Tranh Đới Đôn Bang |
HỒI
4.
Người
quy tiên, kẻ bị mắng
Hôm
đó Tây Môn Khánh bị đánh mấy cái nhưng đổi lại được trăm lạng bạc của Tử quan
nhân thì vui mừng lắm. Về tới nhà còn thấy Hoa Tử Hư nghe xong vỗ tay khen ngợi
rồi nói:
–
Đại ca đã mất công khó để lo cho tôi, ngày khác tôi xin tạ ơn.
Tây
Môn Khánh gạt đi:
–
Chỗ anh em mà nói chuyện ơn nghĩa làm gì.
Nói xong cởi quần áo trả lại Hoa Tử Hư. Hoa Tử Hư thay xong thì nói:
–
Trời cũng chiều rồi, tôi xin cáo từ, ngày mai sẽ sang gặp đại ca.
Tây
Môn Khánh tiễn bạn ra cổng rồi quay vào. Nguyệt nương nói:
–
Bệnh tình Trác Nhị thư xem ra nguy kịch rồi, sợ không qua khỏi đêm nay.
Tây
Môn Khánh trầm ngâm giây lát rồi bảo:
–
Hôm trước Hoa Nhị nương sang đây chơi là do tự ý hay do nàng mời?
Nguyệt
nương đáp:
–
Tôi không mời thì đâu người ta có chịu sang đây? Mấy hôm trước tôi nghe nói vợ
chồng họ Hoa thường có chuyện xích mích, Hoa Nhị nương buồn rầu sinh bệnh nên mới
sai Nghênh Xuân mời sang đây nói chuyện giải khuây. Còn từ nay thì có thể Nhị
nương tự ý sang đây trò chuyện.
Tây
Môn Khánh lại hỏi:
–
Tiền bạc trong nhà đều do Hoa Tử Hư quyết định, nàng thấy thế nào? Hoa Nhị
nương có phải là người giỏi quán xuyến gia đình không?
Nguyệt
nương đáp:
–
Hoa Nhị nương là người đảm đang cần mẫn lắm, còn tiền bạc trong nhà do người chồng
quyết định là phải rồi.
Tây
Môn Khánh nói vài câu nữa rồi vào trong thăm Trác Nhị thư. Trác Nhị thư thấy
Tây Môn Khánh thì hai hàng nước mắt ròng ròng, không nói được gì. Tây Môn Khánh
thương xót lắm, bèn an ủi:
–
Nàng cứ an tâm dưỡng bệnh. Hôm trước Thái y nói là không có gì đáng ngại cả.
Lát
sau Tây Môn Khánh qua bên phòng Lý Kiều Nhi rồi ngủ tại đó. Sáng hôm sau, Tây
Môn Khánh ngủ dậy thấy khoan khoái trong người, mấy chỗ bị đánh hôm qua không
còn đau nữa, bèn gọi Lai Bảo vào, dặn dò lo việc tang ma cho Trác Nhị thư trước
đi, sợ tới lúc nàng từ trần thì không lo kịp. Vừa dặn dò dứt lời thì Ứng Bá Tước
tới. Tây Môn Khánh hỏi:
–
Có biết chuyện Từ quan nhân hôm qua không?
Ứng
Bá Tước đáp:
–
Tôi chẳng biết gì hết, mà chuyện gì vậy?
Tây
Môn Khánh đang định kể lại thì Ứng Bá Tước đã bảo:
–
Khoan đã, khoan đã! Tôi có tin mừng tới báo cho đại ca đây!
Tây
Môn Khánh ngạc nhiên:
–
Tin mừng gì vậy?
Ứng
Bá Tước đáp:
–
Thì chuyện giấc mộng của đại ca đó. Thế mới biết Thích hòa thượng và Đạo Linh Tử
đoán đúng thật.
Tây
Môn Khánh hỏi:
–
Nhưng mà chuyện như thế nào?
Ứng
Bá Tước bèn kể hết lại lời của Vương bà hôm trước. Tây Môn Khánh vỗ bàn cho là
lạ, rồi bảo:
–
Giấc mộng cũng linh nghiệm mà bói toán cũng linh nghiệm thật.
Ứng
Bá Tước nói:
–
Mụ họ Vương này lại là tay mai mối nổi tiếng nữa. Đại ca chịu khó bỏ tiền ra
thì lo gì người đẹp trong mộng không ở trong tay?
Tây
Môn Khánh hỏi:
–
Bây giờ thì nàng ở đâu?
Ứng
Bá Tước đáp:
–
Cái đó thì tôi chưa hỏi.
Tây
Môn Khánh gắt:
–
Sao lạ vậy? Chưa biết người ta ở đâu mà đã tới đây nói trời đất cứ làm như là gặp
người ta rồi không bằng.
Ứng
Bá Tước cụt hứng:
–
Thì hỏi Vương bà là biết chứ gì, nếu đại ca không bận thì mình tới Vương bà
ngay bây giờ. Đại ca tính sao?
Tây
Môn Khánh đáp:
–
Trác Nhị thư đang gần đất xa trời, làm sao mà bỏ đi được?
Ứng
Bá Tước nói:
–
Nếu nhị tẩu quả không có phần thì đại ca giữ lại cũng không được. Chi bằng bây
giờ đại ca rảnh rang, nên tới hỏi Vương bà thì hơn.
Nói
xong bèn kéo Tây Môn Khánh đứng dậy. Tây Môn Khánh bảo:
–
Có đi thì cũng để cho tôi thay quần áo đàng hoàng chứ, làm gì mà như đi ăn cướp
vậy?
Nói
xong mặc áo đẹp, đội khăn thêu hoa rồi theo Ứng Bá Tước.
***
Trong
khi đó Trác Nhị thư thình lình trở bệnh nặng rồi mê man, lại la lên rằng:
–
Đây là đâu? Tại sao lại đem tôi tới đây?
Nguyệt
nương và Lý Kiều Nhi cùng chạy tới lay gọi mà hỏi:
–
Sao vậy? Thấy chuyện gì mà la hét vậy?
Trác
Nhị thư tỉnh dậy hốt hoảng đáp:
–
Thấy gió thổi, mây kéo đen nghịt, trời đất thảm đạm, tiếng dế kêu vang bốn bề,
lại nghe như tiếng ma quỷ khóc. Rồi có một người dẫn tôi tới một nơi lạ lắm,
bên trên có một vị vua đầu vịt mình thỏ, xung quanh toàn là ma quỷ, quỷ đực quỷ
cái, ma mới ma cũ thi nhau kêu réo khóc than, tiếng khóc chen nhau như ong vỡ tổ.
Rồi lại chợt thấy đất trời u ám, trong nhà chỉ có ngọn đèn le lói, rồi có một
người đứng khóc trông tựa như Đại quan nhân của chị em mình.
Nguyệt
nương hỏi tiếp:
–
Rồi còn thấy gì nữa không?
Trác
Nhị thư hổn hển đáp:
–
Còn đến một nơi lâu đài rực rỡ nhà cửa nguy nga, có hoa thắm liễu xanh, chim
chóc hót vui trong gió, bên thềm là những đóa hoa hải đường lộng lẫy đua tươi.
Thật đúng là cảnh thần tiên, có gió thoảng mây bay, có tiếng đàn sáo tiếng ca
hát dặt dìu.
Nguyệt
nương lại hỏi:
–
Có nhớ bài hát thế nào không?
Trác
Nhị thư nhắm mắt lại nói:
–
Chỉ nhớ được vài câu như:
Sắc
đẹp cũng vô duyên
Vị
ngon nhiều khi độc
Khá
thương cho người đời
Vào
hết Tiêu Hồn Ngục.
Nguyệt
nương vẫn hỏi:
–
Rồi còn thấy gì nữa không?
Trác
Nhị thư mở mắt ra đáp:
–
Lại có một người nữa ngồi trong nhà hát rằng:
Sen
đẹp khoe trong gió nhẹ
Hương
mê như muốn mê hồn
Tiền
bạc giàu sang cũng hết
Mười
năm giấc mộng Dương Châu.
“Sau
đó thì không thấy gì nữa.”
Nguyệt
nương bảo:
–
Kể cũng lạ thật, tôi cứ tưởng là nhị muội tâm thần hoảng hốt mà mê sảng, nào ngờ
lại là cơn mộng như thế. Thôi, muội muội cứ an lòng tĩnh dưỡng, chờ gia gia về
rồi sẽ mời đạo sĩ tới trừ tà ma.
Trác
Nhị thư lại ngơ ngác hỏi:
–
Tôi đang ở đâu đây?
Nguyệt
nương đáp:
–
Thì muội muội đang nằm trên giường trong nhà đây này.
Lý
Kiều Nhi nghe Trác Nhị thư nói toàn chuyện ma quái thì dựng tóc gáy đứng im
không nói tiếng nào, sau đó theo Nguyệt nương ra khỏi phòng. Tới ngoài gặp Đại
An chạy vào thưa:
–
Có Phó nhị thúc tới để lo việc hậu sự theo lời gia gia đã dặn, gia gia và Ứng
nhị gia đi chưa về, Phó nhị thúc muốn gặp Đại nương.
Nguyệt
nương bảo:
–
Ngươi ra hỏi Phó nhị thúc là mọi việc đã chuẩn bị xong xuôi chưa, rồi nói cứ chờ,
chắc gia gia cũng sắp về tới.
Đại
An vâng lời bước ra.
***
Trong
khi đó, trên đường đi tới nhà Vương bà, Tây Môn Khánh hỏi:
–
Tiệm nước của Vương bà ở đâu?
Lúc
đó cũng gần tới trước huyện, Ứng Bá Tước trỏ về phía trước mặt:
–
Kìa kìa, đại ca không thấy hay sao?
Tới
nơi, hai người bước vào, Vương bà đang ăn cơm trưa. Ứng Bá Tước thấy vậy bảo:
–
Bà đang ăn cơm đấy à? Thôi để chúng tôi qua bên quán Đại Hòa Lâu bên kia uống
chén rượu rồi trở lại mình nói chuyện.
Tây
Môn Khánh bảo:
–
Từ đây tới Đại Hòa Lâu cũng không gần gì, mình nên vào một quán rượu nào gần
đây thì hơn.
Hai
người bèn vào một quán rượu cách đó mấy nhà, uống rượu nói chuyện vãn. Lát sau
Tây Môn Khánh đứng dậy trả tiền rồi kéo Ứng Bá Tước đi loanh quanh giết thì giờ.
Ở đời thật lắm chuyện tình cờ, mà có tình cờ thì mới có chuyện, cho nên thình
lình Tây Môn Khánh trông thấy Kim Liên đang đứng trước cửa nhà. Kim Liên thấy
Tây Môn Khánh nhìn mình bèn buông tấm mành cửa xuống rồi định qua vào nhà.
Nhưng
Tây Môn Khánh đã đi sát tới nơi, tấm mành được buông vội xuống không ngờ lại đụng
vào đầu Tây Môn Khánh. Kim Liên thấy vậy lúng túng không biết nói sao, chỉ đứng
khựng lại mà mỉm cười. Ứng Bá Tước nhận ra Kim Liên, cũng sững sờ không biết
nói gì. Tây Môn Khánh lặng ngắm Kim Liên, thấy nàng quả là trang giai nhân tuyệt
thế, mặt tươi như hoa, da mịn như phấn. Đôi má hồng hào, làn tóc đen dài buông
xõa sau lưng, đôi mày cong vút lên như vành trăng, đôi mắt trong xanh gợn sóng,
chiếc mũi xinh nhỏ càng làm tăng vẻ thanh tú của gương mặt, chiếc lưng ong nhỏ
nhắn yêu kiều... Tây Môn Khánh còn đang say sưa thì Kim Liên đã thỏ thẻ:
–
Tôi lỡ tay, xin quan nhân tha lỗi cho.
Tây
Môn Khánh đưa tay xốc lại khăn trên đầu rồi đáp:
–
Thưa không sao, xin nương tử chớ bận lòng.
Ứng
Bá Tước thấy Tây Môn Khánh mê mẩn tâm thần trước Kim Liên, sợ giữa đường giữa
sá khó coi, bèn kéo đi rồi kề tai nói nhỏ. Tây Môn Khánh mừng lắm, cùng Ứng Bá
Tước tới thẳng nhà Vương bà. Vương bà đon đả:
–
Hôm nay sao quan nhân lại giáng lâm tới chốn nghèo hèn này vậy?
Tây
Môn Khánh đáp:
–
Tôi nhờ Ứng nhị gia dẫn tới đây là có việc muốn nhờ bà ra tay giúp cho đấy.
Vương
bà cười:
–
Có gì mà quan nhân dạy quá lời như vậy?
Nói
xong mời hai người ngồi rồi trót trà đem tới.
Ứng
Bá Tước nói:
–
Đại ca à, tấm mành buông trúng đầu đại ca hôm nay là điềm tốt đấy, việc này nhất
định phải thành.
Tây
Môn Khánh cười rồi bảo Vương bà:
–
Xin bà ngồi xuống đây, cho tôi hỏi một chút. Người con gái ở ngay cạnh đây là
ai vậy?
Vương
bà cười đáp:
–
Ứng nhị gia đã hỏi tôi như vậy bao lần rồi, nay Đại quan nhân lại hỏi nữa.
Nhưng hỏi mà làm gì? Cô ta là em gái của Diêm La Đại Vương, là con của Vương Đạo
Tướng quân, và đã gái có chồng rồi.
Ứng
Bá Tước khó chịu:
–
Tây Môn Đại quan nhân và tôi tới đây là để nói chuyện đứng đắn, bà đừng nên đùa
giỡn như thế.
Vương
bà nghiêm nét mặt rồi bảo:
–
Đại quan nhân không biết gia đình đó hay sao? Chồng cô bán bánh tại huyện này
bao nhiêu năm nay rồi đó.
Tây
Môn Khánh hỏi:
–
Tức là Từ Tam bán bánh tiêu phải không?
Vương
bà xua tay:
–
Không phải, Đại quan nhân thử đoán xem.
Tây
Môn Khánh nói:
–
Hay chồng nàng là Lý Tam? Lý Tam cũng bán bánh.
Vương
bà lại xua tay:
–
Cũng không phải, Lý Tam thì ai chẳng biết.
Ứng
Bá Tước nói:
–
Hay là Lưu tiểu nhị?
Vương
bà lắc đầu cười:
–
Lại càng không phải nữa, xin đoán thêm coi.
Tây
Môn Khánh nói:
–
Chúng tôi không đoán nổi đâu!
Vương
bà cười khanh khách:
–
Nếu thế thì để tôi nói vậy. Chồng nàng là Võ Đại lang[12], nghề bán bánh.
Tây
Môn Khánh giậm chân:
–
Có phải là Võ Đại mà ai cũng chê lùn xấu phải không?
Vương
bà cười:
–
Đúng đó.
Ứng
Bá Tước than:
–
Thật khổ cho nàng biết bao, rõ là hạt ngọc để ngâu vầy[13].
Vương
bà cười:
–
Thì ông trời khéo bày trò éo le như vậy đó, chứ giai nhân sánh với tài tử, anh
hùng sánh với thuyền quyên thì còn nói chuyện gì nữa.
Tây
Môn Khánh hỏi:
–
Tiền trà nước bao nhiêu đây?
Vương
bà gạt đi:
–
Ôi dào, có đáng bao nhiêu, cứ để đó rồi hôm nào tính cũng được.
Ứng
Bá Tước hỏi:
–
Vương Triều con trai bà đi đâu rồi?
Vương
bà đáp:
–
Nó từ nhỏ cứ ở nhà, hôm nay mới theo một người khách ở vùng Giang Hoài, bây giờ
thì nó đi rồi.
Tây
Môn Khánh bảo:
–
Sao không cho nó đến ở với tôi? Nó coi bộ cũng lanh lợi lắm.
Vương
bà nói:
–
Nếu được Đại quan nhân nâng đỡ cho thì còn nói gì.
Tây
Môn Khánh bảo:
–
Thôi được, cứ để nó về rồi tính.
Nói
xong đứng dậy cảm ơn rồi bước ra. Ứng Bá Tước theo sau. Ra tới đường, Ứng Bá Tước
bảo:
–
Bây giờ thì sao? Tôi đã tìm đúng người trong mộng cho đại ca rồi đó, từ nay đại
ca nên nhờ Vương bà lo liệu. Hôm nay thì đại ca cho tôi về nhà trước, Tạ Hy Đại
đang chờ tôi ở nhà để lo một việc.
Tây
Môn Khánh hỏi:
–
Tạ Hy Đại chờ, tức là sắp đi đánh bạc chứ gì?
Ứng
Bá Tước nói:
–
Đâu phải, chuyện làm ăn đàng hoàng mà.
Nói
xong chia tay mà về. Tây Môn Khánh nghĩ ngợi giây lát rồi quay trở lại đứng trước
cửa nhà Vương bà, nhìn xéo sang nhà Võ Đại. Vương bà biết nhưng cứ lờ đi, sau sợ
bất tiện bèn chạy ra cười hỏi:
–
Kìa, Đại quan nhân chưa về sao? Xin mời vào ăn cái gì cho đỡ đói, có canh ngon
lắm.
Tây
Môn Khánh bước vào bảo:
–
Cũng được, canh chua chua một chút thì ngon.
Nói
xong ngồi xuống. Vương bà vào múc canh đem ra. Tây Môn Khánh nhìn qua rồi bảo:
–
Bà nấu canh ngon lắm, trong nhà còn nhiều không?
Vương
bà đáp:
–
Tôi ngần này tuổi, một đời chuyên nghề mai mối, nên cũng đã tác thành cho người
ta nhiều rồi.
Tây
Môn Khánh cười bảo:
–
Tôi hỏi bà là canh còn nhiều không thì bà lại trả lời đã làm mối nhiều rồi, thật
là ông nói gà, bà nói vịt.
Vương
bà cười:
–
À, canh thì còn nhiều, mà mai mối thì cũng còn nhiều.
Tây
Môn Khánh bảo:
–
Nếu vậy thì tôi nhờ bà làm mối cho tôi một người được không? Nếu việc xong xuôi
thì tôi xin tạ ơn xứng đáng.
Vương
bà giả vờ:
–
Chết, Đại quan nhân nói đùa hay sao? Tôi làm mối cho Đại quan nhân để cho Đại
nương ở nhà chửi tôi à, lúc đó thì tôi còn mặt mũi nào.
Tây
Môn Khánh nói:
–
Đại nương nhà tôi tính tình cao thượng, hiền hậu, hiện trạng nhà cũng có mấy
người thiếp, nhưng chẳng có người thật sự vừa ý tôi. Nếu bà đã giỏi mai mối thì
xin giúp tôi một phen, có thể tới nhà tôi nói chuyện cũng được.
Vương
bà nói:
–
Hôm trước có một người xứng đáng lắm, nhưng không biết Đại quan nhân có ưng
không.
Tây
Môn Khánh nói:
–
Người nào vậy? Nếu quả là tuyệt đẹp mà việc thành thì tôi xin hậu tạ xứng đáng.
Vương
bà nói:
–
Cô ta tài sắc vẹn toàn, chỉ phải cái hơi lớn tuổi một chút.
Tây
Môn Khánh bảo:
–
Người xưa thường nói “bán lão giai nhân tình càng đậm”, có lớn một vài tuổi
cũng chẳng sao. Nhưng cô ta năm nay bao nhiêu tuổi?
Vương
bà đáp:
–
Cô ta sanh năm Quý Hợi, tức là tuổi con lợn, tức là năm nay “chín mươi ba tuổi”
rồi.
Tây
Môn Khánh cười:
–
Bà này thật khéo khôi hài, chuyện gì cũng có thể cười giỡn được.
Nói
xong đứng dậy định ra về. Lúc đó cũng gần tối, Vương bà thắp đèn lên để tiễn
chân khách. Tây Môn Khánh bước ra cửa, cuốn bức mành lên rồi nhìn sang nhà Võ
Đài. Trầm Đại quan từ trong huyện nhìn ra thấy Tây Môn Khánh liền bước sang
nói:
–
Tây Môn Đại quan nhân đấy à? Giờ này sao còn ở đây? Hồi sáng tôi có tới nhà
nhưng không gặp, thật uổng công quá.
Tây
Môn Khánh hơi thẹn, bèn hỏi:
–
Chuyện đó ngài lo xong chưa?
Trầm
Đại quan nói:
–
Xong từ lâu rồi, xin Đại quan nhân đợi tôi một chút, tôi đem bạc ra đưa luôn
cho tiện.
Nói
xong chạy vội về nhà, lấy số bạc và tờ cam kết của Từ quan nhân đưa cho Tây Môn
Khánh. Tây Môn Khánh thưởng cho Trầm Đại quan mười lạng. Trầm Đại quan cảm ơn rồi
cáo từ. Tây Môn Khánh lại đứng nhìn sang nhà Kim Liên, những mong được thấy mặt
nàng, nhưng lát sau vẫn không thấy gì, đành đem tiền về. Về tới nhà, Nguyệt
nương kể lại mộng mị của Trác Nhị thư cho chồng nghe. Tây Môn Khánh hỏi:
–
Bây giờ thì sao?
Nguyệt
nương đáp:
–
Thì cứ vào thăm rồi đã.
Tây
Môn Khánh vào phòng Trác Nhị thư, mới nhìn đã rơi lệ, không dám đứng lâu sợ
thương tâm mà xúc động bèn quay ra. Lúc đó trong phòng mọi người đông đủ. Trác
Nhị thư chỉ còn thoi thóp, không nói năng gì được nữa, mắt đã nhắm nghiền.
Ra
tới ngoài, Tây Môn Khánh hỏi Đại An:
–
Phó nhị thúc đã tới chưa?
Đại
An đáp:
–
Tới hai ba lần rồi, nói là mọi việc đã chuẩn bị xong xuôi, chỉ còn mua một cái
mũ thật tốt nữa mà thôi. Chắc lát nữa sẽ trở lại.
Tây
Môn Khánh nghĩ thầm: “Trác Nhị thư không phải là chính thất, nhưng cũng là thiếp
của mình. Phó nhị thúc tính mua mũ quả là chu đáo. Có lẽ nên mua cho nàng một
cái mũ lục sắc”.
Hôm
sau thì Trác Nhị thư ra người thiên cổ. Tây Môn Khánh thương cảm khôn nguôi,
đưa đám xong, ở nhà suốt mấy ngày liền, không đi tới đâu.
Thấm
thoát đã tới ngày “mãn thất” của Trác Nhị thư, chín người kết nghĩa với Tây Môn
Khánh đều sai gia nhân đem đồ lễ tới. Tây Môn Khánh bắt buộc phải cho dọn tiệc.
Tới trưa thì cả bọn kéo tới. Ứng Bá Tước nói:
–
Bệnh của nhị tẩu quả là không qua khỏi được.
Tây
Môn Khánh bảo:
–
Nhị ca không được chứng kiến lúc lâm chung của nàng, thương tâm lắm. Hôm nọ tôi
vắng nhà, nàng mê sảng nói toàn những chuyện ma quỷ ở âm cung, thật thương tâm
hết sức.
Hoa
Tử Hư hỏi:
–
Nhị tẩu có kể lại không?
Tây
Môn Khánh đáp:
–
Lúc tỉnh dậy thì có kể lại.
Rồi
thuật lại tỉ mỉ từng chi tiết trong cơn mộng của Trác Nhị thư cho mọi người
nghe. Tạ Hy Đại bảo:
–
Như vậy thì đủ thấy là có Diêm Vương chứ không phải là không. Cho nên chúng
mình cũng nên ăn ở cho có đức để khi chết xuống âm ty khỏi chịu cực hình.
Ứng
Bá Tước bảo:
–
Ôi, hơi đâu tin những chuyện mê sảng của người bệnh làm gì có thật.
Tây
Môn Khánh nói:
–
Phải đấy, người sắp chết thường hay nói nhảm, làm sao tin được. Thôi, mình uống
rượu đi.
Nói
xong mời mọi người ra bàn tiệc dọn trong vườn, vì trong nhà có tăng sĩ và đạo
sĩ tụng kinh gõ mõ. Ngoài vườn, bàn tiệc thật ồn ào, tiếng cười tiếng nói vang
lên, trái ngược hẳn với khung cảnh buồn bã trong nhà. Lát sau Đại An chạy tới
nói nhỏ với chủ:
–
Hoa Nhị nương sang thăm.
Tây
Môn Khánh bảo:
–
Hoa Nhị nương đang ở đâu?
Đại
An đáp:
–
Đang ở trong phòng Đại nương.
Tây
Môn Khánh uống thêm một chung rượu nữa rồi đứng dậy bảo mọi người:
–
Xin anh em cứ tự nhiên uống rượu, tôi vào trong nhà có chút việc.
Nói
xong trở vào phòng Nguyệt nương, thấy Hoa Nhị nương hôm nay đẹp hơn hẳn lần trước,
bèn bước tới thi lễ. Hoa Nhị nương cũng đứng dậy đáp lễ. Nguyệt nương sai dọn
tiệc vô cùng thịnh soạn, rồi gọi Lý kiều Nhi ra tiếp rượu Hoa Nhị Nương, còn
mình thì phải chạy ra chạy vào lo mọi việc. Tây Môn Khánh tự tay rót một chung
rượu Kim Hoa đưa cho Hoa Nhị nương mà bảo:
–
Mời tẩu dùng rượu.
Hoa
Nhị nương vội đỡ lấy chung rượu mà nói:
–
Chỗ người nhà cả, xin đại gia cứ để tôi được tự nhiên.
Tây
Môn Khánh vừa định ngồi xuống cạnh Hoa Nhị nương thì Nguyệt nương vào, bèn đứng
dậy nhường chỗ rồi trở ra vườn. Bỗng nghe ngoài cổng có tiếng ồn ào, Tây Môn
Khánh gọi Đại An, bảo ra xem chuyện gì, Đại An đi ra cổng rồi trở vào thưa:
–
Không có chuyện gì cả, chỉ có mấy người hát xẩm vừa đi vừa hát xin tiền, rồi trẻ
con hàng phố bu theo reo hò, chọc phá mà thôi.
Tây
Môn Khánh bảo:
–
Hôm nay trong nhà có tiệc, có lẽ nên gọi họ vào hát cho vui.
Hoa
Tử Hư tiếp lời:
–
Phải đó, nên lắm.
Ứng
Bá Tước nói:
–
Đành vậy, nhưng chỉ sợ bọn này hát thì khó lòng nghe nổi.
Nhưng
Tây Môn Khánh đã sai Đại An ra gọi người hát xẩm vào. Người này khăn áo chỉnh tề,
chân đi hài đen, trông có vẻ một đạo sĩ hơn là một người hát dạo, mà mặt mũi lại
sáng sủa dễ coi. Người này vào tới nơi thì cúi chào rồi đứng đợi. Tây Môn Khánh
bảo:
–
Sao không hát đi?
Người
này rút ra một ống sáo, thổi lên vài điệu rồi cất giọng hát:
“Than
cho cảnh phồn hoa
Chỉ
trong chớp mắt là tiêu ma
Đâu
còn má đào mày liễu
Đâu
còn áo cừu may khéo
Chỉ
còn con oanh đang đứng gọi
Núi
đã lở rồi ai đỡ được
Nghe
nói rằng
Người
thiếu nữ đất Ngũ Lăng lúc trước
Bây
giờ sống cảnh thê lương.”
Bài
hát dứt, Hoa Tử Hư bảo:
–
Hát bài khác đi.
Người
nọ hát tiếp:
“Kìa
ai đua chen trong chốn phong lưu
Cái
chí bình sinh chỉ là tìm liễu hỏi hoa
Tiếng
tì bà không còn nữa
Chim
yến đã chết
Ấy
cũng bởi lúc xưa tâm địa sài lang
Bây
giờ thì lâu đài bỏ không, chim phượng đi rồi
Đáng
thương thay
Lòng
mê man giấc mộng xuân đầy.”
Ứng
Bá Tước khen:
–
Hát cũng hay đấy chứ.
Người
kia lại hát tiếp:
“Có
một người
Lòng
như rắn độc, mặt mũi đẹp tươi
Gia
sản quá nửa là của người
Đáng
giận thay
Túi
đã đầy
Ý
xanh tình đỏ nào ai hay.”
Ứng
Bá Tước nổi giận mắng:
–
Tên kia, sao dám mắng chúng tao?
Nói
xong vừa đứng dậy định xông lại đánh thì đã không thấy người hát dạo đâu. Mọi
người hoảng sợ dụi mắt mà nhìn Tây Môn Khánh bảo:
–
Giữa thanh thiên bạch nhật như thế này mà yêu quái dám lộng hành hay sao? Thật
là kỳ lạ, có lẽ phải nhờ các vị tăng sĩ đạo sĩ trừ khử đi mới được.
Ứng
Bá Tước run sợ nhất, định thần một lúc rồi mới nói:
–
Lạ thật, rõ ràng là có người đang đứng hát ngay đây mà, rồi làm sao tự nhiên biến
mất? Lạ thật!
Hoa
Tử Hư nói:
–
Chưa chắc gì đã phải ma quỷ, có thể là bọn bàng môn tả đạo[14] có thuật phân thân tàng hình đấy
mà thôi. Để tôi nhân đây xin kể chuyện này cho các ca ca nghe, cũng kỳ quái lắm.
Năm xưa tôi còn nhỏ, bác tôi nói là khối ngọc hổ trong cung vua tự nhiên biến mất.
Đó là bảo vật truyền từ bao đời. Nó nặng tới hơn năm mươi cân[15], được để trên cái xà nhà chạm trổ của
nội cung. Cung cấm canh phòng nghiêm ngặt lắm, ai lấy trộm được. Vậy mà sau một
thời gian điều tra, tên trộm đã bị bắt rồi bị đem ra hành quyết, nhưng khi đao
phủ vung đao sắp chém thì chỉ còn thấy bộ quần áo. Thế có lạ không? Cho nên
theo tôi thì người vừa rồi cũng chỉ là bọn tà đạo đó mà thôi. Bây giờ thì chúng
mình tiếp tục uống rượu đi.
Mọi
người nghe Hoa Tử Hư nói thì cũng tạm yên lòng, cùng nhau ăn uống như cũ. Tuy
nhiên đám gia nhân trong nhà Tây Môn Khánh thì cứ to nhỏ bàn luận không thôi.
Bữa
tiệc hôm đó kéo dài đến tối mới chấm dứt. Suốt bữa Ứng Bá Tước là người nhiều lời
nhất, nhưng sợ hãi trong lòng nên cứ ngồi im lặng uống rượu. Mãi tới lúc mọi
người chia tay, Ứng Bá Tước mới nói:
–
Hôm nay đại ca mệt nhọc, nên đi ngủ sớm, mai mốt tôi tới thăm.
Sau
đó mọi người ra về.
Chỉ
nội trong ngày hôm ấy, cả hàng phố rồi cả huyện Thanh Hà đều tràn ngập những lời
đồn đại về yêu quái trong nhà Tây Môn Khánh. Có người lại bảo rằng đã trông thấy
người hát dạo đó tiếp tục đi hát dạo như trước.
Chú thích.
[12] Con
trai lớn nhà họ Võ
[13] Ngọc
đem cho trâu: Của tốt để cho kẻ xấu làm ô uế, uổng phí; Người con gái đẹp lấy
phải chồng không ra gì.
[14] Bàng
môn là cửa hông, không phải cửa chính. Tả đạo là tôn giáo sai trái. Bàng môn Tả
đạo là chỉ chung các tôn giáo, học thuyết dẫn dắt con người vào đường tà vạy
quanh co, có xu hướng trục lợi cầu danh, không đạt được kết quả chân chính.
[15] Cân
Trung Quốc xưa xấp xỉ bằng 600 gam ngày nay. 50 cân tương đương 30 kg ngày nay.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét