DU THẢN CHI là một nhân vật khá ly kỳ trong tiểu thuyết Thiên Long Bát Bộ của nhà văn Kim Dung, khi mới đọc tác phẩm, nếu không thấy anh ta đáng ghét thì thấy anh chàng đáng thương. Bị A Tử bắt về hành hạ đủ kiểu, bắt làm đủ trò, A Tử xử tệ với hắn như vậy thật là đáng hận, thế mà hắn gắng sức chiều chuộng, cung phụng cô nàng như thiên thần, khiến A Tử càng thêm đắc ý, điều này làm hắn trở nên vô cùng đáng ghét.
Nhưng hãy xem Kim Dung viết tiếp nhân vật này như thế nào nhé! Không phải chỉ đơn giản là đáng thương hay đáng ghét như thế đâu. Du Thản Chi là con trai của trang chủ Tụ Huyền Trang, từ nhỏ hắn đã không dụng công luyện võ, lại chẳng có chí lớn, mặc cho cha mẹ có đốc thúc thế nào, hắn cũng học hành chẳng tới đâu, sau chiến dịch Tiêu Phong đại chiến Tụ Hiền Trang, Du Thản Chi nhà tan cửa nát, phụ mẫu anh em chết thảm, từ đó hắn lang thang sống lây lất cho qua ngày, lúc nào cũng mang ý niệm kiếm Tiêu Phong báo thù, nhưng khi tìm được, thì thủ đoạn báo thù lại rất ấu trĩ, hèn hạ, không chút tác dụng, lần thất bại ấy khiến hắn trở nên kinh sợ, mỗi khi nghe tới Tiêu Phong ở chỗ nào là lập tức kinh hoảng tìm đường chạy trốn ngay.
Một con người khiếp nhược, hèn hạ như vậy mà sau đó lại luyện thành một tuyệt thế thần công – Dịch Cân Kinh. A Tử phí tận tâm tư trộm được thần mộc vương đỉnh để dẫn dụ côn trùng độc vật, sau đó bắt được thứ lợi hại nhất – Băng Tầm, nhưng toàn bộ thành quả đều do Du Thản Chi ôm hết trong hoàn cảnh hết sức miễn cưỡng. Sau khi thần công luyện thành, đã có vô số cao thủ chính tà lưỡng phái chết dưới hàn âm chưởng lực của hắn, chức vị bang chủ cái bang, cuối cùng cũng dễ dàng lọt vào tay hắn..mà hắn chỉ chẳng qua là tên tiểu tử có tâm địa đê hèn, nhân phẩm thấp kém, đã vô dũng lại còn vô mưu, lý tưởng cao nhất của đời hắn là chỉ là làm thế nào để một thiếu nữ được vui lòng, có thể vì cô nàng mà giết người phóng hỏa thậm chí tàn hại bản thân mà không bao giờ từ chối.. cho nên ngoài đáng thương, đáng ghét ra hắn còn trở nên đê tiện và đáng sợ.
Nếu đem Du Thản Chi và Lâm Bình Chi ra so sánh thì kết quả cho ra sẽ rất thú vị. “Bình Chi” và “Thản Chi” là một sự trùng hợp ngẫu nhiên về chữ hay còn thâm ý gì khác? Cả hai đều xuất thân từ thiếu gia, công tử, quen với lối sống cơm no bò cỡi, đều gặp phải tai họa trời giáng, trong phút chốc mà tan cửa nát nhà, phải lưu lạc giang hồ, cả hai đều lấy chuyện báo thù làm mục tiêu, đều luyện thành thần công, đều có cái kết trong bi kịch và điều vi diệu nhất đó là khi hết phim cả hai đều trở thành kẻ mù lòa..
Lúc đầu cảnh ngộ của hai người có nhiều chỗ tương đồng, nhưng những điểm khác nhau cũng không hề ít, nguyên nhân cơ bản nhất của sự khác nhau đó là vì tính cách hai người hoàn toàn khác nhau, cái bị động của Du Thản Chi trái ngược hoàn toàn với sự chủ động của Lâm Bình Chi.
Tính nhẫn nại của Lâm Bình Chi được chứng tỏ mạnh mẽ sau khi tai nạn ập đến, hắn quyết chí tìm bằng được kiếm phổ gia truyền, để luyện thành kiếm pháp báo thù cho phụ mẫu, vì thế hắn có thể dốc hết tài trí, nếm hết đau khổ, cuối cùng thành công đạt tới mục tiêu. ngược lại, Du Thản Chi vốn là tên nhu nhược bị động, núp dưới bóng râm gia đình, chẳng mang hoài bão, khi tai họa giáng xuống, cũng không có chủ trương, tuy muốn báo thù, nhưng ra quân lần đầu liền thất bại, từ đó không còn dám nghĩ tới nữa, nếu không phải do cơ duyên đưa đẩy, đến hết đời chắc hắn cũng chẳng luyện được võ công gì, mà cho dù có luyện thành thần công đi chăng nữa, cũng chưa chắc hắn đã biết tận dụng sức mạnh của thần công đó để đạt được mục tiêu.
Động cơ giết người của hắn rất đơn giản, là sợ người ta lột chiếc mặt nạ tiết lộ khuôn mặt ma chê quỷ hờn của mình cho A Tử biết, nàng sẽ coi thường hắn. Cả đời Lâm Bình Chi bị chi phối bởi ý niệm trả thù, còn Du Thản Chi lại bị thứ tình cảm sùng bái người tình chi phối. nếu Lâm Bình Chi muốn báo thù, gã sẽ tự lập ra chí nguyện cho riêng mình, trong khi Du Thản Chi chính hắn cũng không biết tại sao lại mê mẩn A Tử đến thế, mà chắc cũng chẳng ai biết.
Nhìn bề ngoài, chúng ta nói Du Thản Chi yêu đơn phương A Tử là số mạng đen đủi của hắn, nhưng thực tế, chỉ đến khi thấy được A Tử mới khiến hắn lần đầu tiên trong đời có được mục tiêu, có được hy vọng, biết được sự đợi chờ, nỗi lo âu và niềm vui sướng trong tình yêu.
Hắn sống vì A Tử, chụi khổ vì A Tử, làm đại anh hùng, kẻ tiểu nhân, rồi bang chủ cái bang, tất cả đều vì A Tử. Ngay cả lần duy nhất hắn hành động không tự tư, lần duy nhất hy sinh vì người khác cũng là vì A Tử, lấy đôi mắt của mình cấy cho A Tử, để nàng lấy lại được ánh sáng và hắn sẽ vĩnh viễn chìm vào đêm tối, nhưng cũng từ đó ánh mắt ai oán của hắn được biểu lộ thấp thoáng trong đôi mắt của A Tử, linh hồn của hắn với thân xác A Tử cứ như hợp thành một thể, A Tử nhảy xuống vực với Tiêu Phong thì hắn cũng không thiết sống nữa.
Cách xây dựng hai nhân vật Lâm Bình Chi và Du Thản Chi vừa giống nhau lại vừa khác nhau, nhưng kết cục của cả hai đều kết thúc trong bi kịch, không biết bên trong cách xây dựng ấy còn có thâm ý nào khác, hay còn tham ngộ nào không? Hình tượng Lâm Bình Chi được Kim Dung khắc họa một cách thành công và nổi bật nhưng không khó để nuốt trôi, còn Du Thản Chi thì mỗi lần đọc là một lần nghiền ngẫm, mỗi lần đều như có một cảm xúc khó nói trào lên, nó giống như có lúc người ta vừa cảm thấy nhân thế thật xấu xa, tàn ác, thống khổ, bi ai, không có ý nghĩa nhưng lại vừa có cảm giác “thiên đường là đây”.
... Tây Cuồng...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét