Đêm trắng
Truyện ngắn.
Sương Nguyệt Minh.
Tôi
về bến sông Trinh Nữ, trăng giữa tháng đã nhô lên khỏi đèo Eo Bát. Sương sớm
tràn ra đồi Dâu, ùa vào trại Chuối như khói bay là là mặt đất và lập lềnh ngang
gối chân. Chỉ một lúc nữa, đồng Cỏ và cả dãy Tam Điệp kia cũng nhập nhoà sương
trắng. ở vùng bán sơn địa quê tôi cứ chập tối và mờ sáng thường hay có sương
giăng; mùa đông hầu như tối nào cũng mù. Còn những đêm trăng lạnh, mờ đục, nền
trời bàng bạc là sương giăng giăng trắng suốt đêm.
Chú
Rạng đã biên thư bảo tôi về ngay. Về ngay! Không hiểu điều gì đã xảy ra với u
tôi, với anh dể tôi và hai đứa cháu gái?
Tiếng
sóng vỗ lóc bóc và cá toài óc ách. Đã cuối thu, nước trong đồng cạn dần, cá chuối,
cá rô theo nhau tìm đường ra sông. Tôi cúi nhìn cống Bến Võ, không thấy bờ khăm
chỉ có ánh đèn loang loáng. Tiếng khoả nước và lội uồm uồm. Tôi nhận ra một người
đàn ông như đang bơi trong sương mù từ dưới cống Bến Võ lên bờ. Hoá ra là anh rể.
-
Anh Na...am!
-
ơ kìa! Dì Vân. Sao về muộn thế?
-
Tàu về chậm. Tắt mặt trời em mới xuống ga Gành.
Anh Nam xách giỏ cá nặng, đèn ló gắn trên đầu
lấp loá chiếu sáng một vệt sương bay như khói trắng.
-
Diêm trong lều ấy. Dì Vân đốt lửa hộ tôi.
Hai
hàm răng anh Nam va vào nhau lập cập. Tôi chui vào lều coi cá khăm, lều trống
trơn nhưng còn ấm hơi người. Anh cũng chui vào, suýt xoa luôn miệng. Tôi nhoáng
nhoàng nhóm lửa. Lửa bừng sáng, nhìn rõ đôi vai vâm váp và ngực trần vạm vỡ của
anh loang loáng nước. Tôi lấy áo để ở góc lều choàng lên hai vai anh. Tôi cảm
nhận được mùi mồ hôi đàn ông và mùi bùn non ngai ngái anh mang theo từ cống Bến
Võ lên. Tôi than thở:
-
Khổ thân anh! Sao không bơi thuyền vỏ trấu, anh Nam?
-
Anh cho... mượn rồi?
Lửa
reo lách tách, nhìn rõ mấy túi phân hoá học bón hoa ở bên, tôi hỏi:
-
Nhà mình có trồng hoa đâu, anh Nam?
-
ừ... à... Anh mua giúp... người ta ấy mà.
Nói
chuyện, anh Nam toàn lỡ lời, lúng túng, ậm à ậm ừ như cố giấu điều gì. Tôi lấy
nốt quần dài đưa cho anh, nhưng lại đụng phải túi ni lông đựng cái nịt vú và quần
lót phụ nữ. Mắt tôi bung hoa cà hoa cải cùng sự nghi ngờ căng cứng đầy suy diễn...
Đưa quần dài cho anh Nam xong, tôi bước phắt ra ngoài.
Bầu
trời sáng bàng bạc. Sông Trinh Nữ uốn lượn ngoằn ngoèo như dải lụa ngà rơi xuống
biển sương mù. Con sông quen thuộc quá, tôi chưa đến đầu nguồn. Chỉ nghe người
ta nói ngược lên vẫn thấy sông Trinh Nữ len lỏi qua thung, qua eo, qua đồi núi
của dãy Tam Điệp.
Một
người đàn bà chèo cái thuyền hình vỏ trấu trên sông. Chị ta đang xoã tóc bồng bềnh,
đang ngụp lặn trong màu trắng đục kỳ ảo vô bờ bến của sương đêm. Bất chợt, từ
dưới sông tiếng hát vọng lên, nghe buồn da diết:
Đàn
bầu ai gảy thì nghe
Làm
thân con gái chớ nghe đàn bầu...
Rồi
lại:
Thân
em như hạt mưa sa
Hạt
vào vại nước hạt ra ngoài đồng...
Giọng
hát lúc dìu dặt, lúc sâu lắng làm tôi nhớ đến chị Ngàn chèo đò ngang ở bến sông
Trinh Nữ năm xưa. Chị Ngàn ở bên kia sông. Giọng trong trẻo lắm, chị vừa vung
chèo quẫy nước, vừa hát. Lũ trẻ ranh cùng tuổi tôi ngồi trên mình trâu ở triền
sông cũng dỏng tai lắng nghe.
Chị
Ngàn đã làm bao chàng trai khổ sở, ngẩn ngơ. Họ tơ tưởng cô gái chèo đò đến mức
chẳng có việc gì cũng kiếm cớ xuống thuyền sang sông. Chẳng qua là để ngắm cái
bắp chân tròn thon, cái cổ cao ba ngấn trắng ngần ngó sen, cái mặt trắng hồng,
cái eo hông thắt lại và ngực căng đầy dưới làn áo phin mỏng của chị. Anh Nam
cũng từng sang sông, và nhiều lần ngồi trên bờ ngẩn ngơ nhìn con đò nghe chị
Ngàn hát. Thế rồi chiến tranh, anh Nam đi bộ đội đặc công. Một thời gian sau,
chị Ngàn cũng đi bộ đội thông tin. Từ bấy đến giờ chẳng bao giờ tôi được nghe
chị Ngàn hát nữa.
Cái
thuyền mỏng mảnh hình vỏ trấu áp sát vào bờ sông. Người đàn bà bước lên bờ rất
khó nhọc, thập thễnh và chui vào lều kéo vó. Anh Nam bồn chồn đứng nhìn. Có cảm
giác không có tôi là anh chạy ngay xuống đó. Tôi lại nghĩ đến cái nịt vú và gói
quần áo phụ nữ trong lều coi cá khăm, rồi tưởng tượng đủ chuyện...
-
Anh Nam có việc... thì mình em về trước... đây.
-
Ai lại thế. Anh đưa dì về.
Nhà
tôi ở đầu làng, từ cống Vòm về chỉ một đoạn ngắn. Tôi bước đi bên anh Nam xuống
dốc đê và ngổn ngang bao điều trong lòng chưa cắt nghĩa được. Đến chỗ lội, anh
xắn cao quần bước xuống rồi quay lại ngập ngừng giơ tay ra:
-
Dì Vân để anh...
Bước
ào xuống nước, tôi lội uồm uồm qua trước mặt anh Nam. Lên bờ, mới biết mình
không xắn quần bị ướt quá đầu gối. Chân tôi vấp phải cái cầu tạm ghép mấy cây
luồng bị quăng trên bờ, đau điếng.
-
Trẻ trâu nghịch quá. Để anh bắc lại cầu... Dì Vân xách cá về trước, giúp
anh.
-
Muộn rồi, anh Nam còn đi đâu? Hay là...
-
Trúm lươn. Còn mấy ống, anh... anh... chưa đặt xong.
Anh
Nam do dự rồi chụp đèn ló lên đầu tôi. Hoá ra anh không về. Anh chỉ đưa tôi qua
chỗ lội. Tôi đón giỏ cá vội như giật lấy, bước luôn. Từ lúc đó về đến nhà, tôi
lầm lũi bước. Tôi lại nghĩ đến người đàn bà bơi thuyền vỏ trấu, và tưởng tượng...
Trăng
tràn vào sân quện với sương giăng. Tôi bần thần đứng ở ngoài thềm hè.
-
U ơi!
Vắng
ngắt.
-
Sa, Sim ơi! Hai cháu đâu?
Nhà
tối om. Tiếng chuột kêu rích rích. Tôi quét đèn ló loang loáng. Trời ơi! Hai đứa
cháu tôi nằm ngặt nghẽo, quay ngược nhau. Đầu tóc không cặp, xoã sượi phủ lên mặt,
lên cái cổ gầy nhẳng. Chăn chiên bị đạp tung ra, mặc phong phanh áo mỏng. Tôi
xoay đứa nọ cùng chiều đứa kia, kéo chăn rồi nằm xuống quàng tay ôm cháu. Nhắm mắt, tôi vùi mặt vào hơi thở nóng
hổi, vào mái tóc non cháy nắng khen khét của con bé Sim, mặc cho lòng rưng
rưng. Tôi giận anh Nam quá. Người đàn bà bơi thuyền vỏ trấu, thập thễnh bước lại
hiện ra...
U tôi đi đám ăn hỏi về. Tôi chưa kịp chào, u
đã mau mắn hỏi:
-
Sao tự nhiên mày về, Vân?
-
Thì chú Rạng... biên thư bảo...
-
Thôi, thôi... U hiểu rồi. Cái nhà chú này nôn nóng quá. Cũng tại người ta ồn:
Đêm hôm thằng anh rể mày hay ra lều kéo vó gặp con Ngàn. Có dễ hai đứa phải
lòng nhau. Họ lại ồn: hoá ra nuôi ong tay áo, thằng rể mưu mô chiếm cái nhà, dứt
khoát chúng nó cưới, rồi đưa nhau về đây ở. Chú Rạng bàn: “Hay là con chị nó
đi, con gì nó thế. ấy là nói mày đấy…” U chả biết tính sao. Người ta như đũa có
đôi, con rể nhà mình sống cảnh gà trống nuôi con. Tội lắm! Còn mày nữa, nhiều
lúc nghĩ u lại lo lo. Cứ đứng núi này trông núi nọ. Qúa lứa nhỡ thì, khổ lắm
con ạ...
- Thôi, con xin u đừng nói nữa.
Cảnh
nhà bẽ bàng quá. Chị Vấn tôi mất đã mấy năm, anh Nam có quyền lấy vợ. Nhưng lấy
xong, anh chị ở đâu? Về nhà tôi ở? Hay ở bên nhà người ta? Còn u tôi nữa? Vô
vàn câu hỏi lộn xộn trong đầu. Lại nghĩ đến hai đứa cháu mồ côi và tôi nghĩ đến
tôi...
Lát
sau, tôi bảo:
- Đi đâu u cũng liệu sớm sớm mà về lo cơm nước
cho cháu.
-
Mày đừng trách u. Tầm này mọi hôm anh Nam mày đã ở nhà lâu rồi.
-
Bây giờ người ta đã có người khác thay chị Vấn. Người ta không để ý đến con
cái, đến u nữa đâu.
-
Đừng nói thế phải tội cho anh. Mày đi xa không biết, nó là đứa sống biết điều.
Mấy năm nay mẹ vợ con rể, bà cháu sống nuôi nhau chả điều tiếng gì. Với lại anh
rể mày mới được bầu làm xã đội trưởng, công việc bận lắm.
-
Bận... bận cái gì? U ra lều kéo vó, lều coi cá khăm mà xem người ta đang hú hí
với nhau kia kìa.
-
Ruột gan u nẫu cả lên.
Tủi
thân, không nói được, vui buồn, hờn giận, trách cứ lẫn lộn trong lòng. Tôi nhớ dạo anh Nam phục viên về được mấy
ngày là đến tán chị Vấn. Chẳng biết duyên số thế nào hai người yêu nhau, hạnh
phúc lắm. Dạo đó, tôi hơi lơn lớn và nghịch ngợm như quỷ sứ. Tôi chui vào bụi
chuối hồi nhà nghe anh chị thẽ thọt tâm tình, tôi kéo gãy tàu lá chuối và ù oà
rõ to làm chị Vấn sợ dúm ôm chặt lấy anh Nam. Hôm sau, chị Vấn mắng. Tôi bảo:
“Có mà phải ơn em. Được ôm chầm vào trai, sướng bỏ bà còn làm bộ”. Đúng ba
tháng thì cưới. Sau này, chị Vấn bảo: “Mày còn bé chưa biết chứ ngày trước lão
ta có để ý đến chị đâu. Chiến tranh tạnh tiếng súng mấy năm, không thấy cái
Ngàn về, chẳng chờ được, lão mới đến tán chị.” Rồi chị Vấn nguýt yêu: “Cái ngữ
mày, không khéo về sau ế chồng cho mà xem.”...
Tôi
không tin mình ế chồng. Nhiều người con trai đi ngang qua đời tôi mà chẳng ai
quyến rũ được tôi. Kẻ hời hợt, nông cạn; người sâu sắc nhưng kỹ tính quá, chẳng
ai làm trái tim tôi rung động. Tôi vẫn chờ, vẫn tìm người yêu thương trong cõi
đời mênh mông này.
Tôi
đánh thức hai đứa cháu dậy. Mẹ con, bà cháu ăn cơm xong một lúc anh Nam vẫn
chưa về. U tôi đi làm cá. Cái Sa ngồi vào bàn học, cái Sim quấn lấy tôi, sà vào
lòng ngồi. Cái Sim quấn quấn đuôi tóc tôi, nói:
-
Dì về nhà ở hẳn nhá, dì Vân.
-
Dì còn bận chưa về luôn được. Sim ở nhà có ngoan không?
-
ứ ngoan. Lúc nào cô Ngàn đến cho kẹo, cháu mới ngoan. Cô Ngàn thương Sim lắm,
dì Vân à.
Như
cật nứa cứa vào lòng. Vậy là các điều chú Rạng viết thư là thật. Người ta sẽ lấy
mất anh Nam, lấy mất luôn hai đứa cháu tôi. Và anh Nam sẽ như người dưng nước
lã ư? Tôi thả cái Sim xuống cho nó chơi rồi đến chỗ u đang đánh vảy cá. Tôi giận
dỗi nói:
-
U để hết nhà cửa, ruộng vườn cho anh Nam. Để anh ấy được tự do yêu thương, tự
do lấy vợ, không phải chui lủi dấm dúi nữa. Con sẽ đưa u lên thành phố, mẹ con
sớm tối có nhau.
-
Mày có lớn mà chẳng có khôn. Gần ba mươi tuổi, chứ ít đâu. Có phúc đã con bế
con bồng. Mày thích ở thành phố cứ ở. Còn u sinh ra ở làng, làm dâu ở làng, u sống
chết cũng ở cái làng này thôi.
Khuya.
Anh
Nam về. Anh nói với u là anh ăn cơm rồi. U phàn nàn:
-
Em nó về. Sao anh không về sớm sủa, cả nhà ăn cơm đông đủ một bữa.
Anh
Nam ậm à ậm ừ:
-
Con... con có lô... ỗi.
Tôi
bực mình lắm, chỉ muốn nói xả ra cho hết: “U không phải bận tâm nữa. Người ta
đã có nơi có chốn nấu cho ăn rồi.” Nhưng cổ tôi nghẹn tắc không sao cất nên lời.
Quá
khuya. Ngọn đèn dầu lù mù không xua nổi sương bay là là ở thềm hè. U nói chuyện
rì rầm với anh Nam. Tôi nằm cho cái Sim gối đầu tay, nghe tiếng được tiếng mất.
Anh Nam thỉnh thoảng thở dài. Mỗi lần anh thở dài, tôi lại ôm chặt cái Sim vào
lòng. Khổ thân hai cháu gái bé bỏng. Nay mai có người đàn bà lạ trong nhà, cháu
tôi sẽ sống ra sao?
Anh
Nam không ngủ, vác rìu bổ gốc tre khô. Choạc... Choạc... Tiếng rìu bổ vào đêm vắng
rõ mồn một. Choạc... Choạc...
Tôi
vùng dậy, lấy áo ngoài choàng lên bộ đồ ngủ mỏng cho bớt lạnh. Trăng chênh chếch
mái ngói phía Tây. Hơi nước từ sông Trinh Nữ theo gió ào đến. Tôi khẽ rùng
mình. Trời ơi! Đồng Cỏ, đồi Dâu, trại Chuối một màu trắng đêm và dãy Tam Điệp mờ
xa cũng chìm trong đêm trắng.
-
Đừng hành hạ mình thế nữa. Anh Nam!
Vẫn
choạc... choạc... Tôi nhào đến giữ tay anh. Anh thở hổn hển:
-
Dì Vân! Mặc kệ... anh.
-
Nghe em đi. Sương xuống ướt tóc anh rồi này.
Giọng
tôi nhỏ, chùng hẳn làm anh mềm lòng:
-
Anh khổ tâm lắm! Dì Vân à.
Lại
làn gió lạnh thổi ào tới. Chiếc áo choàng trên vai tôi tuột xuống đất. Anh Nam
bỏ rìu, cúi nhặt, lúng túng không biết đưa hay khoác cho tôi. Tôi ngồi bệt xuống
đống gốc tre khô chưa bổ. Choàng áo lên vai tôi, anh ngồi xuống theo.
Vẫn
đêm trắng. Anh không nói gì. Tôi cũng lặng im.
Lúc
sau, tôi bảo:
-
Anh Nam nói gì đi.
Anh
tần ngần, lưỡng lự:
-
Dì Vân... nói gì đi.
Đến
lúc này thì tôi đứng phắt dậy. Tôi bước đi ra cổng. Anh Nam cũng đứng dậy và đến
gốc cây bưởi lấy giỏ đựng cá. Anh lặng lẽ đi sau tôi. Chả lẽ anh đi bắt cá khăm
buổi sáng sớm? Vô duyên! Tôi thầm nghĩ như thế.
Trăng
bạc dần. Tôi đi lang thang ở đầu làng, tôi nhón nhén bước trên cầu tạm bắc qua
chỗ lội và bước lên dốc đê.
Chọp!
Tiếng gọng vó chạm nước. Bốn gọng vó khẳng khiu, gầy guộc dầm mình trong nước
sông Trinh Nữ rồi lại cất lên in hình vào đêm trắng. Cần mẫn, lặng lẽ trong
đêm, chẳng biết cái vó ấy được cất lên thả xuống bao nhiêu lần? Người đàn bà ấy
ngồi trong lều kéo vó đã bao đêm?
Trời
bàng bạc sáng.
Người
làng đi chợ sớm lao xao gồng gánh. Những người buôn rau, cá, buôn hoa lên thị
xã đã chờ sẵn ở bến sông để cất hàng. Mấy cái xe trâu không tháo ách nối nhau đứng
trên mặt đê.
Một
cái thuyền vỏ trấu chở hoa tươi và rổ cá từ từ cập bờ. Bất ngờ quá! Tôi nhận ra
cái thuyền vỏ trấu nhà mình. Mấy bà buôn chuyến lau chau chạy đến tranh mua
hàng. Người đàn bà bước lên bờ khó nhọc quá, mấy bà buôn giơ tay kéo chị ta
lên. Tôi chợt nhận ra chị Ngàn. Rõ là chị Ngàn chèo đò ở bến sông ngày trước.
Không thể nhầm, tôi nhìn kỹ lắm. Ngần ấy năm rồi, tôi vẫn nhận ra. Chỉ tội một
chân chị bị cụt quá đầu gối...
Khổ
thân chị! Lại còn đến nông nỗi ấy nữa. Vỡ oà. Mọi suy nghĩ, toan tính của tôi đều
vô nghĩa hết. Vô nghĩa trước chị Ngàn cụt một chân trồng hoa, kéo vó đêm và rạng
sáng chèo thuyền vỏ trấu chở hoa tươi, chở cá...
Tôi
quay bước, chạy về làng. Tôi khóc. Mặc gió ù ù bên tai, mặc sương đọng ngọn cỏ
làm ướt ống quần.
Thay
quần áo ngủ, tôi tống tất cả vào ba lô bụi. U dậy, bảo:
-
Mặt trời lên, sương tan hãy đi con à.
Anh
Nam lao vào nhà, cái giỏ vẫn trống không. Anh giữ ba lô bụi của tôi lại:
-
Đừng vội đi, dì Vân. ở lại. Anh có câu chuyện muốn nói...
-
Thôi để em đi. Em ở lại là không bao giờ đi được nữa. Người ta cần anh.
U sụt sịt:
-
Khổ thân các con tôi.
-
Bị thương. Mặc cảm. Cô Ngàn ở lại Trại an dưỡng không muốn về làng. Khi Nhà nước
chủ trương cho thương binh về sống tại gia đình, động viên mãi cô ấy mới về
nhà. Vừa trồng hoa, vừa kéo vó bè làm niềm vui. Nghĩ cũng tội. Dì Vân à.
Anh
Nam nói nhanh như sợ tôi cắt ngang. Tôi buông một tiếng thở dài, nước mắt ứa
ra:
-
Thôi, anh chị gắng sống với nhau cho vuông tròn. U cần anh, u không thể xa các
cháu đâu. Về đây mà ở để bà cháu xum vầy, anh Nam ạ. U đồng ý là chú Rạng cũng
theo thôi. - Tôi quay sang u, u cũng đang nước mắt ngắn nước mắt dài. - U nhỉ?
U
tôi gật đầu. Tôi đến thơm vào má đứa cháu gái còn đang ngủ, và khoác vội ba lô
bụi lên vai. Chào u, chào anh Nam, rồi tôi đi. Tôi không dám quay mặt nhìn u,
nhìn anh Nam. Tôi mà quay mặt lại là tôi ở nhà mãi mãi. Tôi hình dung sau lưng
mình, anh Nam đứng lặng nhìn theo, bên cạnh là u tôi nước mắt lưng tròng.
Đêm
trắng đã qua.
Đằng
đông, trời rạng hẳn. Đằng Tây, chỉ còn một vầng trăng mờ, mỏng mảnh neo trên bầu
trời.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét