Tiết Bảo Thoa bên hoa Mẫu đơn. |
Hồi 108.
Tiệc
bày vui gượng, viện Hoành Vu mừng ngày sinh;
Chết
vẫn say đời, quán Tiêu Tương nghe quỉ khóc.
Giả Chính trước đây đã từng tâu xin đem nhà cửa và vườn Đại Quan nhập vào của công. Trong cung không nhận, nhưng trong vườn không có người ở, nên đành phải khóa lại. Vì vườn ấy nối liền với nhà ở của Vưu thị và Tích Xuân, rộng rãi nhưng rất vắng vẻ, cho nên ông ta phạt Bao Dũng vào coi vườn hoang.
Hồi đó Giả Chính coi việc nhà, vâng lời Giả mẫu bớt dần
người ở, mọi việc đều giảm bớt, nhưng vẫn không duy trì nổi.
May được Phượng Thư là người Giả mẫu yêu, bọn Vương phu
nhân tuy không thích lắm, nhưng về phần lo liệu việc nhà, thì chị ta còn có thể
ra sức, nên vẫn giao cho chị ta trông nom việc nhà.
Gần đây sau khi gia tài bị tịch thu, mọi việc xoay xở khó
khăn, thường thường chật vật. Người ở các phòng vốn ăn tiêu rộng rãi quen, bây
giờ so với trước mười phần bớt đến bảy, làm gì mà chu đáo được. Vì thế họ oán
trách luôn. Phượng Thư cũng không dám từ chối, vẫn mang bệnh hầu hạ Giả mẫu.
Cách ít lâu, bọn Giả Xá và Giả Trân đến chỗ làm việc nhờ
có tiền tiêu, tạm được yên ổn. Họ viết thư về, đều nói bình yên rỗi rãi, ở nhà
không cần phải lo nghĩ. Do đó Giả mẫu yên tâm. Bọn Hình phu nhân và Vưu thị
cũng đỡ lo. Sau khi về nhà chồng, Sử Tương Vân về thăm nhà, rồi đến hỏi thăm sức
khoẻ của Giả mẫu. Giả mẫu nhân nhắc đến việc chồng chị ta tốt. Sử Tương Vân kể
lại việc bên nhà mình được bình yên như thế nào và xin cụ cứ yên lòng. Lại nhắc
đến chuyện Đại Ngọc qua đời, ai nấy đều rơi nước mắt. Giả mẫu lại nghĩ đến chuyện
Nghênh Xuân khổ sở, càng thêm thương cảm. Tương Vân khuyên giải một hồi, đến
các nhà chào hỏi xong, lại về nghỉ ở phòng Giả mẫu.
Nói về nhà họ Tiết thì Tiết Bàn làm cho nhà tan người chết,
năm nay tuy hoãn việc xử quyết phạm nhân, nhưng sang năm không biết có được giảm
tội hay không. Giả mẫu nói:
Cháu còn chưa biết, chứ vừa rồi vợ thằng Bàn chết một
cách mờ ám. Suýt nữa lại có chuyện không hay. May nhờ đức Phật có mắt, bắt con
hầu của nó tự xưng ra. Mụ Hạ kia không làm được gì, mới phải đứng ra xin thôi
việc khám nghiệm. Bà dì của cháu mới thu xếp để cho chôn cất. Bây giờ bà ta ở với
cháu Khoa. Thằng cháu ấy cũng tốt. Nó nói anh ở nhà giam chưa xong việc nên nó
không chịu cưới vợ. Cháu Hình ở bên nhà bà Cả cũng rất khổ. Còn cô Cầm thì vì
ông nhạc chết chưa hết tang nên nhà trai cũng chưa cưới. Cháu xem, thật là sáu
họ cùng tận như nhau. Nhà họ Tiết thì như thế, còn bên ngoại nhà bà Hai thì từ
khi ông cậu Cả chết rồi, anh con Phượng cũng chẳng ra người; ông cậu Hai là người
keo kiệt, lại vì tiền công chưa hồi xong, cũng túng thiếu. Nhà họ Chân từ khi bị
tịch thu rồi, không nghe tin tức gì nữa.
Tương Vân nói:
Chị Thám Xuân đi, có thư từ gì không? Giả mẫu nói:
Theo ông Hai về nói thì từ khi đi lấy chồng, chị Ba cháu ở
miền biển rất tốt. Nhưng không có thư, ta cũng ngày đêm tưởng nhớ. Vì ở nhà đây
xảy ra bao nhiêu việc không tốt, nên ta cũng không thể nghĩ đến nó nữa. Việc
hôn nhân của con Tư cũng chưa bàn đến. Còn thằng Hoàn thì ai có công hơi đâu mà
nhắc đến nữa? Nhà chúng ta hiện nay so với lúc cháu còn ở đây khổ hơn nhiều. Chỉ
tội nghiệp chị Bảo nhà cháu từ khi về đây chưa hề được ngày nào thư thái. Anh
Hai cháu thì vẫn điên điên, dại dại, biết làm sao bây giờ.
Cháu từ lúc nhỏ, lớn lên ở đây, tính khí những người bên
này cháu đều biết cả. Bây giờ xem ra đều thay đổi hết. Cháu tưởng là lâu ngày đến,
họ xa lạ mình, nhưng nghĩ cho kỹ thì không phải. Khi gặp cháu xem chừng ai cũng
vui vẻ như trước, nhưng không biết tại sao nói chuyện một lúc là nảy ra đau
lòng, vì thế cháu chỉ ngồi chốc lát là về đây ngay.
Tình cảnh hiện giờ về phần ta thì chẳng nói làm gì, nhưng
chúng nó là những người trẻ tuổi kể thì cũng buồn thật. Ta đang định nghĩ cách
gì để cho chúng vui một ngày mới được, có điều không làm sao có đầu óc vui nhộn
ấy.
Cháu nghĩ ra rồi: Ngày kia không phải là ngày sinh chị Bảo
à? Để cháu ở thêm một hôm mừng tuổi cho chị ta, mọi người cùng vui một ngày,
không biết bà nghĩ thế nào?
Rõ là lẩn thẩn quá. Cháu không nhắc thì ta quên mất. Ngày
kia không phải là ngày sinh của nó à! Để mai ta sẽ xuất tiền ra sắm sửa đồ mừng
cho nó. Khi nó còn chưa kết hôn với cháu Bảo, ta đã làm lễ sinh nhật nó mấy lần.
Thế mà từ khi nó về đây ta lại không làm. Thằng Bảo Ngọc trước rất lanh lợi,
hay quấy gì đây nhà có việc không hay làm nó chẳng buồn nói năng gì nữa. Chỉ có
vợ cháu Châu là vẫn giỏi. Khi giàu nó cũng như thế, khi nghèo nó cũng như thế,
sống lặng lẽ với cháu Lan, thật là đáng khen.
Người khác không đến nỗi lắm, riêng chị hai Liễn thì hình
dáng cũng đổi khác, ăn nói cũng không lanh lợi nữa. Để đến mai cháu sẽ trêu họ
xem họ làm thế nào. Có điều ngoài miệng không ai nói gì, nhưng trong bụng họ sẽ
oán trách cháu. Vừa nói đến đó, má Tương Vân đỏ ửng lên.
Giả mẫu hiểu ý nói:
Sợ cái gì? Bọn chị em cháu trước kia đều ở một chỗ. Vui
đùa với nhau đã quen, cứ việc cười cười, nói nói đừng có để bụng những điều ấy.
Con nghĩ ta giàu cũng vậy, nghèo cũng vậy cần phải biết hưởng giàu sang, biết
chịu nghèo hèn mới đúng. Chị Bảo cháu từ khi nhỏ đến giờ là người có độ lượng rộng
rãi. Trước kia nhà nó khá như thế, nó cũng không hề có chút gì kiêu căng, về
sau nhà nó bị suy sút, nó vẫn bình thản ung dung. Bây giờ tới nhà chúng ta đây,
Bảo Ngọc đối đãi với nó tử tế, nó cũng vui vẻ như thường, có lúc đối đãi nó
không được tử tế, nó cũng không có gì là buồn rầu. Ta xem con bé ấy thật là người
có phúc. Chị Lâm nhà cháu, tính khí rất là nhỏ nhen, lại hay nghi ngờ, vì thế
mà không thọ. Con Phượng cũng đã từng trải nhiều, không nên hơi thấy sóng gió
đã đổi thay như vậy. Nếu nó không có kiến thức như thế thì cũng là nhỏ nhen.
Hôm sau ngày sinh nhật của con Bảo ta bỏ tiền ra làm cho thật vui để nó cũng được
vui vẻ một ngày.
Bà nói rất phải, nên mời hết bọn chị em đến cả, để cùng
nhau nói chuyện.
Cố nhiên là phải mời.
Giả mẫu cao hứng bảo Uyên Ương:
Mày đem một trăm lạng bạc ra bảo bọn đầy tớ bắt đầu từ
ngày mai sửa soạn cơm rượu hai ngày.
Uyên Ương vâng lời, gọi bà già đem bạc giao ra.
Ngày hôm sau, truyền lời ra, sai người đi đón Nghênh
Xuân, mời Tiết phu Nhân và Bảo Cầm, báo cho cả Hương Lăng sang, lại mời thím Lý
nữa. Chẳng bao lâu, bọn Lý Văn, Lý Ỷ đều đến cả.
Bảo Thoa vốn không biết, nghe a hoàn bên nhà Giả mẫu đến
mời, và nói:
Dì đã đến, mời mợ Hai sang. Bảo Thoa vui mừng, ăn mặc như
thường, đi sang, định gặp mẹ mình, thì thấy Bảo Cầm và Hương Lăng đều ở đấy. Lại
thấy bọn thím Lý cũng đến cả, nghĩ bụng chắc là những người này biết việc nhà
mình xong xuôi rồi nên đến hỏi thăm. Bảo Thoa liền đến hỏi thăm thím Lý, chào
Giả mẫu, nói chuyện với mẹ mấy câu, rồi cùng chị em họ Lý thăm hỏi nhau.
Tương Vân đứng bên cạnh nói:
Mời các bà ngồi xuống, để chị em chúng tôi mừng tuổi cho
chị.
Bảo Thoa nghe nói ngẩn người ra, nghĩ ngợi một lúc:
“không phải ngày mai là sinh nhật của mình à?” Chị ta liền nói:
Chị em đến thăm bà là phải, còn nói là vì sinh nhật của
tôi thì nhất định không dám. Đang lúc đó thì Bảo Ngọc cũng đến hỏi thăm sức khỏe
Tiết phu nhân và thím Lý. Thấy Bảo Thoa đang khiêm nhượng, anh ta trong bụng đã
tính toán sẵn việc ăn mừng sinh nhật của Bảo Thoa, nhân vì trong nhà công việc
rối ren, nên cũng không dám nhắc với Giả mẫu. Nay thấy bọn Tương Vân định mừng,
anh ta liền vui mừng, nói:
Ngày mai mới đúng là sinh nhật. Cháu đang định thưa với
bà đấy. Tương Vân cười nói:
Khéo trơ chưa? Bà còn đợi anh nói nữa à? Anh thử nghĩ xem
những người này vì sao mà đến đây? Đó là vì bà mời đến đấy.
Bảo Thoa nghe nói, trong bụng chưa tin. Lại nghe Giả mẫu
nói với mẹ mình:
Tội nghiệp con Bảo về làm dâu một năm nay, trong nhà cứ xảy
ra hết việc này đến việc khác, chưa khi nào làm được lễ sinh nhật cho nó. Hôm
nay tôi làm lễ sinh nhật cho cháu, mời dì và các bà đến chúng ta nói chuyện cho
vui.
Tiết phu nhân nói:
Cụ giờ đây mới được yên tâm. Nó là con cháu, chưa có gì
hiếu kính cụ, mà lại làm cho cụ bận lòng!
Tương Vân nói:
Cụ yêu nhất là anh Hai, không lẽ lại không yêu chị Hai
hay sao. Vả lại, chị Bảo cũng đáng được cụ làm lễ sinh nhật. Bảo Thoa cúi đầu
không nói gì.
Bảo Ngọc nghĩ thầm: “Mình tưởng cô Sử đi lấy chồng rồi,
thế nào cũng đổi tính khí đi, nên mình không dám gần, mà chắc cô ta cũng chẳng
còn để ý gì đến mình; nhưng nghe lời nói của cô ta, thì ra vẫn giống như trước.
Không hiểu sao mà cô nhà mình89 về nhà chồng rồi xem chừng e lệ
hơn trước, nói cũng không ra câu nữa?”
Bỗng thấy a hoàn nhỏ vào nói:
Cô Hai đã về.
Sau đó, Lý Hoàn và Phượng Thư đều đến. Mọi người chào hỏi
nhau. Nghênh Xuân nhắc đến việc cha ra đi, và nói:
Cháu đã định về gặp một chút, nhưng anh ấy không cho về
nói là nhà ta đang lúc đen đủi, đừng có vương lấy vào mình. Cháu cãi không được
nên không về, rồi khóc luôn hai ba ngày.
Phượng Thư nói:
Hôm nay sao họ lại cho cô về? Nghênh Xuân nói:
Anh ấy lại bảo, ông Hai lại được tập chức, có thể đi lại
không can gì, nên mới cho tôi về. Nghênh Xuân nói rồi lại khóc.
Giả mẫu nói:
Ta buồn quá, nên hôm nay làm sinh nhật cho cháu dâu để cười
nói cho khuây khỏa, chúng mày lại nhắc đến chuyện buồn ấy làm cho ta bực thêm.
Nghênh Xuân không dám nói nữa. Phượng Thư tuy vẫn cố gắng
tìm một vài câu bông đùa, nhưng lời bông đùa không được hóm hỉnh nên không làm
cho người ta cười như trước. Giả mẫu trong bụng muốn Bảo Thoa vui, cố ý trêu
cho Phượng Thư nói. Phượng Thư cũng biết ý của Giả mẫu nên hết sức cố gắng nói:
Hôm nay bà hơi vui vẻ. Các người xem, những người này đã
lâu không ở một chỗ, hôm nay đông đủ…
Chị ta nói đến đó, ngoảnh cổ lại, thấy mẹ chồng mình và
Vưu thị không ở đây, liền ngậm miệng không nói nữa. Giả mẫu nghe đến hai chữ
“đông đủ” cũng nghĩ đến bọn Hình phu nhân, liền cho người đi mời. Bọn Hình phu
nhân, Vưu thị và Tích Xuân nghe nói Giả mẫu gọi, đành phải đến, nhưng trong bụng
cũng không vui. Họ nghĩ rằng, gia nghiệp đã suy tàn, vẫn còn làm lễ sinh nhật
cho Bảo Thoa, thế là Giả mẫu vẫn thiên vị, cho nên dẫu có đến cũng buồn rũ, chẳng
vui vẻ gì. Giả mẫu hỏi đến Hình Tụ Yên, Hình phu nhân vờ nói là ốm không đến được.
Giả mẫu hiểu ý, biết là có Tiết phu nhân ở đấy, cô ta đến có điều bất tiện, nên
cũng không nhắc nữa.
Một lúc sau, bày biện cỗ rượu. Giả mẫu nói:
Cũng đừng đưa gì ra ngoài, hôm nay chỉ mẹ con mình vui với
nhau thôi.
Giả Mẫu bày tiệc gượng vui.
Bảo Ngọc tuy đã lấy vợ, nhưng vì Giả mẫu thương yêu nên anh ta vẫn la cà ở trong này; có điều anh ta không ngồi chung với bọn Tương Vân, Bảo Cầm, mà ngồi riêng một chỗ gần bên Giả mẫu. Anh ta lần lượt rót rượu, mời thay cho Bảo Thoa.
Giả mẫu nói:
Giờ đây cứ ngồi xuống uống rượu đã, đến chiều tối hãy đến
các nơi làm lễ. Nếu bây giờ làm lễ ngay, thì mọi người lại phải giữ gìn khuôn
phép làm cho ta mất hứng, chẳng còn thú vị gì nữa.
Bảo Thoa vâng lời ngồi xuống. Giả mẫu lại nói với mọi người:
Hôm nay chúng ta cũng dễ dãi một chút. Ai nấy chỉ để một
vài người hầu hạ thôi. Ta sẽ bảo Uyên Ương dẫn bọn Thái Vân, Oanh Nhi, Tập
Nhân, Bình Nhi cùng vào phía sau ngồi uống rượu.
Bọn Uyên Ương nói:
Chúng cháu chưa lạy mừng mợ Hai, mà đã uống rượu thì sao
cho phải. Giả mẫu nói:
Ta bảo thì chúng mày cứ việc đi, khi nào gọi hãy đến. Bọn
Uyên Ương vâng lời.
Lúc đó Giả mẫu mới mời bọn Tiết phu nhân uống rượu.
Nhưng thấy ai nấy đều có vẻ không vui mừng như trước. Giả
mẫu sốt ruột nói:
Các bà làm sao thế? Phải vui lên một chút mới được chứ!
Tương Vân nói:
Chúng cháu vừa ăn vừa uống, còn muốn làm sao nữa? Phượng
Thư nói:
Bọn họ lúc nhỏ đều hồ hởi, bây giờ giữ gìn thể diện không
dám nói càn, nên bà nhìn thấy họ im lặng.
Bảo Ngọc nói nhỏ với Giả mẫu:
Nói thì chẳng có gì mà nói, nếu nói nữa sẽ chạm đến điều
không hay, chi bằng bà bảo họ làm tửu lệnh thôi.
Giả mẫu vểnh tai lên nghe, rồi cười nói:
Nếu mà làm tửu lệnh thì lại phải gọi con Uyên Ương.
Bảo Ngọc nghe xong, không chờ nói lại, liền chạy ra phía
sau tìm Uyên Ương và nói:
Cụ muốn làm lệnh, nên bảo gọi chị. Uyên Ương nói:
Ông trẻ ơi, để chúng tôi uống chén rượu cho khoan khoái,
tội gì lại đến quấy thế? Bảo Ngọc nói:
Cụ bảo gọi chị đấy mà. Tôi có làm gì đâu. Uyên Ương chẳng
có cách gì liền nói:
Các chị cứ việc uống đi, tôi đi một chốc sẽ trở lại. Rồi
cô ta đến chỗ Giả mẫu. Giả mẫu nói:
Mày đã tới đấy là ở đây định làm lệnh đấy.
Nghe cậu Bảo nói cụ gọi, cháu mới lại đây, không biết cụ
định làm lệnh gì?
Lệnh mà hiền quá thì buồn, bạo quá cũng không hay, mày thử
nghĩ cách chơi gì cho mới lạ thì tốt.
Uyên Ương nghĩ một lát rồi nói:
Bây giờ dì đã có tuổi, không chịu bận lòng, chi bằng lấy
hộp xúc xắc ra, mọi người gieo lấy tên khúc hài để dành hơn thua mà uống rượu
thôi.
Cái đó cũng được.
Liền sai người lấy hộp xúc xắc để trên bàn. Uyên Ương
nói:
Giờ gieo bốn hộp xúc xắc, ai gieo không ra tên khúc hài
thì phải uống một chén rượu phạt, ai gieo ra được thì mọi người phải uống một
chén, gieo rồi sẽ định.
Mọi người nghe xong, đều nói:
Cách ấy dễ dàng, chúng tôi đều xin theo.
Uyên Ương liền sửa soạn để làm lệnh. Mọi người bảo chị ta
uống một chén, rồi bắt đầu đếm từ chị ta thì vừa đúng Tiết phu nhân gieo trước.
Tiết phu nhân gieo một cái là bốn con “yêu”.
Uyên Ương nói:
Cái đó có tên đấy gọi là “Bọn ông già ở núi Thương sơn”90,
ai có tuổi đều phải uống một chén.
Do đó Giả mẫu, thím Lý, Hình phu nhân và Vương phu nhân đều
phải uống. Giả mẫu cất chén định uống. Uyên Ương nói:
Dì gieo thì dì còn phải nói ra tên khúc hài, và người ngồi
dưới phải nói tiếp một câu thiên gia thi. Nếu nói không ra, phải phạt một chén
rượu.
Tiết phu nhân nói:
Chị lại định trêu tôi rồi, tôi làm gì mà nói được? Giả mẫu
nói:
Không nói thì cũng buồn tẻ quá, phải nói một câu. Người
ngồi dưới là tôi. Nếu nói không ra, thì tôi cũng uống hầu dì một chén.
Tiết phu nhân nói:
Tôi nói câu “Tới già đủng đỉnh khóm hoa”. Giả mẫu gật đầu
đọc tiếp:
“Nhân lúc thanh nhàn nói thiếu niên”.
Nói xong hộp xúc xắc chuyển đến Lý Văn. Lý Văn gieo được
hai con “tứ” và hai con “nhị”. Uyên Ương nói:
Cũng có tên đấy. Đó gọi là Lưu Nguyễn vào Thiên Thai91.
Lý Văn liền nói:
“Hai người vào tới nguồn đào”. Người ngồi dưới là Lý Hoàn
nói:
“Tìm tới đào nguyên để lánh Tần”.
Mọi người đều uống một ngụm rượu. Hộp xúc xắc lại đến trước
mặt Giả mẫu. Giả mẫu gieo được hai con nhị và hai con tam, bà ta nói:
Cái này thì phải uống rượu thôi. Uyên Ương nói:
Có tên đấy, đó gọi là “Chim én dắt con”.
Mọi người đều phải uống một chén. Phượng Thư nói:
Chim con thì chim con, nhưng bay mất một ít rồi.
Mọi người lườm chị ta một cái. Phượng Thư liền im lặng.
Giả mẫu nói:
Ta nói gì đây. Nói câu “ông dắt cháu” thôi! Người ngồi dưới
là Lý Ỷ, liền đọc:
“Ngắm xem con bé ngắt cành liễu tơ!”
Mọi người đều khen hay. Bảo Ngọc chỉ mong đến lượt mình
được nói. Nhưng cái hộp lệnh không đến cho. Đang nghĩ ngợi thì hộp lệnh vừa đến
trước mặt, anh ta gieo được một con “nhị”, hai con “tam”, một con “yêu”, liền hỏi:
Cái này là gì? Uyên Ương cười nói:
Đó là cái “hỏng!” Uống trước một chén mà gieo lại đi
thôi.
Bảo Ngọc đành phải uống rượu và gieo lại. Lần này anh ta
gieo được hai con “tam”, hai con “tứ”. Uyên Ương nói:
Có tên rồi đấy. Cái này gọi là Trương Sương vẽ mày cho vợ92.
Bảo Ngọc biết là cô ta bỡn mình. Bảo Thoa cũng đỏ má lên.
Phượng Thư không hiểu lắm, còn nói:
Chú Hai nói nhanh lên, để xem nhà dưới là ai? Bảo Ngọc thấy
khó nói đành phải nhận:
Chịu phạt thôi, tôi cũng chẳng có nhà dưới nào.
Hộp lệnh ấy đến phiên Lý Hoàn. Lý Hoàn gieo một cái. Uyên
Ương nói:
Mợ gieo được “ Mười hai thoa vàng”.
Bảo Ngọc nghe nói, chạy lại bên Lý Hoàn xem, thì thấy hai
bên hồng lục đối nhau, liền nói:
Cái này trông rất đẹp.
Anh ta chợt nghĩ đến “giấc mộng mười hai thoa” liền ngơ
ngẩn lui về chỗ ngồi, nghĩ bụng: “mười hai thoa ấy nói là ở Kim Lăng. Sao bọn
người nhà mình giờ đây tan tác chỉ còn lại mấy người”. Anh ta lại nhìn bọn Bảo
Thoa, Tương Vân, tuy còn ở đó nhưng không thấy Đại Ngọc nữa. Anh ta cố nín
không được, nước mắt muốn rơi xuống, nhưng sợ người ta nhìn thấy, liền giả vờ
nói trong người bị sốt xin phép đi cởi áo, rồi để thẻ xuống đi ra ngoài.
Tương Vân thấy bộ dạng Bảo Ngọc như thế, tưởng là anh ta
gieo không được quân tốt, mà lại bị người khác gieo được, trong bụng không vui,
nên mới bỏ đi. Chị ta lại sợ cái lệnh này không thú, cho nên hơi chán.
Lý Hoàn nói:
Tôi không nói nữa. Người trong tiệc cũng không đầy đủ,
chi bằng phạt tôi một chén. Giả mẫu nói: Cái lệnh này cũng không vui lắm, chi bằng
nghỉ đi để cho Uyên Ương gieo thử xem ra cái gì?
A hoàn nhỏ đem cái hộp để trước mặt Uyên Ương. Uyên Ương
vâng lời, liền gieo được hai con “nhị”, một con “ngũ”, còn một con nữa cứ xoay
trong hộp. Uyên Ương gọi: “Đừng có ngũ đấy?”, con xúc xắc lại cứ xoay ra con
ngũ. Uyên Ương nói:
Nguy rồi? Tôi thua rồi!
Giả mẫu nói: Không thành cái gì à?
Uyên Ương nói: Tên thì có. Nhưng cháu không nói ra được
tên khúc bài. Giả mẫu nói: Mày cứ nói tên ra, ta bịa hộ cho.
Uyên Ương nói: Đó là “Sóng vỗ bèo trôi!”
Giả mẫu nói: Cái đó cũng không khó. Ta nói thay cho mày
là: “Mùa thu gộc ấu cá dong chơi”.
Người ngồi dưới Uyên Ương là Tương Vân liền nói:
“Mùa thu, bến Sở ngâm câu bạch bình”. Mọi người đều nói:
Câu này rất là đúng.
Giả mẫu nói: Lệnh này xong rồi. Chúng ta uống thêm vài
chén, rồi ăn cơm thôi. Bà ta ngoảnh lại nhìn Bảo Ngọc còn chưa vào, liền hỏi:
Bảo Ngọc đi đâu mà còn chưa vào? Uyên Ương nói: Đi thay
áo rồi.
Giả mẫu nói: Ai theo đi?
Oanh Nhi đi tới thưa: Cháu thấy cậu Hai đi ra. Cháu bảo
chị Tập Nhân theo đi.
Giả mẫu và Vương phu nhân mới yên lòng. Chờ một chốc.
Vương phu nhân bảo người đi tìm, a hoàn nhỏ đến phòng mời, thấy con Năm đang cắm
nến ở đấy, liền hỏi:
Cậu Bảo đi đâu rồi?
Đang uống rượu ở bên nhà bà cụ đấy.
Tôi ở bên nhà cụ bà sang. Bà lớn bảo tôi tới đây tìm,
không lẽ cậu ta ở bên ấy mà lại bảo tôi đến tìm hay sao?
Thế thì không biết. Mày đi tìm ở chỗ khác vậy.
A hoàn nhỏ chẳng có cách gì, đành phải trở về, vừa gặp
Thu Văn liền hỏi:
Chị thấy cậu Hai ở đâu không?
Tôi cũng đi tìm. Các bà đang chờ cậu ta tới ăn cơm.
Không biết lúc này mà cậu ta đi đâu thế?
Em mau mau về trình với cụ bà, đừng nói cậu ấy không ở
nhà, chỉ nói là cậu ta uống rượu và hơi khó chịu, không ăn cơm nữa, nằm nghỉ một
chốc sẽ tới, xin mời cụ bà và các bà ăn cơm đi thôi.
A Hoàn nhỏ nghe lời về nói với Trân Châu. Trân Châu thưa
với Giả mẫu. Giả mẫu nói:
Nó xưa nay vốn ít ăn, không ăn cũng thôi, bảo nó cứ nghỉ,
không cần phải qua đây, có vợ nó ở đây cũng được rồi.
Trân Châu liền nói với a hoàn nhỏ: Em nghe rõ chưa?
A hoàn nhỏ vâng lời, không tiện nói rõ. Chỉ đi vòng ra
ngoài một lát rồi trở lại thưa: “Con đã nói rồi”.
Mọi người cũng không để ý, ăn cơm xong, họ ngồi rải rác
nói chuyện phiếm.
Nhắc lại Bảo Ngọc bỗng chốc thương tâm bỏ đi ra ngoài,
đang bối rối chưa biết làm gì bỗng thấy Tập Nhân chạy theo hỏi:
Cậu làm sao thế?
Chẳng làm sao cả, trong bụng tôi buồn bức. Giờ đây sao
không nhân khi họ đang uống rượu, chúng mình đến chỗ mợ cả Trân chơi một tí.
Mợ cả Trân ở đây rồi. Còn tìm ai nữa?
Không cần phải tìm ai, chỉ xem chị Cả ở đấy, nhà cửa như
thế nào thôi.
Tập Nhân đành phải đi theo, vừa đi vừa nói chuyện. Hai
người đi đến nhà Vưu thị, thấy có cái cửa nhỏ nửa mở nửa khép.
Bảo Ngọc cũng không vào, lại thấy hai bà già coi cửa vườn
đang ngồi trên ngưỡng cửa nói chuyện. Bảo Ngọc hỏi: Cái cửa nhỏ này vẫn mở à?
Bà già nói: Cửa này ngày nào cũng đóng. Hôm nay có người
ra nói chờ sẵn xem cụ bà có dùng quả cây trong vườn chăng, nên mới mở cửa để đợi.
Bảo Ngọc liền thong thả đi lại bên ấy, quả nhiên thấy cái
cửa nách hé mở. Bảo Ngọc vừa định đi vào, thì Tập Nhân nắm lại và nói:
Cậu đừng có vào. Trong vườn chẳng sạch sẽ gì, ngày thường
không có ai đến đó. Cậu đừng vào mà lại gặp phải gì đấy!
Bảo Ngọc trong lúc ngà ngà say, nói: –Tôi sợ gì những thứ
ấy. Tập Nhân cứ cố giữ không cho vào. Bà già coi cửa chạy lại nói:
Bây giờ trong vườn yên lặng rồi. Từ hôm nọ đạo sĩ bắt yêu
quái đi, khi hái hoa, hái quả, chúng tôi thường vẫn đi một mình. Nếu cậu Hai muốn
vào, để chúng tôi theo đi. Có nhiều người, còn sợ cái gì!
Bảo Ngọc vui mừng. Tập Nhân giữ lại cũng không tiện, đành
phải đi theo.
Bảo Ngọc và Tập Nhân đến quán Tiêu Tương.
Bảo Ngọc vào vườn, thấy cỏ hoa khô héo, đầy vẻ thê lương, màu sắc các đình đài phai nhạt đã lâu. Xa xa trông thấy một lùm trúc xanh, vẫn còn tươi tốt. Bảo Ngọc nghĩ một tí rồi nói:
Tôi từ khi ốm, dời ra khỏi vườn ở tại phía sau luôn mấy
tháng nay, họ không cho tôi đến đây. Cảnh vật bỗng chốc trở nên hoang vắng. Chị
xem chỉ có mấy cây trúc kia vẫn còn xanh tươi, đấy không phải là quán Tiêu
Tương à?
Tập Nhân nói:
Mấy tháng nay cậu không đến đây, ngay đến phương hướng
cũng quên mất. Chúng ta chỉ lo nói chuyện, không biết đã đi qua Viện Di Hồng rồi.
Nói đến đó, chị ta ngoảnh lại, lấy tay chỉ và nói:
Chỗ kia mới là quán Tiêu Tương.
Bảo Ngọc theo hướng tay Tập Nhân chỉ, rồi nói:
Chẳng phải đã đi qua mất rồi à? Chúng ta trở lại xem một
chút đi. Tập Nhân nói:
Trời tối rồi, thế nào cụ cũng chờ ăn cơm, cậu nên về đi.
Bảo Ngọc không nói gì, cứ theo đường cũ đi tới. Kể ra Bảo Ngọc tuy rời vườn Đại
Quan đã gần một năm, nhưng không lẽ đã quên mất đường? Chỉ vì Tập Nhân sợ anh
ta thấy quán Tiêu Tương, nhớ đến Đại Ngọc thì lại đau lòng, nên muốn dùng lời
nói cho qua đi. Sau thấy Bảo Ngọc cứ đi vào trong. Tập Nhân lại sợ anh ta mắc
lây tà khí, nên nói dối là đã đi qua rồi, có biết đâu bụng Bảo Ngọc chỉ nghĩ đến
quán Tiêu Tương. Lúc đó Bảo Ngọc cứ vội vàng đi tới. Tập Nhân đành phải theo. Bỗng
thấy anh ta dừng lại, hình như có nghe gì, hay thấy gì. Tập Nhân liền hỏi:
Cậu nghe gì đấy?
Trong quán Tiêu Tương có người ở à?
Hình như không có người ở.
Rõ ràng tôi nghe có người khóc ở trong ấy. Sao lại không
có người?
Đó là cậu ngờ vực đấy thôi. Thường khi cậu đến đây, hay
nghe cô Lâm thương khóc, nay vẫn còn tưởng như thế.
Bảo Ngọc không tin, còn muốn nghe nữa. Bọn bà già chạy đến
nói:
Cậu về mau đi thôi, trời đã chiều rồi. Chỗ khác chúng tôi
còn dám đi, chứ ở đây đường xá hẻo lánh, lại nghe người ta nói từ sau khi cô
Lâm chết, thường nghe có tiếng khóc ở chỗ này, cho nên chẳng ai dám đi.
Tập Nhân và Bảo Ngọc nghe nói đều giật mình kinh sợ. Bảo
Ngọc nói: Đúng rồi!
Nói đoạn anh ta khóc: Em Lâm ơi! Em Lâm ơi! Thật là anh
đã làm hại em? Em đừng oán anh. Đó là do cha mẹ làm chủ, không phải là anh phụ
lòng!
Bảo Ngọc càng nói càng đau lòng rồi khóc to lên.
Tập Nhân còn chưa biết làm thế nào, thì thấy Thu Văn dẫn
mấy người chạy đến, nói với Tập Nhân:
Chị to gan thật? Sao lại đi cùng cậu Hai tới đây? Cụ và
bà lớn sốt ruột sai người kiếm hết mọi nơi. Vừa rồi có người ở bên cửa nách nói
là chị với cậu Hai vào trong này, cụ bà và bà lớn sợ quá mắng tôi và bảo tôi dẫn
người theo đến đây. Còn không về mau đi à!
Bảo Ngọc vẫn còn khóc lóc thảm thiết. Tập Nhân cũng không
kể gì anh ta đang khóc, liền cùng với Thu Văn dắt về ngay. Một mặt thì lau nước
mắt cho anh ta và nói cho biết cụ bà đang hoảng sợ.
Bảo Ngọc chẳng biết làm sao đành phải quay về. Tập Nhân
biết là Giả mẫu lo lắng, nên vẫn đưa Bảo Ngọc đến bên nhà Giả mẫu. Mọi người
đang chờ đó chưa về.
Giả mẫu nói:
Tập Nhân này, ngày thường thấy mày có ý tứ nên ta mới
giao phó Bảo Ngọc cho mày. Sao hôm nay mày lại đem nó vào trong vườn? Bệnh nó mới
khỏi, nếu mà chạm phải cái gì, lại sinh chuyện, thì làm thế nào?
Tập Nhân cũng không dám cãi, chỉ cúi đầu im lặng. Bảo
Thoa thấy Bảo Ngọc thần sắc ủ ê, trong bụng cũng lo sợ.
Bảo Ngọc sợ Tập Nhân mang lỗi, liền nói:
Giữa ban ngày, sợ cái quái gì. Cháu vì lâu ngày không vào
vườn chơi, nay nhân lúc hơi rượu đi một lát có chạm phải cái gì đâu.
Phượng Thư vốn đã bị một vố khiếp quá ở trong vườn, nghe
nói đến đó, sởn gáy lên và nói: Chú Bảo to gan thật!
Tương Vân nói: Không phải gan to, mà đó là lòng thật.
Không biết anh ấy lại định gặp thần phù dung hay là tìm vị tiên nào đấy?
Bảo Ngọc nghe nói, cũng không trả lời. Chỉ có Vương phu
nhân hoảng quá, không nói một câu nào.
Giả mẫu hỏi:
Cháu vào vườn không sợ à? Không cần nói nữa, sau muốn đi
chơi thì phải đem thêm người mới được. Nếu không phải là cháu sinh chuyện thì mọi
người đã về rồi. Thôi, về đi ngủ một đêm cho ngon, ngày mai đến đây sớm, ta định
bù thêm cho các người vui một ngày nữa đấy. Đừng vì nó mà lại xảy ra chuyện.
Mọi người nghe nói, cáo từ Giả mẫu rồi ra về. Tiết phu
nhân đến nghỉ ở nhà Vương phu nhân. Sử Tương Vân vẫn nghỉ ở phòng Giả mẫu,
Nghênh Xuân qua nghỉ ở bên Tích Xuân. Còn tất cả thì đều về nhà.
Riêng có Bảo Ngọc về đến phòng mình, cứ than thở mãi.
Bảo Thoa biết rõ duyên cớ cũng cứ để mặc, nhưng sợ anh ta
lo buồn, bệnh cũ trở lại, liền vào trong nhà, gọi Tập Nhân lại hỏi cặn kẽ về
tình hình Bảo Ngọc vào vườn thế nào.
Chú thích.
[←89]
Chỉ Bảo Thoa.
[←90]
Đời Hán Cao Đế, có bốn
ông già ở ẩn trong núi Thương.
[←91]
Theo truyền thuyết, Lưu
Thần, Nguyễn Triệu vào khoảng đời Hán, nhân ngày đoan ngọ, vào núi Thiên Thai
hái thuốc, gặp tiên, rồi lấy nhau. Sau Lưu, Nguyễn về nhà. Đến khi quay lại thì
không tìm ra lối nữa.
[←92]
Trương Sương người đời
Hán Tuyên Đế, nổi tiếng là người vẽ lông mày cho vợ.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét