"... Vào cái năm tròn chín mươi
tuổi, tôi muốn tự thưởng một đêm tình cuồng điên với một thiếu nữ còn trinh
nguyên..."
Đây là mở đầu cho cuốn tiểu
thuyết, cũng là toàn bộ câu chuyện. Bạn đọc có thể sẽ bất ngờ, nhưng khoan. Tôi
sẽ dẫn bạn đi vào một tình yêu diệu kỳ.
|
Hình ảnh lấy từ bộ phim cùng tên của đạo diễn Henning Carlsen |
Gabriel García Márquez
Mấy cô điếm buồn
Nếu chúng ta làm một cuộc khảo
sát về việc ai là nhà văn nước ngoài thế kỉ 20 được yêu thích nhất ở Việt Nam
hiện nay, người chiếm ngôi đầu bảng rất có thể sẽ là Gabriel García Márquez.
Công chúng văn học Việt Nam hôm nay có thể không đọc William Faulkner, không đọc
James Joyce, không đọc Franz Kafka, không đọc Marcel Proust, không đọc Jorge
Luis Borges; Camus và Sartre thì đã bị lãng quên; Claude Simon và Georges
Perec, Günter Grass và các nhà văn Đức, Mikhail Bulgakov và các nhà văn Nga, tất
cả đều có thể bị bỏ qua; Milan Kundera và Haruki Murakami đang là thời thượng,
nhưng rất có thể sẽ nhanh chóng bị thất sủng, nhưng vị trí của Gabriel García
Márquez thì rất khó bị lay chuyển. Từ hơn hai thập kỉ nay khi Trăm năm
cô đơn được dịch ra tiếng Việt, nhà văn lão thành người Columbia này
đã gây được ảnh hưởng lớn và rõ nét hơn cả lên các nhà văn Việt Nam. Xét về hai
tiêu chí: được công chúng yêu thích và được nhiều nhà văn mến mộ, có lẽ ở Việt
Nam không ai so được với García Márquez.
Năm 2004, ở tuổi 76, Gabriel García Márquez còn cho ra một cuốn tiểu thuyết gây
tranh cãi và bán chạy kỉ lục. talawas chủ nhật kì này xin giới thiệu bản dịch
cuốn tiểu thuyết này đến bạn đọc, bản dịch của Mai Kim Ngọc.
talawas chủ nhật
Gabriel García Márquez
Mấy cô điếm buồn
Mai Kim Ngọc dịch
I II III
Mụ
đàn bà dặn ông già Eguchi:
"Không
được làm điều gì lố lăng đấy nhé.
Không
được đút ngón tay vào miệng cô gái đang ngủ,
cũng
không được toan tính những chuyện tương tự.“
(Yusanari Kawabata, Ngôi nhà những mỹ nhân say ngủ)
1.
Năm chín mươi tuổi tôi muốn tự thưởng một đêm tình điên với một xử nữ vị thành
niên. Tôi nghĩ đến Rosa Cabarcas, mụ tú bà thường gọi cho khách quen mỗi khi có
gái mới. Tôi chưa từng sa ngã trước những đề nghị dung tục của mụ, nhưng mụ chắc
không tin tưởng vào những nguyên tắc sống trong sáng của tôi. Tôi đoán mụ sẽ cười
ranh mãnh mà bảo, rồi anh coi, đạo lý cũng chỉ là vấn đề thời gian. Mụ trẻ hơn
tôi chút đỉnh, nhiều năm qua bặt tin, và tôi tưởng mụ đã chết. Vậy mà tôi nhận
ngay ra tiếng mụ trong điện thoại.
Tôi vào đề liền:
“Hôm nay nhé.”