Ông Đồng Đức Bốn bỏ đi trước. Mười lăm năm sau thì ông Thiệp cũng đi. Thời ấy người ta chẳng có mạng xã hội, báo chí còn lễ phép với văn chương và các nhà phê bình dao thớt còn giấu hòn đá mài bẽn lẽn trong cạp lồng cơm trưa khi tranh thủ đọc sách lý luận ốp ết...
Ông Bốn có lần say rượu đến giữa nhà mình ở tập thể Đài -121.D1- đọc thơ oang oang (nhưng là để ký tặng thơ cho chị đại, mình oắt con, tuổi gì!). Hàng xóm hé cửa sổ nhòm sang, tầng trên thò đầu khỏi ban công dỏng tai nghe ngóng...
Chính là bài này:
Em bỏ chồng về ở với tôi không?
Xa một ngày bằng triệu mùa đông
Em bỏ chồng về ở với tôi không?
Nỗi nhớ em cồn cào như biển
Nơi em ở tôi đi và tôi đến
Cho tháng ngày em sống bớt cô đơn
Con muỗm xanh trên sóng lúa rập rờn
Mùi cỏ dại vẫn ven bờ nước đắng
Tình của em như một tờ giấy trắng
Mãi bây giờ tôi mới viết thành thơ
Tình của em như lối rẽ bất ngờ
Tôi đi đến trọn đời còn chưa biết
Dẫu cho đến tận cùng cái chết
Em bỏ chồng về ở với tôi không?
Tôi không tin rằng trong bão giông
Em cam chịu con tàu chết chìm trên sóng
Và tôi tin rằng trong cát bỏng
Em - Cây xương rồng vẫn nở hoa
Em ở gần tôi lại ở xa
Tim vẫn đập về nơi em nhiều nhất
Và tôi tin tình em là có thật
Những lúc buồn tôi mới viết thành thơ
Và niềm vui có khi đến bất ngờ
Tôi lại hát ru em ngủ
Nhà của em ở giữa phường Trung Tự
Cây tháp nước bồn hoa còn nhớ chỗ ta ngồi
Cỏ nát rồi cỏ mới lại sinh sôi
Hoa vẫn nở mùi hương đằm thắm
Và tôi tin một ngày gần lắm
Em bỏ chồng về ở với tôi không?
Hà Nội, mùa thu năm 1989
Rút từ tập thơ Đồng Đức Bốn "Con ngựa trắng và rừng quả đắng". NXB Văn học, 1992.
p/s: Ảnh này mình cực thích. Nhất là cái thái độ đểu giả của thi khuyển nhà ông Thiệp. Thú thật là vì nghe bên nhà tên tri kỷ Nhật Minh một link về ông Bốn mà tự nhiên thắt ngực nhớ.
Chép trên FB Phan Huyền Thư.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét