Thứ Tư, 7 tháng 9, 2016

Chiếc giường hàn ngọc giúp Dương Quá tu luyện nội công như thế nào?


Bạch Y Ngũ Bút
 (Tiểu Long Nữ - mới 18 tuổi đã làm sư phụ của Dương Quá, nhưng chỉ được cậu học trò 14 tuổi gọi là "cô cô") 
Các fan Kim Dung hẳn phải nhớ trong Thần điêu hiệp lữ, sau khi nhận đáp ứng lời cầu xin của Tôn bà bà là chiếu liệu cho Dương Quá suốt đời, Tiểu Long Nữ một tay ôm xác Tôn bà bà, một tay cặp Dương Quá phi thân qua bờ rào, quay về ngôi mộ cổ trong sự ngỡ ngàng của các đạo sỹ phái Toàn Chân - vì thấy thân pháp của nàng quá tinh diệu.

Khi đó trời cũng đã tối, vì thấy Dương Quá sợ hãi không dám ngủ một mình trong ngôi mộ khổng lồ hun hút dưới lòng đất núi Chung Nam, Tiểu Long Nữ bèn dẫn Dương Quá vào phòng mình và chỉ hắn (lúc này là một thiếu niên 13, 14 tuổi) nằm trên chiếc giường bằng đá mà nàng vẫn thường nằm. Còn nàng thì nằm vắt vẻo trên một sợi dây thừng treo ngang vách phòng.

Khi Dương Quá nằm xuống, thì thấy chiếc giường đá lạnh ngắt, hoảng hồn nhảy luôn xuống đất và dứt khoát không chịu nằm. Dương Quá còn cho rằng Tiểu Long Nữ bắt hắn nằm trên giường đá lạnh chẳng qua là trêu chọc chứ không có ý gì tốt.

Sau nghe Tiểu Long Nữ giải thích, mới biết đó là một chiếc giường rất đặc biệt, có tác dụng hỗ trợ luyện nội công rất hiệu quả, rất nhiều cao thủ võ lâm thèm muốn mà không có được.

Tiểu Long Nữ kể:
Cái giường đặc biệt này được chế từ một loại hàn ngọc cổ (đá lạnh ngàn năm), giúp ích rất nhiều cho việc tu luyện nội công thượng thừa. Nguyên tổ sư phái Cổ Mộ khi xưa đã phải tốn bảy năm tâm huyết, đến miền đất băng giá cực bắc, đào sâu qua lớp băng dày mấy trăm trượng, mới lấy lên được thứ hàn ngọc này. Người nằm ngủ trên cái giường ngọc này mà luyện nội công, thì một năm bằng mười năm tu luyện bình thường đó.
Tiểu Long Nữ nói:
Vì sao vậy? Đó là vì thoạt tiên ngươi nằm ngủ trên cái giường này, sẽ cảm thấy giá lạnh không chịu nổi, phải vận công lực toàn thân chống lạnh, lâu dần thành tự nhiên, lúc nằm ngủ cũng là lúc luyện công. Người ta luyện công, dù là người cần mẫn nhất, mỗi ngày cũng phải ngủ ba, bốn canh giờ. Nên biết, đạo luyện công là hành động nghịch thiên, khí huyết vận hành không giống lúc bình thường. Nhưng mỗi khi nằm ngủ, khí huyết tự nó lại vận hành theo kiểu cũ, thế là công phu luyện tập ban ngày mười phần bị hao mất chín. Nhưng nếu nằm ngủ trên cái giường này, thì trong lúc ngủ chẳng những không bị hao tốn công lực đã luyện ban ngày, mà còn gia tăng công lực.
Dương Quá thấy vậy liền nói: Thế thì ban đêm nằm ngủ trên tuyết cũng có cái tốt.
Tiểu Long Nữ nói:
- Không đâu. Một là băng tuyết hút cái nóng của cơ thể, tan thành nước; hai là thứ hàn ngọc này lạnh gấp mấy lần băng tuyết. Cái giường bằng hàn ngọc này còn có cái hay khác nữa, phàm tu luyện nội công, tối kỵ là tẩu hỏa nhập ma, bình thường luyện nội công, phải dùng một nửa tinh thần đề kháng tâm hỏa. Thứ hàn ngọc này là vật chí âm chí hàn trong thiên hạ, người tu đạo nằm ngồi trên nó, tâm hỏa tự thanh, do vậy, lúc luyện nội công có thể tha hồ dũng mãnh tinh tiến, như thế chẳng phải sẽ luyện nhanh hơn hẳn người khác đó sao?
Liền đó, Tiểu Long Nữ truyền cho Dương Quá mấy câu khẩu quyết cùng pháp môn tu tập nội công - đây cũng chính là công phu căn cơ nhập môn của phái Cổ Mộ.
Dương Quá y lời luyện theo, kết quả thật là tuyệt diệu đến không ngờ: "Trong giây lát đã cảm thấy khí lạnh giảm hẳn, đến khi nội tức chuyển sang vòng thứ ba, thì nó cảm thấy toàn thân phát nhiệt, không còn sợ băng giá nữa, ngược lại còn cảm thấy thoải mái dễ chịu khi nằm trên cái giường đá kia, hai mắt vừa nhắm lại, đã lơ mơ thiếp đi. Ngủ chừng nửa canh giờ, hơi ấm tan hết, hơi lạnh của cái giường làm cho nó tỉnh giấc, nó lại theo cách đã học mà dụng công. Cứ thế ngủ rồi tỉnh, tỉnh rồi ngủ nhiều lần trong đêm, sáng hôm sau thức dậy không hề cảm thấy mệt mỏi, thì ra chỉ trong một đêm tu luyện, mà nội lực đã có tiến bộ".
Qua tình tiết trên, có thể thấy Tiểu Long Nữ tuy miệng nói không thương gì Dương Quá, và hăm "nếu không nghe lời sẽ lập tức giết chết ngươi" nhưng thực sự ngay từ đầu nàng đã dành cho Dương Quá tình cảm và sự quan tâm, chiếu liệu không khác gì chị em ruột thịt. Có thể nói Dương Quá đã rất may mắn khi duyên phận cho hắn được gặp Tiểu Long Nữ!



Tiểu Long Nữ và Dương Quá hơn 20 năm sau 
------------------------
Sau đây, mời quý vị cùng đọc lại đoạn trích dưới đây trong Thần điêu hiệp lữ, đoạn tả thời khắc đầu tiên, trong đêm đầu tiên chung sống giữa Tiểu Long Nữ (cô cô) và Dương Quá trong ngôi mộ cổ. 

Suốt thời gian này, chỉ có hai người thui thủi sống và luyện võ công cùng nhau, ngoài ra không có ai khác. Cũng chính từ đây, giữa hai người nảy sinh tình cảm thầy - trò, thực sự là tình thương yêu giữa chị gái và em trai, rồi chuyển biến dần thành tình yêu nam nữ. Để cuối cùng bùng phát thành một mối tình có thể nói là mãnh liệt, kinh thiên động địa và kỳ lạ nhất trong giới võ lâm giang hồ, với không biết bao nhiêu lời bàn tán.

Qua ngòi bút tài tình và điêu luyện, pha nét hài hước của Kim Dung, đã lột tả nét ngây thơ, tốt bụng của Tiểu Long Nữ - một cô gái 18 tuổi xinh đẹp như một tiên nữ, và tính láu cá, ranh mãnh của Dương Quá khi đó (Sau này, ngược lại, Dương Quá đã trở thành một con người hoàn toàn khác, chính chắn, bản lĩnh và sẵn sàng quên mình cứu giúp người khác):

Tiểu Long Nữ cau mặt, nói:

- Ngươi muốn ở lại đây, ta bảo gì, ngươi đều phải vâng lời. Ngươi đã quen ẩu đả với bọn đạo sĩ, chuyện ấy quên đi. Nếu ngươi dám chống lệnh ta, ta sẽ lập tức giết ngươi.

Dương Quá nói:
- Cô cô khỏi cần dữ dằn như vậy, đệ tử vâng lời thì được chứ gì.

Tiểu Long Nữ nói:
- Ngươi còn dám cãi hả?

Dương Quá thấy nàng trẻ trung xinh đẹp mà làm bộ dữ tợn như thế, thì lè lưỡi không nói nữa. Tiểu Long Nữ nhìn thấy, nói:
- Ngươi thè lưỡi làm gì vậy? Không phục ta phải không?
Dương Quá không đáp, tụt giày, leo lên giường nằm.
Vừa nằm xuống giường, đã thấy lạnh thấu xương; nó sợ quá, nhảy luôn xuống đất. Tiểu Long Nữ thấy nó sợ cuống, tuy không hài lòng, nhưng suýt nữa phì cười hỏi:
- Làm sao vậy?
Dương Quá thấy ánh mắt nàng cười cười, thì cười nói:
- Cái giường này kỳ quái lắm, hóa ra cô cô trêu chọc đệ tử.
Tiểu Long Nữ nghiêm mặt nói:
- Ai trêu chọc ngươi làm gì, cái giường nó vốn như thế, mau lên giường nằm đi.
Nói đoạn lấy từ góc buồng một cây chổi, nói:
- Mồi lần ngươi tụt xuống đất, ta sẽ đánh ngươi mười cái cán chổi.
Dương Quá thấy nàng nghiêm mặt, đành leo lên giường nằm. Lần này có đề phòng, không sợ nữa, chỉ cảm thấy dường như dưới tấm đệm cỏ là các lớp băng dày, càng nằm lâu càng thấy lạnh, bất giác toàn thân run bần bật, hai hàm răng gõ vào nhau cầm cập. Nằm một lát nữa, khí lạnh thấu xương, thật không tài nào chịu nổi.
Nó nhìn về phía Tiểu Long Nữ, thấy mặt nàng nửa cười nửa không, có vẻ khoái trá trước sự đau khổ của kẻ khác, thì nó thầm bực tức, nghiến răng chống chọi với cái lạnh. Chỉ thấy Tiểu Long Nữ lấy một sợi dây chão, móc một đầu dây vào một chiếc đinh trên tường, dòng sợi dây ngang buồng, móc đầu dây bên kia vào một chiếc đinh trên bức tường đối diện, sợi dây cách mặt đất một khoảng cao bằng người, rồi nàng nhẹ nhàng nằm vắt ngang sợi dây, lấy sợi dây làm giường, tiếp đó tay trái phẩy một cái, chưởng phong quạt tắt luôn ngọn nến.
Dương Quá vô cùng thán phục, nói:
- Cô cô, ngày mai cô cô dạy cho đệ tử bản sự đó được chăng?
Tiểu Long Nữ nói:
- Bản sự này có đáng gì? Ngươi mà chịu khó học, ta có rất nhiều bản sự lợi hại dạy cho ngươi.
Dương Quá nghe Tiểu Long Nữ chịu thực tâm dạy võ cho nó, thì nó quên hết mọi sự oán trách ban đầu, cảm động quá, nước mắt tự nhiên ứa ra, nó nghẹn ngào nói:
- Cô cô, cô cô đối tốt với đệ tử, vậy mà lúc đầu đệ tử lại oán trách cô cô.
Tiểu Long Nữ nói:
- Ta đuổi ngươi đi, ngươi có oán trách ta, cũng chả có gì là lạ.
Dương Quá nói:
- Đệ tử chỉ mong cô cô đừng giống như sư phụ hồi trước của đệ tử, dạy đệ tử toàn những thứ vô dụng.
Tiểu Long Nữ nghe giọng nó run run, thì hỏi:
- Ngươi rét lắm à?
Dương Quá nói:
- Vâng, cái giường này bên dưới kỳ quái thế nào ấy, nằm cứ lạnh thấu xương.
Tiểu Long Nữ hỏi:
- Ngươi không muốn nằm cái giường này hả?
Dương Quá nói:
- Đệ tử... đệ tử không muốn.
Tiểu Long Nữ cười khẩy:
- Hừ, ngươi không muốn, trong khi biết bao nhiêu cao thủ võ lâm thiên hạ muốn nằm cái giường này mà không được đó.
Dương Quá lấy làm lạ, hỏi:
- Họ muốn chịu tội sống hay sao?
Tiểu Long Nữ nói:
- Hừ, ta nuông chiều ngươi, ngươi lại cho là phải chịu tội sống, thật không biết gì tốt xấu cả.
Dương Quá nghe vậy, xem chừng nàng bảo nó nằm cái giường này không phải do ác ý, thì dịu giọng cầu khẩn:
- Cô cô, cái giường lạnh này tốt ở điểm nào, cô cô có thể nói cho đệ tử biết được chăng?
Tiểu Long Nữ nói:
- Ngươi nằm cái giường này suốt đời, tự khắc sẽ biết nó tốt ở chỗ nào. Bây giờ thì nhắm mắt lại, không được nói nữa.
Trong bóng tối nghe tiếng quần áo của nàng khẽ sột soạt tựa hồ nàng trở mình. Đã nằm ngủ trên một sợi dây mà còn trở mình tùy ý, thật là ngoài sức tưởng tượng.
Hai câu cuối của nàng nghe nghiêm lạnh, Dương Quá không dám hỏi thêm, bèn nhắm mắt cố ngủ. Nhưng từng luồng hơi lạnh từ bên dưới thấm lên, nghĩ đến Tôn bà bà nó lại đau lòng, làm sao ngủ được?
Một hồi lâu, nó gọi khẽ:
- Cô cô, đệ tử chịu không nổi nữa.
Chỉ nghe tiếng thở đều đều của Tiểu Long Nữ, chắc nàng đã ngủ. Nó gọi nhỏ hai lần nữa, vẫn không có tiếng trả lời, thì nghĩ thầm: “Mình xuống đất nằm, chắc nàng ta chẳng biết đâu.” Bèn rón rén tụt khỏi giường, đứng dưới đất, không dám thở mạnh.
Nào ngờ vừa định cất bước, thì Tiểu Long Nữ đã nhỏm dậy, chộp lấy tay trái của nó bẻ quặt ra sau lưng, ấn nó ngồi xuống đất. Dương Quá kêu lên, thì Tiểu Long Nữ đã cầm cây chổi quất vào mông nó.
Dương Quá biết rằng có xin tha cũng vô ích, nên cắn răng nhịn đau. Năm cái quất đầu tiên rất đau, từ cái thứ sáu, Tiểu Long Nữ đã nhẹ tay dần, đến hai cái quất cuối cùng thì chỉ còn đụng vào da mà thôi. Đánh xong mười cái, nàng nhấc nó ném lên giường, quát:
- Còn thế nữa, còn bị đánh.
Dương Quá nằm trên giường, không dám hó hé, chỉ nghe nàng ném cây chổi vào góc buồng, rồi lại nằm vắt ngang dây thừng mà ngủ. Tiểu Long Nữ ngỡ thằng bé sẽ khóc lóc ầm ĩ, không ngờ nó nằm im thin thít, bèn hỏi:
- Sao ngươi không kêu khóc?
Dương Quá nói:
- Kêu khóc mà làm gì? Cô cô muốn đánh thì sẽ đánh, có xin tha cũng vô ích.
Tiểu Long Nữ nói:
- Hừ, ngươi trong bụng chửi thầm ta chứ gì?
Dương Quá nói:
- Đệ tử không chửi thầm cô cô đâu. Cô cô tốt hơn lão sư phụ trước của đệ tử rất nhiều.
Tiểu Long Nữ lấy làm lạ, hỏi:
- Vì sao?
Dương Quá nói:
- Cô cô tuy đánh đệ tử, nhưng trong bụng lại thương, càng đánh càng nhẹ tay, sợ đệ tử bị đau.
Tiểu Long Nữ thấy nó nói đúng tâm sự của mình, thì hơi đỏ mặt, may mà trong bóng tối Dương Quá không nhìn được, nàng làu bàu:
- Hừ, ai thương ngươi kia chứ, lần sau ngươi không vâng lời, ta sẽ nặng tay hơn đấy.
- Cô cô đánh đau hơn nữa, đệ tử cũng vẫn thích.
Tiểu Long Nữ nguýt nó:
- Tặc cốt đầu (đồ quỷ), ngươi một ngày không bị đòn, khéo ngủ không ngon.
Dương Quá nói:
- Nếu đánh đệ tử là người thương đệ tử, thì đệ tử chả buồn chút nào, còn vui là đằng khác, vì ngươi ấy mong cho đệ tử thành người tốt. Còn nếu là người ghét đệ tử, thì dù chỉ mắng đệ tử một câu, trừng mắt nhìn đệ tử một cái, sau này đệ tử lớn lên sẽ tìm kẻ đó tính sổ.
Tiểu Long Nữ nói:
- Ngươi thử kể xem, những ai thương ngươi, những ai ghét ngươi.
Dương Quá nói:
- Việc đó thì đệ tử nhớ rất kỹ. Những kẻ ghét đệ tử thì khỏi cần nhắc tới, vì nhiều lắm. Còn thương đệ tử thì có người mẹ quá cố của đệ tử này, nghĩa phụ này, Quách Tĩnh bá bá, Tôn bà bà và cô cô.
Tiểu Long Nữ cười khảy:
- Ta đâu có thương ngươi. Tôn bà bà nhờ ta chiếu liệu cho ngươi, thì ta chiếu liệu cho ngươi. Kiếp này ngươi đừng hi vọng ta có hảo tâm với ngươi.
Dương Quá vốn đã rét run cầm cập, nghe nàng nói thế thì vã mồ hôi lạnh, nén giận, hỏi:
- Đệ tử có gì không tốt, mà cô cô ghét đệ tử đến thế?
Tiểu Long Nữ nói:
- Ngươi tốt hay xấu thì can hệ gì đến ta? Ta cũng không ghét ngươi. Cả đời ta ở trong phần mộ này, ai ta cũng không thương, ai ta cũng chẳng ghét.
Dương Quá nói:
- Thế thì chán lắm. Cô cô đã đi ra ngoài bao giờ chưa?
Tiểu Long Nữ nói:
- Ta chưa hề rời khỏi núi Chung Nam, bên ngoài bất quá cũng chỉ có núi có cây, có mặt trăng mặt trời, chứ có gì hay?
Dương Quá vỗ tay, nói:
- Ôi, đúng là cô cô sống uổng cả một đời. Dưới thành ấp có bao nhiêu thứ hay vô cùng.
Rồi nó kể lại đủ thứ lạ mà nó nhìn thấy trong quãng đời lưu lạc từ nhỏ của mình tới giờ. Nó vốn khéo mồm khéo miệng, lúc này lại thêm giấm thêm ớt, càng kể càng bịa thêm lắm điều ly kỳ cổ quái, biến ảo đa đoan. May mà Tiểu Long Nữ mười tám năm nay chưa hề rời khỏi núi Chung Nam, nó khoa trương bịa đặt gì, nàng cũng đều tin cả, cuối cùng bất giác thở dài.
Dương Quá nói:
- Cô cô , đệ tử dẫn cô cô đi chơi một chuyến nhé?
Tiểu Long Nữ nói:
- Đừng nói bậy! Tổ sư bà bà đã có di huấn, người nào đã sống ở “Hoạt tử nhân mộ” sẽ không được rời khỏi núi Chung Nam một bước.
Dương Quá chột dạ, nói:
- Chả lẽ cả đệ tử cũng không được rời khỏi núi Chung Nam?
Tiểu Long Nữ nói:
- Tất nhiên không được.
Dương Quá nghe vậy cũng không lo lắm, nghĩ thầm: “Đào Hoa đảo là hòn đảo chơ vơ giữa biển, ta đến đó cũng có thể rời khỏi đó, ngôi nhà mồ này làm sao nhốt nổi ta?” lại hỏi:
- Cô cô bảo Lý Mạc Sầu Lý cô nương là sư tỷ của cô cô, hẳn cũng đã sống ở “Hoạt tử nhân mộ”, sao vẫn được rời khỏi núi Chung Nam đi các nơi?
Tiểu Long Nữ nói:
- Lý sư tỷ không vâng lời sư phụ ta, bị sư phụ ta đuổi đi đấy.
Dương Quá cả mừng, nghĩ thầm: “Có quy củ hay thế thì cứ vậy mà làm theo, bao giờ mình muốn bỏ đi, mình chỉ cần không vâng lệnh, để nàng ta đuổi đi là được”. Nhưng nó nghĩ dự định đó phải giấu kín, không được lộ ra, kẻo mất linh.
Hai người trò chuyện, Dương Quá nhất thời quên cái lạnh; nhưng chỉ cần ngừng nói một lát, toàn thân lại run rẩy, nó liền mở miệng cầu khẩn:
- Cô cô tha cho đệ tử đi, đệ tử không muốn nằm cái giường này chút nào.
Tiểu Long Nữ nói:
- Ngươi đánh nhau với cả sư phụ của phái Toàn Chân, không chịu mở miệng xin tha, sao bây giờ lại thoái chí thế à?
Dương Quá cười, nói:
- Ai đối xử xấu với đệ tử, đánh đập đệ tử, đệ tử một câu cũng không chịu thua. Ai đối xử tốt với đệ tử, đệ tử có thể tình nguyện chết vì người đó, huống hồ mở miệng xin tha.
Tiểu Long Nữ nói:
- Hừ, đừng tưởng là ta đối tốt với ngươi.
Tiểu Long Nữ từ nhỏ được sư phụ và Tôn bà bà dạy dỗ, nuôi dưỡng, mười tám năm chỉ bầu bạn với hai lão bà bà. Hai người ấy tuy đối với nàng cực tốt, chỉ do sư phụ muốn nàng luyện “Ngọc nữ tâm kinh”, nên từ nhỏ đã bảo phải nàng gạt bỏ mọi cái tình hỉ nộ ai lạc, hễ thấy nàng khóc nàng cười, lập tức trách phạt rất nặng. Tôn bà bà dẫu là người nhiệt thành, cũng không dám cản trở sự tu luyện của nàng, sao cho nàng có được cái tính khí lạnh lùng, tàn nhẫn, đơn độc. Nay Dương Quá vừa tới, người này tâm nhiệt như hỏa, tuổi lại còn nhỏ, lời lẽ cử chỉ đương nhiên khác hẳn hai vị lão bà bà. Tiểu Long Nữ nghe Dương Quá nói, thừa biết là không nên, nhưng vẫn cứ trò chuyện với nó không biết mệt. Lúc đầu nàng thu nhận Dương Quá chỉ vì nể lời thỉnh cầu của Tôn bà bà, nhưng sau nghe Dương Quá bảo nàng là người đối tốt với nó, nàng tự dưng cũng cảm thấy đúng thế thật.
Dương Quá nghe giọng nàng không có vẻ gì là tức giận, bèn rên thật to:
- Trời ơi lạnh quá, rét quá, đệ tử chịu hết nổi mất thôi.
Kỳ thực, dù rất lạnh, song cũng chưa đến nỗi phải rên rỉ quá như thế.
Tiểu Long Nữ nói:
- Im đi, để ta kể cho ngươi biết lai lịch của cái thạch sàng (giường đá) này.
Dương Quá cả mừng, nói:
- Hãy quá, đệ tử không rên nữa, cô cô kể mau đi.
Tiểu Long Nữ kể:
- Ta nói anh hùng khắp thiên hạ đều muốn nằm cái giường này chẳng phải là để đánh lừa ngươi đâu, cái giường này được chế từ một loại hàn ngọc cổ, giúp ích rất nhiều cho việc tu luyện nội công thượng thừa.
Dương Quá lấy làm lạ, hỏi:
- Không phải làm bằng đá ư?
Tiểu Long Nữ cười khẩy, nói:
- Ngươi bảo ngươi đã thấy không ít vật cổ quái, nhưng đã thấy có thứ đá nào lạnh như thế này chưa? Thứ này tổ sư bà bà phải tốn bảy năm tâm huyết, đến miền đất băng giá cực bắc, đào sâu qua lớp băng dày mấy trăm trượng, mới lấy lên được thứ hàn ngọc này. Nằm ngủ trên cái giường ngọc này mà luyện nội công, thì một năm bằng mười năm tu luyện bình thường đó.
Dương Quá vui mừng nói:
- Thì ra nó có cái hay như thế.
Tiểu Long Nữ nói:
- Thoạt tiên ngươi nằm ngủ trên cái giường này, sẽ cảm thấy giá lạnh không chịu nổi, phải vận công lực toàn thân chống lạnh, lâu dần thành tự nhiên, lúc nằm ngủ cũng là lúc luyện công. Người ta luyện công, dù là người cần mẫn nhất, mỗi ngày cũng phải ngủ ba, bốn canh giờ. Nên biết, đạo luyện công là hành động nghịch thiên, khí huyết vận hành không giống lúc bình thường. Nhưng mỗi khi nằm ngủ, khí huyết tự nó lại vận hành theo kiểu cũ, thế là công phu luyện tập ban ngày mười phần bị hao mất chín. Nhưng nếu nằm ngủ trên cái giường này, thì trong lúc ngủ chẳng những không bị hao tốn công lực đã luyện ban ngày, mà còn gia tăng công lực.
Dương Quá tức thời lĩnh ngộ, nói:
- Thế thì ban đêm nằm ngủ trên tuyết cũng có cái tốt.
Tiểu Long Nữ nói:
- Không đâu. Một là băng tuyết hút cái nóng của cơ thể, tan thành nước; hai là thứ hàn ngọc này lạnh gấp mấy lần băng tuyết. Cái giường bằng hàn ngọc này còn có cái hay khác nữa, phàm tu luyện nội công, tối kỵ là tẩu hỏa nhập ma, bình thường luyện nội công, phải dùng một nửa tinh thần đề kháng tâm hỏa. Thứ hàn ngọc này là vật chí âm chí hàn trong thiên hạ, người tu đạo nằm ngồi trên nó, tâm hỏa tự thanh, do vậy, lúc luyện nội công có thể tha hồ dũng mãnh tinh tiến, như thế chẳng phải sẽ luyện nhanh hơn hẳn người khác đó sao?
Dương Quá cả mừng, nói:
- Cô cô, cô cô đối với đệ tử tốt quá, cô cô cho đệ tử nằm ngủ trên cái giường này, đệ tử sẽ không sợ huynh đệ họ Võ và Quách Phù. Lão Triệu Chí Kính của phái Toàn Chân tuy luyện nội công lâu hơn đệ tử, nhưng đệ tử cũng sẽ đuổi kịp.
Tiểu Long Nữ lạnh lùng nói:
- Tổ sư bà bà đã có di huấn, đã sống ở nhà mồ này, thì phải tu tâm dưỡng tính, nhất thiết không được có ý cạnh tranh với người khác.
Dương Quá vội nói:
- Chẳng lẽ bọn chúng hiếp đáp đệ tử, lại còn hại chết Tôn bà bà, mình cũng tha cho ư?
Tiểu Long Nữ nói:
- Người ta ai cũng phải chết, Tôn bà bà không chết bởi tay Hách Đại Thông, thì vài năm nữa tự mình cũng sẽ chết. Sống thêm vài năm, chết sớm vài năm thì cũng thế mà thôi. Chuyện báo cừu rửa hận, từ rày không được nhắc với ta nữa.
Dương Quá cảm thấy lời nói trên tuy có lý, nhưng vẫn có chỗ chưa đúng, song nhất thời nó chưa nghĩ ra được cách bác bỏ. Vừa lúc ấy, khí lạnh lại thấm vào người từng đợt một, nó lại run rẩy toàn thân. Tiểu Long Nữ nói:
- Để ta dạy ngươi cách chống cái lạnh khi nằm trên chiếc giường này.
Thế rồi nàng truyền cho nó mấy câu khẩu quyết cùng pháp môn tu tập nội công, chính là công phu căn cơ nhập môn của phái nàng. Dương Quá y lời luyện theo, trong giây lát đã cảm thấy khí lạnh giảm hẳn, đến khi nội tức chuyển sang vòng thứ ba, thì nó cảm thấy toàn thân phát nhiệt, không còn sợ băng giá nữa, ngược lại còn cảm thấy thoải mái dễ chịu khi nằm trên cái giường đá kia, hai mắt vừa nhắm lại, đã lơ mơ thiếp đi. Ngủ chừng nửa canh giờ, hơi ấm tan hết, hơi lạnh của cái giường làm cho nó tỉnh giấc, nó lại theo cách đã học mà dụng công. Cứ thế ngủ rồi tỉnh, tỉnh rồi ngủ nhiều lần trong đêm, sáng hôm sau thức dậy không hề cảm thấy mệt mỏi, thì ra chỉ trong một đêm tu luyện, mà nội lực đã có tiến bộ.
-------------------------
Góc dành cho fan kiếm hiệp Kim Dung 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét