Truyện ngắn Võ Thị Hảo
Thế
là anh đã bay rồi.
Chiếc
máy bay Boing 767 nuốt anh vào bụng, lao vụt đi. Còn lại cho nàng một vực thẳm
hun hút trống hoang giữa trời. Cái miệng phễu tham lam há hoác trong đường vằn
khói bắt đầu tan ra, lổn nhổn tựa những tảng đất sét trắng mới được cày vỡ trên
cánh đồng xanh băng giá.
Không
một tiếng nhắn gọi. Không gian câm lặng. Bao nhiêu lời yêu thương không thể cất
lên. Cổ họng tắc nghẹn.
Cứ
thế. Anh lao vút vào cõi trời. Biển xanh lặng lẽ nhìn từ trên cao như chết lịm.
Bay qua bờ biển Nhật bản vừa có đợt sóng thần dìm chết gần ba mươi ngàn sinh
mạng. Xuyên qua đám mây phóng xạ, lướt như mê sảng trên những thây người nát
bấy dưới đống hỗn mang. Trước khi động đất và sóng thần ập đến, dưới kia có vô
số người đang cười đang khóc hoặc yêu đương. Bây giờ, dưới xa kia, anh nhìn
thấy vô số linh hồn bay lượn trên mặt biển. Anh đưa tay vẫy chào họ. Nhưng họ
chẳng để ý anh. Họ đã quên kiếp sống trước. Họ chẳng việc gì phải nhớ rằng trên
đời lại có những thứ tầm thường và phi lý như một chiếc máy bay.
Mọi cảm thán của loài người cũng đều câm bặt. Nơi đây, trên cao này, vô nghĩa là lời và mạng người! Còn dưới kia, chỉ còn là một hơi thở dài sườn sượt âm u thổi kéo lê qua biển, qua đồng bằng qua rừng núi qua muôn vạn kiếp thương đau.