Lam Phượng Hoàng
VŨ ĐƯC SAO BIỂN
Lam Phượng Hoàng là một
“nữ bác sĩ” được xây dựng trong Tiếu ngạo giang hồ của nhà văn Kim Dung. Cô vốn
là người thuộc dân tộc vùng Miêu Cương, vùng Vân Nam lãnh thổ Trung Quốc, giáo
chủ của Ngũ độc giáo. Nghe tiếng chàng trai Lệnh Hồ Xung đã trở thành tình nhân
của Thánh cô Nhậm Doanh Doanh, Lam Phượng Hoàng dẫn một bọn nữ đệ tử, vượt dòng
Hoàng Hà tìm Lệnh Hồ Xung.
Gặp nhau trên Hoàng Hà,
Lam Phượng Hoàng chẩn bệnh cho Hồ Xung ngay và biết chàng này mất rất nhiều
máu, lại bị mất hết công lực do bị nội thương trầm trọng. Viên “nữ bác sĩ”
hoang dã này đã thực hiện phép truyền máu cho Lệnh Hồ Xung: kêu bọn nữ đệ tử
đến, vén váy đặt đỉa vào cho đỉa hút máu rồi lấy dụng cụ gắp từng con đỉa ấy
vào tĩnh mạch Lệnh Hồ Xung, thoa một chút thuốc vàng vàng vào thân đỉa để đỉa
nhả máu ra. Quả nhiên sau khi được tiếp máu, sắc mặt Lệnh Hồ Xung hồng hào hẳn
lên.
Tác giả Kim Dung đã mô
tả hình dạng viên “nữ bác sĩ” này khá đẹp, mặc chiếc áo màu lam có in hoa hồng
trắng sắc sỡ, nụ cười quyến rũ và tiếng nói thanh thót khiến ai nghe qua cũng
phải rung động. Cô gọi Lệnh Hồ Xung mà những nam đệ tử khác của phái Hoa Sơn cứ
ngỡ cô gọi mình; tim họ đập thình thịch trong lồng ngực! Cho đến khi nhìn thấy
mắy cặp đùi trắng đẹp của bầy tiên nữ Ngũ độc giáo thì cả bọn hả họng, líu
lưỡi.
Tác giả cũng nhấn mạnh
người Miêu Cương không như Trung Nguyên, muốn làm gì thì làm, muốn nói gì thì
nói, không phải e dè, che dấu. Sau khi truyền máu, Lam Phượng Hoàng mời Lệnh Hồ
Xung uống rượu Ngũ tiên đại bổ. Ngũ tiên là năm loài trùng độc. Tất cả đều tự
tay Lam Phượng Hoàng ngâm rượu, lại ướp bỏ vào đấy nhiều loại dược thảo nên
rượu khá thơm tho. Lam Phượng Hoàng đem Ngũ tiên đại bổ mời Lệnh Hồ Xung uống
trong khi cả phái Hoa Sơn đều từ chối. Và do vậy, dưới con mắt của Lam Phượng
Hoàng, chỉ có chàng trai Lệnh Hồ Xung mới đáng là nam tử hán, là người bạn tốt.
Tuy không nói rõ ý định,
nhưng tự thâm tâm, Lam Phượng Hoàng chỉ mong Lệnh Hồ Xung gọi mình là “hảo muội
tử”. Lệnh Hồ Xung đã đọc trong đôi mắt cô niềm ao ước đó. Anh cất tiếng gọi cô
là “hảo muội tử” làm cô sướng mê đi bởi với người Trung Nguyên, “hảo muội tử”
chỉ là em gái, nhưng đối với người Miêu Cương thì đó là tiếng gọi tình nhân!
Lam Phượng Hoàng ra đi,
cả phái Hoa Sơn nôn mửa thốc tháo, trừ chàng Lệnh Hồ Xung. Lênh Hồ Xung đã uống
Ngũ tiên đại bổ của cô, không trúng độc, còn những người không uống thì bị
trúng độc. Chẳng hiểu cô đã phóng độc trong trường hợp nào. Thật chẳng hổ danh
Ngũ độc giáo!
Sau này khi lên gò Ngũ
Bá Cương bắt mạch cho Lệnh Hồ Xung, đại phu Bình Nhứt Chỉ khám phá ra trong
người của chàng lại dư khí âm hàn do được truyền máu và uống rượu của Ngũ độc
giáo. Bình Nhứt Chỉ đã mạt sát Lam Phượng Hoàng, gọi Lam Phượng Hoàng là lang
băm và cho rằng trên đời này, người ta chết vì lang băm nhiều hơn là chết vì
bệng tật. Quan điểm của Bình Nhứt Chỉ thật ra cũng chính là quan điểm của tác
giả Kim Dung. Ông quan niệm y học, y thuật và y đạo là những cái mà không phi
ai cũng làm được Những người coi thường tính mạng con người chữa bệnh theo kiểu
thầy bói mù sờ voi thì chỉ có thể là những kẻ hại người, không thể khoác tấm áo
cao quý của người thầy thuốc chân chính. Lời cảnh giác đó rất cần thiết cho mọi
xã hội, mọi thời đại, kể cả xã hội và thời đại chúng ta đang sống.
“Nữ bác sĩ” Lam Phượng
Hoàng thật ra chỉ chữa bệnh cho Lệnh Hồ Xung theo phương pháp ngẫu hứng. Trong
lòng cô mong được giáp mặt chàng trai đa tình ấy, được chàng gọi ba tiếng “hảo
muội tử”, được hôn chàng một lần trước mặt Nhạc Bất Quần và bọn đệ tử phái Hoa
Sơn trên con thuyền giữa Hoàng Hà đã đủ để nổi tiếng với đời. Cô vốn là cô gái
Miêu Cương tò mò. Thế thôi. Cô biết Lệnh Hồ Xung đâu đến được với cô, bởi chàng
là người tình của Doanh Doanh, mà Doanh Doanh lại là Thánh cô của cô. Trong
cách dùng thuốc của Lam Phượng Hoàng lấp lánh một chút tình yêu đầu đời lãng
mạn. Tiếp theo, rượu bổ chỉ là cái cớ. Cái chính là được gặp, được nhìn, được
nói chuyện, được hôn Lệnh Hồ Xung. Ai nói thầy thuốc trên đời này không biết
yêu và không biết vượt qua ngàn trùng đến hội ngộ với người mình thầm yêu trộm
nhớ? Lam Phượng Hoàng là một “nữ bác sĩ” sống rất tình người, rất chân thật,
xứng đáng là một thầy thuốc có được hai trái tim(?)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét