CHÂN DUNG HAY CHÂN TƯỚNG NHÀ VĂN (KỲ19)
NHÀ VĂN NGUYỄN TUÂN (KỲ 2)
Tháng 3 năm 1953 sau đợt học tập chỉnh huấn, Nguyễn Tuân viết bản thu hoạch “Nhìn rõ sai lầm” đạt kết quả… vượt cả mức Đảng yêu cầu. Không những rũ bỏ con người cũ, ông còn lên án nặng nề những “đứa con tinh thần:
“Cuốn sách ấy – Vang bóng một thời –
là những tang chứng đầu tiên về tội lỗi của tôi với dân tộc”. Trong “Vang bóng
một thời” tôi đã đứng về phía bọn phong kiến, bóc lột thống trị nhân dân lao
động mà đưa ra một cái nhân sinh quan phản tiến bộ cuả bọn quan lại địa chủ tiêu
dao hưởng lạc bất lực trước nhiệm vụ lịch sử…. Truyện dài “Thiếu quê hương” in
năm 43 là một tội lỗi nữa về sáng tác cũ… Tập “Nguyễn” in sau ngày Tổng khởi
nghĩa… tôi tự truyền thần cái tôi thối nát và phá hoại đó… tự dối mình cho là
tâm hồn mình vẫn thanh cao mặc dầu thân thể tắm vào bùn nhơ của rượu, thuốc
phiện, dâm ô…”
Kết tội, vùi dập tác phẩm của mình quyết liệt,
tàn nhẫn vậy, phải chăng Nguyễn Tuân chịu sức ép của cán bộ Đảng? Không hẳn
thế, nếu không xác tín, không tự nguyện, không viết từ con tim thì không thể có
những lời lẽ cháy bỏng vậy. Chính vì lẽ đó, Nguyễn Tuân viết về Đảng với giọng
hào sảng:
“Chân lý của Đảng đang đưa tôi sang một chỗ
đứng mới. Từ chỗ đó, tuy còn là non yếu, tôi sẽ cố gắng bước dần lên, Đảng và
nhân dân dìu dắt tôi dần lên …”
Để nắm chặt văn nghệ sĩ, Đảng luôn luôn nhắc
nhở:
“Văn học nghệ thuật là vũ khí của Đảng, mỗi
nhà văn là một chiến sĩ trên mặt trận văn hoá…văn học phải phục vụ chính trị…”
Ta có thể thông cảm hoàn cảnh khắc nghiệt của
các nhà văn Việt Nam phải đội trên đầu “cái vòng kim cô” đó mà
bất kỳ ai cũng có thể đọc “niệm chú” cho kẻ đang đội phải thân tàn ma dại. Vậy
nhưng khác với Tôn Ngộ Không bị Phật tổ buộc phải đội, trong cái chợ văn chương
xã hội chủ nghĩa, ai muốn vào thì vào, ai muốn ra cũng chẳng cấm, bất kỳ nhà văn
nào muốn từ chối danh hiệu “người chiến sĩ trên mặt trận văn hoá văn nghệ” đều
có thể xếp bút nghiên theo việc cày bừa, đều có thể tháo cái “vòng kim cô” trả
lại Đảng kiểu như nhà thơ Hữu Loan từ bỏ Hội Nhà văn về làm ruộng, Đảng còn
mừng nữa là khác.
Nhưng với Nguyễn Tuân thì khác, ông “ngông” ở
đâu không biết chứ trên “mặt trận văn hoá văn nghệ” ông “phục vụ chính trị” vào
loại xông xáo nhất, hăng hái nhất trong các nhà văn “tiền chiến”.
Thử coi Nguyễn Tuân tả đồng chí Lê Duẩn giảng
bài :
“Hình ảnh “thày học” (Lê Duẩn) hửng dưới
rặng hoa mơ hoa bưởi trắng, nở bên những mái gồi, trên những con
đường thấp thoáng quần áo xanh lam dặm. Càng ngày càng hiểu thêm ra thấy rõ chủ
nghĩa Mác là mùa Xuân của loài người. Càng thấy mình trẻ lại trong
sự giáo dục ân cần của Đảng..”.
Thật khó ngờ rằng mãi đến những năm thập kỷ
60, ông nhà văn Nguyễn Tuân vẫn tràn đầy cảm xúc “mùa xuân của chủ
nghĩa cộng sản” trong khi trước đó rất lâu, André Gide đã viết “Retour
de l’URSS”, Koetsler đã viết “Le zero et l’infini”, nhà
văn Nga Bulgakov đã viết “Trái tim chó”, Pasternack đã có “
Bác sĩ Dzivago”, nhà báo Proust đã lật tẩy: “chủ nghĩa cộng
sản là sự đánh đồng cái cao thượng và cái ti tiện”, “Câu lạc bộ Petophi” ở
Hunggary đã sôi nổi đòi thoát khỏi ảnh hưởng của chủ nghĩa đó. Không lẽ những
tiếng vọng lịch sử đó không tới được tai Nguyễn Tuân? Không lẽ trí óc lỗi lạc
của ông nhà văn không mảy may tiếp nhận những tia hồi quang của những người
tiên phong cùng thời đó?
Vậy mà không, cũng năm đó, ông tả hai cái xác
Lê Nin và Staline:
“Tôi cảm thấy như những cặp lông mày, lông
mi sắp sửa chớp chớp và tất cả ở đây sắp được nghe thêm một
lời nói rất mới rất nhẹ. Một vừng sáng hồng toả lên từ hai khuôn mặt trong
lặng. Đấy là thần thái của những người sống, người còn sống. Đấy là thần thái
của những vĩ nhân thế giới đã thức chọn một đời và trong lúc nhân loại ngày nay
đã đi mạnh được trên cái đà của chủ nghĩa cộng sản thì Người đã yên tâm chợp
mắt trong giây lát… Người nghỉ đây nhưng người đã hoá thân vào
trong tâm não của cả nhân loại… Người đã thành tên tuổi của một kỷ nguyên mới,
của một nền cảm xúc mới và một nếp lạc quan mới…”
Nếu không xuất phát từ đáy lòng, sao có thể
viết được những câu văn bay bổng đến thế? Tuy nhiên, người ta có thể tin chắc
nếu được dịch sang tiếng Nga, hai đồng chí lãnh tụ tối cao đang nằm trong quan
tài pha lê cũng phải nhổm dậy cười hô hố: “Thằng nào hót hay thế?”.
Khổ nỗi không hót “hay” như vậy, lần sau “nó”
cắt suất không cho đi tham quan các nước anh em trong phe xã hội chủ nghĩa nữa
thì… khổ. Bởi vậy ở một chỗ khác, Nguyễn Tuân lại “bốc phét”:
“Tuyết sẽ trùm lên hết Cung điện Mùa Đông
Pêtrôgrat. Nhưng lửa nghị lực và sức làm việc nóng sôi của Lênin ở lều đây sẽ
làm tan khối băng tuyết…”.
Í trời ơi, lửa của lãnh tụ nóng như vầy không
khéo đốt cháy cả nhân dân Nga. Thế rồi được uống rượu Vodka nhắm với trứng cá
hồi, ông nhà văn lại ba hoa về tượng Staline:
”Người nhìn ra xa , nhìn chủ nghĩa cộng sản
đang hình thành giữa trời nước Liên xô bát ngát. Sta-lin to cao bình tĩnh như
một ngọn đèn bể. Gió bể Cát-piên cuốn bụi dưới chân Người. Người đuổi
theo những ý nghĩ lớn. Sta-lin không nói. Sta-lin lặng im như một pho tượng
sống… Vây quanh lấy Sta-lin, cuộc sống tưng bừng xây dựng của
Stalingrát và của cả Liên bang xô viết đang nói to lên những điều Sta-lin lặng
nghĩ trên ngã ba sông…”.
Tượng đá mà còn biết nghĩ, và những ý nghĩ đó
còn được cả bàn dân thiên hạ nói to lên, thì quả thực “nghề này phải lấy ông
này tiên sư”.
Chỉ nội trong chuyến được Đảng cho đi tham
quan Liên xô, Nguyễn Tuân đã “hót” lia lịa cả loạt bài: “Lăng và hồ Lênin” “Về
Stalingrát” “ Thăm nhà máy cày”. Nhân “Liên xô kỷ
niệm Cách mạng tháng Mười được chẵn năm mươi năm”, Nguyễn Tuân ao ước:
“Tôi muốn tôi được hoá thân làm một ngòi pháo
cây bông lửa màu soi mình suốt đêm thâu trên pha lê tuyết ngần của Mạc Tư
Khoa tôi hằng quý mến, của Lêningrát tôi hằng nhớ thương…”.
Ôi chao, tình thương mến thương quê hương cách
mạng Tháng Mười của Nguyễn Tuân rào rạt đến như vậy thì còn có nhà văn nhà thơ
thế giới nào hót hay hơn được nữa? Chỉ tiếc chưa đầy hai chục năm sau,
“kiểu đấu hót” này đã bị Ngài Putin vứt vào thùng rác của lịch sử.
Được đi thăm Trung Quốc, Nguyễn Tuân ca ngay
một tập “Bút ký Trung Hoa” trong đó có cả loạt bài, nào “Cung
thiếu nhi”, nào “Ngày Quốc tế thiếu nhi tại Bắc Kinh” “Xưởng máy
dệt gai ở Cáp Nhĩ Tân” “Gang thép khu Đông Bắc và người công nhân Trung Hoa” “Xưởng
máy mẫu cơ ở Thẩm Dương” “Làng ngoại thành Bắc Kinh” “ Sân khấu Trung Quốc”… ở
đâu cũng thấy Nguyễn Tuân đề cao công ơn của Đảng cộng sản Trung Quốc mang tới
cho nhân dân Trung Hoa. Chẳng chịu kém thi sĩ Chế Lan Viên trong hai câu
thơ để đời:
“Bác Mao nào ở nơi xa…
Bác Hồ ta đó cũng là bác
Mao…”
Nguyễn Tuân cũng phóng
bút:
“Trong cuộc sống tưng
bừng ngày nay của Trung Quốc có Mao Chủ tịch và Đảng cộng sản Trung Hoa luôn
đem vui tươi ấm no đến cho nhân dân, tôi cảm thấy cây liễu đã trổ hoa thật và
bóng liễu ngày nay xanh rờn bắt nắng hơn bao giờ hết…” .
Ôi chao ôi, công ơn Mao
Chủ tịch và Đảng cộng sản Trung Quốc cao đẹp đến nỗi cây liễu
cũng ra hoa thì thật là bốc phét đến… tàu cũng phải cười. “Nhà tiên tri giả”
Nguyễn Tuân liệu có biết chỉ không đầy chục năm sau, Mao Chủ tịch và Đảng cộng
sản Trung Quốc đã dìm chết cả chục triệu người vô tội trong biển máu của “Cách
mạng văn hoá”.
Nguyễn Tuân là tấm gương
tiêu biểu cho phẩm chất “Tuần chay nào cũng có nước mắt” của
các nhà văn Việt Nam. Hồi đầu Cách mạng tháng Tám, ông đã có “Lột
xác”, “Ngày đầu tuổi tôi cách mệnh”, « Trên đường đến với Đảng”…. Thật
chẳng ai ngờ, mới ti toe làm cách mạng, Nguyễn Tuân đã mượn lời “Thần
cách mệnh” thở ra giọng sắt máu:
« Ta là kết tinh của
Bạo Phá.Ta là cái chổi quét mạnh vào những thứ nhân nghĩa không khoa học. Ta
khai chiến với hiện tại. Ta là Hồng Hài Nhi của cuộc đời rơm cỏ bây giờ.
Đối với cái khối của cải bất nghĩa, ta là cốt mìn, ta là bom nguyên tử. Ta đốt,
ta quật ta phá, ta tạo ra tan rã, ta ngự trị lên cuộc đời mâu thuẫn . Ta là
lịch sử. kẻ nào nghịch với ta, ta giết…” (nhạc kịch “Cỏ Độc lập”).
Ghê gớm chưa, rõ ra là
giọng “trí, phú, địa, hào đào tận gốc trốc tận rễ” từ thời xô
viết Nghệ Tĩnh đã nhiễm sâu vào máu chàng lãng tử họ Nguyễn.
Rồi để ca ngợi Đảng trong
kháng chiến chống Pháp ông có “Đuốc dân công tiếp viện”, “Thắng càn »,
“Đường vui” , « Tình chiến dịch”, « Tuỳ bút
kháng chiến”… Vào thời kỳ cải cách ruộng đất, bao nhiêu máu và nước mắt của
hàng chục ngàn người chết oan chẳng mảy may làm Nguyễn Tuân buông một tiếng thở
dài, ông cứ ngó lơ cái bi kịch có tầm vóc dân tộc ấy để mà đấu hót ca ngợi công
ơn Đảng và Chính phủ đã cho “người cày có ruộng” trong những “Làng
hoa”, “Tổ đổi công Chị Nhì ở Phú Yên”…, hoặc chửi rủa địa chủ phong
kiến trong “Tây Bắc căm thù”,”Bóng nó còn đè lên xóm làng…”. ?
Vậy nhưng bổng lộc Hội nhà văn Việt Nam đâu có
nhiều cho Nguyễn Tuân “xê dịch” khắp thế giới dẫu đã tình nguyện làm con hoạ mi
ca ngợi chủ nghĩa cộng sản, Và dường như Đảng đã nhận ra chàng Nguyễn
“đấu hót” về tình quốc tế vô sản vĩ đại như thế đủ rồi nên “mời” chàng lên rừng
để làm nhiệm vụ “tuyên truyền chính sách đại đoàn kết dân tộc” và chẳng ai ngờ,
dẫu phải rời đất thánh Hà Nội, chàng cũng đã hoàn thành công tác một cách xuất
sắc….
(còn tiếp)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét