Hư mà thực; Thực mà hư!... Hồng lâu tỉnh giấc, Thần đưa về trời... (Tranh Hồng Lâu Mộng của Tôn Ôn đời Thanh). |
Hồi 32.
Giải
bày hết tâm can, Bảo Ngọc đâm ra mê mẩn;
Không
chịu được sỉ nhục, Kim Xuyến đành phải liều thân.
Bảo Ngọc trông thấy con kỳ lân, trong
bụng rất vui sướng, giơ tay cầm lấy, cười nói:
May em nhặt được! Nhưng tại sao em lại
nhặt được? Tương Vân cười nói:
May mà là cái này, chứ mai sau đánh
rơi cái ấn, chả lẽ anh cũng chịu hay sao? Bảo Ngọc cười nói:
Mất cái ấn, chỉ là việc thường, chứ mất
cái này thì anh thật đáng chết. Tập Nhân pha nước đem lại mời Tương Vân uống, rồi
cười nói:
Cô ơi, hôm nọ tôi nghe cô có tin mừng lớn.
Tương Vân đỏ mặt, ngoảnh đầu đi phía
khác uống nước, không trả lời. Tập Nhân cười nói:
Bây giờ cô lại đâm ra xấu hổ. Còn nhớ
buổi chiều năm nào, chúng ta ngồi ở gác bên tây nói chuyện với nhau không? Khi ấy
cô không thẹn thò gì cả, sao bây giờ cô lại thẹn?
Tương Vân lại đỏ bừng mặt lên gượng cười
nói:
Chị còn nhắc lại việc ấy làm gì! Lúc bấy
giờ chúng ta đằm thắm với nhau lắm, sau mẹ tôi chết, nhà tôi dọn đi ở xa, vì thế
người ta mới gán chị cho anh Bảo, bây giờ tôi đến đây, chị đối đãi với tôi
không còn như trước nữa.
Tập Nhân cũng đỏ mặt lên, cười nói:
Thôi đi, lúc trước thì một điều chị,
hai điều chị, nhờ tôi chải đầu, rửa mặt, lấy cái nọ, chơi cái kia; bây giờ lại
làm ra bộ tiểu thư. Cô đã thế, thì tôi còn dám gần gũi sao được?
Tương Vân nói:
A Di Đà Phật! Oan uổng quá! Tôi mà như
thế thì chết ngay lập tức. Chị xem, trời nóng thế này, vừa đến đây, tôi lại
thăm chị trước tiên. Chị không tin, thử hỏi con Lũ xem. Khi tôi ở nhà, từng giờ
từng phút, không lúc nào không nhắc nhở đến chị.
Tập Nhân và Bảo Ngọc nghe nói, đều cười:
Nói đùa mà lại cho là thực, cô vẫn còn
giữ tính nóng nẩy ấy.
Chị có biết đâu, cứ nói những câu chọc
tức người ta, rồi lại trách người ta nóng tính. Vừa nói vừa mở cái khăn lụa ra,
lấy nhẫn đưa cho Tập Nhân. Tập Nhân cảm ơn mãi, cười nói:
Hôm nọ cô gửi quà cho các cô bên này,
tôi cũng đã được một phần rồi. Hôm nay cô lại thân hành mang nhẫn đến cho tôi,
thế mới biết không bao giờ cô quên tôi. Tôi nói thế để thử bụng cô đấy thôi.
Cái nhẫn có đáng là bao? Thế đủ biết lòng thực của cô.
Tương Vân hỏi:
Ai đưa cho chị?
Cô Bảo đưa cho tôi. Tương Vân thở dài:
Thế ra cô Bảo cho chị à? Tôi cứ tưởng
là cô Lâm. Khi tôi ở nhà, luôn luôn nghĩ đến các chị em bên này, không ai tốt bằng
cô Bảo. Tiếc rằng chúng tôi không phải là chị em ruột. Nếu tôi được một người
chị ruột như thế, thì có mồ côi cha mẹ cũng không lo. Nói xong, mắt đỏ hoe. Bảo
Ngọc nói:
Thôi, thôi, đừng nhắc đến chuyện ấy nữa.
Tương Vân nói:
Nhắc đến chuyện ấy thì sao? Tôi biết bụng
anh rồi. Anh chỉ sợ cô Lâm nhà anh nghe thấy, lại tức tối vì tôi chỉ biết khen
cô Bảo thôi. Có phải thế không?
Tập Nhân đứng cười khì một tiếng, nói:
Cô Vân bây giờ lớn lên, bụng dạ thẳng
thắn, có gì nói tuột ngay ra. Bảo Ngọc cười nói:
Tôi thường bảo mấy chị em các cô thực
khó nói chuyện quá, quả là không sai. Tương Vân nói:
Thôi xin anh đừng nói nữa, lại làm cho
tôi bực mình. Bây giờ trước mặt tôi thì anh nói thế, nhưng khi gặp cô Lâm nhà
anh, chẳng biết anh lại tán tụng đến thế nào.
Tập Nhân nói:
Thôi đừng nói chuyện đùa nữa, tôi có một
việc cần nhờ cô.
Việc gì đấy?
Có một đôi giày, tôi đã cắt vải rồi,
nhưng mấy hôm nay người không được khỏe, nên không làm được. Cô có rỗi làm giúp
hộ tôi.
Lạ thật! Nhà chị bao nhiêu là người
khéo, biết thêu thùa, biết cắt may, tại sao lại nhờ tôi làm? Công việc của chị
nhờ ai mà chả được?
Tập Nhân cười nói:
Cô lại hồ đồ rồi! Cô vẫn chưa biết à?
Những đồ thêu thùa trong nhà này, có phải người biết thêu thùa là làm được đâu!
Tương Vân nghe nói, biết ngay là giày
của Bảo Ngọc, cười nói:
Đã thế thì tôi làm hộ chị. Nhưng có một
điều là, có thực của chị thì tôi mới làm, chứ của người khác thì tôi không làm
đâu.
Cô lại khéo giở trò! Tôi là người thế
nào mà dám nhờ cô thêu hộ giày. Nói thực với cô, đây không phải là giày của
tôi. Nhưng bất cứ của ai, nếu cô làm hộ thì tôi biết ơn cô là đủ rồi.
Cứ lẽ ra tôi đã làm hộ chị nhiều thứ rồi,
bây giờ chắc chị cũng hiểu vì sao tôi không làm hộ.
Tôi vẫn chưa hiểu gì cả.
Tôi nghe nói đã có lần mang cái quạt của
tôi ra sánh với cái quạt của người ta, rồi tức bực cắt tan ra. Tôi biết, chị lại
còn giấu tôi à? Bây giờ chị lại bảo tôi làm, thế ra tôi là đầy tớ các người đấy
nhỉ?
Bảo Ngọc cười nói:
Hôm trước, thực không biết cái đó là của
em làm! Tập Nhân cười:
Cậu ấy thực không biết là của cô làm,
đó là tôi nói dối cậu ấy rằng gần đây ở ngoài phố có em bé làm quạt rất khéo, cắt
được những kiểu hoa lạ lắm. Tôi lấy một cái đem về xem có đẹp hay không. Cậu ấy
tin là thật, đưa cho người này người nọ xem, không ngờ lại làm cô Lâm tức giận,
đem cắt ra làm đôi. Sau cậu ấy lại bảo tôi thuê làm một cái khác, tôi mới nói
thực là của cô làm. Cậu ấy thấy vậy hối hận không biết chừng nào!
Tương Vân nói:
Như thế lại càng lạ lắm. Việc gì đến
cô Lâm mà cô ấy phải tức. Cô ấy đã biết cắt, chắc cô ấy phải biết làm.
Tập Nhân nói:
Cô ấy không làm đâu. Như thế mà cụ còn
sợ cô ấy khó nhọc đấy! Thầy thuốc lại bảo nên tĩnh dưỡng nhiều cho khỏe. Như vậy
thì ai còn dám phiền cô ấy làm nữa? Năm ngoái, suốt cả năm cô ấy chỉ làm được
có một cái túi hương, giờ đã nửa năm rồi, vẫn chưa thấy đụng đến kim chỉ.
Đương nói thì có người vào trình “Có
khách ở phố Hưng Long đến chơi, ông gọi cậu Hai ra tiếp”. Bảo Ngọc nghe nói, biết
ngay là Giả Vũ Thôn, trong bụng rất khó chịu. Tập Nhân vội đi lấy quần áo. Bảo
Ngọc vừa xỏ giày vừa lẩm bẩm: “Đã có ông ngồi tiếp ông ta là đủ rồi, việc gì lần
nào cũng đòi gặp tôi”.
Tương Vân phe phẩy cái quạt cười nói:
Vì anh khéo chiều khách, nên ông mới bảo
anh ra tiếp.
Nào phải ông bảo đâu, chỉ tại cái lão ấy
muốn gặp tôi đấy thôi.
Chủ mà nhã thì khách năng đến chơi, chắc
là anh có nhiều điều tốt làm ông ta lưu ý đến, mới muốn gặp anh.
Thôi, thôi, tôi không dám hứng lấy những
cái nhã ấy, chẳng qua tôi là một người tục, tục nhất trong đám tục, không muốn
đi lại với hạng người ấy!
Cái tính ấy vẫn chưa chịu bỏ. Bây giờ
anh lớn rồi, dù anh không muốn thi đỗ cử nhân tiến sĩ, thì cũng nên năng gặp gỡ
những bậc quan sang, bàn đến bước đường tiến cử để ra gánh vác việc đời, giúp
nước giúp dân, nên cần phải có bạn bè qua lại. Chứ quanh năm anh cứ luẩn quẩn với
bọn chị em chúng tôi, thì còn làm được trò trống gì nữa?
Bảo Ngọc nghe thấy những câu ấy, trái
tai lắm, liền nói:
Xin mời cô sang ngồi chơi bên nhà
khác. Chứ nhà tôi đây thực làm nhơ bẩn đến những người hiểu việc trị nước giúp
dân ấy.
Tập Nhân vội nói đỡ:
Thôi, cô đừng nói chuyện với cậu ấy nữa.
Kỳ trước cô Bảo cũng có một lần nói đến việc này, cậu ấy không nể mặt, đằng hắng
một tiếng rồi xỏ giày đi luôn. Cô Bảo đang nói, thấy cậu ấy bỏ đi, thẹn đỏ mặt
lên, không biết nên nói hay đừng. May là cô Bảo, chứ cô Lâm thì chưa biết sinh
chuyện đến thế nào, khóc lóc đến thế nào. Nhắc đến chuyện này, người ta phải
kính phục cô Bảo, cô ấy ngồi một lúc rồi về. Tôi không đành lòng, cho là cô ấy
thế nào cũng giận, không ngờ sau đã lại tử tế như thường, thực là người có độ
lượng, bụng dạ rất là rộng rãi. Ai ngờ cậu ấy lại không chơi thân với cô ta!
Còn cô Lâm, hễ thấy cậu ấy giận là cô ta không cần nhìn đến, dần dần cậu ấy lại
phải đến xin lỗi, cứ thế không biết bao nhiêu lần.
Bảo Ngọc nói:
Cô Lâm có bao giờ nói những câu nhảm ấy
đâu? Nếu nói đến thì tôi đã xa cô ấy từ lâu rồi.
Tập Nhân và Tương Vân lắc đầu cười
nói:
Những câu ấy mà nhảm à?
Đại Ngọc biết trước là Tương Vân sang
chơi thế nào Bảo Ngọc cũng nhắc đến chuyện con kỳ lân, nghĩ bụng: “Gần đây Bảo
Ngọc hay xem những chuyện tiểu thuyết, phần nhiều giai nhân, tài tử được gặp
nhau là do những đồ chơi lặt vặt, khéo léo xe nên, hoặc là do uyên ương, hoặc
là do phượng hoàng, hoặc là vòng ngọc, dây vàng, hoặc là khăn giao243 dây
loan đều nhờ những vật nhỏ ấy mà thỏa được ý nguyện suốt đời”. Nay thấy Bảo Ngọc
có con kỳ lân, tất sẽ mượn cái ấy mà sinh chuyện, hòng khêu gợi tình tứ với
Tương Vân chăng? Vì thế Đại Ngọc lẳng lặng đi đến, tùy cơ để dò xét ý tứ hai
người, không ngờ vừa tới nơi, nghe thấy Tương Vân đương nói việc trị nước giúp
dân, và nghe Bảo Ngọc trả lời: “Không khi nào cô Lâm lại nói những câu nhảm ấy,
nếu nói đến, tôi đã xa cô ấy lâu rồi”.
Đại Ngọc nghe vậy, mừng mừng, sợ sợ, tủi
tủi, thương thương. Mừng là: mắt mình không nhầm, ngày thường vẫn cho anh ấy là
người tri kỷ, giờ quả thực như vậy. Sợ là: trước mặt người khác, anh ấy vẫn
nghĩ đến mình, vẫn khen ngợi mình, đủ biết mối tình nồng nàn không hề e ngại tý
gì; tủi là: anh đã là tri kỷ của tôi, thì tất nhiên tôi cũng là tri kỷ của anh.
Anh và tôi đã là một đôi tri kỷ, thì tại sao lại còn có chuyện “vàng” với “ngọc”.
Mà dù có chuyện “vàng ngọc” thì vàng ngọc ấy đáng lẽ là của anh và của tôi, chứ
tại sao lại còn có cô Bảo Thoa nữa? Thương là: cha mẹ mất sớm, dù có những lời
ghi lòng tạc dạ, nhưng không có ai tác thành cho ta. Vả chăng, gần đây đã chớm
có bệnh, tinh thần hoảng hốt. Thầy thuốc bảo: “Khí suy huyết kém, sợ rồi sinh
ra chứng lao”. Tôi dù là tri kỷ của anh, nhưng sợ không thể chờ lâu được. Anh
dù là tri kỷ của tôi, nhưng tôi bạc mệnh thì làm thế nào? Nghĩ đến nông nỗi ấy,
Đại Ngọc không cầm nổi nước mắt; muốn đi vào để gặp nhau, nhưng lại nghĩ hơi trẽn,
đành gạt nước mắt quay về.
Bảo Ngọc vội vàng mặc quần áo rồi đi
ra, thấy Đại Ngọc lững thững đi trước, hình như đương gạt nước mắt, liền chạy
ngay đến, cười hỏi:
Em ơi, đi đâu đấy? Làm sao lại khóc? Lại
ai có lỗi với em thế?
Đại Ngọc quay lại thấy Bảo Ngọc, liền
gượng cười nói:
Em có khóc đâu.
Em xem, nước mắt chưa ráo, lại còn nói
dối à!
Vừa nói, Bảo Ngọc vừa giơ tay lên lau
nước mắt hộ, Đại Ngọc vội lùi lại mấy bước nói:
Anh lại muốn chết đấy! Làm trò gì mà
ngứa ngáy chân tay như thế?
Mải nói chuyện quá anh quên hẳn đi,
tay tự nhiên ngứa ngáy, không nghĩ gì đến sống hay chết cả.
Chết thì đáng kể gì, chỉ có điều là phải
bỏ lại vàng, và con kỳ lân nào đó, thì làm thế nào!
Câu ấy làm cho Bảo Ngọc phát cáu, vội
chạy đến hỏi:
Em nói không câu này, là rủa tôi hay
là chọc tức tôi?
Đại Ngọc nghĩ ngay đến việc hôm trước,
hối hận mình đã trót nông nổi, liền cười nói:
Anh đừng cáu vội, em nói lỡ lời đấy.
Câu ấy có can hệ gì đâu? Thế mà mắt đã nổi gân lên, mồ hôi đã toát ra.
Vừa nói vừa đến gần giơ tay lau mồ hôi
cho Bảo Ngọc. Bảo Ngọc nhìn một lúc rồi nói:
Em hãy cứ yên tâm.
Đại Ngọc ngẩn người ra một lúc rồi
nói:
Có việc gì mà em không yên tâm? Em
không hiểu câu nói của anh. Anh nói lại xem thế nào là yên tâm với không yên
tâm?
Bảo Ngọc thở dài một cái hỏi:
Quả thực em không hiểu câu ấy à? Không
lẽ lòng anh gắn bó với em từ bấy lâu nay đều là nhầm cả hay sao? Ngay đến tính
nết của em, anh cũng không biết chiều chuộng, chả trách ngày nào em cũng vì anh
đâm ra bực tức.
Đại Ngọc nói:
Quả thực em không hiểu câu nói yên tâm
hay không yên tâm. Bảo Ngọc lắc đầu thở dài:
Thôi em đừng giấu anh nữa. Nếu quả thực
em không hiểu câu ấy, thì không những uổng cả tấm lòng của anh bấy lâu nay, mà
phụ cả tấm lòng của em đối với anh nữa.
Chỉ vì em không yên tâm, thành ra đau ốm
luôn. Nếu em được khoan khoái một chút, thì bệnh đến nỗi nào ngày càng nặng như
thế.
Đại Ngọc nghe nói, người choáng lên
như sấm ran sét đánh, ngẫm nghĩ từng ly từng tí, mới biết câu nói ấy rất thấm
thía, hơn là moi tự trong gan trong ruột mình ra, có hàng vạn câu muốn nói,
nhưng không nói ra được nửa lời, chỉ cứ trừng trừng nhìn Bảo Ngọc. Bấy giờ
trong bụng Bảo Ngọc cũng có hàng vạn câu muốn nói, nhưng không biết bắt đầu từ
câu gì, nên cũng trừng trừng nhìn Đại Ngọc. Hai người đứng đờ người ra một lúc,
rồi Đại Ngọc ho một tiếng, nước mắt ròng ròng, quay đầu chực chạy. Bảo Ngọc vội
kéo lại nói:
Em ơi, đứng lại một tí, để anh nói một
câu đã rồi hãy đi. Đại Ngọc gạt nước mắt, đẩy tay Bảo Ngọc ra nói:
Còn có câu gì đáng nói nữa? Những câu
anh muốn nói em biết cả rồi.
Nói xong cắm đầu chạy ngay.
Bảo Ngọc vẫn cứ đứng ngẩn người ra
nhìn. Lúc ra đi, Bảo Ngọc vội quá, nên không mang quạt. Tập Nhân sợ trời nóng,
cầm quạt đuổi theo, thấy Đại Ngọc đứng đấy một lúc; Đại Ngọc đi, còn trơ Bảo Ngọc
ở đấy, Tập Nhân vội chạy lại nói:
Cậu quên không mang quạt, may tôi
trông thấy, mang lại cho cậu.
Bảo Ngọc đương thờ thẫn vẩn vơ, nghe
tiếng Tập Nhân, cũng không nhận ra được là ai, chỉ đờ mặt ra nói: “Em ơi! Nỗi
lòng của anh lâu nay không dám nói ra, bây giờ anh cả gan nói ra, dù chết anh
cũng cam lòng! Vì em mà anh đeo bệnh, nhưng đành cứ chịu, không dám nói với ai.
Chỉ khi nào em khỏi bệnh, thì may ra bệnh anh mới khỏi được. Cả trong giấc ngủ
mơ màng, anh cũng không bao giờ quên được em!”
Tập Nhân nghe nói, sợ hoảng hồn kêu to
“Trời giết tôi!” Vội đẩy Bảo Ngọc ra nói:
Cậu nói gì thế? Bị ma làm hay sao? Còn
không đi à?
Bảo Ngọc tỉnh lại, mới biết là Tập
Nhân, thẹn đỏ mặt lên, nhưng người vẫn ngớ ngẩn, liền cầm lấy cái quạt đi luôn,
không nói câu gì.
Bảo Ngọc đi rồi, Tập Nhân ngẫm nghĩ lời
nói vừa qua, tất là vì Đại Ngọc mà thốt ra, xem thế thì sau này e xảy việc
không hay, làm cho người ta đáng ghê, đáng sợ. Biết tính thế nào để tránh khỏi
cái tai vạ xấu xa này?
Tập Nhân đang đứng ngẩn người ra suy
nghĩ, chợt Bảo Thoa ở đường kia đi đến cười nói:
Trời nắng chang chang thế này mà chị đứng
bêu ra đấy làm gì? Tập Nhân vội cười nói:
Có hai con chim sẻ đánh nhau, trông thấy
cũng hay hay, nên tôi đứng xem. Bảo Thoa nói:
Cậu Bảo vừa mặc quần áo đi đâu thế?
Tôi muốn gọi lại hỏi, nhưng thấy cậu ấy cứ cuống cuồng lên, nói chẳng ra đầu ra
cuối, nên tôi cũng không hỏi, để mặc cậu ấy đi.
Ông tôi gọi cậu ấy đấy.
Ái chà! Trời nắng thế này, gọi cậu ấy
đến làm gì? Lại quở phạt điều gì chăng?
Không phải thế, nghe đâu có khách nào
muốn gặp cậu ấy đấy.
Cái ông khách nào chả có ý tứ gì cả,
trời nắng thế này không ở nhà cho mát, lại đâm đầu đến đây làm gì?
Cô cũng nói thế ư?
Con bé Vân ở trong nhà các chị làm gì
đấy?
Cô ấy với chúng tôi vừa ngồi nói chuyện
phiếm với nhau. Cô xem, đôi giày của tôi dán hôm trước, ngày mai sẽ nhờ cô ấy
làm hộ.
Bảo Thoa nghe vậy, nhìn chung quanh
không có ai, mới cười nói:
Chị là người sáng suốt, thế mà sao có
lúc không thể tất cho người ta? Gần đây tôi xem thần sắc, cử chỉ và lời ăn tiếng
nói nửa kín nửa hở của cô ấy, biết rằng ở nhà cô ấy không được tự chủ tý nào!
Nhà cô ấy sợ tiêu pha tốn kém, nên không thuê người may vá, hầu hết mọi cái đều
tự tay người dì cô ta làm lấy cả. Mấy lần sang đây, hễ vắng người là cô ta lại
kể với tôi về việc cửa việc nhà, làm lụng mệt chết đi được. Tôi hỏi đến chuyện
chi tiêu trong nhà thế nào, thì mắt cô ấy đỏ hoe lên, miệng ấp úng, nói không
ra lời. Xem tình cảnh cô ấy mồ côi mẹ từ bé, tất nhiên là chịu khổ. Trông thấy
cô ấy, tự nhiên bụng tôi lại thấy đau xót!
Tập Nhân nghe vậy, vỗ tay nói:
Phải rồi! Phải rồi! Thảo nào tháng trước
tôi nhờ cô ấy đánh hộ mười cái dây con bướm. Mấy hôm sau, cô ấy mới cho người
mang sang, và nói: “Hãy dùng tạm những thứ dây thô này, chờ khi nào thong thả,
tôi sang ở luôn bên ấy, sẽ làm thứ khác đẹp hơn”. Giờ nghe cô nói, tôi mới nghĩ
ra những việc chúng tôi nhờ trước đây, cô ấy đều không tiện từ chối. Nhưng có
biết đâu cô ấy ở nhà cũng phải làm lụng vất vả, thâu canh suốt sáng như thế! Thực
là tôi hồ đồ thực, chứ biết thế này thì tôi không dám nhờ cô ấy mới phải.
Lần trước cô ấy có nói với tôi, ở nhà
phải làm việc khuya đến tận canh ba; nếu làm hộ ai một tí gì thì bọn các bà các
mợ bên ấy lại có vẻ không bằng lòng.
Khốn nỗi cái cậu bướng bỉnh nhà ta, bất
cứ việc lớn hay nhỏ, nhất thiết không để cho người trong nhà làm, mà tôi thì lại
không làm xuể.
Mặc cậu ấy! Cứ bảo người khác rồi nói
dối mình làm là được.
Giấu thế nào được. Cậu ấy nhận ra
ngay. Thôi để tôi làm dần vậy.
Thôi, chị đừng ngại, để đấy tôi làm hộ
cho một ít cũng được.
Thật thế chứ? Nếu vậy thì phúc cho tôi
quá! Chiều hôm nay tôi sẽ mang đến nhờ cô. Nói chưa dứt lời, chợt có một bà già
chạy đến báo:
Tin đâu đưa đến bất ngờ! Kim Xuyến tự
dưng đâm đầu xuống giếng chết rồi! Tập Nhân giật mình vội hỏi:
Kim Xuyến nào đấy?
Lại còn Kim Xuyến nào nữa? Kim Xuyến ở
hầu bà Hai ấy. Hôm trước không biết vì việc gì nó bị đuổi; về nhà kêu trời kêu
đất, khóc hết nước mắt, cũng không ai để ý đến. Rồi cũng chẳng ai để ý nó đi
đâu, sau có người gánh nước nói: “Ở cái giếng đằng đông nam, có xác người chết”.
Tôi chạy đi nhờ người vớt lên, không ngờ lại là nó! Họ nháo lên chữa chạy,
nhưng có ăn thua gì!
Bảo Thoa nói:
Lạ nhỉ.
Tập Nhân lắc đầu thở dài, nghĩ đến
ngày thường cùng chung cảnh ngộ, tự nhiên nước mắt trào ra. Bảo Thoa tất tưởi
chạy sang bên Vương phu nhân. Tập Nhân thì quay về nhà.
Bảo Thoa đến buồng Vương phu nhân, thấy
im lặng như tờ, Vương phu nhân đương ngồi một mình, sụt sùi khóc ở trong buồng.
Bảo Thoa không tiện gợi ra nữa, đành ngồi ghé một bên. Vương phu nhân hỏi:
Cháu ở đâu đến đây?
Cháu ở bên vườn sang.
Nếu ở vườn sang, có gặp em Bảo không?
Cháu mới trông thấy cậu ấy mặc quần áo
đi ra, không biết đi đâu! Vương phu nhân lắc đầu thở dài:
Cháu có biết mới xảy ra một việc lạ
không? Con Kim Xuyến tự nhiên đâm đầu xuống giếng chết rồi.
Tự nhiên vô cớ, sao chị ấy lại đâm đầu
xuống giếng? Lạ nhỉ?
Hôm nọ nó đánh vỡ của ta một cái đồ
dùng, ta nóng tiết đánh nó vài cái, rồi đuổi nó đi. Ta chỉ định làm ra thế mấy
hôm rồi lại gọi nó về, không ngờ nó phẫn chí đâm đầu xuống giếng chết. Thế
không phải tội lỗi ta hay sao?
Tin đâu đưa đến bất ngờ! Kim Xuyến tự dưng đâm đầu xuống giếng chết rồi! |
Bảo Thoa cười nói:
Dì là người nhân từ, nên nghĩ như thế.
Chứ cháu đoán thì không phải nó tức bực mà đâm đầu xuống giếng đâu, có lẽ nó đứng
gần, hay đùa nghịch gì ở bên giếng, sểnh chân bị ngã chăng? Nó ở nhà này bị bó
buộc quen rồi, bây giờ được ra ngoài, tất là đi chơi đùa các nơi cho thích, chứ
đến nỗi nào tức khí như thế. Nếu vì tức khí mà liều lĩnh, thì chẳng qua là hạng
hồ đồ, không đáng tiếc làm gì?
Vương phu nhân lắc đầu thở dài:
Dù sao trong bụng ta vẫn không yên được!
Bảo Thoa cười nói:
Xin dì đừng nghĩ ngợi quá đến việc
này; nếu không đành dạ, thì cho họ mấy lạng bạc để tống táng nó, thế là trọn
tình chủ nhà đối với người ở rồi. Vương phu nhân nói:
Vừa rồi ta đã đưa cho mẹ nó năm mươi lạng
bạc. Ta còn muốn cho thêm hai cái quần áo mới của chị em cháu, để khâm liệm cho
nó, nhưng chị Phượng nói không có bộ nào mới may, chỉ có cháu Lâm có hai bộ để
mặc ngày lễ sinh nhật. Ta xem ra, cháu Lâm ngày thường vốn hay tự lự; vả chăng
bản mệnh nó lại có nhiều tai nạn, đã cho nó làm lễ sinh nhật, giờ đem làm đồ
khâm liệm cho người khác, lại chẳng đáng kiêng hay sao? Vì thế ta đã cho gọi thợ
may đến may một bộ áo mới cho nó. Nếu là đứa hầu khác, thì chỉ cho nó vài lạng
bạc là đủ. Con Kim Xuyến tuy là đứa hầu, nhưng ngày thường nó vẫn ở gần gụi ta,
so với con đẻ, cùng chả kém gì mấy.
Nói đến đây, nước mắt bà ta lại trào
ra. Bảo Thoa vội nói:
Dì cũng chẳng cần gì phải gọi thợ đến
may nữa. Trước cháu có may hai bộ, mang ra cho nó, chả đỡ hay sao? Vả lại khi
nó còn sống vẫn thường mặc quần áo cũ của cháu, kích thước cũng vừa vặn.
Dù thế mặc lòng, nhưng cháu không
kiêng hay sao?
Xin dì cứ yên lòng, cháu không bao giờ
để ý đến chuyện ấy. Vừa nói vừa đứng dậy đi. Vương phu nhân liền sai người đi
theo.
Một lúc, Bảo Thoa mang quần áo đến, thấy
Bảo Ngọc ngồi cạnh Vương phu nhân, nước mắt giàn giụa, đương nghe Vương phu
nhân giảng giải điều gì. Thấy Bảo Thoa đến, liền thôi không nói nữa. Trước tình
cảnh ấy, Bảo Thoa xét lời nói, xem nét mặt, đã hiểu được phần nào rồi. Vương
phu nhân gọi mẹ Kim Xuyến đến, đưa cho bọc quần áo mang về.
Chú
thích.
[←243]
Theo
sách thuật dị: có một giống người ở dưới biển như cá (giao nhân), dệt ra được
thứ lụa đẹp, gọi là lụa giao.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét