Thứ Năm, 30 tháng 8, 2012

VÁY



IMG_000711
Có một lần, ông bà Văn Phạm ăn cơm, ngồi đối diện hai phía bàn, lặng lẽ nhai, lặng lẽ chan canh. Chợt bà hỏi: Ông sao lại nhìn tôi lâu vậy...
Ông lúng túng mỉm cười...

Nghĩ, nó như cái đoản văn sau, chép hầu bạn đọc cho vui. Lời hát "tôi thương chiếc áo bà ba/ áo bà ba em mặc ra đồng..."

Vâng, phải vậy rồi. Nhưng vẫn thấy tiếc nhớ một thời mà bây giờ chỉ nhớ lại thương.


VÁY
của Trần Đức Tiến

Chị mặc thử chiếc váy, xoay xoay mấy vòng trước gương, rồi quay lại nhìn anh, nét mặt rạng rỡ như một cô gái:
- Đẹp không?
- Không đẹp.
- Không đẹp cũng mặc! Lại còn thế nào nữa mới đẹp?…
Vẻ rạng rỡ đã bị thay bằng thất vọng, vùng vằng. Anh cau mặt, không khoan nhượng:
- Đã bảo không đẹp là không đẹp.

Mà đúng thế, không đẹp thật. Váy không hợp với chị, đơn giản vậy thôi. Chiếc váy không có tội. Nhiều năm nay nó không còn xa lạ với chị em mình. Chính anh cũng thấy nhiều bà, nhiều cô mặc váy trông rất đẹp. Chiếc váy chị mới mua đâu có phải loại xoàng. Thế mà mặc vào trông vẫn thấy sường sượng… Bao nhiêu năm chỉ biết chung thủy với “mốt” áo bà ba quần ống xéo. Để đi chợ, đi chơi, đến những chỗ có công có việc… Tuổi trẻ qua đi. Một thời nghèo khó, thiếu thốn, chịu đựng cũng qua đi. Bộ bà ba đã quá quen với chị. Quen đến nỗi tưởng chừng không còn gì có thể thay thế được.

Đầu giờ chiều, chị trở dậy, lẳng lặng thay đồ rồi lấy chiếc váy mới mua ra, gấp lại. Lẳng lặng cho vào túi. Lẳng lặng đội nón, xách túi, khép cửa. Chị đem trả lại chiếc váy. Rốt cuộc, chị cũng nhận ra anh nói đúng, cho dù hơi phũ phàng.

Anh nằm yên trên giường, nhắm mắt, nghe và thấy tất cả.

Có những điều đã qua, đã mất, không làm sao lấy lại.

Vĩnh biệt váy!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét