Minh họa Tưởng Uyển trong Hội bản Tam quốc chí nhân vật tiểu truyện thời Edo |
TƯỞNG UYỂN TRUYỆN
Tưởng Uyển tự Công Diễm,
người ở quận Linh Lăng, huyện Tương Hương. Năm hai mươi tuổi cùng với người em
bên ngoại ở Tuyền Lăng là Lưu Mẫn cùng nổi danh. Uyển làm thư tá ở châu, theo
Tiên chủ vào Thục, sau được phong làm trưởng huyện Quảng Đô. Có lần Tiên chủ đi
thị sát đột ngột ở Quảng Đô, thấy Uyển bỏ bê việc công, lại chìm đắm say sưa,
Tiên chủ vô cùng tức giận, muốn luận tội xử trảm. Quân sư tướng quân Gia Cát Lượng
xin rằng: Tưởng Uyển là khí chất của xã tắc, chẳng phải người chỉ có tài trong
vòng trăm dặm. (Uyển) nghĩ việc quan lấy yên dân làm gốc, mà chưa biết thể hiện
sự sửa sang, xin chúa công xét lại thật kỹ. Tiên chủ rất kính trọng Lượng, bèn
không trị tội, nhưng lập tức bãi miễn quan chức của Uyển. Uyển suy nghĩ việc
mai sau, nằm mơ thấy một cái đầu trâu, máu chảy chan hòa, cảm thấy rất chán
ghét giấc mơ ấy, mới nhờ Triệu Trực đoán mộng. Trực nói: Thấy máu, tức là mọi
việc sắp rõ ràng phân minh. Sừng trâu ghép với mũi, thành hình chữ Công, ngài tất
được sự công bằng, sẽ được thăng chức. Sau đó không lâu (Uyển) được làm huyện lệnh
Thập Phương. Tiên chủ làm Hán Trung vương, cho Uyển làm thượng thư lang. Kiến
Hưng nguyên niên, thừa tướng Lượng mở phủ thừa tướng, lấy Uyển làm đông tào duyện.
Sau được tiến cử làm Mậu tài (12), Uyển cố nhường cho Lưu Ung, Âm Hóa, Bàng Duyên, Liêu Thuần, Lượng mới dạy
rằng: Tưởng nếu chỉ vì sợ mất tình giao hảo mà vứt bỏ không dùng người có đức,
là hại đến trăm họ, lòng người tất không yên, nơi xa gần tất không hiểu được đạo
lí, bởi thế ông nên khuyến khích tiến cử, lấy việc tuyển chọn sáng suốt trong sạch
làm trọng mới là phải. Sau Uyển được thăng làm Tham quân. Năm Kiến Hưng thứ
năm, Lượng ở Hán Trung, Uyển cùng trưởng sử Trương Duệ xử lý mọi việc ở phủ thừa
tướng. Năm thứ tám, thay Duệ làm trưởng sử, thăng hàm phủ
quân tướng quân. Lượng
mấy lần ra ngoài (13), Uyển đều cung cấp binh lương đầy đủ. Lượng thường nói:
Công Diễm trung thành, một lòng với công việc, cùng chung sức với ta gây dựng
được vương nghiệp vậy. (Lượng) mật tâu với Hậu chủ rằng: Nếu thần bất hạnh, việc
sau này nên giao phó cho Uyển.
Lượng mất, Uyển được
thăng làm thượng thư lệnh, không lâu sau kiêm chức Đô hộ, có cờ tiết, thứ sử
Ích châu, rồi lại thăng làm Đại tướng quân, quản việc sáu bộ, tước An Dương
Đình Hầu. Nguyên soái (14) mới mất, xa gần đều lo lắng sợ hãi. Uyển giữa quần
thần bộc lộ tài năng vượt trội, đảm đương vị trí đứng đầu bá quan, không lộ vẻ
buồn rầu cũng chẳng tỏ ra vui vẻ, vẻ mặt
cử chỉ vẫn như mọi ngày, bởi thế các quan ngày càng khâm phục. Duyên Hi nguyên
niên, (Hậu chủ) hạ chiếu cho Uyển rằng: Giặc vốn khó trừ, nay Tào Duệ kiêu căng
hung bạo, ba quận Liêu Đông khổ vì bạo ngược, đã liên kết khởi sự, muốn thoát
li thống trị. Duệ rầm rộ xuất binh, hai bên công phạt lẫn nhau. Xưa nhà Tần diệt
vong, cũng bởi Thắng, Quảng (15) khởi nghĩa, nay (nhà Ngụy) có biến, chính là dịp
may trời cho. Khanh hãy chuẩn bị đầy đủ, thống suất các quân đóng tại Hán
Trung, liên kết với Ngô khởi binh, hai lộ cùng tiến, thừa cơ hội này. Uyển thừa
lệnh rời phủ, năm sau được thăng làm đại tư mã.
Đông tào duyện Dương
Hí bản tính thuần phác, Uyển cùng bàn luận, ông ta chẳng trả lời. Có người muốn
gièm pha Hí, nói với Uyển rằng: Ngài với Hí bàn chuyện mà ông ta chẳng trả lời,
Hí khinh thường bề trên, chẳng phải đã quá phận mình ư? Uyển đáp: Lòng người
khác nhau, cũng như mặt mũi vậy. Trước mặt thuận theo mà sau lưng phê phán, việc
đó cổ nhân đã răn đe. Nếu Hí tán thành ý tôi, thì trái với ý ông ta, mà nếu phản
bác lời tôi, tất làm hiện rõ cái sai của tôi, bởi vậy mặc nhiên không đáp, đó
chẳng phải chỗ hay của ông ta ư? Đốc nông Dương Mẫn từng phê phán Uyển rằng:
Làm việc mơ hồ, không thể sánh với tiền nhân. Có kẻ mách với Uyển, người chấp
pháp xin trừng trị Mẫn, Uyển nói: Ta thật không bằng tiền nhân, chẳng thể trách
phạt người ta vậy. Người chấp pháp vẫn một mực xin truy cứu tội trạng, Uyển
nói: Nếu ta cẩu thả không được như tiền nhân, tất xử lý công việc không thỏa
đáng, việc không thỏa đáng, tất sẽ mơ hồ, hà tất phải truy vấn? Sau Mẫn bị tội
phải vào ngục, mọi người đều cho rằng Mẫn chắc chết, Uyển lại chẳng giữ thành
kiến, miễn cho trọng tội. Các việc đều như vậy, Uyển chẳng tư tâm, cứ đúng phép
mà làm.
Uyển cho rằng trước
Gia Cát Lượng hay ra Tần Xuyên, đường đi hiểm trở vận chuyển khó khăn, không thể
khắc phục, không bằng theo đường thủy xuống phía đông (16). Bèn chế tạo thuyền
bè, muốn theo đường Hán, Miện (17) đánh vào Ngụy Hưng, Thượng Dung. Song bởi bệnh
cũ tái phát, chẳng thể tiến hành. Quần thần luận bàn đều cho rằng ví như không
đánh được, sẽ rất khó quay về, đó chẳng phải kế lâu dài. Do vậy (Hậu chủ) mới
sai thượng thư lệnh Phí Y, trung giám quân Khương Duy cùng tới truyền ý chỉ. Uyển
nhận lệnh, dâng sớ rằng: Trừ diệt phản tặc, là chức trách của thần. Thần ở Hán
Trung đã được sáu năm, thân thể vốn đã yếu nhược, lại thêm bệnh tật, chẳng lập
được công lao, thần sớm khuya lo lắng không yên. Nay Ngụy có được chín châu, gốc
rễ ngày càng bám chặt, thật khó bình định. Nếu đông tây cùng hợp lực, giữ thế đầu
đuôi nương tựa lẫn nhau, tuy không thể nhanh chóng đạt được ý nguyện, cũng có
thể từ từ lấn chiếm như tằm ăn lá, trước hết diệt trừ bè đảng phản nghịch.
Nhưng Ngô và ta đã hai, ba lần liên hợp mà chẳng có kết quả, nay rất khó để họ
xuất binh, thần thật mất ăn mất ngủ. Thần cùng Phí Y bàn bạc, đều cho rằng
Lương Châu chính là nơi cổ họng hiểm yếu, tiến thoái đều thuận lợi, quân giặc rất
coi trọng. Vả lại lòng dân Khương, Hồ mong chờ nhà Hán như khát nước, trước đây
thiên quân vào đất Khương, Quách Hoài phải thua trận bỏ chạy, tính toán lợi hại,
thần cho rằng việc này (18) quan trọng hàng đầu, nên lấy Khương Duy làm Lương
Châu thứ sử. Ví như Duy xuất binh, khống chế được hữu ngạn sông, thần sẽ đưa
quân
làm hậu ứng cho Duy.
Nay Phù Huyện thủy bộ thông nhau, nếu vùng đông bắc có nguy hiểm, ứng phó chẳng
phải là việc khó vậy. Bởi thế Uyển quay về ở tại Phù Huyện. Nhưng bệnh tật chuyển
biến xấu đi, tới năm thứ chín (Duyên Hi) Uyển mất, được đặt thụy là Cung.
Con Uyển là Bân nối
dõi, làm Tuy Vũ tướng quân, hộ quân ở Hán Thành. Khi đại tướng Ngụy là Chung Hội
tới Hán Thành, thư cho Bân rằng: Đất Ba Thục người hiền tài văn võ thật nhiều
không kể xiết. Đến như túc hạ, Gia Cát Tư Viễn (19), cũng ví như cỏ cây, tôi
cũng chỉ là loại đó vậy. Việc yêu kính tổ
tiên, xưa nay đều được coi trọng. Đến phía tây, tôi muốn kính cẩn thăm mộ lệnh
tôn đại nhân, xin được quét dọn mộ phần, khấn bái tỏ lòng tôn kính. Mong túc hạ
chỉ cho nơi chốn! Bân thư trả lời rằng: Tôi cảm kích hậu ý của ngài đoái tới kẻ
hèn này mà chịu kết giao, thật chẳng thể cự tuyệt. Tiên phụ khi xưa bị bệnh, mất
ở Phù Huyện, lời bói nói rằng chôn tại đó được tốt, nên tạm táng ở nơi ấy. Được
biết ngài từ xa tới phương tây, mong ngài hạ cố đến tu sửa thắp hương mộ phần
giúp cho. Ngài xem phụ thân của tôi như của
ngài, thật là cái
nhân của Nhan Tử vậy (20), tôi nghe mà cảm kích xót xa, càng thêm tưởng nhớ
tiên phụ. Hội nhận thư của Bân, cảm thán không thôi, đến khi tới Phù Huyện, làm
đúng như thư Bân nói.
Sau này Hậu chủ hàng
Đặng Ngải, Bân tới chỗ Hội ở Phù Huyện, Hội lấy lễ bằng hữu mà đãi. Bân theo Hội
tới Thành Đô, bị loạn binh giết chết. Em Bân là Hiển, làm Thái tử phó, Hội cũng
rất yêu tài học, cùng chết với Bân.
Lưu Mẫn làm tả hộ
quân, Dương Uy tướng quân, cùng với Trấn bắc đại tướng quân là Vương Bình trấn
thủ Hán Trung. Ngụy sai đại tướng quân Tào Sảng đánh Thục, khi bàn bạc có người
nói chỉ nên thủ thành, không ra cự địch, tất địch phải tự lui. Mẫn cho rằng
trong cốc kẻ nam người nữ cày cấy làm ruộng, nghe địch tới, tất bỏ đi hết. Bèn
suất lĩnh bộ hạ cùng Bình giữ Hưng Thế, cắm cờ xí trải dài hơn trăm dặm. Đại tướng
quân Phí Y từ Thành Đô đem quân chi viện, Ngụy quân lập tức phải lui, Mẫn có
công được phong là Vân Đình hầu.
CHÚ THÍCH
(12) Mậu tài là chức
quan chuyên lo việc tiến cử, tuyển dụng nhân tài.
(13) Xuất chinh đánh
Ngụy.
(14) Chỉ Gia Cát Lượng.
Người đứng đầu mới mất tất mọi việc thiếu ổn định.
(15) Trần Thắng, Ngô
Quảng, hai lãnh tụ khởi nghĩa nông dân cuối đời nhà Tần.
(16) Tức là xuôi dòng
sông đánh về phía đông của Thục Hán.
(17) Sông Hán, sông
Miện.
(18) Tức là việc lấy
Lương Châu.
(19) Gia Cát Chiêm,
con của Gia Cát Lượng.
(20) Chỉ Nhan Hồi, học
trò giỏi của Khổng Tử. Xưa Nhan Hồi xem Khổng Tử như cha, Tưởng Bân muốn ví
Chung Hội với Nhan Hồi.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét