Tranh minh họa Hồng Lâu Mộng được vẽ bởi Tôn Ôn thời nhà Thanh3. |
Hồi
33.
Coi
anh như thù, giọng lưỡi ton hót;
Đẻ
con bất hiếu, roi vọt dập vùi.
Vương phu nhân gọi mẹ Kim Xuyến đến, cho mấy cái trâm vòng và bảo mời sư đến đọc kinh siêu độ cho nó. Mẹ Kim Xuyến cúi đầu tạ ơn đi ra.
Khi Bảo Ngọc tiếp Vũ Thôn xong trở về,
nghe tin Kim Xuyến xấu hổ tự vẫn, lòng rất đau xót, vừa bước vào cửa, lại bị
Vương phu nhân quở trách một trận, không trả lời được câu nào. Chợt thấy Bảo
Thoa đi vào, Bảo Ngọc nhân dịp lẻn ra ngoài, thờ thẫn không biết đi đâu, cứ tay
chắp sau lưng, đầu cúi gầm, miệng than thở, lững thững đi ra phòng khách. Vừa
qua tấm bình phong, Bảo Ngọc đâm phải một người từ ngoài bước vào. Người kia
quát to “Đứng lại”, Bảo Ngọc giật nảy mình, ngẩng đầu lên nhìn, té ra là Giả
Chính. Bảo Ngọc lạnh hẳn người đi, đành chắp tay đứng bên cạnh.
Giả Chính nói:
Mày làm sao mà cúi đầu ủ rũ như vậy? Vừa
rồi ông Vũ Thôn đến chơi, muốn gặp mày, gọi mãi mày mới chịu đến. Khi đến thì
ăn nói toàn là những chuyện vụn vặt, nhỏ nhặt, không có một chút khoát đạt lưu
loát nào. Tao xem mày vẻ mặt lúc nào cũng đầy rẫy những lo phiền, tình dục. Bây
giờ làm gì mày lại than dài thở ngắn? Như thế này vẫn chưa được đủ, chưa được hả
dạ hay sao?
Bảo Ngọc vốn tay lém lỉnh. Nhưng vì
lúc này thương nhớ Kim Xuyến quá, đang băn khoăn không thể chết theo nó được
nên cha quở mắng thế nào cũng mặc, cứ đứng đờ người ra.
Giả Chính đáng ra cũng không bực.
Nhưng thấy Bảo Ngọc sợ quá, ăn nói khác hẳn ngày thường, nên đã nổi giận đôi phần.
Giữa lúc ấy có người gác cửa vào trình:
Có người bên phủ Trung Thuận Thân
Vương xin vào hầu cụ lớn.
Giả Chính nghe nói, trong bụng nghi hoặc:
“Xưa nay ta không hề chơi bời với phủ Trung Thuận, tại sao hôm nay lại có người
đến đây?” Vừa nghĩ vừa bảo mời vào ngồi trong nhà khách. Ông ta vội vào nhà
trong thay áo, rồi ra tiếp, té ra là quan trưởng phủ ở phủ Trung Thuận. Hai bên
chào nhau xong, ngồi uống nước trà. Chưa kịp chuyện trò gì, thì quan trưởng phủ
đã nói ngay:
Không phải hạ quan này dám đường đột đến
quý phủ. Hôm nay tới đây là theo lệnh trên, xin phiền ngài vì Vương gia chúng
tôi mà giúp cho, không những Vương gia chúng tôi được nhờ ơn, ngay cả bọn hạ
quan chúng tôi cũng cảm tạ khôn xiết.
Giả Chính nghe nói, nghĩ mãi không biết
chuyện gì, vội đứng dậy cười hỏi:
Ngài đã thừa lệnh đức Vương đến đây, nếu
có việc gì, cứ truyền rõ cho, chúng tôi xin tuân lệnh.
Quan trưởng phủ cười nhạt:
Không phải làm gì cả, chỉ xin ngài nói
cho một câu là xong. Trong phủ chúng tôi có một con hát đóng vai nữ tên là Kỳ
Quan, mấy hôm nay không thấy về, cho đi tìm cũng không thấy nó ở đâu. Chúng tôi
phải cho người đi dò các nơi. Ở trong thành mười người thì tám người nói: Gần
đây nó chơi thân với cậu em ngậm ngọc ở đây. Vì tôn phủ không phải như các nhà
thường, nên không dám thiện tiện đến bắt. Bởi vậy hạ quan phải vào trình đức
Vương. Ngài nói: “Con hát khác mất trăm đứa cũng không cần, nhưng tên Kỳ Quan
này là người cẩn thận, chắc chắn, biết lựa dịp ứng đáp, rất hợp ý già này,
không thể nào bỏ nó được”. Vì thế, chúng tôi đến nhờ ngài bảo cậu Hai cho tên Kỳ
Quan về, để thỏa lòng Vương gia chúng tôi thiết tha mong đợi, và chúng tôi cũng
đỡ phải đi tìm vất vả.
Nói xong, hắn liền vái một cái.
Giả Chính nghe nói, vừa sợ vừa giận,
liền cho gọi Bảo Ngọc, Bảo Ngọc không biết là việc gì, vội chạy ra ngay.
Giả Chính hỏi:
Thằng đáng chết kia! Mày ở nhà đã
không chịu học hành thì thôi, lại còn dám càn bậy, làm những việc trái phép à?
Tên Kỳ Quan là người hầu thân của đức vua Trung Thuận. Mày là hạng người hèn hạ,
dám quyến rũ nó, làm vạ lây đến ta!
Bảo Ngọc nghe nói giật mình, vội thưa:
Thực con không biết việc này! Ngay hai
chữ “kỳ quan” con cũng chẳng hiểu là cái gì, huống chi lại buộc cho con tiếng
quyến rũ nữa.
Nói xong rồi khóc.
Giả Chính chưa kịp nói câu gì, quan
trưởng phủ cười nhạt:
Thôi, cậu đừng chối quanh nữa, cậu giấu
nó ở nhà, hay biết nó ở đâu, xin cứ nói ra, để chúng tôi đỡ phải vất vả lại
không cảm ơn cậu lắm hay sao? Bảo Ngọc nói:
Thực tôi không biết gì cả. Hay là người
ta đồn bậy, cũng chưa biết chừng. Quan trưởng phủ cười nhạt:
Hiện có chứng cớ, sao cậu cứ cãi
quanh. Trước mặt cụ lớn, tôi nói ra, tất cậu bị quở phạt. Bảo rằng không biết
người ấy thì cái dây lưng đỏ của nó sao lại ở người cậu?
Bảo Ngọc nghe nói câu ấy, hồn vía lên
mây, mắt trợn lên, mồm đờ ra, trong bụng nghĩ: “Sao hắn lại biết cả những việc
rất kín của mình. Thế thì việc khác cũng không tài nào giấu được. Chi bằng ta
nói quanh cho hắn về, để khỏi tiết lộ những chuyện khác”. Liền nói:
Ngài đã biết đầu đuôi việc Kỳ Quan,
nhưng có việc lớn là nó mua nhà, sao ngài lại không biết? Tôi nghe nói hình như
nó về Tử Đàn Bảo, ở phía đông giao, cách thành độ hai mươi dặm gì ấy. Nó có mua
mấy mẫu ruộng và làm mấy gian nhà ở đấy. Có lẽ nó về đấy cũng nên.
Quan trưởng phủ cười nói:
Thế thì nhất định nó về đấy rồi, để
tôi đi tìm xem. Nếu thấy thì thôi, bằng không, tôi lại đến phiền cậu.
Nói xong hắn vội vàng đi.
Giả Chính nghe xong, tức quá, mắt trợn
lên, mồm xệch ra, vừa tiễn viên quan trưởng phủ ra, vừa ngoái lại quát Bảo Ngọc:
“Không được đi đâu! Trở về tao sẽ bảo mày!” Đưa viên quan kia ra rồi, Giả Chính
quay về, thấy Giả Hoàn dẫn mấy tên hầu nhỏ rối rít chạy đến. Giả Chính quát:
Đánh chết những đứa kia đi cho tao!
Giả Hoàn trông thấy cha, sợ quá, run
lên cầm cập, vội chạy lại, đứng cúi đầu. Giả Chính hỏi:
Mày chạy đi đâu? Những người theo hầu
đâu cả, sao không ai trông nom nó, để nó chạy nhông như ngựa thế này?
Rồi ông ta thét lên:
Những đứa dẫn mày đi học chạy đâu cả?
Giả Hoàn thấy cha giận quá, nhân dịp nói:
Con có chạy đâu, chỉ vì khi đi qua bên
giếng, thấy một a hoàn chết đuối, con xem người ấy đầu sao mà to thế, người sao
mà lớn thế!
Giả Chính nghe vậy, giật mình, nghĩ bụng
“Vô cớ mà ai lại đâm đầu xuống giếng thế? Nhà ta từ đời ông đời cha đều cư xử rộng
rãi, nhân từ với kẻ dưới, có bao giờ xảy ra việc thế này? Có lẽ gần đây vì ta
lười nhác, không trông nom việc nhà, để bọn người nhà lộng quyền giở lối cay
nghiệt, đến nỗi xảy ra tai vạ, liều mình tự vẫn. Nếu người ngoài biết thì tiếng
tăm ông cha mình còn ra làm sao nữa”. Rồi ông ta quát: “Gọi Giả Liễn và Lại Đại
đến đây!”
Bọn hầu bé vâng lời định đi, thì Giả
Hoàn vội đến nắm lấy áo Giả Chính rồi quỳ xuống nói:
Xin cha hãy bớt giận. Việc này trừ những
người ở trong nhà mẹ con ra, thì không ai biết một tí gì. Con nghe đẻ con nói…
Nói đến đấy, nó liền trông ra xung
quanh. Giả Chính biết ý, lừ mắt nhìn đám hầu bé.
Đám hầu đều vội lui ra bên ngoài. Giả
Hoàn nói khẽ:
Đẻ con nói: “Hôm nọ anh Bảo ở nhà mẹ
con, kéo chị a hoàn là Kim Xuyến định cưỡng gian nhưng không được, rồi đánh chị
ấy một trận, chị ấy tức quá đâm đầu xuống giếng chết!”
Chưa nghe dứt lời, Giả Chính giận quá,
mặt xám lại, quát to: “Lôi thằng Bảo Ngọc đến đây!” Ông ta vừa nói vừa chạy vào
thư phòng, quát lên:
Hôm nay ai còn đến ngăn, thì ta sẽ
mang hết cả mũ áo, cân đai và gia tài giao cho người ấy với thằng Bảo Ngọc. Ta
đành chịu là người có tội, cạo trọc mớ tóc phiền não này đi, tìm đến nơi thanh
vắng để khỏi nhục đến tiền nhân, vì đã đẻ đứa con ngỗ nghịch này!
Những môn khách và người hầu thấy Giả
Chính như thế, biết ngay là vì ông ta giận Bảo Ngọc, nên ai nấy đều trợn mắt lè
lưỡi, chạy đi ra ngoài cả. Giả Chính thở hồng hộc, ngồi ưỡn người trên cái ghế
tựa, nước mắt giàn giụa, quát lên mấy tiếng: “Lôi thằng Bảo ra đây! Mang thừng
gậy ra đây! Đóng hết cả các cửa lại! Hễ đứa nào mà báo tin cho nhà trong biết,
thì ta đánh chết ngay lập tức!”
Bọn người hầu thấy vậy, đành phải vâng
lời đứng yên. Có mấy người chạy đi bắt Bảo Ngọc.
Bảo Ngọc thấy Giả Chính truyền phải đứng
yên không được chạy, lại thêm Giả Hoàn nói chêm vào mấy câu, biết ngay là có
chuyện dữ. Bảo Ngọc đi loanh quanh ở ngoài hiên, muốn nhờ người vào báo tin cho
nhà trong, nhưng không gặp ai cả. Ngay Bồi Dính cũng không biết đi biệt đâu mất.
Đương lúc ngóng chờ, thì có một bà già đến, Bảo Ngọc mừng như bắt được của báu,
liền chạy lại kéo bà già nói:
Bà chạy ngay về nói: ông sắp đánh tôi
đấy! Việc rất cần, bà về báo ngay cho tôi một tiếng!
Một đằng thì Bảo Ngọc vội quá, nói
không được rõ ràng; một đằng thì bà già lại điếc đặc, không nghe rõ là nói gì,
nên câu: “Nói ngay một tiếng” bà ta lại nghe ra “Nhảy ngay xuống giếng”, liền
cười nói:
Nó nhảy xuống giếng thì thây kệ nó, chứ
việc gì đến cậu mà phải sợ? Bảo Ngọc thấy bà ấy điếc, liền cáu lên:
Bà ra gọi một đứa hầu nhỏ của tôi đến
đây mau lên! Bà già nói:
Việc gì mà chẳng yên? Đã thu xếp xong
cả rồi. Bà Hai lại cho nó quần áo, cho nó tiền bạc, còn gì mà chẳng yên?
Bảo Ngọc đương lúc cấp bách không biết
làm thế nào, thì bọn người hầu của Giả Chính vào giục đi ra ngay. Giả Chính
trông thấy Bảo Ngọc, mắt đỏ ngầu lên, không kịp hỏi đến những tội, như đi ra
ngoài thì đùa bỡn bọn chèo hát, trao tặng của riêng, ở trong nhà thì bỏ học
hành, cưỡng gian đầy tớ gái của mẹ, chỉ thét: “Khóa miệng nó lại, đánh cho chết
đi!”
Bọn người hầu không dám trái lệnh,
đành phải dằn Bảo Ngọc xuống cái ghế dài, cầm gậy to, đánh độ mười cái. Bảo Ngọc
biết rằng mình có van cũng chẳng tha nào, đành khóc rống lên. Giả Chính cho là
đánh khẽ quá, đá thằng cầm gậy, rồi giật lấy gậy, đánh thật mạnh mấy cái.
Giả Chính còn muốn đánh nữa, nhưng bị Vương phu nhân giữ gậy lại. |
Bảo Ngọc xưa nay chưa từng chịu đau đớn như thế bao giờ, lúc đầu còn biết đau, khóc ầm lên; đến sau hơi thở dần dần yếu đi, kêu không ra tiếng. Những môn khách thấy thế, sợ xảy ra chuyện không hay, liền chạy cả đến khuyên ngăn. Nhưng Giả Chính khi nào chịu nghe? Ông ta nói:
Các người hỏi xem những việc nó làm có
đáng tha hay không? Tội ở các người ngày thường cứ hay nuông nó để nó hư hỏng
thế này, lại còn đến khuyên ngăn à. Mai đây nó phạm tội giết cha giết vua, thì
các người còn can vào lối nào?
Mọi người thấy câu nói dữ ấy, biết là
Giả Chính bực lắm rồi, liền nhao lên đi tìm người vào báo nhà trong.
Vương phu nhân nghe nói, không kịp đến
trình Giả mẫu, liền mặc áo, bất chấp có người hay không, vịn vào một a hoàn xăm
xăm chạy thẳng vào thư phòng. Bọn môn khách và người hầu đều tránh không kịp.
Giả Chính đương muốn đánh nữa, thấy
Vương phu nhân đến, cơn giận lại càng như lửa cháy đổ dầu thêm. Cái gậy cứ lia
lịa vụt xuống càng nhanh càng mạnh. Hai đứa đè Bảo Ngọc vội buông tay ra. Bảo
Ngọc đã nằm sóng sượt, không cựa quậy được nữa.
Giả Chính còn muốn đánh nữa, nhưng bị
Vương phu nhân giữ gậy lại. Giả Chính nói:
Thôi! Thôi! Hôm nay lại làm cho ta tức
đến chết mới thôi đây! Vương phu nhân khóc nói:
Thằng Bảo đáng đánh thực, nhưng ông
cũng nên giữ lấy sức khỏe. Trời nóng nực, cụ lại đương khó ở; đánh chết thằng Bảo
Ngọc là việc nhỏ, nếu cụ lo nghĩ sinh ốm, thì chẳng hóa ra việc to hay sao?
Giả Chính cười nhạt:
Thôi đừng nói những câu ấy nữa. Đẻ ra
cái giống ác nghiệt này, thì tôi cũng mang tội bất hiếu rồi! Ngày thường hễ tôi
quở phạt nó lần nào, là y như có người đến bênh nó. Chi bằng nhân ngày hôm nay
kết liễu cái đời thằng chó chết này đi để khỏi tai vạ về sau.
Nói xong ông ta định lấy thừng thắt cổ
Bảo Ngọc cho chết đi. Vương phu nhân liền ôm lấy Bảo Ngọc khóc:
Đã đành ông lo dạy con, nhưng cũng nên
nghĩ đến tình vợ chồng một chút. Nay tôi đã năm mươi tuổi đầu, chỉ có một mụn tội
nợ này thôi, nếu đánh nó để răn dạy, thì tôi không dám can ngăn. Nhưng ông định
đánh chết nó, thì chẳng hóa ra ông cố tình đoạn tuyệt đời tôi hay sao? Ông định
thắt cổ cho nó chết, thì hãy thắt cổ tôi trước, mẹ con tôi không dám oán trách
nửa lời, để khi chết xuống âm ty, mẹ con tôi sẽ nương tựa nhau.
Nói xong, bà ta ôm lấy Bảo Ngọc khóc ầm
lên.
Giả Chính thở dài, vào ghế ngồi, nước
mắt nhỏ xuống như mưa. Vương phu nhân thấy Bảo Ngọc mặt nhợt hẳn, hơi đã yếu
đi. Cái quần đùi xanh mặc trong người đẫm cả máu, khi cởi thắt lưng ra, thấy từ
mông xuống đùi, chỗ thâm chỗ tím, chỗ thì nổi cục, chỗ thì toạc thịt ra, chẳng
còn tý nào nguyên vẹn cả. Bà ta bất giác òa khóc to và kêu lên:
Đứa con xấu số này.
Nhân câu “Đứa con xấu số” bà ta lại nhớ
ngay đến Giả Châu, liền gọi ngay tên Giả Châu lên khóc và nói:
Nếu con còn sống, thì dù chết một trăm
đứa con khác ta cũng không cần!
Thấy Vương phu nhân đi ra, Lý Hoàn,
Phượng Thư và chị em Nghênh Xuân, Thám Xuân đều chạy đến; nghe thấy Vương phu
nhân khóc và gọi tên Giả Châu, người khác không sao, chứ Lý Hoàn thì nhịn làm
sao được, chị ta cũng sụt sùi thổn thức khóc theo. Giả Chính thấy thế, lại nước
mắt ròng ròng chảy xuống. Đương lúc nhốn nhao, thì a hoàn vào trình: “Cụ đã đến”.
Nói chưa dứt lời, đã nghe ở ngoài cửa sổ có tiếng nói run run:
Đánh chết ta trước đã, rồi hãy đánh chết
nó, thế là yên chuyện!
Giả Chính thấy mẹ sang, vừa hoảng sợ vừa
thương xót, vội chạy ra đón. Giả mẫu vịn vào một a hoàn đi đến, đầu lắc lư, hơi
thở hổn hển. Giả Chính đến gần, cúi đầu cười nói:
Trời đương nóng nực thế này, mẹ có việc
gì, cứ gọi con đến truyền bảo, cần gì phải thân hành đến đây?
Giả mẫu nghe nói, liền đứng lại thở một
lúc rồi quát ầm lên:
Thế ra anh cũng thèm nói chuyện với
tôi à! Tôi có câu chuyện muốn nói, nhưng đời tôi không đẻ được người con nào
khác, còn bảo tôi nói với ai bây giờ?
Giả Chính nghe câu nói khác hẳn ngày
thường, liền rưng rưng nước mắt quì xuống:
Con sở dĩ phải dạy dỗ nó, là vì muốn
làm rạng vẻ ông cha; giờ mẹ nói thế thì con chịu sao nổi?
Giả mẫu nghe nói nhổ toẹt một cái nói:
Ta mới nói có một câu, anh đã không chịu
được, thế thì anh vác gậy đánh vùi đánh dập thằng Bảo như thế kia, liệu nó có
chịu được không? Anh nói rằng anh dạy dỗ con cái để làm rạng vẻ ông cha thế thì
ngày trước cha anh đã dạy anh như thế nào?
Nói xong, tự nhiên nước mắt ròng ròng,
Giả Chính gượng cười nói:
Xin mẹ đừng thương cảm làm gì, chỉ vì
lúc nãy con nóng tính quá. Từ giờ trở đi con không dám đánh nó nữa.
Giả mẫu cười nhạt:
Anh không cần giận lây với tôi. Nó là
con anh, muốn đánh thế nào anh cứ đánh. Chắc rằng mẹ con bà cháu chúng tôi ở
đây chỉ làm phiền anh thôi, chi bằng xa anh ra là hết chuyện.
Nói xong liền sai người: “Sắp sẵn kiệu,
ta cùng bà mày và thằng Bảo đi về Nam Kinh ngay”… Người nhà đành phải vâng lời.
Giả mẫu bảo Vương phu nhân:
Chị không nên khóc lắm. Bây giờ thằng
Bảo nó còn bé, thì chị thương nó. Sau nó lớn lên, ra làm ông nọ ông kia, chưa
chắc nó đã nhớ đến công lao chị đứt ruột đẻ ra nó đâu. Bây giờ chị không thương
nó, sau sẽ bớt được sự bực tức cũng chưa biết chừng.
Giả Chính nghe vậy, vội cúi đầu nói:
Mẹ nói câu ấy thì con không còn có chỗ
nào mà đứng ở trên đời này nữa.
Rõ ràng anh làm cho ta không còn có chỗ
nào đứng, mà lại còn đổ lỗi cho ta? Chỉ có cách là chúng ta đi hẳn, thì anh sẽ
được rảnh rang, chả còn ai dám ngăn cấm anh đánh nó nữa!
Giả mẫu bảo người hầu: “Sắm sửa ngay
hành lý và xe kiệu để ta đi”. Giả Chính liền quỳ rạp xuống, cúi đầu lạy.
Nói xong liền sai người: “Sắp sẵn kiệu, ta cùng bà mày và thằng Bảo đi về Nam Kinh ngay”… |
Giả mẫu đến xem Bảo Ngọc, thấy lần này Bảo Ngọc bị đòn đau quá, không như những lần trước. Vừa thương cháu, vừa giận con, Giả mẫu khóc mãi không thôi. Vương phu nhân cùng Phượng Thư khuyên giải hồi lâu, mới nguôi dần, không khóc nữa.
Bọn a hoàn, vú bõ chạy đến chực kéo Bảo
Ngọc dậy. Phượng Thư mắng:
Bọn mày khéo hồ đồ! Sao không mở mắt
ra mà nhìn. Người như thế, dìu đi sao được. Hãy về mang cái ghế mây dài đến
đây!
Mọi người nghe nói, vội chạy đi mang
cái ghế dài đến, đặt Bảo Ngọc nằm xuống, theo Giả mẫu và Vương phu nhân đưa về
nhà Giả mẫu.
Giả Chính thấy Giả mẫu chưa nguôi cơn
giận, không dám tự tiện bỏ về, cũng đi theo luôn. Thấy Bảo Ngọc bị đánh đau
quá. Vương phu nhân cứ kêu con luôn miệng và nói: “Nếu mày chết đi cho anh Châu
mày sống, thì bố mày không đến nỗi tức giận thế này, và cũng không uổng tấm
lòng tao suốt nửa đời người. Bây giờ mày có mệnh hệ nào, bỏ tao ở lại một mình,
thì tao biết trông cậy vào đâu. Thằng ngu đần này!”
Bà ta cứ kêu rồi lại khóc, khóc rồi lại
kêu. Giả Chính nghe vậy, lòng càng chán ngán, hối hận rằng lẽ ra mình không nên
đánh quá tay như thế. Trước hết đến khuyên Giả mẫu. Giả mẫu rưng rưng nước mắt
nói:
Con hư thì phải dạy, nhưng anh không
nên đánh nó đến thế! Anh không đi đi, còn đứng ở đây làm gì? Hay là anh chưa vừa
lòng, còn muốn cho nó chết hẳn thì mới hả lòng hả dạ hay sao?
Giả Chính nghe nói, vâng lời đi ra.
Tiết phu nhân, Bảo Thoa, Hương Lăng, Tập
Nhân và Tương Vân cũng đều chạy lại. Tập Nhân trong lòng đau xót, nhưng không
tiện nói ra, thấy mọi người quây lấy Bảo Ngọc, người thì đổ nước, người thì quạt
hầu, còn mình chẳng biết chen tay vào đâu, liền ra ngoài, sai đưa hầu nhỏ đi
tìm Bồi Dính đến hỏi:
Đang yên đang lành, chẳng có chuyện
gì, tại sao lại bị đánh đau như thế, mà mày không về báo tin ngay?
Tôi cũng không ở đấy. Khi đánh đến nửa
chừng, tôi mới biết tin, vội đến hỏi nguyên do, thì ra vì việc con hát Kỳ Quan
và việc chị Kim Xuyến.
Tại sao ông lại biết những việc ấy?
Việc con hát Kỳ Quan có thể là cậu Tiết
ngày thường hay ghen tuông, không làm cách nào hả giận được, nên đã xúi giục
người nào đến ton hót ông. Còn việc chị Kim Xuyến thì cậu Ba nói ra. Tôi nghe
người hầu ông nói thế.
Tập Nhân nghe hai việc này gần khớp
như nhau, trong lòng đã tin đến tám chín phần, liền quay trở về, thấy mọi người
đang xúm lại chữa cho Bảo Ngọc. Công việc xong xuôi, Giả mẫu sai người khiêng Bảo
Ngọc cẩn thận về nhà. Ai nấy vâng lời, ba chân bốn cẳng, khiêng Bảo Ngọc về viện
Di Hồng, đặt nằm yên ở trên giường. Rối rít một lúc lâu, rồi kéo nhau về. Bấy
giờ Tập Nhân mới đến hầu và căn vặn hỏi han cặn kẽ câu chuyện.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét