Lý Hoàn |
Hồi 119.
Đỗ
hương khôi, Bảo Ngọc rũ sạch duyên trần;
Đội
ơn vua, họ Giả dồi dào hưởng phúc.
Oanh Nhi nghe những câu của Bảo Ngọc, không hiểu ra sao,
định bỏ đi, bỗng Bảo Ngọc gọi lại bảo:
Cô bé ngây ngô ơi, để ta nói cho mà nghe. Cô của cô đã có phúc phận, thì cô đi theo cô ta tức là cũng có phúc phận rồi, không nhờ cậy chị Tập Nhân được đâu. Vậy từ nay về sau cô hãy hết lòng hầu hạ cô ta nhé. Ngày sau mà có điều gì hay, thì cũng không uổng công cô đã chịu khó theo hầu cô ta mấy lâu.
Oanh Nhi nghe câu nói, đoạn đầu thì có vẻ có nghĩa, đoạn
sau hình như vô nghĩa, liền nói:
Tôi hiểu rồi, cô tôi đang chờ tôi đấy. Khi nào cậu muốn
ăn quả, thì sai a hoàn nhỏ đến gọi tôi.
Bảo Ngọc gật đầu. Oanh Nhi đi ra, Bảo Thoa và Tập Nhân đều
về phòng nghỉ.
Mấy hôm sau đến ngày vào trường thi. Mọi người chỉ trông
mong hai chú cháu Bảo Ngọc làm văn bài cho hay, để được đậu cao; còn Bảo Thoa
thì nhận thấy Bảo Ngọc tuy học tập chăm chỉ, nhưng những lúc vô tình hoặc hữu
ý, lại tỏ ra lạnh nhạt. Chị ta để ý đến Bảo Ngọc sắp vào trường thi, việc thứ
nhất là hai chú cháu đều đi thi lần đầu, ra chỗ đông người chen chúc, sợ bị thất
lạc; hai là Bảo Ngọc sau khi ông sư đi rồi, vẫn không ra khỏi cửa, học hành lại
vui vẻ. Thấy sự thay đổi quá nhanh chóng và quá tốt đẹp như thế, chị ta cũng có
phần ngờ vực, sợ lại có biến cố gì chăng. Vì vậy trước khi vào trường thi một
hôm, chị ta một mặt sai Tập Nhân dẫn các a hoàn nhỏ cùng bọn Tố Vân sắp đặt đồ
đạc chu đáo cho hai chú cháu. Chị ta nhìn qua một lượt, bảo cắt đặt cẩn thận
đâu vào đấy. Một mặt lại đi sang Lý Hoàn, cùng Lý Hoàn đến trình Vương phu
nhân, chọn mấy người lão thành biết việc trong nhà theo hầu, cứ nói là sợ người
ngựa chen chúc dẫm phải.
Hôm sau Bảo Ngọc và Giả Lan mặc quần áo không cũ, không mới,
vui vẻ đến chào Vương phu nhân.Vương phu nhân dặn:
Hai chú cháu mầy mới đi thi lần đầu. Nhưng chúng mầy đã lớn
đến chừng ấy, vẫn chưa bao giờ rời ta. Dù có những lúc không ở với ta, cũng có
bọn a hoàn, người hầu quây quần chung quanh, chứ có đêm nào nằm ngủ riêng một
mình đâu? Ngày nay chú cháu ra đi, cô quạnh lủi thủi, xung quanh không có bà
con, cần phải giữ gìn cẩn thận đấy. Gắng làm văn bài xong cho mau mà ra trường,
rồi tìm người nhà về cho sơm sớm, để mẹ và vợ các con được yên lòng.
Vương phu nhân nói xong, không khỏi thương xót. Giả Lan
nghe đến đâu vâng dạ đến đấy; còn Bảo Ngọc không hề hé môi, đợi Vương phu nhân
nói xong, liền đến quỳ xuống, nước mắt đầy tròng, gục đầu lễ ba lễ rồi thưa:
Mẹ sinh con ra, đời con không có gì báo đáp. Chỉ có lần
này vào trường, con xin cố sức làm văn bài, may đậu được cử nhân, để mẹ được
vui mừng. Thế là việc cả đời con được trọn vẹn rồi. Dù con có điều gì không
hay, cũng có thể chuộc lại.
Vương phu nhân nghe xong, càng thấy thương tâm, bảo:
Con có bụng nghĩ như thế là giỏi. Chỉ tiếc rằng bà không
sống để trông thấy mặt con nữa.
Bà ta vừa nói vừa kéo Bảo Ngọc dậy, nhưng anh ta cứ quỳ
mãi, rồi lại thưa:
Dù bà trông thấy hay không, người cũng vẫn biết rõ. Đã biết
rõ, đã vui mừng, thì dù người không trông thấy cũng như đã trông thấy. Chẳng
qua hai bên chỉ cách biệt về thể xác, chứ không cách biệt về tinh thần.
Lý Hoàn thấy Vương phu nhân cùng Bảo Ngọc như thế, một là
sợ lại gây ra bệnh cũ của Bảo Ngọc, hai là xem tình hình này cũng không có vẻ tốt
lành lắm. Nên vội vàng đến trình:
Thưa mẹ, đây là việc rất vui mừng, sao mẹ lại thương tâm
như thế? Vả lại chú Bảo gần đây đã hiểu lẽ phải trái, dốc lòng hiếu thuận, lại
chịu ra sức học hành. Chỉ mong chú ấy đem cháu vào trường thi, lo làm văn bài
cho hay, thu xếp về nhà cho sớm, rồi sao lại bài thi đem nhờ các bậc thế giao
xem hộ, chờ cho đến khi hai chú cháu đều có tin mừng là được.
Đoạn chị ta gọi người đến đỡ Bảo Ngọc dậy. Bảo Ngọc quay
lại vái Lý Hoàn và nói:
Xin chị cứ yên tâm. Hai chú cháu chúng tôi nhất định sẽ đậu
cả. Sau này cháu Lan còn làm nên, rồi chị sẽ được đội mũ cánh phượng, mặc áo
ráng đỏ103 nữa đấy.
Lý Hoàn cười:
Chỉ mong được như lời chú nói, cũng không uổng công!
Chị ta nói đến đó, lại sợ gây ra mối thương tâm của Vương
phu nhân, liền dừng lại. Bảo Ngọc cười, nói:
Chỉ cần có đứa con nối nghiệp tổ tiên là được. Dù anh Cả
không trông thấy, cũng coi như là việc đời sau của anh ấy đã đầy đủ rồi.
Lý Hoàn thấy trời đã muộn nên không chịu nói hết lời với
Bảo Ngọc, chỉ có gật đầu. Bảo Thoa nghe nói, rất là sửng sốt nghĩ bụng: “Không
những lời nói của Bảo Ngọc mà những câu của Vương phu nhân và Lý Hoàn cũng đều
là những điềm không tốt”. Nhưng chị ta không dám thật thà nói ra, chỉ ứa nước mắt
không nói gì.
Bảo Ngọc đến trước mặt chị ta, vái một vái dài. Mọi người
thấy anh ta làm điều quái gỡ như vậy, không hiểu sao, cũng không dám nói. Bỗng
thấy Bảo Thoa nước mắt ròng ròng, ai cũng lấy làm lạ. Rồi lại nghe Bảo Ngọc
nói:
Thưa chị, tôi phải đi đây. Chị nên chăm lo hầu mẹ, đợi
tin mừng của tôi.
Đến giờ ra đi rồi. Cậu không cần nói những câu lảm nhảm ấy
nữa.
Chị lại giục tôi gấp. Tôi cũng tự biết là phải đi rồi.
Anh ta quay lại thấy mọi người đều đông đủ cả, chỉ thiếu
Tích Xuân và Tử Quyên, liền nói:
Nhờ thay lời tôi nói hộ với cô Tư và chị Tử Quyên. Dù sao
cũng sẽ gặp lại là được. Mọi người nghe lời của Bảo Ngọc hình như đúng, lại
hình như điên. Họ chỉ cho rằng anh ta xưa nay chưa ra khỏi nhà, chỉ vì mấy câu
nói của Vương phu nhân gợi ra cả, chi bằng thúc giục anh ta đi mau là xong việc.
Họ bèn nói:
Đã có người chờ sẵn cậu ngoài kia rồi, nếu còn dùng dằng
nữa, sợ lại lỡ mất thì giờ. Bảo Ngọc ngửa mặt cười to:
Đi thôi, đi thôi! Không cần dùng dằng lôi thôi. Xong việc
rồi. Mọi người cũng cười, bảo:
Đi mau lên thôi.
Chỉ có Vương phu nhân và Bảo Thoa thì lại thấy như cảnh
sinh ly tử biệt, nước mắt không biết ở đâu cứ chảy ròng ròng, khóc không ra tiếng.
Còn Bảo Ngọc lại có vẻ hí hớn như người điên, từ đó bước ra cửa đi mất. Thế là:
Danh
lợi đi tìm nơi tột bực!
Củi lồng thoát khỏi cửa
đầu tiên.
Khoan nói việc Bảo Ngọc và Giả Lan đi thi. Hãy nói Giả
Hoàn trông thấy hai chú cháu họ ra đi thì vừa tức giận, lên giọng thánh tướng,
nói thầm:
Ta cũng phải báo thù cho mẹ ta mới được! Nay trong nhà
không có một người đàn ông nào, nếu bác Cả bên kia cũng nghe lời ta thì còn sợ
gì ai!
Hắn nghĩ rồi liền chạy đến bên Hình phu nhân hỏi thăm và
tâng bốc mấy câu. Hình phu nhân tất nhiên vui thích, liền nói:
Cháu như thế mới là hiểu lẽ phải chứ? Như việc con cháu Xảo
Thư, đáng lẽ do ta làm chủ, thế mà anh hai Liễn cháu cứ lẩn thẩn, lại bỏ mẹ đẻ
đi nhờ người khác?
Ở bên kia họ cũng đã nói. Họ chỉ biết có nhà bác đây
thôi, nếu xong việc thì sẽ sắp sửa một món lễ vật to để đưa biếu bác đây. Bác
được người cháu rể như đức vương ấy thì còn lo gì bác Cả không làm quan to chứ.
Không phải là cháu nói xấu mẹ cháu đâu, bên ấy họ có chị cả là Nguyên Phi, nên
họ ra cách khinh rẻ người ta, khiến ai nấy rất là khó chịu. Sau này cháu Xảo
Thư không nên mất hết lương tâm như thế. Để cháu hỏi nó xem.
Cháu cũng nên nói cho nó biết, nó mới hiểu rõ lòng tốt của
cháu. Dù cha nó ở nhà e cũng không thể tìm ra được mối nhà thông gia sang trọng
như thế. Vậy mà cái con Bình u mê kia lại bảo là không được. Nó nói mẹ cháu
cũng không bằng lòng. Xem ra chỉ vì họ sợ chúng ta lại được sung sướng đấy
thôi. Việc này nếu để chậm, đến khi anh Hai cháu về, anh ấy sẽ nghe người ta, lại
không xong đâu.
Bên kia đã nhất định rồi, chỉ chờ bác đưa canh thiếp sang
là được. Theo khuôn phép của vương phủ, chỉ trong ba ngày là rước dâu về. Nhưng
còn một điều, sợ bác không bằng lòng; bên kia họ bảo không nên cưới cháu gái một
viên quan phạm tội về làm vợ, chỉ có thể lặng lẽ đón đi thôi; đợi khi bác trai
được tha, lại làm quan, hai bên sẽ mở tiệc mừng vui vẻ.
Việc ấy có gì mà không được? Theo lễ cũng phải làm như thế.
Đã thế thì xin bác giao canh thiếp cho cháu là được.
Cháu rõ lẩn thẩn! Trong này đều là đàn bà cả, cháu ra bảo
cháu Tường viết cho một cái thiếp là xong.
Giả Hoàn nghe nói, vui mừng khôn xiết, vội vàng vâng dạ
đi ra, kiếm Giả Vân nói chuyện. Lại nhờ Vương Nhân đến công quán đức vương ấy
làm giấy tờ, để nhận số bạc. Ngờ đâu những câu chuyện vừa rồi đã bị a hoàn hầu
Hình phu nhân nghe được. A hoàn này trước đây nhờ Bình Nhi mới được chọn vào hầu,
nay nhân lúc rảnh, nó chạy đến chỗ Bình Nhi kể lại rành mạch.
Bình Nhi biết việc này không hay, và nói rõ với Xảo Thư.
Xảo Thư khóc suốt đêm, chỉ nói chờ cha về làm chủ, chứ không thể nghe theo lời
bà được. Nay lại nghe nói thế, nó khóc òa lên, định đến cãi lại với bà. Bình
Nhi ngăn nó lại:
Cô hãy khoan đã. Bà là bà nội của cô. Bà bảo cậu Hai
không ở nhà, thì bà đứng làm chủ được. Đã thế lại còn có ông cậu ruột đứng làm
mối nữa. Họ vào bè với nhau, một mình cô nói làm sao lại? Tôi thì đã đành là bậc
dưới, không thể nói nổi. Bây giờ cô nên nghĩ cách nào, chứ nhất thiết không được
nông nỗi.
A hoàn ấy bảo:
Các cô nên định liệu mau mau, không thì họ sẽ đón đi đấy!
Bình Nhi ngoảnh lại, thấy Xảo Thư quỵ khóc sướt mướt, vội
vàng đỡ dậy nói:
Cô ơi, khóc cũng không ăn thua gì đâu! Hiện nay không thể
đợi cậu Hai được. Nghe câu chuyện họ nói…
Chưa nói dứt lời, thấy bên Hình phu nhân đã sai người
sang báo:
Việc vui mừng của cô tới nơi rồi. Bảo chị Bình soạn sửa tất
cả những đồ vật gì cô cần dùng. Còn lễ vật tư trang sẽ đợi khi cậu Hai về mới sắm
sửa.
Bình Nhi đành phải vâng lời. Lúc ấy lại thấy Vương phu
nhân đến, Xảo Thư liền ôm chặt lấy bà ta cứ lăn vào lòng mà khóc. Vương phu
nhân cũng khóc và nói:
Cháu không cần nóng nảy! Ta vì cháu đã phải chịu bao nhiêu
câu nói của bà cháu, nhưng xem chừng thì không thể xoay chuyển lại được nữa.
Chúng ta cứ nhận lời rồi tìm cách tạm hoãn, và lập tức sai người đi đến nơi cha
cháu nói rõ việc ấy.
Bình Nhi thưa:
Bà còn chưa biết sao. Sớm nay cậu Ba đã trình với bà Cả
là khuôn phép trong Vương phủ chỉ trong ba ngày phải rước dâu về. Bây giờ bà Cả
đã bảo cậu Vân viết thiếp rồi, như thế đợi cậu Hai sao kịp.
Vương phu nhân nghe đến tiếng cậu Ba, tức quá, nói không
ra lời, ngẩn người ra một lúc, giục bảo đi tìm Giả Hoàn.
Một hồi lâu, có người vào trình:
Sáng hôm nay cậu Ba cùng cậu Tường và ông Vương Nhân đi
đâu rồi.
Còn thằng Vân đâu?
Không biết ạ.
Mọi người đều trợn trừng trợn trạc không còn cách gì.
Vương phu nhân cũng khó cãi nhau với Hình phu nhân, nên
ai nấy đành ôm đầu mà khóc. Trong lúc đang bối rối, chợt có bà già vào trình:
Người canh cửa sau báo tin bà Lưu lại đến. Vương phu nhân
nói:
Nhà chúng ta đang gặp lúc bối rối như thế này, còn rảnh
rang đâu mà tiếp khách, nói thế nào đó cho bà ấy về đi thôi.
Bình Nhi thưa:
Bà lớn nên cho mời vào. Bà ấy là mẹ nuôi của cô Xảo, cũng
nên nói qua cho bà ấy biết.
Vương phu nhân không nói gì. Người nhà dẫn bà Lưu vào.
Hai bên chào hỏi xong, bà Lưu trông thấy người nào con mắt cũng đỏ hoe, chẳng
hiểu ra sao, bà ta chậm rãi một lúc rồi hỏi:
Làm sao thế? Chắc là bà lớn và cô lại nhớ đến mợ Hai?
Xảo Thư nghe nhắc đến mẹ mình, càng khóc to lên. Bình Nhi
nói:
Bà đừng nói chuyện suông nữa. Bà đã là mẹ nuôi của cô,
cũng nên biết việc này. Rồi chị ta kể hết đầu đuôi, làm bà Lưu khiếp sợ sửng sốt.
Một lúc sau bà ta bỗng phá lên cười:
Chị là người lanh lợi như thế mà chưa nghe khúc “Cổ nhi từ”104 à.
Việc ấy còn có nhiều cách, khó khăn gì đâu.
Bình Nhi vội hỏi:
Bà ơi, bà có cách gì, xin nói mau lên?
Việc ấy có gì khó khăn đâu. Không để cho một người nào
trong bọn họ biết, rồi thình lình trốn đi là xong.
Bà nói bậy rồi. Con nhà chúng tôi thể diện như thế này,
trốn đi đâu được?
Chỉ sợ các cô không chịu đi thôi, nếu đi thì cứ đến chỗ
quê tôi. Tôi sẽ giấu kín cô Xảo đi, rồi bảo cô ấy tự tay viết một bức thư. Tôi
lập tức bảo anh rể tôi tìm người, mang ngay đến chỗ cậu Hai, chắc cậu ấy sẽ về
ngay, như thế không được ư?
Nếu bà Cả biết thì sao?
Khi tôi đến bà lớn biết không?
Bà Cả ở nhà phía trước. Bà ta đối đãi với người dưới rất
khắc nghiệt, có tin tức gì không ai báo cho bà ấy cả. Nếu bà đi vào cửa trước
thì họ biết; nhưng bà lại đi cửa sau, thì không can gì.
Các cô định bao giờ đi, thì tôi bảo anh rể tôi đem xe đến
đón.
Còn đợi đến bao giờ nữa? Thôi mời bà hãy ngồi đây đã.
Rồi chị ta vội vàng đi vào, tránh những người đứng xung
quanh, trình rõ những lời bà Lưu vừa nói với Vương phu nhân. Vương phu nhân
nghĩ một lúc, thấy không ổn. Bình Nhi nói:
Chỉ có cách ấy thôi. Vì là bà lớn nên cháu mới dám nói
rõ. Bà lớn cứ giả làm như không biết, rồi cứ vờ hỏi bà Cả. Còn chúng cháu ở bên
này sẽ sai người đi, chắc cậu Hai cũng về nhanh.
Vương phu nhân không nói gì, chỉ thở dài. Xảo Thư nghe vậy,
liền thưa với Vương phu nhân:
Xin bà cứu lấy cháu! Dù sao lúc cha cháu trở về, cũng chỉ
biết ơn bà mà thôi. Bình Nhi nói:
Không cần phải nói nữa, xin mời bà lớn về đi thôi. Chỉ nhờ
bà lớn sai người đến coi nhà cho.
Vương phu nhân nói:
Phải kín đáo một tí. Nhớ mang theo áo quần chăn nệm của
chúng cháu đấy. Bình Nhi nói:
Phải đi nhanh mới kịp, nếu để họ giao giá xong trở về thì
rắc rối đấy. Câu nói ấy như giục giã Vương phu nhân. Bà ta nói:
Phải rồi, các cháu cứ soạn sửa nhanh lên! Đã có ta đây!
Sau đó Vương phu nhân trở về, lại sang bên Hình phu nhân
nói chuyện suông, để giữ bà ta lại. Bên này Bình Nhi bảo người sắp sửa ra đi,
và dặn dò:
Đừng giấu diếm gì. Nếu có người trông thấy thì cứ nói là
bà Cả truyền bảo, cần một cỗ xe để đưa bà Lưu về.
Xảo Thư được già Lưu đưa đi trốn.
Rồi lại đem tiền lót cho người canh cửa sau, bảo thuê xe đến. Bình Nhi cải trang cho Xảo Thư giả làm con Thanh, cháu gái bà Lưu, rồi vội vàng lên xe đi ngay. Sau đó Bình Nhi làm bộ tiễn khách, nhân lúc người ta không để ý, cũng nhảy lên xe đi luôn. Số là gần đây cửa sau phủ Giả tuy mở, nhưng nhà rộng, đầy tớ ít, nên chỉ một vài người canh, trông nom không xuể, rất là trống trải. Vả lại Hình phu nhân là người không biết thương kẻ dưới. Người trong nhà tuy biết việc ấy không hay, nhưng họ lại nhớ ơn Bình Nhi ăn ở tử tế, nên thông đồng với nhau, để mặc cho Xảo Thư đi. Hình phu nhân vẫn còn ngồi nói chuyện với Vương phu nhân, có để ý gì đến việc ấy. Riêng Vương phu nhân là không yên tâm chút nào. Bà ta nói chuyện một lúc, rồi lặng lẽ sang ngồi bên phòng Bảo Thoa, lòng lo ngay ngáy. Bảo Thoa thấy Vương phu nhân sắc mặt hoảng hốt, liền hỏi:
Trong bụng mẹ nghĩ việc gì phải không?
Vương phu nhân nói thầm việc ấy với Bảo Thoa, Bảo Thoa
nói:
Làm liều quá. Bây giờ phải sai cháu Vân mau mau sang đình
chỉ bên kia đi mới yên chuyện.
Ta cho tìm thằng Hoàn không thấy đâu cả.
Mẹ cứ vờ như không biết, để con tìm người sang nói cho
bác biết mới được.
Vương phu nhân gật đầu; mặc cho Bảo Thoa tìm người. Số là
đức vương này muốn mua mấy người con gái để hầu hạ, vì chưa tin lời người mối,
nên mới sai người đi xem mặt. Người đi xem về bẩm rõ. Đức vương hỏi đến con nhà
dòng dõi thế nào, họ không dám dấu đành phải nói thực. Đức vương nghe xong, biết
rõ nhà ấy đã mấy đời có công và có họ ngoại với nhà vua, nên bảo:
Không xong đâu! Việc ấy phạm lệ cấm đấy, suýt nữa làm hỏng
việc lớn! Vả lại ta về chầu vua đã xong, phải chọn ngày lên đường. Nếu có người
nào nói đến việc ấy nữa, phải đuổi đi ngay.
Hôm ấy vừa lúc Giả Vân và Vương Nhân đưa canh thiếp đến,
bỗng thấy người trong cửa phủ ra nói: “vâng mệnh đức vương truyền, người nào
còn dám đem người trong phủ Giả mạo nhận là con gái nhà thường dân thì phải bắt
lấy để trị tội. Hiện nay đương đời thái bình, ai dám to gan như vậy”. Nghe vậy,
Vương Nhân khiếp sợ, cúi cổ bỏ trốn, oán trách người đã nói lộ chuyện, rồi cả bọn
cụt hứng ra về. Giả Hoàn ở nhà chờ tin, nghe Vương phu nhân truyền gọi, hắn lo
cuống quít. Bỗng thấy Giả Vân về một mình, hắn vội đón lại hỏi:
Đã xong chưa?
Giả Vân hoảng hốt dẫm chân nói:
Không xong rồi. không xong rồi! Chẳng biết đứa nào đã để
lộ chuyện ra. Rồi hắn kể lại chuyện đã bị mắng nhiếc. Giả Hoàn tức giận sửng sốt,
nói:
Ban sáng tôi đến trình với bác việc tốt đẹp như thế, giờ
biết xử trí ra sao đây? Thực là bọn các anh chôn sống tôi rồi?
Bỗng nghe phía trong có tiếng kêu ầm lên, gọi tên bọn Giả
Hoàn và nói:
Bà Cả và bà lớn đang gọi đấy.
Hai người đành phải thất thểu đi vào. Liền thấy Vương phu
nhân nổi giận hầm hầm nói:
Chúng mày làm việc giỏi nhỉ? Chúng mày bức bách con Xảo
Thư và con Bình đi đâu rồi. Mau mau tìm chúng về ngay cho ta.
Hai người đều quỳ xuống. Giả Hoàn không dám nói gì. Giả
Vân cúi đầu thưa:
Chúng cháu không dám làm việc gì. Chỉ tại cậu cả Hình và
cậu Vương nói là làm mối cho em Xảo Thư, chúng cháu mới dám trình với các vị.
Bà Cả bằng lòng, mới gọi cháu viết canh thiếp đưa đi. Người ta còn không muốn lấy
nữa là, sao lại buộc cho chúng cháu là bức bách em?
Vương phu nhân nói:
Chính thằng Hoàn đã thưa với bà Cả là nội trong ba ngày họ
sẽ đón đi. Lại có cái thói làm mối làm manh như thế à? Thôi ta cũng không cần hỏi
nữa, chúng mày phải đem cháu Xảo Thư trả ngay cho ta, đợi ông lớn về đây rồi sẽ
nói chuyện!
Hình phu nhân cũng không nói được một câu, chỉ chảy nước
mắt. Vương phu nhân mắng Giả Hoàn:
Cái dì Triệu ấy là đồ bậy bạ sinh ra thằng con cũng bậy bạ
nốt!
Bà ta nói xong bảo a hoàn đến đỡ, rồi đi về phòng. Giả
Hoàn, Giả Vân và Hình phu nhân chỉ oán trách lẫn nhau. Mấy người bảo nhau:
Bây giờ chưa cần oán trách vội. Chắc Xảo Thư không đến nỗi
chết đâu, lại con Bình đem nó trốn đi ở một nhà bà con nào đó thôi.
Hình phu nhân cho gọi mấy người canh gác cửa trước, cửa
sau đến, mắng và hỏi:
Chúng mày có biết Xảo Thư và Bình Nhi đi đâu không? Nào
ngờ bọn đầy tớ đều một loạt thưa:
Bà Cả không cần phải hỏi chúng con. Xin hỏi mấy ông quản
gia sẽ rõ. Xin bà Cả đừng nóng nảy, đợi khi bà lớn chúng con hỏi đến, chúng con
sẽ có lời thưa lại. Nếu cần đánh, cần phạt, chúng con đều sẵn sàng xin chịu. Từ
khi cậu Hai đi vắng, ở ngoài kia họ làm bậy bạ vô cùng. Tiền gạo hàng tháng của
chúng con họ không phát. Họ đánh bạc uống rượu, chơi trai, lại còn dắt cả gái ở
ngoài về nữa. Đó chẳng phải các ông ấy làm hay sao?
Những câu ấy làm cho bọn Giả Vân ngậm miệng không nói lại
được. Bên Vương phu nhân lại sai người sang thúc giục:
Các cậu phải đi tìm về mau.
Bọn Giả Hoàn cuống quít chỉ giận không có lỗ nẻ để chui
xuống. Chúng lại không dám tra hỏi những người bên nhà Xảo Thư. Chúng biết người
ta đều căm ghét, chắc là họ đã đem Xảo Thư giấu đi đâu rồi, nhưng điều đó không
dám trình với Vương phu nhân. Chúng đành phải đi đến các nhà thân thích để nghe
ngóng, vẫn chẳng ăn thua gì. Trong mấy ngày liền, bên trong thì Hình phu nhân,
bên ngoài thì bọn Giả Hoàn, đều rối rít lên, đêm ngày không yên.
Đến ngày ra trường thi, Vương phu nhân trông đợi Bảo Ngọc
và Giả Lan về nhà. Đợi mãi đến trưa cũng không thấy về. Vương phu nhân, Lý Hoàn
và Bảo Thoa hoảng hốt, sai người đến nhà trọ nghe ngóng. Một bọn đi, bặt không
tin tức.
Sau đó lại sai bọn khác đi, cũng không thấy về nốt. Ba
người ruột nóng như lửa, đợi mãi đến xế chiều, mới thấy một mình Giả Lan về. Mọi
người vui mừng hỏi:
Còn chú Bảo đâu?
Giả Lan không kịp chào hỏi mọi người, liền khóc oà:
Chú Bảo lạc mất rồi!
Vương phu nhân nghe vậy, ngẩn người đi một lúc lâu, không
nói năng gì, rồi ngã sóng sượt giữa giường. May có bọn Thái Vân ở phía sau đỡ dậy,
cố hết sức mới gọi tỉnh lại được. Bà ta cứ khóc. Bảo Thoa thì trợn ngược mắt
lên. Bọn Tập Nhân đều nước mắt đầm đìa. Lý Hoàn khóc và mắng Giả Lan:
Đồ ngốc! Mày ở với chú Hai một chỗ. Sao chú ấy lại lạc mất?
Giả Lan nói:
Ở nhà trọ, con với chú Hai cùng ăn cùng ngủ một nơi. Khi
vào trường, hai người lúc nào cũng gần gũi nhau. Sáng hôm nay chú Hai làm bài
thi xong sớm, còn chờ cháu. Chúng cháu đi nộp quyển một lần, rồi cùng ra cửa.
Nhưng đến khi chen nhau ở cửa long môn, cháu ngoảnh lại không thấy chú ấy đâu nữa.
Người nhà đi đón đều lại hỏi cháu. Anh Lý Quý còn nói, có trông thấy cậu Hai chỉ
cách nhau vài bước, không biết làm sao chen một cái rồi không thấy đâu cả. Hiện
giờ bọn Lý Quý đang chia nhau đi tìm. Cháu cũng đem người đi tìm khắp các nơi,
không thấy, nên đến bây giờ mới về.
Vương phu nhân khóc lóc, không nói được ra lời. Bảo Thoa
trong bụng đã hiểu rõ tám, chín phần. Tập Nhân thì cứ gào khóc mãi. Bọn Giả Tường
không đợi ai sai bảo, cũng chia nhau đi tìm. Đáng thương cho mọi người trong phủ
Vinh, ai cũng dở sống dở chết, uổng công sửa soạn bữa tiệc để đón tiếp người đi
thi về.
Giả Lan cũng quên hẳn mỏi mệt, muốn tự mình đi tìm. Nhưng
Vương phu nhân ngăn lại nói:
Cháu ơi! Chú đã lạc mất rồi, lại còn để mất cả cháu nữa
sao? Thôi cháu cứ đi nghỉ ngơi đã.
Nhưng Giả Lan nào chịu nghe. Bọn Vưu thị phải hết sức
khuyên can mãi. Trong mấy người đó chỉ có một mình Tích Xuân là hiểu rõ, nhưng
không chịu nói ra, cô ta vờ hỏi Bảo Thoa:
Anh Hai có mang viên ngọc đi không?
Đó là vật tùy thân của cậu ấy, sao lại không mang đi?
Tích Xuân nghe xong không nói gì.
Tập Nhân nhớ lại việc mất viên ngọc lúc trước, cũng đoán
chừng là vị hoà thượng tác quái, nên bụng đau như cắt, nước mắt chảy ròng ròng,
nghẹn ngào khóc mãi. Chị ta nghĩ lại mối tình Bảo Ngọc đối với mình khi trước.
Có lúc mình trêu tức cậu ta, tuy cậu ta giận, nhưng cũng có chỗ tốt làm cho người
ta phải hồi tâm lại, còn tấm lòng thể tất ôn tồn thì không cần phải nói nữa, có
lúc mình trêu quá, cậu ta thề sẽ đi tu, không ngờ ngày nay lại ứng với câu nói ấy.
Hãy gác chuyện Tập Nhân nghĩ ngợi bực mình. Hôm ấy đã đến
canh tư, vẫn không được tin gì về Bảo Ngọc cả. Lý Hoàn sợ Vương phu nhân thương
xót sinh ốm, nên hết sức khuyên giải và đưa bà ta về phòng. Mọi người đều theo
đến hầu, chỉ một mình Hình phu nhân về nhà. Giả Hoàn thì trốn tránh không dám
ra. Vương phu nhân bảo Giả Lan về và nằm suốt đêm không ngủ.
Sáng hôm sau tuy có người nhà trở về, nhưng ai nấy đều
nói:
Tìm khắp nơi không ai thấy bóng dáng Bảo Ngọc đâu cả.
Tiết phu nhân, Tiết Khoa, Sử Tương Vân và thím Lý lũ lượt
đến thăm và hỏi tin. Qua mấy ngày liền như thế, Vương phu nhân khóc đến nổi bỏ
cả ăn uống. Người đã sắp nguy, bỗng có người nhà vào trình:
Có một người ở miền bể, nói là người nhà quan thống chế
sai đến và thưa, cô Ba nhà ta ngày mai sẽ về kinh.
Vương phu nhân nghe nói Thám Xuân về kinh, tuy nhiên
không khuây hẳn nỗi mong nhớ Bảo Ngọc, nhưng cũng hơi được yên tâm.
Đến hôm sau, quả nhiên Thám Xuân về. Mọi người ra đón từ
xa, trông Thám Xuân lại càng xinh đẹp, ăn mặc lộng lẫy hơn trước. Thấy Vương
phu nhân dáng người tiều tụy và ai nấy đều khóc sưng mắt lên, cô ta cũng khóc
to một lúc lâu rồi mới chào hỏi mọi người. Thám Xuân thấy Tích Xuân ăn mặc theo
lối nhà tu, trong bụng rất là khó chịu. Lại nghe nói đến việc Bảo Ngọc bị lạc,
trong nhà xảy ra nhiều chuyện không hay nên mọi người lại khóc. May có Thám
Xuân khôn khéo, kiến thức cao, đem lời khuyên giải dần dần, bọn Vương phu nhân
mới khuây khỏa ít nhiều.
Sáng hôm sau nữa thì chồng Thám Xuân đến, biết trong nhà
xảy ra nhiều việc, nên để chị ta ở lại khuyên giải. Các a hoàn, bà già theo hầu
Thám Xuân, nay được gặp lại, chị em cùng nhau kể lể tâm tình sau khi xa cách. Từ
đó người trên kẻ dưới, ngày đêm chỉ chờ tin tức Bảo Ngọc.
Một hôm, đã quá canh năm, có mấy người nhà ở ngoài vào cửa
thứ hai báo tin mừng. Mấy a hoàn nhỏ xô nhau chạy vào, không kịp nói với các a
hoàn lớn, liền chạy thẳng vào nhà trong trình:
Xin mừng bà lớn và các mợ!
Vương phu nhân đoán chừng đã tìm thấy Bảo Ngọc, liền đứng
dậy vui vẻ hỏi:
Tìm thấy nó ở đâu? Bảo nó vào đây mau! Người ấy thưa:
Đã đậu cử nhân thứ bảy.
Câu nói ấy lại làm cho Vương phu nhân khóc to lên. Lý
Hoàn nói:
Từ xưa đã có nhiều vị thành Phật thành tiên, quả là vứt bỏ
hết cả giàu sang chức tước.
Vương phu nhân khóc:
Nếu nó bỏ cha mẹ mà đi, tức là bất hiếu, sao lại thành Phật
thành tiên được. Thám Xuân nói:
Người đời không nên có cái gì kỳ lạ quá. Anh Hai khi mới
sinh đã có sẵn viên ngọc, ai cũng bảo là việc tốt; nhưng nay xét lại cũng vì có
viên ngọc ấy mà không tốt. Nếu mấy ngày nữa không tìm thấy, tức là có duyên cớ.
Con nói xin mẹ đừng giận, mẹ cứ nên xem như không sinh ra anh ấy là được. Nếu
quả anh ấy có duyên kiếp từ trước, tu được thành chánh quả, cũng là do mẹ tích
phúc mấy đời đấy.
Bảo Thoa nghe xong không nói gì. Tập Nhân không nén được
nữa đâm ra đau ruột, choáng đầu, ngã nhào xuống. Vương phu nhân thấy thế thương
hại, sai người vực chị ta về nhà. Giả Hoàn thấy anh và cháu đều thi đậu, lại
thêm việc Xảo Thư, nên trong bụng rất là khó chịu, chỉ oán trách Giả Tường, Giả
Vân. Hắn lại nghĩ Thám Xuân nay về thăm nhà, tất không chịu bỏ qua việc ấy,
nhưng cũng không dám bỏ trốn, vì vậy mấy hôm nay cứ như cá nằm trên thớt.
Hôm sau Giả Lan đành phải đi tạ ơn trước. Lại biết Chân Bảo
Ngọc cũng thi đậu, mọi người cùng nhau tỏ tình đồng khoa. Khi nhắc đến việc Bảo
Ngọc vì mê mẫn bị lạc, Chân Bảo Ngọc tỏ lời than thở yên ủi.
Quan chấm trường xem các quyển thi đậu, tâu tới nhà vua mở
ra xem, thấy những bài văn lấy đậu đều là đúng đắn thông suốt. Thấy Giả Bảo Ngọc
đậu thứ bảy là người Kim Lăng; Giả Lan đậu thứ một trăm ba mươi cũng là người
Kim Lăng, nhà vua truyền chỉ xuống hỏi: “Hai người họ Giả ở Kim Lăng có phải
cùng họ với Giả Phi không?” Quan đại thần vâng mệnh ra truyền gọi Giả Bảo Ngọc
và Giả Lan vào hỏi. Giả Lan trình rõ việc Bảo Ngọc sau khi ra khỏi trường, đi lạc
mất và khai rõ cha ông ba đời, rồi quan đại thần thay lời tâu lên.
Nhà vua rất là thánh minh nhân đức. Người nhớ đến công ơn
họ Giả, truyền xuống các quan đại thần xét và tâu lên. Các quan xét kỹ và tâu
rõ. Nhà vua rất là thương xót, sai một vị quan xét lại bản án Giả Xá phạm tội đầu
đuôi thế nào, rồi tâu lên. Nhà vua lại xem một bản tâu về “các việc sắp đặt sau
khi đã dẹp yên bọn giặc ven biển và rút quân về”, trong bản án ấy nói rõ hiện
nay bể lặng sông yên, muôn dân làm ăn vui vẻ. Nhà vua rất vui, truyền các quan
cửu khanh kê rõ công lao để định thưởng, và ban ơn đại xá cả thiên hạ.
Bọn Giả Lan sau khi vào hầu xong ra về, liền đến chào lạy
các quan chấm trường, lại nghe tin trong triều có ban ơn đại xá liền trình với
bọn Vương phu nhân. Cả nhà đều vui mừng, chỉ mong chờ Bảo Ngọc trở về. Tiết phu
nhân lại càng vui vẻ hơn, liền lo việc chuộc tội cho Tiết Bàn.
Một hôm, người nhà báo có cụ Chân và chồng cô Ba đến mừng.
Vương phu nhân sai Giả Lan ra tiếp. Một lúc sau Giả Lan vào, cười vui vẻ trình
với Vương phu nhân:
Thưa các bà, có tin mừng, cụ Chân ở trong triều nghe nói
đã có chỉ truyền, ông Cả được tha tội hẳn. Bác Trân không những được tha tội, vẫn
còn được tập chức Ninh quốc công hạng ba. Còn thế chức bên phủ Vinh thì vẫn do
ông nội chúng ta tập, chờ khi hết hạn nghỉ tang rồi sẽ thăng chức lang trung bộ
công. Bao nhiêu gia sản bị tịch thu, đều trả lại hết. Nhà vua xem văn chương của
chú Hai, rất vui thích. Người ban hỏi biết rõ là em đức bà Nguyên Phi, Bắc Vĩ
anh vương lại tâu về phẩm cách chú Hai cũng tốt nên vua truyền chỉ đòi vào chầu.
Các quan đại thần tâu: “Theo lời người cháu là Giả Lan đã trình, thì anh ta đã
đi lạc mất sau khi ra khỏi trường, hiện đang tìm hỏi khắp nơi”. Nhà vua đã xuống
chỉ, truyền các nha môn năm doanh đều để ý tìm tòi. Chỉ đã xuống rồi. Xin bà cứ
yên lòng. Đội ơn nhà vua như thế, lẽ nào lại không tìm được! Nghe nói, bọn
Vương phu nhân mới chúc mừng nhau và tỏ vẻ vui mừng. Chỉ có bọn Giả Hoàn vẫn cuống
quít đi tìm Xảo Thư khắp nơi.
Xảo Thư đi theo bà Lưu, cùng Bình Nhi ra khỏi thành. Khi
về đến thôn trại, bà Lưu cũng không dám khinh rẻ Xảo Thư. Bà ta quét dọn gian
phòng nhà trên, mời Xảo Thư và Bình Nhi ở. Hàng ngày bà ta cung cấp các món ở
thôn quê, nhưng cũng sạch sẽ, lại có con Thanh làm bạn, nên họ cũng tạm khuây
khỏa.
Trong thôn đó có mấy nhà giàu. Biết có một vị tiểu thư phủ
Giả đến nhà già Lưu, ai nấy đều chạy lại xem. Họ cho là nàng tiên trên trời sa
xuống. Rồi có người đưa món ăn thức quả đến, có người đưa các thứ dã vị đến,
cũng khá nhộn nhịp. Trong số ấy có một nhà rất giàu là họ Chu, gia tài tới hàng
vạn, ruộng đất có đến nghìn khoảnh. Nhà ấy chỉ có một con trai, dáng người văn
nhã thanh tú, mới mười bốn tuổi. Cha mẹ anh ta rước thầy về dạy học, khoa mới rồi
thi đậu tú tài. Hôm nọ mẹ anh ta trông thấy Xảo Thư, trong bụng tấm tắc khen ngợi,
nghĩ bụng: “Chúng mình là người ở thôn trại, làm gì mà sánh đôi được với vị tiểu
thư con nhà thế gia như vậy?” Rồi bà ta cứ ngẩn người ra.
Già Lưu đã dò biết tâm sự bà ấy, liền nói:
Tôi biết bụng bà rồi, để tôi làm mối hộ cho. Bà Chu cười:
Thôi bà đừng lừa tôi nữa. Họ là con nhà như thế nào, đời
nào chịu gả cho chúng tôi là người ở thôn trại.
Thì cũng cứ nói thử xem. Thế rồi hai người đi hai nơi.
Già Lưu nhớ đến phủ Giả, liền bảo Bản Nhi vào thành nghe
ngóng. Một hôm vừa đi đến phố Ninh Vinh, bỗng thấy có nhiều xe kiệu ở đó, Bản
Nhi đến gần xung quanh lắng nghe. Hắn nghe nói hai phủ Ninh, Vinh đã được trả lại
chức quan, trả lại gia sản. Nay trong phủ lại sắp trở nên thịnh vượng. Chỉ có cậu
Bảo Ngọc thi đậu cử nhân, rồi không biết đi đâu mất. Bản Nhi trong bụng vui mừng,
đã định trở về. Lại thấy có mấy con ngựa chạy đến rồi một người đến trước cửa
xuống ngựa.
Bỗng thấy người canh cửa ra chào, hỏi thăm, và nói: “Cậu
Hai đã về! Mừng quá. ông Cả đã mạnh khỏe rồi chứ?” Người ấy ha hả cười bảo: “Khỏe
rồi. Lại vừa có ân chỉ tha tội, người cũng sắp về đấy”. Cậu ta lại hỏi: “Mấy
người kia làm chuyện gì đấy?” Người canh cửa thưa “Đó là các quan đến truyền chỉ,
cho đi nhận lại gia sản”. Người kia vui mừng cuống quít đi vào. Bản Nhi đoán chừng
đó là Giả Liễn. Anh ta không nghe ngóng nữa, vội quay về thưa với bà ngoại.
Bỗng thấy người canh cửa ra chào, hỏi thăm, và nói: “Cậu Hai đã về! Mừng quá. ông Cả đã mạnh khỏe rồi chứ?”
Già Lưu nghe nói mừng rỡ, nở từng khúc ruột, đến chỗ Xảo Thư kể lại một lượt những điều Bản Nhi vừa nói. Bình Nhi cười bảo:
Thật là nhờ già bày ra cách ấy. Nếu không thì cô tôi cũng
không còn gặp được dịp vui vẻ này nữa.
Xảo Thư lại càng vui mừng. Đang nói chuyện, thì người đưa
tin cho Giả Liễn cũng về, và nói:
Cậu Hai rất là cảm kích, dặn tôi sau khi về đến nhà, phải
đưa cô về phủ mau. Lại còn thưởng cho tôi mấy lạng bạc nữa.
Bà Lưu nghe nói rất mừng, liền cho người đi tìm hai cỗ
xe, rồi mời Xảo Thư và Bình Nhi lên xe về. Bọn Xảo Thư ở trong nhà bà Lưu đã
quen, nên cứ dùng dằng không chịu chia tay. Con Thanh lại khóc lóc, giận không
sao giữ họ lại được nữa. Già Lưu thấy chúng không nỡ xa nhau, nên cho con Thanh
đi theo vào thành, rồi mấy người đi một mạch về phủ Vinh.
Giả Liễn trước kia được tin Giả Xá ốm nặng, liền đi đến
chỗ bị đày. Cha con gặp nhau, khóc lóc một hồi, sau đó Giả Xá dần dần lành bệnh.
Đến khi Giả Liễn tiếp thơ, biết rõ việc nhà, trình với Giả Xá rồi đi về, dọc đường
nghe tin đại xá, lại đi gấp hai ngày nữa. Hôm nay về đến nhà, vừa gặp lúc vua
ban ân chỉ. Trong nhà thì bọn Hình phu nhân đang lo không có người tiếp chỉ.
Tuy có Giả Lan, nhưng vẫn còn ít tuổi. Bỗng nghe người báo tin, cậu hai Liễn đã
về. Mọi người gặp nhau, mừng mừng tủi tủi. Chưa kịp nói chuyện, Giả Liễn liền
ra nhà khách, vái chào quan khâm mạng. Vị quan ấy hỏi thăm sức khỏe Giả Xá, rồi
bảo:
Ngày mai vào nội phủ lĩnh thưởng. Dinh thự bên phủ Ninh
nay giao trả cho dọn về ở.
Rồi mọi người đứng dậy từ biệt. Giả Liễn tiễn họ ra cửa.
Sau đó thấy có vài cỗ xe đến. Người nhà không cho đỗ lại. Đang cơn ồn ào thì Giả
Liễn đã biết rõ đó là xe của Xảo Thư về, liền mắng bọn người nhà:
Bọn chúng bay là người vô lương! Nhân lúc ta đi vắng,
chúng bây sinh lòng lừa dối hại chủ, bắt buộc con ta phải bỏ đi; bây giờ người
ta đưa về, bay lại muốn ngăn cản à? Có phải chúng bây thù oán gì ta không?
Bọn người nhà vốn sợ Giả Liễn trở về làm lôi thôi, nhưng
cũng tưởng ít lâu rồi việc mới lộ, nào ngờ Giả Liễn lại nói ra rõ ràng như thế.
Họ không hiểu ra sao, đành phải đứng lại thưa:
Sau khi cậu ra đi, bọn chúng cháu đứa thì ốm, đứa thì xin
nghỉ. Việc ấy là do cậu Ba, cậu Tường và cậu Vân làm chủ, chứ không can gì đến
chúng cháu cả.
Giả Liễn nói:
Đồ khốn nạn! Xong việc rồi ta sẽ nói chuyện với chúng
bay. Mau ra đưa xe vào!
Giả Liễn đi vào, thấy Hình phu nhân cũng không nói gì, lại
quay sang bên Vương phu nhân gục đầu quỳ xuống thưa:
Việc này đều nhờ ơn thím đùm bọc cả. Em Hoàn thì không cần
phải nói nữa. Chỉ ghét cái thằng Vân, lần trước coi nhà, đã làm bậy bạ, nay
cháu mới đi mấy tháng, nó đã gây ra chuyện như thế. Cháu xin trình trước với
thím, cái giống người ấy thì đuổi cổ đi, không cho nó đi lại nữa cũng đáng.
Vương phu nhân nói:
Cái thằng Vương Nhân đốn mạt ấy không biết vì sao cũng hư
tệ như thế?
Thím không cần phải nói. Cháu đã có cách.
Đang nói thì bọn Thái Vân vào trình:
Cô Xảo đã vào đây rồi.
Bấy giờ Xảo Thư vào chào Vương phu nhân. Tuy xa cách chưa
bao lâu, nhưng nhớ lại tình cảnh lúc đi trốn, bất giác rơi nước mắt. Xảo Thư
cũng khóc oà lên. Giả Liễn vội đến tỏ lời cảm tạ bà Lưu. Vương phu nhân kéo bà
cụ ngồi xuống, lại nhắc đến câu chuyện ngày trước. Giả Liễn trông thấy Bình
Nhi, bề ngoài tuy không tiện nói, nhưng trong lòng rất là cảm kích, bất
giác ứa nước mắt. Từ đó anh ta càng kính trọng Bình Nhi, định đợi Giả Xá trở về,
sẽ lập Bình Nhi làm vợ chính. Đó là chuyện sau, chưa vội nhắc đến.
Về phần Hình phu nhân thì đang sợ Giả Liễn không tìm thấy
Xảo Thư, chắc sẽ gây chuyện rắc rối; lại nghe Giả Liễn đang ở bên Vương phu
nhân, nên càng sốt ruột liền bảo a hoàn đi dò xem sao. A hoàn về trình:
Xảo Thư cùng bà Lưu đang nói chuyện ở bên ấy.
Hình phu nhân như tỉnh giấc mơ, biết là bọn họ chơi khăm.
Lại oán trách Vương phu nhân. Bà ấy chỉ xúi cho mẹ con mình bất hòa với nhau.
Nhưng vẫn không biết đứa nào đã đưa tin cho Bình Nhi. Đang tự hỏi thì thấy Xảo
Thư cùng bà Lưu dẫn cả Bình Nhi đến, Vương phu nhân cũng đi theo sau. Trước hết
họ đem những chuyện đó đổ tội cả cho Giả Vân và Vương Nhân, rồi nói:
Bà lớn nguyên chỉ nghe theo lời người ta, cũng muốn được
việc tốt lành, biết đâu được bọn quỷ quái bên ngoài!
Hình phu nhân nghe nói, cảm thấy thẹn thùng, nghĩ lại ý định
của Vương phu nhân là đúng, trong bụng cảm phục. Từ đó Hình phu nhân và Vương
phu nhân lại vui vẻ với nhau. Bình Nhi trình với Vương phu nhân rồi dẫn Xảo Thư
sang phòng của Bảo Thoa thăm hỏi. Mỗi người đều nhắc đến nỗi khổ của mình. Họ lại
nói Đội ơn hoàng thượng, phủ ta sẽ trở lại thịnh vượng. Chắc cậu Bảo cũng sẽ trở
về.
Họ vừa nói đến câu ấy, thấy Thu Văn ra vẻ cuống quít sợ sệt
chạy đến thưa:
Chị Tập Nhân nguy rồi! Không biết đã xảy ra việc gì?
Chú thích.
[←103]
Ý nói được đội mũ mệnh
phụ vì có con ra làm quan.
[←104]
Cố nhi từ hoặc cổ tử từ
tên một từ khúc đời xưa, vừa dùng lời nói vừa hát, do nhiều khúc điệu và nhiều
đoạn văn xuôi kết hợp lại.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét