![]() |
Trang phục của Phượng Thư |
VƯƠNG
HY PHƯỢNG: ĐÁNG YÊU VÀ ĐÁNG GHÉT
Vương
Hy Phượng xếp thứ chín trong Kim Lăng Thập Nhị Thoa chính sách. Nàng là tiểu
thư nhà họ Vương, một trong bốn đại gia tộc Giả, Sử, Vương, Tiết, nổi tiếng với
câu thơ:
"Vua Đông Hải thiếu
ngọc trắng làm giường, phải đến vay Kim Lăng Vương".
Vương
Hy Phượng được gả vào nhà họ Giả. Chồng nàng, Giả Liễn, là con trai của Giả Xá,
thuộc phủ Vinh Quốc. Cô ruột của nàng, Vương phu nhân, là vợ của Giả Chính, đồng
thời là mẹ của Giả Bảo Ngọc. Như vậy, Vương Hy Phượng và Giả Bảo Ngọc có quan hệ
chị em họ bên Vương phu nhân, nàng còn là chị dâu thúc bác với Giả Bảo Ngọc ở
nhà chồng. Nàng cũng có quan hệ biểu tỷ muội với Tiết Bảo Thoa, còn Lâm Đại Ngọc
là biểu muội bên nhà chồng của nàng. Vương Hy Phượng đứng giữa một mối quan hệ
máu mủ và hôn nhân vô cùng phức tạp trong phủ họ Giả.
Trước
khi dẫn dắt vào phủ họ Giả, Tào Tuyết Cần đã để Lãnh Tử Hưng tạo tiền đề:
"Ai mà ngờ, từ khi cưới người vợ ấy về, cả trên dưới không ai không ca ngợi
nàng. Công tử Liễn gia lại bị lui một bước. Nàng vừa xinh đẹp, nói năng hoạt
bát, tâm cơ sâu sắc, quả là hiếm thấy một người đàn ông nào bì kịp."
Thế
nhưng, nàng dâu quản gia của phủ họ Giả này lại chưa xuất hiện ngay. Khi khách
của phủ - Lâm Đại Ngọc - đến trước, sau khi yết kiến Giả mẫu,
các vị phu nhân và ba tiểu thư trong nhà, nàng mới xuất hiện trong sự ngạc
nhiên của Đại Ngọc. Chỉ có ngòi bút của Tào Tuyết Cần mới có thể vẽ nên một màn
xuất hiện quanh co, tinh tế mà không hề gượng gạo như thế này.
Lâm Đại Ngọc lấy làm lạ:
“Ở đây ai cũng im hơi lặng
tiếng, khép nép nghiêm trang, không biết người nào mà lại dám vô lễ, ăn nói bô
bô như thế”.
Vương
Hy Phượng, được một nhóm nha hoàn vây quanh, xuất hiện. Cha của Lâm Đại Ngọc,
Lâm Như Hải, xuất thân là Thám hoa, đương nhiệm Tuần Diêm ngự sử. Với xuất thân
như vậy, khi lần đầu gặp Vương Hy Phượng, Đại Ngọc cũng bị bộ trang phục lộng lẫy
khác thường của nàng thu hút.
“Người này trang sức
không giống các cô kia, gấm thêu lộng lẫy, trông như một vị thần tiên! Trên đầu,
đỡ tóc bằng kim tuyến xâu hạt châu, cài trâm ngũ phượng Triệu Dương đính hạt
châu, cổ đeo vòng vàng chạm con ly, mình mặc áo vóc đại hồng chẽn thêu trăm bướm
lượn hoa bằng chỉ kim tuyến, ngoài khoác áo màu xanh lót bằng lông chuột bạch
viền chỉ ngũ sắc, mặc quần lụa hoa màu cánh trả; mắt phượng, mày cong lá liễu,
khổ người óng ả, dáng điệu phong lưu”.
Sau
khi quan sát kỹ bộ trang phục rực rỡ châu ngọc, ánh mắt của Đại Ngọc cuối cùng
dừng lại trên gương mặt Vương Hy Phượng: “Mặt phấn đầy xuân trông vẻ dịu. Làn
son chưa hé miệng như cười.”.
Đây chính là người mà mẹ nàng từng kể lại – cô gái thường giả trai đi học
Trong
mắt mọi người, Vương Hy Phượng xinh đẹp, khéo ăn nói, giỏi nắm bắt thời thế, có
tài quản lý, nhưng cũng tham lam, độc ác, hai mặt. Theo tôi, nàng vừa ghen
tuông nhưng cũng rộng lượng, vừa thực dụng nhưng cũng có hiếu. Vương Hy Phượng
là người như vậy: nếu bạn có quyền thế, nàng nương theo quyền thế của bạn; nếu
bạn có tài năng, nàng kính nể tài năng của bạn; nếu bạn là người đáng ngưỡng mộ,
nàng cũng sẽ ngưỡng mộ bạn.
Ví
như đối với Thám Xuân. Mẹ ruột của Thám Xuân là Triệu di nương, địa vị thấp
kém, nhưng Thám Xuân lại rất tự trọng, mạnh mẽ, hiểu lễ nghĩa. Trong số các chị
em trong phủ, Vương Hy Phượng lại nhìn nàng bằng con mắt khác, không hề coi thường
nàng như đối với Giả Hoàn. Khi Thám Xuân phụ trách trông nom gia đình, Phượng
Thư còn đặc biệt dặn dò Bình Nhi phải giữ thể diện cho Thám Xuân trước mặt mọi
người. Khi Thám Xuân phản bác Bình Nhi, Phượng Thư lập tức khen ngợi tài năng của
nàng. Đây chính là sự rộng rãi của Phượng Thư.
Nếu
nói Phượng Thư khinh thường Giả Hoàn và Triệu di nương là vì thực dụng, vậy
cách nàng đối đãi với Thám Xuân có thể giải thích thế nào?
Đối
với Nghênh Xuân – người em gái nhu nhược, con vợ lẽ Giả Xá, Phượng Thư cũng không lạnh nhạt với
nàng. Phượng Thư và mẹ chồng – Hình phu nhân – vốn không hợp nhau, thường xuyên
tránh mặt bà. Nhưng khi Hình phu nhân đưa cháu gái Hình Tụ Yên đến Giả phủ, Phượng
Thư đối xử với nàng thế nào?
“Từ đó trở đi, trừ khi
Hình Tụ Yên về nhà không kể, nếu ở lại trong vườn Đại Quan độ một tháng trở
lên, Phượng Thư cũng cấp tiền lương cho cô ta như Nghênh Xuân. Phượng Thư thấy
Tụ Yên tâm tính ôn hòa, đáng mến, không giống như Hình phu nhân và cha mẹ nó, lại
nhà nghèo vất vả, nên thương nó hơn các chị em khác. Hình phu nhân thì chẳng để
ý gì đến.”
Người
ta thường nói chị dâu – em chồng khó hòa hợp, nhưng Phượng Thư lại hòa thuận với
cả ba cô em chồng trong Giả phủ – Nghênh Xuân, Thám Xuân, và Tích Xuân
Tính
cách của Phượng Thư rất sắc sảo, nàng cũng yêu thích những người có cá tính mạnh.
Ví dụ như Lâm Đại Ngọc thẳng thắn, bà cụ Lưu biết ăn nói, Tình Văn sắc sảo,
Thám Xuân giỏi giang, hay Tiểu Hồng nhanh nhẹn.
![]() |
Phượng Thư thường luôn ở bên hầu hạ làm vui Giả mẫu |
Đối
với Giả Mẫu, nếu nói Phượng Thư tận tụy hầu hạ bà chỉ vì địa vị của bà trong phủ
Giả, e rằng không hoàn toàn đúng. Giả Mẫu và Phượng Thư có nhiều điểm tương đồng.
Khi còn trẻ, Giả mẫu cũng từng là quản gia, thậm chí tài năng còn hơn cả Phượng
Thư, vì thế hai người có thể coi như "anh hùng tương tiếc" (một cụm từ
gốc Hán, có nghĩa là người anh hùng trân trọng, tiếc thương nhau). Giả mẫu vốn
thích náo nhiệt, mà Phượng Thư lại rất biết cách trêu chọc, làm bà vui vẻ. Điều
này không chỉ cần lòng hiếu thảo mà còn phải có sự nhạy bén, cả hai điều này
Phượng Thư đều có, nên rất được Giả mẫu yêu quý.
Trong
bữa tiệc gia đình mừng năm mới, khi Phượng Thư nói
“ - Thôi,
thôi! Rượu nguội mất rồi, xin bà uống một chén cho ráo cổ, rồi hãy vạch hết
chuyện nhảm ấy ra. Hồi này có thể gọi là hồi “vạch chuyện nhảm”, chuyện xảy ra
đúng giờ này, ngày này, tháng này, năm này, nơi này, triều đại này. Bà ơi! Mở
miệng khó nói được hai việc “Hai bông hoa nở chung một cành”, “Thực giả chưa cần
nói rõ”, cháu hãy sắp đặt người xem đèn, xem hát đã. Bà mời hai vị thân thích
đi uống chén rượu, xem vài vở hát rồi sẽ vạch những chuyện nói nhảm từ mấy đời
trước ra có được không?”
“Trong nhị thập tứ hiếu
có chuyện “múa áo ban”, các anh ấy không mặc áo hoa múa cho cụ tôi vui thì tôi
phải khó khăn mới làm cho cụ tôi cười, để ăn thêm được một ít, cho cả nhà vui mừng.
Đáng ra phải cảm ơn tôi mới phải, không lẽ lại cười tôi à?”.
Phượng
Thư luôn tìm cách làm Giả mẫu vui vẻ, giống như con cái hiếu thảo mua vui cho
cha mẹ. Vào mùa đông, khi Bảo Ngọc cùng các chị em thưởng tuyết làm thơ trong
am Lư Tuyết, Giả Mẫu cũng đến góp vui. Phượng Thư thấy Giả mẫu không ở trong
phòng, bèn tìm đến vườn. Là độc giả còn cảm thấy ấm lòng, huống chi là Giả mẫu!
Có một người cháu dâu thông minh, biết lấy lòng như vậy, chẳng phải là một điều
may mắn hay sao?
Phượng
Thư và Bảo Thoa là chị em họ bên ngoại, nhưng Phượng Thư không thích tính cách
“không liên quan đến mình thì không mở miệng”, “hỏi gì cũng chỉ lắc đầu không
biết” đầy mơ hồ của Bảo Thoa. Trái lại, sự sắc sảo trong lời nói, yêu ghét rõ
ràng lại là điểm chung giữa nàng và Đại Ngọc.
Khi
Phượng Thư cùng các chị em đến thăm Bảo Ngọc bị bỏng, nàng và Đại Ngọc trêu đùa
qua lại, lời lẽ thoải mái, cho thấy hai người vốn dĩ hòa hợp. Cũng trong đoạn
này, Phượng Thư chẳng hề giấu giếm việc mình đứng về phía Đại Ngọc trong “cuộc
chiến” giữa Bảo Thoa và Đại Ngọc. Ngay trước mặt các chị em trong Giả phủ, Phượng
Thư đùa với Đại Ngọc rằng: “Đã uống trà của
nhà ta, sao không làm dâu nhà ta?”
Khi
Đại Ngọc mới vào phủ, Phượng Thư rơi nước mắt xót xa hoàn cảnh của nàng, bị Giả
Mẫu trách móc thì liền nhanh chóng chuyển sang vui vẻ. Nhiều người cho rằng đó
chỉ là cách nàng lấy lòng Giả Mẫu. Nhưng suốt cả 80 hồi đầu, chưa từng thấy Phượng
Thư có bất kỳ hành động nào không tốt với Đại Ngọc. Đại Ngọc vốn nhạy cảm, đa
nghi, nhưng chưa bao giờ nghi ngờ thái độ của Phượng Thư đối với mình. Khi bàn
về chuyện cho yến sào, Đại Ngọc nói với Bảo Thoa: “Bây giờ lại giở cái món cháo yến sào mới lạ ra, bà tôi, dì tôi và chị
Phượng thì chẳng nói gì đâu…” có
thể thấy nàng luôn cảm nhận được sự quan tâm của Phượng Thư.
Ở
Phượng Thư có một mặt chân tình, điều này thể hiện rõ qua cách nàng đối xử với
Giả Mẫu, Đại Ngọc và Bảo Ngọc. Khi đi ra ngoài cùng Bảo Ngọc, Phượng Thư gọi Bảo
Ngọc vào xe mình để tránh gió. Khi ấy Bảo Ngọc vẫn là một cậu bé ham chơi, lập
tức vui vẻ chui vào xe Phượng Thư. Ở đây ta thấy một thứ tình cảm tự nhiên của
người chị dành cho em trai
Bà
cụ Lưu cũng là người rất tinh tế, biết nói đùa, giỏi khuấy động bầu không khí,
khiến Phượng Thư thích thú. Vì vậy, nàng mới rộng tay giúp đỡ bà, vô tình gieo
nhân thiện để sau này Xảo Thư được cứu. Khi Uyên Ương kiên quyết chống lại việc
bị gả làm thiếp cho Giả Xá, Phượng Thư biết nàng sẽ không bao giờ đồng ý, kính
trọng phẩm cách của nàng. Khi Vương phu nhân muốn đuổi Tình Văn đi, Phượng Thư
cũng không hề nói lời nào để hãm hại nàng.
Đối
với Tiểu Hồng, khi phát hiện cô bé nhanh nhẹn, ăn nói lanh lợi, Phượng Thư lập
tức xin Bảo Ngọc nhường lại cho mình. Với tư cách một người quản gia, Phượng
Thư có con mắt nhìn người và biết cách dùng người.
Phượng
Thư có tính cách phức tạp và đa chiều. Nàng vừa thông minh, quyết đoán, biết
nhìn người và sắp xếp công việc, nhưng cũng tàn nhẫn, thủ đoạn, sẵn sàng làm mọi
thứ để đạt được mục đích. Kết cục bi thảm của nàng, ở một mức độ nào đó, chính
là do nàng tự tạo ra, đúng như câu: “Mưu sự quá khôn ngoan, lại lỡ mất chính
sinh mạng mình.”
Lược
dịch, chỉnh sửa từ: https://www.epochtimes.com/b5/11/12/26/n3468116.htm