Thứ Ba, 19 tháng 2, 2019

Tỳ Bà



Tỳ Bà
Thơ Bích Khê

Nàng ơi! Tay đêm đang giăng mềm
Trăng đan qua cành muôn tay êm
Mây nhung pha màu thu trên trời
Sương lam phơi màu thu muôn nơi

Vàng sao nằm im trên hoa gầy
Tương tư người xưa thôi qua đây
Ôi! Nàng năm xưa quên lời thề
Hoa vừa đưa hương gây đê mê

Cây đàn yêu đương làm bằng thơ
Cây đàn yêu đương run trong mơ
Hồn về trên môi kêu: em ơi
Thuyền hồn không đi lên chơi vơi

Tôi qua tìm nàng vay du dương
Tôi mang lên lầu lên cung Thương
Tôi không bao giờ thôi yêu nàng
Tình tang tôi nghe như tình lang

Yêu nàng bao nhiêu trong lòng tôi
Yêu nàng bao nhiêu trên đôi môi
Đâu tìm Đào Nguyên cho xa xôi
Đào Nguyên trong lòng nàng đây thôi

Thu ôm muôn hồn chơi phiêu diêu
Sao tôi không màng kêu: em yêu
Trăng nay không nàng như trăng thiu
Đêm nay không nàng như đêm hiu

Buồn lưu cây đào tìm hơi xuân
Buồn sang cây tùng thăm đông quân
Ô hay buồn vương cây ngô đồng
Vàng rơi! Vàng rơi: Thu mênh mông.


Bài thơ này đặc biệt ở chỗ chỉ dùng thanh bằng. Bài thơ đã được nhạc sĩ Phạm Duy phổ nhạc thành bài hát cùng tên.


Nhận xét về bài thơ này trong tập Tinh huyết, Hàn Mạc Tử viết “Ở địa hạt huyền diệu, ta thấy thi nhân chú trọng về âm thanh và màu sắc. Trong khi nói đến nhạc, thi nhân nghĩ ngay đến những cung cầm chơi vơi, vần điệu rung động cả không gian… và nhạc lúc bấy giờ cũng không còn là nhạc nữa. Nó đã bay ra hương, ra hoa, ra thơm, ra mát, ra ngọt, ra ngào, ra gì mê tơi run rẩy hay âm thầm nức nở lanh lảnh như giọng cười mơn man như ân tình đòi hỏi... Đây là cả một trời yêu thương da diết một trời tương tư, trời âm hưởng buồn não, buồn nề…”

Theo nhóm biên soạn tập Thơ Bích Khê (Sở Văn hoá thể thao Nghĩa Bình xuất bản, 1988), thì bài thơ này được in chỉ có 4 khổ, so với bản chép tay của bà Lê Ngọc Sương, chị ruột của tác giả, còn lưu lại đầy đủ như ở trên thì còn thiếu các khổ 1, 3, 6, và sau chữ “Ô” ở khổ cuối có dấu chấm than: “Ô! Hay buồn vương...”

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét