HỒI 77.
Trong lòng thù ghét, ngoài mặt làm
lành
Tây Môn Khánh sợ Nguyệt nương không chịu để Nhiệm Y quan coi mạch, định xuống để khuyên lơn, nhưng tới nơi đã thấy Nguyệt nương ăn mặc sang trọng trang điểm lộng lẫy ngồi chờ thì mừng lắm, vội trở ra mời Nhiệm Y quan xuống. Nhiệm Y quan vừa bước vào, Nguyệt nương đã đứng dậy thi lễ. Nhiệm Y quan lật đật vái chào cung kính. Nguyệt nương ngồi xuống, mời Nhiệm Y quan ngồi vào ghế đối diện, Cầm Đồng đem một cái gối nhỏ để trên bàn. Nguyệt nương từ từ vén tay áo, để lộ cổ tay trắng ngần khoan thai đặt tay lên gối cho Nhiệm Y quan bắt mạch. Bắt mạch cả hai tay xong, Nguyệt nương đứng dậy vái chào Nhiệm Y quan, hai a hoàn chạy tới đưa vào phòng trong.
Cầm Đồng đem trà ra, Nhiệm Y quan uống
trà, nói với Tây Môn Khánh:
– Lệnh phu nhân bẩm sinh khí huyết
không được sung mãn, nên lúc thai nghén khí huyết càng thêm bất điều, dễ sinh
giận dữ. Hỏa trong gan lại vượng nên đầu nhức, mắt mở, tìm bị trở ngại trì trệ
nên lòng hay sầu muộn, lại vì huyết thiếu mà khí đa nên tứ chi thường bải hoải.
Nguyệt nương sai Cầm Đồng ra nói:
– Đại nương tôi hiện đang hơi nhức đầu,
bụng dưới và lưng hơi đau, ăn uống chẳng thấy ngon.
Nhiệm Y quan nói với Tây Môn Khánh:
– Thưa điều đó thì tôi đã biết, bây giờ
nói vậy lại càng rõ hơn.
Tây Môn Khánh nói:
– Chẳng nói giấu gì tiên sinh, tiện nội
đang thai nghén, lại vừa gặp chuyện buồn giận nên mới sinh ra như vậy, xin tiên
sinh liệu gia giảm mà tận tình điều trị cho.
Nhiệm Y quan nói:
– Đại nhân không phải nhọc công dặn
dò, vãn sinh đâu dám không tận tâm tận lực. Vãn sinh sẽ làm thuốc tễ an thai hạ
khí, trừ đau nhức mệt mỏi và bồi bổ khí huyết, tự nhiên lệnh phu nhân sẽ khỏe
khoắn muốn ăn.
Tây Môn Khánh dặn thêm:
– Cần nhất là xin tiên sinh hết lòng
lo sao cho cái bào thai được yên.
Nhiệm Y quan đáp:
– Vãn sinh đã hiểu, xin đại nhân cứ
yên lòng, cần nhất là an thai điều khí.
Tây Môn Khánh lại nói:
– Đệ tam phòng của chúng tôi hôm kia bị
nôn ọe và đau bụng, tiện đây cũng xin tiên sinh cho thuốc.
Nhiệm Y quan đáp:
– Thưa vâng, vãn sinh sẽ cho đem thuốc
lại.
Nói xong đứng dậy cáo từ. Tây Môn
Khánh tiễn ra, lúc đi ngang đại sảnh, Nhiệm Y quan thấy gia nhân ra vào rộn rịp,
lại có đoàn hát đang dựng rạp, các ca công đang chuẩn bị nhạc khí, bèn hỏi:
– Quý phủ hôm nay có việc vui mừng gì
vậy?
Tây Môn Khánh đáp:
– Hôm nay Tống Ngự sử mượn nơi đây để
bày tiệc khoản đãi Hầu Tuần phủ, nhân dịp Tuần phủ thăng chức về kinh.
Nhiệm Y quan nghe xong trong lòng càng
thêm kính sợ Tây Môn Khánh. Tới ngoài, Nhiệm Y quan mấy lần khom mình vái chào
Tây Môn Khánh rồi mới lên ngựa mà về.
Tây Môn Khánh trở vào, sai lấy một lạng
bạc và năm vuông lụa, bảo Cầm Đồng đem tới cho Nhiệm Y quan rồi đợi lấy thuốc
mang về.
Nhiệm Y quan về rồi, Kiều Nhi và Ngọc
Lâu lại vào ngồi trò chuyện với Nguyệt nương. Ngọc Lâu bảo:
– Đó, nếu Đại nương không chịu cho người
ta coi mạch thì làm sao người ta có thể biết được tâm bệnh của Đại nương mà cho
thuốc.
Nguyệt nương nói:
– Tôi đâu muốn ra làm gì, chẳng qua là
gia gia quá lo lắng cho tôi, lại năn nỉ hết lời, tôi không ra sao được. Vả lại
các muội muội cứ lôi tôi ra nên tôi phải ra. Chứ nếu không, thử đợi mười năm
xem tôi có chịu ra không. Thà tôi chết đi lại được yên tĩnh. Tôi mà chết là người
ta được đem lên làm chính thất ngay chứ đừng nói.
Ngọc Lâu bảo:
– Thôi, tôi xin Đại nương, buồn giận
mãi làm gì, mà việc gì phải nói những lời như vậy. Không phải tôi nói xấu người
khác, nhưng Ngũ nương quả là người chẳng biết điều chút nào, ăn nói hành động
hàm hồ quá lắm. Người như thế ai chẳng biết, Đại nương giận làm gì cho mệt.
Nguyệt nương bảo:
– Nếu Ngũ nương chỉ không biết điều
như lời Tam muội nói thì đã khá, đằng này tôi sợ tâm địa Ngũ nương chẳng phải vừa,
chỉ chuyên nghĩ chuyện làm hại người khác mà thôi.
Ngọc Lâu nói:
– Đại nương là người chủ trong nhà,
cai quản chúng tôi, thiết tưởng Đại nương cũng nên rộng lượng một chút cho Ngũ
nương được nhờ, nếu đại nương chặt chẽ quá thì Ngũ nương biết làm sao. Người ta
thường nói, một người quân tử dung được mười kẻ tiểu nhân, xin Đại nương nghĩ lại.
Nguyệt nương bảo:
– Tôi đâu phải là chủ trong nhà, người
ta chỉ cần biết đến gia gia mà thôi, chứ đâu cần biết đến tôi.
Ngọc Lâu nói:
– Làm gì có chuyện đó, Đại nương thấy
không, Đại nương không khỏe trong người nên gia gia không dám xuống phòng Ngũ
nương đó.
Nguyệt nương bảo:
– Sao lại không xuống? Không xuống thì
người ta lấy dây cột vào cổ gia gia mà lôi xuống ấy chứ. Vả lại gia gia thương
yêu ai thì cứ đến với người đó, tôi nào dám ngăn cảm, ngăn cản lại mang tiếng
này nọ lôi thôi.
Ngọc Lâu nói:
– Đại nương cứ nghĩ quá đi như vậy nên
mới buồn giận chứ làm gì có chuyện đó. Thôi, bây giờ Đại nương đừng giận nữa, để
tôi gọi Ngũ nương tới đây lạy tạ lỗi Đại nương.
Đại cữu mẫu bước vào, nghe Ngọc Lâu
nói vậy, cũng bảo Nguyệt nương:
– Phải đấy, hai người nên làm lành với
nhau đi là hơn. Nếu không thì sẽ đưa quan nhân vào chỗ khó xử. Quan nhân có muốn
đến với Ngũ nương thì sợ cô nương buồn giận, mà không đến thì Ngũ nương lại giận
quan nhân mà giận cả cô nương nữa, như thế rồi cứ xa cách thêm ra, trong nhà mất
vui đi.
Ngọc Lâu nói tiếp:
– Nhân có đai cữu mẫu ở đây, Đại nương
cũng nên tha thứ cho Ngũ nương để đại cữu mẫu được vui. Hôm nay nhà có đại tiệc,
tôi phải đứng ra lo việc, đáng lẽ Ngũ nương phải vào đây giúp đỡ tôi, đằng này
cứ nằm trong phòng, tôi cũng không vừa lòng chút nào cả. Kêu Ngũ nương vào đây
xin lỗi Đại nương rồi phụ tôi lo việc chứ. Đại cữu mẫu nghĩ vậy có đúng không?
Ngô Đại cữu mẫu đáp:
– Tam nương nói đúng lắm.
Đoạn quay sang Nguyệt nương:
– Cô nương à, Tam cô nương đã nói vậy
thì cô nương cũng nên nghĩ lại, để cho quan nhân đỡ phần khó xử.
Nguyệt nương không nói gì, Ngọc Lâu đứng
dậy định bước ra thì Nguyệt nương bảo:
– Tam nương đừng gọi nó, nó muốn lại
đây thì lại, không việc gì phải mời gọi như vậy.
Ngọc Lâu đứng lại đáp:
– Để tự nhiên thì Ngũ nương đâu dám lại,
phải gọi chứ.
Đoạn nói đùa:
– Tôi gọi mà Ngũ nương không chịu lại
thì tôi lấy dây cột cổ lôi lại đây ấy chứ.
Nói xong xuống phòng Kim Liên. Tới nơi
thấy Kim Liên đang ngồi thừ người trên tràng kỷ, đầu tóc không chải, mặt mũi
xanh tái, bèn bảo:
– Ngũ thư thư à, sao không chải đầu
trang điểm đàng hoàng, hôm nay nhà có đại tiệc, bận rộn biết bao mà chẳng thấy
thư thư vào giúp một tay, cứ ngồi giận dỗi mãi hay sao. Hồi nãy chúng tôi có
khuyên can, Đại nương cũng nguôi giận rồi, bây giờ thì thư thư cũng chẳng nên
giận nữa, mà nên vào lạy tạ lỗi Đại nương thì hơn, mình là người dưới mà, lời
nói lại chẳng mất tiền mua, sao không làm cho êm ấm cửa nhà. Bây giờ thư thư giận
thì định giận đến bao giờ, chi bằng bây giờ vào xin lỗi một câu, bao nhiêu chuyện
cũ bỏ qua có phải là tốt hơn không. Nếu không thì thư thư chỉ làm cho gia gia
khó xử thêm mà thôi, gia gia dù có muốn xuống với thư thư cũng không dám vì sợ
Đại nương buồn giận. Thôi thì chỗ chị em trong nhà, cái gì qua đi thì thôi.
Kim Liên nói:
– Thôi thôi, tôi đâu dám làm chị em với
người tạ. Người ta là con nhà danh giá, cưới xin linh đình, trở thành vợ cái
con cột trong nhà, còn tôi là phận nghèo hèn, hư thân trắc nết, theo gia gia về
nhà này, làm sao chị em với người ta được.
Ngọc Lâu bảo:
– Sao lại nói vậy, thư thư cũng như
tôi, tuy là phận lẽ mọn nhưng cũng là vợ chứ là gì, tuy không cưới xin linh
đình, nhưng cũng mai mối đàng hoàng chứ có ai theo gia gia về nhà này đâu. Tuy
nhiên tôi cũng xin khuyên là ở đâu cũng vậy, còn có người này người kia, từ nay
thư thư nói năng hành động gì cũng phải nên đắn đo sau trước, nhìn dưới nhìn
trên để tránh những chuyện đáng tiếc. Dầu sao thì thư thư cũng có lỗi, có mặt đại
cữu mẫu và ba vị sư phụ mà thư thư ăn nói chẳng giữ gìn, khiến cho họ cười chê,
trách gì Đại nương không giận. Chuyện này không dàn xếp cho êm đẹp, chẳng lẽ cứ
thế này mãi sao. Thôi, thư thư chải đầu trang điểm đi, rồi chúng mình cùng vào
thượng phòng.
Kim Liên im lặng một lúc, suy nghĩ về
lời Ngọc Lâu rồi nén giận, bước tới trước gương chải đầu trang điểm, rồi thay
áo, cùng Ngọc Lâu vào thượng phòng.
Ngọc Lâu bước vào, vén mành nói:
– Đại nương thấy không, tôi nói là thế
nào Ngũ nương cũng lại mà.
Rồi quay lại cười bảo Kim Liên:
– Không vào lạy tạ lỗi với Đại nương
mau đi.
Đoạn bước vào, đứng qua một bên, bắt
chước giọng bà già, nói đùa với Nguyệt nương:
– Thưa thân gia, cháu nó còn trẻ người
non dạ chưa hiểu gì cả, nên mới dám cả gan xúc phạm tới thân gia, xin thân gia
nể mặt tôi mà tha cho cháu lần này. Lần sau cháu còn tái phạm khiến thân gia buồn
phiền, thì lúc đó tùy thân gia đánh đập chửi mắng, tôi không dám xin cho cháu nữa.
Mọi người cười ầm cả lên, Kim Liên ngượng
ngùng bước tới lạy Nguyệt nương bốn lạy, rồi đuổi đánh Ngọc Lâu mà bảo:
– Đồ quỷ, cái mặt như vậy mà đòi làm mẹ
tôi sao?
Mọi người lại cười, Nguyệt nương cũng
không nín cười được. Ngọc Lâu nói đùa với Kim Liên:
– Con nhà bất hiếu, ngươi thấy bà chủ
đây khoan hồng cho ngươi thì ngươi lên mặt mắng cả mẹ ngươi hay sao.
Đại cữu mẫu nói:
– Hai chị em đùa giỡn khiến cho cô
nương chúng tôi đây cũng được vui vẻ, thảo nào người ta vẫn nói, mẫu đơn tuy đẹp
còn nhờ lá xanh.
Nguyệt nương bảo:
– Nhưng từ nãy tới giờ người ta có nói
gì với tôi đâu.
Kim Liên vội nói:
– Đại nương cao cả như trời, tôi thấp
hèn như đất, Đại nương mở lượng bao dung cho tôi, tôi nguyện ghi khắc trong
lòng.
Ngọc Lâu đập vào vai Kim Liên:
– Thôi, vậy là được rồi, bây giờ thì
phải giúp tôi lo việc chứ, đứng đó mà nói hay sao?
Kim Liên vội cùng Ngọc Lâu xếp đặt mọi
việc cho bữa tiệc.
Lát sau Cầm Đồng đem thuốc về, lại
trình cả thiếp của Nhiệm Y quan cho chủ. Tây Môn Khánh sai đem ngay xuống cho
Nguyệt nương.
Nguyệt nương gọi Ngọc Lâu bảo:
– Có cả thuốc của Tam nương đây này.
Ngọc Lâu bước lại nói:
– À, hôm nọ ở nhà Ứng nhị gia về, tôi
nôn ọe, và đau bụng nên gia gia mới bảo Nhiệm Y quan làm thuốc cho đấy.
Nguyệt nương bảo:
– Có lẽ hôm nọ Tam nương bị lạnh, thuốc
này chắc là thuốc tiêu hàn đấy.
Nói xong đưa thuốc cho Ngọc Lâu. Ngọc
Lâu nhận thuốc, sai a hoàn cất thuốc đi, rồi tiếp tục cùng Kim Liên lo việc.
Trong khi đó, Tống Ngự sử tới, Tây Môn
Khánh mời vào thư phòng uống trà nói chuyện. Tống Ngự sử cảm tạ về cái đỉnh quý
rồi hỏi:
– Dám xin tiên sinh cho biết giá cả.
Tây Môn Khánh nói:
– Đem đến còn sợ đại nhân không vừa
lòng, đâu dám nói giá.
Tống Ngự sử nói:
– Nếu vậy thì tôi biết lấy gì cảm tạ
tiên sinh.
Nói xong đứng dậy vái tạ. Tây Môn
Khánh cũng đứng dậy đáp lễ. Hai người ngồi xuống, nói sang chuyện qua đám quan
lại địa phương. Tây Môn Khánh nói:
– Theo chỗ vãn sinh được biết thì Hồ
Tuần phủ có tài có đức, được dân gian ngưỡng vọng, Lý Tri huyện là người mãn cán,
dân cũng được nhờ, còn các vị khác thì vãn sinh không được rõ cho lắm.
Tống Ngự sử hỏi:
– Thế còn Chu Tổng binh ở phủ Thủ Bị
là người thế nào?
Tây Môn Khánh đáp:
– Chu Tổng binh là người lão thành lịch
lãm, nhưng theo vãn sinh thì chưa bằng Kinh Đô giám, tuổi trẻ mà xuất thân võ cử,
thao lược trí dũng kiêm toàn, chẳng hay đại nhân có thấy như vậy chăng?
Tống Ngự sử đáp:
– Vãn sinh cũng nghe người ta ca tụng
Kính Trung.
Tây Môn Khánh nhân dịp nói ngay:
– Kinh Đô giám với vãn sinh cũng là chỗ
tương giao, hôm qua tới đây có đưa cho vãn sinh tấm thiếp, nhờ đại nhân để mắt
cho.
Tống Ngự sử nói:
– Nếu vậy thì Kinh Đô giám cũng đáng
được nâng đỡ. Tiên sinh còn thấy người nào khác nữa?
Tây Môn Khánh đáp:
– Chẳng giấu gì đại nhân, vãn sinh có
người anh vợ họ Ngô, hiện là Chánh Thiên hộ, vừa rồi có công lo tu bổ và xây dựng
kho đụn đúng hạn, kết quả rất tốt đẹp, xứng đáng được thăng chỉ huy, đại nhân để
tâm cất nhắc cho thì vãn sinh đội ơn lắm.
Tống Ngự sử nói:
– Đã là thân thích của tiên sinh thì
vãn sinh sẽ hết lòng, chẳng những được thăng chức mà ngay bây giờ vãn sinh có
thể đề cử cho làm chức Kiểm sự được.
Tây Môn Khánh đứng dậy vái tạ, rồi lấy
thiếp của Ngô Đại cữu và Kinh Đô giám, hai tay đưa cho Tống Ngự sử. Tống Ngự sử
xem xong, đưa cho thư lại cất đi rồi dặn:
– Ngày mai nhớ nhắc ta, để ta làm bản
tấu trình về triều.
Viên thư lại cất thiếp đi. Tây Môn
Khánh sai Đại A lấy ba tiền, ngầm dúi cho viên thư lại, dặn nhớ nhắc giùm.
Hai người đang nói chuyện thì nghe bên
ngoài tiếng hò hét dẹp đường rồi tiếng ngựa hí, sau đó gia nhân vào thưa:
– Các quan đã tới.
Tây Môn Khánh bước ra tiếp đón. Tống
Ngự sử lững thững ra sau. Các quan theo thứ tự lớn nhỏ mà thi lễ. Tây Môn Khánh
dẫn Tống Ngự sử và các quan tới coi phòng tiệc. Tống Ngự sử thấy bàn ghế chỉnh
tề, bát đĩa toàn đồ quý, khung cảnh xung quanh trang hoàng rực rỡ thì vui lắm,
cảm tạ Tây Môn Khánh hết lời rồi nói:
– Thật là tốn kém cho đại nhân quá, chỗ
chúng tôi đóng góp thật chẳng thấm vào đâu, thôi thì đại nhân vì tôi mà lo cho,
các quan đây không đóng góp thêm nữa đâu.
Tây Môn Khánh cười:
– Có thiếu chút ít thì vãn sinh xin bù
thêm, làm gì có chuyện quý quan phải góp thêm nữa.
Nói xong mời mọi người ngồi. Các quan
theo thứ tự lớn nhỏ mà ngồi. Tống Ngự sử thấy các quan đủ mặt thì sai người đi
mời Hầu Tuần phủ. Lát sau, một quân hầu phi ngựa tới trước báo:
– Hầu lão gia đã tới.
Tây Môn Khánh cho dàn nhạc tấu nhạc
vang lừng. Các quan kéo nhau ra tận cổng ngoài nghênh tiếp. Tống Ngự sử thì đứng
đợi ở cổng trong.
Ngôi kiệu bốn người khiêng hạ xuống tại
cổng ngoài. Hầu Tuần phủ mặc triều phục, đeo kim đái bước xuống. Các quan vái
chào rồi mời vào. Tới cổng trong, Tống Ngự sử bước ra vái chào và mời vào đại sảnh.
Tại đại sảnh, các quan theo thứ tự lớn
nhỏ bước tới làm lễ, sau cùng Tây Môn Khánh mới bước tới bái kiến. Hầu Tuần phủ
đã gặp Tây Môn Khánh trong một bữa tiệc tại nhà Lưu Thái giám nên nhớ mặt, chào
hỏi thân mật lắm.
Tống Ngự sử mời Hầu Tuần phủ cởi áo
ngoài rồi ngồi vào bàn. Các quan ai ngồi chỗ ấy. Gia nhân đem đồ ăn và rượu ra.
Tống Ngự sử thân rót rượu mời Hầu Tuần phủ. Dàn nhạc hòa tấu vang lừng. Bữa tiệc
bắt đầu, dàn nhạc tấu vài khúc thì đến một đám vũ công trình diễn, tiếp đó là
phường hát phô tài. Không khí thật muôn phần tưng bừng vui vẻ.
Tới quá trưa thì Hầu Tuần phủ sai tả hữu
lấy năm lạng bạc ra chia thưởng cho nhà bếp, gia nhân hầu tiệc và các ca công
vũ nữ cùng phường hát, rồi mặc áo đứng dậy cáo từ. Các quan tiễn ra đến cổng
ngoài, Hầu Tuần phủ lên kiệu, tiền hô hậu ủng mà về.
Tống Ngự sử trở vào cảm tạ Tây Môn
Khánh rồi cùng các quan cáo từ. Tây Môn Khánh tiễn khách xong, thưởng tiền cho
các ca công, vũ nữ và phường hát rồi cho về.
Nhân thấy trời còn sớm, bèn giữ lại mấy
ca công, rồi sai dọn tiệc mới, cho mời Ngô Đại cữu, Ứng Bá Tước, Ôn Tú tài, các
quản lý phó, Cam, Bôn Tứ và Kính Tế. Trong lúc chờ đợi, Tây Môn Khánh bảo ca
công đàn hát, lại sai bẻ mấy cành mai lớn đang nở đẹp, vào cắm tại lục bình, rồi
vừa nghe hát, vừa ngắm mai uống rượu.
Lát sau mọi người lần lượt tới đông đủ.
Bá Tước vái chào Tây Môn Khánh rồi nói:
– Hôm nọ các tẩu tẩu tới đông đủ là
hân hạnh cho tôi lắm rồi, đại ca lại còn cho nhiều thứ quá, thật muôn vàn cảm tạ
đại ca.
Tây Môn Khánh cười:
– Đồ quỷ sứ, hôm đó núp trong cửa sổ
nhìn trộm các nương nương phải không?
Bá Tước kêu lên:
– Trời ơi, làm gì có chuyện đó, đại ca
đừng có nghe lời nói láo của đứa nào đó. À, thôi tôi nhớ ra rồi, không ai khác
hơn là thằng Vương Kinh, nó ghét tôi nên bịa chuyện hại tôi đây, nó dám ăn
không nói có như thế bao giờ không. Để tôi lóc thịt nó ra mới được.
Mọi người uống trà, chờ gia nhân bày
tiệc. Ngô Đại cữu muốn vào thăm Nguyệt nương. Tây Môn Khánh dẫn anh vợ vào. Tây
Môn Khánh nói:
– Hồi trưa tôi có nói với Tống Ngự sử
rồi. Ngự sử xem thiếp của Đại cữu rồi giao cho thư lại, dặn là ngày mai nhắc để
làm tờ tấu trình về triều. Tôi có cho viên thư lại ba tiền để nó lo cho Đại cữu.
Tống Ngự sử hứa là ngày mai Đại cữu sẽ có tin mừng thăng quan tiến chức. Tôi
cũng nói giùm luôn cho Kinh Đô giám nữa.
Ngô Đại cữu nghe xong mừng lắm, vái tạ
Tây Môn Khánh rồi nói:
– Thật là khiến dượng phải phí tâm
quá.
Tây Môn Khánh nói thêm:
– Tôi cũng nói Đại cữu là anh vợ của
tôi.
Tống Ngự sử nghe xong bảo là sẽ hết
lòng.
Nói xong dẫn Ngô Đại cữu vào phòng
Nguyệt nương. Nguyệt nương đứng dậy vái chào anh. Đại cữu chào xong rồi bảo Ngô
Đại cữu mẫu:
– Nhà chẳng có ai mà bà cứ ở liền đây
mấy ngày, chẳng để mắt đến việc nhà gì cả.
Đại cữu mẫu đáp:
– Cô nương đây cứ giữ tôi đây này, có
cho về đâu, còn bảo là mồng ba mới cho tôi về đấy.
Ngô Đại cữu bảo:
– Nếu cô nương đây lưu giữ thì để ngày
mồng bốn về cũng được, mồng ba ngày xấu.
Thăm hỏi Nguyệt nương mấy câu, Ngô Đại
cữu cùng Tây Môn Khánh trở ra bàn tiệc, cùng mọi người ăn uống nghe đàn hát.
Tiệc đang vui thì Đại An vào thưa:
– Kiều thân gia sai Kiều Thông tới
thưa chuyện với gia gia.
Tây Môn Khánh bước ra ngoài thềm. Kiều
Thông chạy tới lạy chào rồi thưa:
– Gia gia tôi đã thưa chuyện với lão
gia rồi, nay y hẹn xin đem tới ba chục lạng, lại xin gửi thêm năm lạng để lão
gia thưởng cho thuộc cấp.
Tây Môn Khánh bảo:
– Ta nể lời gia gia ngươi nên mới nhận
ba chục lạng để lo việc, lại còn đưa thêm tiền này tiền nọ làm gì. Ngươi đem về
đi. Ngày mai ta nói chuyện với Hồ Phủ doãn, sẽ có tin cho gia gia ngươi.
Đoạn quay lại bảo Đại An:
– Mời nó vào trong đem rượu thịt khoản
đãi.
Nói xong trở vào bàn tiệc.
Bữa tiệc hôm đó kéo dài tới canh một mới
vãn. Tây Môn Khánh tiễn khách, sai gia nhân dọn dẹp rồi vào phòng Nguyệt nương.
Đại cữu mẫu thấy Tây Môn Khánh vào thì lánh sang phòng bên. Tây Môn Khánh hỏi vợ:
– Nàng thấy trong người khá hơn không?
Nguyệt nương tươi tỉnh đáp:
– Cũng khá.
Tây Môn Khánh nói:
– Hôm nay tôi đã nói giùm với Tống Ngự
sử cho Đại cữu rồi. Ngự sử hứa sẽ hết lòng, lại nói là sẽ để cử Đại cữu làm Kiểm
sự, như vậy là nay mai Đại cữu sẽ là quan Chỉ huy Kiểm sự đấy. Vừa rồi tôi cũng
đã nói với Đại cữu, Đại cữu mừng lắm. Có lẽ chỉ trong ít ngày nữa là có tin mừng.
Nguyệt nương bảo:
– Như vậy phải tốn kém bao nhiêu? Vài
trăm lạng chứ ít sao? Đại ca tôi làm gì có tiền?
Tây Môn Khánh cười:
– Ai lấy của Đại cữu đồng xu nào đâu.
Tôi nói với Tống Ngự sử, đó là anh vợ của tôi, Ngự sử nói là sẽ đặc biệt lưu
tâm, như vậy thì làm gì phải tiền bạc này nọ.
Nguyệt nương bảo:
– Nếu vậy thì tùy chàng lo giùm cho.
Tây Môn Khánh quay lại bảo Ngọc Tiêu:
– Đem thuốc lại đây để ta cho Đại
nương uống.
Nguyệt nương bảo:
– Chàng làm gì thì làm đi, để lát đi
ngủ tôi uống.
Tây Môn Khánh vừa định bước đi thì
Nguyệt nương gọi giật lại hỏi:
– Chàng định đi đâu vậy? Nếu chàng định
xuống phòng Ngũ nương thì để tôi nói chàng nghe, Ngũ nương đã tới lạy tạ xin lỗi
tôi rồi, bây giờ chỉ còn chàng phải xin lỗi người ta mà thôi.
Tây Môn Khánh nói:
– Tôi có xuống đó đâu.
Nguyệt nương bảo:
– Này đừng có che mắt tôi, chàng không
tới đó thì tới đâu bây giờ? Trước mặt Đại cữu mẫu nó dám bảo là tôi ngăn cản
chàng, không cho xuống với nó, vậy thì tôi không cho chàng tới với nó đó.
Tây Môn Khánh ôn tồn:
– Tôi đã nói là nàng đừng để ý tới con
dâm phụ đó làm gì.
Nguyệt nương bảo:
– Tôi không cho chàng tới với nó đêm
nay đâu. Đêm nay chàng phải tới với Kiều Nhi, rồi đêm mai chàng tới đâu tôi
không cần biết.
Tây Môn Khánh nghe vợ nói vậy, không
biết làm sao đành tới phòng Kiều Nhi.
Sáng sớm hôm sau, ngày mồng một tháng
mười hai, Tây Môn Khánh tới nha môn, cùng Hà Thiên hộ đăng đường làm việc. Tới
gần trưa thì về nhà, sai soạn rượu thịt và ba chục lạng bạc, Đại An đem tới Hồ
Phủ doãn trên phủ Đông Bình. Hồ Phủ doãn thâu nhận lễ vật và đưa hồi thiếp đem
về.
Trong khi đó, Tây Môn Khánh mời Từ
tiên sinh tới, nhờ lập đàn tạ ơn trời đất. Lễ xong, Từ tiên sinh ở lại ăn uống
một lát rồi về.
Lát sau Đại An về, đem theo thiếp của
Hồ Phủ doãn và ấn tín cho Kiều Đại hộ, ấn tín thấy ghi “Kiều Hồng, bản
phủ Nghĩa quan”. Tây Môn Khánh sai Đại An đem hồi thiếp của Hồ Phủ
doãn cùng ấn tín và một quả đựng rượu thịt lại cho Kiều Đại hộ. Lại sai gia
nhân đem rượu thịt tới biếu Ngô Đại cữu, Ôn Tú tài, Ứng Bá Tước, và Tạ Hy Đại,
cùng các quản lý. Mặt khác lại sai viết thiếp mời Chu Thủ bị, Kinh Đô giám,
Trương Đoàn luyện, Lưu Thái giám, Tiết Thái giám, Hà Thiên hộ, Hoa Thiên hộ,
Ngô Đại cữu, Kiều Đại hộ, Vương Tam và vài thân bằng quyến thuộc khác, ngày mồng
ba tới dự tiệc để cảm tạ về sự chúc mừng của họ trong mấy ngày vừa qua. Lại cho
gọi các nhạc công và bốn ca công tới đàn hát. Công việc lo tổ chức sắp xếp bữa
tiệc lúc trước, Tây Môn Khánh giao cho Ngọc Lâu, nhưng Ngọc Lâu trong người
không khỏe nên lại giao cho Kim Liên.
Chiều hôm đó Ngọc Lâu vào hỏi thăm
Nguyệt nương:
– Từ hôm qua tới nay, Đại nương uống
thuốc của Nhiệm Y quan, trong người thấy thế nào?
Nguyệt nương đáp:
– Quái lạ, ông ta tới nắm tay nắm chân
bắt mạch cho thuốc thế nào mà uống vào là hết đau ngay, bây giờ chẳng còn đau đớn
gì nữa.
Ngọc Lâu cười:
– Vậy mà Đại nương cứ sợ người ta nắm
tay nắm chân.
Ngô Đại cữu mẫu ngồi bên cạnh cũng phải
bật cười.
Lát sau Tây Môn Khánh đem bản tính
toán buổi tiệc tới hỏi ý kiến Nguyệt nương. Nguyệt nương bảo:
– Chàng đã tính thì việc gì còn phải hỏi
lại nữa. Bây giờ chọn người nào lo việc thì giao cho người đó là xong. Người
nào đứng ra lo thì người đó có ý kiến, hỏi tôi làm gì cho mất lòng mất bề ra.
Tây Môn Khánh bèn xuất ba chục lạng bạc
ra đưa cho Kim Liên để chi tiêu cho bữa tiệc.
Sắp đặt xong xuôi thì Kiều Đại hộ tới.
Tây Môn Khánh mời vào đại sảnh uống trà nói chuyện. Kiều Đại hộ được ấn tín thì
vui mừng lắm, cảm tạ Tây Môn Khánh hết lòng rồi đứng dậy vái tạ mà nói:
– Cũng nhờ thân gia phí tâm lo cho, thật
không biết lấy gì cảm tạ.
Tây Môn Khánh dặn:
– Mồng ba này thân gia nhớ tới sớm sớm
một chút nhé.
Kiều Đại hộ hân hoan:
– Hôm đó chắc là tôi mặc áo đội mũ đeo
đai được rồi phải không? Nhưng chắc là buồn cười lắm. Tôi sẽ tới hầu tiệc thân
gia.
Tây Môn Khánh mời Kiều Đại hộ uống trà
rồi quay lại dặn Cầm Đồng:
– Dọn tiệc rượu trong thư phòng cho
ta.
Đoạn bảo Kiều Đại hộ:
– Xin thỉnh thân gian vào thư phòng
tôi ngồi cho ấm.
Nói xong dẫn Kiều Đại hộ vào thư
phòng. Hai người vừa nói xong dẫn Kiều Đại hộ vào thư phòng. Hai người vừa ngồi
xuống thì Ứng Bá Tước đến, đem theo nhiều lễ vật. Vái chào hai người xong, Bá
Tước nói:
– Đây là lễ mừng đại ca.
Nói xong đưa tấm thiếp lên. Tây Môn
Khánh thấy trong thiếp ghi tên những người có lễ mừng, gồm Ngô Đạo quan, Ứng Bá
Tước, Tạ Hy Đại, Tôn Thiên Hóa, Chúc Thật Niệm, Thường Trĩ Tiết, Bạch Lãi
Quang, Lý Tam, Hoàng Tứ, Đỗ Tam. Tây Môn Khánh bảo gia nhân thâu nhận lễ vật rồi
nói:
– Còn bên này gồm Ngô Nhị cữu, Trầm di
phu, Nhiệm Y quan, Hoa Đại cữu, Ôn Tú tài và ba người quản lý thì để ngày mồng
bốn sẽ mời.
Đoạn quay lại bảo Cầm Đồng:
– Ngươi lấy ngựa chạy mời Ngô Đại cữu
tới đây với Kiều thân gia cho vui.
Lại hỏi:
– Ôn tiên sinh có bên đó không nhỉ?
Lai An đứng sau thưa:
– Ôn tiên sinh không có nhà, nghe nói
là đi thăm bạn.
Lát sau thì Ngô Đại cữu tới, Kính Tế
và mấy người nữa cũng đến. Tây Môn Khánh mời mọi người nhập tiệc. Qua vài tuần
rượu, Tây Môn Khánh nói:
– Kiều thân gia có việc vui mừng, hôm
nay đã lãnh ấn tín rồi, hôm nào chúng mình phải chuẩn bị lễ vật tới mừng mới được.
Kiều Đại hộ nói:
– Đâu dám để liệt vị phí tâm như thế.
Đang ăn uống thì sai nhân trên huyện
đem hai trăm cuốn lịch năm mới đến. Tây Môn Khánh thưởng tiền cho sai nhân rồi
bảo đem hồi thiếp về huyện.
Bá Tước bảo:
– Năm hết tết đến rồi mà tôi cũng chưa
biết mặt mũi cuốn lịch mới nó ra làm sao.
Tây Môn Khánh liền lấy ra năm mươi cuốn
lịch, chia tặng cho Ngô Đại cữu, Kiều Đại hộ và Ứng Bá Tước. Bá Tước cầm một cuốn
lên coi thì thấy niên hiệu năm tới được cải là Trùng Hoa nguyên niên, năm tới lại
nhuận tháng giêng.
Tới chiều thì Kiều Đại hộ cáo từ. Bữa
tiệc còn kéo dài tới tối, Tây Môn Khánh tiễn khách xong, trở lên đại sảnh dặn
gia nhân:
– Ngày mai, chuẩn bị ngựa để ta và Hà
Đại nhân ra ngoại thành tiễn Hầu lão gia. Lai An, Xuân Hồng, và bốn tên quân hầu
ngày mai theo kiệu Đại nương tới nhà Hạ lão gia.
Dặn dò xong, Tây Môn Khánh xuống phòng
Kim Liên.
Tối hôm đó, Kim Liên nghĩ rằng Tây Môn
Khánh không đến nên chẳng trang điểm, cứ nằm dài trên giường nghĩ ngợi vẩn vơ,
tóc rối không thèm chải, quần áo nhàu nát chẳng muốn thay, trời tối mà chẳng gọi
thắp đèn.
Tây Môn Khánh tới, thấy nhà cửa tối
om, bên trong yên lặng như tờ, cất tiếng gọi Xuân Mai cũng chẳng thấy thưa, bèn
bước vào phòng, trong ánh sáng lờ mờ, thấy Kim Liên nằm trên giường, lên tiếng gọi
cũng chẳng thấy trả lời. Tây Môn Khánh ngồi xuống giường, gọi Thu Cúc thắp đèn,
rồi lay Kim Liên mà bảo:
– Nàng làm sao vậy? Tôi hỏi mà cũng chẳng
trả lời hay sao?
Kim Liên vẫn không đáp, chỉ thấy nước
mắt tuôn chảy trên nét mặt đẹp thảm sầu. Tây Môn Khánh thấy vậy, rối loạn cả
tâm hồn, ôm lấy Kim Liên mà bảo:
– Thật chẳng ra làm sao cả, ngày thường
hai người có vẻ hợp nhau, quý mến nhau lắm cơ mà, sao lại xảy ra chuyện như vậy?
Kim Liên lau nước mắt rồi sụt sùi đáp:
– Ai trêu chọc gì người ta đâu, tự nhiên
người ta kiếm chuyện rồi chửi mắng tôi đủ điều, bảo là tôi quyến rũ chàng. Người
ta là vợ cái con cột, lấy chàng có cưới hỏi linh đình, chàng nên giữ chặt lấy
người ta là hơn, xuống đây với tôi làm gì để tôi mang tiếng là quyến rũ chồng
người ta. Người ta bảo là đêm nào tôi cũng giữ chàng, nhưng thử hỏi liền trong
mấy đêm nay, chàng có ở đây với tôi đâu. Người ta còn hạch hỏi tôi đủ điều, có
cái áo cừu mà cũng bắt bẻ là tôi không thưa với người ta một tiếng. Con a hoàn
của tôi làm lỗi thì đánh mắng nó, chứ sao lại kiếm cớ đó để gây chuyện với tôi.
Chàng là người chồng, chủ gia đình, có quyền định đoạt mọi việc, chàng để cho
người ta áp bức hành hạ tôi như thế hay sao? Vậy mà chàng thấy người ta giận
thì sợ hãi lo cuống cả lên, nào săn sóc nâng giấc, nào gọi lang y, nào hỏi han
đủ chuyện. Tôi dù có theo chàng vào đây thì cũng là vợ chàng, nhưng điệu này
thì tôi có chết trong nhà này, chắc cũng chẳng có ai ngó ngàng tới. Vậy mà như
chàng biết đó, tôi đã phải nhẫn nhục tới lạy lục tạ lỗi với người ta để trong
nhà được yên vui, mà chàng cũng đỡ khó xử.
Nói xong, nước mắt lại tuôn rơi lã
chã. Những giọt nước mắt long lanh như những hạt trân châu lăn dài trên gò má ửng
hồng như trái đào chín tới. Tây Môn Khánh chưa biết phải nói gì thì Kim Liên lại
gục vào lòng Tây Môn Khánh mà bật khóc lớn, khóc nức nở mãi không thôi. Tây Môn
Khánh nâng Kim Liên dậy mà khuyên:
– Thôi mà, mấy hôm nay tôi bận rộn nhiều
chuyện, hai người, người nào cũng phải nhịn một chút mới được, chứ tôi thì chẳng
biết ai phải ai trái, chẳng biết bênh ai bỏ ai bây giờ. Hôm qua tôi muốn xuống
thăm nàng thì Đại nương nói mỉa là tôi xuống xin lỗi nàng, rồi không cho tôi đi
mà bắt tôi phải đến với Kiều Nhi. Tuy đêm qua tôi nghỉ lại phòng Kiều Nhi nhưng
không lúc nào tôi không nghĩ tới nàng.
Kim Liên giận dỗi:
– Thôi đi, tôi đã hiểu rõ lòng chàng rồi,
chẳng qua trước mặt tôi thì chàng ăn nói giả dối vậy mà thôi, chứ còn chàng phải
để lòng mà thương yêu vợ cái con cột của chàng chứ. Người ta lại đang mang giọt
máu của chàng trong bụng thì chúng tôi đây phỏng nghĩa lý gì, làm sao dám sánh
với người ta.
Tây Môn Khánh bảo:
– Thôi mà, đừng nói bậy chứ.
Đang ôm ấp khuyên lơn thì Thu Cúc lù
lù đem trà ra, Tây Môn Khánh mắng:
– Đồ khỉ, ai gọi mày đem trà mà đem ra
vậy? Rõ thật nhanh nhẩu đoảng.
Đoạn hỏi:
– Xuân Mai đâu sao không thấy?
Kim Liên nói:
– Chàng hỏi đến nó làm gì, từ hôm ấy đến
nay buồn giận thành bệnh nằm trong nhà, ba bốn hôm nay chẳng ăn được miếng cơm
miếng cháo nào hết. Nó chỉ khóc đòi chết mà thôi, nó nói là Đại nương mắng chửi
nó thì nó nhục nhã lắm.
Tây Môn Khánh hỏi lại:
– Thật vậy sao?
Kim Liên đáp:
– Tôi nói dối chàng để làm gì, chàng
thử vào coi.
Tây Môn Khánh vội bước sang phòng nhỏ
bên cạnh thì thấy Xuân Mai đầu tóc rối bời, dung nhan tiều tụy, đang nằm ngủ
trên giường, bèn gọi:
– Sao không dậy mà cứ nằm vậy?
Gọi thêm ba bốn tiếng nữa cũng chẳng
thấy trả lời, Tây Môn Khánh ngồi xuống giường, xốc Xuân Mai dậy, để ngồi dựa
vào mình. Xuân Mai mở mắt nói:
– Xin gia gia buông tôi ra, tôi chỉ là
đứa ăn kẻ ở trong nhà, đáng gì cho gia gia bận tâm, gia gia làm vậy, chỉ thêm bẩn
tay mà thôi.
Tây Môn Khánh bảo:
– Con nhãi này, Đại nương nói vài câu mà ngươi cũng giận hay sao. Mấy hôm nay ngươi không ăn uống được gì phải không?
Xuân Mai đáp:
– Ăn uống được hay không thì gia gia hỏi
làm gì, kẻ ăn người ở trong nhà sống chết có đáng gì quan tâm. Tôi tuy là phận
tôi đòi, nhưng có làm điều gì thiệt hại cho nhà này đâu mà Đại nương chửi tôi
là con dâm phụ. Rồi tôi lại bị nương nương tôi đánh mắng nữa. Để rồi nay mai vợ
Hàn Đạo Quốc vác mặt tới đây, tôi sẽ chửi nó một trận cho mà xem. Chung quy
cũng chỉ vì nó giới thiệu con dâm phụ Thân Nhị thư tới đây mà thôi.
Tây Môn Khánh bảo:
– Có thêm Thân Nhị thư tới đây đàn hát
cũng tốt chứ sao, ai bảo ngươi kiếm chuyện với nó làm gì.
Xuân Mai cãi:
– Ai bảo nó không chịu hát? Khi không
tôi chửi mắng hay sao?
Tây Môn Khánh nói lảng:
– Ta tới đây mà ngươi không pha trà
cho ta uống hay sao? Tay con khốn Thu Cúc không sạch, ta không uống trà do nó
pha đâu.
Xuân Mai đáp:
– Gia gia không biết mấy ngày nay tôi
không ăn uống gì sao, bây giờ đứng cũng không đứng nổi, làm sao mà đi pha trà.
Tây Môn Khánh bảo:
– Con nhãi, ai bảo ngươi không chịu ăn
uống. Nhưng thôi, ta cũng chưa ăn cơm, để ta với ngươi cùng ăn cho vui.
Nói xong quay ra bảo Thu Cúc vào đem
cơm và đồ ăn dọn lên bàn. Lát sau cơm dọn chỉnh tề, Tây Môn Khánh và Kim Liên
ngồi kề vai mà ăn, Xuân Mai ngồi cạnh cùng ăn với chủ. Cơm nước xong, Kim Liên
muốn cho Tây Môn Khánh vui lòng, liền bảo Xuân Mai vào giường ngủ chung với
mình và Tây Môn Khánh.
Hôm sau, Tây Môn Khánh dậy sớm, mũ áo
chỉnh tề, đợi Hà Thiên hộ tới. Hai người ăn sáng xong, cùng nhau ra ngoại thành
tiễn Hầu Tuần phủ.
Ở nhà, Nguyệt nương sai đem lễ vật tới
nhà Hạ Đề hình trước, rồi ngồi kiệu tới sau. Bốn tên quân hầu đi trước dẹp đường,
Lai An và Xuân Hồng theo kiệu.
Tới gần trưa, Vương bà mở quán nước
ngày trước dẫn Hà Cửu tới cổng, thấy Đại An, vội gọi ra hỏi:
– Lão gia có nhà không?
Đại An ngạc nhiên:
– Kìa, Vương ma ma và Hà lão nhân, tới
đây có chuyện gì vậy? Lâu quá mới gặp.
Vương bà đáp:
– Không có chuyện thì đâu dám tới. Chẳng
nói giấu gì cậu, người em của lão Cửu đây có chút chuyện, lão không dám tới một
mình để cầu xin lão gia giúp đỡ nên phải nhờ tôi dẫn tới.
Đại An nói:
– Lão gia hôm nay ra ngoại thành tiễn
đưa Hầu lão gia chưa về, Đại nương tôi cũng vắng nhà. Ma ma và lão nhân chịu
khó ngồi đợi một chút, để tôi vào thưa với Ngũ nương.
Nói xong quay vào. Lát sau trở ra bảo:
– Ngũ nương mời ma ma vào chơi.
Vương bà nói:
– Xin cậu dẫn tôi vào, tôi sợ chó dữ lắm.
Đại An liền dẫn Vương bà vào, đi qua
hoa viên, tới phòng Kim Liên. Đại An vén mành, Vương bà bước vào, thấy Kim Liên
ngồi trên tràng kỷ, mặc áo đoạn bạch, vàng đeo ngọc giắt, vội sụp xuống lạy
chào. Kim Liên vội vàng bước tới nâng dậy bảo:
– Chết, sao ma ma lại làm thế, xin ma
ma miễn đi cho.
Nói xong mời ngồi. Vương bà khép nép
ngồi ghé vào đầu tràng kỷ đối diện, Kim Liên nói:
– Sao lâu lắm chẳng thấy ma ma lại
thăm tôi?
Vương bà đáp:
– Lúc nào thì tôi chẳng nhớ nương
nương, nhưng quả tình là không dám tới lui gần gũi. Chẳng hay nương nương đã có
ca nhi nào chưa?
Kim Liên đáp:
– Chưa, có được đã mừng. À, mà con
trai ma ma đã có gia đình chưa?
Vương bà đáp:
– Tôi cũng chưa lo được chuyện vợ con
gì cho nó cả. Nó ở Hoài An về nhà đã được hơn năm nay rồi, hiện buôn mì qua
ngày, cũng dư giả chút đỉnh. À, mà hôm nay, lão gia có nhà không?
Kim Liên đáp:
– Gia gia tôi hôm nay ra ngoại thành
tiễn đưa quan Tuần phủ chưa về, Đại nương tôi cũng vắng nhà, ma ma có chuyện gì
chăng?
Vương bà đáp:
– Hà Cửu có chút chuyện nhờ tôi đến
nói với lão gia. Chẳng hiểu em trai của lão ta có liên lạc với tụi trộm cướp
hay sao mà hiện bị bắt về phủ Đề hình, tính mệnh nằm trong tay lão gia. Người
em đó là Hà Thập, thật ra không liên can gì cả, chỉ xin lão gia xét cho mà
thương tình thả ra. Hà Thập được thả ra thì sẽ có lễ trọng để tạ ơn lão gia. Hiện
tôi có đem theo tấm thiếp đây.
Nói xong lấy tấm thiếp ra, hai tay đưa
cho Kim Liên. Kim Liên cầm xem rồi bảo:
– Được rồi, ma ma cứ để tấm thiếp này
lại đây, gia gia tôi về, tôi sẽ nói cho.
Vương bà nói:
– Hà Cửu có theo tôi tới đây, nhưng
đâu dám vào, hiện đang đứng chờ ngoài cổng, có gì ngày mai tôi bảo Hà Cửu tới
đây xin tin tức nhé.
Kim Liên gật đầu rồi bảo Thu Cúc đem
trà ra mời Vương bà. Vương bà uống trà rồi nói:
– Nương nương thật là có phúc lắm.
Kim Liên bĩu môi:
– Phúc gì, được yên là may rồi, hồi
này thì ngày nào cũng bực mình, chẳng có gì là êm đềm vui vẻ cả.
Vương bà ngạc nhiên:
– Sao nương nương lại nói vậy? Lão gia
giàu có nhất trong vùng, hiện làm quan, nương nương ở đây tiền của thiếu gì, kẻ
hầu người hạ sung sướng, sao bực mình.
Kim Liên bảo:
– Bề ngoài nhìn thì thấy như vậy đó,
nhưng chuyện vợ lớn vợ nhỏ làm sao tránh được, người ta thường bảo một cái bát
mà hai cái thìa cũng còn khó nữa là, vì vậy vui làm sao được.
Vương bà nói:
– Nương nương dạy thế chứ nương nương
là người thông minh, xử sự khéo léo, chuyện gì rồi cũng qua.
Nói thêm vài câu nữa, Vương bà đứng dậy
nói:
– Thôi, để ngày mai tôi bảo lão Cửu tới
đây xin tin tức nhé, bây giờ thì nương nương cho tôi về.
Kim Liên bảo:
– Ma ma ngồi chơi đã.
Vương bà đáp:
– Lão Cửu đang nóng lòng chờ tôi ở
ngoài, nương nương cho tôi về, bữa khác tôi sẽ xin tới hầu lâu hơn.
Nói xong vái chào bước ra. Tới cổng,
Vương bà cúi chào Đại An. Đại An bảo:
– Ma ma cứ về đi, gia gia về nhà, tôi
sẽ nhắc cho.
Hà Cửu cũng nói:
– Ngày mai tôi sẽ tới, xin cậu bẩm
giùm cho.
Nói xong cùng Vương bà ra về.
Tới chiều, Tây Môn Khánh từ ngoại
thành về, Đại An thưa chuyện Vương bà dẫn Hà Cửu tới nhờ cậy. Tây Môn Khánh xuống
phòng Kim Liên, coi thiếp, rồi trở lên đại sảnh, sai Vương Kinh cất đi. Đoạn
sai Kính Tế đưa thiếp mời thực khách dự bữa tiệc ngày mồng ba. Lại sai Cầm Đồng
đem ít quà và hai lạng bạc tới nhà Hà Đạo Quốc nhờ đưa lại cho Thân Nhị thư, dặn
là Nhị thư đừng buồn.
Cầm Đồng đem bạc và quà tới, Vương thị
mừng lắm, tươi cười tiếp nhận mà bảo:
– Nhị thư không dám buồn giận gì đâu,
ngươi về thưa lại với gia gia là Nhị thư chỉ buồn vì đã lỡ xúc phạm tới Xuân
Mai thư thư thôi.
Cầm Đồng gật đầu quay về.
Tối hôm đó Nguyệt nương về nhà, vào
trong chào Đại cữu mẫu rồi trở ra lạy chào Tây Môn Khánh, rồi nói:
– Hạ Đại nhân nương nương thấy tôi đến
thì mừng lắm. Hôm nay Hạ nương nương cũng mời một ít khách đàn bà tới chơi. Lại
có thư của Hạ Đại nhân ở kinh gửi về nữa. Hạ Đại nhân cũng viết thư cho chàng,
ngày mai gia nhân bên đó sẽ đem lại. Nghe đâu mà mồng sáu mồng bảy này là cả
nhà lên đường về kinh. Hạ nương nương cứ năn nỉ để tôi cho Bôn Tứ đưa gia đình
bên đó tới kinh giùm. Hôm nay thằng con rể lớn của Bôn Tứ có ra lạy chào tôi.
Nguyên là nó hầu tiệc, tôi thấy nó cứ thỉnh thoảng lấm lét nhìn tôi, nhưng tôi
không nhận ra nó. Mãi sau Hạ nương nương bảo: “Ngươi không lạy chào Tây Môn phu
nhân hay sao?”, nó mới dám tới lạy chào tôi, tôi thưởng cho bốn tiền. Thằng đó
mặt mũi coi cũng được đấy chứ. Hạ nương nương thấy vậy vui vẻ lắm.
Tây Môn Khánh nói:
– Thằng đó vậy mà có phúc, chứ như người
khác, thì ai chứa được nó, bây giờ phần tôi tớ mà được chủ thương thì còn gì bằng
nữa.
Nguyệt nương lườm chồng mà bảo:
– Có phải là chàng nói cạnh nói khoé
tôi không dung nổi gia nhân vì tôi đã dám mắng a hoàn cưng của chàng chứ gì? Vậy
mà cũng đòi nói.
Tây Môn Khánh cười, nói sang chuyện
khác:
– Để Bôn Tứ đưa gia đình Hạ Đại nhân về
kinh thì cửa tiệm của tôi bỏ cho ai đây?
Nguyệt nương bảo:
– Thì tạm đóng cửa ít hôm không được
sao.
Tây Môn Khánh bảo:
– Bây giờ mà đóng cửa thì cản trở việc
buôn bán lắm, năm hết tết đến, người ta mua bán sắm sửa nhiều, nhất là tơ lụa vải
vóc. Chuyện này để ngày mai tính.
Nguyệt nương vào phòng thay áo rồi
sang phòng bên trò chuyện với chị dâu. Lát sau lớn nhỏ trong nhà lần lượt tới lạy
chào.
Đêm đó Tây Môn Khánh đến với Tuyết
Nga.
Hôm sau, Tây Môn Khánh ra nha môn làm
việc sớm. Lát sau thì Hà Cửu tới, tìm gặp Đại An, đưa một lạng bạc để hỏi tin tức,
Đại An bảo:
– Hôm qua gia gia về tới nhà là tôi có
nói giùm lão ngay, gia gia nhớ rồi, chắc sáng nay ra nha môn sẽ lo việc đó
ngay. Bây giờ lão ra nha môn mà đợi tin, chắc chắn là em lão được thả ra.
Hà Cửu nghe xong mừng lắm, cáo từ để tới
phủ Đề hình ngay.
Tây Môn Khánh tới nha môn, đăng đường
xét xử vụ trộm cướp, hỏi qua Thập Hà rồi thả ngay ra, còn những tội nhân khác
thì cho đánh hai chục bàn vả thị oai. Trong số đó có cả một vị hòa thượng trụ
trì chùa Hoằng Hóa, vị này bị cáo là chứa chấp bọn trộm cướp.
Trong khi đó, bốn ca nữ được gọi tới
là Ngô Ngân Nhi, Trịnh Ái Nguyệt, Hồng Tứ và Tề Hương cùng nhau vào lạy chào
Nguyệt nương và Ngô Đại cữu mẫu. Nguyệt nương đãi trà, các ca nữ đàn hát cho
Nguyệt nương nghe.
Đang lúc đàn hát chuyện trò vui vẻ thì
Tây Môn Khánh từ nha môn về nhà, vào thẳng thượng phòng. Bốn ca nữ vội buông nhạc
khí, tươi cười lạy chào. Nguyệt nương hỏi chồng:
– Sao chàng về trễ vậy?
Tây Môn Khánh đáp:
– Hôm nay nhiều việc quá, phải giải
quyết cho hết mới về được.
Thấy Kim Liên cũng có mặt bèn hỏi:
– Hôm qua Vương ma ma tới nói giùm cho
người em của Hà Cửu phải không? Sáng nay tôi đã thả người đó ra rồi, còn mấy
tên khác thì đánh mỗi tên hai chục bàn vả, tạm giam lại để ngày mai làm văn thư
giải lên Đông Bình, trong số này lại có cả vị hòa thượng trụ trì chùa Hoằng Hóa
nữa chứ.
Đoạn quay sang kể với mọi người:
– Hôm nay còn có một vụ thông gian giữa
mẹ vợ và chàng rể. Thằng con rể khoảng hai mươi tuổi, tên là Tống Đắc Nguyên. Mẹ
vợ chính của nó đã chết, ông bố vợ mới lấy một bà vợ kế còn trẻ là Chu thị. Chừng
hơn một năm sau thì bố vợ chết, Chu thị còn trẻ, không chịu nổi cảnh lạnh lùng
đơn chiếc, mới thông gian với thằng rể. Sau vì chuyện xích mích với đứa con
gái, đứa con gái mới nói toạc ra, hàng xóm hay biết bèn cáo quan. Vụ này sáng
nay tôi đã lấy cung xong rồi, ngày mai cũng cho giải lên phủ luôn. Người mẹ kế
này đang có tang chồng, lại thông gian với chàng rể, chắc là không thoát khỏi
hình phạt thắt cổ.
Kim Liên nói:
– Tôi mà làm quan thì tôi cho gọi đứa
con gái lên đánh cho nó một trận rồi ghép vào tử tội luôn, vì chính nó đã gián
tiếp tố cáo mẹ kế nó.
Tây Môn Khánh bảo:
– Vậy đâu được, ai làm tội thì người
đó phải chịu chứ, có tội là bị tố cáo chứ.
Nguyệt nương nói:
– Người trên không ra gì thì kẻ dưới
nó mới không kính trọng. Chung quy chỉ tại người đàn bà có tà tâm, chứ nếu đàng
hoàng đứng đắn thì đứa nào nói gì được.
Mấy ca nữ cười bảo:
– Đại nương dạy đúng lắm.
Nguyệt nương bảo a hoàn dọn cơm cho chồng
ăn. Cơm vừa dọn ra thì ngoài cổng nghe tiếng người ngựa huyên náo, rồi gia nhân
vào thưa:
– Đô giám lão gia tới.
Tây Môn Khánh vội để nguyên mũ măng
cân đai ra tiếp. Hai người lên đại sảnh thi lễ rồi phân ngôi chủ khánh ngồi uống
trà nói chuyện.
Tây Môn Khánh nói:
– Tôi đã thưa với Tống Ngự sử và đưa
thiếp của đại nhân. Tống Ngự sử nhận thiếp rồi hứa là sẽ hết lòng. Như vậy chỉ
ít ngày nữa là có tin mừng, tôi xin chia vui trước cùng đại nhân.
Kinh Đô giám vội đứng dậy vái lạy:
– Cảm tạ đại nhân phí tâm lo cho, ơn dẫn
dắt này nguyện xin ghi khắc.
Tây Môn Khánh nói thêm:
– Việc của Chu Tổng binh đại nhân, tôi
cũng có thưa quan, Tống Ngự sử tất có chú ý.
Hai người đang nói chuyện thì nghe tiếng
chiêng trống ngoài cổng rồi hai vị Thái giám Lưu, Tiết ngồi kiệu tới. Tây Môn
Khánh nghênh tiếp lên đại sảnh mà thi lễ. Hai vị Thái giám mặc mãng y, được Tây
Môn Khánh mời ngồi chính giữa. Tiếp đó Chu Thủ bị tới, cùng mọi người ngồi nói
chuyện. Kinh Đô giám nói với Chu Thủ bị:
– Tây Môn Đại nhân đây thực có lòng lắm,
hôm qua Tống Ngự sử dùng tiệc tại đây, đại nhân đã ca tụng tài đức Chu đại
nhân, Tống công lưu ý lắm.
Chu Thủ bị nghiêng mình cảm tạ Tây Môn
Khánh hết lời.
Lát sau thì Trương Đoàn luyện, Hà
Thiên hộ, Vương Tam, Phạm Thiên hộ, Ngô Đại cữu, và Kiều Đại hộ cũng lần lượt tới.
Kiều Đại hộ đội mũ đeo đai, có bốn gia
nhân theo hầu, bước lên đại sảnh thi lễ cùng mọi người rồi vái tạ Tây Môn Khánh
bốn vái. Mọi người thấy vậy đều hỏi thăm và chúc mừng. Tây Môn Khánh nói:
– Thân gia vãn sinh đây chẳng gì cũng
là tai mắt tại địa phương này, nên vừa mới được ơn triều đình, thọ chức Nghĩa
quan.
Chủ Thủ bị nói:
– Nếu vậy thì chúng tôi phải có lễ mừng
lệnh thân gia đây mới được.
Kiều Đại hộ nghiêng mình nói:
– Xin cảm tạ thịnh tình của liệt vị,
nhưng quả là không dám làm rộn như vậy.
Qua vài tuần trà, Tây Môn Khánh rót rượu
mời mọi người nhập tiệc. Khung cảnh đó thật là:
Bình phong cẩm trướng vây quanh,
Hoa đường bảo ngoạn tranh giành khoe
tươi.
Ngoài đàn hát, trong nói cười,
Cao lương mỹ vị đua mời tiệc hoa.
Lúc tiệc rượu bắt đầu thì Vương Tam đã
tự động kéo ghế ngồi ở cuối tiệc. Tây Môn Khánh bảo:
– Chư vị đây cũng là chỗ thân tình, ca
nhi cứ lên ngồi trên này hầu tiệc chư vị cho tự nhiên.
Vương Tam bất đắc dĩ phải ngồi lên gần
đầu tiệc.
Bữa tiệc bắt đầu trong vui vẻ. Đám nhạc
công hòa tấu vài khúc, rồi bốn nữ ra trước tiệc lạy chào sau đó kẻ đàn tranh
người đàn tỳ bà, kẻ thổi tiêu người gõ phách, cất giọng oanh ca hát. Lưu Thái
giám hài lòng lắm, nghe khúc nào hay lại thưởng tiền.
Bữa tiệc kéo dài tới canh một mới vãn.
Tây Môn Khánh tiễn khách xong, trở lại đại sảnh thưởng tiền đám nhạc công rồi
cho về. Bốn ca nữ vào phòng Nguyệt nương đàn hát một lúc nữa. Nguyệt nương giữ
Ngân Nhi lại, cho ba ca nữ kia về. Ba người ra phòng ngoài lạy chào Tây Môn
Khánh, Tây Môn Khánh dặn Ái Nguyệt:
– Ngày mai ngươi nhớ gọi cả Quế Thư tới
cho vui.
Ái Nguyệt biết hôm nay có Vương Tam
nên không gọi Quế Thư cùng đi, nghe Tây Môn Khánh dặn vậy thì cười đáp:
– Gọi thì gọi lúc nào chẳng được,
nhưng ngày mai gia gia mời những vị nào vậy?
Tây Môn Khánh nói:
– Thì cũng toàn là chỗ thân bằng hoặc
đồng liêu chứ có ai xa lạ đâu.
Ái Nguyệt bảo:
– Nếu có ông họ Ứng là tôi không tới
đâu, tôi không thích gặp cái nhà ông họ Ứng kỳ quái đó.
Tây Môn Khánh nói dối:
– Ngày mai không có Ứng nhị gia đâu.
Ái Nguyệt nói:
– Vậy thì tốt, chứ có ông ta thì nhất
định tôi không đến.
Nói xong, ba người lạy chào rồi lên kiệu
về. Tây Môn Khánh sai gia nhân dọn dẹp rồi xuống phòng Bình Nhi, ngủ đêm với
Như Ý.
Hôm sau, Tây Môn Khánh ra nha môn làm
văn thư giải đám trộm cướp và đôi gian dâm mẹ vợ chàng rể lên phủ Đông Bình, rồi
về nhà, bày tiệc, khoản đãi Ngô Đạo quan, Ngô nhị cữu. Hoa Đại cữu, Trầm di
phu, Hàn di phu, Nhiệm Y quan, Ôn tú tài, Ứng Bá Tước, và đám bạn, Lý Tam Hoàng
Tứ, Bôn Tứ và các quản lý khác. Tiệc gồm hai chục bàn. Ba ca nữ là Quế Thư,
Ngân Nhi và Ái Nguyệt chuốc rượu, ba ca công Lý Minh, Ngô Huệ, và Trịnh Phụng
đàn hát trước tiệc.
Bữa tiệc đang vui thì Bình An vào thưa:
– Vân nhị thúc mới được tập chức, đem
lễ vật tới bái kiến.
Tây Môn Khánh vội bảo:
– Mời vào.
Mọi người nhìn ra, thấy Vân Lý Thủ mặc
triều phục, đội mũ miện, đeo kim đái bước vào, theo sau là gia nhân đem lễ vật.
Vân Lý Thủ đưa thiếp lên, Tây Môn Khánh cầm xem thấy viết: “Vãn sinh là
Vân Lý Thủ mới được tập chức Tả vệ chỉ huy tại huyện Thanh Hà tỉnh Sơn Đông,
xin cúi lạy và kính dâng lễ vật gồm một con hải ngư, một bao gạo trắng, bốn cặp
vịt quay.” Xem xong, Tây Môn Khánh sai gia nhân thâu nhận rồi cảm tạ
Vân Lý Thủ. Họ Vân nói:
– Hôm qua tại hạ mới về nhà nên hôm
nay vội tới bái kiến lão gia ngay. Tại hạ chịu ơn nặng của lão gia, mấy món lễ
này chỉ là tỏ ý tri ân mà thôi.
Nói xong, lần lượt thi lễ cùng mọi người
trong tiệc. Tây Môn Khánh thấy Vân Lý Thủ bây giờ đã làm quan nên đối đãi kính
trọng khác trước, mời ngồi cùng một bàn với Ngô Nhị cữu. Ca nữ tới chuốc rượu,
Tây Môn Khánh hỏi thăm chuyện nhà, Vân Lý Thủ đáp:
– Từ lão gia ở bộ Bình thương tiên
huynh tôi đang tại chức mà từ trần, nên chức tước tổ tiên được trao cho tôi, hiện
tôi còn nhận chức Kiểm thư.
Tây Môn Khánh vui lắm nói:
– Xin thành thật chia mừng, sẽ tới
chúc mừng sau.
Nói xong tự tay rót mừng Vân Lý Thủ một
chung rượu lớn. Mọi người trong tiệc, mỗi người cũng mừng Vân Lý Thủ một chung.
Tây Môn Khánh lại sai ca nữ tới chuốc rượu, khiến họ Vân say mèm.
Bá Tước thì đứng lên ngồi xuống, trò
chuyện với người này, đùa cợt với người kia, đặc biệt là trêu chọc hai ca nữ Quế
Thư và Ái Nguyệt không ngừng.
Bữa tiệc diễn ra trong vui vẻ ồn ào,
mãi tới canh hai mới vãn. Tây Môn Khánh tiễn khách rồi thưởng tiền ba ca nữ và
cho về, sau đó vào nghỉ tại thượng phòng với Nguyệt nương.
Hôm sau, Tây Môn Khánh thức dậy rất muộn,
đang ngồi ăn cháo lót lòng lại thượng phòng, định là sẽ tới chúc mừng Vân Lý Thủ
thì Đại An vào thưa:
– Bôn Tứ đang chờ, thỉnh gia gia ra
thưa chuyện.
Tây Môn Khánh biết là việc đưa gia
đình Hạ Chỉ huy về kinh, bèn bước ra đại sảnh. Bôn Tứ lạy chào, đưa thư của Hạ
Chỉ huy lên rồi nói:
– Hạ lão gia muốn sai tiểu nhân đưa
gia quyến về kinh, tiểu nhân tới bẩm xem lão gia có cho đi hay không.
Tây Môn Khánh mở thư xem, thấy Hạ chỉ
huy bày tỏ lòng nhớ bạn, lại cảm tạ về việc trông nom săn sóc gia đình giúp, và
nhờ cho Bôn Tứ đưa giùm gia quyến về kinh. Tây Môn Khánh xem xong bảo:
– Hạ Đại nhân đã nhờ ngươi, chẳng lẽ lại
không đi, vậy định bao giờ lên đường?
Bôn Tứ đáp:
– Sáng sớm hôm nay gia nhân bên Hạ lão
gia có tới nói là mồng sáu thì khởi hành. Phen này tôi đi cũng phải mất nửa
tháng.
Nói xong đưa chìa khóa tiệm tơ lụa ở
đường Sư Tử lên cho chủ. Tây Môn Khánh bảo:
– Để ta nhờ Ngô Nhị cữu tới thay thế
ngươi vậy.
Bôn Tứ lạy chào rồi về nhà sửa soạn
hành lý. Tây Môn Khánh cũng mặc áo đội mũ tới nhà Vân chỉ huy.
Tây Môn Khánh đi rồi thì Ngô Đại cữu mẫu
cũng cáo từ. Nguyệt nương sai soạn ba cái quả, chất đầy thức ăn bánh trái và
hoa quả để biếu Đại cữu mẫu, rồi thân tiễn ra cổng để Đại cữu mẫu lên kiệu về
nhà.
Bỗng nghe tiếng khóc, thì ra Họa Đồng đang nép vào cổng sau mà khóc, Bình An đang dỗ, nhưng càng dỗ, Họa Đồng lại càng khóc to hơn.
Bình An vừa đánh Họa Đồng, nhưng thấy
Nguyệt nương tiễn Ngô Đại cữu mẫu ra nên vội dỗ dành. Nguyệt nương tiễn Đại cữu
mẫu lên kiệu xong quay lại hỏi Bình An:
– Mày làm gì mà nó khóc vậy? Mày lại bắt
nạt nó phải không?
Bình An thưa:
– Ôn tiên sinh bên kia cho gọi nó mà
nó không sang, lại còn mắng tôi nữa.
Nguyệt nương hỏi Họa Đồng:
– Thằng kia, Ôn tiên sinh cho gọi, sao
mày không sang, còn đứng đó khóc hay sao?
Họa Đồng nói:
– Không việc gì đến nó, tôi sang hay
không kệ tôi, tại sao nó lại đánh tôi?
Nguyệt nương hỏi:
– Tao hỏi mày là tại sao mày không
sang?
Họa Đồng im lặng. Kim Liên đứng sau
Nguyệt nương thấy vậy bèn mắng:
– Thằng chết tiệt này, Đại nương hỏi
sao mày không đáp?
Bình An bèn xông tới tát Họa Đồng một
cái, Họa Đồng lại càng khóc to hơn. Nguyệt nương mắng Bình An:
– Thằng khốn, sao mày lại đánh nó? Mày
bảo nó nói đi, tại sao Ôn tiên sinh cho gọi mà không chịu sang?
Đúng lúc đó thì Đại An cưỡi ngựa từ
ngoài vào. Nguyệt nương hỏi:
– Gia gia về phải không?
Đại An xuống ngựa thưa:
– Vân chỉ huy đang giữ gia gia ở lại uống
rượu, gia gia sai tôi về lấy khăn áo.
Rồi thấy Họa Đồng đứng khóc bèn hỏi:
– Sao thế này?
Bình An đáp:
– Ôn tiên sinh bên kia cho gọi nó,
nhưng nó không chịu sang.
Đại An bảo:
– Em ơi, Ôn tiên sinh cho gọi mày,
tiên sinh chẳng gì cũng có tên là Ôn Nam Phong, ngày thường mày vẫn hầu hạ tiên
sinh, sao hôm nay lại không chịu sang, ở đây trở chứng vậy?
Nguyệt nương bảo Đại An:
– Thằng khốn nói cái gì Ôn Nam Phong vậy?
Ôn Nam Phong là cái gì?
Đại An đáp;:
– Xin Đại nương cứ hỏi nó tất rõ.
Kim Liên vội kéo Họa Đồng lại hỏi:
– Này thằng kia, mày nói thật đi. Ôn
tiên sinh gọi mày sang làm gì vậy? Mày không chịu nói thật, tao thưa Đại nương
đánh mày cho mà xem.
Họa Đồng nghe vậy cuống lên, bèn kể hết
chuyện Ôn tú tài sai sang để dọn dẹp nhà sau, lấy chỗ vui chơi trăng gió với hạng
bán phấn buôn hương[110]. Có gì kể ra hết cả. Nguyệt nương
nghe vậy thì đỏ mặt hổ thẹn, bèn quát:
– Thôi, thằng khốn im đi, mày không nể
mặt tao hay sao.
Đoạn quay sang trách Kim Liên:
– Chuyện đó mà Ngũ muội cũng gạn hỏi
nó làm gì, lại còn lắng tai nghe nó nói nữa.
Nói xong lại than:
– Thật không ngờ con người như Ôn tiên
sinh lại có thể làm những chuyện đó.
Kim Liên nói:
– Chắc là ở bên đó một mình buồn, nên
mới dám làm vậy chứ.
Ngọc Lâu nói:
– Nghe nói là có vợ rồi, sao lại làm
chuyện đồi bại vậy.
Kim Liên nói:
– Từ khi Ôn tú tài tới nhà này làm việc
thì tôi chưa thấy mặt mũi vợ con ông ta ra sao.
Bình An nói xen vào:
– Làm sao mà nương nương thấy được, từ
khi bà ta tới nhà trước mặt đây thì suốt ngày cửa ngoài thấy khoá, cả nửa năm
nay, tôi chỉ thấy mặt bà ta có một lần, là lần bà ta về thăm mẹ, nhưng chưa tối
đã thấy trở về rồi, còn chẳng bao giờ thấy bà ta ra gần cổng.
Kim Liên bảo:
– Bà vợ này chắc cũng đần lắm nên mới
suốt ngày giam mình trong nhà như ở tù vậy, người thế thì giữ chồng sao nổi.
Bàn tán vài câu rồi Nguyệt nương dẫn
đám tiểu thiếp vào.
Tối hôm đó, Tây Môn Khánh về nhà, vào
thượng phòng thay mũ áo.
Nguyệt nương hỏi:
– Vân quản lý giữ chàng ở lại uống rượu
phải không?
Tây Môn Khánh gật đầu đáp:
– Thấy tôi đến thì Vân chỉ huy mừng lắm,
cứ giữ lại ăn uống. Nay mai Kinh Đô giám thăng chức thì Vân chỉ huy thay thế đấy.
Mình phải soạn hai lễ để mừng Kiều thân gia và Vân Chỉ huy mới được. Các quan ở
đây đang định là phải có văn chúc mừng nữa. Để bảo Ôn tiên sinh soạn hai bài
văn mới được.
Nguyệt nương bảo:
– Còn nói tới cái ông Ôn tiên sinh làm
gì nữa, con người như thế mà hóa ra bậy bạ, bày trò trăng gió ngay trong nhà
khiến người ngoài cũng biết.
Tây Môn Khánh giật mình hỏi:
– Sao lại có chuyện đó?
Nguyệt nương đáp:
– Chàng đừng có hỏi tôi, cứ hỏi gia
nhân của chàng tất rõ.
Tây Môn Khánh hỏi:
– Gia nhân nhưng mà đứa nào mới được
chứ?
Kim Liên đứng cạnh đáp:
– Thì cứ hỏi thằng Họa Đồng, chính nó
đã nói với Đại nương đấy.
Tây Môn Khánh vẫn còn nửa tin nửa ngờ,
bèn quay lại bảo Đại An:
– Ngươi ra gọi nó vào đây cho ta hỏi.
Đại An ra gọi. Họa Đồng vào thượng
phòng lạy chào rồi quỳ xuống chờ đợi. Tây Môn Khánh quát:
– Mày phải nói thật, Ôn tiên sinh làm
gì bên đó? Mày không nói thật, tao kẹp tay chân mày.
Họa Đồng hoảng lên vội thưa:
– Bẩm gia gia, lần trước Ôn tiên sinh
gọi tôi sang, đổ rượu cho tôi say rồi bắt tôi làm chuyện bậy bạ, nên hôm nay
tiên sinh cho gọi, tôi không dám sang nữa. Tiên sinh lại sai Bình An gọi tôi,
tôi không chịu sang, Bình An chẳng hiểu gì, xông lại đánh tôi, khiến Đại nương
bắt gặp. Thường ngày tiên sinh hay hỏi tôi về những chuyện trong các phòng của
các nương nương bên này, nhưng tôi không bao giờ dám nói. Hôm qua trong nhà có
tiệc, tiên sinh lại xúi tôi ăn cắp những bát đĩa quý bằng vàng bạc để đưa cho
tiên sinh. Hôm lâu rồi, tiên sinh lấy hồ sơ của gia gia đem cho Nghê tiên sinh
coi, Nghê tiên sinh lại đem cho Hạ lão gia coi, sau đó Ôn tiên sinh lại dặn tôi
là không được nói với ai hết.
Tây Môn Khánh chợt hiểu tại sao Hạ Chỉ
huy lại biết chuyện mật vụ về thăng thưởng, khiến Địch Quản gia trách cứ, bèn
đùng đùng nổi giận bảo:
– Thật đúng như người ta thường nói,
biết người biết mặt, không biết được lòng là vậy. Ta tin dùng cất nhắc nó, vậy
mà nó hành động chó má như thế bao giờ không, ta còn dùng làm gì nữa.
Nói xong cho Họa Đồng đứng dậy mà dặn:
– Từ nay ta cấm mày không được qua bên
đó nữa.
Họa Đồng mừng quýnh, vội lạy tạ rồi lủi
ra ngoài. Tây Môn Khánh nói với Nguyệt nương:
– Thảo nào Địch thân gia bảo tôi là
không giữ mật những tin tức trong triều. Tôi vẫn không biết ai đã tiết lộ những
điều đó, thì ra tên họ Ôn khốn khiếp này làm bậy, thứ chó má đó nuôi trong nhà
làm gì nữa.
Nguyệt nương nói:
– Mình không có con trai lớn đi học để
giúp đỡ nên mới phải mượn hắn về viết thiếp, lo việc giấy tờ, ngờ đâu hắn lại
dám làm yêu làm quỷ như vậy.
Tây Môn Khánh bảo:
– Thôi, không cần nói nhiều, ngày mai
tống cổ hắn đi là xong.
Đoạn cho gọi Bình An vào dặn:
– Ngươi sang bên đó, thưa với Ôn tiên
sinh là gia gia tôi cần nhà để chứa hàng, tiên sinh nên tìm nhà khác mà ở. Nếu
hắn có sang đây xin gặp thì nói là ta không có nhà.
Bình An vâng lời bước ra. Tây Môn
Khánh bảo Nguyệt nương:
– Sáng nay Bôn Tứ tới thưa với tôi là
mồng sáu thì khởi hành, đưa gia quyến Hạ Đại nhân về kinh. Tôi nghĩ là năm hết
tết đến, không thể đóng cửa hàng, nên định nhờ Ngô Nhị cữu tới trông coi cửa hiệu
giùm ít ngày, nàng nghĩ thế nào?
Nguyệt nương đáp:
– Tôi chẳng nghĩ thế nào cả, chàng
tính sao thì làm vậy, tôi nói ra lại mang tiếng nọ kia, người ta lại bảo là tôi
lo giúp đỡ cho em tôi.
Tây Môn Khánh cho gọi Kỳ Đồng vào bảo:
– Đi mời Nhị cữu ngươi lại đây.
Kỳ Đồng vâng lời đi ngay. Lát sau Ngô
Nhị cữu tới. Tây Môn Khánh mời lên đại sảnh uống rượu nói chuyện, rồi đưa chìa
khóa cho Nhị cữu, bảo hôm sau ra mở cửa tiệm tơ lụa ở đường Sư Tử để bán hàng.
Về phần Ôn tú tài, thấy Họa Đồng không
chịu tới thì hơi chột dạ, cả đêm không ngủ yên, sáng hôm sau, thấy Bình An sang
nói:
– Lão gia tôi nói là cần nhà để chứa
hàng, xin tiên sinh cảm phiền tìm nhà khác mà ở.
Ôn tú tài nghe xong biến sắc, biết là
Họa Đồng đã tiết lộ mọi chuyện, vội khăn áo chỉnh tề, định sang gặp Tây Môn
Khánh. Bình An thấy vậy nói:
– Gia gia tôi ra nha môn làm việc rồi.
Nói xong cáo từ.
Tới trưa, Ôn tú tài lại khăn áo chỉnh
tề sang gặp Tây Môn Khánh, nhưng mới tới cổng thì bị Cầm Đồng chặn lại. Ôn tú
tài đưa cho Cầm Đồng ít tiền, nhờ cho vào, nhưng Cầm Đồng không dám nhận, nói:
– Gia gia tôi làm việc mệt nhọc, mới ở
nha môn về, đang nghỉ ngơi, tôi không dám vào bẩm.
Ôn tú tài biết là không còn hy vọng gì
nữa, bèn tới bàn định với Nghê tú tài, rồi đem gia quyến về nơi ở cũ. Thật là:
Tây giang dâng nước mênh mông,
Cũng không rửa sạch thẹn thùng hôm
nay.
Chú
thích.
[110] Theo
bản tiếng Anh, Họa Đồng kể với Nguyệt nương: “Lão thông đít nô tài, làm nó sưng
lên rất đau. Nô tài bảo lão rút ra nhưng lão không chịu, lại còn ngoáy mạnh
thêm, cuối cùng nô tài phải tự giật ra và chạy đến đây trốn, nhưng lão nhất quyết
gọi nô tài quay lại.”
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét