Có độc
giả đánh giá, truyện hơi ‘sến’, nhưng tôi vẫn thấy ấm lòng về câu chuyện mang
hơi hướng văn học Nga thời chiến tranh vệ quốc.
Tôi,
cũng một lần như vậy từ trạm khách 66 trong thành tìm về nơi bạn gái đang học ở
Mỹ Đình giữa đêm khuya. Cũng dọc theo đường tầu điện Cầu Giấy, vào khu Mỹ Đình,
đã quá giữa đêm, nói chuyện. Chia tay, hai đứa cười nóng mặt, về, lạc lối giữa
cánh đồng đầu thôn, những người dân dậy sớm đã chỉ cho tôi về Cầu Giấy, nơi tầu
điện đón chuyến khách sớm mai.
Khắc dấu mạn thuyền
truyện
ngắn Bảo Ninh
Đời tôi, đi đây đó đã nhiều, nhưng lại rất hiếm dịp được thấy Hà
Nội. Chỉ một lần thuở bé, rồi một lần hồi chiến tranh, và mấy năm sau này thêm
đôi lần nữa. Thành thử, ở Hà Nội, ngoài hồ Hoàn Kiếm với cầu Long Biên, tôi chỉ
đại khái biết một ngôi nhà là nhà ga Hàng Cỏ và một con đường là đường xe điện.
Nhưng, mặc dù như vậy, mỗi khi nhắm mắt lại nhìn sâu vào những nẻo đường của ký
ức, bao giờ tôi cũng thấy hiện lên, tuy rất đỗi mơ hồ, bóng dáng của Hà Nội phố
xá. Cái thành phố sâu thẳm, xa lạ, chẳng chút thân thuộc ấy, từ lâu lắm rồi đã
lẳng lặng ăn vào đời tôi như là một trong những miền đất thân yêu nhất, dẫu rằng
đấy là một tình thân yêu tưởng như không đâu, một duyên nợ hầu như vô cớ. Không
hẳn là một nỗi niềm mà chỉ là bâng quơ một cảm giác, không thành một câu chuyện
mà chỉ như là một nốt sầu còn vương lại của thời trai trẻ chiến tranh, một thời
tuổi trẻ đã hoàn toàn mai một nhưng dư âm vọng suốt đời. Như tiếng mưa rơi. Như
tiếng gió lùa. Như tiếng lá rụng. Mà không bao giờ quên.
Từ bấy tới nay, thời gian mất đi đã hai chục năm tròn. Hà Nội
thuở đó với Hà Nội bây giờ có lẽ đã như là một trời một vực.
Ngày ấy, từ mặt trận Quảng Trị, tôi lái xe đưa chỉ huy sư đoàn
ra họp Bộ tư lệnh đang đóng ở rìa thủ đô. Khi chúng tôi ra tới nơi, thành phố
đang ngất trời bom đạn. Đây thực sự là cuộc đụng đầu sống mái, một trận quyết
chiến vì lẽ mất còn. Giữa huống cảnh chung nước sôi lửa bỏng như thế, chẳng dám
màng gì một chuyến về quê, tôi chỉ xin được rảo vào phố để rải non chục lá thư
của anh em đồng đội người Hà Nội đã gửi gắm. Tôi muốn trao thư tận tay các gia
đình, để có thể nhận được ngay hồi âm mang ngược vào đơn vị cho lính ta sướng.
Lựa ngày Nô-en, cấp trên thuận cho tranh thủ. Hạn đến 0 giờ phải trở về trình
diện.
Tôi vào thành phố, dưới mưa chiều. Mưa phùn mùa đông buồn bã.
Mái nhà, lòng đường, vòm cây một mầu thẫm ướt. Xe cộ phóng rất nhanh, người đi
bộ gấp bước.
Mặc dù không biết phố nào vào với phố nào, lại ôm trong mình những
chín lá thư, nhưng thoạt đầu tôi nghĩ không việc gì phải lo. Chỉ cần hỏi tới một
địa chỉ, rồi từ đấy lần lượt nhờ người ở địa chỉ trước đưa mình đến địa chỉ
sau. Không dè, rốt cuộc, cả chín lá thư tôi đều phải lùa vào phòng qua khe cửa.
Ngày hôm ấy, dường như cả Hà Nội đã khóa trái cửa, bỏ nhà đấy mà đi.
Xong được lá thư chót, trời đã tối sầm. Phố dài vắng ngắt ngâm
mình trong mưa, tù mù những vùng đèn đường. Tôi hỏi được về Vọng. Một anh dân
phòng diện ủng, vận áo tơi bạt, tận tình dẫn tôi đi một đoạn khá xa đường. Đến
ngã ba nọ, trước khi chia tay, anh chỉ xuống cặp ray đường tầu điện chạy sát vỉa
hè và bảo tôi cứ bám theo đó mà đi là đến.
Sụp mũ cối xuống, dựng cổ áo lên, tôi lần sâu vào trong màn mưa
phùn mờ mỏng dưới trời đêm lạnh buốt. Hai vệt ray loáng ướt, chẳng khác nào một
lối mòn độc đạo xuyên qua rừng rậm nhà cửa tối đen. Thành phố chiến tranh như
bên bờ vực, hun hút hoang vắng. Tôi cắm cúi bước, thui thủi, tê dại. Thăm thẳm
nối nhau những chặng đường khuya không ánh sáng đèn, không một bóng bộ hành,
không bóng một hàng quán. Hơi thở lạnh ngắt của đêm mưa ngấm vào tận cái dạ dày
tôi trống rỗng. Các khớp xương cóng nhức cứng đơ như đang rời cả ra và rơi rụng.
Cơn sốt âm ỉ từ chiến trường dâng lên dọc sống lưng, tôi sởn gai ốc, và không
ngớt rùng mình. Đầu óc chậm chạp chung chiêng, đầu gối những muốn khuỵu xuống.
Đi chưa được mấy đường, tôi đã bắt đầu đếm bước. Màn đêm ướt át như đông lại.
Không nhìn thấy gì trước mắt, suýt nữa thì tôi đã xô người tới va mặt vào một
cái đầu tầu điện đen ngòm đậu chết cứng giữa lòng đường.
Chuệnh choạng, tôi rẽ lên vỉa hè, rồi lảo đảo tấp vào dưới mái
hiên một ngôi nhà. Răng va lập cập trong miệng, tôi tựa lưng vào cánh cửa đóng
chặt, rồi từ từ trượt người xuống, ngồi phệt lên cái bậc tam cấp ướt đẫm hơi
mưa và lạnh như một cây nước đá. Rét mướt buốt tim, tôi rên hừ hừ và rồi cũng
không rên nổi nữa. Cũng không sao ghìm lại được cơn run, cứ run bắn lên, run cầm
cập. Thân nhiệt của mình lúc này có lẽ chỉ còn bằng với người đang ngắc ngoải,
cái đầu đã tê cóng của tôi lờ đờ nghĩ, không khéo mà khốn đến nơi rồi, không
khéo mà là một cơn ác tính. Những người bị sốt rét ác tính nằm chết trên võng
giữa rừng sâu, còn mình thì chết ngồi, chắc thế, và sẽ hóa thành tảng đá co ro
trước cửa nhà người ta.
Trên đầu tôi, mái tôn rách nát run bần bật. Dưới vẫn mưa gió.
Gió phả mưa vào tận thềm. Đã ướt lại ướt thêm một lượt nữa, tôi thở hắt, mặt
mày xây xầm. Biết là cần phải dốc toàn lực bình sinh mà đứng dậy và bước đi,
song hết rồi, nghị lực đã tê bại. Sinh lực xuống nhanh như mực nước trong một
cái bình bị đập vỡ đáy, sự sống trong tôi xoay tròn một vòng và từ từ, lặng lẽ
lật nghiêng. Đúng khi đó, sau lưng tôi, cửa kẹt mở. Tôi nghe thấy nhưng mà
không ý thức được tiếng động ấy. Cơn choáng ngất gần như là một nỗi yếu mềm, một
sự buông lơi, như thể một tiếng thở phào, nhẹ nhàng ru tôi ra khỏi tôi...
Thời gian ngưng lại, không biết là trong bao nhiêu lâu. Tôi từ từ
mở mắt. Tâm trí đậu xuống ở đâu đó bên rìa một vầng ánh sáng rất mờ. Vẫn còn bồng
bềnh, vẫn còn u u minh minh, song tôi biết là lúc này mình đã ở trong một căn
buồng, chứ không phải đang ở giữa chừng cơn mê sảng. Tường phòng hình như là
quét vôi ve nhưng mà có lẽ do lâu ngày nên mầu vôi đã bợt. Trần nhà u tối.
Không khí ấm sực mùi dầu long não. Tôi khẽ đụng cựa. Dưới lưng, nan giường ót
ét. Người tôi ủ trong chăn, đầu kê lên gối. Yên tĩnh, khô ráo và ấm áp đến khó
tin. Tôi trở mình. Từ trên chiếc bàn con kê ở góc buồng, ngọn lửa đèn dầu nhỏ
liu điu im lìm tỏa ra một quầng sáng tù đọng mầu vàng đục. Tích tắc đều đều
trong đêm vắng, tiếng đồng hồ để bàn một mình rả rích với thời gian. Chợt nhớ đến
giờ giấc, tôi giật mình, rên lên.
- Ôi, anh... - Một bàn tay nào đó êm ái áp vào má tôi, một giọng
nói se sẽ, nhỏ nhẹ, thì thầm: - Ôi, anh tỉnh rồi. Ôi, em lo quá...
Tim như thể đứng dừng lại, lại như thể đập loạn xạ, tôi ngây người.
Chuyện gì thế này nhỉ, cô gái nào thế này?
- Tôi... - Mãi mới mở miệng nổi, tôi nói, nhưng ấp úng, lưỡi ríu
vấp, chẳng nói gì được - Tôi ở đâu đây... đây là đâu?
- Đây là nhà em mà anh, - Bàn tay cô gái nhẹ nhàng đưa lướt trên
trán tôi. - Anh là khách của em mà.
Tôi cố định thần, cố lấy sức, thở dốc, và nặng nhọc xoay người
sang phía chủ nhà. Cô ngồi ở mép giường, nhưng gương mặt lại lùi khỏi vùng chiếu
sáng của ngọn đèn. Tôi chỉ thấy được hai bờ vai với phần một mái tóc của cô
buông xõa.
- Anh vẫn còn hơi sốt đấy, nhưng vậy là đỡ nhiều rồi. May quá đi
mất. Chứ cư như lúc thoạt đầu thì sợ quá. Ôi lúc ấy anh làm em hết cả hồn.
- Nguy rồi... - Thều thào tôi nói - Quá phép mất rồi... Tôi, tôi
phải đi đây...
- Ô kìa anh, anh đi đâu thế nào được. Ra ngoài rét bị lại còn
nguy hơn. Với lại quần áo của anh phải hong bếp lúc nữa, chứ chưa mặc được đâu,
còn ẩm lắm.
- Cái gì? Tôi hoảng hồn, sực tỉnh, đưa tay sờ nhanh lên đùi, lên
ngực. Người tôi tái dại đi, nhưng muốn co rúm lại. Dưới tấm chăn bông, thằng
tôi đã như trần trụi!
- Bây giờ để em xuống bếp đưa cháo lên anh ăn nhé. - Thản nhiên,
cô gái nói, sẽ sàng đứng dậy, rời khỏi giường. - Bộ quần áo em để cạnh gối, anh
mặc tạm. Cũng là đồ bộ đội đấy.
Nói đoạn, không cầm theo cây đèn, cô quay lưng đi ra phía cửa,
bước mò trong bóng tối. Tôi tung chăn, ngồi nhỏm dậy. Từ trong chăn, hơi dầu
gió nóng hực phả ra cay mắt. Tôi xỏ vội xỏ vàng vào quần áo. Bộ Tô Châu hăng
mùi băng phiến, còn mới và khá vừa với tôi. Đàng hoàng trong quân phục, tôi như
lấy lại được sinh khí, dẫu rằng toàn thân vẫn đau nhừ, đầu óc váng vất, và
trong tai, phần còn lại của cơn sốt vẫn đang kêu o o.
Nhưng mặc dù nhọc mệt đến thế, tôi vẫn kịp ngửi thấy lập tức mùi
cháo nóng, khi cô chủ nhà còn chưa vào hẳn trong buồng. Cô bước đi rất nhẹ, đôi
guốc chạm rất khẽ trên sàn gỗ. Cô để mâm xuống bàn, vặn cao bấc đèn lên.
- Tạnh mưa rồi anh ạ. - Cô nói, và không hiểu sao, lại thở dài.
Trong nhập nhoạng tranh tối tranh sáng của căn phòng, tôi lặng
nhìn. Người con gái xa lạ tuyệt vời ấy như thể một ảo giác hiện thoáng lên trước
mắt tôi, một ảo giác tuyệt trần, xinh đẹp và hiền dịu. Xinh đẹp và hiền dịu,
gương mặt, cặp mắt, đôi môi, thực thế, mặc dù thật ra tôi đã không thể kịp nhìn
rõ cô. Bởi vì, giờ của thành phố này đã điểm. Chỉ trong nửa phần của một tích tắc,
trời đất không kịp trở tay, không kịp cả đến rùng mình.
Một cái gì đó kinh khủng, một cái gì đó choáng hồn, như một nhát
chém sả, đột ngột xé toạc sự tĩnh lặng ra làm đôi. Chiếc phản lực trinh sát, chỉ
một chiếc thôi, bất thần cắt ngọt một đường bay sấm sét, khoan thủng thinh
không, là sát sàn sạt mái ngói những ngôi nhà, tuốt dọc sống lưng thành phố.
Trong phòng, cả đến ánh đèn dầu cũng như chết lặng đi, nín thở...
- Hình như qua rồi, - Cô gái lên tiếng, gần như thì thầm, và run
run, phác một nụ cười nhợt nhạt - Hình như nó chỉ dọa.
- ừ, - Tôi nói - Nó chỉ là một thằng thám báo bay vụng đánh lén
mà thôi. Đừng...
Tôi định trấn tĩnh cô, định bảo rằng không việc gì phải sợ, thì
còi báo động rú lên, cướp lời tôi. Mặc dù qua mấy đêm rồi đã nghe quen, và mặc
dù đã đón trước, tiếng còi vẫn làm tôi lạnh cả tim. Dường như chưa đêm nào lời
cảnh báo của chết chóc lại vang lên dễ sợ đến nhường ấy. Và B52, B52, B52...
B52 đang tiến vào, loa phóng thanh khẩn thiết cấp báo, giục giã. B52. Cách Hà Nội
chín mươi cây số. Tám mươi cây số.
- Bọn Mỹ! - Tôi nói - Chúng nó đang vào. Thằng Mỹ vừa nãy là thằng
bay mở đường.
- Vâng. B52 đấy. Lại một đêm nữa.
- Phải ra hầm thôi! - Tôi không nén nổi hồi hộp - Chúng nó vào
sát rồi. Mau lên!
- Nhưng, anh thấy trong người thế nào? - Cô gái thở dài, đầy vẻ
lo âu trẻ thơ - Ngoài trời rét lắm.
Cảm giác lâm nguy đột ngột trở nên nhức nhối. Miệng tôi như khô
đi, họng thắt lại, trống ngực nện thình thịch. Xưa nay linh tính không khi nào
đánh lừa tôi.
- Anh phải ăn đi một tý đã. Cho nóng...
- Không! - Tôi nói, giọng khàn hẳn - Nóng nguội gì. Bom xuống
bây giờ đấy. Rải thảm vào đây đấy!
- Sao anh biết? - Cô gái thốt lên kinh ngạc.
- Ngửi thấy chứ còn sao! Mau lên, ra hầm! - Tôi sẵng giọng, như
quát.
Thổi tắt ngọn đèn, cô gái nắm lấy cổ tay tôi kéo nhanh ra khỏi
buồng. Sự căng thẳng nơi tôi đã truyền sang cô nỗi hãi hùng. Cô thở hổn hển. Tiếng
guốc gõ mau, gấp gáp. Chúng tôi xuống cầu thang, sau đó còn phải qua một hành
lang rất hẹp, ẩm ướt và sâu hun hút, rồi mới ra đến ngoài đường. Trời đã tạnh
mưa và màn đên thì như có phần nào quang ra trong bầu không khí trong suốt rờn
rợn. Giữa lòng đường, trước cửa nhà, cái đầu xe điện vẫn lù lù đứng đấy như một
chiếc tàu mắc cạn.
Cái hố cá nhân bằng xi măng đúc, miệng mở ra đen ngòm ở mép vỉa
hè.
- Chúng mình ra hầm công cộng đi anh, - Cô gái nói trong hơi thở
gấp - Những cái hố tròn này em chẳng bao giờ dám xuống. Dưới đó đầy nước. Rợn
chân lắm.
- Lại còn thế! - Tôi gắt.
- Ngay kia thôi mà, anh. Với lại ở đó đông người, đỡ sợ.
Chúng tôi bước lao đi, ngược chiều gió thốc. Cả thành phố đã ẩn
mình. Trên mặt đất chết lặng chỉ còn trơ vơ có hai chúng tôi, sóng đôi nhau
trong nỗi kinh hoàng. Thời khắc từng giây từng giây một như bị nuốt đi mà chặng
đường trốn chạy thì hầu như không cùng. Một ngã ba. Rồi nữa một ngã tư. Cái hầm
công cộng của cô gái đâu mãi không thấy. Mà vì vướng đôi guốc nên cô nàng không
chạy được. Với lại, trời ơi, có chạy cũng không kịp nữa rồi. Vùng ngoại vi đã
khai hỏa. Các trận địa pháo 100 ly đồng loạt cất tiếng gầm. Chớp giật sáng lóe.
Và tên lửa, từng cặp, từng cặp rẽ trần mây, ầm ầm lao lên, vạch những luồng đỏ
rực. Nhưng, giữa sấm sét của quân ta đang cấp tập giành đòn, bằng kinh nghiệm
máu xương và sự sống chết rủi may của một thằng lính chiến trường, tôi đã nghe
thấy từ trên đỉnh trời đêm thăm thẳm cái mà tai tôi còn chưa thể nào nghe thấy,
cái mà linh tính đã báo trước. Và tôi biết, với hai chúng tôi, thế là hết. Bom
rồi. Bom sẽ phang chính diện đoạn đường này.
Đang lúc này, số phận lại tàn nhẫn đặt chúng tôi lọt vào giữa một
quãng phố rất dài, mà hai bên đường không hề có nhà cửa, chỉ có hai chặng bờ tường
cao chạy liền một mạch. Và dưới ánh chớp của những đường đạn cao xạ, tôi không
thoáng thấy một chút hầm hố nào ở hai bên vỉa hè. Một tọa độ tuyệt vời của cái
chết. Có cố rảo thêm vài bước chân nữa cũng thế thôi.
- Nó cắt bom rồi! - Tôi nói, và nắm nhanh lấy khuỷu tay cô gái,
kéo cô đứng dừng lại.
- Kìa anh. Chỉ đoạn nữa thôi!
- Không kịp đâu, - Tôi thong thả nói, bình tĩnh đến ghê người -
Bom đang thả xuống đây đấy. Nằm xuống mau lên đi. Và đừng có hoảng.
Cô gái ngoan ngoãn nằm áp xuống cạnh tôi, dưới chân bức tường gạch.
Hẳn là cô rất hoang mang, nửa tin nửa ngờ trước lời khẳng định chết người ấy của
tôi. Song, chỉ mười giây nữa không hơn, tôi biết thảm bom sẽ chạm đất. B52, những
con khủng long giời sầu đất thảm ấy, tôi còn lạ gì. Trong kia, chúng bay ban
ngày ở độ cao vừa phải, đội hình khi sáu chiếc khi ba chiếc, lừng lững càn
quanh trời, cày vào thinh không những luống dài khói đặc, ồ ồ dội bom như mưa
trời. Những giọt mưa bom có thể xô đổ một rặng núi, có thể chôn sống một dòng
sông, vằm nát một đại ngàn. Còn bây giờ thì không phải là mưa, mà cả một trời
bom đang giáng xuống. Và không phải núi, không phải rừng mà là nhà cửa, phố xá.
Bầu trời bao la tột độ hung tàn. Thành phố thì nhỏ như lòng bàn tay. Sức hủy diệt
thì tối đa, và mạng người mong manh biết mấy. Tôi nghĩ. Người gồng lên, căng nhức,
chờ đợi.
Nhưng, tôi hầu như không nghe thấy tiếng nổ. Mặc dù đã đón trước,
vẫn cứ bị bất ngờ. Thình lình, tối tăm mặt mũi. Mặt đất rùng mình, rướn lên.
Không gian méo lệch đi. Rồi cái gì đó nóng bỏng, rực lửa, nhọn hoắt, và tung
tóe, đập vào mặt. Hơi bom nóng đặc xộc đầu phổi.
Cô gái lăn sát vào tôi. Tìm sự che chở. Cô nép sát tấm thân lạnh
cóng vào người tôi, thở sát vào khuôn mặt tê dại nhưng đẫm mồ hôi của tôi, tóc
cô tung xõa ra.
Lại một dây bom nữa, lần này như ngay ở bên kia bờ tường. Đất
đá, xi-măng, gạch ngói, nhà cửa cùng một lúc nổ tung. Trời đất rống kêu, rền
vang như gang vỡ. Sóng xung kích ào qua ập lại. Chết này! Chết này! Chết - ết -
ết...! Tôi nghiến răng ôm ghì lấy cô gái, đợi cái chớp mắt cuối cùng tan xương
nát thịt. Bom à à rơi, hú vang, man rợ, nối nối vào nhau rồ rồ. Cứ mỗi luồng tiếng
nổ và hơi bom quạt tới, thân thể chúng tôi càng xoắn vào nhau. Nhừ tử vì sức
ép, cả hai đờ đẫn, ngất ngư.
Thình lình, cái chết nhả móng vuốt. Bầu trời như sập cửa đánh sầm
một cái. Rồi hẫng đi, lặng phắc. Tiếng nổ của quả bom cuối cùng dập tắt mọi tiếng
nổ.
Chúng tôi vẫn nằm, ôm riết lấy nhau. Dường như cả hai đã hoàn
toàn tê liệt, không thể nào ý thức được, không thể nào cảm nhận nổi cái sự sống
sót ngoài dự kiến này. Lặng đi như thế khá lâu, cô gái mới đụng cựa thân mình,
duỗi người ra khỏi tôi.
Chậm chạp, tôi đỡ cô đứng dậy. Một bên vai áo rách toang, tóc
xõa rối, ánh mắt sợ hãi, cô luống cuống quờ quờ chân tìm đôi guốc, không biết để
làm gì cái đôi guốc cao gót ấy. Khói đặc trôi là là. Mùi thuốc bom khét cháy.
Trời mây bầm đỏ.
Trong khi đã đỡ tiếng ù, tôi nghe thấy từ đâu đó phía trước rất
gần, dậy lên tiếng kêu cứu. Rồi cả đoạn phố ầm ầm lên huyên náo. Từ phía sau, rầm
rập một đám đông đổ tới cuốc xẻng, xà beng, với cáng thương, hối hả tràn qua.
"Đứng ì ra thế à! - Ai đó giận dữ quát lên với tôi, gay gắt, đau đớn, khàn
đặc - Hầm sập, người thì chết, ngay trước mắt kia kìa, giời ơi-ơi...!"
- Ôi giời ơi, hình như chỗ hầm công cộng, anh ơi! ở đó bao nhiêu
là người... - Cô gái kêu lên thảng thốt.
- Anh phải lại đó góp một tay. Em về trước đi. Anh về sau! - Tôi
nói.
Và vùng ra khỏi tay cô, tôi hộc tốc chạy băng theo đám đông. Vừa
chạy vừa ngoái lại, xua xua tay, gân cổ hét "Về đi! Chờ ở nhà!". Khi
chạy đến bãi bom, trước khi cùng mọi người lao khuất vào trong vùng phố xá vừa
bị hủy diệt, vừa ngổn ngang, vừa tanh bành, ngập khói, tôi còn kịp ngoảnh nhìn
lại một lần nữa, và nhờ thế mà còn được nhìn thoáng thấy qua màn đêm sẫm mầu lửa
cái hình bóng thân yêu và hư ảo ấy một lần cuối cùng...
Lẽ ra thì đấy không thể là lần cuối cùng, bởi vì lẽ ra thì tôi
đã trở về được căn phòng hồi đêm ấy và gặp lại được người con gái ấy của tôi.
Khi đó đã báo yên từ lâu, trời đã sáng hẳn. Cứ theo đường tầu điện, con đường
mòn độc đạo hồi đêm, tôi rảo bước quay trở lại ngôi nhà.
Thoạt tiên, tôi chẳng để tâm, chỉ lẳng lặng bước tránh lên vỉa
hè. Buổi sớm mai giá lạnh, phố xá thưa người, cái tầu điện già lão và sặc mùi gỉ
sắt ấy không buồn thúc chuông, thả sức lao uỳnh uỳnh, hàng bánh sắt nện rầm rập,
rít lên, tóe lửa. Động cơ điện rú è è chói tai. Nhưng nó vừa vụt qua thì lập tức
tôi sững người, như thể bị một roi vút thẳng vào tim, sực tỉnh song chết lặng
đi.
Phố dài hun hút, thẳng tắp, không có lối rẽ. Dọc hai bên đường
nhà liền nhà, san sát và hoàn toàn đơn điệu, nhà nào cũng y như nhà nào. Một mặt
tiền ảm đạm cau có dưới một mái hiên lợp bằng những tấm tôn gỉ. Một cửa ra vào
và một bậc tam cấp bước hẳn xuống vỉa hè. Trước mỗi nhà đều có một hố tròn bằng
xi-măng đúc sẵn. Tầu điện đã chạy rồi, vật chuẩn độc nhất đã di động, nên giờ
đây điều duy nhất tôi còn có thể xác định được là ngôi nhà ấy nằm ở phía trên vỉa
hè bên nào. Song bên nào mà chẳng thế. Mấp mô, trồi sụt, lênh láng những vũng
nước đọng trước những bậc thềm. Những mái hiên dột nát, những mảng bờ tường. Những
cây bàng. Những cây cột điện...
Không còn thời gian nữa, nhưng hồi lâu, như thể nhấm nháp nỗi
tuyệt vọng, tôi vẫn cứ bước thấp bước cao, dạo đi dạo lại nhìn vào cửa những
ngôi nhà, nhìn vào mặt những người từ trong đó đi ra. Cho đến khi lại một chuyến
tầu điện leng keng chạy tới, tôi mới chịu khuất phục. Mặt mày vẫn nhem nhuốc
tro than, tay chân xây xát, quần áo tả tơi và vẫn còn loang lổ vết máu của những
người bị nạn trong đêm, tôi nặng nhọc lê bước, đầu cúi gầm, men theo cặp ray xe
điện, đi về phía cửa ô.
Trở về sau chiến tranh, khi họa hoằn có dịp nào qua Hà Nội thì
tôi vẫn chỉ một lối mòn xe điện ấy để đi. Cứ như thế thôi, chẳng phải để tìm thấy
một cái gì, cũng chẳng phải là để đi đến đâu. Lần gần đây nhất xuống ga Hàng Cỏ,
tôi mất dấu con đường mòn. Hà Nội đã xóa bỏ tầu điện. Phố xá huy hoàng. Nhà cửa
đẹp đẽ. Đời sống sung sướng... Có lẽ đến một ngày nào đó, người ta có thể hình
dung nổi đã có thời tồn tại chính trên xứ sở tươi đẹp này những cảnh tượng đại
loại như cảnh tượng tôi từng thấy hai chục năm về trước, khi tôi còn rất trẻ.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét