thôi ở đây, sẽ biến đi?<o:p></o:p></span></p><p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">- Dù sao (Tuấn nghĩ thầm) ta cũng cứ
nói lên một câu xem nào ?<o:p></o:p></span></p><p align="center" class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: center;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">° °<br />
°<o:p></o:p></span></p><p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">Sự kinh dị đầu tiên đã lui dần. Tuấn bắt
đầu tìm một lời nào; một cử chỉ nào, để đối phó. Tuấn sửa soạn như sắp làm một
việc quan trọng và khó nhọc. Anh lựa đường lối để tiến một bước hành động. Câu
hỏi đã thầm quát lên trong trí, thầm nhắc lại vài ba lần và chỉ chực lên tiếng.
Tuấn nuốt nước bọt mới nhận thấy cổ họng mình khô:<o:p></o:p></span></p><p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">- Tôi muốn hỏi... cô ..<o:p></o:p></span></p><p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">Lời nói vang âm lên trong sự im lìm.<o:p></o:p></span></p><p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">Tuấn ngừng lại, thấy trơ trẽn quá, sượng
sùng quá "Trời ơi! sao lại thế mới được chứ!" Tuấn nhất định hỏi nữa,
rồi muốn ra sao thì ra.<o:p></o:p></span></p><p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">Nhưng rất dịu dàng, người đàn bà đẹp
ngửng nhìn, miệng ngậm một nụ cười kín đáo, nhã nhặn. Tuấn thấy một cảm giác rất
dễ thương cùng một lúc đôi mắt kia soi vào mắt mình - đôi mắt đen, sáng và long
lanh những tia lửa lạnh.<o:p></o:p></span></p><p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">Anh nghe thấy một câu nói nhẹ, giọng
thanh và như đưa lại từ đâu xa:<o:p></o:p></span></p><p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">- Thưa anh, anh hỏi gì em? Mà anh hỏi
em làm gì?<o:p></o:p></span></p><p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">Câu đáp bất ngờ và giọng thân mật càng
làm cho Tuấn ngạc nhiên.<o:p></o:p></span></p><p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">Nhưng anh đã thấy nhẹ mình.<o:p></o:p></span></p><p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">Một chút rùng rợn êm ái dội qua tâm hồn
một luồng khác lạ. Tuấn đáp lại và nghe lời nói của mình như trong mơ hồ.<o:p></o:p></span></p><p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">- Tôi muốn... tôi... tôi chưa được cái
hân hạnh gặp cô... quen biết cô...<o:p></o:p></span></p><p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">Người ngồi đưa mắt nhìn vu vơ, miệng
cười hé mở: đôi mày nhẹ nâng cao trên vừng trán xinh nhỏ và cả người đủng đỉnh
một vẻ đỏm dáng lẳng lơ. Câu trả lời cũng giấu giọng lơi lả đùa cợt:<o:p></o:p></span></p><p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">- Anh không quen biết em, nhưng em
quen biết anh, thế cũng đủ.<o:p></o:p></span></p><p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">Nàng tiếp luôn:<o:p></o:p></span></p><p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">- Thấy lại sự quen biết không cần cho
sự yêu mến lắm. Anh trông thấy em, em trông thấy anh lần đầu tiên, thế là ta có
thể thành đôi bạn thân yêu được rồi.<o:p></o:p></span></p><p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">Tuấn không nhận thấy điều gì quá dị
thường trong câu nói tuy có hơi kiêu cách. Anh đã tìm lại được hết can đảm. Anh
lại thấy câu chuyện tuy vẫn lạ lùng nhưng không thiếu phần ngộ nghĩnh dễ ưa. Những
tiếng "anh" đột nhiên gửi cho mình và những tiếng "em" ngọt
ngào người ta nhận lấy, nói lên từ cái miệng tuyệt mỹ kia, hứa một sự giao thiệp
có thể trở nên rất êm đềm, Tuấn gần như được hưởng cái thú ghê rợn rất phức tạp.
Anh sẵn sàng để cho tâm trí chiều theo những đường lối một câu chuyện anh chưa
biết rồi sẽ dẫn tới đâu. Từ trước đến bây giờ anh chỉ toàn thấy hết cái ngạc
nhiên này đến cái ngạc nhiên khác.<o:p></o:p></span></p><p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">- Ta cứ nhắm mắt lại để cho "nàng
ta" dẫn đi cũng được.<o:p></o:p></span></p><p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">Ý nghĩ ấy khiến anh chợt tưởng đến một
sự không thể nào làm ngơ được. Tuấn nhìn soi mói người khách lạ của mình.<o:p></o:p></span></p><p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">Anh nhận thấy vẻ kiều lệ rõ ràng hơn:
bực nhan sắc anh đang tiếp trong một trường hợp khác thường kia có một giá cao
quý tuyệt phẩm. Tuấn bâng khuâng như đang ở trong một sự kỳ ảo, lòng mênh mang
thấm nhuần hạnh phúc, và lo ngại như chiếm giữ châu ngọc...<o:p></o:p></span></p><p align="center" class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: center;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">° °<br />
°<o:p></o:p></span></p><p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">Người đẹp đang nhìn anh, miệng tươi, vẻ
ân ái và đắm đuối.<o:p></o:p></span></p><p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">Nàng ta thong thả đứng lên, thong thả
đến gần Tuấn, buớc nhẹ và nhịp nhàng. Người uyển chuyển trong mầu áo dịu mềm và
tỏa ra một làn hương mong manh của son phấn hay của da thịt.<o:p></o:p></span></p><p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">Nàng đặt một tay lên vai Tuấn, cười một
tiếng khẽ và ấm như hơi thở. Lần thứ nhất - Tuấn gợn người tự gót chân tới chân
tóc - Tuấn chạm tới bàn tay mỹ nhân. Tuấn thấy tay mình đã nắm những ngón tay
nhỏ, mát, trong làn da nhung dịu như cánh hồng non. Một cánh tay anh đã quàng ở
ngang tầm lưng thon và gọn. Anh được thấy bên người anh cả một sự súc động âu yếm
của tấm thân giai nhân thực hiện: một giai nhân "đúc bằng xương bằng thịt"
có quả tim hồi hộp và có những huyết mạch nồng nàn.<o:p></o:p></span></p><p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">Tuấn không cần biết tại sao người ấy lại
ở trong tay anh, anh sẵn lòng quên hết các trường hợp ly kỳ. Quả vườn cấm đưa đến
tận mình - cần gì biết do đường lối nào? - anh cứ vui lòng hưởng.<o:p></o:p></span></p><p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">Tuấn dìu nàng đến ngồi chung một ghế.
Nàng ngoan ngoãn - và sung sướng - vâng theo, dáng điệu thân mật như đã quen biết
nhau lâu ngày.<o:p></o:p></span></p><p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">Tuấn "cảm thấy" sự rạo rực
rung động trong thân thể người thiếu nữ truyền đến cánh tay mình. Phảng phất một
ánh hương nhẹ lại thoảng qua, anh nhíu mắt lại nghĩ đến một ý nhỏ nhắn. Anh chợt
hỏi, giọng vô tình hoa mỹ và lời như sẵn chơn, - và cả tâm hồn lúc đó như ngan
ngát trong một khí vị văn chương :<o:p></o:p></span></p><p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">- Em là ai, em ở đâu đến đây mà lạ
lùng, mà bí mật như một người trong giấc mơ thế?<o:p></o:p></span></p><p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">Nàng ta đáp ngay:<o:p></o:p></span></p><p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">- Có lẽ em là người trong mộng của anh
đấy, người trong mộng biến thành người thực, thành sự thực đến với anh đấy.<o:p></o:p></span></p><p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">Tuấn mỉm cười:<o:p></o:p></span></p><p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">- Anh không ngờ lại gặp một sự thực
huyền hồ, một sự thực... mơ mộng đến như thế này.<o:p></o:p></span></p><p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">Rồi giọng chân thực hơn, Tuấn nói:<o:p></o:p></span></p><p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">- Nhưng không thể... vì không nhể
chúng ta cứ như thế này mãi. Gặp nhau, mến nhau, thân mật nhau ngay lúc đầu, được
lắm, nhưng anh muốn biết... anh muốn em nói cho anh biết rõ hơn kia.<o:p></o:p></span></p><p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">- Biết rõ mà làm gì? Mà anh muốn biết
rõ những gì? Anh biết là em yêu anh, em tìm đến với anh, thế không đủ sao?...
Còn ngoài ra có quan hệ gì?<o:p></o:p></span></p><p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">Câu chuyện theo giọng ấy kéo dài thêm,
Tuấn gạn gùng thì người thiếu nữ chỉ cười hoặc thoải thác khéo. Sự cố ý giấu giếm
đó càng khêu gợi thêm cho Tuấn muốn thấu hiểu tường tận hơn.<o:p></o:p></span></p><p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">Anh tìm được một cách ví von khôn khéo
để làm cớ cho câu hỏi:<o:p></o:p></span></p><p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">- Nhan sắc như bông hoa quý, anh không
thể đành lòng không biết tên thứ hoa mà anh khen ngợi được. Không, hình ảnh chỉ
để cho trí nhớ thôi; anh. muốn lòng anh được gọi đến tên em, nhắc đến tâm tình
em... anh muốn được trông thấy cả cái vườn tiên mà em đã tạm bỏ để đến đây thăm
anh...<o:p></o:p></span></p><p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">Tuấn mỉm cười, nhưng nói bằng giọng hết
sức chân thực. Những câu hoa mỹ viển vông đó hình như cũng làm siêu được lòng
giai nhân. Nàng ta nhìn Tuấn rồi lại nhìn vẩn vơ và đủng đỉnh nói:<o:p></o:p></span></p><p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">- Em thì em nghĩ rằng anh không biết cố
lẽ hơn... Nhưng nếu anh nhất quyết thì vâng, em cũng xin thú thực, không dám giấu
nữa...<o:p></o:p></span></p><p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">Tuân vui vẻ:<o:p></o:p></span></p><p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">- Thế thì em ngoan quá... Em nói đi...
Em nói cho anh biết tên em đã này...<o:p></o:p></span></p><p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">Nàng ta thoáng có vẻ buồn rầu, nhưng
miệng tươi cười ngay:<o:p></o:p></span></p><p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">- Tên em ư? Anh thử đoán xem.<o:p></o:p></span></p><p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">Tuấn nhíu mày nghĩ, rồi lắc đầu. Nàng
ta nhắc.<o:p></o:p></span></p><p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">- Tên em là một thứ hoa!<o:p></o:p></span></p><p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">- Lan? Cúc? Huệ? Liên?...<o:p></o:p></span></p><p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">Nàng ta lắc dầu:<o:p></o:p></span></p><p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">- Không...<o:p></o:p></span></p><p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">Và lại nói:<o:p></o:p></span></p><p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">- Không Lan Hương, Hoàng Lan Hương.<o:p></o:p></span></p><p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">Tuấn cười:<o:p></o:p></span></p><p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">- Có lẽ chính em là hoa hoàng lan đấy.<o:p></o:p></span></p><p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">Nàng ta khẽ thở dài:<o:p></o:p></span></p><p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">- Có lẽ.<o:p></o:p></span></p><p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">Tuấn hơi ngạc nhiên. Anh hỏi cho có
chuyện:<o:p></o:p></span></p><p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" lang="FR" style="font-size: 10pt; mso-ansi-language: FR;">- Hoa Hoàng Lan à? Hoàng Lan thì tất ở trại... Hẳn em cũng có cái trại hoa
nào gần đây?<o:p></o:p></span></p><p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" lang="FR" style="font-size: 10pt; mso-ansi-language: FR;">- Không, nhà em ở trên hồ nước bên một hàng liễu xanh tốt và một khóm trúc
vàng. Anh không thể tìm được đâu, trừ khi nào em dẫn anh đến.<o:p></o:p></span></p><p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" lang="FR" style="font-size: 10pt; mso-ansi-language: FR;">Nàng lả một bên đầu xuống gần vai Tuấn hai giọt lệ đọng nơi khóe mắt. Tuấn
không dưng cũng cảm thấy lòng buồn. Anh mơ hồ tưởng đến một điều vẫn từng động
tới cảm tình văn chương của mình và thoáng thấy trong một giây rất chóng biến,
hình như hiện đang nhắc lại một cảnh nào đã sống ở một cuộc đời thần tiên nào
đã qua.<o:p></o:p></span></p><p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" lang="FR" style="font-size: 10pt; mso-ansi-language: FR;">Tuấn vội sua đuổi ý nghĩ đó và ôm lấy Lan Hương:<o:p></o:p></span></p><p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" lang="FR" style="font-size: 10pt; mso-ansi-language: FR;">- Hoàng Lan Hương, cái tên em mới thơm tho làm sao? Nhưng sao vừa rồi em nói
là anh không thể tìm được nhà em?<o:p></o:p></span></p><p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" lang="FR" style="font-size: 10pt; mso-ansi-language: FR;">- Vì anh không tài nào tìm được nếu không có em dẫn đường.<o:p></o:p></span></p><p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" lang="FR" style="font-size: 10pt; mso-ansi-language: FR;">Tuấn hỏi một câu rất vô tâm.<o:p></o:p></span></p><p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" lang="FR" style="font-size: 10pt; mso-ansi-language: FR;">- Thế liệu em có dẫn anh tới không?<o:p></o:p></span></p><p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" lang="FR" style="font-size: 10pt; mso-ansi-language: FR;">- Điều đó có thể có, mà cũng có thể không được... Vì đó là còn nhờ ở tình
anh, và cũng ở cả duyên em...<o:p></o:p></span></p><p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" lang="FR" style="font-size: 10pt; mso-ansi-language: FR;">Nàng thở dài khi rứt câu nói.<o:p></o:p></span></p><p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" lang="FR" style="font-size: 10pt; mso-ansi-language: FR;">Tuấn không hiểu tại sao Lan Hương lại buồn.<o:p></o:p></span></p><p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" lang="FR" style="font-size: 10pt; mso-ansi-language: FR;">Nhưng anh cũng lựa lời dỗ dành, và chăm chú vuốt ve nàng. Bỗng nhiên Lan
Hương lắc đầu, thong thả đứng dậy, thong thả bước ra phía cửa.<o:p></o:p></span></p><p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" lang="FR" style="font-size: 10pt; mso-ansi-language: FR;">Tuấn hoảng hốt:<o:p></o:p></span></p><p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" lang="FR" style="font-size: 10pt; mso-ansi-language: FR;">- Em đi đâu bây giờ?<o:p></o:p></span></p><p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">- Em xin phép anh em về.<o:p></o:p></span></p><p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">- Kìa! Lan Hương, sao em lại về ngay
không ở chơi nói chuyện với anh lát nữa.<o:p></o:p></span></p><p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">Nàng ta ngoảnh lại:<o:p></o:p></span></p><p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">- Có lẽ đêm mai... em sẽ lại. Từ nay
trở đi em không phải ở ngoài nữa, có lẽ đêm đêm em sẽ lại thăm anh... Bây giờ
xin tạm biệt anh... Nhưng xin anh đừng tìm em đấy,<o:p></o:p></span></p><p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">Nàng đã mở cửa ra<o:p></o:p></span></p><p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">Tuấn sững sờ nhìn trân trân ra cánh cửa
vừa khép, hối hận và thương tiếc... Chợt anh lạnh hẳn người đi, vấp phải một ý
quái gở:<o:p></o:p></span></p><p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">- Có lẽ... phải có lẽ đấy cũng là...<o:p></o:p></span></p><p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">Tuấn lấy đèn bấm, chạy ra ngoài xực
tìm, và biết trước là vô ích.<o:p></o:p></span></p><p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">Anh trở vào ngồi thở dài một tiếng làm
động mép một tờ giấy trên bàn.<o:p></o:p></span></p><p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;"> </span></p><p>
<span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt; line-height: 115%; mso-ansi-language: EN-US; mso-bidi-language: AR-SA; mso-fareast-font-family: Calibri; mso-fareast-language: EN-US; mso-fareast-theme-font: minor-latin;"><a href="https://vietmessenger.com/books/?title=trai%20bo%20tung%20linh&page=2"><br /></a></span></p>VanPhamhttp://www.blogger.com/profile/01762240262953531124noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-1364707101552820359.post-81662835293673875252024-02-28T17:00:00.006+07:002024-02-28T18:44:13.756+07:00Trại Bồ Tùng Linh Chương IV<p><table align="center" cellpadding="0" cellspacing="0" class="tr-caption-container" style="margin-left: auto; margin-right: auto;"><tbody><tr><td style="text-align: center;"><a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEgVhP_EAYMfyTnend8eb_FBcog2yH35shu0sIlaa9LyfGoPvrMP35EituLQCyAXaXNepJhjNgzXTiv6vWS_mNeTmEMVdsP2AgF8HVJW0MxtD5vVXMrtXuYn6kwIij3mql5hSP5Al1HO2sFlpw8b8K0cSvh3vSgvOXsr1Xa9HI2AJ2PKuDw-r79c847LE50/s1080/Nguyen%20Khac%20Chinh1.jpg" imageanchor="1" style="margin-left: auto; margin-right: auto;"><img border="0" data-original-height="803" data-original-width="1080" height="476" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEgVhP_EAYMfyTnend8eb_FBcog2yH35shu0sIlaa9LyfGoPvrMP35EituLQCyAXaXNepJhjNgzXTiv6vWS_mNeTmEMVdsP2AgF8HVJW0MxtD5vVXMrtXuYn6kwIij3mql5hSP5Al1HO2sFlpw8b8K0cSvh3vSgvOXsr1Xa9HI2AJ2PKuDw-r79c847LE50/w640-h476/Nguyen%20Khac%20Chinh1.jpg" width="640" /></a></td></tr><tr><td class="tr-caption" style="text-align: center;"><i style="background-color: white; color: #8e7cc3; font-family: arial; font-size: xx-small;">Tranh Nguyen Khac Chinh.</i></td></tr></tbody></table> </p><p><b style="color: #333333; font-family: Arial, Tahoma, Helvetica, FreeSans, sans-serif; font-size: 14.85px; text-align: justify;"><span face="Arial, "sans-serif"" style="color: #0070c0; font-size: 10pt;">Trại Bồ Tùng Linh</span></b></p><p class="MsoNormal" style="background-color: white; color: #333333; font-family: Arial, Tahoma, Helvetica, FreeSans, sans-serif; font-size: 14.85px; line-height: 15pt; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><b><span face="Arial, "sans-serif"" style="font-size: 10pt;"><a href="https://vietmessenger.com/books/?author=the%20lu" style="color: #336699; text-decoration-line: none;">Thế Lữ</a></span></b></p><p class="MsoNormal" style="background-color: white; color: #333333; font-family: Arial, Tahoma, Helvetica, FreeSans, sans-serif; font-size: 14.85px; line-height: 15pt; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"></p><p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><b><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">Chương IV<o:p></o:p></span></b></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">Bức thư viết cho bạn, Tuấn định sẽ
không gửi đi. Anh sẽ chỉ thuật lại vắn tắt trên một bức khác để Bình biết đại
khái câu chuyện, còn nguyên bản anh giữ lại để lúc nào cũng có sẵn trước mặt những
"dấu tích thực tại" của những việc có đủ các vẻ huyền hồ.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">Tuấn ngồi lặng trước bàn giấy đến ngót
nửa giờ sau khi nàng ta không còn đó. Anh. kéo tập thư lại, lấy bút định ghi tiếp
theo cuộc gặp gỡ sau cùng, Anh sẽ chép lại các cử chỉ, các lời nói và tất cả cảm
giác, ý nghĩ của mình, thành thực và rõ ràng như viết những trang nhật ký. Công
việc đó thực quan trọng đối với Tuấn. Sự tưởng nhờ của ký ức chưa đủ; anh phải
có tang chứng, của những nét chữ kia để có thế tin rằng những việc xẩy ra, quả
nhiên đã xẩy ra thực. Tuấn vẫn cho rằng, có lẽ mình mơ.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">- Một giấc mơ? Ồ! Có lý nào!<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">Nhưng Tuấn phải nhận là một "sự
thực" kỳ quái hết sức.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">Người giai nhân biến đi như một cái
hình bóng. Tuấn lại đã chạy ra xục tìm và cũng lại mất công như những lần nàng
hiện ra trước,<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">Trong đêm, Trại Bồ càng rộng um tùm,
nhiều lùm cây lớn lạ lùng và nhiều lối khuất khúc hiện lên một phần trong ánh
đèn soi mói. Tuấn muốn nghĩ rằng nàng ta có thể lẫn trốn đâu đây, nhưng trong
lòng anh vẫn không chịu tin.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">" Lẩn trốn làm gì? Mà nếu biến đi
được thì chẳng hóa ra..."<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">Cái nhân vật quái lạ ấy thực đã có lần
Tuấn ôm giữ trong tay kia mà!<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">Tuấn càng nghĩ càng bối rối trong lúc
trí anh, lòng anh và các giác quan anh còn rung động một thứ tình cảm ly kỳ và
thơm dịu.... Mầu đen sáng của đôi mắt nhìn. Miệng cười son thắm. Cái thân hình
óng muốt, lả lướt ân ái. Tất cả cái cử chỉ tin cẩn, vâng chịu của người đàn bà
trong cái khoảnh khắc gần gũi... Tuấn nhắm mắt lại và lần nào cũng như còn ngửi
thấy mùi hương phấn ở cạnh mình. Bên vai anh còn thấy cảm giác êm đềm của một
mái đầu đã dựa xuống. Trong cánh tay anh đã ẫn náu hình vóc nồng nàn của một tấm
lưng, thon. Bàn tay anh, con mắt, rồi cái kỷ niệm một bàn tay nhỏ nuốt anh đã nắm
giữ.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">Tuấn vân vê quản bút trước khi viết những
hàng tiếp theo.<o:p></o:p></span></p>
<p align="center" class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: center;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">° °<br />
°<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">Suốt ngày hôm sau, Tuấn để tâm tìm
tòi. suy nghĩ. Ban ngày với ánh sáng mặt trời khiến cho tâm trí minh mẫn, song
không làm bớt một chút nào cái vẻ nửa hư nửa thực của việc xẩy ra trong đêm. Tuấn
tha thẩn hàng giờ trèn các đường lối trong trại Bồ. Nhìn lại từng bụi cây, từng
góc vườn và thuộc hết những chỗ có lẽ không bao giờ Tuấn để ý tới. Tuấn mong thấy
một câu trả lời đột nhiên hoặc một ý nghĩ nào vụt hiện lên trong lúc đi nhận
xét đó. Nhưng Tuấn chỉ thấy mất thì giờ không đâu.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">Cuộc đi dò tìm các vùng quanh trại
cũng thế. Những xóm nhà tranh thưa thớt ở đây chỉ là chỗ ở nghèo nàn của những
người cầy cấy quê mùa. Một con đường rộng dẫn đến hai đầu làng xa. Tuấn nhìn
lên những đồng lúa xanh, bằng phẳng và thật thà, không giữ một vẻ gì là bí mật.
</span><span face=""Arial","sans-serif"" lang="FR" style="font-size: 10pt; mso-ansi-language: FR;">Vừa nghĩ tới anh đã vội bỏ ngay cái ý kiến đi tìm những
người anh đã hỏi han mấy hôm trước. Người coi trại thì có vẻ dè dặt khi anh vào
chơi nói những chuyện hoang đường hắn thuật lại hôm xưa: Tuấn hiểu ngay là hắn
sợ anh tìm cớ không thuê trại Bồ nữa.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" lang="FR" style="font-size: 10pt; mso-ansi-language: FR;">Tuấn đành phải theo cái phương pháp giản tiện nhất là: lại đợi như trước. Lần
nầy anh đợi với một lòng hồi hộp và một ý mong mỏi riêng.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" lang="FR" style="font-size: 10pt; mso-ansi-language: FR;">Nhưng đêm hôm ấy người đẹp không đến.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" lang="FR" style="font-size: 10pt; mso-ansi-language: FR;">Trong khi ngạc nhiên, Tuấn lấy làm bất mẩn và nghĩ đến những ý nghĩ mà anh cũng
tự nhận là vu vơ, Tuấn ngờ có lẽ "Nàng ta" biết. Việc dò hỏi của
mình, những hành vi trong suốt một ngày, những bước chân anh trên các đường lối
trại Bồ và ở gần quanh, không chừng vẫn có con mắt vô hình chăm chú theo dõi.
Tuấn bật cười, nhưng không tìm được nhẽ nào khác để cắt nghĩa sự "vắng mặt"
của người thiếu nữ đêm qua<o:p></o:p></span></p>
<p align="center" class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: center;"><span face=""Arial","sans-serif"" lang="FR" style="font-size: 10pt; mso-ansi-language: FR;">° °<br />
°<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" lang="FR" style="font-size: 10pt; mso-ansi-language: FR;">Đêm hôm sau, Tuấn lại thức để chờ<sub>, </sub>nhưng lại không thấy gì
hết. Rồi cứ thế luôn ba đêm nữa, Tuấn càng ngày càng có ý mong, đợi hơn lên.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" lang="FR" style="font-size: 10pt; mso-ansi-language: FR;">Đêm nào Tuấn cũng tự nhủ: "Chắc đêm nay đây". Anh thấy mình thất
vọng trong những buổi chờ đợi vô ích và vẫn vững lòng tin chờ lần sau.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" lang="FR" style="font-size: 10pt; mso-ansi-language: FR;">Cái khoang cửa sổ đen tối mỗi đêm một bớt sâu thẳm vì trăng một thêm tròn.
Tuấn nhìn quen đến nỗi nhận xét được những vẻ thay đỗi rất nhỏ.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" lang="FR" style="font-size: 10pt; mso-ansi-language: FR;">Tuấn không muốn làm việc trong những lúc ngồi hàng giờ yên lặng trước bàn
viết, đọc sách không cầm giữ được trí, giác quan chăm chú đến từng tiếng động rất
khẽ trong đêm. Những hình ảnh tưởng tượng về giáng điệu giai nhân càng thêm lạnh
lùng, sự lạnh lùng vắng mặt. Tuấn nhớ lại và bắt gặp thấy lòng mình âm thầm buồn.
Khi nào ngồi lâu mỏi mệt, anh chợp đi một lúc rồi choàng dậy. Tuấn ngơ ngác như
thấy một sự gì vừa hiện lại vụt biến ngay: Tuấn vẫn tự riêu mình: " - Dễ
thường mình tương tư một cái bóng kỳ dị hay sao?" Ý nghĩ ấy khiến anh lại
tưởng đến những chuyện dan díu với linh hồn hoa, cây của những ngày xưa huyền
hoặc.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" lang="FR" style="font-size: 10pt; mso-ansi-language: FR;">Một đêm Tuấn ngồi ghếch hai chân lên bàn giấy vừa đợi vừa mơ tưởng. Thần
trí anh hoang mang không hẳn theo một ý nghĩ nào. Nhiều lần anh thấy, rất nhanh
chóng, như có lại cảm tưởng mới mẻ giống hệt lần gặp gỡ đầu tiên. Anh tưởng chừng
như người đẹp hiện về, đang đứng ngoài, đang đợi chờ... Nhưng lúc định thần lại,
cảm tưởng ấy lại mất. Tuấn dần dần bị thêm một kích thích. Hai ba lần anh chỗi
dậy chạy ra hiên để thấy ngoài đó vẫn vắng lặng như thường. Anh bực dọc và giận
dỗi như người bị lỗi hẹn. Anh vào ngồi chỗ cũ định tìm đủ các lẽ để tự bảo là
mình đang làm những việc vô nghĩa lý và để dục mình đi nằm. Đêm đã quá khuya và
người anh đã mỗi lúc một thêm bơ phờ. Nhưng Tuấn vẫn ngồi yên, vẫn phảng phất
có một ý trông chờ và hy vọng. Tiếng gió sào sạc bên ngoài như nghe qua một giấc
mơ chập chờn mong manh.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" lang="FR" style="font-size: 10pt; mso-ansi-language: FR;">Tuấn tưởng chừng như người đẹp hiễu thấu lòng anh và đang tìm đến. Anh lại
thấy hình như Nàng đã đến, đã ở đó và đang nhìn mình. Dẫu là người hay là nhân
vật hư huyền, giai nhân cũng đã từng nói nên lời những câu dịu dàng và cũng đã
làm anh cảm động. Cái tên Hoàng Lan Hương anh thầm nhắc đến bằng tất cả sự âu yếm
của lòng thanh niên lúc đó hình như bay thành phấn hoa bao quanh Tuấn. Anh thoảng
thấy từng làn hương đưa lại từ đêm xưa. Tuấn cảm thấy một sự gì gần gũi rất
thân mật và hơn nữa, rất "thực".<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" lang="FR" style="font-size: 10pt; mso-ansi-language: FR;">Anh lo sợ không dám trông lên cửa sổ để thất vọng. Anh muốn mặc cho sự kích
thích của tưởng tượng đánh lừa mình lâu nữa, lâu mãi và mỗi lúc một thêm sức mạnh
để anh "thấy" hình ảnh Hoàng Lan Hương một rõ lên.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" lang="FR" style="font-size: 10pt; mso-ansi-language: FR;">Hương hoa - phải chăng chính đó là hương Hoàng Lan? dìu dặt trong mơ tưởng
của anh cùng với một dáng người nhịp nhàng ở gần đâu đây, ở trước mặt hay ở bên
cạnh? Tuấn để cho người anh mê đi trong tay ôm ấp gọn ghẽ của chiếc ghế bành -
cũng như tâm hồn du dương ẩn nép trong lòng một thú vui mơ hồ.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" lang="FR" style="font-size: 10pt; mso-ansi-language: FR;">Một tiếng động khẽ của tờ giấy trên bàn.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" lang="FR" style="font-size: 10pt; mso-ansi-language: FR;">Tuấn hé trông thấy một bàn tay quen, mấy ngón muốt bút măng hiện tỏ hiện mờ
theo chiều mơ tưởng chờn vờn hay theo nhịp lim dim của đôi mắt nhíp.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" lang="FR" style="font-size: 10pt; mso-ansi-language: FR;">Cái hình ảnh thân yêu vẫn không mất.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" lang="FR" style="font-size: 10pt; mso-ansi-language: FR;">Tuấn tưởng thấy cả hai bàn tay, cả mầu áo xanh phơn phớt và mầu da trắng điểm
hồng.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" lang="FR" style="font-size: 10pt; mso-ansi-language: FR;">Hoàng Lan Hương... Hoàng Lan Hương đến đây chăng? Câu hỏi nhắc hai, ba lần
trong trí chưa tỉnh giác của Tuấn, và sau cùng cất lên thành tiếng nhỏ dịu. Tuấn
mơ hồ nghe thấy lời mình:<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" lang="FR" style="font-size: 10pt; mso-ansi-language: FR;">- Hoàng Lan Hương đấy phải không?<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" lang="FR" style="font-size: 10pt; mso-ansi-language: FR;">Một tiếng đập lại bên tai:<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" lang="FR" style="font-size: 10pt; mso-ansi-language: FR;">- Vâng.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" lang="FR" style="font-size: 10pt; mso-ansi-language: FR;">Tuấn nghe rõ ràng câu tiếp liền theo:<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" lang="FR" style="font-size: 10pt; mso-ansi-language: FR;">- Chính em của anh đây!<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">Tuấn thức hẳn dậy.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">Người thiếu nữ đã ở đó, đứng bên phía
trái, đang mỉm cười nhìn anh. Lan Hương nhìn Tuấn không chớp - và không cất nụ
cười - vẻ ngạc nhiên vui tươi và im lặng. Tuấn chưa tin ngay và vẫn lo sợ. Anh
hỏi rất nhẹ tiếng:<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">- Thế ra... Thật ra tôi không nằm mơ?<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">Người thiếu nữ thong thả lắc đầu, dáng
điệu khoan hòa và có vẻ nhu mì rất ngây thơ, rất ngoan ngoãn.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">Nàng để cho Tuấn dìu ngồi xuống cái ghế
anh vừa ngồi. Nàng đợi, những sự vui mừng làm Tuấn lúng túng? Tay nàng - bàn
tay trắng đẹp làm sao! - vẫn cầm một tập bản thảo mà lúc đó Tuấn mới nhận rõ là
của anh: đó là tập thư đổi thành nhật ký.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">Tuấn đã tìm được câu nói:<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">- Em đến lúc nào thế? Em đến lâu chưa?<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">Nàng thưa:<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">- Thưa anh chưa lâu lắm, nhưng cũng đủ
xem văn của nhà văn,<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">- Văn nào? Tập thư này sao?<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">- Vâng, xin anh thứ lỗi cho, em thấy
nói đến câu chuyện hay, nên...<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">Nàng cười rất dịu dàng.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">Tuấn thấy ngượng một cách sỗ sàng, y
như người bị bắt chợt đang lúc tắm gội. Nàng tiếp luôn:<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">- Em vẫn là giống ham văn chương, yêu
văn nhân, thi nhân cũng như yêu hoa cỏ, yêu nước non, yêu trăng gió... Em được
đọc bài văn thì như được tưới thêm nước, lòng được sung sướng không biết ngần
nào.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">Lời nói lưu loát, văn hoa. Nàng có một
giọng nhẹ trong và hơi trầm mà Tuấn muốn cho ấm hơn vui hơn. Anh bỗng thấy lo
ngại vì cái vẻ trầm lặng và vẻ buồn nhẹ nhàng của người thiếu nữ. Anh chợt nhớ
đến sự thay đỗi đột nhiên đêm nào và dụng tâm ngăn đón trước. Tuấn toan hỏi một
câu nhưng lại thôi..<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">Nàng đặt tập bản thảo xuống bàn, nhìn
sang một bên, đôi mắt nghĩ ngợi. Thấy nàng, thở dài một tiếng. Tuấn vội vàng gọi:<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">- Em!<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">Nàng ngẩng lên mỉm cười, đôi mắt lặng
lẽ chứa chan một ý thân mật âu yếm. Tuấn thấy xôn xao cả tâm hồn:<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">- Em Lan Hương... Em... Em có cho phép
anh nói chuyện với em, nói chuyện lâu với em không?<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">- Thì em đến đây chỉ mong được thế...<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">- Em đến một cách bất ngờ, một cách êm
nhẹ như cái bóng hiện lên. (Tuấn sợ lỡ lời chữa ngay) Như... một nàng tiên đến
trong giấc mơ...<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">- Và anh cũng sợ như nàng tiên trong
giấc mơ, rồi em sẽ biến mất sao?<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">Đôi mày nàng hơi nhíu lại khiến Tuấn sợ
cuống lên, tìm cách cãi lời nói của mình. Nàng lắc đầu khoan thai để tay vịn
lên vai Tuấn:<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">- Không, em không biến nữa, em không
biến vội đâu... Đêm nay em còn nói nhiều chuyện với anh, em sẽ bầu bạn với anh
lâu hơn đêm hôm nào... Và nếu anh biết cho em...<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">Nàng ngập ngừng một lát, khe khẽ thở
dài:<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">- Nếu anh hiểu cho thân phận mỏng manh
của em, em sẽ được gần gũi anh nhiều đêm hơn...<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">Tuấn càng nghe càng ngạc nhiên nhưng
giữ nét mặt rất vui để khuyến khích nàng. Anh ngắt lời:<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">- Không, em sẽ là bạn anh mãi mãi.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">- Em không dám chắc, tự cổ chí kim, hạng
chúng em chỉ là...<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">Tuấn vội vàng nói:<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">- Không, dù sao, dù em là ai, nhưng
anh chỉ biết em là một nhan sắc quí báu, một châu ngọc anh tìm thấy tình cờ...
Không, em Hoàng Lan của anh... sẽ mãi mãi là của anh.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">Tuấn chợt nghĩ tới cái tên Hoàng Lan
Hương, để ý đến cái hương riêng phảng phất bên mình... Anh rùng rợn khắp tâm hồn
và thấy ghê người một cách rất êm đềm, rất đằm thắm và rất mới lạ. Anh nghĩ bụng
trong lúc quàng tay giữ lấy ngang lưng nàng:<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">- Có lẽ ta được sống những cuộc đời rất
kỳ quái như ngày xưa thực chăng.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">Tuấn lại chợt hiểu cái tiếng
"Nàng ta" mà anh vẫn thầm gọi khi nghĩ đến người thiếu nữ.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">Cảnh tượng lúc đó có một vẻ văn hoa -
một vẻ văn chương kiểu cách - đem lại cho tâm hồn Tuấn một thứ cảm động cổ kính
cũng như ở nhân vật sống trong truyện hoang đường. Tuấn nghĩ đến hiện tại bây
giờ và thấy nó như lùi lại rất xa. Anh nhìn anh với người đẹp như trong một bức
tranh quí giá. Anh thoáng nghĩ thầm:<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">- Lan Hương ơi, hai ta trong khoảng khắc
này là hư hay là thực đấy?<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">Những tiếng xưng hô mà Tuấn định sẽ
nói, trong giây phút ấy không phải là những tiếng anh em mà Tuấn đã dùng. Giá gọi
Lan Hương là "Nàng" và tự xưng là "kẻ thư sinh này" có lẽ mới
thực đúng, mới thực hợp.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">Ngồi trong ghế và lả mình vào tay ôm
giữ của Tuấn, Lan Hương đang nhìn phía trước mặt. Nàng ta thở đều, thong thả và
ở yên đó như người tình nhân ngoan ngoãn đang chung một phút trầm ngâm thân mật
với người yêu.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">Không hề có chút sượng sùng. Tuấn lại
ngạc nhiên khi nhận thấy cái vẻ quen thuộc trong lúc thân cận đột nhiên ấy.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">Tuấn nghĩ thầm một câu hỏi văn vẻ:<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">- Hoàng Lan Hương ơi, Nàng là ai thế,
Nàng là người ở đâu đến đây?<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">Và đoán chừng câu trả lời sẽ có những
ý tứ cho mình biết Lan Hương chỉ là hiện thân của thảo mộc, là hương thơm của
Hoàng Lan biến thành người, là một nhân vật trong cái thế giới u linh ở lồng với
khung cảnh trần gian nhưng lại cách biệt hẳn trần gian: người ta phải có con mắt
riêng của một tâm hồn khác thường mới gặp thấy. Tuấn cũng như một người sót lại
từ cái thế kỷ cổ sơ trước, Tuấn là một linh hồn còn thuộc những âm vang và những
hình ảnh cũ của một thời đại nhuộm mầu tím huyền...<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">Tuấn thu hẹp lại cái cánh tay ôm quanh
vai người thiếu nữ. Anh mỉm cười vơ vẩn, nhận thấy từng chút thời khắc qua đi,
tịch mịch trong cái lặng lẽ khuya khoắt của không gian. Anh sống một quãng đòi
bâng khuâng rất lạ lùng, tâm trí vừa ngạc nhiên mà bình thản mà hướng theo nguồn
tư tưởng không cố gắng, lưu loát như sẵn hiến cho mình một trang văn thơ.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">Một chút lo sợ rất quen cũng phảng phất
trong lòng Tuấn.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">Tuấn liếc nghiêng mắt nhìn người thiếu
nữ và hồi hộp trong khi thầm khen nét mày rất thanh tú, hàng mi cong dài díu lại
và xa xăm thêm vẻ nhìn trong sáng..<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">Tuấn lại thấy cần phải dè dặt những lời
phải nói ra, những cử chỉ sẽ làm và im lặng như để dò ý tứ.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">Không bao giờ có một đôi bạn gần gũi
nhau một cách khác thường như thế. Tuấn lại nghĩ:<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">"- Hoàng Lan Hương ơi! em là ai
thế? Em ở đâu thế? Sao em lại ở trong tay ta lúc này?..."<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">Câu nói dìu dặt vang khẽ trong lòng Tuấn
và hình như cũng động tới ý Lan Hương. Người thiếu nữ nhìn lên mỉm cười với Tuấn,
rồi lại nhìn đi. Tuấn bỗng gọi:<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">- Lan-Hương!<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">Và tưởng tiếng nói của mình có thể
kinh động cả bầu không khí.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">Nhưng Tuấn nhắc lại, tiếng ghìm khẽ xuống:<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">- Lan Hương! Lan Hương! Em nghĩ gì thế?<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">Tuấn muốn thú thực hết cả nỗi sung sướng
của lòng trai trẻ, hết cả nỗi xúc động của sự gặp gỡ và ngỏ hết tình âu yếm với
Lan Hương. Nhưng người thiếu nữ lại nhìn lên, đôi mắt đen lặng lẽ một ý quá đỗi
nồng nàn. Những tia lửa chìm trong đôi ngọc huyền ấy bỗng dưng khiến Tuấn ngây
ngất. Anh đê mê im lặng.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">Đầu nàng ta rất nhẹ nhàng giấu mãi vào
lòng tay Tuấn và cả tấm thân yêu kiều nhỏ bé lại lả lướt bên người con trai. Nắm
tay nàng víu lấy Tuấn với một ý nhắc bảo xui giục. Và bao nhiêu cử chỉ ấy thầm
lặng gào lên những nỗi lòng van lơn.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">Nàng không kịp nói với Tuấn thành tiếng
một câu ân ái nào.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">Nàng để Tuấn hiểu trước lời nói. Và Tuấn
mỗi lúc một hiểu rõ ý nàng mỗi lúc một đắm đuối tha thiết hơn.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">Anh nghĩ thầm:<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">- Lan Hương ơi, vì đâu?... Lan Hương
ơi... cớ sao... Lan Hương em là loài đa tình nào... Lan Hương ơi...<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">Những ý nghĩ âu yếm, gạn gùng reo động
vang cả tâm hồn. Nhưng đôi mắt kia nhìn Tuấn.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">Ngọn trào bồng bột dâng lên.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">Tuấn ôm bên mình một mỹ nhân nhu mì,
thuần thục nhưng nồng nàn xiết bao! Anh cúi xuống dần. Đôi mắt kia dìu Tuấn vào
một bể sôi nổi.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">Đồng hồ trong nhà lách tách đều rõ rệt
từng tiếng. Tuấn âu yếm bước xa dần ánh sáng đèn trên bàn viết, bên vai êm trĩu
một sức nặng bám níu lả lơi. Nàng ngoan ngoãn như trẻ thơ, bước chân nhẹ nhàng
và ân ái theo Tuấn.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">Ngoài đêm, tiếng gió vừa chạy ào qua.
Vài tiếng dế bao quanh. Tuấn tưởng qua đến sự thức giấc của côn trùng và trông
thấy hình lá reo động... Nhưng tất cả thành hỗn độn, bị quên đi, mờ xóa trong một
cử chỉ vuốt ve. Tuấn thu lượm trong bàn tay mê man những đường nét thanh tân của
một thân hình dịu mềm và rung động.<o:p></o:p></span></p><b></b><p></p>VanPhamhttp://www.blogger.com/profile/01762240262953531124noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-1364707101552820359.post-23156969843322886262024-02-28T16:30:00.006+07:002024-02-28T18:44:58.009+07:00Trại Bồ Tùng Linh Chương V<p><br /></p><table align="center" cellpadding="0" cellspacing="0" class="tr-caption-container" style="margin-left: auto; margin-right: auto;"><tbody><tr><td style="text-align: center;"><a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEho0V9PAyagknZwNpUsExOz8jW6hqN0tRXOzLB2WoOufUT-SBHFKhaRfZdSKKwsHblorMf_RkEyDrHQqiZ5fzeX1ATQ6GMj5Y1bdZbri0Edf-ATLePy2mH6TLUVY-thrIiuDfBZ5XRw4snk0x5Unt1OKYZj16Jv3dToOJOHW4aeHjOC3eF9TMz5U7FYo-8/s960/Nguyen%20Khac%20Chinh2.jpg" imageanchor="1" style="margin-left: auto; margin-right: auto;"><img border="0" data-original-height="770" data-original-width="960" height="514" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEho0V9PAyagknZwNpUsExOz8jW6hqN0tRXOzLB2WoOufUT-SBHFKhaRfZdSKKwsHblorMf_RkEyDrHQqiZ5fzeX1ATQ6GMj5Y1bdZbri0Edf-ATLePy2mH6TLUVY-thrIiuDfBZ5XRw4snk0x5Unt1OKYZj16Jv3dToOJOHW4aeHjOC3eF9TMz5U7FYo-8/w640-h514/Nguyen%20Khac%20Chinh2.jpg" width="640" /></a></td></tr><tr><td class="tr-caption" style="text-align: center;"><i style="background-color: white; color: #8e7cc3; font-family: arial; font-size: xx-small;">Tranh Nguyen Khac Chinh.</i></td></tr></tbody></table><p> <b style="color: #333333; font-family: Arial, Tahoma, Helvetica, FreeSans, sans-serif; font-size: 14.85px; text-align: justify;"><span face="Arial, "sans-serif"" style="color: #0070c0; font-size: 10pt;">Trại Bồ Tùng Linh</span></b></p><p class="MsoNormal" style="background-color: white; color: #333333; font-family: Arial, Tahoma, Helvetica, FreeSans, sans-serif; font-size: 14.85px; line-height: 15pt; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><b><span face="Arial, "sans-serif"" style="font-size: 10pt;"><a href="https://vietmessenger.com/books/?author=the%20lu" style="color: #336699; text-decoration-line: none;">Thế Lữ</a></span></b></p><p class="MsoNormal" style="background-color: white; color: #333333; font-family: Arial, Tahoma, Helvetica, FreeSans, sans-serif; font-size: 14.85px; line-height: 15pt; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><b>Chương V</b></p><p class="MsoNormal" style="background-color: white; color: #333333; font-family: Arial, Tahoma, Helvetica, FreeSans, sans-serif; font-size: 14.85px; line-height: 15pt; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"></p><p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">Sáng hôm nay Tuấn thức dậy như tự
trong một giấc mơ dài. Ánh sảng vàng tươi soi vào tận chỗ gối chăn và bên mình
anh không còn chút dấu vết nào của người đẹp. Phảng phất một làn hương thơm mát
giấu gần đó. Tuấn chỗi dậy ; ở ngực mình rơi xuống một bông hoàng lan cánh đã
hơi se.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">Tâm trí Tuấn bàng hoàng, nhưng không!
không thể là một sự mơ hồ được.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">Anh còn nhớ rõ quá. Hơi thở ấm áp của
người thiếu nữ với nhịp tim hồi hộp... hơn thế nữa, bao nhiêu ái ân dữ dội tuy
thầm lặng còn để lại cho anh một kỷ niệm mê cuồng. Người đàn bà trong tay ôm ấp
đêm qua là cả một tấm tình - là cả một thân thể đa tình bừng cháy. Trong bóng dịu
mơ, cái nhan sắc nghiêng ngả kia đã khiến anh mừng rỡ kiêu căng giữa lúc ngạc
nhiên. Trên khuôn mặt đỏ say, bồng bềnh thả trong đám sóng tóc tối đen đôi mắt
còn lạ lùng thỉnh thoảng lại mở nhìn anh một vẻ lặng lẽ rùng mình: Tuấn tưởng
chừng lại thấy những tia lửa chìm dấu trong đó.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">Cả câu chuyện trong lúc gần gũi chỉ là
những câu hỏi dò chừng của Tuấn và những, câu trả lời lảng tránh của người con
gái tên là Lan Hương. Anh đã cố tình muốn được biết người yêu của anh hơn. Anh
đã quyết, hỏi cho rõ hơn.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">- Lan Hương ơi! Lòng anh em chiếm được
rồi. Chúng ta đã là của nhau rồi, mà anh chỉ biết tên của em thôi ư?<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">- Lan Hương ơi! Em nói cho anh biết hết
cả đi?...<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">- Lan Hương ơi! Em không muốn thực
tình yêu nhau sao? Sao em cứ mãi lững lờ...<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">Phần nhiều là những ngón tay đặt lên
miệng giữ anh lại, hoặc bịt lại bằng cặp môi; đôi khi anh ngoảnh đi để tránh
thì Lan Hương; chui đầu vào nách anh và cùng cười với anh. Nàng đủng đỉnh nói một
giọng đùa cợt:<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">- Lan Hươ<sup>-</sup>ng của anh là Lan
Hương của anh.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">Hoặc:<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">- Lan Hương là người yêu anh...<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">- Em có biết anh là ai đâu, anh ở đâu
đâu?<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">Nhất định Lan Hương chỉ hỏi có bằng ấy
câu khi Tuấn nài hỏi.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">Anh lựa lời căn vặn nữa thì nàng buồn
rầu đáp:<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">- Có lẽ em không đáng cho anh thương
em...<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">Tiếng thở dài của nàng khiến Tuấn vội
dỗ dành vuốt ve an ủi. Tức khắc Lan Hương lại cười, và nhí nhảnh như đứa trẻ
tinh nghịch trong tay anh.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">Tuấn ngủ đi giữa lúc thử tìm cách phân
giải cái ý nghĩa sự giấu giếm của nàng. Lúc Lan Hương đã ngủ yên từ lâu, bỏ dở
một câu ước hẹn không rõ rệt.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">Tuấn không thể rõ Lan Hương lẻn đi lúc
nào.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">Sự nhớ tiếc chân thành xui anh nghĩ đến
sự đi tìm nhưng anh lại bỏ ý nghĩ đó ngay, anh chắc lại sẽ mất công như mấy lần
trước.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">Tuấn nhìn bông Hoàng Lan trong lòng
bàn tay và tưởng tới sự liên lạc với tên người thiếu nữ. Không thể sua đuổi, những
ý sẵn sàng đến trong trường hợp đó, Tuấn nhìn ra<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">ngoài phong cảnh ban ngày như cố ý để
phản đối lại. Những cảm tưởng ban đêm lúc gần người thiếu nữ vẫn còn vương
trong tâm trí anh.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">Tuấn tắc lưỡi:<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">- Thì lại đợi xem!<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">Một lần nữa, anh lại bắt chợt thấy
mình có cái hy vọng rằng Hoàng Lan Hương biết anh đang nghĩ đến nàng trong lúc
này. Anh nhìn bông hoa, một lòng chứa chan âu yếm.<o:p></o:p></span></p>
<p align="center" class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: center;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">° °<br />
°<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">Buổi chiều hôm ấy Tuấn chợt nghĩ ra một
ý để tối đến thực hành.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">Trước lúc người đẹp quen "hiện"
đến nửa giờ, Tuấn bắc ghế ngồi ở một chỗ khuất ngoài hiên với chiếc đèn bấm, và
đợi đến quá một giờ đêm. Nhưng không thấy gì. Anh trở vào; ngồi bàn giấy đợi
hơn một giờ nữa. Cũng vô ích. Suốt đêm ấy. Tuấn không thấy bóng Lan Hương.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">Đêm hôm sau, Tuấn có ý ngồi đợi ở
trong nhà như mấy lần đầu thì Lan Hương lại đến.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">Rồi đêm sau và những đêm sau nữa cũng
vậy, Lan Hương vẫn giữ cách hành động bất ngờ và bí mật của Nàng. Tuấn đang ngồi
trước bàn, lúc ngoảnh lại đã thấy Lan Hương hoặc ở gian giữa hoặc ở trong cửa,
hoặc đứng bên mình anh.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">Lần nào cũng lặng lẽ, lần nào cũng để
cho Tuấn tưởng như chợt hiện lên.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">Và lần nào cũng nồng nàn âu yếm.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">Không đêm nào Tuấn thức được trọn để
rình lúc nàng lén mất, anh đành phải lượm lấy bông Hoàng Lan mà bao giờ nàng
cũng để lại như một lời yên ủi cợt đùa.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">Sự quấn quýt vẫn giữ một bực ham mê,
những cái bí mật của Lan Hương, Tuấn chưa vào thêm được bước nào. Nàng vẫn lững
lờ khi Tuấn căn vặn hỏi. Tuấn hơi tỏ ý giận dỗi thì nàng buồn rầu có khi đến
khóc sùi sụt, nhưng tức khắc lại vui vẻ cười khi Tuấn vỗ về.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">Tuấn cũng muốn mặc ý nàng và bỏ cả
tính thóc mách của chính mình: cần gì biết Lan Hương là người thế nào ; gặp
nhau thì cứ yêu nhau, như lời nàng vẫn nói. Nhưng Tuấn đã thấy lòng yêu ngườl
con gái kỳ dị ấy một cách sâu xa hơn. Nàng nhắc lại câu vẫn quen nói:<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">- Anh yêu em chừng nào em càng được đến
với anh chừng ấy... Tự em, em không bỏ anh đâu.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">Tuấn hỏi tại sao có đêm anh phải đợi
vô ích thì nàng đủng đỉnh cười, lắc đầu không thưa. Tuấn hỏi gặng, nàng đáp một
câu làm Tuấn càng nghĩ ngợi:<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">- Thì anh cũng biết đấy?<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">Một đêm Lan Hương vừa chợt ngủ, Tuấn
vùng dậy thắp đèn và đốt hết cả bao nến cho nhà sáng chưng lên. Lan Hươmg vừa
thức dậy hỏi, anh không đáp chân chân nhìn nàng. Lan Hương cười một cách rất lạ
lùng rồi tắt hết các ngọn lửa vừa mời thắp:<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">- Em dù là người gì mà yêu anh được
như lòng em yêu anh thì cũng đáng là bạn sánh đôi với anh rồi. Anh đừng tìm
cách xua đuổi em như thế.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">Tuấn phân giải sự ngờ vực của mình bằng
lời khôn khéo. Mãi sau một hôm bất ngờ nàng vừa hỏi Tuấn, vừa mỉm cười như mỉa
mai.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">- Nếu bây giờ anh biết em không phải
là người thường như mọi người thì anh nghĩ sao ?<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">Nhưng nàng không nghe câu trả lời lung
tung của Tuấn. Mà chính câu nàng vừa nói ấy cũng không rõ ý "Không phải
người thường". Người thường đây liệu có cùng một nghĩa như Tuấn hiểu
không?<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">Một đêm khác đang ngủ, Tuấn bỗng giật
mình thức dậy. Anh tưởng là Lan Hương không ở đó nữa. Nhưng lúc anh mở mắt ra
thì Lan Hương đang ngồi bên anh và đang cúi nhìn anh. Tuấn mỉm miệng, nhưng nụ
cười ngừng hẳn lại. Lan Hương sao nhìn anh chăm chú thế, kỳ dị thế? Và đôi mắt
- anh rợn người lên một chút - đôi mắt sao lại sáng một cách quái lạ thế kia?<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">- Lan-Hương!<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">Tuấn gọi, nhưng người thiếu nữ lặng
thinh và vẫn cúi nhìn anh im lặng và chăm chú như thế mãi.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">- Lan Hương! Kìa! Lan Hương!<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">Không có tiếng đáp. Lan Hương vẫn
không nhúc nhích. Anh bắt đầu nghi ngại. Đưa mắt hai bên thấy nhà vắng và lạnh
lẽo hết sức. (Thằng Dần anh cho ngủ buồng dưới từ sau hôm anh gặp nàng).<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" lang="FR" style="font-size: 10pt; mso-ansi-language: FR;">Hai con mắt đen vẫn soi mói anh.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" lang="FR" style="font-size: 10pt; mso-ansi-language: FR;">Tuấn chực hét lớn và vùng lên..<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" lang="FR" style="font-size: 10pt; mso-ansi-language: FR;">Bỗng Lan Hương thở dài một hơi, nghẹn ngào, rồi tự dưng ôm mặt khóc nức nở.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" lang="FR" style="font-size: 10pt; mso-ansi-language: FR;">Tuấn hết sợ đến ngạc nhiên, ngồi lên dỗ dành đủ các lời ngọt ngào. Lan
Hương vẫn còn thổn thức:<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" lang="FR" style="font-size: 10pt; mso-ansi-language: FR;">- Thân em chỉ là thân cây cỏ: anh có coi ra gì, anh ngờ vực em, anh không
cho em được xứng đáng với anh...<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" lang="FR" style="font-size: 10pt; mso-ansi-language: FR;">Nàng nép đầu ngả lại trong tay Tuấn, dịu dàng và khăng khít, một cánh tay
trần vắt qua ngực anh chàng.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">Tuấn mở mắt nhìn lên đình chiếc màn
không buông, và đôi ba lần nghe thấy nàng còn thổn thức trong mộng.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">Tuấn nghĩ rất nhiều về Lan-Hương. Tiếng
đêm trăng bên ngoài nhẹ nhàng xôn xao theo hơi gió cợt nhả.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">Anh định tâm cố thức, Nhưng đến chừng
gần bốn giờ anh ngủ quên đi.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">Sáng ngày; Tuấn thức dậy, tâm hồn bâng
khuâng quá chừng quạnh vắng. Anh thấy một sự biến đỗi lớn, lòng chua cay một
tình thương tiếc vô cùng tận, một nỗi lạnh lẽo mênh mang. Có dấu hiệu gì đây mà
anh tin chắc rằng Lan Hương giận anh và sẽ không, đến với anh nữa. Anh buồn rầu
nhìn chỗ nằm của người đẹp: bông Hoàng Lan vẫn để lại cái ý nghĩ bí mật như mọi
lần.<o:p></o:p></span></p><b></b><p></p>VanPhamhttp://www.blogger.com/profile/01762240262953531124noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-1364707101552820359.post-56652775999413479262024-02-28T15:30:00.007+07:002024-02-28T18:45:39.436+07:00 Trại Bồ Tùng Linh Chương VI<p><table align="center" cellpadding="0" cellspacing="0" class="tr-caption-container" style="margin-left: auto; margin-right: auto;"><tbody><tr><td style="text-align: center;"><a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEiIQGFIylzdZh-6Jlr50zdjT1Dik32srECav57bcumb0T3ZILH0GsExXTL5hPdRhqLiztS3Xj4PWvEUOwPHpTyEIIs2fCkST7jgOPZY70NVdiRkvzNVkKfJZj64SWNUkpxjqY1EQLjvb961zMnwgkmMZ4l2xIT7OYb28WtufepjLLEVxHJDtEXlyqGPK1c/s1200/Nguyen%20Khac%20Chinh3-%20sau%20m%E1%BB%99t%20ng%C3%A0y%20l%C3%A0m%20vl%E1%BB%87c.jpg" imageanchor="1" style="margin-left: auto; margin-right: auto;"><img border="0" data-original-height="1200" data-original-width="1096" height="640" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEiIQGFIylzdZh-6Jlr50zdjT1Dik32srECav57bcumb0T3ZILH0GsExXTL5hPdRhqLiztS3Xj4PWvEUOwPHpTyEIIs2fCkST7jgOPZY70NVdiRkvzNVkKfJZj64SWNUkpxjqY1EQLjvb961zMnwgkmMZ4l2xIT7OYb28WtufepjLLEVxHJDtEXlyqGPK1c/w584-h640/Nguyen%20Khac%20Chinh3-%20sau%20m%E1%BB%99t%20ng%C3%A0y%20l%C3%A0m%20vl%E1%BB%87c.jpg" width="584" /></a></td></tr><tr><td class="tr-caption" style="text-align: center;"><i style="background-color: white; color: #8e7cc3; font-family: arial; font-size: xx-small;">Tranh Nguyen Khac Chinh.</i></td></tr></tbody></table><br /> <b style="color: #333333; font-family: Arial, Tahoma, Helvetica, FreeSans, sans-serif; font-size: 14.85px; text-align: justify;"><span face="Arial, "sans-serif"" style="color: #0070c0; font-size: 10pt;">Trại Bồ Tùng Linh</span></b></p><p class="MsoNormal" style="background-color: white; color: #333333; font-family: Arial, Tahoma, Helvetica, FreeSans, sans-serif; font-size: 14.85px; line-height: 15pt; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><b><span face="Arial, "sans-serif"" style="font-size: 10pt;"><a href="https://vietmessenger.com/books/?author=the%20lu" style="color: #336699; text-decoration-line: none;">Thế Lữ</a></span></b></p><p class="MsoNormal" style="background-color: white; color: #333333; font-family: Arial, Tahoma, Helvetica, FreeSans, sans-serif; font-size: 14.85px; line-height: 15pt; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><b>Chương VI</b></p><p class="MsoNormal" style="background-color: white; color: #333333; font-family: Arial, Tahoma, Helvetica, FreeSans, sans-serif; font-size: 14.85px; line-height: 15pt; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"></p><p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">Tuấn mong rằng mình nghĩ lầm.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">Mấy hôm đầu, một chút hy vọng còn vấn
vương song chỉ như thứ hương khói mong manh, lòng càng cố tình luyến giữ càng
thấy mau tan biến. Ban ngày vào những giờ quen làm việc, Tuấn thường ngừng bút
giữa đoạn, thẫn thờ nghĩ những chuyện xa hẳn đầu đề. Phần thứ nhất thiên tiểu
thuyết của anh gần xong, kết thúc một cách uể oải. Tuấn không ham viết như trước.
Anh thấy người mỏi mệt, và cho đó là tại mấy đêm vừa qua anh trằn trọc thâu
canh.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">Từ buổi gặp sau cùng trở về trước, Tuấn
không kém làm việc trong khi dan díu với nàng ta. Sự kích thích do một thứ tình
duyên kỳ dị, cùng với sự hỏi lòng ái ân, không trực tiếp ảnh hưởng đến tác phẩm
của Tuấn. Anh vẫn bình tĩnh trong sự suy tưởng, minh mẫn trong sự kết cấu và
say sưa trong lúc phô diễn bằng lời văn. Hình ảnh của giai nhân có thoáng hiện lên
những lúc này cũng chỉ như mầu hoa đẹp trong bình mà Tuấn chợt nhiên để mắt tới.
Cả những nỗi ngạc nhiên hồi hộp vì Lan Hương cũng không lấn được hết cả tâm trí
Tuấn. Anh chia biệt hẳn thời giờ tạo tác nghệ thuật với thời giờ yêu đương. Nhà
văn sĩ này giữa những phút say đắm nhất cũng không quên phân tích những cảm xúc
chia ly. Anh vẫn tin, theo quan niệm của anh cái thuyết hai bản ngã trong một
người, người sống và đắm mê, nhà nghệ sĩ mới tận hưởng<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">Nhưng bằng đi năm đêm liền, Lan Hương
không đến. Có lẽ nàng ta thực không đến nữa chăng? Tất cả sự vắng lạnh bao
quanh, phủ lấy nỗi trơ trọi của tâm hồn anh, đã trả lời Tuấn.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">Lan Hương đã biến mất hẳn.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">Những ngày trống không tẻ ngắt kéo dài
từng phút thơ thẩn lê thê. Mùa thu muộn cũng vừa độ tới nơi, bắt đầu xao xác khắp
vườn. Lá lìa cánh bay vào tận bàn viết.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">Chiều nào Tuấn cũng lên đèn sớm để thấy
đêm chóng về. Anh vẫn chờ đợi hết giờ nọ qua giờ kia, nhưng ở trong tuyệt vọng.
Việc văn chương không còn chút nào hứng thú.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">Viết nhật ký anh cũng bỏ, và những trang
"thư" đọc lại chỉ làm gay gắt thêm niềm nhớ nhung. Tuấn không có lòng
nào thưởng thức vị chua cay như nhà thi sĩ vẫn ca ngợi. Anh bỏ ghế để nằm thao
thức trong giường. Hương hoàng lan thơm nhẹ vẫn chìm đọng lại ở gần anh. Tuấn
dìm bên má xuống gối mềm và không buồn cầm giữ nước mắt.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">Tuấn không còn đem những ý đùa cợt để
tự dối lòng như trước. Anh hiểu rồi. Bao nhiêu bữa ăn không biết vị ngon, bao
nhiêu giờ ngồi đăm cùng khổ hận, bao nhiêu tiếng thở dài âm u áo não, bao nhiêu
cảnh khuya vùi mình trong chăn nệm để trào bên khóe mắt từng bao nhiêu giọt lệ
tủi thương. Những triệu chứng đã quá rõ rệt rồi. Tuấn chịu để cho lòng ủ rũ dưới
âu sầu. Thời giờ qua, anh cứ ở hoài trong một hiện tại nặng nề ngao ngán.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">Tưởng lại những giờ gần kề người đẹp,
tâm hồn Tuấn càng thấy ê chề. Tiếng cười, giọng nói, những lời âu yếm hay, những
câu yêm ái văn hoa, những dáng điệu mềm dịu, lả lơi. Tất cả cái thân thể rung động
kia, cái hình ảnh kia còn lưu lại trong bầu không khí nhà này một âm vang tịch
mịch xa xăm, một hương vị thấm thía lạnh lùng của một sự gì rất thân yêu đã mất
đi - đã chết hẳn.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">Thà Lan Hương là người tình đã chết!
Tuấn sẽ không bị một ngờ vực khác thường ám ảnh thêm nữa. Tuấn sẽ chết dần. Anh
chàng chua xót nghĩ:<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">- Lan Hương ơi! Em là người gì mà cám
dỗ lòng anh tới bực này? Em chiếm cả tâm hồn anh rồi.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">Khắp tâm hồn Tuấn tê tái đi vì cái ý
thiết tha não nuột. Anh lại thầm trách:<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">Lan-Hương ơi! Em quái ác quá lắm! Em để
thương để yêu cho nhau mà sao em không cho anh một hy vọng nào tìm được em thế?
Em là ai? Em ở đâu? Anh biết đường nào để theo bóng vết em?<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">Tuấn càng suy tưởng, càng thấy lòng bối
rối thêm. Anh không thể hiểu được những cái dị kỳ về Lan Hương. Điều đó đã
thành một sự dĩ nhiên cay đắng.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">"Cái khổ của lòng ta càng thêm
xót xa thấm thía và đến lúc này ta mới thực yêu Nàng... Lan Hươ<sup>-</sup>ng
ơi! em nỡ tình phụ lòng anh đến thế sao?"<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">Và những tiếng thở dài từng khắc, từng
giờ, xáo trộn thấu mấy canh trường, hay âm nặng khắp ngày ủ dột.<o:p></o:p></span></p>
<p align="center" class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: center;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">° °<br />
°<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">Thằng Dần, tên đầy tớ yên lặng của Tuấn,
bắt đầu lo sợ.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">Sáng nào nó cũng lên nhà rất sớm để buồn
rầu thấy chủ ngày một bơ phờ, một dộc dạc thêm. Trong lúc anh ngồi thu trước cửa
sổ, hoặc nằm thẳng trên ghế dài, hoặc đứng dựa cột rất lâu ngoài hiên, nó thường
quanh quẩn gần đó. Tính rất kín đáo, chỉ nói khi nào hỏi đến hay có việc tối cần,
nó không tỏ một ý kiến gì hay một thái độ nào về việc của Tuấn. Anh cũng không
cần để tâm đến sự nghĩ ngợi của đầy tớ. Nhưng đến nay anh thấy nó có vẻ ái ngại
cho anh rất nhiều. Anh bắt chợt những lúc nó đứng sững nhìn anh bằng đôi mắt
băn khoăn; thấy anh nhìn lại, nó vội cúi xuống dọn dẹp quét tước.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">Một đêm nửa thức nửa ngủ, anh thấy tiếng
chân chạy nhẹ nhàng nhưng gấp ở đâu đó. Vùng thức dậy thì thoáng có bóng người
động trong vùng liễu dưới đêm trăng tàn. Anh gọi, thằng Dần lúng túng trở vào,
ngượng ngùng và trả lời bên cạnh những câu anh hỏi.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">Anh căn vặn mãi đến gần nổi giận nó mới
rụt rè thưa:<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">- Con nằm mơ thấy có người đến...<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">- Ai đến?<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">- Con không biết?<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">- Nhưng người thế nào?<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">Dần thêm cuống quýt, ấp úng mãi mới
nói được. Nó không trông rõ mặt, chỉ biết một hình tóc xòa, vận toàn đồ trắng
chập chờn đi qua. Nó giật mình thức dậy, thấy rờn rợn, và nghe như có tiếng loạt
soạt ở gần. Nó vùng chạy ra, thì một vùng liễu bên rặng mẫu đơn còn phe phất một
cách khác lạ. Nó như sợ quá hóa táo tợn, sấn đến xem thì lại không thấy gì,<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">Tuấn đang nghi hoặc, bỗng ngạc nhiên
vì thấy Dần se sẽ gọi:<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">- Thưa cậu,..<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">Nhưng nó im bặt khi anh ngoảnh nhìn.
Ngập ngừng mãi, rồi nó mới lại khẽ nói:<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">- Thưa cậu... ở trại này có ma.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">Thoạt nghe, Tuấn cho ngay đó là do cái
sợ lưu truyền và rất giản dị của những tâm trí ngô nghê. Thấy trời đã sáng dần,
anh không muốn ngủ lại nữa. Nhân dịp vừa rồi anh thử hỏi truyện đầy tớ trong
lúc đợi sôi ấm nước trên đèn cồn. Lúc đó, Tuấn mới biết đầy tớ anh bị rầy vò vì
một sự khiếp sợ thầm kín.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">Hắn biết chủ vẫn tiếp một người con
gái đẹp dị kỳ đêm đêm thường hiện đến, nhưng sẵn tính nể sợ chủ và rất ít lời,
lại thêm cái lòng kiêng dè, không hay đả động tới việc hắn biết, nên tuy vẫn lo
cho Tuấn mà hắn không dám đem điều ấy ra nóí với anh. Vâng lời Tuấn, hắn phải
xuống ngủ dưới nhà phía sau và đêm đêm nghe thấy những tiếng gió thổi kinh
hoàng. Hắn nhắm mắt lại là thấy người xõa tóc, giống với giáng người con gái mà
chỉ đêm đầu hắn thoáng thấy trong nhà, ở cạnh Tuấn. Hắn thú thực vẫn mạn phép
Tuấn đi rủ một người nhà quê, mua rượu cho người ấy uống để ngủ với hắn những
đêm về sau... Dần không dám lộ câu truyện xẩy ra. Hắn lựa lời hỏi dần dà thì
người nhà quê cũng chỉ mơ hồ nói đến những việc hiển hiện kỳ quặc mà chính mình
không trông thấy. Theo lời đồn quanh quất thì trại Bồ vẫn có ma, khi thì mập mờ,
khi thì hiện ra, nhưng không làm ai việc gì. Ngườl nhà quê bảo Dần: "Mình
không động đến họ thì chả bao giờ họ hại mình". Dần vẫn không yên lòng, mấy
đêm sau cùng hắn phải trốn ra ngủ ở chính nhà người bạn táo tợn kia, cho đến
hôm hắn thấy Tuấn bơ phờ như người ốm. Hắn lại ngủ ở nhà, ngủ gần Tuấn, mừng vì
đoán rằng người đàn bà không hiện đến nữa, nhưng lại lo vì chủ hắn một ngày một
hốc hác xanh xao thêm. Dần không dám nói rõ hết ý nghĩ của hắn, nhưng Tuấn hiểu
thầm:<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">"Hẳn nó cho là mình bị yêu ma ám ảnh",.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">Tuấn cười một tiếng vu vơ của người đã
hiểu và không tin những ý nghĩ của kẻ khác Dần càng ngơ ngẫn khi thấy anh vừa
pha nước uống vừa mỉm cười. Một lát Tuấn lại thở dài, mắt đăm đăm buồn. Anh chợt
hỏi:<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">- Mày trốn... mày ra ngủ ngoài mấy
đêm?<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">Anh lấy giọng ôn tồn để cho Dần khỏi
lo bị trách mắng. Dần thưa:<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">- Bẩm cậu, bẩy, tám đêm.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">- Sáng về lúc nào?<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">- Bẩm hôm nào, con cũng về từ tờ mờ đất<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">Anh nghĩ một lát, dọn câu hỏi cho hắn
hiểu rõ:<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">- Thế... có sáng nào về mày thấy có
người trong nhà nữa không?<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">Dần lúng túng:<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">- Bẫm... thấy... người đàn bà?<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">- Phải rồi. Có thấy gì không?<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">- Bẩm không. Hôm nào về con cũng lên
ngay nhà dọn dẹp quét tước trong lúc cậu chưa dậy. Con không thấy gì cả...
không thấy ai cả. Nhưng...<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">- Nhưng sao?<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">Tuấn chăm chú nghe, đôi mắt nhìn bao
dung để khuyến khích Dần nói tiếp:<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">- Bẩm... chỉ có sáng sớm mười tư (Tuấn
tính nhẩm thấy cách đó bẩy ngày) sớm hôm mười tư con về tới cổng thì thấy có
bóng người đi ra...<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">- Ở đâu ra?<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">- Bẩm ở trong nhà này ra... Con thấy
đi rất nhẹ nhàng, nhưng lúc ấy chưa sáng trời lên con trông không rõ lắm.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">- Người thế nào?<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">- Bẩm... người … ở trong này.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">- Ăn mặc thế nào?<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">- Bẩm áo trắng, áo dài.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">- Sao lại áo trắng?... Mày nhớ kỹ xem…
Áo xanh phơn phớt chứ?<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">Dần không nhớ rõ, vả lúc ấy cũng không
phân biệt được mầu trắng hay mầu phơn phớt, vì sương sớm vẫn hỗn mờ chút bóng
đêm tàn. Hắn lại khiếp sợ quá, phải đứng nép vào só cổng, không dám thở nữa.
Bóng dáng kia ra khỏi hiên, thướt tha bên rặng liễu, nhẹ nhàng, một cách rất
quái lạ, khiến hắn sợ tưởng đến lịm người đi. Dần cố gượng đứng vững, tay níu gẫy
một cành khô bên cột gạch. Hình như thấy động cái bóng trắng biến đi ngay.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">- Biến đi?<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">- Bẩm vâng...<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">- Biến thế nào? Biến ở đâu?<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">- Bẩm...<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">- Nghĩa là mày thấy tới đâu thì mất?<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">- Bẩm ở khoảng cuối hàng liễu ở đầu
hiên. Bẩm đầu hiên phía này (Dần chỉ về phía tay phải) ở khoảng cây đề chẽ ba với
cây lan tây già<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">Tuấn quay về phía bên phải nhìn xem.
Sau những khóm lá xum xoe, một cây đề phần trạc từ dưối gốc choãi ra những cành
lớn, tàn lá ken mau và chòm tới sát mặt phía ao trước nhà. Tuấn chú ý đến cây
hoàng lan hơn. Cây này to ôm, vươn cái thân vút cao lên trên cả lũy tre bên dẫy
ngoài và gửi những cành mềm cong lá dính thành tràng vờn xuống những khóm cây
khác.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">Trời bềnh bệch sáng. Bóng mờ tối kéo
lên khỏi cái thế giới cây cỏ vườn hoang. Một hơi gió chậm thoảng qua, dắt díu
trong áng hương thơm mát và thân yêu làm động đến lòng Tuấn. Nỗi buồn khổ của
anh chàng có một tình nũng nịu như được vỗ về.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">Tuấn lặng lẽ trở vào, mang theo một ý
định còn mơ hồ trong lòng trống trải. Anh chậm chạp uống tiếp tuần nước, nghe vị
trà nóng thấm dần vào huyết mạch và đợi cho rõ rệt thêm cái ý mới mẻ vừa rồi.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">"Lan Hương có phải là thế đó
chăng? Hay em là một giống cây hoa nào khác trong trại này?<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">Cái buổi sáng thằng Dần trông thấy cái
hình bóng đàn bà, chính là buổi sáng bữa sau cùng nàng ta đến với Tuấn. Nó có
thế hốt hoảng, mà trông sai được, nhưng lối biến hiện của nàng ta bao giờ cũng
vẫn đột nhiên. Tuấn sao lại cứ muốn suy nghĩ theo những cách thông thường của mỗi
trường hợp trần gian? Anh nhớ lại các câu nói bóng của người yêu và thấy những
ý nghĩa rành rọt trong đó.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">Tuấn lý luận để tắc trách. Lòng anh
không nghi hoặc như trước nữa, đã hướng cả về một chiều tin tưởng rồi.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">Lan Hương biết bao lần đã bảo anh rằng:
Nàng ta không hẳn là người thường: "Em dù là thứ người gì mà anh yêu được
thì cũng đáng là bạn của anh... Tự cổ chí kim, em là giống yêu văn thơ, yêu hoa
cỏ...". Và lần sau cùng gần gũi, nàng than trách Tuấn: "Thân em chỉ
là thân cây cỏ, anh có coi ra gì, anh ngờ vực không cho em được xứng đáng với
anh..."<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">Tuấn để trở đến tâm hồn mình tất cả bầu
hương khói dị đoan mà trí não anh trước đây vẫn cố sua đuổi. Một chút phản
kháng của phần thiết thực còn sót lại, nhưng Tuấn nhất tâm làm ngơ. Con người
si tình ấy như đã được thứ men nồng làm chìm lỉm bớt đi cái sức dầy vò của sầu
muộn.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;"><o:p> </o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;"><o:p> </o:p></span></p><b></b><p></p>VanPhamhttp://www.blogger.com/profile/01762240262953531124noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-1364707101552820359.post-88119455511774030532024-02-28T14:30:00.012+07:002024-02-28T18:48:06.728+07:00Trại Bồ Tùng Linh Chương VII<table align="center" cellpadding="0" cellspacing="0" class="tr-caption-container" style="margin-left: auto; margin-right: auto;"><tbody><tr><td style="text-align: center;"><a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEjQqKeNO5fqlfSPFue5GHPcHK7m6AbA_HTsK00NBG5KprpxtDRvrKuaiGHWzwSNL4RwTUxiFtpTMQ2Vz9vCCoLm4A7JIZ9fH1047jC-jiznTudGKGHIE_jFmvhVZwF9SK8odDlE_0cI8TF2_8PQVBLZGNuNE-SFRVgBYG0IiCPe4do69dFSG_ZfsbL5ykY/s827/C%C3%B5i%20m%E1%BB%99ng-%20L%C3%AA%20C%C3%B9%20Thu%E1%BA%A7n.jpg" imageanchor="1" style="margin-left: auto; margin-right: auto;"><img border="0" data-original-height="827" data-original-width="800" height="640" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEjQqKeNO5fqlfSPFue5GHPcHK7m6AbA_HTsK00NBG5KprpxtDRvrKuaiGHWzwSNL4RwTUxiFtpTMQ2Vz9vCCoLm4A7JIZ9fH1047jC-jiznTudGKGHIE_jFmvhVZwF9SK8odDlE_0cI8TF2_8PQVBLZGNuNE-SFRVgBYG0IiCPe4do69dFSG_ZfsbL5ykY/w620-h640/C%C3%B5i%20m%E1%BB%99ng-%20L%C3%AA%20C%C3%B9%20Thu%E1%BA%A7n.jpg" width="620" /></a></td></tr><tr><td class="tr-caption" style="text-align: center;"><span style="color: #999999; font-family: arial; font-size: xx-small;"><i>Cõi mộng- Tranh Lê Cù Thuần</i></span></td></tr></tbody></table><p> <b style="color: #333333; font-family: Arial, Tahoma, Helvetica, FreeSans, sans-serif; font-size: 14.85px; text-align: justify;"><span face="Arial, "sans-serif"" style="color: #0070c0; font-size: 10pt;">Trại Bồ Tùng Linh</span></b></p><p class="MsoNormal" style="background-color: white; color: #333333; font-family: Arial, Tahoma, Helvetica, FreeSans, sans-serif; font-size: 14.85px; line-height: 15pt; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><b><span face="Arial, "sans-serif"" style="font-size: 10pt;"><a href="https://vietmessenger.com/books/?author=the%20lu" style="color: #336699; text-decoration-line: none;">Thế Lữ</a></span></b></p><p class="MsoNormal" style="background-color: white; color: #333333; font-family: Arial, Tahoma, Helvetica, FreeSans, sans-serif; font-size: 14.85px; line-height: 15pt; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><b>Chương VII</b></p><p class="MsoNormal" style="background-color: white; color: #333333; font-family: Arial, Tahoma, Helvetica, FreeSans, sans-serif; font-size: 14.85px; line-height: 15pt; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"></p><p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">Trưa hôm đó Tuấn đã chịu ăn uống hơn mấy
bữa trước.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">Tên đầy tớ của anh vẫn kín đáo hầu hạ
gần đấy và lo ngại rình xem thái độ của anh. Có lần Tuấn bắt chợt thấy nó kinh
ngạc nghe thấy anh khẽ cười. Tự anh cũng ngạc nhiên khi thấy mình lẩm nhẩm đọc
những lời thơ Liễu Trai và có một ý mong đợi bâng quơ và êm nhẹ.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">- Hay là...<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">Nhưng anh không dám theo ý nghĩ này,
vì vẫn sợ gợi thêm sự thất vọng. Anh lặng lẽ mỉm cười và thở dài một tiếng rất
thong thả.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">- Lan Hương ơi! Em có biết cho lòng
anh lúc này không? Em ở đâu? Xa chơi những chốn non nước nào?<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">Anh nghĩ tới cái thân thể anh ôm ấp
trong bao đêm nồng, đến nay là một hình ảnh hư huyền mà tất cả sự rung động tâm
hồn anh, của xác thịt anh đều tê mê luyến tiếc, cả niềm oán hận, cả sự đau
thương cùng thấm thía những ý vị yêu dấu chí tình mà anh tưởng có thể động được
tới tâm hồn người đẹp.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><b><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;"> </span></b><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;"><o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">Buổi chiều, ngồi hờ hững giở những
trang sách ngoài hiên, Tuấn trông thấy Dần ở đâu về, mang lấp lánh một nghìn
vàng hoa, một thẻ hương và xách một chai rượu nhỏ.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">Tưởng như mọi lần đọc sách, Tuấn không
bao giờ để ý tới hắn, Dần đi ra phía đầu hiên bên ngoài, Tuấn không nói gì ngồi
lại một lát rồi trở vào, mở cửa sau xuống nhà dưới: Dần không có đấy. Anh dảo
ra phía đầu hiên xem thì thấy hắn đang xếp vàng rượu lên cái bàn cũ đặt bên gốc
hoàng lan.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">Dần lúng túng trả lời câu hỏi của anh.
Hắn đặt lễ cho yên đất. Tuấn biết là nói dối, tra vặn mãi, Dần mới thú thực rằng
hắn đi xem bói bên làng về.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">- Ngài dậy cậu gặp vía âm, phải cúng
ngay mới giải được hạn. Con sợ cậu cấm, mới mạn phép cậu tự ý sửa lễ ở đây...<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">Tuấn ái ngại cho lòng thành thực của
tên tớ trung thành, nhưng không muốn cho nó được để tâm đến chuyện riêng của
anh thêm Tuấn bảo:<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">- Thôi được, cất cả đi...<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">Vẻ mặt thất vọng của Dần làm động lòng
anh.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">- Cất cả lên nhà... Việc của cậu, để cậu...
cúng lấy cũng được.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">Anh nói cho hắn vững bụng:<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">- Mà như thế linh nghiệm hơn.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">Dần phải vâng theo.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">Tuấn nhìn những lễ vật cất trên chiếc
bàn nhỏ của anh giữa nhà. Anh mỉm cười thấy cả hai đồng tiền xin âm dương đặt
trên đĩa trầu cau. Mấy nén hương cháy đã cắm sẵn trên bát gạo sống.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">Lòng ái ân ngán ngát một niềm thành
kinh. Tuấn bỗng trầm lặng, cảm thấy một sự sui khiến nào rất lạ lùng.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">Anh khẽ khẽ gật đầu và thầm hiểu ra
cái ý định chập chờn trong tâm trí anh tự sáng sớm.<o:p></o:p></span></p>
<p align="center" class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: center;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">° °<br />
°<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">Buổi chiều, thằng Dần bưng cơm lên, Tuấn
bảo nó lấy đưa anh chai rượu nhưng không được dọn chỗ vàng hương. Tuấn không
quen rượu nên chóng ngà say. Anh thấy tâm tình nhẹ thêm được nỗi buồn, lại rót
uống cố chén nữa. Chai rượu nhỏ chỉ vơi đi một phần ba nhưng Tuấn cho là mình
đã túy lúy.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">Anh đợi Dần cất mâm bát và lên đèn rồi
dặn hắn:<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">- Hôm nay cậu lại cần ở một mình nhà
trên, cho mày xuống đi ngủ sớm đi... Cậu như thường rồi, mày đừng lo.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">Anh vui vẻ nói thêm câu sau cùng để
yên lòng đầy tớ.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">Bóng tối đã buông đầy vườn, trước khi
anh chú ý, Tuấn ra đầu hiên nhìn lên cây hoàng lan vút lên trong cao thẳm lòng
ngậm ngùi một tình nhớ thương cũ kỹ như chàng thư sinh buổi nào. Anh thầm nhẩm
những lời khẩn gọi dật dờ. Anh thoáng thấy mình nghĩ gàn gàn, nhưng tức khắc
quên bỏ.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">Tuấn rón rén trở vào nhà, ngạc nhiên
thấy vắng lặng quá chừng. Anh làm ngoa thêm dáng điệu ngất ngưởng, miệng mỉm cười
hoài, nhưng buồn vẫn còn rời rợi.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">Anh nói lên tiếng:<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">- Biết thế ta cứ uống hết chai rượu...<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">Trong lúc đó cả tâm hồn anh trách gọi
Lan Hương.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">- Lan Hương ơi, em nỡ bỏ anh thực sao?
Bao nhiêu cực khổ tan nguôi chẳng được bao lâu, vết cũ lại mở ra, càng thêm đau
sót lắm.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">Mắt anh nhòa trông ánh đèn. Anh đồ cho
lại rượu. Anh đè chừng thương nhớ chua cay lại sắp kéo đến, và tưởng trước cái
đêm trằn trọc, sẽ kéo dài hiu quạnh không biết đến bờ bến nào.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">Nỗi sầu đủng đỉnh nhắc lại trong lời
thơ não nùng. Thi nhân xưa đã chịu vò xé biết mấy mươi từng mà thấu được tình cảnh
anh chàng đến thế?<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">- Lan Hương ơi, em là người sống hay
là vật hư huyền, thì tâm hồn em cũng phải<sup> </sup>anh linh để mà cảm
thông với anh chứ. Mà hoa, cây là giống đa tình sao mà tệ ác được thế, sao để
khổ cho nhau đến bực nào?<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">Lòng thấm được oán hờn, và đôi mắt bi
ai. Tuấn thờ thẫn đến rút thêm mấy nén hương châm cắm trên bàn và quên mình
trong một bầu buồn thương mênh mang bát ngát.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">Anh ngồi ngả trong ghế bành nhìn sang
làn khói đưa thẳng lên để uốn éo hỗn hào trong sự tan biến. Tất cả tâm hồn anh
như chắp tay cầu khẩn lời thầm reo động, muốn quyện bay xa cùng áng hương ngà
say.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">Anh muốn có sự tâm niệm chân thực của
người đàn bà góa ngồi trước bài bị lang quân. Anh muốn có những câu van nài đi
thấu tới cõi u linh của tâm tưởng. Lời của anh chỉ là ý nghĩ, anh thấy chưa đủ
vang động. Giá Tuấn có thể quên thẹn để lên tiếng khấn những ý kêu gọi trong
lòng!<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">Một bài thơ đã nhiều lần anh nhắc tới,
lúc đó như long lanh nối lên những ý tha thiết không ngờ.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 0in; margin-left: 1.5in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 0in 1.5in; text-align: justify;"><i><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">Có những bu</span></i><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">ổ<i>i ta nhìn em kinh
ngạc,</i><o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 0in; margin-left: 1.5in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 0in 1.5in; text-align: justify;"><i><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">Hồn mất dần trong cặp
mắt lưu ly.</span></i><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;"><o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 0in; margin-left: 1.5in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 0in 1.5in; text-align: justify;"><i><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">Ôi m</span></i><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">ắ<i>t xa khơi, ôi mắt
dị kỳ!</i><o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 0in; margin-left: 1.5in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 0in 1.5in; text-align: justify;"><i><span face=""Arial","sans-serif"" lang="FR" style="font-size: 10pt; mso-ansi-language: FR;">Ta trông đó thấy trời ta mơ ước,</span></i><span face=""Arial","sans-serif"" lang="FR" style="font-size: 10pt; mso-ansi-language: FR;"><o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 0in; margin-left: 1.5in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 0in 1.5in; text-align: justify;"><i><span face=""Arial","sans-serif"" lang="FR" style="font-size: 10pt; mso-ansi-language: FR;">Ta thấy bóng cả một vừng đông thuở trước,</span></i><span face=""Arial","sans-serif"" lang="FR" style="font-size: 10pt; mso-ansi-language: FR;"><o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 0in; margin-left: 1.5in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 0in 1.5in; text-align: justify;"><i><span face=""Arial","sans-serif"" lang="FR" style="font-size: 10pt; mso-ansi-language: FR;">Cả con đường sao mọc lúc ta đi.</span></i><span face=""Arial","sans-serif"" lang="FR" style="font-size: 10pt; mso-ansi-language: FR;"><o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 0in; margin-left: 1.5in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 0in 1.5in; text-align: justify;"><i><span face=""Arial","sans-serif"" lang="FR" style="font-size: 10pt; mso-ansi-language: FR;">Cả chiều sương mây phủ lúc ta về,</span></i><span face=""Arial","sans-serif"" lang="FR" style="font-size: 10pt; mso-ansi-language: FR;"><o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 0in; margin-left: 1.5in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 0in 1.5in; text-align: justify;"><i><span face=""Arial","sans-serif"" lang="FR" style="font-size: 10pt; mso-ansi-language: FR;">Khắp vũ trụ bỗng vô cùng thương nh</span></i><span face=""Arial","sans-serif"" lang="FR" style="font-size: 10pt; mso-ansi-language: FR;">ớ<i>,<o:p></o:p></i></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 0in; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" lang="FR" style="font-size: 10pt; mso-ansi-language: FR;"><o:p> </o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" lang="FR" style="font-size: 10pt; mso-ansi-language: FR;">Tuấn đọc khẽ mấy câu đầu. Rồi hứng khởi nâng giọng cao dần, anh say sưa
nghe tiếng anh vang trầm và đưa xa, vuốt nắn từng đoạn ngân, dịu dàng và réo rắt
theo những điệu sôi nổi. (1)<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 0in; margin-left: 1.5in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 0in 1.5in; text-align: justify;"><i><span face=""Arial","sans-serif"" lang="FR" style="font-size: 10pt; mso-ansi-language: FR;">Ta run sợ cho yêu là mệnh số,</span></i><span face=""Arial","sans-serif"" lang="FR" style="font-size: 10pt; mso-ansi-language: FR;"><o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 0in; margin-left: 1.5in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 0in 1.5in; text-align: justify;"><i><span face=""Arial","sans-serif"" lang="FR" style="font-size: 10pt; mso-ansi-language: FR;">Mặc tay em định hộ kiếp ngày sau.</span></i><span face=""Arial","sans-serif"" lang="FR" style="font-size: 10pt; mso-ansi-language: FR;"><o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 0in; margin-left: 1.5in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 0in 1.5in; text-align: justify;"><i><span face=""Arial","sans-serif"" lang="FR" style="font-size: 10pt; mso-ansi-language: FR;">Vì người em có bao phép nhiệm mầu,</span></i><span face=""Arial","sans-serif"" lang="FR" style="font-size: 10pt; mso-ansi-language: FR;"><o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 0in; margin-left: 1.5in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 0in 1.5in; text-align: justify;"><i><span face=""Arial","sans-serif"" lang="FR" style="font-size: 10pt; mso-ansi-language: FR;">Một sợi tóc đủ làm nên mê hoặc.</span></i><span face=""Arial","sans-serif"" lang="FR" style="font-size: 10pt; mso-ansi-language: FR;"><o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 0in; margin-left: 1.5in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 0in 1.5in; text-align: justify;"><i><span face=""Arial","sans-serif"" lang="FR" style="font-size: 10pt; mso-ansi-language: FR;">Ta đặt em lên ngai thờ Nữ sắc,</span></i><span face=""Arial","sans-serif"" lang="FR" style="font-size: 10pt; mso-ansi-language: FR;"><o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 0in; margin-left: 1.5in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 0in 1.5in; text-align: justify;"><i><span face=""Arial","sans-serif"" lang="FR" style="font-size: 10pt; mso-ansi-language: FR;">Trong âm thầm chiêm ngưõng một làn da.</span></i><span face=""Arial","sans-serif"" lang="FR" style="font-size: 10pt; mso-ansi-language: FR;"><o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 0in; margin-left: 1.5in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 0in 1.5in; text-align: justify;"><i><span face=""Arial","sans-serif"" lang="FR" style="font-size: 10pt; mso-ansi-language: FR;"> Buổi em về, xác thịt tẩm hương hoa,</span></i><span face=""Arial","sans-serif"" lang="FR" style="font-size: 10pt; mso-ansi-language: FR;"><o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 0in; margin-left: 1.5in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 0in 1.5in; text-align: justify;"><i><span face=""Arial","sans-serif"" lang="FR" style="font-size: 10pt; mso-ansi-language: FR;">Ta sống mãi thờ lấy hồn trinh tiết,</span></i><span face=""Arial","sans-serif"" lang="FR" style="font-size: 10pt; mso-ansi-language: FR;"><o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 0in; margin-left: 1.5in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 0in 1.5in; text-align: justify;"><i><span face=""Arial","sans-serif"" lang="FR" style="font-size: 10pt; mso-ansi-language: FR;">Ôi! Cám dỗ cả mình em băng tuyết,</span></i><span face=""Arial","sans-serif"" lang="FR" style="font-size: 10pt; mso-ansi-language: FR;"><o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 0in; margin-left: 1.5in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 0in 1.5in; text-align: justify;"><i><span face=""Arial","sans-serif"" lang="FR" style="font-size: 10pt; mso-ansi-language: FR;">Rợn xuân tình lên bộ ngực thanh tân!</span></i><span face=""Arial","sans-serif"" lang="FR" style="font-size: 10pt; mso-ansi-language: FR;"><o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 0in; margin-left: 1.5in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 0in 1.5in; text-align: justify;"><i><span face=""Arial","sans-serif"" lang="FR" style="font-size: 10pt; mso-ansi-language: FR;">Ta gần em, mê từ ngón bàn chân,</span></i><span face=""Arial","sans-serif"" lang="FR" style="font-size: 10pt; mso-ansi-language: FR;"><o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 0in; margin-left: 1.5in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 0in 1.5in; text-align: justify;"><i><span face=""Arial","sans-serif"" lang="FR" style="font-size: 10pt; mso-ansi-language: FR;">Mắt nhắm lại, để lòng nguôi gió bão.</span></i><span face=""Arial","sans-serif"" lang="FR" style="font-size: 10pt; mso-ansi-language: FR;"><o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 0in; margin-left: 1.5in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 0in 1.5in; text-align: justify;"><i><span face=""Arial","sans-serif"" lang="FR" style="font-size: 10pt; mso-ansi-language: FR;">Khi sùng bái ta nâng từng nép áo,</span></i><span face=""Arial","sans-serif"" lang="FR" style="font-size: 10pt; mso-ansi-language: FR;"><o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 0in; margin-left: 1.5in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 0in 1.5in; text-align: justify;"><i><span face=""Arial","sans-serif"" lang="FR" style="font-size: 10pt; mso-ansi-language: FR;">Nhưng cúi đầu trước vẻ ngọc trang nghiêm.</span></i><span face=""Arial","sans-serif"" lang="FR" style="font-size: 10pt; mso-ansi-language: FR;"><o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 0in; margin-left: 1.5in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 0in 1.5in; text-align: justify;"><i><span face=""Arial","sans-serif"" lang="FR" style="font-size: 10pt; mso-ansi-language: FR;"> Ta khẩn cầu từng sớm lại từng đêm,</span></i><span face=""Arial","sans-serif"" lang="FR" style="font-size: 10pt; mso-ansi-language: FR;"><o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: 1.5in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt 1.5in; text-align: justify;"><i><span face=""Arial","sans-serif"" lang="FR" style="font-size: 10pt; mso-ansi-language: FR;">Chưa tội lỗi cũng thấy tràn hối hận.</span></i><span face=""Arial","sans-serif"" lang="FR" style="font-size: 10pt; mso-ansi-language: FR;"><o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: 1.5in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt 1.5in; text-align: justify;"><i><span face=""Arial","sans-serif"" lang="FR" style="font-size: 10pt; mso-ansi-language: FR;">........</span></i><span face=""Arial","sans-serif"" lang="FR" style="font-size: 10pt; mso-ansi-language: FR;"><o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: 1.5in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt 1.5in; text-align: justify;"><i><span face=""Arial","sans-serif"" lang="FR" style="font-size: 10pt; mso-ansi-language: FR;">[1] Thơ của Đinh Hùng</span></i><span face=""Arial","sans-serif"" lang="FR" style="font-size: 10pt; mso-ansi-language: FR;"><o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" lang="FR" style="font-size: 10pt; mso-ansi-language: FR;">Một câu cười khẽ sóc lên đâu đó.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" lang="FR" style="font-size: 10pt; mso-ansi-language: FR;">Tuấn quay lại nhìn ra hiên. Khung cửa sau tối trống không. Anh ngoảnh sang
phía trong thi Lan Hương đã đứng cạnh anh, áp bên tay trái.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" lang="FR" style="font-size: 10pt; mso-ansi-language: FR;">Tuấn mừng rỡ không nói được.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" lang="FR" style="font-size: 10pt; mso-ansi-language: FR;">Khói hương bay loạn vì anh vùng đứng lên.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" lang="FR" style="font-size: 10pt; mso-ansi-language: FR;">Lan Hương lại về! đang ở trước mặt anh đây, và Lan Hương tươi đẹp lộng lẫy
hơn truớc! Áo nàng mầu lá cây điểm kín đáo những vòng thêu ẩn hiện lấp lánh như
dát ngọc châu. Thân nàng như một cành cây dêu bám đầy hạt móc.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">- Lan Hương! Lan Hương! Em... ồ... Thực
Lan Hương của anh đây rồi!<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">Nàng mỉm cười, đôi mắt ngọc huyền
khoan dung soi vào lòng sung sướng của bạn...<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">- Lan Hương! em có biết anh đang cầu
khấn em đây không?<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">Nàng thoáng liếc những vàng hương bầy
giữa nhà. Nàng đủng đỉnh nói qua nét cười.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">- Em không biết sao em lại về?<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">Rồi nghiêm nét mặt lại, nàng thở dài,
nhưng đôi mắt lại tươi sáng ngay, nàng ngồi xuống ghế và dìu Tuấn ngồi ghế cạnh.
Một tay vẫn đặt trên vai bạn. Nàng nhìn nhận lấy vẻ mặt xanh gầy của anh chàng.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">Nàng nói, tiếng nói kề gần mà như tự
đâu xa đưa tới:<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">- Em giận anh lắm, anh đòi biết những
điều không cần biết, anh băn khoăn nghĩ ngợi quá để động lòng hờn dỗi của em...
Em vẫn còn giận anh, đã nguôi đâu, nhưng giận mà vẫn không thế nào quên được
thương nhớ.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">Nàng ngả đầu bên má Tuấn ngửa lòng bàn
tay cho anh đặt tay lên. Tuấn chỉ khẽ nói được một câu:<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">- Thế em có còn giận anh nữa không?<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">Nàng ròn rã cười, ngẩng lên nhìn
nghiêng:<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">- Cái bác si tình này rõ khéo hỏi ngẩn
ngơ. Những nỗi khổ của lòng còn cả trên nét mặt anh đây, sao em không cảm không
thương. Thôi, em chả giận nữa đâu, đừng khóc nữa.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">Tuấn đã qua được cái phút mừng tủi ban
đầu. Anh tự nhiên hơn trong cử chỉ thân yêu, và lời nói có duyên dễ dàng đến miệng.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">- Không đâu, anh không khóc nữa, mà
cũng chẳng còn khổ nữa. Em đến thế mà cất hết cả gánh nặng cho anh, tiêu tan hết
cả muôn nghìn vạn ức từng cay dắng... Lòng anh bây giờ chỉ tràn đầy hạnh phúc
mà Lan Hương đem đến, đem trả lại cho anh...<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">Nàng nghe, mắt đăm đăm một vẻ say sưa
dịu dàng. Nàng hưởng dần lấy những lời tâm tình của ai mỗi lúc một nồng nàn
theo sự ấp yêu một thêm khăng khít.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">Cánh mũi hơi nheo lại, nàng trách đùa:<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">- Anh chàng này lại sinh ra rượu chè nữa
đây!<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">Tuấn cười, muốn nói: "Uống để
quên buồn." Nhưng anh chỉ im lặng. Nàng nhẹ gỡ cánh tay Tuấn, đứng lên
nhìn anh trong làn mắt quyến luyến lả lơi, rồi lững thững đi xem khắp nhà như một
người mới đến.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">Tuấn nhân lúc ấy ra hiên sửa vội lại vẻ
trễ tràng của râu tóc anh. Anh cạo mặt mò trong bóng tối..<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">Lúc Tuấn trở vào thì Lan Hương đang bỏ
áo bên giường.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">Anh đến trước mặt nàng, lòng khẽ run một
thứ tủi hổ êm nhẹ. Anh giữ mãi lấy nàng trong hai tay ràng buộc.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">Ánh đèn vặn nhỏ trên bàn làm trong trẻo
bóng tối.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">Những ngón măng chuốt của nàng bó lấy
cánh tay anh. Nàng nói như mê man:<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">- Ai mà không thương anh cho được! Người
đàn ông nào đây? Mà có sự quyến rũ nhau đến chừng ấy,..<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">Nàng kéo Tuấn lên, nói nhỏ vào tai anh
chàng:<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">- Em nhớ anh quá quắt lắm... Chốn nằm
ngồi của thân em như trăm nghìn cánh tay ôm ấp của người yêu...<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">Tuấn chỉ khẽ đáp:<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">- Lan Hương!<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">Nàng lả người, buông mình trong nguồn
im lặng nồng say.<o:p></o:p></span></p>
<p align="center" class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: center;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">&&&<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">Tuấn rắp tâm hỏi một câu anh đã dự sẵn.
Anh chưa lựa đuợc cách cho lời nói thốt ra và lặng nhìn lên trong khi nàng ta
thu người nép bên cạnh. Nghe hơi thở đều đều của nàng Tuấn sợ nàng ngủ đi mất,
anh khẽ gọi:<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;"> - Lan-Hương.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">Đôi mắt đen ngước nhìn anh. Miệng nàng
mỉm cười chờ đợi.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;"> Lan Hương ơi... em... em có biết
anh nghĩ gì lúc này không?<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">Nàng hơi nhíu mày nhưng vẫn cười:<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">- Anh chỉ nghĩ lẩn thẩn.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">Rồi không để Tuấn nói nữa, nàng tiếp
Iuôn:<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">- Em khổ lắm. Anh dầy vò em vì bao
nhiêu lần nghi ngại... Anh đón hỏi, anh nghĩ ngợi... cả trong những đêm yên giấc,
anh dò xét em trong giấc mơ.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">"Không, anh để em nói. Anh nghĩ
gì, anh định hỏi em đêm nay, em biết cả, mà em biết, em càng thêm tủi... Em yêu
anh, em có cần biết rõ anh đâu. Cả đến tên của anh em có hỏi đâu. Duyên may như
gió thổi, tình cờ đưa em qua chốn này. Em thấy có một văn nhân cầu tự trong đêm
khuya, thế là lòng em rung động.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">"Đến với nhau ngẫu nhiên, rồi sẽ
phải xa nhau mãi, trước kia không duyên cớ, không gặp gỡ mà yêu dấu thì sau
cũng không oán giận sự chia ly... Duyên ta chỉ có một hồi, anh nên để cả trăm
năm vào sự ngần ngại ấy."<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">Câu nói nàng đượm một giọng buồn mà Tuấn
chưa từng biết lần nào. Những lời yên ủi anh như thổn thức những ý tủi hận.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">- Trời ơi! sao em lại khóc! Lan
Hương ! Lan Hương?<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">Nàng nghẹn ngào:<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">- Không, em sung sướng mà khóc đấy. Em
chỉ nghĩ đến lúc này thôi, chỉ hưởng lấy hạnh phúc được gần bên anh thôi. Giây
phút này còn nhiều nữa trong đêm nay kia mà, phải không anh, phải không mình?<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">Tiếng "mình" nàng gọi đến lần
đầu tiên, tha thiết một vẻ rất lạ thường trong giọng ướt lệ. Tuấn chợt lo sợ.
Anh không nhịn được câu hỏi:<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">- Sao, Lan Hương? Chỉ còn đêm nay nữa
thôi ư?<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">Nàng gật đầu, nhưng rồi bật cười thấy
Tuấn cuống sợ ra hết cử chỉ. Nàng che tay bịt lấy miệng Tuấn.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">- Anh để em nói anh nghe. Lúc nẫy vào
đây em bảo là giận mình, nhưng em nói dối đấy. Em chỉ giận mình một chút nhỏ
thôi. Hết giận lại khổ. Em tưởng kiếp kiếp không thể nào về với nhau được nữa,
nhưng lòng em còn ân hận mãi. Đêm nay cảm vì tâm thành của người yêu em lại về
để cảm tạ tình anh, cũng để giải cái hận không có đêm từ biệt... Không, mình đừng
nói, em nghe thấy ý mình rồi. Duyên ta có lúc cùng, nhưng tình ta còn mãi mãi
không thể mất được...<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;"> Nàng vui vẻ đưa tay cho Tuấn giữ.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">- Thật đấy, thân em sẽ không được gần
anh nữa, nhưng tâm hồn Lan Hương không mất được... vì... vì... còn ở mãi mãi
trong tưởng nhớ của anh, phải không? Đây em nói rõ cho anh biết nhé: Anh có biết
tình anh đã sinh ra một Lan Hương không giống ai, không thuộc về loài nào, cũng
không có hẳn nguyên tính, nguyên chất của Lan Hương nữa. Trước kia có lẽ em là
một loài thảo mộc nào. Nhưng bây giờ anh muốn em là giống nào thì em là giống ấy,
Em có thể là nàng khuê nữ thất tình ở đâu đây, một buổi chết rũ dưới hoa, và
tâm hồn u uất còn vơ vẫn mãi; em có thể là một người của những áng văn thơ ngàn
đời kết lại, mà cũng có thể hồn tinh của hương hoa? Nhưng Lan Hương của anh chỉ
muốn là Lan Hương của anh thôi.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;"> Nàng đăm mắt nhìn xa, đối diện
Tuấn mà như cách biệt, nói những lời quả chừng hoa mỹ mà giọng hết sức chân
thành.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">Lòng Tuấn ngơ ngác nghe theo và ngạc
nhiên thấy trong ý sâu kín của mình đã nghĩ đúng như nàng vừa nói.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">Thốt nhiên, nàng cười rốn một tràng,
tiếng lanh lảnh rung động khắp người Tuấn, rồi nàng chui đầu vào vai áo rúc
rích hoài. Tuấn lùi ngực lại, nhẹ ấn vai nàng ra coi thì đôi mắt lại như vừa
khóc, vẻ mặt buồn khô ngoảnh đầu về phía trong. Tuấn lại chống tay dậy vỗ về
nàng. Tâm trí hỗn độn và ảo não một tình thương mơ hồ. Anh âu yếm lau nước mắt
cho nàng và ngừng tay trước hai mắt kia nhìn anh một vẻ yên lặng vô cùng tận.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">Anh gợn người lên vì một tiếng gọi âu
yếm.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">- Mình.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">Nàng thấp tiếng xuống nói tiếp:<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">- Em nói nhiều quá, toàn những lời vô
ích, đến với nhau có phải để phân giải đâu? Đêm của ta một khắc một mất đi mãi.
Em... có chuyện này muốn hỏi mình,<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">Nàng áp miệng vào tai Tuấn nói bóng
gió một câu rất tình tứ,<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">Và nói tiếp sau tiếng cười khẽ:<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">- Phải đấy, ta yêu nhau hơn, mình yêu
Lan Hương nữa đi!<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">Nàng áp má đón giữ lấy bàn tay vuốt ve
của anh.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">Tóc nàng sòa lượn dưới khuôn mặt bầng
say …<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">...........<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">........<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">Tuấn nhất định cố thức. Đêm tịch mịch
trùm vây lấy căn phòng mờ sáng một mầu hồng. Lan Hương khép cánh hoa thơm dịu
bên mình anh. Thần trí Tuấn dật dờ trong các tiếng canh khuya, chập chờn vương
theo một ý bâng khuâng... và bỗng như choàng tỉnh dậy.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">Anh không chối, tin rằng mình không hề
ngủ? Có chăng cũng chỉ là chợp mắt một giây lát ngắn thôi. Nhưng Lan Hương đâu?
Anh chực vùng dậy lòng sẵn đón các điều buồn bực, thì nhận thấy có người thấp
thoáng trong nhà ở căn kê bàn làm việc của anh.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">Nàng.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">Anh gọi:<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">- Lan Hương!<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">Người thiếu nữ không giật mình,
"Dạ !" một tiếng rất ngoan, Nàng đã chỉnh tề y như lúc mới vào,
lụng thụng bước lại gần Tuấn. Lần thứ nhất anh chú ý đến bước đi quá chừng êm
nhẹ của Lan Hương. Nàng đi như không hề đặt chân xuống mặt đất. Anh chợt hỏi:<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">- Kia, đôi giầy của em đâu rồi?<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">Nàng đặt tay giữ ống quần và hé bàn
chân không ra, vừa thong thả cười vừa nói:<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">- Em... đang tìm giấy gói để lại đôi
hài này cho anh,<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">Rồi nàng đưa cái tay giấu sau lưng ra?
Tuấn cầm lấy đôi hài, ngẫm nghĩ một lát.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">Nàng ngồi xuống mép giường kéo tay Tuấn
đặt vào lòng với đôi hài và dò ý tứ trong mắt bạn. Rồi chậm rãi. Nàng bảo Tuấn:<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">- Đôi hài này ghi những bước sau cùng
của em khi tới đây với anh...<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">Nàng vội nói thêm:<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">- Nghĩa là làm chứng cho lòng ân ái của
em khi trở lại với anh lần sau cùng. Em để vật ấy lại cho anh làm kỷ niệm.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">Tuấn bất chợt thấy mắt nàng long lanh
lên một thoáng rất mau. Nụ cười điểm ngay trên vẻ mặt nghiêm trầm. Nàng đứng dậy
vừa nói:<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">- Nó cũng là hoa kết lại đấy, mình
nương nhẹ cho em.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">Rồi đỡ lấy đôi hài, nàng đủng đỉnh ra
ngồi trên ghế bành và gọi Tuấn:<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">- Anh ra đây,<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">Lúc Tuấn ngồi chung ghế với nàng, Lan
Hương lại dặn:<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">- Anh lấy giấy bọc lại rồi cất đi, em
chả muốn cho ai trông thấy nó đâu.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">Tuấn với một từ báo phong đôi hài lại
đặt xuống gần đó và không dám đứng dậy.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">- Anh đem cất đi đi!<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">- Không! Lan Hương chả nhẽ bỏ anh bây
giờ sao? Kỷ niệm của em anh sẽ gìn giữ nhưng anh trao lại cho em cả tâm hồn anh
rồi. Cả sự sống nữa. Em mà ra đi lúc này...<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">Nàng giơ tay bịt câu nói của Tuấn:<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">- Không, em không đánh lừa anh để biến
mất đâu, em chưa đi vội đâu...<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">- Nhưng rồi em cũng bỏ anh phải không?<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">Nàng thở dài:<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">- Em không gần anh được mãi.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">Bao nhiêu lời van lơn của Tuấn chỉ làm
nàng thêm nức nở. Hỏi nàng chỉ nghẹn ngào than trách số phận ác nghiệt. Tuấn
cũng rưng rưng nước mắt. Hai người ôm nhau chung một tình ngậm ngùi.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">Lan Hương thu nhỏ người lại trong tay
vỗ về im lặng của anh.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">Tất cả vẻ đẹp của nàng như nổi dậy
lên, như lộng lẫy thêm, quý báu vô cùng vì sẽ không còn đó mãi. Sự tiếc rẻ thêm
gay gắt và lòng quyến luyến càng thiết tha<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">Thân thể nàng rung gọn cùng một câu
nói hạ thấp.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">- Sao mình không cất đôi hài của em
đi. Tuấn đem cất vào ngăn kéo bàn giấy rồi trở lại ngay. Lan Hương vui tươi,
nhưng một vẻ trang trọng lả lơi còn trầm ngâm lắng trong đôi mắt.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">Nàng run run tiếng nói vào tai Tuấn:<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">- Mình! em yêu mình, em yêu mình!<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">Tuấn thức dậy thì trời đã sáng bạch.
Anh không thấy bông hoàng lan nào nàng để lại như mọi lần. Có lẽ đó cũng là một
dấu hiệu. Anh cố tìm cách tự yên ủi để đành tâm chịu lấy sự vắng mất người yêu.
Tất cả ân hận của anh bấy giờ là không thể gắng thức được lúc nàng đi, gọi là
có phút thở than vĩnh biệt.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">Nhưng Lan Hương có để cho ta tiễn biệt
bao giờ đâu? Có lẽ nàng không đủ can đảm..<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">Tuấn đoán rằng đêm vừa qua nàng định đi
ngay từ lúc để lại đôi hài.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">Tuấn cảm động nghĩ đến sự gìn giữ trân
trọng của anh đối với vật kỷ niệm thân yêu đó. Anh thầm nhủ:<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">"Lan Hương ơi, từ nay anh chỉ còn
một chút hương thừa của bàn chân em nữa thôi".<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">Đến bàn viết, rút ngăn kéo nâng cái
gói cất đó đêm qua lên, thì lạ lùng sao! anh thấy trên tay nhẹ bỗng.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">Tuấn thất vọng mở mau tờ báo ra để thấy
điều mình đoán trước.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">Trong gói toàn một thứ cánh hoa mẫu
đơn trắng với những sợi cỏ tóc tiên.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">Mấy bông hoàng lan khô anh giữ trong hộp
đựng thư cũng biến mất.<o:p></o:p></span></p><b></b><p></p>VanPhamhttp://www.blogger.com/profile/01762240262953531124noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-1364707101552820359.post-20976873452015284502024-02-28T14:00:00.008+07:002024-02-28T18:49:08.224+07:00Trại Bồ Tùng Linh Chương VIII<p><br /></p><table align="center" cellpadding="0" cellspacing="0" class="tr-caption-container" style="margin-left: auto; margin-right: auto;"><tbody><tr><td style="text-align: center;"><a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEhSvZ070BMUw9ppR-f6Xa5jcSvHEcu7pxfAVp7lA0OXnDfaXLJZc7pZTgIhPJqghwwfdrg6Kc4y4tChiA7WXsz0ijk8sByMh2_-SthepctWMJDmvBLaHMnsRZ4wG0RXutKU1lUC5WwzkBNCGDWHEwduYRIP4paa0acLtvZJJbZmFnPrF2NyMdRYY5m2m_A/s800/C%C3%B5i%20m%E1%BB%99ng2-%20L%C3%AA%20C%C3%B9%20Thu%E1%BA%A7n.jpg" imageanchor="1" style="margin-left: auto; margin-right: auto;"><img border="0" data-original-height="800" data-original-width="800" height="640" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEhSvZ070BMUw9ppR-f6Xa5jcSvHEcu7pxfAVp7lA0OXnDfaXLJZc7pZTgIhPJqghwwfdrg6Kc4y4tChiA7WXsz0ijk8sByMh2_-SthepctWMJDmvBLaHMnsRZ4wG0RXutKU1lUC5WwzkBNCGDWHEwduYRIP4paa0acLtvZJJbZmFnPrF2NyMdRYY5m2m_A/w640-h640/C%C3%B5i%20m%E1%BB%99ng2-%20L%C3%AA%20C%C3%B9%20Thu%E1%BA%A7n.jpg" width="640" /></a></td></tr><tr><td class="tr-caption" style="text-align: center;"><i style="color: #999999; font-family: arial; font-size: x-small;">Cõi mộng- Tranh Lê Cù Thuần</i></td></tr></tbody></table><p> <b style="color: #333333; font-family: Arial, Tahoma, Helvetica, FreeSans, sans-serif; font-size: 14.85px; text-align: justify;"><span face="Arial, "sans-serif"" style="color: #0070c0; font-size: 10pt;">Trại Bồ Tùng Linh</span></b></p><p class="MsoNormal" style="background-color: white; color: #333333; font-family: Arial, Tahoma, Helvetica, FreeSans, sans-serif; font-size: 14.85px; line-height: 15pt; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><b><span face="Arial, "sans-serif"" style="font-size: 10pt;"><a href="https://vietmessenger.com/books/?author=the%20lu" style="color: #336699; text-decoration-line: none;">Thế Lữ</a></span></b></p><p class="MsoNormal" style="background-color: white; color: #333333; font-family: Arial, Tahoma, Helvetica, FreeSans, sans-serif; font-size: 14.85px; line-height: 15pt; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><b>Chương VIII</b></p><p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">Tuấn lượng trước cái buồn của mình
trong những ngày dài dặc sau này. Anh không thể đành lòng ngay với sự đoạn tuyệt
đột nhiên và kỳ dị của người thiếu nữ. Cái phen tái hợp ngắn ngủi kia chỉ khiến
anh thêm tiếc thương, thêm ham muốn ngườl đẹp. Lòng anh mắt hẳn cả mối hy vọng
của sự nghi ngờ. Thôi từ nay trở đi, Lan Hương sẽ không khi nào còn đến với anh
nữa.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">Tuấn nhận được điện tín của Bình ở Hà
nội hẹn về chơi. Anh mong bạn như mong sự yên ủi. Trong thư trước trả lời anh,
Bình xem ra để tâm tới chuyện của Tuấn lắm. Anh chờ đợi bạn đến mãi mười một giờ
hôm sau.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">Nhưng khi Bình đến trại Bồ, Tuấn thấy
hơi khó chịu. Người bạn vui vẻ nhanh nhẹn kia hỏi han và xem xét cuộc tình
duyên của anh như một nhà luân lý thiết thực. Tập "thư nhật ký" giở
chừng của Tuấn, Bình đọc rất chăm chú nhưng mắt thoáng có những ánh đùa cợt. Tuấn
thuật tiếp chuyện Lan Hương để đáp lại câu hỏi cặn kẽ của Bình và rào trước:<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">- Không phải là tôi không suy nghĩ đến
đủ các lẽ, nhưng vô ích. Đến ở ngay trong cảnh, đem hết trí giác, hết tâm tư ra
mà luận đoàn bao nhiêu lâu còn không hiểu gì cả, nữa là đứng ngoài trông vào...
Đây có phải là tiểu thuyết đâu?<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">Binh gật đầu mỉm cười nói chậm rãi:<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">- Đứng ngoài trông vào... có lẽ chính
vì thế mà cái tiểu thuyết của anh, hay của cô Lan Hương mới rõ được các đường lối...
Giá anh tinh tường được như lúc chưa bỏ giở những đoạn nhật ký rất hay của anh
thì có lẽ tôi nói chuyện với anh dễ hơn. Nhưng anh si tình mất rồi. Tôi lấy làm
lạ rằng anh si tình như một cậu học trò hai mươi được yêu lần thứ nhất.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">Tuấn nhìn bạn, buồn rầu, và thương hại
cho bạn hay cho chính mình anh. Một lúc lâu anh mới thở dài nói:<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">- Không phải đâu Bình ạ. Có lẽ tôi yêu
mê yêu say thực, nhưng chính vì tôi không còn tấm lòng của người học sinh tuổi
hai mươi. Đàn bà qua trong đời tôi cũng đã nhiều, nhưng toàn là những thứ tình
đẹp đẽ một cách rất văn chương: tôi ôm ấp trong tay và nghĩ đến một đoạn văn sẽ
viết. Tôi thực không được yêu - không yêu được ai hết. Nhưng đến người đàn bà kỳ
dị này... Không! Thực thế đấy, cái sự vô lý ôm ở đó thực đã khiến tôi... không
đời nào sẽ quên được. Cái bí mật của Lan Hương tôi dò xét chán chê rồi nhưng
bây giờ tôi đành chịu...<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">Anh nhìn xa, nói trầm ngâm như nhắc lại
cho mình nghe một câu quen nghĩ:<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">- Đã là sự bí mật thì chỉ là sự bí mật,
không thể nào tìm được một cách phân giải nào bao giờ...<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">Tuấn để mặc bạn dò xét, tìm tòi và căn
dặn.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">Anh trả lời các điều Bình hỏi và lững
thững đưa Bình đi xem khắp trại Bồ.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">Tuấn nhìn lại các hình cây, vòm lá anh
đã thuộc lòng và nay thấy mất đi một khí sắc huyền hồ rất thắm thiết. Anh nhớ lại
những lức đứng dưới bóng đa cỗ kính mà tưởng đến hồi quá khứ nặng chĩu cành lá
những ngày nào: bây giờ cây đã hóa không hồn cũng như những rèm liễu, những
vùng mẫu đơn và cả đến dăm bẫy gốc hoàng lan trơ trẽn.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">Tuấn nhìn vẻ trầm mặc ngẫm nghĩ của
Bình mà thấy hết cả sự vô ích của lý trí. Bình trỏ cây đề cỗi gần bờ nước:<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">- Từ khoảng cây này đến cây hoàng lan
là chỗ cái hình bóng biến đi phải không? Thằng Dần không trông rõ lúc biến?<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">Tuấn toan nhại: " - Trông - rõ -
lúc - biến". Nhưng anh chỉ gật đầu.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">Bình với tay uốn một thân cây, rồi len
qua khóm lá thấp tới bên gốc đề ba trạc.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">- Trèo lên đây dễ lắm. Lá chung quanh
phủ kín đáo ba mặt. Giá... một buổi tối nào tôi muốn biến mất thì...<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">Bình ngừng bặt lại: đôi mắt Tuấn vừa
lườm anh.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">Bữa cơm chiều, Tuấn khề khà uống rượu
trước vẻ ngạc nhiên và ái ngại của Bình. Tuấn chỉ nói đến chuyện văn thơ. Bình
hiểu anh chàng tránh những lý luận của bạn. Nhưng Bình đã rắp tâm hỏi với việc
muốn biết, rồi đi bách bộ ở ngoài hiên rất lâu. Anh nhẩm thầm trong trí câu nói
của Lan Hương mà Tuấn chép lại trong tập "nhật ký":<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">"Nhà em ở bên một hồ nước, sau rặng
liễu và khóm trúc vàng... Em sẽ đưa anh đến khi nào anh xứng đáng...".<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">Bình vào nhà, ngồi trước bàn viết của
Tuấn nghĩ ngợi đến khuya rồi mới đi nằm. Bên cạnh Tuấn, trong bóng hồng mờ - ngọn
đèn treo phía bàn lúc ấy đã vặn nhỏ ngọn, - Bình chập chờn với nhiều câu hỏi.
Anh ngủ đi khi tưởng tượng đến một hình ảnh kiều diễm.<o:p></o:p></span></p>
<p align="center" class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: center;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">° °<br />
°<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">Sáng hôm sau Tuấn thức dậy chưa biết
Bình đi đâu vắng, toan gọi thằng Dần hỏi thì Bình mũ áo hẳn hoi ở ngoài vừa về.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">Bình trả lời Tuấn:<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">- Tôi đi tìm cô Hoàng Lan Hương cho
anh. Chưa thấy nhưng thế nào cũng thấy. Tôi muốn cả anh cùng đến một chỗ này,
nhưng tôi còn muốn anh nghe tôi nói đã. Đêm qua tôi nghĩ nhiều lắm. Thì ra cầu
chuyện của anh cũng có liên quan đến cái bí mật của chủ nhân trại Bồ này...<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">Hôm nhận được bức thư vắn tắt của Tuấn,
Bình đã hơi biết được rằng chủ nhân trại Bồ là một vị hưu quan. Ông ta có một
trai và hai gái. Người con trai lấy vợ rồi sang Pháp học và chết ở đó; con dâu
ông án buồn rầu quá tự tử chết, nhưng việc ấy giữ kín trong nhà. Hai cô con gái
lớn lên rồi "lấy chồng rất xa". Cả việc ấy cũng chỉ là một cách che đậy.
Hình như họ bị thất tình, hoặc trốn đi, hoặc bị cầm giữ ở một bệnh viện nào,
hay cũng lại quyên sinh như người chị dâu. Những chuyện đó đến hôm nay Bình
không cho là quan hệ lắm nữa.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">Vì Bình đã biết người vẫn hiện đến
đây, trái với điều Bình đoán từ hôm trước, không<sup> </sup>phải là người
nhà này. Cô gái tên là Hoàng Lan Hương (tên đó có phải tên thực hay tên mượn ?)
có lẽ chỉ là bạn bè thân thuộc gì với nhà ông án. Cũng là con nhà thế gia, sống
trong khuôn nghiêm cấm, và nuôi tâm hồn cô quạnh bằng tất cả cái kho tàng lãng
mạn nồng đậm của văn chương, Hoàng Lan Hương hẳn cũng có một phen thất tình
(Bình vội nói chữa câu nói lỡ) hẳn cũng... có một sự uất ức gì đó. Người thiếu
nữ kiêu nhược sống với tưởng tượng, lòng âm ỷ cháy những sự ước muốn ngấm ngầm,
là hạng rất dễ bị khích động. Một cuộc phân ly, một chuyện bức bách về tâm
tình, một sự tuyệt vọng cho duyên phận: thế là đủ cho cô Lan Hương khuê các, lặng
lẽ thành ra cái nhân vật dị kỳ mà Tuấn thấy "hiện lên" ở trại Bồ này.
Trại Bồ chẳng là nơi trước kia Lan Hương thường qua lại chuyện trò với mấy người
bạn chí thiết? Những lời tâm giao, những câu than thở hay dãi bầy, những mộng
tưởng ân ái thố lộ qua từng đoạn văn thơ... Bao nhiêu tâm sự ấy vẫn còn u uất
trong bóng cây lá.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">Trại Bồ về sau bỏ hoang vì cái oan khí
của người con dâu và cảnh chia rẽ đột nhiên của gia đình chủ nhân.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">Chỉ có Lan Hương là thỉnh thoảng đến
thăm viếng. Và chỉ đến những lúc đêm tối, hoặc để không ai trông thấy, hoặc để
cảm thông với hồn cảnh vật hay để tưởng mình là hiện tinh của hoa cỏ, hay vì một
cớ éo le ỡm ờ nào thường dật dờ trong trí não vơ vẩn của người... người... (Bình
chọn lấy một tiếng nhẹ) người không vững bộ thần kinh?<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">Tuấn ngồi nghe, bình tĩnh và có vẻ nhẫn
nại. Anh chỉ mỉm cười một đôi chỗ, rồi lại chăm chỉ yên lặng theo lời phân giải
của Bình. Lúc đó anh mới khẽ nói:<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">- Không... vững bộ… thần kinh? Thì anh
cứ bảo là điên có tiện không?<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">Bình:<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">- Người điên... có lẽ. Nhưng không là
thứ người điên rồ dại mất hẳn thần trí. Lan Hương có những lúc, những hồi giữ một
ý định rất bền chắc, những hoài niệm rất mạnh mẽ và có lẽ tinh thần sáng suốt một
cách kỳ dị để sống trong những nhân vật và những cảnh tưởng tượng ra...<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><i><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">"</span></i><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;"> Lan-Hương đến
trại lần anh thấy không phải là lần đầu. Nhưng lần trước không biết cô ta tưởng
mình là gì. Nhưng khi đột nhiêu thấy có một anh chàng viết lách dưới ngọn đèn
trước cửa sổ, không biết ở đâu tới nhưng đoán chắc là một nhà văn, Lan Hương mới
nẩy ra cái ý dàn xếp câu chuyện có một vẻ đẹp mơ hồ và làm hiện thực một thiên
Liễu Trai mới. Trong đó có sự tò mò tinh nghịch của người đàn bà và tính thị kỳ
của tấm lòng ưa tác quái, cử chỉ của anh, sự kinh ngạc cùng với những câu hỏi
ngờ vực khêu gợi thêm cái hứng thú khác thường của người thiếu nữ. Cái tấn kịch
ứng biến ấy, đêm này qua đêm khác, nối tiếp theo một điệu, một cách khá công
phu. Không khí huyền ảo đã thừa có ở nơi hoang tịch này rồi, chỉ thêm sự
giữ gìn chờ đợi cho khôn khéo. Lan Hương có thế ẩn đâu mà chẳng được? Cô nàng
chọn một nơi ẩn tiện nhất, những khi cần phải lánh: Không kín đáo lắm nhưng lại
rất chắc chắn vì không ai ngờ. Những người vào hạng này thường vẫn có những cái
thông minh sắc sảo thế đấy.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">Tuấn đủng đỉnh hỏi:<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">- Anh cho là Lan Hương trốn lên
cây.... Hoàng lan?<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">- Không.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">- Cây liễu?<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">- Không. Có một cây rậm hơn... dễ leo
hơn...<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">- Cây đề?<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">- Có lẽ. Một người gái đẹp ẩn lên cây
để xem một anh chàng ngơ ngẫn theo tìm... sao lại không? Mà sự trêu nghẹo đó biết
bao thi vị!<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">- Nhưng về sau, Lan Hương có bị ai
theo tìm đâu? Tôi ngủ dậy thì...<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">Bình bật cười:<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">- Thì không thấy cô nàng bên cạnh? Lạ
nhỉ. Anh không thể ngờ được sao? Cô nàng đã biến một cách giản dị nhất: là nhân
trời chưa sáng, bỏ anh ngủ đấy, để lại cho anh một bông hoàng lan nhặt ở ngoài
vườn hay đem theo sẵn trong mình... lẳng lặng ra về, dễ lắm. Những bông
Hoàng lan của Hoàng Lan Hương... cái ý nên thơ xinh xắn có thể làm
vơ vẫn được một anh chàng tên là Tuấn... Nhưng đến mớ cỏ với những cánh mẫu đơn
tráo đỗi vào đôi hài... thì... cũng hơi ngoa.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">Bình chắc hẳn hồi lý thuyết của mình
làm tỉnh ngộ bạn ngay, và sững sờ thấy mặt Tuấn vẫn lạnh lùng. Tuấn khẩy một nụ
cười nhạt nhẽo của người không tin nhưng không buồn cãi.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">- Đa tình cũng đẹp lắm, nhưng đừng mê
muội. Tuấn ạ. Anh làm tôi muốn thương hại cho anh...<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">Tuấn đáp:<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">- Đúng đấy. Bây giờ anh dẫn tôi đến
con đường cuối cùng của anh đi.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">- Con... đường... cuối... cùng?<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">- Ừ. Quên rồi à? Anh còn đưa tôi đi
tìm... tìm thấy Lan Hương mà! Phải không? Ở đâu thế nhỉ?<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">Bình toan gạt vội cái giọng thờ ơ của
Tuấn, nhưng anh vẫn ôn tồn:<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">- Ở cũng không xa đây, độ hơn hai cây
số. Tôi biết đấy có một ngôi chùa, và mới qua quýt hỏi thăm được rằng có một
người con gái nhà giầu đến ở trong ấy. Tôi chưa kịp tìm đến tận nơi, và muốn về
để anh khỏi nóng ruột lúc thức dậy. Rồi ta sẽ cùng đến để anh trông thấy người
tiên của anh giữa ban ngày. " Nàng thiếu nữ ban đêm" có lẽ bây giờ đã
ngủ dậy.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">Tuấn không nói gì, lấy chiếc áo trắng
dài, mặc rồi theo Bình.<o:p></o:p></span></p>
<p align="center" class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: center;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">° °<br />
°<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">Ngôi chùa nhỏ có vẻ cũ nát ở trong một
rào cây lưa thưa. Trước chùa, một cây đa lớn và cả bóng. Cửa chùa bưng đóng, một
cánh gỗ hẻ mở một phía bên.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">Im vắng nhẹ reo trong râm lạnh và thơm
nhẹ hương hoa. Một cây hoàng lan nhô lên khỏi một khóm trúc.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">Tuấn thản nhiên như trước một cảnh vô
nghĩa lý.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">Hai người đẩy cánh cửa hé bước vào.
Không thấy ai. Hương khói vắng ngắt.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">Trở ra còn đương bỡ ngỡ thì từ phía
sau chùa có tiếng lá khô bị dầy séo chậm chạp. Một bà già ăn mặc cũ kỹ cầm chổi
bước ra sân, một đứa bé gái, đầu còn trái đào, tay cầm một cành ổi, hai quả đã
chín, trố mắt nhìn hai người.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">Bà già lúc đó mới biết có khách lạ.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">Bình hỏi nhưng bà già không biết ai là
cô Lan Hương. Ở đây độ hơn tháng nay có một cô gái lịch sự, nói tiếng trọ trẹ,
và một đứa ở gái, không biết từ đâu đến, xin trọ ở chùa. (Đứa bé nói leo: - A
phải rồi, cô Huế, với chị Tân). Cô gái hình như ở dưỡng bệnh. Cả ngày chẳng
chuyện trò chi hết, chỉ thỉnh thoảng hát những câu lạ tai và buồn... Bà già là
người vẫn ở đây, giúp đỡ người con gái kia về việc mua bán thổi nấu; nhiều lúc
bà già cũng dò hỏi và tìm cách gợi chuyện với cô Huế, nhưng không biết được gì.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">Bình hỏi người con gái hình dung thế
nào.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">Bà già đáp rằng cô ta mặc quần áo hàng
đen, tóc vấn trần cũng có hôm búi thành món sau gáy, da trắng xanh, dáng người
yếu ớt, có lúc nào sai bảo đứa ở thì nói nhỏ nhẹ ít khi bà già hiểu là nói gì.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">Bình thấy Tuấn nghe bằng cái tai rất
lơ<sup> </sup>đãng. Tuấn có vẻ một người ngoài cuộc đi với Bình cho có bạn
và lễ phép không dính dáng đến việc không phải của mình.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">- Thế... (lời Bình hỏi bà già) cô...
Huế không ở đây nữa sao?<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">- Bẩm vâng. Hai ba hôm trước người nhà
đưa ô tô đến đón đi. Hôm đến ở cũng người nhà đưa đến...<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">- Sao lai ở đây mà không ở chỗ khác?<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">Nhưng Bình tặc lưỡi hỏi tiếp một câu
mà bà già lại không biết thế nào trả lời. Sau một hồi căn vặn không có kết quả
gì. Bình đành phải trở ra với cái anh chàng Tuấn hững hờ một vẻ đáng ghét. Hai
người không nói với nhau một tiếng nào trên đường về.<o:p></o:p></span></p>
<p align="center" class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: center;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">° °<br />
°<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">Về nhà Tuấn ngả người trên ghế bành,
ngồi rất im lặng.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">Bình đang tìm cách phân giải cho Tuấn
nghe những lý luận của mình thì đột nhiên, nhìn thẳng vào mặt bạn, Tuấn hỏi:<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">- Này Bình, bao nhiêu lời anh nói với
tôi lúc sắp ra đi anh còn nhớ cả chứ?<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">- Còn, thế nào?<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">- Anh cũng không tin hẳn phải không?<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">Tuấn lẩm bẩm như nói một mình:<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">- Sự bí mật có bao giờ cắt nghĩa được
đâu.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">Bình không giấu được vẻ lúng túng. Mắt
Tuấn sáng lên một cách lạ.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">Bình hiểu rằng lời thuyết giải đến thế
nào cũng không ích gì, ái ngại nhìn Tuấn.<o:p></o:p></span></p>VanPhamhttp://www.blogger.com/profile/01762240262953531124noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-1364707101552820359.post-43773403488893997612024-02-28T13:30:00.001+07:002024-02-28T18:49:56.639+07:00Trại Bồ Tùng Linh Chương IX<p> </p><p><b style="color: #333333; font-family: Arial, Tahoma, Helvetica, FreeSans, sans-serif; font-size: 14.85px; text-align: justify;"><table align="center" cellpadding="0" cellspacing="0" class="tr-caption-container" style="margin-left: auto; margin-right: auto;"><tbody><tr><td style="text-align: center;"><a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEj7gUSA5qSK5ueOeL-nuXMVqMK_S68cYLrb3pSTPkcSbobAC0SAYOCJY5LvZD16Sljxd1NdU3Z9f_sgDSGd1TeiDCyIK_UClennJ5b8PSagMZCjMGOCeOdXtyw9SNCpdCrjXHqwg7qQg1q88AmaEnzSczmEw_iM0zqm6uEoC3S3xPSXFhU6DTpfXom6YvA/s800/C%C3%B5i%20m%E1%BB%99ng3-%20L%C3%AA%20C%C3%B9%20Thu%E1%BA%A7n.jpg" imageanchor="1" style="margin-left: auto; margin-right: auto;"><img border="0" data-original-height="800" data-original-width="800" height="640" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEj7gUSA5qSK5ueOeL-nuXMVqMK_S68cYLrb3pSTPkcSbobAC0SAYOCJY5LvZD16Sljxd1NdU3Z9f_sgDSGd1TeiDCyIK_UClennJ5b8PSagMZCjMGOCeOdXtyw9SNCpdCrjXHqwg7qQg1q88AmaEnzSczmEw_iM0zqm6uEoC3S3xPSXFhU6DTpfXom6YvA/w640-h640/C%C3%B5i%20m%E1%BB%99ng3-%20L%C3%AA%20C%C3%B9%20Thu%E1%BA%A7n.jpg" width="640" /></a></td></tr><tr><td class="tr-caption" style="text-align: center;"><i style="color: #999999; font-family: arial; font-size: x-small;">Cõi mộng- Tranh Lê Cù Thuần</i></td></tr></tbody></table><b><span face="Arial, "sans-serif"" style="color: #0070c0; font-size: 10pt;"><br /></span></b></b></p><p><b style="color: #333333; font-family: Arial, Tahoma, Helvetica, FreeSans, sans-serif; font-size: 14.85px; text-align: justify;"><b><span face="Arial, "sans-serif"" style="color: #0070c0; font-size: 10pt;">Trại Bồ Tùng Linh</span></b></b></p><p class="MsoNormal" style="background-color: white; color: #333333; font-family: Arial, Tahoma, Helvetica, FreeSans, sans-serif; font-size: 14.85px; line-height: 15pt; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><b><span face="Arial, "sans-serif"" style="font-size: 10pt;"><a href="https://vietmessenger.com/books/?author=the%20lu" style="color: #336699; text-decoration-line: none;">Thế Lữ</a></span></b></p><p class="MsoNormal" style="background-color: white; color: #333333; font-family: Arial, Tahoma, Helvetica, FreeSans, sans-serif; font-size: 14.85px; line-height: 15pt; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><b>Chương IX</b></p><p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">Mặc dầu bao công tìm kiếm về sau, Tuấn
và Bình đành chịu nhận Hoàng Lan Hương là sự bí mật không thể khám phá được. Một
lần, cách đó tám năm, Tuấn nghe một vị bác sĩ chuyên chữa về thần kinh nói đến
một bệnh nhân có những triệu chứng giống như trong giả thuyết của Bình. Đó là một
người đàn bà. Người ấy khi tưởng mình là đủ các nhân vật trong tiểu thuyết, khi
tin mình là công chúa trong cung cấm, khi là người kỷ nữ sông Hương ca những
câu ai oán, lại cũng có khi tự nhận là một vai đào hát trứ danh Nam Kỳ. Bệnh
không thể nào chữa được. Người điên mất hết lý trí, đã giao trả về nhà hình như<i> </i>đã
chết.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">Tuấn không còn cách nào biết rõ thêm.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">Thời gian không có hiệu lực gì: Tuấn
không bao giờ quên được Hoàng Lan Hương, và cả với Bình anh cũng không bao giờ
chịu nhắc đến chuyện trước. Văn nghiệp của Tuấn không hề có chút dấu vết nào của
người thiếu nữ. Cuộc đời tình duyên của anh chàng cũng không thiếu những phen gặp
gỡ để ưa.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">Nhưng đàn bà đối với Tuấn không ai có
nhan sắc nữa.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;"><o:p> </o:p></span></p>VanPhamhttp://www.blogger.com/profile/01762240262953531124noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-1364707101552820359.post-37552042069410244292024-02-28T09:16:00.003+07:002024-02-28T09:16:38.476+07:00Tính không<p> <table align="center" cellpadding="0" cellspacing="0" class="tr-caption-container" style="margin-left: auto; margin-right: auto;"><tbody><tr><td style="text-align: center;"><a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEgS4gwLLEQN37CyBXCDRwIABofHh-4AdxgMGStTV2iZlKXcBoJXZUkUn3rS9CWStTQWTUFRn3EYBh9X6nTkZFR1R6JLwL7YPbaDBj5tQpT_GUT5gys0mQrKXtbNG0E-c2OovL_936U4ENyb9fSAt4ZkQWeBZdgqadkQPFRjJoFY984JObHa1_Bas9liVH4/s533/Ch%C3%B9a%20B%E1%BB%91%20Kh%C3%AA.jpg" imageanchor="1" style="margin-left: auto; margin-right: auto;"><img border="0" data-original-height="533" data-original-width="400" height="640" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEgS4gwLLEQN37CyBXCDRwIABofHh-4AdxgMGStTV2iZlKXcBoJXZUkUn3rS9CWStTQWTUFRn3EYBh9X6nTkZFR1R6JLwL7YPbaDBj5tQpT_GUT5gys0mQrKXtbNG0E-c2OovL_936U4ENyb9fSAt4ZkQWeBZdgqadkQPFRjJoFY984JObHa1_Bas9liVH4/w480-h640/Ch%C3%B9a%20B%E1%BB%91%20Kh%C3%AA.jpg" width="480" /></a></td></tr><tr><td class="tr-caption" style="text-align: center;"><i style="text-align: justify;"><span style="font-family: Arial, "sans-serif"; font-size: 10pt;"><span style="color: #7f6000;">Tượng chùa Bối Khê</span></span></i></td></tr></tbody></table><br /></p><p class="MsoNormal" style="line-height: 15.0pt; margin-left: 7.2pt; text-align: justify;"><b style="mso-bidi-font-weight: normal;"><span style="color: #0070c0; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;">Tính không<o:p></o:p></span></b></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15.0pt; margin-left: 7.2pt; text-align: justify;"><i style="mso-bidi-font-style: normal;"><span style="color: #0070c0; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;">Truyện <b>Hà Thúc Sinh</b><o:p></o:p></span></i></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15.0pt; margin-left: 7.2pt; text-align: justify;"><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;">Ông Thức
tính như người. Xuề xoà. Ông biết uống rượu ngon nhưng không nhất thiết với chiếc
ly lau bóng. Trà cũng vậy. Cao trà ối cả bộ ấm tách chứng tỏ ít khi nó được
chùi rửa. Ông có thể lăn kềnh ra ngủ với bộ quần áo đi ăn đám cưới về. Làm nghề
cắt cỏ sinh sống, thuê vài thanh niên Mễ phụ việc, ông không đến nỗi cực. Bạn
bè ít ai hiểu gia cảnh ông, đại khái biết ông sinh sống vùng này đã non chục
năm, thuê căn gác ở phố Monterey Park, gần ngôi chùa Việt. Dọc bao lơn hẹp ông
đặt vài chậu nhỏ. Một gốc húng, một gốc tía tô, một gốc kinh giới, đôi ba gốc ớt.
Mùa hè ông tưới bằng chiếc ấm nhôm vốn dùng nấu nước pha trà. Khi có bạn đến
dùng cơm, đòi ớt, ông cười bảo: “Đợi tí, thò tay ra cái đồn điền là có ngay”.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15.0pt; margin-left: 7.2pt; text-align: justify;"><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;">Ông ít
bạn nhưng quý bạn. Thường đến với ông hơn cả là giáo sư Thủ.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15.0pt; margin-left: 7.2pt; text-align: justify;"><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;">***<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15.0pt; margin-left: 7.2pt; text-align: justify;"><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;">Giáo sư
Thủ – bạn vong niên – đã ngoại lục tuần. Ông Thủ xưa dạy Triết, sang Mỹ bỏ nghề
dạy, làm cán sự xã hội. Từ vợ mất vì gan, ông ghé ông Thức thường hơn, gần như
cách nhật.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15.0pt; margin-left: 7.2pt; text-align: justify;"><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;">Có lần
ông Thủ than:<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15.0pt; margin-left: 7.2pt; text-align: justify;"><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;">“Mình
rượu chè be bét gan lại tốt, vợ cả đời không tí men khi không lăn kềnh vì gan”.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15.0pt; margin-left: 7.2pt; text-align: justify;"><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;">Ông Thức
an ủi:<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15.0pt; margin-left: 7.2pt; text-align: justify;"><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;">“Tre
trúc tốt người đẽo. Người tốt tiên thánh đẽo”.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15.0pt; margin-left: 7.2pt; text-align: justify;"><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;">Đôi bạn
như sự bù trám cho nhau nên hợp ý nhau. Ông Thủ là người đọc nhiều, hiểu rộng,
mượn sách gì cũng có; bù lại ông Thức có miếng ngon, ới, khuya mấy ông Thủ
không khước từ. Chiều cuối tuần họ hay ăn uống, kế ra ngồi bao lơn nhìn xuống
khu công viên xanh mướt cỏ. Đó là lúc ông Thủ kể ông Thức nghe lắm chuyện trong
tuần. To lớn thế giới cũng có, tủn mủn cộng đồng cũng có. Nhưng dù chuyện gì
ông Thức đều lắng nghe với cung cách trầm tư như người nghe tiếng chuông chùa.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15.0pt; margin-left: 7.2pt; text-align: justify;"><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;">Thường
ông Thức chỉ lên tiếng khi ông Thủ trở lại với thực tế gần, chẳng hạn:<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15.0pt; margin-left: 7.2pt; text-align: justify;"><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;">“Ăn ớt
không cay như ngủ với vợ điếc”.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15.0pt; margin-left: 7.2pt; text-align: justify;"><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;">Ông Thức
ngạc nhiên:<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15.0pt; margin-left: 7.2pt; text-align: justify;"><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;">“Lạ, mẹ
con bà Nhung kế bên lại khen vừa cay vừa thơm”.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15.0pt; margin-left: 7.2pt; text-align: justify;"><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;">Ông Thủ
cười:<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15.0pt; margin-left: 7.2pt; text-align: justify;"><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;">“Té ra
đã có dãy Pyrenees trong chậu ớt đấy”.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15.0pt; margin-left: 7.2pt; text-align: justify;"><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;">Ông Thức
cười:<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15.0pt; margin-left: 7.2pt; text-align: justify;"><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;">“Nói gì
trong miệng lưỡi người”.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15.0pt; margin-left: 7.2pt; text-align: justify;"><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;">***<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15.0pt; margin-left: 7.2pt; text-align: justify;"><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;">Một lần
có vị viết quyển sách chạm vào niềm kiêu hãnh truyền thống bám dài theo lịch sử
dân tộc của tôn giáo ông Thủ theo, ông đem cơn phẫn nộ vào căn gác của bạn. Bao
giờ ông Thức lại để cho cái dốc tam tứ cực đó làm trượt ngã tình bạn ở nhau.
Ông không tin nếu ông nói “Tôn giáo, nói chung, cốt tuỷ đều giống nhau như ngọn
hải đăng do con người tạo ra để chính con người khỏi lạc trong biển ác” mà mong
được ông Thủ vui vẻ thừa nhận, thành thử ông chỉ gật gù cho bạn vui lòng. Lát
sau biết gật gù không là giải pháp, ông Thức bảo: “Đi vãn cảnh chùa tí đi!”.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15.0pt; margin-left: 7.2pt; text-align: justify;"><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;">Trên
con đường dốc, gió thổi, vừa đi qua hồ nước lớn trong công viên thì trời đổ
mưa. Hai người tấp vào toà nhà mát đứng trú.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15.0pt; margin-left: 7.2pt; text-align: justify;"><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;">Ông Thủ
nói:<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15.0pt; margin-left: 7.2pt; text-align: justify;"><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;">“Lạ,
mưa trong mùa hè”.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15.0pt; margin-left: 7.2pt; text-align: justify;"><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;">Ông Thức
nhìn sang phía chùa mù mịt mưa, đáp:<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15.0pt; margin-left: 7.2pt; text-align: justify;"><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;">“Bụi bặm
quá, Trời tắm Phật”.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15.0pt; margin-left: 7.2pt; text-align: justify;"><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;">Ông Thủ
nhìn bạn không nói.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15.0pt; margin-left: 7.2pt; text-align: justify;"><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;">Ông Thức
cứ lặng lẽ ngắm những hạt mưa lớn nổ trên vũng nước trước sân công viên, lát
sau lại bảo:<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15.0pt; margin-left: 7.2pt; text-align: justify;"><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;">“Thế chứ
chóng tạnh”.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15.0pt; margin-left: 7.2pt; text-align: justify;"><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;">Ông Thủ
không chống:<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15.0pt; margin-left: 7.2pt; text-align: justify;"><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;">“Mưa hè
thường vậy”.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15.0pt; margin-left: 7.2pt; text-align: justify;"><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;">Đột ngột
ông Thức bảo:<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15.0pt; margin-left: 7.2pt; text-align: justify;"><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;">“Thế chứ
ở quê tôi khác đấy”.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15.0pt; margin-left: 7.2pt; text-align: justify;"><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;">“Sao?”<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15.0pt; margin-left: 7.2pt; text-align: justify;"><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;">“Từng
có lần mưa hè gây lụt chết khối người”.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15.0pt; margin-left: 7.2pt; text-align: justify;"><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;">“Đâu thế?”.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15.0pt; margin-left: 7.2pt; text-align: justify;"><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;">“Bác muốn
nghe không?”.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15.0pt; margin-left: 7.2pt; text-align: justify;"><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;">Hai người
đốt hai điếu thuốc, và ông Thức kể ông Thủ nghe câu chuyện mưa hè ở quê ông.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15.0pt; margin-left: 7.2pt; text-align: justify;"><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;">“Vâng,
quê tôi có câu truyền tụng “năm Mão mất quần, năm Thân mất xác”. Ấy là năm Đinh
Mão, 1927, có trận bão lớn lắm ở Thanh, chết bộn. Đến mùa hè Giáp Thân, 1944, một
trận lụt khủng khiếp giết nhiều hơn nữa. Đủ đâu, chiến tranh còn bùng nổ, kéo
theo trận đói Ất Dậu bác biết rồi. Lúc đó tôi còn bé biết gì, nhưng thuở sinh
tiền ông tôi có lần kể trận lũ lụt hè năm ấy gây thiệt hại nhân mạng lớn nhất
cho một ngôi làng vùng đồng chiêm trũng.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15.0pt; margin-left: 7.2pt; text-align: justify;"><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;">Đó là
ngôi làng có truyền thống sùng Phật, có nhiều chùa lớn nhỏ, chuông cái nào cái
nấy ôm hai ba vòng tay. Nhưng dân làng xem ra họng lớn hơn trống, nghiệp nặng
hơn chuông. Đàn bà đanh đá, đàn ông hung hãn; gọi là thiếu từ bi, là ác cũng
không quá. Tráng đinh lại nhiều. Tí đất tí đê đã sẵn sàng đổ máu với người làng
bên. Trận lụt kéo dài non tháng, đất trời trắng xoá, người chìm chết quá bán,
phần lớn già cả. Có điều lạ là một tượng Phật vàng óng đã mấy trăm tuổi lại nổi
lên. Khi nước rút, lòng người ổn, dân làng sửa chùa mới nhớ ra tượng, trai
tráng ùa nhau đi tìm, thấy tượng ngồi trên một triền núi cao, uy nghi, sáng
láng. Thật là một phép lạ nhiệm màu. Cả làng lại khói hương nghi ngút bàn chuyện
rước Phật về. Đôi vị tiên chỉ sống sót có ý không thuận, cho rằng núi thiêng Phật
toạ, không nên trái ý. Tượng do đó cứ toạ trên triền núi cao với sự nhiệm màu
toả xuống như muốn xoa dịu sự thống khổ sinh ly tử biệt của kiếp người. Sau mưa
nắng, sợ hư hỏng, quan chức cho thợ tìm đường lên chùi rửa. Thế là phép lạ được
giải. Tượng bằng gỗ mít rỗng bác ạ. Có người tìm hỏi nhà sư biết điều đó chăng,
biết sao yên lặng, nhưng ông chỉ chắp tay mô Phật nhìn vào quãng không”.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15.0pt; margin-left: 7.2pt; text-align: justify;"><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;">Trời dứt
mưa thì đường lên đèn. Cả hai đồng ý không nên làm rộn chùa lúc chạng vạng. Ông
Thủ đề nghị quay về làm một tuần trà. Ông Thứ c<a name="m_-2107609079714013911__GoBack"></a>ưng bụng khoe ngay:<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15.0pt; margin-left: 7.2pt; text-align: justify;"><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;">“Có đứa
cháu đi Đài Loan về cho ít Thiết Quan Âm, không khét như mấy thứ ở đây, và hậu
vị lại ngọt đằm chẳng thua loại Ô Long kỳ trước”.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15.0pt; margin-left: 7.2pt; text-align: justify;"><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;">Nghĩ
sao ông Thủ hỏi nhỏ:<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15.0pt; margin-left: 7.2pt; text-align: justify;"><span lang="FR" style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt; mso-ansi-language: FR;">“Cốt tuỷ là trà, phải không?”.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15.0pt; margin-left: 7.2pt; text-align: justify;"><span lang="FR" style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt; mso-ansi-language: FR;">Ông Thức đồng ý ngay:<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15.0pt; margin-left: 7.2pt; text-align: justify;"><span lang="FR" style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt; mso-ansi-language: FR;">“Vâng, hề gì cái tên”.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15.0pt; margin-left: 7.2pt; text-align: justify;"><a href="https://vanviet.info/tag/ha-thuc-sinh/"><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;">Hà Thúc Sinh</span></a><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;"><o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15.0pt; margin-left: 7.2pt; text-align: justify;"><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;"><o:p> </o:p></span></p>VanPhamhttp://www.blogger.com/profile/01762240262953531124noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-1364707101552820359.post-9901045352229978572024-02-28T09:09:00.000+07:002024-02-28T09:09:07.229+07:00Ở chỗ mình<p> <table align="center" cellpadding="0" cellspacing="0" class="tr-caption-container" style="margin-left: auto; margin-right: auto;"><tbody><tr><td style="text-align: center;"><a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEjVN7Urkxx2QO2V8Oozahd_4tX_jlkZwAJKnmMeNHr1cHLyyzDimN8HtYRZNIKyG8Ngo7pAFSLpjAkzUx18iwWow6f7Pm8L86c_B9vJzAyq1Iu-NoES8NE3s2um0mrI5fGzF9ODDBPjwWhlAScj0Jv4I9rr_VQx7umbh_Y8hknA0X5Y8LvRHvMxpzgyu2s/s900/N%C6%A1i%20h%E1%BB%A3p%20l%C6%B0u%20c%E1%BB%A7a%20Elbe%20v%C3%A0%20Eagle%20tai%20Ti%E1%BB%87p%20kh%E1%BA%AFc.jpg" imageanchor="1" style="margin-left: auto; margin-right: auto;"><img border="0" data-original-height="600" data-original-width="900" height="426" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEjVN7Urkxx2QO2V8Oozahd_4tX_jlkZwAJKnmMeNHr1cHLyyzDimN8HtYRZNIKyG8Ngo7pAFSLpjAkzUx18iwWow6f7Pm8L86c_B9vJzAyq1Iu-NoES8NE3s2um0mrI5fGzF9ODDBPjwWhlAScj0Jv4I9rr_VQx7umbh_Y8hknA0X5Y8LvRHvMxpzgyu2s/w640-h426/N%C6%A1i%20h%E1%BB%A3p%20l%C6%B0u%20c%E1%BB%A7a%20Elbe%20v%C3%A0%20Eagle%20tai%20Ti%E1%BB%87p%20kh%E1%BA%AFc.jpg" width="640" /></a></td></tr><tr><td class="tr-caption" style="text-align: center;"><span style="color: #6aa84f; font-family: arial; font-size: xx-small;"><i>Nơi hợp lưu của Elbe và Eagle tai Tiệp khắc</i></span></td></tr></tbody></table></p><p class="MsoNormal" style="line-height: 15.0pt; margin-left: 7.2pt; text-align: justify;"><b style="mso-bidi-font-weight: normal;"><span style="color: #0070c0; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;">Ở chỗ mình<o:p></o:p></span></b></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15.0pt; margin-left: 7.2pt; text-align: justify;"><i style="mso-bidi-font-style: normal;"><span style="color: #0070c0; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;">Truyện <b>Hà Thúc Sinh</b></span></i><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;"><o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15.0pt; margin-left: 72.0pt; text-align: justify;"><i style="mso-bidi-font-style: normal;"><span style="color: #0070c0; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 8.0pt; mso-bidi-font-weight: bold;">Lửng
lơ, như chút gió, chút hơi lạnh thoảng qua, không chạm vào ai, vào cái gì. Nhẹ
nhàng, như không hề gây chấn, cả ở bên trong lẫn bên ngoài. Vậy mà vẫn buốt những
cơn đau êm…; vì êm nên có thể kéo dài tới vô tận mà người ta chẳng còn muốn
xuýt xoa, chẳng bị cào xé tới mức gào thét, là cách hay nhứt để sống chung mãn
đời cùng nó…</span></i><i style="mso-bidi-font-style: normal;"><span style="color: #0070c0; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 8.0pt;"><o:p></o:p></span></i></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15.0pt; margin-left: 72.0pt; text-align: justify;"><i style="mso-bidi-font-style: normal;"><span style="color: #0070c0; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 8.0pt; mso-bidi-font-weight: bold;">Truyện
của Hà Thúc Sinh cho người đọc cảm nhận ấy, vô định mà luôn có điểm rơi.</span></i><i style="mso-bidi-font-style: normal;"><span style="color: #0070c0; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 8.0pt;"><o:p></o:p></span></i></p>
<p align="right" class="MsoNormal" style="line-height: 15.0pt; margin-left: 72.0pt; text-align: right;"><i style="mso-bidi-font-style: normal;"><span style="color: #0070c0; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 8.0pt; mso-bidi-font-weight: bold;">VĂN VIỆT</span></i><i style="mso-bidi-font-style: normal;"><span style="color: #0070c0; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 8.0pt;"><o:p></o:p></span></i></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15.0pt; margin-left: 7.2pt; text-align: justify;"><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;">Vầng
trăng sáng như quả cam tắm mưa ngó xuống con đường dài hút. Trời đỡ lạnh nhưng
mùa xuân mới chỉ thoáng một âm hao hứa hẹn. Cây cối tháng ba còn vẽ lắm
nét khô khốc lên bầu trời đêm vằng vặc u hoài. Có tiếng còi tàu leo dốc
rúc xa xa; tiếng còi tàu đêm cuối đông nặng nề, thấm thía; nó khiến người ta thấy
cô đơn nhưng bởi đó người ta biết mình còn sống.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15.0pt; margin-left: 7.2pt; text-align: justify;"><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;">“Anh uống
hết ngụm cà phê đi, còn chuyện này”.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15.0pt; margin-left: 7.2pt; text-align: justify;"><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;">Nghe tiếng
khẽ giục, thốt nhiên lòng Hoàng cộm một cảm giác ngao ngán khác thường, không
truy nguyên được, và cũng hiểu ngay khó chia nó cho ai được.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15.0pt; margin-left: 7.2pt; text-align: justify;"><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;">Hoàng mới
đến đây vài tháng. Thành phố nhỏ ít quen biết qua lại. Cuối tuần anh hay ghé
Phượng như một địa chỉ khó tránh. Hơn thập niên trước hai người gặp nhau trong
một lớp kế toán bên miền tây, lâu lâu ngó nhau thăm dò, xa lạ; gặp lại bên này
lại hoá thân, hoá gần gũi. Nàng hay choàng thêm cho chàng chiếc áo ấm của nàng
mỗi khi hai người ra ngồi ngoài hàng ba. Chàng thích mặt tiền ngôi nhà. Nó nhìn
xuống con đường độc đạo, nhấp nhô dẫn qua một công viên, một nghĩa trang rồi đến
một khu rừng xa – chỗ chàng thường hy vọng có thể giúp chàng giam mình thật lâu
vào một ý tưởng. Nàng khác. Nàng cần một người nghe kể những chuyện gay go mình
đã đối phó với đời sống trong tuần. Và kiêu hãnh sống sót. Có thể nàng nghĩ
trong thế giới thừa tĩnh lặng như của chàng người ta cần nghe một chút xao động,
và tin chàng không là kẻ đi ngược điều tự nhiên ấy. Chàng hiểu. Nàng vụ thực,
và vì thế nhu cầu của nàng là sự yên ổn chứ không yên tĩnh. Với nàng, có lúc kẻ
thù ghê sợ nhất chính là một đời sống không tiếng va chạm.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15.0pt; margin-left: 7.2pt; text-align: justify;"><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;">Bỏ
ngang một ý tưởng không thể tượng hình, chàng thốt hỏi, như đùa:<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15.0pt; margin-left: 7.2pt; text-align: justify;"><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;">“Chuyện
gì thế. Nhưng để hỏi em đã. Hai niềm vui cộng lại là gì Phượng ha?”.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15.0pt; margin-left: 7.2pt; text-align: justify;"><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;">“…?”.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15.0pt; margin-left: 7.2pt; text-align: justify;"><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;">“Niềm
vui lớn?”.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15.0pt; margin-left: 7.2pt; text-align: justify;"><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;">Nàng khẽ
cười:<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15.0pt; margin-left: 7.2pt; text-align: justify;"><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;">“Lại
điên!”.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15.0pt; margin-left: 7.2pt; text-align: justify;"><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;">Mặc,
chàng lại hỏi:<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15.0pt; margin-left: 7.2pt; text-align: justify;"><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;">“Thế
còn hai cô đơn?”.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15.0pt; margin-left: 7.2pt; text-align: justify;"><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;">Phượng
cầm hai chiếc tách đứng lên. Chàng đành lần mò trở lại với mẩu ý tưởng dang dở
vừa lúc khám phá ra một điều đáng sợ: tối nay hồn chàng giống làm sao một lòng
giếng cạn thấy đáy.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15.0pt; margin-left: 7.2pt; text-align: justify;"><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;">Một lát
Phượng trở ra, hỏi:<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15.0pt; margin-left: 7.2pt; text-align: justify;"><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;">“Anh ăn
bát bún thang nghe. Nước ngọt lắm”.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15.0pt; margin-left: 7.2pt; text-align: justify;"><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;">Chàng lừng
khừng giây lát mới nói:<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15.0pt; margin-left: 7.2pt; text-align: justify;"><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;">“Thôi”.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15.0pt; margin-left: 7.2pt; text-align: justify;"><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;">“Thế để
bụng đói vậy sao?”.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15.0pt; margin-left: 7.2pt; text-align: justify;"><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;">“Ăn hôm
qua rồi”.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15.0pt; margin-left: 7.2pt; text-align: justify;"><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;">Phượng
nắm tay chàng kéo lên:<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15.0pt; margin-left: 7.2pt; text-align: justify;"><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;">“Nói cứ
như đùa. Anh không ăn không cho anh ở lại”.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15.0pt; margin-left: 7.2pt; text-align: justify;"><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;">Hoàng
cười thầm. Phụ nữ thương họ có lối ghì giữ kiểu tài tình như vậy.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15.0pt; margin-left: 7.2pt; text-align: justify;"><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;">Ngồi
vào bàn ăn, chàng thành thật:<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15.0pt; margin-left: 7.2pt; text-align: justify;"><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;">“Ăn
xong anh về”.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15.0pt; margin-left: 7.2pt; text-align: justify;"><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;">Phượng
vừa đặt bát bún nóng trước mặt chàng, vừa mỉm cười:<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15.0pt; margin-left: 7.2pt; text-align: justify;"><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;">“Khi
nãy anh hỏi gì nhỉ?”.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15.0pt; margin-left: 7.2pt; text-align: justify;"><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;">“Hỏi
gì?”.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15.0pt; margin-left: 7.2pt; text-align: justify;"><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;">“Cái gì
cô đơn đó”.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15.0pt; margin-left: 7.2pt; text-align: justify;"><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;">“À,
hai…”.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15.0pt; margin-left: 7.2pt; text-align: justify;"><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;">“Em nhớ,
giờ trả lời nghe: thành khối nước đá!”.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15.0pt; margin-left: 7.2pt; text-align: justify;"><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;">***<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15.0pt; margin-left: 7.2pt; text-align: justify;"><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;">Hoàng dừng
xe bên công viên, tắt máy ngồi lặng giây lâu. Dưới trăng, những cây khuyển mộc
biểu tượng của tiểu bang như đang âm thầm rạo rực nở. Phượng bảo nàng thích loại
hoa bốn cánh có bốn màu đỏ, hồng, trắng và mỡ gà này. Nó bền, phô nhiều sức sống.
Nàng có cho chàng xem một quyển sổ tay. Sổ chẳng chép gì ngoài bốn đoá hoa ép
cho từng năm.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15.0pt; margin-left: 7.2pt; text-align: justify;"><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;">“Thấy
không”. Nàng nói. “Bốn mươi đoá là mười năm em sống chốn này”.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15.0pt; margin-left: 7.2pt; text-align: justify;"><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;">Chàng hỏi:<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15.0pt; margin-left: 7.2pt; text-align: justify;"><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;">“Năm
nay sao?”.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15.0pt; margin-left: 7.2pt; text-align: justify;"><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;">Nàng cười
buồn:<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15.0pt; margin-left: 7.2pt; text-align: justify;"><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;">“Năm
nào cũng thế, đợi hôm lòng hớn hở nhất em mới ngắt hoa ép vào trang giấy. Năm
nay hoa đã nở cả tuần”.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15.0pt; margin-left: 7.2pt; text-align: justify;"><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;">Xe chạy
chậm qua khu nghĩa trang. Những cánh hoa tàn dần trong đầu Hoàng, thay vào là
hiển hiện khuôn mặt lắm ưu tư, lắm hoài vọng của người bạn mới qua đời. Tai
chàng còn thoảng câu nói, “Mình dạy thêm ba năm nữa sẽ hưu non vài năm. Hy vọng
lúc ấy thay đổi, mỗi năm mình về dạy lũ trẻ bên nhà sáu tháng, dạy chùa, trở lại
bên này sáu tháng, làm lai rai kiếm tiền. Còn lắm chuyện phải làm; có làm mới
mong thoát cái ghê sợ của đời lưu dân cứ thao thức bởi ý tưởng bị xé đôi, và
ghê sợ hơn nữa mỗi nửa người ấy lại bị đòi hỏi phải sống trọn vẹn như một con
người. Nhưng này, cạnh tớ sẽ có cậu đấy chứ?”. Chàng hơi nghiêng đầu như trách
nhỏ một người bên cạnh, “Bạn nhảm, tôi bên đó với bạn mười lăm năm bạn bền bỉ
gieo hoài vọng, tôi vừa dời sang đây thì bạn bỏ đi. Bạn chơi khó tôi quá!”.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15.0pt; margin-left: 7.2pt; text-align: justify;"><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;">Lại có
tiếng còi tàu khi xe Hoàng chạy qua cánh rừng. Tiếng còi vang dội cách hung hãn
không ngờ. Chàng thốt hoảng sợ chẳng biết chuyến xe sẽ từ hướng nào lao tới, và
cũng không biết mình đang đâu, không biết tiến thối thế nào. Rồi chuyến xe rầm
rập lướt qua mặt chàng không xa. Nó như con quái vật đen dài bất tận, điên
khùng lao dưới đêm trăng từ một nơi không rõ đến một chỗ không biết. Chàng thấy
bóng người tài công đứng bất động như một kẻ chỉ trừng trừng ngó về phía trước.
Những ô cửa sáng đèn soi rõ các toa xe không người. Chàng tự hỏi sao giờ này lại
có chuyến xe kỳ lạ đến vậy. Chàng mở hé kính xe. Một hương thơm ngây ngất lãng
đãng tràn vào – thứ hương thơm của hoa cam hoa chanh tháng này thường nở sau vườn
nhà bạn chàng cách đây gần hai ngàn dặm, và chàng đã biết chắc nó không hề có ở
chốn này.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15.0pt; margin-left: 7.2pt; text-align: justify;"><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;">Ngọn
đèn hiệu của toa sau cùng đã tắt ngấm trong rừng sâu. Hoàng nhìn theo, vuốt
trán; trong hơi lạnh của đêm mà chàng xuất hạn đầm đìa. Đó là lần đầu, chàng nhớ
ra, sau nhiều chục năm rời bỏ tuổi thơ chàng bắt gặp lại một cậu bé yếu đuối
run rẩy; cậu ta đang mang mối kinh sợ mơ hồ nhưng không thể chịu đựng nếu không
có một người thứ hai chia sẻ.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15.0pt; margin-left: 7.2pt; text-align: justify;"><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;">Xe đem
Hoàng trở về lối cũ.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15.0pt; margin-left: 7.2pt; text-align: justify;"><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;">***<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15.0pt; margin-left: 7.2pt; text-align: justify;"><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;">Chỉ vầng
trăng nghe rõ những gì ở hai kẻ thức khuya lấy chuyện lòng đem kể. Và chỉ những
đốm sao hiểu được những tản mác giữa họ đôi khi xảy ra từ những mâu thuẫn sâu
kín vốn có trong bản chất. Nhưng một tâm hồn kinh mang và một tấm lòng nhân hậu
tự nó có sức hút lẫn nhau, dẫu hai đối tượng có là thế nào.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15.0pt; margin-left: 7.2pt; text-align: justify;"><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;">Sau
cùng Hoàng khẽ thở dài:<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15.0pt; margin-left: 7.2pt; text-align: justify;"><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;">“Cứ làm
lại cuộc đời, nhúm lại nhiệt huyết, gây lại hy vọng. </span><span lang="FR" style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt; mso-ansi-language: FR;">Thật là dễ sợ!”.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15.0pt; margin-left: 7.2pt; text-align: justify;"><span lang="FR" style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt; mso-ansi-language: FR;">“Em hiểu. Đời người có thể gỡ gạc nhiều thứ, trừ ngày
xanh. Nhưng Hoàng ạ, nghe dại em đi, cứ nghĩ mình vừa thoát sang đây hôm qua,
tuần qua, mình sẽ thấy mình đầy đủ không thiếu thứ gì, kể cả sự hăm hở làm lại”.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15.0pt; margin-left: 7.2pt; text-align: justify;"><span lang="FR" style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt; mso-ansi-language: FR;">“Phượng có phúc”.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15.0pt; margin-left: 7.2pt; text-align: justify;"><span lang="FR" style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt; mso-ansi-language: FR;">“Chết, anh không có ý vơ sự bạc phúc vào mình đấy chứ? </span><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;">Nào, cho em nói thêm.
Nhớ lại những năm trước coi, hồi mới sang còn lóc cóc đi học, mỗi sáng thức dậy
trong ác mộng còn vây bủa, tự nhiên mình nảy được một lẽ sống và lúc đó mình đã
hớn hở thừa nhận ngay nó là một thắng lợi đáng kể, phải không?”.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15.0pt; margin-left: 7.2pt; text-align: justify;"><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;">“Xưa
khác, giờ khác”.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15.0pt; margin-left: 7.2pt; text-align: justify;"><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;">“Thời
gian không khác, chỉ mình tự đổi khác”.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15.0pt; margin-left: 7.2pt; text-align: justify;"><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;">“Thôi,
khuya lắm rồi, anh về đây”.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15.0pt; margin-left: 7.2pt; text-align: justify;"><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;">Có tiếng
cười thoảng nhẹ, rồi giọng Phượng nữa giễu cợt, nửa khiêu khích:<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15.0pt; margin-left: 7.2pt; text-align: justify;"><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;">“Không
có chiến thắng cho kẻ bỏ cuộc đâu nhá. Anh sẽ về nếu muốn, nhưng phải cho em
nói hết ý em chứ”.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15.0pt; margin-left: 7.2pt; text-align: justify;"><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;">Nói rồi
Phượng thản nhiên duỗi hai chân gác trên chiếc ghế trống, khoan khoái như kẻ vừa
vượt một con đường dài. Nhưng chỉ thoáng cái nàng lại nghĩ đến chàng. Chàng như
một thứ thuỷ tinh trong suốt dễ vỡ. Nhưng chàng lại cứng đầu. Dẫu sao nàng yên
tâm vì chính đó lại là một phần của sự lôi cuốn ở chàng. Làm sao để thuyết phục
chàng cuối cùng quý nhất chỉ có sự sống, sống vui. Làm sao để chàng tin rằng
người bạn chàng đã qua đời trong hy vọng, và sự tuyệt vọng chỉ là ánh mắt lệch
lạc nhìn theo của người còn sống. Chàng đã đứng lên rồi. Chàng dỗi, hay chàng cần
thêm một đêm tĩnh lặng để suy nghĩ, để quyết định về một hướng mới? Thốt nhiên Phượng
cũng đứng lên theo, nói như reo vào vai chàng bằng niềm hoan lạc thật lòng:<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15.0pt; margin-left: 7.2pt; text-align: justify;"><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;">“Đứng
chỗ này thấy trăng đẹp quá anh ơi!”.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15.0pt; margin-left: 7.2pt; text-align: justify;"><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;">“Ừ”.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15.0pt; margin-left: 7.2pt; text-align: justify;"><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;">“Mà phải
đứng ngay chỗ mình cơ, anh đồng ý không?”.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15.0pt; margin-left: 7.2pt; text-align: justify;"><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;">“Đồng ý
gì?”.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15.0pt; margin-left: 7.2pt; text-align: justify;"><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;">“Đứng
chỗ mình mới thấy đáng yêu nhất chỉ hôm nay, vì hôm qua trăng chưa tròn và ngày
mai trăng sẽ khuyết”.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15.0pt; margin-left: 7.2pt; text-align: justify;"><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;">Phải
lâu lắm Hoàng mới quay lại. Khuất trăng mặt chàng tối đi nhưng nụ cười lại nở
sáng như một đoá khuyển mộc trắng. Cơn gió lạnh cuối mùa từ khu rừng xa bò hết
con đường xốc tới. Chàng nhẹ nắm tay nàng, và rất mau quên đi sự chừng mực
cố hữu, chàng xoa xiết nó như kẻ mới tình cờ vớ được một nỗi vui.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15.0pt; margin-left: 7.2pt; text-align: justify;"><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;">Giọng
nhỏ mà ấm, Hoàng bảo:<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15.0pt; margin-left: 7.2pt; text-align: justify;"><span lang="FR" style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt; mso-ansi-language: FR;">“Vào thôi, mai Phượng ngắt hoa là vừa”.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15.0pt; margin-left: 7.2pt; text-align: justify;"><span lang="FR" style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt; mso-ansi-language: FR;"><o:p> </o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15.0pt; margin-left: 7.2pt; text-align: justify;"><span lang="FR" style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt; mso-ansi-language: FR;"><o:p> </o:p></span></p><br /><p></p>VanPhamhttp://www.blogger.com/profile/01762240262953531124noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-1364707101552820359.post-12535838943690684422024-02-28T08:54:00.002+07:002024-02-28T08:54:52.324+07:00Những linh hồn chồng chéo<p> </p><div class="separator" style="clear: both; text-align: center;"><a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEhakYnkIHb_odgNnoObYzIXtgDMTQ0A4VqXaH_ve7VSL1Er2YA3uKd-dKu7wN1PDpwMl9ble33Tesp0oDQbl8_gYYgCIDEu-xj0cvUZKqHCUnGi0Fw6U8luuJv9-qJNYo4qSBVOcc7gTdQiIKuAyiO-_Vr9_v69SKfGO0w2upt3gpKZbyJyoT8iOLzyhPs/s960/43788111_2155832458004672_7876060664618287104_n.jpg" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" data-original-height="960" data-original-width="720" height="320" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEhakYnkIHb_odgNnoObYzIXtgDMTQ0A4VqXaH_ve7VSL1Er2YA3uKd-dKu7wN1PDpwMl9ble33Tesp0oDQbl8_gYYgCIDEu-xj0cvUZKqHCUnGi0Fw6U8luuJv9-qJNYo4qSBVOcc7gTdQiIKuAyiO-_Vr9_v69SKfGO0w2upt3gpKZbyJyoT8iOLzyhPs/s320/43788111_2155832458004672_7876060664618287104_n.jpg" width="240" /></a></div><br /><p></p><p class="MsoNormal" style="line-height: 15.0pt; margin-left: 7.2pt; text-align: justify;"><b style="mso-bidi-font-weight: normal;"><span style="color: #0070c0; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;">Những linh hồn chồng chéo<i style="mso-bidi-font-style: normal;"> <o:p></o:p></i></span></b></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15.0pt; margin-left: 7.2pt; text-align: justify;"><i style="mso-bidi-font-style: normal;"><span style="color: #0070c0; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;">Truyện <b>Hà Thúc Sinh</b></span></i><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;"><o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15.0pt; margin-left: 7.2pt; text-align: justify;"><b><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;">Phải
chăng, phần không thể nhận biết bằng giác quan thông thường mới là phần quyết định
hướng đến của cuộc sống con người… Phải chăng, linh giác và sự thấu cảm có đủ sức
mạnh huyền nhiệm để kết nối người ta, xuyên qua cả không-thời- gian, đốt thành
tro tất cả những thứ đang đành rành tới mức vô vị trong đời sống của nhiều
người…</span></b><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;"><o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15.0pt; margin-left: 7.2pt; text-align: justify;"><b><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;">Bằng
truyện ngắn mới “ráo mực” này, Hà Thúc Sinh dường như sẽ <i>khai thác</i> một
nguồn năng lượng và chất liệu khác mà anh vẫn <i>để dành</i> từ trước
đến nay…</span></b><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;"><o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15.0pt; margin-left: 7.2pt; text-align: justify;"><b><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;">VĂN
VIỆT</span></b><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;"><o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15.0pt; margin-left: 7.2pt; text-align: justify;"><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;"><o:p> </o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15.0pt; margin-left: 7.2pt; text-align: justify;"><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;">Phương
mười tám tuổi. Nếu đời là một vườn hoa, nàng sẽ là một đóa hoa thơm; nếu đời là
một bữa tiệc, nàng sẽ khiêm tốn là món tráng miệng ngon nhất; nếu đời là một
trường học thì nàng sẽ mãi mãi chỉ muốn mình là một sinh viên… Vâng, nàng mới
nhập học vào mùa thu năm nay, mới khởi đầu <i>semester</i> đầu tiên với
vài môn ghi danh để học… cho có, chứ nó chưa định hình được rồi đây <i>major </i>của
nàng là gì, sẽ theo y, dược, luật hay sẽ chỉ là một cô kế toán viên.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15.0pt; margin-left: 7.2pt; text-align: justify;"><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;">Thực ra
Phương là một cô gái năng động. Lúc bé bị đòn hoài vì tật leo trèo, và dễ sợ
hơn là đánh nhau, đánh nhau với đám con trai, và không ít lần mẹ nàng phải sang
nhà hàng xóm xin lỗi, và hai cái mông ăn roi mây của bố không biết bao nhiêu lần.
Thằng Tâm bị đấm sặc máu mũi, thằng Hưng bị phang lỗ đầu, thằng Hoàng bị… xé quần
áo phải bụm chạy về nhà…<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15.0pt; margin-left: 7.2pt; text-align: justify;"><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;">Dậy
thì, tính khí nàng có hiền hơn môt chút, nhưng rõ ràng nàng không phải là một
cô gái dễ bắt nạt, dù ở sân trường hay ngoài chợ.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15.0pt; margin-left: 7.2pt; text-align: justify;"><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;">Chiều
nay cuối tuần, Phương thơ thẩn trong vườn một lát rồi ra ngồi nơi ghế xích đu,
trên tay cầm một quyển sách mỏng tựa là <i>Gender Identity.</i> Hồi đầu
khóa, vào nhà sách trường mua sách, thấy kệ kế bên có cuốn này, tò mò nàng xem
thử rồi mua. Và hôm nay chợt thấy nó mới lôi ra, tính đọc.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15.0pt; margin-left: 7.2pt; text-align: justify;"><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;">Gió mơn
man, đôi lần Phương đã thiếp đi. Rơi cả sách xuống đất. Lúc đọc tới trang một
chàng trai tâm sự với bà mẹ rằng anh cũng giống như một con la, hay một người
cùi vô sinh, và như thế đừng ép anh lấy vợ, thì xích đu đứt dây. Phương té đập
đầu vào một tảng đá, nhưng trước khi mờ mắt thiếp đi, rõ ràng nàng thấy trên
chiếc xích đu đổ, lồm cồm một người nữa đang tìm cách ngồi dậy. Người ấy khập
khễnh bước đi. <o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15.0pt; margin-left: 7.2pt; text-align: justify;"><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;">Phương
ngất hẳn.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15.0pt; margin-left: 7.2pt; text-align: justify;"><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;">***<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15.0pt; margin-left: 7.2pt; text-align: justify;"><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;">Văn
chương ám vào Học từ đôi mươi và nay anh là một nhà văn tuổi đã ngoài bốn
mươi. Hiện giờ anh đang giữ một chân giảng viên về môn <i>Việt ngữ
Nhập môn</i> ở một đại học cộng đồng. Anh sống độc thân trong một căn nhà
nhỏ khá xinh. Cuối tuần nào anh cũng tự tay làm một hai món khoái khẩu, chiều rủ
rê một hai người bạn gần gũi tới nhậu.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15.0pt; margin-left: 7.2pt; text-align: justify;"><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;">Trưa
nay, đang treo một bức tranh thì anh ngã vào bếp, lúc ấy đang có một ấm nước sắp
sôi. Nước đổ tung tóe, một bàn tay úp vào bếp và phỏng nước sôi nhưng may sao
chẳng đau đớn gì. Anh nhìn mấy ngón tay phồng rộp và cũng tự ngạc nhiên. Bộ
mình là <i>superman</i> à, phỏng thế này mà không thấy đau.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15.0pt; margin-left: 7.2pt; text-align: justify;"><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;">Anh vào
nhà, ngả người trên xa-lông ngó quyển lịch treo tường. Tính ra chỉ còn
hơn tháng rưỡi nữa là sang năm mới 2020. Anh muốn ra ngoài phố một chút
nhưng cái ngã làm anh mất hứng. Vả bên ngoài trời còn lạnh quá. Đợi trưa trưa nắng
ấm hơn có đi đâu cũng chẳng muộn.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15.0pt; margin-left: 7.2pt; text-align: justify;"><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;">Quyển lịch
như hỏi anh thế ba năm trước anh ở đâu, làm gì? Có lẽ cái nhảm nhất của con người
là quên dĩ vãng, dù ngoái lại thấy nó vẫn lù lù đâu đó sau lưng. Người ta chỉ
chuộng tương lai, là thứ lắm khi đuổi suốt đời không bắt được. Mình làm gì nhỉ?
Anh gãi râu cằm, cố nhớ. Thốt nhiên anh giật mình. Ừ, ba năm trước, vào khoảng
thời gian cuối năm như thế này, Hường từ Pháp qua và anh đã chở nàng đi chơi gần
một phần tư nước Mỹ. Trong nửa tháng đi chơi ấy họ đã sống như vợ chồng. Và
không hiểu vì lý do nào đó, nàng thốt thú nhận nàng đã từng phá thai với người
tình cũ.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15.0pt; margin-left: 7.2pt; text-align: justify;"><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;">Anh hơi
lạnh người. Anh lén nhìn nàng. Nàng xinh đẹp quá. Và nguyên do nào đã đùn đẩy
nàng tới chỗ phải làm một việc dễ sợ như thế?<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15.0pt; margin-left: 7.2pt; text-align: justify;"><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;">Anh
chơt thấy thương xót Hường vô hạn. Đàn bà chịu lắm nỗi thiệt thòi và khó có ai
chia sẻ cho họ được. Anh hỏi khẽ:<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15.0pt; margin-left: 7.2pt; text-align: justify;"><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;">“Anh ta
đánh đập em dữ lắm?”.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15.0pt; margin-left: 7.2pt; text-align: justify;"><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;">Nàng
nhìn anh, rồi nhẹ lắc đầu.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15.0pt; margin-left: 7.2pt; text-align: justify;"><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;">Anh hỏi
tí nữa:<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15.0pt; margin-left: 7.2pt; text-align: justify;"><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;">“Nhưng
sao đến độ phải dùng giải pháp quá tiêu cực đó?”.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15.0pt; margin-left: 7.2pt; text-align: justify;"><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;">Nàng
ngước nhìn anh, nói như mếu:<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15.0pt; margin-left: 7.2pt; text-align: justify;"><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;">“Lúc đó
em mới biết anh ấy có triệu chứng bệnh cùi!”.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15.0pt; margin-left: 7.2pt; text-align: justify;"><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;">Tất
nhiên anh không biết một chút gì về y lý hay di truyền của bệnh này. Anh không
hề biết bố cùi đẻ con ra có cùi không, anh chỉ biết lúc ấy nỗi thương xót của
lòng anh hoàn toàn dành cho Hường và thấy sự dun rủi của số phận thật là trớ
trêu. Hàng tỉ người đàn ông lành mạnh trên đời nhưng sao lọt lưới hết, để lại
duy nhất một người đàn ông cho nàng lại mắc vào cái tứ chứng nan y!<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15.0pt; margin-left: 7.2pt; text-align: justify;"><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;">Rồi
nàng quay về Pháp và không bao giờ còn liên lạc với anh.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15.0pt; margin-left: 7.2pt; text-align: justify;"><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;">Anh lại
ngả người trên xa-lông và nghĩ hôm nay chắc chẳng đi đâu nữa.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15.0pt; margin-left: 7.2pt; text-align: justify;"><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;">Tự dưng
một đoạn thơ của John Newton trong bài <i>The Leper/ Người cùi</i>– lại
trôi qua đầu anh:<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15.0pt; margin-left: 7.2pt; text-align: justify;"><i><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;">Quỳ
lạy Chúa chữa con khi Người muốn</span></i><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;"><o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15.0pt; margin-left: 7.2pt; text-align: justify;"><i><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;">Bởi
Chúa con làm được mọi nguồn cơn</span></i><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;"><o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15.0pt; margin-left: 7.2pt; text-align: justify;"><i><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;">Phong
hủi tội tẩy giùm hồn con đó</span></i><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;"><o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15.0pt; margin-left: 7.2pt; text-align: justify;"><i><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;">Trái
tim hoen lại mới lại mùa xuân</span></i><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;"><o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15.0pt; margin-left: 7.2pt; text-align: justify;"><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;">Rồi
nghĩ sao anh cầm một mớ bông băng đi vào phòng ngủ. Một lát anh đã thiếp vào giấc
ngủ.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15.0pt; margin-left: 7.2pt; text-align: justify;"><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;">***<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15.0pt; margin-left: 7.2pt; text-align: justify;"><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;">Phương
ngồi dậy. Nàng rờ tóc và thấy một vạt tóc đã khô máu. Nàng tính vào nhà nhưng
thình lình một con quạ chẳng biết từ đâu lướt tới mổ tới tấp. Nàng không la hét
nhưng giơ tay đỡ quyết liệt, và sau cùng con quạ bay mất.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15.0pt; margin-left: 7.2pt; text-align: justify;"><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;">“Con quỷ!”.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15.0pt; margin-left: 7.2pt; text-align: justify;"><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;">Nàng
nói, rồi bước vào nhà. Nhưng thoáng cái, nàng lại thấy cái bóng người lúc ngã nằm
trên đất lướt qua cửa rồi biến vào mấy bụi chuối. Nàng lắc mạnh đầu, nói khẽ:
“Té một cái giờ còn choáng váng”.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15.0pt; margin-left: 7.2pt; text-align: justify;"><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;">Nàng rửa
mặt, rửa tóc, thay áo rồi vào phòng nằm nghỉ.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15.0pt; margin-left: 7.2pt; text-align: justify;"><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;">Có lúc
nàng nghe thấy tiếng xe chạy vào garage. Nàng đoán bố mẹ đã đi làm về. Ông bà
là chủ một tiệm giặt ủi. Họ cùng nhau lo cái business này. Hôm nay cuối tuần chắc
bố mẹ về sớm, và như mọi ngày, họ lại lúi húi trong bếp lo bữa chiều.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15.0pt; margin-left: 7.2pt; text-align: justify;"><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;">Khi
hoàn toàn tỉnh dậy đã năm giờ, Phương ra ngồi ghế gần cửa sổ, ngó xuống vườn.
Trên luống hoa nàng mới trồng, thấy chướng quá, chẳng biết ai lại ném trên nó một
cái ấm nước nhôm. Nàng xuống nhà dưới. Bố mẹ lại đi đâu mất rồi, nhưng cơm canh
cho nàng mẹ đã để sẵn trên bàn. Nàng đi vòng bếp ra sau vườn. Thấy cái ấm gọn
gàng, lại còn mới, nghĩ chắc của mẹ mua, nàng đem vào để trên bếp.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15.0pt; margin-left: 7.2pt; text-align: justify;"><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;">Ngẫm
nghĩ sao nàng lại lôi khỏi hộp thuốc một cái bandage lớn, dán trên đầu, chỗ chảy
máu. Tính xuống phố nhưng thấy đầu dán bông băng thế này nàng lại thôi, và ngồi
vào bàn ăn.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15.0pt; margin-left: 7.2pt; text-align: justify;"><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;">Ăn
xong, Phương thấy trong người rõ ràng không khỏe. Sáu giờ chiều mà đi ngủ sao?
Nàng bật TV coi tin tức nhưng chỉ một lát thấy người đã rũ liệt. Nàng bổ nhoài
trên giường. Chỉ một thoáng thấy thân thể mình phải chịu một sức đè kỳ lạ, rồi
đau thốn ở hạ phần thân thể. Lát sau nàng chìm hoàn toàn vào một giấc ngủ rã rời.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15.0pt; margin-left: 7.2pt; text-align: justify;"><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;">***<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15.0pt; margin-left: 7.2pt; text-align: justify;"><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;">Người
trung sĩ cảnh sát nói:<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15.0pt; margin-left: 7.2pt; text-align: justify;"><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;">“Hồ sơ
đóng sớm được rồi. Đã tìm thấy thư tuyệt mạng của đương sự. Một vụ tự tử thôi”.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15.0pt; margin-left: 7.2pt; text-align: justify;"><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;">Nói rồi
ông xòe lá thư ấy ra. Một cảnh sát viên cầm đọc:<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15.0pt; margin-left: 7.2pt; text-align: justify;"><i><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;">“Tôi
không muốn làm phiền ai hết, kể cả cơ quan công quyền. Vì thế tôi xin nói rằng
sự ra đi của tôi là do tôi tự quyết định. Tôi không thể sống được để nhìn mình
hôm nay rụng một ngón tay, ngày mai rụng một ngón tay…”.</span></i><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;"><o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15.0pt; margin-left: 7.2pt; text-align: justify;"><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;">Đám ma
của Học bất ngờ giống một tai nạn. Nhưng không phải tai nạn mà rõ ràng là cuộc
tự vận. Chỉ vài người bạn đưa đám anh vào một sớm mùa đông lạnh lẽo, khi những
cây phong còn trơ những cành không và những con mourning doves lạnh đến nỗi chỉ
trốn trong những cành sồi và chưa thể rúc nổi những tiếng rúc buồn rười rượi của
vài tháng tới.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15.0pt; margin-left: 7.2pt; text-align: justify;"><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;">Giữa cảnh
trời đất như thế Phương đến nhà quàn với bó hoa tím. Nàng mặc đồ đen nghiêm chỉnh.
Nàng mới gặp thầy Học đây thôi nhưng thầy trò người Việt trong trường chẳng mấy
người, biết sớm thân sớm, dù thực tế Phương không theo học lớp ông dạy.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15.0pt; margin-left: 7.2pt; text-align: justify;"><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;">Nghĩ
cũng tội nghiệp. Có một thân một mình. Giờ qua đời nơi đồng đất nước người.
Nàng chợt nhớ cái tin ầm ĩ thế giới gần đây, khi 39 người trẻ Việt Nam vì đi
tìm sống mà chết bên Anh, trong một xe tải đông lạnh. Thầy đang ở chỗ sống sao
lại đi tìm chỗ chết?<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15.0pt; margin-left: 7.2pt; text-align: justify;"><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;">Phương
đến nhìn mặt ông lần cuối. Giữa lúc ấy một cơn đau bụng kỳ lạ khiến nàng phải
chạy ra cửa, gục đầu vào bệ cửa. Một ông security bước lại hỏi nàng có sao
không, thế mà tự dưng nàng òa khóc, một thứ tiếng khóc không kềm chế nổi.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15.0pt; margin-left: 7.2pt; text-align: justify;"><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;">Người <i>security</i> giúp
Phương gọi hãng taxi cho xe chở nàng về nhà.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15.0pt; margin-left: 7.2pt; text-align: justify;"><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;">***<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15.0pt; margin-left: 7.2pt; text-align: justify;"><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;">Chắc chắn
Phương đã có thai. Một cái thai ba tháng. Bố mẹ nàng choáng váng và nhìn nàng với
ánh mắt giận dỗi.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15.0pt; margin-left: 7.2pt; text-align: justify;"><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;">Cả hai
chỉ muốn một câu trả lời: “Nó là thằng nào?”.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15.0pt; margin-left: 7.2pt; text-align: justify;"><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;">Bố nàng
xa xôi bảo phá đi. Mẹ nàng hay vào phòng nàng và khóc với con. Nàng cố nhớ lại
mọi sự việc đã xảy ra cho mình như nó vốn là. Nhưng không, kể cả lúc thức lúc
ngủ, lúc mơ lúc mộng, lúc ở nhà hay ở trường, nàng nào có chung đụng với ai
đâu. Mà tại sao thế này. Có một phép lạ nào đã xảy ra trong đời nàng? Hay một lời
nguyền rủa?<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15.0pt; margin-left: 7.2pt; text-align: justify;"><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;">Nhưng
dù phép lạ hay lời nguyền rủa, Phương thách thức số phận và giữ cái thai này.
“Bố ơi, bố không là mẹ và chẳng bao giờ bố là mẹ thì bố đừng nói gì nữa!”. Nàng
nghĩ thầm.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15.0pt; margin-left: 7.2pt; text-align: justify;"><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;">Hôm nay
quang tuyến lại tiết lộ một sự thật mới thật kinh hoàng: Trong bụng nàng đang
mang một quái thai! Từ người thân đến các bác sĩ đều khuyên phải bỏ.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15.0pt; margin-left: 7.2pt; text-align: justify;"><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;">Mấy
ngày sau lần phá ấy, Phương nhận một giấy báo của bệnh viện:<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15.0pt; margin-left: 7.2pt; text-align: justify;"><i><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;">“…
Hãy đến để được khám càng sớm càng tốt. Các bác sĩ muốn biết chắc rằng cái thai
đã trục có vi trùng cùi và nó sẽ không là mối đe dọa cho người mẹ ở tương
lai…”.</span></i><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;"><o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15.0pt; margin-left: 7.2pt; text-align: justify;"><i><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;">Houston,
14-11-2019</span></i><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;"><o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15.0pt; margin-left: 7.2pt; text-align: justify;"><a href="https://vanviet.info/tag/ha-thuc-sinh/"><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;">Hà Thúc Sinh</span></a><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;"><o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15.0pt; margin-left: 7.2pt; text-align: justify;"><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;"><o:p> </o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15.0pt; margin-left: 7.2pt; text-align: justify;"><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;"><o:p> </o:p></span></p>VanPhamhttp://www.blogger.com/profile/01762240262953531124noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-1364707101552820359.post-74031817683725502222024-02-28T08:43:00.000+07:002024-02-28T08:43:44.394+07:00Bí mật ở thềm đá<p> <table align="center" cellpadding="0" cellspacing="0" class="tr-caption-container" style="margin-left: auto; margin-right: auto;"><tbody><tr><td style="text-align: center;"><a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEih1xFc8M5OW7hDEMagaTWP8BV-5a-Kxr46fKtNM_KriGINhEKIEBMf9wBQWHRyh1ACwb98m0k1_gLSgOeXvKl2EoylND0-RnSY9BNWaGuLqxU1VAQ8AfWkVK5dxC2T4-c4DZ2ifK9YXF1dGP2gjUqtNDgwtilphX9IaGfQG5P6_VRLwgls8JVicZ9S1SM/s1280/La%20H%C3%A1n%20%E1%BB%9F%20Ch%C3%B9a%20D%C3%A2u6.jpg" imageanchor="1" style="margin-left: auto; margin-right: auto;"><img border="0" data-original-height="640" data-original-width="1280" height="320" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEih1xFc8M5OW7hDEMagaTWP8BV-5a-Kxr46fKtNM_KriGINhEKIEBMf9wBQWHRyh1ACwb98m0k1_gLSgOeXvKl2EoylND0-RnSY9BNWaGuLqxU1VAQ8AfWkVK5dxC2T4-c4DZ2ifK9YXF1dGP2gjUqtNDgwtilphX9IaGfQG5P6_VRLwgls8JVicZ9S1SM/w640-h320/La%20H%C3%A1n%20%E1%BB%9F%20Ch%C3%B9a%20D%C3%A2u6.jpg" width="640" /></a></td></tr><tr><td class="tr-caption" style="text-align: center;"><span style="color: #b45f06; font-family: arial; font-size: xx-small;"><i>Tượng La Hán Chùa Dâu</i></span></td></tr></tbody></table><br /></p><p class="MsoNormal" style="line-height: 15.0pt; margin-left: 7.2pt; text-align: justify;"><b style="mso-bidi-font-weight: normal;"><span style="color: #0070c0; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;">Bí mật ở thềm đá<o:p></o:p></span></b></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15.0pt; margin-left: 7.2pt; text-align: justify;"><i style="mso-bidi-font-style: normal;"><span style="color: #0070c0; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;">Truyện <b>Hà Thúc Sinh</b></span></i><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;"><o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15.0pt; margin-left: 7.2pt; text-align: justify;"><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;">Trên bực
thềm đá ngôi thánh đường cổ còn sót một phần mái che, từng sụp vì động đất đã bị
bỏ hoang từ lâu, ngồi một ông già và một cô gái. Họ đụt mưa. Sau một lúc lâu
yên lặng và thỉnh thoảng thả qua nhau một ánh nhìn dò xét, ông lão mới khò khè
nói trổng:<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15.0pt; margin-left: 7.2pt; text-align: justify;"><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;">“Mưa thế
này chắc lâu mới tạnh!”.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15.0pt; margin-left: 7.2pt; text-align: justify;"><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;">“Dạ”.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15.0pt; margin-left: 7.2pt; text-align: justify;"><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;">“Cô ở gần
đây?”.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15.0pt; margin-left: 7.2pt; text-align: justify;"><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;">“Dạ dưới
dốc cầu”.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15.0pt; margin-left: 7.2pt; text-align: justify;"><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;">“Cầu
đá?”.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15.0pt; margin-left: 7.2pt; text-align: justify;"><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;">Cô gái
không đáp. Ông lão hơi nhíu mày, rồi khuôn mặt bình thản trở lại. Lát sau cô
gái mới hỏi:<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15.0pt; margin-left: 7.2pt; text-align: justify;"><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;">“Cụ ở
đâu?”.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15.0pt; margin-left: 7.2pt; text-align: justify;"><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;">“Dưới
nhà lồng chợ, gần trường học”.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15.0pt; margin-left: 7.2pt; text-align: justify;"><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;">“Vâng”.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15.0pt; margin-left: 7.2pt; text-align: justify;"><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;">Họ thôi
trò chuyện và cả hai đều nhìn ra trời mưa. Nước lắm khi dội xối xả trên những
tàu lá chuối khô, tạo một âm thanh rầm rộ, rồi mưa ngớt và âm thanh ấy chợt như
biến vào khu rừng sắn kế bên, chỉ để lại tiếng nước róc rách chảy dưới kè đá
bên hông thánh đường.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15.0pt; margin-left: 7.2pt; text-align: justify;"><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;">Cô gái
lại nói:<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15.0pt; margin-left: 7.2pt; text-align: justify;"><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;">“Cụ ở
khu nhà lồng chợ lâu chưa?”.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15.0pt; margin-left: 7.2pt; text-align: justify;"><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;">“Từ hồi
nó chưa xây cô ạ”.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15.0pt; margin-left: 7.2pt; text-align: justify;"><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;">“Vậy cụ
ở đó cả nửa thế kỷ còn gì”.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15.0pt; margin-left: 7.2pt; text-align: justify;"><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;">“Ừ, cỡ
đó”.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15.0pt; margin-left: 7.2pt; text-align: justify;"><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;">“Chỗ đó
có khu nghĩa trang mới. Nói mới chứ cũng ngót nghét nửa thế kỷ rồi. Khu cháu ở
hiện tại nghe nói đã có trên ba trăm năm”.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15.0pt; margin-left: 7.2pt; text-align: justify;"><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;">“Khu
nghĩa trang cổ?”.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15.0pt; margin-left: 7.2pt; text-align: justify;"><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;">“Vâng”.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15.0pt; margin-left: 7.2pt; text-align: justify;"><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;">“Ở đó
giờ đâu còn ai”.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15.0pt; margin-left: 7.2pt; text-align: justify;"><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;">“Dạ, chỉ
còn vài cái nhà cổ và nhà cháu là một”.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15.0pt; margin-left: 7.2pt; text-align: justify;"><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;">“Xa vậy
rồi chợ búa thế nào?”.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15.0pt; margin-left: 7.2pt; text-align: justify;"><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;">“Dạ… rồi
đâu cũng vào đó cả, cụ ạ”.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15.0pt; margin-left: 7.2pt; text-align: justify;"><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;">Ông cụ
nhìn cô gái lần nữa rồi chìm vào yên lặng. </span><span lang="FR" style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt; mso-ansi-language: FR;">Và cô ta cũng yên lặng.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15.0pt; margin-left: 7.2pt; text-align: justify;"><span lang="FR" style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt; mso-ansi-language: FR;">Cụ lại thốt hỏi:<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15.0pt; margin-left: 7.2pt; text-align: justify;"><span lang="FR" style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt; mso-ansi-language: FR;">“Quãng hơn ba mươi năm trước tôi cũng từng có nhà ở gần
khu cầu đá. Lúc ấy người ta còn tụ ở đó khá đông. Thời ấy gần tôi có bà Oánh
bán tạp hóa. Không biết giờ bà ấy còn ở đó không?”.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15.0pt; margin-left: 7.2pt; text-align: justify;"><span lang="FR" style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt; mso-ansi-language: FR;">Cô gái có thoáng nghĩ ngợi, rồi hỏi:<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15.0pt; margin-left: 7.2pt; text-align: justify;"><span lang="FR" style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt; mso-ansi-language: FR;">“Phải bà Oánh còn bán cả chè tươi và bánh khảo đậu?”.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15.0pt; margin-left: 7.2pt; text-align: justify;"><span lang="FR" style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt; mso-ansi-language: FR;">Ông cụ reo lên:.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15.0pt; margin-left: 7.2pt; text-align: justify;"><span lang="FR" style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt; mso-ansi-language: FR;">“Ồ, đúng rồi. Bà ấy còn ở đó không?”<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15.0pt; margin-left: 7.2pt; text-align: justify;"><span lang="FR" style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt; mso-ansi-language: FR;">Giọng cô gái trầm hẳn xuống:<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15.0pt; margin-left: 7.2pt; text-align: justify;"><span lang="FR" style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt; mso-ansi-language: FR;">“Bà ấy lọt giếng mất hai chục năm rồi, cụ ạ”.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15.0pt; margin-left: 7.2pt; text-align: justify;"><span lang="FR" style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt; mso-ansi-language: FR;">“Mất hai chục năm rồi? Tội quá! Nghe nói bà ấy có anh con
trai đi học xa. Anh ấy có bao giờ về thăm chốn cũ?”.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15.0pt; margin-left: 7.2pt; text-align: justify;"><span lang="FR" style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt; mso-ansi-language: FR;">Lúc lâu không thấy cô gái trả lời. Cụ nhìn sang thì không
thấy cô ta đâu nữa. Hình như cô ta có chào mình? Cụ bán tín bán nghi.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15.0pt; margin-left: 7.2pt; text-align: justify;"><span lang="FR" style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt; mso-ansi-language: FR;">Mưa đã ngớt hẳn. Ông cụ đứng lên rời bực thềm đá. Cụ nhìn
quanh và không thấy bóng dáng cô ta đâu. Cụ bước đi và đầu nảy câu hỏi: Nhỏ này
cỡ ngoài đôi mươi tí đỉnh, sao nó biết rành chuyện bà Oánh tạp hóa?<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15.0pt; margin-left: 7.2pt; text-align: justify;"><span lang="FR" style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt; mso-ansi-language: FR;">Rồi cụ kéo cao cổ áo bước vào những sợi mưa sau
cùng.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15.0pt; margin-left: 7.2pt; text-align: justify;"><span lang="FR" style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt; mso-ansi-language: FR;">***<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15.0pt; margin-left: 7.2pt; text-align: justify;"><span lang="FR" style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt; mso-ansi-language: FR;">Những sợi mưa sau cùng tưởng là mưa sẽ dứt, ai dè nó lại
kéo tới một trận mưa nữa và xem chừng trận này còn lớn hơn trận mưa trước.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15.0pt; margin-left: 7.2pt; text-align: justify;"><span lang="FR" style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt; mso-ansi-language: FR;">Hai đầu hồi ngôi thánh đường sụp đổ cùng lúc ùa vào hai
người đàn ông. Một vẫn là cụ già ban nãy và một là người đàn ông trung niên.
Mưa tạt tứ bề. Sau cùng họ cũng rút vào chỗ thềm đá có mái che để đụt mưa.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15.0pt; margin-left: 7.2pt; text-align: justify;"><span lang="FR" style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt; mso-ansi-language: FR;">“Úi dà dà, mưa lớn quá!”.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15.0pt; margin-left: 7.2pt; text-align: justify;"><span lang="FR" style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt; mso-ansi-language: FR;">Cụ nói nhưng người đàn ông chẳng tỏ dấu hiệu gì nghe thấy.
Chỉ từng đợt mưa đổ rào rào qua những tàu lá chuối khô.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15.0pt; margin-left: 7.2pt; text-align: justify;"><span lang="FR" style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt; mso-ansi-language: FR;">“Lớn quá, mưa lớn quá ông hả?”.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15.0pt; margin-left: 7.2pt; text-align: justify;"><span lang="FR" style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt; mso-ansi-language: FR;">Người đàn ông đã nhận ra ông cụ muốn nói gì, ông ta nói
như hét, mong giọng mình át được tiếng mưa:<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15.0pt; margin-left: 7.2pt; text-align: justify;"><span lang="FR" style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt; mso-ansi-language: FR;">“Cụ nói gì?”.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15.0pt; margin-left: 7.2pt; text-align: justify;"><span lang="FR" style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt; mso-ansi-language: FR;">Cụ giơ bàn tay chỉ ra ngoài mưa. Người đàn ông hiểu nhưng
chỉ gật gù. Một lát ông moi trong túi ra gói thuốc và hộp diêm. Ông mời ông cụ
nhưng ông cụ khước từ. Ông ta bật diêm đốt thuốc. Ông rít một hơi và nhả khói
ra ngoài trời mưa.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15.0pt; margin-left: 7.2pt; text-align: justify;"><span lang="FR" style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt; mso-ansi-language: FR;">“Tôi bỏ thuốc tính đến nay đã gần bốn mươi năm,” ông cụ
nói. “Người ta bảo sao nhỉ? Bỏ vợ bỏ con như bể lấp/ dẹp trà dẹp rượu quá dời
non. Lấp bể dời non là chuyện không tưởng. Ai ngờ tôi bỏ được ông ạ. Nhất định
không làm nô lệ cho nó nữa”.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15.0pt; margin-left: 7.2pt; text-align: justify;"><span lang="FR" style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt; mso-ansi-language: FR;">“Phục cụ”.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15.0pt; margin-left: 7.2pt; text-align: justify;"><span lang="FR" style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt; mso-ansi-language: FR;">Tự dưng ông cụ hỏi:<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15.0pt; margin-left: 7.2pt; text-align: justify;"><span lang="FR" style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt; mso-ansi-language: FR;">“Trước khi trận mưa ập trở lại, trên đường chạy vào nấp ở
đây, ông có thấy một cô gái từ đây chạy ra ngoài cánh đồng sắn không?”.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15.0pt; margin-left: 7.2pt; text-align: justify;"><span lang="FR" style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt; mso-ansi-language: FR;">Người đàn ông chợt nhíu mày:<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15.0pt; margin-left: 7.2pt; text-align: justify;"><span lang="FR" style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt; mso-ansi-language: FR;">“Cô ấy mặc quần đen, áo hồng?”.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15.0pt; margin-left: 7.2pt; text-align: justify;"><span lang="FR" style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt; mso-ansi-language: FR;">“Ông biết cô ấy à?”.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15.0pt; margin-left: 7.2pt; text-align: justify;"><span lang="FR" style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt; mso-ansi-language: FR;">“Tôi đang đi tìm cô ấy đây. Vâng, …vợ tôi đấy”.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15.0pt; margin-left: 7.2pt; text-align: justify;"><span lang="FR" style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt; mso-ansi-language: FR;">Ông cụ nhìn kín người đàn ông, rồi buột miệng nói:<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15.0pt; margin-left: 7.2pt; text-align: justify;"><span lang="FR" style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt; mso-ansi-language: FR;">“Thấy cô ấy còn trẻ lắm, chừng …ngoài đôi mươi”.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15.0pt; margin-left: 7.2pt; text-align: justify;"><span lang="FR" style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt; mso-ansi-language: FR;">Người đàn ông nói tỉnh:<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15.0pt; margin-left: 7.2pt; text-align: justify;"><span lang="FR" style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt; mso-ansi-language: FR;">“Vâng, tôi gần gấp đôi tuổi cô ta”.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15.0pt; margin-left: 7.2pt; text-align: justify;"><span lang="FR" style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt; mso-ansi-language: FR;">Ông cụ nói:<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15.0pt; margin-left: 7.2pt; text-align: justify;"><span lang="FR" style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt; mso-ansi-language: FR;">“Đội mưa mà đi thế này trúng cảm thì chết!”.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15.0pt; margin-left: 7.2pt; text-align: justify;"><span lang="FR" style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt; mso-ansi-language: FR;">Người đàn ông tính nói gì đấy, rồi lại thôi. Anh ta đốt
thêm điếu thuốc khác, rồi nói:<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15.0pt; margin-left: 7.2pt; text-align: justify;"><span lang="FR" style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt; mso-ansi-language: FR;">“Thực tôi thấy cụ quen quen, chừng như đã gặp đâu đó lâu
lắm rồi”.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15.0pt; margin-left: 7.2pt; text-align: justify;"><span lang="FR" style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt; mso-ansi-language: FR;">“Tôi cũng thấy ông quen quen. Có phải ông là Quý con bà
Oánh bán tạp hóa không?”.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15.0pt; margin-left: 7.2pt; text-align: justify;"><span lang="FR" style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt; mso-ansi-language: FR;">Người đàn ông hơi trố mắt:<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15.0pt; margin-left: 7.2pt; text-align: justify;"><span lang="FR" style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt; mso-ansi-language: FR;">“Nhưng bác không phải là bác Thái hốt thuốc Bắc và làm
thuốc tễ đấy chứ?”.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15.0pt; margin-left: 7.2pt; text-align: justify;"><span lang="FR" style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt; mso-ansi-language: FR;">“Tôi đây. Thái đây”.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15.0pt; margin-left: 7.2pt; text-align: justify;"><span lang="FR" style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt; mso-ansi-language: FR;">“Hữu duyên thiên lý năng tương ngộ bác Thái ơi. Mấy chục
năm qua đi ai ngờ lại gặp nhau giữa đường thế này!”.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15.0pt; margin-left: 7.2pt; text-align: justify;"><span lang="FR" style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt; mso-ansi-language: FR;">Hai người đàn ông nhận ra nhau và họ mừng khôn tả. Dưới
những đợt mưa tầm tã, họ kể cho nhau nghe những chuyện ngày qua. Đời ông cụ và
nghề nghiệp không có gì thay đổi, nhưng gia đình người đàn ông thì lắm biến
thiên. Mẹ lọt giếng mất mà đến nay vẫn là một nghi án. Còn anh thì học hành
không suôn sẻ, có nghĩa là thất bại; và vợ anh đúng là một oan gia nếu có thể gọi
là oan gia. Mẹ anh rơi xuống giếng và gào la đủ ba ngày dưới giếng cho đến lúc
hết hơi mà chết. Vợ anh lúc đó mới bảy tuổi, không hề kêu la hoặc chạy đi cầu cứu
lối xóm. Cô rúc vào một góc tủ, nằm run rẩy đủ ba ngày cho đến khi người hàng
xóm tạt qua nhà và khám phá ra cô nàng sắp chết đói.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15.0pt; margin-left: 7.2pt; text-align: justify;"><span lang="FR" style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt; mso-ansi-language: FR;">Và anh từ phố trở về, làm tiếp ý nguyện của mẹ thường nói
với anh lúc bà còn sống: Khi nó mười bảy tuổi nó sẽ là vợ con! Dù trong bất cứ
hoàn cảnh nào con không được làm trái ý mẹ.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15.0pt; margin-left: 7.2pt; text-align: justify;"><span lang="FR" style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt; mso-ansi-language: FR;">Mẹ mất, anh đi làm nuôi em cho đến năm Lài, tên đứa em
nuôi, tròn mười bảy tuổi.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15.0pt; margin-left: 7.2pt; text-align: justify;"><span lang="FR" style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt; mso-ansi-language: FR;">Lài là con gái của cặp vợ chồng vốn là bạn thân của mẹ
nàng. Họ qua đời trên đường tới thăm bà vì tai nạn xe hơi, để lại cho bà nuôi
Lài lúc nàng lên bảy.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15.0pt; margin-left: 7.2pt; text-align: justify;"><span lang="FR" style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt; mso-ansi-language: FR;">Ông cụ nghe xong câu chuyện thì hết mưa và vừa lúc trăng
lên.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15.0pt; margin-left: 7.2pt; text-align: justify;"><span lang="FR" style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt; mso-ansi-language: FR;">Anh nói với ông cụ:<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15.0pt; margin-left: 7.2pt; text-align: justify;"><span lang="FR" style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt; mso-ansi-language: FR;">“Lâu lâu vợ cháu lại bỏ nhà đi lang thang, và cháu phải
đi tìm”.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15.0pt; margin-left: 7.2pt; text-align: justify;"><span lang="FR" style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt; mso-ansi-language: FR;">***<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15.0pt; margin-left: 7.2pt; text-align: justify;"><span lang="FR" style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt; mso-ansi-language: FR;">Nhưng câu chuyện Quý kể trên bệ đá ngôi thánh đường sụp đổ
có đúng là như thế? Sau này có người dị nghị rằng khi cãi nhau với mẹ bên bờ giếng,
Lài đã xô bà xuống, trước khi chạy vào góc tủ nằm khóc đủ ba ngày đêm. Quý cố
lý luận để không tin đó là sự thật. Một bé gái bảy tuổi có thể nóng giận và làm
được điều đó không? Không, cả tình lẫn lý, vợ anh không thể làm điều đó
dù có nóng giận thế nào.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15.0pt; margin-left: 7.2pt; text-align: justify;"><span lang="FR" style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt; mso-ansi-language: FR;">Dù sao lời dị nghị ấy vẫn là một cái đinh âm thầm đóng
vào đầu Quý. Và không dễ nhổ ra.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15.0pt; margin-left: 7.2pt; text-align: justify;"><span lang="FR" style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt; mso-ansi-language: FR;">Chỉ một điều đáng sợ ở Lài là nàng sát sinh. Khi lên mười,
ong kiến bướm sâu không còn dấu tích tồn tại trong vườn nhà anh. Nàng giết sạch!
Giết một cách lạnh lùng! Quý ái ngại về việc này nhưng không hiểu sao chưa một
lần anh lên tiếng can dự vào việc Lài làm. Cứ như một kẻ có mối lo tiềm ẩn
trong người, rằng hãy để nàng khoa dao giết bất cứ sinh vật nào nàng muốn, hơn
là để một ngày nàng xoay mũi dao vào ngực mình.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15.0pt; margin-left: 7.2pt; text-align: justify;"><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;">***<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15.0pt; margin-left: 7.2pt; text-align: justify;"><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;">Những
người lính tuần trên con đường trăng lầy lội với ruộng sắn hai bên, đêm ấy đã
tìm ra xác ông cụ. Ông nằm chết còng queo vì một nhát dao đâm trúng tim.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15.0pt; margin-left: 7.2pt; text-align: justify;"><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;">Vài người
khai họ đã nom thấy ông cụ từ ngôi thánh đường đi ra vào một buổi chiều tối có
mưa<a name="m_8224617763722073302__GoBack"></a>, còn Quý là người khai sau cùng
thì nói đã ngồi đụt mưa trên bệ đá trong ngôi thánh đường sụp đổ với ông cụ.
Hai người có trao đổi dăm ba câu chuyện “đầu ngô mình sở” từ mấy chục năm trước
với nhau, cho đến lúc hết mưa thì chia tay, ông cụ đi về hướng nghĩa trang mới
còn anh đi về hướng nghĩa địa cổ.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15.0pt; margin-left: 7.2pt; text-align: justify;"><i><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;">Houston, 15/12/2019</span></i><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;"><o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15.0pt; margin-left: 7.2pt; text-align: justify;"><a href="https://vanviet.info/tag/ha-thuc-sinh/"><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;">Hà Thúc Sinh</span></a><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;"><o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15.0pt; margin-left: 7.2pt; text-align: justify;"><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;"><o:p> </o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15.0pt; margin-left: 7.2pt; text-align: justify;"><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;"><o:p> </o:p></span></p>VanPhamhttp://www.blogger.com/profile/01762240262953531124noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-1364707101552820359.post-17931796263146370402024-02-23T20:20:00.003+07:002024-02-23T20:25:56.129+07:00THỞ DÀI<p> </p><div class="separator" style="clear: both; text-align: center;"><a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEg1kXAO1m9glOiaSBS_ss4J1-GRr0ALL0aZ5FTS6MYjhMcSibzv9BDQFNtIbsm6IPNs4NPH6qv30vI8E7ZQPuISg_KQuc_NVglAUJhS78fvFYvbAh43BZO_J7X3SR_IerNFMFs9oylXjR2796r2jV-kb6UFv-Kd80-jXcMdg1K7xJJnDIr7IZihL3F6xVs/s838/th%E1%BB%9F%20d%C3%A0i.jpg" style="clear: left; float: left; margin-bottom: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" data-original-height="838" data-original-width="576" height="320" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEg1kXAO1m9glOiaSBS_ss4J1-GRr0ALL0aZ5FTS6MYjhMcSibzv9BDQFNtIbsm6IPNs4NPH6qv30vI8E7ZQPuISg_KQuc_NVglAUJhS78fvFYvbAh43BZO_J7X3SR_IerNFMFs9oylXjR2796r2jV-kb6UFv-Kd80-jXcMdg1K7xJJnDIr7IZihL3F6xVs/s320/th%E1%BB%9F%20d%C3%A0i.jpg" width="220" /></a></div><p></p><blockquote><p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span style="color: #3d85c6;"><i><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">“Thở Dài</span></i><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;"> (Bách Khoa số
158, 1/8/1963) truyện ngắn thứ hai, giá trị không thua gì tác phẩm <i>Thăm
chị buổi chiều</i> của nhà văn đàn anh Võ Phiến, cùng đăng trên số Bách
Khoa này.<o:p></o:p></span></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;"><span style="color: #3d85c6;">Trong một xóm quê, Cỏ May, 16 tuổi,
ngây thơ non dại, rong chơi cùng đám bạn học tản cư. Tây càn. Lũ trẻ chạy hết,
chỉ còn một mình Cỏ May lạc lõng không chạy kịp vì nó có tật ngồi lâu tê chân.
Điều, đứa con trai dũng mãnh, lớn hơn nó ba tuổi, thầm yêu nó, rủ nó ra ngồi
cho y vẽ, cũng bỏ nốt. Đột ngột. Kinh hãi. Cỏ May không hét được, cũng không
khóc được. Điều, còn ngoái lại nhìn nó lâm nạn, rồi không bao giờ nhìn nó nữa.
Cỏ May trở thành cô giáo già, 30 tuổi. <o:p></o:p></span></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;"><span style="color: #3d85c6;">Đời Cỏ May là tiếng <i>thở dài</i> của
người con gái bị Tây làm nhục thủa thiếu thời, vết rách sâu buốt, không sao vá
được, không thể lấy chồng. Mỗi dòng chữ nhẹ nhàng là một vết roi quất vào sự đê
hèn vô cảm của xã hội cổ hủ, đầy thành kiến, người con gái bị hiếp dâm lặng lẽ
bị sa thải như rác rưởi, cặn bã.” (Thụy Khuê)</span></span></p></blockquote><p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;"><span style="color: #3d85c6;"></span><o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><b><span face=""Arial","sans-serif"" style="color: #0070c0; font-size: 10pt;">THỞ DÀI
- Truyện ngắn Túy Hồng<o:p></o:p></span></b></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">Nếu bọn học trò hiểu mình thì những
bài luận văn của chúng đừng kéo dài ra nữa. Lớp đệ thất mà hầu hết bài nào cũng
giăng đầy bốn trang giấy học trò. Nói mãi là thời buổi bây giờ con người chỉ chọn
thứ văn chương ngắn ngắn mà chúng không tin. Những câu què, câu gãy mình vừa gạch
vừa rên, thêm mấy cái lỗi chính tả nữa, thật là ngứa ngáy khó chịu.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">Tôi tưởng là mình cao tay ấn lắm rồi
khi trị chúng, nói với chúng như thế này:<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">Thân Trọng Khanh ! Cô dặn mấy lần rồi
mà suốt bài luận chỉ đếm được hai cái chấm, thật là một bài văn nghẹt thở, thác
loạn. Đây này, các em nghe một câu văn, chỉ một câu thôi. Viêm đứng lên bịt mũi
Khanh lại. Tất cả lớp hãy nín thở, cô nín thở với các em. Khanh hãy đọc to lên,
không cho thở, nếu đọc dứt câu mà chúng ta nín thở được thì lần sau được tiếp tục
viết dài..<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">Xấp luận dày bằng cả công phu lương
tâm nhà giáo, chấm lai rai cả tuần. Thật là đau mắt, nhức đầu, mỏi lưng, chán đời.
Tôi xếp tên những học trò yêu xuống cuối xấp đề níu mình ngồi chấm lâu hơn như
hồi còn bé thường chôn những miếng ăn ngon trong đáy chén.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">Trên trời trăng tròn một vòng, đẹp và
trong như học trò tôi thường tả trong bài luận. Muỗi chích rát hai bàn chân
nhét dưới gầm bàn. Tôi chịu khó chấm cho đến bài của Quốc Viêm.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">Bài của Viêm lạc đề. Ý tưởng hắn tung
tăng chạy chơi ngoài đề tài. Cô giáo bảo «hãy tả một cơn mưa giông và nói cảm
tưởng» mà hắn gạt cả mưa gió ra ngoài hết tuy bài làm có go ngắn lại!<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">« Trời nắng chang chang, cây cối đứng
sững ra như nghe bài hát suy tôn. Bỗng dưng mây đen từ mùa đông năm ngoái trở về
trộn xám bầu trời. Gió ào ào thổi lên hất tung cát bụi vào mắt... Rồi mưa.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">« Trong nhà, em vừa vẽ tranh tô màu vừa
nhìn xa gần. Em cảm thấy buồn hình như có vài giọt mưa đang khóc nhẹ trong lòng
em . Bỗng từ ngoài ngõ, một cô gái nhỏ, nhỏ bằng em gái của em, cúi đầu chạy
vào đụt mưa dưới mái hiên. Nàng đứng cách em không đầy hai thước. Đầu tóc búp
bê Nhựt bản vươn ngoài cửa sổ. Em nảy ra ý vẽ một đầu tóc con gái nhỏ. Cô kiều
mẫu nôn nao nhìn từng giọt mưa. Em hoà ba ly nước màu: màu tím, màu đỏ, màu
nâu... Rồi vung tay chấm phá. Càng vẽ càng lúng túng. Vẽ tay vẽ chân thì rất dễ.
Cái đầu người ta không thể cắt ra được mà đặt lên giấy để đồ. Em cứ ham hố vẽ
nhưng càng vẽ càng tức. Nổi xung, em xếp hết giấy tờ lại, đập hai tay xuống bàn
thật mạnh và hét tướng:<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">- Ta thèm muốn một cái đầu con gái.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">Đầu tóc hung nhỏ quay ngay lại, hai hạt
mắt đen nhãn lồng cuống quýt chạy tròn và chụp nhìn em rồi đậu trên những ly nước
màu. Vụt một cái cô em phóng thân ra ngoài trời mưa như con sẻ non. Em ngẩn ngơ
tìm hiểu. Thôi chết! cô bé nghe lời nói tàn bạo của em rồi hốt hoảng nhận lầm
ba ly nước màu ra những thứ khác. Cô em dám cho rằng ly nước màu tím là thuốc độc,
ly nước đỏ là màu máu, máu nóng và ly màu nâu phải là rượu. Chắc nàng yên trí rằng
em đang say, say rượu, say máu và say giết. Có thế mới bỏ em mà chạy chứ. Gan
đàn bà! Đàn bà ai cũng tội cả!<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">« Mưa tạnh. Em vội chạy ra vườn xem lại
cảnh vật. Mọi thứ đều tươi mát vì mới tắm. Một con rắn mối thấy tạnh mưa mò đi
kiếm ăn dưới gốc thanh trà. Bỗng lão mèo đen xông ra chực vồ. Em hoảng hốt lấy
đá ném mèo giải thoát cho rắn mối. Rắn thoát chết chạy về hướng đông nam để em
đứng tần ngần mơ màng những chuyện trả ân huyền bí... <o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">Tôi thở thật kêu. Không biết ngả nào
mà cho điểm nữa. Thật là ly kỳ hấp dẫn. Thường ngày Viêm viết được, lâu lâu mới
điên lên một lần; hắn biết tính mình hay cười.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">Bài luận của Quốc Viêm là con người của
hắn. Nhìn Viêm ngồi nghe giảng bài tôi thương hắn triệt để. Hai mắt xoay đủ mọi
chiều, hắn còn nghe bằng mắt và bằng đầu. Nhìn hai lỗ tâm hồn ấy, mình dò được
lối diễn xuất của mình có vào sâu tầm hiểu biết của học sinh không. Mỗi lần tan
lớp, Viêm tiễn tôi ra cửa bằng hai hạt mắt đen quyến luyến. Đã bao lần hai chấm
sao nhỏ ấy chong sáng một thời quá vãng của tôi. Tôi thấy lại cái nhìn của anh
Khôi, tôi gặp lại lũ bạn vui nhộn.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">Anh Khôi ! Hễ em ngồi lâu thì tê một
chân. Mỗi lần như thế, em ngồi đè lên bàn chân khốn khổ ấy, sợ máu đi qua đau đớn
thấu gân, da, thịt. Nhưng anh lại rút chân em ra thật dài, anh lấy tay vỗ nhẹ
vào bàn chân và vuốt từ đầu gối trở xuống. Bàn tay anh đầy máu di chuyển điều
hòa trong thân thể em. Em nhăn nhúm mặt lại để anh đau đớn với em.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">Anh Khôi chăn dắt một bầy em nhỏ. Những
ngày tản cư sống không biết sợ. Đạn reo veo véo nhưng không một viên nào đến gần
chúng tôi cả. Tây đổ bộ là công việc của họ, không can dự chi đến phần vui của
chúng tôi cả. Chú tôi có rủ thêm mấy gia đình bạn về lánh nạn ở nhà thờ. Bảy
tám gia đình sống chung dồn được một bầy trẻ nhỏ. Tôi mười sáu tuổi chẵn nhưng
vẫn còn nguyên con nít dại khờ, suốt ngày rong chơi phờ phạc cả người, quên
nhìn xuống bộ ngực đã trưởng thành. Các cha mẹ sợ con em thất học nên rước anh
Khôi về dạy chữ, dạy hát và làm trọng tài cho những xích mích gây gổ của tuổi
thơ. Thầy giáo dạy học và dỗ em nhỏ. Gần ba chục trẻ, ở những lớp vỡ lòng anh
Khôi lãnh thêm phần việc vú em. Chúng tôi bám lưng anh sát nút, anh đặt ra nhiều
câu chuyện đời xưa nay khiến lũ trẻ mê man quên quấy rầy cha mẹ. Chính phủ,
hoàng đế đều thua, anh Khôi là nhất hết cả. Anh bảo sau này tôi sẽ làm cô giáo
nên thường buộc tôi phải đứng lên giữa sân tìm nghĩ một cái gì kể trước đám
đông. Bao giờ tôi cũng kể chuyện đời xưa, chữ quốc ngữ người Pháp mới đặt ra
sau nầy, nhưng trong chuyện đời xưa của tôi, con zéro có từ thuở trời đất còn gần
nhau, có đường đi lên xuống xuyên qua những vòm mây năm màu. Ngọc Hoàng muốn
đem văn hóa nhà Trời xuống trần gian ngu muội nên truyền Kim Tinh xuống trần
làm một thầy đồ dạy chữ nghĩa. Lúc ấy quả đất còn ở thời kỳ sơ khai, khí u uất
ngày đêm xông lên mờ mịt nên qủy sứ lẫn lộn với người ta. Thấy con người cắp
sách đi học, lũ quỷ cũng bắt chước, cũng lều chõng, cũng tráp sách, nhưng hoang
hạng nhất là quỷ, chúng phá thầy, giỡn thầy, chọc bạn, nhất là những anh khóa
có vợ trẻ ở nhà. Ông thầy khổ sở, đầu hàng lũ học trò du đãng, ông khóc như mưa
rào trốn về Trời xin từ chức, vái tạ cái nghề đày đọa tinh thần đó. Trời muốn bỏ
tù ông hay đày hóa thành con vật chi cũng được nhưng đừng sai ông gõ đầu quỉ.
Trời bối rối. Thái Bạch chầu bên cạnh mau miệng tâu xin cho nhà giáo một món bửu
bối. Đó là một cái vòng sắt trăm màu hấp thụ tinh khí âm dương, ngày đêm đun
trong lò bát quái của Thái Thượng Lão Quân, khi thầy niệm chú tung lên trời, bửu
bối sẽ bay thẳng lên, trông vào đầu quỷ sứ siết mạnh, thật mạnh, nhức nhối vô
cùng, đau gấp mười chiếc vương miện trên đầu Tôn Hành Giả nữa. Bọn quỷ trâu lắm,
thế mà cứng trở nên mềm, có kỷ luật và học hành tiến bộ trông thấy. Tuy nhiên
đã là học trò thì làm sao khỏi vấp phải tội lỗi. Thỉnh thoảng vẫn còn vài kẻ
chơi quấy bị chụp vòng sắt lên đầu. Nghiệm ra, nhiều khi chỉ vì một sơ xuất nhỏ
nhặt nhưng đầu vẫn chịu cực hình y như kẻ trọng tội nên một hôm toàn thể học
sinh đồng qùy xin thầy áp dụng luật phân biệt tội nặng tội nhẹ để trừng trị cho
cân xứng. Giáo sư mủi lòng, định rằng từ nay hễ ai mà bê bối thì phạt treo; thầy
sẽ ghi vào sổ một vòng tròn làm dấu, đếm được nhiều vòng sẽ trị sau, vòng sắt sẽ
chụp lên đầu… Kể từ ngày ấy, mọi ông thầy trên thế gian đều bắt chước cái lệ
ghi vào sổ điểm từng vòng, từng vòng mà ngày nay gọi là con số không.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">Nhưng anh Khôi có một kẻ không phục;
đó là Điều mười chín tuổi, lớn nhứt trong bọn. Hắn bắt đầu luyện tập cơ thề ì ạch,
sáng nào cũng dậy sớm chạy bộ vài vòng quanh xóm làm bầy chó cao hứng đuổi theo
sủa vang dậy. Ai cũng quở. Da dẻ Điều ăn nắng đen như bánh đường Quảng ngãi, biệt
hiệu hắn là «Điều đường đen». Hắn hay làm quan trọng như trên trái đất chỉ mình
hắn là đáng kể. Tôi cứ nhởn nhơ làm con nít cho hắn khinh. Điều là một chàng
thi sĩ nhưng hắn không bao giờ làm thơ ca tụng mẹ. Tôi phục người lớn, tôi
thương những hộp phấn, những thỏi son, những chiếc kẹp giắt tóc, và tôi cũng
thương vẻ đẹp không son phấn của mẹ Điều, tấm nhan sắc non bốn mươi với hai con
mắt trữ tình, vòng môi cong cong và không tái ngay cả những buổi sáng mai ngủ dậy.
Tôi thích nghe cha Điều nói chuyện thời thế, nhất là lúc ông bàn về người dân
Tây. Mẹ Điều sợ Tây sảng hồn sảng vía. Ông cha bao giờ cũng suy bụng ta ra bụng
người :<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">– Mình gặp Tây cũng như gặp tri kỷ. Tại
Pháp, nhất là sĩ quan, họ trọng người trí thức lắm. Tôi mà nói tiếng Tây ra thì
thù hóa bạn, họ nể mình, bắt tay mình ngay và còn có cả biscuit, champagne ăn uống
lu bù nữa... một chốc là thả về ..<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">Điều nghiêm giọng :<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">– Ba à, anh Khôi có giấu lựu đạn trong
người. Anh quyết ném tụi Tây trước khi bị bắt...<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">Bà kêu to:<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">– Có đời thuở nào trứng mà dạy khôn
cho mén... Mày không có lỗi?. . Không có cha chúng mày thì chúng mày đốt nhà.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">Điều đọc sách ngâm thơ và nhìn trăng
luôn luôn. Những buổi trưa nắng xém cỏ, hắn cởi áo cụt hì hục vẽ tranh đồng
quê. Nhìn Điều sáng nào cũng tập thở tập chạy, bà mẹ thắc mắc.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">– Mày tập dữ rứa mà cái bụng còn chưa
chắc... đúng rồi, lúc bé mày bú sữa sống khi tao có mang thằng Trai.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">– Mẹ, sữa sống có phải lúc người mẹ
đang có thai đứa em mà thằng anh hay con chị còn đeo bú mę phải không ? Cha mẹ
ích kỷ lắm..<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">Tôi thấy Điều vô tích sự và lẻ loi như
cây đu đủ đực. Nghe giọng ngâm thơ của hắn thì hay nhưng nhìn thì mất hết cảm
tình. Hai tay hắn từ từ giang rộng và giựt giựt mãi để bế nàng Thơ; tất cả mắt,
miệng, cằm, môi đều rung động, vẻ trơ trẽn, khác với lúc Điều học bài, lúc nói
chuyện; mặt Điều như mê đi Khi hồi tỉnh, thấy tôi chăm chú nhìn, Điều gọi đến
tâm sự :<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">– Cỏ May ơi, ta cô đơn nên tâm hồn như
chết héo. Lúc còn bé tí, Cỏ May có bú không? Mẹ ta bận có mang em Trai nên ta
phải bú sữa vữa. Cha mẹ thật ích kỷ, chỉ biết thương yêu riêng mình, quên nghĩ
đến con, dành cả phần con, phá hư bầu sữa của con.. Cái bao tử của ta chừ còn ọc
ạch…<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">Trong lúc Điều lừng đừng cô độc, thì
chúng tôi chơi bời mê mệt. Có lúc cả bọn chơi chung và có lúc phải chia ra hai
phe trai gái riêng rẽ. Thằng Danh bắt đầu thoát xác con nít và giọng nói bể ồm ồm,
hai đầu gối luôn luôn « lãnh sẹo » trầy da rớm máu cả đời, nhiều khi khô đen
như hai miếng cơm cháy, chụp tắc kè hay không chỗ chê. Buổi trưa trời nắng độc,
cây cối đứng trơ ra, thẳng Danh dẫn cả bọn giặc non sục sạo lùng kiếm tắc kè
cùng làng. Biệt tài của hắn là thộp ngay cổ mà mấy cái gai dưới đầu con vật vẫn
còn nguyên, không bao giờ bị cắn ngã hậu. Danh đè cổ tắc kè ra, lấy một nhúm
bông gòn nhúng vào rượu để lau chùi mình mẩy khử trùng. Cái đuôi con vật rối
rít kêu cứu. Khi trên mình tắc kè không còn một loại vi trùng bệnh tật truyền
nhiễm nào nữa, Danh mới phết vào một lớp keo thật dày rồi tỉ mỉ lấy bông gòn
dán lên, đắp áo bông cùng mình con vật chỉ chừa hai mắt cho chú tắc kè chiêm
ngưỡng cuộc đời. Danh lấy hai cái lông chim chấm « côn » găm lên cô tắc kè, điệu
như hai chiếc lông trĩ trên mũ minh tinh màn bạc. Xong đâu vào đấy, Danh mới lấy
cu-lơ nước hòa màu vẽ vào, tô lục chuốt hồng cho thân phận tắc kè.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">Danh muốn sưu tầm đủ loại tắc kè : cao
bồi, thợ săn, tu sĩ. Cứ phết keo, phích bông gòn, vẽ, tô màu, rồi tưởng tượng
theo ý mình. Mấy chú tắc kè con gai góc khó xài, góc cạnh phức tạp khó độn
bông, Danh đợi đến đêm đi săn thằn lằn thế vào nhưng thằn lằn hể đụng đến là đứt
đuôi và da bụng thằn lằn trắng hếu- mềm xèo, rờ mà lợm tay.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">Con Ty Ty rủa thằng Danh là hung thần.
Sao nỡ tay đổi tác phong, hình dạng tắc kè để rồi đây đồng bào không ai còn biết
gốc tích chúng nữa. Làm người ta mất gia đình mất tổ quốc, mất nhân loại, mất cả
bản thân mình nữa, Ty Ty ngồi hàng giờ trước lồng nhốt tắc kè. Lũ tù nhân của
Danh không hề biết xót xa cho số phận mình. Chúng đấu võ hơn thua nhau cả ngày,
rớt từng mảnh bông, chúng cắn chùng nhau từng miếng. Danh giá chi chuyện ở tù
mà huynh đệ còn tương tàn? Nhân đạo ở đâu? hạnh phúc ở đâu? Ty Ty không biết ai
là chàng, ai là nàng. Lũ tắc kè cũng không nhận ra nhau dưới lớp bông. Muốn «
yêu » và được “yêu » thì phải biết ai thuộc âm, ai thuộc dương. Bị bắt buộc
quên chuyện ái tình nên chúng đánh nhau cho đỡ buồn, đánh tơi bời, húc vẹo cả lồng,
khó mà tìm được một tắc kè nghệ sĩ sống thuần bằng tâm hồn. Cuộc đời ngang đây
thật hết sạch mọi sinh thú.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">Cuộc vui kéo dài không hết, không khí
đồng quê bổ khỏe, gió đồng quê lành mạnh, chúng tôi đi ngủ khi gà vịt lên chuồng.
Trời chạng vạng, thằng Bô tổ chức cuộc đua vịt. Hắn cắt giấy, viết chữ số lên
trên, rồi dán vào lưng bầy vịt và cả tụi vừa vây kín vừa xua đàn vịt chạy nước
rút. Lũ vịt không ham đoạt cúp cứ nép vào nhau vừa chạy, vừa hỏi thăm nhau rộn
đám.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">Nhưng khi bọn con trai đánh trận cờ
lau thì phái yếu không cần tham dự vì Đinh Bộ Lĩnh dẹp chưa yên mười một sứ
quân đã thèm lấy vợ. Thằng Sĩ làm mai xông vào đám con gái kéo bừa một ả...<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">Xung quanh tôi, Tây đã đổ bộ rầm rầm.
Nếu không có người lớn can thiệp thì những ngày tản cư hoàn toàn dùng để chơi.
Mẹ mắng tôi là đứa vô tâm vô tạng. Ý mẹ muốn rút tôi ra khỏi cuộc vui, mẹ không
tin tôi còn nhỏ nữa. Chị Vân hơn tôi có hai tuổi mà đã đầy đủ thước tấc người lớn
- tôi muốn nói đến chu vi của buồng ngực. Anh Khôi giờ đây cơm đùm cơm vắt trốn
chạy cùng làng. Thỉnh thoảng tôi có chong tai nghe những việc làm độc ác và dơ
bẩn của lính Tây nhưng biết xong lại trả về cho người lớn. Bây giờ mẹ, các cô,
các bà trong nhà chia nhau chun vào sống tạm với những người nghèo. Mẹ bắt cóc
tôi theo một bên chân. Nhà thờ tổ gần như bỏ hoang hằng ngày. Các bà mẹ quẹt
than và mồ hóng lên mặt, lên tay chân, tóc tai thì vày vò cho rối nùi, mượn áo
quần nhớp mặc vào. Mẹ kéo tôi và chị Vân vào bếp vạt hết đầu tóc chỉ còn chừa một
cái chóp, đánh bóng da mặt và cổ bằng lọ nghẹ, kẻ khóe mắt bằng bột nghệ, tay
chân như trét dầu hắc. Bọn trẻ nhìn tôi sắm tuồng rồi nhận xét riêng với nhau :<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">– Bác Tham gái sợ Tây bắt Cỏ May về
làm con nuôi…<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">Những lúc nghe báo động, mẹ kẹp hai chị
em bên nách tay chân run giật, miệng lẩm nhẩm cầu kinh Phật Bà. Tay mẹ trét lọ
thêm lên mặt, bết tro thêm vào áo quần tôi. Mẹ di ngón tay tro vào trán tôi dặn
đừng bén mảng về nhà thờ tổ. Tôi thèm chơi đến khô nước miếng. Đội lốt lọ lem
ban đầu thì hay hay nhưng dần dần cô độc như cây trụi lá. Tôi rình tuột tay mẹ
là chạy ra với lũ bạn hiền. Bọn hắn phủi quần áo và kỳ cọ mặt mày cho tôi. Mẹ cầm
roi mây quất loạn xạ cả tụi.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">Một hôm, mẹ ngủ trưa mê mệt, Điều nháy
mắt chỉ chỏ dụ tôi sang chơi bên nhà thờ tổ. Tôi lủi theo hắn, vốc nước ao rửa
mặt vội vàng. Trưa nay nội bọn giải tán đi đâu cả trừ con Thanh phơi bụng nằm
chơi trên tấm phản dưới nhà ngang. Điều bảo tôi phủi chân lên ngồi bên Thanh và
yêu cầu giữ im lặng đề hắn vẽ chân dung «Ruột thịt”. Chúng tôi ngồi coi Điều vẽ
thật lâu, sốt ruột sợ mẹ, đến khi bàn chân mặt của tôi bắt đầu tê thì một tên
lính Tây ngất ngưởng đi vào. Điều và Thanh văng mình chạy. Bàn chân trái không
tê cũng cứng sững, tôi bại cả toàn thân, ngồi dán trên tấm phản. Sự kinh hãi đột
ngột quá, tôi không hét được, cũng không khóc được khi tôi còn kịp thấy Điều
ngoái mặt lại nhìn tôi...<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">Từ đó Điều không nhìn tôi nữa.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">Trước đôi mắt đục lệ của mẹ. và hơi thở
oán hờn của cha tôi liên tiếp đồ tội cho Điều. Còn anh Khôi nữa, ai bắt anh phải
nhìn tôi như thế. Tia mắt anh vừa ngọt vừa chua vừa nồng vừa lạnh. Ai có làm
chi đâu mà anh buồn giận. Bao giờ tôi cũng vô tội, vô trách nhiệm. Ai thương
tôi như cha mẹ ruột thì còn phải cay đắng với tôi suốt đời. Điều dỗ tôi trốn đi
chơi, anh Khôi qui tội hắn. Tôi tìm thiên hạ đề rình nghe chuyện.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">– Đứng vào địa vị em, chắc anh cũng bỏ
chạy như em mà thôi.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">- Vì anh không có trong giờ phút đó
nên anh phải hứng chịu sau này... Em có tập võ... Nếu em bình tĩnh đứng lại thì
được hai người. Cả em và Cỏ May có thể vừa chống lại vừa kêu cứu... Không có
chi níu chân em lại cả.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">Điều như hầm hè từ bên trong: <o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">– Nóng quá... chịu Trời không nổi . .
. Anh Khôi ạ ... Cái thân thể ấy cũng chưa nhàu nát đâu và cái tâm hồn ấy chưa
biết nhục đâu... Nếu có một người đàn ông chịu hy sinh... một tình thương sâu rộng.
Chỉ cần một người đàn ông để cuộc đời bắt đầu lại... Vết tích sẽ tiêu tan. Anh
đã thử lại anh chưa? Anh có chịu được không ? Anh có dám... cứu không ?<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" lang="FR" style="font-size: 10pt; mso-ansi-language: FR;">- Nói chi mà dữ tợn... Tất cả vẫn còn đầy... còn quý như xưa lòng thương vẫn
còn nguyên. Tôi không khổ vì tôi vẫn thương. Tôi dành lấy trách nhiệm, nhận đón
một sự tiếp tục cho tôi và cho hắn... Tôi chỉ bắt đầu yêu thương hơn mà thôi
Không có việc gì xảy ra thêm cho đến ngày hồi cư. Chúng tôi giải tán, mỗi người
tìm về nhà cũ. Tôi gặp lại Điều dưới mái trường Kadé đối mặt với trường Déca
Thanh học. Tản cư trôi không mấy năm, việc học cầm lại trễ nải, tôi trùn lưng lại
học lớp thấp so với số tuổi khá bộn mà tôi vẫn bưng bít giấu quanh. Bạn cùng lớp
công kênh mình lên làm chị. Điều già đắng lại vì còn phải chịu thêm hai năm mắc
kẹt trong tù. Thời gian pha thuốc hóa trang, da Điều xếp nếp in như những đường
chỉ tang nổi lên nằm hai bên miệng. Vai Điều so lệch, hai mắt tối thăm thẳm mệt
chán. Không còn chi nữa, không còn chi để nói được đó là chàng trai ham thể
thao bị chó rượt chạy quanh xóm năm xưa nữa.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" lang="FR" style="font-size: 10pt; mso-ansi-language: FR;">Trong lớp học, tôi chỉ trẻ hơn giáo sư. Vì thiếu người nên đôi khi cũng cần
làm duyên với thầy. Bọn con trai chỉ thích trụt xuống hàng em, họ thôi nhìn
mình. Những tình cảm sôi nổi mơ mộng chỉ đề riêng cho bọn em út tham dự với
nhau. Thiếu vui, thiếu an ủi, chỉ có cô đơn đề buồn duyên, buồn phận. Tâm hồn
tôi càng ngày càng khô càng rỗng. Già tự mấy chỗ đó. Những cô em gái của tôi —
các em của chị – trẻ đẹp và nhiều điều kiện thuận lợi. Họ xưng hô với tôi rất lễ
phép như thể ở nhà cha mẹ họ có dạy bảo. Những tiếng « dạ», tiếng «em» ngọt ngọt
sắt và mềm mỏng quá khiến tôi muốn biến thành đàn ông. Nhưng tôi không muốn làm
chị, làm bà ngoại ai cả. Mấy lần tôi định bảo Thúy:<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" lang="FR" style="font-size: 10pt; mso-ansi-language: FR;">– Mình không xứng đáng với tiếng « dạ» mê ly của Thúy. Thúy không “dạ» với
mình thì cũng chẳng ai chết cả. Cứ để bọn con trai nhìn vào cũng biết ai già
hơn ai rồi mà. Kêu mình bằng chị cũng đủ lễ phép rồi.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" lang="FR" style="font-size: 10pt; mso-ansi-language: FR;">Còn Điều, vì tình bạn lâu năm, Điều cũng dành cho tôi chức chị. Ngày xưa mà
được thế thì quá sướng. Điều làm giấy khai sinh lại trụt mấy năm nên làm em
cũng xứng đáng.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" lang="FR" style="font-size: 10pt; mso-ansi-language: FR;">Ngoài ra mấy anh lớp trên cũng chịu khó xông vào làm em tôi vô điều kiện,
vì tôi có em gái đẹp, tiếng kêu sa của Thanh lẫy lừng trường Déca. Tôi là một
bà chị có không biết bao nhiêu em trai, em gái ở đời. Các « cụ » nhờ tôi giúp đỡ
khẩn thiết. Thanh chê tôi là bị đàn ông lợi dụng, bị đàn ông điều khiển, tự hạ
uy thế của mình. Theo Thanh, chữ lợi dụng chỉ đề dành riêng cho đàn bà dùng.
Đàn ông phải hiếu chữ ấy bằng hành động nghĩa là phải sai được, nhờ được, phục
vụ được.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" lang="FR" style="font-size: 10pt; mso-ansi-language: FR;">Thanh còn thắc mắc thêm:<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" lang="FR" style="font-size: 10pt; mso-ansi-language: FR;">– Chị thì thôi, ai chị cũng sợ hết... Thanh há,.. nếu có chú oắt con nào
đang nở lòng nở dạ được đi song đôi với Thanh ngoài đường, hoặc được hồng phúc
nói chuyện tay đôi với Thanh thì Thanh phải suy nghĩ, nặn óc làm sao tìm cho ra
một vài công chuyện để bắt anh chàng chạy để sai, tỉ dụ như đi mượn cho quyển
sách, mua hộ cho hộp thuốc, vẽ dùm cho «em tôi» một bức địa đồ... sai.. để mà
trả đũa việc hắn lợi dụng mình đè đi song đôi hoặc nói chuyện với mình. Vì chưa
am hiểu chữ lợi dụng nên hễ anh chàng nào nhờ giúp đỡ, tôi đều cười bày cả hàm
răng trên:<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" lang="FR" style="font-size: 10pt; mso-ansi-language: FR;">- Muốn làm em rể à?... Cứ nạp đơn đi...<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" lang="FR" style="font-size: 10pt; mso-ansi-language: FR;">Thanh tuồng như chấp thuận lá đơn tưởng tượng của Điều. Hồ sơ đương sự xét
ra không gồm một thân thể to bản, thiếu hẳn điều kiện tiền bạc của cha mẹ, lại
không có chứng chỉ văn bằng nào cả. Hắn chỉ nạp cho Thanh cái khổ người bệnh hoạn
tốn tiền thuốc, và mấy tập thơ chép tay tự hắn làm tác giả.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" lang="FR" style="font-size: 10pt; mso-ansi-language: FR;">Tôi khuyên Thanh trước mặt Thủy:<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" lang="FR" style="font-size: 10pt; mso-ansi-language: FR;">- Thà chết còn hơn lấy đồ nớ, đã từng bị tù rồi, đã từng bị pháp luật thích
dấu…<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" lang="FR" style="font-size: 10pt; mso-ansi-language: FR;">Cách hai ngày sau, Điều chận tôi giữa giờ ra chơi hắn nói bay cả nước miếng
và hơi thở miệng vào mũi tôi:<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" lang="FR" style="font-size: 10pt; mso-ansi-language: FR;">– Không biết phận... Còn treo cao giá... Trong trắng quá, nguyên lành quá,
hừ... ở tù hai năm cũng chưa đọa bằng sa vào một tay thằng Tây... người ta đã
tha cho mà còn tuyên dương người ta... Tôi bảo thật, chỉ cuộc đời chai sạn này
họa may mới buông tha cho tấm thân tì vết kia thôi...<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" lang="FR" style="font-size: 10pt; mso-ansi-language: FR;">Tôi nhìn Điều trân trân, tay cấu víu vạt áo, chân tôi bước lui, tôi không
nói được, không mở môi ra được. Cái miệng Điều, một chiếc răng cửa sứt mẻ đầy bợn
đen, hai cái môi màu tro xéo qua xéo lại dữ hơn nọc rắn, chôn sống cuộc đời tôi
ở đây. Nước mắt tôi quá nhiều và chảy ra quá dễ, tôi khóc mấy ngày cũng không hết,
khô cổ xin cha mẹ nghỉ học không được. Vừa khóc vừa ngấu nghiến chương trình học
công và học tư, cuối năm tôi thi đỗ bằng tú tài phần một.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" lang="FR" style="font-size: 10pt; mso-ansi-language: FR;">Những loạt dư luận xô bồ, mấy cô em gái cùng lớp đọc lại những lời Điều cho
những ai chưa nghe rồi chắc lưỡi tội nghiệp. Họ không thương hại bằng im lặng,
họ phổ biển ra hết cả rồi mới than thở, oán thù dùm cho tôi. Một thân, một phận
mà mấy kẻ đem rao.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" lang="FR" style="font-size: 10pt; mso-ansi-language: FR;">Có những đêm ướt sũng nước mắt tôi đã nguyền rủa cho Điều đau một bệnh gì rồi
chết đi, tôi đã cầu trời cho Điều bị động viên cho rồi.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" lang="FR" style="font-size: 10pt; mso-ansi-language: FR;"> <o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" lang="FR" style="font-size: 10pt; mso-ansi-language: FR;">***<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><b><span face=""Arial","sans-serif"" lang="FR" style="font-size: 10pt; mso-ansi-language: FR;">V</span></b><span face=""Arial","sans-serif"" lang="FR" style="font-size: 10pt; mso-ansi-language: FR;">à tôi vẫn kéo dài cuộc đời tôi ra mãi, cuộc đời một mình
với nỗi cô đơn. Đừng hiểu lầm «một mình» là trơ trụi, cha chết mẹ chết, người
ta thường nói “ một mình» với « hai mình».<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" lang="FR" style="font-size: 10pt; mso-ansi-language: FR;">Chưng diện. tẩm bổ hao hớt quá nhiều, nhưng thân phận tôi vẫn hàm lạnh như
phải làm tu nữ. Thì giờ dùng để chôn vào việc làm tốt. Buổi sáng đánh phấn nước,
trưa về chùi; chiều đi làm đánh phấn bột, tối lại phải rửa mặt đề giữ gìn làn
da. Cái cô gái bốn chục xuân thì trong «Aimez-vous Brahms» đánh phấn cho thiên
hạ coi, có hai người đàn ông đòi thương cho được. Năm ngón tay nghề nhồi phấn
trắng nhuyễn đến nỗi thiên hạ chịu tìm không ra vết tích nhân tạo. Năm ngón tay
ấy không dám điểm phấn hồng trên hai gò má sợ già.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" lang="FR" style="font-size: 10pt; mso-ansi-language: FR;">Sáng nào cha tôi cũng mắng vài câu điềm tâm:<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" lang="FR" style="font-size: 10pt; mso-ansi-language: FR;">– Cứ chăm lo sửa soạn, sáng nào đi dạy cũng trễ lên trễ xuống, rồi họ đổi
cho lên Cao nguyên mà diện với ba anh thượng.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" lang="FR" style="font-size: 10pt; mso-ansi-language: FR;">Tôi chợt lo ngại vì cả tuần nay làn da mặt không còn mướt nữa, ruột già
không tìm ra chất gì để bài tiết, chứng táo bón làm hư da mặt, phình eo, và
tròn bụng. Chiều nay phải dùng một thực đơn cà rốt và đu đủ chín đã!<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" lang="FR" style="font-size: 10pt; mso-ansi-language: FR;">Sáng nào bác xích lô ngoài ngõ cũng kéo hai lần chuồng chiêu hồi. Từ nỗi lo
ngại cho da mặt đến nỗi sợ trễ giờ chào cờ cùng cái nhìn hứa hẹn của ông hiệu
trưởng. Ngồi trên xích lô để nhận thấy mình vừa cô đơn, vừa chậm tiến, vừa chia
rẽ với quần chúng. Thời buổi phụ nữ ào ào nổ máy vélo mà hai chân tôi chỉ biết
cày bộ một mình. Đi bộ cũng là một cách tập thể thao. Nhiều hôm lòng xe xích lô
bỗng rộng vì tôi thả long hai mắt cho nhìn những người đàn bà trẻ hơn tôi rất
nhiều, son môi quết đỏ trái tim, phơi phới ngồi bên tay lái của chồng. Người
ngoài đường thường gọi lầm tôi là bà nhất là mấy ông xích lô. <o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" lang="FR" style="font-size: 10pt; mso-ansi-language: FR;">Thu nhỏ người lại, tôi không xếp được thế ngồi trịnh trọng an bài, chồng
chân lên nhau, hai tay chững chạc vòng dưới ngực. Cách ngồi yếm thế, lẻ loi là
me mé dựa thành xe, lưng dựng thẳng, hai tay ngượng nghịu không biết vòng.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" lang="FR" style="font-size: 10pt; mso-ansi-language: FR;">Tôi đến trường bằng xích lô sáng chiều, tiếc tiền đau thắt ruột.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" lang="FR" style="font-size: 10pt; mso-ansi-language: FR;">Sáng nay, bọn nam giáo sư duyên dáng đứng vầy chuyện ở cửa ra vào. Bà thư
ký phát lương nhìn tôi một cái dài để tính giá bộ đồ tôi đang mặc cộng với tiền
may tối đa là bao nhiêu. Tháng nào tôi cũng tặng bà năm bảy cắt bạc tiền lương
lẻ không thối lại được.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" lang="FR" style="font-size: 10pt; mso-ansi-language: FR;">Đoàn ngồi chấm bài chút thời gian rảnh trước khi vào lớp. Nghe tiếng gót
giày ngắn, nhỏ của tôi, chàng hất cổ lên cười rồi vứt viết. Chiếc miệng cười
khéo, nổi rõ màu hồng trắng của môi và răng. Đàn ông mà môi hồng và ướt nước miếng.
Phổi của những anh con trai ăn uống điều độ, không hề chơi khuya thường tươi và
non. Tôi dán mắt vào nụ cười của chàng, nụ cười mà các chị cùng trường kháo
nhau là dùng để quảng cáo thuốc đánh răng tuy đôi lúc các cô chợt cảm thấy tim
mình phải chao qua chao lại vì nó.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" lang="FR" style="font-size: 10pt; mso-ansi-language: FR;">Tôi đứng trước mặt Đoàn lấy lược vuốt lại tóc. Nếu tôi ngồi thì cái bàn sẽ
che mất nửa vẻ đẹp của thân hình. Đoàn đứng lên đến ngồi vào cái ghế xáp vào nửa
người tôi, tôi thấy được những chấm đen trên mũi chàng. Mái tóc chàng dưỡng rẽ,
nếu chàng không choàng cà vạt thì không lớn hơn học trò tôi mấy. Tôi chợt buồn
nghĩ đến lời Trang :<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" lang="FR" style="font-size: 10pt; mso-ansi-language: FR;">- Đoàn nó bảo mày đáng đàn chị nó.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" lang="FR" style="font-size: 10pt; mso-ansi-language: FR;">Tôi cảm thấy nhụt cả nhuệ khí, vội bước ra tìm Niệm kéo đi đến lớp. Trong
trường, tôi và Niệm thường hay liều mạng tra cười giỡn bất cần đời, bất cần
thiên hạ. Chúng tôi vừa đi vừa củng người vào nhau mà cười. Đến cửa lớp, cả hai
phải đứng lại cười cho xẹp bụng rồi mới dám vào với học sinh. Uy thế nhà giáo
buộc mình phải giấu răng thật kỹ trước mặt trẻ.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" lang="FR" style="font-size: 10pt; mso-ansi-language: FR;">Đầu giờ dạy mà lỡ cười thì xong. Dạy học trò con trai la hét rọm người
nhưng có đứa nhớ ơn dai. Nữ sinh chỉ ngoan ngoãn hiền lành được lòng mình khi
còn học. Ra trường là không hề đến thăm thầy, gặp nhau chào hỏi khó khăn.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" lang="FR" style="font-size: 10pt; mso-ansi-language: FR;">Đoàn tâm sự với tôi bằng những lời ví von rất điển:<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" lang="FR" style="font-size: 10pt; mso-ansi-language: FR;">- Bọn mình là những chị gà mái ấp trứng thuê. Ngày mai lũ chim sẽ bay thẳng,
không bao giờ quay lại tìm hơi ấp trứng cũ. Chim đại bàng thì vỗ cánh càng xa
... Còn một cách nói nữa là tôi với chị là những cô lái đò, mỗi năm đưa một đò
học sinh. Bọn hắn tuần tự nhờ mình đưa sang từng con sông, từng niên hóa, nhưng
khi niên học tàn chúng phải rời bến, thử đếm được mấy đứa còn giữ hình ảnh cô
lái đò. Khách sang sông tầm thường như những bộ đồng phục họ mặc.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" lang="FR" style="font-size: 10pt; mso-ansi-language: FR;">Tôi nuốt nước miếng:<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" lang="FR" style="font-size: 10pt; mso-ansi-language: FR;">– Anh nói hay lắm.. nhưng này cô lái, chắc cô đã cảm nhiều nữ khách...<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" lang="FR" style="font-size: 10pt; mso-ansi-language: FR;">Tôi tìm niềm vui giữa đám học trò đồng phục, xa những đứa con mình không
đau dạ đẻ ra, mình nhịn cơm vì giận chúng. Làm đàn ông khoẻ, sự nóng giận sẽ
nguội lần sau cái tát tai . Tôi chỉ được một cách trả thù học trò là đem bài thật
khó ra giảng khiến chúng ngồi ngơ ngơ như ngỗng đực.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" lang="FR" style="font-size: 10pt; mso-ansi-language: FR;">Nhưng, những con chim của thành phố một ngày kia sẽ bay đi, mình ngó theo
và thấy tất cả chẳng còn chi.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" lang="FR" style="font-size: 10pt; mso-ansi-language: FR;">Phải là mẹ, là con thật sự mới hoàn toàn của nhau. Tôi vẫn nhận tất cả học
trò là con, đề làm oai với chúng, tôi dặn :<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" lang="FR" style="font-size: 10pt; mso-ansi-language: FR;">— Phải xưng hô với cô bằng con, hễ mà xưng em thì cô cho zéro.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" lang="FR" style="font-size: 10pt; mso-ansi-language: FR;">Tôi nhìn cái khuy bấm cuối cùng trên áo dài của Trang; Trang dày da bụng,
có thai đứa con đầu tay nhưng áo dài vẫn chưa chịu nới kích ra. Tôi xoa xoa bụng
Trang:<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" lang="FR" style="font-size: 10pt; mso-ansi-language: FR;">- Mừng lắm nghe.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" lang="FR" style="font-size: 10pt; mso-ansi-language: FR;">Trang cãi phắt:<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" lang="FR" style="font-size: 10pt; mso-ansi-language: FR;">– Mệt bắt chết... mình với anh ấy sống có tình yêu cần chi phải có con mới
buộc dây thân ái. Tôi cãi lý :<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" lang="FR" style="font-size: 10pt; mso-ansi-language: FR;">– Trước sau chi cũng phải có con. Mình muốn thấy con trưởng thành khi mình
còn làm việc được. <o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" lang="FR" style="font-size: 10pt; mso-ansi-language: FR;">Tôi muốn một đứa con nuôi cũng được để tém dẹp bớt những thì giờ buồn tẻ.
Tay không, vào đời lâu rồi mà vẫn tay không. Không ai chia cho chút bận rộn làm
mẹ nên suốt ngày nhìn ngắm mình trong gương. Tôi thương thằng bé Guigoz mút tay
đêm ngày, tôi săn sóc những đứa cháu ngoại của mẹ tôi.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" lang="FR" style="font-size: 10pt; mso-ansi-language: FR;">Tôi nhìn thấy Đoàn lảng vảng ở xa, rất xa, xa như số tuổi chênh lệch ngược
giữa tôi với chàng. Đừng nhìn người ta nữa đi! phải nhìn xuống áo quần mình,
nhìn những chiếc khăn tay chặm chặm mồ hôi ướm rịn trên chiếc da mặt đắp phấn
trắng. Những chiếc áo dài thì giao cho thợ; còn quần..., những đường lai tôi đều
đạp máy. Phải có những cái chạm nhẹ của người khác phái trên trán, trên mắt,
trên môi mới chuyền nổi hăng hái vào gân, vào bắp thịt tay để người phụ nữ chăm
chỉ cầm kim luôn, hoặc vắt từng mũi kim nhỏ nhắn đều đặn, làm khéo với đời. Bốn
đường viền khăn tay cũng may máy, sẵn vải cứ ngồi lên đạp. Những người ngồi
thêu khăn tay trông thật yêu đời, rất nên chụp hình.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" lang="FR" style="font-size: 10pt; mso-ansi-language: FR;">Có cái chi đó mới tỉ mỉ ngồi rua từng chữ I; có trao về ai đó mới cặm cụi
ngồi vắt tai bèo trên mép khăn tay chứ. Nhiều khi ngán quá, ngán cả may máy nữa,
chỉ còn nước đi phố mua khăn hộp. Cha tôi vô ý đề tàn thuốc cháy lủng quần đã
hai năm, mắt yếu, nên mẹ sai tôi mạng mãi mà tôi vẫn hẹn lần, hẹn hồi. Quần cha
yêu kính lủng ống hai năm còn để đó.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" lang="FR" style="font-size: 10pt; mso-ansi-language: FR;">Tôi không có gì đề cầm trong tay giữa cuộc đời này nữa. Tiền bạc lẻ tiêu vặt
cũng phải xin mẹ. Đầu tháng đếm trọn số lương đưa mẹ giữ, mình vẫn nghèo như
khi còn làm học trò mà mẹ vẫn hỏi thăm luôn:<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" lang="FR" style="font-size: 10pt; mso-ansi-language: FR;">– Tiền nhuận bút kỳ này đã lãnh chưa.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" lang="FR" style="font-size: 10pt; mso-ansi-language: FR;">Tay tôi dang ra chới với, Đoàn còn lảng vảng ở xa để tôi gom góp hi vọng,
Đoàn còn chạy quanh co cùng tôi đuổi bắt; tôi đã bước vòng mọi ngả và tôi đã nắm
gì chưa trong tay ? Nhiều đêm không khóc nhưng nước mắt sống ứa ra sau cái
ngáp, tôi thầm gọi Đoàn: Anh Đoàn, nếu yêu em thì đừng đi quanh nữa, đừng đuổi
bắt nhau như hai cái kim đồng hồ nữa Anh hãy cho em đi con đường ngắn nhất, con
đường độc đạo của tình yêu.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" lang="FR" style="font-size: 10pt; mso-ansi-language: FR;">Thấy Đoàn có lui tới, chị tôi thắc mắc : <o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" lang="FR" style="font-size: 10pt; mso-ansi-language: FR;">– Ai mà đến chơi luôn nữa... cũng cần lắm. Tôi phủ nhận :<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" lang="FR" style="font-size: 10pt; mso-ansi-language: FR;">Cần chi nổi…. </span><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">thằng
con nít... em út mình. Chị cười ngờ vực :<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">- Thiên hạ bây giờ đều là con nít. .
Con nít đi dạy, biết yêu đương. Làm cô giáo rồi cũng vẫn còn con nít.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">***<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">Nỗi cô đơn chỉ đến chỗ nào một người
Cha có mẹ, mẹ có cha, hai bên có chung một bầy con đông đảo và một ngôi nhà bên
sông. Cha xa mình thấy rõ. Bây giờ cha không hề để ý đến mình nữa dù chỉ chút
ít, cha đem cả tâm trí vào việc sửa chữa nhà cửa, vườn tược ; cha làm to nhưng
cha không chịu giao thiệp đề tìm « người » cho mình. Đã đến lúc mình cầu cứu cha
mẹ một cách tiêu cực. Cha không thấy thái độ bất bạo động lâu nay của mình hay
sao? Tính cha độc tài lắm lắm, may mà chính phủ không cho cha làm việc chính trị.
Cha chỉ chuyên cai quản mẹ và chúng mình. Sao cha không tìm « ai đó » đề đầy bớt
mình đi cho rộng nhà. Uy quyền cha bủa nặng lên cấp dưới tức là mẹ và chúng
mình. Bởi đó cha không biết phải cô đơn là buồn chịu không nổi. Chúng mình có
nhau, mình có mẹ thỏ thẻ, còn cha thì chênh vênh trên địa vị người cha. Tính
cha khó lắm, không chơi với bạn nào cả, chỉ biết tích cực làm nhà, làm cửa, xây
bến. Đã hai tháng nay mà cái nhà ngang còn đập phá lung tung, cha còn đang tuyển
lựa thợ nề, tìm cho ra một người thợ nề lý tưởng. Điều kiện thật khó khăn : ông
thợ nề phải có hạnh kiểm tốt, đời tư trong sạch. Mấy ông bậy bạ cha mình nạt
cho lui hết. Cha cứ lo tìm tay thợ lý tưởng cho nhà cho cửa mà chưa chịu tìm
người không lý tưởng cho con gái lớn. Cha mẹ cứ tưởng con gái mà có nghiệp
trong tay được rồi...<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">Tôi khóc dằng dai. Những chỉ máu đỏ gợn
dậy trên lòng mắt. Tôi sửa soạn đồ nghề rửa mặt đi ngủ. Những giọt “nước hoa hồng»
vầy vào mắt cay cay Trước khi uống thuốc an thần, tôi còn phải thoa lên đôi môi
một lớp sáp bóng nuôi dưỡng. Tôi nghe trong người thiếu đủ mọi thứ sinh tố. Hai
lòng bàn tay ướt nhẹp mồ hôi. Mình đau tim. Trên tờ tuần báo phụ nữ nọ một chị
có chỉ bảo cách giữ gìn cho bàn tay luôn luôn khô ráo. Những con chó bỗng xóm dậy
một loạt truyền tin nhau sủa hoặc tru náo cả khu vực. Nhà cầm quyền chưa nghĩ đến
việc đàn áp những kẻ phá rối an ninh trật tự ban đêm đó.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">Đêm nào cũng nghĩ ngợi dành phần giấc
ngủ. Đèn trong nhà tắt hết, tôi quơ tay tìm bóng trăng men đến bên giường. Phải
chồm qua người con em để vào nằm trong, tôi đá vào bụng nó một cái. Nó chưa ngủ,
vừa gài mùng lại vừa cằn nhằn :<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">– Đợi thật khuya mới bò vào đạp toát cả
mùng. <o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">Muỗi vô cắn u mặt mày. Chẳng thà muỗi
cắn chân tay, cứ nhè cắn sưng mặt, người ta lại tưởng mình có mụn...<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">Còn hai năm nữa. Tuổi ba mươi lăm. Hết
thời học bán quân sự.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">Chính phủ sắp chê mình già đây. Chính
phủ còn muốn cho mình cô đơn nữa huống chi ai.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">– Anh Khôi, em ba mươi ba tuổi rồi,
tóc anh chắc đã có sợi bạc. Không biết bây giờ anh ở đâu. Chỉ có anh, anh mới
thương và chịu chấp nhận em thôi...<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;"><o:p> </o:p></span></p><p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span style="font-size: 13.3333px;">Đọc thêm: <a href="http://thuykhue.free.fr/mucluc/tuyhong.html" target="_blank">Túy Hồng người đi ngược gió.</a></span></p>VanPhamhttp://www.blogger.com/profile/01762240262953531124noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-1364707101552820359.post-56897503298413370862024-02-22T19:48:00.010+07:002024-02-22T19:49:22.226+07:00 Xoa tay và cười…<p><span style="color: #0070c0; font-family: Arial, "sans-serif"; font-size: 10pt; text-align: justify;"></span></p><blockquote><p><span style="color: #0070c0; font-family: Arial, "sans-serif"; font-size: 10pt; text-align: justify;">Trong truyện của Ngô
Phan Lưu chỉ những người là người (vâng, tôi nhại một mệnh đề nổi tiếng: “Những
chữ là chữ”!)</span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin-bottom: .0001pt; margin-bottom: 0in; text-align: justify;"><span style="color: #0070c0; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">Hầu như không có gì là sự kiện trong các truyện này, nếu bạn không định coi một
vụ thiến chó bằng dây chun “văn minh, nhân đạo” (truyện “Xoa tay và cười”) là
cái gì đó sự kiện.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin-bottom: .0001pt; margin-bottom: 0in; text-align: justify;"><span style="color: #0070c0; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">Nhưng, dĩ nhiên, không sự kiện sao thành truyện được. Đối với tâm trí thì sự hài
lòng, thỏa mãn, hay một sự nhận ra, một cơn bất mãn, một tình trạng hốt hoảng
hay thấp thỏm, v.v… chính là những sự kiện.</span><span style="color: #0070c0; font-family: Arial, "sans-serif"; font-size: 10pt;"> </span></p>
<p align="right" class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin-bottom: .0001pt; margin-bottom: 0in; text-align: right;"><span style="color: #0070c0; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt; mso-bidi-font-weight: bold; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">Nhà phê bình văn học</span></p></blockquote><blockquote><p align="right" class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin-bottom: .0001pt; margin-bottom: 0in; text-align: right;"><span style="color: #0070c0; font-family: Arial, "sans-serif"; font-size: 10pt;">Nguyễn Chí Hoan</span></p></blockquote><p align="right" class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin-bottom: .0001pt; margin-bottom: 0in; text-align: right;"><span style="color: #0070c0; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt; mso-bidi-font-weight: bold; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"></span><span style="color: #0070c0; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"><o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin-bottom: .0001pt; margin-bottom: 0in; text-align: justify;"><span style="color: black; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"><o:p> </o:p></span></p>
<table border="0" cellpadding="0" cellspacing="0" class="MsoNormalTable" style="background: white; border-collapse: collapse; mso-padding-alt: 0in 0in 0in 0in; mso-yfti-tbllook: 1184; width: 100%;">
<tbody><tr style="height: 20.0pt; mso-yfti-firstrow: yes; mso-yfti-irow: 0;">
<td style="height: 20.0pt; padding: 0in 0in 0in 0in; width: 6.5in;" width="936">
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin-bottom: .0001pt; margin-bottom: 0in;"><b><span style="color: #7a7310; font-family: "Verdana","sans-serif"; font-size: 12.0pt; letter-spacing: 4.0pt; mso-bidi-font-family: "Times New Roman"; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">Xoa tay và cười…</span></b><span style="color: black; font-family: "Verdana","sans-serif"; font-size: 8.0pt; mso-bidi-font-family: "Times New Roman"; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"><o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin-bottom: .0001pt; margin-bottom: 0in;"><a href="https://www.vanchuongviet.org/index.php?comp=tacgia&action=detail&id=1256"><b><span style="color: #736d1d; font-family: "Verdana","sans-serif"; font-size: 7.5pt; mso-bidi-font-family: "Times New Roman"; mso-fareast-font-family: "Times New Roman"; text-decoration: none; text-underline: none;">Ngô Phan Lưu</span></b></a><span style="color: black; font-family: "Verdana","sans-serif"; font-size: 8.0pt; mso-bidi-font-family: "Times New Roman"; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"><o:p></o:p></span></p>
</td>
</tr>
<tr style="height: 5.0pt; mso-yfti-irow: 1;">
<td style="height: 5.0pt; padding: 0in 0in 0in 0in;"></td>
</tr>
<tr style="height: 10.0pt; mso-yfti-irow: 2; mso-yfti-lastrow: yes;">
<td style="height: 10.0pt; padding: 0in 0in 0in 0in;" valign="top">
<table align="center" cellpadding="0" cellspacing="0" class="tr-caption-container" style="margin-left: auto; margin-right: auto;"><tbody><tr><td style="text-align: center;"><a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEiCpy2xPCFBrbCewd92swTrFVF4g5WLK0CrUicVvby5vDgKg1De-emmx478NAi3Z2mys4XMABONe8QSdyZkHBsH5J8c7Bj2a9Zf0h7WSaQrYb6vprKfMdR0qEBgy8jcy6pBVgQhmlQ2WmsURZJpuvOlzW2RYZ3k6vV4dLmDuH1xac2Le3sS8EMZYKOGTFc/s830/Ng%C3%B4.jpg" imageanchor="1" style="margin-left: auto; margin-right: auto;"><img border="0" data-original-height="830" data-original-width="526" height="400" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEiCpy2xPCFBrbCewd92swTrFVF4g5WLK0CrUicVvby5vDgKg1De-emmx478NAi3Z2mys4XMABONe8QSdyZkHBsH5J8c7Bj2a9Zf0h7WSaQrYb6vprKfMdR0qEBgy8jcy6pBVgQhmlQ2WmsURZJpuvOlzW2RYZ3k6vV4dLmDuH1xac2Le3sS8EMZYKOGTFc/w254-h400/Ng%C3%B4.jpg" width="254" /></a></td></tr><tr><td class="tr-caption" style="text-align: center;"><span style="color: #999999; font-family: arial; font-size: xx-small;"><i>Ngô Phan Lưu - Ảnh Nguyễn Hiệp</i></span></td></tr></tbody></table><br /><p class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin-bottom: .0001pt; margin-bottom: 0in;"><span style="font-family: Arial, "sans-serif"; font-size: 10pt; text-align: justify;">8 giờ sáng. Một sáng
trời nắng. Chú Công bước vội trên con đường lát bê-tông xi-măng đến nhà lão
Án. Vào đến cổng, chú thấy lão Án ngồi sẵn nơi chiếc bàn nhôm, trước mặt có
chai rượu cùng gói giấy báo. Con chó Mực chồm lên sủa mấy tiếng, thấy chú
Công quen, lại thôi. Nó ngoắc đuôi, nằm lại nơi gầm bàn chờ chực thứ gì đó
trên mặt bàn. Dường như nó đã quen như thế mỗi khi chủ nó ngồi nơi này.</span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin-bottom: .0001pt; margin-bottom: 0in; text-align: justify;"><span style="font-family: Arial, "sans-serif"; font-size: 10pt;">Chú Công vừa tiến vào,
vừa giơ tay lên trời:</span><span style="font-family: Arial, "sans-serif"; font-size: 10pt;"> </span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin-bottom: .0001pt; margin-bottom: 0in; text-align: justify;"><span style="color: black; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">“Chào.”</span><span style="font-family: Arial, "sans-serif"; font-size: 10pt;"> </span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin-bottom: .0001pt; margin-bottom: 0in; text-align: justify;"><span style="color: black; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">Lão Án ngồi nơi chiếc
bàn nhôm, cũng giơ tay đáp trả:</span><span style="font-family: Arial, "sans-serif"; font-size: 10pt;"> </span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin-bottom: .0001pt; margin-bottom: 0in; text-align: justify;"><span style="color: black; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">“Chào. Đúng giờ gớm
nhỉ.”</span><span style="font-family: Arial, "sans-serif"; font-size: 10pt;"> </span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin-bottom: .0001pt; margin-bottom: 0in; text-align: justify;"><span style="color: black; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">Chú Công quét mắt
xuống mặt bàn, thấy hoang vắng, liền cau mặt:</span><span style="font-family: Arial, "sans-serif"; font-size: 10pt;"> </span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin-bottom: .0001pt; margin-bottom: 0in; text-align: justify;"><span style="color: black; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">“Có quái gì hấp dẫn
phải đến sớm? Nào, chúng ta vào việc.”</span><span style="font-family: Arial, "sans-serif"; font-size: 10pt;"> </span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin-bottom: .0001pt; margin-bottom: 0in; text-align: justify;"><span style="color: black; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">“Ừ.”</span><span style="font-family: Arial, "sans-serif"; font-size: 10pt;"> </span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin-bottom: .0001pt; margin-bottom: 0in; text-align: justify;"><span style="color: black; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">Lão Án đứng dậy, mở
gói giấy báo, lấy khúc xương giò, một khúc xương giò lão đã gặm hết thịt chỉ
còn xương trắng. Nhìn thấy khúc xương giò nhẵn thín, một nỗi khinh bỉ bùng
dậy trong người chú Công. Hình vóc nỗi khinh bỉ đại khái thế này: “Lẽ ra, lão
Án phải lấy dao nỉa gỡ thịt cái chân giò ấy, đặt vào một cái đĩa cùng nhắm
rượu. Thế mà lão một mình xơi sạch. Rõ đồ khốn. Đúng quân ham ăn.” Nỗi khinh
bỉ vọt ra mắt. Chú Công trề môi, mím lại rồi nhằng ra. Lão Án thoáng thấy,
lão cau mày. Cái cau mày chạy dài lên nửa vầng trán bóng loáng như thoa mỡ.
Có lẽ, khi gặm chân giò, lão đã gãi gãi vào đấy. Lão “hừ” nho nhỏ trong
miệng, nuốt cái “hừ” ấy vào bụng. Lão cười như chẳng có chuyện gì:</span><span style="font-family: Arial, "sans-serif"; font-size: 10pt;"> </span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin-bottom: .0001pt; margin-bottom: 0in; text-align: justify;"><span style="color: black; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">“Chú chuẩn bị nhé?
Nào, bắt đầu.”</span><span style="font-family: Arial, "sans-serif"; font-size: 10pt;"> </span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin-bottom: .0001pt; margin-bottom: 0in; text-align: justify;"><span style="color: black; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">Chú Công nín thinh
nhưng vẫn đứng dậy, thọc tay vào túi lôi ra một nắm vòng dây cao su xanh đỏ
vàng tím. Thấy thế, lão Án liền bước vào phía trong, dứ dứ khúc xương giò
dằng sau cánh cửa khép hờ, miệng gọi nho nhỏ:</span><span style="font-family: Arial, "sans-serif"; font-size: 10pt;"> </span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin-bottom: .0001pt; margin-bottom: 0in; text-align: justify;"><span style="color: black; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">“Nào, vào đây. Mực…
Mực… vào đây. Tặc, tặc, tặc… Mực… Mực…”</span><span style="font-family: Arial, "sans-serif"; font-size: 10pt;"> </span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin-bottom: .0001pt; margin-bottom: 0in; text-align: justify;"><span style="color: black; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">Con chó Mực lập tức
nhỏm dậy, đi đến. Vừa thò cổ vào, lão Án thả ngay khúc xương giò, hai tay
khép mạnh cánh cửa. Con Mực bị hai cánh cửa chèn ngang cổ quá đột ngột. Nó
giãy giụa dữ dội nhưng phải thúc thủ nằm yên vì ngẹt cổ. Bên ngoài cửa, chú
Công thành thạo, nhanh nhẹn dùng những vòng cao su quấn siết vào cổ dái con
chó.</span><span style="font-family: Arial, "sans-serif"; font-size: 10pt;"> </span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin-bottom: .0001pt; margin-bottom: 0in; text-align: justify;"><span style="color: black; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">Bên trong cánh cửa,
tiếng lão An hỏi:</span><span style="font-family: Arial, "sans-serif"; font-size: 10pt;"> </span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin-bottom: .0001pt; margin-bottom: 0in; text-align: justify;"><span style="color: black; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">“Xong chưa?”</span><span style="font-family: Arial, "sans-serif"; font-size: 10pt;"> </span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin-bottom: .0001pt; margin-bottom: 0in; text-align: justify;"><span style="color: black; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">Bên ngoài, chú Công
trả lời:</span><span style="font-family: Arial, "sans-serif"; font-size: 10pt;"> </span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin-bottom: .0001pt; margin-bottom: 0in; text-align: justify;"><span style="color: black; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">“Ô-kê.”</span><span style="font-family: Arial, "sans-serif"; font-size: 10pt;"> </span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin-bottom: .0001pt; margin-bottom: 0in; text-align: justify;"><span style="color: black; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">Lão Án liền thả cánh
cửa. Con chó Mực vùng dậy, chạy rối loạn. Thoạt tiên, chạy vào nhà, đụng vách
tường, lại chạy ra, nhưng thấy khúc xương giò, hoảng vía lại chạy vào. Cuối
cùng, để tránh con người, khúc xương giò và vách tường, nó chạy vòng xuống
nhà bếp, và biến mất ngoài vườn.</span><span style="font-family: Arial, "sans-serif"; font-size: 10pt;"> </span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin-bottom: .0001pt; margin-bottom: 0in; text-align: justify;"><span style="color: black; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">Lão Án mở rộng cửa.
Luồng nắng mai tràn vào. Trong luồng nắng vàng nhạt, bụi của đường chạy do
con Mực gây ra vẫn còn bay rối ren. Lão Án xoa tay và cười.</span><span style="font-family: Arial, "sans-serif"; font-size: 10pt;"> </span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin-bottom: .0001pt; margin-bottom: 0in; text-align: justify;"><span style="color: black; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">Chú Công đến vò nước,
rửa tay bằng xà-phòng.</span><span style="font-family: Arial, "sans-serif"; font-size: 10pt;"> </span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin-bottom: .0001pt; margin-bottom: 0in; text-align: justify;"><span style="color: black; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">Lúc này, mấy đứa cháu
lão Án cùng bọn trẻ hàng xóm đang hào hứng chơi trò “bán heo con”. Chúng đặt
từng chú chuột mới đẻ chưa mở mắt vào lòng hai bàn tay. Đoạn, chúng xe điếu,
mục đích cho chuột con dài ra, mềm nhũn. Xong, chúng phình bụng lấy hơi, thổi
vào mồm chuột. Chú chuột con chưa mở mắt, từ từ phình to, căng da non như sắp
vỡ, trông đỏ hỏn, tròn quay. Chúng gọi đó là “heo con”. Thổi thành “heo con”
xong, chúng đặt ngay ngắn thành hàng nơi bờ sân để lập “chợ bán heo con”.
Thỉnh thoảng, bọn trẻ la hét inh ỏi mỗi khi có đứa thổi quá mạnh làm vỡ
chuột, máu me, ruột gan dính đầy tay, có khi văng lên cả mặt. Xung quanh bọn
trẻ, luôn có bầy gà xúm xít chờ chực. Có nhiềi chú gà bạo dạn, xông thẳng vào
“chợ”, mổ tha một chú “heo con” chạy mất ra rào. Bên trên “chợ bán heo con”,
nơi tán cây Sầu Đông, bầy chim sẻ hót ríu rít trong nắng mai vàng óng. Làn gió
thổi qua, hoa Sầu Đông rụng bay lả tả như công-phét-ti.</span><span style="font-family: Arial, "sans-serif"; font-size: 10pt;">Ngồi tại chiếc bàn
nhôm nơi hiên nhà, lão Án lại xoa tay, nói với chú Công:</span><span style="font-family: Arial, "sans-serif"; font-size: 10pt;"> </span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin-bottom: .0001pt; margin-bottom: 0in; text-align: justify;"><span style="color: black; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">“Thông cảm nhé. Chỉ là
rượu suông.”</span><span style="font-family: Arial, "sans-serif"; font-size: 10pt;"> </span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin-bottom: .0001pt; margin-bottom: 0in; text-align: justify;"><span style="color: black; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">Chú Công chùi chùi hai
bàn tay vừa rửa vào vạt quần, nhìn xoáy vào lão Án:</span><span style="font-family: Arial, "sans-serif"; font-size: 10pt;"> </span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin-bottom: .0001pt; margin-bottom: 0in; text-align: justify;"><span style="color: black; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">“Này, con Mực nhà cụ
đến khuya sẽ về, nhưng nó trốn ngoài vườn, không dám vào hiên nhà. Cụ mà bị
như vậy, đến tối cũng phải về thôi. Chỉ khác là cụ ngủ trên giường, vừa nằm
vừa gặm chân giò tẩm bổ.”</span><span style="font-family: Arial, "sans-serif"; font-size: 10pt;"> </span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin-bottom: .0001pt; margin-bottom: 0in; text-align: justify;"><span style="color: black; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">Lão Án nhíu mày. Vẫn
cái nhíu mày chạy lên giữa trán. Sau cái “hừ” nhẹ để nuốt vô bụng, lão nói:</span><span style="font-family: Arial, "sans-serif"; font-size: 10pt;"> </span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin-bottom: .0001pt; margin-bottom: 0in; text-align: justify;"><span style="color: black; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">“Chú cũng thế thôi,
hơn gì nó?”</span><span style="font-family: Arial, "sans-serif"; font-size: 10pt;"> </span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin-bottom: .0001pt; margin-bottom: 0in; text-align: justify;"><span style="color: black; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">Chú Công vẫn không
động đến cốc rượu lão Án đã mời:</span><span style="font-family: Arial, "sans-serif"; font-size: 10pt;"> </span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin-bottom: .0001pt; margin-bottom: 0in; text-align: justify;"><span style="color: black; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">“Tôi xin ý kiến cụ một
tí nhé? Số là, lâu nay tôi sống cạnh một đoạn dây thừng hiền hoà. Giờ đây mới
vỡ ra đó là con rắn độc. Cực kỳ độc. Vậy tôi phải làm sao?”</span><span style="font-family: Arial, "sans-serif"; font-size: 10pt;"> </span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin-bottom: .0001pt; margin-bottom: 0in; text-align: justify;"><span style="color: black; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">Nghe thế, lão Án ngẩng
đầu lên, mắt le lói như có ma ở. Lão nhìn ngắm bọn trẻ chơi trò “bán heo con”
nơi bờ sân một chặp. Đột ngột, lão chậm rải:</span><span style="font-family: Arial, "sans-serif"; font-size: 10pt;"> </span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin-bottom: .0001pt; margin-bottom: 0in; text-align: justify;"><span style="color: black; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">“Khái quát thế này:
Con rắn độc thế nào cũng cắn chú chết, chức năng của nó là vậy. Trường hợp
của chú có 3 giải pháp. Thứ nhất, phải đập nó chết. Nếu không thể đập nó
chết, giải pháp thứ hai, phải trốn chạy xa nó. Nếu không trốn chạy được xa
nó, giải pháp thứ ba, chú phải làm rắn chúa. Chú rơi vào giải pháp nào, ắt tự
hiểu lấy.”</span><span style="font-family: Arial, "sans-serif"; font-size: 10pt;"> </span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin-bottom: .0001pt; margin-bottom: 0in; text-align: justify;"><span style="color: black; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">Chú Công nhìn chăm
chăm lão Án. Toàn bộ con người lão Án giờ này như thầm bảo chú rằng: “Chê cốc
rượu trước mặt à? Thế là tao còn rượu.”. Chú Công liền thò tay bưng cốc rượu
nốc cạn:</span><span style="font-family: Arial, "sans-serif"; font-size: 10pt;"> </span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin-bottom: .0001pt; margin-bottom: 0in; text-align: justify;"><span style="color: black; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">“Vậy làm rắn chúa là
làm thế nào?”</span><span style="font-family: Arial, "sans-serif"; font-size: 10pt;"> </span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin-bottom: .0001pt; margin-bottom: 0in; text-align: justify;"><span style="color: black; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">“Là phải mạnh và độc
hơn con rắn độc ấy. Vậy là chú rơi vào giải pháp thứ ba – làm rắn chúa –
Nghĩa là chú phải luôn chuẩn bị thực hiện giải pháp thứ hai, để tiến lên hoàn
tất giải pháp thứ nhất. Tiến trình âm thầm ngược lại.”</span><span style="font-family: Arial, "sans-serif"; font-size: 10pt;"> </span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin-bottom: .0001pt; margin-bottom: 0in; text-align: justify;"><span style="color: black; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">“Khổ quá.”</span><span style="font-family: Arial, "sans-serif"; font-size: 10pt;"> </span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin-bottom: .0001pt; margin-bottom: 0in; text-align: justify;"><span style="color: black; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">“Không khổ đâu. Chú cứ
coi con rắn độc ấy là đoạn dây thừng, nhưng tâm trí chú phải đối phó như con
rắn độc.”</span><span style="font-family: Arial, "sans-serif"; font-size: 10pt;"> </span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin-bottom: .0001pt; margin-bottom: 0in; text-align: justify;"><span style="color: black; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">“Như thế, cũng khổ
quá.”</span><span style="font-family: Arial, "sans-serif"; font-size: 10pt;"> </span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin-bottom: .0001pt; margin-bottom: 0in; text-align: justify;"><span style="color: black; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">“Vậy chú sắp tiêu
vong.”</span><span style="font-family: Arial, "sans-serif"; font-size: 10pt;"> </span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin-bottom: .0001pt; margin-bottom: 0in; text-align: justify;"><span style="color: black; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">“Nếu mai này, con rắn
độc ấy hối cải thành dây thừng, tôi phải làm thế nào?”</span><span style="font-family: Arial, "sans-serif"; font-size: 10pt;"> </span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin-bottom: .0001pt; margin-bottom: 0in; text-align: justify;"><span style="color: black; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">“Hãy coi chừng. Sợi
dây đã hoá rắn, thì chính rắn cũng là sợi dây.”</span><span style="font-family: Arial, "sans-serif"; font-size: 10pt;"> </span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin-bottom: .0001pt; margin-bottom: 0in; text-align: justify;"><span style="color: black; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">Lão Án lại rót rượu.
Cả hai cụng ly. Tay gãi gãi chót mũi, chú Công nói: “Càng gặp cụ,
tôi càng mở rộng hắt hiu”</span><span style="font-family: Arial, "sans-serif"; font-size: 10pt;"> </span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin-bottom: .0001pt; margin-bottom: 0in; text-align: justify;"><span style="color: black; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">Lúc này, cụ Tích người
cùng xóm, tay cầm dù, đang từ cổng tiến vào. Đến bờ sân, cụ hét toáng, giải
tán bọn trẻ chơi trò “bán heo con”:</span><span style="font-family: Arial, "sans-serif"; font-size: 10pt;"> </span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin-bottom: .0001pt; margin-bottom: 0in; text-align: justify;"><span style="color: black; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">“Dọn dẹp ngay. Gớm
chết đi được.” - Cụ lia mũi dù, đâm bốn phương tám hướng – “Tao thọc bể bụng,
vỡ sọ hết ráo bọn bay. Dọn dẹp ngay.”</span><span style="font-family: Arial, "sans-serif"; font-size: 10pt;"> </span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin-bottom: .0001pt; margin-bottom: 0in; text-align: justify;"><span style="color: black; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">Bọn trẻ và bầy gà chạy
tán loạn, chỉ có “heo con” là không chạy.</span><span style="font-family: Arial, "sans-serif"; font-size: 10pt;"> </span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin-bottom: .0001pt; margin-bottom: 0in; text-align: justify;"><span style="color: black; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">Cụ Tích bước lên thềm.
Lão Án vào nhà lấy thêm ly. Lão rót rượu:</span><span style="font-family: Arial, "sans-serif"; font-size: 10pt;"> </span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin-bottom: .0001pt; margin-bottom: 0in; text-align: justify;"><span style="color: black; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">“Mời ông anh một cốc
đón chào ngày mới.”</span><span style="font-family: Arial, "sans-serif"; font-size: 10pt;"> </span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin-bottom: .0001pt; margin-bottom: 0in; text-align: justify;"><span style="color: black; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">Cụ Tích vừa gật đầu,
vừa ngồi xuống ghế:</span><span style="font-family: Arial, "sans-serif"; font-size: 10pt;"> </span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin-bottom: .0001pt; margin-bottom: 0in; text-align: justify;"><span lang="FR" style="color: black; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt; mso-ansi-language: FR; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">“Mới sáng đã lai rai rồi à? Sướng nhỉ.”</span><span style="font-family: Arial, "sans-serif"; font-size: 10pt;"> </span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin-bottom: .0001pt; margin-bottom: 0in; text-align: justify;"><span lang="FR" style="color: black; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt; mso-ansi-language: FR; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">Chú Công nói:</span><span style="font-family: Arial, "sans-serif"; font-size: 10pt;"> </span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin-bottom: .0001pt; margin-bottom: 0in; text-align: justify;"><span lang="FR" style="color: black; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt; mso-ansi-language: FR; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">“Uống mừng thiến chó.”</span><span style="font-family: Arial, "sans-serif"; font-size: 10pt;"> </span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin-bottom: .0001pt; margin-bottom: 0in; text-align: justify;"><span lang="FR" style="color: black; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt; mso-ansi-language: FR; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">Cụ Tích cười sặc sặc:</span><span style="font-family: Arial, "sans-serif"; font-size: 10pt;"> </span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin-bottom: .0001pt; margin-bottom: 0in; text-align: justify;"><span lang="FR" style="color: black; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt; mso-ansi-language: FR; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">“Sao không lấy hai “cẩu hoàn” mà nhắm rượu? Ăn vào,
theo đực, theo cái, sủa chơi.”</span><span style="font-family: Arial, "sans-serif"; font-size: 10pt;"> </span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin-bottom: .0001pt; margin-bottom: 0in; text-align: justify;"><span lang="FR" style="color: black; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt; mso-ansi-language: FR; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">“Chưa rớt ra.”</span><span style="font-family: Arial, "sans-serif"; font-size: 10pt;"> </span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin-bottom: .0001pt; margin-bottom: 0in; text-align: justify;"><span lang="FR" style="color: black; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt; mso-ansi-language: FR; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">“Đã thiến mà chưa rớt?”</span><span style="font-family: Arial, "sans-serif"; font-size: 10pt;"> </span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin-bottom: .0001pt; margin-bottom: 0in; text-align: justify;"><span lang="FR" style="color: black; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt; mso-ansi-language: FR; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">“Thiến hiện đại, văn minh, nhân đạo mà.”</span><span style="font-family: Arial, "sans-serif"; font-size: 10pt;"> </span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin-bottom: .0001pt; margin-bottom: 0in; text-align: justify;"><span lang="FR" style="color: black; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt; mso-ansi-language: FR; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">Nghe chú Công nói thế, cụ Tích ngơ ngác. Có lẽ, cụ chưa
rõ kiểu thiến này, nhưng cụ lại im lặng.</span><span lang="FR" style="color: black; font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 12.0pt; mso-ansi-language: FR; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"><o:p></o:p></span></p><p class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin-bottom: .0001pt; margin-bottom: 0in; text-align: justify;"><span lang="FR" style="font-family: Arial, "sans-serif"; font-size: 10pt;">Đâu vào đấy, ngoài bờ sân bọn trẻ đã tụ lại, chơi tiếp
trò “bán heo con”. Cụ Tích bưng ly rượu giơ cao:</span><span style="font-family: Arial, "sans-serif"; font-size: 10pt;"> </span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin-bottom: .0001pt; margin-bottom: 0in; text-align: justify;"><span lang="FR" style="color: black; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt; mso-ansi-language: FR; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">“Tôi đi chia buồn cùng cụ Vãn xóm Đông. Thấy mấy anh,
tôi tạt vào chơi chút đỉnh.”</span><span style="font-family: Arial, "sans-serif"; font-size: 10pt;"> </span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin-bottom: .0001pt; margin-bottom: 0in; text-align: justify;"><span lang="FR" style="color: black; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt; mso-ansi-language: FR; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">Lão Án hỏi:</span><span style="font-family: Arial, "sans-serif"; font-size: 10pt;"> </span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin-bottom: .0001pt; margin-bottom: 0in; text-align: justify;"><span lang="FR" style="color: black; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt; mso-ansi-language: FR; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">“Cụ Vãn bị sao? Tăng-xông à?”</span><span style="font-family: Arial, "sans-serif"; font-size: 10pt;"> </span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin-bottom: .0001pt; margin-bottom: 0in; text-align: justify;"><span lang="FR" style="color: black; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt; mso-ansi-language: FR; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">“Không. Cụ ấy vẫn mạnh nhưng đứa cháu ngoại của cụ -
đứa bé gái ấy mà - không hiểu sao, trời chưa sáng rõ đã ra ngồi vệ đường tiểu
tiện. Thằng bắt chó trộm, xoạt Honda qua, tưởng nhầm là chó, quất thòng lọng
vào cổ, lôi xền xệt. Khi biết nhầm, nó thả thòng lọng, phóng xe trốn biến.
Tội nghiệp con bé, còn quá nhỏ, chưa đi học, thế mà nhan sắc chả còn gì! Đấy
là tin buồn thứ nhất. Còn tin buồn thứ hai cũng rơi vào nhà cụ Vãn.”</span><span style="font-family: Arial, "sans-serif"; font-size: 10pt;"> </span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin-bottom: .0001pt; margin-bottom: 0in; text-align: justify;"><span lang="FR" style="color: black; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt; mso-ansi-language: FR; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">Chú Công nhướng mắt:</span><span style="font-family: Arial, "sans-serif"; font-size: 10pt;"> </span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin-bottom: .0001pt; margin-bottom: 0in; text-align: justify;"><span lang="FR" style="color: black; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt; mso-ansi-language: FR; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">“Còn tin buồn gì nữa?”</span><span style="font-family: Arial, "sans-serif"; font-size: 10pt;"> </span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin-bottom: .0001pt; margin-bottom: 0in; text-align: justify;"><span lang="FR" style="color: black; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt; mso-ansi-language: FR; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">Cụ Tích nói:</span><span style="font-family: Arial, "sans-serif"; font-size: 10pt;"> </span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin-bottom: .0001pt; margin-bottom: 0in; text-align: justify;"><span lang="FR" style="color: black; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt; mso-ansi-language: FR; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">“Thằng Nam cháu đích tôn cụ ấy, đã bị thiến
rồi, cũng như con chó Mực ở đây.”</span><span style="font-family: Arial, "sans-serif"; font-size: 10pt;"> </span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin-bottom: .0001pt; margin-bottom: 0in; text-align: justify;"><span lang="FR" style="color: black; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt; mso-ansi-language: FR; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">Lão Án cười :</span><span style="font-family: Arial, "sans-serif"; font-size: 10pt;"> </span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin-bottom: .0001pt; margin-bottom: 0in; text-align: justify;"><span lang="FR" style="color: black; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt; mso-ansi-language: FR; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">“Ai dám thiến nó?”</span><span style="font-family: Arial, "sans-serif"; font-size: 10pt;"> </span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin-bottom: .0001pt; margin-bottom: 0in; text-align: justify;"><span lang="FR" style="color: black; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt; mso-ansi-language: FR; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">“Bác sĩ khoa hạn chế sinh đẻ.”</span><span style="font-family: Arial, "sans-serif"; font-size: 10pt;"> </span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin-bottom: .0001pt; margin-bottom: 0in; text-align: justify;"><span lang="FR" style="color: black; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt; mso-ansi-language: FR; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">Lão Án cười toáng lên:</span><span style="font-family: Arial, "sans-serif"; font-size: 10pt;"> </span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin-bottom: .0001pt; margin-bottom: 0in; text-align: justify;"><span lang="FR" style="color: black; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt; mso-ansi-language: FR; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">“Vậy tin vui, sao tin buồn?”</span><span style="font-family: Arial, "sans-serif"; font-size: 10pt;"> </span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin-bottom: .0001pt; margin-bottom: 0in; text-align: justify;"><span lang="FR" style="color: black; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt; mso-ansi-language: FR; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">Cụ Tích nói:</span><span style="font-family: Arial, "sans-serif"; font-size: 10pt;"> </span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin-bottom: .0001pt; margin-bottom: 0in; text-align: justify;"><span lang="FR" style="color: black; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt; mso-ansi-language: FR; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">“Buồn chứ. Nó chưa vợ mà.”</span><span style="font-family: Arial, "sans-serif"; font-size: 10pt;"> </span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin-bottom: .0001pt; margin-bottom: 0in; text-align: justify;"><span lang="FR" style="color: black; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt; mso-ansi-language: FR; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">Cụ Tích sụp mắt xuống, nhìn chăm chú vào quần bà ba vải
trắng của mình, thong thả nói tiếp:</span><span style="font-family: Arial, "sans-serif"; font-size: 10pt;"> </span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin-bottom: .0001pt; margin-bottom: 0in; text-align: justify;"><span lang="FR" style="color: black; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt; mso-ansi-language: FR; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">“Thằng Nam chưa vợ mà nom đã già háp.. Nó
khai láo rằng đã có vợ 4 con để bác sĩ “bấm” ống dẫn tinh, lãnh 200 ngàn đồng
nhậu chơi! Nó tiệt sản rồi. Đúng là dân u mê. Cụ Vãn rất buồn.”</span><span style="font-family: Arial, "sans-serif"; font-size: 10pt;"> </span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin-bottom: .0001pt; margin-bottom: 0in; text-align: justify;"><span lang="FR" style="color: black; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt; mso-ansi-language: FR; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">Nghe thế, chú Công tự động rót rượu. Uống xong, chú
nói:</span><span style="font-family: Arial, "sans-serif"; font-size: 10pt;"> </span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin-bottom: .0001pt; margin-bottom: 0in; text-align: justify;"><span lang="FR" style="color: black; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt; mso-ansi-language: FR; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">“Thằng Nam như vậy là khoẻ. Con là nợ, vợ là
oan gia. Này, - Chú Công hướng mắt vào lão Án - Một tuần sau, dái con Mực sẽ
rụng. Chỗ lở thúi ấy, nó liếm mãi sẽ lành, không cần đến thuốc men.”</span><span style="font-family: Arial, "sans-serif"; font-size: 10pt;"> </span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin-bottom: .0001pt; margin-bottom: 0in; text-align: justify;"><span lang="FR" style="color: black; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt; mso-ansi-language: FR; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">Lão Án nói:</span><span style="font-family: Arial, "sans-serif"; font-size: 10pt;"> </span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin-bottom: .0001pt; margin-bottom: 0in; text-align: justify;"><span lang="FR" style="color: black; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt; mso-ansi-language: FR; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">“Tôi biết.”</span><span style="font-family: Arial, "sans-serif"; font-size: 10pt;"> </span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin-bottom: .0001pt; margin-bottom: 0in; text-align: justify;"><span lang="FR" style="color: black; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt; mso-ansi-language: FR; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">Cụ Tích hỏi:</span><span style="font-family: Arial, "sans-serif"; font-size: 10pt;"> </span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin-bottom: .0001pt; margin-bottom: 0in; text-align: justify;"><span lang="FR" style="color: black; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt; mso-ansi-language: FR; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">“Vấn dây cao su à?”</span><span lang="FR" style="color: black; font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 12.0pt; mso-ansi-language: FR; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"><o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin-bottom: .0001pt; margin-bottom: 0in; text-align: justify;"><span lang="FR" style="color: black; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt; mso-ansi-language: FR; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">Không ai trả lời. Lúc này, từ trong khóm lựu vang lên
tiếng chim hót ríu rít. Và, lập tức con chim sâu bay vào, đậu ngay bệ cửa sổ
sát bên. Mắt nó láo liêng nhìn dè chừng vào bàn rượu. Nhìn một chặp, thấy
chẳng gì hay, nó lại bay vút.</span><span style="font-family: Arial, "sans-serif"; font-size: 10pt;"> </span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin-bottom: .0001pt; margin-bottom: 0in; text-align: justify;"><span lang="FR" style="color: black; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt; mso-ansi-language: FR; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">Chú Công hướng mắt sang cụ Tích:</span><span style="font-family: Arial, "sans-serif"; font-size: 10pt;"> </span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin-bottom: .0001pt; margin-bottom: 0in; text-align: justify;"><span lang="FR" style="color: black; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt; mso-ansi-language: FR; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">“Nhân tiện xin lãnh giáo cụ vài lời khuyên. Số là, lâu
nay tôi sống bên một đoạn dây thừng hiền hoà, không ngờ đó là con rắn độc.
Vậy, tôi phải làm sao?”</span><span style="font-family: Arial, "sans-serif"; font-size: 10pt;"> </span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin-bottom: .0001pt; margin-bottom: 0in; text-align: justify;"><span lang="FR" style="color: black; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt; mso-ansi-language: FR; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">Cụ Tích với tay bưng cốc rượu, nghĩ sao cụ lại đặt
xuống: “Thế thì, anh phải học tập con Dồng Dộc.”</span><span style="font-family: Arial, "sans-serif"; font-size: 10pt;"> </span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin-bottom: .0001pt; margin-bottom: 0in; text-align: justify;"><span lang="FR" style="color: black; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt; mso-ansi-language: FR; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">“Con Dồng Dộc nó làm sao?”</span><span style="font-family: Arial, "sans-serif"; font-size: 10pt;"> </span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin-bottom: .0001pt; margin-bottom: 0in; text-align: justify;"><span lang="FR" style="color: black; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt; mso-ansi-language: FR; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">Cụ Tích vuốt râu:</span><span style="font-family: Arial, "sans-serif"; font-size: 10pt;"> </span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin-bottom: .0001pt; margin-bottom: 0in; text-align: justify;"><span lang="FR" style="color: black; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt; mso-ansi-language: FR; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">“Nó lót ổ rất công phu, nhưng nếu một bàn tay hay cái
mõm lạ nào thò vô làm “hôi ổ”, nó lập tức bỏ ngay. Dứt khoát không tiếc nuối.
Kiếm nơi khác, nơi có thanh bình mà ở. Không hề nghĩ đến chỗ cũ, thậm chí cái
bàn tay hay cái mõm lạ kia cũng không tồn tại trong tâm trí nó nữa. Trong
lòng chim Dồng Dộc chỉ có sự di chuyển, không có sự đối phó.”</span><span style="font-family: Arial, "sans-serif"; font-size: 10pt;"> </span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin-bottom: .0001pt; margin-bottom: 0in; text-align: justify;"><span lang="FR" style="color: black; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt; mso-ansi-language: FR; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">Chú Công cười héo:</span><span style="font-family: Arial, "sans-serif"; font-size: 10pt;"> </span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin-bottom: .0001pt; margin-bottom: 0in; text-align: justify;"><span lang="FR" style="color: black; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt; mso-ansi-language: FR; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">“Nhưng con người không thể nào là con Dồng Dộc được.”</span><span style="font-family: Arial, "sans-serif"; font-size: 10pt;"> </span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin-bottom: .0001pt; margin-bottom: 0in; text-align: justify;"><span lang="FR" style="color: black; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt; mso-ansi-language: FR; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">Cụ Tích cũng cười buồn:</span><span style="font-family: Arial, "sans-serif"; font-size: 10pt;"> </span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin-bottom: .0001pt; margin-bottom: 0in; text-align: justify;"><span lang="FR" style="color: black; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt; mso-ansi-language: FR; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">“Đúng thế. Tôi khuyên anh nên học tập con Dồng Dộc. Tôi
không bảo anh làm con Dồng Dộc.”</span></p><p class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin-bottom: .0001pt; margin-bottom: 0in; text-align: justify;"><span style="font-family: Arial, "sans-serif"; font-size: 10pt;">Nghe thế, chú Công nín thinh, lão Án cũng nín thinh.
Đột ngột, cụ Tích chuyển vấn đề:</span><span style="font-family: Arial, "sans-serif"; font-size: 10pt;"> </span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin-bottom: .0001pt; margin-bottom: 0in; text-align: justify;"><span lang="FR" style="color: black; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt; mso-ansi-language: FR; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">“Nhân uống mấy ly rượu mừng ngày thiến chó văn minh,
nhân đạo, hiện đại này, tôi nhớ lại việc thiến chó của mấy tay nhà giàu ngày
xưa. Họ mổ dái chó ra, nhưng không bao giờ lấy ra hết dái, cố tình chừa lại
một ít, đoạn họ lấy mảnh chai vụn rắc vào, rồi may lại vết mổ. Con chó trông
vẫn còn dái, nhưng thực chất là cái bịch đựng miểng chai vụn. Con chó lúc nào
cũng đau, cũng khó chịu, cũng ngứa ngáy, nên nó hung dữ lạ thường. Những tay
thiến chó kiểu này quả là đồ chó.”</span><span style="font-family: Arial, "sans-serif"; font-size: 10pt;"> </span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin-bottom: .0001pt; margin-bottom: 0in; text-align: justify;"><span lang="FR" style="color: black; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt; mso-ansi-language: FR; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">Nói xong, cụ Tích xách dù đứng dậy, vội vã đi ra cổng.
Lúc đi ngang qua chỗ bọn trẻ chơi trò “bán heo con”, cụ im lặng. Cụ không hét
toáng để giải tán bọn trẻ nữa. Vì sao? Việc này có trời mà biết.</span><span style="font-family: Arial, "sans-serif"; font-size: 10pt;"> </span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin-bottom: .0001pt; margin-bottom: 0in; text-align: justify;"><span lang="FR" style="color: black; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt; mso-ansi-language: FR; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">Chú Công cũng rót rượu, tợp một hơi:</span><span style="font-family: Arial, "sans-serif"; font-size: 10pt;"> </span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin-bottom: .0001pt; margin-bottom: 0in; text-align: justify;"><span lang="FR" style="color: black; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt; mso-ansi-language: FR; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">“Tôi cũng về. Có lẽ, tôi nên làm con Dồng Dộc hơn là
làm rắn chúa.”</span><span style="font-family: Arial, "sans-serif"; font-size: 10pt;"> </span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin-bottom: .0001pt; margin-bottom: 0in; text-align: justify;"><span lang="FR" style="color: black; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt; mso-ansi-language: FR; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">Còn lại một mình, lão Án ngồi trầm ngâm, lơ đãng nhìn
bọn trẻ hò reo, cãi nhau chí choé nơi bờ sân. Đột ngột, lão gãi gãi vào háng
và nhíu mày. Rồi, cũng thật đột ngột, lão xoa tay và cười… /.</span><span lang="FR" style="color: black; font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 12.0pt; mso-ansi-language: FR; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"><o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin-bottom: .0001pt; margin-bottom: 0in; text-align: justify;"><span lang="FR" style="color: black; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt; mso-ansi-language: FR; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"> </span><span lang="FR" style="color: black; font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 12.0pt; mso-ansi-language: FR; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"><o:p></o:p></span></p>
</td></tr></tbody></table><br />VanPhamhttp://www.blogger.com/profile/01762240262953531124noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-1364707101552820359.post-73296891943174385172024-02-22T18:33:00.001+07:002024-02-22T19:22:49.135+07:00 Sóng bạc đầu<div style="text-align: justify;"><i style="color: #3d85c6; font-family: arial; font-size: small;"></i></div><blockquote><div style="text-align: justify;"><i style="color: #3d85c6; font-family: arial; font-size: small;">Truyện Ngô Phan Lưu không viết về tham quan ô lại, không viết về chộp giật lừa đảo, cả cái sex, cái trần trụi ô trọc cũng không nốt. Nhưng nó viết về hệ luỵ, hay nói một cách khác, Ngô Phan Lưu viết về con đẻ của những cái ấy; chúng sống ngột ngạt trong không gian cũng do những cái ấy tạo nên, nhà văn chỉ ngồi chép lại, vừa thở dài vừa chép lại.</i></div><span style="color: #3d85c6; font-family: arial; font-size: x-small;"><div style="text-align: justify;"><span style="font-style: italic;"><br /></span></div><i><div style="text-align: right;"><i>VanVN.Net</i></div></i></span></blockquote><span style="color: #3d85c6; font-family: arial; font-size: x-small;"><i><div style="text-align: justify;"><i></i></div></i></span><div><br /><table align="center" cellpadding="0" cellspacing="0" class="tr-caption-container" style="margin-left: auto; margin-right: auto;"><tbody><tr><td style="text-align: center;"><a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEilU-dnhwvxUg2KJoBjKHmadcJUijq-IKahCAJcBekW3aUCKTfki2FZtBc1d5FfQTTqJ0ehErCrGkmmDTe7rfwL7qIgOpZh0Y_W_J4LXfJBomdqsu1VwNhalPTREAFUcaLCnmKr-SaLprmqZKZIZSJRu95u-Ry_aXXusJ5-3UTImF9BGOr0J_-PJPfkViA/s1280/S%C3%B3ng%20l%E1%BB%ABng%20ngo%C3%A0i%20kh%C6%A1i%20Kanagawa%20(The%20Great%20Wave%20off%20Kanagawa)%20Hokusai%20%20v%E1%BA%BD%20n%C4%83m%2033%20tu%E1%BB%95i.jpg" style="margin-left: auto; margin-right: auto;"><img border="0" data-original-height="821" data-original-width="1280" height="410" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEilU-dnhwvxUg2KJoBjKHmadcJUijq-IKahCAJcBekW3aUCKTfki2FZtBc1d5FfQTTqJ0ehErCrGkmmDTe7rfwL7qIgOpZh0Y_W_J4LXfJBomdqsu1VwNhalPTREAFUcaLCnmKr-SaLprmqZKZIZSJRu95u-Ry_aXXusJ5-3UTImF9BGOr0J_-PJPfkViA/w640-h410/S%C3%B3ng%20l%E1%BB%ABng%20ngo%C3%A0i%20kh%C6%A1i%20Kanagawa%20(The%20Great%20Wave%20off%20Kanagawa)%20Hokusai%20%20v%E1%BA%BD%20n%C4%83m%2033%20tu%E1%BB%95i.jpg" width="640" /></a></td></tr><tr><td class="tr-caption" style="text-align: center;"><span style="color: #999999; font-family: arial; font-size: xx-small;"><i>Sóng lừng ngoài khơi Kanagawa (The Great Wave off Kanagawa) tác giả Hokusai.</i></span></td></tr></tbody></table><br /><p></p><table border="0" cellpadding="0" cellspacing="0" class="MsoNormalTable" style="background: white; border-collapse: collapse; mso-padding-alt: 0in 0in 0in 0in; mso-yfti-tbllook: 1184; width: 100%;">
<tbody><tr style="height: 20pt; mso-yfti-firstrow: yes; mso-yfti-irow: 0;">
<td style="height: 20pt; padding: 0in; width: 212.5pt;" width="425">
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin-bottom: 0in;"><b><span face=""Verdana","sans-serif"" style="color: #7a7310; font-size: 12pt; letter-spacing: 4pt; mso-bidi-font-family: "Times New Roman"; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">Sóng bạc đầu<o:p></o:p></span></b></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin-bottom: 0in;"><span face=""Verdana","sans-serif"" style="color: black; font-size: 8pt; mso-bidi-font-family: "Times New Roman"; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"><o:p> </o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin-bottom: 0in;"><a href="https://www.vanchuongviet.org/index.php?comp=tacgia&action=detail&id=1256" target="_blank"><b><span face=""Verdana","sans-serif"" style="color: #736d1d; font-size: 7.5pt; mso-bidi-font-family: "Times New Roman"; mso-fareast-font-family: "Times New Roman"; text-decoration: none; text-underline: none;">Ngô Phan Lưu</span></b></a><span face=""Verdana","sans-serif"" style="color: black; font-size: 8pt; mso-bidi-font-family: "Times New Roman"; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"><o:p></o:p></span></p>
</td>
</tr>
<tr style="height: 5pt; mso-yfti-irow: 1;">
<td style="height: 5pt; padding: 0in;"></td>
</tr>
<tr style="height: 10pt; mso-yfti-irow: 2;">
<td style="height: 10pt; padding: 0in;" valign="top">
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin-bottom: 0in; text-align: justify; text-indent: 0.5in;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="color: black; font-size: 10pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">Nhân đi Qui Nhơn về, quỹ thời gian đầy túi, tôi tạt Long Thủy
thăm anh bạn nuôi tôm, mà trong tầng sâu, không những nhớ anh, mà tôi còn nhớ
biển...</span><span style="color: black; font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 12pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"><o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin-bottom: 0in; text-align: justify; text-indent: 0.5in;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="color: black; font-size: 10pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"> </span><span style="color: black; font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 12pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"><o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin-bottom: 0in; text-align: justify; text-indent: 0.5in;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="color: black; font-size: 10pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">Do không gặp thường xuyên, anh ta mừng lắm, lệnh vợ con, và chỉ
hai mươi phút sau đã bày ra bàn: nào gỏi sưa đầm, mực xào, tôm luộc, cà dĩa
sống, mắm chua, cá sặc... Chúng tôi “diệt” sạch bầu rượu ngâm hà nàm chó con!
Sức khỏe bỗng ùa về thân thể cũ, hồn trí như được tân trang, phấn chấn ra
phết! </span><span style="color: black; font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 12pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"><o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin-bottom: 0in; text-align: justify; text-indent: 0.5in;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="color: black; font-size: 10pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"> </span><span style="color: black; font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 12pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"><o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin-bottom: 0in; text-align: justify; text-indent: 0.5in;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="color: black; font-size: 10pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">Nhà anh bạn sát biển, một vị trí thật tuyệt, suốt ngày sóng vỗ
rối tai, gió quạt rối tóc. Chúng tôi uống thông ăn tợn, một phần cũng do biển
kích thích.</span><span style="color: black; font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 12pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"><o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin-bottom: 0in; text-align: justify; text-indent: 0.5in;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="color: black; font-size: 10pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">Tay xoa bụng, tôi thả đề nghị:</span><span style="color: black; font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 12pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"><o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin-bottom: 0in; text-align: justify; text-indent: 0.5in;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="color: black; font-size: 10pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">- Hai ta bê cái bàn ra gốc dừa ngoài kia, cho sát biển hơn nữa,
để ngắm thỏa thích khuôn mặt biển khơi cau có thế nào! Thế nhé?</span><span style="color: black; font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 12pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"><o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin-bottom: 0in; text-align: justify; text-indent: 0.5in;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="color: black; font-size: 10pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">Anh bạn nhìn tôi trìu mến, mặt mũi đỏ tía như gà chọi, đầu nhấp
nhô:</span><span style="color: black; font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 12pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"><o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin-bottom: 0in; text-align: justify; text-indent: 0.5in;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="color: black; font-size: 10pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">- Rồi mình làm thơ nữa chứ?</span><span style="color: black; font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 12pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"><o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin-bottom: 0in; text-align: justify; text-indent: 0.5in;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="color: black; font-size: 10pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">- Rất vâng!</span><span style="color: black; font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 12pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"><o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin-bottom: 0in; text-align: justify; text-indent: 0.5in;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="color: black; font-size: 10pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"> </span><span style="color: black; font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 12pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"><o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin-bottom: 0in; text-align: justify; text-indent: 0.5in;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="color: black; font-size: 10pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">Thế là, chúng tôi di chuyển. Tôi ngờ ngợ rằng, dường như nãy giờ
anh ta vẫn chờ lời đề nghị này của tôi. Anh ta hăng hái đến trẻ con! Anh ta
muốn ra khỏi nhà mình!</span><span style="color: black; font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 12pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"><o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin-bottom: 0in; text-align: justify; text-indent: 0.5in;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="color: black; font-size: 10pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"> </span><span style="color: black; font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 12pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"><o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin-bottom: 0in; text-align: justify; text-indent: 0.5in;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="color: black; font-size: 10pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">Sau khi chúng tôi đã yên vị tại tọa độ tối ưu, đột nhiên một câu
thơ xa lắc tận Hungary của Hollo Andras cứ chờn vờn trên biển khơi:
“Lưu ý... Chú ý... Biển sẽ tát vào mặt anh, nếu nhìn nó mà hồn anh không biết
trẻ”. Môi tôi tự động mím lại, khóe miệng giật giật. Câu thơ cảnh cáo ấy,
buộc tôi nhìn biển phải đề phòng, đã làm tôi già đi!</span><span style="color: black; font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 12pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"><o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin-bottom: 0in; text-align: justify; text-indent: 0.5in;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="color: black; font-size: 10pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"> </span><span style="color: black; font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 12pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"><o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin-bottom: 0in; text-align: justify; text-indent: 0.5in;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="color: black; font-size: 10pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">Nơi chỗ mới này, chúng tôi uống rượu tiếp. Uống rượu trắng, may
quá, rượu chó con đã sạch! Vẫn biết, dưỡng chất nào mà chẳng chút tanh tanh,
nhưng lạ thật, rành rành là rượu trắng, vẫn bay mùi chó con!</span><span style="color: black; font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 12pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"><o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin-bottom: 0in; text-align: justify; text-indent: 0.5in;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="color: black; font-size: 10pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"> </span><span style="color: black; font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 12pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"><o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin-bottom: 0in; text-align: justify; text-indent: 0.5in;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="color: black; font-size: 10pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">Anh bạn tôi, bụng mây mẩy bốn tháng, râu cá chép, ngửa người ra
ghế, vươn tay hít thật sâu gió khơi, hình sắc hiện đại, rướn gân cổ ngâm thơ,
giọng rào rào ồ ồ như mẻ tôm vừa xuất hồ:</span><span style="color: black; font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 12pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"><o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin-bottom: 0in; text-align: justify; text-indent: 0.5in;"><i><span face=""Arial","sans-serif"" style="color: black; font-size: 10pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">- Ấn Độ, Thái Bình, Đại Tây Xanh thẳm/Thò tay thương ôm ấp mấy
bờ/Những con sóng bạc đầu vĩnh viễn/Tức giận bờ này hờn dỗi bến kia...</span></i><span style="color: black; font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 12pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"><o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin-bottom: 0in; text-align: justify; text-indent: 0.5in;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="color: black; font-size: 10pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">Tôi cũng ngã người ra ghế, hỏi anh bạn:</span><span style="color: black; font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 12pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"><o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin-bottom: 0in; text-align: justify; text-indent: 0.5in;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="color: black; font-size: 10pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">- Anh xem bản đồ thế giới để làm thơ à? Nghe cứ đầy ắp tinh thần
toàn cầu hóa!</span><span style="color: black; font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 12pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"><o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin-bottom: 0in; text-align: justify; text-indent: 0.5in;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="color: black; font-size: 10pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">- Vâng! Thì đã sao?</span><span style="color: black; font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 12pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"><o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin-bottom: 0in; text-align: justify; text-indent: 0.5in;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="color: black; font-size: 10pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">- Thì lạ quá, chứ sao?</span><span style="color: black; font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 12pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"><o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin-bottom: 0in; text-align: justify; text-indent: 0.5in;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="color: black; font-size: 10pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">- Chẳng gì lạ cả! Ngồi trước biển là tầm nhìn phải rộng, phải
bao trùm!</span><span style="color: black; font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 12pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"><o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin-bottom: 0in; text-align: justify; text-indent: 0.5in;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="color: black; font-size: 10pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">Tôi nín thinh. Kể ra anh ta có lý! Ý thơ đang lai láng, hứng
chí, anh ta nghê nga tiếp:</span><span style="color: black; font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 12pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"><o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin-bottom: 0in; text-align: justify; text-indent: 0.5in;"><i><span face=""Arial","sans-serif"" style="color: black; font-size: 10pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">- Những thế hệ rượt nhau như sóng biển/Con sóng vào bờ, con sóng
vỡ, tung hoa!...</span></i><span style="color: black; font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 12pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"><o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin-bottom: 0in; text-align: justify; text-indent: 0.5in;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="color: black; font-size: 10pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">Tôi rít một hơi thuốc, cất tiếng nhận định:</span><span style="color: black; font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 12pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"><o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin-bottom: 0in; text-align: justify; text-indent: 0.5in;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="color: black; font-size: 10pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">- Tôi-Anh, hai con sóng sắp vào bờ! </span><span face=""Arial","sans-serif"" lang="FR" style="color: black; font-size: 10pt; mso-ansi-language: FR; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">Chuyện vỡ là cầm chắc!
Nhưng không tung hoa!...</span><span lang="FR" style="color: black; font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 12pt; mso-ansi-language: FR; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"><o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin-bottom: 0in; text-align: justify; text-indent: 0.5in;"><span face=""Arial","sans-serif"" lang="FR" style="color: black; font-size: 10pt; mso-ansi-language: FR; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">Nghe thế, anh ta bật phóc dậy như lò xo xả
nén, nhìn tôi, mắt đỏ như hòn than, giọng thình thịch như đầm nền nhà:</span><span lang="FR" style="color: black; font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 12pt; mso-ansi-language: FR; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"><o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin-bottom: 0in; text-align: justify; text-indent: 0.5in;"><span face=""Arial","sans-serif"" lang="FR" style="color: black; font-size: 10pt; mso-ansi-language: FR; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">- Anh phải nhớ rằng: Hoa là những mảnh nứt
vỡ! Vỡ tạo ra hoa! Anh vẫn thích ngắm bắn pháo hoa đấy chứ?</span><span lang="FR" style="color: black; font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 12pt; mso-ansi-language: FR; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"><o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin-bottom: 0in; text-align: justify; text-indent: 0.5in;"><span face=""Arial","sans-serif"" lang="FR" style="color: black; font-size: 10pt; mso-ansi-language: FR; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">Tôi lại nín thinh! Anh bạn nuôi tôm, kiêm
nhà thơ, nhà giàu, nhà triết này ghê thật!</span><span lang="FR" style="color: black; font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 12pt; mso-ansi-language: FR; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"><o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin-bottom: 0in; text-align: justify; text-indent: 0.5in;"><span face=""Arial","sans-serif"" lang="FR" style="color: black; font-size: 10pt; mso-ansi-language: FR; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">Chúng tôi không bàn luận nữa, im lặng, mỗi
người lặn vào suy tư riêng...</span><span lang="FR" style="color: black; font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 12pt; mso-ansi-language: FR; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"><o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin-bottom: 0in; text-align: justify; text-indent: 0.5in;"><span face=""Arial","sans-serif"" lang="FR" style="color: black; font-size: 10pt; mso-ansi-language: FR; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">Tôi sinh ra, lớn lên miền núi, nhưng lại
yêu biển! Ôi! Nó to mà mềm, dữ dằn mà êm ái! Cố định mà di chuyển chia cắt để
nối liền, bập bềnh mà sâu thẳm! Tàn khốc mà bao dung!...</span><span lang="FR" style="color: black; font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 12pt; mso-ansi-language: FR; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"><o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin-bottom: 0in; text-align: justify; text-indent: 0.5in;"><span face=""Arial","sans-serif"" lang="FR" style="color: black; font-size: 10pt; mso-ansi-language: FR; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"> </span><span lang="FR" style="color: black; font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 12pt; mso-ansi-language: FR; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"><o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin-bottom: 0in; text-align: justify; text-indent: 0.5in;"><span face=""Arial","sans-serif"" lang="FR" style="color: black; font-size: 10pt; mso-ansi-language: FR; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">Còn nhớ, lần đầu đời gặp biển, tôi choáng
ngợp khi đôi mặt với một mênh mông! Khi lớn lên, tôi biết đem so sánh với một
mênh mông khác là bầu trời, biển lại nhỏ đi! Lớn thêm nữa, tôi kết hợp hai
cái mênh mông trời-biển này, lại thấy bé hơn một cái mênh mông khác, đó là
“Em”! Rồi lớn nữa, lạ thật, mênh mông này, mênh mông nọ, đều chạy biến đi đâu
mất! Thì ra, không quan trọng nữa, tôi đã quên rồi! Chuỗi thời gian, với hàm
răng cá sấu của nó, đã nhai vụn, khạc vào hư vô, quên lãng!</span><span lang="FR" style="color: black; font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 12pt; mso-ansi-language: FR; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"><o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin-bottom: 0in; text-align: justify; text-indent: 0.5in;"><span face=""Arial","sans-serif"" lang="FR" style="color: black; font-size: 10pt; mso-ansi-language: FR; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"> </span><span lang="FR" style="color: black; font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 12pt; mso-ansi-language: FR; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"><o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin-bottom: 0in; text-align: justify; text-indent: 0.5in;"><span face=""Arial","sans-serif"" lang="FR" style="color: black; font-size: 10pt; mso-ansi-language: FR; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">Tôi chồm dậy, rót rượu tiếp:</span><span lang="FR" style="color: black; font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 12pt; mso-ansi-language: FR; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"><o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin-bottom: 0in; text-align: justify; text-indent: 0.5in;"><span face=""Arial","sans-serif"" lang="FR" style="color: black; font-size: 10pt; mso-ansi-language: FR; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">- Mời anh cụng ly!</span><span lang="FR" style="color: black; font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 12pt; mso-ansi-language: FR; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"><o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin-bottom: 0in; text-align: justify; text-indent: 0.5in;"><span face=""Arial","sans-serif"" lang="FR" style="color: black; font-size: 10pt; mso-ansi-language: FR; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">Anh bạn tôi, cũng chồm dậy, thò tay cầm ly
“ực” một phát gọn nhẹ! Tôi vẫn thích phong thái uống rượu của anh ta cho đến
bây giờ: Cứ dứt khoát và nhanh! Tôi cứ nơm nớp lo, nhỡ cái ly chạy vào họng
thì khốn!</span><span lang="FR" style="color: black; font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 12pt; mso-ansi-language: FR; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"><o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin-bottom: 0in; text-align: justify; text-indent: 0.5in;"><span face=""Arial","sans-serif"" lang="FR" style="color: black; font-size: 10pt; mso-ansi-language: FR; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">- Em mời hai anh “chinh gum”, trứng cút,
mực khô, thuốc lá... nhé?</span><span lang="FR" style="color: black; font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 12pt; mso-ansi-language: FR; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"><o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin-bottom: 0in; text-align: justify; text-indent: 0.5in;"><span face=""Arial","sans-serif"" lang="FR" style="color: black; font-size: 10pt; mso-ansi-language: FR; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"> </span><span lang="FR" style="color: black; font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 12pt; mso-ansi-language: FR; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"><o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin-bottom: 0in; text-align: justify; text-indent: 0.5in;"><span face=""Arial","sans-serif"" lang="FR" style="color: black; font-size: 10pt; mso-ansi-language: FR; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">Tiếng chào mời của cô hàng rong, đột ngột
vang lên, trong vắt, không gợn một tạp chất nào! Rõ mồn một, thậm chí nghe cả
hơi thở! Có lẽ, sự trong trẻo của âm thanh có sức mạnh xuyên qua và loại bỏ
dễ dàng sự ầm ào của biển khơi! Cô ta thật duyên: Da cà phê sữa, mình dây, cổ
thon, mắt to, tay chân giao giao đọt hành, đang nở một nụ cười rộng rãi, răng
đều như sắp, lấp lánh nắng chiều. Cô ta đứng trong vùng ngược nắng, những
đường lượn thân thể tuyệt mỹ nổi lờ mờ!</span><span lang="FR" style="color: black; font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 12pt; mso-ansi-language: FR; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"><o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin-bottom: 0in; text-align: justify; text-indent: 0.5in;"><span face=""Arial","sans-serif"" lang="FR" style="color: black; font-size: 10pt; mso-ansi-language: FR; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">Đột nhiên, cái xương sống tôi, tự động trở
về vị trí ngay ngắn. Tôi hỏi:</span><span lang="FR" style="color: black; font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 12pt; mso-ansi-language: FR; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"><o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin-bottom: 0in; text-align: justify; text-indent: 0.5in;"><span face=""Arial","sans-serif"" lang="FR" style="color: black; font-size: 10pt; mso-ansi-language: FR; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">- Cô người Bắc à? Hà Nội chăng?</span><span lang="FR" style="color: black; font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 12pt; mso-ansi-language: FR; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"><o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin-bottom: 0in; text-align: justify; text-indent: 0.5in;"><span face=""Arial","sans-serif"" lang="FR" style="color: black; font-size: 10pt; mso-ansi-language: FR; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">- Dạ không! Em Thái Nguyên.</span><span lang="FR" style="color: black; font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 12pt; mso-ansi-language: FR; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"><o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin-bottom: 0in; text-align: justify; text-indent: 0.5in;"><span face=""Arial","sans-serif"" lang="FR" style="color: black; font-size: 10pt; mso-ansi-language: FR; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">Anh bạn tôi, rướn người chồm tới, giọng
khôi hài:</span><span lang="FR" style="color: black; font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 12pt; mso-ansi-language: FR; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"><o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin-bottom: 0in; text-align: justify; text-indent: 0.5in;"><span face=""Arial","sans-serif"" lang="FR" style="color: black; font-size: 10pt; mso-ansi-language: FR; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">- Ối chà! Đã thái mà còn nguyên ư?</span><span lang="FR" style="color: black; font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 12pt; mso-ansi-language: FR; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"><o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin-bottom: 0in; text-align: justify; text-indent: 0.5in;"><span face=""Arial","sans-serif"" lang="FR" style="color: black; font-size: 10pt; mso-ansi-language: FR; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">Nghe thế, cô ta nhẹ nhàng đặt cái mẹt hàng
rong xuống cát, tay vuốt tóc ở trán, nhìn chúng tôi như ban thưởng, với đôi
mắt to đen của bê con xa mẹ, chớp chớp liên hồi, miệng nở từ từ một nụ cười
êm như nhung, thần thái vững chải như bàn thạch:</span><span lang="FR" style="color: black; font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 12pt; mso-ansi-language: FR; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"><o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin-bottom: 0in; text-align: justify; text-indent: 0.5in;"><span face=""Arial","sans-serif"" lang="FR" style="color: black; font-size: 10pt; mso-ansi-language: FR; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">- Vâng ạ! Em... thái thì cứ thái, nguyên
thì vẫn nguyên!</span><span lang="FR" style="color: black; font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 12pt; mso-ansi-language: FR; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"><o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin-bottom: 0in; text-align: justify; text-indent: 0.5in;"><span face=""Arial","sans-serif"" lang="FR" style="color: black; font-size: 10pt; mso-ansi-language: FR; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">Trực diện với một trí tuệ như thế, anh bạn
nuôi tôm của tôi thích quá, cười sang sảng, nhịp “chát chát” vào thành ghế,
hát toáng lên:</span><span lang="FR" style="color: black; font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 12pt; mso-ansi-language: FR; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"><o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin-bottom: 0in; text-align: justify; text-indent: 0.5in;"><span face=""Arial","sans-serif"" lang="FR" style="color: black; font-size: 10pt; mso-ansi-language: FR; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">- Biển một bên... và... em một bên!...</span><span lang="FR" style="color: black; font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 12pt; mso-ansi-language: FR; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"><o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin-bottom: 0in; text-align: justify; text-indent: 0.5in;"><span face=""Arial","sans-serif"" lang="FR" style="color: black; font-size: 10pt; mso-ansi-language: FR; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"> </span><span lang="FR" style="color: black; font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 12pt; mso-ansi-language: FR; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"><o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin-bottom: 0in; text-align: justify; text-indent: 0.5in;"><span face=""Arial","sans-serif"" lang="FR" style="color: black; font-size: 10pt; mso-ansi-language: FR; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">Tôi cũng cười sang sảng. “Cái cười hết ga”,
nó chở “cái tôi” ra khỏi bản thân, thật sướng làm sao! Và, anh bạn tôi, bộc
phát hát toáng lên như thế là đúng. Cô gái duyên dáng không rỗng này và biển
cả: cân sức! Nếu đặt trên dĩa thì trọng lượng tương đương! Tôi linh cảm trong
không gian bãi biển này, vừa lởn vởn một quyền lực vô hình, thơm thơm, dịu
dàng mà táo bạo từa tựa biển khơi!</span><span lang="FR" style="color: black; font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 12pt; mso-ansi-language: FR; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"><o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin-bottom: 0in; text-align: justify; text-indent: 0.5in;"><span face=""Arial","sans-serif"" lang="FR" style="color: black; font-size: 10pt; mso-ansi-language: FR; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"> </span><span lang="FR" style="color: black; font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 12pt; mso-ansi-language: FR; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"><o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin-bottom: 0in; text-align: justify; text-indent: 0.5in;"><span face=""Arial","sans-serif"" lang="FR" style="color: black; font-size: 10pt; mso-ansi-language: FR; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">Hát rống vừa dứt lời, anh bạn tôi, vội lấm
lét liếc nhìn vào nhà mình, ánh mắt có hơi khác, đầy cẩn trọng! Tôi cười và
mến anh lạ lùng: Một sinh vật cao cấp thoáng bối rối vì quá vui, bỗng ngại
một sinh vật cao cấp khác ở đâu đó, trong nhà! Tôi nói, mắt đậu trìu mến vào
anh ta:</span><span lang="FR" style="color: black; font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 12pt; mso-ansi-language: FR; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"><o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin-bottom: 0in; text-align: justify; text-indent: 0.5in;"><span face=""Arial","sans-serif"" lang="FR" style="color: black; font-size: 10pt; mso-ansi-language: FR; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">- Phải chi có phép lạ, dời quách chỗ này
vào Nha Trang nhỉ?</span><span lang="FR" style="color: black; font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 12pt; mso-ansi-language: FR; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"><o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin-bottom: 0in; text-align: justify; text-indent: 0.5in;"><span face=""Arial","sans-serif"" lang="FR" style="color: black; font-size: 10pt; mso-ansi-language: FR; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">Anh nhìn tôi, rồi cụp mắt xuống:</span><span lang="FR" style="color: black; font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 12pt; mso-ansi-language: FR; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"><o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin-bottom: 0in; text-align: justify; text-indent: 0.5in;"><span face=""Arial","sans-serif"" lang="FR" style="color: black; font-size: 10pt; mso-ansi-language: FR; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">- Đời này làm gì có phép lạ!</span><span lang="FR" style="color: black; font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 12pt; mso-ansi-language: FR; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"><o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin-bottom: 0in; text-align: justify; text-indent: 0.5in;"><span face=""Arial","sans-serif"" lang="FR" style="color: black; font-size: 10pt; mso-ansi-language: FR; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"> </span><span lang="FR" style="color: black; font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 12pt; mso-ansi-language: FR; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"><o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin-bottom: 0in; text-align: justify; text-indent: 0.5in;"><span face=""Arial","sans-serif"" lang="FR" style="color: black; font-size: 10pt; mso-ansi-language: FR; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">Tôi quay sang bảo cô gái hàng rong, từ nãy
giờ cũng nhìn anh ta và cười:</span><span lang="FR" style="color: black; font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 12pt; mso-ansi-language: FR; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"><o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin-bottom: 0in; text-align: justify; text-indent: 0.5in;"><span face=""Arial","sans-serif"" lang="FR" style="color: black; font-size: 10pt; mso-ansi-language: FR; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">- Này cô, bọn tôi đang uống rượu, nhưng
chúng tôi lại muốn mời cô một chai bia, thế nên chúng tôi sẽ chuyển sang uống
bia! Không uống rượu nữa! Cô cứ đặt cái rổ hàng lên mặt bàn này, bọn tôi dùng
thì tự lấy. Được chứ? Một hân hạnh cho chúng tôi đấy! Tôi đi gọi bia đây! Thế
nhé?</span><span lang="FR" style="color: black; font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 12pt; mso-ansi-language: FR; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"><o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin-bottom: 0in; text-align: justify; text-indent: 0.5in;"><span face=""Arial","sans-serif"" lang="FR" style="color: black; font-size: 10pt; mso-ansi-language: FR; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">Anh bạn tôi, nghiêng đầu nhìn tôi, như đang
xem xét một quái vật:</span><span lang="FR" style="color: black; font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 12pt; mso-ansi-language: FR; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"><o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin-bottom: 0in; text-align: justify; text-indent: 0.5in;"><span face=""Arial","sans-serif"" lang="FR" style="color: black; font-size: 10pt; mso-ansi-language: FR; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">- Lần đầu tiên, tôi thấy anh nói quá dài,
quá dai, nhưng lại có ngăn nắp!</span><span lang="FR" style="color: black; font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 12pt; mso-ansi-language: FR; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"><o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin-bottom: 0in; text-align: justify; text-indent: 0.5in;"><span face=""Arial","sans-serif"" lang="FR" style="color: black; font-size: 10pt; mso-ansi-language: FR; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">Tôi vội đứng dậy, nhưng cô hàng rong ấn vai
tôi xuống. Cô cười, tay phủi phủi một cọng rác bám trên vai áo tôi:</span><span lang="FR" style="color: black; font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 12pt; mso-ansi-language: FR; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"><o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin-bottom: 0in; text-align: justify; text-indent: 0.5in;"><span face=""Arial","sans-serif"" lang="FR" style="color: black; font-size: 10pt; mso-ansi-language: FR; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">- Để em đi!</span><span lang="FR" style="color: black; font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 12pt; mso-ansi-language: FR; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"><o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin-bottom: 0in; text-align: justify; text-indent: 0.5in;"><span face=""Arial","sans-serif"" lang="FR" style="color: black; font-size: 10pt; mso-ansi-language: FR; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">Nói xong, cô ta lại cười, ngón tay gãi gãi
chót mũi. Nom cô ta giống biển quá chừng! Cô ta hiểu cả, biết cả, và tha thứ
hết!</span><span lang="FR" style="color: black; font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 12pt; mso-ansi-language: FR; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"><o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin-bottom: 0in; text-align: justify; text-indent: 0.5in;"><span face=""Arial","sans-serif"" lang="FR" style="color: black; font-size: 10pt; mso-ansi-language: FR; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"> </span><span lang="FR" style="color: black; font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 12pt; mso-ansi-language: FR; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"><o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin-bottom: 0in; text-align: justify; text-indent: 0.5in;"><span face=""Arial","sans-serif"" lang="FR" style="color: black; font-size: 10pt; mso-ansi-language: FR; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">Chúng tôi nhìn theo dáng thon thả cô đi...
Nếu nhỡ cô vấp té, thì cả nhà bác học đang nghiên cứu, cũng quăng kính hiển
vi mà chạy đến xuýt xoa!...</span><span lang="FR" style="color: black; font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 12pt; mso-ansi-language: FR; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"><o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin-bottom: 0in; text-align: justify; text-indent: 0.5in;"><span face=""Arial","sans-serif"" lang="FR" style="color: black; font-size: 10pt; mso-ansi-language: FR; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"> </span><span lang="FR" style="color: black; font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 12pt; mso-ansi-language: FR; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"><o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin-bottom: 0in; text-align: justify; text-indent: 0.5in;"><span face=""Arial","sans-serif"" lang="FR" style="color: black; font-size: 10pt; mso-ansi-language: FR; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">Nếu có ai đó, lúc này tò mò nhìn sâu vào
mắt chúng tôi, hẳn sẽ thấy hình ảnh cô ta đi vào, chứ không phải đi ra!</span><span lang="FR" style="color: black; font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 12pt; mso-ansi-language: FR; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"><o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin-bottom: 0in; text-align: justify; text-indent: 0.5in;"><span face=""Arial","sans-serif"" lang="FR" style="color: black; font-size: 10pt; mso-ansi-language: FR; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"> </span><span lang="FR" style="color: black; font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 12pt; mso-ansi-language: FR; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"><o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 10pt; margin-bottom: 0in; text-align: justify; text-indent: 0.5in;"><span face=""Arial","sans-serif"" lang="FR" style="color: black; font-size: 10pt; mso-ansi-language: FR; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">Như có linh tính, một giác quan thứ sáu,
chúng tôi cùng quay lại, ánh mắt gặp nhau, cười ngu ngơ!... Cười ngu ngơ vì
chúng tôi nhận ra rằng: Trong ánh chiều tà, tuổi đời cứ rớt lả tả trong ầm ào
biển khơi...</span><span lang="FR" style="color: black; font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 12pt; mso-ansi-language: FR; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"><o:p></o:p></span></p>
</td>
</tr>
<tr style="height: 9pt; mso-yfti-irow: 3; mso-yfti-lastrow: yes;">
<td style="height: 9pt; padding: 0in;"></td>
</tr>
</tbody></table>
<p class="MsoNormal"><o:p> </o:p></p></div>VanPhamhttp://www.blogger.com/profile/01762240262953531124noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-1364707101552820359.post-68084204451996148232024-02-22T18:30:00.008+07:002024-02-22T18:30:41.458+07:00 Nhạc trầm my<p> <table align="center" cellpadding="0" cellspacing="0" class="tr-caption-container" style="margin-left: auto; margin-right: auto;"><tbody><tr><td style="text-align: center;"><a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEgvyO7tnHBaHqNxD6ixmhqPqjWmxZEiSBiaS2w8w4-2jJ380WC6bzprpaSTuiQMqO6yJuVEHQnQjKt3NoZaEXl4APvg7iiC1zNe8FHY8FwPiyq4qV2Gssn64Q5LlUsBMKZ6ZXyQAyHV6h9VJ0n2HmjYiLYlkLr3DH4FhMU-Ajpfv4c8fFR4RwR-yQzE5Uo/s1200/Nh%E1%BB%AFng%20c%C3%B4%20n%C3%A0ng%20%E1%BB%9F%20Avignon%20(Les%20Demoisellesd%E2%80%99Avignon).jpg" imageanchor="1" style="margin-left: auto; margin-right: auto;"><img border="0" data-original-height="1200" data-original-width="1139" height="400" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEgvyO7tnHBaHqNxD6ixmhqPqjWmxZEiSBiaS2w8w4-2jJ380WC6bzprpaSTuiQMqO6yJuVEHQnQjKt3NoZaEXl4APvg7iiC1zNe8FHY8FwPiyq4qV2Gssn64Q5LlUsBMKZ6ZXyQAyHV6h9VJ0n2HmjYiLYlkLr3DH4FhMU-Ajpfv4c8fFR4RwR-yQzE5Uo/w380-h400/Nh%E1%BB%AFng%20c%C3%B4%20n%C3%A0ng%20%E1%BB%9F%20Avignon%20(Les%20Demoisellesd%E2%80%99Avignon).jpg" width="380" /></a></td></tr><tr><td class="tr-caption" style="text-align: center;"><span style="color: #999999; font-family: arial; font-size: xx-small;"><i>Những cô nàng ở Avignon (Les Demoisellesd’Avignon)</i></span></td></tr></tbody></table></p><table border="0" cellpadding="0" cellspacing="0" class="MsoNormalTable" style="background: white; border-collapse: collapse; mso-padding-alt: 0in 0in 0in 0in; mso-yfti-tbllook: 1184; width: 100%;">
<tbody><tr style="height: 20.0pt; mso-yfti-firstrow: yes; mso-yfti-irow: 0;">
<td style="height: 20.0pt; padding: 0in 0in 0in 0in; width: 212.5pt;" width="425">
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin-bottom: .0001pt; margin-bottom: 0in;"><b><span style="color: #7a7310; font-family: "Verdana","sans-serif"; font-size: 12.0pt; letter-spacing: 4.0pt; mso-bidi-font-family: "Times New Roman"; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">Nhạc trầm my<o:p></o:p></span></b></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin-bottom: .0001pt; margin-bottom: 0in;"><span style="color: black; font-family: "Verdana","sans-serif"; font-size: 8.0pt; mso-bidi-font-family: "Times New Roman"; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"><o:p> </o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin-bottom: .0001pt; margin-bottom: 0in;"><a href="https://www.vanchuongviet.org/index.php?comp=tacgia&action=detail&id=1256" target="_blank"><b><span style="color: #736d1d; font-family: "Verdana","sans-serif"; font-size: 7.5pt; mso-bidi-font-family: "Times New Roman"; mso-fareast-font-family: "Times New Roman"; text-decoration: none; text-underline: none;">Ngô Phan Lưu</span></b></a><b><span style="color: #736d1d; font-family: "Verdana","sans-serif"; font-size: 7.5pt; mso-bidi-font-family: "Times New Roman"; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"><o:p></o:p></span></b></p>
</td>
</tr>
<tr style="height: 5.0pt; mso-yfti-irow: 1;">
<td style="height: 5.0pt; padding: 0in 0in 0in 0in;"></td>
</tr>
<tr style="height: 10.0pt; mso-yfti-irow: 2; mso-yfti-lastrow: yes;">
<td style="height: 10.0pt; padding: 0in 0in 0in 0in;" valign="top">
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin-bottom: .0001pt; margin-bottom: 0in; text-align: justify;"><span style="color: black; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"><span style="mso-spacerun: yes;"> </span>Sau khi điện thoại cho anh bạn, để
báo địa chỉ đang ở, tôi nhìn ra khung cửa kính khách sạn.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin-bottom: .0001pt; margin-bottom: 0in; text-align: justify;"><span style="color: black; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"><o:p> </o:p></span><span style="font-family: Arial, "sans-serif"; font-size: 10pt;"> Tôi
đang đứng ngang tầm nửa cây thông già, và ở dưới chân là những cây hoa Mimosa
còn đẫm sương. Xuyên qua vạt đồi thông, ẩn hiện lô nhô những mái ngói đỏ. Tôi
đảo mắt cố tìm ống khói nơi nóc nhà, nhưng không thấy. Quả thật, trước mắt
tôi là một bức tranh!</span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin-bottom: .0001pt; margin-bottom: 0in; text-align: justify;"><span style="color: black; font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 12.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"><o:p> </o:p></span><span style="font-family: Arial, "sans-serif"; font-size: 10pt;"> Người
ta cho tôi biết: Thành phố này đẹp, một phần bởi có chính quyền can thiệp
vào. Anh chị xây nhà ư? Rất tốt, nhưng anh chị không được xây giống kiểu nhà
bên cạnh! Thế là buộc anh chị phải tìm kiếm, sáng tạo kiểu mới! Anh chị xây
tường rào ư? Tốt thôi, nhưng không được bịt kín bằng tường, phải để cho mắt
nhìn thông thoáng! Thế là buộc anh chị phải trồng hoa, cây cảnh và không được
đổ rác! Như vậy, kết quả sẽ là: đa dạng, xinh xắn, sạch sẽ và cá tính! Đó là
nhà cửa ở đây. Những nhà cửa trầm tĩnh, biết lo trau chuốt bản thân mình, để
kẻ khác vừa ý!</span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin-bottom: .0001pt; margin-bottom: 0in; text-align: justify;"><span style="color: black; font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 12.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"><o:p> </o:p></span><span style="font-family: Arial, "sans-serif"; font-size: 10pt;"> Tôi
nhớ lại, hôm qua nơi Thiền viện Trúc Lâm, bài kệ của Trúc Lâm Đại Đầu Đà như
một sinh linh chập chờn bay lượn, và giờ đây đậu vào những nhánh cây lá kim,
hoa Mimosa và hoa Phượng tím. Tâm khảm tôi đã tràn ngập bài kệ: </span><i style="font-family: Arial, "sans-serif"; font-size: 10pt;">“Phải
trái rụng theo hoa buổi sớm/Lợi danh lạnh với trận mưa đêm/Hoa tàn mưa tạnh
non im vắng/Xuân cỗi còn nguyên môt tiếng chim!”</i></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin-bottom: .0001pt; margin-bottom: 0in; text-align: justify;"><span style="color: black; font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 12.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"><o:p> </o:p></span><span style="font-family: Arial, "sans-serif"; font-size: 10pt;"> Đột
ngột, tôi nghe không phải là tiếng chim, mà là tiếng gõ cửa.</span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin-bottom: .0001pt; margin-bottom: 0in; text-align: justify;"><span style="color: black; font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 12.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"><o:p> </o:p></span><span style="font-family: Arial, "sans-serif"; font-size: 10pt;"> -
Xin cứ vào!</span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin-bottom: .0001pt; margin-bottom: 0in; text-align: justify;"><span style="color: black; font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 12.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"><o:p> </o:p></span><span style="font-family: Arial, "sans-serif"; font-size: 10pt;"> Người
vào, đó là San, anh bạn tôi vừa gọi điện thoại. Lâu ngày gặp lại, nom anh
từng trải và rắn rỏi hẳn. Anh nhảy bổ vào, ôm chầm lấy tôi:</span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin-bottom: .0001pt; margin-bottom: 0in; text-align: justify;"><span style="color: black; font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 12.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"><o:p> </o:p></span><span style="font-family: Arial, "sans-serif"; font-size: 10pt;"> -
Tôi muốn ngửi lại mùi mặn!</span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin-bottom: .0001pt; margin-bottom: 0in; text-align: justify;"><span style="color: black; font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 12.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"><o:p> </o:p></span><span style="font-family: Arial, "sans-serif"; font-size: 10pt;"> -
Anh nhớ biển à?</span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin-bottom: .0001pt; margin-bottom: 0in; text-align: justify;"><span style="color: black; font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 12.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"><o:p> </o:p></span><span style="font-family: Arial, "sans-serif"; font-size: 10pt;"> -
Ở núi quá buồn!</span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin-bottom: .0001pt; margin-bottom: 0in; text-align: justify;"><span style="color: black; font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 12.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"><o:p> </o:p></span><span style="font-family: Arial, "sans-serif"; font-size: 10pt;"> -
Tôi lại thèm núi!</span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin-bottom: .0001pt; margin-bottom: 0in; text-align: justify;"><span style="color: black; font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 12.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"><o:p> </o:p></span><span style="font-family: Arial, "sans-serif"; font-size: 10pt;"> Anh
thả tôi ra, và cả hai nhìn nhau cùng cười.</span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin-bottom: .0001pt; margin-bottom: 0in; text-align: justify;"><span style="color: black; font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 12.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"><o:p> </o:p></span><span style="font-family: Arial, "sans-serif"; font-size: 10pt;"> Tôi
hỏi:</span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin-bottom: .0001pt; margin-bottom: 0in; text-align: justify;"><span style="color: black; font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 12.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"><o:p> </o:p></span><span style="font-family: Arial, "sans-serif"; font-size: 10pt;"> -
Sao anh không trồng mấy cái răng cửa?</span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin-bottom: .0001pt; margin-bottom: 0in; text-align: justify;"><span style="color: black; font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 12.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"><o:p> </o:p></span><span style="font-family: Arial, "sans-serif"; font-size: 10pt;"> -
Để thế, cho các em chui vào!</span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin-bottom: .0001pt; margin-bottom: 0in; text-align: justify;"><span style="color: black; font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 12.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"><o:p> </o:p></span><span style="font-family: Arial, "sans-serif"; font-size: 10pt;"> Nghe
vậy, tôi tắt ngay nụ cười, còn anh thì vẫn cười! Rõ ràng là anh ta biết một
nụ cười thiếu răng, bao giờ cũng gây ấn tượng tốt. Việc thiếu hụt ấy, luôn
luôn gợi một vùng hỏng, người ta dễ bị té vào! Đột nhiên, tôi nhìn anh e dè!
Tôi quyết không cho mình té vào cái cười bất hủ ấy!</span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin-bottom: .0001pt; margin-bottom: 0in; text-align: justify;"><span style="font-family: Arial, "sans-serif"; font-size: 10pt;"> Với
loại tiếng nói không chuẩn, anh San đề nghị:</span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin-bottom: .0001pt; margin-bottom: 0in; text-align: justify;"><span style="color: black; font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 12.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"><o:p> </o:p></span><span style="font-family: Arial, "sans-serif"; font-size: 10pt;"> -
Đi “Nhạc Trầm My” uốn cà phê nhé! Ở đấy mình tâm sự luôn.</span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin-bottom: .0001pt; margin-bottom: 0in; text-align: justify;"><span style="color: black; font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 12.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"><o:p> </o:p></span><span style="font-family: Arial, "sans-serif"; font-size: 10pt;"> -
Anh là thần Thổ Địa, anh đi đâu, tôi theo đấy!</span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin-bottom: .0001pt; margin-bottom: 0in; text-align: justify;"><span style="color: black; font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 12.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"><o:p> </o:p></span><span style="font-family: Arial, "sans-serif"; font-size: 10pt;"> -
Thế thì, tranh thủ đi ngay.</span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin-bottom: .0001pt; margin-bottom: 0in; text-align: justify;"><span style="color: black; font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 12.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"><o:p> </o:p></span><span style="font-family: Arial, "sans-serif"; font-size: 10pt;"> Tôi
chốt cửa phòng, cười ngu ngơ và theo anh ra xe...</span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin-bottom: .0001pt; margin-bottom: 0in; text-align: justify;"><span style="color: black; font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 12.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"><o:p> </o:p></span><span style="font-family: Arial, "sans-serif"; font-size: 10pt;"> Chúng
tôi đang ngồi ở cà phê Nhạc Trầm My. Quán cà phê nằm trên một ngọn đồi thấp.
Lúc này, quán vắng khách. Ngoài hiên, mấy chùm đàn gió cứ kêu leng keng.</span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin-bottom: .0001pt; margin-bottom: 0in; text-align: justify;"><span style="color: black; font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 12.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"><o:p> </o:p></span><span style="font-family: Arial, "sans-serif"; font-size: 10pt;"> Anh
San nói vừa đủ nghe:</span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin-bottom: .0001pt; margin-bottom: 0in; text-align: justify;"><span style="color: black; font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 12.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"><o:p> </o:p></span><span style="font-family: Arial, "sans-serif"; font-size: 10pt;"> -
Chủ quán này, không hẳn là phụ nữ, không hẳn là thiếu nữ, mà là ở khoảng
giữa. Ồ! Tôi có từ để gọi rồi: đó là một phụ nữ trẻ. Thế chứ, gọn gàng hơn
nhiều. Vâng, một phụ nữ trẻ.!</span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin-bottom: .0001pt; margin-bottom: 0in; text-align: justify;"><span style="color: black; font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 12.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"><o:p> </o:p></span><span style="font-family: Arial, "sans-serif"; font-size: 10pt;"> Tôi
mỉm cười. Hẳn là cái anh San này đã mê chủ quán! Dưới áp suất của mê, anh ta
nói năng luộm thuộm!</span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin-bottom: .0001pt; margin-bottom: 0in; text-align: justify;"><span style="color: black; font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 12.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"><o:p> </o:p></span><span style="font-family: Arial, "sans-serif"; font-size: 10pt;"> Lúc
này, chủ quán đang đi ra. Một phụ nữ trẻ, không đẹp nhưng lạ lạ, mê hoặc,
buộc người ta phải nhìn, và muốn khám phá!</span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin-bottom: .0001pt; margin-bottom: 0in; text-align: justify;"><span style="color: black; font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 12.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"><o:p> </o:p></span><span style="font-family: Arial, "sans-serif"; font-size: 10pt;"> -
Chào anh San và... chào anh!</span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin-bottom: .0001pt; margin-bottom: 0in; text-align: justify;"><span style="color: black; font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 12.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"><o:p> </o:p></span><span style="font-family: Arial, "sans-serif"; font-size: 10pt;"> Tôi
và San cùng gật đầu chào lại. Tôi thoáng thấy anh San suýt đứng dậy! Giọng
nói chị ta khàn, quá khàn nhưng rất rõ, ánh mắt chị ta nhìn chúng tôi, tự
tại, bản lĩnh một cách kỳ lạ, làm người ta phải kiêng nể! Với đôi mắt ấy, với
làn da nâu đen lai dân tộc K’Hor, với đôi mông nở và ngực lép, với bàn tay
không để móng đang gãi gãi chót mũi, với áo pull, quần jeen cùng một màu
chàm, chị ta đậm nét là con người của nghệ thuật Ba-Rôc!</span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin-bottom: .0001pt; margin-bottom: 0in; text-align: justify;"><span style="color: black; font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 12.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"><o:p> </o:p></span><span style="font-family: Arial, "sans-serif"; font-size: 10pt;"> Anh
San vội nói:</span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin-bottom: .0001pt; margin-bottom: 0in; text-align: justify;"><span style="color: black; font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 12.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"><o:p> </o:p></span><span style="font-family: Arial, "sans-serif"; font-size: 10pt;"> -
Hai cà phê đen nhé!</span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin-bottom: .0001pt; margin-bottom: 0in; text-align: justify;"><span style="color: black; font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 12.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"><o:p> </o:p></span><span style="font-family: Arial, "sans-serif"; font-size: 10pt;"> Tôi
chữa lại</span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin-bottom: .0001pt; margin-bottom: 0in; text-align: justify;"><span style="color: black; font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 12.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"><o:p> </o:p></span><span style="font-family: Arial, "sans-serif"; font-size: 10pt;"> -
Không. Tôi chanh Rhum.</span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin-bottom: .0001pt; margin-bottom: 0in; text-align: justify;"><span style="color: black; font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 12.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"><o:p> </o:p></span><span style="font-family: Arial, "sans-serif"; font-size: 10pt;"> -
À, một đen, một chanh Rhum.</span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin-bottom: .0001pt; margin-bottom: 0in; text-align: justify;"><span lang="FR" style="color: black; font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 12.0pt; mso-ansi-language: FR; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"><o:p> </o:p></span><span style="font-family: Arial, "sans-serif"; font-size: 10pt;"> Chị
ta tiến tới, với tay rút điếu ba số của anh San, châm lửa và cười. Một nụ
cười chung cho cả hai chúng tôi. Một nụ cười trẻ thơ! Một nụ cười vừa phạm
sai lầm và kêu gọi tha thứ! Và trong một tích tắc, nụ cười ấy còn nói rằng,
hình như với riêng tôi, sao anh không đến đây từ năm ngoái, năm kia! Tôi
thoáng giật mình! Và, thoắt, chị ta đã đi vào phía trong...</span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin-bottom: .0001pt; margin-bottom: 0in; text-align: justify;"><span lang="FR" style="color: black; font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 12.0pt; mso-ansi-language: FR; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"><o:p> </o:p></span><span style="font-family: Arial, "sans-serif"; font-size: 10pt;"> Nhìn
khắp phòng, tôi thấy phía trái, treo tường ốp ván đánh vét-ni bóng lộn, có
treo 6 cây đàn ghi-ta. Ngay phía dưới, có đặt cây đàn Organ Yamaha. Trên ngăn
kệ phía phải có nhiều tượng gỗ nhỏ, nghệ thuật của dân tộc K’Hor. Ngay bên
trên kệ, treo một bức vẽ chụp lại tác phẩm “Gái Thanh Lâu đường Avignon”
của P.Picasso. Những bắp chân các cô gái trong tranh là những bắp chân hoạt động,
được đẽo bằng nhát búa, một ảnh hưởng sâu đậm của nghệ thuật Da đen.</span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin-bottom: .0001pt; margin-bottom: 0in; text-align: justify;"><span lang="FR" style="color: black; font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 12.0pt; mso-ansi-language: FR; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"><o:p> </o:p></span><span style="font-family: Arial, "sans-serif"; font-size: 10pt;"> Những
chùm ống nhạc gió ngoài hiên cứ vẫn thỉnh thoảng kêu leng keng. Nhiều loại
hoa đủ màu ngoài vườn khoe sắc. Xa xa, một cây Phượng tím nở rộ. Tất cả ở
đây, đều lặng lẽ và không việc gì phải hấp tấp!</span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin-bottom: .0001pt; margin-bottom: 0in; text-align: justify;"><span lang="FR" style="color: black; font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 12.0pt; mso-ansi-language: FR; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"><o:p> </o:p></span><span style="font-family: Arial, "sans-serif"; font-size: 10pt;"> Lúc
gặp nhau ở khách sạn, anh San mời tôi đến đây uống cà phê và tâm sự, nhưng cà
phê thì có, còn tâm sự thì không. Quả tình, ở đây khó mà tâm sự riêng, khi có
bóng dáng một phụ nữ trẻ đang phủ vào!</span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin-bottom: .0001pt; margin-bottom: 0in; text-align: justify;"><span lang="FR" style="color: black; font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 12.0pt; mso-ansi-language: FR; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"><o:p> </o:p></span><span style="font-family: Arial, "sans-serif"; font-size: 10pt;"> -
Xin giới thiệu – San nói lắp bắp – Đây là chị P. Chủ quán kiêm giọng hát
tuyệt vời – Tiếp, anh ta chỉ vào tôi – Còn đây là anh K. Bạn thò lò mũi xanh
từ miền Thùy dương cát trắng lên đây hôm kia... là một nghe sĩ xuất sắc!</span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin-bottom: .0001pt; margin-bottom: 0in; text-align: justify;"><span lang="FR" style="color: black; font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 12.0pt; mso-ansi-language: FR; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"><o:p> </o:p></span><span style="font-family: Arial, "sans-serif"; font-size: 10pt;"> Tôi
chào lần nữa, và bắt tay nữ chủ quán.</span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin-bottom: .0001pt; margin-bottom: 0in; text-align: justify;"><span lang="FR" style="color: black; font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 12.0pt; mso-ansi-language: FR; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"><o:p> </o:p></span><span style="font-family: Arial, "sans-serif"; font-size: 10pt;"> Anh
San hăng hái tiếp, chỉ tay vào ngực mình, chỗ trái tim:</span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin-bottom: .0001pt; margin-bottom: 0in; text-align: justify;"><span lang="FR" style="color: black; font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 12.0pt; mso-ansi-language: FR; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"><o:p> </o:p></span><span style="font-family: Arial, "sans-serif"; font-size: 10pt;"> -
Và tôi cũng là ghiền “nghe” sĩ thân chủ, đang cần nghe nữa, một cách tức
khắc!</span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin-bottom: .0001pt; margin-bottom: 0in; text-align: justify;"><span lang="FR" style="color: black; font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 12.0pt; mso-ansi-language: FR; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"><o:p> </o:p></span><span style="font-family: Arial, "sans-serif"; font-size: 10pt;"> Nói
xong, anh ta cười, trống trơn bốn chiếc răng cửa hàm trên. Anh ta vừa rụt rè
vừa bạo dạn. Giờ đây, tôi thật sự thấy nụ cười của anh ta có duyên, và những
câu nói lung tung của anh ta rất hợp với nụ cười bất hủ này!</span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin-bottom: .0001pt; margin-bottom: 0in; text-align: justify;"><span lang="FR" style="color: black; font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 12.0pt; mso-ansi-language: FR; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"><o:p> </o:p></span><span style="font-family: Arial, "sans-serif"; font-size: 10pt;"> -
Xin vâng!</span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin-bottom: .0001pt; margin-bottom: 0in; text-align: justify;"><span lang="FR" style="color: black; font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 12.0pt; mso-ansi-language: FR; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"><o:p> </o:p></span><span style="font-family: Arial, "sans-serif"; font-size: 10pt;"> Tiếng
rất khàn của chị P. vang lên. Rất đơn giản, không khách khí, không dẫn nhập,
chị ta đứng dậy, đến tường gỡ cây đàn ghi-ta, và đến ngồi cạnh chúng tôi –
xin lỗi – ngồi đối diện chúng tôi.</span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin-bottom: .0001pt; margin-bottom: 0in; text-align: justify;"><span lang="FR" style="color: black; font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 12.0pt; mso-ansi-language: FR; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"><o:p> </o:p></span><span style="font-family: Arial, "sans-serif"; font-size: 10pt;"> -
Em hát tặng các anh bài “Mộng dưới hoa”!</span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin-bottom: .0001pt; margin-bottom: 0in; text-align: justify;"><span lang="FR" style="color: black; font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 12.0pt; mso-ansi-language: FR; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"><o:p> </o:p></span><span style="font-family: Arial, "sans-serif"; font-size: 10pt;"> Chị
dạo đàn và hát ngay.</span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin-bottom: .0001pt; margin-bottom: 0in; text-align: justify;"><span lang="FR" style="color: black; font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 12.0pt; mso-ansi-language: FR; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"><o:p> </o:p></span><span style="font-family: Arial, "sans-serif"; font-size: 10pt;"> Tiếng
hát khàn đặc vang to, rõ cả những âm sắc li ti của hơi thở. Tiếng hát buồn
phiền, bệnh hoạn một cách thật khỏe, cứ bềnh bồng vươn rộng ra những vòng
sóng nhấp nhô. Tôi nghe mà gai lạnh cả người! Tôi chưa từng nghe ai hát hay
như thế bao giờ! Mắt ngước nhìn ra khung cửa sổ kính, vượt qua khỏi chúng
tôi, có lẽ hồn phách chị ta đang đậu ở đám mây lười biếng bên ngoài!</span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin-bottom: .0001pt; margin-bottom: 0in; text-align: justify;"><span style="font-family: Arial, "sans-serif"; font-size: 10pt;"> Tôi
hớp môt ngụm chanh Rhum, yên lặng đốt thuốc, và nhắm mắt... Không gian chỉ
còn là tiếng ghi-ta, tiếng hát khản đặc của chị bủa vây ngự trị... Tôi chơi
vơi, tan loảng trong bềnh bồng...</span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin-bottom: .0001pt; margin-bottom: 0in; text-align: justify;"><span lang="FR" style="color: black; font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 12.0pt; mso-ansi-language: FR; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"><o:p> </o:p></span><span style="font-family: Arial, "sans-serif"; font-size: 10pt;"> Chị
dứt tiếng hát, tôi mở mắt và đột nhiên có cảm giác của một kẻ đắm tàu!</span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin-bottom: .0001pt; margin-bottom: 0in; text-align: justify;"><span lang="FR" style="color: black; font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 12.0pt; mso-ansi-language: FR; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"><o:p> </o:p></span><span lang="FR" style="font-family: Arial, "sans-serif"; font-size: 10pt;"> Tháng
trước, một anh bạn nhạc sĩ đã phổ nhạc bài thơ tôi. </span><span style="font-family: Arial, "sans-serif"; font-size: 10pt;">Bản nhạc ấy tôi có mang theo trong cặp tay.
Tôi lấy bản nhạc ra, như một phản xạ vô thức, thật tâm trình bày:</span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin-bottom: .0001pt; margin-bottom: 0in; text-align: justify;"><span style="color: black; font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 12.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"><o:p> </o:p></span><span style="font-family: Arial, "sans-serif"; font-size: 10pt;"> -
Chị có thể hát tặng bản nhạc này không? Tôi xin tặng chị bản nhạc này như một
kỉ niệm...</span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin-bottom: .0001pt; margin-bottom: 0in; text-align: justify;"><span style="color: black; font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 12.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"><o:p> </o:p></span><span style="font-family: Arial, "sans-serif"; font-size: 10pt; text-indent: 0.5in;">Không đợi sự chấp thuận, tôi trải bản nhạc trước mặt chị: bản
“Trầm Hương”.</span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin-bottom: .0001pt; margin-bottom: 0in; text-align: justify; text-indent: .5in;"><span style="color: black; font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 12.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"><o:p> </o:p></span><span style="font-family: Arial, "sans-serif"; font-size: 10pt;">Cũng
rất đơn giản, không khách khí, không dẫn nhập, chị cầm đàn ghi-ta cẩn thận
đánh bản nhạc từng nốt... hai lần, rồi ba lần... Khi đã nắm vững tiết tấu
cùng tinh thần bản nhạc, chị lại chăm chú đọc kỹ lời ca... Một chặp sau, chị
hát...</span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin-bottom: .0001pt; margin-bottom: 0in; text-align: justify;"><span style="color: black; font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 12.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"><o:p> </o:p></span><span style="font-family: Arial, "sans-serif"; font-size: 10pt;"> Cũng
vẫn cái chất giọng khản đặc, khỏe khoắn, những làn rung bất tận như vòng sóng
vang to... Chị đã thổi vào bản nhạc một linh hồn, bản nhạc thành một sinh
linh vật vờ... Cứ thế, giọng khản đặc vút lên không gian... </span><i style="font-family: Arial, "sans-serif"; font-size: 10pt;">“Em chỉ
là Thơ nằm bên lề thơ/Viết hoa cả chữ viết thường/ Rộn ràng là bao gió
mát/Thổi từ phía em trầm hương...”</i></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin-bottom: .0001pt; margin-bottom: 0in; text-align: justify;"><span style="color: black; font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 12.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"><o:p> </o:p></span><span style="font-family: Arial, "sans-serif"; font-size: 10pt;"> Anh
San nhìn sang tôi, một ánh nhìn rất lạ. Tôi cũng nhìn lại, có lẽ cũng bằng
mắt ấy. Thì ra, ánh mắt rất lạ ấy chính là sự trách cứ pha trộn ân hận! Đúng
thế, tôi cũng vậy, khi nhìn chị ta cần cù, chăm chú vào bản nhạc mới. Việc ấy
làm hạn chế khả năng nghệ thuật rất nhiều, nhưng chị phải cố gắng! Đột nhiên,
tôi yêu mến chị vô cùng! Chị đã chìu tôi một việc đáng lẽ không nên làm!</span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin-bottom: .0001pt; margin-bottom: 0in; text-align: justify;"><span style="color: black; font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 12.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"><o:p> </o:p></span><span style="font-family: Arial, "sans-serif"; font-size: 10pt;"> Chị
cất đàn và cười. Một nụ cười bao dung, rộng lượng, một nụ cười biết hết, hiểu
hết!...</span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin-bottom: .0001pt; margin-bottom: 0in; text-align: justify;"><span style="color: black; font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 12.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"><o:p> </o:p></span><span style="font-family: Arial, "sans-serif"; font-size: 10pt;"> Lúc
này, có 3 người khách vào. Chúng tôi cảm ơn, và gửi tiền rồi ra về...</span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin-bottom: .0001pt; margin-bottom: 0in; text-align: justify;"><span style="color: black; font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 12.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"><o:p> </o:p></span><span style="font-family: Arial, "sans-serif"; font-size: 10pt; text-indent: 0.5in;">Ra đến đường, anh San hỏi:</span><span style="font-family: "Times New Roman", "serif"; font-size: 12pt; text-indent: 0.5in;"> </span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin-bottom: .0001pt; margin-bottom: 0in; text-align: justify;"><span style="color: black; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"> -
Thế nào?</span><span style="font-family: "Times New Roman", "serif"; font-size: 12pt;"> </span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin-bottom: .0001pt; margin-bottom: 0in; text-align: justify;"><span style="color: black; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"> -
Thế nào là thế nào?</span><span style="font-family: "Times New Roman", "serif"; font-size: 12pt;"> </span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin-bottom: .0001pt; margin-bottom: 0in; text-align: justify; text-indent: .5in;"><span style="color: black; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">- Là thế nào, chứ còn thế nào nữa!</span><span style="font-family: "Times New Roman", "serif"; font-size: 12pt; text-indent: 0.5in;"> </span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin-bottom: .0001pt; margin-bottom: 0in; text-align: justify;"><span style="color: black; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"> -
Vậy, anh thế nào?</span><span style="font-family: "Times New Roman", "serif"; font-size: 12pt;"> </span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin-bottom: .0001pt; margin-bottom: 0in; text-align: justify;"><span style="color: black; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"> Chúng
tôi cười to. Con đường bê tông nhựa thoai thoải lượn theo ngọn đồi, xe cộ
thưa thớt, tôi hít sâu không khí mát mẻ vào buồng phổi, và đột nhiên thấy lại
trong trí hình ảnh bãi đậu xe của Thiền viện, nơi ấy có hai vị sư áo vạt hò
bạc phếch, đầu đội nón cối lá cọ rộng vành, miệng ngậm còi, điều khiển xe cộ
vào bãi!</span><span style="font-family: "Times New Roman", "serif"; font-size: 12pt;"> </span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin-bottom: .0001pt; margin-bottom: 0in; text-align: justify; text-indent: .5in;"><span style="color: black; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"> Thình lình, một cách vô thức, tôi buột miệng:</span><span style="font-family: "Times New Roman", "serif"; font-size: 12pt; text-indent: 0.5in;"> </span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin-bottom: .0001pt; margin-bottom: 0in; text-align: justify;"><span style="color: black; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"> -
Có lẽ, phải nên là một chiếc xe...</span><span style="font-family: "Times New Roman", "serif"; font-size: 12pt;"> </span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin-bottom: .0001pt; margin-bottom: 0in; text-align: justify;"><span style="color: black; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"> -
Xe gì?</span><span style="font-family: "Times New Roman", "serif"; font-size: 12pt;"> </span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin-bottom: .0001pt; margin-bottom: 0in; text-align: justify;"><span style="color: black; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"> -
Xe gì cũng được!</span><span style="font-family: "Times New Roman", "serif"; font-size: 12pt;"> </span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin-bottom: .0001pt; margin-bottom: 0in; text-align: justify;"><span style="color: black; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"> -
Là sao?</span><span style="font-family: "Times New Roman", "serif"; font-size: 12pt;"> </span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin-bottom: .0001pt; margin-bottom: 0in; text-align: justify;"><span style="color: black; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"> -
Để vào bãi đậu!</span><span style="font-family: "Times New Roman", "serif"; font-size: 12pt;"> </span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin-bottom: .0001pt; margin-bottom: 0in; text-align: justify;"><span style="color: black; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"> -
Thế thì đi! Sẵn sàng phụng mệnh!</span><span style="font-family: "Times New Roman", "serif"; font-size: 12pt;"> </span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin-bottom: .0001pt; margin-bottom: 0in; text-align: justify;"><span style="color: black; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"> Dứt
lời, và với sự hiểu sai, anh San tăng tốc, chiếc xe lao vút...</span><span style="font-family: "Times New Roman", "serif"; font-size: 12pt;"> </span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; margin-bottom: .0001pt; margin-bottom: 0in; text-align: justify; text-indent: .5in;"><span lang="FR" style="color: black; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt; mso-ansi-language: FR; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">Anh ta chở tôi đi đâu? Đó là quyền của anh,
quyền của một “thổ địa”!</span><span style="font-family: "Times New Roman", "serif"; font-size: 12pt; text-indent: 0.5in;"> </span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 10.0pt; margin-bottom: .0001pt; margin-bottom: 0in; text-align: justify;"><span lang="FR" style="color: black; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt; mso-ansi-language: FR; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"> Đột
nhiên, lòng tôi lắng dịu cực kỳ!... Lắng dịu như thành phố này vào giờ này!
Trong tôi Nhạc Trầm My lung linh!...</span><span lang="FR" style="color: black; font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 12.0pt; mso-ansi-language: FR; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"><o:p></o:p></span></p>
</td>
</tr>
</tbody></table>
<p class="MsoNormal"><span lang="FR" style="mso-ansi-language: FR;"><o:p> </o:p></span></p>VanPhamhttp://www.blogger.com/profile/01762240262953531124noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-1364707101552820359.post-30294125441597010272024-02-03T15:42:00.001+07:002024-02-05T10:32:53.860+07:00CHIA RẼ - MỤC LỤC<p> </p><table align="center" cellpadding="0" cellspacing="0" class="tr-caption-container" style="margin-left: auto; margin-right: auto;"><tbody><tr><td style="text-align: center;"><a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEg7xPq6X4OLw068XulUfQcrQbRdKhRoRmUaZe3S2tjCeBN_xURFKJQWxTV3BW4XVSGnAVFY3-ERoOFsBwY7JZ0JNYwpCYmBvdF9CEVg59hLiZyO2Qlhl45-t-e4B_feeAbYB9gU_cpPgA7EmPrFPdeJkM2UCN2No4ti_dTQlsS2fW8ndcW1zU9UXylVlP4/s700/Tim%20Marshall.jpg" style="margin-left: auto; margin-right: auto;"><img border="0" data-original-height="653" data-original-width="700" height="299" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEg7xPq6X4OLw068XulUfQcrQbRdKhRoRmUaZe3S2tjCeBN_xURFKJQWxTV3BW4XVSGnAVFY3-ERoOFsBwY7JZ0JNYwpCYmBvdF9CEVg59hLiZyO2Qlhl45-t-e4B_feeAbYB9gU_cpPgA7EmPrFPdeJkM2UCN2No4ti_dTQlsS2fW8ndcW1zU9UXylVlP4/s320/Tim%20Marshall.jpg" width="320" /></a></td></tr><tr><td class="tr-caption" style="text-align: center;"><span face="Arial, "sans-serif"" style="font-size: 13.3333px; text-align: justify;"><i><span style="color: #999999;">Tim Marshall</span></i></span></td></tr></tbody></table><br /><p></p><p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 6.0pt; margin-left: 7.2pt; margin-right: 7.2pt; margin-top: 6.0pt; margin: 6pt 7.2pt; text-align: justify;"><b style="mso-bidi-font-weight: normal;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="color: red; font-size: 10pt;">CHIA RẼ<o:p></o:p></span></b></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 6.0pt; margin-left: 7.2pt; margin-right: 7.2pt; margin-top: 6.0pt; margin: 6pt 7.2pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="color: #0070c0; font-size: 10pt;">Tác giả<span style="mso-spacerun: yes;"> </span>Tim Marshall<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">Tim Marshall (1959) là nhà báo, tác giả
và phát thanh viên người Anh, chuyên về các vấn đề ngoại giao và ngoại giao quốc
tế. Marshall là một chuyên gia bình luận về thời sự thế giới cho BBC, Sky News
và là người dẫn chương trình khách mời trên LBC, và trước đây ông đã từng là
biên tập viên ngoại giao cho Sky News.<o:p></o:p></span></p><p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">Ông đã viết bảy cuốn sách bao gồm Những
tù nhân của địa lý – cuốn sách được xếp hạng trong danh sách bán chạy nhất của
The New York Times và Sunday Times. <o:p></o:p></span></p><p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 6.0pt; margin-left: 7.2pt; margin-right: 7.2pt; margin-top: 6.0pt; margin: 6pt 7.2pt; text-align: justify;">
</p><p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">Marshall là người sáng lập và biên tập
viên của nền tảng trang web tin tức thewhatandthewhy.com, một trang web dành
cho các nhà báo, chính trị gia, nhà phân tích về các vấn đề ngoại giao và những
người đam mê chia sẻ quan điểm của họ về các sự kiện tin tức thế giới.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="margin-bottom: 6.0pt; margin-left: 0cm; margin-right: 0cm; margin-top: 6.0pt; margin: 6pt 0cm;"><b style="mso-bidi-font-weight: normal;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="color: #0070c0; line-height: 115%;">MỤC LỤC<o:p></o:p></span></b></p><h3 class="post-title entry-title" itemprop="name" style="background-color: white; color: #333333; font-feature-settings: normal; font-kerning: auto; font-optical-sizing: auto; font-stretch: normal; font-variant-alternates: normal; font-variant-east-asian: normal; font-variant-numeric: normal; font-variant-position: normal; font-variation-settings: normal; font-weight: normal; line-height: normal; margin: 0px; position: relative;"><a href="https://vanthekt.blogspot.com/2024/02/tai-sao-chung-ta-ang-song-trong-thoi-ai.html" style="color: #33aaff; text-decoration-line: none;" target="_blank"><span style="font-family: arial; font-size: small;">Tại Sao Chúng Ta Đang Sống Trong Thời Đại Của Những Bức Tường</span></a></h3>
<p class="MsoNormal" style="margin-bottom: 6.0pt; margin-left: 0cm; margin-right: 0cm; margin-top: 6.0pt; margin: 6pt 0cm;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="line-height: 115%;"><a href="https://vanthekt.blogspot.com/2024/02/chia-re-gioi-thieu.html" target="_blank">Giới Thiệu</a><o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="margin-bottom: 6.0pt; margin-left: 0cm; margin-right: 0cm; margin-top: 6.0pt; margin: 6pt 0cm;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="line-height: 115%;"><a href="https://vanthekt.blogspot.com/2024/02/chuong-mot-van-ly-hoa-thanh-trung-quoc.html" target="_blank">Chương Một:</a> VẠN LÝ HỎA THÀNH<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="margin-bottom: 6.0pt; margin-left: 0cm; margin-right: 0cm; margin-top: 6.0pt; margin: 6pt 0cm;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="line-height: 115%;"><a href="https://vanthekt.blogspot.com/2024/02/chuong-hai-hay-xay-buc-tuong-o-hoa-ky.html" target="_blank">Chương Hai:</a> HÃY XÂY BỨC TƯỜNG ĐÓ!<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="margin-bottom: 6.0pt; margin-left: 0cm; margin-right: 0cm; margin-top: 6.0pt; margin: 6pt 0cm;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="line-height: 115%;"><a href="https://vanthekt.blogspot.com/2024/02/chuong-ba-thuc-te-tren-thuc-ia-israel.html" target="_blank">Chương Ba:</a> THỰC TẾ TRÊN THỰC ĐỊA<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="margin-bottom: 6.0pt; margin-left: 0cm; margin-right: 0cm; margin-top: 6.0pt; margin: 6pt 0cm;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="line-height: 115%;"><a href="https://vanthekt.blogspot.com/2024/02/chuong-bon-nhung-lan-ranh-tren-cat.html" target="_blank">Chương Bốn:</a> NHỮNG LẰN RANH TRÊN CÁT<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="margin-bottom: 6.0pt; margin-left: 0cm; margin-right: 0cm; margin-top: 6.0pt; margin: 6pt 0cm;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="line-height: 115%;"><a href="https://vanthekt.blogspot.com/2024/02/chuong-nam-thoi-nam-cham-voi-nguoi-nhap.html" target="_blank">Chương Năm:</a> THỎI NAM CHÂM VỚI NGƯỜI NHẬP CƯ<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="margin-bottom: 6.0pt; margin-left: 0cm; margin-right: 0cm; margin-top: 6.0pt; margin: 6pt 0cm;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="line-height: 115%;"><a href="https://vanthekt.blogspot.com/2024/02/chuong-sau-hien-trang-cac-quoc-gia-chau.html" target="_blank">Chương Sáu:</a> HIỆN TRẠNG CÁC QUỐC GIA<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="margin-bottom: 6.0pt; margin-left: 0cm; margin-right: 0cm; margin-top: 6.0pt; margin: 6pt 0cm;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="line-height: 115%;"><a href="https://vanthekt.blogspot.com/2024/02/chuong-bay-mot-lien-minh-gan-gui-hon.html" target="_blank">Chương Bảy:</a> MỘT LIÊN MINH GẦN GŨI HƠN BAO GIỜ HẾT?<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="margin-bottom: 6.0pt; margin-left: 0cm; margin-right: 0cm; margin-top: 6.0pt; margin: 6pt 0cm;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="line-height: 115%;"><a href="https://vanthekt.blogspot.com/2024/02/chuong-tam-nhung-than-van-cua-nguoi-anh.html" target="_blank">Chương Tám:</a> NHỮNG THAN VÃN CỦA NGƯỜI ANH<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="margin-bottom: 6.0pt; margin-left: 0cm; margin-right: 0cm; margin-top: 6.0pt; margin: 6pt 0cm;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="line-height: 115%;"><a href="https://vanthekt.blogspot.com/2024/02/ket-luan-nhung-khong-gian-o-giua.html" target="_blank">Kết Luận: </a>NHỮNG KHÔNG GIAN Ở GIỮA<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="margin-bottom: 6.0pt; margin-left: 0cm; margin-right: 0cm; margin-top: 6.0pt; margin: 6pt 0cm;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="line-height: 115%;"><a href="https://vanthekt.blogspot.com/2024/02/ket-luan-nhung-khong-gian-o-giua.html" target="_blank">Lời Cảm Ơn</a><o:p></o:p></span></p><p class="MsoNormal" style="margin-bottom: 6.0pt; margin-left: 0cm; margin-right: 0cm; margin-top: 6.0pt; margin: 6pt 0cm;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="line-height: 115%;"><br /></span></p><p class="MsoNormal" style="margin-bottom: 6.0pt; margin-left: 0cm; margin-right: 0cm; margin-top: 6.0pt; margin: 6pt 0cm;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="line-height: 115%;"><br /></span></p><p class="MsoNormal" style="margin-bottom: 6.0pt; margin-left: 0cm; margin-right: 0cm; margin-top: 6.0pt; margin: 6pt 0cm;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="line-height: 115%;"><br /></span></p><p class="MsoNormal" style="margin-bottom: 6.0pt; margin-left: 0cm; margin-right: 0cm; margin-top: 6.0pt; margin: 6pt 0cm;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt; line-height: 115%;"><br /></span></p>VanPhamhttp://www.blogger.com/profile/01762240262953531124noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-1364707101552820359.post-93772775821712102024-02-03T14:30:00.000+07:002024-02-03T14:30:11.661+07:00Tại Sao Chúng Ta Đang Sống Trong Thời Đại Của Những Bức Tường<p> </p><p class="MsoNormal" style="line-height: 15.0pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; text-align: justify;"><span style="color: #3d85c6;"><b><span lang="FR" style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt; mso-ansi-language: FR;">Chia Rẽ - Tại Sao Chúng Ta Đang Sống Trong Thời Đại Của Những Bức Tường</span></b><span class="MsoHyperlink"><b><span lang="FR" style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt; mso-ansi-language: FR;"><o:p></o:p></span></b></span></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15.0pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; text-align: justify;"><span style="color: #3d85c6;"><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;">by </span><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;">Tim Marshall</span><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;">,<o:p></o:p></span></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15.0pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; text-align: justify;"><span style="color: #3d85c6;"><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;">Trần Trọng Hải Minh</span><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;"> (Translator)<o:p></o:p></span></span></p>
<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;"><a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEiNLPhY77XgrW_B8cYGsVV7_XULoetdejQHwsciOug7KJdPjGOAsJsrd18UB3n08cj5g6fV194uqgo_7ot2ssefMqNms2GFxERQ6ORmgx7FBmJUi-IiY65LWJK3m9J5lE0_lsLyfMiifanq-REjz8mZqZCqzlSrx_ug0tpOG6GPsXYWMCV220Bf-BqlEk8/s66/Nguy%E1%BB%87t%20Minh.jpg" imageanchor="1" style="clear: left; float: left; margin-bottom: 1em; margin-right: 1em;"><span style="color: #3d85c6;"><img border="0" data-original-height="66" data-original-width="50" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEiNLPhY77XgrW_B8cYGsVV7_XULoetdejQHwsciOug7KJdPjGOAsJsrd18UB3n08cj5g6fV194uqgo_7ot2ssefMqNms2GFxERQ6ORmgx7FBmJUi-IiY65LWJK3m9J5lE0_lsLyfMiifanq-REjz8mZqZCqzlSrx_ug0tpOG6GPsXYWMCV220Bf-BqlEk8/s16000/Nguy%E1%BB%87t%20Minh.jpg" /></span></a></div><p class="MsoNormal" style="line-height: 15.0pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; text-align: justify;"><span style="color: #3d85c6;"><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;">Nguyet Minh</span><span style="font-family: Arial, "sans-serif"; font-size: 10pt;">'s review</span></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15.0pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; text-align: justify;"><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;">Mar 06, 2022<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15.0pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; text-align: justify;"><span style="font-family: Arial, "sans-serif"; font-size: 10pt;">Sau “Những tù nhân của địa lý”, một lần
nữa ta gặp lại Tim Marshall trong “Chia rẽ”. Vẫn là vấn đề chính trị và địa
chính trị nhưng trong cuốn sách này, then chốt cho những con bài chính trị lẫn
xã hội nằm ở những đường biên giới trải dài từ vài đến hàng ngàn dặm khắp mọi
lãnh thổ trên thế giới. Bên cạnh đó là những bức tường hữu hình lẫn vô hình được
dựng lên khắp nơi bởi các đế quốc hay những quốc gia lớn - nơi mà hàng năm
trong suốt nhiều thế kỷ, phải đón nhận làn sóng nhập cư bất hợp pháp từ các nước
liền kề.</span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15.0pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; text-align: justify;"><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;"><br />
Tim Marshall nhấn mạnh vào việc “chia rẽ” khi mỗi năm, số lượng các bức tường mới
được dựng lên ngày càng nhiều, ngăn cản lẫn làm chậm việc di dân bởi nhiều
nguyên nhân chủ quan lẫn khách quan từ hai bên biên giới. Tuỳ tình hình địa lý
và chính trị mà những bức tường đó mang những hình thái khác nhau. Khi thế giới
xem “Vạn lý hỏa thành” của Trung Quốc là bức tường lửa “ngăn cách Trung Quốc về
kỹ thuật số với thế giới bên ngoài “ thì Trung Quốc lại xem đó là tấm khiên “để
bảo vệ dân Trung Quốc khỏi những ý tưởng nguy hại như dân chủ, tự do ngôn luận
và văn hoá đồi trụy”. Vì thế mà sự chia rẽ trong dân chúng ngày càng sâu sắc
hơn, chưa kể đến việc những vùng tự trị bị can thiệp và kiểm soát, đúng như nhận
định “thúc đẩy sự thống nhất thông qua chia rẽ”.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15.0pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; text-align: justify;"><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;"><br />
Có vẻ như Tim Marshall luôn viết về những vấn đề của nước Mỹ bằng văn phong nhuần
nhuyễn và phong cách thoải mái nhất. Vấn nạn nhập cư bất hợp pháp luôn là bài
toán nan giải qua nhiều đời tổng thống. Quá nhiều cuộc thảo luận, quá nhiều phí
tổn cho những bức tường đã được dựng lên trong thực tế nhưng dường như các nhà
cầm quyền không thể ngăn chặn được quyết tâm di dân của người từ Mexico sang. Sự
chia rẽ trong lòng nước Mỹ ngày càng lan rộng, người Hispanic (gốc Tây Ban Nha)
chiếm ưu thế, người da đen vẫn bị phân biệt đối xử trong đời sống lẫn công việc,
thông tin và mạng xã hội không được kiểm soát làm cho tự do dân chủ trở thành
con dao hai lưỡi. Tất cả những điều đó gây chia rẽ nghiêm trọng. Dù có uyển
chuyển lẫn cứng rắn, có trợ giúp nhân đạo lẫn đàn áp, nhưng cũng không thể giải
quyết một cách rốt ráo và thỏa đáng.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15.0pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; text-align: justify;"><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;"><br />
Chính trị và địa chính trị bên bờ Tây dải Gaza vẫn là vấn đề muôn thuở. Israel
dù là một quốc gia nhỏ bé, ít dân nhưng lại xuất thân từ quá nhiều sắc tộc. Dải
Gaza đâu chỉ là bức tường bên ngoài chia rẽ họ với Palestine, có một bức tường
bên trong chia rẽ họ bởi nền chính trị, từ Đảng cánh tả, hữu, Đảng Ả Rập và các
Đảng tôn giáo. Từ đó Tim Marshall cho rằng “Sự chia rẽ này không bao giờ khép lại
trừ khi có sự bình đẳng ở Israel và giải pháp hai nhà nước công bằng với người
Palestine”.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15.0pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; text-align: justify;"><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;"><br />
Ta bắt gặp những bức tường cát sa mạc giữa các nước trong khối Ả Rập với khái
niệm “chủ nghĩa dân tộc giả mạo”, bức tường núi của Ấn Độ, bức tường kẽm gai, bức
tường trang bị công nghệ tối tân dọc các biên giới. Tiểu lục địa Ấn Độ cũng đã
và luôn trở thành mái nhà tạm trú của vô số sắc tộc nhưng đó cũng chính là nơi
mà đẳng cấp xã hội là thước đo cứng ngắc và gây bất bình đẳng nhất. Còn
Bangladesh - một quốc gia quá khiêm tốn về diện tích và có địa hình ngang bằng
mặt nước biển dường như cũng quá tải về dân số lẫn dân nhập cư từ biên giới
Myanmar hay Pakistan. Từng là Đông Pakistan một thời, Bangladesh phải gánh vác
tôn giáo cho một nhóm nhỏ dân tộc khác bên kia biên giới, không có khoản hỗ trợ,
thay đổi khí hậu là một thách thức khổng lồ trong tương lai gần.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15.0pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; text-align: justify;"><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;"><br />
Châu Phi một thời đã từng lừng lẫy bao nhiêu thì nay thụt lùi và kiệt quệ bấy
nhiêu. Những hình thức “bộ lạc” vẫn là cách vận hành xã hội ở khá nhiều nước
thuộc châu lục này. Người Bồ Đào Nha xưa hay người Anh khi xâm chiếm Phi Châu,
họ đã để lại những gì ngoài tôn giáo ngoại lai. Châu Phi vẫn chưa thể tự lực,
đói nghèo, sinh đẻ không kế hoạch, khoảng cách giàu nghèo quá cách biệt lẫn thất
học chính là những chia rẽ dài hạn khó có thể nối lại sau rất nhiều năm nữa.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15.0pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; text-align: justify;"><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;"><br />
Các nước Châu Âu nói chung, nước Anh nói riêng có nhân đạo không khi đón nhận
làn sóng nhập cư từ vô số nước, trong đó có cả Việt Nam từ thập niên 70, người
da đen thuộc địa và cả cộng đồng người Hồi Giáo. Bức tường Berlin giữa hai bờ
Đông Tây nước Đức trước đây chẳng là gì so với những bức tường của thời điểm hiện
tại. Những định kiến về tôn giáo, chủ nghĩa dân tộc và phân biệt chủng tộc gây
nên những rạn nứt, những bạo động và thậm chí là khủng bố. Đó chẳng phải là sự
chia rẽ điển hình của thế giới hiện đại hay sao?<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15.0pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; text-align: justify;"><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;"><br />
Tóm lại, lịch sử dân tộc, vấn đề nhân chủng và tôn giáo luôn là những nguyên
nhân chính gây lên xung đột và chia rẽ. Quá khứ và hiện tại luôn bị va đập nhau
ở những bức tường vừa hữu hình lẫn vô hình. Nhiệm vụ của các nhà cầm quyền là ở
mức độ quy mô. Ngạo mạn và hung hăng thì gây hại và tổn thất, nhân đạo thì dẫn
đến lấn lướt và mất kiểm soát. Chỉ khi nào con người có thể bình đẳng về sắc tộc,
tôn giáo, đẳng cấp và giai cấp, chỉ khi nào tiếng nói chính trị được đồng nhất,
có lẽ khi đó sẽ không còn sự hiện diện của những bức tường.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15.0pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; text-align: justify;"><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;"><br />
Khó có thể gói gọn những chủ đề luôn là dầu sôi lửa bỏng của thế giới qua nhiều
thế kỷ cho đến hiện tại trong vài trăm trang sách. Nhưng với Tim Marshall, vấn
đề địa chính trị với nhà báo kỳ cựu ấy giống như được ăn, được thở mỗi ngày.
Ông hài hước, thẳng thắn, không ngại chỉ trích về đường lối chính trị. Những trải
nghiệm thực tế cùng kho tư liệu thông tin về các vấn đề toàn cầu khổng lồ ấy đã
giúp ông đúc kết thành những quyển sách tưởng chừng khô khan mà cuốn hút. Chúng
giúp người đọc tiếp cận được những khái niệm căn bản và phổ quát về tình hình
thế giới thông qua địa chính trị, qua đó có cái nhìn đúng đắn cởi mở hơn trong
vấn đề thời sự. Dù có những chủ kiến và hạn chế trong thông tin, dù giữ thái độ
trung lập khi viết sách tốt đến đâu thì việc tranh cãi là điều không thể tránh
khỏi. Nhưng Tim Marshall đã làm cực tốt trong góc nhìn của mình.<o:p></o:p></span></p>VanPhamhttp://www.blogger.com/profile/01762240262953531124noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-1364707101552820359.post-67368910759554725962024-02-03T14:15:00.001+07:002024-02-03T19:13:56.720+07:00CHIA RẼ: Giới thiệu<p></p><p class="MsoNormal" style="line-height: 15.0pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; text-align: justify;"><b style="mso-bidi-font-weight: normal;"><span style="color: red; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;"></span></b></p><div class="separator" style="clear: both; text-align: center;"><b style="mso-bidi-font-weight: normal;"><a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEiUVdpfzCK1kMLHNrB2rED4bV7TjlJTakJCofjG2dMa1TV3SNsnMfQjrJZLWZu_6F7PuAQ4TDSmxmzGhIllcpSjLRpjHQPbeA4lCqZ7GSWm49bK9UCZxCOkuzJJdc6EKV-hcrrqXpcN7PaOyo5W9SGlV6-UmXcDXWtRioFvzzt-fBKxOObssmbLIe6j1cU/s3865/1-chiare-4091.jpg" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" data-original-height="2872" data-original-width="3865" height="238" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEiUVdpfzCK1kMLHNrB2rED4bV7TjlJTakJCofjG2dMa1TV3SNsnMfQjrJZLWZu_6F7PuAQ4TDSmxmzGhIllcpSjLRpjHQPbeA4lCqZ7GSWm49bK9UCZxCOkuzJJdc6EKV-hcrrqXpcN7PaOyo5W9SGlV6-UmXcDXWtRioFvzzt-fBKxOObssmbLIe6j1cU/s320/1-chiare-4091.jpg" width="320" /></a></b></div><b style="mso-bidi-font-weight: normal;"><br />CHIA RẼ<o:p></o:p></b><p></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15.0pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; text-align: justify;"><span style="color: #0070c0; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;">Tác giả<span style="mso-spacerun: yes;"> </span>Tim Marshall<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15.0pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; text-align: justify;"><b><span style="color: #0070c0; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;">Giới
thiệu<o:p></o:p></span></b></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15.0pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; text-align: justify;"><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;">Bức tường biên giới giữa Israel và Bờ
Tây là một trong những nơi hung hãn và thù địch nhất trên thế giới. Nhìn ở khoảng
cách gần, dù ta ở phía nào, bức tường dựng lên từ mặt đất, gây choáng ngợp và
áp chế ta. Đối mặt với dải thép và bê tông trơ trụi đó, ta trở nên nhỏ bé không
chỉ bởi kích thước, mà cả bởi những gì bức tường đó đại diện. “Ta” ở một phía,
“địch” thì ở phía bên kia.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15.0pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; text-align: justify;"><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;">Ba mươi năm trước, một bức tường đã sụp
đổ, đưa tới thời đại mới có vẻ như là thời của sự cởi mở và chủ nghĩa quốc tế.
Năm 1987, Tổng thống Ronald Reagan ghé thăm cổng chào Brandenburg ở Berlin lúc
đó còn đang bị chia đôi và kêu gọi người đồng cấp với ông ở phía Liên bang Xô
Viết, “Ngài Gorbachev - kéo sập bức tường này đi<b style="mso-bidi-font-weight: normal;"><sup><span style="color: #0070c0;">[1]</span></sup></b>.” Hai năm sau, nó
đã sập. Berlin, Đức, và rồi châu Âu lại được thống nhất lần nữa. Trong thời đại
đầy phấn khích đó, một số học giả đã tiên đoán lịch sử đã kết thúc. Tuy nhiên,
lịch sử đã không kết thúc.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15.0pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; text-align: justify;"><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;">Trong những năm gần đây, tiếng hô “Hãy
kéo sập bức tường” đang thất thế trước “não trạng pháo đài”. Tiếng hô đó chật vật
tìm người nghe, không thể cạnh tranh được với những cao điểm đáng sợ của nhập
cư ồ ạt, phản ứng dữ dội trước toàn cầu hóa, sự nổi lên trở lại của chủ nghĩa
dân tộc, sự sụp đổ của chủ nghĩa cộng sản và vụ tấn công 11 tháng Chín và những
gì diễn ra sau đó. Đó là những lằn ranh đứt gãy sẽ định hình thế giới chúng ta
trong những năm sắp tới.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15.0pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; text-align: justify;"><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;">Chúng ta nghe nói rất nhiều về bức tường
Israel, bức tường biên giới Hoa Kỳ-Mexico, và một số bức tường ở châu Âu, nhưng
điều nhiều người không nhận ra là các bức tường đang được xây lên dọc biên giới
ở khắp nơi. Hàng nghìn dặm tường và hàng rào mọc lên trên khắp thế giới trong
thế kỷ 21. Ít nhất sáu mươi lăm nước, hơn một phần ba các nhà nước quốc gia
[nation state] trên thế giới, đã xây lên những hàng rào dọc đường biên giới của
họ, một nửa số bức tường xuất hiện sau Thế chiến II mới chỉ được xây từ năm
2000 tới giờ.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15.0pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; text-align: justify;"><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;">Riêng tại châu Âu, trong vài năm qua,
những bức tường, hàng rào và rào chắn có thể đã được dựng lên nhiều hơn so với
thời đỉnh điểm chiến tranh lạnh. Chúng bắt đầu bằng sự chia tách giữa Hy Lạp và
Macedonia, Macedonia và Serbia, và Serbia với Hungary, và khi chúng ta ngày
càng ít thấy sốc hơn với mỗi dãy hàng rào dây thép gai mới, những nước khác nối
bước - Slovenia đã bắt đầu xây dựng ở biên giới với Croatia, Áo đã lập hàng rào
với Slovenia, Thụy Điển lập lên các rào chắn để ngăn người nhập cư bất hợp pháp
vượt sang từ Đan Mạch, trong khi Estonia, Latvia và Lithuania đều đã bắt đầu
các công cụ phòng ngự ở biên giới của họ với Nga.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15.0pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; text-align: justify;"><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;">Nhưng chắc chắn không chỉ có mình châu
Âu: Các Tiểu vương quốc Ả Rập Thống nhất đã xây dựng một hàng rào dọc theo biên
giới với Oman, Kuwait làm tương tự với Iraq. Iraq và Iran duy trì sự chia cắt hữu
hình, tương tự là Iran và Pakistan - tất cả 435 dặm (khoảng 700 kilômét) hàng
rào. Ở Trung Á, Uzbekistan, bất chấp là một nước không có biển, đã đóng cửa với
năm nước láng giềng, Afghanistan, Tajikistan, Kazakhstan, Turkmenistan và
Kyrgyzstan. Biên giới với Tajikistan thậm chí còn được gài mìn. Và câu chuyện cứ
thế tiếp tục, qua những rào chắn chia tách Brunei và Malaysia, Malaysia và Thái
Lan, Pakistan và Ấn Độ, Ấn Độ và Bangladesh, Trung Quốc và Bắc Triều Tiên, Bắc
Triều Tiên và Hàn Quốc, cứ như thế trên toàn thế giới.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15.0pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; text-align: justify;"><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;">Những <i>bức tường</i> này
nói với chúng ta nhiều điều về nền chính trị quốc tế, nhưng sự lo lắng mà chúng
đại diện vượt ra khỏi các biên giới nhà nước quốc gia nơi có chúng. Mục đích
chính của những bức tường xuất hiện khắp châu Âu là để ngăn làn sóng người nhập
cư - nhưng chúng cũng nói lên nhiều điều về sự chia rẽ và bất ổn sâu xa hơn
trong chính cấu trúc của Liên minh châu Âu, và nội trong các nước thành viên của
nó. Bức tường do Tổng thống Trump đề xuất dọc biên giới Hoa Kỳ-Mexico là nhằm
ngăn cản dòng người nhập cư từ phía nam, nhưng nó cũng đụng tới nỗi sợ sâu xa
hơn mà nhiều người ủng hộ bức tường đó cảm nhận được về sự thay đổi nhân khẩu học.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15.0pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; text-align: justify;"><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;">Sự chia rẽ định hình nền chính trị ở mọi
cấp độ - cá nhân, địa phương, quốc gia và quốc tế. Mỗi câu chuyện đều có hai mặt,
giống như mỗi bức tường vậy. Điều tối quan trọng là ý thức được điều gì đã chia
rẽ chúng ta, và điều gì tiếp tục chia rẽ chúng ta, để hiểu được những gì đang
diễn ra trong thế giới ngày nay.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15.0pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; text-align: justify;"><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;">* * *<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15.0pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; text-align: justify;"><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;">Hãy hình dung phần khởi đầu kiệt tác
khoa học giả tưởng năm 1968 của Stanley Kubrick<b style="mso-bidi-font-weight: normal;"><sup><span style="color: #0070c0;">[2]</span></sup></b> <i>2001: A
Space Odyssey</i> [tạm dịch: Hành trình không gian], trong trường đoạn
mang tựa đề “Bình minh của loài người”. Ở thảo nguyên châu Phi thời tiền sử, một
bộ lạc nhỏ những sinh vật người nguyên thủy/người vượn đang cùng nhau uống nước
bình yên ở một vùng nước thì một bộ lạc khác xuất hiện. Những cá nhân đó rất
vui lòng chia sẻ giữa những thành viên trong nhóm mình - nhưng không phải với bộ
lạc “khác” mới đến. Một cuộc thi gào rú diễn ra sau đó, và nhóm mới đã chiếm được
vũng nước, buộc những kẻ cũ phải rút lui. Ở đây, nếu những kẻ mới tới đủ sáng tạo
để làm ra gạch và trộn được xi măng, họ có thể sẽ xây một bức tường bảo vệ tài
sản của họ. Nhưng bởi chuyện này diễn ra vài triệu năm trước, họ phải đấu tranh
một lần nữa khi vài ngày sau bộ lạc đầu tiên quay trở lại, sẵn sàng tham chiến,
để giành lại lãnh thổ của mình.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15.0pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; text-align: justify;"><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;">Chúng ta luôn thích không gian của
riêng mình. Việc nhóm lại thành những bộ lạc, cảm giác bất an trước những kẻ
bên ngoài và sự phản ứng với những mối đe dọa nhận thức được đều là những việc
đậm chất con người. Chúng ta hình thành những mối quan hệ không chỉ quan trọng
cho sự sinh tồn, mà còn cho cả sự cố kết xã hội nữa. Chúng ta phát triển một bản
sắc nhóm, và điều này thường dẫn tới xung đột với những nhóm khác. Các nhóm
tranh giành nhau nguồn lực, nhưng cũng có yếu tố xung đột về bản sắc - một tường
thuật về “chúng ta và chúng nó”.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15.0pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; text-align: justify;"><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;">Trong lịch sử loài người thời kỳ đầu,
chúng ta là những người săn bắt-hái lượm: chúng ta chưa định cư, hay chưa có được
các nguồn lực cố định lâu dài mà những kẻ khác có thể thèm muốn. Rồi, ở vùng mà
ngày nay chúng ta gọi là Thổ Nhĩ Kỳ và Trung Đông, loài người bắt đầu làm nông
nghiệp. Thay vì lang thang khắp nơi để tìm cái ăn, hay chăn bầy gia súc, họ cày
cấy trên những cánh đồng và đợi mùa thu hoạch. Bỗng nhiên (trong bối cảnh tiến
hóa) ngày càng nhiều người chúng ta cần xây lên những rào chắn những bức tường
và mái nhà để chúng ta và bây gia súc của chúng ta trú ngụ, những hàng rào để
đánh dấu lãnh thổ của chúng ta, những pháo đài để rút lui vào nếu lãnh thổ của
chúng ta bị tấn công, và những chòi canh để bảo vệ hệ thống mới này. Những bức
tường đó có công năng và thường là có hiệu quả.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15.0pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; text-align: justify;"><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;">Thời đại của những bức tường đã đến với
chúng ta và những pháo đài to lớn đã túm chặt lấy trí tưởng tượng của chúng ta
kể từ đó. Chúng ta vẫn kể cho nhau nghe những câu chuyện về các bức tường của
Troy, Jericho, Babylon, Vạn Lý Trường Thành, Đại Zimbabwe, trường thành
Hadrian, bức tường Inca ở Peru, Constantinople và nhiều bức tường khác nữa.
Chúng cứ nối dài mãi, theo thời gian, khu vực và văn hóa, cho tới thời hiện đại
- nhưng giờ chúng có thêm lưới điện, có đèn pha quét ở trên cao và máy quay an
ninh.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15.0pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; text-align: justify;"><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;">Tuy nhiên, những sự chia rẽ vật lý này
được phản chiếu qua sự chia rẽ trong tâm trí - những ý tưởng lớn đã dẫn dắt nền
văn minh của chúng ta và trao cho chúng ta bản sắc và một cảm nhận thuộc về nơi
nào đó - chẳng hạn như cuộc đại ly giáo của Kitô giáo, sự chia tách Islam [Hồi
giáo] thành Sunni và Shia, và gần đây hơn trong lịch sử là những trận chiến giữa
chủ nghĩa cộng sản, chủ nghĩa phát xít và dân chủ.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15.0pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; text-align: justify;"><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;">Tựa đề cuốn sách năm 2005 của Thomas
Friedman <i>The World is Flat</i><b style="mso-bidi-font-weight: normal;"><sup><span style="color: #0070c0;">[3]</span></sup></b> dựa trên niềm tin rằng toàn cầu
hóa tất sẽ đưa chúng ta lại gần nhau hơn. Toàn cầu hóa đã gia tăng thương mại
quốc tế: ta có thể nhấp chuột và có người ở Thượng Hải sẽ đặt một món đồ vào
trong một chiếc hộp và gửi nó cho ta - nhưng đó không nhất thiết là sự thống nhất.
Toàn cầu hóa cũng truyền cảm hứng để chúng ta xây lên những rào chắn, nhất là
sau cuộc khủng hoảng tài chính năm 2008, khi chúng ta không còn tiền nữa. Khi đối
mặt những mối đe dọa tăng thêm theo cảm nhận chủ quan - chủ nghĩa khủng bố,
xung đột bạo lực, người tị nạn và nhập cư, khoảng cách ngày càng tăng giữa người
giàu và người nghèo - người ta lại càng bám chặt vào nhóm của mình.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15.0pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; text-align: justify;"><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;">Thời đại mới của sự chia rẽ mà chúng
ta đang sống được phản ánh và làm trầm trọng hơn bởi những tiến bộ của thế giới
số. Người đồng sáng lập Facebook, Mark Zuckerberg, tin rằng mạng xã hội sẽ thống
nhất chúng ta. Sau đó ông thừa nhận rằng ông đã lầm. Trong một số khía cạnh, mạng
xã hội đã mang chúng ta lại gần nhau hơn, nhưng nó đồng thời trao tiếng nói và
khả năng tổ chức cho những bộ lạc mới trên mạng, một số bỏ thời gian để buông lời
công kích và gây chia rẽ khắp thế giới mạng. Có vẻ như chưa bao giờ có nhiều bộ
lạc như thế, và nhiều xung đột giữa họ như thế. Câu hỏi chúng ta đối mặt ngày
nay là: Các bộ lạc thời hiện đại có hình dạng thế nào? Liệu chúng ta định nghĩa
chính mình theo giai cấp, chủng tộc, tôn giáo, hay quốc tịch chăng? Và liệu những
bộ lạc đó có thể cùng tồn tại?<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15.0pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; text-align: justify;"><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;">Tất cả đều quy về ý niệm “chúng ta và
chúng nó” cùng những bức tường mà chúng ta dựng lên trong tâm trí mình. Đôi khi
“kẻ khác” có một ngôn ngữ hay màu da khác; một tôn giáo khác hay một hệ thống
niềm tin khác. Một ví dụ xảy ra gần đây khi tôi ở London với một nhóm ba mươi
nhà báo trẻ hàng đầu từ khắp nơi trên thế giới mà tôi nhận đào tạo. Tôi nhắc tới
cuộc chiến tranh Iran-Iraq, trong đó có tới một triệu người đã chết, và tôi sử
dụng cụm từ có thể là vụng về: “người Hồi giáo giết người Hồi giáo”. Một nhà
báo Ai Cập trẻ tuổi đã nhảy ra khỏi ghế và hét lên rằng anh ấy không cho phép
tôi nói thế. Tôi chỉ ra số liệu thống kê từ cuộc chiến kinh hoàng đó và anh ấy
đáp, “Phải, nhưng người Iran không phải người Hồi giáo.”<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15.0pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; text-align: justify;"><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;">Bỗng nhiên tôi ngộ ra, và trái tim tôi
chùng xuống. Đa số người Iran là người Shia, nên tôi hỏi anh ấy, “Anh đang nói
rằng người Shia không phải người Hồi giáo?”<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15.0pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; text-align: justify;"><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;">“Phải,” anh ta đáp. “Shia không phải
là người Hồi giáo.”<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15.0pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; text-align: justify;"><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;">Những sự chia rẽ như thế không vì cạnh
tranh nguồn lực, mà vì lời tuyên bố rằng những gì ta nghĩ chính là chân lý duy
nhất, và những ai có quan điểm khác biệt là những kẻ thấp kém hơn. Với sự chắc
chắn về tính ưu việt của bản thân như thế, những bức tường nhanh chóng mọc lên.
Nếu ta đưa thêm vào sự cạnh tranh nguồn lực nữa, chúng còn mọc lên cao hơn. Có
vẻ như đó chính là hiện trạng của chúng ta.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15.0pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; text-align: justify;"><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;">Thế giới theo nhiều nghĩa đang tốt đẹp
hơn bao giờ hết. Trong những thập niên gần đây, hàng trăm triệu người đã thoát
khỏi nghèo đói cùng cực; tỷ lệ mắc bệnh sốt rét đang giảm; bệnh bại liệt gần
như đã được thanh toán; tỷ lệ tử vong trẻ em giảm xuống. Bạn muốn sống ở thế kỷ
16 hay thế kỷ 21? Bất chấp quyền lực và của cải của bà, Nữ hoàng Elizabeth I<b style="mso-bidi-font-weight: normal;"><sup><span style="color: #0070c0;">[4]</span></sup></b> phải
chịu đựng những cơn đau răng khổ sở hơn rất nhiều so với hầu hết những người
dân thường sống ở phương Tây ngày nay. Nhưng chúng ta đang gây ra nhiều mối
nguy cho sự tiến bộ đó. Thời đại hậu Thế chiến II rốt cuộc dẫn tới sự sụp đổ của
bức tường Berlin đã nhường chỗ cho một giai đoạn mới, trong đó lập trường trung
dung ngày càng chịu nhiều áp lực, trong khi những tiếng loa lớn tiếng kêu gọi cực
đoan ngày càng mạnh hơn. Không hẳn là chúng ta đang tụt hậu, nhưng chúng ta cần
hiểu, công nhận - và đôi khi thậm chí là chấp nhận - sự chia rẽ vẫn đang tồn tại
nếu chúng ta muốn dựng xây sự thống nhất.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15.0pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; text-align: justify;"><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;">Vì mục đích của cuốn sách này, tôi sử
dụng từ <i>bức tường</i> thay cho những rào chắn, vách ngăn và các kiểu
chia rẽ khác nhau. Chúng ta quả có nhìn thấy các bức tường vật chất ở mỗi
chương, hầu hết chúng bằng gạch và vữa, hay bê tông và dây thép gai, nhưng những
bức tường đó là phần “cái gì” của sự chia rẽ, không phải là phần “tại sao” - và
chúng chỉ mới là phần mở đầu câu chuyện.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15.0pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; text-align: justify;"><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;">Tôi không thể viết về mọi vùng miền bị
chia rẽ. Thay vì thế, tôi tập trung vào những khu vực minh họa tốt nhất cho
thách thức với bản sắc trong một thế giới đã toàn cầu hóa: những tác động của
nhập cư (Hoa Kỳ, châu Âu, tiểu lục địa Ấn Độ); chủ nghĩa dân tộc như một thế lực
vừa thống nhất vừa chia rẽ (Trung Quốc, Anh, châu Phi); và những sự giao cắt về
tôn giáo và chính trị (Israel, Trung Đông).<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15.0pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; text-align: justify;"><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;">Ở Trung Quốc, chúng ta chứng kiến một
nhà nước quốc gia mạnh mẽ với nhiều chia rẽ bên trong biên giới của đất nước đó
- chẳng hạn như bất ổn ở địa phương và chênh lệch giàu nghèo - những chia rẽ tạo
ra nguy cơ cho sự thống nhất quốc gia, đe dọa sự phát triển kinh tế và quyền lực;
do đó chính quyền phải thực thi sự kiểm soát với người dân Trung Quốc. Hoa Kỳ
cũng chia rẽ, vì những lý do khác: thời đại của Trump đã làm các quan hệ chủng
tộc thêm gay gắt ở Xứ Tự do, nhưng đồng thời bộc lộ sự chia rẽ chưa từng thấy
giữa phe Cộng hòa và Dân chủ, những người đang kình chống nhau quyết liệt hơn
bao giờ hết.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15.0pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; text-align: justify;"><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;">Sự chia rẽ giữa Israel và Palestine đã
lâu đời, nhưng với quá nhiều sự chia rẽ nhỏ hơn trong dân chúng ở mỗi bên, việc
nhất trí được một giải pháp gần như là bất khả. Chia rẽ tôn giáo và sắc tộc
cũng làm bùng lên bạo lực khắp vùng Trung Đông, thể hiện rõ cuộc tranh đấu then
chốt giữa những người Hồi giáo Shia và Sunni - mỗi sự kiện là kết quả của những
thành tố phức tạp, nhưng phần lớn sự chia rẽ tới từ tôn giáo, đặc biệt là từ mối
kình địch trong vùng giữa Saudi Arabia và Iran. Ở tiểu lục địa Ấn Độ, những sự
dịch chuyển của dân cư, hiện nay và trong những năm sắp tới, cho thấy cảnh ngộ
của những người chạy trốn sự truy bức tôn giáo cũng như của rất nhiều người tị
nạn kinh tế và khí hậu.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15.0pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; text-align: justify;"><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;">Ở châu Phi, các đường biên giới do chủ
nghĩa thực dân bỏ lại đang tỏ ra khó tương thích với những bản sắc bộ lạc vẫn
còn đậm nét. Khắp châu Âu, chính ý tưởng về một khối Liên Âu đang bị đe dọa khi
các bức tường mọc lên trở lại, cho thấy những khác biệt từ thời Chiến tranh Lạnh
chưa được giải quyết hoàn toàn, và cho thấy chủ nghĩa dân tộc chưa bao giờ thật
sự biến mất ở thời đại của chủ nghĩa quốc tế. Và khi Anh rời EU, Brexit bộc lộ
sự chia rẽ khắp vương quốc - những bản sắc khu vực lâu đời, cũng như những căng
thẳng xã hội và tôn giáo gần đây hơn, vốn đã định hình trong thời đại toàn cầu
hóa.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15.0pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; text-align: justify;"><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;">Trong một thời kỳ của sợ hãi và bất ổn,
mọi người sẽ tiếp tục tụ lại với nhau, để bảo vệ bản thân họ khỏi những mối đe
dọa mà họ nhận thức được. Những mối đe dọa này không chỉ tới từ những đường
biên giới. Chúng cũng có thể đến từ bên trong - như Trung Quốc biết rất rõ…<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15.0pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; text-align: justify;"><b style="mso-bidi-font-weight: normal;"><span style="color: #0070c0; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;">Chú thích.<o:p></o:p></span></b></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15.0pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; text-align: justify;"><b style="mso-bidi-font-weight: normal;"><span style="color: #0070c0; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;">[1]</span></b><span style="color: #0070c0; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;"> </span><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;">Ý
chỉ cuốn sách in năm 1992 của học giả chính trị quốc tế Francis Fukuyama, <i>The
End of History and the Last Man</i> (tạm dịch: Kết thúc của lịch sử và con
người cuối cùng), trong đó đại ý lập luận rằng nền dân chủ tự do và chủ nghĩa
tư bản kiểu phương tây là hình thái kinh tế-xã hội cuối cùng của loài người,
sau khi khối cộng sản Liên Xô và Đông Âu sụp đổ. (ND)<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15.0pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; text-align: justify;"><b style="mso-bidi-font-weight: normal;"><span style="color: #0070c0; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;">[2]</span></b><span style="color: #0070c0; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;"> </span><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;">Stanley
Kubrick (1928-1999), đạo diễn điện ảnh người Mỹ. (ND)<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15.0pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; text-align: justify;"><b style="mso-bidi-font-weight: normal;"><span style="color: #0070c0; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;">[3]</span></b><span style="color: #0070c0; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;"> </span><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;">Tựa
tiếng Việt: “Thế giới phẳng”. (ND)<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15.0pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; text-align: justify;"><b style="mso-bidi-font-weight: normal;"><span style="color: #0070c0; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;">[4]</span></b><span style="color: #0070c0; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;"> </span><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;">Elizabeth
I (1533-1603), Nữ hoàng Anh từ 1558 tới khi qua đời. Bà là vị quân chủ cuối
cùng của nhà Tudor. (ND)<o:p></o:p></span></p><br /><p></p>VanPhamhttp://www.blogger.com/profile/01762240262953531124noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-1364707101552820359.post-47819408438281809472024-02-03T14:00:00.002+07:002024-02-06T08:08:02.179+07:00Chương Một. VẠN LÝ HỎA THÀNH TRUNG QUỐC<p></p><p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 0cm; margin-left: 7.2pt; margin-right: 7.2pt; margin-top: 0cm; margin: 0cm 7.2pt; text-align: justify;"><b style="mso-bidi-font-weight: normal;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="color: red; font-size: 10pt;"></span></b></p><div class="separator" style="clear: both; text-align: center;"><b style="mso-bidi-font-weight: normal;"><a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEgYZJegIKq8QTT47nqtnAso8wcTjlhAbTLL6vw03ZHnEmxMo-GjU-bVY2odCHhQhNoO92nUrVo1j5Xfv8GHQ3GENl_LoluVs4labuv7_OwWPdFAO-z1lTrAK2kIeuVSzwB6-wRXnB36QzjfbTDxLTpkGXLk1sWM_tF2FUw6Uz_ZY0QQfWqmCtVN9_BDvWU/s854/van-ly-truong-thanh.jpg" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" data-original-height="854" data-original-width="740" height="320" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEgYZJegIKq8QTT47nqtnAso8wcTjlhAbTLL6vw03ZHnEmxMo-GjU-bVY2odCHhQhNoO92nUrVo1j5Xfv8GHQ3GENl_LoluVs4labuv7_OwWPdFAO-z1lTrAK2kIeuVSzwB6-wRXnB36QzjfbTDxLTpkGXLk1sWM_tF2FUw6Uz_ZY0QQfWqmCtVN9_BDvWU/s320/van-ly-truong-thanh.jpg" width="277" /></a></b></div><b style="mso-bidi-font-weight: normal;"><br />CHIA RẼ<o:p></o:p></b><p></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: 7.2pt; margin-right: 7.2pt; margin-top: 0cm; margin: 0cm 7.2pt 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="color: #0070c0; font-size: 10pt;">Tác giả<span style="mso-spacerun: yes;"> </span>Tim Marshall<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: 7.2pt; margin-right: 7.2pt; margin-top: 0cm; margin: 0cm 7.2pt 10pt; text-align: justify;"><b><span face=""Arial","sans-serif"" style="color: #0070c0; font-size: 10pt;">Chương
Một. VẠN LÝ HỎA THÀNH TRUNG QUỐC<o:p></o:p></span></b></p>
<p align="right" class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 0cm; margin-left: 7.2pt; margin-right: 7.2pt; margin-top: 0cm; margin: 0cm 7.2pt; text-align: right;"><i><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">“Cũng
giống như trong thế giới thực, tự do và trật tự đều cần thiết trong không gian
mạng.”</span></i><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;"><o:p></o:p></span></p>
<p align="right" class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: 7.2pt; margin-right: 7.2pt; margin-top: 0cm; margin: 0cm 7.2pt 10pt; text-align: right;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">- Chủ tịch Tập Cận
Bình<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: 7.2pt; margin-right: 7.2pt; margin-top: 0cm; margin: 0cm 7.2pt 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">Các hoàng đế Trung
Hoa luôn chật vật để tìm cách thống nhất những “tiểu vương quốc” chư hầu tách rời
và chia rẽ của họ thành một khối thống nhất. Chủ tịch Tập Cận Bình cũng vậy.
Ông có thể không được gọi là hoàng đế, nhưng các chức danh chính thức của ông
khiến ta không khỏi nghi ngờ - Tổng Bí thư Đảng Cộng sản Trung Quốc, Chủ tịch
nước Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa, Chủ tịch Ủy ban Phát triển Quân sự Dân sự Hợp
nhất Trung ương - danh sách này cứ kéo dài mãi. Ông không chỉ là Lãnh tụ tối
cao, ông còn là Lãnh tụ thậm tối cao.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: 7.2pt; margin-right: 7.2pt; margin-top: 0cm; margin: 0cm 7.2pt 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">Những thứ đặt dưới
quyền lãnh đạo của ông đều mênh mông, bao gồm cả những thách thức. Đất nước
Trung Quốc gồm năm múi giờ tương ứng với diện tích cỡ Hoa Kỳ. Trong không gian
này có 1,4 tỉ người đa dạng về sắc tộc sinh sống, nói hàng chục thứ ngôn ngữ
khác nhau, đó là một đế chế đa sắc tộc mang những đặc trưng Trung Quốc đỏ. Có
thể có năm múi giờ về mặt địa lý, nhưng chỉ có một giờ chính thức. Câu trả lời
cho câu hỏi “Mấy giờ rồi?” là “Bắc Kinh nói mấy giờ thì là mấy.” Quy tắc trọng
tâm này từ lâu đã thế, nhưng vị hoàng đế của thế kỷ này tận hưởng sự thoải mái
mà ít người tiền nhiệm nào của ông có được. Ông có thể theo dõi đế quốc của
mình từ trên không trung - không chỉ là vùng lãnh thổ được dãy Himalaya bao bọc,
kéo dài tới biển Nhật Bản và sa mạc Gobi, về tới biển phía nam, mà giờ còn là cả
một đế chế kinh tế trải khắp toàn cầu.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: 7.2pt; margin-right: 7.2pt; margin-top: 0cm; margin: 0cm 7.2pt 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">Tập rất giỏi việc thị
uy quyền lực của ông. Ông công cán nhiều hơn so với nhiều người tiền nhiệm. Ông
bay tới các thủ đô trên thế giới, tự tin vào quyền lực kinh tế thống nhất của đất
nước Trung Quốc mới, nhưng trên đường tới sân bay, ông sẽ được nhắc nhở rằng
các nhà lãnh đạo Trung Quốc phải luôn cẩn trọng ra sao để đảm bảo trung ương nắm
giữ quyền lực. Để làm được điều đó, họ phải trở thành những bậc thầy trong việc
lặng lẽ thúc đẩy sự thống nhất thông qua chia rẽ.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: 7.2pt; margin-right: 7.2pt; margin-top: 0cm; margin: 0cm 7.2pt 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">Khi ta lái xe theo hướng
đông-bắc dọc theo đường cao tốc sân bay rời Bắc Kinh về phía Vạn Lý Trường
Thành, những chia rẽ trong dân chúng ban đầu khó xác định với một người nước
ngoài, nhưng rồi trở nên ngày càng dễ thấy. Tập có thể thấy ngay điều này vì
nhiều chia rẽ đó đã nổi lên trong đời ông, một số nổi lên trong thời kỳ ông
lãnh đạo.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: 7.2pt; margin-right: 7.2pt; margin-top: 0cm; margin: 0cm 7.2pt 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">Từ trung tâm thành phố,
với những chùa miếu lấp lánh ánh đèn neon của chủ nghĩa tiêu dùng và các khu
chung cư cao cấp của những người khá giả, con đường đi qua hàng dặm những dãy
căn hộ cao tầng của giai cấp trung lưu đang đông dần lên. Xa hơn nữa là nhà máy
và các công nhân, những người hết năm này qua năm khác tiếp tục đổ về thủ đô và
các thành phố lớn khác từ vùng nông thôn. Dân địa phương có thể nhận ra những
khu nhà chung cư nào được xây dựng chất lượng hơn hẳn, và những khu nào được dựng
lên vội vàng để kịp dòng di dân. Một khi đã vào những thị trấn nhỏ và làng mạc,
không còn mấy đèn neon, và thương mại hóa cũng ít hơn. Ở vùng này của Trung Quốc,
các thị trấn là những khu xám xịt, không màu sắc, kham khổ, chẳng có mấy tiện
ích; trong mắt người nước ngoài, chỉ có một cảm giác u tối tràn ngập. Đây có lẽ
là sự chia rẽ lớn nhất của Trung Quốc - giữa thành thị và nông thôn, người giàu
và người nghèo - và như chúng ta sẽ thấy sau này, điều đó làm đảng cầm quyền lo
ngại. Đảng biết rằng sự đoàn kết và ổn định của nước Cộng hòa Nhân dân Trung
Hoa phụ thuộc rất lớn vào việc bắc cầu nối gần khoảng cách đó, và bàn tay thép
của đảng nắm người dân sẽ tuột mất nếu đảng không làm được thế.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: 7.2pt; margin-right: 7.2pt; margin-top: 0cm; margin: 0cm 7.2pt 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">Sự thống nhất luôn là
tối quan trọng với thành công của Trung Quốc, và đồng thời là một trong những
thách thức lớn nhất của họ. Trong quá khứ, thứ đã đóng cả vai trò vật chất và
biểu tượng trong việc thống nhất quốc gia là Vạn Lý Trường Thành. Nếu Tập đi tiếp
theo đường cao tốc, qua khu sân bay, ông sẽ vào một con đường tám làn xe đi xa
hơn về hướng đông bắc, và từ đó sẽ tới công trình gây ngợp cho trí tưởng tượng
của cả thế giới.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: 7.2pt; margin-right: 7.2pt; margin-top: 0cm; margin: 0cm 7.2pt 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">Khi ta tới gần đoạn Mộ
Điền Dục của Vạn Lý Trường Thành, đường cao tốc giảm chỉ còn một con đường hai
làn xe đơn giản, các tòa nhà ít hơn và khung cảnh trở nên xanh tươi hơn. Cách bức
tường vài dặm, con đường dẫn tới một bãi đậu xe nơi bạn phải chuyển sang một
chiếc xe buýt để đi tới khúc cuối con đường. Tiếp đó sẽ là một chuyến đi cáp
treo lên đỉnh hoặc một đoạn cuốc bộ leo dốc dài hai dặm (khoảng 3,2 kilômét),
có thể là đi cùng một bầy dê. Chuyến thăm thú do dê hướng dẫn không phải là một
tùy chọn - nếu lũ dê muốn đi theo bạn, chúng sẽ đi theo; còn không thì thôi. Dù
chọn lối nào, bạn rốt cuộc sẽ thấy được thứ gì đó khiến cho nỗ lực này cực kỳ
đáng công đáng sức.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: 7.2pt; margin-right: 7.2pt; margin-top: 0cm; margin: 0cm 7.2pt 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">Khi tôi lần đầu nhìn
thấy hàng dặm tường gạch ngoằn ngoèo dọc theo những đỉnh núi, tôi không quá nể
sợ như khi tôi ở, lấy ví dụ, hẻm núi lớn Grand Canyon<b style="mso-bidi-font-weight: normal;"><sup><span style="color: #0070c0;">[1]</span></sup></b>. Tôi cũng không
thấy ngợp, như khi tôi ở trên tòa nhà cao nhất thế giới, Burj Khalifa ở Dubai.
Tôi không cảm thấy ý thức hệ chính trị phát ra từ đó như tôi cảm thấy khi tới
thăm bức tường Berlin ở đỉnh điểm của Chiến tranh Lạnh. Nhưng có thứ gì đó
khác. Tôi cảm thấy, dù đúng hay sai, rằng tôi hiểu Trung Quốc rõ hơn một chút
so với trước kia.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: 7.2pt; margin-right: 7.2pt; margin-top: 0cm; margin: 0cm 7.2pt 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">Điều đó không hề biến
tôi thành một chuyên gia - còn lâu mới thế - nhưng trong khoảnh khắc đó, tôi hiểu
rõ hơn nhiều những cụm từ như “nền văn hóa cổ xưa” và “kỳ công vĩ đại nhất
trong lịch sử loài người”, và cả ý tưởng rằng nhiều người ở nước Cộng hòa Nhân
dân Trung Hoa vẫn chia thế giới thành những ai là người Trung Quốc và những ai
không phải. Rốt cuộc, bức tường được xây lên dựa trên một ý tưởng đơn giản: ở một
bên là nền văn minh, còn bên kia là sự man di mọi rợ.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: 7.2pt; margin-right: 7.2pt; margin-top: 0cm; margin: 0cm 7.2pt 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">Đằng sau tôi, về
phương nam, là vùng trung tâm của Trung Nguyên tràn ngập người Hán. Về phương bắc,
ở khoảng cách xa, vượt qua những rặng núi, là nơi bắt đầu của thảo nguyên và sa
mạc Mông Cổ, bên phải là Mãn Châu Lý và bên trái là vùng Tân Cương.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: 7.2pt; margin-right: 7.2pt; margin-top: 0cm; margin: 0cm 7.2pt 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">Trước khi bức tường tồn
tại, khoảng 2.500 năm trước, vùng núi phía bắc đảm bảo một mức độ bảo vệ cho
người Hán, một dân tộc đã phát triển xã hội định cư những vùng đất màu mỡ trên
bình nguyên Hoa Bắc. Nhưng các nhóm cướp bóc, và đôi khi là cả những đạo quân,
từ cả ba vùng nói trên sẽ tìm được đường vượt đèo vào vùng đất nông nghiệp bằng
phẳng của các nhà nước phong kiến và các đô thị như Bắc Kinh, Lạc Dương và Khai
Phong. Và bởi thế, trong nhiều thế kỷ, người Trung Quốc đã phát triển biểu tượng
tinh hoa về “chúng ta và chúng nó” này, rồi dựng lên bằng đá.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: 7.2pt; margin-right: 7.2pt; margin-top: 0cm; margin: 0cm 7.2pt 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">Nhà Trung Hoa học vĩ
đại người Mỹ John King Fairbank<b style="mso-bidi-font-weight: normal;"><sup><span style="color: #0070c0;">[2]</span></sup></b> đã có một mô tả vào loại hay nhất
về Vạn Lý Trường Thành, ông gọi nó là “lằn ranh chia cắt thảo nguyên với đồng
ruộng, du mục với nông nghiệp, và man rợ với văn minh”. Và điều này phù hợp với
thái độ áp đảo “Dĩ Hoa vi trung” thời bấy giờ - lòng tin rằng Trung Quốc là
trung tâm văn hóa của trái đất, và là nền văn minh tiên tiến nhất. Người Hán
cũng tin rằng hoàng đế Trung Hoa là người duy nhất có chân mệnh thiên tử trên
toàn thế giới, và bởi thế là hoàng đế hợp pháp của thế giới. Từ đó suy ra rằng
không chỉ mọi nhà cai trị khác đều thấp kém hơn, mà mọi nền văn minh khác cũng ở
đẳng cấp thấp hơn họ. Những láng giềng gần và các sắc tộc khác được đưa vào dưới
sự cai trị của hoàng đế, dù họ có thể có những lãnh đạo địa phương của riêng
mình.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: 7.2pt; margin-right: 7.2pt; margin-top: 0cm; margin: 0cm 7.2pt 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">Những nhà nước man di
ở gần có thể có vua, nhưng họ phải công nhận rằng họ thấp kém hơn so với hoàng
đế Trung Hoa. Và ngay cả những nơi xa xôi hơn, như Tân Cương, Java và Nhật Bản,
cũng bị gọi là “thuộc quốc” và phải triều cống cho Trung Nguyên. Đây không phải
là một thế giới quan được thiết kế để có thêm bạn bè, nhưng chắc chắn là nó có ảnh
hưởng lên con người, và trong một thời gian dài nó đã hiệu quả.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: 7.2pt; margin-right: 7.2pt; margin-top: 0cm; margin: 0cm 7.2pt 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">Trong hàng thế kỷ, Vạn
Lý Trường Thành đã củng cố cho an ninh của Trung Quốc, gắn kết đất nước lại như
một thực thể chính trị và mang tới sự ổn định để phát triển các vùng đất nông
nghiệp ở miền tây và miền bắc. Bởi bức tường trải rộng về hướng tây,nó cũng bảo
vệ một phần Con đường tơ lụa, qua đó thúc đẩy tăng trưởng kinh tế. Chiều dài tối
đa của nó, tính cả các bức tường song song, hệ thống phòng thủ này trải ra hơn
20.900 kilômét. Để cảm nhận được quy mô của nó, chiều dài này tương đương với bốn
bức tường song song nhau, mỗi bức tường kéo dài từ bờ biển phía đông Hoa Kỳ tới
tận Thái Bình Dương, mà vẫn còn thừa rất nhiều gạch.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: 7.2pt; margin-right: 7.2pt; margin-top: 0cm; margin: 0cm 7.2pt 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">Mặc dù vai trò vật chất
của nó trong việc thống nhất đất nước giảm dần theo năm tháng, nó vẫn là một biểu
tượng quan trọng trong tâm thức dân tộc. Quan trọng tới mức sau khi những người
cộng sản lên nắm quyền vào năm 1949, Mao Trạch Đông đã nhắc tới bức tường trong
một bài thơ về cuộc Trường Chinh tựa đề “Lục Bàn sơn”, với những dòng:<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 0cm; margin-left: 7.2pt; margin-right: 7.2pt; margin-top: 0cm; margin: 0cm 7.2pt; text-align: justify;"><i><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">Trời cao mây nhạt,</span></i><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;"><o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 0cm; margin-left: 7.2pt; margin-right: 7.2pt; margin-top: 0cm; margin: 0cm 7.2pt; text-align: justify;"><i><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">Bóng nhạn hút về nam.</span></i><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;"><o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 0cm; margin-left: 7.2pt; margin-right: 7.2pt; margin-top: 0cm; margin: 0cm 7.2pt; text-align: justify;"><i><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">Chưa đến Trường Thành
sao là hảo hán,</span></i><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;"><o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 0cm; margin-left: 7.2pt; margin-right: 7.2pt; margin-top: 0cm; margin: 0cm 7.2pt; text-align: justify;"><i><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">Bấm đốt ngón tay đã
đi hai vạn dặm…</span></i><b style="mso-bidi-font-weight: normal;"><sup><span face=""Arial","sans-serif"" style="color: #0070c0; font-size: 10pt;">[3]</span></sup></b><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;"><o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 0cm; margin-left: 7.2pt; margin-right: 7.2pt; margin-top: 0cm; margin: 0cm 7.2pt; text-align: justify;"><b style="mso-bidi-font-weight: normal;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;"><o:p> </o:p></span></b></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: 7.2pt; margin-right: 7.2pt; margin-top: 0cm; margin: 0cm 7.2pt 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">Lời của dòng thơ áp
chót ở trên sau này đã trở thành một thành ngữ nổi tiếng, “Bất đáo Trường
Thành, phi hảo hán”, nghĩa là “Nếu chưa vượt qua gian khổ, thì chưa thể là người
anh hùng.”<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: 7.2pt; margin-right: 7.2pt; margin-top: 0cm; margin: 0cm 7.2pt 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">Bài thơ gây ra một số
vấn đề ở chế độ mới, khi những người cộng sản có vẻ có quan điểm xung đột nhau
về bức tường - nhiều người coi đó là một biểu tượng của quá khứ phong kiến của
đất nước và tin rằng nó nên thuộc về lịch sử, thậm chí khuyến khích mọi người
phá bỏ nó. Nhưng bởi Mao đã viết về nó, những người cộng sản khác muốn tới thăm
nó để cho thấy “tinh thần của Mao Chủ tịch”. Nếu tới khu vực Mộ Điền Dục, ta có
thể thấy những chữ tiếng Hoa màu trắng khổng lồ được viết trên đỉnh núi, “Trung
thành với Mao Chủ tịch”. Và bức tường được nhắc trong bài quốc ca, được thông
qua năm 1949, nên rõ ràng là đảng công nhận tầm quan trọng văn hóa và lịch sử của
nó. Trong phần lớn thời gian, họ đồng ý với việc phớt lờ nó - ít nhất là vào
giai đoạn đầu. Tuy nhiên, trong Cách mạng Văn hóa, những người quyết liệt nhất
trong các Hồng vệ binh đã tích cực phá hủy một phần bức tường - với họ nó thuộc
về “Tứ cựu”, những điều không có chỗ trong nước Trung Hoa mới: cựu phong tục, cựu
văn hóa, cựu tập quán và cựu tư tưởng.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: 7.2pt; margin-right: 7.2pt; margin-top: 0cm; margin: 0cm 7.2pt 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">Mao chết năm 1976, và
ra đi cùng ông là cuộc Cách mạng Văn hóa. Sau năm 1978, nhà lãnh đạo mới, Đặng
Tiểu Bình, bắt đầu việc trùng tu bức tường một cách có phương pháp. Ông khởi đầu
chậm chạp - những năm đầu sau thời Mao là thời kỳ cần thận trọng - nhưng tới
năm 1984, ông đã đủ tự tin để tuyên bố, “Hãy yêu đất nước Trung Quốc của chúng
ta và phục dựng Trường Thành.” Trong nỗ lực đặc biệt này, có khả năng là Đặng
còn lưu ý tới du lịch và ngoại tệ; giới lãnh đạo Cộng sản Trung Quốc bắt đầu
đón nhận những khía cạnh của chủ nghĩa tư bản, và ý thức rõ họ đã tụt hậu so với
những vùng khác trên thế giới ra sao. Vì thế luật pháp được thông qua khiến việc
phá hoại, di dời hay viết vẽ bậy lên bất kỳ nơi nào của bức tường là phi pháp,
cùng những cố gắng tái thiết (thi thoảng thành công) và một nỗ lực hướng tới việc
thu hút du khách.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: 7.2pt; margin-right: 7.2pt; margin-top: 0cm; margin: 0cm 7.2pt 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">Vạn Lý Trường Thành
đóng một vai trò lớn trong trí tưởng tượng đại chúng của cả Trung Quốc và phần
còn lại của thế giới - dù một số sử gia lập luận rằng người châu Âu thấy ám ảnh
bởi nó hơn là chính người Trung Quốc, và rằng điều đó đóng góp vào nhận thức,
cùng với sự bản sắc hóa, đối với công trình này ở chính Trung Quốc. Nên bức tường
đã có vai trò tối quan trọng trong việc định nghĩa Trung Quốc từ bên ngoài cũng
như từ bên trong.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: 7.2pt; margin-right: 7.2pt; margin-top: 0cm; margin: 0cm 7.2pt 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">Trên thực tế, bức tường
chỉ thành công khiêm tốn về mặt quân sự. Chắc chắn là hệ thống cảnh báo sớm,
các pháo đài và những thành trì chiến lược của nó mang tới chút bảo vệ, nhưng
như chúng ta đã thấy, chúng không hề là bất khả xâm phạm. Tuy nhiên, vai trò của
bức tường làm biểu tượng cho sự phòng ngự, cho việc chia cắt người Hán với “những
kẻ bên ngoài” là vô giá; ngày nay nó vẫn tiếp tục là một biểu tượng của một nền
văn hóa lớn và cổ xưa.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin: 0cm 7.2pt 10pt; text-align: center;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">* * *<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: 7.2pt; margin-right: 7.2pt; margin-top: 0cm; margin: 0cm 7.2pt 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">Nhưng với nền văn hóa
lớn và hiện đại thì sao?<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: 7.2pt; margin-right: 7.2pt; margin-top: 0cm; margin: 0cm 7.2pt 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">Tần Thủy Hoàng, người
sáng lập nên nhà Tần, đã thành công trong việc thống nhất bảy nước thời chiến
quốc thành một nước Trung Hoa vào năm 221 trước công nguyên, nhưng chỉ vì nó đã
tồn tại hai mươi ba thế kỷ không mặc nhiên đồng nghĩa là nó sẽ tồn tại thêm một
thế kỷ nữa.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: 7.2pt; margin-right: 7.2pt; margin-top: 0cm; margin: 0cm 7.2pt 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">Người Trung Quốc không
thích nói chuyện với người ngoài về những vấn đề và sự chia rẽ trong đất nước họ.
Trong khi bạn chẳng phải đi đâu xa để tìm được một ai đó ở Anh hay Pháp chẳng hạn,
người sẽ thoải mái nói với bạn rằng đất nước họ đang sụp đổ đến nơi, ở Trung Quốc,
việc chỉ trích đất nước bị coi là không yêu nước và mất thể diện. Tất nhiên, điều
đó cũng có thể nguy hiểm nữa, bởi Trung Quốc vẫn là một chế độ độc đảng.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: 7.2pt; margin-right: 7.2pt; margin-top: 0cm; margin: 0cm 7.2pt 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">Dẫu vậy, có những vấn
đề và sự chia rẽ ở hai mươi ba tỉnh, bốn đô thị trực thuộc, năm khu tự trị, và
hai khu hành chính đặc biệt của đất nước. Một trong những chia rẽ lớn nhất là
giữa vùng trung tâm người Hán và những vùng không phải người Hán xung quanh, tạo
nên một hình bán nguyệt. Ở đông bắc là Mãn Châu Lý, ở phía bắc là Nội Mông, ở
tây bắc là Tân Cương và phía tây là Tây Tạng. Những vùng này là tối quan trọng
về an ninh, nguồn tài nguyên thiên nhiên và thương mại, nhưng tất cả đều không
mặn mà với sự cai trị từ Trung Quốc. Mãn Châu Lý giờ người Hán áp đảo hoàn
toàn, nhưng những vùng kia vẫn duy trì bản sắc, ngôn ngữ, phong tục của riêng họ,
và trong trường hợp Tân Cương và Tây Tạng là cả tôn giáo (Hồi giáo và Phật
giáo) cùng các phong trào ly khai nữa.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: 7.2pt; margin-right: 7.2pt; margin-top: 0cm; margin: 0cm 7.2pt 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">Trung Quốc đã cố gắng
kiểm soát Tân Cương và dân tộc Uighur [Duy Ngô Nhĩ] ở đây được vài thế kỷ,
nhưng dân chúng chưa bao giờ hoàn toàn chấp nhận sự thống trị của Bắc Kinh. Đã
có hàng loạt những cuộc nổi dậy vào thế kỷ 18 và 19 và thậm chí cả một nước Cộng
hòa Đông Turkestan chết yểu vào những năm 1930. Mao sau đó sáp nhập Tân Cương
vào năm 1949 và vùng này giờ chiếm khoảng một phần sáu lãnh thổ Trung Quốc. Để
hình dung ra Tân Cương hoang vu và thưa thớt dân cư tới mức nào, thật đáng chỉ
ra rằng nó có diện tích bằng một nửa Ấn Độ, nhưng với dân số không bằng 2% [dân
số Ấn Độ].<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: 7.2pt; margin-right: 7.2pt; margin-top: 0cm; margin: 0cm 7.2pt 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">Những năm qua đã chứng
kiến việc định cư lượng lớn người Hán tại Tân Cương, và trong khoảng thời gian
vài năm, họ có thể đã chiếm gần một nửa dân số 22 triệu người hiện tại. Chuyện
này diễn ra không hoàn toàn suôn sẻ. Người Uighur than phiền rằng họ bị loại trừ
khỏi những công việc tốt hơn và bị lực lượng bán vũ trang trong các công ty xây
dựng do nhà nước kiểm soát truy bức, và thỉnh thoảng có bạo động và xung đột sắc
tộc nổ ra. Sự chống đối đôi khi được thực hiện qua hệ thống tư pháp, nhưng cũng
có một chiến dịch khủng bố nhỏ, một phần là do các tay súng Hồi giáo kích động,
những người này vốn trở về từ Iraq và Syria. Các tổ chức jihad ở những nước cộng
hòa Trung Á được cho là đã hỗ trợ họ, cung cấp tiền bạc, và nếu cần thiết, những
nơi trú ẩn an toàn. Chuông báo động bắt đầu reo khi nhóm khủng bố Nhà nước Hồi
giáo (IS) công bố một đoạn video cho thấy những người Uighur được huấn luyện ở
Iraq, thề sẽ cắm lá cờ của họ ở Trung Quốc và đe dọa máu sẽ “chảy thành sông”.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: 7.2pt; margin-right: 7.2pt; margin-top: 0cm; margin: 0cm 7.2pt 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">Vào mùa xuân năm
2017, đã có một đợt bạo lực sắc tộc bùng phát ở khu vực giữa người Uighur và
người Hán. Tiếp theo là màn trình diễn của lực lượng quân đội nhà nước được vũ
trang đến tận răng. Lãnh đạo đảng Cộng sản trong vùng nói các binh sĩ sẽ “chôn
xác bọn khủng bố trong biển chiến tranh nhân dân”. Chủ tịch Tập hơi kiềm chế hơn,
hài lòng với việc kêu gọi một “Trường Thành thép” được xây lên để bảo vệ Tân
Cương và cảnh báo rằng chia rẽ sắc tộc sẽ không được chấp nhận - “Đoàn kết dân
tộc quý giá như con ngươi trong mắt,” ông nói. Vào đầu năm 2018, phiên bản về sự
đoàn kết này của Tập là ra sắc lệnh yêu cầu một triệu đảng viên Cộng sản được cử
tới sống với các gia đình Uighur địa phương. Những người tiếp nhận các “khách
trú” bắt buộc này được khuyến khích thực hiện công tác quan hệ dân tộc của họ bằng
cách cung cấp cho “những vị khách” thông tin chi tiết về quan điểm chính trị của
họ. Đó là một kiểu nhà trọ Trung Quốc gặp gỡ “Bộ Tình yêu” của Orwell<b style="mso-bidi-font-weight: normal;"><sup><span style="color: #0070c0;">[4]</span></sup></b>,
nhưng ở đấy phòng 101 chính là phòng khách nhà bạn.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: 7.2pt; margin-right: 7.2pt; margin-top: 0cm; margin: 0cm 7.2pt 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">Bất chấp tình trạng bất
ổn, ít có khả năng Bắc Kinh sẽ giảm bớt sự kiểm soát. Vùng này đóng vai trò như
vùng đệm, thuộc Con đường tơ lụa mới, và bởi thế tối quan trọng với thương mại,
và nó có trữ lượng than đá rất lớn mà Trung Quốc, vốn luôn khát khao năng lượng,
hết sức cần. Nhưng ngay cả như thế, nhà chức trách lo ngại sâu sắc về những sự
cố ở đây. Sự chia rẽ và bất đồng ý kiến như thế làm xói mòn hình ảnh của đảng Cộng
sản trong vai trò lực lượng quyền lực và bảo vệ người dân duy nhất.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: 7.2pt; margin-right: 7.2pt; margin-top: 0cm; margin: 0cm 7.2pt 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">Điều tương tự cũng
đúng với Tây Tạng. Về mặt chiến lược, nó là vùng đệm với trung tâm, ngăn cản Ấn
Độ thống trị vùng đất cao dọc biên giới - có thể coi dãy Himalaya như một rào
chắn, đây có lẽ là lý do tại sao một cuộc xung đột lớn chưa bao giờ nổ ra giữa
hai nước. Điều đó cũng cho phép Trung Quốc bảo vệ nguồn nước của họ - Tây Tạng
đôi khi được gọi là “Tháp nước của châu Á” do quá nhiều dòng sông lớn bắt nguồn
từ vùng này.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: 7.2pt; margin-right: 7.2pt; margin-top: 0cm; margin: 0cm 7.2pt 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">Nếu ta tính Tây Tạng
là ba tỉnh thuộc vùng Tạng, thì nó có diện tích khoảng 2,5 triệu km², hay gần gấp
bốn lần diện tích nước Pháp, và như thế chiếm khoảng một phần tư diện tích Trung
Quốc. Tuy nhiên, khi Bắc Kinh nói tới Tây Tạng, ý họ là Khu tự trị Tây Tạng, được
thành lập sau khi Trung Quốc đánh bại quân đội Tây Tạng vào năm 1950. Nó có diện
tích nhỏ hơn một nửa so với ba tỉnh gốc, khi phần còn lại của vùng này bị sáp
nhập vào những vùng khác của Trung Quốc, và chỉ bao gồm một phần ba số người sắc
tộc Tạng của Trung Quốc.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: 7.2pt; margin-right: 7.2pt; margin-top: 0cm; margin: 0cm 7.2pt 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">Giống như với người
Uighur Hồi giáo, người Tạng Phật giáo vẫn duy trì cảm nhận bản sắc mạnh mẽ khác
biệt với người Hán Trung Hoa. Nhưng với cả hai vùng, bất kỳ hy vọng tự trị nào
đã gần như biến mất. Ở Tây Tạng, người ta ước tính một nửa dân số giờ là người
Hán. Khó có được những con số chính xác, nhưng người ta cho rằng hiện có khoảng
sáu triệu người Tạng và sáu triệu người Hán sống ở vùng này. Ở những thành phố lớn
hơn, họ sống sát nhau, dù thường ở các khu khác nhau, mặc dù ở vùng nông thôn,
người Tạng vẫn chiếm đa số.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: 7.2pt; margin-right: 7.2pt; margin-top: 0cm; margin: 0cm 7.2pt 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">Sự chia rẽ sắc tộc là
điều nhà nước Trung Quốc tin rằng họ có thể xử lý được, chừng nào sự chia rẽ
trong nội bộ người Hán còn được dàn xếp ổn thỏa. Và chính những chia rẽ này mới
gây ra đe dọa lớn nhất cho những triển vọng thịnh vượng và thống nhất dài hạn của
Trung Quốc. Đó là một mối đe dọa Đảng Cộng sản nhìn nhận rất nghiêm túc. Họ đã
học được những bài học lịch sử và hiểu chuyện gì xảy ra khi nhà nước yếu đi vì
nhân dân chia rẽ.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: 7.2pt; margin-right: 7.2pt; margin-top: 0cm; margin: 0cm 7.2pt 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">Vào thế kỷ 19, Trung
Quốc chứng kiến sự đảo lộn lớn trong cách vận hành thương mại. Những tuyến đường
thương mại trên đất liền qua Trung Á đã luôn là ưu tiên kinh tế, nhưng giờ hàng
hải trở thành đường chính. Sự đảo ngược này không hoàn toàn là do họ lựa chọn -
Anh và các cường quốc nước ngoài khác đã sử dụng sức mạnh quân sự của họ để áp
đặt những điều kiện thương mại bất bình đẳng lên Trung Quốc. Kết quả là sự tập
trung thương mại chuyển sang vùng duyên hải bên bờ Thái Bình Dương, điều giúp
những cộng đồng ở vùng đó phát triển, nhưng làm yếu đi những triển vọng thương
mại của nội địa, điều này tới lượt nó làm giảm lượng tiền đầu tư cho cơ sở hạ tầng
ở đó. Nên trong khi vùng duyên hải thịnh vượng, các nông dân nghèo rớt tiếp tục
nghèo rớt - và những người nước ngoài trở nên ngày càng hùng mạnh. Điều đó làm
xói mòn quyền hành của trung ương với những vùng này và chịu một phần trách nhiệm
khiến nhà nước vỡ vụn. Bởi một dân chúng chia rẽ như thế, trung ương không thể
đứng vững. Và một Trung Quốc giờ hoàn toàn yếu ớt đối mặt trong vô vọng với đầu
tiên là những kẻ thực dân“man di”, rồi nội chiến, và cuối cùng là cuộc xâm lược
của một kẻ thù cũ, Nhật Bản, bắt đầu vào năm 1931.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: 7.2pt; margin-right: 7.2pt; margin-top: 0cm; margin: 0cm 7.2pt 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">Sau Thế chiến II, khi
những người cộng sản chiến thắng cuộc nội chiến, họ biết họ phải tìm mọi cách
giúp đất nước gắn kết trở lại. Các chế độ cộng sản không nổi tiếng vì những
khuynh hướng tự do hay cách tiếp cận thoải mái đối với cai trị và chia sẻ quyền
lực. Những người nước ngoài ra đi và các cán bộ của đảng tới thủ phủ các vùng.
Dưới thời Mao, họ mạnh tay đàn áp mọi dấu hiệu bất đồng chính kiến từ những
vùng này và tập trung mọi quyền lực vào trung ương đảng ở Bắc Kinh, mà từ năm
1949 trở đi lại là thủ đô của cả nước.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: 7.2pt; margin-right: 7.2pt; margin-top: 0cm; margin: 0cm 7.2pt 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">Nhiều kết nối thương
mại với thế giới phát triển bị cắt đứt, một phần là từ hệ quả của lý tưởng Cộng
sản lớn lao: sự bình đẳng. Dần dần các vùng duyên hải cũng trở nên nghèo gần
như các vùng nội địa, giải quyết được sự mất cân đối cụ thể đó giữa các vùng.
Ngoại trừ phần lớn các quan chức trong đảng, hầu hết người dân tiếp tục sống
trong nghèo khó trong vài thập niên khi Mao củng cố quyền lực và đưa những vùng
lãnh thổ không phải người Hán vào dưới sự kiểm soát của ông.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: 7.2pt; margin-right: 7.2pt; margin-top: 0cm; margin: 0cm 7.2pt 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">Mao có thể đã tái thống
nhất đất nước, nhưng với cái giá là sự chậm phát triển quốc gia, và chính xác ở
thời điểm mà các nước khác trong vùng đang nổi lên trong nền kinh tế thế giới
và nhanh chóng tiến bộ. Nhật Bản, Hàn Quốc, Singapore và các nước khác đều
nhanh chân hơn Trung Quốc về kinh tế, một số cả về năng lực quân sự nữa. Nếu xu
hướng đó tiếp diễn, nó sẽ đe dọa cả an ninh phòng thủ và sự cố kết nội bộ của
Trung Quốc, khi người ta thấy rõ Trung Quốc đã tụt lại xa ra sao.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: 7.2pt; margin-right: 7.2pt; margin-top: 0cm; margin: 0cm 7.2pt 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">Người kế nhiệm của
Mao, Đặng Tiểu Bình, đã can đảm đánh cược: nếu người tiêu dùng Trung Quốc quá
nghèo không thể mua được nhiều hàng hóa mà Trung Quốc có thể sản xuất được, thì
nền kinh tế phải được mở cửa với thế giới bên ngoài một lần nữa. Điều này đồng
nghĩa với thương mại qua bờ Thái Bình Dương, nên các vùng duyên hải một lần nữa
lại thịnh vượng nhanh chóng hơn vùng nội địa, qua đó có nguy cơ lặp lại sự chia
rẽ của thế kỷ 19 và thế kỷ 20.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: 7.2pt; margin-right: 7.2pt; margin-top: 0cm; margin: 0cm 7.2pt 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">Đó đã, và vẫn đang,
là một cuộc chạy đua với thời gian. Đó cũng là chiến lược dựa trên một chính
sách kinh tế phải duy trì tốc độ tăng trưởng không ngừng nghỉ, dù cho có chuyện
gì xảy ra. Trung Quốc phải tiếp tục sản xuất. Thế giới phải tiếp tục mua sản phẩm.
Nếu nhu cầu giảm xuống, Trung Quốc sẽ gặp rắc rối vì không thể ngừng sản xuất,
giống như một hệ thống tư bản chủ nghĩa thông thường có thể gặp rắc rối. Họ phải
duy trì sản xuất, duy trì mở cửa các nhà máy, hỗ trợ cho các ngân hàng, bất chấp
sự dư thừa - cố gắng bán tháo một số sản phẩm ra nước ngoài với giá rẻ như cho,
bán còn nhiều hơn nữa cho bộ phận dân chúng trong nước có thể mua được các sản
phẩm đó. Chỉ là không được để hệ thống ngừng lại, vì nếu nó ngưng lại, cả quốc
gia cũng sẽ như vậy.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: 7.2pt; margin-right: 7.2pt; margin-top: 0cm; margin: 0cm 7.2pt 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">Đây là phiên bản chủ
nghĩa tư bản mê hoặc của hệ thống Cộng sản Liên Xô cũ, vốn sản xuất ra số máy
cày theo chỉ đạo của chính quyền, bất chấp nhu cầu ra sao. Hệ thống đó đã giúp
hàng trăm triệu người Trung Quốc thoát nghèo - tuy nhiên, với cái giá là sự hủy
hoại môi trường và khoảng cách lại ngày càng lớn giữa vùng duyên hải và vùng nội
địa, giữa người giàu và người nghèo.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: 7.2pt; margin-right: 7.2pt; margin-top: 0cm; margin: 0cm 7.2pt 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">Khác biệt về lương giữa
các công nhân nông thôn và thành thị đã thu hẹp một chút trong vài năm qua,
nhưng ngay cả lúc này một người sống ở thành phố vẫn có thể kỳ vọng kiếm được gấp
ba lần một người lao động ở nông thôn. Mức bất bình đẳng thu nhập ở Trung Quốc
là vào loại cao nhất thế giới, dẫn tới cảm giác là cỗ máy tạo ra của cải của
Trung Quốc đã phục vụ cho số ít, chứ không phải số đông, hay theo tiếng lóng của
người Trung Quốc, cho “nhà họ Triệu”, một thành ngữ đồng nghĩa với “đại gia”.
Cách diễn đạt này bắt nguồn từ cuốn tiểu thuyết năm 1921, <i>AQ chính truyện</i> của
Lỗ Tấn, trong đó có dòng thoại “Mày là người họ Triệu thế nào được kia chứ?”, ý
chỉ một dòng họ giàu có. Cụm từ đó bắt đầu xuất hiện trên internet ở Trung Quốc
vào năm 2015 và giờ nói “Triệu và không Triệu” tương đương với “kẻ có và người
không”.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: 7.2pt; margin-right: 7.2pt; margin-top: 0cm; margin: 0cm 7.2pt 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">Mọi đất nước đều gặp
vấn đề về bất bình đẳng thu nhập, và mọi nước đều có những thành ngữ tương tự,
nhưng sự khác biệt ở Trung Quốc là quy mô của chênh lệch, và đơn giản là quy mô
số lượng người “không có”. Một báo cáo vào năm 2015 của Ủy ban Nghiên cứu Gia
đình Trung Quốc ở Đại học Bắc Kinh đã tìm hiểu “phúc lợi của dân chúng Trung Quốc”
kết luận rằng nhìn chung, bất bình đẳng thu nhập đang trầm trọng hơn. Ủy ban
cho biết một phần ba của cải ở Trung Quốc nằm trong tay 1% hộ gia đình, trong
khi 25% hộ gia đình dưới đáy chỉ nắm 1% của cải. Sự chênh lệch có thể được truy
lần về hồi mở cửa nền kinh tế vào năm 1979.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: 7.2pt; margin-right: 7.2pt; margin-top: 0cm; margin: 0cm 7.2pt 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">Chính quyền ý thức rất
rõ những trục trặc và nguy cơ mà sự chia rẽ như thế có thể gây ra, nhất là khi
một cuộc điều tra trên internet năm 2015 cho thấy bất bình đẳng thu nhập, với
những tác động tiếp nối lên y tế và giáo dục, là vấn đề lớn nhất mà người dân
muốn chính quyền xử lý. Trong một tin tức về báo cáo nói trên, tờ <i>Nhân
dân nhật báo</i> bình luận, “Những sự bất bình đẳng này đang gia tăng liên
tục. Nếu không giải quyết chúng một cách hiệu quả, chúng rất có thể sẽ đe dọa sự
ổn định xã hội và qua đó trở thành một nút tắc cổ chai trong sự phát triển xã hội
tương lai.”<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: 7.2pt; margin-right: 7.2pt; margin-top: 0cm; margin: 0cm 7.2pt 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">Còn có sự chia rẽ thậm
chí là giữa các thế hệ, với một số người lớn tuổi tưởng nhớ thời Mao và “sự
bình đẳng” thời đó. Họ khó chịu với thế hệ trẻ hơn, thế hệ có nhiều người là thị
dân hơn, có giáo dục tốt hơn và là những kẻ theo chủ nghĩa tiêu dùng, hay ít ra
là muốn trở thành những kẻ đó. Tương lai của Đảng Cộng sản phụ thuộc vào việc họ
mang tới gì cho những người đó và ngược lại.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: 7.2pt; margin-right: 7.2pt; margin-top: 0cm; margin: 0cm 7.2pt 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">Những rạn nứt đang lớn
lên trong xã hội Trung Quốc không được phép gia tăng nữa. Một trong những cách
mà chính quyền định xử lý vấn đề là tạo ra một lượng dân tiêu dùng lớn hơn nhiều
ở đô thị, qua đó bù đắp cho những tổn thất với nền kinh tế khi xuất khẩu ra nước
ngoài gặp vấn đề. Các ước tính khác nhau, nhưng ít nhất 150 triệu người đã rời
những vùng nông thôn trong thế kỷ này và con số đó dự kiến sẽ còn tăng. Chính
những thế hệ trẻ hơn chuyển ra từ nông thôn, với nam giới chiếm tỷ lệ áp đảo -
những đàn ông đã có vợ đôi khi ra đi để tìm việc làm ở thành phố, để lại gia
đình đằng sau chăm lo cho vườn ruộng. Bất chấp điều đó, điều quan trọng là phải
nhớ rằng ngay cả lúc này, khoảng 900 triệu người Trung Quốc vẫn sống ở vùng
nông thôn và khoảng 500 triệu ở các môi trường đô thị.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: 7.2pt; margin-right: 7.2pt; margin-top: 0cm; margin: 0cm 7.2pt 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">Sự thay đổi đã rất
nhanh chóng, và sẽ còn nhanh chóng hơn. Tới năm 2026, Bắc Kinh hy vọng sẽ chuyển
dịch thêm 250 triệu người nữa, có nghĩa là tới lúc đó một nửa dân số sẽ là thị
dân. Để đạt được điều này, đòi hỏi phải có sự di chuyển con người hàng loạt,
cùng với việc phá hủy các làng mạc và xây lên những đô thị, siêu đô thị, đường
sá và các tuyến xe lửa cao tốc. Phần lớn sự dịch chuyển này tiếp tục diễn ra từ
tây sang đông, miền tây vẫn có xu hướng nông thôn hơn, với tỷ lệ mù chữ cao
hơn; miền đông, nhất là vùng duyên hải ven biển, ngày càng đô thị hóa và hướng
tới công nghệ, công nghiệp và kinh doanh.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: 7.2pt; margin-right: 7.2pt; margin-top: 0cm; margin: 0cm 7.2pt 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">Tuy nhiên, cuộc di cư
hàng loạt tới những đô thị bộc lộ và làm trầm trọng thêm một khoảng cách khác
trong nội bộ dân chúng thành thị, một lần nữa giữa người giàu và người nghèo.
Điều đó là do hệ thống <i>hộ khẩu</i> gây ra, một hình thức đăng ký
có nguồn gốc trong cấu trúc xã hội của đất nước. Đó là một trong những điều đã
giúp cắm sâu ý niệm cho rằng dân chúng nông thôn là những công dân hạng hai.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: 7.2pt; margin-right: 7.2pt; margin-top: 0cm; margin: 0cm 7.2pt 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">Hệ thống hộ khẩu có từ
trước Vạn Lý Trường Thành, tận từ thời Hạ (2070-1600 trước Công nguyên), thời đại
bắt đầu đăng ký mọi thành viên của mọi gia đình. Vào năm 1953, đảng cộng sản tiếp
tục sử dụng hệ thống cổ xưa này, nhưng cũng bắt đầu phân loại người dân là dân
cư nông thôn hay thành thị. Đó không chỉ là một cách khác để theo dõi tất cả mọi
người, đó còn là ý đồ ngăn người dân di cư đến những vùng đô thị, vốn không đủ
sức tiếp nhận dòng di dân lúc bấy giờ, và để tránh lặp lại tình trạng bất bình
đẳng giữa nông thôn và thành phố như trong thế kỷ trước đó.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: 7.2pt; margin-right: 7.2pt; margin-top: 0cm; margin: 0cm 7.2pt 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">Tới ngày nay, hệ thống
này vẫn tồn tại và tên tuổi tất cả mọi người, tên tuổi của cha mẹ họ, ngày
sinh, nhân thân vợ/chồng của họ… đều phải khai báo - đây điều là bình thường ở
nhiều nước. Nhưng ở Trung Quốc, nơi ta đăng ký sẽ xác định nơi ta sống, và quan
trọng hơn là xác định nơi ta nhận hỗ trợ từ nhà nước và nhận ở hình thức nào.
Những sự chia rẽ mang tính quyết định này sinh trong sự phân biệt dân địa
phương với dân tạm cư, người làm nông nghiệp với phi nông nghiệp.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: 7.2pt; margin-right: 7.2pt; margin-top: 0cm; margin: 0cm 7.2pt 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">Giả sử gia đình bạn
đăng ký là ở thành phố Thượng Hải phi nông nghiệp. Điều đó ngay lập tức cho bạn
quyền tiếp cận rất nhiều dịch vụ y tế và giáo dục trong thành phố. Lấy ví dụ,
theo một bài báo trên tờ <i>China Economic Reviews</i>, ngân sách cho một
học sinh ở Bắc Kinh vào năm 1998 cao gấp mười hai lần so với tỉnh Quý Châu, tỷ
lệ này tăng lên thành mười lăm lần vào năm 2001. Mặt khác, nếu gia đình bạn
đăng ký hộ khẩu nông nghiệp ở một vùng nông nghiệp cách Thượng Hải 1.000 dặm
(khoảng 1.600 kilômét về phía tây, thì những trường bạn có quyền theo học kém rất
xa tiêu chuẩn ở Thượng Hải, cũng như các dịch vụ xã hội rất hạn chế. Hơn nữa,
công việc của bạn sẽ là lao động chân tay đến kiệt sức, mà đôi khi kết quả chỉ ở
mức nông nghiệp tự cung tự cấp.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: 7.2pt; margin-right: 7.2pt; margin-top: 0cm; margin: 0cm 7.2pt 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">Vì thế, bạn chuyển tới
Thượng Hải để tìm việc trong một nhà máy. Lương của bạn ngay lập tức cao hơn,
và bạn có thể gửi ít tiền về nhà. Nhưng bạn vẫn đăng ký hộ khẩu ở vùng “nông
thôn nông nghiệp”, nên bạn không được quyền hưởng các phúc lợi xã hội hay y tế ở
Thượng Hải. Trong trường hợp kết hôn và có con, bạn cũng không có hộ khẩu đăng
ký để con mình được đi học ở Thượng Hải. Điều này làm phát sinh một tầng lớp thấp
của những công nhân nhập cư rất đông đảo ở đô thị xuất thân từ những vùng nông
thôn, những người giờ không có quyền thụ hưởng một phần các dịch vụ xã hội. Họ
đã là những công dân hạng hai ở vùng quê, và giờ thấy mình cũng bị xem là các
công dân hạng hai ở thành phố.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: 7.2pt; margin-right: 7.2pt; margin-top: 0cm; margin: 0cm 7.2pt 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">Chính quyền đối mặt với
một tình thế khó xử khi cố gắng xử lý vấn đề này. Một lựa chọn là khởi động một
cuộc cách mạng về vốn xã hội cho vùng nông thôn và đưa những khu vực nông thôn
lên tiêu chuẩn bằng thành phố. Nhưng điều đó không chỉ tốn kém quá nhiều tiền,
nó còn có thể khiến người dân ở lại vùng nông thôn đúng vào lúc chính quyền biết
mình vẫn cần tạo ra một dân chúng tiêu dùng đô thị nếu muốn các chính sách kinh
tế hiệu quả. Tệ hơn nữa, một số người đã lên thành phố có thể lựa chọn trở về
nhà. Nếu điều này xảy ra, điều thần kỳ kinh tế sẽ tan biến, thất nghiệp sẽ tăng
mạnh và theo đó là bất ổn xã hội.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: 7.2pt; margin-right: 7.2pt; margin-top: 0cm; margin: 0cm 7.2pt 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">Bằng cách nào đó Bắc
Kinh cần cân bằng thu chi. Họ phải bỏ tiền cho một hệ thống hộ khẩu ở các thành
phố cho những ai đến từ nông thôn, trong khi cũng tăng tài trợ cho dịch vụ xã hội
nói chung khi các thành phố tiếp tục tăng trưởng - rồi bằng cách nào đó, lý tưởng
nhất là đồng thời nâng mức sống ở vùng nông thôn trong khi vẫn khuyến khích người
dân di chuyển sang các khu vực đông đúc, tốt hơn hết là tạo ra những thành phố
mới vùng nội địa.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: 7.2pt; margin-right: 7.2pt; margin-top: 0cm; margin: 0cm 7.2pt 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">Đây là một thách thức
lớn, và không thể xử lý trực tiếp; không kể chi phí cực lớn, việc tạo ra quá
nhiều khu vực đô thị, trải rộng khắp cả nước, là một thách thức về hậu cần. Bắc
Kinh đang xem xét ý tưởng cho phép các chính quyền cấp vùng có nhiều quyền hành
hơn để đánh thuế ở mức địa phương, tăng doanh thu thông qua việc bán đất và chi
tiêu theo như họ thấy phù hợp. Cách đó có thể hiệu quả. Nhưng nếu thất bại, Bắc
Kinh sẽ phải cứu trợ chính quyền địa phương. Và ngay cả nếu nó thành công, nó
có thể tạo điều kiện cho điều mà đảng vẫn lo lắng - chủ nghĩa cục bộ địa
phương.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: 7.2pt; margin-right: 7.2pt; margin-top: 0cm; margin: 0cm 7.2pt 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">Đặng có vẻ như biết
canh bạc của ông sẽ gây ra nhiều vấn đề. Trong một cuộc phỏng vấn nổi tiếng vào
năm 1986, Mike Wallacen<b style="mso-bidi-font-weight: normal;"><sup><span style="color: #0070c0;">[5]</span></sup></b> của CBS News đã hỏi nhà lãnh đạo
cộng sản khi đó tám mươi hai tuổi về cụm từ gây giật mình được cho là do ông
nói vào cuối thập niên 1970 rằng “làm giàu là vinh quang”. Đặng đáp lại, “Theo
chủ nghĩa Marx, xã hội Cộng sản dựa trên sự dồi dào vật chất… Nên giàu có không
phải là tội lỗi. Tuy nhiên, ý của chúng tôi về việc làm giàu khác với quý vị. Của
cải trong một đất nước xã hội chủ nghĩa thuộc về nhân dân. Làm giàu trong một đất
nước xã hội chủ nghĩa có nghĩa là sự thịnh vượng cho toàn dân. Những nguyên lý
của chủ nghĩa xã hội là: một, phát triển sản xuất và hai, sự thịnh vượng chung.
Chúng tôi cho phép một số người và một số khu vực trở nên thịnh vượng trước, vì
mục đích đạt được sự thịnh vượng chung nhanh hơn. Đó là lý do tại sao chính
sách của chúng tôi sẽ không dẫn tới phân cực, tới một tình thế mà người giàu
càng giàu hơn còn người nghèo càng nghèo hơn.”<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: 7.2pt; margin-right: 7.2pt; margin-top: 0cm; margin: 0cm 7.2pt 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">Ông đúng một nửa và
sai một nửa. Sai một nửa vì người giàu càng giàu hơn, nhưng đúng một nửa vì bất
chấp khoảng cách bất bình đẳng rất lớn, người nghèo đã không nghèo đi - thực ra
nhiều người đã giàu hơn.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: 7.2pt; margin-right: 7.2pt; margin-top: 0cm; margin: 0cm 7.2pt 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">Trung Quốc đã tạo ra
một giai cấp trung lưu khoảng bốn trăm triệu người và đưa hàng trăm triệu người
khác thoát cảnh nghèo cùng cực. Đó là một công trình đang còn dở dang, và ta
không thể loại trừ khả năng mọi thứ sẽ lại đi giật lùi, nhưng nhờ có đủ người
Trung Quốc vẫn còn nhớ được hầu hết mọi người từng nghèo khổ ra sao trước kia,
và rằng từng có thời gần như không có chút cơ hội nào để thoát ra khỏi cảnh
nghèo khó đó - rốt cuộc, hầu hết những ai làm ông làm bà của những người trưởng
thành ngày nay ở Trung Quốc đã từng là nông dân trong một xã hội phong kiến. Điều
đó giúp đảng có thêm chút thời gian để xử lý vấn đề, nhưng nếu họ không thể sớm
thu hẹp chênh lệch, dần dần sự căm giận của “những người không phải họ Triệu” sẽ
tăng lên.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: 7.2pt; margin-right: 7.2pt; margin-top: 0cm; margin: 0cm 7.2pt 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">Một vấn đề khác chính
quyền đang đối mặt là dân số già hóa. Tất nhiên, điều này không phải của riêng
Trung Quốc. Nhưng đó là một vấn đề đặc biệt của Trung Quốc vì chính sách “một
con”, điều có nghĩa là dân chúng đang già hóa nhanh hơn nhiều so với các nước
khác. Trong không đầy một thập niên nữa, số người già sẽ tăng từ hai trăm triệu
lên ba trăm triệu. Chính quyền có sẵn sàng cho một sự thay đổi nhân khẩu học
như thế chưa? Chính sách kinh tế của họ đã dựa vào lực lượng lao động trẻ và dồi
dào. Theo tỷ lệ, lực lượng lao động - và người đóng thuế - có sẵn này sẽ giảm dần
cùng lúc gánh nặng tài chính để chăm sóc dân số già tăng lên, gây ra rủi ro cho
tiến bộ kinh tế.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: 7.2pt; margin-right: 7.2pt; margin-top: 0cm; margin: 0cm 7.2pt 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">Một lần nữa giải pháp
là không rõ ràng. Một lựa chọn là nâng tuổi hưu lên năm tuổi, nhưng điều đó chỉ
đơn giản trì hoãn vấn đề, và đồng thời tạo ra một vấn đề khác: những sinh viên
tốt nghiệp đại học mà hệ thống giáo dục đang sản xuất ra ồ ạt muốn có việc làm;
thất nghiệp và không được đề bạt vốn đã là những rắc rối với họ rồi, và sẽ chỉ
trầm trọng hơn nếu thế hệ lớn tuổi về hưu muộn hơn. Giải pháp thay thế là bảo đảm
dịch vụ xã hội có thể cung cấp lương hưu và từ bỏ chính sách “một con”. Giải
pháp sau đã được thực hiện vào năm 2015, nhưng chính quyền vẫn đang tìm cách có
tiền cho giải pháp đầu.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: 7.2pt; margin-right: 7.2pt; margin-top: 0cm; margin: 0cm 7.2pt 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">Đang có rất nhiều sự
chia rẽ âm ỉ trong nội bộ dân Hán, tất cả đều là mối đe dọa tiềm tàng với chính
quyền nếu những chia rẽ đó tồi tệ hơn. Nhà cầm quyền phải duy trì sự kiểm soát ở
trung tâm Trung Quốc nếu họ muốn tiếp tục định hướng các chính sách kinh tế
đúng hướng và giám sát được các vùng ngoại vi. Giải pháp của họ là kiểm soát
dòng chảy thông tin, ngăn chặn những ý tưởng bất đồng lan ra, ngăn chặn sự cố kết
của những người đối lập. Họ phải chia rẽ để thống nhất, và bởi thế, trong thời
đại internet, Vạn Lý Hỏa Thành của Trung Quốc đã xuất hiện.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: 7.2pt; margin-right: 7.2pt; margin-top: 0cm; margin: 0cm 7.2pt 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">Điều này tạo ra những
chính sách xung đột nhau: đàn áp thông tin trong khi đồng thời tạo ra một nền
kinh tế sôi động ngày càng dựa vào trao đổi dữ liệu trên cả nước và với thế giới
bên ngoài. Trong những ngày đầu của internet, chuyện này không phải là vấn đề với
một chính quyền cương quyết bảo vệ vị thế nguồn gốc quyền lực và là nguồn thông
tin duy nhất ở Trung Quốc. Sự truy cập bị hạn chế, nên tất cả liên lạc viễn
thông nội địa ở quy mô lớn đều do nhà nước kiểm soát, và số ít các quán cà phê
internet hay trường đại học kết nối với mạng toàn cầu có thể bị giám sát dễ
dàng, cả ngoài đời thực và trên không gian ảo. Tới tận năm 2005, chỉ 10% dân số
được truy cập internet. Tuy nhiên, giờ con số đó là 50% - và đang tăng lên. Tức
là vào khoảng 700 triệu người dùng, chiếm khoảng một phần tư dân số trên mạng của
thế giới. Và điều đó khiến mọi chuyện khó kiểm soát hơn.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: 7.2pt; margin-right: 7.2pt; margin-top: 0cm; margin: 0cm 7.2pt 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">Ngăn cách người Trung
Quốc về kỹ thuật số với thế giới bên ngoài vốn dễ dàng hơn chia rẽ họ với nhau.
Cái mà thế giới bên ngoài gọi là Vạn Lý Hỏa Thành (Bức tường lửa lớn) thì ở
Trung Quốc được gọi là “Kim Thuẫn”, tức tấm khiên vàng. Bức tường lửa quay mặt
ra ngoài này được cho là để bảo vệ người dân Trung Quốc khỏi những ý tưởng nguy
hại như dân chủ, tự do ngôn luận và văn hóa đồi trụy. Dù có một số cách thức
“vượt tường lửa” như qua mạng riêng ảo (VPN), vốn được thiết kế để đào hầm ngầm
đi qua bức tường, hầu hết người Trung Quốc không được tiếp cận những trang rất
phong phú như <i>Time</i>, Dropbox, <i>The Economist</i>, Facebook,
YouTube, Ân xá Quốc tế, <i>The Tibet Post</i>, Đài Truyền hình Na
Uy, <i>Le Monde</i> hay Pornhub.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: 7.2pt; margin-right: 7.2pt; margin-top: 0cm; margin: 0cm 7.2pt 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">Trong khi đó, những bức
tường bên trong là để ngăn chặn các mạng lưới ảo có thể mang tính chính trị mọc
lên và để ngăn những gì đang diễn ra ở một vùng của đất nước - Tân Hương chẳng
hạn - không đến được với các vùng khác. Đảng đặc biệt sợ việc mạng xã hội được
dùng để tổ chức các nhóm có suy nghĩ giống nhau, những nhóm này sau đó có thể tụ
tập ở những nơi công cộng để biểu tình, điều tới lượt nó có thể dẫn tới bạo động.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: 7.2pt; margin-right: 7.2pt; margin-top: 0cm; margin: 0cm 7.2pt 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">Rogier Creemers, nhà
nghiên cứu luật và quản trị nhà nước Trung Quốc tại Đại học Leiden ở Hà Lan, là
một trong những chuyên gia hàng đầu thế giới về internet của Trung Quốc. Ông lập
luận rằng thế giới bên ngoài không hiểu đầy đủ thái độ của chính quyền Trung Quốc
với cuộc cách mạng kỹ thuật số: “Tôi sẽ nói rằng nếu phải so ra, chúng ta nói
chung nhìn nhận về internet qua một lăng kính màu hồng, rằng mọi người đều tự
do, rằng có tự do thông tin, dân chủ, vân vân. Trung Quốc ngay từ đầu đã nghi
ngờ hơn nhiều. Họ nghĩ rằng công nghệ mới này sẽ có những hậu quả mới và chúng
ta cần đối phó với những hậu quả đó. Khi người Trung Quốc nói về <i>wangluo
anquan</i><b style="mso-bidi-font-weight: normal;"><sup><span style="color: #0070c0;">[6]</span></sup></b> -
an ninh mạng - họ không chỉ có ý là sự toàn vẹn về công nghệ (bảo vệ hệ thống
ngoài đời thực, chẳng hạn như các đường dây điện, không để bị phá hoại) hay tội
phạm mạng. Ý họ là toàn bộ vai trò mà công nghệ internet có thể có trong việc
gây bất ổn cho kinh tế và xã hội. Vì thế, những thứ chúng ta có thể không coi
là an ninh mạng, chẳng hạn như các tin đồn trên mạng, thì họ lại coi là thế.”<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: 7.2pt; margin-right: 7.2pt; margin-top: 0cm; margin: 0cm 7.2pt 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">Người Trung Quốc là
những người dẫn đầu thế giới trong việc kiểm soát không gian mạng. Tất nhiên,
điều này dễ triển khai ở Trung Quốc hơn là ở phương Tây, bởi Trung Quốc là một
nhà nước chuyên chính. Các xã hội mở khó thực thi cùng mức độ kiểm soát hơn, và
trong khi đây là điểm mạnh của các nền dân chủ, đây cũng là một điểm yếu - một
điểm yếu mà Nga đã tìm cách khai thác.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: 7.2pt; margin-right: 7.2pt; margin-top: 0cm; margin: 0cm 7.2pt 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">Dưới quyền Tổng thống
Putin, Nga đã bỏ ra nhiều năm nỗ lực làm suy yếu các đối thủ của họ từ bên
trong. Một ví dụ kinh điển là đài truyền hình <i>RT</i>, trước kia
là <i>Russia Today</i>, vốn phát sóng bằng tiếng Anh, Pháp, Tây Ban Nha và
Ả Rập. Khán giả truyền hình của nó ít ỏi, nhưng nó đã đưa các đoạn băng ghi
hình từ đài lên mạng xã hội bằng sáu ngôn ngữ, nơi chúng thu hút lượng người
xem lớn hơn. Một số sản phẩm của RT sòng phẳng, nhưng có một luận điệu từ
Kremlin thể hiện rõ ràng trong phần lớn các sản phẩm khác. Những câu chuyện
tham nhũng vặt hay biểu tình quy mô nhỏ ở nước ngoài được bơm thổi lên thành những
sự kiện lớn, tạo ra một ấn tượng chung về các quốc gia đang suy thoái, băng hoại
và bất ổn. Ngoài RT, chúng ta còn có thể thêm vào các hãng tin khác như <i>Sputnik</i>.
Gần đây hơn, chúng ta đã chứng kiến sự nổi lên của những con <i>bot</i> Twitter
và những tài khoản mạng xã hội có vẻ ngẫu nhiên, vốn lan truyền thông tin sai lạc
và gây đảo lộn những tiến trình trên mạng, cố ý lôi kéo định kiến của nhiều người.
Tổng hợp lại, chúng giúp Kremlin chia rẽ các nước phương tây và tìm cách làm
suy yếu lòng tin của dân chúng vào nhà nước.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: 7.2pt; margin-right: 7.2pt; margin-top: 0cm; margin: 0cm 7.2pt 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">Trung Quốc cũng tham
gia vào “truyền thông dựa theo thông điệp”, nhưng họ tỏ ra ít hung hăng hơn
trong việc thúc đẩy những thông điệp đó về phía các địch thủ. Tuy nhiên, những
gì họ làm là bảo vệ mình khỏi thông điệp từ bên ngoài. Trung Quốc có những
phiên bản riêng của mình các công ty giống như Google, Facebook và Twitter - đó
là Renren, Baidu và Weibo, nhưng những công ty này bị giám sát chặt chẽ. Mức độ
kiểm duyệt thay đổi tùy vùng, lấy ví dụ, ở Tây Tạng và Tân Cương, các bức tường
lửa cao hơn và sâu hơn. Một sinh viên đại học Thượng Hải có thể lách bức tường
lửa, sử dụng VPN để tiếp cận một nguồn tin nước ngoài bị cấm, nhưng một người ở
thủ phủ Urumqi của người Uighur có lẽ sẽ nhận được giấy mời lên làm việc với sở
cảnh sát thành phố về việc sử dụng công nghệ vượt tường lửa. Luôn có cách để
theo dõi những ai đang sử dụng VPN, sử dụng vì lý do gì, và nhà nước muốn biết
tất cả những chuyện đó. Nhà nước biết là một số công ty trong nước và nước
ngoài, và thực ra là cả một số cá nhân, đang sử dụng công nghệ đó cho mục đích
kinh doanh, điều mà nhà nước cơ bản sẽ bỏ qua. Nhưng vào năm 2009, các nhà hoạt
động người Uighur đã tiếp cận được với Facebook, và những rắc rối pháp lý tiếp
diễn của công ty này ở Trung Quốc có thể bắt nguồn từ sự cố đó.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: 7.2pt; margin-right: 7.2pt; margin-top: 0cm; margin: 0cm 7.2pt 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">Cho tới năm 2013,
hàng loạt các nền tảng truyền thông khởi nghiệp đã nhìn thấy các cơ hội kinh
doanh mà internet mang lại và một số trở nên khá phổ biến, nhưng rồi gặp rắc rối
và bị cấm. Vào tháng Tám năm 2015 chẳng hạn, trang tin tức khởi nghiệp<b style="mso-bidi-font-weight: normal;"><sup><span style="color: #0070c0;">[7]</span></sup></b> Initium
Media ra mắt ở Hong Kong. Chỉ một tuần sau, xảy ra vụ nổ ở một nhà máy hóa chất
tại thành phố miền bắc Thiên Tân. Các phóng viên của Initium đã xoay xở vượt
qua được hàng rào an ninh, phát hiện ra rằng 173 người đã thiệt mạng, và sau đó
tiếp tục việc đưa tin về những mối quan hệ ở cấp cao của chủ nhà máy. Vài ngày
sau, không hề có tuyên bố chính thức, trang này bị chặn ở Trung Quốc đại lục,
buộc công ty phải thay đổi mô hình kinh doanh và tập trung vào người Trung Quốc
ở bên ngoài Trung Quốc - một thị trường có hơi nhỏ hơn.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: 7.2pt; margin-right: 7.2pt; margin-top: 0cm; margin: 0cm 7.2pt 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">Nhà chức trách đặc biệt
cảnh giác vào năm 2010 khi điện thoại thông minh trở nên sẵn có và giá rẻ hơn,
và mọi người có khả năng lan truyền thông tin dễ dàng và nhanh chóng, suốt 24
giờ của 7 ngày. Vì thế, như tiến sĩ Creemers giải thích, giới lãnh đạo sử dụng
một số chính sách và quy định để đẩy mạng xã hội vào không gian riêng tư: “Lấy
ví dụ, họ đã cố gắng đảm bảo rằng nền tảng [tiểu blog] Weibo trở nên kém phổ biến
hơn, nhưng WeChat lại được thúc đẩy rộng rãi. Vì sao? Vì WeChat không công
khai: nếu bạn chia sẻ điều gì đó trong nhóm trò chuyện của bạn, nó sẽ không được
một số lượng người lớn chia sẻ, và những gì được chia sẻ thì chia sẻ chậm hơn.
Điều đó khiến nó dễ kiểm soát hơn - chia để trị.”<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: 7.2pt; margin-right: 7.2pt; margin-top: 0cm; margin: 0cm 7.2pt 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">Luật an ninh mạng mới
của Trung Quốc, có hiệu lực từ năm 2017, đã xây lên những bức tường cao hơn bao
giờ hết, nói một cách ẩn dụ. Luật này, được viết ra để bảo đảm “chủ quyền kỹ
thuật số”, bao gồm các điều khoản kinh điển “phòng ngừa mọi trường hợp” được
thiết kế với ý đồ cần diễn dịch sẽ được diễn dịch theo ý đảng. Lấy ví dụ, nếu một
công ty nước ngoài tham gia vào bất kỳ phần nào trong cấu trúc thông tin quan
trọng của Trung Quốc, họ phải lưu trữ mọi thông tin của họ ở những cơ sở dữ liệu
vật lý hiện diện ngoài đời thực bên trong Trung Quốc. Không có định nghĩa cho
điều gì được coi là “quan trọng”. Chính quyền có quyền tiếp cận thông tin, và
thông tin không được đưa ra khỏi Trung Quốc khi chưa được các cơ quan tình báo
kiểm tra. Các công ty mạng xã hội nước ngoài và nội địa phải giữ mọi chi tiết
đăng ký của người dùng, rồi theo dõi và ghi lại hoạt động trên mạng của họ
trong ít nhất sáu tháng, và sẵn sàng giao lại dữ liệu đó nếu chính quyền yêu cầu.
Ngôn ngữ pháp luật lỏng lẻo tới mức trên lý thuyết, bất cứ công ty nước ngoài
nào có văn phòng đặt ở Trung Quốc cũng có thể bị yêu cầu lưu trữ bất kỳ dữ liệu
nào mà họ có về một công dân Trung Quốc ở [máy chủ] bên trong Trung Quốc. Một
công ty cũng phải đồng ý hỗ trợ tích cực bất kỳ cuộc điều tra nào từ chính quyền
với kho lưu trữ dữ liệu của họ.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: 7.2pt; margin-right: 7.2pt; margin-top: 0cm; margin: 0cm 7.2pt 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">Tất cả những điều này
đều tiêu tốn tiền bạc, điều mà các công ty trong nước muốn chi cho những thứ
khác và các công ty nước ngoài có thể chùn bước không muốn đầu tư. Thêm vào nỗi
lo về rủi ro với “sở hữu trí tuệ” của họ, các công ty công nghệ thông tin và
công nghệ mới đặc biệt có thể quyết định đầu tư vào một môi trường kinh doanh dễ
chịu hơn. Trong khi điều này trên lý thuyết có thể giúp tạo ra không gian cho một
số công ty trong nước phát triển, các công ty này tới lượt chúng bị cản trở bởi
những hạn chế với dòng chảy tự do thông tin và ý tưởng. Ngay cả trước đạo luật
đó, vào năm 2016, <i>Washington Post</i> đã cho biết, theo Phòng
Thương mại Mỹ tại Trung Quốc, bốn trong năm công ty thành viên của họ đã bị ảnh
hưởng tiêu cực đến việc làm ăn vì các quy định và sự kiểm duyệt internet.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: 7.2pt; margin-right: 7.2pt; margin-top: 0cm; margin: 0cm 7.2pt 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">Tiến sĩ Creemers mô tả
đảng là “công ty quản trị rủi ro tối thượng”, liên tục nhìn về phía đường chân
trời tìm kiếm những dấu hiệu bất ổn chính trị. Ông tin rằng khi internet lần đầu
tới Trung Quốc, nhà chức trách mất vài năm để tìm ra cách đối phó với nó, nhưng
giờ họ rất rõ ràng về việc cần tập trung những nỗ lực vào đâu: “Chiến thuật
quan trọng nhất mà chính quyền đã phát triển là ngăn chặn các nhóm đối lập tổ
chức lại. Họ sẽ không cho phép các lợi ích nào xen ngang. Họ tin rằng họ phải
chia rẽ người dân để họ không thể tổ chức lại theo giai cấp, vùng địa lý hay bất
cứ thứ gì. Truyền thông truyền thống vốn được tổ chức sao cho chúng bị hạn chế;
lấy ví dụ, các tờ báo chuyên môn về ngành thép, sẽ chỉ viết về thép, các tờ báo
tỉnh chỉ có thể đưa tin về địa phương của họ. Nên ngay cả nếu một hãng tin nổi
loạn, thiệt hại vẫn là hạn chế. Internet đã phá hỏng mô hình đó. Lần đầu tiên
trong lịch sử hiện đại, mỗi cá nhân người Trung Quốc được tiếp cận các công cụ
viễn thông ở quy mô lớn, và đã có vài năm internet trở nên mất kiểm soát. Một số
người nghĩ chính quyền hoang tưởng, tôi thì không chắc, tôi nghĩ họ ý thức rất
tỉnh táo về mọi chuyện.”<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: 7.2pt; margin-right: 7.2pt; margin-top: 0cm; margin: 0cm 7.2pt 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">Ý thức được việc rủi
ro đang tăng lên đối với độc quyền quyền lực của mình, Chủ tịch Tập đã đích
thân lãnh đạo cuộc cách tân chiến lược mạng của Trung Quốc bằng cách ra lệnh
cho những nhóm soạn thảo ra chiến lược đó báo cáo trực tiếp với ông. Với ông, sự
lan truyền của viễn thông là một mối đe dọa tiềm tàng và vì thế sự kiểm duyệt
phải bắt đầu ở trên cao nhất.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: 7.2pt; margin-right: 7.2pt; margin-top: 0cm; margin: 0cm 7.2pt 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">Tập là nhà lãnh đạo
Trung Quốc đầu tiên lên nắm quyền có ý thức đầy đủ về triển vọng của internet.
Từ khi nhậm chức vào năm 2013, ông đã đích thân giám sát toàn bộ chiến lược mạng
của Trung Quốc, cả trong nước và với bên ngoài. Tất cả các đơn vị lớn của chính
phủ về mạng báo cáo trực tiếp cho một ủy ban mà ông là chủ tịch. Ông đã sử dụng
quyền lực này không chỉ để hoạch định chính sách, mà còn để tạo ra sự “tôn thờ
cá nhân” xung quanh hình ảnh ông. Đảng thậm chí đã “ban cho” ông danh hiệu
“lãnh đạo hạt nhân”, điều đặt ông vào điện thờ chỉ có Mao và Đặng, cho thấy điều
rất gần với quyền lực tuyệt đối. Khuôn mặt nhà lãnh đạo hạt nhân giờ xuất hiện
khắp nơi ở Trung Quốc, nhìn xuống bạn từ những bảng hiệu khổng lồ, trong các
văn phòng và trên hàng triệu sản phẩm bán ở các cửa hàng du lịch khắp đất nước,
từ Bắc Kinh và Thượng Hải tới Vạn Lý Trường Thành.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: 7.2pt; margin-right: 7.2pt; margin-top: 0cm; margin: 0cm 7.2pt 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">Ở Đại hội toàn quốc lần
thứ 19 của đảng cộng sản vào cuối năm 2017 vị Chủ tịch lại củng cố quyền lực của
ông thêm một bước. Ông đảm bảo việc những người ủng hộ ông được bầu vào bộ
chính trị và tới lượt mình, họ thúc đẩy ý tưởng về “Tư tưởng Tập Cận Bình về chủ
nghĩa xã hội mang đặc sắc Trung Quốc trong thời đại mới”. Đấy là lần đầu tiên kể
từ thời Mao, những ý tưởng của một nhà lãnh đạo được nâng tầm lên thành “tư tưởng”,
mà trong thuật ngữ chính trị Trung Quốc có nghĩa là cao nhất. Nối tiếp, vào
tháng Ba năm 2018 ông đã cho phép việc dỡ bỏ giới hạn hai nhiệm kỳ với vị trí
chủ tịch nước, điều trên lý thuyết có thể cho phép ông làm chủ tịch cả đời.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin: 0cm 7.2pt 10pt; text-align: center;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">* * *<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: 7.2pt; margin-right: 7.2pt; margin-top: 0cm; margin: 0cm 7.2pt 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">Nhưng một sự chia rẽ
về kỹ thuật số khác là giữa thiểu số người Trung Quốc nói tiếng Anh và những
người không nói tiếng Anh. Gõ những chữ “quảng trường Thiên An Môn, nổi loạn,
xe tăng” trong hộp tìm kiếm của Baidu bằng tiếng Đức và bạn có thể nhận được một
đường dẫn, bằng tiếng Đức, về các sự kiện năm 1989. Gõ những chữ tương tự bằng
tiếng Hoa và bạn có lẽ sẽ thấy: “Theo luật pháp, quy định và chính sách hiện
hành, một số kết quả không được hiển thị”, hoặc nếu may mắn, bạn sẽ nhận được một
bức ảnh ghép một trong những địa điểm du lịch hấp dẫn nhất thế giới đó.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: 7.2pt; margin-right: 7.2pt; margin-top: 0cm; margin: 0cm 7.2pt 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">David Bandurski, đồng
giám đốc Dự án truyền thông Trung Quốc, đã lưu ý một cụm từ mới được Cục Quản
lý Không gian mạng Trung Quốc sử dụng - “năng lượng tích cực”. Ông cho rằng đây
là một uyển ngữ cho nội dung chấp nhận được với nhà chức trách, nhưng một số học
giả Trung Quốc “quan ngại về khả năng một cuộc đàn áp nhắm vào những người phái
hữu nhân danh thúc đẩy năng lượng tích cực”. Cho tới năm 2016, cục trưởng cục
này là Lỗ Vĩ<b style="mso-bidi-font-weight: normal;"><sup><span style="color: #0070c0;">[8]</span></sup></b>, một người hiểu quyền lực của thông tin. Lỗ đã
leo cao từng bước ở <i>Tân Hoa Xã</i> trước khi đảm nhận cương vị quản
lý mạng. Ông sau đó được thăng làm phó Ban Tuyên truyền trung ương Đảng Cộng sản
Trung Quốc, mà trên thực tế là người phó quản lý truyền thông trong cả nước. Lỗ
là người đã nói đất nước ông “quản lý mạng với những đặc sắc Trung Quốc”, nhắc
lại lời Đặng “chủ nghĩa xã hội với những đặc sắc Trung Quốc”. Lỗ nói thêm rằng
đất nước ông “rất hiếu khách với thế giới bên ngoài, nhưng tôi được quyền chọn
mời vị khách nào vào nhà mình”.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: 7.2pt; margin-right: 7.2pt; margin-top: 0cm; margin: 0cm 7.2pt 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">Kiểm duyệt internet ở
Trung Quốc quả thật đã hạn chế tiềm năng kinh tế của nước này. Quốc gia này vẫn
dẫn đầu thế giới về thương mại điện tử, với doanh số bán lẻ trên mạng chiếm 40%
tổng doanh số toàn cầu, nhưng doanh số và đổi mới sáng tạo trong lĩnh vực bán lẻ
internet là hai chuyện khác nhau. Trung Quốc muốn không chỉ tạo ra một thị trường
nội địa lớn hơn, mà còn sản xuất ra những sản phẩm cao cấp và phát triển các
công nghệ tiên phong. Họ ý thức rõ rằng dù điện thoại iPhone được sản xuất ở
Trung Quốc, thiết kế và công nghệ của nó lại đến từ Thung lũng Silicon xa xôi.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: 7.2pt; margin-right: 7.2pt; margin-top: 0cm; margin: 0cm 7.2pt 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">Đó là cái giá mà
chính quyền tin rằng đáng trả ở thời điểm này, như là đánh đổi lấy một phần của
sự cân bằng và đánh cược với thời gian. Đảng cộng sản cần bảo đảm rằng họ có thể
nuôi sống 1,4 tỉ người, tìm công ăn việc làm cho họ, tìm sản phẩm cho họ sản xuất,
và tìm thị trường mà họ có thể bán những thứ đó. Cùng lúc, họ tin rằng họ phải
phá tan khả năng đối lập có tổ chức, dù đó là các sinh viên ủng hộ dân chủ, những
người Tây Tạng có tư duy độc lập, hay các nhóm tôn giáo kiểu Pháp Luân Công, hay
thậm chí là những biểu hiện mang tính nghệ thuật về tự do. Nếu điều đó có nghĩa
là phải ngăn lại dòng chảy tự do thông tin gây tổn hại cho kỳ tích kinh tế -
thì cũng cứ làm như thế.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: 7.2pt; margin-right: 7.2pt; margin-top: 0cm; margin: 0cm 7.2pt 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">Tần Thủy Hoàng đã phá
vỡ bức tường nội địa của các nước thời chiến quốc chỉ khi ông đã tự tin vào
năng lực cố kết được các nước đó với nhau. Hơn 2.000 năm sau, quyền lực của giới
lãnh đạo, và sự thống nhất của người Hán và quốc gia, vẫn là ưu tiên số một.
Ngay cả nếu sự thống nhất đó có đạt được qua một bức tường kỹ thuật số ngăn
cách Trung Quốc với phần còn lại của thế giới và chia rẽ chính bản thân đất nước
này.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: 7.2pt; margin-right: 7.2pt; margin-top: 0cm; margin: 0cm 7.2pt 10pt; text-align: justify;"><b style="mso-bidi-font-weight: normal;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="color: #0070c0; font-size: 10pt;">Chú thích.<o:p></o:p></span></b></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: 7.2pt; margin-right: 7.2pt; margin-top: 0cm; margin: 0cm 7.2pt 10pt; text-align: justify;"><b style="mso-bidi-font-weight: normal;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="color: #0070c0; font-size: 10pt;">[1]</span></b><span face=""Arial","sans-serif"" style="color: #0070c0; font-size: 10pt;"> </span><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">Tức
Đại Vực hay Hẻm Núi Lớn, một thắng cảnh thiên nhiên hùng vĩ ở vườn quốc gia
cùng tên thuộc bang Arizona, Hoa Kỳ. Hẻm núi do sông Colorado tạo ra, kéo dài
suốt gần 450 kilômét, cao khoảng 800 mét và nhiều chỗ rộng hẹp khác nhau. (ND)<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: 7.2pt; margin-right: 7.2pt; margin-top: 0cm; margin: 0cm 7.2pt 10pt; text-align: justify;"><b style="mso-bidi-font-weight: normal;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="color: #0070c0; font-size: 10pt;">[2]</span></b><span face=""Arial","sans-serif"" style="color: #0070c0; font-size: 10pt;"> </span><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">John
King Fairbank (1907-1991), sử gia lớn người Mỹ chuyên về Trung Quốc. Ông là
giáo sư Đại học Harvard. Tên ông được đặt cho trung tâm nghiên cứu Trung Quốc của
trường này. Fairbank cũng có một cái tên Trung Quốc: Phí Chính Thanh. (ND)<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: 7.2pt; margin-right: 7.2pt; margin-top: 0cm; margin: 0cm 7.2pt 10pt; text-align: justify;"><b style="mso-bidi-font-weight: normal;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="color: #0070c0; font-size: 10pt;">[3]</span></b><span face=""Arial","sans-serif"" style="color: #0070c0; font-size: 10pt;"> </span><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">Núi
Lục Bàn ở Cố Nguyên, Ninh Hạ, nhìn xuống Trường Thành. Đây là bài từ “Lục Bàn
sơn” theo điệu Thanh bình nhạc được Mao Trạch Đông làm năm 1935, sau khi kết
thúc cuộc Trường Chinh. Phiên âm Hán Việt của đoạn thơ trên: “Thiên cao vân đạm,
vọng đoạn nam phi nhạn. Bất đảo Trường Thành phi hảo hán, quật chỉ hành trình
nhị vạn.”<o:p></o:p></span></p><p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: 7.2pt; margin-right: 7.2pt; margin-top: 0cm; margin: 0cm 7.2pt 10pt; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">(Chủ blog bổ xung bài "Lục Bàn sơn")</span></p><p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: 1.0in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt 1in; text-align: justify;"><span style="color: #3d85c6;"><b><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;"><span style="font-family: "MS Gothic"; mso-bidi-font-family: "MS Gothic";">清</span></span></b><b><span style="font-family: "MS Gothic"; font-size: 10pt; mso-bidi-font-family: "MS Gothic";">平</span></b><b><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;"><span style="font-family: "MS Gothic"; mso-bidi-font-family: "MS Gothic";">樂</span></span></b><b><span style="font-family: "MS Gothic"; font-size: 10pt; mso-bidi-font-family: "MS Gothic";">-</span></b><b><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;"><span style="font-family: "MS Gothic"; mso-bidi-font-family: "MS Gothic";">六</span></span></b><b><span style="font-family: "MS Gothic"; font-size: 10pt; mso-bidi-font-family: "MS Gothic";">盤山</span></b></span><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;"><span style="color: #3d85c6;"> </span><o:p></o:p></span></p><p></p><p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: 1.0in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt 1in; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;"><span face=""Calibri","sans-serif"" style="mso-ascii-font-family: Arial; mso-bidi-font-family: Arial; mso-hansi-font-family: Arial;">天</span><span face=""Calibri","sans-serif"" style="mso-ascii-font-family: Arial; mso-bidi-font-family: Arial; mso-hansi-font-family: Arial;">高</span><span face=""Calibri","sans-serif"" style="mso-ascii-font-family: Arial; mso-bidi-font-family: Arial; mso-hansi-font-family: Arial;">雲</span><span face=""Calibri","sans-serif"" style="mso-ascii-font-family: Arial; mso-bidi-font-family: Arial; mso-hansi-font-family: Arial;">淡</span></span><span style="font-size: 10pt; mso-ascii-font-family: Arial; mso-bidi-font-family: Arial; mso-hansi-font-family: Arial;">,</span><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;"><br />
<span face=""Calibri","sans-serif"" style="mso-ascii-font-family: Arial; mso-bidi-font-family: Arial; mso-hansi-font-family: Arial;">望</span><span face=""Calibri","sans-serif"" style="mso-ascii-font-family: Arial; mso-bidi-font-family: Arial; mso-hansi-font-family: Arial;">斷</span><span face=""Calibri","sans-serif"" style="mso-ascii-font-family: Arial; mso-bidi-font-family: Arial; mso-hansi-font-family: Arial;">南</span><span face=""Calibri","sans-serif"" style="mso-ascii-font-family: Arial; mso-bidi-font-family: Arial; mso-hansi-font-family: Arial;">飛</span><span face=""Calibri","sans-serif"" style="mso-ascii-font-family: Arial; mso-bidi-font-family: Arial; mso-hansi-font-family: Arial;">雁</span></span><span style="font-size: 10pt; mso-ascii-font-family: Arial; mso-bidi-font-family: Arial; mso-hansi-font-family: Arial;">。</span><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;"><br />
<span face=""Calibri","sans-serif"" style="mso-ascii-font-family: Arial; mso-bidi-font-family: Arial; mso-hansi-font-family: Arial;">不</span><span face=""Calibri","sans-serif"" style="mso-ascii-font-family: Arial; mso-bidi-font-family: Arial; mso-hansi-font-family: Arial;">到</span><span face=""Calibri","sans-serif"" style="mso-ascii-font-family: Arial; mso-bidi-font-family: Arial; mso-hansi-font-family: Arial;">長</span><span face=""Calibri","sans-serif"" style="mso-ascii-font-family: Arial; mso-bidi-font-family: Arial; mso-hansi-font-family: Arial;">城</span><span face=""Calibri","sans-serif"" style="mso-ascii-font-family: Arial; mso-bidi-font-family: Arial; mso-hansi-font-family: Arial;">非</span><span face=""Calibri","sans-serif"" style="mso-ascii-font-family: Arial; mso-bidi-font-family: Arial; mso-hansi-font-family: Arial;">好</span><span face=""Calibri","sans-serif"" style="mso-ascii-font-family: Arial; mso-bidi-font-family: Arial; mso-hansi-font-family: Arial;">漢</span></span><span style="font-size: 10pt; mso-ascii-font-family: Arial; mso-bidi-font-family: Arial; mso-hansi-font-family: Arial;">,</span><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;"><br />
<span face=""Calibri","sans-serif"" style="mso-ascii-font-family: Arial; mso-bidi-font-family: Arial; mso-hansi-font-family: Arial;">屈</span><span face=""Calibri","sans-serif"" style="mso-ascii-font-family: Arial; mso-bidi-font-family: Arial; mso-hansi-font-family: Arial;">指</span><span face=""Calibri","sans-serif"" style="mso-ascii-font-family: Arial; mso-bidi-font-family: Arial; mso-hansi-font-family: Arial;">行</span><span face=""Calibri","sans-serif"" style="mso-ascii-font-family: Arial; mso-bidi-font-family: Arial; mso-hansi-font-family: Arial;">程</span><span face=""Calibri","sans-serif"" style="mso-ascii-font-family: Arial; mso-bidi-font-family: Arial; mso-hansi-font-family: Arial;">二</span><span face=""Calibri","sans-serif"" style="mso-ascii-font-family: Arial; mso-bidi-font-family: Arial; mso-hansi-font-family: Arial;">萬</span></span><span style="font-size: 10pt; mso-ascii-font-family: Arial; mso-bidi-font-family: Arial; mso-hansi-font-family: Arial;">。</span><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;"><br />
<br />
<span face=""Calibri","sans-serif"" style="mso-ascii-font-family: Arial; mso-bidi-font-family: Arial; mso-hansi-font-family: Arial;">六</span><span face=""Calibri","sans-serif"" style="mso-ascii-font-family: Arial; mso-bidi-font-family: Arial; mso-hansi-font-family: Arial;">盤</span><span face=""Calibri","sans-serif"" style="mso-ascii-font-family: Arial; mso-bidi-font-family: Arial; mso-hansi-font-family: Arial;">山</span><span face=""Calibri","sans-serif"" style="mso-ascii-font-family: Arial; mso-bidi-font-family: Arial; mso-hansi-font-family: Arial;">上</span><span face=""Calibri","sans-serif"" style="mso-ascii-font-family: Arial; mso-bidi-font-family: Arial; mso-hansi-font-family: Arial;">高</span><span face=""Calibri","sans-serif"" style="mso-ascii-font-family: Arial; mso-bidi-font-family: Arial; mso-hansi-font-family: Arial;">峰</span></span><span style="font-size: 10pt; mso-ascii-font-family: Arial; mso-bidi-font-family: Arial; mso-hansi-font-family: Arial;">,</span><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;"><br />
<span face=""Calibri","sans-serif"" style="mso-ascii-font-family: Arial; mso-bidi-font-family: Arial; mso-hansi-font-family: Arial;">紅</span><span face=""Calibri","sans-serif"" style="mso-ascii-font-family: Arial; mso-bidi-font-family: Arial; mso-hansi-font-family: Arial;">旗</span><span face=""Calibri","sans-serif"" style="mso-ascii-font-family: Arial; mso-bidi-font-family: Arial; mso-hansi-font-family: Arial;">漫</span><span face=""Calibri","sans-serif"" style="mso-ascii-font-family: Arial; mso-bidi-font-family: Arial; mso-hansi-font-family: Arial;">捲</span><span face=""Calibri","sans-serif"" style="mso-ascii-font-family: Arial; mso-bidi-font-family: Arial; mso-hansi-font-family: Arial;">西</span><span face=""Calibri","sans-serif"" style="mso-ascii-font-family: Arial; mso-bidi-font-family: Arial; mso-hansi-font-family: Arial;">風</span></span><span style="font-size: 10pt; mso-ascii-font-family: Arial; mso-bidi-font-family: Arial; mso-hansi-font-family: Arial;">。</span><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;"><br />
<span face=""Calibri","sans-serif"" style="mso-ascii-font-family: Arial; mso-bidi-font-family: Arial; mso-hansi-font-family: Arial;">今</span><span face=""Calibri","sans-serif"" style="mso-ascii-font-family: Arial; mso-bidi-font-family: Arial; mso-hansi-font-family: Arial;">日</span><span face=""Calibri","sans-serif"" style="mso-ascii-font-family: Arial; mso-bidi-font-family: Arial; mso-hansi-font-family: Arial;">長</span><span face=""Calibri","sans-serif"" style="mso-ascii-font-family: Arial; mso-bidi-font-family: Arial; mso-hansi-font-family: Arial;">纓</span><span face=""Calibri","sans-serif"" style="mso-ascii-font-family: Arial; mso-bidi-font-family: Arial; mso-hansi-font-family: Arial;">在</span><span face=""Calibri","sans-serif"" style="mso-ascii-font-family: Arial; mso-bidi-font-family: Arial; mso-hansi-font-family: Arial;">手</span></span><span style="font-size: 10pt; mso-ascii-font-family: Arial; mso-bidi-font-family: Arial; mso-hansi-font-family: Arial;">,</span><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;"><br />
<span face=""Calibri","sans-serif"" style="mso-ascii-font-family: Arial; mso-bidi-font-family: Arial; mso-hansi-font-family: Arial;">何</span><span face=""Calibri","sans-serif"" style="mso-ascii-font-family: Arial; mso-bidi-font-family: Arial; mso-hansi-font-family: Arial;">時</span><span face=""Calibri","sans-serif"" style="mso-ascii-font-family: Arial; mso-bidi-font-family: Arial; mso-hansi-font-family: Arial;">縛</span><span face=""Calibri","sans-serif"" style="mso-ascii-font-family: Arial; mso-bidi-font-family: Arial; mso-hansi-font-family: Arial;">住</span><span face=""Calibri","sans-serif"" style="mso-ascii-font-family: Arial; mso-bidi-font-family: Arial; mso-hansi-font-family: Arial;">蒼</span><span face=""Calibri","sans-serif"" style="mso-ascii-font-family: Arial; mso-bidi-font-family: Arial; mso-hansi-font-family: Arial;">龍</span></span><span style="font-size: 10pt; mso-ascii-font-family: Arial; mso-bidi-font-family: Arial; mso-hansi-font-family: Arial;">?</span><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;"><o:p></o:p></span></p><p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: 1.0in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt 1in; text-align: justify;"><b><span face=""Arial","sans-serif"" style="color: #0070c0; font-size: 10pt;">Thanh
bình nhạc - Lục Bàn sơn</span></b><span face=""Arial","sans-serif"" style="color: #0070c0; font-size: 10pt;"><o:p></o:p></span></p><p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 0in; margin-left: 1.0in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 0in 1in; text-align: justify;"><i><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">Thiên cao vân đạm,<o:p></o:p></span></i></p><p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 0in; margin-left: 1.0in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 0in 1in; text-align: justify;"><i><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">Vọng đoạn nam phi nhạn.<o:p></o:p></span></i></p><p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 0in; margin-left: 1.0in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 0in 1in; text-align: justify;"><i><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">Bất đáo Trường Thành phi hảo hán,<o:p></o:p></span></i></p><p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 0in; margin-left: 1.0in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 0in 1in; text-align: justify;"><i><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">Quật chỉ hành trình nhị vạn.<o:p></o:p></span></i></p><p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 0in; margin-left: 1.0in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 0in 1in; text-align: justify;"><i><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;"><br />
Lục Bàn sơn thượng cao phong,<o:p></o:p></span></i></p><p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 0in; margin-left: 1.0in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 0in 1in; text-align: justify;"><i><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">Hồng kỳ mạn quyển tây phong.<o:p></o:p></span></i></p><p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 0in; margin-left: 1.0in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 0in 1in; text-align: justify;"><i><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">Kim nhật trường anh tại thủ,<o:p></o:p></span></i></p><p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 0in; margin-left: 1.0in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 0in 1in; text-align: justify;"><i><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">Hà thì phược trú Thương Long?<o:p></o:p></span></i></p><p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: 1.0in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt 1in; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;"> <o:p></o:p></span></p><p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: 1.0in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt 1in; text-align: justify;"><b><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">Dịch nghĩa</span></b><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;"><o:p></o:p></span></p><p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 0in; margin-left: 1.0in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 0in 1in; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">Trời cao mây nhạt<o:p></o:p></span></p><p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 0in; margin-left: 1.0in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 0in 1in; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">Chim nhạn bay hút về
phương nam<o:p></o:p></span></p><p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 0in; margin-left: 1.0in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 0in 1in; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">Không đến Trường
Thành không phải là con người dũng cảm<o:p></o:p></span></p><p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 0in; margin-left: 1.0in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 0in 1in; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">Tính đốt ngón tay đường
đi dài hai vạn dặm<o:p></o:p></span></p><p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 0in; margin-left: 1.0in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 0in 1in; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;"><br />
Trên đỉnh chót vót núi Lục Bàn<o:p></o:p></span></p><p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 0in; margin-left: 1.0in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 0in 1in; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">Lá cờ đỏ cuốn theo
gió tây<o:p></o:p></span></p><p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 0in; margin-left: 1.0in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 0in 1in; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">Ngày nay đã nắm cái
dây dài trong tay<o:p></o:p></span></p><p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 0in; margin-left: 1.0in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 0in 1in; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">Lúc nào sẽ trói được
Thương Long?<o:p></o:p></span></p><p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: 7.2pt; margin-right: 7.2pt; margin-top: 0cm; margin: 0cm 7.2pt 10pt; text-align: justify;">
</p><p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: 2.0in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; margin: 0in 0.1in 10pt 2in; text-align: justify;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">Tháng 10-1935.<o:p></o:p></span></p><p>
</p><p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: 7.2pt; margin-right: 7.2pt; margin-top: 0cm; margin: 0cm 7.2pt 10pt; text-align: justify;"><b style="mso-bidi-font-weight: normal;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="color: #0070c0; font-size: 10pt;">[4]</span></b><span face=""Arial","sans-serif"" style="color: #0070c0; font-size: 10pt;"> </span><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">George
Orwell (1903-1950), văn hào người Anh. “Bộ Tình yêu” là một bộ thuộc chính quyền
độc tài - nhà nước cảnh sát trong tiểu thuyết phản địa đàng giả tưởng của
Orwell, <i>1984</i>. (ND)<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: 7.2pt; margin-right: 7.2pt; margin-top: 0cm; margin: 0cm 7.2pt 10pt; text-align: justify;"><b style="mso-bidi-font-weight: normal;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="color: #0070c0; font-size: 10pt;">[5]</span></b><span face=""Arial","sans-serif"" style="color: #0070c0; font-size: 10pt;"> </span><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">Mike
Wallace (1918-2012), nhà báo lớn người Mỹ, người dẫn đầu tiên của chương trình
chính luận nổi tiếng của đài CBS <i>60 Minutes</i> (tạm dịch: “60
phút”). (ND)<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: 7.2pt; margin-right: 7.2pt; margin-top: 0cm; margin: 0cm 7.2pt 10pt; text-align: justify;"><b style="mso-bidi-font-weight: normal;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="color: #0070c0; font-size: 10pt;">[6]</span></b><span style="font-size: 10pt; mso-ascii-font-family: Arial; mso-bidi-font-family: Arial; mso-hansi-font-family: Arial;">网</span><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;"> </span><span style="font-family: SimSun; font-size: 10pt; mso-ascii-font-family: Arial; mso-bidi-font-family: Arial; mso-hansi-font-family: Arial;">络</span><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;"> </span><span style="font-size: 10pt; mso-ascii-font-family: Arial; mso-bidi-font-family: Arial; mso-hansi-font-family: Arial;">安</span><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;"> </span><span style="font-size: 10pt; mso-ascii-font-family: Arial; mso-bidi-font-family: Arial; mso-hansi-font-family: Arial;">全</span><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;"> – Võng lộ an toàn<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: 7.2pt; margin-right: 7.2pt; margin-top: 0cm; margin: 0cm 7.2pt 10pt; text-align: justify;"><b style="mso-bidi-font-weight: normal;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="color: #0070c0; font-size: 10pt;">[7]</span></b><span face=""Arial","sans-serif"" style="color: #0070c0; font-size: 10pt;"> </span><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;">Khởi
nghiệp ở đây là start-up, tức là một start-up làm về tin. (BT)<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: 7.2pt; margin-right: 7.2pt; margin-top: 0cm; margin: 0cm 7.2pt 10pt; text-align: justify;"><b style="mso-bidi-font-weight: normal;"><span face=""Arial","sans-serif"" style="color: #0070c0; font-size: 10pt;">[8]</span></b><span style="font-size: 10pt; mso-ascii-font-family: Arial; mso-bidi-font-family: Arial; mso-hansi-font-family: Arial;">魯</span><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;"> </span><span style="font-family: SimSun; font-size: 10pt; mso-ascii-font-family: Arial; mso-bidi-font-family: Arial; mso-hansi-font-family: Arial;">炜</span><span face=""Arial","sans-serif"" style="font-size: 10pt;"> (Lu Wei)<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal"><o:p> </o:p></p><br /><p></p>VanPhamhttp://www.blogger.com/profile/01762240262953531124noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-1364707101552820359.post-44903595524460043362024-02-03T13:45:00.004+07:002024-02-03T19:14:19.405+07:00Chương Hai. HÃY XÂY BỨC TƯỜNG ĐÓ! HOA KỲ<p> <table align="center" cellpadding="0" cellspacing="0" class="tr-caption-container" style="margin-left: auto; margin-right: auto;"><tbody><tr><td style="text-align: center;"><a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEgfxbmi9ZbjBjSdQlTG5IhLZWOX9JHImQKh3s4gMIFu4skyF1mUorH92nMoJqCOxhzAFJ0Da1FJ1MXEipgVxeTJwfGGzcLIAGpnw4YcsfMfcKMzRMI152uimdnmBvuk0kD7A7JFMbf0k8maMlozZN2ROQHP8mHDwvQZwnDrdzHQFrQ_LVchYvxC_JC2SYQ/s1484/B%E1%BB%A9c%20t%C6%B0%E1%BB%9Dng%20M%E1%BB%B9-M%C3%AAxico.jpg" imageanchor="1" style="margin-left: auto; margin-right: auto;"><img border="0" data-original-height="989" data-original-width="1484" height="426" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEgfxbmi9ZbjBjSdQlTG5IhLZWOX9JHImQKh3s4gMIFu4skyF1mUorH92nMoJqCOxhzAFJ0Da1FJ1MXEipgVxeTJwfGGzcLIAGpnw4YcsfMfcKMzRMI152uimdnmBvuk0kD7A7JFMbf0k8maMlozZN2ROQHP8mHDwvQZwnDrdzHQFrQ_LVchYvxC_JC2SYQ/w640-h426/B%E1%BB%A9c%20t%C6%B0%E1%BB%9Dng%20M%E1%BB%B9-M%C3%AAxico.jpg" width="640" /></a></td></tr></tbody></table></p><p class="MsoNormal" style="text-align: center;"><i><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt; line-height: 115%; mso-bidi-font-weight: bold;"><span style="color: #666666;">Bức tường biên giới Mỹ - Mexico</span></span></i></p><p class="MsoNormal" style="line-height: 15.0pt; margin-bottom: .0001pt; margin-bottom: 0in; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; text-align: justify;"><b style="mso-bidi-font-weight: normal;"><span style="color: red; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;">CHIA RẼ<o:p></o:p></span></b></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15.0pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; text-align: justify;"><span style="color: #0070c0; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;">Tác giả<span style="mso-spacerun: yes;"> </span>Tim Marshall<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15.0pt; margin-bottom: .0001pt; margin-bottom: 0in; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; text-align: justify;"><b><span style="color: #0070c0; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;">Chương
Hai. HÃY XÂY BỨC TƯỜNG ĐÓ! HOA KỲ<o:p></o:p></span></b></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15.0pt; margin-bottom: .0001pt; margin-bottom: 0in; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; text-align: justify;"><b><span style="color: #0070c0; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;"><o:p> </o:p></span></b></p>
<p align="right" class="MsoNormal" style="line-height: 15.0pt; margin-bottom: .0001pt; margin-bottom: 0in; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; text-align: right;"><i><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;">“Hãy
chỉ cho tôi một bức tường cao 15 mét và tôi sẽ cho quý vị xem một cái thang 16
mét.”</span></i><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;"><o:p></o:p></span></p>
<p align="right" class="MsoNormal" style="line-height: 15.0pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; text-align: right;"><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;">- Janet Napolitano, cựu
Bộ trưởng An ninh Nội địa Hoa Kỳ<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15.0pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; text-align: justify;"><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;">Chỉ một ngày sau khi Donald Trump đắc
cử Tổng thống thứ 45 của Hoa Kỳ, nhà bình luận tân bảo thủ khôn khéo Ann
Coulter đã tăng tải một “lịch trình chi tiết” các ưu tiên được lên kế hoạch tỉ
mỉ cho một trăm ngày đầu ông Trump tại nhiệm. Bà bắt đầu bằng: “Ngày 1: bắt đầu
xây bức tường.” Rồi tiếp theo: “Ngày 2: tiếp tục xây bức tường.” Và cứ thế:
“Ngày 3: tiếp tục xây bức tường. Ngày 4: tiếp tục xây bức tường.” Lịch trình đó
tiếp tục tới: “Ngày 100: báo cho người dân Mỹ về tiến triển của bức tường. Tiếp
tục xây bức tường.” Đó là một chuyện tiếu lâm lý thú, dựa trên kiểu làm báo ngạo
mạn và câu “view”, và điều đó giúp bà kiếm được tiền, nhưng khó có khả năng rằng
bà Coulter lại ngớ ngẩn tới mức nghĩ điều đó sẽ xảy ra. Và tất nhiên, nó đã
không xảy ra.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15.0pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; text-align: justify;"><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;">Trong nhiều tháng trời, ông Trump đã hứa
hẹn xây một bức tường ở biên giới Hoa Kỳ-Mexico nhằm làm giảm bớt nhập cư bất hợp
pháp vào Hoa Kỳ. Dù ông có vẻ như chủ yếu chỉ “tham vấn bậc thiên tài là chính
bản thân mình” (nhại lại câu tiếng Pháp nói về Tổng thống Giscard d’Estaing),
thậm chí trước khi vào Nhà Trắng, ông đã được thông báo về chi phí xây bức tường,
về sự phản đối chính trị với nó, và quan trọng không kém là địa hình mà trên đó
bức tường sẽ được xây lên. Những bài phát biểu về “một bức tường, một bức tường
lớn đẹp đẽ” hấp dẫn với đội ngũ cử tri cốt lõi ủng hộ ông, nhưng đó là một cơ sở
yếu ớt để đặt một dự án kỹ thuật khổng lồ như thế, và các kế hoạch trong đầu
ông nhanh chóng đâm vào bức tường của thực tế - và sa vào bãi cát lún thủ đô
Washington.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15.0pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; text-align: justify;"><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;">Trong vài tuần sau khi Trump đắc cử,
các thượng nghị sĩ Cộng hòa bảo thủ như Lindsey Graham đã cố vùng thoát khỏi
bãi cát lún đó. Ông Graham, một trong những người vận động thông minh nhất ở
Capitol Hill, bắt đầu nói về từ “bức tường” như một “từ mã hóa về an ninh biên
giới tốt hơn”, như thể những bài phát biểu của Tổng thống đã được mã hóa theo
kiểu các bản tin phát thanh của BBC cho phe kháng chiến Pháp trong Thế chiến II
vậy - “Đây là London! Jean có một bộ ria mép dài.”<b style="mso-bidi-font-weight: normal;"><sup><span style="color: #0070c0;"> [1]</span></sup></b> <o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15.0pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; text-align: justify;"><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;">Nhưng đó không phải là một từ mã hóa;
Trump thậm chí đã chỉ rõ rằng bức tường sẽ được xây từ các phiến bê tông đúc sẵn
với chiều cao trung bình 30 feet [hơn 9 mét]. Tuy nhiên, vờ vịt rằng đó là một
cụm từ có tính ước lệ là một chiêu trò tung hứng từ ngữ có ích mà nhờ đó Đại cựu
đảng [Grand Old Party]<b style="mso-bidi-font-weight: normal;"><sup><span style="color: #0070c0;"> [2]</span></sup></b> có thể tiếp tục mà không bị
thiệt hại nhiều. Tổng thống Trump tiếp đó ký một dự luật 1,1 nghìn tỉ đô la Mỹ
tài trợ ngân sách cho chi tiêu chính phủ trong phần còn lại của năm tài khóa.
Tiền phân bổ cho bức tường là một số không tròn trĩnh.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15.0pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; text-align: justify;"><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;">Đó có lẽ là bức tường không-hề-tồn-tại
nổi tiếng nhất thế giới. Nhưng mặc dù nó chưa được xây lên, nó đã là một biểu
tượng mạnh mẽ cho thấy sự chia rẽ đã thúc đẩy, và đang tiếp tục thúc đẩy, cỗ
máy văn hóa và chính trị khổng lồ mang tên Hoa Kỳ ra sao.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15.0pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; text-align: justify;"><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;">Dẫu vậy, thiếu tiền không thể ngăn được
Tổng thống. Cơ quan Hải quan và Biên phòng Hoa Kỳ đã mời thầu để xây dựng bức
tường của Trump, với yêu cầu rào chắn đó phải đủ mạnh để kháng cự những cú đập
bằng “búa tạ, kích xe hơi, cuốc chim… khí propane, khí butane hoặc các thiết bị
cầm tay có tác dụng tương đương” trong tới bốn tiếng đồng hồ. Những quy định
khác là nó phải “đủ tầm cao hoành tráng” và “không thể trèo qua được”. Thú vị
là đã có khoảng hai trăm hồ sơ đấu thầu đã được nộp sau đó.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15.0pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; text-align: justify;"><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;">Một hồ sơ là từ Rod Hadrian ở
California, người đã lặng lẽ bỏ qua thành công rất hạn chế của người cùng tên với
ông trong việc ngăn chặn đám quân du mục từ bên ngoài<b style="mso-bidi-font-weight: normal;"><sup><span style="color: #0070c0;">[3]</span></sup></b>. Một hồ sơ khác,
của công ty Clayton Industries ở Pittsburgh, nói họ đã có giải pháp - ở đường
biên giới là một hàng rào lưới mắt cáo bên phía Mexico, và một bức tường bên
phía Mỹ. Ở giữa đó họ sẽ đào một con hào lấp đầy chất thải hạt nhân. Từ
Clarence, bang Illinois, hãng Crisis Resolution Security Services trình một thiết
kế giống với Vạn Lý Trường Thành ở Trung Quốc, kể cả các tháp canh và lỗ châu mai.
Nó bao gồm hai bức tường bê tông gần 8 mét được xây trên một ụ đất cao hơn 9
mét. Dọc theo đỉnh bức tường sẽ là một lối đi bộ, giống như Vạn Lý Trường Thành
của Trung Quốc, nhưng người sáng lập công ty, Michael Hari, cũng thấy triển vọng
đạp xe dọc bức tường và biến nó thành một điểm thu hút khách du lịch. Ông Hari,
một cựu phó cảnh sát trưởng, nói ông thông cảm với những ai tìm cách vào Hoa Kỳ
bất hợp pháp, nhưng cho biết ông đã nộp các thiết kế của ông vì lòng ái quốc,
ông nói với <i>Chicago Tribune</i>: “Chúng ta sẽ nhìn vào bức tường không
chỉ như một ranh giới vật lý ngăn cản người nhập cư, mà còn như một biểu tượng
của lòng quyết tâm của nước Mỹ bảo vệ nền văn hóa của chúng ta, ngôn ngữ của
chúng ta, truyền thống của chúng ta, trước những kẻ xâm nhập bên ngoài.”<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15.0pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; text-align: justify;"><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;">Đó chính là trung tâm của vấn đề. Các
bức tường có thể làm giảm sự xâm nhập bất hợp pháp, dù ranh giới biên giới cụ
thể này đặc biệt có nhiều lỗ hổng, nhưng chúng còn làm được hơn thế - chúng khiến
những ai “muốn có hành động” cảm thấy rằng đã có hành động. Như tiến sĩ Reece
Jones của Đại học Hawaii, và tác giả cuốn <i>Violent Borders</i><b style="mso-bidi-font-weight: normal;"><sup><span style="color: #0070c0;">[4]</span></sup></b>,
đã nói, “Chúng là những biểu tượng mạnh mẽ của hành động chống lại những vấn đề
được cảm nhận.” Vạn Lý Trường Thành của Trung Quốc nhắm tới việc chia tách thế
giới văn minh với bọn man di; bức tường của Trump nhắm tới việc chia tách người
Mỹ với người không phải Mỹ. Chính ý niệm quốc gia là điều đoàn kết người Mỹ -
và hiện giờ, với một số người, bức tường của Trump phát đi tín hiệu về sự bảo tồn
và tính thiêng liêng của ý niệm đó. Nó ủng hộ ý tưởng khiến “nước Mỹ vĩ đại trở
lại” và là biểu tượng hóa cho sự ủng hộ hiện có để đưa “nước Mỹ lên trên hết”.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15.0pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; text-align: justify;"><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;">Tất cả các quốc gia đều có những vấn đề
chia rẽ. Những người sáng lập nước Mỹ<b style="mso-bidi-font-weight: normal;"><sup><span style="color: #0070c0;">[5]</span></sup></b> biết điều này và cố gắng thiết
lập một quốc gia dưới quyền của Chúa, với sự bình đẳng cho tất cả. Những sai lầm
trong những ngày đầu, đáng chú ý là chế độ nô lệ, đã quá nổi tiếng, nhưng sau một
lịch sử nhiều trục trặc, Hoa Kỳ đã trở thành một đất nước tự do, theo nghĩa hiến
pháp và pháp luật bảo vệ những quyền và sự bình đẳng cho các công dân của nó và
nỗ lực phá vỡ sự chia rẽ nội bộ. Điều này bản thân nó là một thắng lợi lớn:
bình đẳng trước pháp luật là một nền tảng vững mạnh để đạt được bình đẳng trên
thực tế.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15.0pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; text-align: justify;"><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;">Một trong những lý tưởng của Hoa Kỳ là
mọi công dân của đất nước được xác định là người Mỹ, một dân chúng gắn kết với
nhau bởi những giá trị chung, chứ không phải bởi xuất thân sắc tộc, tôn giáo
hay chủng tộc. Câu khẩu hiệu ở mỏ con đại bàng trên quốc huy của Hoa Kỳ là: “E
pluribus unum” (từ nhiều thành một). Hơn hầu hết các quốc gia khác, Hoa Kỳ đã
thành công phần nào trong việc pha trộn các dân tộc từ khắp nơi trên thế giới
thành một quốc gia. Ở Lebanon hay Syria chẳng hạn, bản sắc dân tộc xếp xa đằng
sau bản sắc sắc tộc, tôn giáo hay bộ lạc. Dẫu vậy, ta không cần phải nhìn quá kỹ
vào “thành phố tỏa sáng trên đồi”<b style="mso-bidi-font-weight: normal;"><sup><span style="color: #0070c0;"> [6]</span></sup></b> mới thấy được một số phần của
đất nước đó còn lâu mới tỏa sáng và những vùng khác thì đang sa sút.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15.0pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; text-align: justify;"><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;">Mỗi bức tường kể câu chuyện của riêng
nó. Rào chắn của Saudi dọc theo biên giới Iraq có chức năng, và nó đã phát huy
hiệu quả. Nó không phải là đại diện cho một tuyên bố về sự nghi ngờ của Saudi với
“người khác”, vì bên kia biên giới, “những người khác” chủ yếu là những người
có cùng tôn giáo, ngôn ngữ và văn hóa với người của vương quốc Saudi. Nước Mỹ
thì khác. Chính “đặc tính Khác” của những ai vào nước này, và nỗi sợ rằng họ có
thể làm loãng điều được nhìn nhận là văn hóa “Mỹ”, đã khiến bức tường trở nên
quan trọng đến thế với những người ủng hộ nó. Với những người phản đối nó, bức
tường chống lại các giá trị Mỹ như tự do, khai phóng, bình đẳng và một nước Mỹ
cho tất cả. Sự tranh cãi về bức tường nằm ở trung tâm của cuộc tranh luận về việc
ai được quyền định nghĩa “Mỹ” là gì trong thế kỷ tới.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: center;"><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;">* * *<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15.0pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; text-align: justify;"><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;">Theo Cục Điều tra Dân số Hoa Kỳ, vào
năm 2015, có 27,5 triệu người ở Texas, trong đó 38,8% là người Hispanic [có gốc
gác Tây Ban Nha). Các nghiên cứu của Trung tâm Nghiên cứu Pew, một tổ chức
nghiên cứu không đảng phái, cho thấy vào năm 2014, có 4,5 triệu người nhập cư ở
bang này, phần lớn là người nói tiếng Tây Ban Nha. Xu hướng này cũng thấy được ở
một số bang khác trong vùng. Hướng về phía nam từ Phoenix, bang Arizona, qua những
vùng đất sa mạc bằng phẳng, về phía đường biên giới cách đó gần 290 kilômét: bạn
càng đi xa về phương nam, bạn càng nghe người ta nói tiếng Tây Ban Nha nhiều
lên, và đời sống càng trở nên đậm chất Hispanic hơn. Khi xu hướng này tăng lên,
có thể là trong vài thập niên tới, một số bang sẽ trao cho tiếng Tây Ban Nha sự
bình đẳng về pháp lý với tiếng Anh trong vai trò ngôn ngữ chính thức ở các trường
học và hệ thống chính quyền. Ở tầm mức liên bang, Hoa Kỳ không có ngôn ngữ
chính thức, nhưng ở ba mươi trong năm mươi bang, hiện ngôn ngữ chính thức là tiếng
Anh. Tuy nhiên, một số bang, bao gồm Texas và New Mexico, đã sử dụng cả tiếng
Anh và tiếng Tây Ban Nha trong các tài liệu chính phủ rồi và nhiều bang hơn nữa
không thể tránh khỏi sẽ nối bước trong những năm sắp tới. Khi ngôn ngữ và văn
hóa Tây Ban Nha trở nên ngày càng áp đảo, một số vùng có thể bắt đầu kêu gọi thậm
chí là quyền tự trị lớn hơn từ hệ thống liên bang. Chuyện này có thể còn nhiều
thập kỷ nữa mới tới, nhưng đó là một khả năng rất thật, lịch sử đầy rẫy những
ví dụ về các quốc gia nhà nước tiến hóa theo cách như thế.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15.0pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; text-align: justify;"><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;">Nên một số bộ phận cử tri Mỹ đang lo lắng
rằng Hoa Kỳ sẽ không còn là một quốc gia da trắng chiếm đa số, nói tiếng Anh nữa,
khi cơ cấu nhân khẩu học thay đổi, và đây là một trong những vấn đề đang thúc đẩy
nền chính trị Hoa Kỳ hiện giờ. Chủ nghĩa duy bản xứ [nativism]<b style="mso-bidi-font-weight: normal;"><sup><span style="color: #0070c0;"> [7]</span></sup></b> có
vẻ đã đạt tới đỉnh cao với việc bầu ra Trump, và việc dựng lên một bức tường bê
tông sẽ là biểu tượng cho một giai đoạn đặc biệt trong lịch sử Mỹ. Nhưng điều
quan trọng là phải hiểu rằng biên giới Hoa Kỳ-Mexico từ lâu đã là một đường
biên giới đầy bất ổn. Hình dạng của nó hiện giờ được vẽ ra sau hiệp ước
Guadalupe Hidalgo 1848, hiệp ước chấm dứt chiến tranh Mexico-Mỹ. Khả năng một
ngày nào đó đường biên giới lại thay đổi không phải là không tưởng.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15.0pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; text-align: justify;"><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;">Đường ranh giới nằm ở đâu đã trở thành
một vấn đề an ninh quốc gia sau vụ mua lại Louisiana vào năm 1803, đưa toàn bộ
hệ thống sông Mississippi, vốn chảy qua cảng New Orleans tối quan trọng, vào nội
địa Hoa Kỳ. Lúc bấy giờ, vùng Texas do Tây Ban Nha kiểm soát là một phần của
“Tân Tây Ban Nha”, nay đã trở thành một mối lo với những người Mỹ khi nó có
nghĩa một lực lượng quân sự có thể là thù địch giờ có thể tiếp cận và tấn công
New Orleans dễ dàng. Họ muốn kiểm soát vùng này. Người Mỹ tuyên bố rằng Texas
là một phần của Vùng đất mua lại Louisiana; người Tây Ban Nha nghĩ khác, nhưng
họ ở vị thế yếu ngay từ đầu. Theo một cuộc thăm dò dân số của Tây Ban Nha vào
năm 1793, có không tới 5.000 người là những người định cư không phải dân châu Mỹ
bản địa ở Texas. Tây Ban Nha thì ở xa, các cuộc chiến ở châu Âu đã khiến họ trở
thành một cường quốc yếu ớt, còn Hoa Kỳ ở ngay cạnh Texas, với tham vọng bành
trướng.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15.0pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; text-align: justify;"><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;">Vào năm 1819,như một phần trong các cuộc
thương lượng tiếp nối, hai nước nhất trí rằng Florida sẽ là của Hoa Kỳ và Tây
Ban Nha sẽ tiếp tục kiểm soát Texas, với việc Hoa Kỳ từ bỏ mọi tuyên bố với
vùng này. Tuy nhiên, vào năm 1821, Mexico giành độc lập từ Tây Ban Nha và tuyên
bố rằng Texas là một phần lãnh thổ của họ. Vẫn ít người hơn hẳn so với dân
chúng bản địa thời bấy giờ, Mexico cảm thấy mối đe dọa lớn nhất với bá quyền của
họ là tộc người da đỏ Comanche,nên ưu tiên của họ là tăng dân số ở Texas nhằm củng
cố sự kiểm soát - nhưng điều này thực ra lại dẫn tới kết quả ngược lại.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15.0pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; text-align: justify;"><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;">Cho rằng một dân số người Mỹ lớn hơn sẽ
đóng vai trò vùng đệm giữa Comanche và những người định cư của Mexico, và sẽ dễ
bị hấp thu vào dân Mexico, chính quyền Mexico đã dùng mọi cách lôi kéo để thu
hút những người định cư từ Hoa Kỳ và Mexico. Thật vậy, những người mới tới được
đề nghị tư cách công dân Mexico ba năm sau khi đến. Tuy nhiên, những người nhập
cư mới chống đối một số khía cạnh nhất định của văn hóa Mexico, và không bị đồng
hóa như chính quyền đã hy vọng. Hai trở ngại cụ thể cản đường chuyện đó: tôn
giáo và chế độ nô lệ.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15.0pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; text-align: justify;"><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;">Phần lớn người Mỹ tới đó là người Tin
lành, một số rất sùng đạo. Họ không muốn đón nhận Công giáo, mà Mexico khăng
khăng phải là tôn giáo duy nhất của vùng lãnh thổ này. Nhiều người họ cũng là
chủ nô, trong khi Mexico ủng hộ bãi bỏ chế độ nô lệ, chính thức đặt chế độ này
ra ngoài vòng pháp luật vào năm 1829. Nhận ra vấn đề, Mexico cố gắng hạn chế nhập
cư, nhưng người Mỹ cứ tiếp tục đổ vào bất hợp pháp, và tới năm 1834 đã đông hơn
đáng kể so với người định cư Mexico, với tỷ lệ gần gấp mười. Sự thù địch gia
tăng rất hợp ý chính quyền Washington, vốn đã khuyến khích một cuộc nổi dậy chống
lại sự cai trị của Mexico; kết quả là Texas tuyên bố là một nước Cộng hòa độc lập
vào năm 1836. Sau đó họ tìm cách nhập vào Hoa Kỳ, nhưng trong vài năm,
Washington đã từ chối yêu cầu đó. Có hai vấn đề chính. Thứ nhất, một vùng đệm
trên thực tế giữa New Orleans và Mexico đã được tạo ra và người ta nghĩ chọc giận
người Mexico là việc không đáng. Thứ hai, Liên bang miền bắc Hoa Kỳ đang rối bời
vì chế độ nô lệ và Texas là một bang ủng hộ chế độ nô lệ. Dẫu vậy, tới năm
1845, Washington đã chấp thuận: Texas trở thành bang thứ hai mươi tám, và biên
giới phía nam Hoa Kỳ giờ kéo dài tới Rio Grande.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15.0pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; text-align: justify;"><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;">Hoa Kỳ sau đó mở rộng mãi về hướng
tây, làm bùng lên cuộc chiến tranh Mexico-Mỹ. Vào năm 1846, một vụ đụng độ dọc
sông Rio Grande đã làm bùng lên xung đột. Cuộc chiến kéo dài tới năm 1848, và
khi nó kết thúc, Mexico mất khoảng một phần ba lãnh thổ của họ theo hiệp ước
Guadalupe Hidalgo, bao gồm gần như toàn bộ vùng ngày nay là New Mexico,
Arizona, Nevada, Utah và California. Và như thế đấy. Mexico yếu, Mỹ mạnh. Nhưng
tình hình đó không nhất thiết kéo dài mãi mãi. Những đường biên giới từng thay
đổi trước kia, và có thể lại thay đổi nữa. Người Mỹ ý thức được điều đó: họ đã
dựng hàng rào ở biên giới phía nam của họ một thời gian dài, và đó không chỉ là
đặc điểm của phe Cộng hòa.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15.0pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; text-align: justify;"><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;">Sau khi chiến tranh Mexico-Mỹ kết thúc
vào năm 1848, một nỗ lực kéo dài sáu năm đã được thực hiện để đo đạc và thiết lập
một đường biên giới giữa hai quốc gia, nhưng ban đầu chỉ có 52 cột mốc được thiết
lập dọc tuyến biên giới dài hơn 3.200 kilômét, một đường ranh mà về cơ bản chỉ
được tôn trọng có chừng mực. Tuy nhiên, trong những năm giai đoạn cấm rượu ở
Hoa Kỳ (1920-33), đồ uống có cồn buôn lậu tăng mạnh từ Mexico, và để đối phó với
vấn nạn đó, Cơ quan Biên phòng Hoa Kỳ đã được thành lập vào năm 1924. Một năm
sau đó, thị trấn El Paso được khuyến khích xây dựng một “hàng rào không chui
qua được, không nhảy qua được, và có dây thép gai để ngăn rượu lậu”. Tất nhiên
họ không bao giờ hoàn toàn thành công trong việc chấm dứt dòng chảy rượu bất hợp
pháp xuyên biên giới - vì rốt cuộc lợi nhuận là quá lớn. Khi thời gian trôi đi,
lệnh cấm rượu kết thúc, nhưng sự di chuyển sản phẩm lậu qua biên giới thì
không. Người Mỹ bắt đầu tăng việc sử dụng ma túy, nên thay vì rượu, thì lượng cần
sa, heroin và cocaine ngày càng lớn được tuồn qua biên giới để đáp ứng nhu cầu,
và cùng lúc, số người lên miền bắc tìm việc làm cũng tăng lên.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15.0pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; text-align: justify;"><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;">Một thời điểm bước ngoặt với dòng chảy
di dân từ Mexico sang Hoa Kỳ là giai đoạn Đại Suy thoái. Với những vấn đề kinh
tế trầm trọng khắp Hoa Kỳ, vấn đề dân nhập cư lấy mất công ăn việc làm của người
Mỹ trở thành chuyện quan trọng, và người Mexico đặc biệt bị nhắm tới - trong thời
kỳ hồi hương dân Mexico, từ năm trăm ngàn tới hai triệu người đã bị trục xuất
trở lại Mexico, rất nhiều người thực ra là các công dân sinh ở Hoa Kỳ. Hoa Kỳ
đã thay đổi chiến lược khi họ tham gia Thế chiến II; với phần lớn lao động Mỹ
được hút vào nền kinh tế thời chiến từ năm 1942, đã có nỗ lực có tổ chức để thu
hút lao động, đặc biệt là vào các ngành nông nghiệp, nhằm phục vụ cho một nước
Mỹ bùng nổ kinh tế hậu chiến, một xu hướng tiếp tục tới giữa những năm 1960.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15.0pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; text-align: justify;"><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;">Chính sách của chính phủ với vấn đề nhập
cư lại thay đổi lần nữa khi kinh tế suy thoái và nhập cư gia tăng gợi lại những
lời kêu gọi thực thi các biện pháp hạn chế nhập cư, và những rào cản bắt đầu xuất
hiện một cách kiên quyết. Vào năm 1978, Cơ quan Nhập cư và Nhập tịch (INS) gọi
thầu xây một hàng rào cao hơn 3,6 mét ở trên có dây thép gai tại Texas. Một nhà
thầu ở Houston đảm bảo với INS rằng các thiết kế của ông sẽ “cắt đứt ngón chân
bất cứ kẻ nào tìm cách leo qua” bởi độ sắc bén của dây thép gai mà ông cung cấp.
Việc xây hàng rào đã tăng lên, nhưng tuyên bố cụ thể này thu hút sự chú ý và giận
dữ trên toàn quốc, những người chỉ trích gọi kế hoạch đó là “Bức màn tortilla”<b style="mso-bidi-font-weight: normal;"><sup><span style="color: #0070c0;"> [8]</span></sup></b>.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15.0pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; text-align: justify;"><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;">Vấn đề này vốn dĩ đã được lưu tâm trên
toàn quốc rồi, nhưng sự kiện đó giúp nâng cao hơn nữa nhận thức của công chúng
- và nhận thức đó ngày càng cao cho tới giờ.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15.0pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; text-align: justify;"><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;">Việc xây dựng hàng rào tiếp tục, dù với
ít lời ca ngợi hơn cho những kế hoạch cắt ngón chân và ngón tay, nhưng mức độ
nhập cư không giảm đáng kể. Vào năm 1986, Tổng thống Ronald Reagan ký một thỏa
thuận: khoảng ba triệu người nhập cư không có giấy phép đã sống ở Hoa Kỳ từ trước
năm 1982 được “ân xá”. Đổi lại, Quốc hội chấp thuận những quy định ngặt nghèo
hơn để ngăn các công ty thuê mướn người nhập cư bất hợp pháp cũng như siết chặt
an ninh biên giới.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15.0pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; text-align: justify;"><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;">Trong những năm tiếp đó, thêm các rào
chắn được xây lên, nhưng với một ngân sách hạn chế và thỉnh thoảng sử dụng
nguyên vật liệu còn sót lại từ cuộc chiến tranh Việt Nam, như các tấm thép đục
lỗ, từng được sử dụng làm đường băng tạm cho máy bay. Một dải tường ở nam
California được xây lên sử dụng hàng chục nghìn tấm kim loại này, nhưng để cắt
giảm chi phí, chúng được dựng ngang thay vì thẳng đứng. Chúng che được nhiều đất
hơn, nhưng tất nhiên là rào chắn thấp hơn và, bởi những tấm kim loại có nếp lượn
sóng, nó cũng trở thành những nơi bám víu thuận tiện cho ai muốn chút trợ giúp
để trèo qua. Dù hàng rào nào mọc lên, người ta vẫn có thể vượt qua khá dễ dàng.
Các sĩ quan biên phòng bắt đầu nghĩ tới nhiều loại rào chắn khác nhau đơn giản
như một cách để giảm tốc độ người tràn vào Hoa Kỳ, nhờ thế bắt được họ dễ dàng
hơn, chứ không phải như một phương tiện ngăn chặn họ hoàn toàn.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15.0pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; text-align: justify;"><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;">Vào đầu thập niên 2000, với George
Bush làm Tổng thống và sau vụ 11 tháng Chín, chính phủ Hoa Kỳ mở một chương
trình củng cố toàn tuyến biên giới, áp đặt mức độ chia tách chưa từng có tiền lệ
với phần lớn đường biên giới. Quốc hội thông qua đạo luật Hàng rào an ninh, chuẩn
thuận cho 1.126 kilômét tường nữa được xây lên - trong số những người bỏ phiếu
thông qua biện pháp đó có Hillary Clinton và Barack Obama nhưng ngay cả sau những
cải thiện đó và với sự ủng hộ liên đảng phái, bức tường, như người phát ngôn của
Cục Biên phòng Mike Scioli nói vào năm 2008, vẫn chẳng là gì ngoài “một mô giảm
tốc giữa sa mạc”.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15.0pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; text-align: justify;"><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;">Khi Tổng thống Obama vào Nhà Trắng, đã
có hơn hơn 960 kilômét rào chắn, và ông tiếp tục xây dựng - mở rộng hàng rào, ở
một số khu vực còn làm hàng rào hai lớp, thỉnh thoảng thậm chí là ba lớp. Trong
nhiệm kỳ của ông, vẫn còn một xu hướng ổn định việc trục xuất cưỡng chế di dân
bất hợp pháp và số lượng người bị ngăn vào Hoa Kỳ tăng lên. Điều này không có
gì quá ngạc nhiên bởi trong bài phát biểu của ông với Thượng viện vào tháng Tư
năm 2006, ông mô tả hệ thống nhập cư là “hỏng bét”, cho phép “một dòng thác lũ
những kẻ phi pháp” vào Mỹ:<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15.0pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; text-align: justify;"><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;">Người Mỹ là những con người hiếu khách
và độ lượng. Nhưng những ai vào nước ta bất hợp pháp, và những ai thuê mướn những
người đó, đã không tôn trọng pháp quyền. Và vì chúng ta sống trong một thời đại
mà những kẻ khủng bố đang thách thức các đường biên giới của chúng ta, chúng ta
đơn giản không được phép để người tràn vào Hoa Kỳ không bị phát hiện, không có
giấy tờ, và không được kiểm tra. Người dân Mỹ có lý khi đòi hỏi an ninh biên giới
tốt hơn và việc thực thi pháp luật nhập cư tốt hơn… Và trước khi bất kỳ công
nhân vãng lai nào được thuê mướn, người Mỹ phải có công ăn việc làm với một mức
lương đi kèm các phúc lợi chấp nhận được đã.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15.0pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; text-align: justify;"><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;">Obama đã sử dụng giọng điệu mềm mại
hơn khi ông kêu gọi để những người nhập cư không có giấy tờ bước ra khỏi bóng tối
và “bước lên để đủ tư cách gia nhập vào xã hội chúng ta… không chỉ vì những lý
do nhân đạo; không chỉ vì những người đó, dù đã vi phạm pháp luật, làm vậy với
động cơ tốt đẹp nhất, cố gắng mang tới một cuộc đời tốt đẹp hơn cho con cái họ,
mà còn vì đó là cách thực tế duy nhất mà chúng ta xử lý được những người giờ đã
ở trong biên giới của chúng ta rồi”. Đây là một cách tiếp cận thực dụng với vấn
đề, nhận ra những khó khăn liên quan trong việc xác định và trục xuất người nhập
cư, vốn đã ở đó rồi, và tạo ra không gian cho họ ở lại, nhưng cùng lúc thừa nhận
rằng nhập cư bất hợp pháp là một vấn đề và thực hiện các bước để ngăn cản “dòng
thác” đó.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15.0pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; text-align: justify;"><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;">Tuy nhiên, thành công từ mọi nỗ lực của
Obama và những người tiền nhiệm của ông trong việc dựng lên những rào chắn dọc
biên giới để ngăn cản dòng người nhập cư là điều đáng đặt câu hỏi. Số lượng người
nhập cư không giấy phép quả có giảm từ 12,4 triệu vào năm 2007 xuống còn 11,1
triệu vào năm 2011. Tuy nhiên, khó mà xác định chính xác bao nhiêu phần trăm
trong đó là bởi những rào chắn, bởi sự trục xuất tăng lên, hay bởi những điều
kiện kinh tế thay đổi.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15.0pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; text-align: justify;"><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;">Một phần của vấn đề là vẫn còn những
cơ hội ở Hoa Kỳ - không chỉ cho những ai tìm kiếm việc làm mà cả những người sử
dụng lao động vô lương tâm sẵn sàng bóc lột nhân công của họ, và ở đây chúng ta
đối mặt với một khía cạnh đạo đức giả đằng sau một số lập luận chống nhập cư.
Vô số các công ty Mỹ, lớn và nhỏ, sử dụng một lượng lớn người nhập cư bất hợp
pháp, trả công họ rẻ mạt, không cho họ quyền pháp lý nào, và che giấu sự hiện
diện của họ với nhà chức trách. Chính quyền có thể bắt đầu bắt giữ vô số các
ban giám đốc công ty Mỹ thừa biết mình đang thuê người nhập cư bất hợp pháp.
Hành động bắt giữ này được ủng hộ ra sao với những công ty dựa vào lao động giá
rẻ để thực hiện các hợp đồng xây dựng và hái trái cây lại là chuyện khác.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15.0pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; text-align: justify;"><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;">Rốt cuộc, chỉ có rất ít rào chắn là
không thể xâm nhập. Con người rất tháo vát, và những ai đủ tuyệt vọng sẽ tìm thấy
đường lách qua, dù là qua phía trên hay ngầm phía dưới. Dựng thêm rào chắn đơn
giản là đẩy những người sẽ là người nhập cư bất hợp pháp xa hơn về phía những
vùng chưa được canh gác, còn thưa thớt dân cư. Những vùng này thường ở trong sa
mạc và thường phải vượt qua bằng cách đi bộ, nghĩa là hàng nghìn người sẽ chết
khi họ cố gắng tới với miền đất hứa.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15.0pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; text-align: justify;"><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;">Có một sự mỉa mai trong việc xây nên
thứ có vẻ để giải quyết vấn đề - ngăn chặn người ta xâm nhập, nhưng đồng thời
cũng thứ đó ngăn không cho họ thoát ra. Nhiều người thực ra vào Hoa Kỳ hợp
pháp, với thị thực du lịch. Trong thập niên hiện tại, hơn một nửa những người
vượt biên từ miền nam lên miền bắc đã ở lại<b style="mso-bidi-font-weight: normal;"><sup><span style="color: #0070c0;">[9]</span></sup></b>; tuy nhiên, một bức tường có hiệu quả
lại khiến họ khó trở về nhà hơn một khi họ đã trở thành kẻ “bất hợp pháp”. Nếu
bạn đang làm việc bất hợp pháp, lấy ví dụ, tại Phoenix, ngay cả nếu mọi chuyện
không ổn với bạn, vẫn có rất ít động cơ để ra đi khi biết rằng bạn rất có thể sẽ
bị bắt trên đường về.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15.0pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; text-align: justify;"><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;">Một sự trớ trêu khác trong toàn bộ
tình thế này là Mexico bản thân họ có luật nhập cư rất ngặt nghèo, và hàng năm
trục xuất nhiều người hơn Hoa Kỳ. Chính sách nhập cư của họ được xác lập theo
Luật Tổng quan dân số năm 1974, trong đó quy định rằng những ai muốn tới Mexico
có thể bị từ chối nếu sự hiện diện của họ gây hại cho “sự cân bằng nhân khẩu học
của quốc gia”. Luật pháp Mỹ nghiêm khắc về vấn đề người nước ngoài, nhưng luật
Mexico còn nghiêm hơn. Lấy ví dụ, nếu bạn bị bắt mà không có giấy tờ hợp pháp ở
Mexico lần thứ hai, bạn có thể đối mặt với mười năm tù giam. Những chính trị
gia Cộng hòa ở Hoa Kỳ thích thú nhắc nhở các đồng sự Mexico của họ về những điều
luật này. Một số trêu chọc họ bằng cách cho rằng cả ba nước thuộc Hiệp định
Thương mại tự do Bắc Mỹ (NAFTA) đều có cùng một luật nhập cư dựa trên luật của
Mexico.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15.0pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; text-align: justify;"><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;">Các chính sách nhập cư của Mỹ cũng chịu
ảnh hưởng từ sự nổi lên của các vụ khủng bố ở Hoa Kỳ và khắp thế giới phương
tây. Trump đã đáp lại với lập trường cứng rắn hơn về nhập cư so với những người
tiền nhiệm, với các lệnh cấm đi lại, bức tường và một quyết tâm trục xuất và
răn đe. Tất cả những điều đó có ích gì hay không, là điều còn gây tranh cãi, nhất
là bức tường. Trước hết, không có bằng chứng nào cho thấy khủng bố đã vào Hoa Kỳ
qua đường biên giới với Mexico - Bộ An ninh Nội địa đã ra một số tuyên bố bác bỏ
những nhận xét về mối đe dọa từ biên giới phía nam; lấy ví dụ, vào năm 2014, bộ
này nói họ “không có thông tin tình báo khả tín để cho rằng các tổ chức khủng bố
đang chủ động âm mưu vượt qua biên giới tây nam”.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15.0pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; text-align: justify;"><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;">Cũng không có nhiều thông tin tình báo
(ít ra là những gì công chúng tiếp cận được) chỉ ra rằng có một mối đe dọa lớn
trong việc để người tị nạn vào nước Mỹ. Alex Nowrasteh, chuyên gia về nhập cư ở
Viện Cato, một tổ chức nghiên cứu có khuynh hướng tự do ở Washington, đã nghiên
cứu các vụ tấn công khủng bố ở Hoa Kỳ trong bốn thập kỷ qua, và kết luận rằng
trong 3,25 triệu người tị nạn được phép vào trong giai đoạn đó, chỉ hai mươi
người bị kết tội tìm cách hay tiến hành khủng bố trên đất Hoa Kỳ, và “chỉ ba
người Mỹ bị giết trong những vụ tấn công do người tị nạn thực hiện - tất cả là
những người tị nạn Cuba hồi những năm 1970”. Thật ra, kể từ vụ 11 tháng Chín,
hơn 80% những ai liên quan tới các sự cố khủng bố đều là những công dân hay người
cư trú hợp pháp của Hoa Kỳ.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15.0pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; text-align: justify;"><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;">Bill Clinton chỉ ra rằng các bức tường
không thể ngăn chặn sự lan truyền ý tưởng, nêu ra ví dụ vụ tấn công khủng bố
năm 2015 ở San Bernardino, California, trong đó mười bốn người đã bị giết và
hai mươi hai người khác bị thương. Vụ tấn công do Syed Rizwan Farook và
Tashleen Malik tiến hành, cả hai đã cải sang đạo Hồi cực đoan trên mạng xã hội
- Farook sinh ra ở Hoa Kỳ và là một cư dân thường trú hợp pháp. Clinton bình luận:
“Ta cũng có thể xây một bức tường dọc biên giới của chúng ta với Canada. Tạo ra
những bức tường khổng lồ trên biển dọc theo Đại Tây Dương và Thái Bình Dương…
Chúng ta có thể cử toàn bộ hải quân Hoa Kỳ tới vùng Gulf Coast [Vùng duyên hải
vịnh Mexico] và ngăn không cho ai vào đó. Chúng ta có thể sử dụng mọi máy bay
Không lực Hoa Kỳ có trên bầu trời để ngăn các máy bay hạ cánh. Ta vẫn không
ngăn được mạng xã hội.” Ông có lý, nhưng Tổng thống Trump không lung lạc trước
lời khuyên từ người tiền nhiệm. Lập luận rằng mạng xã hội khó giám sát, hay khủng
bố không vào Hoa Kỳ bất hợp pháp theo đường biên giới Mexico, tạo ra ít rung động
cảm xúc đối với rất nhiều người, so với những lợi ích của một bức tường thực thụ.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15.0pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; text-align: justify;"><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;">Những gì vẫn tiếp tục chảy qua biên giới
là các sản phẩm bất hợp pháp - và đó là một tuyến đường hai chiều. Ma túy sản
xuất ở Mexico có thể được bán với giá gấp nhiều lần chi phí sản xuất vì hàng
triệu người Mỹ sẽ trả giá cao cho thứ chất bất hợp pháp mà họ lựa chọn. Đi theo
chiều kia, súng mua hợp pháp ở Hoa Kỳ có thể bán được ở Mexico với khoản lãi lớn.
Tuy nhiên, bằng chứng cho thấy những rào chắn không can thiệp được nhiều vào những
hoạt động buôn bán này, và rằng thực ra ma túy đi qua các điểm kiểm soát chính
thức nhiều hơn là qua đường sa mạc - với những tay buôn ma túy thì chi phí hối
lộ cho một quan chức rẻ hơn là tổ chức một cuộc chạy bộ qua những vùng biên giới
có tuần tra hay đào một đường hầm. Đó chính xác là lý do khiến các trùm băng đảng
bắn giết nhau để kiểm soát các thị trấn biên giới. Có được các đô thị đó thì ta
sẽ có được quyền tiếp cận các quan chức. Những tay buôn lậu súng và ma túy thường
là những tên côn đồ giết người máu lạnh, nhưng cũng là các doanh nhân nữa.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15.0pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; text-align: justify;"><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;">Sẽ là hợp lý nếu hai nước hợp tác với
nhau về vấn đề này, không chỉ để kiểm soát sự di chuyển của con người và hàng
hóa cùng các chất bất hợp pháp, mà còn để khuyến khích thương mại và thịnh vượng
kinh tế trong vùng. Mexico và Hoa Kỳ là những nơi rất khác nhau về ngôn ngữ,
màu da, tôn giáo, khí hậu và lịch sử, nhưng họ ngày càng gắn kết với nhau qua
kinh tế, và nếu có bất cứ thứ gì có thể di chuyển qua biên giới, dù là chui bên
dưới, đi vòng quanh hay vượt qua bên trên, thì đó là động cơ lợi nhuận. Và
trong khi có nhiều cách để ngăn chặn dòng nhập cư không mong muốn, một điều là
chắc chắn: một nền kinh tế năng động, tăng trưởng ở phía nam sông Rio Grande<b style="mso-bidi-font-weight: normal;"><sup><span style="color: #0070c0;">[10]</span></sup></b> sẽ
giúp làm giảm dòng người nhập cư tốt hơn là một bức tường, bởi vì như vậy sẽ có
ít hơn hẳn những người tìm việc làm sẽ tìm cách vượt biên.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15.0pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; text-align: justify;"><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;">Lấy ví dụ ngành sản xuất xe hơi trong
vùng, vốn đã được biết tới là siêu cụm công nghiệp sản xuất xe hơi
Texas-Mexico. Ở Texas và bốn bang biên giới của Mexico có 27 nhà máy lắp ráp xe
hơi dựa vào nhau để xuất xưởng những mẫu xe thành phẩm. Hợp tác với nhau, họ đã
thiết lập thành công một ngành công nghiệp phát đạt trong vùng ở cả hai phía của
đường biên giới, tạo ra công ăn việc làm, khuyến khích sáng tạo và thúc đẩy những
nền kinh tế địa phương. Việc đảm bảo để những cách làm như thế có thể tiếp tục
không bị cản trở nằm trong lợi ích tốt nhất của cả hai nước.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15.0pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; text-align: justify;"><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;">Bất chấp điều này, trong hai năm đầu của
nhiệm kỳ Tổng thống Trump, Hoa Kỳ tiếp tục rút dần khỏi mô hình quan hệ quốc tế
đa phương, bãi bỏ các hiệp định thương mại, tăng thuế với các sản phẩm nước
ngoài, thúc đẩy đàm phán lại NAFTA<b style="mso-bidi-font-weight: normal;"><sup><span style="color: #0070c0;">[11]</span></sup></b> , và gây ra nghi ngờ về cam kết
của Mỹ với NATO. Mức độ khôn ngoan của những động thái này rất đáng tranh cãi,
nhưng điều không thể tranh cãi là chỉ Hoa Kỳ mới làm được điều đó. Mỹ chiếm khoảng
22% nền kinh tế thế giới. Quan trọng hơn, họ có thể cắt cầu vì họ chỉ xuất khẩu
khoảng 14% GDP, theo Ngân hàng Thế giới, và 40% lượng xuất khẩu đó là sang các
nước láng giềng Mexico và Canada, nên mặc dù cuộc chiến tranh thương mại toàn cầu
khiến Mỹ phải trả giá đắt, họ là cường quốc lớn duy nhất có thể hứng chịu những
tổn thất tiềm tàng của việc rút khỏi toàn cầu hóa mà không tự gây hại nghiêm trọng
cho bản thân trong ngắn hạn.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15.0pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; text-align: justify;"><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;">Tuy nhiên, lịch sử cho thấy chủ nghĩa
cô lập thực sự có hại cho Hoa Kỳ trong dài hạn; bất cứ khi nào họ rút lui, thì
họ sẽ luôn phải trở lại, và không phải lúc nào cũng sẵn sàng như vậy. Trong
dòng chảy của nước Mỹ, những ủng hộ và chống đối chủ nghĩa cô lập là một trong
nhiều sự xung đột xảy ra vào thời điểm mà nước Cộng hòa vĩ đại này có vẻ như
đang bị chia rẽ theo rất nhiều cách.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15.0pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; text-align: justify;"><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;">* * *<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15.0pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; text-align: justify;"><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;">Vậy thì, liệu bức tường to lớn, đẹp đẽ
của Trump có được xây lên không?<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15.0pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; text-align: justify;"><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;">“Súng, ma túy, cư trú bất hợp pháp” -
đó có thể là các từ ngữ gây nhiều cảm xúc trong đối thoại chính trị, và người
ta muốn có giải pháp cho vấn đề, nên ngay cả sau khi đã vào Nhà Trắng, Tổng thống
Trump vẫn tiếp tục ăn nói hùng hổ, ông nói với Hiệp hội Súng trường Quốc gia,
“Chúng ta sẽ xây bức tường. Thậm chí không cần nghĩ tới chuyện đó làm gì, đó là
việc hiển nhiên”, và đảm bảo với những người ủng hộ ông, “Nếu chúng ta phải
đóng cửa chính quyền, chúng ta vẫn cứ xây bức tường đó.”<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15.0pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; text-align: justify;"><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;">Ngài Donald có thể không biết cụm từ
tiếng Anh: “Những lời khéo léo chẳng giúp phết bơ lên được củ cải” (sẽ chẳng đạt
được gì chỉ với những lời hứa suông hay bợ đỡ), nhưng câu đó chắc chắn đúng ở
đây. Và bất chấp luận điệu trước và sau bầu cử đó, ý tưởng về bức tường của
Trump gặp phải nhiều vấn đề mà ông đã được cảnh báo, cũng những vấn đề mà những
người tiền nhiệm của ông đã gặp với việc kiểm soát biên giới: chính trị, ngân
sách, luật của bang, luật liên bang, thiên nhiên và những hiệp ước quốc tế. Lấy
ví dụ, Mexico và Hoa Kỳ mỗi nước đều có các bản sao tài liệu họ ký vào năm
1970, tuyên thệ trịnh trọng để mở vùng bãi bồi ven sông Rio Grande. Tổng thống
Obama bất chấp và vẫn bắt tay vào xây lên các hàng rào, nhưng các điều khoản
trong hiệp ước buộc hàng rào này nằm sâu trong lãnh thổ Hoa Kỳ tới mức phải chừa
ra những khoảng trống rất lớn để người Mỹ về được nhà họ. Đây là một lỗi thiết
kế nhanh chóng bị dân Mỹ Latin tìm đường lọt vào đất nước tự do một cách bất hợp
pháp nhận ra.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15.0pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; text-align: justify;"><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;">Khoảng hai phần ba bất động sản và đất
đai ở biên giới phía nam thuộc sở hữu tư nhân. Rất nhiều người họ không muốn một
bức tường bê tông lớn ở sân sau nhà mình, và có thể kiện để ngăn việc xây bức
tường. Nếu nhà nước mua lại đất, những chủ sở hữu trước phải nhận được mức “đền
bù thỏa đáng”, và xác định được mức đó có thể là một quá trình kéo dài. Những bộ
lạc người Mỹ bản địa cũng có thể, và đã, mở các chiến dịch kiện tụng. Lấy ví dụ,
bộ lạc Tohono O’odham sở hữu vùng đất nằm ở cả hai nước và đã kiện ra tòa để đất
đai của họ không bị chia cắt.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15.0pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; text-align: justify;"><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;">Địa hình bản thân nó cũng là chướng ngại.
Đường biên giới trải rộng 2.000 dặm [hơn 3.200 kilômét] từ Thái Bình Dương tới
vịnh Mexico, đi băng qua California, Arizona, New Mexico và Texas. Tối đa thì
cũng chỉ xây được một bức tường hơn 1.600 kilômét trên đường biên, bởi các trở
ngại tự nhiên như địa hình dốc, nền đá cứng và nước cản trở phần còn lại.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15.0pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; text-align: justify;"><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;">Ngay cả như thế, những con số đã được
bàn bạc về dự án này lớn tới mức chúng gần như vô nghĩa với hầu hết chúng ta.
Hãy chọn một con số, bất kỳ số nào, rồi thêm vào đó kha khá vì không ai thực sự
biết chắc một bức tường tốn kém bao nhiêu - ngoài việc nó tốn “rất nhiều”.
Trump đã ước tính cái giá là từ 10 tới 12 tỉ đô la Mỹ, nhưng phần lớn các nguồn
khác cho rằng con số phải cao hơn nhiều. Học viện Công nghệ Massachusetts (MIT)
đã đưa ra một ước tính (dù từ những ước đoán khá đại khái về chi phí nguyên vật
liệu, lao động và một khung thời gian rất không chắc chắn) cho biết 1.000 dặm
bê tông cao 9 mét sẽ tiêu tốn từ 27 tới 40 tỉ đô la Mỹ. Những ước đoán khác là
25 và 21 tỉ đô la Mỹ, con số sau từ Bộ An ninh Nội địa. Đó đã là những số tiền
khổng lồ rồi, nhưng nếu ta chào bán ý tưởng đó, có lẽ ta có thể nói nó chỉ tốn
21 triệu đô la Mỹ một dặm… Những con số này đều chưa bao gồm chi phí bảo trì. Dẫu
vậy, nhiều người không lấy làm phiền lòng bởi chi phí - rốt cuộc, Trump đã
tuyên bố rằng phía Mexico sẽ chi cho bức tường, một đề xuất được những người ủng
hộ ông chào đón đầy phấn khích, dù nó khó thuyết phục hơn ở phía nam biên giới,
khi cựu Tổng thống Mexico, Vicente Fox Quesada tuyên bố, “Mexico sẽ không chi
trả cho bức tường chó chết đó.”<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15.0pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; text-align: justify;"><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;">Một cách rẻ tiền hơn để thực hiện sẽ
là chấp nhận tuyên bố giữ thể diện của Thượng nghị sĩ Graham rằng từ “bức tường”
là từ mã hóa để chỉ “an ninh tốt hơn”. Rốt cuộc, một hàng rào có thể thực hiện
một phần công việc đó. Song song với các biện pháp khác, nó sẽ tiết kiệm chi
phí hơn nhiều, và nó sẽ có được hiệu ứng tâm lý làm hài lòng nhu cầu của một số
cử tri muốn có một ranh giới vật chất để khiến họ cảm thấy an toàn hơn. Giới
chính trị gia không lạ gì những lợi ích của cử chỉ biểu tượng so với thực tế.
Nhưng cho tới giờ, Trump vẫn khẳng định rằng một bức tường là điều người dân muốn,
và đó là điều họ sẽ có. Tới đầu năm 2018, một số bản mẫu bức tường đã được dựng
lên, nhưng sự phản đối của Quốc hội không chịu chi tiền cho dự án vẫn chưa giảm
xuống.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15.0pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; text-align: justify;"><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;">Những trở ngại với việc xây dựng bức
tường là rất đáng kể. Các vụ kiện tụng là những cản trở về mặt ý tưởng, một
chuyện đúng là đôi khi vượt qua được, nhưng có thực đáng làm thế không, bởi còn
có những cản trở vật chất khác trên hành trình thật sự xây dựng bức tường? Nếu
bức tường là một tuyên bố chính trị, thì với những người ủng hộ nó, câu trả lời
sẽ là CÓ, và điều đó không đếm xỉa tới những khó khăn về địa hình. Càng nhiều
bê tông, thông điệp càng mạnh mẽ, lực lượng ủng hộ cốt lõi càng lớn lên. Chừng
nào còn có sự suy giảm về nhập cư (điều rất có thể sẽ xảy ra, bởi sự kết hợp của
các biện pháp an ninh khác hay các yếu tố kinh tế), thì nhiều cử tri có thể bỏ
qua thực tế là có những khe hở trong bức tường đó, nó sẽ được ca ngợi là một
chính sách then chốt trong việc ngăn người nước ngoài vào và bảo vệ các giá trị
Mỹ.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15.0pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; text-align: justify;"><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;">Một bức tường là một biểu tượng hữu
hình làm yên lòng người - và đôi khi tính biểu tượng có thể áp đảo tính thực tế.
Tổng thống Trump có thể đơn giản đứng trước chỉ vài dặm bê tông mới xây thêm, đặt
lên một tấm biển nói “Nhiệm vụ đã hoàn thành” và khả năng cao là sẽ làm hài
lòng cơ sở cử tri cốt lõi của ông về việc “đã có hành động”.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15.0pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; text-align: justify;"><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;">* * *<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15.0pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; text-align: justify;"><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;">Các Tổng thống khác từng củng cố biên
giới với Mexico, những bức tường của Trump đặc biệt gây chia rẽ vì nó đại diện
cho một thời điểm cụ thể trong lịch sử Hoa Kỳ. Chính trị của việc xây tường
không chỉ là về việc ngăn chặn những người Mexico. Một biên giới định nghĩa một
quốc gia, và bức tường của Trump đang nỗ lực định nghĩa xem nước Mỹ là gì - cả
về mặt vật chất và ý thức hệ. Để hiểu được điều đó phản ảnh và làm sâu sắc những
chia rẽ lịch sử ra sao, chúng ta cần nhìn lại những rạn nứt đang chia tách đất
nước này.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15.0pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; text-align: justify;"><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;">Trong tất cả những sự chia rẽ ở Hoa Kỳ,
chủng tộc có vẻ là sâu sắc nhất. Có khoảng 324 triệu người ở Hoa Kỳ. Theo CIA
World Factbook, dựa trên cuộc thăm dò dân số năm 2010, trong đó 72,4% là da trắng,
12,6% da đen, 4,8% người gốc Á, và chỉ dưới 1% người châu Mỹ và Alaska bản địa.
Những người thuộc về “hai chủng tộc trở lên” chiếm 2,9%, và người Hawaii bản địa
và dân đảo Thái Bình Dương 0,2%,với phần“khác” là 6,2%. Bạn hẳn đã lưu ý sự vắng
mặt của dân chúng Hispanic đang tăng mạnh. Sở dĩ như thế vì Cục Điều tra Dân số
Hoa Kỳ coi Hispanic có nghĩa là một người có gốc Tây Ban Nha/Hispanic/Latino<b style="mso-bidi-font-weight: normal;"><sup><span style="color: #0070c0;">[12]</span></sup></b> “vốn
có thể thuộc bất kỳ nhóm sắc tộc hay chủng tộc nào”. Nhóm đa dạng này là nhóm
thiểu số lớn nhất ở Hoa Kỳ, chiếm 17% dân số Hoa Kỳ.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15.0pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; text-align: justify;"><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;">Và con số đó sẽ tăng lên trong thế kỷ
21. Như chúng ta đã thấy, đa số da trắng đang giảm dần trong tỷ lệ dân số (nhất
là ở các bang miền nam) trong một quốc gia vốn đã vật lộn để hòa hợp một cách
trọn vẹn rồi. Ước tính con số dân số khác nhau, nhưng hầu hết các chuyên gia nhất
trí rằng đa số da trắng sẽ chấm dứt trong vài thập niên nữa. Bao gồm cả người
Hispanic, những người không phải da trắng hiện chiếm khoảng 40% dân số, một con
số được tiên đoán là sẽ tăng lên 53% vào năm 2050, với người Hispanic chiếm khoảng
29%, biến họ thành nhóm sắc tộc tăng trưởng nhanh nhất trong ba mươi năm tới. Với
những ai coi xu hướng này là một mối quan ngại thật sự, thì xây lên một bức tường
và triển vọng ngăn chặn dòng nhập cư là nơi gửi gắm hy vọng ngăn chặn sự dịch
chuyển nhân khẩu học đó, dù trên thực tế nó sẽ chẳng làm được gì mấy để thay đổi
tình hình.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15.0pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; text-align: justify;"><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;">Có rất nhiều luận điệu chống nhập cư
có xu hướng đi kèm với sự ủng hộ bức tường. Tuy nhiên, sẽ là bất công nếu tự động
coi một lá phiếu cho Trump là một lá phiếu cho sự phân biệt chủng tộc. Khoảng
8% cử tri người da đen đã chọn ông làm Tổng thống của họ, tương tự là 29% người
Hispanic. Nếu chúng ta nghĩ rằng những cử tri đó không bỏ phiếu cho chủ nghĩa
phân biệt chủng tộc, thì sẽ là bất công khi chê bai các cử tri da trắng của
Trump, như một số người vẫn làm, là phân biệt chủng tộc. Có nhiều lý do khiến
người ta ủng hộ Trump. Ba mươi năm trước, hãng sử dụng lao động lớn nhất ở Hoa
Kỳ là General Motors và mức lương trung bình của một công nhân ở đó (theo thời
giá ngày nay) là khoảng 30 đô la Mỹ một giờ. Hiện giờ thì hãng sử dụng lao động
lớn nhất là Walmart và mức lương theo giờ là khoảng 8 đô la. Những người lao động
tin rằng họ đang kém cỏi hơn cha mẹ họ, hay những người lao động đã chứng kiến
các công ăn việc làm trong ngành thép chuyển ra nước ngoài và ra khỏi
Pennsylvania, có thể thấy họ muốn ủng hộ một người hứa hẹn sẽ đảo ngược điều
đó. Một số người lao động này là người da đen hay Hispanic, và người Mỹ đủ mọi
màu da đều có thể lo lắng về những tác động của nhập cư bất hợp pháp mà không nhất
thiết phải là người phân biệt chủng tộc.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15.0pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; text-align: justify;"><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;">Dù nói như thế, rõ ràng là trong nhóm
cử tri cốt lõi của Trump có chủ nghĩa phân biệt chủng tộc cốt lõi, và tác động
của ngôn ngữ và hành vi của ông trong việc khuyến khích niềm tin phân biệt chủng
tộc là không thể coi thường. Luận điệu đó làm gia tăng căng thẳng trong dân
chúng Mỹ và có lẽ đạt tới đỉnh điểm vào mùa hè năm 2018. Tới khi đó, 2.000 trẻ
em đã bị ép rời khỏi cha mẹ chúng sau khi chính quyền Trump bắt đầu thực thi
chính sách “không chút nhân nhượng” với tình trạng vượt biên bất hợp pháp từ
tháng Tư năm đó. Điều này đã đảo ngược một chính sách linh hoạt trước đó là thường
xuyên trục xuất, nhưng không nhất thiết phải truy bức những người nhập cư. Giờ
thì họ đang bị giam giữ và đi qua hệ thống tòa án trong khi con cái họ được đưa
tới những “trung tâm tạm giữ, đôi khi suốt nhiều tuần. Đã có những cảnh tượng
thật đau lòng khi những trẻ em kêu khóc đòi cha mẹ, và các nhân viên bị cấm
không được dỗ dành chúng. Ý định của Tổng thống Trump có vẻ là gửi đi một thông
điệp cho những ai tìm cách vượt biên: “đừng có cố làm gì”, và cho cả những người
Dân chủ - “hãy hợp tác với dự luật đề xuất của tôi”.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15.0pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; text-align: justify;"><span style="background: yellow; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt; mso-highlight: yellow;">Người
nhập cư thường xuyên được tô vẽ dưới ánh sáng tiêu cực, và Trump mô tả họ là
“những người tồi tệ”: “Khi Mexico đưa người của họ sang đây, họ không đưa sang
những người giỏi nhất… họ đưa sang những người gặp rất nhiều vấn đề và họ mang
theo những vấn đề đó cùng với chúng ta [sic]</span><b style="mso-bidi-font-weight: normal;"><sup><span style="color: #0070c0; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;"> [13]</span></sup></b><span style="background: yellow; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt; mso-highlight: yellow;">. Họ mang theo ma
túy. Họ mang theo tội ác. Họ là những kẻ hiếp dâm. Và tôi cho rằng có một số là
người tốt.” Cách ăn nói này đã góp phần vào mức độ phân biệt chủng tộc gia tăng
chống lại người Latino</span><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;">
được báo cáo trong thập kỷ qua. Một cuộc thăm dò của Trung tâm Nghiên cứu Pew
vào năm 2016 chẳng hạn, cho thấy 52% những người Hispanic nói họ đã bị đối xử bất
công vì sắc tộc của họ, con số đó tăng lên thành 65% ở những người từ 18 tới 29
tuổi. Thật thú vị, con số cũng tương tự cho cùng nhóm tuổi với người da đen,
nhưng nhìn chung người Hispanic ít có khả năng hơn so với người da đen nói rằng
họ gặp phải vấn đề với “el racismo”<b style="mso-bidi-font-weight: normal;"><sup><span style="color: #0070c0;"> [14]</span></sup></b>.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15.0pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; text-align: justify;"><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;">Chắc chắn là rất nhiều tiến bộ đã đạt
được trong vấn đề bình đẳng chủng tộc, và mỗi ngày hàng chục triệu người Mỹ thuộc
mọi màu da cùng tồn tại hạnh phúc cạnh nhau, sống trộn lẫn, ăn uống, làm việc
và chơi đùa với nhau. Vậy nhưng phân biệt chủng tộc vẫn là một vấn đề lớn trên
cả nước.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15.0pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; text-align: justify;"><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;">Trong khi dân số Hispanic đang tăng
nhanh chắc chắn đối mặt với sự phân biệt đối xử, sự chia rẽ chủng tộc rõ ràng
nhất ở Hoa Kỳ là giữa người da trắng và da đen, vốn có nguồn gốc từ thời chế độ
nô lệ và tiếp diễn tới ngày nay. Hiệu ứng tiêu cực của điều này với cuộc sống mọi
người thật rõ ràng: gần như theo mọi thước đo, sinh ra là người da đen ở Mỹ khiến
bạn nhiều khả năng nghèo hơn, ít học hơn và kém khỏe mạnh hơn so với sinh ra là
người da trắng. Điều đó không đúng một cách phổ quát: một gia đình da đen giàu
có, trung lưu, sống ở ngoại ô có lẽ có nhiều cơ hội trong đời hơn so với một
gia đình da trắng nghèo khó ở vùng nông thôn. Một nghiên cứu của Viện Brookings
cho thấy dù bạn thuộc nhóm sắc tộc nào - da trắng, da đen hay Hispanic - nếu bạn
sinh ra trong nghèo khó, ngay cả khi có bằng đại học, thu nhập của bạn trong cuộc
đời sau này vẫn sẽ thấp hơn so với một người từ một gia đình giàu có hơn.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15.0pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; text-align: justify;"><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;">Nhưng dù nói như thế, một quy luật chung
là trong trò xổ số cuộc đời, vận hội sẽ không tốt nếu bạn sinh ra là người da
đen. Thật rõ ràng là sự phân biệt chủng tộc trong lịch sử và hiện giờ là một yếu
tố lớn trong sự chênh lệch gây sửng sốt giữa các nhóm sắc tộc. Điều này đúng
ngay cả ở giai đoạn đầu cuộc đời. Ở nước giàu nhất Trái đất, tỷ lệ tử vong trẻ
em là 4,8 trên mỗi 1.000 ca sinh ở dân chúng da trắng, nhưng là 11,7 với người
da đen - gần tương đương với ở một quốc gia hạng trung như Mexico.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15.0pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; text-align: justify;"><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;">Sức khỏe kém hơn, của cải ít hơn và kỳ
vọng thấp hơn đều đóng góp vào trình độ giáo dục kém hơn, điều đã rõ ràng ngay
từ năm hai tuổi. Ở độ tuổi đó, theo Tổ chức Hợp tác và Phát triển Kinh tế
(OECD) và các thống kê giáo dục ở Hoa Kỳ, số trẻ em da đen bộc lộ đầy đủ các kỹ
năng phát triển ít hơn một chút so với trẻ em da trắng. Tới ba đến năm tuổi,
khoảng chênh lệch đó lại tăng nhẹ lần nữa trong khả năng đọc, điều này được cho
là liên quan tới việc thiếu tương đối các tài liệu đọc ở các gia đình da đen,
cha mẹ ít thời gian hơn để đọc với con cái, và có thể là thiếu quan tâm tới
sách vở vì sách chẳng có mấy các nhân vật không phải người da trắng. Khi chúng
ta di chuyển lên cao nữa trong hệ thống trường học, chúng ta thấy rằng người Mỹ
da đen bị đình chỉ và/hoặc bị cho thôi học cao gấp ba so với học trò da trắng. Ở
các trường mà đa số học trò là từ các nhóm thiểu số, giáo viên cũng có xu hướng
kém kinh nghiệm và được trả lương thấp hơn.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15.0pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; text-align: justify;"><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;">Đằng sau những con số này là thực tế của
đời sống hằng ngày trong một gia đình thường là cha/mẹ đơn thân với thu nhập thấp.
Hai mươi lăm phần trăm các bậc cha mẹ người da đen nói rằng con cái họ sống ở
những khu không an toàn, trong khi với cha mẹ da trắng, tỷ lệ này là 7%. Tới tuổi
tốt nghiệp, người Mỹ da đen có khả năng bỏ học cấp ba cao gấp đôi so với các bạn
học da trắng. Một nghiên cứu nói rằng nếu tỷ lệ theo học của người Mỹ da trắng
và da đen ở trường cấp ba được đo đếm như các quốc gia riêng biệt, thì quốc gia
của người da trắng sẽ tương đương với Anh, và của người da đen tương đương với
Chile. Ở trình độ đại học, 36,2% người da trắng tốt nghiệp, so với 22,5% người
da đen. Sau khi cầm bằng cấp đó tới chỗ làm, người Mỹ da đen lại kiếm được mức
lương thấp hơn. Người Mỹ da đen cũng nhiều khả năng đi tù hơn: họ chiếm khoảng
14% dân số Mỹ, nhưng lại chiếm 38% tổng số tù phạm.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15.0pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; text-align: justify;"><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;">Và cứ như thế, từ trong nôi cho tới nấm
mồ. Nước Mỹ là một quốc gia bạo lực so với châu Âu, nhưng nếu bạn là người da
đen thì đó còn là một nơi nguy hiểm hơn nữa. Tỷ lệ các vụ giết người trong dân
số da trắng là 2,5 vụ mỗi 100.000 người. Với người Mỹ da đen, con số đó là
19,4%, bằng với nhiều nước thế giới thứ ba hoặc đang phát triển. Con số thống
kê khác nhau, nhưng theo CNN, nếu bạn trẻ tuổi, da đen và là nam giới, bạn có
khả năng bị bắn và bị giết bởi một sĩ quan cảnh sát cao gần gấp ba lần so với
người cùng trang lứa da trắng. Không có gì lạ khi tuổi thọ kỳ vọng của người Mỹ
da đen thấp hơn bốn năm so với người da trắng. Cùng nhiều vụ bắn những đàn ông
da đen không vũ trang trong những năm gần đây, các con số đối lập này đã gây bất
ổn và biểu tình trên cả nước - lấy ví dụ các cuộc bạo động ở Ferguson vào năm
2014 - và đã làm nổi lên những phong trào như Mạng người da đen là quan trọng
(Black Lives Matter). Và với những phản ứng của cả các quan chức và cộng đồng bị
soi mói sau mỗi sự cố, điều đó đã trở thành một vấn đề ngày càng gây chia rẽ.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15.0pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; text-align: justify;"><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;">Dễ tìm ra các thống kê làm nổi bật những
vấn đề đó. Giải thích được nguyên nhân của chúng thì khó hơn, nhưng rõ ràng là
chủ nghĩa phân biệt chủng tộc vẫn có vai trò trong xã hội Mỹ. Không thể thoát
khỏi sự khởi đầu - chế độ nô lệ. Những người nô lệ đã được giải phóng, nhưng hầu
hết bị bỏ mặc sống trong tình trạng nghèo đói, đối mặt với sự phân biệt đối xử
về mặt xã hội; trong những tình thế này, rất khó để họ nhanh chóng đạt được sự
bình đẳng với số dân đang áp đảo. Bao lâu là nhanh? Đã hơn 150 năm trôi qua, và
bất chấp những tiến bộ đã đạt được, nhất là trong 50 năm qua, rõ ràng là vẫn
còn rất nhiều việc phải làm.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15.0pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; text-align: justify;"><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;">* * *<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15.0pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; text-align: justify;"><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;">Tất nhiên, chủng tộc không phải là sự
chia rẽ duy nhất ở Hoa Kỳ. Khi nói về tôn giáo chẳng hạn, một trong những điểm
mạnh nhất của Hoa Kỳ là nước này là một nhà nước thế tục, nhưng có sự đa dạng về
đức tin tôn giáo và nơi thờ tự của tín ngưỡng cá nhân. Đức tin của họ vẫn chủ yếu
là Kitô giáo, chia ra giữa nhiều nhóm Tin lành khác nhau và Công giáo, nhưng từ
những năm 1960, Hoa Kỳ đã được bổ sung các đức tin khác với số tín đồ lớn đáng
kể. Khoảng 80% người Mỹ xác định họ là một người Kitô giáo, trong đó Tin lành
là đông nhất với 46,6% dân số, tiếp theo là Công giáo với 20,8%. Sau đó là người
Do Thái giáo (1,9%), Mormon (1,6%), Hồi giáo (0,9%), Phật giáo (0,7%), Ấn Độ
giáo (0,7%) và rất nhiều các nhóm nhỏ hơn khác.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15.0pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; text-align: justify;"><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;">Tất cả những điều này có tạo ra một nồi
lẩu thập cẩm? Ở mức độ nào đó thì đúng. Lý tưởng nền móng “E pluribus unum” đã
sống sót ở một mức độ nào đó, bất chấp một số ví dụ rành rành về sự không nhất
quán và đạo đức giả. Tuy nhiên, trong thế kỷ hiện tại, tinh thần hòa nhập trong
một xã hội đa sắc tộc [multi-ethic society] đã bị thách thức bởi chủ nghĩa đa
văn hóa [multiculturalism]. Sự chia rẽ sắc tộc và chủng tộc hỗ trợ cho những rạn
nứt trong xã hội Mỹ và giúp làm nổi lên nền chính trị bản sắc lan tràn khắp nước
Cộng hòa. Những người Mỹ ngày càng nhìn nhận bản sắc của mình bởi sắc tộc, tôn
giáo, hay giới tính, qua đó càng phân cực và chia rẽ quốc gia hơn. Các sắc tộc
khác nhau đã được khuyến khích duy trì một cảm thức công khai về bản sắc, thay
vì dẫn tới chấp nhận sự đa dạng, cách tiếp cận này trong một số trường hợp có vẻ
dẫn tới sự chia tách một số nhóm nhất định ra khỏi phần còn lại của xã hội, ở một
mức độ nào đó khiến họ ngày càng dễ bị phân biệt đối xử.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15.0pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; text-align: justify;"><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;">Chúng ta đã chứng kiến điều này trong
chiến dịch tranh cử Tổng thống năm 2016, khi Donald Trump chỉ trích cha mẹ của
Humayun Khan, một sĩ quan người Mỹ theo đạo Hồi nhiều công trạng bị giết ở
Iraq, sau khi cha của Humayun lên tiếng phản đối lời kêu gọi cấm người nhập cư
Hồi giáo của ông. Khizr và Ghazala Khan là những người mà người Mỹ gọi là “những
bậc cha mẹ sao vàng”. Cụm từ có nguồn gốc từ Thế chiến I, khi các gia đình có
người thân ra chiến trường cắm những lá cờ với một ngôi sao màu xanh da trời
cho mỗi thành viên ra trận. Nếu thành viên đó hy sinh, ngôi sao xanh sẽ được
thay bằng một ngôi sao vàng.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15.0pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; text-align: justify;"><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;">Giọng điệu tấn công bằng lời nói của
Trump với gia đình Khan là điều ông hẳn sẽ không thốt ra nếu gia đình đó là người
Kitô giáo da trắng. Trong nền chính trị Mỹ, các bậc cha mẹ sao vàng được coi là
không thể bị chỉ trích vì sự hy sinh của gia đình cho đất nước. Trump nói cả
ông cũng đã “hy sinh” bởi số công ăn việc làm mà ông tạo ra ở Mỹ. Ông cho rằng
bà Khan đã bị chồng không cho lên tiếng, ngụ ý rằng nguyên do là tôn giáo của họ.
Bất chấp việc ông Khan từng đưa Humayun lúc còn nhỏ tới đài tưởng niệm
Jefferson và đọc cho anh nghe những lời khắc trên đó - “Chúng tôi khẳng định những
chân lý này là hiển nhiên, rằng mọi người sinh ra đều bình đẳng…” Đằng sau những
nhận xét của ứng viên Trump có vẻ là ý tưởng rằng gia đình sao vàng đặc biệt
này khác với các gia đình khác. Cũng có cảm giác là ông đang nói với và nói cho
một bộ phận nước Mỹ định nghĩa những người Mỹ theo nghĩa rất hẹp. Thượng nghị
sĩ John McCain, một người Cộng hòa và cựu tù binh chiến tranh Việt Nam, đã lên
tiếng cho phần còn lại của đất nước khi ông nói về Trump, “Dù đảng của chúng
tôi đã trao cho ông ấy quyền ứng cử, nó không đi kèm với cái quyền tự tiện lăng
mạ những người tài giỏi nhất trong chúng ta.”<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15.0pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; text-align: justify;"><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;">Ý tưởng về “sự khác biệt” là một ý tưởng
được cả phe hữu và tả sử dụng, nó là một khía cạnh của nền chính trị bản sắc
làm sâu sắc thêm sự chia rẽ ở Hoa Kỳ. Ở thời điểm này trong lịch sử Hoa Kỳ, dù
thống nhất bởi ý tưởng về quốc gia, nhiều nhóm vẫn tách rời khỏi các nhóm khác.
Điều này có thể thấy được qua sự phân kỳ gia tăng trong địa hạt chính trị.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15.0pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; text-align: justify;"><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;">Hai năm trước cuộc đụng độ gay gắt
Trump/ Sanders/ Clinton năm 2016, Trung tâm Nghiên cứu Pew đã tiến hành nghiên
cứu lớn nhất từ trước tới giờ của họ về các thái độ chính trị của người Mỹ. Họ
thấy rằng quan điểm của mọi người ngày càng bị hằn sâu,và người ta ngày càng miễn
cưỡng chấp nhận ý kiến của người khác. Lấy ví dụ, 38% những người Dân chủ tham
gia tích cực vào chính trị mô tả họ là những người trung thành với tư tưởng tự
do”, tăng từ 8% vào năm 1994, trong khi 33% những người Cộng hòa là “trung
thành với tư tưởng bảo thủ”, tăng từ 23% quãng hai mươi năm trước đó. Đáng lo
ngại hơn là số lượng gia tăng những người Cộng hòa và Dân chủ khinh thường lẫn
nhau, nhất là giữa những người tích cực về chính trị. Vào năm 1994, 17% những
người Cộng hòa có ấn tượng rất không ưa những người Dân chủ, nhưng con số này
giờ đã tăng lên 43%. Ở phía bên kia, các con số là 16% tăng lên 38%.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15.0pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; text-align: justify;"><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;">Có một cơ sở địa lý cho hiện tượng
này, với những cử tri trung thành của đảng Dân chủ ngày càng nhiều ở các khu vực
liên đô thị khổng lồ, và những người Cộng hòa ở các thị trấn nhỏ và vùng nông
thôn. Preston Stovall, một học giả ở Đại học Nevada, Las Vegas, viết về <i>những
công dân toàn cầu hóa đô thị</i> và <i>những người dân tộc chủ nghĩa
phi đô thị</i>, mà ông tin rằng “phản ánh sự chia rẽ ‘Dân chủ’ và ‘Cộng hòa’
tương đối tốt hơn”. Ông buồn cho thực tế là những ý tưởng của người phi đô thị
“giờ chỉ còn là những lời chửi bới của kẻ vô tri”, trong khi của phía thị dân
“được bôi trát thành chủ nghĩa tinh hoa và suy đồi về đạo đức”:<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15.0pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; text-align: justify;"><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;">Tôi thất vọng bởi cách mà những người
Mỹ thị dân có xu hướng xem thường các cộng đồng nông thôn và nông nghiệp. Chưa
bao giờ mà một nhận xét chê bai thiếu suy nghĩ về người Mỹ ở nông thôn lại được
bỏ qua hay được tán đồng như bây giờ… chúng ta cần tránh xu hướng nghĩ rằng các
cử tri Cộng hòa là bọn phân biệt chủng tộc vô giáo dục, còn các cử tri Dân chủ
là đám vô lại tinh hoa.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15.0pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; text-align: justify;"><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;">Điều quan trọng là phải nhớ rằng những
cụm từ và thống kê này chủ yếu liên quan tới những người tích cực tham gia
chính trị, còn ở bên ngoài các ngóc ngách ý thức hệ và những căn buồng vọng âm
[nhai lại cùng một quan điểm] vẫn có nhiều sự chấp nhận lẫn nhau hơn và sự sẵn
sàng nhượng bộ lớn hơn. Ngay cả như thế, sự không khoan dung ngày càng tăng với
các quan điểm đối lập đã dẫn tới luận điệu bạo lực ngày càng tăng mà chúng ta
nghe được ở truyền thông chủ lưu và những phiên bản la hét inh ỏi mà chúng ta
tìm thấy trên internet. Những ngày tháng phát sóng tương đối êm đềm các bản tin
buổi tối của ba mạng truyền hình lớn<b style="mso-bidi-font-weight: normal;"><sup><span style="color: #0070c0;">[15]</span></sup></b> giờ đã nhường đường cho
sự nổi lên của các kênh tin tức truyền hình cáp cạnh tranh nhau về chính trị suốt
24 giờ một ngày, những phát thanh viên công kích và không gian internet không
có ai cai quản, nơi mà những sự lăng mạ và dọa giết là tiêu chuẩn. Sự nổi lên của
các nền tảng mạng xã hội 24 giờ cũng đã trao một chiếc loa phóng đại cho những
người cực đoan, trong khi truyền thông tin tức nói chung lại khuếch đại những
chiếc loa phóng thanh đó, dẫn tới ấn tượng là người Mỹ liên tục lao vào chặn họng
nhau (hay chặn dòng tin trên Twitter của nhau), trong khi trên thực tế hầu hết
rất hòa hợp với nhau trong đời sống hằng ngày. Một số những kẻ kém khoan dung
nhất giờ thuộc một thế hệ trẻ hơn, nhiều người trong số đó đang chống đối lại
các lý tưởng tự do ngôn luận và lập luận rằng sự không khoan dung về chính trị
là biện minh được khi nó liên quan tới những người mà họ không đồng ý. Điều này
đối lập một cách thú vị với Trung Quốc. Ở đó, nhà nước tìm cách chia rẽ dân
chúng bằng cách hạn chế khả năng của họ trong việc tạo ra những trao đổi mở với
nhau, và với thế giới bên ngoài, hòng duy trì sự thống nhất; ở Hoa Kỳ, quê
hương của tự do ngôn luận, nhiều bộ lạc mạng xã hội đang lựa chọn chia rẽ họ với
đồng bào của mình và đang xé nát nhau ra.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15.0pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; text-align: justify;"><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;">Rồi còn có chủ nghĩa cực đoan trong giới
cây đa cây đề của giáo dục Hoa Kỳ, được thực thi qua một nhóm thiểu số các sinh
viên, với một chút ủng hộ từ các giáo sư. Số lượng lớn những học giả thuộc thế
hệ lớn tuổi hơn ngày càng giống những con thỏ bị đèn pha chiếu vào mặt khi những
đứa con cách mạng quay ra chống lại chính những người đã dạy dỗ để họ trở nên
cuồng tín về tư tưởng như thế. Điều đó đã tạo ra một bầu không khí trí thức khó
chịu ở Mỹ, với những kẻ “không cần nền tảng” quấy rối, đầy hăm dọa tiến lên,
còn những giáo sư rụt rè, yếu ớt về học thuật rút lui. Họ là một mối nguy cho sự
gắn kết vì những ồn ào trong các chiến dịch của họ được khuếch đại trong cuộc
tranh luận trên mạng. Nếu ngày càng nhiều sinh viên tốt nghiệp các trường đại học
bị cực đoan hóa, dù theo phía tả hay hữu, thì có nguy cơ là những quan điểm cực
đoan của họ sẽ trở nên thịnh hành hơn.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15.0pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; text-align: justify;"><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;">Một trong những ví dụ rõ nhất xảy ra
vào năm 2017 ở Đại học Bang Evergreen tại Washington. Một giáo sư da trắng đầu
óc tự do, Bret Weinstein, phản đối ý tưởng cho rằng trường phải giải thích và
biện minh cho mọi quyết định bổ nhiệm các vị trí giảng dạy dựa trên cơ sở chủng
tộc. Ông sau đó bất đồng với một tổ chức của sinh viên yêu cầu các sinh viên da
trắng không nên đến trường trong một ngày cụ thể để tạo ra môi trường an toàn
cho sinh viên da màu thảo luận các vấn đề. Lớp học của ông sau đó bị các sinh
viên xâm nhập, họ la hét về sự phân biệt chủng tộc và đặc quyền da trắng. Họ
đòi sa thải ông và hai nhân viên khác, và khi chủ tịch trường, George Bridges,
cố dàn hòa, ông liên tục bị chửi bới và bị bắt phải im miệng. Một đoạn băng ghi
hình sự kiện lúc đầu cho thấy các sinh viên la hét những câu hỏi với Weinstein,
khi ông hỏi lại họ, “Các bạn có muốn nghe câu trả lời hay không?”, họ hét vang,
“Không!” Biến cố này tiêu biểu cho những nỗ lực ngày càng cuồng nộ nhằm bôi nhọ
những người có quan điểm khác biệt, khi mà một nhóm tin rằng nhóm khác là điển
hình của cái ác và không được phép có cơ hội bày tỏ quan điểm của họ. Nó có thể
trẻ trâu, nó có thể thô sơ, nhưng nó cũng nguy hiểm nữa, và nó đe dọa lý tưởng
tự do ngôn luận.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15.0pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; text-align: justify;"><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;">Sự khép kín của tâm trí Mỹ ở thời hiện
đại này tới từ cả hai phía của phổ chính trị và đang làm suy giảm không gian của
phần ở giữa. Trong số những người vi phạm tệ hại nhất có những kẻ tích cực tìm
cách thúc đẩy sự nghi kỵ và thù hận đối với phía bên kia. Ở mức độ cực đoan, họ
bao gồm cả các nhóm ly khai da trắng và da đen, một số có vũ trang, những cuộc
biểu tình thường dẫn tới bạo lực. Vào năm 2017 chẳng hạn, ở Charlottesville là
khung cảnh của một cuộc biểu tình phản đối việc di dời một bức tượng viên tư lệnh
Hợp bang miền nam Robert E. Lee<b style="mso-bidi-font-weight: normal;"><sup><span style="color: #0070c0;">[16]</span></sup></b>; nhưng nó liên quan tới những nhóm
da trắng thượng đẳng và một cuộc tuần hành có cả cờ Quốc xã và những biểu ngữ
phân biệt chủng tộc và bài Do Thái. Bạo lực tiếp nối, dẫn tới cái chết của người
phản biểu tình Heather Heyer, người đã bị một kẻ theo thuyết da trắng thượng đẳng
cán lên và giết chết. Cơn thịnh nộ sau đó càng thêm trầm trọng bởi phản ứng của
Trump: ông liên tục từ chối lên án phe cánh hữu phiên bản mới, bao gồm KKK và
những kẻ tân Quốc xã, tuyên bố rằng bạo lực là từ cả hai phía.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15.0pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; text-align: justify;"><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;">Ở bên kia lằn ranh chia rẽ, nhưng cách
không xa, là các nhóm ly khai da đen; họ có thể chỉ là một kiểu phản ứng với sự
phân biệt đối xử mang tính xã hội của người da trắng, nhưng dù thế ý thức hệ của
họ vẫn là phân biệt chủng tộc. Một ví dụ kinh điển là tổ chức Quốc gia Hồi giáo
[Nation of Islam: NOI], mà thủ lĩnh Louis Farrakhan của nó tin rằng 6.600 năm
trước, một nhà khoa học da đen tên là Yacub đã tạo ra người da trắng, “những
con quỷ mắt xanh” được thiết kế với bản chất là xấu xa và tội lỗi. Ông
Farrakhan cũng nói rằng người Do Thái thực hành một “tôn giáo thấp hèn” và săn
lùng người da đen; giải pháp của ông cho những vấn đề mà người da đen phải đối
mặt là ủng hộ sự chia tách về chủng tộc và chấm dứt các quan hệ liên chủng tộc.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15.0pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; text-align: justify;"><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;">Trong số những bài phát biểu nổi tiếng
nhất của nước Mỹ mọi thời có bài phát biểu “Một căn nhà chia rẽ” của Abraham
Lincoln<b style="mso-bidi-font-weight: normal;"><sup><span style="color: #0070c0;">[17]</span></sup></b> .
Ông có bài phát biểu đó vào năm 1858 khi chấp thuận đề cử của đảng Cộng hòa ở
Illinois vào ghế thượng nghị sĩ. Cụm từ đó rút ra từ Thánh Kinh và được trích dẫn
lại trong Tin mừng Mark, 3:25; Luke, 11:17, và Matthew, 12:25. Trong đó Jesus
nói, “Nếu nhà nào tự chia rẽ nhau, thì nhà ấy đổ xuống.” Lincoln đang nói tới sự
chia rẽ về vấn đề chế độ nô lệ, nhưng giờ Hoa Kỳ đang rơi vào sự chia rẽ sâu sắc
một lần nữa: chia rẽ về sắc tộc, chủng tộc và xu hướng chính trị đều khiến căng
thẳng và cảm xúc bùng lên.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15.0pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; text-align: justify;"><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;">Căn nhà Mỹ đang ngày càng chia rẽ cần
một cách tiếp cận lý trí hơn, hòa hợp hơn và cởi mở hơn, nhưng cuộc tranh luận
quá thường xuyên diễn ra - ở cả hai phe hữu và tả - với sự cuồng loạn và một
quyết tâm điên rồ sử dụng nền chính trị bản sắc để nhấn chìm “kẻ khác”. Trong bầu
không khí phát sốt đó, luận điệu của Trump về bức tường đã đánh đúng vào sự
chia rẽ trong quá khứ và chia rẽ mới của quốc gia, nói đến một định nghĩa hẹp
cho “người Mỹ”. Những chia rẽ sắc tộc, chủng tộc và chính trị, tất cả đều thống
nhất trong câu hỏi về bức tường đó - về việc Hoa Kỳ là gì, nên là gì, và cần
mang theo những lý tưởng tự do và bình đẳng của họ để tiến lên ra sao.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15.0pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; text-align: justify;"><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;">Barack Obama khó có thể là người thành
công nhất trong các Tổng thống Mỹ, và giống như những người khác, có các chính
sách đây chia rẽ, nhưng nền tảng cho quan điểm của ông về đất nước ông là lòng
tin rằng một quốc gia là một nơi mạnh mẽ hơn, tốt đẹp hơn, khi nó đón nhận ý tưởng
“E pluribus unum”. Ông đã lui vào lịch sử, những vị trí của ông được đảm bảo và
là một ví dụ của những gì mà nước Mỹ hiện đại có thể đạt được. Điều này điển
hình qua bài phát biểu chính của ông ở Đại hội đảng Dân chủ năm 2004:<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15.0pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; text-align: justify;"><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;">Những chuyên gia thích cắt vụn đất nước
chúng ta rồi gieo súc sắc cho ra… các bang màu đỏ của những người Cộng hòa,
bang màu xanh của Dân chủ… Nhưng tôi có tin tức mới cho họ… Chúng ta thờ phụng
một đấng tối cao tuyệt vời ở các bang xanh, và chúng ta không thích các đặc vụ
liên bang nhòm ngó vào thư viện của ta ở các bang đỏ. Chúng ta là huấn luyện
viên giải Little League<b style="mso-bidi-font-weight: normal;"><sup><span style="color: #0070c0;">[18]</span></sup></b> ở các bang xanh, và phải,
chúng ta có những bạn bè đồng tính ở các bang đỏ… Chúng ta là Một.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15.0pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; text-align: justify;"><b style="mso-bidi-font-weight: normal;"><span style="color: #0070c0; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;">Chú thích.<o:p></o:p></span></b></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15.0pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; text-align: justify;"><b style="mso-bidi-font-weight: normal;"><span style="color: #0070c0; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;">[1]</span></b><span style="color: #0070c0; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;"> </span><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;">Đài
phát thanh kháng chiến ở Pháp đặt ở London. Họ thường nói bằng tiếng Pháp: “Đây
là đài Luân Đôn, người Pháp nói với người Pháp. Trước khi chúng tôi bắt đầu,
hãy lắng nghe các thông điệp cá nhân”. Đây rõ ràng là một cách nói công khai
“sau đây là các thông điệp mã hóa.” Các thông điệp này không có thông tin bổ
sung và thường là rất kỳ quặc và chỉ có các nhóm kháng chiến mới có thể hiểu được.
Ví dụ “Jean có bộ ria mép dài”, hoặc “Có đám cháy ở đại lý bảo hiểm”. Nhưng nhiều
thông điệp mã hóa này được cho là động tác giả, cốt để gây tác động tâm lý lên
kẻ thù. (ND)<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15.0pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; text-align: justify;"><b style="mso-bidi-font-weight: normal;"><span style="color: #0070c0; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;">[2]</span></b><span style="color: #0070c0; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;"> </span><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;">Tức
Đảng Cộng hòa. (ND)<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15.0pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; text-align: justify;"><b style="mso-bidi-font-weight: normal;"><span style="color: #0070c0; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;">[3]</span></b><span style="color: #0070c0; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;"> </span><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;">Ý
nói Hoàng đế La Mã Hadrian (76-138), ở ngôi từ 117 tới 138. Ông nổi tiếng với
việc xây Trường thành Hadrian, đánh dấu biên giới phía bắc của Đế quốc La Mã,
nay thuộc miền bắc nước Anh. (ND)<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15.0pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; text-align: justify;"><b style="mso-bidi-font-weight: normal;"><span style="color: #0070c0; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;">[4]</span></b><span style="color: #0070c0; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;"> </span><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;">Tạm
dịch: “Những đường biên giới bạo lực”. (ND)<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15.0pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; text-align: justify;"><b style="mso-bidi-font-weight: normal;"><span style="color: #0070c0; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;">[5]</span></b><span style="color: #0070c0; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;"> </span><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;">Tức
Nhóm các nhà lập quốc Hoa Kỳ. Vào năm 1973, sử gia Richard B. Morris xác định
nhóm này gồm bảy người: John Adams, Benjamin Franklin, Alexander Hamilton, John
Jay, Thomas Jefferson, James Madison, và George Washington. (ND)<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15.0pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; text-align: justify;"><b style="mso-bidi-font-weight: normal;"><span style="color: #0070c0; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;">[6]</span></b><span style="color: #0070c0; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;"> </span><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;">“Thành
phố trên đồi” - “A city upon a hill”, nguyên là một câu trong Kinh Thánh
Matthew 5:14: “Các ngươi là sự sáng của thế giới, một thành xây trên núi thì
không thể nào bị che khuất.” Các Tổng thống Mỹ John F. Kennedy và Ronald Reagan
đều đã sử dụng hình tượng này để nói về các giá trị Mỹ, về vai trò dẫn dắt hay
làm gương (tự trao) của nước này về dân chủ và tự do. (ND)<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15.0pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; text-align: justify;"><b style="mso-bidi-font-weight: normal;"><span style="color: #0070c0; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;">[7]</span></b><span style="color: #0070c0; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;"> </span><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;">Chủ
thuyết duy bản địa cổ xúy các chính sách bảo hộ lợi ích của dân bản địa chống lại
dân nhập cư. (BT)<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15.0pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; text-align: justify;"><b style="mso-bidi-font-weight: normal;"><span style="color: #0070c0; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;">[8]</span></b><span style="color: #0070c0; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;"> </span><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;">Loại
bánh làm bằng bột ngô, là thứ thức ăn điển hình của người Mexico. (BT)<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15.0pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; text-align: justify;"><b style="mso-bidi-font-weight: normal;"><span style="color: #0070c0; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;">[9]</span></b><span style="color: #0070c0; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;"> </span><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;">Trong
phần này khi nói “nam bắc”, tác giả hàm ý Mexico (phía nam biên giới Mỹ) và Mỹ.
(BT)<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15.0pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; text-align: justify;"><b style="mso-bidi-font-weight: normal;"><span style="color: #0070c0; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;">[10]</span></b><span style="color: #0070c0; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;"> </span><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;">Dòng
sông này chảy từ bang Colorado rồi đổ ra vịnh Mexico, làm thành biên giới tự
nhiên giữa Mỹ và Mexico. (BT)<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15.0pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; text-align: justify;"><b style="mso-bidi-font-weight: normal;"><span style="color: #0070c0; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;">[11]</span></b><span style="color: #0070c0; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;"> </span><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;">Tức
Hiệp định Thương mại tự do Bắc Mỹ (North American Free Trade Agreement). (ND)<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15.0pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; text-align: justify;"><b style="mso-bidi-font-weight: normal;"><span style="color: #0070c0; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;">[12]</span></b><span style="color: #0070c0; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;"> </span><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;">“Latino”
được hiểu là dạng rút gọn của “Latinoamericano”, từ tiếng Tây Ban Nha nghĩa là
châu Mỹ Latin, để chỉ những người gốc Mỹ Latin sống ở Mỹ. <i>Hispanic</i> nhìn
chung được chấp nhận là một thuật ngữ hẹp hơn để chỉ những người ở các vùng Mỹ
Latin nói tiếng Tây Ban Nha (tức không bao gồm Brazil, hay có thể là Guiana thuộc
Pháp và Suriname thuộc Hà Lan). Cả hai nhóm này đều không chỉ các nước châu Âu
sử dụng cùng nhóm ngôn ngữ Romance như Tây Ban Nha, Bồ Đào Nha, Ý…, và do được
định nghĩa dựa trên ngôn ngữ, người Hispanic có thể là da đen, da trắng, hoặc
người châu Mỹ bản địa. (ND)<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15.0pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; text-align: justify;"><b style="mso-bidi-font-weight: normal;"><span style="color: #0070c0; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;">[13]</span></b><span style="color: #0070c0; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;"> </span><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;">Trump
dùng từ sai trong nguyên văn, lẽ ra nên là “đến với chúng ta thì đúng hơn. (ND)<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15.0pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; text-align: justify;"><b style="mso-bidi-font-weight: normal;"><span style="color: #0070c0; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;">[14]</span></b><span style="color: #0070c0; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;"> </span><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;">Tiếng
Tây Ban Nha trong nguyên văn, nghĩa là “chủ nghĩa phân biệt chủng tộc”. (ND)<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15.0pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; text-align: justify;"><b style="mso-bidi-font-weight: normal;"><span style="color: #0070c0; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;">[15]</span></b><span style="color: #0070c0; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;"> </span><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt; mso-fareast-font-family: Calibri;">Tức ba mạng truyền hình lớn có truyền thống
lâu đời ở Mỹ: ABC, CBS, và NBC. (ND)<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15.0pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; text-align: justify;"><b style="mso-bidi-font-weight: normal;"><span style="color: #0070c0; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;">[16]</span></b><span style="color: #0070c0; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;"> </span><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;">Robert
E. Lee (1807-1870), đại tướng thống lĩnh quân đội Hợp bang miền Nam trong cuộc
Nội chiến Mỹ (1861-1965). Ông nhận được sự ngưỡng mộ của cả hai phe miền Nam và
miền Bắc. (ND)<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15.0pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; text-align: justify;"><b style="mso-bidi-font-weight: normal;"><span style="color: #0070c0; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;">[17]</span></b><span style="color: #0070c0; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;"> </span><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;">Abraham
Lincoln (1809-1865), Tổng thống thứ mười sáu của Hoa Kỳ. Ông đã lãnh đạo nước Mỹ
vượt qua cuộc nội chiến, chấm dứt chế độ nô lệ mà vẫn duy trì được sự thống nhất
quốc gia. Ông bị ám sát khi đang làm Tổng thống nhiệm kỳ hai. (ND)<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15.0pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; text-align: justify;"><b style="mso-bidi-font-weight: normal;"><span style="color: #0070c0; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;">[18]</span></b><span style="color: #0070c0; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;"> </span><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;">Little
League Baseball, tổ chức phi lợi nhuận chuyên tổ chức các giải bóng chày thiếu
nhi và giải trẻ ở quy mô địa phương. Những điều Obama nói ở đây theo định kiến
là điển hình của người Dân chủ hay người Cộng hòa, nhưng vẫn diễn ra ở các bang
được dán nhãn ngược lại. (ND)<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal"><o:p> </o:p></p>VanPhamhttp://www.blogger.com/profile/01762240262953531124noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-1364707101552820359.post-51363790168471309872024-02-03T13:30:00.001+07:002024-02-03T19:14:26.737+07:00Chương Ba. THỰC TẾ TRÊN THỰC ĐỊA ISRAEL VÀ PALESTINE<p> </p><p class="MsoNormal" style="line-height: 15.0pt; margin-bottom: .0001pt; margin-bottom: 0in; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; text-align: justify;"><b style="mso-bidi-font-weight: normal;"><span style="color: red; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;">CHIA RẼ<o:p></o:p></span></b></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15.0pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; text-align: justify;"><span style="color: #0070c0; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;">Tác giả<span style="mso-spacerun: yes;"> </span>Tim Marshall<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15.0pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; text-align: justify;"><b><span style="color: #0070c0; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;">Chương
Ba. THỰC TẾ TRÊN THỰC ĐỊA ISRAEL VÀ PALESTINE<o:p></o:p></span></b></p>
<p align="right" class="MsoNormal" style="line-height: 15.0pt; margin-bottom: .0001pt; margin-bottom: 0in; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; text-align: right;"><i><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;">“Các
ngươi hãy xem tình cảnh khổ nạn của chúng ta đương đây, <o:p></o:p></span></i></p>
<p align="right" class="MsoNormal" style="line-height: 15.0pt; margin-bottom: .0001pt; margin-bottom: 0in; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; text-align: right;"><i><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;">Jerusalem
bị phá hoang, và các cửa nó bị lửa thiêu đốt.<o:p></o:p></span></i></p>
<p align="right" class="MsoNormal" style="line-height: 15.0pt; margin-bottom: .0001pt; margin-bottom: 0in; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; text-align: right;"><i><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;">Hãy
đến, xây cất các vách thành Jerusalem lại, hầu cho chúng ta chẳng còn bị sỉ nhục
nữa.”</span></i><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;"><o:p></o:p></span></p>
<p align="right" class="MsoNormal" style="line-height: 15.0pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; text-align: right;"><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;">- Sách Nehemiah 2:17<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15.0pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; text-align: justify;"><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;">Sau vài phút lái xe về hướng nam từ những
bức tường của Thành Cổ<b style="mso-bidi-font-weight: normal;"><sup><span style="color: #0070c0;">[1]</span></sup></b> ở Jerusalem, những bức tường mới
của Bethlehem mọc lên ở đằng xa. Khi bạn tới gần, bạn thấy chúng bao gồm những
mảng bê tông cao gần 8 mét, ở trên có dây thép gai. Một số khu vực có điện chạy
qua dây thép, và xen lẫn là các tòa tháp canh cao với kính phủ bụi bặm, dày cộp,
chống đạn, mà đứng đằng sau là các binh lính trẻ người Israel đang canh gác cả
hai phía. Ở bên Israel là đất trống, nhưng khi đi qua một chốt kiểm tra và sang
phía bên kia, bạn có thể lái xe dọc theo những con đường chỉ vừa đủ rộng cho một
chiếc xe hơi, với những khối nhà tập thể thấp tầng đối diện bức tường. Không
khí thật buồn nản, đầy hăm dọa, ngột ngạt và lạ lùng. Nhà cửa và những bức tường
cao lẽ ra không nên gần nhau đến thế.<o:p></o:p></span></p><p class="MsoNormal" style="line-height: 15.0pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; text-align: justify;"></p><div class="separator" style="clear: both; text-align: center;"><a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEiL4iZNjPq5UxqZZz517Cmil4_inx770uC6Vxg6RbYC_7gHiMMWXJpCWy3K5fprWREGXPnyfFUIHv49mxAWFLgeVU9CSU3GZeIxMorqQim3HuGBFvj_OUrDxBjC3nnbli5j7nShdmOcOgkzPFhYCX8HgtfkH11gaefDD4dJCWAOT_dU0utZ5GBuKal7Z5M/s454/Ch%E1%BB%91t%20ki%E1%BB%83m%20tra%20an%20ninh%20t%E1%BA%A1i%20Bethlehem,%20Palestine..jpg" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" data-original-height="302" data-original-width="454" height="426" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEiL4iZNjPq5UxqZZz517Cmil4_inx770uC6Vxg6RbYC_7gHiMMWXJpCWy3K5fprWREGXPnyfFUIHv49mxAWFLgeVU9CSU3GZeIxMorqQim3HuGBFvj_OUrDxBjC3nnbli5j7nShdmOcOgkzPFhYCX8HgtfkH11gaefDD4dJCWAOT_dU0utZ5GBuKal7Z5M/w640-h426/Ch%E1%BB%91t%20ki%E1%BB%83m%20tra%20an%20ninh%20t%E1%BA%A1i%20Bethlehem,%20Palestine..jpg" width="640" /></a></div><br /><div style="text-align: center;"><span style="font-family: Arial, sans-serif; font-size: 13.3333px;"><i><span style="color: #666666;">Chốt kiểm tra an ninh tại Bethlehem, Palestine.</span></i></span></div><p></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15.0pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; text-align: justify;"><!--[if mso & !supportInlineShapes & supportFields]><span
style='mso-element:field-begin;mso-field-lock:yes'></span><span
style='mso-spacerun:yes'> </span>SHAPE <span
style='mso-spacerun:yes'> </span>\* MERGEFORMAT <span style='mso-element:field-separator'></span><![endif]--><!--[if gte vml 1]><v:rect
id="Rectangle_x0020_5" o:spid="_x0000_s1027" alt="Description: blob:https://www.dtv-ebook.com/b3aacdb8-3d35-4cbd-801b-8d9b25d77127"
style='width:23.9pt;height:23.9pt;visibility:visible;mso-wrap-style:square;
mso-left-percent:-10001;mso-top-percent:-10001;mso-position-horizontal:absolute;
mso-position-horizontal-relative:char;mso-position-vertical:absolute;
mso-position-vertical-relative:line;mso-left-percent:-10001;mso-top-percent:-10001;
v-text-anchor:top' o:gfxdata="UEsDBBQABgAIAAAAIQC75UiUBQEAAB4CAAATAAAAW0NvbnRlbnRfVHlwZXNdLnhtbKSRvU7DMBSF
dyTewfKKEqcMCKEmHfgZgaE8wMW+SSwc27JvS/v23KTJgkoXFsu+P+c7Ol5vDoMTe0zZBl/LVVlJ
gV4HY31Xy4/tS3EvRSbwBlzwWMsjZrlprq/W22PELHjb51r2RPFBqax7HCCXIaLnThvSAMTP1KkI
+gs6VLdVdad08ISeCho1ZLN+whZ2jsTzgcsnJwldluLxNDiyagkxOquB2Knae/OLUsyEkjenmdzb
mG/YhlRnCWPnb8C898bRJGtQvEOiVxjYhtLOxs8AySiT4JuDystlVV4WPeM6tK3VaILeDZxIOSsu
ti/jidNGNZ3/J08yC1dNv9v8AAAA//8DAFBLAwQUAAYACAAAACEArTA/8cEAAAAyAQAACwAAAF9y
ZWxzLy5yZWxzhI/NCsIwEITvgu8Q9m7TehCRpr2I4FX0AdZk2wbbJGTj39ubi6AgeJtl2G9m6vYx
jeJGka13CqqiBEFOe2Ndr+B03C3WIDihMzh6RwqexNA281l9oBFTfuLBBhaZ4ljBkFLYSMl6oAm5
8IFcdjofJ0z5jL0MqC/Yk1yW5UrGTwY0X0yxNwri3lQgjs+Qk/+zfddZTVuvrxO59CNCmoj3vCwj
MfaUFOjRhrPHaN4Wv0VV5OYgm1p+LW1eAAAA//8DAFBLAwQUAAYACAAAACEAxsZotBcDAADEBgAA
HwAAAGNsaXBib2FyZC9kcmF3aW5ncy9kcmF3aW5nMS54bWykVdtu2zgQfS+w/0DwXZFkS7YkVCkS
X4oC2W1Qtx9AkbRFlCK1JH1Ji/33HVJy7CSLfWj9YA/J4ZkzZ2bo9x9OnUQHbqzQqsbpTYIRV1Qz
oXY1/vZ1HRUYWUcUI1IrXuMnbvGH2z/evSfVzpC+FRQBgrIVqXHrXF/FsaUt74i90T1XcLbVpiMO
lmYXM0OOgNzJeJIks7gjQuHbC9SSOIL2RvwClNT0O2cLog7EAqSk1fXOyFHS30cmlTp8NP2mfzSe
Of3r8GiQYDUG5RTpQCIcjwejGyzjV7d2F4DT1nTeX2+36BRQnvx3wOAnhyhsTpNpPgV8CkejPcRo
P//HLdqu/vcekBmCgnFFxPaehjq8zSw/Z/aFU2iFneQIthi31NS4kbqpfOUtlP54PN4wd4h4o/X3
G6q7uJkSQllTRFM2zaOMNiwqkrSJClY2k5zN5+lk/izYObTtH6CcFim9aCEev7M9RIb2BCLnLWP0
seWEWb89SAy1GBCC3BcwKFBz/FMzqA3ZOx067tdlf5aPVL2x7iPXHfJGjQ2QDODk8GDdwOnsErTV
ayFlqJxULzYAc9iBisNVf+ZrH0bhZ5mUq2JVZFE2ma2iLFkuo7v1Iotm63SeL6fLxWKZ/uPjplnV
Csa48mHOY5lmb3q+E9Roq7cuVAgaT1B+Hk0YzDS5DKbVUjAP5ylZs2sW0qADkTVeh8+o/JVb/JJG
6H3I5VVK6SRL7idltJ4V8yhbZ3lUzpMiStLyvpwlWZkt1y9TehCK/35K6FjjMp/koUpXpF/lloTP
29xI1QnHDZKiq3Hx7EQq34grxUJpHRFysK+k8PQvUkC5z4UG045PiTttwgi6071mT16wBn6heY2G
5oLxh2cajFabHxgd4fGtsf17TwzHSH5SMAdlmmXg5sIiy+cTWJjrk+b6hCgKUDV2GA3mwsEKrux7
I3YtREqDTErfwdBsxdjQAyfPTlq3cU+Sh6wDc67YIzHkC3CWMLc15ir6thl1BA9I9pLc3vJN71+U
YVCG7IMc4Pjq/Q5Xx/8b/ydxvb79FwAA//8DAFBLAwQUAAYACAAAACEAnE5eIeIGAAA6HAAAGgAA
AGNsaXBib2FyZC90aGVtZS90aGVtZTEueG1s7FlPbxtFFL8j8R1Ge2/j/42jOlXs2A20aaPYLepx
vB7vTjO7s5oZJ/UNtUckJERBHKjEjQMCKrUSl/JpAkVQpH4F3szsrnfiNUnbCCpoDvHu29+8/+/N
m93LV+5FDB0SISmPO171YsVDJPb5hMZBx7s1GlxY95BUOJ5gxmPS8eZEelc233/vMt7wGU3GHIvJ
KCQRQcAolhu444VKJRtra9IHMpYXeUJieDblIsIKbkWwNhH4CAREbK1WqbTWIkxjbxM4Ks2oz+Bf
rKQm+EwMNRuCYhyB9JvTKfWJwU4Oqhoh57LHBDrErOMBzwk/GpF7ykMMSwUPOl7F/Hlrm5fX8Ea6
iKkVawvrBuYvXZcumBzUjEwRjHOh1UGjfWk7528ATC3j+v1+r1/N+RkA9n2w1OpS5NkYrFe7Gc8C
yF4u8+5VmpWGiy/wry/p3O52u812qotlakD2srGEX6+0Gls1B29AFt9cwje6W71ey8EbkMW3lvCD
S+1Ww8UbUMhofLCE1gEdDFLuOWTK2U4pfB3g65UUvkBBNuTZpUVMeaxW5VqE73IxAIAGMqxojNQ8
IVPsQ072cDQWFGsBeIPgwhNL8uUSSctC0hc0UR3vwwTHXgHy8tn3L589Qcf3nx7f/+n4wYPj+z9a
Rs6qHRwHxVUvvv3sz0cfoz+efPPi4RfleFnE//rDJ7/8/Hk5EMpnYd7zLx//9vTx868+/f27hyXw
LYHHRfiIRkSiG+QI7fMIDDNecTUnY/FqK0YhpsUVW3EgcYy1lBL+fRU66BtzzNLoOHp0ievB2wLa
Rxnw6uyuo/AwFDNFSyRfCyMHuMs563JR6oVrWlbBzaNZHJQLF7Mibh/jwzLZPRw78e3PEuibWVo6
hvdC4qi5x3CscEBiopB+xg8IKbHuDqWOX3epL7jkU4XuUNTFtNQlIzp2smmxaIdGEJd5mc0Qb8c3
u7dRl7Myq7fJoYuEqsCsRPkRYY4br+KZwlEZyxGOWNHh17EKy5QczoVfxPWlgkgHhHHUnxApy9bc
FGBvIejXMHSs0rDvsnnkIoWiB2U8r2POi8htftALcZSUYYc0DovYD+QBpChGe1yVwXe5WyH6HuKA
45Xhvk2JE+7Tu8EtGjgqLRJEP5mJklheJdzJ3+GcTTExrQaautOrIxr/XeNmFDq3lXB+jRta5fOv
H5Xo/ba27C3YvcpqZudEo16FO9mee1xM6NvfnbfxLN4jUBDLW9S75vyuOXv/+ea8qp7PvyUvujA0
aD2L2EHbjN3Ryql7Shkbqjkj16UZvCXsPZMBEPU6c7ok+SksCeFSVzIIcHCBwGYNElx9RFU4DHEC
Q3vV00wCmbIOJEq4hMOiIZfy1ngY/JU9ajb1IcR2DonVLp9Ycl2Ts7NGzsZoFZgDbSaorhmcVVj9
UsoUbHsdYVWt1JmlVY1qpik60nKTtYvNoRxcnpsGxNybMNQgGIXAyy0432vRcNjBjEy0322MsrCY
KJxniGSIJySNkbZ7OUZVE6QsV5YM0XbYZNAHx1O8VpDW1mzfQNpZglQU11ghLovem0Qpy+BFlIDb
yXJkcbE4WYyOOl67WWt6yMdJx5vCORkuowSiLvUciVkAb5h8JWzan1rMpsoX0WxnhrlFUIVXH9bv
SwY7fSARUm1jGdrUMI/SFGCxlmT1rzXBredlQEk3OpsW9XVIhn9NC/CjG1oynRJfFYNdoGjf2du0
lfKZImIYTo7QmM3EPobw61QFeyZUwusO0xH0Dbyb0942j9zmnBZd8Y2YwVk6ZkmI03arSzSrZAs3
DSnXwdwV1APbSnU3xr26Kabkz8mUYhr/z0zR+wm8fahPdAR8eNErMNKV0vG4UCGHLpSE1B8IGBxM
74Bsgfe78BiSCt5Km19BDvWvrTnLw5Q1HCLVPg2QoLAfqVAQsgdtyWTfKcyq6d5lWbKUkcmogroy
sWqPySFhI90DW3pv91AIqW66SdoGDO5k/rn3aQWNAz3kFOvN6WT53mtr4J+efGwxg1FuHzYDTeb/
XMV8PFjsqna9WZ7tvUVD9IPFmNXIqgKEFbaCdlr2r6nCK261tmMtWVxrZspBFJctBmI+ECXwDgnp
f7D/UeEz+wVDb6gjvg+9FcHHC80M0gay+oIdPJBukJY4hsHJEm0yaVbWtenopL2WbdbnPOnmck84
W2t2lni/orPz4cwV59TieTo79bDja0tb6WqI7MkSBdI0O8iYwJR9ydrFCRoH1Y4HX5Mg0PfgCr5H
eUCraVpN0+AKPjLBsGS/DHW89CKjwHNLyTH1jFLPMI2M0sgozYwCw1n6DSajtKBT6c8m8NlO/3go
+0ICE1z6RSVrqs7nvs2/AAAA//8DAFBLAwQUAAYACAAAACEAnGZGQbsAAAAkAQAAKgAAAGNsaXBi
b2FyZC9kcmF3aW5ncy9fcmVscy9kcmF3aW5nMS54bWwucmVsc4SPzQrCMBCE74LvEPZu0noQkSa9
iNCr1AcIyTYtNj8kUezbG+hFQfCyMLPsN7NN+7IzeWJMk3ccaloBQae8npzhcOsvuyOQlKXTcvYO
OSyYoBXbTXPFWeZylMYpJFIoLnEYcw4nxpIa0cpEfUBXNoOPVuYio2FBqrs0yPZVdWDxkwHii0k6
zSF2ugbSL6Ek/2f7YZgUnr16WHT5RwTLpRcWoIwGMwdKV2edNS1dgYmGff0m3gAAAP//AwBQSwEC
LQAUAAYACAAAACEAu+VIlAUBAAAeAgAAEwAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAW0NvbnRlbnRfVHlwZXNd
LnhtbFBLAQItABQABgAIAAAAIQCtMD/xwQAAADIBAAALAAAAAAAAAAAAAAAAADYBAABfcmVscy8u
cmVsc1BLAQItABQABgAIAAAAIQDGxmi0FwMAAMQGAAAfAAAAAAAAAAAAAAAAACACAABjbGlwYm9h
cmQvZHJhd2luZ3MvZHJhd2luZzEueG1sUEsBAi0AFAAGAAgAAAAhAJxOXiHiBgAAOhwAABoAAAAA
AAAAAAAAAAAAdAUAAGNsaXBib2FyZC90aGVtZS90aGVtZTEueG1sUEsBAi0AFAAGAAgAAAAhAJxm
RkG7AAAAJAEAACoAAAAAAAAAAAAAAAAAjgwAAGNsaXBib2FyZC9kcmF3aW5ncy9fcmVscy9kcmF3
aW5nMS54bWwucmVsc1BLBQYAAAAABQAFAGcBAACRDQAAAAA=
" filled="f" stroked="f">
<o:lock v:ext="edit" aspectratio="t"/>
<w:wrap type="none"/>
<w:anchorlock/>
</v:rect><![endif]--><!--[if gte vml 1]><v:shapetype id="_x0000_t75"
coordsize="21600,21600" o:spt="75" o:preferrelative="t" path="m@4@5l@4@11@9@11@9@5xe"
filled="f" stroked="f">
<v:stroke joinstyle="miter"/>
<v:formulas>
<v:f eqn="if lineDrawn pixelLineWidth 0"/>
<v:f eqn="sum @0 1 0"/>
<v:f eqn="sum 0 0 @1"/>
<v:f eqn="prod @2 1 2"/>
<v:f eqn="prod @3 21600 pixelWidth"/>
<v:f eqn="prod @3 21600 pixelHeight"/>
<v:f eqn="sum @0 0 1"/>
<v:f eqn="prod @6 1 2"/>
<v:f eqn="prod @7 21600 pixelWidth"/>
<v:f eqn="sum @8 21600 0"/>
<v:f eqn="prod @7 21600 pixelHeight"/>
<v:f eqn="sum @10 21600 0"/>
</v:formulas>
<v:path o:extrusionok="f" gradientshapeok="t" o:connecttype="rect"/>
<o:lock v:ext="edit" aspectratio="t"/>
</v:shapetype><![endif]--><!--[if mso & !supportInlineShapes & supportFields]><v:shape
id="_x0000_i1026" type="#_x0000_t75" style='width:23.9pt;height:23.9pt'>
<v:imagedata croptop="-65520f" cropbottom="65520f"/>
</v:shape><span style='mso-element:field-end'></span><![endif]--><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;"><o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15.0pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; text-align: justify;"><span style="font-family: Arial, "sans-serif"; font-size: 10pt;">Vượt qua biên giới là một trải nghiệm
căng thẳng, nhưng sự căng thẳng là gấp bội khi ta vượt qua biên giới ở những
khu vực dựng rào bằng bê tông, như hầu hết những người từ bên ngoài tới đây vẫn
phải đi qua. Đây là những khu vực được bố trí cạnh các vùng đô thị nhằm ngăn chặn
các tay bắn tỉa nã súng từ các tòa nhà cao tầng. Phần lớn phần còn lại của ranh
giới dài 708 kilômét này là một hàng rào.</span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15.0pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; text-align: justify;"><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;">Bất chấp thực tế là chỉ có 3% “rào chắn
ngăn cách” giữa Israel và Bờ Tây của Palestine là bằng bê tông, nó thường được
gọi là “Bức tường”. Tại sao? Vì 3% đó thu hút sự chú ý về mặt thị giác hơn nhiều
so với 97% còn lại. Chẳng đoàn quay phim hay phóng viên ảnh nào lại sử dụng một
hàng rào dây thép gai làm phông nền khi ta có một rào chắn bê tông cao 8 mét với
các tháp canh và phủ kín tranh vẽ graffiti để có thể tập trung góc máy vào? Điều
này là dễ hiểu vì những lý do của mối quan tâm mang tính người, và vì tác động
thị giác của sự trần trụi nơi bức tường, và những gì nó nói lên về cuộc xung đột
và sự chia rẽ. Dù cho rào chắn có được gọi là gì, nó vẫn là tượng đài cho một
trong những bất đồng khó xử lý nhất trên thế giới.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15.0pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; text-align: justify;"><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;">Từ “nan giải<b style="mso-bidi-font-weight: normal;"><sup><span style="color: #0070c0;">[2]</span></sup></b>” sẽ là một mô tả
đúng với tình hình, dù nó còn phụ thuộc vào định nghĩa của bạn, trong khi một số
nguồn tài liệu định nghĩa nó là “khó kiểm soát hay khó xử lý” thì những nguồn
khác, chẳng hạn như từ điển Cambridge, cho rằng từ đó là rất khó hay không thể
kiểm soát, quản lý hay giải quyết”. Trong bối cảnh đó, từ này sai, vì trong khi
câu đố hóc búa Palestine/ Israel chắc chắn là một câu đố khó, nó không phải là
không thể kiểm soát. Và trong khi đó, có thể nó không phải là một câu đố mà
chúng ta có thể giải đáp được trong tương lai trước mắt, người Israel đã “quản
lý” nó hàng thập niên. Trong thời đại mới của những bức tường, họ có thể chủ yếu
là kiềm chế được những địch thủ của họ.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15.0pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; text-align: justify;"><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;">Ở những phần bê tông, nghệ sĩ cổ động
người Anh Banksy<b style="mso-bidi-font-weight: normal;"><sup><span style="color: #0070c0;">[3]</span></sup></b> đã tận dụng sự gần gũi kỳ lạ của
bức tường với đời sống thường nhật. Trong vài năm, ông đã vẽ các bức tranh tường
bên phía Palestine. Một số bức giờ đã nổi tiếng: một bé gái lục soát một binh
sĩ Lực lượng Phòng vệ Israel (IDF) tìm vũ khí, một con bồ câu trắng mặc áo chống
đạn, một bé gái được bong bóng bay mang qua bức tường. Có một câu chuyện (có lẽ
là ngụy tác) kể rằng một người đàn ông Palestine đã nói với nghệ sĩ rằng ông đã
làm bức tường trở nên đẹp đẽ. Banksy cảm ơn ông, để rồi được nghe, “Chúng tôi
không muốn nó đẹp đẽ. Chúng tôi ghét bức tường này. Cút về nhà đi.”<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15.0pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; text-align: justify;"><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;">Một hình ảnh kém “đẹp đẽ” hơn thường
có thể thấy trên một số đoạn của bức tường là hình ảnh Handala, một cậu bé tị nạn
chân trần mười tuổi cô độc. Handala, đầu tiên do họa sĩ quá cố người Palestine
Naji al-Ali<b style="mso-bidi-font-weight: normal;"><sup><span style="color: #0070c0;">[4]</span></sup></b> vẽ,
thường quay lưng lại với chúng ta - hàm ý cậu sẽ không quay mặt lại cho tới khi
có công lý cho người Palestine. Bản thân al-Ali, người cũng chỉ trích giới lãnh
đạo Ả Rập, đã ra đi và không bao giờ trở lại Palestine. Ông bị bắn vào mặt ở
London vào tháng Bảy năm 1987 và qua đời năm tuần sau đó. Một người đàn ông
Palestine mà cảnh sát Anh nói là thành viên của Tổ chức Giải phóng Palestine
(PLO) đã bị bắt liên quan tới vụ ám sát, nhưng không bao giờ bị truy tố.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15.0pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; text-align: justify;"><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;">Nhớ lại al-Ali và Handala, tôi nhớ đến
một người bạn Palestine ở London. Anh quê ở Bethlehem nhưng ra đi vào cuối những
năm 1980, và nói anh sẽ không “quay đầu”, có nghĩa là không quay lại. “Tôi
không thể đối mặt với việc đi qua các điểm kiểm soát của Israel để về chính thành
phố quê hương,” anh nói với tôi. “Như thế sẽ giống như chấp nhận quyền hành của
họ.”<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15.0pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; text-align: justify;"><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;">Tuy nhiên, Banksy đã trở lại, và có
thêm một số bước tiến xa hơn nữa. Để đánh dấu kỷ niệm 100 năm Tuyên bố Balfour
1917, vốn hứa hẹn với người Do Thái một quê hương ở vùng khi đó được gọi là
Palestine, ông khai trương “khách sạn Úp Mặt Vào Tường” ở Bờ Tây. Cả mười phòng
ngủ đều quay vào bức tường, cách đó hơn 3,6 mét bên kia con đường. Banksy nói
khách sạn đó có “view tệ hại nhất trong mọi khách sạn trên thế giới”, nhưng nó
“nhiệt tình chào đón mọi người từ mọi phía của cuộc xung đột và trên toàn thế
giới”. Nó đã trở thành một cảnh tượng mà nhiều du khách tới Bethlehem giờ muốn
nhìn thấy, tạo ra điều mà những người chỉ trích mô tả là một phiên bản của “du
lịch ở vùng xung đột”; nhưng những người ủng hộ nói nó có vai trò trong việc
xây dựng những cầu nối giữa Palestine và thế giới bên ngoài. Dẫu vậy, những
chuyến du lịch Banksy, những đồ lưu niệm Banksy và ảnh tự chụp với tranh của
Banksy giờ là nghi thức bắt buộc với nhiều du khách tới thăm nơi Jesus ra đời.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15.0pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; text-align: justify;"><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;">Ở khách sạn có một mái hiên họp để ghế
và bàn nơi đồ uống được phục vụ cho những du khách đã phiêu lưu ra khỏi những
khu di tích lịch sử Kitô giáo quen thuộc. Từ hàng hiên bạn có thể đọc được chữ
graffiti trên tường, từ dòng chữ lạ thường “Hãy tạo ra món sốt hummus, không phải
những bức tường” cho tới hy vọng “Chúa sẽ phá hủy bức tường này” tới những dấu
thập ngoặc tạo thành hình dáng ngôi sao David<b style="mso-bidi-font-weight: normal;"><sup><span style="color: #0070c0;">[5]</span></sup></b>. Nội thất khách sạn
được trang hoàng với những biểu tượng của phong trào kháng chiến Palestine chống
lại sự cai trị của Israel, chẳng hạn như những chiếc ná và những máy quay an
ninh bị phá hỏng. Phòng ngủ có các bức tranh tường của Banksy, bao gồm tranh một
binh lính Israel và một người biểu tình Palestine đang có trận đánh nhau bằng gối.
Ở tầng dưới là một bảo tàng nhỏ phác thảo lịch sử cuộc xung đột, và ở lối vào của
nó là một mô hình bằng người thật nhà ngoại giao người Anh Arthur Balfour<b style="mso-bidi-font-weight: normal;"><sup><span style="color: #0070c0;">[6]</span></sup></b>.
Khi ta nhấn vào một nút, cánh tay phải gắn mô tơ của ông sẽ bắt đầu di chuyển như
thể ông đang ký bản tuyên bố nổi tiếng của ông.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15.0pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; text-align: justify;"><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;">Tuy nhiên, điều còn thiếu trong tác phẩm
nghệ thuật là bất cứ thứ gì mô tả lý lẽ của Israel đáp lại điều xấu xí trần trụi
đối diện với khách sạn. Không có chỗ trên con đường hẹp dành cho một mô tả mang
tính nghệ thuật hình ảnh một chiếc xe buýt của Israel bị nổ tung, mặt khác, nghệ
thuật không bị yêu cầu phải trung lập.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15.0pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; text-align: justify;"><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;">Nhưng trên bức tường, một mảng
graffiti, có lẽ không cố ý, gợi ra một khía cạnh của quan điểm từ phía bên kia
về việc bức tường đang “quản lý” tình hình, chứ không giải quyết nó: “Có thể bức
tường này xử lý hiện tại, nhưng nó không có tương lai.” Trong chính trị, hiện tại
thường quan trọng hơn tương lai, nhất là khi bạn muốn đắc cử.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15.0pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; text-align: justify;"><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;">Tại sao bức tường tồn tại, và nó đạt
được gì, là một vấn đề gây tranh cãi. Nhưng đồng thời, biên giới giữa hai nước
đã là một vấn đề tranh cãi dữ dội kể từ khi Israel lập quốc, bắt đầu với cuộc
chiến tranh Ả Rập Israel vào năm 1948. Vào cuối cuộc xung đột đó, một lệnh ngừng
bắn được thiết lập, dưới dạng đường biên giới Xanh<b style="mso-bidi-font-weight: normal;"><sup><span style="color: #0070c0;">[7]</span></sup></b>. Nhưng vào năm
1967, trong chiến tranh Sáu ngày, Israel chiếm Bờ Tây và dải Gaza, cũng như
thâu tóm vùng Sinai và cao nguyên Golan. Sau hai thập kỷ sống dưới sự cai trị của
Israel, nỗi thất vọng và giận dữ của người Palestine đã lan tràn khắp lãnh thổ
Palestine, dẫn tới những cuộc nổi dậy và biểu tình bạo lực trong phong trào
Intifada lần thứ nhất (1987-93). “Intifada” có gốc từ từ tiếng Ả Rập <i>nafada</i>,
có nghĩa là thoát khỏi, và trong cảnh huống này được dịch là tự do trước sự đàn
áp. Sau một số năm hòa bình mong manh, trong đó Israel tiếp tục chiếm đóng dải
Gaza, cuộc tranh chấp đất đai đã hàng thập kỷ lại bùng nổ thành bạo lực kéo dài
một lần nữa vào năm 2000, và ngay khi phong trào Intifada lần thứ hai nổ ra, bức
tường bắt đầu mọc lên.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15.0pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; text-align: justify;"><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;">Quan điểm của Palestine là ranh giới
này là cái cớ để chiếm đóng đất đai và để tạo ra “sự đã rồi”, tạo ra một đường
biên khả dĩ cho giải pháp hai nhà nước, nhưng theo quy định của Israel, điều sẽ
khiến Palestine mất ít nhất 10% đất đai ở Bờ Tây, bởi vị trí của bức tường hiện
tại nằm rất sâu bên trong lãnh thổ Palestine. Israel dẫn những lý do về mặt địa
hình cho việc xây bức tường. nhưng ở một số khu vực nhất định, nó vươn ra về
phía đông biên giới Xanh, bao lấy các khu định cư Do Thái<b style="mso-bidi-font-weight: normal;"><sup><span style="color: #0070c0;">[8]</span></sup></b>.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15.0pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; text-align: justify;"><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;">Có khoảng 400.000 người Do Thái sống ở
Bờ Tây. Từ “khu định cư” lẽ ra chỉ những lán trại nhỏ, có thể là nằm trên các
ngọn đồi khô cằn, đầy gió. Tuy nhiên, dù nhiều khu định cư đã khởi đầu như thế,
một số khu phát triển thành những thị trấn đầy đủ với tòa thị chính, siêu thị
và trường học. Những con đường kết nối chúng lại với nhau và với Israel, khiến
người Palestine gặp nhiều khó khăn khi di chuyển ở Bờ Tây hay duy trì những
vùng lãnh thổ rộng lớn không ngắt quãng. Giờ đây cũng có hơn 200.000 người Do
Thái sống ở Đông Jerusalem, mà Israel đã sáp nhập vào năm 1967, nhưng lại là
vùng người Palestine tuyên bố là thủ đô của nhà nước Palestine tương lai. Người
Do Thái Israel có xu hướng nghĩ tới Đông Jerusalem và Bờ Tây như những thực thể
tách rời, trong tâm trí người Palestine thì không có sự chia tách đó.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15.0pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; text-align: justify;"><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;">Vấn đề khu định cư chia rẽ ý kiến dư
luận ở Israel, và luôn có một cuộc tranh cãi dữ dội về sự khôn ngoan, hợp pháp
và tính đạo đức trong sự tồn tại của chúng. Những người định cư Do Thái sùng đạo
tuyên bố họ có thể sống ở Bờ Tây vì đó là một phần của Israel cổ đại và là vùng
đã được hứa trao cho họ trong Thánh Kinh. Những người định cư thế tục lập luận
rằng Israel đã giành lấy lãnh thổ đó từ Jordan, nước sau đó đã từ bỏ tuyên bố của
họ về quyền chiếm đóng vùng đất này, và bởi thế sự hiện diện của họ không phải
là bất hợp pháp - một quan điểm không được cộng đồng quốc tế chia sẻ.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15.0pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; text-align: justify;"><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;">“Hãy nhìn những bức tường đó mà xem!”
một người bạn Palestine tham gia hoạt động xã hội dân sự không muốn được nêu
tên, nói. “Chúng thật đáng ghê tởm! Chúng đều thuộc về một kế hoạch ăn cướp đất
đai. Họ di chuyển bức tường hàng trăm mét vào trong đất đai của Palestine để
sau này họ có thể nói chúng tôi phải thương lượng lại dù từ đầu tới cuối đó là
của chúng tôi.”<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15.0pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; text-align: justify;"><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;">Vào lúc chúng tôi lái xe dọc theo bức
tường, anh làm cử chỉ đầy giận dữ về những vùng của Palestine, vốn một thời đầy
những cây ô liu, giờ bị nhổ lên để tạo ra một vùng đất hoang mà anh sợ rằng một
ngày sẽ là lãnh thổ của Israel. “Họ đã luôn luôn làm thế,” anh nói. “Tạo ra điều
mà họ gọi là <i>thực tế trên thực địa</i> [facts on the ground],
nhưng đó là thực tế của họ, và thực địa là của chúng tôi.”<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15.0pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; text-align: justify;"><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;">Trong khi đó, những người Israel có
quan điểm rất khác về bức tường: ngay cả những hình graffiti và tranh vẽ ở bên
phía họ tại đường ranh giới cũng kể một câu chuyện khác. Một số tranh là chống
Palestine và lập luận bảo vệ cho sự cần thiết của bức tường, một số là thân
Palestine và mô tả nỗi thống khổ của họ, nhưng rất nhiều tranh đơn giản chỉ là
những hình ảnh phong cảnh được thiết kế để khiến cho bức tường trở nên “vô
hình” - và quả thật nó là như thế với đa số dân chúng Israel. Hầu hết những người
sống ở Israel không có mấy lý do để tới gần nó, hay đi qua nó. Phần lớn không
đi tới các khu định cư Do Thái bên trong Bờ Tây, và với những người định cư đi
đi về về thì đó chỉ là một phần của vùng lãnh thổ xa xôi mà họ được ưu tiên đi
qua.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15.0pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; text-align: justify;"><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;">Phần lớn người Israel ủng hộ bức tường,
và tin rằng nó có tác động tích cực. Chính quyền Israel chỉ ra rằng trong ba
năm trước khi bức tường mọc lên, hàng loạt vụ đánh bom tự sát và tấn công từ
phía Palestine đã khiến hàng trăm người Israel thiệt mạng. Có thời điểm những kẻ
chế tạo bom và đánh bom hoạt động tự do bên ngoài những thị trấn ở Bờ Tây vốn
cách các mục tiêu không tới một giờ lái xe, như Tel Aviv, Netanya và Jerusalem.
Trong ba năm sau khi giai đoạn một của bức tường hoàn tất, chỉ hơn sáu mươi người
Israel bị giết. Đó là sự biện minh của Israel cho bức tường - nó đơn giản là một
biện pháp an ninh được thiết kế để chấm dứt những vụ giết chóc bạo lực. Có một
thiểu số phản đối nó; họ coi ranh giới đó - và đặc biệt là con đường hiện tại của
nó - là một trở ngại để đạt được một giải pháp lâu dài, hòa bình với người
Palestine. Phần lớn họ ở phe cánh tả trong nền chính trị Israel và họ có thể rất
lớn tiếng trong những cuộc biểu tình, nhưng ngay cả trong phe cánh tả họ cũng
là thiểu số. Với những vụ giết chóc thường dân ở mức tương đối thấp, nhiều người
Israel đã rút lui về mặt tâm lý ra đằng sau rào chắn đó. Họ còn nhiều vấn đề
khác, và những sự chia rẽ khác cần phải đối phó, và kinh tế học của “sự an toàn
đằng sau bức tường” đôi khi chiến thắng cả nỗi lo an ninh trong các cuộc thăm
dò những mối lo lắng của toàn quốc.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15.0pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; text-align: justify;"><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;">David Kornbluth, một trong những nhà
ngoại giao lỗi lạc nhất của Israel, giờ đã nghỉ hưu, tin ở giải pháp hai nhà nước
và nói ông “cảm thương cho cảnh ngộ của người Palestine”, nhưng khi nói tới
ranh giới an ninh, ông có một quan điểm sáng tỏ, thẳng thừng, trực tiếp và
không nhượng bộ, được nhiều người lặp lại: “Bức tường là một thành công lớn. Nó
ngăn chặn những kẻ đánh bom tự sát giết chóc. Sẽ không có một ranh giới an ninh
nào nếu như điều đó là không cần thiết. Chi phí cho nó rất lớn; không ai muốn
nó, phe cánh tả, đảng cầm quyền đều không muốn. Theo ý tôi, những rắc rối không
may, không mong muốn đối với người Palestine không cân bằng được với tác dụng
ngăn chặn việc giết chóc mà ranh giới đó đã mang lại. Tất nhiên tôi cảm thương
cho cảnh ngộ của họ, nhưng điều đó không liên quan gì tới việc họ tìm cách giết
hàng trăm thường dân của chúng tôi.” Tôi nhắc ông rằng những người chống lại
ranh giới đó coi nó là một biểu tượng của sự áp bức và quyền lực của kẻ áp bức.
“Nó không liên quan gì tới biểu tượng của quyền lực hay sự áp bức, nếu là thế
thì chúng tôi đã dựng nó lên từ năm 1967. Nó ở đó để trả lời cho một nhu cầu thực
tế.”<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15.0pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; text-align: justify;"><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;">Theo một nghĩa nào đó, bức tường đã
đưa tư tưởng của Ze’ev (Vladimir) Jabotinsky (1880-1940) và lý thuyết của ông về
“bức tường sắt” vào thực tế. Jabotinsky là một nhà lý luận của cộng đồng Do
Thái thời tiền độc lập tại Palestine. Ông là kiến trúc sư chính của chiến lược
đối phó với người Ả Rập, những người phản đối quyết liệt việc thành lập nhà nước
Israel, từ một vị thế với sức mạnh quân sự không thể bị tấn công. Một khi phía Ả
Rập đã nhận ra rằng họ không thể tiêu diệt Israel, ông lập luận, chỉ khi đó họ
mới chịu tới bàn đàm phán và các thỏa thuận mới đạt được. “Tôi hy vọng và tin
tưởng.” Jabotinsky tuyên bố, “rằng chúng ta sẽ đưa ra cho họ những bảo đảm làm
hài lòng họ và cả hai dân tộc sẽ sống trong hòa bình như những láng giềng tốt.
Nhưng cách duy nhất để đạt được một thỏa thuận như thế là qua bức tường sắt.”<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15.0pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; text-align: justify;"><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;">Vào lúc rào chắn dần bao quanh Bờ Tây,
những vụ tấn công đánh bom tự sát và nổ súng ở Israel đã giảm mạnh, và chính
quyền Israel nói có sự tương quan trực tiếp giữa rào chắn và số liệu thống kê đó;
tuy nhiên, những người chỉ trích không đồng ý. Họ lập luận rằng bức tường được
xây lên cùng lúc với việc những kẻ thù của Israel đã chủ động giảm nhịp độ các
vụ tấn công, bởi họ quyết định rằng các vụ đánh bom tự sát gây hại cho sứ mệnh
của họ trong mắt thế giới bên ngoài, và rằng chúng không đáng bởi những tổn thất
quá lớn cho họ khi Israel đáp trả. Fawaz Gerges, giáo sư quan hệ quốc tế ở Trường
Kinh tế học London, tin điều đó: “Hamas và các nhóm Palestine khác đã ra quyết
định có ý thức ngưng tiến hành các cuộc tấn công trong lãnh thổ Israel vì các bất
lợi về chính trị và chiến lược.”<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15.0pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; text-align: justify;"><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;">Dẫu vậy, Israel vẫn cho rằng bức tường
đóng một vai trò tối quan trọng trong an ninh quốc gia, cùng các rào chắn khác
mà họ đã dựng lên để duy trì sự kiểm soát với biên giới. Ngoài bức tường ở Bờ
Tây, họ đã xây một rào chắn an ninh nữa ở biên giới với dải Gaza; bắt đầu từ
năm 1994, rào chắn này dài khoảng 64 kilômét. Cũng có một hàng rào dài khoảng
244 kilômét chạy dọc biên giới Ai Cập-Israel, hoàn tất năm 2013, ngăn chặn người
nhập cư bất hợp pháp từ nhiều nước châu Phi. Từ năm 2000 tới 2012, gần 50.000
người châu Phi, chủ yếu từ Sudan, Eritrea và Ethiopia, đã vượt qua biên giới
sau những hành trình rất hung hiểm, thường bị các toán tuần tra biên phòng của
Ai Cập bắn bỏ. Hầu hết định cư ở Israel vì những rào cản pháp lý với việc trục
xuất họ, và việc các nước châu Phi không muốn nhận họ lại. Một hàng rào thứ tư,
ít được biết đến hơn, là hàng rào được xây dọc biên giới với Syria sau khi nước
này rơi vào nội chiến. Với nhiều nhóm Hồi giáo jihad, chẳng hạn như Mặt trận
Nusra và Nhà nước Hồi giáo (IS), đang tiến gần lại biên giới ở cao nguyên Golan
bên phía Syria, Israel lại một lần nữa bắt đầu dựng lên những phòng tuyến của họ.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15.0pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; text-align: justify;"><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;">Vậy, nếu Israel chắc chắn rằng những bức
tường đó có vai trò trong việc giảm bạo lực, thì chúng giờ có phải là những cấu
trúc vĩnh viễn không? Đó là một vấn đề gây chia rẽ, nhưng nhiều người không coi
chúng là một giải pháp lâu dài cho những vấn đề trong vùng, mà chỉ là một bước
đi hướng tới đó, và nói chúng chỉ nên là một giải pháp tạm thời. Ông Kornbluth,
một trong những nhà ngoại giao đã tham gia vào hoạch định ranh giới đó, nói,
“Giải pháp cuối cùng phải đi theo nhiều giai đoạn… Tôi nghĩ bức tường sẽ bị phá
bỏ, và nó không nhất thiết nằm trên bất kỳ đường biên giới nào sau này, mục
đích của nó không phải là thế, mục đích của nó là để giảm mạnh tấn công khủng bố…
nó có thể sẽ bị phá bỏ nhanh như khi nó mọc lên vậy, tôi thấy điều đó thật rõ
ràng.” Để điều đó xảy ra, sẽ cần sự nhất trí không chỉ giữa hai phía, mà trong
nội bộ hai phía nữa - và cả hai giờ đều đang chia rẽ sâu sắc.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: center;"><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;">* * *<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15.0pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; text-align: justify;"><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;">Israel là một quốc gia tiêu biểu cho
khái niệm chia rẽ theo nhiều nghĩa, với những người rất khác nhau sống cạnh
nhau - hay trong một số trường hợp, không thể sống cạnh nhau.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15.0pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; text-align: justify;"><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;">Israel là một quốc gia mới, một nồi lẩu
thập cẩm. Đó là một đất nước nhỏ với dân số 8,6 triệu người, nhưng những người
đó có xuất thân từ các sắc tộc rất khác nhau. Lấy ví dụ, có một số lớn người
Nga, hơn một triệu người như thế đã tới Israel vào những năm 1990 khi dân số nước
này mới là năm triệu. Điều phản ánh nhiều rạn nứt trong xã hội Israel, đó là nền
chính trị của nước này rất chia rẽ - chia rẽ hơn so với hầu hết các nền dân chủ
- với các đảng chính trị cánh tả, các đảng cánh hữu, các đảng Ả Rập và các đảng
tôn giáo, và những chia rẽ nhỏ hơn nữa trong từng hạng mục đó.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15.0pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; text-align: justify;"><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;">Cuộc tổng điều tra dân số đầu tiên của
Israel diễn ra năm 1948, năm mà nhà nước Israel tuyên bố thành lập. Khi đó, 86%
tổng dân số là người Do Thái, 9% Hồi giáo, 3% Kitô giáo và 1% Druze<b style="mso-bidi-font-weight: normal;"><sup><span style="color: #0070c0;">[9]</span></sup></b>.
Tới cuộc tổng điều tra dân số năm 2014, dân số Hồi giáo đã tăng gần gấp đôi lên
16,9%, người Druze 2%, trong khi tỷ lệ dân Do Thái đã giảm xuống còn 75% và
Kitô giáo còn 2%. Bốn phần trăm còn lại là từ rất nhiều nhóm thiểu số khác.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15.0pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; text-align: justify;"><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;">Tuy nhiên, ngay cả trong đa số Do Thái
giáo cũng có những chia rẽ sâu sắc. Hầu hết họ rơi vào một trong hai nhánh -
Ashkenazi hoặc Sephardi. Tất cả cuối cùng đều quy nguồn gốc của họ về thời kỳ
Israel trước khi các bộ lạc bị người La Mã truy bức phải tỏa đi khắp nơi, nhưng
người Ashkenazi thường có da sáng hơn, và nguồn gốc gần đây hơn của họ là châu
Âu. Người Sephardi được đặt tên theo từ tiếng Hebrew dùng để chỉ Tây Ban Nha
- <i>Sepharad</i> - và chủ yếu có nguồn gốc từ hàng trăm nghìn người
Do Thái đã bị ép buộc rời các nước Ả Rập sau khi nhà nước Israel tuyên bố độc lập
vào năm 1948.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15.0pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; text-align: justify;"><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;">Người Ashkenazi có xu hướng là giới
tinh hoa, chiếm số đông trong giới chính trị và kinh doanh kể từ khi nhà nước
ra đời, một phần vì quá nhiều người họ có học hành tử tế, và một phần vì họ đã
tới Israel từ cuối thế kỷ 19 và đầu thế kỷ 20, nhiều thập niên trước khi người
Sephardi bỏ chạy khỏi những cuộc tàn sát của người Ả Rập. Tuy nhiên, trong những
năm gần đây, người Sephardi đã gia tăng ảnh hưởng, và các đảng mang tính tôn
giáo của họ thường đóng vai trò cân bằng quyền lực và bởi thế được mời vào các
chính phủ liên minh. Không có nhiều khác biệt về thực hành tôn giáo giữa hai hệ
phái, nhưng những khác biệt về văn hóa và chính trị chịu ảnh hưởng từ xuất thân
Trung Đông và châu Âu của họ có nghĩa là: trong khi hôn nhân chéo giữa hai hệ
phái là không hiếm, nhưng đó vẫn không phải là chuyện bình thường. Khi nói về
văn hóa, người Sephardi nghiêng hơn về Trung Đông trong cả âm nhạc và các lựa
chọn ẩm thực, trong khi thực đơn của người Ashkenazi bám vào cội rễ Do Thái
Đông Âu.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15.0pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; text-align: justify;"><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;">Dù là Ashkenazi hay Sephardi, còn một
sự chia rẽ tôn giáo khác, gay gắt hơn trong dân cư Do Thái: chia rẽ giữa những
người thế tục (49%), nệ truyền thống (29%), sùng đạo (13%) và Do Thái Chính thống
cực đoan (9%) - còn gọi là Haredi, những người run rẩy vì kính sợ Chúa. Trong
những sự phân loại này, đa số vẫn liệt kê tôn giáo của họ là Do Thái giáo: 87%
những người thế tục vẫn dự lễ Vượt qua, và một nửa nói họ thắp nến vào các tối
thứ Sáu<b style="mso-bidi-font-weight: normal;"><sup><span style="color: #0070c0;">[10]</span></sup></b>.
Nhưng có nhiều khác biệt rõ ràng giữa họ có thể quan sát được khắp xã hội.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15.0pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; text-align: justify;"><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;">Tất cả những nhóm này chung sống trong
một quốc gia nhỏ bé và nói cùng một ngôn ngữ, nhưng họ hiếm khi tương tác về mặt
xã hội. Thật ra, nhiều khu dân cư được chia ra theo những lằn ranh này, và hiện
giờ có những vùng ở Jerusalem, những vùng ở Tel Aviv và các thành phố khác, nơi
cả khu vực gần như chỉ toàn người thế tục hoặc sùng đạo. Hôn nhân chéo giữa hai
nhóm này là rất hiếm. Nhiều người Do Thái thế tục nói họ không thoải mái với ý
tưởng một đứa con của họ lấy một người Haredi cũng ngang với việc lấy một người
Kitô giáo. Con cái họ có lẽ đã được giáo dục ở các định chế tách biệt - người
Haredi ở những trường Haredi vẫn còn phân chia giới tính của họ, còn người thế
tục học ở các trường phi tôn giáo.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15.0pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; text-align: justify;"><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;">Có những khu pha trộn tôn giáo/thế tục
ở các vùng đô thị, nhưng ngay cả ở đây ta vẫn có thể nhận ra chỉ trong tích tắc
ai là người Chính thống và ai không phải. Ngay cả kiểu mũ kippah<b style="mso-bidi-font-weight: normal;"><sup><span style="color: #0070c0;">[11]</span></sup></b> mà
những người đàn ông sùng đạo đội cũng nói lên điều gì đó về các đức tin của họ.
Lấy ví dụ, để nhận dạng thì nhiều người định cư ở Bờ Tây đã giữ thói quen đội
mũ kippah đan bằng len, lớn hơn so với mũ bằng nỉ của người Chính thống hiện đại
và một số người Haredi. Người sành sỏi những chuyện này có thể nói được một người
Haredi đang theo vị giáo sĩ [thầy rabbi] Do Thái nào từ kiểu cách chiếc mũ lông
mà ông ta đội. Những người cực kỳ sùng đạo và những người thế tục, mặt khác, gần
như vô hình với nhau. Đó là một con đường hai chiều. Người đàn ông Haredi với một
chiếc mũ lông, những lọn tóc mai, bít tất dài trắng, mặc lên người bộ đồ mà người
ngoài thấy giống một áo chùm, sẽ không hỏi đường một phụ nữ thế tục, và ngược lại.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15.0pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; text-align: justify;"><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;">Sự khác biệt giữa các nhóm này là rõ
ràng về cả phương diện kinh tế nữa. Nền kinh tế Israel khá phát triển so với hầu
hết các nước, nhưng sự thịnh vượng của họ được phân phối rất bất bình đẳng và
khoảng cách giữa các nhóm đang mở rộng. Nghèo khổ là chuyện phổ biến - cứ năm
người Israel thì một người sống trong hộ gia đình với thu nhập thấp hơn một nửa
so với thu nhập bình quân toàn quốc (gấp đôi so với mức trung bình của các nước
OECD) - và người Haredi có xu hướng kém hơn trong phương diện này, vì nhiều lý
do. Các gia đình đông thành viên góp phần vào mức nghèo khó, và người Haredi có
xu hướng có nhiều con hơn so với người Chính thống và thế tục hiện đại. Trong
cuộc thăm dò của Trung tâm Nghiên cứu Pew, 28% người Haredi nói họ có từ bảy
con trở lên, trong khi chỉ 1% những người thế tục có nhiều con như thế. Người
Haredi cũng nhiều khả năng thất nghiệp hơn, bởi một số lượng lớn lựa chọn
nghiên cứu kinh Torah<b style="mso-bidi-font-weight: normal;"><sup><span style="color: #0070c0;">[12]</span></sup></b> thay vì làm việc.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15.0pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; text-align: justify;"><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;">Ta có thể nhìn ra những rạn nứt này
trong xã hội Do Thái bất cứ nơi nào ta đến, dù chúng đặc biệt rõ ràng ở các di
tích tôn giáo. Xin lấy ví dụ Bức tường phía tây, bức tường chịu lực, tàn tích
còn sót lại của Ngôi đền thứ hai, vốn bị người La Mã phá hủy vào năm 702<b style="mso-bidi-font-weight: normal;"><sup><span style="color: #0070c0;">[13]</span></sup></b>.
Các học giả tôn giáo có ý kiến rất lẫn lộn về việc bức tường “thiêng liêng” tới
mức nào, vì nó không thuộc về phần bên trong ngôi đền. Dẫu vậy, không thể phủ
nhận thực tế rằng đó là nơi có tầm quan trọng lớn với gần như mọi người Do
Thái, dù có sùng đạo hay không. Phía trên đó là khu Al-Aqsa, nơi có hội đường
Viên Đỉnh<b style="mso-bidi-font-weight: normal;"><sup><span style="color: #0070c0;">[14]</span></sup></b>,
được xây vào thế kỷ 7 và được coi là địa điểm thiêng liêng thứ ba của Hồi giáo.
Người Hồi giáo Israel và Palestine, và du khách nước ngoài, được phép vào thăm
khu này, mà người Ả Rập gọi là “Cung thánh cao cả”, nhưng người Do Thái gần như
bị cấm vào, một chính sách mà chính quyền thường duy trì vì các lý do an ninh.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15.0pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; text-align: justify;"><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;">Khi tiếp cận Bức tường phía tây, bạn sẽ
ngay lập tức nhìn thấy sự chia rẽ. Một hàng rào chạy từ quảng trường tới bức tường
chia cách khoảng không gian mở với tỷ lệ một phần ba/hai phần ba. Ở phần nhỏ
hơn, bên phía tay phải, bạn nhìn thấy những phụ nữ, bên tay trái là đàn ông. Có
một vài phong trào tôn giáo ở Israel với những giáo đoàn pha trộn trong các hội
đường của họ, nhưng họ là một thiểu số nhỏ xíu và hầu như không có ảnh hưởng gì
về các vấn đề tôn giáo. Các hội đường Do Thái Chính thống nhiều quyền lực hơn,
và các giáo đoàn của họ chia ra theo giới tính, bởi thế Bức tường phía tây cũng
vậy.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15.0pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; text-align: justify;"><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;">Không phải mọi phụ nữ đều thoải mái với
tình thế đó; có một số người tin rằng họ phải được cầu nguyện thành nhóm, và
đeo khăn choàng để cầu nguyện, giống như nam giới. Điều này đã dẫn tới tranh
cãi gay gắt giữa một nhóm tên gọi Những phụ nữ của bức tường (Women of the
Wall, hay WOW), những người đã tổ chức các nghi thức tôn giáo ở khu vực đó, và
người Haredi, vốn tìm cách - thường là đầy bạo lực - ngăn chặn họ. Cuộc tranh
luận đã kéo dài được ba mươi năm, suốt từ khi khoảng một trăm phụ nữ đầu tiên cầu
nguyện ở bức tường và bị quấy rối bởi những cuộc tấn công cả bằng lời lẽ lẫn bạo
lực của đàn ông và phụ nữ Haredi. Điều đó thiết lập mô thức cho một cuộc tranh
cãi vẫn còn diễn ra ở các tòa án và ở quảng trường của Bức tường phía tây.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15.0pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; text-align: justify;"><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;">Khi WOW xuất hiện cho cuộc gặp lễ cầu
kinh hàng tháng, họ thường bị cả nam giới và phụ nữ xô đẩy và la ó, và luôn cần
tới sự bảo vệ của cảnh sát. Vào năm 2013, những chuyến xe buýt với các bích
chương ủng hộ phụ nữ đã bị đập vỡ cửa kính khi chúng đi qua những khu Do Thái
Chính thống cực đoan ở Jerusalem. Kinh Talmud<b style="mso-bidi-font-weight: normal;"><sup><span style="color: #0070c0;">[15]</span></sup></b> tuyên bố rõ
ràng là Chúa trời đã phá hủy Ngôi đền thứ hai vì sự thù hận của người Do Thái với
nhau - một sự trớ trêu mà một số người tham gia những cuộc đập phá có lẽ đã
không để ý tới.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15.0pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; text-align: justify;"><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;">Những khác biệt này trong xã hội cũng ảnh
hưởng tới không gian chính trị. Hầu hết những người thuộc nhóm thế tục chẳng hạn,
coi họ trước hết là người Israel, rồi mới là người Do Thái, hầu hết người Do
Thái Chính thống coi họ là người Do Thái trước, rồi mới là người Israel; và điều
này có thể ảnh hưởng và đánh động tới sự chia rẽ chính trị trong nước. Xét tổng
thể, những người Israel Sephardi có xu hướng thiên hữu trong chính trị, trong
khi người Ashkenazi chia rẽ hơn. Những hệ phái sùng đạo hơn có xu hướng ủng hộ
các đảng chính trị tập trung vào tôn giáo, trong khi người Haredi sẽ đơn giản bỏ
phiếu cho người nào mà giáo sĩ của họ yêu cầu. Điều này có nghĩa là các đảng
chính trị mang tính tôn giáo luôn là một thành tố trong các chính phủ liên
minh, và họ thường có các quan điểm hoàn toàn đối lập trong nhiều chủ đề then
chốt, bao gồm sự cải đạo, quân dịch, các khu định cư Bờ Tây, hôn nhân, ly dị và
sự phân tách giới tính.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15.0pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; text-align: justify;"><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;">Những đảng phái có tính tôn giáo có xu
hướng thống trị các vấn đề giáo dục và tôn giáo, chẳng hạn, và như chúng ta đã
thấy, các quan điểm của họ không nhất thiết là khớp với quan điểm của phần còn
lại trong dân chúng. Những người Chính thống cực đoan vận động không ngừng nghỉ
để duy trì quyền giám sát các hôn lễ trong địa hạt của họ, và cố gắng áp đặt,
thường một cách bạo lực, quan điểm của họ rằng không ai được lái xe trong lễ
Sabbath, nhất là ở các khu họ sinh sống - một niềm tin đôi khi được củng cố bằng
những vật cản để ngăn không cho xe hơi đi qua. Nhiều người phản đối bất cứ hình
thức nhân nhượng về lãnh thổ nào với người Palestine: trong khi 66% người Do
Thái Israel nói chung ủng hộ một giải pháp hai nhà nước cho cuộc xung đột, khoảng
60% những người bỏ phiếu cho một đảng có tính tôn giáo sẽ nghiêng hơn về kết quả
một nhà nước.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15.0pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; text-align: justify;"><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;">Trong khi đó, những người Israel thế tục
ghét cay ghét đắng thực tế là, bất chấp những cuộc chiến chính trị và pháp lý
đang diễn ra, phe Chính thống cực đoan không phải phục vụ trong quân đội, nhưng
đồng thời lại nhận được vốn tài trợ từ trung ương cho các khoản phúc lợi hỗ trợ
các cộng đồng và dự án của họ. Phe thế tục cũng sợ bị áp đảo về số lượng và bị
đẩy ra khỏi Jerusalem bởi tỷ lệ sinh trong các hệ phái sùng đạo cao hơn nhiều -
yếu tố cũng được coi là một mối đe dọa kinh tế với đất nước, bởi một tỷ lệ cao
những người Haredi thất nghiệp.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15.0pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; text-align: justify;"><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;">Bất chấp tất cả những chia rẽ “sắc tộc”
mang tính tôn giáo và giai cấp trong người Do Thái Israel, David Kornbluth nói
rằng những sự chia rẽ này, và đôi khi các lập trường đối lập nhau, che đậy một
sự đoàn kết sâu xa khi đối mặt với những mối đe dọa từ bên ngoài, khi dân chúng
thường tập hợp lại với nhau: “Israel là một quốc gia cực kỳ mạnh mẽ cố kết những
khi có chiến tranh… khi chiến tranh tới, đất nước đoàn kết. Nhiều người nói mối
đe dọa thực sự với Israel là những chia rẽ, rằng những chia rẽ đó có thể làm nó
suy sụp. Nhưng nó vẫn là một đất nước mạnh mẽ thực sự.” có thể là mạnh mẽ,
nhưng dù người Israel Do Thái có đoàn kết tới đâu, có lẽ Còn một sự chia rẽ nữa
- giữa họ và dân Ả Rập ở Israel - và sự chia rẽ này có lẽ không bao giờ khép lại
trừ khi có sự bình đẳng ở Israel và một giải pháp hai nhà nước công bằng với
người Palestine.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15.0pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; text-align: justify;"><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;">Phần lớn những người Ả Rập ở Israel, một
phần năm dân số, không muốn sống ở một nước Palestine nghèo khổ, và biết rằng,
là công dân Israel nên mức sống của họ cao hơn so với hầu hết những người Ả Rập
khác ở Trung Đông. Nhưng điều đó không có nghĩa là họ hài lòng với số phận của
mình - ngược lại thì đúng hơn. Trong khi người Ả Rập ở Israel đã tăng mạnh về số
lượng, và tỷ lệ sinh của họ cao hơn so với những láng giềng Do Thái, họ đã
không bắt kịp trong các mặt kinh tế và xã hội. Khi số lượng người tăng lên, sức
ảnh hưởng chính trị của họ có thể cũng thế, bởi họ sẽ có thể bầu ra nhiều chính
trị gia Ả Rập hơn vào Knesset (quốc hội); nhưng trong trung hạn, quyền bỏ phiếu
hạn chế của họ khó có khả năng thay đổi bối cảnh chính trị của các chính phủ ở
Israel.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15.0pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; text-align: justify;"><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;">Người Ả Rập ở Israel có tư cách công
dân đầy đủ, với các quyền xã hội và tôn giáo được pháp luật bảo đảm. Họ điều
hành các đảng chính trị, các tờ báo, và kênh truyền thông của riêng họ. Những
người Ả Rập có mặt trong Tòa án Tối cao, họ chơi cho đội tuyển bóng đá quốc
gia. Tuy nhiên, dù sống ở cùng một quốc gia với những người Israel, và có sự
bình đẳng theo pháp luật, theo nhiều cách khác, họ sống những cuộc đời tách biệt.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15.0pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; text-align: justify;"><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;">Phần lớn trẻ em Ả Rập ở Israel được
giáo dục ở các trường nói tiếng Ả Rập. Các em sống trong những ngôi làng Ả Rập,
hay nếu ở vùng đô thị, thì ở các quận Ả Rập. Haifa có lẽ là thành phố đa dạng
nhất của Israel, nhưng ngay cả ở đó, ta có thể thấy rõ sự chia tách giữa các
khu vực. Khi các em lớn lên, các em sẽ đọc báo tiếng Ả Rập và nghe đài phát
thanh tiếng Ả Rập, và thậm chí khi các em xem các chương trình truyền hình quốc
gia, các em cũng sẽ thấy những người Ả Rập không xuất hiện nhiều tương ứng. Gần
như tất cả sẽ nói trôi chảy tiếng Hebrew, nhưng sẽ chỉ sử dụng thứ tiếng đó ở
những nơi làm việc chung. Giống như những người Haredi, người Ả Rập thường xuất
hiện nhiều hơn ở đáy của kim tự tháp thu nhập, nhưng trong khi nhiều người Do
Thái Chính thống cực đoan lựa chọn không làm việc, người Ả Rập ở Israel thường
thiếu khả năng tiếp cận những công việc được trả lương cao. Tỷ lệ nghèo đói ở mức
50% với các gia đình Ả Rập, với mức cao tương tự ở người Haredi.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15.0pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; text-align: justify;"><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;">Trong nhiều thập niên, chi tiêu công
vào giáo dục cho mỗi đứa trẻ thấp hơn nhiều ở các địa phương người Ả Rập, mặc
dù một Kế hoạch năm năm ra mắt vào năm 2016 được cho là sẽ xử lý vấn đề này. Hiệu
ứng tiếp nối của các tiêu chuẩn giáo dục thấp đã góp phần vào thực tế rằng tám
trong mười thành phố nghèo nhất của Israel là các thành phố Ả Rập. Khoảng 79%
người Ả Rập ở Israel tin rằng họ bị phân biệt đối xử. Các chính quyền liên tiếp
đã cố gắng xây dựng khung pháp luật chống lại điều đó, và đã có những hạn ngạch
việc làm cho các nhóm thiểu số ở khu vực công, nhưng các hạn ngạch này hiếm khi
được đáp ứng, và pháp luật lại thiếu hiệu lực.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15.0pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; text-align: justify;"><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;">Những cộng đồng phi Do Thái cũng chia
rẽ thành nhiều nhóm tôn giáo và sắc tộc - lấy ví dụ, giữa người Hồi giáo định
cư, người Bedouin<b style="mso-bidi-font-weight: normal;"><sup><span style="color: #0070c0;">[16]</span></sup></b>, người Kitô giáo, và người theo đạo
Druze. Một số nhóm làm ăn tệ hơn những nhóm khác trong dân chúng Ả Rập: những
người theo Kitô giáo chẳng hạn, có xu hướng ở cùng đẳng cấp kinh tế - xã hội so
với người Israel Do Thái, trong khi người Bedouin là nhóm thất thế nhất trong
các nhóm dân bản xứ ở Israel. Họ cố gắng sống tách biệt với mọi người khác,
nhưng họ đang thấy ngày càng khó làm thế trong thế kỷ 21. Tranh chấp đất đai giữa
nhà nước và các bộ lạc Bedouin đã đẩy gần một nửa trong số 200.000 người
Bedouin vào cảnh sống ở “những ngôi làng không được thừa nhận”, một số không có
nước hay điện. Những ngày sống du mục lang thang của họ gần như đã chấm dứt, và
ngay cả một số ít người quả thực vẫn đang cố gắng di chuyển cùng bầy gia súc của
họ giờ chắc chắn không thể lang thang khắp vùng này như họ từng làm trước thời
có quốc gia nhà nước Do Thái nữa.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15.0pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; text-align: justify;"><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;">Trải nghiệm của người Bedouin có khác
đôi chút với phần còn lại của cộng đồng Ả Rập: vì một lẽ, họ ít gắn bó về cảm
xúc hơn với “tinh thần quốc gia”, cũng là một trong những lý do tại sao một số
người mỗi năm lại tự nguyện phục vụ trong Lực lượng phòng vệ Israel [IDF], dù họ
được miễn nghĩa vụ quân sự, giống như những người Israel Hồi giáo đồng bào của
họ. Một số người Hồi giáo Israel không phải dân Bedouin quả có xung phong phục
vụ quân đội, cùng một số người Ả Rập Israel Kitô giáo, và nhiều người Druze,
nhưng với đa số người Israel không phải Do Thái, đó là một lĩnh vực cấm kỵ. Nhiều,
có lẽ là hầu hết, những người Ả Rập Israel tự xác định họ là người Palestine.
Vì phục vụ trong IDF thường đồng nghĩa hoạt động ở Bờ Tây và các chất kiểm tra
biên giới, điều đó sẽ bị nhìn nhận là tham gia vào việc đàn áp những đồng bào Ả
Rập hay đồng bào Palestine. Nhà nước Israel sẽ không đồng ý rằng có bất cứ hình
thức đàn áp nào đang diễn ra, nhưng đủ khôn ngoan để biết rằng nghĩa vụ quân sự
bắt buộc với các công dân Ả Rập đơn giản là sẽ không có tác dụng.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15.0pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; text-align: justify;"><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;">“Tính chất Ả Rập” này chính là điều thống
nhất người Ả Rập ở cả hai bên của đường biên giới - đó là một bản sắc vượt qua
các ranh giới quốc gia - nhưng dẫu vậy, vẫn có nhiều khác biệt giữa họ. Chúng
ta thường sử dụng những mô tả đơn giản hóa thái quá, tổng quát hóa như “người
Israel”, “người Ả Rập” và “người Palestine”. Đây có thể là những từ rút gọn hữu
ích để hiểu được chính trị và địa chính trị ở mức độ vĩ mô, nhưng cào qua bề mặt
thì bạn sẽ thấy sự phức tạp, và thấy những chia rẽ vi mô tạo thành điều chúng
ta cảm nhận được là bức tranh lớn, dù là của “người Israel” hay “người
Palestine”.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15pt; margin: 0in 0.1in 10pt; text-align: center;"><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;">* * *<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15.0pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; text-align: justify;"><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;">Một khi ta băng qua các lãnh thổ
Palestine, sự chia rẽ lớn nhất là về lãnh thổ. Có rất nhiều rào cản với việc
thành lập một nhà nước Palestine duy nhất, trong đó có thực tế là có tới hai,
chứ không chỉ một, vùng lãnh thổ Palestine - Bờ Tây và dải Gaza. Khoảng cách giữa
chúng không phải là vấn đề thực sự. Nếu tất cả nhất trí, vùng lãnh thổ rộng hơn
40 kilômét của Israel có thể vượt qua bằng một đường trên cao hay đường ngầm.
Tuy nhiên, hai vùng này chia rẽ nhau không chỉ bởi địa lý,mà cả bởi chính trị
và ý thức hệ.<o:p></o:p></span></p><p class="MsoNormal" style="line-height: 15.0pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; text-align: justify;"></p><div class="separator" style="clear: both; text-align: center;"><a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEiaRknWAKCoI8C-y6LyZ4g0byAUQWWQb7Js8FRNY61FZIvTI5OkgANqeOGasJdNA53o3kx-dK9iy9efqRu5vQIkiMahiOj9FRaecaEAJUt6BEuDO0sx0BBu6GQURCv69h0sKHQYKaSGGG5zi9PHjWOsUhpBIBRKzsHwfRFRGUc15uR4QaU3-QC359LVYEY/s680/L%C3%A3nh%20th%E1%BB%95%20Israel%20%E2%80%93%20Palestine%20hi%E1%BB%87n%20nay%20(tr%C3%A1i)%20v%C3%A0%20do%20Li%C3%AAn%20H%E1%BB%A3p%20Qu%E1%BB%91c%20%C4%91%E1%BB%81%20xu%E1%BA%A5t%20n%C4%83m%201947..jpg" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" data-original-height="425" data-original-width="680" height="400" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEiaRknWAKCoI8C-y6LyZ4g0byAUQWWQb7Js8FRNY61FZIvTI5OkgANqeOGasJdNA53o3kx-dK9iy9efqRu5vQIkiMahiOj9FRaecaEAJUt6BEuDO0sx0BBu6GQURCv69h0sKHQYKaSGGG5zi9PHjWOsUhpBIBRKzsHwfRFRGUc15uR4QaU3-QC359LVYEY/w640-h400/L%C3%A3nh%20th%E1%BB%95%20Israel%20%E2%80%93%20Palestine%20hi%E1%BB%87n%20nay%20(tr%C3%A1i)%20v%C3%A0%20do%20Li%C3%AAn%20H%E1%BB%A3p%20Qu%E1%BB%91c%20%C4%91%E1%BB%81%20xu%E1%BA%A5t%20n%C4%83m%201947..jpg" width="640" /></a></div><span style="color: #999999; font-family: arial; font-size: xx-small;"><div style="text-align: center;"><i>Lãnh thổ Israel – Palestine hiện nay (trái) và do Liên Hợp Quốc đề xuất năm 1947.</i></div></span><p></p><p class="MsoNormal" style="line-height: 15.0pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; text-align: justify;"><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;">Trên lý thuyết, ngay cả nếu Israel sẵn
sàng thương lượng, họ không thể làm thế, vì người Palestine còn lâu mới nhất
trí về chủ đề này. Phong trào Fatah tương đối thế tục là lực lượng chính trị áp
đảo trong Chính quyền Dân tộc Palestine (PA), hiện cai quản 2,5 triệu người
Palestine ở Bờ Tây, và phong trào Hồi giáo cực đoan, Hamas, lãnh đạo 1,7 triệu
người ở dải Gaza; họ có ý kiến rất khác nhau về chính sách với Israel. Hamas vẫn
là một phong trào Hồi giáo, mà bất chấp việc công nhận trong Hiến chương mới của
họ vào năm 2017 về khả năng xây dựng một nhà nước Palestine dựa trên những biên
giới năm 1967, vẫn tuyên bố trong điều 20 của tài liệu đó: “Hamas bác bỏ bất cứ
giải pháp nào khác ngoài sự giải phóng trọn vẹn và đầy đủ cho Palestine, từ
sông tới biển”, ý chỉ sông Jordan và Địa Trung Hải, mà Israel nằm ở giữa. Hiến
chương mới giảm nhẹ một số ngôn ngữ chống Do Thái quá độc hại của hiến chương
ban đầu, nhưng nó không chính thức thay thế hiến chương gốc và tổ chức này tiếp
tục gắn kết với các biện pháp bạo lực để đạt được mục tiêu của họ. Họ vẫn bị hầu
hết phương tây coi là một nhóm khủng bố. Trong khi đó, Fatah là một phong trào
thế tục, ít ra là trên lý thuyết, và chính thức chấp nhận ý tưởng “hai nhà nước
cho hai dân tộc”.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15.0pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; text-align: justify;"><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;">Vào năm 2006, năm sau khi Israel rút
khỏi Gaza, Hamas đã giành chiến thắng trong các cuộc bầu cử ở Gaza và Bờ Tây,
chủ yếu vì các cử tri đã mất kiên nhẫn với sự tham nhũng lan tràn trong các
quan chức Fatah. Nhiều chính phủ hợp nhất chật vật tồn tại, với Fatah mạnh hơn ở
Bờ Tây và Hamas mạnh hơn ở Gaza, cho tới khi mọi chuyện biến thành đối đầu vào
năm 2007.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15.0pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; text-align: justify;"><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;">Hamas, tuyên bố rằng các lực lượng an
ninh trung thành với Fatah sẽ không tuân theo mệnh lệnh từ Bộ trưởng Nội vụ của
Hamas, đã thành lập một “Lực lượng thực thi” mới, lực lượng sau đó đã sát hại một
quan chức an ninh cấp cao của Fatah ở Gaza. Tổng thống Abbas<b style="mso-bidi-font-weight: normal;"><sup><span style="color: #0070c0;">[17]</span></sup></b> đã
tuyên bố Hamas là bất hợp pháp, và những vụ đụng độ bạo lực ngày càng nghiêm trọng
nổ ra, lên tới đỉnh điểm vào tháng Sáu khi các lực lượng Hamas giành quyền kiểm
soát tất cả các tòa nhà chính quyền ở Gaza và sát hại nhiều người ủng hộ Fatah.
Đấu tranh phe phái đã khiến hàng trăm người Palestine thiệt mạng trước khi các
lực lượng an ninh của Fatah bỏ chạy về phía biên giới Israel. Tổng thống Abbas
tuyên bố các diễn tiến này là một “cuộc đảo chính” và đã đàn áp các trung tâm
quyền lực của Hamas ở Bờ Tây. Bất chấp những nỗ lực lặp đi lặp lại, hai bên đã
không thể dàn hòa. Không bên nào chịu nhượng bộ quyền hành, nhưng cũng không
bên nào nhận được sự ủng hộ hoàn toàn. Vào tháng Mười năm 2017, họ ký một thỏa
thuận hòa giải, mà Tổng thống Abbas ca ngợi là một “tuyên bố chấm dứt sự chia rẽ”.
Tuy nhiên, thỏa thuận này nhanh chóng gặp khó khăn bởi cả hai phía vẫn tuyên bố
về sự chính danh của họ. Dẫu vậy, một mức độ đoàn kết nhất định là cần thiết để
bất kỳ thỏa thuận hòa bình mới nào ở Trung Đông thậm chí là có thể khởi sự.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15.0pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; text-align: justify;"><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;">Hamas, mà tên đầy đủ dịch ra là “Phong
trào kháng chiến Hồi giáo”, đã thực thi phiên bản Hồi giáo của họ ở Gaza và cố
gắng áp đảo trong mọi khía cạnh đời sống. Điều này gây xa cách với không chỉ những
người ủng hộ Fatah còn lại, mà cả một số người có xu hướng trung dung hơn trong
dân chúng. Cộng đồng Kitô giáo nhỏ bé, số lượng có lẽ không tới 3.000 người, cảm
thấy áp lực và nhiều người cố gắng tìm cách ra đi, giống như nhiều người Kitô
giáo đang mắc kẹt khắp Trung Đông.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15.0pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; text-align: justify;"><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;">Hamas đã tiếp tục bắn tên lửa không
phân biệt [quân sự, dân sự] vào các khu vực dân sự của Israel, hay đã không thể
ngăn cản các nhóm khác làm như thế. Điều này cũng gây ra chia rẽ về ý kiến giữa
những người ủng hệ điều họ nhìn nhận là một cuộc kháng chiến chống lại “sự
phong tỏa của Israel” và những người tin rằng sự trả đũa của Israel cho những
việc này khiến các hành động thách thức về cơ bản là vô nghĩa và không đáng.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15.0pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; text-align: justify;"><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;">Bất chấp việc Israel rút đi, dải Gaza
tiếp tục mắc kẹt giữa rào chắn dài khoảng 64 kilômét do Israel xây lên và một
hàng rào ở biên giới Ai Cập. Về phía tây, dân Gaza có thể nhìn ra Địa Trung Hải,
nhưng họ thường thấy ở phía xa một tàu tuần tra hoặc tàu chiến của Israel. Cũng
không có con đường nào an toàn theo hướng đó. Cả Israel và Ai Cập hạn chế việc
đi lại ra vào dải Gaza, gây ra khó khăn lớn, nhưng cả hai nhà nước lập luận rằng
họ tin Hamas và những nhóm khác sẽ mưu tính những mức độ bạo lực không thể chấp
nhận được từ Gaza nếu việc đi lại được tự do. Ai Cập lo ngại về điều này cũng
ngang với Israel vì Hamas nguyên gốc xuất phát từ phong trào Anh em Hồi giáo
(Muslim Brotherhood, tức MB) ở Ai Cập. Chính quyền do quân đội thống lĩnh ở
Cairo, đã lật đổ chính quyền MB ngắn ngủi vào năm 2013, không muốn thấy Hamas
hoạt động trong lãnh thổ của họ.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15.0pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; text-align: justify;"><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;">Israel để cho hàng trăm chuyến xe tải
chở lương thực, thuốc men, và cung cấp năng lượng vào Gaza mỗi ngày, nhưng những
chuyến nhập khẩu này bị hạn chế khi xung đột xuyên biên giới nổ ra. Hàng trăm
đường hầm buôn lậu, được xây bên dưới biên giới với Ai Cập, đảm bảo cho một thị
trường chợ đen phát triển với đủ loại hàng hóa và một lối thoát ra cho những ai
chấp nhận rủi ro đường hầm có thể sập. Tôi thậm chí đã chứng kiến một chiếc máy
cày kéo một chiếc Mercedes mới tinh đi qua đó, và những nơi trưng bày xe hơi ở
Gaza đầy xe, nhưng đây khó có thể là cơ sở cho một nền kinh tế thông thường.
Đôi khi người Israel ngăn chặn việc nhập khẩu bê tông để cố hạn chế việc xây đường
hầm, cho rằng sẽ tốt hơn cho người dân Gaza nếu số bê tông đó được dùng cho trường
học và bệnh viện. Ước tính Hamas chi khoảng 100 triệu đô la Mỹ mỗi năm cho quân
sự, trong đó 40 triệu đô la Mỹ là vào việc xây đường hầm.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15.0pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; text-align: justify;"><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;">Người Ai Cập tái gia cố hàng rào của họ
qua nhiều năm và đôi khi cho nước tràn vào ngập các đường hầm để ngăn vũ khí và
các tay súng tuồn vào Sinai, nơi thường xuyên hứng chịu các cuộc tấn công khủng
bố. Hành động của Ai Cập và Israel chống lại những đường hầm này quả có giảm khả
năng xảy ra những cuộc xâm nhập bạo lực, nhưng cũng có cái giá đối với nền kinh
tế chợ đen, mà không có nó thì những dân chúng bị mắc kẹt sẽ gặp vô vàn khó
khăn. Vào năm 2016, Israel công bố kế hoạch xây một bức tường dưới lòng đất,
sâu hơn 30 mét, để ngăn chặn các nhóm vũ trang xuất hiện từ các đường hầm tấn
công những thị trấn biên giới của Israel.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15.0pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; text-align: justify;"><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;">Mùa xuân và hè năm 2018 chứng kiến nhiều
tuần lễ bạo lực khi trong các thứ Sáu liên tiếp, hàng nghìn người Palestine đã
tìm cách tấn công hàng rào ở Gaza để chứng tỏ “quyền quay về” của họ với nơi mà
một số thành viên gia đình họ đã sống vào năm 1948 ở vùng nay là Israel.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15.0pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; text-align: justify;"><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;">Hàng chục người Palestine đã bị bắn chết
và hàng trăm người khác bị thương khi các binh sĩ Israel sử dụng đạn thật bắn
đi từ bên kia biên giới. Một số thủ lĩnh Hamas tham gia những cuộc biểu tình và
đã kêu gọi người biểu tình sẵn sàng chết một cái chết của người tử đạo. Nhiều
người chết và bị thương là các tay súng Hamas, một số có vũ trang, và có những
trường hợp hàng rào đã bị xuyên thủng, nhưng thiệt hại nhân mạng chủ yếu là những
người không vũ trang và bị bắn từ xa, gây ra những cáo buộc về việc sử dụng vũ
lực quá thiếu cân xứng. Những người chỉ trích nói các lực lượng Israel đôi khi
nổ súng ngay cả khi không có hai điều kiện tối quan trọng theo luật pháp quốc tế
để sử dụng vũ lực gây chết người: cá nhân bị nhắm đến là một mối đe dọa và mối
đe dọa là ngay tức thì. Do không có mấy khả năng vươn tới chỗ những người
Israel, dân Gaza bắt đầu thả hàng trăm con diều bị đốt cháy qua đường biên giới,
phá hủy mùa màng trên hàng nghìn mẫu<b style="mso-bidi-font-weight: normal;"><sup><span style="color: #0070c0;">[18]</span></sup></b> đất nông nghiệp.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15.0pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; text-align: justify;"><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;">Mỗi bên nhìn nhận những diễn tiến qua
lăng kính của riêng họ. Người Palestine lập luận rằng chính sự tồn tại của hàng
rào cho thấy sự bất công mang tính lịch sử nhắm vào họ. Người Israel nói có những
ngôi làng Israel trong vòng một dặm tính từ bức tường phải được bảo vệ và không
có bức tường, nhiều người ở đó sẽ bị giết.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15.0pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; text-align: justify;"><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;">Khắp Bờ Tây, cuộc sống thật khó khăn,
nhưng dễ dàng hơn ở Gaza. Người Palestine ở đây có thể vào Israel hay Jordan,
dù đôi khi gặp khó khăn, và đi tiếp. Mỗi năm, hàng chục nghìn người được điều
trị ở các bệnh viện của Israel vì chăm sóc y tế ở Bờ Tây kém hơn. Giấy phép lao
động thì khó có được hơn nhiều. Vào cuối những năm 1980, người Palestine từ Bờ
Tây và Gaza chiếm khoảng 8% lực lượng lao động Israel; giờ con số đó là khoảng
2%. Sự suy giảm này một phần là vì các vấn đề an ninh trong các đợt Intifada lần
thứ nhất và thứ hai, và một phần vì công nhân từ các nước khác, chủ yếu là châu
Á, đã chiếm mất chỗ của họ.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15.0pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; text-align: justify;"><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;">Như thế, đằng sau rào chắn an ninh lớn
là 2,5 triệu người Palestine đang tự hỏi tại sao tình trạng này lại xảy ra.
Trong những thập kỷ trước đó không có gì nhiều để tranh luận: đó là vì sự phân
chia Palestine, được thế giới bên ngoài ủng hộ, rồi “Nakbha”, nghĩa đen là tai
họa, của việc thua cuộc chiến nhằm ngăn chặn sự thành lập nhà nước Israel vào
năm 1948, tiếp nối là thảm họa năm 1967 và sự chiếm đóng. Những yếu tố này vẫn
là lời giải thích gốc rễ nguyên nhân với người Palestine, nhưng chúng không còn
là đủ.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15.0pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; text-align: justify;"><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;">Nhiều người Palestine trẻ hơn đang đặt
câu hỏi, mà không hề mềm lòng thông cảm với Israel, là tại sao chính giới lãnh
đạo của họ đã khiến họ thất vọng trong nhiều thế hệ. Người ta nhìn chung công
nhận rằng phần lớn Chính quyền Dân tộc Palestine là tham nhũng và giờ còn lại rất
ít sự ủng hộ cho thế hệ các chính trị gia đã vươn lên nắm quyền trong thời
Arafat<b style="mso-bidi-font-weight: normal;"><sup><span style="color: #0070c0;">[19]</span></sup></b> và
rồi trong những năm Abbas. Một số người đã quay sang Hamas, vẫn tin rằng vũ lực
một ngày sẽ làm thay đổi cục diện, nhưng sự chia rẽ giữa Fatah và Hamas gây ra
nguy cơ tái diễn nghiêm trọng vụ đấu đá năm 2007 - nhưng lần này ở Bờ Tây. Nhiều
người hơn đang thực sự phát bệnh với cả hai phe, và ở Bờ Tây giờ không phải là
lạ khi nghe thấy người ta nói, khe khẽ, rằng sự hợp tác của PA với Israel về vấn
đề an ninh biến họ thành “nhà thầu phụ” của việc chiếm đóng.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15.0pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; text-align: justify;"><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;">Nhưng phải làm gì đây; về mặt chính trị,
phải đi đâu đây? Palestine khó lòng là một xã hội cởi mở. Bất đồng chính kiến
có thể dẫn tới bị bắt và bị tra tấn, như nhiều nhà báo Palestine có thể xác nhận
và vào mùa hè 2018, những cuộc biểu tình chống chính phủ cả ở Gaza và Bờ Tây bị
đàn áp dữ dội trên đường phố. Nền dân chủ tự do, như được hiểu ở phương tây,
không tồn tại ở Palestine. Một đảng tự do ôn hòa, tán thành các quyền cho người
đồng tính chẳng hạn, sẽ chẳng nhận được mấy ủng hộ và sẽ hoạt động trong một
môi trường mà rao giảng những quan điểm như thế công khai sẽ là nguy hiểm. Những
lá cờ cầu vồng<b style="mso-bidi-font-weight: normal;"><sup><span style="color: #0070c0;">[20]</span></sup></b> ít ỏi được sơn trên bức tường/ranh
giới chia cắt luôn nhanh chóng bị che lại.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15.0pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; text-align: justify;"><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;">Chuyện này không có gì ngạc nhiên:
Trung Đông có xu hướng là vùng cực kỳ bảo thủ so với châu Âu và Bắc Mỹ, nhưng
những cơ hội cho nền dân chủ tự do xuất hiện ở Palestine cũng bị cản trở vì sự
chiếm đóng của Israel. Những người bảo thủ có thể, và quả đã, nói rằng cuộc đấu
tranh vì quyền tự quyết của dân tộc phải là ưu tiên so với bất kỳ thứ gì khác.
Vì những lý do đó, sự căm ghét lan rộng với giới lãnh đạo ở Bờ Tây hiện nay sẽ
không nhất thiết biến thành một nỗ lực cho nền dân chủ tự do thực sự, và những
căng thẳng giữa Bờ Tây và Gaza đảm bảo rằng Palestine vẫn sẽ là một ngôi nhà bị
chia rẽ.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15.0pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; text-align: justify;"><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;">Người Palestine không thể hy vọng mấy
từ sự hỗ trợ của các láng giềng Ả Rập. Các chính quyền ở Trung Đông đã luôn chỉ
sử dụng người Palestine như công cụ chính trị, trong khi phân biệt đối xử với
những người tị nạn mà họ đang chứa chấp và đảm bảo rằng những người này ở mãi
trong các trại tị nạn bẩn thỉu. Ở hầu hết các nước Ả Rập, họ, và con cái họ,
ngay cả nếu sinh ra ở nước đó, không thể có tư cách công dân, quyền bỏ phiếu
hay chạy đua tranh cử trong các cuộc bầu cử toàn quốc. Jordan đã linh hoạt hơn
hầu hết các nước, nhưng ngay cả ở đó, những người gốc Palestine vẫn đối mặt với
sự phân biệt đối xử và không có đại diện tương xứng trong quốc hội. Ở Lebanon,
nơi hơn 400.000 người Palestine đang sống, có khoảng 50 hạng mục công việc cấm họ
làm: lấy ví dụ, họ không thể trở thành luật sư, nhà báo hay bác sĩ. Ở cả
Lebanon và Syria, họ không được phép sở hữu bất động sản và phải sống trong các
khu trại. Những ai lách được các quy định này không thể để lại nhà cửa của họ
cho con cái thừa kế.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15.0pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; text-align: justify;"><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;">Lý luận đằng sau một số sự phân biệt đối
xử này là mọi người Palestine, kể cả những người là cháu chắt của những người tị
nạn đã bỏ đi từ năm 1948, có quyền “trở về”. Điều đó không phủ nhận nghĩa vụ đảm
bảo nhân quyền cho họ, nhưng điều thuận tiện với các chính quyền Ả Rập là duy
trì người Palestine trong một tình trạng nghèo khó để họ không thể bước vào
dòng chủ lưu chính trị, và để nhấn mạnh cảnh ngộ của họ nhằm đánh lạc hướng những
chỉ trích với các chính sách thất bại trong nước của chính các chính quyền đó.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15.0pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; text-align: justify;"><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;">Khi mà vẫn có quá nhiều chia rẽ trong
dân chúng, cũng như giữa họ với nhau, ít có khả năng việc thiết lập một giải
pháp hai nhà nước được tất cả các bên chấp nhận trong tương lai gần, mặc dù nhiều
người ủng hộ ý tưởng đó. Có quá nhiều thách thức và vật cản - đường biên giới sẽ
nằm ở đâu, làm sao xử lý cả người định cư và người tị nạn, chuyện gì sẽ xảy ra
với Jerusalem - đến mức cả hai nước đều có vẻ không thể vạch ra một chính sách
cố kết mà tất cả mọi người đều ủng hộ ngay trong đường biên giới của họ, chứ đừng
nói một chính sách mà cả hai phía có thể nhất trí. Và bởi thế hiện giờ, rào cản
vẫn còn đó, trong một nỗ lực kiềm chế bạo lực vốn đã bùng nổ dữ dội và thường
xuyên kể từ khi Israel xuất hiện.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15.0pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; text-align: justify;"><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;">Nhà nước Israel hiện đại sinh ra trong
bạo lực, và cảm thấy họ buộc phải chiến đấu trong từng thập niên tồn tại của
mình. Nhưng trong khi Israel một thời từng được coi là tâm điểm của vạc dầu
sôi, giờ họ được nhiều người nhìn nhận là một ốc đảo tương đối bình yên trong một
vùng ngày càng hỗn loạn. Quan điểm này đã khiến cựu Thủ tướng Ehud Barak mô tả
đất nước ông bằng cụm từ có phần gây hấn, “một biệt thự giữa rừng hoang” - và
phần nào đó đã thúc đẩy việc xây dựng các rào chắn ngày càng gia tăng mạnh.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15.0pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; text-align: justify;"><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;">Và hiện giờ, nó tương đối ổn định - ít
ra là so với phần còn lại của Trung Đông. Trong những năm gần đây, khi thế giới
Ả Rập rung chuyển vì những cuộc cách mạng và xung đột, tâm điểm không phải là
Israel. Tuy nhiên, người Israel biết điều này sẽ thay đổi. Hezbollah, Hamas và
nhiều nhóm và tổ chức khác vẫn chưa xong việc với Israel. Tình hình thật mong
manh và việc xung đột tái phát là rất dễ dàng, như chúng ta đã thấy vào cuối
năm 2017, khi Tổng thống Trump chính thức công nhận Jerusalem là thủ đô của
Israel, làm bùng lên bất ổn trong cả vùng. Hiện giờ, tất cả các bên đang xây dựng
cho tương lai. Những bức tường sẽ quản lý được bạo lực - ít ra là lúc này.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15.0pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; text-align: justify;"><b style="mso-bidi-font-weight: normal;"><span style="color: #0070c0; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;">Chú thích.<o:p></o:p></span></b></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15.0pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; text-align: justify;"><b style="mso-bidi-font-weight: normal;"><span style="color: #0070c0; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;">[1]</span></b><span style="color: #0070c0; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;"> </span><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;">Khu
vực phố cổ rộng 0,9 km², có tường vây nằm trong thành phố Jerusalem hiện giờ.
(ND)<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15.0pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; text-align: justify;"><b style="mso-bidi-font-weight: normal;"><span style="color: #0070c0; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;">[2]</span></b><span style="color: #0070c0; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;"> </span><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;">Nguyên
văn: “intractable”. (ND)<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15.0pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; text-align: justify;"><b style="mso-bidi-font-weight: normal;"><span style="color: #0070c0; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;">[3]</span></b><span style="color: #0070c0; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;"> </span><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;">Nghệ
danh của một nghệ sĩ (hoặc một nhóm nghệ sĩ) ẩn danh người Anh với các tác phẩm
thị giác mang theo nhiều thông điệp chính trị. Sự nghiệp của Banksy được cho là
bắt đầu vào đầu những năm 1990. (ND)<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15.0pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; text-align: justify;"><b style="mso-bidi-font-weight: normal;"><span style="color: #0070c0; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;">[4]</span></b><span style="color: #0070c0; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;"> </span><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;">Naji
Salim Hussain al-Ali (1938-1987), họa sĩ chuyên thể loại biếm họa người
Palestine. Ông bị ám sát chết khi đang ở London. (ND)<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15.0pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; text-align: justify;"><b style="mso-bidi-font-weight: normal;"><span style="color: #0070c0; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;">[5]</span></b><span style="color: #0070c0; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;"> </span><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;">Ngôi
sao sáu cánh David là biểu tượng trên quốc kỳ Israel, Bức vẽ so sánh nhà nước
Israel với chế độ Đức Quốc xã, vốn dùng biểu tượng chữ thập ngoặc. (ND)<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15.0pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; text-align: justify;"><b style="mso-bidi-font-weight: normal;"><span style="color: #0070c0; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;">[6]</span></b><span style="color: #0070c0; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;"> </span><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;">Arthur
Balfour (1848-1930), Bộ trưởng Ngoại giao Anh 1916-1919, Thủ tướng Anh
1902-1905. Ông là người ký tên vào <i>Tuyên bố Balfour 1917</i> về việc
sắp xếp một nhà nước cho người Do Thái ở vùng Trung Đông. (ND)<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15.0pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; text-align: justify;"><b style="mso-bidi-font-weight: normal;"><span style="color: #0070c0; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;">[7]</span></b><span style="color: #0070c0; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;"> </span><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;">Chiến
tranh Ả Rập-Israel diễn ra từ tháng Năm năm 1948 tới tháng Ba năm 1949, kết
thúc với chiến thắng cho quân đội Israel, việc thành lập nhà nước Israel, và một
đường biên giới tạm thời được gọi là biên giới Xanh. Ai Cập chiếm dải Gaza và
Jordan chiếm Bờ Tây. (ND)<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15.0pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; text-align: justify;"><b style="mso-bidi-font-weight: normal;"><span style="color: #0070c0; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;">[8]</span></b><span style="color: #0070c0; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;"> </span><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;">Tức
vào sâu trong lãnh thổ mà theo thỏa thuận là của Palestine. (ND)<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15.0pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; text-align: justify;"><b style="mso-bidi-font-weight: normal;"><span style="color: #0070c0; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;">[9]</span></b><span style="color: #0070c0; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;"> </span><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;">Một
tôn giáo độc thần lâu đời xuất hiện từ khoảng thế kỷ 11 ở vùng Lưỡi Liềm và Lưỡng
Hà. Hiện còn khoảng 800.000 tới một triệu tín đồ, chủ yếu ở Syria, Lebanon, và
Israel. (ND)<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15.0pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; text-align: justify;"><b style="mso-bidi-font-weight: normal;"><span style="color: #0070c0; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;">[10]</span></b><span style="color: #0070c0; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;"> </span><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;">Lễ
Vượt qua là dịp lễ quan trọng nhất trong năm của người Do Thái, thường trong
khoảng tháng Ba hoặc tháng Tư. Việc thắp nến là một nghi thức trong ngày
Sabbath, ngày nghỉ của người Do Thái để cầu nguyện và thực hiện các nghi lễ tôn
giáo, từ tối thứ Sáu tới tối thứ Bảy hàng tuần. (ND)<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15.0pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; text-align: justify;"><b style="mso-bidi-font-weight: normal;"><span style="color: #0070c0; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;">[11]</span></b><span style="color: #0070c0; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;"> </span><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;">Loại
mũ chỏm hình đĩa mang tính tôn giáo điển hình của người Do Thái. (ND)<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15.0pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; text-align: justify;"><b style="mso-bidi-font-weight: normal;"><span style="color: #0070c0; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;">[12]</span></b><span style="color: #0070c0; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;"> </span><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;">Tiếng
Hebrew nghĩa là “hướng dẫn”, “dạy dỗ”, cũng được gọi là <i>Ngũ thư</i>, là
hàng loạt các kinh điển và bài giảng tôn giáo của Do Thái giáo. (ND)<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15.0pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; text-align: justify;"><b style="mso-bidi-font-weight: normal;"><span style="color: #0070c0; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;">[13]</span></b><span style="color: #0070c0; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;"> </span><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;">Bức
tường phía tây, tức Bức tường than khóc, một trong những địa điểm tôn giáo
thiêng liêng nhất của người Do Thái trong Thành Cổ Jerusalem. Ngôi đền thứ hai
là ngôi đền thiêng của người Do Thái xây trên Núi Đền ở Jerusalem trong thời kỳ
Ngôi đền thứ hai (516 trước Công nguyên). Bức tường phía tây là một phần của
ngôi đền này, bị quân La Mã phá hủy vào năm 702 nhằm trả đũa một vụ nổi loạn của
người Do Thái.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15.0pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; text-align: justify;"><b style="mso-bidi-font-weight: normal;"><span style="color: #0070c0; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;">[14]</span></b><span style="color: #0070c0; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;"> </span><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;">Hội
đường Viên Đỉnh (Dome of the Rock), được hoàn tất vào năm 691 dưới thời Caliph
(Đại đế Hồi giáo) Abd al-Malik nhà Umayyad. Hội đường được xây chồng lên khu đất
trước kia là Ngôi đền thứ hai của người Do Thái. (ND)<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15.0pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; text-align: justify;"><b style="mso-bidi-font-weight: normal;"><span style="color: #0070c0; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;">[15]</span></b><span style="color: #0070c0; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;"> </span><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;">Một
tập hợp những văn bản cổ về luật lệ, quy tắc thần học, và truyền thống Do Thái
giáo, là nền tảng cơ bản cho tôn giáo này. (ND)<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15.0pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; text-align: justify;"><b style="mso-bidi-font-weight: normal;"><span style="color: #0070c0; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;">[16]</span></b><span style="color: #0070c0; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;"> </span><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;">Người
Bedouin, chủ yếu theo Hồi giáo, là những dân du mục Ả Rập trong lịch sử sống ở
vùng nay là Bắc Phi, bán đảo Ả Rập, Iraq và vùng Lưỡi Liềm. Hiện tại ước tính
có khoảng hơn 20 triệu người Bedouin, nhiều nhất là ở Sudan, Algeria, Iraq… Thống
kê năm 2012 cho thấy Israel có khoảng 250.000 người Bedouin. (ND)<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15.0pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; text-align: justify;"><b style="mso-bidi-font-weight: normal;"><span style="color: #0070c0; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;">[17]</span></b><span style="color: #0070c0; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;"> </span><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;">Mahmoud
Abbas (sinh năm 1935), là Tổng thống nhà nước Palestine và Chủ tịch PA từ năm
2005. Ông là một người Fatah. (ND)<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15.0pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; text-align: justify;"><b style="mso-bidi-font-weight: normal;"><span style="color: #0070c0; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;">[18]</span></b><span style="color: #0070c0; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;"> </span><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;">Một
mẫu Anh (acre) tương đương khoảng 0,4 ha.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15.0pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; text-align: justify;"><b style="mso-bidi-font-weight: normal;"><span style="color: #0070c0; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;">[19]</span></b><span style="color: #0070c0; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;"> </span><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;">Yasser
Arafat (1929-2004), Chủ tịch Tổ chức Giải phóng Palestine từ 1969 tới 2004, rồi
Chủ tịch Chính quyền Dân tộc Palestine từ 1994 tới 2004. (ND)<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15.0pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; text-align: justify;"><b style="mso-bidi-font-weight: normal;"><span style="color: #0070c0; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;">[20]</span></b><span style="color: #0070c0; font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;"> </span><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;">Cờ
cầu vồng khởi nguồn từng có 8 màu, biểu tượng cho người đồng tính. Nhưng về sau
thì phổ biến còn 6 màu, và đại diện chung cho cả cộng đồng LGBT. (ND)<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15.0pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; text-align: justify;"><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;"><o:p> </o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15.0pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; text-align: justify;"><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;"><o:p> </o:p></span></p>
<p align="right" class="MsoNormal" style="line-height: 15.0pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; text-align: right;"><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;"><o:p> </o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: 15.0pt; margin-bottom: 10.0pt; margin-left: .1in; margin-right: .1in; margin-top: 0in; tab-stops: 22.8pt;"><span style="font-family: "Arial","sans-serif"; font-size: 10.0pt;"><span style="mso-tab-count: 1;"> </span><o:p></o:p></span></p>VanPhamhttp://www.blogger.com/profile/01762240262953531124noreply@blogger.com0