Người thổi sáo- Tranh Nguyễn Quang Thiều |
Mưa
Nguyễn Huy Thiệp
Phong vận kỳ oan ngã tự cư
(Nguyễn Du)
Em,
Anh bắt đầu truyện
ngắn này lúc 8 giờ sáng trong một quán cà phê tồi tệ nhất thành phố. Quán vắng
khách, không ai quấy rầy anh. Trời đang mưa.
Anh ngồi viết… Khuôn
mặt em hiện ra trong anh. Em đang ở xa. Em đang ở đâu? Những ý nghĩ của anh
hướng cả về em. Em hiển hiện. Em ngồi bên cạnh và sắp xếp những con chữ rời
rạc.
Hôm ấy trời cũng mưa,
mưa như trút. Anh và em ngồi trong xó tối. Trước mặt chúng ta có hai phụ nữ,
một người thấp, một người cao, cả hai đều đẹp. Anh nhắc em chú ý đến cô gái
cao, để tóc xõa, mỗi khi cười lại hay ngả người vào ghế. Em hỏi anh tên gười
ấy. Anh bảo: “Gọi gì mà chẳng được! Tên người cũng là một thứ ký hiệu thôi. Anh
gọi cô ta là N.” Em bảo: “Thế người ngồi cạnh là M. à?” Anh bảo: “Phải”.
– Mình biết không? –
M. nói – Mình chẳng hiểu gì về hắn. Đời mình sẽ tan nát vì hắn mất thõi. Tớ van
mình, mình đừng yêu hắn!
– Không, tớ chẳng yêu
đâu. Tớ chẳng dại… – N. cầm một bông hoa trên bàn xé nhỏ. – Nhưng hắn hiền lành
và thông minh lắm. Gần hắn, tớ sẽ học được cái gì chăng?.
– Với bọn đàn ông thì
người phụ nữ chẳng học được cái gì đâu. Chúng chỉ chăm chăm một việc là đè mình
ra giường rồi tỷ tê những lời đường mật. Chúng mình tưởng bở, chúng mình tưởng
đấy là tình yêu, là tính người. Thế là hết đời!
– Sao mình ác khẩu
thế? – N. thở dài. Họ yên lặng một lúc. Nghe rõ tiếng mưa rơi.
N. nói:
– Hắn đọc thơ, bằng
một giọng trầm, hay không tả được.
– Lại thơ nữa! Thằng
đàn ông nào khi quyến rũ đàn bà mà chẳng làm thơ? Chúng làm thơ suốt từ thời
người vượn nguyên thủy đến nay, được những bốn nghìn năm rồi.
– Mình hôm nay thế nào
ấy. Thế mình lấy chồng, mình có hạnh phúc không?
– Ừ, ừm… không biết.
Nhưng mà chắc có đấy. Có điều tay chồng tớ đểu kinh khủng. Tớ biết hắn lừa tất
cả mọi người. Thế mà trước khi lấy hắn, không hiểu sao tớ thấy hắn cao thượng
thế!
N. cười khẽ. Khi cười,
mái tóc xõa ở bên thành ghế.
– Mình cho tớ xin một
điếu thuốc lá. Từ khi lấy chồng, tớ phải hút trộm… Chồng tớ thấy, hắn sẽ đánh
tớ.
– Tại mình cả thôi. Tớ
đã bảo đấy là một thằng đàn ông đê tiện cơ mà!
– Tớ rất ghét chồng
mình, tớ chưa bao giờ thấy chồng mình nói thật bao giờ. Thôi, số kiếp cả. Làm
sao được? Thân tớ thế là coi như xong rồi đấy. Rồi tớ sẽ đẻ con, vào bệnh viện,
không hiểu sao tớ nghĩ sau này tớ sẽ bị liệt, thế là hết dời. Nhưng mà mình, tớ
van mình, mình đừng yêu hắn!
– Không, tớ chẳng yêu
đâu. Tớ chẳng dại…
– Mình thề đi. Tớ van
mình. Mình đừng yêu hắn!
***
Em hỏi: “Sao thế nhỉ? Sao người ta lại đi can
gián tình yêu?” Anh bảo: “Em đừng sốt ruột. Một người đáng kể thế kia thì chẳng
bao giờ thề thốt gì đâu”.
***
M. ngồi hút thuốc. ánh
lửa ở đầu điếu thuốc đỏ rực.
– Tớ van mình. Mình
đừng yêu hắn. Mình thề đi!
– Không! Mình đừng bắt
tớ thề. Buồn cười lắm!.
– Mình có hiểu một
người như hắn tệ hại đến thế nào không? Hắn thích gì hắn sẽ làm nấy. Hắn có thể
đánh nhau đấy!
– Ừ…
– Tớ đã biết hắn. Hắn
rết khinh người. Một người như thế là không tôn trọng ai đâu.
– Nhưng hắn đối xử với
tớ rất tốt… Dễ thương nữa.
– Mình chẳng hiểu gì
cả! Ai mà hắn chẳng tốt! Hắn bịp bợm đấy! Hắn chẳng coi cuộc sống ra gì. Mình
có thấy cách chi tiêu của hắn không? Nếu có một quốc gia trong tay thì hắn cũng
chỉ chi tiêu trong năm phút.
– Thơ của hắn lạ lắm!
– Lại thơ! Mình cứ mơ
mộng thế là chết đấy! Hắn ham chơi lắm, mình đã thấy hắn đá cầu với một thằng
bé con sáu tiếng đồng hồ! Mình cứ tưởng tượng xem, sáu tiếng đồng hồ người ta
làm được bao nhiêu là việc! Ngộ nhỉ?
– Ngộ gì mà ngộ? Có mà
điên!
Họ lại ngồi im lặng.
Nghe rõ tiếng mưa rơi.
– Tớ van mình. mình
cẩn thận đấy! Mình có hiểu tình yêu của một tay đàn ông như thế thì thế nào
không?
– Không… Tớ biết sao
được.
– Nó sẽ làm lòng dạ
mình tan nát như chơi…
– Mình chẳng hiểu gì
cả… Hắn chỉ làm mọi việc theo ý hắn thích mà thôi. Khi hắn yêu hắn sẽ quên hết…
Mà như thế thì khổ lắm… mà ngượng lắm!
– Sao lại ngượng?
– Thế mình chỉ sống có
mỗi một mình thôi à? Mình còn có bạn bè, bố mẹ, lại còn bà, rồi còn sự nghiệp
nữa.
– Ừ, bà thì rắc rối
lắm!
– Chứ còn gì nữa? Hắn
sẽ gạt tất cả sang bên. Hắn sẽ cười vào mũi tất cả, cười rất khả ố… Hắn chẳng
coi mọi sự là cái gì đâu! Tớ cấm mình yêu hắn đấy!
– Ừ!
– Tớ van mình… Mình
đừng yêu hắn…
– Thơ của hắn rất lạ…
chẳng có đầu có cuối gì cả. Này nhé:
“Chính bởi thế mà nửa đêm ta dậy
Lang thang khắp phố phường.”
– Bởi cái gì?
– Ma nào mà biết được?
Tớ cũng hỏi hắn thế…
Hắn cười, hắn cũng
không biết nốt. Hắn chỉ lên trời…
– Lại thế nữa… Thế là
điên rồi đấy!
– Mà còn thế này nữa:
“Ta nhổ một cái lông chân
Đem so xem nó có giông lông trâu không?
Ta ký một hơp đồng
Và ra sức lùa gió về
Trong căn phòng trống trải của ta…”
M. nhỏm người lên:
– Ký hợp đồng với ma
quỷ đấy! Chắc chắn thế! Tớ biết mà… Hắn không chơi với người đâu, hắn chỉ chơi
với ma quỷ thôi…
– Hắn có thể chết bởi
những điều rất vớ vẩn… Mà hắn cả tin lạ lùng.
– Thôi đi… Tớ van
mình. Mình đừng mơ mộng nữa. Cả tin với không cả tin. Tất cả đều một giuộc!
– Quả thực, tớ chưa
thấy người nào đáng kể như hắn. Hết sức nồng nhiệt, tối tăm như đêm tối chính
trực nữa…
– Mình yếu đuối lắm!
Họ lại ngồi im lặng.
Nghe rõ tiếng mưa rơi.
– Này, tớ van mình…
Mình đừng yêu hắn…
– Ừ…
***
Em hỏi: “Tình yêu là gì.?” Anh bảo: “Đây là
nét phong nhã bậc nhất của đức hạnh. Không phải người nào cũng hiểu được đâu”.
Em hỏi: “Sao khi yêu nhau người ta làm thơ?” Anh bảo: “Tình yêu sinh ra tài
năng. Thơ là thử tài năng tầm thường nhất” Em bảo: “Tài năng nào mà chẳng tầm
thường…” Anh bảo: “Có một thứ tài năng không tầm thường”. Em hỏi: “Anh biết à?”
Anh bảo: “Biết”. Em hỏi: “Anh có nó không?” Anh bảo: “Có”. Em bảo: “Thế thì em
yêu anh”.
***
– Này, tớ van mình…
Mình đừng yêu hắn…
– Ừ…
– Để tớ kể mình nghe
chuyện này. Ngày xưa hắn đã yêu một thiếu nữ. Cô ấy con nhà gia giáo.Mình có
biết một thiếu nữ trinh thục là thế nào không? Môi cô ta lúc nào cũng thắm đỏ.
Đáy mắt cô ta ánh xanh như vỏ trứng chim sáo. Cô ta được nuôi dưỡng bằng truyện
cổ tích và toàn cơm tám giò chả. Một thiếu nữ được nuôi như thế thì da trắng
hồng.
– Thôi, mình bỏ trò
miêu tả ấy đi. Khó chịu lắm. Một thiếu nữ trinh thục là rất khó chịu…
– Ừ thật thế đấy. Hắn
đến… liệu hắn có biết thứ quà tặng gì đối với cô ta có thể làm chết người như
là tình yêu của hắn hay không? Tớ cũng tin hắn yêu say đắm. Một cô gái như thế
thì sao lại không yêu được? Có thể khi đến với cô ta, lòng hắn sẽ yên tĩnh lại,
sẽ không sôi réo nữa. Hắn sẽ không du côn và lêu lổng nữa…
M. im lặng, cô ta lại
châm một điếu thuốc lá. ánh lửa ở đầu điếu thuốc đỏ rực. Nghe rõ tiếng mưa rơi…
– Thế… Không thể nói
rằng hắn là kẻ vô giáo dục được. Hắn chỉ hơi dám đến gần cô ta. Không phải là
hắn yêu đâu, hắn chiêm ngưỡng, hắn thờ phụng cô ta như thể người ta thờ phụng
Đức thánh Trần.
– Sao lại Đức thánh
Trần?
– Tại vì đây là thứ
tình yêu chẳng có hôn hít gì cả. Chỉ có tình yêu với Đức thánh Trần mới như thế
chứ…
– Ừ. Tớ hiểu rồi. Kể
cũng kỳ lạ đấy. Hình như bây giờ hắn đã bạo hơn…
– Mình im đi. Tớ van
mình, mình không được nghĩ gì về hắn nữa đấy.
– Ừ.
– Thế… hắn với cô ta
như thể hai người trong mộng. Cô ta héo hắt đi vì hắn. Mình tưởng tượng xem…
Một cô gái mới lớn, lần đầu tiên biết yêu. Còn hắn, một con dê xồm mồ hôi dẩu,
cười nói thản nhiên như côn đồ. Hắn có thể trồng èây chuối trước mặt bố mẹ cô
ta. Bố cô ta là một trí thức, ông treo ảnh danh nhân trên tường, yêu thích văn
học cổ điển, nhạc cổ điển và chính trị cổ điển. Còn hắn, hắn biểu diễn âm nhạc
bằng cách thọc hai ngón tay vàò miệng…
– Ngộ nhỉ?
– Ngộ gì mà ngộ… Hắn
bắt một con thạch sùng rồi để lên bàn. Hắn trình bày thế giới bằng cách miêu tả
con thạch sùng ấy. Thượng tầng kiến trúc là đầu, hạ tầng cơ sở là chân, khúc
đuôi là đạo đức. Hắn cho rằng đạo đức rụng rồi lại mọc, đạo đức có thể ngoe
nguẩy một mình, còn toàn bộ sự sống chuồn mất…
– Thật quá quắt!
– Đấy Mình bảo như thế
thì ai chịu được.
– Không chịu được
thật…
– Tớ van mình… Mình
đừng yêu hắn!
– Được rồi.: Thế tình
yêu của hắn với cô gái kia thế nào?
– Hắn quyến rũ cô ta,
hay là cô ta quyến rũ hắn… Cũng chẳng biết được. Họ say mê, quyến luyến nhau…
Xa cô ta một ngày là hắn gây sự. Kể ra cũng không thể phàn nàn gì về một tình
yêu như thế. Quả thực, nếu đấy không gọi là tình yêu thì tớ cũng không biết thế
nào là tình yêu nữa…
– Tớ hiểu rồi… Tớ biết
rất rõ.
Mình lại nghĩ đến hắn
phải không? Tớ cấm đấy Tớ van mình… Mình dừng yêu hắn…
– Ừ Mình kể tiếp đi.
M. lại hút thuốc. Im
lặng. Nghe rõ tiếng mưa rơi.
***
Em hỏi: “Cuộc sống cơ bản là buồn, phải thế
không?” Anh bảo: “Không có tình yêu buồn.” Em hỏi: “Hai cô gái kia thì ai hạnh
phúc?” Anh bảo: “Một cố vừa đánh buột mất hạnh phúc. Còn cô kia đang có hạnh
phúc trong tay, nhưng không khéo cũng đánh buột mất.”
***
M. kể tiếp:
– Họ yêu nhau. Hắn
đính hôn với cô ta. Mọi người ngăn cản. Hắn khuyên cô ta trốn…
– Trốn đi đâu?
– Chắc là phải trốn
đến nơi nào thật lạc hậu.
– Sao thế
– Thì những nơi văn
mình ai chứa được một người như hắn? Không có gì với hắn là quá cao, cũng chẳng
có gì với hắn là quá thấp…
– Họ trốn chứ?
– Đúng vào phút cuối
cùng thì họ từ bỏ ý dịnh, từ bỏ lời thề.
– Khốn kiếp?
– Ừ
– Hắn có quay lại
không?
– Một người như hắn
thì đời nào quay lại? Lòng cao thượng của hắn là lòng cao thượng của quỷ chứ
đâu phải của người! Hắn biết rằng chỉ vì một cô gái thì không đáng để hắn hi
sinh cuộc đời, dù rằng đấy là một cô gái trinh thục, môi lúc nào cũng dỏ thắm,
da trắng hồng…
– Hắn đi luôn à?
– Phải! Hắn đi luôn…
mất tăm mất tích. Hắn đặc biệt nhạy cảm với sự nhục mạ…
– Sau đó thì sao?
– Cô ta ốm lăn lóc
nhưng không chịu uống thứ thuốc hắn gửi đến, thuốc mà làm gì… Thời gian trôi
đi. Cô ta bắt dầu tiêu phí dời mình. Cô ta hiểu rằng không có một người đàn ông
thứ hai như thế…
Họ lại ngồi im lặng.
Nghe rõ tiếng mưa rơi.
– Này… Tớ van mình.
Mình đừng yêu hắn. Hắn không có lòng đại lượng. Hắn không tha thứ cho ai… Mình,
mình đừng yêu hắn. Hắn là quỷ sứ!
N. lục lọi đâu đó
trong túi rồi đặt lên bàn một tấm ảnh nhỏ.
– Ảnh hắn đấy…
– Mình… tớ van mình…
Mình đừng yêu hắn. Mình hãy đốt tấm ảnh ấy đi… Hãy xé đi…
– Mình…
– Không! Phải tự tay
mình! Mình xé nó đi!
N. cầm bức ảnh trên
bàn lặng lẽ xé nhỏ.
Chớp lóe sáng. Có
tiếng sấm rền. Nghe rõ tiếng mưa rơi.
– Khốn nạn!
– Mình bảo ai khốn
nạn?
– Mình không hiểu đâu…
Mình không biết rằng sau mối tình ấy cuộc đời trở nên khốn nạn thế nào?
– Cô ta còn sống à?
– Không, cô ta chết
rồi! Tâm hồn cô ta chết ồi Cô ta chỉ còn hình hài. Cô ta thành kẻ đê iện. Cô ta
làý chồng. Chồng cô ta cũng đê tiện ất Hắn ăn cắp rất giỏi. Hắn đánh cô ta mỗi
khi ô ta hút thuốc.
– Tớ không hiểu… Thế
là thế nào?
– Mình… Tớ xin lỗi
mình… Mình đã xé tấm ảnh đi rồi… Mình đã làm điều mà tớ mong muốn… Họ ngồi yên
lặng. Nghe rõ tiếng mưa rơi. Bỗng nhiên cả hai khóc òa. M. nói, giọng đầm nước
mắt:
– Tớ xin lỗi mình… Thế
mình tưởng tớ tha thứ cho mình vì mlnh xé tấm ảnh đi ư?
– Mình… mình sao thế?
– Mình chẳng hiểu gì
cả? Mình tưởng tớ kể như vậy là lòng tớ thư thái hay sao? Sẽ thanh thản hay
sao? Mình không biết tớ đã rứt từ tim tớ từng mảnh thịt một…
– Mình… mình… Sao thế
mình…
– Mình tưởng tớ sẽ tha
thứ cho mình vì mình độc ác thế à? Không, mình hiểu không? Nếu cần, tớ sẽ bỏ
chồng, bỏ hết để đi theo hắn. Hắn vào tù thì tớ đưa cơm. Tớ sẽ theo hắn cùng
trời cuối đất… Chỉ cần hắn quay lại… Nhưng hắn sẽ không bao giờ quay lại..
– Giời ạ. Sao mình lại
kể, sao mình lại kể?
– Vì sao ư? Vì tớ
không muốn… Mình hiểu không, tớ không muốn hắn rơi vào tay một người đàn bà nào
khác, rơi vào tay mình.
N. đứng dậy đi ra
ngoài trời. Một lúc sau, M. cũng đi ra nốt. Nghe rõ tiếng mưa rơi. Tiếng mưa
rơi buồn không tả được.
***
Em hỏi anh: “Cuộc sống cơ bản là phải thế
không?” Anh bảo: “Không”. Em hỏi: “Người đàn ông mà hai người nói chuyện ấy là
ai?” Anh bảo: “Không biết”.
Em hỏi: “Là công nhân, nông dân hay thợ thủ
công?” Anh bảo: “Không biết”. Em bảo: “Chắc là nghệ sĩ. Vì cô ta đọc thơ”. Anh
bảo: “Thơ gì lại thế? Em có muốn nghe thơ anh không? Thơ của anh cũng có nhổ
lông…” Em bảo: “Thôi, để khi khác. Nhưng em áy náy quá, không biết hắn là ai”
Em bảo: “Em thấy cô ta cầm tấm ảnh in trên tờ báo. Chắc là một nhà chính trị”.
Anh bảo: “Không biết”. Em bảo: “Hắn thật đáng kể.”
***
Mưa.
Ngoài trời kia vẫn
mưa. Khuôn mặt em hiện ra trong anh. Em đang ở xa. em ở đâu Những ý nghĩa của
anh hướng cả về em. Bây giờ là 2 giờ chiều. Anh đã ngồi viết truyện ngắn này
sáu tiếng đồng hồ. Sáu tiếng đồng hồ liền.
Sáu tiếng đồng hồ! Nhân
vật chính trong truyện của anh đá cầu sáu tiếng đồng hồ. Cái thằng vô lại ấy!
Một tên cao cầu bất hủ!
Em ở đâu?
Ngoài kia trời mưa.
Bao giờ thì em về? Hả
em?
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét