Thứ Sáu, 25 tháng 11, 2011

Rừng phong thu đã nhuốm màu quan san

Hoài Vân 'rắn rỏi' trong "Tứ quái cô nương"
Mình phục bà này trong "Tứ quái cô nương", tên hay- Hoài Vân, blog nhuốm LỐI THU XƯA. Nguyễn Trọng Tạo viết: "Hoài Vân thích thăm thú những kỳ quan, và không thích cỡi ngựa xem hoa nên nàng thường mệt mỏi sau cơn khám phá bí mật của kỳ tích. Nói chung, nàng làm việc gì cũng hết sức, đến nơi đến chốn. Nàng thích truy căn nguyên nên ghét kẻ dối trá. Muốn đùa với nàng thật khó. Đùa vô duyên sẽ bị nàng hờn. Mà nàng đã hờn là hờn muôn kiếp, he he. Nhưng văn nàng lại dịu dàng và giàu tình thương mến."
Riêng tôi cảm nhận, Hoài Vân viết blog giản dị, dịu dàng, hiểu biết, kĩ lưỡng, ảnh chụp rất đẹp, tuyển ảnh cẩn thận. Chùm ảnh 'Vạn lý trường thành mùa thu', mang cái nhìn riêng của LỐI THU XƯA. Còn tôi, khi đến đó, chỉ muốn khoe 'bất đáo trường thành phi hảo hán'. Bạn đã đọc 'Tin nhắn một chiều' chưa nhỉ?
                    
Những ảnh này, Hoài Vân tuyển trong photo.net, chú thích ảnh chủ yếu của chị, tôi chỉ thêm một chút cho 'hoàn cảnh'. Bài đăng 'nhuốm màu quan san' trong Kiều. Cảnh người, hồn thơ Việt.

             
Người lên ngựa kẻ chia bào,
Rừng phong thu đã nhuốm màu quan san.
Dặm hồng bụi cuốn chinh an,
Trông người đã khuất mấy ngàn dâu xanh.
Người về chiếc bóng năm canh,
Kẻ đi muôn dặm một mình xa xôi.
Vầng trăng ai xẻ làm -dôi,
Nửa in gối chiếc, nửa soi dặm trường.

Hình ảnh 'Vạn lý ... mùa thu' gợi nhớ nàng Mạnh Khương đan áo cho chồng, lặn lội tìm chồng trao áo, tiếng khóc vang xa 800 dặm trường thành. Gợi nhớ 'Chiêu quân xuất tái' cống Hồ, vì nét vẽ 'sát phu trích lệ', lòng nàng chan chứa nỗi buồn vận mệnh, thân lìa xa quê mà tiếng đàn thành điển tích "Hồ cầm' nơi Nhạn môn quan xưa ấy. Mà thấy màu quan san biền biệt trong tiếng ru của mẹ: 'Nàng về nuôi cái cùng con/ Để anh đi trảy nước non Cao Bằng' trong hóa đá "vọng phu".
                  
Những ảnh trong Lối Thu Xưa.
                               
Người lên ngựa, kẻ chia bào,
Rừng phong thu đã nhuốm màu quan san.

Hai bên tường thành dài miên man là những khu rừng
đang vào độ chuyển sắc vàng đỏ óng ánh trong nắng thu vàng rực rỡ.

Dặm hồng bụi cuốn chinh an,
Trông người đã khuất mấy ngàn dâu xanh.

Một mái gác canh lặng lẽ giữa Trường Thành, cô đơn và buồn man mác.

Hãy cố lưu lại đến buổi hoàng hôn, bạn sẽ cảm nhận sắc màu xanh thẳm của bầu trời
như hòa quyện tuyệt vời với sắc đỏ của rừng thu.

Đây đó có những đám cây đã trút hết lá
xen lẫn với sắc vàng ngay bên chân Trường Thành.

Những Phong Hỏa Đài vươn cao trên nền trời xanh thẳm.

Trường Thành như thay hình đổi dạng liên tục theo mỗi bước chân bạn đi qua,
vừa mềm mại và duyên dáng như một dải lụa,
vừa không kém phần uy nghi giữa rừng thu rực rỡ hay núi non trùng điệp.

Người về chiếc bóng năm canh,
Kẻ đi muôn dặm một mình xa xôi.

đầy trắc ẩn với khoảnh khắc cuối thu thật đẹp, buồn và lãng mạn...

                     

Serenata- Enrico Toselli

          ... Người ôi ! Nhớ mãi cung đàn
Năm tháng phai tàn ...




Serenade - Franz Schubert
                   

5 nhận xét:

  1. Viên đá lấy ở Vạn Lý Trưởng Thành còn không sao không chụp lại đưa lên blog?

    Trả lờiXóa
  2. Chào Ông!
    Hai viên đá, khác màu, lấy ở Vạn lý trường thành, vẫn ở trong tủ kính, mà Ông vẫn nhớ nhỉ. Thật quý!
    Đưa ảnh nên e nó không hợp với bài viết. Sẽ khoe sau vậy.

    Trả lờiXóa
  3. Anh Thế ơi! Cho "người ở xa" xem một tí đi.

    Trả lờiXóa
  4. Mình vẫn chưa chụp ảnh hai viên đá ấy. Hẹn khoe cùng Phi Vũ.
    Chào Bạn!

    Trả lờiXóa