CHÂN DUNG HAY CHÂN
TƯỚNG NHÀ VĂN (NHẬT TUẤN)
Dương Thu Hương
Trong các nhà văn nữ, có hai
người đặc biệt nổi tiếng cả trong lẫn ngoài nước và không phải chỉ do văn
chương. Đó là Dương Thu Hương và Phạm thị Hoài. Sang thời đổi mới, nước ta “âm
thịnh dương suy” sao đó thấy nổi lên toàn các bậc quần thoa?
Sau khi viết được một số
truyện ngắn và một vài tiểu thuyết,
Dương Thu Hương có xu hướng thiên về chính trị. Cô thường tuyên bố: “tôi dùng
văn chương để làm chính trị”. Tôi và Dương Thu Hương là chỗ quen biết “mày tao”. Khoảng năm 1990, Hương bay vào
Sàigon ở tại Chi nhánh nhà NXB Phụ Nữ gần dinh Thống Nhất và gọi tôi tới gấp.
Tôi kéo Hương ra ngồi vườn
hoa trước cửa dinh nghe cô nói về đổi mới, về dân chủ tập trung, về vai trò nhà
văn… Tôi cười hề hề :
“Chịu thôi, tao ghét “chính
chị”, tao chỉ thích “chính em” thôi .
Hương đấm tôi, chửi toáng:
“Tổ sư thằng béo, nhát như
thỏ đế…”.
Nói vậy nhưng những ngày sau
tôi vẫn chở Hương đi khắp Sàigon gặp gỡ
“chiến hữu”, diễn thuyết tại CLB trí thức ở 43 Nguyễn Thông…
Có lần, vào buổi tối, tôi chở
Hương chạy qua phố Lê Quý Đôn, hồi đó “chị em ta” đứng đầy vỉa hè dưới ánh đèn
đường . Lúc chạy ngang, có em gái nhận ra tôi , gọi ơi ới :
“Anh Tuấn ơi… chở vợ đi đâu
đấy?”.
Đám chị em cười ầm ầm làm Hương chửi tôi té tát, đấm vào
lưng thùm thụp. Ra Hà Nội, có lần tôi chở
Hương tới tạp chí Văn Nghệ Quân Đội ở phố Lý Nam Đế gặp nhà văn Nguyễn Khải mới
Sài gòn ra. Ba anh em chuyện trò rôm rả lắm. Tôi khoe với Nguyễn Khải:
“Con Hương nó mới ra tiểu
thuyết hay lắm”.
Ông Khải trố mắt:
“Thế à ? Cuốn gì thế ?”
Tôi liếc Hương :
“Chuyện tình kể trước lúc… dạng
chân”.
Nói xong tôi ré chân chạy.
Ông Khải phá ra cười hô hố làm Hương vừa chửi
vừa vác guốc đuổi đánh tôi. Mấy
hôm sau, vào gần trưa Hương hẹn tôi, nhà
thơ Lê Đạt, nhà phê bình Hoàng Ngọc Hiến tới sân Hội liên hiệp VHNT, 51 Trần
Hưng Đạo. Hương bảo mỗi người hãy nói ngắn gọn “văn xuôi là gì”. Tôi nhớ Lê Đạt
và Hoàng Ngọc Hiến nói rất hay, Dương Thu Hương ghi lia lịa. Đến lượt tôi chẳng
biết nói gì, đành bài bây:
“Văn xuôi gì cũng chẳng bằng
thịt chó. Giờ lên hàng Lược đánh một trận mới thật là văn xuôi.”.
Dường Thu Hương chửi:
“Tổ sư thằng béo, chưa chi
đã vòi ăn. Mà thằng này nói có lý … lúc này văn xuôi gì cũng chẳng bằng thịt
chó …”.
Thế là cả bốn anh em thả bộ
lên chợ Châu Long đánh một bữa tuý luý.
Dương Thu Hương là như thế. Hết lòng với bạn bè. Miệng lưỡi chua ngoa nhưng
lòng dạ tử tế, thương người, trọng nghĩa khinh tài. Hồi năm 1979 đánh Tàu, DTH
viết truyện ngắn “Chân dung người hàng xóm” vạch mặt Trung Quốc, được giải nhất
báo Văn Nghệ. Hương viết khoẻ và nhiều. Trong các tác phẩm của Hương, tiểu thuyết “Thiên đường mù” theo tôi là hay nhất. Về sau
cô thiên về hoạt động chính trị nên các tác phẩm gây tiếng vang phần nhiều là
do chính trị.
Xuân Sách viết về Dương Thu
Hương với cảm tình rõ rệt :
“Tay
em cầm bông bần ly
Bờ
cây đỏ thắm làm chi não lòng
Chuyện
tình kể trước lúc rạng đông
Hoàng
hôn ảo vọng vẫn không tới bờ
Thiên
đường thì quá mù mờ
Vĩ
nhân tỉnh lẻ vật vờ bóng ma
Hành
trình thơ ấu đã qua
Hỡi
người hàng xóm còn ta với mình.”
Phạm thị Hoài
“Nữ tướng” văn xuôi thứ hai
phải kể đến nhà văn Phạm thị Hoài. Hoài
xuất hiện cùng với Nguyễn Huy Thiệp
ở báo Văn Nghệ vào thời Tổng biên tập Nguyên Ngọc đổi mới báo. Hồi đó tôi ở
Sàigon ra, nhà thơ Dương Tường đưa tôi mấy truyện ngắn của Phạm Hoài Nam (tên mới
ra lò của Hoài) dặn: “cậu đọc kỹ và nhận xét coi!”.
Đọc xong tôi mang trả Dương
Tường và chẳng hiểu sao tôi lại phán như ông thày đời:
”Con bé này cứ đi theo đường
này nhất định là tắc tị…”.
Mấy năm sau Phạm thị Hoài nổi
như cồn với Thiên Sứ, Mê Lộ, Marie Sến… tôi thấy ân hận vì đã nhận xét bộp chộp.
Hai chục năm sau nhớ lại thấy bớt áy náy, vì suy cho cùng văn tài nào chẳng tới
lúc…tắc tị?
Sau này Phạm thị Hoài sang Đức
làm Talawas, diễn đàn văn học nghệ thuật bậc nhất, rất có ích cho văn nghệ sĩ cả trong lẫn ngoài
nước. Tuy bận rộn Hoài vẫn viết tiểu luận, và vẫn viết hai truyện ngắn xuất sắc:
“Cam Tâm” và “Ám thị”. Có lần về VN, Hoài
tìm tới cơ quan tặng tôi cuốn Marie Sến. Tôi treo cuốn này ở ghi đông xe
đạp vừa đạp thể dục vừa ngẫm nghĩ về nó, tới lúc quẹo trái, mải nghĩ bị xe máy
phía sau tông hắt bắn lên trời cả người lẫn sách, nằm liệt cả tháng, sau cứ
nhìn thấy Marie Sến của Hoài lại giật mình thon thót nghĩ tới lúc hút chết.
Xuân Sách hiểu khá rõ Phạm
thị Hoài :
“Dẫu
chín bỏ làm mười
hay mười hai cũng mặc
Chẳng
ai dung thiên sứ đất này
Dụ
đồng đội vào trong mê lộ
Rồi
bỏ đi du hí đến năm ngày.”
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét