Nhà văn DI LI |
Hoa mộc trắng
Tuyện ngắn Di Li
Phú Hoàng người gốc miền trong, ra
thành phố học đại học và cuối cùng phiêu dạt lên miền rừng núi này sau khi thất
vọng vì những bức tranh không được ưa chuộng.
Hoàng rất nghèo, gia đình lại chẳng
còn ai nên một thân một mình nơi nào cũng sống được. Trước anh sống nhờ nghề
chép tranh với mức tiền công rẻ mạt nhưng sau do tiếc bao công lao học tập đổ
xuống sông xuống biển, Hoàng quyết tâm đi tìm một giá trị nghệ thuật đích thực.
Anh sống trong một chiếc lán nhỏ dựng chơi
vơi trên sườn đồi. Từ sớm tinh mơ đã xách giá đi vẽ, chỉ mang theo vài củ sắn
khô ngắc cho qua bữa trưa đạm bạc, đến chiều muộn lại trở về lán. Ngày hôm ấy,
Hoàng không đi vẽ như mọi bận. Một cơn sốt đã đánh gục anh từ đêm qua.
Đến chiều, Hoàng nhúc nhắc được tay
chân, lại lụi cụi sắp màu bày ra phía chái nhà. Vẽ được một lúc Hoàng thấy cánh
tay tê dại, nhìn bức tranh màu sắc nham nhở như một khối không hình thù mà bất
lực. Anh gắng gượng đứng dậy, ngắm những cánh chim bay chúi vào cánh rừng tối sẫm
cảm thấy lòng buồn tê tái. Một cơn giận dữ khiến Hoàng đá thốc bức tranh đang vẽ
dở bay tơi tả xuống triền dốc.
– Ôi, phí hoài quá.
Hoàng kinh ngạc quay phắt lại và thấy
một khuôn mặt trắng đến lạ lùng lấp ló đằng sau mớ tóc rối. Cả tà áo cũng trắng
toát như đang tan chảy vào ánh hoàng hôn đỏ rực.
– Tranh anh vẽ đẹp đấy, làm thế thật
hoài công? – cô gái phá tan sự im lặng của Hoàng.
– Tôi… còn khối tranh, mà cô từ đâu đến?
– Bản em ở đằng sau quả đồi kia, vừa
đi chợ về thấy anh đang vẽ nên ghé lại xem?
Hoàng ngẩn ngơ nhìn theo cánh tay gầy
guộc đang chỉ về hướng quả đồi tím ngắt đằng xa.
– Mời… mời cô vào nhà chơi.
Cô gái ngần ngại.
– Thôi, có lẽ đã muộn rồi, em phải về
nhà cho kịp, nhưng mai em sẽ ghé lại.
Cô gái nói xong tức thì quay gót, rảo
bước xuống triền đồi rồi thoắt cái đã khuất sau những đám cây um tùm lá.
Chiều hôm sau, Hoàng về sớm hơn mọi
ngày. Vừa cất giá vẽ vào nhà, anh trèo ngay lên mỏm đá và đưa mắt về phía chân
đồi. Anh hơi thất vọng, có lẽ cô gái chỉ nói chơi thôi.
– Chào anh, sao hôm nay đi vẽ về sớm vậy?
– cô gái hôm qua đã đứng sau lưng Hoàng tự lúc nào, vẫn vận bộ quần áo trắng
toát. – Cho em xem tranh đi.
Hoàng dẫn cô vào “kho báu” của mình.
Anh giới thiệu cả những bức tranh lần đầu tiên cầm bút vẽ, còn vương vẻ non tơ
trên từng nhát cọ. Từ đó, hôm nào cô gái cũng là khách của Hoàng, tuy nhiên chỉ
đến vào lúc chiều tà, khi nắng quái chưa kịp trốn sau những mỏm đồi chi chít
phía xa và đi ngay khi làn sương vừa xuống. Mỗi lần như vậy là cả một ngày hội
đối với Hoàng. Anh bày biện những đồ đạc duy nhất theo một gu thẩm mỹ riêng của
mình.
Một lần, lúc đang lúi húi bê chậu hoa
bé tí ra trước cửa, Hoàng lại bị giật mình vì giọng nói nhẹ tựa gió thoảng.
– Hoa gì mà thơm thế anh?
– Hoa mộc đấy. Loại hoa này rất kén đất.
Anh đang lo nó sẽ không chịu đựng khí hậu này lâu được?
– Nhà em cũng có một cây hoa như thế
này, em cũng thích, nhưng không biết tên?
– Nhà em á, vô lý, cây này sao sống ở
đây lâu được?
Cô gái hơi giật mình.
– Có lẽ em nhầm.
– Mà em tên gì nhỉ, em đến rồi đi cứ vội
vã làm anh chưa kịp hỏi?
– Thì cứ gọi em là Bạch Mộc, chứ tên
thật khó nhớ lắm.
– Ừ, Bạch Mộc cũng được, càng hay.
Cô gái cười dịu dàng. Bây giờ Hoàng mới
để ý kỹ khuôn mặt nửa lạ nửa quen ấy. Ẩn dưới mái tóc đen dầy là đôi mắt sâu
thăm thẳm vừa tràn ngập sức sống vừa ánh lên nét gì đó tuyệt vọng. Hoàng chỉ thấy
lạ khi Bạch Mộc luôn tránh né những câu hỏi về bản thân. Lần nào cô cũng có
cách khiến anh không thể tò mò thêm được nữa.
Còn một điều lạ là Bạch Mộc luôn mặc
những bộ quần áo một màu trắng toát, dài thụng thượt và che hết cả mọi phần da
thịt. Trang phục của cô không giống bất kỳ dân tộc nào đang sinh sống ở đây. Cả
khuôn mặt cũng không giống nốt. Các thiếu nữ Dao đỏ thường cạo nhẵn lông mày
còn những cô con gái Mèo đều có khuôn mặt trái xoan và nước da ram rám.
Gương mặt Bạch Mộc xương xương và hơi
tai tái, giọng cũng rất sõi mà cô giải thích là do đi chợ và giao tiếp với người
Kinh từ bé. Tuy nhiên Hoàng thấy nghi hoặc khi Bạch Mộc nói rằng đi chợ nhưng lại
không mang theo thứ gì trên người như hầu hết các cô gái dân tộc khác.
Nhưng cô đã nói thế thì anh biết thế.
Trong mắt người khác, Bạch Mộc có đẹp hay không, anh không biết. Hoàng chỉ cảm
nhận rằng từ sau buổi gặp gỡ đầu tiên đó, cô là nguồn động viên, là cảm hứng vô
tận của anh.
Có lần Hoàng và Bạch Mộc đã ngồi lại
trong lán và trò chuyện rất lâu. Rồi đột nhiên Bạch Mộc đứng bật dậy hoảng hốt.
– Muộn quá rồi.
Hoàng vừa kéo chiếc phên che cửa thì lập
tức một cơn gió lạnh buốt thốc vào mặt. Trời đã mưa rả rích tự lúc nào mà cả
hai người đều không hay biết. Cơn mưa rừng cứ to dần tựa như ông trời đổ cơn thịnh
nộ sau bao ngày nén nhịn.
– Mưa kiểu này không biết bao giờ mới
dứt, em cứ ở lại đây, ngớt mưa thì về.
Hoàng kéo tay Bạch Mộc ẩy vào bên
trong. Bàn tay cô lạnh cóng. Bạch Mộc như có điện chạm vào người giật vội tay
ra. Đêm ấy quả là một đêm kỳ lạ đối với Hoàng. Lần đầu tiên trong đời, anh ở
chung phòng với một người con gái mà lại giữa vùng rừng núi hoang vu thế này.
Đã từ lâu anh cảm thấy có một tình cảm
lạ lùng nhen nhóm trong trái tim hằng thiếu tình yêu thương. Sợ Bạch Mộc lạnh,
Hoàng nhồi thêm củi vào đống lửa đang chập chờn rồi ngồi xích lại phía cô. Bạch
Mộc khe khẽ lùi ra. Nhưng lần này Hoàng kiên quyết ghé sát lại và bất chợt ôm
chầm lấy bờ vai mảnh dẻ. Làn da lạnh toát của Bạch Mộc trái lại càng làm tăng
thêm ngọn lửa đang cháy rực trong lòng anh. Hoàng xiết chặt, bất chấp phản ứng
yếu ớt của cô.
Đột nhiên Bạch Mộc vùng mạnh ra và bật
khóc. Gương mặt cô đẫm nước mắt và trở nên tuyệt vọng. Rồi trước sự bất ngờ của
anh, Bạch Mộc chạy vọt ra cửa. Hoàng chạy theo nhưng chỉ thấy trước mặt là một
màn mưa trắng xóa với cái buốt lạnh của núi rừng. Anh đội mưa chạy men xuống
triền dốc nhưng Bạch Mộc đã biến đi tựa như có phép tàng hình. Sau một hồi tìm
kiếm, anh bàng hoàng quay vào nhà. Mọi việc diễn ra mơ hồ như ảo ảnh.
Những buổi chiều sau đó, Bạch Mộc
không đến. Hoàng thẫn thờ mất mấy ngày rồi quyết định xuống thị trấn tìm kiếm
nhưng vô vọng. Bạch Mộc đến và đi như thể cơn gió rừng trờ qua đỉnh núi. Tiếng
khèn nỉ non của phiên chợ tình cào xé tâm can anh. Hoàng bước đi trong làn
sương dày đặc để trở về lán. Đúng vào lúc tuyệt vọng nhất thì Bạch Mộc hiện ra
ngay bên vệ đường, như thể đã biết anh sẽ có mặt ở đó vậy.
Mấy hôm sau, Hoàng cho Bạch Mộc biết rằng
anh sẽ quay về thành phố ít hôm để bán đi vài bức tranh. Không chắc được bao
nhiêu nhưng anh sẽ có cái để mà tồn tại. Lần này, Bạch Mộc đưa anh xuống tận
chân đồi rồi mới dừng lại. Hoàng cảm thấy một cơn quặn thắt phía ngực trái khi
ngoái nhìn tà áo trắng im lìm lẫn trong sương mù bảng lảng.
Bức tranh rao bán đầu tiên của anh được
một người nước ngoài trả giá. Hoàng tưởng mình nghe nhầm khi mức giá ban đầu
phát ra đã bằng cả gia tài. Những tác phẩm của anh liên tục được trả giá, được
khen ngợi. Người ta tôn sùng anh, thi nhau tìm mua những bức tranh có ký tên
anh để lấy đó làm niềm tự hào.
Không biết người ta mê tranh anh vì lẽ
gì, chỉ biết họ như bị thôi miên bởi những mảng màu đỏ rực lúc hoàng hôn hay rặt
một màu xanh u uất của đêm rừng cô quạnh và ẩn vào đó lúc nào cũng có một bóng
áo trắng đầy vẻ liêu trai mà quyến rũ mê hồn. Chỉ duy nhất có một bức Hoàng
không bao giờ chịu bán là chân dung Bạch Mộc. Bức vẽ này khiến anh bạn đồng
nghiệp của Hoàng cứ gặng hỏi mãi. Hoàng cũng đem câu chuyện khác thường của
mình ra kể lại. Anh chàng hoạ sĩ kia nghe xong thì giật bắn mình rồi khẳng định.
– Không khéo cậu gặp ma rồi. Thảo nào
tớ thấy cậu dạo này xanh xao vàng vọt. Có khi nó hút hết sinh khí của cậu rồi
cũng nên.
– Nhưng cô ấy có bao giờ cho tớ chạm
vào người đâu.
– Đấy là nó sợ lộ chất âm đấy. Sau này
nó mới cho cậu bùa ngải. Tớ đã lăn lộn ở vùng rừng núi mấy chục năm tớ biết. –
nói đoạn anh ta thì thào. – Cầm lấy con dao này, ma thì không chảy máu được
đâu. Hoàng bán tín bán nghi vội vàng thu xếp quay trở lại.
Xe đến thị trấn thì trời đã xâm xẩm tối.
Hoàng vội vã trèo lên đến lưng chừng đồi và nhìn thấy ngay bóng áo trắng quen
thuộc đang ngồi quay lưng vào lán. Vẻ mừng rỡ thoáng xuất hiện trên gương mặt
nom còn xanh hơn trước. Bạch Mộc chưa kịp nói gì thì Hoàng đã rút vội con dao
ra và giả đò như bước hụt, lưỡi dao cứa một vệt sắc ngọt lên cổ tay cô. Những
giọt máu đỏ tươi thấm dần xuống vạt áo trắng. Hoàng hốt hoảng nắm lấy tay Bạch
Mộc nhưng cô hét lên giọng thảng thốt.
– Đừng… đừng đụng vào em.
– Anh xin lỗi.
Hoàng chưa kịp nói hết câu thì Bạch Mộc
đã hất tay ra và vùng chạy vào làn sương trắng để rồi không bao giờ quay trở lại
nữa.
Vài năm sau, Hoàng trở thành một hoạ
sĩ có tên tuổi. Những bức tranh đã đem lại cho anh nhiều thứ: tiền bạc và danh
vọng. Các cô gái đẹp vây quanh anh. Đồng nghiệp ghen tị với anh. Nhưng Hoàng chẳng
hề để ý đến những điều đó. Anh treo bức chân dung xưa cũ vào nơi trang trọng nhất
và ký hoạ lại lần nữa rồi cất vào ví như một tấm bùa hộ mệnh. Lần ấy, Hoàng đi
dự một cuộc triển lãm của những hoạ sĩ danh tiếng trong đó có anh. Ngang qua một
con phố, Hoàng chợt ngửi thấy mùi hương quen thuộc gợi nhớ đến một hình bóng xa
vời. Anh ghé vào quán nước.
– Ngôi nhà này của ai mà có cây hoa mộc
thơm quá?
– Của ông bà Hoa kiều có cô con gái là
họa sĩ. Cách đây vài năm, cô gái bỏ đi đâu biệt tích còn hai ông bà đau khổ quá
nên cũng chuyển đi mất rồi.
– Tại sao thế? Sao cô ấy lại bỏ đi?
– Không biết nữa. – Bà cụ bán nước thở
dài. – Có người nói cô ấy mắc phải một căn bệnh gì đó không chữa được.
Hoàng bồn chồn rút ví ra.
– Có phải cô gái này không cụ?
– Ừ đúng, cậu quen cô ấy à.
Hoàng lảo đảo đứng dậy rồi đi vội ra bến
xe để bắt kịp chuyến cuối cùng. Linh tính như mách bảo anh phải quay trở lại.
Chiếc lán điêu tàn hiện ra trước mắt, chậu hoa vẫn còn nguyên đó. Hoàng chợt sững
người khi nhìn thấy những chấm trắng li ti đang toả mùi hương huyền hoặc. Cây
hoa mộc vẫn nhẫn nại chịu đựng trước trời đất khắc nghiệt để trổ hoa và chờ đợi.
Tim Hoàng nhói đau. Anh thì thầm.
– Bạch Mộc, có phải em đấy không?
DI LI
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét