Những thứ họ mang
Bạn
Tim O'Brien
Daven Jensen và Lee Strunk không trở thành bạn ngay tức thì, nhưng rồi tụi nó cũng học được cách tin cậy nhau. Suốt một tháng sau đó hai thằng thường cặp với nhau đi phục kích. Hai thằng yểm trợ nhau đi tuần, dùng chung công sự, thay phiên nhau gác vào ban đêm. Cuối tháng Tám, hai thằng giao ước rằng nếu một trong hai thằng bị thương đến mức tàn đời – phải ngồi xe lăn – thì thằng kia sẽ tự động tìm cách nào đó kết liễu cho xong. Theo như tôi thấy thì hai đứa khá nghiêm túc. Tụi nó ghi hẳn ra giấy, ký tên và nhờ một vài thằng làm chứng. Thế rồi vào tháng Mười, Lee Strunk giẫm lên một trái đạn cối. Trái đạn tiện đứt chân phải hắn đến nửa gối. Hắn cố sức tiến được nửa bước trông đến tức cười giống như nhảy lò cò, rồi xiên về một bên và sụm. “Ôi, mẹ nó,” hắn nói. Hắn cứ nhắc đi nhắc lại, “Mẹ nó, ôi mẹ nó,” một hồi, làm như hắn vừa va ngón chân vào một cái gì. Rồi hắn phát hoảng. Hắn ráng đứng dậy chạy, nhưng chẳng còn gì để mà chạy nữa. Hắn ngã uỳnh xuống. Mẩu chân còn lại của hắn còn đang giật giật. Có những mẩu xương, và máu phụt ra tới tấp như nước phụt ta từ vòi nước. Hắn có vẻ hoang mang. Hắn rướn tay tới làm như muốn xoa bóp cái chân đã mất, đoạn hắn ngất đi, thế rồi Chuột Kiley liền quấn ga rô cầm máu, tiêm moóc phin và truyền huyết tương cho hắn. Chẳng ai còn làm gì được nhiều ngoài chờ trực thăng tới. Sau khi chúng tôi thông báo địa điểm hạ cánh xong, Dave Jensen lại gần quỳ xuống cạnh Strunk. Mẩu chân cụt giờ thôi giật. Đã có một lúc chúng tôi không rõ liệu Strunk còn sống không, nhưng rồi hắn mở mắt nhìn lên Dave Jensen. “Ôi, lạy Chúa,” hắn nói, rồi rên, đoạn cố nhìn đi chỗ khác mà nói, “Lạy Chúa, đừng giết tao mày ơi.”
“Thư giãn đi,” Jensen nói.
Lee Strunk có vẻ hoảng và rối chí. Hắn nằm im một giây rồi ra hiệu về phía cái chân. “Thật ra không tệ quá đâu. Không ghê gớm mà. Nè, thiệt tình người ta có thể khâu lại mà, thiệt đó.”
“Đúng, tao cá người ta làm được.”
“Mày nghĩ thế hả?”
“Chắc chắn.”
Strunk cau mày nhìn trời. Hắn lại lả đi, rồi tỉnh dậy nói, “Đừng giết tao.”
“Tao không giết đâu,” Jensen nói.
“Tao nói nghiêm túc.”
“Chắc chắn.”
“Nhưng mày phải hứa kìa. Thề với tao đi, thề là mày sẽ không giết tao.”
Jensen gật đầu nói, “Tao thề,” rồi lát sau chúng tôi mang Strunk lên trực thăng quân y. Jensen vươn tay chạm vào cái chân lành. “Đi nào,” hắn nói. Sau đó chúng tôi nghe nói Strunk chết ở đâu đó phía bên kia Chu Lai, chuyện đó dường như giúp Dave Jensen cất đi một gánh nặng khổng lồ.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét