Sử Tương Vân. Ảnh phim Hồng lâu mộng 1987. |
Hồi 62.
Tương Vân ngây thơ, ngủ trên hoa thược dược;
Hương Lăng trơ trẽn, cởi
tấm quần hồng lăng.
Bình Nhi ra bảo vợ Lâm Chi Hiếu:
Việc lớn coi thành nhỏ, việc nhỏ coi như không, thế mới là nhà thịnh vượng. Chỉ một tý cỏn con, chị đã đánh trống gõ mõ ầm lên, thì không ra làm sao. Bây giờ cho mẹ con con Năm về, vẫn giữ việc như cũ. Vợ Tần Hiển thì cho ra. Từ nay không ai được nhắc đến việc này nữa, chỉ cần hàng ngày để ý canh gác cho cẩn thận thôi.
Nói xong đứng dậy đi. Mẹ con thím Liễu vội cúi đầu cảm
ơn. Vợ Lâm Chi Hiếu dẫn bọn họ về trong vườn trình Lý Hoàn và Thám Xuân. Hai
người đều nói: Biết rồi. Bớt việc đi thế là phải.
Bọn Tư Kỳ bị một phen tưng hửng. Vợ Tần Hiển chờ mãi mới
có chỗ khuyết, nhưng chỉ mừng hão được có nửa ngày. Lúc này chị ta đương ở
trong bếp thu xếp lại đồ đạc, thóc gạo, than củi, thấy thiếu mất nhiều thứ, liền
nói: Gạo tám thiếu hai gánh, gạo ăn hàng ngày lại chi thừa ra một tháng, than
cũng thiếu.
Rồi len lén sắp một sọt than, một gánh gạo tám, sai người
mang biếu vợ Lâm Chi Hiếu. Lại sắp lễ mang biếu phòng thu chi và sửa rượu mời mấy
người làm việc ở đó và nói:
Tôi đến đây đều nhờ ở các vị giúp đỡ. Từ nay chúng ta là
người một nhà, tôi có điều gì thiếu sót, xin các bà nhắc bảo cho.
Đương lúc tíu tít thì có người đến nói: “Xong bữa cơm
sáng rồi chị đi về. Mẹ con thím Liễu không bị lỗi, lại giả công việc cho thím ấy
trông nom”.
Vợ Tần Hiển nghe vậy, mất cả hồn vía, ủ rũ cúi đầu, rồi
không kèn không trống cuốn gói đi về. Bao nhiêu lễ vật đưa cho người ta đành chịu
mất không. Chị ta phải bán chác của nhà để bù vào.
Dì Triệu vì Thái Vân dấm dúi cho nhiều thứ, bị Ngọc Xuyến
phát giác, sợ họ tra ra, nên ngày nào cũng nơm nớp lo âu, cứ lẻn đi thăm dò tin
tức. Chợt thấy Thái Vân đến nói:
Cậu Bảo nhận cả rồi. Từ nay không có việc gì nữa.
Dì Triệu mới yên tâm.
Không ngờ Giả Hoàn nghe thấy, đâm ra ngờ vực liền đem những
thứ của Thái Vân cho mình vất cả vào mặt nó mà nói:
Mày là đồ lá mặt lá trái, tao không thèm những thứ này
đâu! Nếu mày không có tình ý với Bảo Ngọc, sao nó lại nhận hộ mày? Mày đã có
gan đưa cho tao thì không nên nói cho một người nào biết; bây giờ mày đã mách
nó, tao có lấy những thứ này cũng chẳng thú gì.
Thái Vân tức quá, phân trần, thề bồi, đến nỗi phải khóc
lên. Nó tìm hết cách để giãi bày, nhưng Giả Hoàn nhất định không tin, nói:
Nếu không nghĩ tình cũ, tao sẽ đi mách chị Hai, bảo là
mày ăn cắp đem về, nhưng tao không dám nhận. Mày nghĩ kỹ xem!
Nói xong nó hất tay ra đi.
Dì Triệu mắng: Đồ vô phúc! Mày nói gì thế?
Thái Vân tức quá, khóc hết nước mắt. Dì Triệu tìm cách an
ủi:
Con ơi! Nó phụ lòng con, nhưng ta thì biết rõ lắm. Ta cứ
cất những thứ này đi, độ vài ngày nữa, thế nào nó cũng phải nghĩ lại.
Dì Triệu định cất những thứ ấy đi, nhưng Thái Vân cứ vùng
vằng gói cả vào bọc, nhân lúc không ai trông thấy, đem vào trong vườn vứt xuống
sông, cái thì chìm lỉm, cái thì nổi lềnh bềnh. Sau đó quay về bực dọc trùm chăn
khóc thầm suốt đêm.
Ngày sinh nhật Bảo Ngọc đã đến! Bảo Cầm cũng sinh đúng
vào ngày ấy. Vì Vương phu nhân đi vắng, nên không được vui nhộn như năm ngoái,
chỉ có vị đạo sĩ họ Trương đưa đến bốn thứ đồ lễ và đổi bùa bán khoán, hòa thượng
và sư cô các nơi đưa đến biếu các vật như ngựa giấy, lá số, sao bản mệnh, sao
thái tuế năm ấy, và khóa thay hàng năm v.v. Những người hầu thân trong nhà đến
chúc mừng trước một hôm. Bên Vương Tử Đằng vẫn đưa mừng một bộ quần áo, một đôi
giày, một trăm quả thọ đào, một trăm bó miến, buộc bằng dây bạc. Bên Tiết phu
nhân đưa lễ mừng kém một nửa, người trong nhà như Vưu thị cũng đưa mừng một đôi
giầy. Phượng Thư đưa mừng một cái túi thêu bốn mặt của trong cung làm, trong đựng
một cái thọ tinh bằng vàng và một thứ đồ chơi của nước Ba Tư. Rồi sai người đi
bố thí và cúng tiền ở các miếu. Ngoài ra có lễ mừng cho Bảo Cầm, không thể kể hết
được. Bọn chị em thì tùy tình, có người mừng quạt, có người mừng chữ, có người
mừng tranh vẽ, có người mừng bài thơ.
Hôm đó Bảo Ngọc dậy sớm, rửa mặt chải đầu xong, đội mũ mặc
áo đi ra nhà khách, bọn Lý Quý bốn người đã đặt sẵn hương đèn lễ trời đất. Sau
khi Bảo Ngọc thắp hương làm lễ, dâng trà, đốt vàng, liền đến làm lễ ở hai nhà
thờ trong phủ Ninh. Rồi ra nguyệt đài bái vọng Giả mẫu, Giả Chính và Vương phu
nhân. Bảo Ngọc trước tiên đến phòng Vưu thị làm lễ, ngồi một lúc rồi về phủ
Vinh. Bảo Ngọc trước hết đến chào Tiết phu nhân. Tiết phu nhân giữ ở lại; sau mới
đến thăm Tiết Khoa một lúc, rồi về vườn. Tình Văn, Xạ Nguyệt đi theo, bọn a
hoàn nhỏ mang sẵn cái thảm để đi chào, từ họ Lý trở xuống, lần lượt đi đến những
người hơn tuổi mình. Rồi lại ra cửa ngoài, đến thăm bốn bà vú nuôi, một lúc mới
trở về. Mọi người đều xin làm lễ, nhưng Bảo Ngọc không nhận. Về đến phòng, bọn
Tập Nhân chỉ đến chào thôi. Vương phu nhân đã bảo còn trẻ tuổi không được nhận
lễ, sợ giảm tuổi thọ, vì thế không ai làm lễ cả.
Giả Hoàn và Giả Lan đến mừng. Tập Nhân mời họ ngồi một
lúc rồi về. Bảo Ngọc cười nói: Hôm nay đi mệt lắm rồi!
Liền nằm nghiêng xuống giường. Mới uống được nửa chén nước,
thì bọn Thúy Mặc, Tiểu Loa, Thúy Lũ, Nhập Họa, Triệu Nhi hầu Hình Tụ Yên, cùng
vú em bế Xảo Nhi, Thái Loan, Tú Loan, tất cả tám chín người đều mang thảm đỏ từ
ngoài, cười ầm ĩ đi vào, nói: Người đến chúc thọ chen đổ cả cửa rồi. Mau mang
miến ra đây cho chúng tôi ăn!
Thám Xuân, Tương Vân, Bảo Cầm, Tụ Yên và Tích Xuân cũng đều
đến cả. Bảo Ngọc vội ra đón, cười nói:
Không dám phiền các cô. Mau pha trà ngon ra đây!
Mọi người vào trong nhà đùn đẩy nhau một lúc rồi cùng ngồi.
Bọn Tập Nhân pha trà mang lại. Vừa uống một chén thì Bình
Nhi cũng ăn mặc lộng lẫy tha thướt đi vào. Bảo Ngọc vội ra đón, cười nói:
Tôi đến chào chị Phượng nhưng chị ấy không tiếp. Tôi lại
cho người đến chào chị. Bình Nhi cười nói: Tôi đương chải đầu cho chị Phượng,
nên không ra tiếp cậu được. Sau lại thấy cậu cho người đến chào, nhưng khi nào
tôi dám nhận, giờ tôi lại đây chúc thọ cậu.
Bảo Ngọc cười nói: Tôi cũng không dám nhận.
Tập Nhân đã để sẵn cái ghế ở cạnh cửa, mời Bình Nhi ngồi,
Bình Nhi liền cúi xuống lạy, Bảo Ngọc vội vàng vái lại. Bình Nhi lại quỳ xuống,
Bảo Ngọc cũng vội quỳ xuống. Tập Nhân liền kéo dậy. Bình Nhi lại lạy một lạy, Bảo
Ngọc vái lại một cái.
Tập Nhân cười đẩy Bảo Ngọc, nói: Cậu vái thêm một vái nữa.
Bảo Ngọc nói: Đã vái xong rồi, sao lại còn vái nữa?
Tập Nhân cười nói: Đấy là chị ấy đến chúc thọ cậu. Nhưng
hôm nay cũng là ngày sinh nhật chị ấy, cậu cũng nên chúc thọ chị ấy.
Bảo Ngọc mừng lắm, lại vái nữa, cười nói:
Thế ra hôm nay cũng là ngày sinh nhật của chị! Bình Nhi vội
vái giả lại.
Tương Vân kéo Bảo Cầm và Tụ Yên nói:
Bốn người chúc thọ lẫn nhau thì vái suốt cả ngày mới đủ.
Thám Xuân vội hỏi:
Thế ra cô Hình cũng đẻ ngày hôm nay à? Sao tôi lại quên mất?
Liền bảo a hoàn: Đến nói với mợ Hai sắp thêm một phần lễ
vật nữa, cũng như phần của cô Cầm, để đưa sang nhà cô Hai.
A hoàn vâng lời rồi đi.
Tụ Yên thấy Tương Vân buột mồm nói ra như thế, đành phải
đi chào các nhà.
Thám Xuân cười nói:
Thế cũng hay đấy. Một năm có mười hai tháng, tháng nào
cũng có mấy ngày sinh nhật. Trong nhà nhiều người, nên khéo trùng nhau. Có khi
ba người, có khi hai người cùng một ngày. Mồng một tết cũng có sinh nhật, chính
chị Nguyên Xuân đẻ vào ngày ấy đấy. Không trách chị ấy hưởng phúc nhiều, đến
ngày sinh nhật cũng chiếm trước tiên. Hôm đó cũng lại là ngày sinh nhật của cụ
tổ nhà ngày trước. Sau tết nguyên tiêu là ngày sinh nhật của bà Cả85 và
chị Bảo, sao mà hai người khéo gặp nhau thế? Mồng một tháng ba là sinh nhật bà
Hai, mồng chín tháng ba là sinh nhật anh Liễn. Tháng hai thì không có ai.
Tập Nhân nói:
Ngày mười hai tháng hai là ngày sinh nhật cô Lâm, sao lại
bảo không có ai? Chỉ có điều cô ấy không phải là người trong nhà chúng ta
thôi. Thám Xuân cười nói: Chị xem trí nhớ của tôi như thế đấy! Bảo Ngọc cười,
trỏ Tập Nhân nói:
Vì chị ấy đẻ cùng ngày với em Lâm, nên mới nhớ được. Thám
Xuân cười:
Thế ra hai cô đẻ cùng một ngày à? Vậy mà năm nào cũng
không thấy chị đến lạy mừng chúng tôi86. Ngày sinh nhật chị Bình,
chúng tôi cũng không biết, nay mới rõ đấy.
Bình Nhi cười nói:
Chúng tôi là hạng không có tên tuổi gì, không có phúc để
làm lễ sinh nhật, và cũng không có chức phận gì để nhận lễ thì rêu rao lên làm
gì? Chẳng thà lẳng lặng bỏ qua đi là hơn. Thế mà hôm nay chị ấy lại nói ầm lên.
Thôi chờ khi các cô về nhà, tôi sẽ đến làm lễ vậy.
Thám Xuân cười nói: Không dám làm phiền chị. Nhưng hôm
nay phải làm lễ sinh nhật cho chị thì tôi mới đành lòng.
Bảo Ngọc, Tương Vân đều nói: “Phải đấy”. Thám Xuân liền
sai a hoàn:
Đến thưa với mợ Hai, hôm nay không cho chị Bình đi đâu,
chúng tôi sẽ góp tiền làm lễ sinh nhật cho chị ấy.
A hoàn cười rồi đi, một lúc về nói:
Mợ Hai bảo, cảm ơn các cô làm cho chị Bình được thể diện.
Không biết làm sinh nhật thì cho chị ấy ăn những thứ gì? Nhưng đừng có quên mợ
Hai, mợ ấy mới không làm rầy rà đến chị Bình.
Mọi người đều cười. Thám Xuân nói:
May sao hôm nay bếp nhà trong không làm cơm, các thức ăn
đều lấy ở bên ngoài cả. Nay chúng ta góp tiền lại, sai mụ Liễu làm, và sẽ nấu
nướng ở bếp trong này.
Mọi người đều nói: “Phải đấy!”
Thám Xuân vừa bảo đi mời Lý Hoàn, Bảo Thoa, Đại Ngọc, vừa
sai người đi gọi thím Liễu đến, bảo phải làm hai bàn rượu ở bếp trong. Thím Liễu
không biết thế nào, nói:
Bếp ngoài đã sắp sẵn cả rồi.
Thám Xuân cười nói:
Chị không hiểu hôm nay là ngày sinh nhật của cô Bình. Ở bếp
ngoài sắp đồ ăn là của trên nhà. Bây giờ chúng tôi góp tiền riêng làm hai bàn
rượu để mời cô ấy. Chị cứ đi sắm sửa những thức ăn ngon và mới, sau đó biên vào
sổ, sẽ sang bên tôi nhận tiền.
Thím Liễu cười nói:
Thế ra hôm nay là sinh nhật cô Bình à? Tôi thật không biết.
Nói xong cúi đầu làm lễ, Bình Nhi vội kéo đứng dậy.
Thím Liễu liền đi sắp sửa tiệc rượu.
Thám Xuân lại cho đi mời Bảo Ngọc cùng đến nhà khách ăn
mì. Chờ Lý Hoàn, Bảo Thoa đến đủ, rồi sai người đi mời Tiết phu nhân và Đại Ngọc.
Hôm ấy ấm trời, Đại Ngọc đã đỡ nên cũng đến được. Một đoàn như hoa như gấm, chật
ních cả nhà. Tiết Khoa mang khăn, quạt, hương, lụa đến chúc thọ Bảo Ngọc. Bảo
Ngọc lại sang nhà Tiết Khoa ăn mì. Hai nhà cùng làm rượu thọ, cùng đưa lễ mừng
nhau. Đến buổi trưa, Bảo Ngọc lại đến uống mấy chén rượu với Tiết Khoa. Bảo
Thoa dẫn Bảo Cầm đến lạy chào và dâng rượu Tiết Khoa. Sau đó, Bảo Thoa dặn Tiết
Khoa:
Rượu ở nhà không phải mang sang bên ấy nữa, bỏ những việc
khách sáo ấy đi. Cậu cứ mời những người giúp việc hiệu buôn đến uống rượu thôi.
Chúng tôi và cậu Bảo còn phải về mời khách, không thể ở lại tiếp cậu được.
Tiết Khoa nói:
Xin chị và cậu Bảo cứ về, có lẽ bọn người giúp việc sắp đến
đấy.
Bảo Ngọc cũng xin lỗi, cùng về với chị em Bảo Thoa. Đến cửa
bên, Bảo Thoa sai bà già khóa cửa lại, rồi tự cầm lấy chìa khóa. Bảo Ngọc nói:
Cái cửa ấy ít người đi lại, cần gì phải đóng? Dì và chị
em lại đều ở cả trong này, muốn về nhà lấy cái gì, chẳng phiền lắm hay sao?
Bảo Thoa cười nói:
Cẩn thận thế cũng không lấy gì làm quá! Bên nhà cậu mấy
hôm nay xảy ra nhiều việc lôi thôi, không có người nào bên tôi dính dáng vào đấy,
thế mới biết là đóng cửa này cũng có công hiệu. Nếu cửa mở, những người quen lối
thuận đường cứ theo đây mà đi, thì ngăn làm sao được? Chi bằng khóa lại, ngay mẹ
tôi và tôi cũng không được đi lối ấy. Lỡ có xảy ra việc gì cũng không thể đổ
cho người bên này được.
Thế ra chị cũng biết bên tôi mấy hôm nay mất đồ đạc à?
Cậu chỉ biết mất hai thứ rượu mai quế lộ và bột phục linh
thôi. Đó là vì đụng đến người mới biết mất đồ vật, nếu không, chính hai việc
này cậu cũng không biết. Cậu có biết đâu ngoài hai thứ ấy ra còn mất nhiều thứ
quan hệ hơn kia. Sau này tra xét không ra thì cũng phúc cho mọi người, nếu tra
xét ra thì không biết liên lụy đến bao nhiêu người ở nhà này. Cậu không trông
nom công việc, nên tôi mới nói cho cậu nghe. Bình Nhi là người hiểu biết, hôm nọ
tôi đã nói rõ với chị ấy. Vì mợ Hai mệt, không ra ngoài, thành ra tôi phải nói
cho chị ấy hiểu tất cả. Nếu không xảy việc gì, mọi người sẽ rảnh tay. Lỡ xảy
ra, chị ấy đã nắm trước, tự nhiên tìm được manh mối, không đến nỗi xử oan cho
người. Cậu nên nghe lời tôi, từ nay để ý cẩn thận mới được. Chuyện này không
nên nói cho người thứ hai biết.
Nói xong, đến đình Thấm Phương, thấy Tập Nhân, Hương
Lăng, Thị Thư, Tình Văn, Xạ Nguyệt, Phương Quan, Nhụy Quan, Ngẫu Quan, đương ngồi
xem cá bơi ở đấy. Thấy Bảo Ngọc và Bảo Thoa đến, họ đều nói:
Đã sắp sẵn ở dưới giàn thược dược cả rồi, xin mời vào tiệc.
Bảo Thoa dẫn bọn họ vào trong nhà ba gian Hồng Hương phố ở
dưới giàn thược dược. Vưu thị cũng đã đến. Mọi người đều ở đấy chỉ thiếu Bình
Nhi thôi.
Lúc Bình Nhi về, có vợ họ Lâm, vợ họ Lại đưa lễ vật đến,
hết người nọ đến người kia, hàng trên, hàng giữa, hàng dưới, đều mang lễ đến
chúc thọ khá nhiều. Bình Nhi mang tiền ra thưởng và cảm ơn, rồi đem các thứ lễ
vật trình Phượng Thư, chỉ giữ lại một vài thứ để dùng thôi. Có thứ không nhận;
có thứ nhận rồi lại đem thưởng cho người khác ngay. Bận rộn lúc lâu, lại phải
chờ Phượng Thư ăn mì xong mới đi thay quần áo sang bên vườn. Vừa tới nơi, đã gặp
mấy a hoàn đi mời, rồi cùng vào Hồng Hương phố thì thấy khắp nơi toàn là đồi mồi
sáng ngời, phù dung rực rỡ. Mọi người đều cười nói: “Thọ tinh đủ cả rồi!” Rồi mời
bốn người ngồi ở bàn trên, nhưng không ai chịu lên.
Tiết phu nhân nói:
Ta già rồi, không hợp với bọn tuổi trẻ, nếu ngồi đây có
phần gò bó, chi bằng lên nằm ở nhà trên thì hơn. Ta cũng không ăn, không uống
rượu gì, để cho các ngươi ở đây được tự nhiên.
Vưu thị nhất định không nghe. Bảo Thoa nói:
Thế cũng được. Cứ để mẹ tôi lên nhà nằm nghỉ thì dễ chịu
hơn. Tùy ý thích, người thích ăn gì, thì đưa lên. Vả lại trên ấy vắng người, lại
có thể trông nom được.
Thám Xuân cười nói: Đã thế thì cung kính không bằng theo
ý người.
Mọi người đều đưa Tiết phu nhân lên nhà trên, trông những
đứa hầu nhỏ trải nệm và đặt gối dựa, rồi dặn:
Phải bóp đùi cho bà cẩn thận, phải pha trà rót nước,
không được tị nạnh đổ đưa cho nhau. Thức ăn sẽ đưa lên sau. Bà ăn xong thì cho
chúng mày. Không đứa nào được đi đâu đấy.
Lũ hầu nhỏ đều vâng lời.
Thám Xuân quay về. Bảo Cầm, Tụ Yên được mời ngồi trên,
Bình Nhi ngồi ngoảnh phía tây, Bảo Ngọc ngoảnh phía đông. Thám Xuân lại mời
Uyên Ương lên, hai người ngồi đối diện nhau. Bảo Thoa, Đại Ngọc, Tương Vân,
Nghênh Xuân, Tích Xuân, theo thứ tự ngồi ở bàn phía tây, lại kéo Hương Lăng, Ngọc
Xuyến ngồi ngang hàng. Vưu thị, Lý Hoàn ngồi ở bàn thứ ba, lại kéo Tập Nhân,
Thái Vân cùng ngồi, Tử Quyên, Oanh Nhi, Tình Văn, Tiểu Loa, Tư Kỳ thì ngồi
chung quanh bàn thứ tư.
Thám Xuân định nâng chén mừng. Bọn Bảo Cầm đều nói:
Làm như thế thì cả ngày cũng chẳng xong.
Mọi người mới chịu thôi. Hai cô xẩm đánh đàn hát chúc thọ.
Mọi người đều nói:
Ở đây chúng tôi không ai nghe những câu hát quê ấy đâu.
Các chị lên nhà trên hát cho bà dì nghe để đỡ buồn. Rồi chọn mấy món ăn ngon,
sai người mang lên cho Tiết phu nhân. Bảo Ngọc nói:
Ngồi im thì không có thú gì, nên làm tửu lệnh mới vui.
Trong đó có người nói làm lệnh này hay, làm lệnh kia hay.
Đại Ngọc nói:
Cứ ý tôi, đem bút giấy ra kê hết các thứ tửu lệnh, rồi bỏ
vào rút thăm, rút được cái nào, chúng ta làm cái ấy.
Mọi người đều nói: “Hay lắm”. Liền sai lấy bút giấy ra.
Gần đây Hương Lăng học làm thơ, ngày nào cũng tập viết,
trông thấy bút giấy không nhịn được, vội đứng dậy nói:
Để tôi viết cho.
Mọi người nghĩ một lúc, được tất cả mười tửu lệnh, đọc ra
cho Hương Lăng viết, rồi vo viên bỏ vào trong cái lọ. Thám Xuân bảo Bình Nhi gắp.
Bình Nhi xóc đều lên, lấy đũa gắp một cái, mở ra xem, thấy viết hai chữ “xạ
phúc”87.
Bảo Thoa cười nói:
Lại vớ cái lệnh từ đời ông tổ ông tinh nào rồi. “Xạ phúc”
có từ lâu nhưng đã thất truyền, sau này người ta mới bịa ra, khó hơn tất cả các
tửu lệnh khác. Ở đây có tới nửa số người không hiểu, chi bằng bỏ đi, gắp cái
khác để cho người nhã, người tục đều thưởng thức cả.
Thám Xuân cười, nói:
Đã gắp được, sao lại bỏ đi? Bây giờ gắp thêm cái khác, nếu
gắp đúng cái lệnh người nhã người tục đều thưởng thức được, sẽ để cho họ dùng
cái lệnh ấy, còn chúng ta cứ theo cái lệnh này.
Nói xong, lại bảo Tập Nhân gắp một cái, là chữ “mẫu chiến”88.
Tương Vân cười nói:
Cái này giản dị vui nhộn, hợp với tính tôi. Tôi không
chơi cái “xạ phúc”, khỏi phải buồn tẻ, tôi chỉ đánh toan thôi.
Thám Xuân nói: Cô này phá rối tửu lệnh. Chị Bảo phạt cô ấy
một chén. Bảo Thoa không cho Tương Vân phân trần, dốc luôn cho một chén rượu.
Thám Xuân nói:
Tôi là người cầm lệnh, uống trước một chén. Không cần nói
gì cả, ai nấy đều phải nghe tôi cắt đặt. Đem hộp súc sắc đến đây, cô Cầm gieo
trước, rồi theo thứ tự, nếu hai người gieo đúng điểm nhau, thì một người đố, một
người đoán.
Bảo Cầm gieo được mặt “tam”. Tụ Yên, Bảo Ngọc gieo không
đúng, đến Hương Lăng mới gieo được mặt “tam”, Bảo Cầm cười nói:
Chỉ nói những chuyện vui ở trong nhà thôi, nếu nói các việc
ở ngoài thì xa xôi quá không biết đâu mà lần.
Thám Xuân nói: Đúng đấy. Đoán ba lần không đúng phải phạt
một chén. Bây giờ chị đố để chị ấy đoán.
Bảo Cầm nghĩ một lúc, nói chữ “lão”. Hương Lăng vốn không
quen chơi cái lệnh này, nghĩ một lúc không ra, trông suốt cả nhà, cả bàn tiệc,
cũng không tìm được câu thành ngữ nào hợp với chữ “lão” cả. Tương Vân nghe
vậy cũng nhìn quanh nhìn quẩn, chợt trông thấy trên cửa có dán ba chữ “Hồng
Hương phố” biết ngay là Bảo Cầm đố chữ “phố” trong câu “ngộ bất như lão phố”89.
Thấy Hương Lăng đoán không đúng, mọi người lại đánh trống giục. Tương Vân khẽ
kéo Hương Lăng, bảo nói chữ “được”. Đại Ngọc trông thấy nói:
Phạt nó đi. Nó lại gà rồi đấy.
Mọi người đều biết, làm ầm lên và phạt Tương Vân một
chén. Tương Vân tức quá, lấy đũa đánh vào tay Đại Ngọc. Hương Lăng cũng phải phạt
một chén. Rồi đến Bảo Thoa và Thám Xuân gieo đúng điểm nhau. Thám Xuân đố chữ
“nhân”.
Bảo Thoa cười nói: Chữ “nhân” thì rộng quá. Thám Xuân cười,
nói:
Thêm một chữ nữa, đố hai chữ mà đoán cũng không rộng đâu.
Nói xong lại đọc một chữ “song” nữa. Bảo Thoa vừa nghĩ,
thấy trên bàn tiệc có thịt gà, chắc cô ta dùng hai điển: “kê song”90 và
“kê nhân”91 liền đoán ngay là chữ “thời”. Thám Xuân biết Bảo
Thoa đoán đúng, theo điển “kê thê vu thời”92. Hai người cười rồi uống
một chén rượu.
Tương Vân không chờ được, đã đánh toan với Bảo Ngọc, hét
“tam” hét “ngũ” ầm lên. Bàn bên kia, Vưu thị với Uyên Ương cũng đánh toan, hét
“thất” hét “bát” ầm lên. Bình Nhi với Tập Nhân cũng đánh toan, toàn nghe vòng
xuyến trên tay rung động lẻng kẻng. Một lúc, Tương Vân được Bảo Ngọc; Tập Nhân
được Bình Nhi; hai người hẹn trước những câu tửu lệnh.
Tương Vân nói:
Vào đầu phải đọc một câu cổ văn, một câu thơ cũ, một câu
tên bài, một câu tên khúc hát, lại phải một câu nói ở trong quyển lịch. Tất cả
phải liền nghĩa với nhau. Đến cuối phải có một câu tên một thứ quả hoặc một thức
ăn, có ý liên quan với việc người.
Mọi người nói:
Chỉ có tửu lệnh của cô ấy là rắc rối hơn cả, nhưng cũng
có ý nghĩa đấy. Liền giục Bảo Ngọc nói. Bảo Ngọc cười.
Ai đã học qua cái ấy? Phải để nghĩ một lúc đã. Đại Ngọc
liền nói:
Thôi anh hãy uống thêm một chén rượu đi, em nói hộ cho. Bảo
Ngọc quả uống rượu thật. Rồi nghe Đại Ngọc đọc:
Chim
vụ cùng bay với dáng chiều,
Qua
sông, gió lộng, nhạn buồn kêu.
Thế
là nhạn đã què đôi cẳng.
Khiến
người chín khúc ruột hắt hiu93
Đó là chim Hồng nhạn bay đến.
Mọi người nghe vậy cười nói: “Đọc ra một tràng như vậy
cũng có ý nghĩa đấy!” Đại Ngọc lấy tay cặp quả giẻ đọc câu cuối:
Hạt
giẻ phải chăng là đá giặt;
Tiếng
đâu đập áo khắp muôn nhà.
Xong lệnh, Uyên Ương, Tập Nhân mỗi người đều nói một câu
tục ngữ, có kèm theo một chữ “thọ” không cần phải kể rõ.
Mọi người lại lần lượt đố nhau lung tung. Ở trên thì
Tương Vân đối lại với Bảo Cầm. Lý Hoàn và Tụ Yên gieo đúng điểm nhau. Lý Hoàn đố
chữ “biều” (bầu). Tụ Yên đoán chữ “lục” (xanh). Hai người hiểu ý nhau, cùng uống
một chén. Tương Vân đố thua, liền hỏi đến câu đầu và câu cuối lệnh. Bảo Cầm cười
nói:
Mời cô vào cái vò này94. Mọi người cười nói:
Dùng cái điển này rất thích đáng. Tương Vân liền đọc:
Vùn
vụt mông mênh, trên sông sóng cuộn ngập trời xanh;
phải
dùng dây sắt, gò lại chiếc thuyền lênh đênh;
gặp
khi sóng gió, không nên xuất hành.
Mọi người nghe vậy đều cười nói: “Thực khéo nói đùa làm
người ta cười đứt ruột. Thảo nào cô ấy ra cái lệnh này”. Họ lại giục: “Đọc mau
câu cuối đi”. Tương Vân uống rượu, gắp một miếng thịt vịt, nhấp một hớp rượu,
chợt thấy trong bát có nửa cái đầu vịt liền moi lấy óc ra ăn. Mọi người lại giục:
“Đừng có mải ăn nữa, hãy đọc ngay đi”.
Tương Vân cầm đũa lên nói:
Đầu
vịt không phải là “a đầu”95
Trên
đầu làm gì có dầu quế?
Mọi người đều cười. Tình Văn, Tiểu Loa chạy đến nói:
Cô Vân thật khéo đùa, đem chúng tôi ra làm trò cười, phải
phạt một chén mới được. Tại sao cô lại biết chúng tôi phải bôi dầu hoa quế? Phải
cho chúng tôi mỗi người một lọ dầu hoa quế để bôi!
Đại Ngọc cười nói:
Cô ấy cũng muốn cho các cô một lọ dầu đấy, nhưng lại sợ
can tội ăn trộm phải ra cửa quan.
Mọi người không để ý đến. Chỉ có Bảo Ngọc hiểu rõ, cúi đầu
không nói gì. Thái Vân có tật giật mình, đỏ bừng mặt lên, Bảo Thoa khẽ đưa mắt
cho Đại Ngọc. Đại Ngọc đã nói lỡ lời và định trêu Bảo Ngọc thôi, không ngờ lại
đụng chạm đến Thái Vân, ăn năn không kịp, vội quay ra làm lệnh đánh toan để xí
xóa câu chuyện.
Họ chạy ra xem, thấy Tương Vân đầu gối vào cái khăn lụa bọc chùm hoa thược dược, đang ngủ say trên hòn đá ở hẻm núi. Hoa thược dược bay đầy lên người, mặt mũi và quần áo sực những mùi thơm. Quạt trong tay rơi xuống đất cũng bị hoa phủ lấp mất một nửa. Một đàn ong bướm xôn xao bay lượn chung quanh.
Cuối cùng Bảo Ngọc lại gieo đúng điểm với Bảo Thoa, Bảo Thoa đố chữ “bảo”. Bảo Ngọc nghĩ một lúc, biết là Bảo Thoa nói đùa, liền trỏ viên ngọc “thông linh” của mình cười nói:
Chị mang tôi ra đùa một cách nhã, tôi đã đoán được rồi.
Nói ra thì chị đừng giận, tôi đoán là chữ “thoa” tức là tên của chị. Mọi người
nói:
Thế thì cắt nghĩa ra sao? Bảo Ngọc nói:
Chị ấy đố chữ “bảo” tất nhiên ở dưới chữ “bảo” phải là chữ
“ngọc”. Tôi đoán chữ “thoa”, vì thơ cũ có câu: “Thoa ngọc gõ xong tàn đuốc lạnh”,
đoán như thế chẳng đúng à?
Tương Vân nói:
Không thể dùng việc người thời bây giờ được. Cả hai người
đều đáng phạt. Hương Lăng nói:
Không chỉ là việc thời bây giờ, mà trước kia cũng đã có
nói rồi. Tương Vân nói:
Hai chữ “Bảo Ngọc” không thấy ở đâu cả, có chăng chỉ
trong những câu đối mừng xuân, chứ Kinh Thi, Kinh Thư đều không chép đến, không
thể nói thế được.
Hương Lăng nói:
Ngày trước tôi đọc thơ ngũ ngôn của Sầm Gia Châu có một
câu: “Nơi này nhiều Bảo Ngọc”. Thế mà cô quên à? Sau đọc thơ thất ngôn tuyệt cú
của Lý Nghĩa Sơn lại có một câu: “Thoa báu ngày nào không bám bụi?” Tôi thường
cười nói: thì ra tên hai người ấy đều có ở trong thơ Đường cả.
Mọi người cười, nói:
Thế là không hỏi vào đâu được nữa rồi, cô phải phạt một
chén!
Tương Vân không trả lời, đành phải uống rượu phạt. Mọi
người lại gieo điểm đánh toan.
Nhân Giả mẫu và Vương phu nhân đi vắng, không có ai cai
quản, nên họ cứ chơi đùa bừa bãi, hò hét ầm ĩ, đầy nhà đỏ xanh tha thướt, châu
ngọc rung rinh, rất là vui nhộn. Chơi đùa một lúc rồi mọi người tan tiệc ra về,
riêng Tương Vân không thấy đâu cả. Ai nấy cứ tưởng cô ta đi ra ngoài rồi trở
vào ngay, không ngờ càng chờ càng mất hút, liền sai người đi tìm khắp nơi,
nhưng nào có thấy.
Khi ấy vợ Lâm Chi Hiếu dẫn mấy bà già đến, một là xem có
việc gì sai khiến; hai là sợ bọn a hoàn còn trẻ tuổi, nhân lúc Vương phu nhân
đi vắng, không chịu nghe lời Thám Xuân, uống rượu bừa bãi, làm mất thể thống.
Thám Xuân biết ý, cười nói:
Các bà không đành tâm, đến đây dò xét. Chúng tôi không hề
uống rượu nhiều đâu, chẳng qua chị em chơi đùa với nhau, mượn chén làm vui đấy
thôi. Các bà đừng lo.
Lý Hoàn, Vưu thị đều cười nói:
Các bà về nghỉ thôi. Chúng tôi không để cho họ uống nhiều
rượu đâu. Vợ Lâm Chi Hiếu cười nói:
Chúng tôi biết rồi. Ngay những khi cụ cho uống rượu, các
cô còn chẳng chịu uống. Bây giờ các bà không có nhà tất nhiên các cô chỉ chơi
đùa đấy thôi. Chúng tôi sợ có việc gì sai bảo nên đến chực sẵn. Vả lại mùa này
ngày dài, các cô chơi một lúc rồi cũng nên ăn một chút gì. Ngày thường các cô
không ăn được nhiều, bây giờ uống mấy chén rượu, nếu không ăn sợ sinh bệnh ra.
Thám Xuân cười nói:
Bà nói đúng đấy, chúng tôi phải ăn chứ!
Rồi quay lại bảo mang đồ điểm tâm lên. Thám Xuân lại cười
nói:
Các bà đi nghỉ hay sang bên kia chuyện trò với dì Tiết
cho vui. Tôi sẽ sai người mang ngay rượu sang để các bà uống.
Vợ Lâm Chi Hiếu cười nói: Chúng tôi không dám nhận. Họ đứng
một lúc rồi mới về.
Bình Nhi sờ lên mặt cười nói: Mặt tôi nóng rồi, không tiện
tiếp họ. Cứ ý tôi, nên xếp dọn đi thôi, đừng để họ quay trở lại thì chẳng ra
sao cả.
Thám Xuân cười nói:
Không việc gì, dù sao chúng ta không uống nhiều rượu là
được rồi. Chợt một đứa hầu bé cười hì hì, đến nói:
Các cô ra mau mà xem cô Vân say rượu, ra hóng mát, ngủ
ngay ở trên hòn đá sau núi kia kìa.
Mọi người nghe nói đều cười:
Đừng làm ồn lên!
Họ chạy ra xem, thấy Tương Vân đầu gối vào cái khăn lụa bọc
chùm hoa thược dược, đang ngủ say trên hòn đá ở hẻm núi. Hoa thược dược bay đầy
lên người, mặt mũi và quần áo sực những mùi thơm. Quạt trong tay rơi xuống đất
cũng bị hoa phủ lấp mất một nửa. Một đàn ong bướm xôn xao bay lượn chung quanh.
Mọi người trông thấy, vừa cười vừa yêu, vội đánh thức và nâng cô ta dậy. Tương
Vân vẫn ngủ say, mơ nói lệnh rượu, miệng còn lảm nhảm: “Suối thêm say rượu… phải
đưa về… nên gặp bạn bè”.
Mọi người đẩy cô ta dậy, cười nói: Mau tỉnh dậy, đi ăn
cơm, ngủ ở đá ướt này thì ốm mất!
Tương Vân lim dim con mắt, nhìn mọi người, lại cúi đầu
nhìn mình, mới biết là say. Nguyên Tương Vân định ra chỗ vắng hóng mát, không
ngờ bị phạt mấy chén rượu, sức yếu không chịu nổi, liền ngủ đi mất, trong bụng
có ý hối hận. Ngay lúc đó có một đứa hầu nhỏ bưng chậu nước rửa mặt, và hai đứa
mang gương lược phấn sáp đến. Mọi người đứng chờ. Tương Vân ngồi trên hòn đá
đánh phấn chải đầu, rồi đứng dậy cùng về Hồng Hương phố. Lại uống mấy chén nước
trà đặc. Thám Xuân vội sai lấy viên đá tỉnh rượu cho cô ta ngậm.
Một lúc lại cho ăn canh chua, mới thấy tỉnh dần. Bấy giờ
lại chọn mấy thứ hoa quả mang sang biếu Phượng Thư, Phượng Thư cũng biếu lại mấy
thứ. Bọn Bảo Thoa ăn điểm tâm xong, có người ngồi lại, có người đứng dậy, có
người ra ngoài, có người tựa vào lan can xem cá, thích gì chơi nấy, cười nói ầm
ĩ. Thám Xuân đánh cờ với Bảo Cầm, Bảo Thoa, Tụ Yên đứng xem. Đại Ngọc và Bảo Ngọc
thì to nhỏ với nhau ở dưới rặng hoa, không biết là nói những gì.
Bỗng thấy vợ Lâm Chi Hiếu và một bọn con gái đưa một người
đàn bà đến. Người này nét mặt buồn rầu, không dám lên trên nhà, chỉ đứng ở dưới
thềm quỳ vái. Thám Xuân có một quân cờ bị nước bí, tính đi tính lại, nếu gỡ được
hai quân thì mất một nước quan trọng, hai mắt chăm chú nhìn vào bàn cờ, một tay
để vào trong hộp, sờ quân cờ suy nghĩ. Vợ Lâm Chi Hiếu đứng chờ mãi. Thám Xuân
quay lại uống nước mới trông thấy, hỏi:
Việc gì đấy?
Vợ Lâm Chi Hiếu trỏ người đàn bà ấy nói:
Người này là mẹ Thái Nhi hầu ở bên nhà cô Tư, hiện đương
hầu hạ trong vườn. Vừa rồi tôi nghe thấy nó nói nhiều câu bậy, những lời nó nói
tôi không dám trình. Cô cứ nên đuổi nó đi mới phải.
Thám Xuân nói: Sao không đi trình mợ Cả.
Mợ Cả sang bên dì Tiết. Tôi đã gặp và trình rồi, mợ bảo
sang trình cô.
Sao không đi trình mợ Hai?
Bình Nhi nói: Thôi không trình cũng được, tôi về nói là đủ.
Đã thế thì hãy đuổi nó ra, chờ bà về sẽ trình. Xin cô định đoạt cho.
Thám Xuân gật đầu rồi lại cúi xuống đánh cờ. Vợ Lâm Chi
Hiếu dẫn người đàn bà ấy đi ra.
Đại Ngọc và Bảo Ngọc đứng dưới rặng hoa, ngắm nhìn đằng
xa, Đại Ngọc nói:
Cô Ba nhà anh thật là khôn ngoan quá. Tuy bảo cô ta trông
nom công việc, nhưng một chút cũng không dám làm quá tay, nếu là người khác đã
làm mưa làm gió rồi.
Bảo Ngọc nói:
Em không biết, khi em ốm, cô ấy đã làm được mấy việc. Vườn
này đã chia cho mấy người trông nom. Bây giờ muốn nhổ một cái cỏ cũng không được.
Cô ấy cũng đã bớt được mấy việc; lại đem anh và chị Phượng ra làm bung xung để
cấm đoán người ta. Cô ấy là người biết tính toán, không những khôn ngoan mà
thôi đâu!
Phải như thế mới được. Nhà chúng ta tiêu phí nhiều quá.
Tuy em không phải trông nom công việc, nhưng khi nào trong lòng thư thái, thường
hay tính toán, thấy tiêu nhiều mà thu ít. Bây giờ nếu không tằn tiện thì sau
này lấy đâu cho đủ.
Dù sau này không đủ, hai chúng ta cũng không đến nỗi phải
bị thiếu thốn.
Đại Ngọc nghe nói liền quay người đi lên nhà tìm Bảo Thoa
nói chuyện.
Lúc Bảo Ngọc sắp đi, thấy Tập Nhân đến tay bưng cái khay
sơn chạm lối liên hoàn, trong đặt hai chén trà mời, và hỏi:
Cô ấy đi đâu rồi? Tôi thấy hai người đã lâu không uống nước,
nên pha hai chén trà mang lại đây.
Bảo Ngọc nói:
Không phải cô ấy ở kia à? Chị mang đến cho cô ấy.
Nói xong, Bảo Ngọc cầm lấy một chén nước. Tập Nhân mang
chén nước kia đi, nhưng thấy Đại Ngọc cùng ngồi với Bảo Thoa, mà chỉ có một
chén nước, liền nói:
Cô nào khát thì xin uống trước, tôi lại đi pha nữa.
Bảo Thoa cười nói:
Tôi không uống, chỉ cần một ngụm súc miệng thôi.
Nói xong cầm lấychén nước uống một ngụm, còn thừa nửa
chén đưa cho Đại Ngọc. Tập Nhân cười nói:
Tôi lại đi pha thêm nữa nhé?
Đại Ngọc cười nói:
Chị đã biết bệnh tôi rồi, thày thuốc không cho uống nhiều
nước trà, nửa chén này là đủ. Cảm ơn chị nghĩ chu đáo quá!
Nói xong, uống hết và đặt chén xuống.
Tập Nhân lại sang lấy chén của Bảo Ngọc. Bảo Ngọc hỏi:
Từ nãy đến giờ không thấy Phương Quan. Nó đi đâu rồi? Tập
Nhân nhìn chung quanh nói:
Nó vừa mới ở đây. Mấy người đương đánh chọi gà chơi, giờ
không thấy đâu cả.
Bảo Ngọc nghe nói, chạy về phòng, thấy Phương Quan đương
ngủ ở trên giường, mặt ngoảnh vào trong. Bảo Ngọc đẩy nó nói:
Đừng ngủ nữa, chúng ta ra ngoài chơi một lát rồi đi ăn
cơm.
Các người uống rượu, không nhìn gì đến tôi, nãy giờ tôi
buồn quá, thà về ngủ cho xong.
Bảo Ngọc kéo Phương Quan dậy, cười bảo:
Chiều nay chúng ta lại uống rượu ở nhà. Để rồi tôi bảo chị
Tập Nhân dẫn cô lên ăn chung một bàn có được không?
Ngẫu Quan, Nhụy Quan không ai được lên ăn, một mình tôi
lên đấy không tiện. Tôi không ăn quen cái món mì ấy. Vả lại sớm dậy cũng không
muốn ăn. Vừa rồi đói, tôi đã nói với thím Liễu làm cho tôi một bát canh với nửa
bát cơm, tôi ăn ở đây là được rồi. Nếu chiều hôm nay uống rượu, đừng ai ngăn
tôi, để tôi uống đủ sức mới được. Trước tôi ở nhà, uống được hai ba cân rượu Huệ
Toàn đấy. Bây giờ học cái nghề khốn nạn này, họ bảo uống vào hỏng mất giọng,
nên mấy năm nay không biết đến rượu là gì. Hôm nay tôi phải phá giới mới được.
Việc ấy cũng dễ thôi.
Bỗng thím Liễu sai người mang một cái quả đến. Xuân Yến đỡ
lấy, mở ra xem, trong có một bát canh da gà bọc tôm, một bát vịt tần rượu, một
đĩa nem ngỗng ướp mặn, một đĩa bốn miếng bánh cuốn hạt thông trộn với sữa, một
liễn cơm gạo tám nóng, thơm phức. Xuân Yến, để cả lên bàn, chạy đi đặt bát đũa
rồi xới một bát cơm, Phương Quan nói:
Mỡ ngấy lắm, ai ăn được những thứ này!
Rồi chỉ lấy canh chan cơm ăn một bát, gắp mấy miếng thịt
ngỗng thôi. Bảo Ngọc ngửi thấy mùi ngon hơn thức ăn mọi ngày, liền ăn một miếng
bánh cuốn, lại bảo Xuân Yến xới nửa bát cơm chan canh ăn rất ngon lành. Xuân Yến
và Phương Quan đều cười.
Xuân Yến định đưa trả những thức ăn còn thừa lại, Bảo Ngọc
nói:
Cứ ăn đi, nếu không đủ thì bảo lấy thêm.
Không cần lấy thêm nữa, thế này là đủ. Vừa rồi chị Xạ
Nguyệt cho chúng tôi ăn hai đĩa điểm tâm, bây giờ tôi ăn những thứ này cũng đủ.
Nói xong Xuân Yến đứng ở cạnh bàn ăn. Rồi để lại hai cái
bánh cuốn, nói:
Cái này để phần mẹ tôi. Chiều nay có uống rượu, cho tôi uống
vài chén nhé. Bảo Ngọc cười nói:
Cô cũng thích uống rượu à? Chiều nay chúng ta sẽ uống một
bữa thật say. Chị Tập Nhân và chị Tình Văn cũng uống được khá đấy, nhưng ngày
nào cũng uống thì không tiện. Nhân dịp hôm nay chúng ta phá giới một bữa. Lại
còn việc này, tôi định bảo cô nhưng quên mất, giờ mới nhớ ra. Từ nay trở đi, cô
phải trông nom Phương Quan, có điều gì sơ suất, cô nên nhắc nó. Chị Tập Nhân
không trông nom xuể đâu.
Tôi biết rồi, cậu không phải bận tâm đến. Nhưng việc chị
Năm thì thế nào?
Chị bảo thím Liễu biết, ngày mai cho nó vào đây. Tôi dặn
họ một câu là xong. Phương Quan nghe rồi cười:
Đúng! Việc ấy cần phải làm ngay đi.
Xuân Yến lại sai hai đứa hầu nhỏ đến hầu Bảo Ngọc rửa
tay, uống nước, còn mình đi thu dọn bát đĩa giao cho bà già rồi cũng đi rửa
tay, và sang tìm thím Liễu. Bảo Ngọc lại đi đến Hồng Hương phố tìm các chị em.
Phương Quan cầm khăn và quạt theo sau. Vừa ra đến cửa, thấy Tập Nhân và Tình
Văn dắt tay nhau đi vào, Bảo Ngọc hỏi:
Các chị đến làm gì đấy? Tập Nhân nói:
Dọn cơm xong rồi, chờ cậu đến ăn đấy.
Bảo Ngọc cười, nói là vừa mới ăn cơm ở nhà xong, Tập Nhân
cười:
Cậu ăn như mèo ấy, chỉ đánh hơi là đã đủ no. Tuy vậy cũng
nên tiếp họ một tý.
Tình Văn ấn tay vào trán Phương Quan, nói:
Mày là con yêu tinh! Hở một tý là chạy đi rình ăn! Chẳng
biết các người đã hẹn nhau bao giờ rồi? Sao không bảo chúng tao một tiếng?
Tập Nhân cười nói:
Chẳng qua vừa gặp thì ăn đấy thôi, chứ có hẹn hò gì đâu.
Đã thế ở đây cũng vô ích. Ngày mai chúng ta bước cả để một
mình Phương Quan ở lại cũng đủ sai rồi.
Chúng tôi đi được, chứ chị không thể đi được.
Tôi là người đáng đi đầu tiên. Vừa lười biếng, vừa thô tục,
lại xấu tính chẳng làm được việc gì.
Nếu chị đi mà cái áo lông công cháy miếng nữa thì ai là
người vá cho? Chị đừng lời qua tiếng lại với tôi nữa. Tôi nhờ làm gì, dù là mũi
chỉ đường kim, chị cũng cứ lười. Nhưng đó có phải là việc riêng của tôi đâu,
cũng là việc của cậu ấy cả đấy. Khi tôi đi vắng mấy hôm, chị ốm thập tử nhất
sinh, tại sao lại cố sống cố chết thức suốt đêm vá áo cho cậu ấy? Thế là nghĩa
làm sao? Chị nói đi nào! Sao lại cứ giả bộ ngây thơ mà cười với tôi? Nói đi xem
sao?
Mọi người nói chuyện rồi đi vào nhà khách. Tiết phu nhân
cũng đến, theo thứ tự ngồi ăn cơm. Bảo Ngọc chỉ lấy nước trà chan cơm ăn nửa
bát cho qua chuyện.
Ăn xong, mọi người uống nước nói chuyện, rồi ai thích gì
chơi nấy. Ở bên ngoài, bọn Tiểu Loa, Hương Lăng, Phương Quan, Nhụy Quan, Ngẫu
Quan, Đậu Quan ra vườn chơi. Mọi người hái ít hoa cỏ ngồi xúm lại ở bãi cỏ đánh
chọi gà chơi. Người này nói: “Tôi có cây liễu Quan Âm”; người kia nói: “Tôi có
cây thông La Hán”. Người này nói: “Tôi có cây trúc Quân Tử”; người kia nói:
“Tôi có cây chuối Mỹ Nhân”. Người này nói: “Tôi có cỏ tinh tinh”96;
người kia nói: “Tôi có hoa nguyệt nguyệt”97. Người này nói: “Tôi có
hoa mẫu đơn trong vở Mẫu Đơn Đình”; người kia nói: “Tôi có quả tỳ bà trong bản
Tỳ bà ký”.
Đậu Quan nói: Tôi có cành hoa “tỉ muội”.
Nghe vậy không ai đáp lại, Hương Lăng liền nói: Tôi có
cánh huệ “phu thê”.
Đậu Quan nói: Xưa nay chẳng thấy ai nói cánh huệ “phu
thê” cả. Hương Lăng nói:
Một cành có một bông hoa gọi là “lan”, một cành có mấy
bông hoa gọi là “huệ”. Trên dưới đều có hoa thì gọi là cánh huệ “huynh đệ”; hoa
nở ngang nhau thì gọi là cánh huệ “phu thê”. Chùm hoa này của tôi nở liền nhau,
chẳng phải cánh “phu thê” là gì?
Đậu Quan không cãi lại được, đứng dậy cười nói:
Cứ như chị nói thì một bông hoa lớn, một bông hoa bé là
cánh huệ “bố con”; bông hoa quay lưng lại nhau thì gọi là cánh huệ “kẻ thù” à?
Chồng chị đi vắng hơn nửa năm nay, chị nhớ anh chàng, nên nhìn chùm hoa, cũng bảo
là hoa vợ chồng, không biết xấu hổ!
Hương Lăng nghe nói, đỏ mặt lên, đứng dậy định bẹo Đậu
Quan, cười mắng:
Con ranh thối miệng này! Chỉ nói những chuyện khó ngửi!
Đậu Quan thấy vậy khi nào chịu tha, liền kéo Hương Lăng
xuống, quay lại cười bảo bọn Nhụy Quan:
Lại đây giúp tôi bẹo vào mồm nó!
Hai người vật nhau ở dưới đất. Mọi người vỗ tay cười nói:
Hỏng rồi! Vũng nước kia kìa, khéo làm bẩn cả quần mới của
chị ấy!
Đậu Quan quay lại nhìn, thấy bên cạnh có một vũng nước
mưa, Hương Lăng bị bẩn quần đâm ngượng, vội buông tay ra. Mọi người cười ầm
lên, nhưng sợ Hương Lăng giận lây nên cũng bỏ đi cả.
Nói xong cầm lấy cái quần, giở ra xem, quả nhiên giống hệt cái quần của mình, liền bảo Bảo Ngọc quay mặt đi chỗ khác rồi ngoảnh vào phía trong cởi quần bẩn ra, mặc quần mới vào.
Hương Lăng đứng dậy, cúi đầu nhìn, thấy quần áo mình hãy
còn nước bẩn đương nhỏ từng giọt, liền mắng luôn miệng. Vừa lúc ấy Bảo Ngọc
trông thấy họ chọi cỏ gà, cũng đi ngắt cỏ đến chơi. Thấy mọi người bỏ chạy, chỉ
còn trơ lại một mình Hương Lăng đương cúi đầu nhìn xuống quần, liền hỏi:
Tại sao họ chạy cả thế?
Tôi có một chùm hoa “phu thê”, họ không biết lại bảo tôi
nói bậy, đâm ra cãi nhau. Họ lại làm bẩn cả quần mới của tôi.
Chị có chùm hoa “phu thê” thì đây tôi lại có hoa ấu “tịnh
đế”.
Miệng nói, tay Bảo Ngọc cầm một cành hoa ấu “tịnh đế” chập
cả chùm hoa “phu thê” vào làm một.
Hương Lăng nói: “Phu thê” với không phu thê, “tịnh đế” với
chẳng tịnh đế! Cậu hãy nhìn cái quần tôi đây này!
Bảo Ngọc cúi đầu nhìn, “úi chà” một tiếng nói: Tại sao chị
lại bị kéo xuống bùn thế này? Đáng tiếc! Lụa đỏ thạch lựu này dễ bẩn lắm!
Đây là của cô Cầm mang đến cho hôm nọ, cô Bảo may một
cái, tôi may một cái, hôm nay mới đem ra mặc đấy.
Bảo Ngọc giậm chân thở dài:
Nhà các chị, một ngày làm hỏng một cái quần cũng chẳng thấm
vào đâu. Nhưng một là cô Cầm mang đến cho, chị và chị Bảo, mỗi người may một
cái. Quần của chị Bảo còn tốt, mà quần của chị đã hỏng rồi, như thế chẳng phụ
lòng tốt của cô Cầm hay sao? Hai là, dì bên ấy cũng lắm nhời, tôi thường nghe
thấy dì ấy bảo các chị hoang phí, chỉ phá hại, không biết tiếc của. Bây giờ để
dì ấy trông thấy, lại làm rầm lên đấy!
Hương Lăng nghe vậy chạm trúng lòng mình, vui lên cười
nói:
Chính thế đấy. Tuy tôi có mấy cái quần mới, nhưng đều
không giống màu này. Có cái nào giống, đổi được thì hay, sau này sẽ liệu.
Bảo Ngọc nói:
Chị cứ đứng đây, đừng đi vội. Nếu không thì cả áo lót, quần
đùi và giày cũng đính bùn đấy. Tập Nhân có may một cái quần giống hệt như thế.
Nhưng vì chị ấy có tang, chưa mặc đến. Tôi sẽ lấy cho chị đổi, có được không?
Hương Lăng cười, lắc đầu nói: Không được. Nếu họ biết thì
còn ra làm sao? Bảo Ngọc nói:
Sợ cái gì? Chờ khi hết tang, chị ấy thích thứ gì, ta sẽ
trả cho chị ấy, chẳng lẽ lại không được à? Chị mà nghĩ thế thì còn gì là tình
thân mật với nhau hàng ngày? Vả chăng cũng không phải là việc che giấu người
ta, chị cứ nói với chị Bảo là được. Chỉ sợ dì tôi biết lại gắt thôi.
Hương Lăng nghĩ một lúc cho là phải, gật đầu cười nói:
Thế cũng được, không dám phụ lòng cậu. Tôi chờ ở đây. Xin
cậu bảo chị ấy thân hành mang đến cho tôi mới được!
Bảo Ngọc nghe nói rất mừng, nhận lời về nhà ngay. Rồi cúi
đầu ngẫm nghĩ: “Đáng tiếc con người như thế không có bố mẹ, quên cả họ hàng, bị
người ta dỗ đi, lại đem bán cho hạng vũ phu ấy!” Rồi lại nghĩ: “Dạo trước ta gặp
Bình Nhi là việc không ngờ, bây giờ cũng lại là việc không ngờ ngoài cái không
ngờ nữa!” Nghĩ quanh nghĩ quẩn, Bảo Ngọc về đến phòng, kéo tay Tập Nhân, khẽ bảo
cho biết việc ấy.
Hương Lăng vốn được mọi người thương yêu, Tập Nhân lại có
tính hào phóng, vẫn chơi thân với chị ta. Được tin, mở ngay hòm, lấy cái quần
ra, gấp cẩn thận, theo Bảo Ngọc đi tìm Hương Lăng. Thấy chị ta đứng yên ở đấy.
Tập Nhân cười nói:
Chị hay quấy lắm, quấy đến nỗi xảy ra chuyện mới chịu
thôi.
Hương Lăng đỏ mặt cười nói:
Cảm ơn chị lắm, không ngờ bọn quỷ sứ ấy nó làm ác.
Nói xong cầm lấy cái quần, giở ra xem, quả nhiên giống hệt
cái quần của mình, liền bảo Bảo Ngọc quay mặt đi chỗ khác rồi ngoảnh vào phía
trong cởi quần bẩn ra, mặc quần mới vào.
Tập Nhân nói: Đưa cái quần bẩn ấy cho tôi giặt hộ rồi sẽ
đưa sang cho. Chị mang về, người ta trông thấy, lại hỏi căn vặn đấy.
Chị ơi, chị cứ mang về, không cần phải trả lại em. Em đã
có cái này, không cần cái ấy nữa.
Bụng chị rộng rãi quá.
Hương Lăng lạy tạ Tập Nhân hai lạy. Tập Nhân mang cái quần
kia về.
Hương Lăng thấy Bảo Ngọc ngồi xổm dưới đất, lấy cành cây
đào một cái hố, rắc hoa rụng vào đấy, rồi chôn chùm hoa “phu thê” và cành hoa
“tịnh đế” xuống, lại phủ hoa rụng lên trên, lấp đất lại. Liền kéo tay Bảo Ngọc
cười nói:
Cậu lại làm cái trò gì đấy? Không trách ai cũng bảo cậu
hay chơi ma chơi mãnh, làm cho người ta ghê cả người. Xem kìa! Tay cậu dính đầy
bùn và rêu, không rửa ngay đi à?
Bảo Ngọc cười, đứng dậy đi rửa tay, Hương Lăng cũng quay
về.
Hai người đi được mấy bước, Hương Lăng gọi giật lại. Bảo
Ngọc không biết có chuyện gì, xoa hai tay dính bùn, cười hì hì quay lại hỏi:
“Việc gì thế?”
Hương Lăng đỏ mặt chỉ cười, mồm muốn nói, nhưng không ra
lời. Lúc đó Trăn Nhi là đứa hầu ở bên kia chạy lại nói: Cô Hai chờ chị đấy!
Hương Lăng lại đỏ mặt lên, rồi nói với Bảo Ngọc:
Việc cái quần, cậu đừng nói cho anh cậu biết nhé!
Nói xong quay đi. Bảo Ngọc cười nói: Tôi điên đâu? Lại
thò đầu vào miệng hổ!
Chú thích.
[←85]
Câu
này có bản chép là lão thái thái (tức Giả mẫu), có bản chép là đại thái thái (tức
Hình phu nhân) và tiếp ngay câu sau nói: “Hai mẹ con khéo gặp nhau thế”. Nhưng ở
Hồi hai mươi hai có nói đến sinh nhật Bảo Thoa vào ngày 21, ngoài ra không có
sinh nhật ai nữa. Chúng tôi dịch theo chữ đại thái thái (bà Cả) và dưới đổi là
“hai người khéo gặp nhau” để đợi trả lời sau.
[←86]
Theo
tục lệ phong kiến Trung Quốc đời xưa, ngày sinh nhật chủ nhà, thì tôi tớ phải lạy
mừng; ngày sinh nhật của tôi tớ, cũng phải lạy chủ nhà.
[←87]
Một
trò chơi rượu, đại khái: người này dùng chữ đố, người kia dùng chữ giảng.
[←88]
Đánh
toan.
[←89]
Ta
không bằng lòng lão làm vườn chữ trong sách Luận Ngữ.
[←90]
Ngôi
nhà yên lặng để đọc sách.
[←91]
Chức
quan giữ trống canh buổi sáng.
[←92]
Gà
đậu trên giậu chữ trong Kinh Thi.
[←93]
Bài
này mỗi câu có một điển tích, đúng như lời Tương Vân giao hẹn.
[←94]
Võ
Hậu đời nhà Đường, có Chu Hưng và Lai Tuấn Thần tra xét tội phạm rất là tàn ác.
Sau có người nói: Chu Hưng làm phản. Võ Hậu sai tra hỏi. Lai Tuấn Thần mời Chu
Hưng đến hỏi: “Tôi tra xét tù phạm nhiều đứa không chịu thú thì nên làm thế
nào?” Chu Hưng nói: “Việc ấy rất dễ, chỉ lấy một cái vò lớn, đốt than nóng xung
quanh, rồi bắt nó vào, thì việc gì nó chẳng thú nhận”. Lai Tuấn Thần liền sai
người lấy cái vò lớn, đốt than đỏ lên, rồi nói với Chu Hưng: “Xin mời bác vào
trong vò, vì có người cáo giác bác”. Chu Hưng cúi đầu xin nhận tội.
[←95]
“Đầu
vịt” tiếng Trung Quốc cũng đọc là a đầu, và a đầu có nghĩa là đứa ở.
[←96]
Cỏ
tinh tinh cứ đến mùa hạ mùa thu nở hoa nhỏ như sao.
[←97]
Hoa
nguyệt nguyệt là một loại hoa hồng, cứ đến cuối tháng sáu thì nở.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét