TRUYỆN KIỀU với minh hoạ cổ bản
13. Tái hồi Kim Trọng
2973. Cơ duyên đâu bỗng lạ sao,
Giác Duyên đâu bỗng tìm vào đến nơi.
Trông lên linh vị chữ bài,
Thất kinh mới hỏi: Những người đâu
ta?
Với nàng thân thích gần xa,
Người còn sao bỗng làm ma khóc
người?
Xúm quanh kể lể rộn lời hỏi tra:
Này chồng này mẹ này cha,
Này là em
ruột này là em dâu.
Thật tin
nghe đã bấy lâu,
Pháp sư dạy
thế sự đâu lạ thường!
Sư rằng:
Nhân quả với nàng,
Lâm Truy
buổi trước Tiền Đường buổi sau.
Khi nàng
gieo ngọc trầm châu,
Đón nhau tôi
đã gặp nhau rước về,
Cùng nhau
nương cửa bồ đề,
Thảo am đó
cũng gần kề chẳng xa.
Phật tiền
ngày bạc lân la,
Đăm đăm nàng
cũng nhớ nhà khôn khuây.
Nghe tin nở mặt nở mày,
Mừng nào lại quá mừng này nữa chăng?
Từ phen chiếc lá lìa rừng,
Thăm tìm luống những liệu chừng nước
mây.
Rõ ràng hoa rụng hương bay,
Kiếp sau họa thấy kiếp này hẳn thôi.
Minh dương đôi ngả chắc rồi,
Cõi trần mà lại thấy người cửu
nguyên!
Cùng nhau lạy tạ Giác Duyên,
Bộ hành một lũ theo liền một khi.
Bẻ lau vạch cỏ tìm đi,
Tình thâm luống hãy hồ nghi nửa
phần.
Quanh co theo dải giang tân,
Khỏi rừng lau đã tới sân Phật đường.
Giác Duyên lên tiếng gọi nàng,
Buồng trong vội dạo sen vàng bước
ra.
Trông xem đủ mặt một nhà:
Xuân già còn khỏe huyên già còn
tươi.
Hai em phương trưởng hòa hai,
Nọ chàng Kim đó là người ngày xưa!
Tưởng bây giờ là bao giờ,
Rõ ràng mở mắt còn ngờ chiêm bao!
Giọt châu thánh thót quẹn bào,
Mừng mừng tủi tủi xiết bao là tình!
Huyên già dưới gối gieo mình,
Khóc than mình kể sự tình đầu đuôi:
Từ con lưu lạc quê người,
Bèo trôi sóng vỗ chốc mười lăm năm!
Tính rằng sông nước cát lầm,
Kiếp này ai lại còn cầm gặp đây!
Ông bà trông mặt cầm tay,
Dung quang chẳng khác chi ngày bước
ra.
Bấy chầy dãi nguyệt dầu hoa,
Mười phần xuân có gầy ba bốn phần.
Nỗi mừng biết lấy chi cân?
Lời tan hợp chuyện xa gần thiếu đâu!
Hai em hỏi
trước han sau,
Đứng trông
chàng cũng trở sầu làm tươi.
Quây nhau
lạy trước Phật đài,
Tái sinh
trần tạ lòng người từ bi.
Kiệu hoa
giục giã tức thì,
Vương ông
dạy rước cùng về một nơi.
Nàng rằng:
Chút phận hoa rơi,
Nửa đời nếm
trải mọi mùi đắng cay.
Tính rằng
mặt nước chân mây,
Lòng nào còn
tưởng có rày nữa không?
Được rày tái
thế tương phùng.
Khát khao đã
thỏa tấm lòng lâu nay!
Đã đem mình bỏ am mây,
Tuổi này gởi với cỏ cây cũng vừạ
Mùi thiền đã bén muối dưa,
Màu thiền ăn mặc đã ưa nâu sồng.
Sự đời đã tắt lửa lòng,
Còn chen vào chốn bụi hồng làm chi!
Dở dang nào có
hay gì,
Đã tu tu
trót quá thì thì thôi!
Trùng sinh
ân nặng bể trời,
Lòng nào nỡ
dứt nghĩa người ra đi?
Ông rằng: Bỉ
thử nhất thì,
Tu hành thì
cũng phải khi tòng quyền.
Phải điều
cầu Phật cầu Tiên,
Tình kia
hiếu nọ ai đền cho đây?
Độ sinh nhờ
đức cao dày,
Lập am rồi
sẽ rước thầy ở chung.
Nghe lời
nàng cũng chiều lòng,
Giã sư giã
cảnh đều cùng bước ra.
Một nhà về
đến quan nha,
Đoàn viên
vội mở tiệc hoa vui vầy.
Tàng tàng chén cúc dở say,
Đứng lên Vân mới giãi bày một hai.
Rằng: Trong tác hợp cơ trời.
Hai bên gặp gỡ một lời kết giao.
Gặp cơn bình địa ba đào,
Vậy đem
duyên chị buộc vào cho em.
Cũng là phận
cải duyên kim,
Cũng là máu
chảy ruột mềm chớ sao?
Những là rày
ước mai ao,
Mười lăm năm
ấy biết bao nhiêu tình!
Bây giờ
gương vỡ lại lành,
Khuôn thiêng
lừa lọc đã dành có nơi.
Còn duyên
may lại còn người,
Còn vầng
trăng bạc còn lời nguyền xưa .
Quả mai ba
bảy đương vừa,
Đào non sớm
liệu xe tơ kịp thì.
Dứt lời nàng
vội gạt đi:
Sự muôn năm
cũ kể chi bây giờ?
Một lời tuy
có ước xưa,
Xét mình dãi
gió dầu mưa đã nhiều.
Nói càng hổ
thẹn trăm chiều,
Thà cho ngọn
nước thủy triều chảy xuôi!
Chàng rằng:
Nói cũng lạ đời,
Dẫu lòng kia
vậy còn lời ấy sao?
Một lời đã
trót thâm giao,
Dưới dày có
đất trên cao có trời!
Dẫu rằng vật
đổi sao dời,
Tử sinh phải
giữ lấy lời tử sinh!
Duyên kia có
phụ chi tình,
Mà toan sẻ
gánh chung tình làm hai?
Nàng rằng:
Gia thất duyên hài,
Chút lòng ân
ái ai ai cũng lòng.
Nghĩ rằng
trong đạo vợ chồng,
Hoa thơm
phong nhị trăng vòng tròn gương.
Chữ trinh
đáng giá nghìn vàng,
Đuốc hoa
chẳng thẹn với chàng mai xưa.
Thiếp từ ngộ biến đến giờ.
Ong qua bướm
lại đã thừa xấu xa.
Bấy chầy gió
táp mưa sa.
Mấy trăng
cũng khuyết mấy hoa cũng tàn.
Còn chi là
cái hồng nhan,
Đã xong thân
thế còn toan nỗi nào?
Nghĩ mình
chẳng hổ mình sao,
Dám đem trần
cấu dự vào bố kinh!
Đã hay chàng
nặng vì tình,
Trông hoa
đèn chẳng thẹn mình lắm ru!
Từ rày khép
cửa phòng thu,
Chẳng tu thì
cũng như tu mới là!
Chàng dù
nghĩ đến tình xa,
Đem tình cầm
sắt đổi ra cầm cờ.
Nói chi kết
tóc xe tơ,
Đã buồn cả
ruột mà dơ cả đời!
Chàng rằng:
Khéo nói nên lời,
Mà trong lẽ
phải có người có ta!
Xưa nay trong đạo đàn bà,
Chữ trinh kia cũng có ba bảy đường,
Có khi biến có khi thường,
Có quyền nào phải một đường chấp
kinh.
Như nàng lấy hiếu làm trinh,
Bụi nào cho đục được mình ấy vay?
Trời còn để có hôm nay,
Tan sương đầu ngõ vén mây giữa trời.
Hoa tàn mà lại thêm tươi,
Trăng tàn mà lại hơn mười rằm xưa.
Có điều chi nữa mà ngờ,
Khách qua đường để hững hờ chàng
Tiêu!
Nghe chàng nói đã hết điều,
Hai thân thì cũng quyết theo một bài
.
Hết lời khôn lẽ chối lời,
Cúi đầu nàng những vắn dài thở than.
Nhà vừa mở tiệc đoàn viên,
Hoa soi ngọn đuốc hồng chen bức là.
Cùng nhau giao bái một nhà,
Lễ đà đủ lễ đôi đà xứng đôi.
Động phòng dìu dặt chén mồi,
Bâng khuâng duyên mới ngậm ngùi tình
xưa.
Những từ sen ngó đào tơ,
Mười lăm năm mới bây giờ là đây!
Tình duyên ấy hợp tan này,
Bi hoan mấy nỗi đêm chầy trăng cao.
Canh khuya bức gấm rủ thao,
Dưới đèn tỏ rạng má đào thêm xuân.
Tình nhân lại gặp tình nhân,
Hoa xưa ong cũ mấy phân chung tình.
Nàng rằng: Phận thiếp đã đành,
Có làm chi nữa cái mình bỏ đi!
Nghĩ chàng nghĩa cũ tình ghi,
Chiều lòng gọi có xướng tùy mảy may.
Riêng lòng đã thẹn lắm thay,
Cũng đà mặt dạn mày dày khó coi!
Những như âu yếm vành ngoài,
Còn toan mở mặt với người cho qua.
Lại như những thói người ta,
Vớt hương dưới đất bẻ hoa cuối mùa.
Khéo là giở nhuốc bày trò,
Còn tình đâu nữa là thù đấy thôi!
Người yêu ta xấu với người,
Yêu nhau thì lại bằng mười phụ nhau!
Cửa nhà dù tính về sau,
Thì còn em đó lọ cầu chị đây.
Chữ trinh còn một chút này,
Chẳng cầm cho vững lại giày cho tan!
Còn nhiều ân ái chan chan,
Hay gì vầy cánh hoa tàn mà chơi?
Chàng rằng: Gắn bó một lời,
Bỗng không cá nước chim trời lỡ nhau
.
Xót người lưu lạc bấy lâu,
Tưởng thề thốt nặng nên đau đớn
nhiều!
Thương nhau sinh tử đã liều,
Gặp nhau còn chút bấy nhiêu là tình.
Chừng xuân tơ liễu còn xanh,
Nghĩ rằng chưa thoát khỏi vành ái
ân.
Gương trong chẳng chút bụi trần,
Một lời quyết hẳn muôn phần kính
thêm!
Bấy lâu đáy bể mò kim,
Là nhiều vàng đá phải tìm trăng hoa?
Ai ngờ lại họp một nhà,
Lọ là chăn gối mới ra sắt cầm!
Nghe lời sửa áo cài trâm,
Khấu đầu lạy tạ cao thâm nghìn
trùng:
Thân tàn gạn đục khơi trong,
Là nhờ quân tử khác lòng người ta.
Mấy lời tâm phúc ruột rà,
Tương tri dường ấy mới là tương tri!
Chở che đùm bọc thiếu chi,
Trăm năm danh tiết cũng vì đêm nay!
Thoắt thôi tay lại cầm tay,
Càng yêu vì nết càng say vì tình.
Thêm nến giá nối hương bình,
Cùng nhau lại chuốc chén quỳnh giao
hoan.
Tình xưa lai láng khôn hàn,
Thong dong lại hỏi ngón đàn ngày xưa
.
Nàng rằng: Vì mấy đường tơ,
Lầm người cho đến bây giờ mới thôi!
Ăn năn thì sự đã
rồi!
Nể lòng người cũ vâng lời một phen.
Phím đàn dìu dặt tay tiên,
Khói trầm cao thấp tiếng huyền gần
xa.
Khúc đâu đầm ấm dương hòa,
Ấy là hồ điệp hay
là Trang sinh.
Khúc đâu êm ái xuân tình,
Ấy hồn Thục đế hay mình đỗ quyên?
Trong sao châu nhỏ duềnh quyên,
Ấm sao hạt ngọc Lam Điền mới đông!
Lọt tai nghe suốt năm cung,
Tiếng nào là chẳng não nùng xôn xao.
Chàng rằng: Phổ ấy tay nào,
Xưa sao sầu thảm nay sao vui vầy?
Tẻ vui bởi tại lòng này,
Hay là khổ tận đến ngày cam lai?
Nàng rằng: Vì chút nghề chơi,
Đoạn trường tiếng ấy hại người bấy
lâu!
Một phen tri kỷ cùng nhau,
Cuốn dây từ đấy về sau cũng chừa.
Chuyện trò chưa cạn tóc tơ,
Gà đà gáy sáng trời vừa rạng đông.
Tình riêng chàng lại nói sòng,
Một nhà ai cũng lạ lùng khen lao.
Cho hay thục nữ
chí cao,
Phải người tối
mận sớm đào như ai?
Hai tình vẹn vẻ
hòa hai,
Chẳng trong
chăn gối cũng ngoài cầm thơ.
Khi chén rượu
khi cuộc cờ,
Khi xem hoa nở
khi chờ trăng lên .
Ba sinh đã phỉ
mười nguyền,
Duyên đôi lứa
cũng là duyên bạn bầy.
Nhớ lời lập một am mây,
Khiến người thân thích rước thầy
Giác Duyên.
Đến nơi đóng cửa cài then,
Rêu trùm kẻ ngạch cỏ len mái nhà,
Sư đà hái thuốc phương xa,
Mây bay hạc lánh biết là tìm đâu?
Nặng vì chút nghĩa bấy lâu,
Trên am cứ giữ hương dầu hôm mai.
Một nhà phúc lộc gồm hai,
Ngàn năm dằng dặc quan giai lần lần.
Thừa gia chẳng hết nàng Vân,
Một cây cù mộc một sân quế hòe.
Phong lưu phú quý ai bì,
Vườn xuân một cửa để bia muôn đời.
Trong TRUYỆN KIỀU với minh hoạ cổ bản không có đoạn kết sau:
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét