Hoa Mua rừng- Tranh Nguyễn Đình Đức |
Mai Hương và Lê Phong
Tiểu thuyết trinh thám Thế Lữ
V
Tin dữ trong giây nói
Lê Phong xem đồng hồ
tay. Lúc đó 10 giờ 10, bụng đã thấy đói. Anh lên xe đến bên một hàng quà cách
không xa đấy lắm, nheo mũi nhìn những bát bẩn thỉu úp trên mẹt rồi hỏi nhà
hàng:
- Bà hàng có những thứ
quà gì ăn được?
- Bẩm quan, quà thì
thứ gì mà chẳng ăn được. Quan xơi bún riêu nóng.
- Tôi không là quan,
nhưng có bún riêu nóng tôi cũng ăn.
Câu nói đùa làm cho
Lê Phong lại thấy vui vẻ.
Anh vừa ăn vừa nghĩ,
sự ngon miệng vì món quà ít khi ăn tới hình như khiến cho anh coi việc thết bại
vừa rồi là một việc không đáng bận lòng lâu.
Anh sắp đặt sẵn trong
óc những việc anh sẽ làm trong ngày hôm ấy ra từng khu từng hạng và nhất định
theo đúng thứ tự anh vạch sẵn để khởi công điều tra. Hình ảnh người thiếu nữ mọi
khi thoáng qua trong trí anh cùng với vẻ nhanh nhẹn, cùng với miệng cười tươi
thắm như cánh hoa hồng, lạI làm cho đôi mắt anh long lanh lên. Tâm trí bị xúc động
nhưng một cách êm ái nhẹ nhàng. Nhưng sự bí mật anh chưa khám phá ra là những sợi
dây đan thành một tấm màn thưa mà sau đó anh thấy dáng người thiếu nữ hôm qua,
người thiếu nữ mang cả một tâm tình ly kỳ và có những cử chỉ không thường làm
sôi nổi tính tò mò của anh chàng cùng với tình yêu mạo hiểm.
Lúc Lê Phong đứng dậy
thì sự khó chịu nó chực ám ảnh anh lúc này đã biến hẳn, Lê Phong bước nhanh lên
chiếc xe,vặn máy, rồi thảnh thơi về Hà Nội như người đi chơi về, cái cảm giác
được đưa đi rất nhanh khi ngồi xe làm kích thích tài xét đoán của anh. Anh thấy
lúc đó anh tính được rất nhiều việc có ích.
Lê Phong về tới nhà
báo “Thời Thế” mới gần một giờ trưa.
Anh vào tòa soạn bắt
tay mọi người, rồi đứng thẳng người lên, dáng đạo mạo một cách khôi hài và
tuyên ngôn rằng:
- Ông chủ nhiệm mời
ta ký "bông” xuống két.
Đó là một lối Lê
Phong dùng để bảo những việc quan trọng mớI xảy tớI hứa trước những bài tường
thuật rất sáng suốt và những cuộc điều tra rất công phu. Mà công việc điều tra
của anh càng cẩn thận, anh tiêu càng nhiều tiền. Tiền không tính, tiêu không chừng.
Nhưng tiêu vì việc nhà báo. Anh dùng các cách để cho mau được tin, mua cái áo
đi mưa khi giữa cuộc hành trình xa gặp mưa luôn, mua những sách rất đắt tiền
khi anh cần tra cứu, mua hẳn mấy con ngựa khi ở đường rừng theo đuổi một vụ cướp,
và mua cả bộ quần áo kỳ dị nhất khi cần cảI trang... Hơi cần cái gì cũng mua thực
rộng rãi, thực nhiều, rồI tính tiền cho nhà báo trả sau. Ông chủ nhiệm trả tiền
những bộ áo trả tiền xe, ngựa, trả hết mọi thứ phí tổn mà nhiều lần ông biết là
không có ích mấy. Ông trả với một nụ cười không tươi lắm, nhưng ông cứ trả. -
Miễn là có "bài" hay. Mà bài của Lê Phong bao giờ cũng có đặc sắc.
Lê Phong lại nói:
- Vụ án mạng này có
nhiều điều bí ẩn không ngờ được. Tôi "đánh hơi" không biết bao nhiêu
sự kỳ lạ tôi sẽ tìm ra. Dư luận bây giờ chỉ hơi xôn xao thôi. Người ta, theo các
báo khác đưa tin, sẽ chỉ cho là một cái chết đột nhiên, như tôi đã nói, chứ
chưa ai kinh dị. Ta sẽ cho mọi người biết sự thực. Một tiếng trái phá chưa ai từng
nghe thấy trong các rừng tin tức ở nước Nam. Tôi bắt đầu làm việc ngay từ bây
giờ. Báo «Thời Thế» không phải là một báo đưa tin lạ mà thôi, lại là một báo có
những tin,nhưng mắt tinh tường hơn ai hết thấy...
Rồi, ngồi xuống ghế cầm
bút, anh xem qua trang báo có đăng bài phỏng vấn nhà thiếu niên bác sĩ. Một lát
anh hỏi Văn Bình:
- Anh đã làm bản kẽm
chân dung Trần Thế Đoàn chưa? Trong máy ảnh này còn một bức mà không có báo nào
có. Anh làm ngay để in kèm bài tôi viết đây... Dưới đề là: "Bác sĩ Đoàn, bốn
mươi phút trước khi bị giết". Bây giờ anh lục báo, viết một cột về tiểu sử
của bác sĩ Đoàn, gia thế, tính hạnh, và những điều nguyện vọng về tương lai.
Tôi, tôi chỉ tường thuật vụ ám sát. À quên, anh chủ nhiệm bao giờ mới đến?
- Hai giờ.
- Lâu nhỉ. Vậy anh ký
thay chủ nhiệm xuống két lấy tiền trả hộ tiền ô- tô. Từ nay tôi muốn chiếc xe
hơi của chủ nhiệm thuộc về tôi trong ít lâu... nhưng nếu cần, có lẽ dùng mô- tô
cho tiện. Anh cho người đứng chực sẵn đó, tôi viết từng đoạn một; cho "sắp"
đi thì vừa.
Lê Phong lấy thuốc lá
hút, vân vê ngọn bút, hai mắt lim dim, rỗi như người viết thư vội vàng, anh một
mạch viết hết dòng này xuống dòng khác.
Anh có một lối tường
thuật riêng, không kể lể lôi thôi, vào bài một cách đột ngột như người mở cửa
nhà không gõ trước. Vụ án mạng, dưới ngòi bút anh, diễn ra rất minh bạch, chu
đáo khiến cho người đọc suốt từ đầu chí cuối thấy ham thích và hiểu rõ những điều
anh hiểu, và như trông thấy các việc xảy ra.
Từ lúc đứng phỏng vấn
Đoàn, lúc Đoàn chỉ còn là cái xác chết ngồi im trên ghế... Lê Phong thuật ra một
cách gọn ghẽ, nhanh nhẹn như người viết một câu truyện ly kỳ. Nhưng bài tường
thuật này chỉ đúng có một phần. Anh nhất định không đả động gì đến người thiếu
nữ, có lẽ đó là một chủ ý anh muốn giữ kín hay đó là vì một lẽ gì khác mà anh
không muốn cho công chúng ngờ rằng có một người đàn bà trong vụ này? Lê Phong
chỉ kết luận rằng: "Vụ ám sát bác sĩ Đoàn tỏ ra rằng nghệ thuật giết người
ở đây thực đã tiến hành nhanh hơn cả mọi khoa học khác. Bọn hung thủ ra chiều
không cần gì pháp luật không sợ gì các nhà chuyên trách, bức thư đe dọa, phóng
viên của bản báo đủ làm cái chứng cớ rõ rệt rằng chúng coi thường cả mọi cách đề
phòng. Cũng như bao nhiêu những việc từ trước tới nay, bản báo hết sức khám phá
ra, vụ này không mấy chốc bản báo sẽ tìm được cách lần ra manh mối. Thủ phạm
tuy khôn khéo, nhưng không lẩn trong bóng tối được mãi. Chúng tôi nhất quyết sẽ
là người đầu tiên tố cáo bọn gian ác và cũng là người ngăn ngừa những hành động
ghê gớm của chúng. Những hành động ngấm ngầm, quỷ quyệt nhưng hiện nay chúng
tôi cũng biết rằng chúng chỉ đợi dịp tọt để ra tay... vụ ám sát bác sĩ Đoàn chỉ
là cơn gió báo hiệu cho nhiều trận dông tố khác".
Viết đến đó, Lê Phong
buông bút đứng dậy thì ông chủ nhiệm bước vào. Lê Phong cười:
- Anh có ngờ gì không
?
- Ngờ gì?
- Vụ án mạng ở trường
Cao đẳng không phải là một việc riêng của bác sĩ Đoàn. Chính báo "Thời Thế”
hay nói cho đúng một nhân viên trong báo "Thời Thế” sẽ đóng một vai trong
tấn kịch này kia đấy.
Rồi Lê Phong kể sơ
qua các việc xảy ra và nói tiếp:
- Chúng đe dọa tôi một
cách công nhiên. Tính mệnh tôi ở trong tay bọn này đó. Nhưng tôi tưởng đó chỉ
là một cớ để anh cho tăng số báo lên gấp đôi, phải không Văn Bình?
Ông chủ nhiệm mỉm cười:
- Tăng số báo lên gấp
đôi và trả tiền phí tổn có ích của anh gấp bốn.
- Đành vậy. Nhưng việc
phải thế. Lúc nãy chỉ chút nữa tôi lấy cái V 8 mới của Hãng Babillot thì anh
còn nhăn.
- Một chiếc xe mới?
Trời ơi! Thế nhà báo không có xe ư?
- Mỗi lúc lại về nhà
báo của anh lấy xe thì còn gì là việc của tôi. Tôi là phóng viên. Nghĩa là người
nhắm mắt tiêu. Còn anh, chủ nhiệm báo thì cứ việc mà trả.
- Nhưng thôi, bàn phiếm
mãi, anh nghĩ việc này thế nào?
- Tôi thì nghĩ rằng...
Bỗng có chuông máy
nói.
Văn Bình nhấc ống
nghe rỗi đưa cho Lê Phong:
- Người ta gọi anh đấy.
Lê Phong hỏi:
- Allo Ai đấy?
Đầu dây bên kia trả lời:
- Ông Lê Phong phải
không ?
- Phải, nhưng ai đấy?
- Ông không cần phải
biết, vì có điều này cần biết hơn, ông nghe đây!
Lê Phong nghĩ thầm:
- Quái! Tiếng ai mà kỳ
thế, lại làm như sai bảo được mình không bằng.
Rồi cũng xẵng tiếng,
anh hỏi lại:
- Ai đấy? Tôi có lệ
không nói chuyện với những người tôi không biết tên.
Bên kia trả lời:
- Tôi cũng vậy. Tôi
có lệ khi nói một chuyện như chuyện này tôi không cần cho ai biết tên... Nhưng
nếu ông muốn, thì tôi cho ông biết tôi là ai ...
- Phải, phải, ông là
ai
- Người cụt tay ở trường
Cao đẳng.
Lê Phong đứng thẳng
người lên áp chặt máy nói vào tai:
- Hừ? Cái gì? Ông nói
cái gì?
- Tôi là người cụt
tay, một người ông đã gặp, nhưng lại là người ông nên tránh, vì...
- Vì?
- Vì tôi không muốn gặp
ông trên đường của tôi đi. Ông nghe đây: sáng mai trong giờ giảng học, Lý Tuyết
Loan, một người nữ sinh trong ban Hồng thập tự sẽ bị giết. Tôi báo trước cho
ông biết thế, rồi cho ông sẽ thấy đúng thế như... Nhưng nếu ông tìm cách ngăn
trở - mà ngăn trở cũng không được - hay nếu ông cố dò xét công việc của tôi,
thì liệu cho tính mệnh của ông đó. Chào ông.
Lê Phong hỏi mấy câu
sau, nhưng người bên kia hình như đã đặt máy xuống.
Lê Phong chau mày
nhìn trân trân xuống mặt bàn. Anh lẩm bẩm nửa như nói một mình, nửa như bảo mọi
người:
- Nữ sinh Hồng thập tự?
Nữ sinh? Một người con gái nữa?
- Anh Bình, anh Bình?
Văn Bình vẫn chăm chú
nhìn Lê Phong:
- Cái gì?
- Anh Bình! Anh hỏi hộ
tôi xem trong ban Hồng thập tự có ai tên là Lý Tuyết Loan không?
Văn Bình ngạc nhiên:
- Lý Tuyết Loan? Ừ sao?
Anh biết cô này.
- Biết qua thôi, vợ
chưa cưới của bác sĩ Đoàn?
Văn Bình hỏi:
- Ừ thế làm sao?
- Sáng mai, cô ta sẽ
bị giết.
← IV. Mỹ Châu và Trọng Thủy → VI. Ta còn gặp nhau
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét