"Tôi còn phải đọc lại “Người thầy đầu tiên” nhiều lần nữa, và tôi cũng muốn gặp lại thầy Đuy-sen của tôi nhiều hơn, vì mỗi lần đọc lại là tôi lại ngẫm ra được một bài học mới cho mình. Không phải tất cả những gì mình làm cho người khác đều phải nhận được lời cảm ơn hay một sự thừa nhận nào đó, có lẽ sự thành công của những học trò của mình mới là niềm hạnh phúc lớn nhất cuộc đời này. Giống như thầy Đuy-sen của tôi, ngọn đồi và hai cây phong mãi mãi là chứng nhân cho những gì mà thầy đã cống hiến."
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét