Bùi Kham
Truyện này cũng rút ra
từ "Tục Huyền Quái Lục"
Bùi Kham, Vương Kính Bá,
Lương Phương hẹn với nhau kết làm phương ngoại chi hữu, cùng bỏ thế gian đi vào
thâm sơn tu đạo. Năm Đại Nghiệp nhà Tùy, cả ba đi vào núi Bạch Lộc Sơn tu, cho
rằng có thể chuyển hóa chì thành ra vàng bạc, tiên dược trường sơn có thể luyện
thành, cưỡi mây theo gió, không có chuyện gì mà con người dụng công cầu học mà
lại làm không được. Họ cứ chăm chỉ hái thuốc, chịu đói chịu rét, chân tay đến
như mọc vẩy cứ thế đến khoảng mười năm.
Rồi Lương Phương chết.
Kính Bá nói với Bùi Kham:
- Ta sở dĩ bỏ nhà bỏ
nước ra đi. Tai không nghe đến tiếng nhạc, miệng không nếm thịt béo, mắt không
nhìn tới sắc đẹp; rời bỏ nhà cao cửa rộng để đổi lấy căn nhà tranh; khinh hoan
lạc mà yêu tịch mịch; đó chẳng qua là vì muốn cưỡi hạc bay trên mây, đi chơi ở
Bồng Đảo? Giả như chuyện đó không thành thì cũng hy vọng được trường sinh, sống
lâu cùng trời đất. Nay bể tiên không thấy bờ bến, trường sinh chưa đạt được, có
khổ cực cần cù nơi núi mây chăng nữa cũng không tránh khỏi chết. Nay Kính Bá
này chỉ muốn hạ sơn, cưỡi ngựa béo, mặc áo nhẹ, vui tiếng ca hay ngắm gái đẹp,
đi chơi ở vùng Kinh Lạc, sau đó tìm cách kiếm công lập nghiệp làm sao vinh diệu
nơi chốn nhân hòan. Đã không được vân du nơi chốn Tam Sơn, uống rượu ở Giao Trì
áo ráng, cưỡi rồng, ca loan, vũ phượng làm bạn với tiên quan thì phải mặc áo
tía, đeo đai vàng, hình treo trên gác Lăng Yên cùng với đám khanh đại phu đồng
hàng mới được. Bác có cùng tôi quay về không? Chẳng lẽ lại để chết uổng nơi
chốn thâm sơn sao?
Kham trả lời:
- Tôi nay đã tỉnh mộng
rồi, không muốn trở lại bến mê nữa.
Hôm sau Kính Bá
trở về, Kham cố giữ lại mà không được.
Lúc đó là khoảng những
năm đầu thời Trinh Quán đời Đường. Kính Bá nhân lấy danh tịch cũ, được phong
làm Tả Vũ Vệ Kỵ Tào Tham quân rồi được đại tướng quân Triệu Quất gả con gái làm
vợ. Sau vài năm, thăng Đại Lý Đình Bình, mặc áo đỏ. Được lệnh hoàng đế đi sứ
Hoài Nam. Thuyền đi quá Cao Khâu. Sứ của hoàng đế một khi đi ra, thị vệ hò hét,
các thuyền bè khác nào dám cử động. Lúc đó trời đang mưa phùn bỗng có một chiếc
thuyền đánh cá nhỏ đột nhiên vượt qua, trong thuyền có một lão nhân, quần áo
lam lũ, đội chiếc nón rách không buồm chỉ dùng mái chèo mà thuyền đi như bay.
Kính Bá tự cho rằng mình là chế sứ, uy động xa gần làm sao lão đánh cá kia dám
đột ngột vượt qua, bèn ra nhìn. Thấy ngư phủ kia chính là Bùi Kham. Bèn ra lệnh
đuổi theo, mời buộc thuyền lại thỉnh vào trong thuyền mình ngồi nói
chuyện.
Nhân nắm tay Kham nói:
- Huynh sống ở thâm sơn
bao lâu, khí bỏ danh tiếng cùng hoạn lộ, thế mà không thành tựu để đến thế này
sao? Ôi gió không thể buộc được, bóng không thể bắt được. Cổ nhân tiếc đêm dài
vẫn thường đốt đuốc đi chơi. Huống tuổi trẻ mình lại có thể bỏ phí đi được sao?
Kính Bá từ ngày rời núi ra đi mới có mấy năm nay đã làm đến chức Đình Uý Bình
Sự. Hôm qua vừa phán việc hình ngục đó cũng là trời cho và cũng là số mệnh vậy.
Những nghi án tại Hoài Nam, nay được gởi lên hữu ty, chúa thượng sai quan sáng
suốt đến khảo sát, Kính Bá được cho đi trước nên mới có chuyến đi này. Tuy chưa
có thể nói là được quan cao, nhưng so với các ông già nhà quê có thể nói là hơn
nhiều. Huynh chịu lao khổ mà nay cũng vẫn như ngày trước. Thực kỳ lạ thay! Nay
huynh có cần những gì cứ cho biết sẽ được cung cấp.
Kham trả lời:
- Tôi vốn là con người
thôn dã, chí ở vân hạc đâu có thể vì một con chuột hôi mà "oé" lên.
Tôi chìm bác nổi, chim cá mỗi người một loại, hà tất phải khoe khoang phú quý
nói chuyện huyền hư. Này thì những gì nhân thế thèm muốn, tôi để tặng bác. Bác
việc gì phải tặng tôi. Tôi vẫn còn đánh bạn trong núi, thường vẫn bán thuốc
ngoài Quảng Lăng. Tại đó tôi cũng có chốn nghỉ chân. Nhà tranh ở phía đông cầu,
có một khu vườn anh đào nhỏ. Vườn ở phía bắc cửa đông tức là nhà tôi đó. Nếu bác
công sự có chút nào rảnh xin tìm tôi nơi đó.
Nói xong từ biệt ra đi.
Kính Bá đến Quảng Lăng. Sau mười ngày, việc công bắt đầu bớt, chợt nhớ đến
những lời của Bùi Kham bèn đi tìm. Đến cửa Đông hỏi thăm quả được chỉ nhà Kham.
Khi được dẫn vào nhà, đầu tiên thấy còn hoang lương, nhưng càng đi sâu càng
đẹp. Đi được khoảng trăm bước đến một cánh cửa lớn, bên trong lâu các trùng
điệp, hoa cỏ xanh tươi trông như tiên cảnh chứ không phải là nhân thế vậy. Cây
cỏ tốt tươi, cảnh sắc hấp dẫn không thể tả nổi. Gió nhẹ thổi mùi thơm ngào
ngạt khiến cho thần trí sảng khoái phiêu nhiên như khiến người ta có cảm giác
biến thành thần tiên; làm quên đi thân phận quan chức của mình; coi tấm thân
mình như một con chuột hôi; coi hoạn đồ như một bầy kiến. Hồi sau, nghe kiếm
bội leng keng rồi có hai đứa thanh y bước ra nói:
- Bùi lang tới.
Lát sau thấy một người,
y quan tráng lệ, dung mạo uy nghi bước tới. Kính Bá tiến lên vái chào, nhìn kỹ
lại thấy quả là Kham. Bùi nói:
- Kẻ sỹ hoạn ở dưới hạ
giới, ăn những đồ trọc vị lâu ngày, lửa sầu lửa dục thiêu cháy trong tim, phải
mang theo hoài thành ra hình hài mới lao khổ như vậy.
Rồi mời Vương vào nhà,
ngồi chơi nơi trung đường. Nơi đây, cửa ngõ rường cột đều được trang sức bằng
những đồ quý hiếm thấy, bình phong, màn trướng đều vẽ hình vân hạc. Lúc sau, có
bốn đứa thanh y mang một cái mâm bằng bích ngọc tới, các đồ khí vật đều là của
quý lạ, không phải là nơi trần thế có được, hương vị thơm ngát, mắt chưa từng
thấy.
Đến lúc trời tối, Kham
ra lệnh kéo chiếu lại gần nhau, thắp đèn cửu quang, ánh sáng chiếu lòa khắp
nhà. Một đoàn nữ nhạc hai chục người, ai nấy đều là tuyệt đại giai nhân đứng
bầy trước mặt. Bùi Kham nhìn đứa tiểu đồng bảo:
- Vương bình sự là bạn
cũ của ta thời trong núi, nhưng lòng đạo không vững, bỏ ta xuống núi. Cách biệt
đã gần mười năm, nay làm đình úy, tục tâm chắc đã thành nghe tiên nhạc chắc
không thưởng thức, nên kiếm kỹ nữ dưới trần để làm vui. Nhưng đám con nhà ca kỹ
không đáng được triệu, hãy tìm con gái nhà sỹ đại phu người nào có chồng rồi
hãy mời tới. Nếu gần đây không có thì trong vòng năm ngàn dậm cũng có thể triệu
mời.
Tiểu đồng dạ dạ rồi đi.
Đám kỹ nhạc bắt đầu thử điệu các cây đàn tranh bằng bích ngọc. Điệu chưa đều
thì tiểu đồng đã về tới, dẫn theo một người đàn bà từ sân phía tây đi lên đến
bái lạy trước chiếu của Bùi. Bùi chỉ sang bên nói:
- Hãy tham bái bình sự.
Kính Bá vái chào lại,
nhìn ra người đàn bà đó chính là vợ mình, Triệu thị. Kính Bá kinh hãi không dám
nói. Vợ cũng sợ hãi chăm chú nhìn chồng không nghỉ. Bùi Kham ra lệnh cho Triệu
thị ngồi ngay dưới thềm ngọc. Một ả thanh y mang một cây đàn tranh bằng đồi mồi
đến trao cho Triệu thị; đây chính là ngón sở trường của Triệu rồi ra lệnh cùng
đám tiên kỹ hòa tấu để tống tửu. Kính Bá ngồi trên, nhân lén lấy một trái táo
mầu đỏ tươi ném cho Triệu. Triệu nhìn Kính Bá rồi lén cất vào trong đai
áo. Những khúc nhạc mà bầy kỹ nữ tấu, Triệu không làm sao hòa được theo,
Bùi bèn ra lệnh hãy theo Triệu mà đàn lâu lâu lại dừng lại để Triệu độc tấu.
Tuy rằng khúc điệu không bằng tiên nhạc danh khúc, nhưng âm điệu uyển chuyển,
tân chủ hai bên trong lúc tấu nhạc uống rượu đàm luận cực kỳ hoan hỷ. Trời gần
sáng, Bùi triệu tiểu đồng nói:
- Hãy tiễn Triệu phu
nhân về.
Rồi nói với Triệu:
- Nơi đây chính là Cửu
Thiên Miếu đường, thường nhân không đến được. Ta trước với họ Vương này là bạn
nơi thế ngoại; thương vì bị thế tục mê hoặc tự gieo mình vào chốn nước sôi lửa
phỏng, lấy trí tự thiêu, lấy sáng tự tặc, trôi nổi trong bể khổ sinh tử mong
đến bờ không được nên mời đến đây để làm cho cảnh tỉnh. Hôm nay gặp gỡ khó lòng
gặp lại. Phu nhân cũng có túc mệnh mới có thể tạm du đến đây. Mây núi vạn trùng
đi lại lao khổ. Xin đừng từ tạ.
Triệu bái lạy rồi đi.
Bùi quay sang nói với Kính Bá:
- Bình sự công dừng xe
tại đây một đêm không biết có khiến cho quận thú lo lắng không. Bác nên trở về
quán dịch. Trước khi hồi triều, nếu có nhàn rỗi có thể tìm ta. Đường trần xa
xôi đầy loại ưu sầu bức bách, xin nỗ lực tự ái.
Kính Bá bái tạ ra về.
Năm ngày sau trở lại lẳng lặng tìm kiếm thấy chỗ hôm trước nào đâu có nhà cửa,
chỉ là một khoảng đất hoang lương toàn là sưong mù cỏ dại. Kính Bá trù trướng
quay về.
Đến lúc về đến kinh sư,
sau khi nhập triều tấu sự song trở về nhà riêng, anh em Triệu thị giận dữ đến
trách:
- Con gái dù có trở
thành bỉ tiện, không đáng phụng sự quân tử, nhưng đã có hậu lễ, trên đã phụng
sự tiên tổ, dưới đã sinh con kế thừa đâu có phải cẩu hợp mà thành. Thế mà sao
lại dùng yêu thuật bắt đi đến ngoài vạn dậm để làm mua vui cho kẻ khác. Trái
táo đỏ hãy còn đây, đủ để làm tin. Ngươi lấy gì để giải thích đây?
Kính Bá cuối cùng chen
được vào trả lời:
- Vào lúc đó Kính Bá
cũng tự không biết ra sao. Đó là vì Bùi đã thành đạo dùng thuật để lộng huyền
hư vậy.
Vợ cũng nhớ những lời
Bùi nói thành ra họ Triệu không còn trách cứ nữa.
Ôi! Thần tiên biến hóa
như vậy hay sao? Mang cái ảo thuật ra để hý lộng người ta như vậy sao? Đó là
điều mà con người trí tuệ thông thường không thể hiểu nổi. Tuy nhiên chim sẻ
biến thành ễnh ương, chim trĩ biến thành sò, người hóa hổ, cỏ mục sinh đom đóm,
bọ ngựa thành ve sầu. cá côn hoá chim bằng, vạn vật biến hóa, sách vở vẫn còn
truyền lại, không thể lấy trí tuệ của mình mà lý giải, huống hồ những truyện
ngoài tai nghe mắt thấy sao?
Lê Mạnh Hùng dịch
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét