Thứ Hai, 13 tháng 3, 2017

CHIẾN TRANH...


(Chỉ ai đã từng trải nghiệm những đau thương mất mát mới có thể hiểu được nó.)
Nhà thơ Nguyễn Duy có mặt tại Tam Lung, Lạng Sơn khi Đồng Đăng - cách đó 6km - đã thất thủ và ở lại Lạng Sơn cho đến khi quân ta phải bỏ mặt trận này. Hôm qua, trên đường quay lại "chiến trường xưa", gặp lại các thành viên trong "tổ tự vệ" trường Đông Kinh Phố, thị xã Lạng Sơn, Nguyễn Duy đã đọc lại hai bài thơ ông viết vào những ngày đầu Chiến tranh Biên giới. Chúng ta có thể cảm nhận được "chiến tranh" thông qua cảm xúc không chỉ của bài thơ mà cả trong giọng đọc của ông. (theo FB Trương Huy San, ngày 16 tháng 2 năm 2017)

DẠ HƯƠNG
Tặng Hoàng Tú 

Sẽ rất nhớ dáng người vừa thoáng gặp
 
chiều Lạng Sơn súng nổ rụng hoa đào
 
những giọt máu của vườn cây vung vãi
 

Trường sơ tán rồi, cô giáo còn chốt lại
 
khẩu súng thép chéo lưng con gái
 
ôi tấm lưng kia ngỡ sinh ra để mà mềm mại
 

Dáng điệu ấy chốt lại lòng ta mãi
 
như dạ hương thoáng gặp một đêm nào

Lạng Sơn, 24-2-1979
Nguồn: Nguyễn Duy, Ánh trăng, Nxb Tác phẩm mới, 1984 

Lên mặt trận, ngày đầu

Lên xứ Lạng 
chưa thấy thành Tiên Xây
 
đâu chùa Tam Thanh
 
đâu nàng Tô Thị...
 

Quân giặc tràn qua đèo Hữu Nghị
 
Đồng Đăng thất thủ rồi
 
pháo Bằng Tường giội sang xối xả
 
dằng dặc giòng người sơ tán đổ về xuôi
 

Lẫn lộn người Kinh, người Tày, người Dao
 
nào gánh, nào xe, nào gùi, nào vác
 
hiển hiện những ngày xưa loạn lạc
 
biên ải xưa giặc giã mới tràn vào
 
những gương mặt nghìn năm đanh sắt lại
 
máu lửa ngỡ cũ rồi mà vẫn mới
 
vẫn mới cả nón mê cả áo vá chân trần...
 

Miếng cơm ăn cát bụi bên đường
 
giấc ngủ ngồi che hờ tàu lá chuối
 
ngôi nhà không bỏ trống sau lưng
 
đàn trâu lang thang lũ gà con xao xác
 
lũ trẻ con mắt tròn ngơ ngác
 
chân trẻ con lũn cũn chạy như đùa
 

Trẻ con trên ôtô trên xe trâu xe thồ
 
trẻ con trên lưng trẻ con trên tay
 
trẻ con lon ton níu váy níu áo
 
đòn gánh nữa kìa kẽo kẹt nghiến trên vai
 
một đầu gánh là trẻ con còn đầu kia là nồi là gạo
 
mắt trẻ con cứ tròn thao láo
 
như hòn sỏi ném theo đoàn quân đi...
 

Bao lứa trẻ từng lớn lên như thế
 
gặp lũ trẻ con nay bắt gặp tuổi thơ mình
 
gặp tuổi thơ của em
 
gặp tuổi thơ của anh
 
gặp lại cả mấy thời chạy loạn
 
thời là tản cư thời là sơ tán
 
gian nan xưa cứ tưởng đã cũ rồi!
 

Quân đi, quân đi
 
ngược lên biên giới
 
có cái nhìn như sỏi ném sau tôi...


Lạng Sơn, 18.2.1979 
Nguồn: Đãi cát tìm vàng, NXB Văn nghệ, 1987


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét