Chủ Nhật, 10 tháng 7, 2011

BAO CẤP BÁO

Chụp ảnh trước báo

Năm 1881, khi dạy học ở KT, vừa làm công tác đoàn, chủ nhiệm lớp 10, dạy toán 2 lớp, ôn thi tốt nghiệp (không có thừa giờ), tôi có làm tờ báo bảng. Thày Trà viết tiêu đề, tôi vẽ chữ bằng phấn bụi ngâm nước cho mềm. Trên mỗi số báo tôi với tựa "Hoa học trò", sau này mới biết là tên một tác phẩm của nhà thơ Xuân Diệu, lại sau này Tiền Phong có ra tập san Hoa HỌC TRÒ, mà PV NA HoàiLinh rất tâm đắc. Nhân 20-11, vợ chồng tôi được thầy THẠO, GV Nguyễn Trãi chụp bức ảnh bên cạnh bài thơ do tôi chép.
        Đó là kỷ niệm thời bao cấp thơ xưa.


Năm 1983
TA TRẢ CHO EM MƯỜI SÁU TUỔI
                                                                        Nguyễn Sĩ Đại
Ta trả cho em mười sáu tuổi
Nơi đám mây như trang giấy học trò
Dòng mực biếc trôi xanh màu viễn xứ
Khung trời nào cũng nở mấy ngàn hoa
Ta trả cho em mười sáu tuổi
Môi bâng khuâng khi nhớ một tên người
Mùa xuân ngọt, mùa đông cũng ngọt
Khi một mình thì gọi ánh mắt ơi !
Ta trả cho em mười sáu tuổi
Ta thề buông một cánh buồm xa
Nghĩ về bạn thấy mình như có lỗi
Cánh hoa rơi thấp thỏm trước hiên nhà…
Ta trả cho em mười sáu tuổi
Những gì xưa hóa chật chội mất rồi
Ta trả cho em mườI sáu tuổi
Bàn chân đi xê xích cả chân trời !
Ta trả cho em mười sáu tuổi
Xếp hành trang kỷ niệm chỉ chất đầy
Làng với phố, bạn xưa, trường lớp cũ
Tuổi thơ ghì ấm áp một vòng tay !
Nào ai biết sau miền hai mươi tuổi
Bước vào đời đâu cũng gặp phục binh
Mong cái chết như một điều cứu rỗi
Trời pha lê hát vỡ dưới chân mình
Thì đây em, ta trả lại vòm xanh
Gìn giữ được sau rất nhiều bão tố
Ta trả cho em những đường chiều hoa đỏ
Rơi như mưa trên áo trắng học trò
Ta trả cho em một tuổi mùa thu
Hương cốm mới, lá sen lần thứ nhất
Trả mười ngón tay thưa lùa mái tóc
Soi mắt nhìn, lấp lánh ánh sao đêm
Ta trả cho em chiếc lá non mềm
Môi run rẩy những điều không thể nói
Ta trả cho em cả những điều nông nổi
Hương thời gian mà giữ ngực căng đầy
Ta trả cho em mùa hạ của nồng say
Triền sông ngát, Trương Chi chiều đứng hát
Ngàn sao cháy làm sao mà chịu được
Ước ao đành khóc lẫn với mưa ngâu !
Ta trả cho em cả sợi bạc trên đầu
Chờ đợi mãi, bao nhiêu là nước chảy
Còn tất cả khi em vừa kịp tới
Tan hết vào mười sáu tuổi, vầng trăng…

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét