Sao cứ đùa anh là thạch nhọn?
Nguyễn Huy Thiệp
Một chiều mùa đông. Gió se lạnh. Mưa nhỏ. Một quán ăn ven sông. Phạm Tiến Duật, Tôn Gia Khiêm (con trai học giả Tôn Quang Phiệt) và một quan chức Bộ Giáo dục bước vào.
Món thịt rùa bát bảo nấu rất cầu kỳ bưng lên ngon
tuyệt. Rượu thơm lừng. Phạm Tiến Duật ngà ngà say, nửa nói, nửa cười đưa tay
khỏa lên trong không khí: "Không có kính, không phải vì xe không
có kính...!". Tất cả mọi người lặng đi. Tất cả như mê như man. Cô nhân
viên phục vụ bưng khay đồ ăn luýnh quýnh vướng chân vào gấu váy ngã lăn quay
dưới chân cầu thang. Cô gái không dám kêu to vì sợ phá vỡ không khí nghiêm
trang. Phạm Tiến Duật đọc thơ, bài thơ khiến anh nổi tiếng một thời.
Dưới đây là phần diễn nôm bài thơ Tương tiến tửu của
Lý Bạch mà tôi đã đọc tặng Phạm Tiến Duật trong chiều mưa hôm ấy:
" Kìa bác chẳng thấy nước sông Hoàng Hà từ nơi
cao như ở trên trời đổ xuống, chảy ra đến bể thì không thể còn quay trở về được
nữa. Và bác chẳng thấy trong tấm gương sáng trên nhà cao kia, buồn trông mớ tóc
bạc, ấy nó chỉ sớm là tơ xanh mà chiều đã đổi thành tuyết trắng rồi. Đời người
ta mỗi quãng đi mãi không thể lấy về, cho nên gặp lúc đắc ý nên uống rượu cho
say, đừng để cho chén vàng phải gác suông dưới bóng nguyệt. Trời sinh người ta
hữu tài tất hữu dụng, nghìn vàng trong tay tiêu đến hết rồi lại quay về. Vậy
thì hãy cứ mổ dê giết trâu mà bày ra cuộc vui đi, rồi một lần uống nên uống ba
trăm chén. Này hai anh Sầm Phu Tử và Đan Châu Sinh kia, đã uống rượu thì chớ có
ngừng. Tôi vì các bác mà hát một bài, các bác hãy vì tôi nghiêng tai mà nghe!
Trong bữa tiệc phải có chiêng trống để làm nhạc, trâu dê để làm cỗ, sự đó không
quý gì. Chúng mình chỉ cốt uống rượu là còn để được tiếng về sau. Trần Tư Vương
tức là Tào Thực con Tào Tháo ngày xưa bày tiệc ở Bình Lạc chủ khách uống rượu
đến mười nghìn đấu thoả thuê hết sức. Vậy khổ chủ hôm nay đừng nên kêu là ít
tiền, kíp đi mua rượu ngay để cho ta uống. Nếu không có tiền thì con ngựa năm
hoa, áo cừu nghìn vàng kia là những vật còn dùng được cả, hãy sai người đem đi
đánh đổi lấy rượu để ta cùng uống cho tiêu cái sầu của muôn đời!".
Đoạn diễn nôm trên đây hơi dài dòng nhưng có cái lý của nó về sau. Ta biết thơ Lý Bạch mỗi từ là một hạt ngọc. Nhưng hãy cứ để Lý Bạch đấy mà quay về với hiện thực bây giờ.
Có lẽ trong các nhà thơ hiện đại Việt Nam không có ai gây
được cảm giác lên đồng như Phạm Tiến Duật đã từng làm. Thơ Phạm Tiến Duật như
có nghìn đấu rượu ủ ở bên trong. Thơ Phạm Tiến Duật cuốn hút số đông. Đấy là
tiếng kèn đồng, là chiêng trống, là quân nhạc (hoặc phải được đọc trên nền quân
nhạc). Phạm Tiến Duật là điểm cao 559 trong trùng điệp các nhà thơ có danh và
vô danh trong thời kháng chiến. Những người khác chỉ là 307, 333, 555 nhưng
Phạm Tiến Duật là 559.
Thơ Phạm Tiến Duật:
Anh cùng
em đi sang bên kia cầu
Nơi có
những miền quê yên ả...
... Em ở
Thạch Kim, sao cứ đùa anh là Thạch Nhọn
Đêm ranh
mãnh ngăn cái nhìn đưa đón
Em đóng
cọc dài quanh quanh hố bom
Cái miệng
em ngoa cho bạn cười ròn...
Tiếng Hà
Tĩnh nghe buồn cười đáo để...
Trần Đăng Khoa có lần nhận xét thơ Phạm
Tiến Duật là vè hoặc có chất vè. Nhận xét như thế hơi ác. Thực ra, thơ là vần
vè, nhà thơ nào chẳng vần vè. Cần phải thấy rõ hiệu quả thẩm mỹ mà thơ Phạm
Tiến Duật từng đưa lại: không phải tự dưng có người cho thơ Phạm Tiến Duật có
sức mạnh như một sư đoàn! Hoàn toàn có lý! Đấy là sức mạnh khuynh thành khuynh
nước của thi nhân, của văn chương. Trên văn đàn, Phạm Tiến Duật đã từng là thần
tượng của rất nhiều thế hệ. Nhưng rồi thời gian trôi đi.
Trong số báo Văn nghệ gần đây (số 35 ra
ngày 28/8/1999) Phạm Tiến Duật kể về chuyện dẫn chương trình cho Nhà hát ca múa
nhạc Việt Nam. Dưới đây là trích đoạn bài viết đó:
... Từ lâu nay tôi là một trong những nhà
thơ tham gia rất nhiều các chương trình thơ, nhạc, phối hợp với các phương tiện
thông tin đại chúng và giao lưu với khán giả. Nghĩa là tôi rất quen với ánh đèn
sân khấu. ấy thế mà mấy đêm ở Nhà hát Lớn Hà Nội tôi run. Tôi run đến líu cả
lưỡi không nói được. Tôi không sợ những người ngồi trước mặt tôi mà tôi run
người lên vì một chi tiết trên bộ y phục biểu diễn mà tôi mặc trên người. Theo
sự sắp đặt của ông quyền giám đốc nhà hát - nghệ sĩ ưu tú Đỗ Tiến Định và đạo
diễn nữ NSND Thu Hiền, tôi phải xuất hiện trước công chúng trong bộ quân phục
với mũ tai bèo hẳn hoi. Bộ quần áo và mũ thì Nhà hát có và đúng là quân phục
những năm 60, 70. Nhưng thắt lưng thì không phải. Tôi đi tìm mượn bằng được cái
thắt lưng của lính ngày trước. Một người bạn tôi, anh Nguyễn Anh Sơn là trung
tá bộ đội không quân hiện nay cho tôi mượn cái thắt lưng nhựa màu đỏ mận của
thời xa xưa ấy. Mà cái thắt lưng ấy cũng không phải của anh Sơn mà vốn của một
người lính Trường Sơn ngày trước. Người lính ấy còn mất thế nào không biết. Cái
thắt lưng ôm lấy bụng tôi như vòng tay của bạn đang ôm tôi. Thế thì tôi yên dạ
sao được khi nhạc đã tấu lên khúc nhạc ngày trước. Bao nhiêu mưa rừng, gió núi,
bao nhiêu bom đạn một thời, bao nhiêu kỷ niệm đổ ập xuống tâm tưởng làm tôi run
lên....
Chuyện thắt lưng buộc bụng của Phạm Tiến
Duật kể trên có phần chính trị (nhưng thật ra theo tôi có phần kinh tế nhiều
hơn). Phạm Tiến Duật là một nhà thơ. Chính anh đã kể rằng bạn bè từng khuyên
anh: "Hãy đừng suy nghĩ miên man, tản mạn nữa. Hãy làm thơ đi, hãy
làm thơ vì Việt Nam!" (trích bài viết trên).
Phạm Tiến Duật là nhà thơ nhưng con tạo
oái oăm xoay vần, khiến anh vẫn phải đi làm những việc... không thơ! Cơm áo
không đùa với khách thơ. Đúng là lắm lúc phải uống rượu cho say thật. Phạm Tiến
Duật! Anh là Thạch Kim, Thạch Bàn, là Thạch Tú, Thạch Sùng, là Thạch Phá Thiên,
Thạch Đại Phu... sao cứ đùa anh là Thạch Nhọn?
Trường hợp của Phạm Tiến Duật phải chăng
cũng giống như số phận của bao thi sĩ khác. Từ cổ chí kim, ngay cả với Lý Bạch,
Tào Thực, Nguyễn Du... thử hỏi mấy ai đã được thoả chí bình sinh trong đời? Hãy
đọc lại bài thơ Tương tiến tửu diễn nôm na ở trên kia mà xem.
Con người diễn nôm na ra ai chẳng lằng nhằng! (*)
(*) Bài in trên báo Tiền phong, ký bút danh.
Thương tiến tửu 將進酒 • Xin mời rượu
將進酒
君不見:
黃河之水天上來,
奔流到海不復回?
又不見:
高堂明鏡悲白髮,
朝如青絲暮成雪?
人生得意須盡歡,
莫使金樽空對月。
天生我才必有用,
千金散盡還復來。
烹羊宰牛且為樂,
會須一飲三百杯。
岑夫子,
丹丘生,
將進酒,
杯莫停。
與君歌一曲,
請君為我傾耳聽。
鐘鼓饌玉何足貴,
但願長醉不願醒。
古來聖賢皆寂寞,
唯有飲者留其名。
陳王昔時宴平樂,
斗酒十千恣歡謔。
主人為何言少錢,
逕須沽取對君酌。
五花馬,
千金裘,
呼兒將出換美酒,
與爾同消萬古愁。
Thương tiến tửu
Quân bất kiến:
Hoàng Hà chi thuỷ
thiên thượng lai,
Bôn lưu đáo hải bất
phục hồi!
Hựu bất kiến:
Cao đường minh kính
bi bạch phát,
Triêu như thanh ty, mộ
thành tuyết.
Nhân sinh đắc ý tu tận
hoan,
Mạc sử kim tôn không
đối nguyệt!
Thiên sinh ngã tài tất
hữu dụng,
Thiên kim tán tận
hoàn phục lai.
Phanh dương tể ngưu
thả vi lạc,
Hội tu nhất ẩm tam
bách bôi.
Sầm phu tử,
Đan Khâu sinh.
Thương tiến tửu,
Bôi mạc đình!
Dữ quân ca nhất khúc,
Thỉnh quân vị ngã
khuynh nhĩ thính:
“Chung cổ soạn ngọc
hà túc quý,
Đãn nguyện trường tuý
bất nguyện tỉnh!
Cổ lai thánh hiền
giai tịch mịch,
Duy hữu ẩm giả lưu kỳ
danh.
Trần vương tích thời
yến Bình Lạc,
Đẩu tửu thập thiên tứ
hoan hước.”
Chủ nhân hà vi ngôn
thiểu tiền,
Kính tu cô thủ đối
quân chước.
Ngũ hoa mã,
Thiên kim cừu,
Hô nhi tương xuất
hoán mỹ tửu,
Dữ nhĩ đồng tiêu vạn
cổ sầu.
Dịch nghĩa
Anh không thấy:
Nước sông Hoàng Hà chảy
từ trên trời xuống,
Chảy ra đến biển
không quay trở lại nữa.
Anh lại không thấy:
Cha mẹ soi gương buồn
nhìn tóc bạc,
Sáng còn như tơ đen
mượt, chiều tối đã trắng như tuyết.
Đời người khi nào đắc
ý nên tận tình vui sướng,
Đừng để chén rượu
vàng cạn queo nhìn vầng trăng.
Trời sinh ra ta có
tài thì ắt sẽ được dùng,
Ngàn vàng tiêu sạch hết
rồi sẽ có trở lại.
Mổ dê giết trâu cứ
vui cái đã,
Uống một lần ba trăm
ly rồi hãy tính.
Này ông bạn họ Sầm,
Này ông bạn Đan Khâu.
Xin mời uống rượu,
Chớ có ngừng chén.
Tôi xin ca một khúc
cho các anh,
Xin các anh vì tôi lắng
tai nghe:
“Chuông trống cỗ bàn
nào có đáng quý,
Chỉ xin được say hoài
không muốn tỉnh.
Xưa nay các bậc thánh
hiền đều không còn tiếng tăm,
Chỉ có kẻ uống rượu mới
để lại tên tuổi.
Trần vương hồi xưa mở
yến hội ở Bình Lạc,
Mười ngàn đấu rượu
tha hồ mà hoan lạc vui cười.”
Tại sao chủ nhân lại
nói ít tiền,
Hãy mau mau mua rượu
mời các anh uống.
Này ngựa hoa năm sắc,
Này áo cừu giá ngàn
vàng.
Kêu đứa nhỏ ra đem đổi
lấy rượu,
Cùng bạn tiêu mối sầu
vạn cổ.
Bài này được sáng tác
khoảng năm Thiên Bảo thứ 11 (752). Đề mục Thương tiến tửu vốn là tên một điệu
Nhạc phủ đời Hán, thuộc Đoản tiêu nao ca có nội dung là lời phóng ngôn khi uống
rượu, có sách chép là Tích tôn không 惜罇空.
Chữ 將 trong tên bài ở đây đọc âm “thương” (tương ứng
âm “qiāng” trong tiếng Trung hiện đại) với nghĩa xin mời, hãy.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét