Vết son từ Thẩm Quyến
Lữ thị Mai
Tôi bước lên từng bậc cầu thang dẫn lên ban công đầy gió. Bức tường đêm như sán lại gần tôi, phì phò thở, màu xanh len lét của đèn neon như ma trơi chập chờn xui những ý nghĩ ma mị của tôi lóe lên. Chợt thấy như có bàn tay vô hình nào đó kéo tôi đi. Người tôi nhẹ bẫng. Đứa con trong bụng tôi như bốc hơi đi đâu mất khiến bước chân tôi bước trên cầu thang nhẹ nhàng đến lạ. Đưa bàn tay lên xoa bụng thấy nao nao, cơn chóng mặt lại dội lên. Một cảm giác chộn rộn quấn lấy tôi và cả đứa con bé bỏng chưa kịp chào đời. Cái bụng của tôi sắp tới ngày sinh vậy mà chẳng hiểu sao nó cứ im lìm đến khó chịu. Con tôi không chịu đạp, cũng không cựa khẽ một chút để tôi yên tâm. Tôi nói với chồng, Tường bảo: "Con chúng mình nó thương em, biết em không chịu được đau nên nó ngủ ngoan vậy đó thôi. Con mà đạp em lại chẳng kêu toáng lên ấy". Tôi nở nụ cười nhàn nhạt nhìn khuôn mặt lấm tấm mồ hôi của anh sau giờ tan sở lại tất bật lên xe phóng về ôm lấy tôi, áp tai vào bụng do thám đứa con trai chắc hãy còn đang ngủ. Gió thổi u u, gió như đến từ một nơi nào xa lắm.
° ° °
Ông bác sĩ già là chỗ thân cận bên gia đình chồng nhìn tôi cười:
- Cô nhà cứ an tâm, thai khỏe, phát triển bình thường chỉ đợi tới ngày sinh thôi.
- Nhưng cháu chẳng thấy nó đạp gì cả.
Tôi chau mày lo âu trong khi gương mặt Tường lại bình thản đến lạ lùng khi anh quay sang nhìn ông bác sĩ:
- Không sao đâu. Xem ra cu cậu nhà mình ngoan từ trong trứng... Đúng là con nhà tông... Ông cười xòa, Tường đỡ tôi đứng dậy ân cần:
- Đấy! Anh đã bảo em mà. Em cứ lo âu vậy chứ có chuyện gì đâu.
Tường thanh toán tiền khám thai rồi cùng tôi cúi chào ông bác sĩ nhân hậu. Một tay anh cầm giùm tôi cái túi xách, một tay anh dìu tôi ra chiếc taxi đợi sẵn bên đường. Tôi biết, có những cái nhìn ngưỡng mộ đằng sau chúng tôi. Nghe thấy tiếng của một cô gái trẻ chao chát:
- Đời con gái sao nhiều người họ sướng thế không biết. Chả bù cho mình, chửa vượt mặt còn...
Mấy băng ghế dài có đến hơn hai chục người phụ nữ đợi tới lượt mình. Họ xì xào bàn tán và kết thúc cho tất cả, tôi nghe rõ lắm, là một tiếng thở dài thườn thượt.
Cánh cửa taxi đóng sập lại, tôi tựa vào vai Tường thiếp đi. Trong cảm giác mê man tôi nghe thấy tiếng anh nhỏ nhẹ: "Tối nay anh gặp đối tác về muộn, em và con ở nhà nghe". "Anh mở cửa ra đi". Tường im lặng, đưa cánh tay săn chắc đẩy cánh cửa taxi ra một chút. Chiếc xe lao đi vun vút, tôi cố nhắm mắt, cố nén cảm giác bất an trong lòng.
° ° °
23 giờ, Tường chưa về. Chị giúp việc ngủ ở phòng bên, tiếng ngáy phè phè nặng nhọc. Tôi lên mạng, bạn bè tôi không ai lên mạng giờ này. Những biểu tượng mặt người trở nên xám xịt. Đang định out thì một cái nick lạ nhảy vào với lời chào là một dãy số 2 quen thuộc.
hanhnguyen: Ai vậy?
nguoitinhthamquyen: A! Mà cô không biết tôi đâu.
hanhnguyen: Lạ thật đấy.
nguoitinhthamquyen: Ừ! Lạ...
Người ấy trả lời lấp lửng.
hanhnguyen: Ai vậy? - Tôi nhắc lại câu hỏi, đồng thời khi ấy, cái cảm giác bất an lại quay lại với tôi. Đơn giản là anh vẫn chưa về, vả lại từ ngày lấy chồng, tôi đã bỏ thói quen online vào lúc đêm khuya.
nguoitinhthamquyen: Chồng cô vẫn gọi tôi là "người tình Thẩm Quyến". Cô cứ gọi tôi là Lý Tiểu Đam. Mà thôi, gọi Tiểu Đam thôi, gọi cả họ tên vậy nghe hình sự quá.
Tôi thở dài. "Ừ! Người tình Thẩm Quyến". Lại một cô gái Trung Hoa có quan hệ với chồng tôi. Những chuyện như thế tôi chẳng lạ gì. Nhưng điều gây ngạc nhiên cho tôi là trong số các cô gái Trung Hoa anh quen biết, có lẽ cô này là thạo tiếng Việt. Thú vị đây!
nguoitinhthamquyen: Con cô sắp chào đời rồi phải không?
hanhnguyen: Sao cô biết?
nguoitinhthamquyen: Tường bảo.
hanhnguyen: Tường bảo, nghe hay nhỉ!
Tôi nhắc lại câu của cô gái Trung Hoa xa lạ rồi out. Cô ta thực sự làm tôi khó chịu. Tiếng chuông điện thoại đổ dồn, tôi nặng nề đứng lên nghe máy, chưa kịp a lô thì tiếng thằng Nam, em chồng tôi đã léo nhéo bên tai:
- Anh Tường say quá, ngủ lại chỗ em, báo để chị an tâm. Ngủ ngon nhé bà chị.
Cũng chưa kịp dặn thêm nó lời nào thì đầu máy bên kia đã nghe tiếng "tút tút..." ong cả tai.
° ° °
Chị Nết giúp việc cẩn trọng nhìn trước ngó sau rồi chìa ra cho tôi cái áo sơ-mi hiệu Pierre Cardin của chồng tôi. Tôi bình thản đưa tay đón lấy cái áo rồi hướng ra cửa sổ. Thật dễ dàng nhận thấy vết son môi ở cổ áo của anh. Vết son màu hồng sáng. Tôi nhìn khuôn mặt căng thẳng lo âu của chị giúp việc mà mỉm cười độ lượng:
- Giống như màu son Docteur Glamour của E’Zup ấy nhỉ?
- Tới nước này mà cô còn đùa sao? Tôi cho vào máy giặt mà không sạch được.
Tôi không có ý định đùa một người phụ nữ quê chất phác như chị làm gì. Năm năm làm vợ anh, làm con dâu trưởng của một gia đình quyền quý, những năm anh du học, mẹ chồng đã răn dạy tôi phải làm những gì để tròn bổn phận người vợ, bổn phận dâu con trong dòng tộc nhà anh.
- Giặt máy không sạch được. Để tôi giặt bằng tay. Khiếp! Son mới chả phấn! Hại người! - Chị giúp việc làu bàu trong miệng.
- Chị vứt nó đi!
Tôi vung tay đưa cái áo về phía chị rồi trở vào phòng ngủ. Buổi chiều mùa hè oi ả. Trong căn phòng gắn máy điều hòa lạnh âm âm. Tôi đưa tay khẽ kéo chiếc váy lên, dưới lớp da trắng mịn nổi lên những đường gân xanh xao nghi hoặc. Con trai tôi vẫn ngủ. "Đạp một chút đi con! Mẹ không sợ đau đâu. Con cứ ngoan một cách đáng ngờ như thế mẹ buồn..." Tôi vỗ vỗ nhẹ vào bụng mình cưng nựng. Cứ thắc mắc sao nó ngủ nhiều đến vậy, sao cái bụng tôi cứ im ắng, sự im ắng làm tôi lo âu sợ hãi. Tôi nhắm nghiền mắt. Cảm giác mồ hôi đang rịn ra khắp lưng tôi. Bức bối đến ngột thở. Giấc ngủ mê man của tôi lởn vởn những hài nhi co quắp trong bọc nước ối. Chúng cựa quậy, chúng quẫy đạp, giãy giụa... nhưng không khóc! Đơn giản bởi chúng còn nằm trong cơ thể sản phụ, chúng chưa có quyền khóc chào đời khi chưa đến ngày đến tháng.
- Mẹ! Mẹ! Có người cứ muốn đánh dấu vào con đây này!
Cái thai đã rõ hình hài đứa trẻ giãy giụa. Nó mở to đôi mắt u uất phẫn nộ cầu cứu. M...á...u! Thấy toàn máu là máu. Máu cứ chảy và cái thai oằn mình giữa vũng máu chống đỡ cái dấu nào đó, mà một con người nào đó, đang dằn nó ra để đóng vào... trông nó tựa như sợi dây thừng cỡ lớn vặn mình trặt trẹo.
- Không!
Tôi thức dậy khi chị Nết đưa hai bàn tay thô ráp giữ chặt vai tôi. Tôi bật dậy, bất giác đưa ngay tay xuống bụng. Cái bụng vẫn lùm lùm sau lớp váy lụa hồng mát rượi. Mạch máu như rân rân giật đều từ bụng tôi lan khắp cơ thể. Người tôi tứa mồ hôi:
- Cô gặp ác mộng à? Đàn bà mang thai hầu như ai cũng thế. Mà sao hôm nay cô lại ngủ chiều?
- Không! Không! Đầu óc tôi váng vất bởi sự ám ảnh cái thai oằn mình giữa vũng máu. Ai đóng dấu con tôi? Đóng dấu cái gì chứ? Ngày còn bé tôi có một cái bớt ở lưng, mẹ tôi bảo là bà mụ đánh dấu. Bà mụ mà đánh dấu trẻ con chắc không tới mức con tôi phải quằn quại như thế...
Chị giúp việc chườm chiếc khăn lạnh lên trán tôi, rồi xuống cổ, xuống đôi tay thon gầy làm tôi tỉnh lại. Thấy ong ong trong đầu. Ô cửa sổ khép hờ để ánh nắng chiếu xéo thành vệt dài trên chiếc giường có tấm drap màu xanh lơ. Ngoài kia, có tiếng ô-tô đỗ xịch trước cửa, tiếng chuông cổng réo inh tai. Cái kiểu ấn chuông ấy chỉ có thể là Tường.
° ° °
nguoitinhthamquyen: Lại gặp cô rồi! Cô khỏe chứ?
hanhnguyen: Cảm ơn, tôi khỏe. Cô thế nào?
Tôi nhắn dòng tin gửi cho nhân vật mình vốn không thiện cảm. Tiếng nước trong bồn tắm ào ạt chảy. Hình như Tường đang hát, bài hát ngày xưa anh sáng tác cho tôi: "Như là bên anh, biển gió vỗ vào khát khao, như là bên anh lắng trong hơi thở hạt cát nhu mì..."
- Em yêu, đang làm gì thế?
- Chát cùng người tình Trung Hoa của anh.
- Vớ vẩn, out đi, anh ra bây giờ.
Tôi cười, đưa tay vuốt lại mấy sợi tóc rũ xuống trán. Bất chợt, một hơi nóng xốc ngược từ bụng tôi lên tận đỉnh đầu nhức buốt. Tôi thở hắt ra. Quờ tay lên bàn phím, tôi chào cô ta cho qua chuyện:
hanhnguyen: Thôi, chào cô nhé! Chúc vui!
nguoitinhthamquyen: Khoan đã! Tôi muốn thương lượng với cô.
hanhnguyen: Lại gì nữa đây NGƯỜI TÌNH THẨM QUYẾN? - Tôi vẫn còn đủ bình tĩnh viết hoa cụm từ ấy như một sự mai mỉa.
nguoitinhthamquyen: Một là cái giá chồng cô đáng phải trả, hai là để tôi hôn đứa con trai cô.
hanhnguyen: Khó hiểu quá! Cô điên rồi!? Không bao giờ... Ngớ ngẩn.
Tôi tắt nick.
° ° °
Tính ngày đã quá hai hôm mà vẫn chưa thấy gì.
Đêm nay Tường cứ đòi hát trọn bài hát ấy cho tôi nghe, anh bảo: "Không chỉ có em nghe đâu, con chúng mình nghe nữa đấy. Nó sẽ thấy gia đình mình hạnh phúc biết nhường nào". Trong vòng tay anh, giai điệu êm ái đưa tôi chìm vào giấc ngủ họa hoằn ma mị. Người con gái tôi chưa gặp bao giờ, cô ta quẳng về phía tôi ánh nhìn sắc lạnh. Cả khuôn mặt cô ta trắng bệch nổi bật lên là đôi môi căng mọng màu hồng sáng hệt màu son môi trên cổ áo anh. Cái thai mở to miệng ngáp trong bất lực, nó không cất tiếng khóc mà nói rõ ràng bằng chất giọng đầy phẫn uất: "Người ta đòi đánh dấu con". Cặp môi cô ta nhập nhèm màu đỏ của sự khát máu. Khẽ lia đầu lưỡi lên đôi môi, cô ta nhìn tôi cười thách thức. Cố vươn đôi tay bé nhỏ yếu ớt về phía đứa con tội nghiệp, tôi càng thấy nó xa tôi. Nó như bị cuốn chảy phăng phăng theo một dòng sông đỏ thẫm. Dòng sông màu máu, có những lúc ánh lên màu son xa lạ trên cổ áo của Tường. Vết son di chuyển nhập nhằng trong bóng đêm... Có tiếng trẻ con khóc ré lên và một dòng máu chảy dài...
- Trả con lại cho tôi. Con ơi! - Tôi gào lên vô vọng. Tiếng cười man dại của người con gái kỳ dị ấy xé toạc nỗi đau đớn của tôi.
- Em! Em sao vậy, con mình làm sao? Em!
Tôi nhìn Tường trân trân, anh lấy lại vẻ điềm nhiên xoa vào bụng dưới của tôi trấn an. Vùng khỏi vòng tay anh, tôi chạy bổ xuống cầu thang hốt hoảng lớn tiếng gọi người giúp việc:
- Chị Nết! Chị Nết đâu! Chị...
- Sao thế cô? Ấy ấy, cô đứng yên trên đó.
Chị Nết hấp tấp từ phòng khách bước lên cầu thang mập mờ dưới ánh đèn neon.
- Chị... Chị... đã... vứt chiếc áo kia... ở đâu rồi?
Mặt chị ta đột nhiên giãn ra tỉnh bơ:
- Ôi dào! Đúng là người ăn chẳng hết kẻ lần không ra... Chiếc áo mới thế tôi không vứt, đang ngâm dưới kia kìa.
Tôi thất thần gào lên:
- Tôi đã bảo chị vứt nó đi cơ mà.
- Được rồi. Cô cứ bình tĩnh lại. Rõ khổ, đến ngày đến tháng mà nó không chịu ra nên cáu bẳn đấy mà.
Tường đã kịp xuất hiện trước cầu thang. Vẫn bằng điệu bộ điềm đạm muôn thuở, anh dìu tôi lên phòng. Một sức mạnh vô hình đè lên tôi.
° ° °
Tôi cùng mẹ chồng lên chùa. Bà vận chiếc áo dài nâu chỉ dành cho những hôm đi lễ. Miệng bà lầm rầm khấn, hồi lâu bà sụp xuống vái lạy. Mùi nhang những ngày rằm, ngày tết ấm áp là vậy mà sao ngày dưng tôi thấy rờn rợn, buồn nôn. Tiếng chuông cũng không còn vang lên thanh tịnh bình an nữa mà chung chiêng váng vất. Quay bốn phía chỉ thấy rặt những pho tượng sơn son thiếp vàng chối mắt. Có cái gì nặng nặng âm khí quanh quẩn đâu đây. Tôi nhắm mắt, chắp tay lại thành tâm để tìm một sự giải tỏa. Các pho tượng, khóm hải đường, mẫu đơn sao rặt một màu đỏ, như vết son định mệnh ấy, như dòng sông của những cơn hôn mê quện đặc màu máu... Tất cả trôi về phía tôi... Đôi chân tôi tê cứng, tôi đứng chôn chân cạnh cây cột lớn chạm trổ rồng phượng mà thấy dòng chảy đỏ ối quấn lấy chân mình nhớp nhúa. Đứa con tôi không còn cất lên lời cầu cứu. Có một người nhấc nó lên hôn. Đôi môi sắc lẹm bật lên lời nguyền thú tính: "Tôi phải hôn được con cô". Đứa bé rũ đi trên tay người ấy, thân thể mềm nhũn khẽ cựa quậy.
- Con sao thế? Vào chùa mà đầu óc cứ để đâu đâu.
Câu nói của mẹ chồng kéo tôi về với thực tại. Tôi không biết rằng bà đã gọi tôi đến lần thứ ba, khi quay lại, tôi nhận được cái liếc xéo. Bà quét cái nhìn khắp người tôi...
- Tới ngày sinh nở phải biết giữ gìn. Con nên chuẩn bị tâm lý làm mẹ đi, đừng suy nghĩ vẩn vơ.
Tôi "Dạ" rồi quay ra nhìn khoảng sân chùa đầy nắng, tránh cái nhìn dò xét của bà. Đặt tay lên bụng vẫn không tìm thấy gì ngoài sự im lặng. Tôi bắt đầu sợ hãi. Có khi nào bào thai tôi mang trong mình không phải là đứa con trai mà nhà chồng mong đợi. Có khi nào nó chỉ là một bọc nước, một khối thịt không rõ hình hài... Có khi nào... Chẳng biết sao tôi lại suy nghĩ lung tung thế!
° ° °
- Chúc mừng chị, chị đã sinh một bé trai.
- Con tôi đâu? Tôi mấp máy đôi môi khô rát, khẽ nhích cơ thể đau ê ẩm. Cô y tá bế đứa trẻ đưa qua tay chị Nết đến tôi. Nước mắt tôi giàn giụa chảy cả xuống gương mặt bé xíu còn nguyên những nếp nhăn sơ sinh. Đôi tay cũng bé xíu cựa quậy, nó khóc...
- Oe... Oe.
- Con tôi khóc mất rồi, chắc nó lạnh đây mà, ừ mẹ thương để mẹ quấn tã lại cho con...
Tôi cưng nựng vỗ về đứa con trai bé bỏng. Chị Nết xun xoe hết chạy mua thứ này lại thứ khác.
- Chị đã gọi cho anh Tường chưa?
- Tôi gọi nhưng không liên lạc được.
- Chị đưa máy cho tôi!
Đón chiếc điện thoại từ tay chị, tôi bấm số của Tường. Cánh cửa phòng mở toang, không phải anh, cậu Nam thất thần chạy tới:
- Chị! Anh Tường bị bắt rồi!
Chiếc điện thoại từ trên tay tôi rơi xuống nền nhà.
Mấy người sản phụ giường bên giương mắt lên nhìn đầy vẻ ngạc nhiên khó hiểu.
- Chú nói rõ xem nào.
- Anh bị tình nghi có liên quan tới cái chết của cô Lý Tiểu Đam người Thẩm Quyến, Trung Quốc tại một hộp đêm ở Thượng Hải cách đây hơn hai năm. Cảnh sát Trung Quốc đã lật lại vụ án. Cô ta chết không phải do sốc thuốc.
- Hơn hai năm, có nhầm không? Tôi nói chuyện với cô ta mới tối hôm kia cơ mà.
- Có thể do chị yếu, tâm lý không tốt thôi.
- Không thể nào.
Tôi giằng lấy đứa con ôm chặt vào lòng. Ngoài kia, bóng đêm ma quái bao trùm khoảng sân bệnh viện, bọc lấy những vòm cây. Trong phút giây choáng váng, tôi kịp nghe tiếng giày dép gấp gáp, tiếng chuông báo động ngoài hành lang, tiếng con trai tôi khóc thét lên vì khát sữa.
° ° °
Tôi ôm con trong vòng tay rã rời nhìn mẹ chồng tôi mòn mỏi tựa đầu vào vai chị Nết. Gia đình chồng tôi ngồi đầy phòng khách. Họ im lặng, không nói câu gì với tôi, cũng không nói chuyện với nhau. Hồi lâu, khi đứa con tội nghiệp của tôi no sữa, đã thiu thiu ngủ mới thấy mẹ chồng tôi thở dài:
- Chiều qua thằng Nam vừa chở mẹ đi Từ Sơn, Bắc Ninh. Người ta đồn ở đó có ông thầy giỏi lắm... vừa bước vào ông ta đã cao giọng quở: "Con trai nhà ngươi xuất ngoại mà trở về lại đem cả dấu son kỹ nữ nên nó chết nó vẫn theo..." Bà chưa kể hết đã lấy khăn chấm nước mắt rồi quay đi.
Tôi buông thõng cánh tay, ngước đôi mắt khô ran nhìn lên trần nhà. Tôi và cô ta đã từng có một cuộc thương lượng.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét