HỒI 82.
Loài gia nhân phản chủ
Nói về Hàn Đạo Quốc và Lai Bảo, sau khi mua bốn ngàn lạng bạc hàng ở Giang Nam, trên đường về ghé Dương Châu, tìm đến nhà Miêu Thanh. Miêu Thanh thấy có thư của Tây Môn Khánh thì mừng lắm, lại nghĩ tới ơn cứu mạng của Tây Môn Khánh, nên cung phụng hai người quản lý thập phần chu đáo. Miêu Thanh đã mua được một thiếu nữ tuyệt sắc tên là Sở Vân, nuôi tại nhà để gởi về cho Tây Môn Khánh.
Trong thời gian ở nhà Miêu Thanh, Đạo
Quốc và Lai Bảo chẳng nghĩ gì tới chuyện về hay chuyện buôn bán làm ăn, mà chỉ
ngày đêm tầm hoa vấn liễu, la cà nơi tửu điếm trà đình, ngủ đêm tại các nhà ca
nhi kỹ nữ.
Một hôm, Đạo Quốc mời một ca nhi là Ngọc
Kỹ, Lai Bảo mời một ca nhi là Tiểu Hồng, cùng một người buôn muối ở Dương Châu
là Vương Hải Phong và Miêu Thanh tới du ngoạn tại hồ Ứng Bảo suốt một ngày. Hôm
sau lại là sinh nhật của Vương ma, mụ tú bà cai quản Ngọc Kỹ, Đạo Quốc bỏ tiền
làm tiệc thật lớn mừng sinh nhật của Vương ma. Lại sai đàn em là Hồ Tú mời thêm
hai khách buôn là Uông Đông Kiều và Tiền Tình Xuyên. Nhưng Uông, Tiền và Vương
Hải Phong đã tới, còn Hồ Tú thì mãi tới chiều mới thấy về. Đạo Quốc mắng:
– Thằng khốn đi la cà ăn uống ở đâu mà
giờ này mới dẫn xác về, mồm miệng sặc sụa mùi rượu thế kia khách mời đã đến tự
bao giờ mà mày thì mất mặt. Để rồi ta sẽ xử tội mày.
Hồ Tú lườm Đạo Quốc rồi vào trong nhà,
miệng lẩm bẩm:
– Mày tưởng hay lắm hay sao mà lên mặt
mắng tao. Mày làm dơi làm chuột ở đây thì vợ mày ở nhà cũng làm yêu làm quỷ.
Lão gia muốn rảnh rang lui tới với vợ mày nên sai mày đem tiền mua hàng xa, mày
đâu có biết, cứ tưởng là ghê gớm lắm.
Vương ma nghe được, vội lôi Hồ Tú vào
trong nhà bảo:
– Chết, Hồ gia say quá rồi, hay là vào
trong phòng mà ngủ đi.
Hồ Tú quát tháo ầm lên, không chịu vào
phòng. Đạo Quốc đang thù tạc cùng bạn bè bên ngoài, nghe Hồ Tú la lối thì giận
lắm, xồng xộc chạy vào đạp cho Hồ Tú mấy đạp mà mắng:
– Thằng khốn khiếp, tao cấp cho mày một
ngày mấy tiền mà mày dám hỗn láo như vậy hay sao? Tao đuổi mày ra khỏi đây.
Nói xong định xô Hồ Tú ra. Hồ Tú không
vừa, la lên rằng:
– Tôi làm gì mà anh đuổi tôi? Tôi ăn
tàn phá hại hay làm hỏng chuyện buôn bán gì đâu, hay là anh mê chơi rồi đuổi
tôi? Để rồi về nhà tôi nói với lão gia cho mà xem.
Lai Bảo vội chạy vào khuyên Hàn Đạo Quốc:
– Thôi, làm ầm lên làm gì.
Đoạn lôi Hồ Tú vào trong mà bảo:
– Còn thằng chó chết này nữa, mày say
mèm rồi ăn nói bậy bạ.
Hồ Tú ương ngạnh nói:
– Bảo thúc cứ kệ tôi, tôi uống rượu
cũng mặc kệ tôi, để xem Đạo Quốc làm gì tôi.
Lai Bảo vội lôi Hồ Tú vào phòng trong,
rồi trở ra. Đạo Quốc sợ bạn bè chê cười, cũng theo Lai Bảo ra, cùng mọi người
vui vẻ ăn uống. Ngọc Kỹ và hai chị em Thái Hồng, Tiểu Hồng đàn hát ca múa.
Trong tiệc bẻ cành mai mà làm tửu lệnh, ăn uống ồn ào. Bữa tiệc tới canh ba mới
vãn.
Hôm sau, Đạo Quốc định đánh Hồ Tú. Hồ
Tú tỉnh rượu, van xin mà nói:
– Hôm qua quả là tôi không biết gì hết.
Miêu Thanh cũng hết lời khuyên can, Đạo
Quốc mới thôi.
Mấy hôm sau, chơi đã chán, Đạo Quốc và
Lai Bảo tính chuyện chở hàng về, nhưng nàng Sở Vân lại bị bệnh thình lình, chưa
thể đi được. Miêu Thanh nói:
– Thôi, nhị vị ca về trước vậy, cho khỏi
lỡ công việc, để hôm nào nó khỏi bệnh, tôi sẽ nhờ người đưa tới sau cũng được.
Nói xong sai soạn lễ vật thật hậu, viết
thư cho Tây Môn Khánh, rồi đưa hai người lên đường.
Ngọc Kỹ và chị em Thái Hồng, Tiểu Hồng
bày tiệc tại bến sông mà đưa tiễn.
Khởi hành từ Dương Châu ngày mồng mười
tháng giêng, lên đường bình an vô sự.
Một hôm, thuyền tới Lâm Giang. Đạo Quốc
ra đứng đầu thuyền ngắm cảnh hai bên bờ. Bỗng thấy một chiếc thuyền nhỏ từ phía
trước lướt tới, người ngồi trên thuyền là Nghiêm Tứ Lang, cũng quen biết Đạo Quốc.
Hai thuyền tới gần nhau, Nghiêm Tứ Lang nhận ra Đạo Quốc, bèn khoát tay nói lớn:
– Hàn đại ca, lão gia ở nhà mất rồi, mới
cách nay mấy hôm thôi.
Nói vừa xong thì hai thuyền qua khỏi
nhau. Đạo Quốc im lặng suy nghĩ.
Thời gian đó đang gặp lúc các tỉnh Hà
Nam, Sơn Đông bị đại hạn, ruộng đất bỏ hoang, cảnh thóc cao gạo kém khiến cho vật
giá gia tăng, thứ gì cũng đắt như vàng. Mỗi xấp vải lụa có thể lời gấp ba.
Thương gia các nơi đổ xô tới bến Lâm Thanh mà mua hàng.
Đạo Quốc liền gọi Lai Bảo bàn rằng:
– Bây giờ giá hàng đang lên, hàng mình
đem bán lúc này có thể lời gấp ba, chi bằng mình bán ngay đi, đem về nhà cũng
chỉ bán được vậy là cùng, mà còn phải nạp thuế nữa, Bảo ca tính sao?
Lai Bảo đáp:
– Hàn đại ca nói rất đúng, có điều
mình không phải là chủ nên không quyết định được, bây giờ mình bán đi rồi về biết
ăn nói làm sao?
Đạo Quốc bảo:
– Lão gia có nói gì, tôi xin nhận hết.
Lai Bảo thấy Đạo Quốc quyết ý nên cũng
chiều theo, hai người đem hàng lên bến bán, nhưng chỉ bán một phần tư số hàng
mà thôi, tiền thu được cũng trên hai ngàn lạng.
Tới huyện Thanh Hà, Đạo Quốc bảo:
– Bảo ca ở lại thuyền lo việc nạp thuế,
để tôi về nhà trước bảo cho lão gia biết.
Lai Bảo dặn:
– Hàn đại ca về nhớ thưa với lão gia là
viết một phong thư cho Tiền Chủ sự lão gia, nhờ chuyện thuế mà để dỡ hàng sớm.
Đạo Quốc gật đầu, thu hết tiền hàng
bán được, vào huyện Thanh Hà rồi về nhà.
Lúc đó trời đã về chiều, trên đường về,
Đạo Quốc tình cờ gặp một người quen là Trương An. Trương An thấy Hàn Đạo Quốc
thì gọi bảo:
– Hàn đại thú đã về đấy à? Ngày mai là
ngày làm lễ cho Tây Môn lão gia đó.
Đạo Quốc càng yên tâm là Tây Môn Khánh
đã chết thật, nhưng chỉ đáp:
– Thật tội nghiệp cho gia gia tôi quá.
Trên đường đi, Đạo Quốc nghe dân trong
huyện bàn tán xôn xao về cái chết của Tây Môn Khánh, lại càng tin chắc là Tây
Môn Khánh chết thật rồi, bèn hối hả đi mau về nhà để bàn tính với vợ. Đạo Quốc
nghĩ bụng: “Cứ về nhà xem vợ mình nó tính thế nào, rồi nghỉ một đêm ở nhà, mai
tới nhà Tây Môn Khánh lão gia cũng không muộn, chứ bây giờ cũng gần tối rồi”.
Nghĩ xong, cho Tiểu Lang về trước, rồi
cùng Vương Hán trực chỉ đường Sư Tử, tới cổng nhà gọi vợ.
Vương thị mừng rỡ chạy ra đón chồng.
Vương Hán khệ nệ ôm hành lý vào nhà. Vương thị trước hết đưa chồng vào lạy bàn
thờ Phật rồi giúp chồng thay áo, lại gọi a hoàn đem trà ra. Đạo Quốc ngồi uống
trà kể hết chuyện buôn bán trong thời gian qua rồi nói:
– Trên đường về tôi gặp Nghiêm Tứ ca,
vừa rồi lại gặp Trương An, đều nói là lão gia đã từ trần, không hiểu tại sao
lão gia lại từ trần mau vậy?
Vương thị bảo:
– Trời đất còn có khi mưa gió bất thường
thì trách sao con người chẳng có họa phúc bất ngờ. Ai có thể tự cho mình luôn
luôn bình an vô sự.
Hàn Đạo Quốc không nói gì, mở bao ra,
lấy cho vợ xem nhiều quần áo mua cho vợ tại Giang Ninh và nhiều món đồ khác, lại
lấy ra mấy gói bạc, cộng là hai ngàn lạng đưa cho vợ. Vương thị thấy bạc nhiều
quá, lấp lánh như tuyết thì trố mắt mà nhìn, rồi sau mới hỏi:
– Ở đâu ra đây?
Đạo Quốc thấp giọng đáp:
– Trên đường về, tôi nghe tin lão gia
từ trần nên đã tự ý bán trước một ít hàng.
Nói xong lại đưa ra mấy túi bạc vụn nữa,
chừng mấy trăm lạng, đưa cả cho vợ rồi hỏi:
– Trong thời gian tôi vắng nhà, lão
gia có hay tới đây không?
Vương thị cúi đầu nói lảng:
– Lão gia còn thì không nói làm gì,
bây giờ lão gia mất rồi, chàng cũng định đem hết số bạc này đến cho đại nương
hay sao?
Đạo Quốc đáp:
– Chính vì vậy mà tôi phải về nhà trước
để bàn tính với nàng. Hay là mình giữ lại một nửa, chỉ đưa một nửa mà thôi?
Vương thị cười khẩy:
– Chàng đã ngốc quá rồi, lần này chẳng
nên ngốc nữa. Sao chàng lại có thể tính toán nực cười như vậy? Người ta đã chết
rồi, thì mình coi như không còn liên hệ gì nữa. Bây giờ chàng đem một nửa lại,
vợ con người ta lại hạch hỏi lôi thôi rồi làm sao? Chi bằng bây giờ vợ chồng đã
nắm số bạc lớn này, thì liệu mau mau lên kinh đô mà sống, lại được gần con gái
mình, có phải hay hơn không. Lại còn Địch thân gia trong phủ Thái sư giúp đỡ
mình nữa. Mình đã đi xa rồi thì chẳng còn phải lo sợ gì cả.
Đạo Quốc nghe xong bảo:
– Mình đi gấp quá, còn ngôi nhà này
thì sao? Chẳng lẽ bỏ à?
Vương thị bảo:
– Chàng sao vụng tính quá, mình gọi
người nào tới, cho ít tiền, bảo coi nhà cho mình, rồi sẽ tính sau, chứ ở đây mà
chờ bán nhà hay sao? Trường hợp mà gia nhân của Tây Môn Khánh có tới tìm thì
mình chỉ cần nói là con gái mình mời mình lên Đông Kinh ở. Như vậy thì có ba đầu
sáu tay, vợ Tây Môn Khánh cũng chẳng dám tìm lên phủ Thái sư tìm mình, mà có
dám lên chăng nữa thì lúc đó mình cũng chẳng sợ.
Đạo Quốc nói:
– Chẳng gì thì từ trước tới nay vợ chồng
mình cũng chịu ơn Tây Môn lão gia nhiều, nay trở mặt quá như vậy thì khó coi.
Vương thị nguýt chồng:
– Cứ làm gì cũng phải cho dễ coi thì đến
không có cơm mà ăn. Người ta chiếm đoạt tôi rồi bỏ ra ít lạng bạc, như vậy là tốt
lắm hay sao? Hôm nọ, tôi nghĩ tình, cũng soạn lễ vật tới điếu tang, con dâm phụ
vợ lớn của hắn đã không chịu ra tiếp lại không cho ai ra tiếp, mà còn ở trong
nhà chửi mắng tôi nữa. Lúc đó thật tôi đi cũng dở mà ở không xong. Mãi sau con
vợ thứ ba của hắn mới miễn cưỡng ra tiếp tôi. Tôi chỉ nói vài ba câu rồi lên kiệu
về ngay. Thật là vừa tốn tiền lại vừa tức mình. Đấy, nhân nghĩa đấy.
Đạo Quốc không nói gì. Vương thị dọn
cơm rượu ra, hai vợ chồng ăn uống rồi đi ngủ. Vợ chồng xa nhau lâu ngày, chuyện
chăn gối vô cùng nồng đượm.
Hôm sau, mới canh năm, Đạo Quốc đã cho
gọi em là Hàn Nhị tới, kể sơ mọi chuyện, bảo coi nhà rồi cho hai chục lạng bạc
để làm vốn. Tên du thủ du thực này vui vẻ nhận lời ngay, lại nói:
– Ca ca và tẩu tẩu cứ việc đi, để đó
tôi lo cho.
Đạo Quốc bèn gọi hai cỗ xe lớn, chất rương hòm hành lý. Trời vừa sáng thì vợ chồng đem theo tên Vương Hán và hai đứa a hoàn, ngồi xe trực chỉ kinh đô.
Cũng hôm đó, Nguyệt nương bồng con
trai là Hiếu ca nhi, cùng Ngọc Lâu, Kim Liên, Tây Môn Đại thư, nhũ mẫu Như Ý và
Kính Tế tới mộ phần Tây Môn Khánh làm lễ dâng hương đốt vàng.
Dọc đường, gặp Trương An tới báo:
– Hàn Đại thúc về rồi đó, hôm qua tôi
có gặp.
Nguyệt nương ngạc nhiên:
– Hắn về rồi sao không tới gặp ta? Chắc
là hôm nay hắn tới.
Nói xong làm lễ mau chóng rồi vội vã
trở về nhà.
Về tới nhà, gọi gia nhân lên hỏi, gia
nhân nói là chưa thấy Đạo Quốc tới. Nguyệt nương sai ngay Kính Tế tới nhà Đạo
Quốc gọi.
Kính Tế tới nhà Đạo Quốc hỏi thì Hàn
Nhị ra trả lời:
– Cháu gái tôi ở kinh đô mời vợ chồng
đại ca tôi lên ở đó rồi.
Kính Tế thất sắc hỏi:
– Còn thuyền hàng hiện ở đâu?
Hàn Nhị đáp:
– Chuyện đó tôi không được biết.
Kính Tế hoảng lên, vội về thưa lại với
Nguyệt nương. Nguyệt nương cũng hết hồn, sai Kính Tế cưỡi ngựa dọc bờ sông hỏi
thăm. Kính Tế cưỡi ngựa đi một hồi lâu, gặp ai cũng hỏi, mãi sau mới tìm được
thuyền hàng. Gặp Lai Bảo, Lai Bảo đã hỏi ngay:
– Hàn quản lý đã đem hai ngàn lạng bạc
hàng tới nhà chưa?
Kính Tế đáp:
– Có thấy tông tích hắn đâu. Mãi sáng
nay Đại nương trên đường tới phần mộ lão gia, tình cờ gặp Trương An, Trương An
nói là hôm qua có gặp Hàn Đạo Quốc tại huyện. Đại nương sai tôi tới nhà tìm,
thì mới hay là vợ chồng hắn lên Đông Kinh ở rồi. Do đó đại nương mới phải sai
tôi đi tìm ca ca đây.
Lai Bảo nghe xong không nói được lời
nào, trong bụng nghĩ thầm:
– Thằng khốn này đã lừa mình, thì ra
nó đã biết trước mà sắp đặt kế gian rồi.
Thật là:
Mặt gần nhau gang tấc
Lòng xa cách nghìn trùng.
Nghĩ ngợi một lúc, Lai Bảo mời Kính Tế
vào một tửu lầu gần bến sông, gợi rượu thịt và ca nữ, bảo Kính Tế ăn uống để
mình lo việc, rồi nhân đó chuyển ngầm một ít hàng trị giá chừng một ngàn lạng,
đem vào gửi lại tửu lầu, sau đó mới lo khai báo thuế má, rồi cùng Kính Tế gọi
xe chở hàng về.
Từ khi Tây Môn Khánh chết, tiệm tơ lụa
ở đường Sư Tử đóng cửa. Còn tiệm tơ lụa ở đối diện nhà thì Thôi Bản và Cam quản
lý bán hết hàng xong, giao tiền bạc minh bạch rồi cáo từ mà đi. Ngôi nhà đó
cũng được bán đi. Chỉ còn tiệm thuốc là được duy trì, do Phó quản lý và Kính Tế
trông coi.
Nguyên là Lai Bảo và vợ là Huệ Tường
có đứa con trai năm tuổi đặt tên là Tăng Bảo. Vương thị, vợ Hàn Bảo Quốc có đứa
cháu gái bốn tuổi, do đó hai bên kết làm thông gia, Nguyệt nương không biết
chuyện này.
Lại nói về Lai Bảo, sau khi chở hàng về,
gặp Nguyệt nương, mọi việc đổ hết lên đầu Đạo Quốc, nói là Đạo Quốc đã bán hàng
lấy tiền trốn đi.
Nguyệt nương liền sai Lai Bảo lên Đông
Kinh tìm Đạo Quốc. Lai Bảo nói:
– Trời ơi, vợ chồng hắn bây giờ ở
trong phủ Thái sư, ai mà dám vào hỏi. Trước kia là lão gia sai đi có việc thì mới
dám vào chứ bây giờ thì chịu.
Nguyệt nương bảo:
– Địch quản lý gia dầu sao cũng là chỗ
thân tình với lão gia trước, chẳng lẽ không giúp đỡ được gì sao.
Lai Bảo đáp:
– Đại nương nói tới Địch quản lý gia
làm gì, con gái vợ chồng Đạo Quốc được thời, hiện là vợ cưng của Địch quản gia,
thì một bên là cha mẹ vợ, một bên là nhà mình, chẳng lẽ Địch quản gia chịu giúp
nhà mình hay sao? Có khi mình gây chuyện lại còn mang họa nữa. Thôi thì đại
nương cứ coi như không có số bạc đó, đừng nên nhắc tới nữa.
Nguyệt nương vô kế khả thi, đành nén giận
mà bỏ qua, sau đó gọi Kính Tế vào cùng Lai Bảo bàn tính chuyện bán số hàng mới
đem về. Bàn tới chuyện chia lời, Lai Bảo thấy phần mình ít nên không chịu, nói
rằng:
– Cậu không buôn bán, không biết chuyện
buôn bán cực như thế nào. Tôi kinh nghiệm buôn bán ở chốn giang hồ, biết bao
nhiêu vất vả khổ nhọc mới mua được hàng tốt giá rẻ đem về bán được lời nhiều.
Giả sử sai một người khác, trẻ người non dạ, thiếu kinh nghiệm, ham ăn chơi thì
đừng nói gì lời lãi, mà cả đến tiền vốn cũng không còn. Bây giờ cậu tính thế
nào thì tính.
Nguyệt nương bảo:
– Mình không còn tiệm để mà bán hàng,
vả lại cũng không thể bán từ từ như trước, bây giờ cứ gọi nhà buôn nào tới, đắt
rẻ gì mình bán luôn số hàng cho người ta, rồi sẽ tính sau.
Lai Bảo và Kính Tế đi gọi người, bán được
số hàng với giá ngoài hai nghìn lạng, bán đổ bán tháo cho mau mà thôi. Kính Tế
đem tiền đưa cho Nguyệt nương. Nguyệt nương thưởng cho Lai Bảo ba chục lạng.
Lai Bảo vênh mặt không nhận, nói:
– Bấy nhiêu thì đại nương nên cất đi
làm vốn. Lão gia đã mất, đại nương cũng nên có chút ít sống qua ngày, đưa tôi
làm gì. Đại nương cứ cất đi, tôi không cần đâu.
Nói xong bỏ ra ngoài uống rượu.
Lát sau trở vào gặp Nguyệt nương trắng
trợn hỏi:
– Lão gia chết rồi, đại nương còn đang
tuổi thanh xuân, chẳng lẽ ôm ca nhi đây mà chịu lạnh lùng hay sao?
Nguyệt nương giận uất người lên, không
nói được tiếng nào. Lai Bảo cười ha hả bỏ đi.
Một hôm, nhận được thư của Địch quản
gia từ Đông Kinh gửi về, trước là chia buồn về cái chết của Tây Môn Khánh, sau
thì cho biết là Hàn Đạo Quốc nói Tây Môn Khánh hiện có bốn a hoàn là ca nữ, giỏi
đàn hát mà lại xinh đẹp, nên muốn hỏi giá tiền để mua lên Đông Kinh hầu hạ lão
thái thái vợ Thái sư.
Nguyệt nương xem thư xong hoảng lên, gọi
Lai Bảo tới bàn tính. Lai Bảo nghênh ngang bước vào. Nguyệt nương kể rõ sự việc
rồi hỏi:
– Bây giờ nên cho chúng nó đi hay là
giữ lại?
Lai Bảo không gọi Nguyệt nương là đại
nương nữa mà gọi bằng nương tử. Hắn nói:
– Nương tử nghĩ sao mà lại hỏi như vậy? Giữ chúng nó lại để mà rước họa vào thân hay sao? Tôi nói cho nương tử biết, con gái vợ chồng Đạo Quốc hiện hầu Lão Thái sư thái thái, vợ chồng Đạo Quốc lại sống chung với con, thì chuyện gì trong nhà này mà phủ Thái sư chẳng biết. Lúc trước, quan nhân nhà này đưa con gái Đạo Quốc lên Đông Kinh làm thiếp của Địch quản gia, tôi đã nói là như vậy chỉ gây mầm họa mà thôi, bây giờ mới thấy lời tôi nói là đúng. Nương tử muốn giữ bốn đứa chúng nó lại cũng không được. Bởi vì phủ Thái sư sẽ sức giấy cho phủ huyện này sai người tới đem đi, lúc đó nương tử không chịu cũng không được, hoặc có muốn gì thì cũng trễ rồi. Chỉ còn cách thế này, là chọn hai đứa gửi đi, thay vì phải gửi bốn đứa. Như vậy còn tạm.
Nguyệt nương ngẫm nghĩ, Lan Hương và
Xuân Mai còn phải hầu hạ Ngọc Lâu và Kim Liên, nên không thể cho đi được, Tú Xuân
thì phải coi giữ Hiếu ca nhi, chỉ còn Ngọc Tiêu và Nghênh Xuân mà thôi, bèn cho
gọi hai đứa vào hỏi xem có chịu đi Đông Kinh hay không. Hai đứa bằng lòng. Nguyệt
nương bèn sai thu dọn quần áo hành trang, rồi thuê xe, sai Lai Bảo đưa hai đứa
lên Đông Kinh. Nào ngờ, trên đường đi, Lai Bảo lần lượt thông gian nhiều lần với
cả Ngọc Tiêu lẫn Nghênh Xuân.
Tới kinh đô, tìm vào phủ Thái sư, gặp
vợ chồng Hàn Đạo Quốc, Lai Bảo đem hết chuyện ra kể lại, không quên kể công là
mình đã che chở cho Đạo Quốc. Đạo Quốc mừng lắm, tạ ơn Lai Bảo rồi nói:
– Nếu không có ca ca đỡ đần cho thì
cũng mệt cho tôi. Đành rằng tôi không sợ gì, nhưng cũng mất công lắm.
Về phần Địch quản gia, thấy Ngọc Tiêu
và Nghênh Xuân mới chỉ mười bảy mười tám tuổi, xinh đẹp lại giỏi đàn hát thì mừng
lắm, vội dẫn ngay vào hầu hạ lão thái thái vợ Thái sư, rồi trở ra đưa hai đĩnh
bạc cho Lai Bảo. Lai Bảo ở chơi vài ngày rồi trở về huyện Thanh Hà.
Tới nhà, Lai Bảo giấu đi một đĩnh, chỉ
đưa cho Nguyệt nương một đĩnh bạc, rồi tìm đủ cách làm cho Nguyệt nương sợ hãi,
đoạn nói:
– Nếu không phải tôi mà sai người khác
đi thì chẳng được chút bạc nào đâu. Nương tử không biết, bây giờ vợ chồng Đạo
Quốc vinh hoa phú quý, hai vợ chồng được ở riêng một tòa nhà nguy nga trong phủ
Thái sư, gia nhân đầy tớ chật nhà. Địch quản gia xưng hô thì một điều nhạc gia,
hai điều nhạc mẫu cung kính lắm. Đứa con gái là Hàn Ái Thư thì phần được Địch
quản gia cưng chiều, phần lại được Lão Thái sư thái thái quý mến, nên muốn gì
được nấy, muốn một thì được mười, nói một tiếng là ai cũng phải sợ. Bây giờ nó
lại trổ mã nữa, đẹp như tiên nga giáng thế, thôi thì gấm lụa đầy thân, vàng đeo
ngọc giắt khắp mình, phú quý không sao nói hết. Vậy mà nó nói chuyện với tôi
thì một điều Bảo thúc, hai điều Bảo thúc, lễ phép lắm.
Nguyệt nương nghe xong, vội cảm ơn Lai
Bảo rồi sai a hoàn dọn rượu thịt thết đãi, sau đó tặng vài lạng bạc nhưng Lai Bảo
không thèm nhận. No say xong, Lai Bảo về nhà, đưa một đĩnh bạc cho vợ.
Hôm sau, Lai Bảo cùng đứa em vợ là Lưu
Thương ngầm trở lại tửu lầu ở bến sông, lấy số hàng cất giấu ra bán được khoảng
ngàn lạng, về mua một ngôi nhà lịch sự ở ngoài, gần nhà em vợ, mở tiệm tạp hoá.
Lai Bảo chỉ ngày ngày uống rượu rong chơi.
Một hôm, vợ Lai Bảo là Huệ Tưởng muốn
tới nhà mẹ Vương thị chơi, bèn giả vờ xin Nguyệt nương cho nghỉ một ngày, nói
là về thăm mẹ mình, nhưng lại trở về nhà riêng, mặc quần áo sang trọng, trang
điểm lộng lẫy, đeo nữ trang đỏ ối, ngồi kiệu mà đi. Lúc về, lại về nhà riêng
trước, trút bỏ hết các thứ ra, mặc quần áo cũ rách rồi mới đi bộ về nhà chủ,
Nguyệt nương hoàn toàn không hay biết.
Lai Bảo thì thường uống rượu say, vào
phòng Nguyệt nương buông lời thô lỗ chọc ghẹo tán tỉnh, nhưng đều bị Nguyệt
nương mắng, phải quay ra.
Đám nữ gia nhân trong nhà lại nói với
Nguyệt nương:
– Vợ chồng Lai Bảo kết thông gia với
nhà họ Vương, bên vợ của Hàn Đạo Quốc. Hôm nọ vợ Lai Bảo mặc quần áo đẹp, trang
điểm lòe loẹt, ngồi kiệu mà đến thăm Vương lão, mẹ vợ Đạo Quốc.
Kim Liên cũng biết chuyện đó, có nói với
Nguyệt nương mấy lần, nhưng Nguyệt nương không nói gì. Huệ Tường biết chuyện, tức
giận lắm, thường nói đông nói tây, chửi xiên chửi xéo. Lai Bảo thì thường nói với
đám gia nhân rằng:
– Chúng bay ở nhà mà biết gì, đừng có
chõ mõm vào việc người ta. Như Đạo Quốc đó, nó lấy tiền của chủ cả mấy ngàn lạng
bạc rồi lên Đông Kinh ở sung sướng, có đứa nào dám động đến lông chân nó đâu. Vợ
chồng tao đàng hoàng tử tế thì lại nói là ăn cắp tiền của chủ mà may mặc sắm sửa.
Rõ là ở đời người ta chỉ nghe lời nói dối chứ chẳng ai chịu nghe lời nói thật,
do đó mới có đứa dám đặt điều cho vợ chồng tao.
Có lúc lại mắng:
– Thật đáng ghét cho con dâm phụ nào
thối miệng, bảo vợ chồng tao chuyển tiền của chủ về nhà, có biết đâu là vợ chồng
tao thiếu thốn, phải vay tiền của bà dì mà may mặc sắm sửa đấy chứ. Vậy mà có
những con dâm phụ nói ra nói vào, chắc là chúng nó muốn vợ chồng tao ra khỏi
nhà này. Được rồi, vợ chồng tao đi chứ chẳng sợ gì, đi rồi chống mắt nhìn xem mấy
con dâm phụ đó có ở được lâu trong nhà Tây Môn Khánh này hay không.
Vợ chồng Lai Bảo ngày càng làm quá, ăn
nói vô lễ, hành động hỗn láo ngang ngược. Nguyệt nương giận lắm, nhưng biết là
không thể trừng trị được, đành gọi vợ chồng Lai Bảo lên, đuổi ra khỏi nhà.
Vợ chồng Lai Bảo vênh váo dọn đồ đạc
đi, vừa dọn vừa mắng mèo quèo chó. Sau đó hai vợ chồng nghiễm nhiên làm chủ cửa
tiệm tạp hóa đồ sộ.
Thật là:
Thế bại, tớ khinh chủ,
Vận suy, quỷ hại người.
Gia nhân đày tớ là như vậy, cho nên
nuôi gia nhân đầy tớ trong nhà cũng nên cẩn thận phòng xa.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét