Nguyễn Huy Thiệp
Thiệp thường đi chiếc xe máy màu vàng. Tối qua thấy chiếc xe màu vàng đi qua, tôi chạy theo gọi Thiệp mới sực tỉnh là Thiệp đã rời cõi tạm. Tôi bàn với Tuần gồ ghề - chủ cà phê Nhân sẽ đặt một biển đồng nhỏ xíu gắn vào trên mặt bàn nơi Thiệp thường ngồi.
Khi nào làm xong sẽ thông báo cho mọi người biết. (FB Nguyễn Bảo Sinh)
"Ngủ
đi, hãy ngủ đi em,
Đời là như thế dậy xem làm gì.
Dậy đi, em hãy dậy đi,
Đời là huyễn mộng có gì mà mơ?"
(Nguyễn Bảo Sinh)
Như một cánh cung, phố Hàng Hành bên hồ Hoàn
Kiếm dài hơn trăm mét có đến mấy chục hàng ăn, hàng café, gallery, shop quần
áo. Nghe nói ngày xưa đây là nơi bán hành tỏi, sau chuyển sang nghề tiện gỗ.
Đền thờ tổ nghề tiện gỗ ở trong nhà số 11. Nghề tiện gỗ vốn là nghề truyền
thống của làng Nhị Khê quê hương Nguyễn Trãi.
Ở phố Hàng Hành có mấy di tích cổ là đình và đền
làng Tả Khánh Thuỵ ở trong nhà số 23. Ngoài ra ở nhà số 40 còn đền Trúc Lâm là
đền thờ các ông tổ của nghề thuộc da giầy là các ông Phạm Đức Chính, Phạm Sĩ
Bân và Phạm Thuần Chính. Trước cửa đền Trúc Lâm bây giờ là nơi rửa xe máy.
– Hà Nội đất Thánh! – Ông Vũ nhà ở phố Hàng Giầy
trước đây vẫn ngồi ở gác hai nhà café Nhân thường nói – Hà Nội là đất Thánh nên
đi đến đâu cũng là di tích!
Ông Vũ là khách đặc biệt của café Nhân. Ông biết
rõ café Nhân từ khi mới lập, cách đây năm mươi năm, khi ấy chỉ là một gian nhà
hẹp ở phố Cầu Gỗ. Một dạo, ông Vũ chuyển sang uống ở café Lâm phố Nguyễn Hữu
Huân. Lâm nổi tiếng vì chơi với nhiều văn nhân nghệ sỹ, về già lại hay cúng
tiền công đức lên cho các chùa. Lâm mất, ông Vũ chuyển về uống ở café Mai phố
Lương Ngọc Quyến. Năm 2000, Mai bị bắt vì buôn ma tuý, ông Vũ chuyển về uống ở
café Nhân Hàng Hành. Ngày nào cũng vậy, cứ 9 giờ sáng và 5 giờ chiều, ông Vũ
đều đặn hai lượt đến ngồi ở trên ban công gác hai nhìn xuống mặt đường, uống
một ly café đen đá và hút thuốc lá Camel, đôi mắt xa xăm nhìn ngắm bóng chiều
cứ xuống dần dần qua tán lá bàng. Thời gian trôi đi, tất cả rồi mất hút vào
trong quên lãng, qua khói thuốc, qua ly café. Chớp mắt hốt nhiên đã hết veo một
đời người: ông Vũ chết vì bệnh ung thư ác tính vào năm 2003 thọ sáu mươi tuổi.
Café Nhân là nơi bọn giai phố và
đám thanh niên trẻ rất thích ngồi. Một nhóm họa sĩ thời thượng ở Hà Nội để râu
xồm xoàm cũng hay ngồi đây, có một bàn đặt hẳn hoi được trả tiền trước. Bên
cạnh bàn đặt của nhóm hoạ sĩ là bàn của hoa hậu Mai Phương Thuý và đám thuộc
hạ của cô thỉnh thoảng cũng hay đến tán phét. Khách thập phương và Tây
ba-lô cũng thích đến đây ăn sáng với món bánh mỳ sốt vang và trứng ốp-lếp.
Café Nhân không phải là đệ nhất café Hà Nội. So
với café Bằng ở chợ Hàng Da thì thâm niên của café Nhân chẳng ăn thua gì. Café
Bằng có từ khi Hà Nội vừa mới Tây hoá. Con thạch sùng ghép bằng sứ ở chợ Hàng
Da là biển hiệu của café Bằng. Đấy mới đích thị là đệ nhất đồ cổ café
Hà Nội.
Ở phố Hàng Hành, café Nhân chưa hẳn đã là chỗ
ngồi đẹp nhất. Vỉa hè ở mấy dãy nhà số 39 mới là chỗ ngồi đắc địa. Ở đây người
ta có thể quan sát cả đoạn phố dài, có thể tha hồ ngắm nhìn thiên hạ đi qua đi
lại. Bầu không khí bảng lảng thậm chí còn hơi hiu hắt ở đây quãng tầm giờ chiều
gợi nhớ vô biên đến những phố huyện ở vùng Hà Nam Phủ Lý hay ở vùng đồi trung
du Phú Thọ. Ngồi trên gác hai café nhà số 20 trông xuống mặt đường, nhất là vào
những đêm hè, người ta cũng có cảm giác như đang ngồi trên gác một quán cao lâu
ở trong phố cổ Hội An cơ nữa...
Đối với nhiều người trong đám dân chơi Hà Nội,
ly café Hàng Hành buổi sáng cũng là bắt đầu một ngày. Ngày ấy sẽ dài hay ngắn,
sẽ vui hay buồn? Tất cả đều là ẩn số sau ly café này đây.
– Nếu ta coi ly café buổi sáng là ranh giới xác
định bắt đầu một ngày cũng hay! – Tay hoạ sĩ để râu xồm xoàm nói với người bạn
café ngồi bên – Chào buổi sáng!
– Thế thì chết! – Người bạn café ngồi cạnh bật
cười – Một ngày mới của ông bắt đầu vào lúc 9 giờ. Ông uống café đến khoảng 10
giờ. Thế là hết buổi sáng còn gì! Người khác ai cũng như ông thì chết!
Ừ! Vậy một ngày mới ở đây bắt đầu từ đâu? Bắt
đầu từ lúc mấy giờ?
24 giờ đêm, cánh cửa kính Hotel nhà số 14 khép
lại, ông khách Tây đi chơi khuya cuối cùng đã về, mấy ngọn đèn đường vụt tắt,
căn phố nhỏ bắt đầu mơ màng vào giấc ngủ say. Cùng lúc ấy ở ngõ nhà số 20, một
người phụ nữ mảnh khảnh đi ra, có một chiếc taxi vọt đến đón cô ra ga cho kịp
chuyến tàu buôn lên Yên Bái. Một ngày mới, một cuộc phiêu lưu mới bắt đầu với
người phụ nữ này ngay từ 0 giờ.
1 giờ sáng, có nhiều tiếng động lao xao ở trước
cửa đền Trúc Lâm. Ông Dương – một tay cao bồi già, trước đây vốn là
võ sỹ quyền Anh, mấy năm nay mắc bệnh mất ngủ quả quyết vẫn thường nhìn thấy
các vị sơn thần thổ địa ở quanh hồ Hoàn Kiếm vẫn đến "giao ban" ở
đây:
– Cũng giống hệt như đội dân phòng! – Ông Dương
nói – Chỉ có điều các cụ đều mặc áo đỏ, áo vàng, ống tay áo rộng, cụ nào cũng
để râu, để ria, chân đi hài, đi hia. Khi đi, cảm tưởng như chân các cụ đều
không bén đất, tất cả đều nhấc là là cao hơn mặt đất khoảng chừng gang tay!
Chẳng ai tin lời ông Dương vì ông này suốt ngày
uống rượu, lúc nào cũng trong trạng thái tây tây.
– Tây tây là thế nào? – Ông Dương cáu – Tớ trông
thấy cả cụ Rùa, đầu húi trọc, mặc quần áo trắng (đúng rồi, y hệt như trong
phim Bao Công!). Cụ Rùa khật khà khật khưỡng cũng cùng đi nữa!
Ông Dương không phải là người dân chính gốc ở
phố Hàng Hành. Ông Dương mới về ở phố Hàng Hành độ chục năm nay nhưng lại là
nhân vật nổi tiếng nhất phố. Trước đây, ông Dương nhà ở dưới đê Tô Hoàng, sau
vượt biên sang tận Hồng Kông, đã từng xưng bá trong trại tị
nạn, nổi tiếng anh hùng nghĩa khí. Về già rửa tay gác kiếm, mấy đứa con lại kế
nghiệp cha, đi ra ngoài không ai bắt nạt được họ. Có một thứ trật tự vô hình
được thiết lập ở phố Hàng Hành hình như có vẻ như có bàn tay của cha con ông
Dương cầm chịch.
2 giờ sáng, có tiếng reo hò ở phía đầu phố Lương
Văn Can. Người ta đang bật ti vi xem trận bóng đá ngoại hạng Anh giữa Arsenal
và Manchester United. Sau trận cầu này sẽ có kẻ khóc người cười. Gần đây, dân
chơi Hà Nội đã quen với những cuộc cá độ lên tới cả triệu đô.
3 giờ sáng, có tiếng gáy te te của con gà tre
trong một nhà nào giữa phố. Đây là thời khắc của cô hồn ma quỷ hiện hình. Bà
Phú có mẹt thuốc lá vẫn thường ngồi bán ở trước cửa nhà số 4 bảo rằng cứ vào
đêm 30 cuối tháng bao giờ cũng thấy có bóng mấy bà cô ông mãnh xuất hiện vào
đúng giờ này. Đấy là hồn ma của mấy thanh niên đua xe máy chết hồi năm ngoái ở
trước cửa đền vua Lê Thái Tổ. Những cô hồn này vừa đi vừa khóc than ai oán. Bọn
họ đều là con cái nhà giàu trên chợ Đồng Xuân đang độ tuổi teen.
4 giờ sáng, anh Quyền người vẫn chở thịt bò từ
trong Chuông Vác mang cho các cửa hàng bít-tết có tiếng ở Hà Nội phi xe máy từ
phố Bảo Khánh đi vào. Cậu Quyết, đầu bếp của cửa hàng "Fast food - Snack
bar - Restaurant" hé cửa nhận hàng. Anh Quyền người cao lớn, lưng gù trông
như con gấu. Cậu Quyết em trai anh ta đứng cạnh trông chẳng khác gì một đứa bé
con.
5 giờ sáng, khoảng trời phía trên Tháp Rùa ở hồ
Hoàn Kiếm bắt đầu hưng hửng bừng lên một thứ ánh sáng thật huyền ảo và rực rỡ.
Hàng xôi gà, bún thang ở nhà số 29 bắt đầu lục tục dọn hàng. Mấy vị khách ở Sài
Gòn đi công tác ra Hà Nội vẫn quen ngủ đêm trong mấy khách sạn dưới phố Cầu Gỗ
thường đi bộ đến đây ăn sáng. Họ coi việc ăn sáng ở phố Hàng Hành là một trong
những "nét đẹp văn hoá" của chuyến đi ra miền Bắc của mình. Khi về
Nam, vị béo ngậy của xôi gà và thanh thanh của bát bún thang Hàng Hành sẽ làm
cho các anh hai, chị hai ngơ ngẩn nhớ đời.
6 giờ sáng, các hàng café bắt đầu lục tục mở cửa
dọn hàng. Từ lúc này tới khoảng nửa đêm, phố Hàng Hành bước vào phiên chợ đô
hội thường ngày của nó. Phù hoa ư? Hay phù phiếm? Phù du ư? Hay phù thời...
Khuôn mặt tinh thần của phố Hàng Hành thường
thường không có nét gì là sâu sắc cả. Nó không mơ ngủ. Không nồng nhiệt. Nó
không gay cấn. Không sát phạt. Có sự điệu đà, có sự khinh mạn. Có phởn phơ cùng
sĩ diện. Đôi khi có những ưu tư và vô nghĩa lý... Khuôn mặt tinh thần của phố
Hàng Hành thường thường ít khi thay đổi ở trong một ngày, ở trong một tháng, ở
trong một năm... Có thể nhận ra những định đề gì (định đề hay châm ngôn?) từ
trong nhịp sống bề ngoài đều đều, vô cảm của con phố phù hoa vào loại bậc nhất
của thành phố này?
VÀI ĐỊNH ĐỀ ĐẦU TIÊN:
* Ở đâu có trật tự thiết lập ở đấy hoặc có hiền
nhân quân tử, nếu không ắt hẳn có những bàn tay tàn bạo dự vào. Ừ, có hai trong
một.
* Cái gì không giết anh sẽ khiến cho anh mạnh mẽ
hơn – đương nhiên, nguy hiểm hơn.
* Bạn tìm kiếm gì? Đi xem gì?
– Tìm kiếm cái chết! Đi xem người chết!
* Sự nhàn rỗi ở người này là sự bắt đầu, là sự
khởi động. Ở người kia lại là đứt cước, lại là tẹt ga. May mà đứt cước, may mà
tẹt ga!
* Sao đi trách tôi khiếm nhã mà chị loã lồ?
* Anh cởi mở? Hay anh toan tính xâm phạm giá trị
tiết hạnh người ta?
* Tiết hạnh ư? Chỉ là quan niệm.
* Muốn hạnh phúc thì im đi, đừng suy nghĩ.
* Tất cả đều là biểu hiện của Dục vọng. Ừ thôi
vậy, gọi là cái Đẹp.
* Tôi không nói gì, tôi chối. Người ta không nói
gì, người ta phục tòng. Anh hãy nghĩ xem vì sao tôi chối, vì sao người ta phục
tòng?
Khoảng 9 giờ trở ra, phố Hàng Hành bắt đầu cực
kỳ sầm uất. Những khách hàng quen thuộc cứ đến lại đi. Một năm, rồi mười năm,
hai mươi năm nữa có còn những khách hàng quen thuộc như thế này không:
Đôi vợ chồng tỷ phú một gallery nổi tiếng trên
phố Hàng Bông đèo nhau trên xe máy để đi ăn sáng. Ăn xong, họ ngồi ở vỉa hè nhà
café Nhân với vẻ mãn nguyện hài lòng... Mãn nguyện hay thụ động?
Ông họa sĩ đi 40 cây số từ Xuân Mai về khoan
khoái ngồi tựa cửa nhà số 39 mộng mơ... Mộng mơ hay ảo tưởng?
Ông giáo già ở phố Ấu Triệu ăn mặc comple
caravát trắng tinh như đi dự tiệc... Dự tiệc hay hẹn hò?
Tay nhà văn ở phố Nhà Chung gác chân ngồi đọc
báo cọp một mình... Một mình hay đa nhân cách?
Một đám công chức tụ đầu ngồi xem ảnh nuy ở
trong điện thoại di động Nokia N81... Xả hơi hay suy đồi?
Mấy cô buôn bán chứng khoán đều là vợ con mấy vị
cảnh sát bên đồn Tràng Thi cười như nắc nẻ... Cười người hôm trước hôm sau
người cười...
Khoảng giữa trưa, khách uống café bắt đầu van
vãn. Mấy cô sinh viên kiêm làm gái gọi đi học về, da tái mét vì đói bụng hay vì
ăn kiêng, bồn chồn ngồi đợi nhân tình đi xe ô-tô đến đón.
1 giờ chiều, mấy cậu nhân viên giữ xe máy, rửa
xe máy với đánh giày ngủ gà ngủ gật.
3 giờ chiều, hàng bún cua ở cạnh café nhà số 38
mở hàng. Mấy cô trên phố diện short và áo hai dây ngồi ăn khế chua trước cửa
café nhà số 39. Một tay buôn bán ma tuý lảng vảng lướt qua. Một ông nhà văn
trông tầm thường như tay lái xe ôm ngoại tỉnh đang ngồi đọc sách, đăm chiêu,
bất động.
5 giờ chiều, một ông linh mục trong Nhà thờ Lớn
đi uống café, ăn mặc như một ông giáo cấp Hai trường huyện nhà quê.
6 giờ tối, một bà thầy bói vận áo dài lụa mầu
nâu mon men đi đến bên cạnh các cặp tình nhân ở quán café gạ gẫm. Phố xá đã lên
đèn, bóng tối bắt đầu xoá dần đi những tia sáng ngày nhợt nhạt...
VÀI ĐỊNH ĐỀ TIẾP THEO:
* Điều ác thường vẫn khởi lên từ quan niệm thái
quá về danh dự. Bởi vậy, "bọn đạo đức" vẫn là bọn đáng ngờ nhất về
đạo đức.
* Không có vĩ nhân hẳn là đám đông đang tụt dốc,
đang mòn mỏi... Sự tầm thường còn kinh hơn cả cái chết.
* Không có mỹ nhân không có vĩ nhân.
* "Tư tưởng chỉ đến khi người ta bước đi,
khi người ta đang ở trên đường". Đó là Nietzche. Cần nói thêm: khi người
ta không an toàn, khi người ta đang "xa rời tổ ấm"...
* Tiền ư? Tình ư? Tội ư? Đấy là cuộc sống ư? Đấy
là cuộc sống.
* " Sự đơn giản là điều kiện thiết yếu của
cái Đẹp đạo đức". Lep Tonxtoi nói thế. Nhưng để đơn giản, người ta cứ phải
phức tạp cái đã.
* "Chúng ta đang sống trong thời mạt
pháp". Nhiều người nói thế. Chúng ta đang già đi, môi trường ô nhiễm, sức
đề kháng yếu đi. Chẳng làm sao được.
* Bản chất con người phi luân luôn miệng nói về
đạo đức. Con người đạo đức cũng nói như thế. Vẫn là như thế, mãi là như thế.
* Anh dũng, can đảm, kiêu hùng: đấy là cái Đẹp.
Rụt rè, loanh quanh, bạc nhược: đấy là cái Xấu.
* Những kinh nghiệm riêng tư đích thực thường
không nhiều lời. Nó nấp sau vẻ ngô nghê, ngờ nghệch, cù lần. Nó đau đớn buộc
phải huyền đi...
Một buổi chiều có một vị tôn sư đi cùng với một
cô gái là học trò của ông ta đến phố Hàng Hành. Họ ngồi trên gác hai nhà café
Nhân trông xuống mặt đường. Chỗ này trước đây khi còn sống, ông Vũ ở phố Hàng
Giầy vẫn hay đến ngồi. Đây cũng là chỗ của nhóm hoạ sĩ thời thượng để râu xồm
xoàm vẫn đặt bàn hàng ngày vào các buổi sáng.
Cô gái hỏi:
– Thưa Thày, nhiều người hàng ngày vẫn đến
uống café ở phố Hàng Hành. Đấy thường là lúc bắt đầu một ngày của họ. Thưa
Thày, đấy có phải là thời khắc để phân biệt ranh giới giữa đêm với ngày, giữa
bóng tối và ánh sáng ở trong lòng họ hay không?
Vị tôn sư đáp:
– Không phải con ạ! Ranh giới phân biệt
giữa đêm với ngày, giữa bóng tối và ánh sáng không phải ở ly café. Lòng nhân ái
bao dung mới là ranh giới phân biệt giữa đêm với ngày, giữa bóng tối và ánh
sáng. Khi trong lòng ta đầy rẫy oán thù, đầy rẫy nhỏ nhen thì đấy là đêm đen,
là bóng tối. Còn khi ở trong lòng ta chan chứa tình người, chan chứa tình
thương thì ta nhìn ai ta cũng thấy có bóng dáng Thượng đế ở trong lòng họ. Đấy
mới chính là ban ngày, chính là ánh sáng ở trong lòng ta. Có rất nhiều người đi
giữa ban ngày mà lòng trĩu nặng như đi ở trong đêm đen phủ đầy bóng tối. Họ
không biết rằng chỉ có lòng nhân ái, sự bao dung mới giúp cho họ phân biệt được
ranh giới giữa đêm với ngày, mới thấy ánh sáng mặt trời rực rỡ ở đâu... Tình
yêu giữa người với người chính là ánh sáng...
Cô học trò trìu mến nhìn vị tôn sư. Ông nhắm mắt
trong sự im lặng, trong sự linh thiêng và trong bình an tuyệt đối.
Cô gái nói:
– Con cám ơn Thày. Con sẽ ghi nhớ điều Thày
vừa nói...
Ánh sáng hoàng hôn rực rỡ chiếu vào căn gác nhỏ
trong nhà café Nhân. Đây là thứ ánh sáng đặc biệt làm cho ta có thể bàng hoàng
sực tỉnh ra rất nhiều điều. Cho đến mãi về sau này, cả đến khi về già, cô gái
kia vẫn không bao giờ quên được buổi trò chuyện với vị tôn sư, vẫn không bao
giờ quên được cái ánh sáng kỳ diệu tuyệt vời ở trong buổi chiều hôm ấy.
Ấy thế mà đã sáu năm rồi đấy.
Ấy thế mà đã sáu mươi năm rồi đấy...
HàNội Noel 25/12/2007
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét