Thứ Bảy, 30 tháng 6, 2012

thơ hơ ... Mông



Chớm heo may về. Tranh Mường Mán
Xưa, rừng Trường Sơn gặp cô TNXP, khi nói chuyện, tay kín đáo kéo ống quần che đi những vết sẹo vắt cắn, nghĩ lại thương sao ... thời chiến trận.
Em xanh gầy gùi sắn nặng trên lưng
Môi tái ngắt, mái tóc mềm đẫm ướt
Bao dốc cao em cần cù đã vượt
Và mỗi lần ngồi nghỉ, em nhìn anh
Em nói đến tương lai tươi thắm ngọt lành... 
Nay lại thương những đồng nghiệp của mình, vùng cao dạy học, theo "Đường của Đảng xóa mù tăm tối...".
Em hát.
Chân em đi rừng nhiều đường lắm lối
Này này ơi
Nhưng em chọn lối này
Em đây chọn lối này thôi.
Gặp bài thơ này, tôi đăng lại để các Bạn hiểu thêm những nẻo đường Nghề Giáo chúng tôi.

Có cô giáo miền xuôi lên vùng cao dạy học
Tuổi thanh xuân
chôn giữa chốn rừng già.
Tuổi hăm vùn vụt trôi qua
Tuổi băm ào ào ập tới
Không có tiền thưa gửi
làm sao được chuyển vùng.
     
Bỗng một hôm,
Trưởng phòng gọi cô giáo đến.
Thấy bụng cô giáo lùm lùm.
Ái chà chà gay thật!
Hội đồng họp liên tục.
Phải kỷ luật, kỷ luật!
Kẻ giáo ít, dục nhiều!
   
Cô giáo bước liêu xiêu
Nước mắt nhòe nước mắt.
*
Có chàng trai chân đất
Người con của núi rừng
Lưng cài con dao sắc
Đến trước mặt Trưởng phòng.
Cái mày nghe tao hỏi
Giết người có tội không?

Trưởng phòng cười ung dung
Giết người là trọng tội.
   
Giết người là trọng tội
Vậy làm ra người thì sao?
*
Cái lý người Mèo tao
Hẳn cái mày phải biết
Cô giáo thích đứa con
Lẽ nào tao lại tiếc,
Con gấu trong rừng
không cho cô giáo được,
Không tham ô Nhà nước
Chẳng ăn cắp của ai
Tao rút từ trong người
Tao tặng cho cô giáo.
*
Trưởng phòng cười mếu máo
Cúi đầu chắp hai tay
Bụng thằng Mèo nói phải
Tao làm theo cái mày.
(blog bình địa mộc)
        

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét