Thứ Bảy, 30 tháng 9, 2023

Hồi 78. Họa sĩ già ra bài từ Quỷ Hoạch;

 


Tình Văn xé quạt.

Hồi 78.

Họa sĩ già ra bài từ Quỷ Hoạch;

Công tử ngốc làm văn tế Phù Dung.

 

Hai sư cô dẫn bọn Phương Quan đi rồi, Vương phu nhân liền sang bên Giả mẫu. Thấy Giả mẫu đương vui, nhân dịp thưa:

Bên nhà Bảo Ngọc có con a hoàn là Tình Văn, giờ đã lớn rồi, đã một năm nay nó cứ ốm luôn. Con xem nó bướng bỉnh, lại lười. Hôm nọ nó ốm nằm đến mười mấy ngày, mời thầy thuốc đến xem, họ bảo là bệnh lao, vì thế con đã cho nó về rồi. Sau này có khỏi cũng không nên cho vào, để nó ở nhà lấy chồng là hơn. Còn mấy đứa con gái học hát, con cũng cho nó về cả. Một là chúng nó đều biết diễn tuồng, quen miệng ăn nói bậy bạ, không biết cân nhắc, lỡ các cháu gái nghe thấy coi sao tiện? Hai là chúng nó đã biết hát xướng, nay cho về cũng là phải. Hơn nữa bọn a hoàn cũng nhiều, khi nào không đủ sai, sẽ chọn thêm mấy đứa khác, thì cũng thế thôi.

Hồi 79. Rước lấy sư tử Hà Đông, Tiết Bàn hối hận;

 

Tranh vẽ minh họa Hạ Kim Quế

Hồi 79.

Rước lấy sư tử Hà Đông, Tiết Bàn hối hận;

Vớ phải giống sói Trung Sơn, Nghênh Xuân nhầm to.

 

Tế Tình Văn xong, thấy trong bóng hoa có tiếng người, Bảo Ngọc giật nẩy mình. Nhìn kỹ chẳng phải ai lạ, chính là Đại Ngọc hớn hở cười nói:

Bài văn tế rất mới lạ! Có thể cùng truyền với bài bia Tào Nga159 được đấy. Bảo Ngọc nghe xong đỏ mặt lên cười:

Tôi nghĩ lối văn tế hiện giờ quen thuộc quá rồi nên đổi làm thể mới. Chẳng qua tôi làm đùa một lúc đấy thôi, ngờ đâu em lại nghe thấy. Có câu nào dở lắm, em sửa đổi lại cho.

Hồi 80. Gặp anh chồng phũ, Hương Lăng bị trận đòn oan;

 

Hạ Kim Quế. Ảnh phim Hồng lâu mộng 1987.

Hồi 80.

Gặp anh chồng phũ, Hương Lăng bị trận đòn oan;

Chữa đàn bà ghen, đạo sĩ kê bài thuốc nhảm.

 

Kim Quế nghe thấy nói thế, ngoảnh mặt đi, bĩu môi, khịt mũi, cười nhạt nói:

Khi hoa ấu nở có mùi thơm đâu? Nếu bảo là hoa ấu thơm, thì các hoa thơm khác sẽ để vào chỗ nào? Thực là rất mực không thông.

Mục lục Hồng lâu mộng. tập III


 Mục Lục Hồng lâu mộng tâp III

 

Hồi 81. Bốn chị câu cá chơi, xem ai tốt số;

Hai lần vào trường học, vâng theo lời cha.

 

Hồi 82. Lấy nghĩa sách giảng bày, cụ đồ già dạy răn chàng bướng;

Thấy ác mộng kinh khủng, gái Tiêu Tương hoảng sợ ngây hồn.

 

Hồi 83. Vào cung Vị, thăm Nguyên Phi bị ốm;

Nhộn nhà cửa, làm Bảo Thoa nghẹn lời.

 

Hồi 84. Thử tài học, Bảo Ngọc được nhắc đến việc hôn nhân;

Thăm cháu ốm, Giả Hoàn càng gây thêm mối thù oán.

 

Hồi 85. Giả Chính được thăng chức lang trung;

Tiết Bàn lại gây nên tù tội.

 

Hồi 86. Ăn của đút, quan già thay án kiện;

Gửi tình riêng, gái trẻ giảng cầm thư.

 

Hồi 87. Cảm thấy gió thu, gảy đàn buồn thương chuyện cũ;

Say ngồi nhập định, tà hỏa lẩn vào trong tim.

 

Hồi 88. Muốn bà vui, Bảo Ngọc khen cháu bé mồ côi;

Nghiêm phép nhà, Giả Trân đánh người hầu cứng cổ.

 

Hồi 89. Người đâu vật còn đây, công tử làm bài từ;

Bóng cung ngỡ là rắn, Tần Khanh đành tuyệt thực.

 

Hồi 90. Mất áo bông, gái nghèo ngấm ngầm bực bội;

Đưa hoa quả, chú em nghĩ ngợi vẩn vơ.

 

Hồi 91. Định thỏa lòng dâm, Bảo Thiềm bày mưu kế;

Bày ra nghi trận, Bảo Ngọc bàn đạo thiền.

 

Hồi 92. Bàn chuyện gái hiền, Xảo Thư mến người trinh thục;

Xem hạt châu lớn, Giả Chính tính chuyện hợp tan.

 

Hồi 93. Người họ Chân đến nương nhờ họ Giả;

Am Thủy Nguyệt vỡ lở án gió trăng.

 

Hồi 94. Giả mẫu bày tiệc, thưởng Hải Đường nở hoa;

Bảo Ngọc mất ngọc, biết tai ương sắp đến.

 

Hồi 95. Tin đồn không sai, Nguyên Phi đã mất;

Giả thực lẫn lộn, Bảo Ngọc hoá ngây.

 

Hồi 96. Giấu hẳn tăm hơi, Phượng Thư bày kế lạ;

Cơ mưu đã lộ, Đại Ngọc mất tính thường.

 

Hồi 97. Đốt cảo thơ, Đại Ngọc dứt tình si;

Về nhà chồng, Bảo Thoa thành lễ lớn.

 

Hồi 98. Giáng Châu đau buồn, hồn về nơi ly hận;

Thần Anh mang bệnh, lệ tràn cõi tương tư.

 

Hồi 99. Giữ phép công bọn hầu ác cùng nhau phá lệ;

Xem tin báo ông cậu già đâm ra lo phiền.

 

Hồi 100. Làm hỏng mất dịp tốt, Hương Lăng gây mối oán thù;

Thương em lấy chồng xa, Bảo Ngọc cảm tình ly biệt.

 

Hồi 101. Vườn Đại Quan đêm trăng rợn hồn ma;

Chùa Tán Hoa quẻ thần ghê điềm lạ.

 

Hồi 102. Phủ Ninh quốc, ruột thịt bị tai ương;

Vườn Đại Quan, phù thủy trừ yêu quái.

 

Hồi 103. Giở kế độc ác, Kim Quế tự giết mình;

Không hiểu đạo thiền, Vũ Thôn gặp người cũ.

 

Hồi 104. Kim cương say, cá nhỏ gây thành sóng lớn;

Công tử ngốc, thương thừa nhớ lại tình xưa.

 

Hồi 105. Quân Cẩm y khám biên phủ Ninh quốc;

Quan ngự sử tâu hặc châu Bình An.

 

Hồi 106. Gây tai ương, Vương Hy Phượng xiết bao hổ thẹn;

Tránh họa hoạn, Giả Thái Quân cầu khấn phật trời.

 

Hồi 107. Cho của thừa, Giả mẫu hiểu nghĩa lớn;

Phục chức cũ, Giả Chính đội ơn trời.

 

Hồi 108. Tiệc bày vui gượng, viện Hoành Vu mừng ngày sinh;

Chết vẫn say đời, quán Tiêu Tương nghe quỉ khóc.

 

Hồi 109. Hồn thơm chờ đợi, con Năm may được yêu nhầm;

Oan án trả xong, Nghênh Xuân trở về cõi lạc.

 

Hồi 110. Sử Thái Quân tuổi già về nơi địa phủ;

Vương Hy Phượng sức kiệt làm mất lòng người.

 

Hồi 111. Gái Uyên Ương theo chủ lên chầu trời;

Hầu chó lớn đem người về cướp của.

 

Hồi 112. Sống đầy oan nghiệt, Diệu Ngọc bị giặc cướp đi;

Chết vì hiềm thù, dì Triệu sa xuống âm phủ.

 

Hồi 113. Ăn năn lỗi trước, Phượng Thư nhờ cậy già Lưu;

Quên hẳn hiềm xưa, Tử Quyên cảm thương Bảo Ngọc.

 

Hồi 114. Vương Hy Phượng trải qua cơn ảo nhớ lại Kim Lăng;

Chân Ứng Gia được đội ơn vua về chầu ngọc khuyết.

 

Hồi 115. Tri lời thiên lệnh, Tích Xuân thề vẫn giữ chí xưa;

Tên người dù giống nhau, Bảo Ngọc không coi là tri kỷ.

 

Hồi 116. Được ngọc thiêng, nhận thấy duyên tiên nơi Ảo Cảnh;

Trọn đạo hiếu, đưa linh cữu mẹ về cố hương.

 

Hồi 117. Ngăn việc tu hành, hai gái đẹp cố giữ viên ngọc;

Thích họp bạn xấu, một con hư coi giữ việc nhà.

 

Hồi 118. Nhớ hiềm xưa, ông cậu lừa gái nhỏ;

Sợ nói nhảm, vợ hầu can chàng ngây.

 

Hồi 119. Đỗ hương khôi, Bảo Ngọc rũ sạch duyên trần;

Đội ơn vua, họ Giả dồi dào hưởng phúc.

 

Hồi 120. Chân Sĩ Ẩn kể rõ cảnh Thái Hư;

Giả Vũ Thôn kết thúc Hồng Lâu Mộng.

 

                                                            Hết tập II

Mục lục tâp I


Mục lục tâp II


Mục lục tâp III

Hồi 81. Bốn chị câu cá chơi, xem ai tốt số;

 


Giả Nghênh Xuân.

Hồi 81.

Bốn chị câu cá chơi, xem ai tốt số;

Hai lần vào trường học, vâng theo lời cha.

 

Sau khi Nghênh Xuân về, Hình phu nhân vẫn hờ hững như không, trái lại, Vương phu nhân là người nuôi nấng nàng bấy lâu nên rất thương cảm, cứ ngồi trong phòng than thở một mình. Bảo Ngọc đến thăm sức khoẻ, thấy trên mặt Vương phu nhân còn hoen nước mắt, liền đứng sững đấy không dám ngồi, Vương phu nhân bảo ngồi, Bảo Ngọc mới ghé ngồi lên giường, bên cạnh Vương phu nhân.

Hồi 82. Lấy nghĩa sách giảng bày, cụ đồ già dạy răn chàng bướng;

 

Lâm Đại Ngọc.

Hồi 82.

Lấy nghĩa sách giảng bày, cụ đồ già dạy răn chàng bướng;

Thấy ác mộng kinh khủng, gái Tiêu Tương hoảng sợ ngây hồn.

 

Bảo Ngọc ở trường học về, tới gặp Giả mẫu. Giả mẫu cười nói:

Khá lắm, bây giờ ngựa rừng đã chịu lên cương rồi. Về gặp cha cháu một tý, rồi đi dạo chơi cho khuây.

Hồi 83. Vào cung Vị, thăm Nguyên Phi bị ốm;

 

Giả Nguyên Xuân.

Hồi 83.

Vào cung Vị, thăm Nguyên Phi bị ốm;

Nhộn nhà cửa, làm Bảo Thoa nghẹn lời.

 

Thám Xuân và Tương Vân đang định đi ra, chợt nghe bên ngoài có người kêu ầm lên:

Con ranh con kia! Cái thứ mày là hạng gì mà dám đến phá phách vườn này?

Đại Ngọc nghe nói, kêu to lên một tiếng:

Không thể ở đây được nữa!

Hồi 84. Thử tài học, Bảo Ngọc được nhắc đến việc hôn nhân;

 

Tiết Bảo Thoa bên hoa Mẫu đơn.

Hồi 84.

Thử tài học, Bảo Ngọc được nhắc đến việc hôn nhân;

Thăm cháu ốm, Giả Hoàn càng gây thêm mối thù oán.

 

Tiết phu nhân bị Kim Quế trêu tức, can khí bốc lên, đâm ra đau sườn bên trái. Bảo Thoa biết rõ nguyên do, nên không chờ thầy thuốc đến xem, sai ngay người mua mấy đồng câu đằng, sắc một bát đặc, cho mẹ uống, rồi cùng Hương Lăng đấm chân vuốt bụng cho mẹ. Một lúc lâu mới đỡ. Tiết phu nhân vừa thương vừa bực: bực vì Kim Quế đểu giả mà thương Bảo Thoa biết bao dung người.

Hồi 85. Giả Chính được thăng chức lang trung;

  

Hồi 85.

 Giả Chính.

Giả Chính được thăng chức lang trung;

Tiết Bàn lại gây nên tù tội.

 

Dì Triệu đang ở trong nhà mắng Giả Hoàn thì nghe Giả Hoàn ở nhà ngoài phát cáu lên nói:

Con chẳng qua làm đổ cái ấm, mất một tý thuốc, con bé kia cũng chưa phải chết ngay, thế mà nó đã mắng con rồi đẻ cũng lại mắng, vu vạ cho con là có ác ý, định giày vò cho con chết đi hay sao? Rồi đây con còn lấy mạng con bé ấy đi nữa kia! Xem các người làm cái gì! Cứ bảo bọn họ coi chừng đấy.

Hồi 86. Ăn của đút, quan già thay án kiện;

 

Tiết Bàn.

Hồi 86.

Ăn của đút, quan già thay án kiện;

Gửi tình riêng, gái trẻ giảng cầm thư.

 

Tiết phu nhân nghe đọc thư của Tiết Khoa xong gọi thằng nhỏ vào hỏi:

Mày có nghe cậu Cả nói vì sao mà đánh chết người không?

Hồi 87. Cảm thấy gió thu, gảy đàn buồn thương chuyện cũ;

 

Diệu Ngọc.

Hồi 87.

Cảm thấy gió thu, gảy đàn buồn thương chuyện cũ;

Say ngồi nhập định, tà hỏa lẩn vào trong tim.

 

Đại Ngọc gọi người hầu gái nhà Bảo Thoa vào. Chị ta hỏi thăm sức khỏe Đại Ngọc, rồi đưa bức thư của Bảo Thoa. Đại Ngọc bảo chị ta ra ngoài phòng uống nước, rồi bóc thư Bảo Thoa ra xem. Trong thư viết:

“Chị sinh ra gặp lúc chẳng may, cửa nhà rắc rối. Chị em xa cách, mẹ chị già yếu; đã thế trong nhà lại chửi bới mắng nhiếc từ sớm đến chiều, không lúc nào hết. Nay lại mang tay bay vạ gió, mưa dập gió dồn. Canh chầy trằn trọc, buồn bã khôn khuây. Ai người đồng tâm hẳn phải rủ lòng thương xót! Nghĩ lại “Hải Đường thi xã”, thu nọ vừa qua, ngắm cúc ăn cua, chung tình vui vẻ. Nhớ lại câu thơ:

Ngất ngưởng cùng ai đi náu đó.

Hoa đều nở chậm, chậm vì đâu?

Hồi 88. Muốn bà vui, Bảo Ngọc khen cháu bé mồ côi;

 

 Giả Trân.

Hồi 88.

Muốn bà vui, Bảo Ngọc khen cháu bé mồ côi;

Nghiêm phép nhà, Giả Trân đánh người hầu cứng cổ.

 

Tích Xuân đang ngồi nghĩ các thế cờ, bỗng nghe ngoài sân có tiếng Uyên Ương gọi Thái Bình. Thái Bình ra, cùng Uyên Ương vào. Uyên Ương đi với một a hoàn nhỏ, mang đến một cái túi nhỏ bằng lụa vàng. Tích Xuân cười hỏi: Có việc gì thế?

Hồi 89. Người đâu vật còn đây, công tử làm bài từ;

 

Lâm Đại Ngọc

Hồi 89.

Người đâu vật còn đây, công tử làm bài từ;

Bóng cung ngỡ là rắn, Tần Khanh đành tuyệt thực.

 

Phượng Thư vừa ngủ dậy đang bực mình, lại nghe a hoàn nói như vậy, giật mình vội vàng hỏi: Việc quan gì thế?

Hồi 90. Mất áo bông, gái nghèo ngấm ngầm bực bội;

 

Hình Tụ Yên. Ảnh phim Hồng lâu mộng 1987.

Hồi 90.

Mất áo bông, gái nghèo ngấm ngầm bực bội;

Đưa hoa quả, chú em nghĩ ngợi vẩn vơ.

 

Từ khi Đại Ngọc quyết định tự hại thân mình, dần dần ốm liệt, cuối cùng không ăn uống được nữa. Trước đấy, trong khoảng mười ngày, bọn Giả mẫu thay phiên nhau đến trông nom, có đôi khi Đại Ngọc còn nói một vài câu, nhưng hôm ấy thì rất ít nói. Tâm thần có lúc mê man, cũng có lúc tỉnh táo. Bọn Giả mẫu thấy bệnh tình như không phải vô cớ mà sinh ra, nên đã tra hỏi bọn Tử Quyên, Tuyết Nhạn một vài lần, nhưng hai người không dám nói rõ. Tử Quyên cũng muốn hỏi lại Thị Thư đầu đuôi câu chuyện, nhưng cứ sợ càng rõ sự thật thì Đại Ngọc càng mau chết, nên khi gặp Thị Thư, chị ta không hề nhắc đến chuyện ấy. Về phần Tuyết Nhạn thì biết rõ chính vì mình buột miệng mà gây nên cơ sự dường này. Chị ta chỉ tiếc không thể có ngàn miệng để thốt rằng “tôi không nói”, cho nên lại càng không dám nhắc đến chuyện ấy.

Hồi 91. Định thỏa lòng dâm, Bảo Thiềm bày mưu kế;

  


Hồi 91.

Định thỏa lòng dâm, Bảo Thiềm bày mưu kế;

Bày ra nghi trận, Bảo Ngọc bàn đạo thiền.

 

Tiết Khoa đang ngờ vực, bỗng nghe ngoài cửa sổ có tiếng cười khanh khách, liền giật nẩy mình, nghĩ bụng: Không phải Bảo Thiềm chắc là Kim Quế. Mình cứ mặc họ, xem họ giở trò gì? Giờ lâu lại thấy im lặng. Tiết Khoa cũng không dám uống rượu, ăn quả, bèn đóng cửa lại. Vừa định cởi áo đi nằm, bỗng nghe ở mảnh giấy dán cửa sổ có tiếng động khe khẽ. Tiết Khoa vừa bị Bảo Thiềm quấy rầy xong, trong bụng lo lắng không biết nên làm thế nào. Thấy tờ giấy dán cửa sổ rung động, nhìn kỹ lại im lặng, không có gì, Tiết Khoa đâm ra ngờ vực, ngồi trước đèn suy nghĩ miên man; lại cầm lên một quả, lật đi lật lại xem kỹ. Chợt ngoảnh đầu lại thấy mảnh giấy trên cửa sổ ướt một chỗ, hắn liền chạy lại ghé mắt nhìn, bất thình lình ở ngoài có người thổi phụt vào một cái, làm hắn giật mình. Nghe ngoài có tiếng cười khanh khách, Tiết Khoa vội vàng thổi tắt đèn, nín hơi nằm. Bỗng bên ngoài có tiếng người nói:

Cậu Hai không ăn quả uống rượu mà đã đi ngủ à?

Hồi 92. Bàn chuyện gái hiền, Xảo Thư mến người trinh thục;

 

Giả Xảo Thư. Tranh Lưu Đán Trạch.

Hồi 92.

Bàn chuyện gái hiền, Xảo Thư mến người trinh thục;

Xem hạt châu lớn, Giả Chính tính chuyện hợp tan.

 

Bảo Ngọc ở quán Tiêu Tương ra, vội vàng hỏi Thu Văn:

Ông lớn gọi tôi làm gì?