HỒI 13.
Một trận đòn ghen
Tây Môn Khánh quá si mê Quế Thư, ở luôn tại nhà họ Lý cả nửa tháng không về. Nguyệt nương mấy lần sai gia nhân đem ngựa tới đón, nhưng mấy mẹ con chị em nhà họ Lý giấu mũ áo của Tây Môn Khánh, không cho về. Vợ lớn vợ nhỏ trong nhà Tây Môn Khánh đều không mấy lưu tâm, chỉ có Kim Liên ngày đêm buồn rầu khóc lóc. Chiều nào cũng trang điểm thật đẹp, ăn mặc lộng lẫy, tựa cửa ngóng chờ, chờ đến tối không thấy gì mới quay vào phòng. Những đêm trời đẹp, trằn trọc không ngủ được thì dạo bước thờ thẫn trong hoa viên, nhìn trăng ngắm mây và thầm oán trách Tây Môn Khánh.
Lại nói lúc về với Tây Môn Khánh, Ngọc
Lâu có đem theo một tên tiểu gia nhân khoảng mười sáu mười bảy tuổi, tên gọi Cầm
Đồng. Cầm Đồng thông minh lanh lợi, diện mạo khôi ngô mắt sáng mày thanh, được
Tây Môn Khánh yêu mến, giao chức phận sự coi sóc hoa viên. Vì phận sự đó, Cầm Đồng
được ở tại một căn phòng ngay trong hoa viên. Những lúc rảnh rang hoặc đẹp trời,
Kim Liên và Ngọc Lâu thường vào hoa viên dạo chơi, hoặc thêu thùa, đánh cờ. Cầm
Đồng đều đứng hầu rất cung kính. Kim Liên rất quý Cầm Đồng, thường gọi vào nhà
cho uống rượu. Một hôm, chờ mãi Tây Môn Khánh không về nhà, Nguyệt nương gọi Đại
An mang ngựa đi đón, Kim Liên vội viết mấy chữ đưa cho Đại An mà dặn:
– Ngươi đưa cho gia gia mấy chữ này rồi
thưa là Ngũ nương mời gia gia về nhà sớm.
Đại An tới nhà họ Lý thấy Tây Môn
Khánh đang cùng bạn bè vui cười uống rượu. Tây Môn Khánh thấy Đại An thì hỏi:
– Ngươi tới đây làm gì? Ở nhà có chuyện
gì lạ không?
Đại An thưa:
– Ở nhà không có chuyện gì cả.
Tây Môn Khánh bảo:
– Tiền bạc ở tiệm cứ bảo Phó nhị thúc
tính sẵn đi, đợi ta về thì cho ta hay.
Đại An thưa:
– Phó nhị thúc cũng chuẩn bị sẵn cả rồi,
chỉ đợi gia gia về mà thôi.
Tây Môn Khánh lại hỏi:
– Xiêm y của Quế nương tử đây, ta dặn
ngươi lấy, ngươi đã lấy về chưa?
Đại An cung kính đáp:
– Thưa đã có sẵn sàng.
Nói xong, Đại An lấy ra một bộ xiêm y
bằng lụa màu hồng, đưa cho Quế Thư. Quế Thư nhận xiêm y rồi quay sang cảm tạ
Tây Môn Khánh, đoạn quay vào dặn a hoàn dọn rượu thịt ra khoản đãi Đại An. Đại
An ăn uống xong, lại trở ra đứng hầu Tây Môn Khánh rồi đợi lúc thuận tiện kề
tai chủ nói nhỏ:
– Ngũ nương sai tôi đem cho gia gia tấm
giấy này và nhắn là mời gia gia trở về sớm.
Nói xong đưa tấm giấy ra. Tây Môn
Khánh cầm lấy, nhưng Quế Thư đã nhìn thấy, nghĩ là thư tình của cô nào gửi cho
Tây Môn Khánh, bèn nhổm người tới giật mảnh giấy, mở ra rồi đưa cho Chúc Thật
Niệm, bảo đọc lên cho mọi người cùng nghe. Chúc Thật Niệm đọc lên như sau:
“Hoàng hôn tưởng nhớ
Sáng sớm tương tư
Nghĩ tới người tình luống ngẩn ngơ
Mong đợi chỉ muốn được chết
Thương thay cho mình
Một đèn một bóng năm canh
Ngủ thiếp đi
Rồi bàng hoàng thức giấc
Nhìn xem trăng chiếu qua mành
Giận thay cho kẻ bạc tình
Lòng lang dạ đá
Để ta lạnh lẽo một mình bao đêm.”
Chúc Thật Niệm đọc xong thì Quế Thư
vùng vằng bỏ vào phòng trong nằm ngủ. Tây Môn Khánh thấy Quế Thư buồn thật thì
vội giựt lấy tờ giấy đốt đi. Ứng Bá Tước thì vội bước vào mời Quế Thư ra nhưng
Quế Thư không chịu ra. Tây Môn Khánh lo quá, đích thân vào trong dắt nàng ra, rồi
bảo Đại An:
– Người về đi, con ác phụ đó dám phá
cuộc vui của ta, để ta về sẽ đánh cho nó một trận.
Đại An chỉ líu ríu lui ra. Tây Môn
Khánh bảo Quế Thư:
– Tấm giấy đó không phải của ai đâu,
mà là của người thiếp thứ năm của tôi ở nhà, sai thằng Đại An đem tới để gọi
tôi về đó, nàng đừng buồn giận.
Chúc Thật Niệm nói đùa:
– Nàng đừng tin, đó là thư của Phan thị,
đẹp lắm, là một ca nữ ở nơi khác đấy, nàng đừng để cho ca ca tôi đi.
Tây Môn Khánh cười đứng dậy làm bộ định
đánh Thật Niệm rồi bảo:
– Đừng có ăn nói hồ đồ, bày đặt chuyện
láo, người ta đang khổ muốn chết mà còn trêu chọc nữa.
Lý Quế Khanh nói khích:
– Nếu quả ở nhà gọi về thì nên về là
hơn, còn quyến luyến nơi này làm gì cho thêm phiền ra.
Ứng Bá Tước cười bảo:
– Thôi, không có lôi thôi gì nữa, đừng
làm mất vui, ai mà còn nói chuyện đó thì phạt hai lạng bạc để lấy tiền mua rượu
mọi người cùng uống.
Tây Môn Khánh xích lại gần Quế Thư cười
bảo:
– Bây giờ nàng cho chúng ta thưởng thức
trà ngon của nàng đi.
Quế Thư phụng phịu đứng dậy pha trà cúc,
mang tới mời mọi người. Ứng Bá Tước cười bảo:
– Hôm nay được thưởng thức trà quý,
tôi nhớ được một bài ca nhan đề là “Triều thiên tử”, hát lên trong lúc thưởng
trà thì tuyệt.
Bèn hát lên như sau:
“Mấy cánh trà non.
Nhờ gió xuân mà sinh trưởng.
Không chịu để cho ai hái.
Càng lớn, nhan sắc mỹ miều.
Càng lớn, phẩm cách thanh tao.
Không lời nào nói hết.
Không bút nào tả xiết.
Khi say tơ tưởng không rời.
Lúc tỉnh nhớ nhung tha thiết.
Ấy là vẻ đẹp thiên kim.”
Tạ Hy Đại cười bảo:
– Ứng nhị ca có sáng kiến hay đấy, bây
giờ ai biết hát thì hát, biết ngâm thơ thì ngâm thơ, không biết gì thì kể một
câu chuyện vui để Quế nương đây hết buồn.
Mọi người đều đồng ý, rồi giục Tạ Hy Đại
phải kể chuyện vui trước. Hy Đại kể:
– Có một bà lão tính tình keo kiệt,
thuê một người làm thợ trong nhà, xong việc trả tiền rất keo kiệt. Anh thợ tức
lắm, đến đêm ra sau nhà, chặn con lạch nhỏ cho nước chảy vào ngập lụt nhà bà
lão. Sáng hôm sau, bà lão dọn rượu thịt ra mời người thợ ăn, lại đưa một ít tiền
rồi nhờ làm sao cho nước rút đi. Anh thợ ăn uống no say, nhận tiền rồi vòng ra
sau tháo nước. Chốc lát nước rút hết. Bà lão hỏi: “Nhà tôi đây không hiểu sao lại
bị như vậy”. Người thợ đáp: “Nó cũng mắc cái bệnh như bà, nghĩa là có tiền thì
chảy đi mà không tiền thì không chịu chảy”.
Quế Thư nghe xong giận lắm, biết là Tạ
Hy Đại ám chỉ mình ham tiền của Tây Môn Khánh, nhưng tươi cười nói:
– Tôi cũng có một chuyện vui, xin kể hầu
liệt vị. Chuyện như thế này. Có một vị chân nhân, một hôm mở tiệc đãi khách,
bèn gọi con hổ tới, sai đi mời khách. Hổ tới nhà người khách nào thì ăn thịt
luôn người khách đó. Lát sau trở lại, vị chân nhân hỏi: “Ta sai ngươi đi mời
khách, sao giờ này mà vẫn chưa thấy ai tới cả”. Con hổ đáp: “Từ xưa tới nay tôi
đâu biết mời ai, tôi chỉ biết ăn thịt người ta mà thôi”.
Khi nói tới câu cuối cùng, Quế Thư cố
ý dằn mạnh vào tiếng “mời” và tiếng “ăn”, để ám chỉ bọn Tạ Hy Đại chỉ biết chạy
theo ăn bám Tây Môn Khánh chứ chẳng bao giờ mời Tây Môn Khánh được một lần.
Quế Thư kể xong, đám Ứng Bá Tước, Tạ
Hy Đại đều hổ thẹn. Ứng Bá Tước bảo:
– Người ta bảo anh em mình chỉ biết ăn
mà không biết mời vậy tại sao chúng mình không mỗi người một ít, chung tiền đãi
đại ca đây một bữa cho khỏi mang tiếng?
Nói xong, rút chiếc trâm cài đầu bằng
bạc, liệng ra bàn. Tạ Hy Đại tháo chiếc nhẫn nặng chín phân rưỡi ra. Rồi người
thì cởi áo cởi khăn, kẻ thì có vật gì đáng tiền cũng đem ra đóng góp, riêng Thường
Trĩ Tiết trong người không có gì đáng giá bèn hỏi mượn tiền Tây Môn Khánh, sau
đó đưa tất cả cho Quế Khanh bảo cầm bán đi lấy tiền làm tiệc đãi Tây Môn Khánh
và Quế Thư. Quế Khanh gọi gia nhân sai đem bán mấy thứ đó lấy tiền mua rượu thịt
làm tiệc. Lát sau tiệc bày ra, mọi người vui vẻ ăn uống. Bọn Ứng Bá Tước ăn như
sấm chớp, chỉ một thoáng sạch bàn tiệc đã sạch trơn. Quế Thư và Quế Khanh mới uống
được vài hợp rượu, gắp được mấy miếng thịt thì trên bàn đã không còn gì nữa. Bọn
Ứng Bá Tước ngượng quá, lại bảo nhau xem trên người còn gì đáng tiền thì lột ra
để đóng góp làm tiệc nữa. Thường Trĩ Tiết lại vay thêm tiền Tây Môn Khánh để
đóng góp. Mọi người lại tiếp tục vui say.
Nói về Đại An, về tới phòng của Nguyệt
nương thì thấy có cả Ngọc Lâu và Kim Liên. Ba người đang ngồi nói chuyện. Ba
người thấy Đại An về thì cùng hỏi:
– Ngươi có đón được gia gia về không?
Đại An mếu máo đáp:
– Đã không đón được mà còn bị gia gia
đánh mắng chửi bới nữa. Gia gia còn nói rằng, ai sai người tới đón nữa thì lúc
về sẽ biết tay.
Nguyệt nương bảo:
– Không về thì thôi, tại sao lại chửi
mắng gia nhân, đe dọa thê thiếp.
Ngọc Lâu bảo:
– Đại nương sai nó đi thì gia gia trách
Đại nương thôi, tại sao lại mắng cả chúng tôi nữa.
Kim Liên bảo:
– Tôi còn lạ gì mấy con kỹ nữ ở chốn
yên hoa, chúng nó tài lắm tiền lắm, tiền bạc mà đổ vào mấy xóm yên hoa đó thì
bao nhiêu cho đủ.
Kim Liên đang nói thì Lý Kiều Nhi thấy
Đại An về, liền tới đứng ngoài cửa sổ nghe ngóng, nên cũng nghe được lời nói vừa
rồi của Kim Liên. Từ đó Kiều Nhi thù ghét Kim Liên lắm. Tối hôm đó Kim Liên về
phòng, thấy thời giờ buồn tẻ, một khắc trôi qua như mấy mùa thu. Lát sau bảo
hai đứa a hoàn đi ngủ, rồi bước ra hoa viên dạo chơi, tìm Cầm Đồng trò chuyện tới
gần khuya, Kim Liên gọi Cầm Đồng vào phòng mình, giở mọi mánh khóe quyến rũ. Cầm
Đồng mới đầu còn sợ, sau thấy không dằn lòng được, bèn cùng Kim Liên ân ái.
Từ đó, đêm nào Kim Liên cũng chờ cho
hai a hoàn đi ngủ là gọi Cầm Đồng vào phòng vui thú. Tới lúc gần sáng thì giục
Cầm Đồng ra. Kim Liên say mê Cầm Đồng, có gì cũng cho, kể cả tiền và vật dụng.
Tên gia nhân này không biết thân phận, được Liên yêu quý nên có tiền, thường rủ
các gia nhân khác ra phố uống rượu, trong lúc say, hay vô tình nói ra nhiều câu
lộ liễu. Dần dần chuyện lọt tới tai Tuyết Nga và Kiều Nhi. Hai người bèn đem
chuyện nói với Nguyệt nương. Nguyệt nương nhất định không tin, nghĩ rằng Tuyết
Nga và Kiều Nhi thù ghét Kim Liên bịa chuyện. Chỉ có Ngọc Lâu là tin nhưng lại
không dám nói ra.
Một đêm, Kim Liên sơ ý, vui thú với Cầm
Đồng trong phòng mà quên đóng cửa như mọi lần. Thu Cúc tình cờ đi ngang thấy được.
Hôm sau Thu Cúc thuật lại với Tiểu Ngọc. Tiểu Ngọc kể lại cho Tuyết Nga.
Tuyết Nga kể lại với Kiều Nhi, rồi hai
người nói với Nguyệt nương, rồi nói thêm:
– Đó chính là miệng Thu Cúc nói ra,
không phải chúng tôi thù oán mà đặt điều cho Ngũ nương. Nếu Đại nương không
nghe, chúng tôi sẽ nói lại với gia gia.
Hôm đó là ngày hai mươi hai tháng bảy,
Tây Môn Khánh hiện có mặt tại nhà vì đó là ngày sinh nhật của Tây Môn Khánh.
Nguyệt nương bảo:
– Tôi đã nói là không thể có chuyện
đó. Bây giờ gia gia đang có nhà đó, hôm nay là ngày sinh nhật của gia gia. Hai
người không nghe tôi thì cứ việc nói để gia gia làm cho tan nhà nát cửa ra, lúc
đó thì tôi không hơi nào dàn xếp đâu.
Hai người về phòng, chờ Tây Môn Khánh
vào, liền hợp nhau mà nói rõ đầu đuôi vụ Kim Liên thông gian với tên gia nhân Cầm
Đồng. Tây Môn Khánh nghe xong lửa giận bừng bừng bước ra phòng khách, sai gia
nhân gọi Cầm Đồng tới. Cầm Đồng hoảng sợ tới báo cho Kim Liên biết, Kim Liên
cũng hết hồn, căn dặn Cầm Đồng là dù cho có thế nào cũng không được nói ra. Mấy
chiếc trâm cài đầu mà Kim Liên cho Cầm Đồng cũng được lấy lại hết, nhưng còn
quên chiếc thắt lưng đang mang trên người. Cầm Đồng vội chạy tới quỳ trước mặt
Tây Môn Khánh, hai bên là mấy gia nhân cầm trượng đứng sẵn. Tây Môn Khánh quát
hỏi:
– Thằng khốn kiếp kia, mày có biết tội
mày không?
Cầm Đồng run sợ không nói được tiếng
nào. Tây Môn Khánh quát gia nhân:
– Tháo mấy chiếc trâm cài tóc của nó
đưa cho ta coi.
Gia nhân bước tới, thấy trên đầu tóc Cầm
Đồng không có chiếc trâm nào. Tây Môn Khánh hỏi:
– Mấy cái trâm bạc mày vẫn cài tóc,
nay đâu rồi?
Cầm Đồng run giọng thưa:
– Tôi không có chiếc trâm cài tóc nào
bằng bạc cả.
Tây Môn Khánh quát gia nhân:
– Xé quần áo và các thứ trong người nó
cho ta.
Gia nhân bước tới lục soát, thấy Cầm Đồng
có cái thắt lưng bằng lụa quý, trong người lại có cái túi gấm, bèn đem cả lại
cho Tây Môn Khánh. Tây Môn Khánh coi xong nhận ra những vật dụng của Kim Liên
thì giận lắm, nhưng vặn hỏi:
– Những vật này ở đâu mà có, ai cho
mày? Muốn sống thì khai thật ra.
Cầm Đồng run rẩy thưa:
– Tôi thường ngày quét dọn trong hoa
viên, một hôm nhặt được những thứ đó chứ không phải của ai cho.
Tây Môn Khánh nghiến răng quát gia
nhân:
– Trói nó lại rồi đánh đòn cho ta.
Gia nhân ùa tới trói nghiến Cầm Đồng lại,
rồi nọc ra đánh ba chục trượng, quần áo tả tơi, thịt nát máu tuôn. Cầm Đồng đau
quá ngất đi. Tây Môn Khánh sai tạt nước tỉnh dậy rồi truyền gia nhân đuổi ra khỏi
nhà. Cầm Đồng tỉnh dậy, lạy tạ Tây Môn Khánh rồi ra khỏi cổng đi thẳng.
Kim Liên nghe tin Cầm Đồng bị đánh gần
chết thì hồn phi phách tán, không biết sao.
Sau đó Tây Môn Khánh hầm hầm tới phòng
Kim Liên. Kim Liên gần như đứng không vững cũng líu ríu bước tới chào hỏi. Tây
Môn Khánh không nói không rằng, đánh cho hai bạt tai nẩy đom đóm mắt, rồi bảo
Xuân Mai đóng hết các cửa lại, đoạn lấy ra một cái roi ngựa bằng da, cầm lăm
lăm trong tay, quát bảo Kim Liên cởi hết quần áo ra quỳ trước mắt mình. Kim
Liên biết giờ phút nguy nan đã tới, bèn lẳng lặng tuân lời rồi phục xuống mà
khóc. Tây Môn Khánh bảo:
– Con dâm phụ kia, thằng gia nhân khốn
nạn đã cung khai đầy đủ hết rồi, mày đừng chối tội nữa, khôn hồn muốn sống thì
nói thật hết ra.
Kim Liên khóc nức nở nói:
– Trời ơi, thế này thì oan uổng cho
tôi biết là chừng nào. Trong thời gian hơn nửa tháng chàng vắng nhà, ngày nào
tôi cũng cùng Tam nương trò chuyện thêu thùa. Chưa tối tôi đã đóng cửa đi ngủ,
không dám bước chân ra khỏi cửa. Chàng không tin thì cứ hỏi Xuân Mai. Tôi ở nhà
làm gì nó cũng biết.
Đoạn quay lại hỏi:
– Xuân Mai ơi, ngươi lại đây mà nói
cho gia gia nghe đi.
Tây Môn Khánh rít lên:
– Ta không cần hỏi ai hết, ta chỉ hỏi
mày mà thôi. Mày có nhận là đã cho thằng khốn đó mấy cái trâm cài tóc bằng bạc
không, hả con giặc cái dâm loạn kia?
Kim Liên khóc nói:
– Oan tôi lắm chàng ơi. Tôi thề không
làm chuyện gì bậy bạ, thì làm gì có chuyện lấy đồ đạc cho người này người kia.
Mấy cái trâm bằng bạc chàng cho tôi hiện còn đủ số, có mất đi đâu cái nào,
chàng đếm lại thì biết. Đây chẳng qua là người ta ghen tức với tôi rồi vu oan
giá họa cho tôi. Người ta thấy chàng không ở nhà thì thôi, mà ở nhà là chàng chỉ
ở với tôi, do đó hùa nhau ám hại tôi. Xin chàng xét lại cho tôi nhờ.
Tây Môn Khánh bảo:
– Được rồi, không nói chuyện trâm nữa,
nhưng còn những vật này thì sao?
Nói xong rút trong tay áo ra cái giải
lưng và cái túi gấm rồi hỏi:
– Những thứ này là của mày, tại sao lại
ở trong người tên phản chủ? Mày còn lẻo mép chối tội nữa hay thôi?
Đoạn thẳng cánh quất mạnh chiếc roi da
vào tấm lưng trần trắng muốt. Kim Liên quặn người, kêu lên một tiếng đau đớn rồi
phục xuống khóc nói:
– Gia gia ơi, nếu quả gia gia muốn giết
tôi thì tôi xin chịu chết. Còn gia gia vẫn đôi chút đoái hoài tới tôi thì nghe
tôi nói. Trong lúc gia gia vắng nhà, tôi thường cùng Ngọc Lâu vào hoa viên thêu
thùa, rồi làm thất lạc mấy thứ đó, tôi tìm kiếm mấy ngày không thấy, nào ngờ
tên gia nhân lượm được rồi tham lam mà lấy luôn chứ tôi đâu có cho nó bao giờ.
Tây Môn Khánh thấy Kim Liên nói phù hợp
với lời nói của Cầm Đồng lúc nãy, lại thấy vết roi rớm máu trên tấm lưng ngà,
thêm vào đó, Kim Liên lõa thể quỳ mọp dưới đất, tóc mây rối bời, mặt hoa đầm
đìa nước mắt, thì tự nhiên cơn giận đã nguôi đi bảy tám phần, liền gọi Xuân Mai
ra hỏi:
– Con dâm phụ này quả có tằng tịu với
tên khốn kiếp đó không? Ngươi nói cho rõ, nếu ngươi nói nó vô tội thì ta sẽ tha
cho nó.
Xuân Mai liền bước sát tới Tây Môn
Khánh ỏn ẻn thưa:
– Gia gia ơi, làm gì có chuyện tày trời đó, hàng ngày tôi và Ngũ nương luôn ở bên nhau, tôi nào có thấy gì đâu. Chắc đây là do người ta ghen ghét vu oan giá họa cho nương nương tôi mà thôi. Gia gia là người sáng suốt, sao lại có thể tin những lời vô căn cứ đó?
Tây Môn Khánh nghe xong không nói gì,
lát sau buông cả roi xuống, bảo Kim Liên đứng dậy mặc xiêm y rồi gọi Thu Cúc, bảo
dọn tiệc rượu. Kim Liên chống tay ngồi dậy. Tây Môn Khánh bảo:
– Hôm nay ta tạm tha cho, từ giờ trở
đi, ta vắng nhà thì phải đóng cửa sớm, không được ra khỏi cửa, không được nghĩ
bậy bạ, làm chuyện bậy bạ. Ta mà còn nghe được chuyện gì khác thì quyết không
tha đâu.
Kim Liên đáp:
– Những lời chàng dặn, tôi xin ghi nhớ.
Nói xong lạy tạ bốn lạy, rồi vào trong
trang điểm, mặc xiêm y sau đó trở ra hầu rượu. Ngày thường, Kim Liên được Tây
Môn Khánh yêu quý là thế, hôm nay bị đòn nên xấu hổ lắm, ngồi hầu rượu mà không
nói được câu nào.
Tây Môn Khánh đang ngồi uống rượu thì
gia nhân vào báo là có các tân khách và thân thích đem vật lễ lại chúc thọ,
trong đó có Ngô đại cữu, Ngô nhị cữu[43], Phó Nhị cùng con gái và con rể của
Tây Môn Khánh. Tây Môn Khánh vội trở ra phòng khách thù tiếp mọi người. Nhà họ
Lý cũng sai gia nhân đem lễ vật lại. Ứng Bá Tước, Tạ Hy Đại và đám bạn bè cũng
đủ mặt. Tây Môn Khánh bận rộn tiếp khách.
Trong khi đó, đám thiếp của Tây Môn
Khánh nghe tin Kim Liên thọ nhục bèn kéo nhau tới giả vờ thăm hỏi nhưng để dò
xét tình hình. Tới nơi, thấy Kim Liên nằm trên giường. Ngọc Lâu bước vào hỏi:
– Cơ sự làm sao vậy? Nói cho tôi nghe
được chăng?
Kim Liên nước mắt chan hòa đáp:
– Thư thư ơi, tôi biết hai con ác phụ
đó nó hại tôi, đặt điều vu oan để gia gia đánh tôi. Thù này quả là sâu như biển,
không bao giờ tôi quên.
Kiều Nhi và Tuyết Nga đứng ngoài nghe
vậy, kéo nhau lùi ra. Trong này, Ngọc Lâu nói:
– Chẳng hiểu chuyện ra làm sao mà tên
gia nhân của tôi lại bị đuổi đi. Nhưng thôi, thư thư đừng buồn giận làm gì, chắc
là gia gia sẽ hồi tâm ngay đấy mà. Để gia gia vào phòng tôi, tôi sẽ nói cho.
Kim Liên nói:
– Cảm ơn thư thư có lòng tốt với tôi.
Nói xong ngồi dậy bảo Xuân Mai pha trà
mời Ngọc Lâu. Hai người trò chuyện một hồi. Sau đó Ngọc Lâu cáo từ về phòng. Tối
hôm đó, Tây Môn Khánh tới nghỉ tại phòng Ngọc Lâu.
Ngọc Lâu bảo:
– Thế là tự nhiên tôi mất một tên gia
nhân thân tín theo tôi từ bên nhà sang đây. Theo tôi thì chuyện đó không có
đâu. Mấy hôm trước, Kim Liên có lời qua tiếng lại gì đó với Kiều Nhi và Tuyết
Nga, hai bên thù ghét nhau nên rất có thể là họ làm hại nhau. Chàng đừng quá
nóng mà khiến cho người khác bị oan. Nếu quả có chuyện này thì chính Đại nương
phải biết trước mà nói cho chàng nghe chứ. Đằng này chàng chưa hỏi rõ trắng đen
đã làm ầm lên rồi.
Tây Môn Khánh đáp xuôi:
– Tôi đã hỏi Xuân Mai, nó cũng nói là
không có gì.
Ngọc Lâu bảo:
– Ngũ thư thư đang buồn khổ, sao chàng
không đến đó hỏi han vài câu?
Tây Môn Khánh đáp:
– Được rồi, để tối mai tôi đến đó.
Hôm sau, Tây Môn Khánh làm tiệc lớn
đãi thân thích và các tân khách, lại cho đem kiệu mời Lý Quế Thư tới, đồng thời
gọi hai ca nữ khác tới hát mua vui. Lý Kiều Nhi thấy cháu mình tới thì vui lắm,
dẫn vào chào Nguyệt nương, rồi cho a hoàn đi mời các thiếp của Tây Môn Khánh tới.
Mọi người đều tới, chỉ có Kim Liên không tới, nói là trong người không khỏe.
Nguyệt nương tặng cho Quế Thư nhiều khăn tay và lụa vải. Tối hôm đó, trước khi
ra về, Quế Thư tới thăm Kim Liên. Tới nơi, bước vào nói:
– Tôi xin tới chào Ngũ nương.
Kim Liên bèn sai Xuân Mai đóng cửa
phòng lại, không tiếp. Xuân Mai nói với Quế Thư:
– Ngũ nương đã dặn, tôi không dám trái
lời.
Quế Thư giận lắm, vừa buồn vừa thẹn mà
về.
Tối hôm đó, Tây Môn Khánh đến với Kim
Liên. Kim Liên ân cần giúp Tây Môn Khánh cởi áo cởi giầy, rồi rót trà chuốc rượu,
giở hết thủ đoạn quyến rũ. Lúc vào giường, Kim Liên khóc nói:
– Chàng ơi, trong nhà này có ai quý mến
tôi đâu. Chỉ có chàng hiểu được lòng tôi, và tôi cũng hiểu được lòng chàng. Người
ta thấy chàng thương tôi, thường ở bên tôi cho nên người ta ghen tức, dùng lời
độc ác hại tôi. Thành thử chàng thương yêu tôi mà vô tình lại chính là người muốn
giết tôi. Nỗi oan này của tôi bao giờ mới tỏ? Người đời có câu “Gà nhà bị đánh
thì chạy quanh quẩn, còn gà rừng bị đánh thì chạy tuốt vào rừng”. Cho nên chàng
có muốn tôi chết thì tôi cũng chết trong nhà này mà thôi. Chứ còn cái hạng xướng
ca ở chốn yên hoa thì làm gì có tình có nghĩa. Hôm nọ Đại An được sai đi mời
chàng về, chàng không về còn đánh mắng nó, nó tới thưa với Đại nương, lúc đó
tôi có mặt và cũng nói như vậy. Nào ngờ có người nghe được mà động lòng, rồi để
tâm thù oán tôi, bày chuyện hại tôi. Từ xưa, người bị người hại thì không thể
chết, chỉ khi nào bị trời hại thì mới chết được mà thôi. Tôi thế nào thì sau
này tự nhiên sẽ rõ, nhưng chỉ xin chàng nên thận trọng mà thôi.
Tây Môn Khánh cho là phải.
***
Mấy hôm sau, Tây Môn Khánh cưỡi ngựa tới
nhà họ Lý, có Đại An và Bình An đi theo. Lý Quế Thư đang tiếp khách ở một
phòng, nghe tin Tây Môn Khánh tới, vội chạy vào phòng riêng lau chùi phấn son,
cởi bỏ đồ trang sức, rồi lên giường nằm. Trong khi đó Lý ma ma bước ra đón tiếp
Tây Môn Khánh.
Sau khi mời khách ngồi, Lý ma ma hỏi:
– Mấy hôm nay sao không thấy Đại quan
nhân quang lâm tới đây?
Tây Môn Khánh đáp:
– Mấy hôm nay ở nhà cũng có nhiều việc
bận.
Đoạn hỏi:
– Hôm nọ tôi cho người tới mời, sao
không thấy Quế Khanh tới mà chỉ có mình Quế Thư như vậy.
Lý ma ma đáp:
– Quế Khanh có người mời đi, mấy hôm
nay không thấy về.
Nói xong đem trà ra mời. Tây Môn Khánh
hỏi:
– Quế Thư đâu, sao không thấy?
Lý ma ma đáp:
– Con nhỏ đó thì chẳng hiểu tại sao
hôm nọ từ đằng Đại quan nhân về, nó cứ rầu rĩ không vui cứ nằm lì trong phòng,
không ra tới ngoài. Chắc là nó buồn chuyện gì đó, sao quan nhân không vào hỏi
thăm nó một câu?
Tây Môn Khánh ngạc nhiên:
– Tôi nào hay biết gì đâu, để tôi vào
thăm.
Lý bà nói:
– Nó đang nằm trong phòng riêng đó.
Tây Môn Khánh đứng dậy, một a hoàn vén
mành, Tây Môn Khánh bước vào phòng. Quế Thư mặt rầu rầu, tóc buông xõa, nằm
quay mặt vào trong, biết có Tây Môn Khánh vào nhưng cứ nằm yên. Tây Môn Khánh lại
gần giường hỏi:
– Hôm đó về nhà có chuyện gì không vui
vậy?
Quế Thư nằm im không đáp. Tây Môn
Khánh lại hỏi:
– Hay là trong nhà tôi có ai làm phật
lòng nàng chăng? Nàng cứ nói để tôi xử cho.
Mãi sau Quế Thư mới quay ra nói:
– Thì cũng là bà Ngũ nương của quan
nhân chứ còn ai vào đây nữa. Bà ta khinh miệt chúng tôi, gọi chúng tôi là loài
dâm phụ. Tôi nói thật, chúng tôi trước kia cũng là con nhà như ai, bây giờ tuy
làm nghề này, nhưng so ra vẫn còn hơn chán vạn những kẻ tự nhận mình là con nhà
lương thiện. Hôm nọ tôi tới đâu phải là để hát xướng kiếm tiền, mà là đem lễ vật
lại mừng ngày sinh nhật quan nhân. Đại nương ở nhà tiếp đãi tôi thật là niềm nở,
lại tặng quà cho tôi. Tôi muốn tỏ ra lễ độ lịch thiệp, nên xin được mời các
nương nương tới để chào hỏi. Mấy vị nương nương khác đều tới chuyện trò vui vẻ,
chỉ có bà Ngũ nương là không thèm ra. Lúc gần tối, sắp về, tôi đích thân tới
chào hỏi, nhưng bà ta sai a hoàn đóng cửa phòng lại không thèm tiếp. Bà ta
khinh khi chúng tôi quá mà.
Tây Môn Khánh bảo:
– Hôm đó thì quả Phan thị nó có chuyện
buồn thật nên mới vô lễ với nàng như vậy chứ ngày thường thì nó tất ra diện kiến
nàng rồi. Nhưng mà con ác phụ đó cũng gớm lắm, nó nhiều lần ăn nói làm tổn
thương danh dự người khác, tôi đã trách mắng mấy lần. Lần này tôi phải về đánh
cho nó một trận mới được!
Quế Thư ngồi dậy dí ngón tay vào trán
Tây Môn Khánh mà bảo:
– Nói thế mà không biết ngượng, quan
nhân đời nào dám đánh đàn bà.
Tây Môn Khánh nói:
– Nàng không biết tôi hay sao mà nói vậy.
Trong nhà tôi bất cứ già trẻ lớn bé, có lỗi là tôi đánh đòn hết, tội nặng thì
tôi cắt tóc gọt đầu chứ giỡn sao?
Quế Thư nói khích:
– Quan nhân nói vậy thì tôi cũng biết
vậy, chứ tôi có được chứng kiến bao giờ đâu. Được rồi, bây giờ quan nhân về
nhà, thử cắt tóc gọt đầu con mụ vô lễ đó rồi cầm tóc mụ ta đến đây cho tôi coi.
Có vậy tôi mới tin, có vậy tôi mới phục quan nhân là người chủ trong nhà.
Tây Môn Khánh bảo:
– Nàng thách ta phải không?
Quế Thư cũng cười:
– Ừ, tôi thách đó, xem quan nhân có
đáng mặt hảo hán không?
Hai người trở lại chuyện trò vui vẻ. Tối
hôm đó Tây Môn Khánh ngủ tại nhà Quế Thư.
Hôm sau mãi gần tối mới từ giã, Quế
Thư bảo:
– Chàng ơi, lần sau chàng tới đây mà
không có mớ tóc của con mụ đó thì đừng nhìn tôi nữa nghe không.
Tây Môn Khánh gật đầu lên ngựa mà về.
Tới nhà, Tây Môn Khánh tới thẳng phòng
Kim Liên. Kim Liên chạy ra vồn vã tiếp đón, nhưng hỏi gì Tây Môn Khánh cũng lạnh
lùng không đáp. Kim Liên sai a hoàn dọn rượu thì Tây Môn Khánh gạt đi. Kim Liên
ngạc nhiên lắm nhưng không dám hỏi, chỉ sai Xuân Mai dọn giường, rồi dẫn Tây
Môn Khánh vào. Tây Môn Khánh ngồi trên giường, bắt Kim Liên cởi hài ra. Kim Liên
líu ríu vâng lời. Tây Môn Khánh ngồi dựa vào gối, bắt Kim Liên cởi hết xiêm áo
rồi quỳ dưới đất. Kim Liên hoảng sợ không hiểu chuyện gì, nhưng cũng làm y lời,
lõa thể quỳ phục trên mặt đất, rồi mếu máo nói:
– Gia gia ơi, tôi có tội gì xin cứ nói
ra. Nếu tôi quả có tội, nếu gia gia không còn thương tôi nữa thì xin cho đem
con dao ra đây, tôi xin tự tử.
Tây Môn Khánh mắng:
– Con giặc cái ác phụ kia, đừng có nhiều
lời.
Đoạn quay ra gọi:
– Xuân Mai, đóng hết các cửa lại, rồi
lấy cái roi ngựa bằng da đen vào đây cho ta.
Xuân Mai cứ chần chờ ở ngoài, Tây Môn
Khánh phải gọi hai ba lần mới bước vào, nhưng cứ đứng yên. Kim Liên ngẩng lên bảo:
– Xuân Mai ơi, gia gia định đánh chị
đó, cứu chị với em ơi.
Tây Môn Khánh bảo Xuân Mai:
– Ngươi đừng có lôi thôi, ra lấy roi
vào đây cho ta đánh con dâm phụ này một trận.
Xuân Mai nói:
– Gia gia ơi, nương nương có lầm lỗi
gì thì gia gia dạy bảo chớ sao lại đánh chửi như vậy? Nương nương lúc nào cũng
một lòng thờ gia gia, có gì cũng chẳng nên gây sóng gió. Gia gia làm như thế này
coi sao được. Bây giờ tôi không nghe lời gia gia, mà ra mở cửa chạy ra ngoài
thì gia gia tính sao?
Tây Môn Khánh cười ha hả bảo Kim Liên:
– Được rồi, nếu vậy thì ta không đánh
nàng nữa, nàng cứ đứng dậy đi cho ta hỏi. Bây giờ ta muốn xin nàng một vật nàng
có chịu cho ta hay không?
Kim Liên đứng dậy nói:
– Tôi lúc nào cũng chỉ biết có gia gia
thôi, gia gia nói gì tôi cũng nghe, nhưng tôi có gì để cho gia gia đâu, mà gia
gia cần gì vậy?
Tây Môn Khánh bảo:
– Ta muốn mớ tóc nàng.
Kim Liên kêu lên:
– Trời ơi, sao lại có chuyện đó. Gia
gia muốn gì chứ muốn vậy thì làm sao tôi chiều cho được? Tôi từ khi lọt lòng mẹ,
tới nay đã hai mươi sáu năm rồi, đến bây giờ mới có được mớ tóc như thế này,
làm sao cắt bỏ đi được. Xin gia gia thương tôi một chút.
Tây Môn Khánh lạnh lùng:
– Ta không nói lôi thôi, ta chỉ hỏi rằng
nàng không chịu nghe lời ta phải không?
Kim Liên nói:
– Tôi không nghe chàng thì còn nghe ai
bây giờ, nhưng chuyện gì chứ chuyện này thì nghe sao được. Tuy nhiên tôi cũng
xin hỏi là chàng cần mớ tóc tôi để làm gì vậy?
Tây Môn Khánh bảo:
– Để ta làm tóc giả.
Kim Liên nói:
– Nếu vậy thì tôi bằng lòng, chỉ sợ là
chàng đem cho con dâm phụ nào mà thôi.
Tây Môn Khánh bảo:
– Ta không cho ai đâu.
Kim Liên nói:
– Nếu vậy thì để tôi cắt.
Nói xong xõa tóc ra, cầm kéo cắt một mớ
tóc cho Tây Môn Khánh. Tây Môn Khánh lấy giấy gói lại rồi bỏ vào túi. Kim Liên
cắt tóc xong thì lăn vào lòng Tây Môn Khánh mà khóc nức nở:
– Chàng nói gì tôi cũng nghe, chỉ xin
chàng đừng thay lòng đổi dạ bỏ tôi mà thôi.
Tây Môn Khánh thấy cũng đáng thương,
bèn dùng lời ôn tồn mà an ủi. Đêm đó Tây Môn Khánh ở lại với Kim Liên. Sáng hôm
sau, Kim Liên dọn quà sáng ra. Tây Môn Khánh ăn xong, cưỡi ngựa tới nhà họ Lý,
Quế Thư chạy ra hỏi ngay:
– Chàng đã gọt đầu cắt tóc con mụ đó
chưa? Tóc nó đâu?
Tây Môn Khánh bước vào phòng bảo:
– Có đây, có đây.
Đoạn thò tay vào túi lấy gói tóc ra
đưa cho Quế Thư. Quế Thư mở ra quả thấy mớ tóc dài đen nhánh, bèn vui vẻ cất
vào tay áo. Tây Môn Khánh bảo:
– Nàng xem xong thì trả lại cho tôi.
Hôm qua tôi nói dối nó là để làm tóc giả, nó sợ tôi mà chịu cắt. Tôi làm vậy là
để không thất tín với nàng.
Quế Thư không chịu, nhét mớ tóc Kim
Liên vào dưới hài để hàng ngày dẫm đạp lên, rồi qua vào bảo Quế Khanh dọn rượu
ra mời Tây Môn Khánh. Tây Môn Khánh ở luôn với Quế Thư mấy ngày liền.
Về phần Kim Liên, từ sau ngày cắt tóc
thì luôn luôn buồn phiền, không ra khỏi phòng, cơm nước cũng chẳng buồn ăn.
Nguyệt nương thấy vậy thì sai gia nhân mời Lưu bà tới thăm bệnh. Lưu bà thăm bệnh
xong nói rằng:
– Ngũ nương có chuyện buồn phiền, không
nói ra được nên trở thành nhức đầu mệt mỏi, lười ăn uống.
Nói xong lấy hai viên thuốc màu đen
ra, dặn là tối thì uống với nước nóng. Lại nói:
– Ngày mai tôi sẽ bảo ông nhà tôi tới
coi xem năm nay nương nương có tai ương gì không.
Kim Liên hỏi:
– Thì ra ông nhà cũng biết bói toán
hay sao?
Lưu bà đáp:
– Ông nhà tôi tuy mù nhưng có ba cái
tài, thứ nhất là bói toán rất linh nghiệm, thứ nhì là biết dùng phép châm cứu để
chữa bệnh, thứ ba là biết dùng bùa phép.
Kim Liên hỏi:
– Bùa phép để làm gì vậy?
Lưu bà đáp:
– Thí dụ như trong nhà có chuyện anh
em bất hòa, cha con xích mích hoặc vợ chồng chia rẽ thì ông nhà tôi chỉ cần viết
vài lá bùa cho nuốt thì nội mấy ngày sau là cha con thương yêu nhau, vợ chồng
thuận hòa, anh em thân thiết trở lại. Phàm buôn bán không phát đạt, nhà cửa
không hưng vượng, ông nhà tôi đều làm cho trở thành hưng tài vượng lộc. Còn các
thứ như chiêm tinh cúng sao, ông nhà tôi đều giỏi, nên thiên hạ thường gọi là
Lưu Lý Tinh[44]. Có một lần, một người con dâu chuyên
ăn cắp của mẹ chồng về cho cha mẹ ở nhà, người chồng biết được, tức giận lắm
đánh đập rất tàn nhẫn. Người vợ đó tới cầu cứu, ông nhà tôi chỉ viết mấy lá
bùa, đốt thành than, bảo người vợ đó hòa vào nước cho bên nhà chồng uống, từ đó
bên nhà chồng thấy nàng ta lấy cắp đồ đạc cũng lờ đi như là không biết. Lại cho
một lá bùa, bảo giấu vào dưới gối của người chồng, từ đó người chồng rất mực
say mê nàng mà không còn đánh đập gì nữa.
Kim Liên nghe nói mừng lắm, gọi a hoàn
đem bánh pha trà mời Lưu bà ăn. Lúc Lưu bà ra về, Kim Liên trả tiền thuốc rất hậu,
lại đưa tiền trước để mời Lưu Lý Tinh hôm sau tới làm bùa phép.
Hôm sau Tây Môn Khánh vẫn chưa về nhà,
Lưu Lý Tinh tìm đến từ sáng sớm, gia nhân gác cổng hỏi:
– Lão già mù kia đi đâu vậy?
Lưu bà đi cạnh chồng lên tiếng:
– Ông nhà tôi vào chữa bệnh cho Ngũ
nương.
Gia nhân cho vào. Lưu bà dẫn chồng vào
phòng Kim Liên. Đôi bên chào hỏi xong, Kim Liên cho biết ngày sinh tháng đẻ,
Lưu lão bấm đốt ngón tay mà nói:
– Như vậy là nương nương sinh vào giờ Sửu, ngày Ất Hợi, tháng Canh Dần, năm Canh Thìn. Cứ theo ngày giờ thì nương nương là người có nhan sắc, nhưng đường chồng con thì vất vả, vợ chồng thường hay xung khắc, qua cầu mấy bận mà vẫn chưa được thảnh thơi.
Kim Liên khen đúng. Lưu lão nói tiếp:
– Tôi cứ thật mà nói thì nương nương
là người thông minh quyền biến, được nhiều người yêu mến, nhưng năm nay thì xấu
lắm, thế nào cũng gặp tai ương tuy không phạm gì tới bản mệnh nhưng cũng nguy
hiểm lắm.
Kim Liên nghe xong, đưa một lạng bạc
ra mà nói:
– Nếu quả vậy thì xin thầy ra tay giúp
cho cách nào để tránh tai ương, tôi xin tạ một lạng trước để thầy uống trà. Tôi
chỉ mong sao bọn tiểu nhân không chọc phá và chồng tôi yêu quý tôi mà thôi.
Lưu lão cất bạc vào túi rồi nói:
– Nếu vậy thì phải lấy gỗ liễu tạc
thành hai bức tượng, một nam một nữ, viết ngày sinh tháng đẻ tên tuổi của gia
gia và nương nương mà dán vào. Sau đó dùng vải đỏ bịt mắt bức tượng đàn ông, lấy
vải dán vào ngực, lấy kim đâm vào tay, dùng keo dán chân lại, sau đó ngầm để
vào dưới gối của gia gia. Lại còn dùng bùa đốt thành than, ngâm bỏ vào trà cho
gia gia uống. Như vậy thì chỉ ba ngày sau là công hiệu.
Kim Liên hỏi:
– Dám xin thầy giải thích rõ cho tôi
được yên tâm.
Lưu lão cười:
– Có gì đâu, lấy vải đỏ che mắt để gia
gia nhìn nương nương thấy đẹp tựa Tây Thi, lấy ngải dán vào ngực là để gia gia
say mê nương nương, lấy kim đâm vào tay là để từ nay gia gia không đi đâu được.
Kim Liên nghe xong mừng lắm. Vợ chồng
Lưu lão ngồi nói vài câu chuyện nữa rồi cáo từ. Sáng hôm sau, Lưu bà đem bùa và
tượng lại đưa cho Kim Liên.
Chú
thích.
[43] Cữu:
a) cậu (anh em trai của mẹ). b) Anh em trai của vợ.
Ngô đại cữu, Ngô nhị cữu: lần lượt là
anh cả, anh thứ hai của Nguyệt nương – vợ cả Tây Môn Khánh.
[44] Chiêm
tinh cúng sao
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét