Nơi hợp lưu của Elbe và Eagle tai Tiệp khắc |
Ở chỗ mình
Truyện Hà Thúc Sinh
Lửng
lơ, như chút gió, chút hơi lạnh thoảng qua, không chạm vào ai, vào cái gì. Nhẹ
nhàng, như không hề gây chấn, cả ở bên trong lẫn bên ngoài. Vậy mà vẫn buốt những
cơn đau êm…; vì êm nên có thể kéo dài tới vô tận mà người ta chẳng còn muốn
xuýt xoa, chẳng bị cào xé tới mức gào thét, là cách hay nhứt để sống chung mãn
đời cùng nó…
Truyện
của Hà Thúc Sinh cho người đọc cảm nhận ấy, vô định mà luôn có điểm rơi.
VĂN VIỆT
Vầng
trăng sáng như quả cam tắm mưa ngó xuống con đường dài hút. Trời đỡ lạnh nhưng
mùa xuân mới chỉ thoáng một âm hao hứa hẹn. Cây cối tháng ba còn vẽ lắm
nét khô khốc lên bầu trời đêm vằng vặc u hoài. Có tiếng còi tàu leo dốc
rúc xa xa; tiếng còi tàu đêm cuối đông nặng nề, thấm thía; nó khiến người ta thấy
cô đơn nhưng bởi đó người ta biết mình còn sống.
“Anh uống hết ngụm cà phê đi, còn chuyện này”.
Nghe tiếng
khẽ giục, thốt nhiên lòng Hoàng cộm một cảm giác ngao ngán khác thường, không
truy nguyên được, và cũng hiểu ngay khó chia nó cho ai được.
Hoàng mới
đến đây vài tháng. Thành phố nhỏ ít quen biết qua lại. Cuối tuần anh hay ghé
Phượng như một địa chỉ khó tránh. Hơn thập niên trước hai người gặp nhau trong
một lớp kế toán bên miền tây, lâu lâu ngó nhau thăm dò, xa lạ; gặp lại bên này
lại hoá thân, hoá gần gũi. Nàng hay choàng thêm cho chàng chiếc áo ấm của nàng
mỗi khi hai người ra ngồi ngoài hàng ba. Chàng thích mặt tiền ngôi nhà. Nó nhìn
xuống con đường độc đạo, nhấp nhô dẫn qua một công viên, một nghĩa trang rồi đến
một khu rừng xa – chỗ chàng thường hy vọng có thể giúp chàng giam mình thật lâu
vào một ý tưởng. Nàng khác. Nàng cần một người nghe kể những chuyện gay go mình
đã đối phó với đời sống trong tuần. Và kiêu hãnh sống sót. Có thể nàng nghĩ
trong thế giới thừa tĩnh lặng như của chàng người ta cần nghe một chút xao động,
và tin chàng không là kẻ đi ngược điều tự nhiên ấy. Chàng hiểu. Nàng vụ thực,
và vì thế nhu cầu của nàng là sự yên ổn chứ không yên tĩnh. Với nàng, có lúc kẻ
thù ghê sợ nhất chính là một đời sống không tiếng va chạm.
Bỏ
ngang một ý tưởng không thể tượng hình, chàng thốt hỏi, như đùa:
“Chuyện
gì thế. Nhưng để hỏi em đã. Hai niềm vui cộng lại là gì Phượng ha?”.
“…?”.
“Niềm
vui lớn?”.
Nàng khẽ
cười:
“Lại
điên!”.
Mặc,
chàng lại hỏi:
“Thế
còn hai cô đơn?”.
Phượng
cầm hai chiếc tách đứng lên. Chàng đành lần mò trở lại với mẩu ý tưởng dang dở
vừa lúc khám phá ra một điều đáng sợ: tối nay hồn chàng giống làm sao một lòng
giếng cạn thấy đáy.
Một lát
Phượng trở ra, hỏi:
“Anh ăn
bát bún thang nghe. Nước ngọt lắm”.
Chàng lừng
khừng giây lát mới nói:
“Thôi”.
“Thế để
bụng đói vậy sao?”.
“Ăn hôm
qua rồi”.
Phượng
nắm tay chàng kéo lên:
“Nói cứ
như đùa. Anh không ăn không cho anh ở lại”.
Hoàng
cười thầm. Phụ nữ thương họ có lối ghì giữ kiểu tài tình như vậy.
Ngồi
vào bàn ăn, chàng thành thật:
“Ăn
xong anh về”.
Phượng
vừa đặt bát bún nóng trước mặt chàng, vừa mỉm cười:
“Khi
nãy anh hỏi gì nhỉ?”.
“Hỏi
gì?”.
“Cái gì
cô đơn đó”.
“À,
hai…”.
“Em nhớ,
giờ trả lời nghe: thành khối nước đá!”.
***
Hoàng dừng
xe bên công viên, tắt máy ngồi lặng giây lâu. Dưới trăng, những cây khuyển mộc
biểu tượng của tiểu bang như đang âm thầm rạo rực nở. Phượng bảo nàng thích loại
hoa bốn cánh có bốn màu đỏ, hồng, trắng và mỡ gà này. Nó bền, phô nhiều sức sống.
Nàng có cho chàng xem một quyển sổ tay. Sổ chẳng chép gì ngoài bốn đoá hoa ép
cho từng năm.
“Thấy
không”. Nàng nói. “Bốn mươi đoá là mười năm em sống chốn này”.
Chàng hỏi:
“Năm
nay sao?”.
Nàng cười
buồn:
“Năm
nào cũng thế, đợi hôm lòng hớn hở nhất em mới ngắt hoa ép vào trang giấy. Năm
nay hoa đã nở cả tuần”.
Xe chạy
chậm qua khu nghĩa trang. Những cánh hoa tàn dần trong đầu Hoàng, thay vào là
hiển hiện khuôn mặt lắm ưu tư, lắm hoài vọng của người bạn mới qua đời. Tai
chàng còn thoảng câu nói, “Mình dạy thêm ba năm nữa sẽ hưu non vài năm. Hy vọng
lúc ấy thay đổi, mỗi năm mình về dạy lũ trẻ bên nhà sáu tháng, dạy chùa, trở lại
bên này sáu tháng, làm lai rai kiếm tiền. Còn lắm chuyện phải làm; có làm mới
mong thoát cái ghê sợ của đời lưu dân cứ thao thức bởi ý tưởng bị xé đôi, và
ghê sợ hơn nữa mỗi nửa người ấy lại bị đòi hỏi phải sống trọn vẹn như một con
người. Nhưng này, cạnh tớ sẽ có cậu đấy chứ?”. Chàng hơi nghiêng đầu như trách
nhỏ một người bên cạnh, “Bạn nhảm, tôi bên đó với bạn mười lăm năm bạn bền bỉ
gieo hoài vọng, tôi vừa dời sang đây thì bạn bỏ đi. Bạn chơi khó tôi quá!”.
Lại có
tiếng còi tàu khi xe Hoàng chạy qua cánh rừng. Tiếng còi vang dội cách hung hãn
không ngờ. Chàng thốt hoảng sợ chẳng biết chuyến xe sẽ từ hướng nào lao tới, và
cũng không biết mình đang đâu, không biết tiến thối thế nào. Rồi chuyến xe rầm
rập lướt qua mặt chàng không xa. Nó như con quái vật đen dài bất tận, điên
khùng lao dưới đêm trăng từ một nơi không rõ đến một chỗ không biết. Chàng thấy
bóng người tài công đứng bất động như một kẻ chỉ trừng trừng ngó về phía trước.
Những ô cửa sáng đèn soi rõ các toa xe không người. Chàng tự hỏi sao giờ này lại
có chuyến xe kỳ lạ đến vậy. Chàng mở hé kính xe. Một hương thơm ngây ngất lãng
đãng tràn vào – thứ hương thơm của hoa cam hoa chanh tháng này thường nở sau vườn
nhà bạn chàng cách đây gần hai ngàn dặm, và chàng đã biết chắc nó không hề có ở
chốn này.
Ngọn
đèn hiệu của toa sau cùng đã tắt ngấm trong rừng sâu. Hoàng nhìn theo, vuốt
trán; trong hơi lạnh của đêm mà chàng xuất hạn đầm đìa. Đó là lần đầu, chàng nhớ
ra, sau nhiều chục năm rời bỏ tuổi thơ chàng bắt gặp lại một cậu bé yếu đuối
run rẩy; cậu ta đang mang mối kinh sợ mơ hồ nhưng không thể chịu đựng nếu không
có một người thứ hai chia sẻ.
Xe đem
Hoàng trở về lối cũ.
***
Chỉ vầng
trăng nghe rõ những gì ở hai kẻ thức khuya lấy chuyện lòng đem kể. Và chỉ những
đốm sao hiểu được những tản mác giữa họ đôi khi xảy ra từ những mâu thuẫn sâu
kín vốn có trong bản chất. Nhưng một tâm hồn kinh mang và một tấm lòng nhân hậu
tự nó có sức hút lẫn nhau, dẫu hai đối tượng có là thế nào.
Sau
cùng Hoàng khẽ thở dài:
“Cứ làm
lại cuộc đời, nhúm lại nhiệt huyết, gây lại hy vọng. Thật là dễ sợ!”.
“Em hiểu. Đời người có thể gỡ gạc nhiều thứ, trừ ngày
xanh. Nhưng Hoàng ạ, nghe dại em đi, cứ nghĩ mình vừa thoát sang đây hôm qua,
tuần qua, mình sẽ thấy mình đầy đủ không thiếu thứ gì, kể cả sự hăm hở làm lại”.
“Phượng có phúc”.
“Chết, anh không có ý vơ sự bạc phúc vào mình đấy chứ? Nào, cho em nói thêm.
Nhớ lại những năm trước coi, hồi mới sang còn lóc cóc đi học, mỗi sáng thức dậy
trong ác mộng còn vây bủa, tự nhiên mình nảy được một lẽ sống và lúc đó mình đã
hớn hở thừa nhận ngay nó là một thắng lợi đáng kể, phải không?”.
“Xưa
khác, giờ khác”.
“Thời
gian không khác, chỉ mình tự đổi khác”.
“Thôi,
khuya lắm rồi, anh về đây”.
Có tiếng
cười thoảng nhẹ, rồi giọng Phượng nữa giễu cợt, nửa khiêu khích:
“Không
có chiến thắng cho kẻ bỏ cuộc đâu nhá. Anh sẽ về nếu muốn, nhưng phải cho em
nói hết ý em chứ”.
Nói rồi
Phượng thản nhiên duỗi hai chân gác trên chiếc ghế trống, khoan khoái như kẻ vừa
vượt một con đường dài. Nhưng chỉ thoáng cái nàng lại nghĩ đến chàng. Chàng như
một thứ thuỷ tinh trong suốt dễ vỡ. Nhưng chàng lại cứng đầu. Dẫu sao nàng yên
tâm vì chính đó lại là một phần của sự lôi cuốn ở chàng. Làm sao để thuyết phục
chàng cuối cùng quý nhất chỉ có sự sống, sống vui. Làm sao để chàng tin rằng
người bạn chàng đã qua đời trong hy vọng, và sự tuyệt vọng chỉ là ánh mắt lệch
lạc nhìn theo của người còn sống. Chàng đã đứng lên rồi. Chàng dỗi, hay chàng cần
thêm một đêm tĩnh lặng để suy nghĩ, để quyết định về một hướng mới? Thốt nhiên Phượng
cũng đứng lên theo, nói như reo vào vai chàng bằng niềm hoan lạc thật lòng:
“Đứng
chỗ này thấy trăng đẹp quá anh ơi!”.
“Ừ”.
“Mà phải
đứng ngay chỗ mình cơ, anh đồng ý không?”.
“Đồng ý
gì?”.
“Đứng
chỗ mình mới thấy đáng yêu nhất chỉ hôm nay, vì hôm qua trăng chưa tròn và ngày
mai trăng sẽ khuyết”.
Phải
lâu lắm Hoàng mới quay lại. Khuất trăng mặt chàng tối đi nhưng nụ cười lại nở
sáng như một đoá khuyển mộc trắng. Cơn gió lạnh cuối mùa từ khu rừng xa bò hết
con đường xốc tới. Chàng nhẹ nắm tay nàng, và rất mau quên đi sự chừng mực
cố hữu, chàng xoa xiết nó như kẻ mới tình cờ vớ được một nỗi vui.
Giọng
nhỏ mà ấm, Hoàng bảo:
“Vào thôi, mai Phượng ngắt hoa là vừa”.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét