Thứ Tư, 7 tháng 9, 2016

Chuyện Tiểu Long Nữ giết hụt Dương Quá

Vì sao Tiểu Long Nữ sát hại Dương Quá?
Bạch Y Ngũ Bút

(Dành cho fan kiếm hiệp Kim Dung) - Trên chốn võ lâm giang hồ, câu chuyện tình yêu phá vỡ truyền thống, xâm phạm môn quy (trò yêu thầy) kinh thiên động địa giữa Tiểu Long Nữ, trưởng môn phái Cổ Mộ, và Dương Quá (về sau có ngoại hiệu thần điêu đại hiệp) hẳn đã gây chấn động tâm can mọi người và vẫn luôn được xem là một mối tình đẹp nhất, ấn tượng nhất trong lòng fan kiếm hiệp Kim Dung.

Thế nhưng, có lẽ không nhiều người nhớ rằng trước khi sư đồ nảy sinh tình cảm nam nữ yêu thương nhau, sư phụ Tiểu Long Nữ (mà Dương Quá chỉ chịu gọi là "cô cô") đã nhiều phen hăm dọa đòi giết chết tên học trò ngỗ nghịch lẻo mép Dương Quá, để giữ vững môn quy, thiết lập kỷ cương. Thậm chí có lần nàng đã ra tay, chĩa kiếm quyết lấy mạng Dương Quá một cách lạnh lùng, nghiêm túc thật sự. Mà sở dĩ Dương Quá thoát chết được trong gang tấc chỉ là sự động lòng trong chớp mắt của nàng. Hay phải chăng là số mệnh đã an bài như vậy?


Tiểu Long Nữ hà cớ gì mà phải tàn nhẫn ra tay sát hại Dương Quá, vì y đã phạm tội tày đình gì chăng? Hóa ra không phải vậy, mà chỉ là Tiểu Long Nữ muốn giữ lời hứa với người tỳ nữ của mình là Tôn bà bà, rằng “suốt đời chiếu liệu” cho Dương Quá. Nên nàng đã định giết chết Dương Quá trong một tình huống khác thường, theo cách nghĩ và hiểu biết của một cô gái chỉ mới 18 tuổi, suốt đời sống trong ngôi mộ cổ tăm tối, chưa một lần lạc chân ra chốn giang hồ.

Hãy cùng nhớ trước giây phút lâm chung ở cung Trùng Dương, người tỳ nữ già Tôn bà bà đã “dồn ép” Tiểu Long Nữ như vầy:

Tôn bà bà thở dài, nói:
- Cô nương, cả đời ta chưa cầu xin cô nương điều gì. Bây giờ ta chỉ cầu xin cô nương một điều, cô nương không bằng lòng thì thôi.
Tiểu Long Nữ hơi cau đôi mày thanh tú, hỏi:
- Bây giờ bà bà muốn gì?
Tôn bà bà chỉ Dương Quá, nhất thời chưa nói nên lời. Tiểu Long Nữ nói:
- Bà bà muốn ta chiếu liệu cho nó chứ gì?
Tôn bà bà cố hít một hơi, nói:
- Ta cầu xin cô nương chiếu liệu cho nó suốt cả đời, không để cho nó bị thiệt thòi với người khác, cô nương có đáp ứng hay không?
Tiểu Long Nữ lưỡng lự:
- Chiếu liệu cho nó suốt đời ư?
Tôn bà bà gằn giọng:
- Cô nương, nếu lão bà tử này không chết, cũng sẽ chiếu liệu cho cô nương suốt đời. Hồi cô nương còn nhỏ, mọi việc ăn uống, tắm rửa, cứt đái... chẳng phải đều do một tay lão bà tử này lo liệu đó sao? Cô nương... cô nương đã báo ... đáp gì chưa ?
Tiểu Long Nữ cắn môi, nói:
- Được, ta đáp ứng bà bà.
Trên bộ mặt xấu xí của Tôn bà bà thoáng hiện nụ cười, lão bà nhìn Dương Quá, môi mấp máy, tựa hồ muốn nói.
Dương Quá biết ý, ghé tai lại gần, nói nhỏ:
- Bà bà có gì muốn dặn đệ tử phải không?
Tôn bà bà nói:
- Ngươi... ngươi cúi thấp chút nữa.
Dương Quá y lời, ghé tai sát miệng Tôn bà bà. Tôn bà bà nói:
- Long cô cô của ngươi cũng không ai thân thích, ngươi… ngươi... cũng...
Nói tới đó, Tôn bà bà đột nhiên hộc máu ra, làm ướt cả một bên má và ngực áo của Dương Quá, rồi nhắm mắt mà chết.


Sau khi Tôn bà bà qua đời, Tiểu Long Nữ tay dắt cậu bé Dương Quá, tay ôm thi thể Tôn bà bà trở về cổ mộ, đặt bà bà trong một cỗ quan tài đá đã được chuẩn bị sẵn từ lâu.
Cũng từ thời khắc đó, trong lòng nàng hẳn đã nảy sinh một thứ gọi là “trách nhiệm”, rằng phải “chiếu liệu” cho Dương Quá suốt đời. Đơn giản thế thôi, không có chuyện hay vì lý do tình cảm riêng tư gì giữa hai người ở đây.
Khi ấy, Dương Quá nhìn thấy hai cỗ quan tài còn trống (trong số 5 cỗ quan tài) bèn hỏi "Còn hai cỗ quan tài kia?", Tiểu Long Nữ nói: - Sư tỷ Lý Mạc Sầu của ta ngủ ở một cỗ, ta ngủ một cỗ. Dương Quá ngẩn người, nói: - Lý Mạc Sầu... Lý cô nương cũng sẽ về đây ư? Tiểu Long Nữ nói: - Sư phụ của ta đã an bài như vậy, sư tỷ sẽ phải trở về. Nơi đây còn thiếu một cỗ quan tài, bởi vì sư phụ ta không dự liệu có ngươi tới đây.
Thế mới hay phái Cổ Mộ có một quy định rất kỳ lạ. Là mọi môn nhân khi chết thì phải về chết trong cổ mộ! Và mỗi người đã được dành sẵn một cỗ quan tài bằng đá!

Dương Quá nghe vậy giật mình, sợ quá vội nói: - Đệ tử không, đệ tử không đâu!
Tiểu Long Nữ nói: - Ta đã đáp ứng Tôn bà bà sẽ chiếu liệu cho ngươi suốt đời. Ta không rời khỏi chốn này, thì tất nhiên ngươi cũng sẽ ở đây.
Dương Quá nghe nàng nhơn nhơn nói đến đại sự sống chết, thì cũng chẳng kiêng dè, nói:
- Cứ coi như cô cô không cho đệ tử ra khỏi đây, khi nào cô cô chết, đệ tử sẽ rời chốn này.
Tiểu Long Nữ nói:
- Ta đã nói sẽ chiếu liệu cho ngươi suốt đời, thì ta sẽ không chết trước ngươi.
Dương Quá nói:
- Vì sao? Cô cô lớn tuổi hơn đệ tử kia mà!
Tiểu Long Nữ nói:
- Trước khi chết, dĩ nhiên ta sẽ giết ngươi trước.
Dương Quá lại giật thót, nghĩ thầm: “Chưa chắc đâu. Ta có chân, ta không biết trốn đi hay sao?”


Thì ra trong đầu Tiểu Long Nữ khi ấy đã có một nhận thức đơn giản mà thật là lạnh lùng kỳ quái: chiếu liệu suốt đời có nghĩa là sẽ chăm lo cho Dương Quá suốt đời của chính Dương Quá! Cho nên nếu không thể sống lâu hơn Dương Quá được, thì trước khi chết nàng sẽ giết chết Dương Quá!
Thật là một cách hiểu quái lạ, khiến ai cũng phải nổi da gà!

Tiểu Long Nữ là sư phụ của Dương Quá, giữ chức trưởng môn Cổ Mộ khi mới 18 tuổi
Những ngày tiếp đó, Tiểu Long Nữ dù vẻ ngoài vẫn vô cùng lạnh lùng, nghiêm khắc, nhưng như một người mẹ, với lời hứa đăm đăm mà son sắt trong lòng, nàng đã hết sức chăm lo cho Dương Quá. Nàng dành chiếc giường hàn ngọc mà mình vẫn nằm bao năm qua cho Dương Quá, chiếc giường này là một báu vật, có công dụng luyện nội công rất tốt. Còn nàng thì treo một sợi dây ngang vách phòng, làm võng mà ngủ!

Rồi cũng chẳng biết làm gì trong cổ mộ, nàng lần lượt dạy võ công, bản sự của phái Cổ Mộ cho Dương Quá. Đầu tiên là chưởng pháp Thiên la địa võng thế - chính là một phép khinh công đệ nhất thiên hạ. Rồi luyện võ công của phái Toàn Chân, đến võ công khắc chế võ công phái Toàn Chân do sư tổ Lâm Triệu Anh sáng chế ra ghi trên trần thạch phòng. Tiếp đó Tiểu Long Nữ cùng Dương Quá phối hợp luyện Ngọc Nữ tâm kinh, bí kíp võ công thượng thừa oai trấn thiên hạ của phái Cổ Mộ.

Khi ấy, tuy là sư đồ (thầy trò), Tiểu Long Nữ kỳ thực chỉ là một cô gái vừa tròn 18 tuổi, chưa vương bụi giang hồ. Nàng như không giao lưu, tiếp xúc gì với thế giới bên ngoài. Còn Dương Quá là một cậu bé 14 tuổi.

Sở dĩ nàng không bao giờ ra ngoài, là vì chỉ biết tuyệt đối tuân theo lời di huấn của Tổ sư bà bà, người nào đã sống ở “Hoạt tử nhân mộ” thì suốt đời sẽ không được rời khỏi núi Chung Nam một bước!

Tiểu Long Nữ khi ấy tuy đẹp như tiên nữ và ngày càng xinh đẹp, nhưng lạnh lùng như băng giá, không chút tình cảm làm rung động. Ấy là vì từ nhỏ được sư phụ và Tôn bà bà dạy dỗ, nuôi dưỡng, mười tám năm chỉ bầu bạn với hai lão bà bà. Hai người ấy tuy đối với nàng cực tốt, chỉ do sư phụ muốn nàng luyện “Ngọc nữ tâm kinh”, nên từ nhỏ đã bảo phải nàng gạt bỏ mọi cái tình hỉ nộ ai lạc, hễ thấy nàng khóc nàng cười, lập tức trách phạt rất nặng. Tôn bà bà dẫu là người nhiệt thành, cũng không dám cản trở sự tu luyện của nàng, sao cho nàng có được cái tính khí lạnh lùng, tàn nhẫn, đơn độc.

Vậy nên, bản lĩnh lạnh lùng, tàn nhẫn của Tiểu Long Nữ là do nàng được huấn luyện như vậy.

Tiểu Long Nữ còn có triết lý cho chính mình là: Tổ sư bà bà đã có di huấn, đã sống ở nhà mồ này, thì phải tu tâm dưỡng tính, nhất thiết không được có ý cạnh tranh với người khác.

Nhưng từ khi Dương Quá vào Cổ Mộ, tâm nhiệt như hỏa, tuổi lại còn nhỏ, lời lẽ cử chỉ đương nhiên khác hẳn hai vị lão bà bà, thì Tiểu Long Nữ đã từng bước ít nhiều có phần bị ảnh hưởng!

Sau khi yêu cầu Dương Quá bái sư tổ Lâm Triệu Anh và nhổ nước bọt vào ảnh Vương Trùng Dương, Tiểu Long Nữ nói: - Đây là giáo chủ giáo phái Toàn Chân Vương Trùng Dương, môn phái chúng ta có một qui củ, sau khi vái tổ sư bà bà, thì phải phỉ nhổ hắn.
Kế đến, Tiểu Long Nữ nói: Ta nghe sư phụ và Tôn bà bà bảo rằng nam tử trong thiên hạ không có lấy một người tốt. Rồi nàng nghiêm giọng, nói: - Sau này ngươi lớn lên, liệu hồn đừng có làm việc xấu, ta sẽ không tha cho đâu.

Tiếp đó, Tiểu Long Nữ cùng Dương Quá luyện “Ngọc nữ tâm kinh”. Ngọc nữ kiếm pháp chính là khắc tinh của Toàn Chân kiếm pháp.
Mỗi tối, hai người ra chỗ bụi hoa hồng ngoài bìa rừng, cởi hết quần áo, luyện tập. Dương Quá chìa tay trái qua bụi hoa, chạm vào bàn tay phải của Tiểu Long Nữ, hễ trong lúc luyện tập ai gặp chỗ khó, thì người kia nhận cảm ứng sẽ lập tức vận công trợ giúp. Cứ thế hơn hai tháng bình an vô sự.
Nhưng một tối nọ, khi hai người đang luyện Ngọc nữ tâm kinh thì có Triệu Chí Kinh và Doãn Chí Bình của phái Toàn Chân bên cạnh vì tình cờ mà đi vào khu vực hai người luyện công. Môn “Ngọc nữ tâm kinh” này, đơn số hành công là “Âm tiến”, còn song số là “Dương thoái”. Dương Quá đang luyện công phu “Dương thoái”, có thể dừng lúc nào tùy ý. Tiểu Long Nữ đang luyện công phu “Âm tiến”, phải liền một mạch, không được ngắt quãng giữa chừng, dù chỉ chút ít. Chính vì vậy, khi đó Tiểu Long Nữ đã bị giật mình, tẩu hỏa nhập ma. Mồ hôi vã ra như tắm, vội vận gấp nội tức từ đan điền lên, nhưng không vận nổi, ngất lịm ngay đi.

Thấy Tiểu Long Nữ khi đó toàn thân vô lực, thương thế rất nặng, Dương Quá vội ôm gọn sư phụ trong vòng tay đưa về Cổ Mộ.

Tiểu Long Nữ vừa nằm xuống, lại ộc ra một ngụm máu tươi. Tiểu Long Nữ thở hổn hển vài cái, lại phun ra một ngụm máu nữa. Dương Quá cả sợ, chân tay luống cuống, chỉ ứa nước mắt.
Tiểu Long Nữ cười nhạt, nói:
- Ta thổ hết huyết ra thì thôi, có gì mà phải thương tâm như vậy?
Dương Quá nói:
- Cô cô đừng chết.
Tiểu Long Nữ nói:
- Ngươi sợ chết lắm à?
Dưng Quá kinh ngạc, hỏi:
- Đệ tử ấy ư?
Tiểu Long Nữ nói:
- Ta trước khi chết tất nhiên sẽ giết ngươi trước.
Câu này hai năm trước nàng từng nói một lần với Dương Quá, chàng đã quên đi rồi, ai dè bây giờ nàng nhắc lại. Thấy sắc mặt chàng đầy vẻ kinh dị, Tiểu Long Nữ nói:
- Nếu ta không giết ngươi, chết rồi ta còn mặt mũi nào gặp Tôn bà bà? Ngươi một thân một mình trên thế gian, lấy ai chiếu liệu cho ngươi?
Dương Quá trong óc hoảng loạn, không biết nói gì.

Thế rồi, cuối cùng Tiểu Long Nữ cũng đã ra tay hạ sát Dương Quá, câu chuyện ấy như sau:

Tiểu Long Nữ vẫn cứ thổ huyết, song thần tình lại rất bình tĩnh, tựa hồ chẳng có chuyện gì. Dương Quá chợt nảy một ý, chạy đi rót một bát mật ong lại cho Tiểu Long Nữ uống. Thứ mật ong này quả có thần hiệu, chỉ lát sau nàng không còn thổ huyết nữa, nằm ngủ mê mệt trên giường. Dương Quá phần nào yên tâm, vừa sợ vừa mệt, không chịu thêm được nữa, bèn ngồi bệt xuống đất, tựa lưng vào tường mà ngủ thiếp đi.
Không biết bao lâu sau, đột nhiên chàng cảm thấy cổ họng lành lạnh, chợt choàng tỉnh. Sau hai năm sống trong nhà mồ, tuy chưa thể nhìn rõ mọi vật trong bóng tối rõ như Tiểu Long Nữ, song chàng cũng đã có thể đi lại không cần đèn nến. Chàng mở mắt ra, thấy Tiểu Long Nữ ngồi ở mép giường, tay cầm trường kiếm, mũi kiếm chĩa vào cổ chàng, thì chàng giật mình nói:
- Cô cô! Cô…
Tiểu Long Nữ thản nhiên nói:
- Quá nhi, thương thế của ta không xong mất rồi, bây giờ ta giết ngươi, rồi hai ta cùng đi gặp Tôn bà bà nào!
Dương Quá chỉ thốt được hai tiếng:
- Cô cô!
Tiểu Long Nữ nói:
- Ngươi thấy sợ lắm à? Đừng lo, nhanh lắm, chỉ đâm một nhát kiếm là xong thôi.
Dương Quá thấy nàng có ánh mắt lạ, biết nàng sẽ lập tức hạ sát thủ, bỗng ham sống vô cùng, chẳng nghĩ ngợi gì hết, vội lăn một vòng, tung chân đá thanh kiếm trong tay nàng.
Tiểu Long Nữ tuy bị nội thương rất nặng, song thân thủ vẫn nhanh nhẹn chẳng khác gì mọi khi, liền nghiêng người tránh cước của chàng, mũi kiếm lại chĩa ngay vào cổ chàng. Dương Quá sử dụng liên tiếp mấy chiêu thuật, nhưng chiêu thức nào cũng bị Tiểu Long Nữ hóa giải, trường kiếm của nàng cứ như ảnh tùy hình, trước sau vẫn cách cổ chàng không đầy ba tấc. Dương Quá sợ vã mồ hôi toàn thân, nghĩ thầm: “Hôm nay không giữ được mạng này, thể nào cũng bị cô cô giết mất thôi”. Trong lúc nguy cấp, song chưởng cùng đẩy ra, tưởng nàng bị thương vô lực, chiêu số dẫu tinh diệu, nhưng làm gì có sức để đối chưởng với mình.
Tiểu Long Nữ thừa biết dụng ý của chàng, chỉ né người để chưởng lực của chàng sượt qua bên vai nàng, miệng nói:
- Quá nhi, đấu làm chi?
Mũi kiếm rung vài cái, sử chiêu “Phân hoa phất liễu” cực kỳ xảo diệu, ngỡ đánh bên tả mà thực ra đánh bên hữu, lại đã chĩa thẳng cổ họng Dương Quá. Nàng vận lực, chính đang định đâm chàng, chợt nhìn thấy ánh mắt van lơn của chàng, thì lòng đau thắt lại, trước mắt tối sầm, toàn thân rã rời, keng một tiếng, thanh kiếm rơi xuống nền, nàng liền ngất đi.
Vừa rồi Dương Quá chỉ còn đợi chết, ai dè vào khoảnh khắc cuối cùng, nàng lại ngất đi. Chàng ngẩn ngơ, đúng là tử lý đào sinh, vội chạy ra khỏi nhà mồ. 

Như vậy, Tiểu Long Sư đã suýt nữa giết chết được Dương Quá! Suýt nữa nàng đã đạt được ý định của mình! Đó chính là giây phút sinh tử của Dương Quá.
Dương Quá chạy ra ngoài thì gặp đệ tử của sư tỷ Lý Mạc Sầu là Hồng Lăng Ba. Rồi cả hai thầy trò Tiểu Long Nữ - Dương Quá phải chống chọi với sư đồ của Cổ Mộ và chỉ thoát chết nhờ vào việc Tiểu Long Nữ biết được các cơ quan trong cổ mộ.
Và cũng kể từ giây phút sinh tử đó, trong tiềm thức của Tiểu Long Nữ đã có sự chuyển biến. Nàng cảm nhận được cái quý giá của sự sinh tồn. Trong lòng nàng cũng đã nảy sinh một thứ tình cảm mơ hồ dành cho Dương Quá, mà chính nàng cũng không hiểu được vì sao.
Do vậy, thay vì hại chết Dương Quá, thì từ đó Tiểu Long Nữ lại mong muốn cho Dương Quá được sống, còn chính bản thân mình thì sẵn sàng nhận lấy cái chết một cách ung dung, tự tại.
Khi đấu trí với thầy trò sư tỷ Lý Mạc Sầu - Hồng Lăng Ba trong cổ mộ, Tiểu Long Nữ lắc đầu, nói với Dương Quá:

- Không, ta sẽ khích sư tỷ đấu với ta, dụ sư tỷ đi sâu vào trong mộ, ngươi sẽ thừa cơ trốn thoát. Sau khi thoát ra, ngươi hãy đẩy tảng đá bên trái lấp cửa mộ, gạt cái chốt ở mặt trong, để hai khối đá vạn cân sập xuống, vĩnh viễn lấp kín cửa mộ.
Dương Quá càng nghe càng kinh hãi, nói:
- Cô cô, cô cô sẽ biết cách mở chốt để thoát ra chứ?
Tiểu Long Nữ lắc đầu, nói:
- Hồi Vương Trùng Dương khởi sự chống quân Kim, mưu đại sự, đã dùng tòa thạch mộ này làm kho cất giấu tiền lương binh khí. Bên trong có nhiều cơ quan, bố trí chặt chẽ, phía trên cửa mộ lại bố trí hai khối đá nặng vạn cân, gọi là “Đoạn long thạch”, vạn nhất khởi nghĩa chưa nổ ra, mà quân Kim đã dò la, kéo tới đánh trước, quả bất địch chúng, thì Vương Trùng Dương sẽ cho hai khối đá ấy sập xuống, bít kín cửa mộ mà chết; những tên địch lọt vào trong mộ cũng chẳng thể sống sót mà trở về. Bởi “Đoạn long thạch” đã sập xuống, thì không tài gì mở ra được nữa. Ngươi biết đó, lối vào trong mộ rất hẹp, chỉ để cho một người đi, dẫu cả ngàn tên địch lọt vào trong mộ, cũng chỉ có thể sắp thành một hàng thật dài, một người đứng bên cửa mộ bị bít kín, dù khỏe đến mấy, cũng không tài gì lay chuyển nổi khối đá vạn cân”. 
Dương Quá càng nghe càng kinh ngạc, ứa nước mắt, nói:
- Cô cô, Dương Quá sống chết gì cũng sẽ ở bên cạnh cô cô.
Tiểu Long Nữ nói:
- Ngươi ở bên ta có gì hay đâu kia chứ? Ngươi từng bảo ở thế giới bên ngoài có đủ thứ thích thú, ngươi hãy rời nơi đây, ra sống ngoài đó cho sướng. Với võ công hiện thời của ngươi, bọn đạo sĩ sẽ không thể gây khó dễ gì với ngươi. Ngươi lừa được Hồng Lăng Ba, xem ra còn thông minh hơn ta nhiều, từ nay khỏi cần ta chiếu liệu cho ngươi nữa.
Dương Quá bước tới ôm lấy nàng, khóc, nói:
- Cô cô, nếu đệ tử không được ở bên cạnh cô cô, thì cả kiếp sống này sẽ chẳng còn gì là sung sướng.
Tiểu Long Nữ lâu nay tính nết vốn lạnh lẽo tuyệt tình, lời lẽ cứng rắn nghiêm nghị, không cho phép kẻ khác cãi lại; chẳng rõ vì sao nghe câu vừa rồi của Dương Quá, bất giác nhiệt huyết dâng lên, mắt cay cay, như sắp ứa lệ. Nàng kinh hãi, nhớ lại lúc sư phụ lâm chung cứ dặn đi dặn lại: “Công phu luyện tập của con là môn võ công thượng thừa dứt bỏ thất tình, lục dục. Mai sau nếu con lại ứa nước mắt vì người khác, xúc động chân tình, thì chẳng những tổn hại lớn cho võ công, mà còn nguy đến tính mạng, con phải nhớ kỹ đó.” Bèn đẩy Dương Quá ra, lạnh lùng nói:
- Ta bảo gì, ngươi phải theo đó mà làm.
Dương Quá thấy nàng đột nhiên nghiêm nghị, thì không dám nói thêm. Tiểu Long Nữ khoác cái bọc lên vai chàng, gỡ thanh trường kiếm treo trên tường, đặt vừa tay chàng, giọng đanh lại:
- Chờ lúc ta bảo ngươi đi, thì ngươi lập tức đi ngay, ra khỏi cửa mộ rồi, hãy cho hai khối đá lớn sập xuống. Sư bá của ngươi cực kỳ lợi hại, thời cơ chỉ xuất hiện trong khoảnh khắc, ngươi có vâng lời ta hay không?
Dương Quá nghẹn ngào nói:
- Đệ tử xin vâng lời.
Tiểu Long Nữ nói:
- Nếu ngươi không vâng lời ta, ta chết xuống âm phủ sẽ vĩnh viễn hận ngươi. Thôi đi nào!
Nói đoạn dắt Dương Quá đi ra cửa.
(…)

Thầy trò Tiểu Long Nữ - Dương Quá trong cổ mộ

Chính từ trong những giây phút sinh tử, trò truyện bên nhau như vậy, thầy trò Tiểu Long Nữ - Dương Quá từng đợt, liên hồi cảm nhận được tình cảm và sự quan tâm hy sinh của người này dành cho người kia - ngày càng dâng cao, vô bờ bến, không có suy tính băn khoăn, kể cả phải hy sinh mạng sống của mình. Trong trùng trùng hung hiểm, cả hai đã tay trong tay lần lượt vượt qua, với biết bao xung đột về cảm xúc, chính là cơ sở nảy sinh tình cảm, rồi sẽ nảy sinh tình yêu giữa hai con người một nam một nữ hãy còn rất trẻ đó.
Thế mới biết, người muốn giết hại ta chưa chắc đã là người ghét ta, cũng chưa chắc là kẻ thù của ta.
Song có một chân lý còn giản dị hơn nhiều, là tình yêu giữa hai kẻ nam - nữ không phải là những lời hoa mỹ phù phiếm hay từ trên trời bỗng nhiên rơi xuống. Mà chính là từ sự "chiếu liệu" cho nhau vậy! He he.


---------------------
Góc dành cho fan kiếm hiệp Kim Dung

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét