Thứ Tư, 7 tháng 9, 2016

Triệu Mẫn vừa uống rượu vừa tán tỉnh Trương Vô Kỵ

Triệu Mẫn và Trương Vô Kỵ đứng ở hai chiến tuyến khác nhau,
nhưng cuối cùng đã đến với nhau
Bạch Y Ngũ Bút
(Dành cho fan kiếm hiệp Kim Dung) - Trong chốn võ lâm giang hồ của Kim Dung, có cả một rừng mỹ nhân. Chỉ riêng trong Ỷ thiên đồ long ký (Cô gái đồ long), bốn người đẹp là quận chúa Triệu Mẫn, chưởng môn Nga My Chu Chỉ Nhược, a hoàn Tiểu Chiêu (về sau là Thánh nữ Minh giáo Ba Tư) và Ân Ly đã làm cho giáo chủ Minh giáo Trương Vô Kỵ nhiều phen siêu đảo trong lòng, trái tim đành chia làm bốn ngăn, không muốn mà cũng không thể bỏ được nàng nào.

Có thể nói, trận chiến tranh giành trái tim của bốn người đẹp, mà chiến chiến thắng cuối cùng thuộc về cô gái người Mông Cổ, quận chúa Triệu Mẫn, không những làm các fan cảm mến (và cũng có thể là "ghét" - nếu là fan của Chu Chỉ Nhược hay Tiểu Chiêu) mà còn có những nét thú vị, tức cười, xuất phát từ việc nàng ta bắt đầu cuộc tình với Trương công tử bằng cách rủ anh chàng đi uống rụ. Rồi thì vừa uống hết ly này đến ly khác, cô nàng không ngừng tán tỉnh anh chàng. Hê hê.

Có thể nói trong kiếm hiệp Kim Dung, các nhân vật nữ chính dù thuộc tà đạo hay chính đạo, dù thân phận cao quý hay tầm thường, đa phần đều rất tài hoa, đa tình, chung thủy và đặc biệt là ai cũng đẹp như tiên nữ. Mỗi người mỗi vẻ, họ như những bông hoa lạ lùng mà đặc biệt, làm say đắm mê mẩn bất kỳ ai run rủi gặp và lại lỡ lọt vào mắt xanh của họ. Hê hê.

Có một tình tiết rất thú vị, là khá nhiều người đẹp đã biết cách chinh phục trái tim đàn ông không hẳn nhờ cậy chỉ riêng vào sắc đẹp - theo lẽ thường tình - và hầu hết đều tự tin vào sắc đẹp của mình, mà các nàng còn có bản năng đặc biệt, hiểu rõ "điểm yếu" của đàn ông: đó là bản tánh hám sắc đẹp, khoái được ca tụng, ăn nhậu của đám đàn ông. Không ít nàng đã tận dụng yếu điểm này, đưa đẩy, mời nhậu, uống rụ ... từ đó dần dần thu phục, chiếm được trái tim người anh hùng. Mặc dù chính các nàng hoàn toàn không phải là người thích thú gì chuyện uống rụ. Hê hê.

Tỷ như Hoàng Dung trong Anh hùng xạ điêu, mỗi khi hứng chí, hay gặp phong cảnh đẹp, hay hẹn hò ... đều không quên chủ động rủ ý trung nhân Quách Tĩnh "mình tìm chỗ nào uống vài chén đi". Ngay lần đầu hẹn hò với Quách Tĩnh trên hồ, Hoàng Dung chuẩn bị sẵn rượu ngon nhắm tốt, để chuốc chàng ngốc Quách Tĩnh. Hay như lần đầu tiên hai người gặp nhau trong quán rượu, khi Quách Tĩnh hỏi "mình có uống rượu không?", thì Hoàng Dung nói "cũng được". Dù sau đó nàng chỉ mới nhắp môi mà mặt đã đỏ lựng, khiến chàng ngốc họ Quách phải nhận xét anh chàng này "tửu lượng rất kém"!

Hay như trong phần đầu Ỷ thiên đồ long ký, người đẹp Ân Tố Tố khi mời Trương Thúy Sơn lên thuyền chơi, cũng đã thủ sẵn rượu mời chàng uống. Một mưu đồ có sự tính toán, chuẩn bị cẩn thận từ trước.

Các mỹ nhân họ đều không phải là người ham ăn nhậu, nhưng rất biết chiều lòng đấng nam nhi.

Nhưng tại hạ cảm thấy thích thú nhất, là chuyện nàng quận chúa 17 tuổi vô cùng xinh đẹp Triệu Mẫn vừa uống rụ, vừa tán tỉnh giáo chủ Trương Vô Kỵ.

Khi ấy, Trương Vô Kỵ là một chàng trai 20, 21 tuổi, lại đang có chút tình ý với Chu Chỉ Nhược, chưởng môn phái Nga My, cũng là một cô gái vô cùng xinh đẹp, tánh nết lại tốt bụng, dịu dàng nết na. Và chính Chu Chỉ Nhược cũng say anh chàng đẹp trai tài hoa họ Trương như điếu đổ.

Trong khi đó, Triệu Mẫn là gái Mông Cổ, con của Vương Bảo Bảo - là người nắm quyền quản lý quân đội Mông Cổ trong thời gian đô hộ Trung Hoa, tuy xinh đẹp hơn Chu Chỉ Nhược bội phần, nhưng là gái ngoại bang, lại là người đến sau, nên có phần khó khăn hơn trong việc chinh phục họ Trương.

Nhưng Triệu Mẫn đích thị là một cô nàng rất thông minh đĩnh ngộ, bản tánh lại tinh quái quỷ quyệt, đặc biệt là có tánh "thẳng ruột ngựa", hễ thích gì, thích ai, thì chăng e dè ngại ngùng bẽn lẽn không nói ra, mà quyết phải làm bằng được. Thế nên, khi đã thấy thích Trương công tử rồi, thì cô nàng lên ngay kế hoạch phải quyết tâm thu phục bằng được trái tim của Trương Vô Kỵ, mà khởi đầu là việc - sau khi đã làm quen, mời chàng ta ... uống rượu!

Triệu Mẫn - Trương Vô Kỵ, một tình yêu đích thực

Một tối nọ, cô nàng rủ một người đồ đệ câm (để không thể làm lộ chuyện tình cảm bí mật của mình, mắc cỡ lắm!) tìm đến khách điếm nơi Trương Vô Kỵ đang ở. Trước đó, nàng ta không những đã tìm hiểu biết rõ anh chàng ở đây, mà còn biết anh lấy họ khác để che dấu thân phận của mình.

Triệu Mẫn rủ Trương Vô Kỵ đến một quán rượu nghèo nàn, tồi tàn (dù bản thân mình là một quận chúa, sống trong nhung lụa giàu sang). Ấy là nàng muốn hai người có cơ hội được tâm sự kín đáo, không bị ai phát hiện. Hê hê.

Khi vào quán, Triệu Mẫn chủ động kêu rượu thịt, lại nói trước hết "mình uống đủ ba ly cái đã rùi mới vào chuyện chính" (Hê, nàng biết luật "vào ba ra bảy" của các bợm nhậu?). Rồi cũng biết Trương Vô Kỵ chắc chắn sẽ nghi ngờ, đề phòng, nên cứ mỗi ly rót ra, nàng nói "ta biết công tử chưa tin ta, nên cứ mỗi ly ta sẽ uống trước một ngụm để công tử an lòng". Thế rồi nàng cứ thế mà rót, mà uống. Chỉ lát sau đã muốn xỉn, mặt đỏ bừng, mắt long lanh ...

Hãy cùng đọc lại nguyên tác bên dưới bài viết này!

Chuyện Triệu Mẫn cứ mỗi ly rụ lại nhấm môi uống trước, rồi đưa cho Trương Vô Kỵ quả là một tình tiết rất tức cười. Nhưng cũng khắc họa được tính cách có nét trẻ con, ngây thơ và cũng rất thẳng thắn, thật lòng của Triệu Mẫn. Nàng ta rõ ràng tuy mưu trí, đang mồi chài tán tỉnh Trương Vô Kỵ một cách công khai, láu lỉnh, nhưng dù là đang uống rụ, vẫn không mất đi nét đoan trang, nữ tính.

Trong cuộc uống rụ, để tìm hiểu xem tình cảm của anh chàng với cô nang xinh đẹp đáng ghét Chu Chỉ Nhược thế nào, Triệu Mẫn nói khích Trương Vô Kỵ, một mực yêu cầu chàng phải trả lời "Nếu mà ta giết chết Chu cô nương, thì công tử sẽ đối với ta thế nào"? Rồi lại còn hỏi thẳng: giữa ta và Chu cô nương, ai xinh hơn? Khiến chàng Trương Vô Kỵ quá đỗi bất ngờ, phải buột miệng nói "dĩ nhiên là cô nương xinh hơn nhiều". Hê hê.

Đáng thương cho Triệu Mẫn nhất là khi Trương Vô Kỵ nói muốn "bọn người Mông các người cút về về nước" (vì mình là người Hán), thì phản ứng của Triệu Mẫn như một lẽ tự nhiên, nàng đứng bật dậy quát "muốn phản loạn hả, công nhiên chống lại triều đình sao"? Sau đó, thần thái của nàng chuyển biến từ tức giận đến hiền từ, rồi cuối cùng là vô cùng thất vọng. Triệu Mẫn thốt ra câu nói "không còn cách nào khác nữa rồi" - không gì khác hơn là lời than vãn cho số phận của mình, cho ước mơ thầm kín của mình là được sánh duyên cùng anh chàng họ Trương nay bỗng trở thành vô vọng. Ngăn cách bởi vực thẳm không thể vượt qua.

Đó là vì nàng là con gái của "giặc ngoại bang", trong khi Trương Vô Kỵ lại là người Hán, quyết đánh đổ giặc Mông Cổ, giành lại đất nước. Cả hai ở hai chiến tuyến khác nhau, thì làm sao có thể đến được với nhau. Một thách thức to lớn không khác gì chuyện tình Romeo - Juliet vậy.

Quả là quá khó cho nàng. Đúng là "thật không còn cách nào khác nữa rồi".

Đúng là trong cuộc chiến đấu tranh giành trái tim Trương Vô Kỵ với ba cô gái xinh đẹp khác là: Chu Chỉ Nhược, Tiểu Chiêu và Ân Ly, Triệu Mẫn dù là người xinh đẹp nhất, có địa vị giàu sang nhất và thông minh sắc sảo nhất, nhưng cũng lép vế nhất vì thân thế ngoại bang của mình. Hầu hết mọi người trong Minh giáo, hay bất kỳ ai trên chốn giang hồ , đều nghi kỵ, nghĩ xấu về nàng.

Nhưng theo thời gian, xuất phát từ tình yêu chân thật và vông cùng trong sáng, mãnh liệt, Triệu Mẫn không quản ngại điều gì, nàng sẵn sàng hy sinh cả tính mạng vì người mình yêu. Đặc biệt, nhờ có sự thông minh tài trí như một bản năng, Triệu Mẫn đã chiếm được trái tim của Trương Vô Kỵ.

Trong truyện, khi cho thuốc quý "tiếp cốt đoạn tục cao", Triệu Mẫn đã yêu cầu Trương Vô Kỵ phải hứa sẽ thực hiện cho mình 3 điều, miễn không trái với đạo hiệp nghĩa. Dù nàng tuyên bố là ba điều đó sẽ rất khó, mà quả là khó thật, nhưng khó là khó với chính Vô Kỵ, chứ bản thân nàng không được cái lợi to lớn nào. Hay đúng hơn, là cái lợi về sau.

Lần đầu tiên, nàng yêu cầu Trương Vô Kỵ đi lấy thanh đồ long đao cho mình xem "trong một giờ một khắc". Ngoài việc tò mò, thực chất cô nàng muốn có cơ hội được cùng đi với Trương Vô Kỵ.

Lần thứ hai, nàng yêu cầu Trương Vô Kỵ phải hủy hôn nhân với Chu Chỉ Nhược - ngay giữa lúc hôn lễ đang cử hành, cả hai đang chuẩn bị bái thiên địa, thành phu thê. Có thể nói tuy đây là một cuộc phá đám có thể nói là kinh thiên động địa trên chốn giang hồ, hạ nhục Chu Chi Nhược, nhưng cũng chính là "cứu" cho Trương Vô Kỵ thoát khỏi tiếng xấu là người bất nghĩa! Và tất nhiên, nàng cũng được lợi là Trương Vô Kỵ sẽ vẫn chưa có vợ, vẫn có thể đến với nàng. Thật đáng thán phục sự thông minh, tài trí và liều mạng của cô gái này vậy.

Để rồi cuối cùng, Triệu Mẫn chỉ yêu cầu Trương Vô Kỵ làm một điều vô cùng nhỏ mọn, dễ dàng ngoài tưởng tượng. Ấy là vẽ chân mày (lông may) cho mình, khi hai người đã chính thức đến với nhau. Thì thực chất, cũng chính là để kéo anh chàng ra họ Trương thoát khỏi vòng ưu phiền về những thứ xấu xa, nhỏ mọn của người đời. Triệu Mẫn quyết dùng sắc đẹp của mình quyến rũ họ Trương vào trong vòng vây của tình yêu nam nữ. Điều ấy nếu thành công, thì suy cho cùng cũng thật là thông minh, và cũng đáng lắm vậy!

Triệu Mẫn đã chiến thắng trong cuộc chiến tình yêu với các "đại địch thủ" một cách xứng đáng.

----------

Triệu Mẫn

Triệu Mẫn là nhân vật nữ chính trong tiểu thuyết Ỷ Thiên Đồ Long Ký (hay còn có tên là Cô gái đồ long) của nhà văn Kim Dung. Đây là một cô gái xinh đẹp, tài năng cơ trí và đầy cá tính. Nàng có một mối tình tuyệt đẹp và cao thượng với giáo chủ Minh giáo Trương Vô Kỵ.

Triệu Mẫn là tên do nàng tự đặt cho mình. Tên thật của nàng là Minh Minh Đặc Mục Nhĩ. Nàng được phong hiệu là quận chúa.

Triệu Mẫn quận chúa có sắc đẹp tuyệt trần, thông minh tài trí, mưu mẹo hơn người, võ công cũng rất giỏi. Cô được cha là Vương Bảo Bảo hết mực nuông chiều, mời nhiều cao thủ võ lâm về dạy võ công cho nàng, lại cho phép nàng tự do đi lại trên giang hồ. 

Trong số các thuộc hạ của Triệu Mẫn có các nhân vật võ công rất cao cường như Huyền Minh Nhị Lão, A Nhất, A Nhị, A Tam...

Trong tiểu thuyết, nhất là giai đoạn đầu, nàng là một thiếu nữ độc ác, vì muốn tăng tiến võ công đã bắt nhốt các cao nhân trong bản giáo, bắt họ phải đấu để phô bày sở học võ thuật, để nàng học theo. Triệu Mẫn còn có lần hăm dọa sẽ rạch khuôn mặt xinh đẹp của Chu Chỉ Nhược, làm nàng này sợ hết hồn. May được Trương Vô Kỵ cứu,...

Từ khi gặp Trương Vô Kỵ, Triệu Minh hết mực quan hoài và yêu thiết tha chàng trai trẻ tuổi, tài hoa. Mối tình của nàng thực sự trong sáng và sâu nặng, nhưng lại lắm chông gai. Phần nhiều cũng chỉ vì nàng là quận chúa người Mông Cổ (lúc này Mông Cổ đang xâm chiếm Trung Nguyên), là gái ngoại bang xâm lược. Vì Vô Kỵ, Triệu Mẫn đã chấp nhận từ bỏ thân phận quý tộc của mình, chấp nhận bị cha từ bỏ, chấp nhận đứng ngoài tình yêu Mông Cổ.

Do có công giao thuốc chữa độc cho Trương Vô Kỵ, nên nàng được Trương Vô Kỵ chấp nhận sẽ làm 3 việc, bất kỳ là việc gì, nếu nàng yêu cầu, miễn là không bất nhân, bất nghĩa. Trong yêu cầu đầu tiên, nàng bắt Trương Vô Kỵ phải cho mình xem thanh bảo kiếm Ỷ thiên - không ngoài mục đích được đi cùng chàng ra ngoài đảo xa.

Lần thứ hai, nàng buộc Trương Vô Kỵ phải hủy bỏ hôn nhân với Chu Chỉ Nhược, ngay thời khắc hai người đang làm lễ thành thân. Chính vì vậy, Chu Chỉ Nhược xem nàng như kẻ thù không đội trời chung.

Trong mối quan hệ với Trương Vô Kỵ, nàng bị nghi oan là đã giết nghĩa phụ Tạ Tốn của Trương Vô Kỵ. Nhưng tấm lòng trong sáng của nàng cuối cùng đã được minh oan và càng làm cho Trương Vô Kỵ thấy thương yêu nàng nhiều hơn. Càng về sau, người ta càng không thấy đâu một Mẫn Mẫn Đặc Mục Nhĩ độc ác, tai quái mà chỉ còn là một nàng Triệu Mẫn hiền lành, thông minh, yêu thương và hy sinh hết mình vì Trương Vô Kỵ.

Cuối truyện, hai người nắm tay nhau đi mãi rời bỏ giang hồ. Yêu cầu thứ ba đối với Trương Vô Kỵ nàng vẫn chưa đưa ra. Nhưng liệu có cần nữa không, khi hai người đã mãi mãi bên nhau?



--------------

Và bây giờ, mới quý vị cùng đọc lại phần trích trong tác phẩm Ỷ thiên đồ long ký, đoạn nói về Triệu Mẫn rủ Trương Vô Kỵ đi uống rượu, thì sẽ thấy có phần thiện cảm với cô gái xinh đẹp này. 

Phạm Dao bị Triệu Mẫn nắm tay dẫn đi thẳng ra khỏi chùa Vạn An, trong bụng vừa bồn chồn, vừa ngạc nhiên, không biết nàng ta đưa mình đi đâu. Triệu Mẫn đội thêm một cái nón lá để che mái tóc dài, thản nhiên nói:

- Khổ đại sư, mình đi gặp tên tiểu tử Trương Vô Kỵ.

Phạm Dao kinh hoảng, liếc mắt nhìn cô ta thấy mắt nàng long lanh, má ửng hồng bảy phần thẹn thùng, ba phần hoan hỉ xem ra không phải đã khám phá ra chân tướng của y. Khổ đầu đà thấy an tâm, nhớ lại tình cảnh đêm trước ở chùa Vạn An Triệu Mẫn và Trương Vô Kỵ hai kẻ oan gia đối đầu gặp nhau. Y vừa nghĩ đến hai chữ “oan gia”, đột nhiên trong lòng nảy sinh một câu hỏi: “Oan gia ư? Hay là quận chúa có tình ý gì với Trương giáo chủ chăng?”. Y nghĩ tiếp: “Nàng ta sao không gọi Huyền Minh nhị lão là kẻ thân tín hơn mà lại bảo mình đi theo? Đúng rồi, chỉ vì mình câm không nói được nên sẽ không tiết lộ bí mật của cô ta”. Y bèn gật gù, nở một nụ cười kỳ bí.

Triệu Mẫn làm mặt giận nói:

- Ông cười gì thế?

Phạm Dao biết rằng chớ nên đùa với nàng, bèn hoa chân múa tay ra hiệu, ý nói khổ đầu đà sẽ hết sức bảo vệ cho quận chúa chu toàn, dù phải vào đầm rồng hang hổ cũng nhất quyết đi theo.

Triệu Mẫn không nói gì thêm, đi trước dẫn đường, không bao lâu đã đến trước cửa khách điếm nơi Trương Vô Kỵ đang trú ngụ. Phạm Dao ngầm kinh hãi: “Quận chúa quả thật thần thông quảng đại, mới đây đã tìm ra ngay chỗ giáo chủ đang ở”. Y liền đi theo Triệu Mẫn vào trong khách điếm.
Triệu Mẫn hỏi chưởng quĩ:

- Chúng tôi muốn tìm khách quan họ Tăng.

Thì ra Trương Vô Kỵ khi đến ở trọ lại dùng cái tên giả “Tăng A Ngưu”, điếm tiểu nhị liền đi vào thông báo.

Trương Vô Kỵ đang đả tọa dưỡng thần, chỉ chờ chùa Vạn An lửa bốc lên là chạy đến tiếp ứng, bỗng nghe có người đến thăm không khỏi ngạc nhiên, ra đến khách đường thấy Triệu Mẫn và Phạm Dao, kêu thầm: “Hỏng rồi, chắc là Triệu cô nương khám phá ra chân tướng của Phạm hữu sứ nên đem y tới đây nói phải quấy với mình chăng?”. Chàng đành tiến lên vái chào, hỏi:

- Không biết có Triệu cô nương giá lâm nên thất lễ nghinh tiếp.

Triệu Mẫn nói:

- Nơi đây nói chuyện không tiện, mình đi tìm một quán rượu nhỏ uống với nhau ba chén, có được chăng?

Trương Vô Kỵ đành trả lời:

- Hay lắm.

Triệu Mẫn lại đi trước dẫn đường đi đến một quán rượu nhỏ cách khách điếm chừng năm dãy phố. Trong quán bày biện sơ sài vài cái bàn, trên mỗi bàn để một ống đũa gỗ. Lúc ấy trời đã khuya, trong quán chẳng còn người khách nào. Triệu Mẫn và Trương Vô Kỵ hai người ngồi đối diện nhau, Phạm Dao ra hiệu mình ra ngoài ngồi uống rượu. Triệu Mẫn gật đầu, sai điếm tiểu nhị đem lên một cái bếp than và ba cân thịt dê sống, thêm hai cân rượu trắng.

Trương Vô Kỵ trong bụng đầy ngờ vực, nghĩ thầm nàng là một quận chúa cao quí như thế, sao lại mời mình đến một cái nhỏ bé tồi tàn dơ dáy như thế này ngồi uống rượu là sao, không biết sắp xếp kế mưu gì. Triệu Mẫn rót ra hai chén rượu, cầm chén của Trương Vô Kỵ lên, nhấp một ngụm, cười nói:

- Trong rượu này không có bỏ thuốc độc đâu, công tử cứ yên tâm uống đừng ngại.

Trương Vô Kỵ hỏi:

- Cô nương gọi tôi đến đây, không biết có chuyện gì dạy bảo?

Triệu Mẫn nói:

- Uống xong ba chén đã rồi mình hãy nói vào chuyện chính. Tôi cạn chén trước mời công tử.
Nói xong nàng nâng ly một hơi cạn sạch. Trương Vô Kỵ cầm chén lên, dưới ánh lửa bập bùng thấy miệng chén còn lưu lại mờ mờ một vết son môi, mũi ngửi thấy một mùi thơm nhè nhẹ, không biết hương thơm đó từ vết son trên chén hay từ người nàng tỏa ra, lòng không khỏi lâng lâng, vội uống cạn. Triệu Mẫn nói:

- Mình uống thêm hai chén nữa. Tôi biết anh chưa hết nghi ngại nên mỗi chén tôi uống trước một ngụm.

Trương Vô Kỵ biết nàng ngụy kế đa đoan, việc gì cũng nên đề phòng, may là nàng nhắp trước như thế, mình đỡ phải mạo hiểm nên liên tiếp uống cạn ba ly rượu nàng uống dở dang, trong bụng không thấy có gì khác lạ, ngửng lên thấy nàng tủm tỉm cười, hơi rượu khiến nàng hồng hồng đôi má, thật kiều diễm không sao tả xiết. Trương Vô Kỵ không dám nhìn lâu, vội quay đầu sang chỗ khác.

Triệu Mẫn nói nhỏ:

- Trương công tử, anh có biết tôi là ai không?

Trương Vô Kỵ lắc đầu. Triệu Mẫn nói:

- Hôm nay tôi nói cho anh biết, cha tôi là Nhữ Dương Vương hiện đang chấp chưởng binh mã đại quyền đương triều. Tôi là gái Mông Cổ, tên thực là Mẫn Mẫn Đặc Mục Nhĩ. Hoàng thượng phong cho tôi làm Thiệu Mẫn quận chúa. Hai chữ Triệu Mẫn là tên Hán tôi tự đặt cho tôi đó.

Nếu như Phạm Dao không nói qua rồi, Trương Vô Kỵ lúc này ắt không khỏi hết sức lạ lùng, nhưng thấy nàng không dấu diếm gì đem thân phận nói cho mình hay cũng thật ngoài dự liệu, có điều chàng không khéo giả vờ nên không làm ra vẻ ngạc nhiên.

Triệu Mẫn lạ lùng hỏi:

- Sao? Anh biết trước rồi ư?

Trương Vô Kỵ nói:

- Không, làm sao tôi biết được? Thế nhưng tôi thấy một cô gái trẻ tuổi như thế vậy mà có thể sai khiến bao nhiêu là cao thủ võ lâm, thân phận ắt không phải là tầm thường.

Triệu Mẫn xoay xoay nghịch cái chén, một hồi lâu không nói gì, lại cầm bầu rượu lên rót thêm hai chén nữa, chậm rãi nói tiếp:

- Trương công tử, tôi hỏi anh một câu nhé, anh cứ thực lòng mà trả lời tôi. Nếu như tôi đem Chu cô nương giết đi, anh sẽ đối với tôi thế nào?

Trương Vô Kỵ trong bụng kinh hãi, hỏi lại:

- Chu cô nương có đắc tội gì với cô đâu, sao bỗng dưng lại giết cô ta là sao?

Triệu Mẫn đáp:

- Người nào tôi không thích là tôi muốn giết, chứ đâu phải cứ đắc tội với tôi tôi mới giết đâu? Có người thì đắc tội với tôi nhiều lần, tôi lại để yên không giết, chẳng hạn như anh, đắc tội với tôi mấy lần rồi thì sao?

Nàng nói tới đây, ánh mắt long lanh ẩn một nụ cười. Trương Vô Kỵ thở dài, nói:

- Triệu cô nương, tôi đắc tội với cô âu cũng là chuyện bất đắc dĩ. Thế nhưng cô đã tặng cho tôi thuốc để chữa bệnh cho tam sư bá, lục sư thúc tôi, lòng tôi thật là cảm kích.

Triệu Mẫn cười nói:

- Anh nói câu đó có phần dở hơi. Du Đại Nham và Ân Lê Đình bị thương đều do thuộc hạ của tôi gây ra, anh chẳng trách thì thôi, sao lại cảm ơn là sao?

Trương Vô Kỵ mỉm cười:

- Tam sư bá của tôi bị thương đã ngoài hai mươi năm, khi đó cô chưa ra đời.

Triệu Mẫn nói:

- Thì do bộ thuộc của cha tôi cũng có khác gì là bộ thuộc của tôi? Anh đừng nói lảng qua chuyện khác: tôi hỏi anh, nếu như tôi giết Chu cô nương, anh sẽ đối với tôi như thế nào? Anh có định giết tôi báo thù cho cô ta không?

Trương Vô Kỵ trầm ngâm một hồi rồi nói:

- Tôi cũng không biết nữa.

Triệu Mẫn hỏi lại:

- Sao lại không biết? Anh không chịu nói, có phải không nào?

Trương Vô Kỵ nói:

- Cha mẹ tôi bị người ta bức tử. Bức tử cha mẹ tôi là phái Thiếu Lâm, phái Hoa Sơn, phái Không Động. Sau này khi tôi lớn lên, thấy mọi việc rõ ràng hơn nhiều, nhưng càng suy nghĩ lại càng chẳng hiểu, thực sự ai là người hại cha mẹ tôi? Không thể nói là Không Trí đại sư, Thiết Cầm tiên sinh những người đó được; cũng không thể bảo là ông ngoại tôi hay cậu tôi; thậm chí cũng không thể nói là những thủ hạ của cô như "A Nhị", "A Tam" hay Huyền Minh nhị lão. Cái lý do nào trời xui đất khiến ra thế, biết bao nhiêu điều tôi không hiểu được. Dẫu như có những người là hung thủ thực chăng nữa, dù tôi có giết hết tất cả thì cũng để làm gì? Cha mẹ tôi có sống lại được đâu. Triệu cô nương, mấy hôm nay tôi chỉ nghĩ rằng nếu tất cả mọi người không giết lẫn nhau, sống hòa bình thân ái làm bạn của nhau chẳng hay hơn ư? Tôi không nghĩ đến chuyện báo thù giết người, cũng mong người khác cũng đừng hại ai giết ai.

Chàng nói một mạch những gì đã nghĩ trong lòng rất lâu, nhưng chưa hề nói cho Dương Tiêu hay, cũng chẳng nói cho Trương Tam Phong biết, cũng không nói cho Ân Lê Đình hay, bỗng nhiên nơi quán rượu nhỏ bé này lại nói cho Triệu Mẫn nghe, những lời đó nói ra rồi chính chàng cũng lấy làm lạ.

Triệu Mẫn thấy chàng nói thật thành khẩn, suy nghĩ một lát nói:

- Đó là tại anh tâm địa nhân hậu, nếu phải tay tôi ư tôi sẽ làm tới nơi tới chốn. Nếu như ai làm hại cha tôi, anh tôi, tôi sẽ giết sạch cả nhà người đó, ngay cả thân thích bằng hữu, phàm người nào y quen biết, tôi sẽ giết sạch không còn một mống.

Trương Vô Kỵ nói:

- Như thế tôi sẽ ngăn không cho cô làm.

Triệu Mẫn hỏi lại:

- Vì sao vậy? Anh về phe kẻ thù của tôi ư?

Trương Vô Kỵ đáp:

- Cô giết một người, bản thân cô sẽ thêm một phần tội nghiệt. Người bị cô giết, chết đi ra sao thì không biết, cái đó cũng đã xong, thế nhưng còn cha mẹ con cái, vợ chồng anh em người ta đau lòng biết mấy? Về sau mỗi khi cô nghĩ lại, lương tâm cô sẽ không an. Nghĩa phụ tôi giết nhiều người lắm, tôi biết tuy ông không nói ra, nhưng trong lòng thật là hối hận.

Triệu Mẫn không nói, chỉ suy nghĩ về những điều Trương Vô Kỵ vừa nói ra. Trương Vô Kỵ hỏi lại:

- Cô đã giết người bao giờ chưa?

Triệu Mẫn cười đáp:

- Hiện tại thì chưa, tương lai khi tôi lớn rồi, muốn giết thật nhiều người. Tổ tiên tôi là Thành Cát Tư Hãn đại đế, là Đà Lôi, là Bạt Đô, là Húc Liệt Ngột, là Hốt Tất Liệt đều anh hùng. Tôi chỉ hận mình là con gái, nếu tôi là con trai ư, ha ha, thể nào cũng phải làm một đại sự nghiệp thật là oanh liệt.

Nàng rót thêm một chén rượu, tự mình uống cạn nói:

- Anh vẫn chưa trả lời câu hỏi của tôi.

Trương Vô Kỵ đáp:

- Nếu như cô giết Chu cô nương, hoặc giả giết bất cứ một người thủ hạ thân cận nào của tôi, tôi sẽ không coi cô là bạn tôi nữa. Tôi sẽ vĩnh viễn không gặp lại cô, nếu có gặp cũng không nói chuyện.
Triệu Mẫn cười:

- Thế ra hiện tại anh coi tôi là bạn của anh ư?

Trương Vô Kỵ đáp:

- Nếu như trong lòng tôi thù ghét cô, tôi đâu có ngồi uống rượu với cô như thế này. Ôi, tôi chỉ thấy thù ghét một người quả là khó. Tôi bình sinh chỉ ghét một mình Hỗn Nguyên Tích Lịch Thủ Thành Côn, thế nhưng nay y cũng chết rồi, tôi lại thấy thương y, dường như muốn y đừng chết.

Triệu Mẫn nói:

- Nếu như ngày mai tôi chết đi, trong lòng anh sẽ nghĩ sao? Trong bụng anh thể nào chẳng nói: tạ trời tạ đất, con bé điêu ngoa hung ác đại đối đầu kia chết rồi, từ nay ta bớt đi được bao nhiêu là phiền muộn.

Trương Vô Kỵ lớn tiếng nói:

- Không, không đâu. Tôi không mong cô chết đâu, hoàn toàn không bao giờ. Vi Bức Vương dọa cô, đòi sẽ rạch mặt cô mấy vết dao, từ đó đến nay tôi nghĩ đi nghĩ lại thật là lo cho cô.

Triệu Mẫn nở một nụ cười, đôi má đỏ lên liền cúi đầu xuống. Trương Vô Kỵ nói:

- Triệu cô nương, cô đừng làm khó chúng tôi nữa, thả hết các cao thủ của lục đại môn phái ra đi, tất cả vui vẻ làm bạn với nhau, chẳng hay lắm sao?

Triệu Mẫn vui mừng nói:

- Hay lắm, chính tôi cũng chỉ muốn như thế. Anh là giáo chủ Minh giáo, một lời nặng như chín cái đỉnh, anh đến nói tất cả qui hàng triều đình. Cha tôi sẽ tâu lên hoàng thượng phong thưởng cho mọi người.

Trương Vô Kỵ chầm chậm lắc đầu nói:

- Người Hán chúng tôi ai ai cũng có một tâm nguyện, muốn người Mông Cổ rút ra khỏi đất của người Hán.

Triệu Mẫn đứng phắt dậy, nói:

- Cái gì? Sao anh dám nói những lời phạm thượng tác loạn như thế, chẳng phải là công nhiên phản loạn hay sao?

Trương Vô Kỵ đáp:

- Tôi vốn dĩ là kẻ phản loạn, không lẽ đến bây giờ cô mới biết hay sao?

Triệu Mẫn nhìn chàng hồi lâu, nét phẫn nộ và kinh ngạc trên mặt dầu dần dịu xuống, trở lại thật ôn nhu, nhưng cũng thật thất vọng, sau cùng ngồi lại xuống ghế nói:

- Tôi cũng sớm biết thế rồi, nhưng bây giờ chính miệng anh nói ra, tôi mới thật là tin hẳn, không còn làm sao hơn được nữa.

Mấy câu đó nàng nói ra nghe thật là đau đớn. Trương Vô Kỵ lòng chùng hẳn đi, dường như không còn chịu nổi cảnh thấy nàng đau lòng như muốn buột miệng nói ra: “Thôi tôi bằng lòng nghe lời cô vậy”. Thế nhưng ý nghĩ đó vừa lóe lên là tắt ngay, cố hết sức nhưng không biết nói thế nào để an ủi nàng.

Hai người lặng yên ngồi đối diện nhau một lúc. Trương Vô Kỵ nói:

- Triệu cô nương, đêm đã khuya rồi, để tôi đưa cô về nhé!

Triệu Mẫn nói:

- Đến ngồi thêm với tôi một chút anh cũng không muốn hay sao?

Trương Vô Kỵ vội vàng đáp:

- Không đâu, nếu cô thích ngồi đây uống rượu nói chuyện, tôi sẽ ngồi với cô.

Triệu Mẫn mỉm cười, chậm rãi nói:

- Có lúc tôi nghĩ rằng giá như tôi không phải là gái Mông Cổ, cũng chẳng phải là quận chúa, chỉ là một người như Chu cô nương, là một cô gái người Hán con nhà bình thường, chắc anh sẽ tử tế với tôi hơn. Trương công tử, anh bảo tôi và Chu cô nương ai đẹp hơn?

Trương Vô Kỵ đâu ngờ nàng lại hỏi câu đó, nghĩ thầm con gái phiên bang tính tình sảng trực, không biết môi miếng, dưới ánh đèn thấp thoáng, thấy nàng kiều diễm bội phần, buột miệng nói luôn:

- Dĩ nhiên là cô đẹp.

Triệu Mẫn giơ tay ra đặt lên tay chàng, ánh mắt đầy vẻ vui mừng nói:

- Trương công tử, anh thích hay không thích gặp tôi? Nếu tôi thỉnh thoảng rủ anh ra đây uống rượu, anh có đi không?

Bàn tay Trương Vô Kỵ bị lòng bàn tay mềm mại của nàng đè vào, tim đập thình thình, cố gắng định thần rồi nói:

- Tôi ở lại đây không lâu, chỉ độ vài ngày sẽ xuôi nam.

Triệu Mẫn hỏi:

- Anh về phương nam làm gì?

Trương Vô Kỵ thở dài, nói:

- Tôi chẳng nói thì cô cũng đoán ra được, nhưng nói ra thì cô sẽ nổi giận...

Triệu Mẫn nhìn ra vầng trăng ngoài song cửa, bỗng nói:

- Anh bằng lòng làm cho tôi ba việc, chưa quên chứ?

Trương Vô Kỵ nói:

- Dĩ nhiên là không quên. Xin cô nương cứ việc sai bảo, tôi sẽ tận lực mà làm.

Triệu Mẫn quay đầu lại nhìn thẳng vào mặt chàng nói:

- Bây giờ tôi chỉ mới nghĩ ra một việc thứ nhất. Tôi muốn anh đi với tôi để lấy thanh đao Đồ Long.
Trương Vô Kỵ vốn đã đoán trước, ba việc nàng ta bảo mình làm thể nào cũng rất khó nhưng không ngờ việc đầu tiên là một nạn đề tày trời đến thế. Triệu Mẫn thấy chàng đầy vẻ nghi ngại, nói:

- Làm sao? Anh không chịu à? Chuyện này đâu có đi ngược lại đạo hiệp nghĩa, cũng không phải không thể làm được.

Trương Vô Kỵ nghĩ thầm: “Đao Đồ Long nằm trong tay nghĩa phụ ta, trên giang hồ ai cũng biết rồi, không thể nào nói dối nàng”. Chàng bèn nói:

- Đao Đồ Long là của nghĩa phụ tôi, Kim Mao Sư Vương Tạ đại hiệp. Tôi làm sao có thể phản bội cha nuôi, lấy đao đó cho cô được?

Triệu Mẫn nói:

- Tôi đâu có bảo anh đến ăn trộm ăn cướp, đánh lừa hay sang đoạt, tôi không phải thực sự muốn có thanh đao này. Tôi chỉ muốn anh đến mượn nghĩa phụ anh, cho tôi nghịch chơi một giờ thôi, sau đó sẽ trả lại ngay. Hai người là cha nuôi, con nuôi, chẳng lẽ mượn một giờ mà không được hay sao? Chỉ mượn xem đâu có phải là lấy luôn, cũng chẳng phải dùng nó đi cướp của giết người, không lẽ cũng đi ngược lại đạo hiệp nghĩa ư?

Trương Vô Kỵ nói:

- Thanh đao đó tuy danh tiếng vang động võ lâm, thực ra có đẹp đẽ gì đâu, chỉ thật là nặng nề, và rất sắc bén thôi.

Triệu Mẫn nói:

- Vậy sao người ta nói “Võ lâm chí tôn, bảo đao Đồ Long, hiệu lệnh thiên hạ, mạc cảm bất tòng. Ỷ Thiên bất xuất, thùy dữ tranh phong?” Ỷ Thiên kiếm nay ở trong tay tôi rồi, tôi muốn xem thử thanh đao Đồ Long như thế nào. Nếu anh không yên tâm, khi tôi xem thanh đao, anh đứng ngay bên cạnh. Với bản lãnh của anh, tôi đâu có thể cưỡng chiếm không trả lại được.

Trương Vô Kỵ nghĩ thầm: “Cứu được sáu đại môn phái ra rồi, ta vốn định bụng sẽ đi đón nghĩa phụ ngay để mời lão nhân gia giữ chức vụ giáo chủ. Triệu cô nương đã nói là chỉ mượn xem một giờ, tuy không biết chắc nàng ta có ngụy kế gì hay không, nhưng mình hết sức đề phòng, không để cho nàng ta đoạt thanh đao. Có điều nghĩa phụ nói rằng trong thanh đao Đồ Long có bí mật dấu một pho võ công tuyệt học. Khi nghĩa phụ chưa mù đã lấy được thanh bảo đao, thông minh tài nhứ như ông mà vẫn không nghĩ ra được, Triệu cô nương chỉ một giờ đồng hồ thì làm được gì? Huống chi ta và nghĩa phụ xa nhau đã mười năm, ông ta một mình trên hoang đảo đã tìm ra được bí mật trong thanh đao không chừng”.

Triệu Mẫn thấy chàng trầm ngâm không trả lời, cười nói:

- Nếu anh không chịu, cũng tùy anh thôi. Tôi sẽ nhờ anh làm một việc khác còn khó hơn thế nhiều.
Trương Vô Kỵ biết cô gái này cực kỳ điêu ngoa giảo hoạt, nếu quả đưa ra một nạn đề e rằng mình sẽ không làm nổi, vội nói:

- Được rồi, tôi bằng lòng đi mượn thanh đao Đồ Long cho cô. Thế nhưng mình nói trước với nhau, cô chỉ được mượn xem một giờ thôi, nếu như có ý chiếm đoạt, tôi không để yên đâu đấy nhé.

Triệu Mẫn cười nói:

- Đúng thế. Tôi không biết sử đao, nặng chình chịch thế tôi lấy làm gì? Dù anh có cung kính hai tay đưa lên cho tôi, tôi cũng chẳng thèm. Vậy bao giờ thì anh khởi hành?

Trương Vô Kỵ đáp:
- Độ vài ngày nữa.

Triệu Mẫn nói:

- Thế thì càng tốt. Để tôi đi thu xếp, chừng nào anh đi thì đến hẹn trước với tôi.

Trương Vô Kỵ kinh ngạc nói:

- Cô cũng đi nữa ư?

Triệu Mẫn nói:

- Đương nhiên là thế. Nghe nói nghĩa phụ anh ở trên một hòn đảo hoang ở ngoài biển, lỡ như ông ta không chịu về, không lẽ anh đường xa vạn dặm tít mù mượn thanh đao về đây cho tôi xem một giờ rồi lại quay lại trả? Trên đời này có ai lại làm thế bao giờ.

Trương Vô Kỵ nghĩ đến sóng to gió cả nơi biển bắc, biển cả mênh mông, tìm cho ra được Băng Hỏa đảo quả thật khó khăn vô cùng, nếu như đi đi về về ba lần chẳng đâu vào đâu, thật không cách gì làm nổi. Cô ta nói quả không sai, nghĩa phụ ở nơi hoang đảo đã hai chục năm, chưa chắc đã muốn sống những ngày tàn của cuộc đời nơi Trung Thổ. Chàng bèn nói:

- Trên biển cả sóng gió vô tình, cô phải mạo hiểm như thế làm gì?

Triệu Mẫn đáp:

- Anh mạo hiểm được, sao tôi lại không được?

Trương Vô Kỵ chần chừ nói:

- Liệu cha cô có chịu cho cô đi không?

Triệu Mẫn nói:

- Gia gia bảo tôi thống suất quần hào giang hồ, mấy năm nay tôi chạy đông chạy tây, cha tôi không ngó ngàng gì đến cả.

Trương Vô Kỵ nghe nàng nói “Cha tôi bảo tôi thống suất quần hào giang hồ”, trong bụng chột dạ: “Ta đi Băng Hỏa đảo nghênh tiếp nghĩa phụ, không biết năm nào tháng nào mới quay về. Nếu như đây là kế điệu hổ ly sơn của cô ta, nhân dịp mình không có nơi đây đem đại binh đối phó với bản giáo thì sao. Mình không thể không đề phòng, nếu như nàng ta đi chung, thủ hạ của cô ta có điều cấm kỵ, cũng đỡ lo phần nào”. Nghĩ vậy bèn gật đầu:

- Thế thì được, khi nào tôi ra đi sẽ đến hẹn với cô.

Câu nói chưa dứt, đột nhiên bên ngoài cửa sổ đỏ rực, tiếng người reo hò từ nơi xa xa truyền đến. Triệu Mẫn chạy lại cửa sổ nhìn ra, kinh hoảng kêu lên:

- Ối chao, bảo tháp của chùa Vạn An bị cháy rồi. Khổ đại sư, khổ đại sư, lại đây mau.

Nàng gọi luôn mấy tiếng, không thấy khổ đầu đà đâu vội chạy ra ngoài cũng chẳng thấy tăm hơi Phạm Dao đâu cả, hỏi chưởng quĩ thì y nói rằng vị đầu đà vừa đến là đi ngay, xem ra cũng đã lâu rồi. Triệu Mẫn cực kỳ lạ lùng, nghĩ đến hồi tối y nở một nụ cười bí hiểm, đôi má không khỏi đỏ bừng, cúi đầu quay lại liếc Trương Vô Kỵ một cái.

Trương Vô Kỵ thấy lửa bốc mỗi lúc một cao, sợ rằng đại sư bá các người công lực chưa khôi phục, bị chết cháy ở trên tháp nên nói:

- Triệu cô nương, xin lỗi tôi phải đi đây.

Nói chưa dứt câu, chàng đã vội vàng chạy ra. Triệu Mẫn gọi:

- Chờ chút nào, để tôi đi với anh.

Thế nhưng khi nàng ra đến cửa thì Trương Vô Kỵ đã chạy đâu mất rồi.

----------------

Góc dành cho fan kiếm hiệp Kim Dung

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét