TRUYỆN KIỀU với minh hoạ cổ bản
6. Kiều mắc lừa Sở Khanh
Ngậm ngùi rủ bước rèm châu,
Cách tường,
nghe có tiếng đâu họa vần.
Một chàng vừa
trạc thanh xuân,
Hình dong chải
chuốt, áo khăn dịu dàng.
Nghĩ rằng cũng
mạch thư hương,
Hỏi ra mới biết
rằng chàng Sở Khanh.
Bóng Nga thấp
thoáng dưới mành,
Trông nàng,
chàng cũng ra tình đeo đai.
Than ôi! sắc
nước hương trời,
Tiếc cho đâu
bỗng lạc loài đến đây?
Giá đành trong
nguyệt trên mây,
Hoa sao, hoa
khéo đọa đày bấy hoa?
Tức gan riêng
giận trời già,
Lòng này ai tỏ
cho ta, hỡi lòng?
Thuyền quyên ví
biết anh hùng,
Ra tay tháo
cũi, sổ lồng như chơi!
Song thu đã
khép cánh ngoài,
Tai còn đồng
vọng mấy lời sắt đanh.
Nghĩ người thôi lại nghĩ mình,
Cám lòng chua
xót, nhạt tình chơ vơ.
Những là lần
lữa nắng mưa,
Kiếp phong trần
biết bao giờ mới thôi?
Đánh liều nhắn
một hai lời,
Nhờ tay tế độ
vớt người trầm luân.
Mảnh tiên kể
hết xa gần,
Nỗi nhà báo
đáp, nỗi thân lạc loài.
Tan sương vừa
rạng ngày mai,
Tiện hồng nàng
mới nhắn lời gửi sang.
Trời tây lãng
đãng bóng vàng,
Phúc thư đã
thấy tin chàng đến nơi.
Mở xem một bức
tiên mai,
Rành rành tích
việt có hai chữ đề.
Lấy trong ý tứ mà suy:
Ngày hai mươi mốt, tuất thì phải
chăng?
Chim hôm thoi thót về rừng,
Đóa trà mi đã ngậm trăng nửa vành.
Tường đông lay động bóng cành,
Rẽ song, đã thấy Sở Khanh lẻn vào .
Sượng sùng đánh dạn ra chào,
Lạy thôi, nàng mới rỉ tai ân cần.
Rằng: Tôi bèo bọt chút thân,
Lạc đàn mang lấy nợ nần yến anh.
Dám nhờ cốt nhục tử sinh,
Còn nhiều kết cỏ ngậm vành về sau!
Lặng nghe, lẩm nhẩm gật đầu:
Ta đây phải mượn ai đâu mà rằng!
Nàng đà biết đến ta chăng,
Bể trầm luân, lấp cho bằng mới thôi!
Nàng rằng: Muôn sự ơn người,
Thế nào xin quyết một bài cho xong.
Rằng: Ta có ngựa truy phong,
Có tên dưới trướng, vốn dòng kiện
nhi.
Thừa cơ lẻn bước ra đi,
Ba mươi sáu chước, chước gì là hơn.
Dù khi gió kép, mưa đơn,
Có ta đây cũng chẳng cơn cớ gì!
Nghe lời nàng đã sinh nghi,
Song đà quá đỗi, quản gì được thân.
Cũng liều nhắm mắt đưa chân,
Mà xem con Tạo xoay vần đến đâu!
Cùng nhau lẻn bước xuống lầu,
Song song ngựa trước, ngựa sau một
đoàn.
Đêm thu khắc lậu canh tàn,
Gió cây trút lá, trăng ngàn ngậm
gương.
Lối mòn cỏ nhợt mù sương,
Lòng quê đi một bước đường, một đau.
Tiếng gà xao xác gáy mau,
Tiếng người đâu đã mái sau dậy dàng.
Nàng càng thổn thức gan vàng,
Sở Khanh đã rẽ dây cương lối nào!
Một mình khôn biết làm sao,
Dặm rừng bước thấp, bước cao hãi
hùng.
Hóa nhi thật có nỡ lòng,
Làm chi giày tía, vò hồng, lắm nau!
Một đoàn đổ đến trước sau,
Vuốt đâu xuống đất, cánh đâu lên
trời.
Tú Bà tốc thẳng đến nơi,
Hầm hầm áp điệu một hơi lại nhà.
Hung hăng chẳng nói chẳng tra,
Đang tay vùi liễu, giập hoa tơi bời.
Thịt da ai
cũng là người,
Lòng nào
hồng rụng, thắm rời chẳng đau .
Hết lời thú
phục, khẩn cầu,
Uốn lưng
thịt đổ, cất đầu máu sa.
Rằng: Tôi
chút phận đàn bà,
Nước non lìa
cửa, lìa nhà, đến đây.
Bây giờ sống chết ở tay,
Thân này đã
đến thế này thì thôi!
Nhưng tôi có
sá chi tôi,
Phận tôi
đành vậy, vốn người để đâu?
Thân lươn
bao quản lấm đầu,
Chút lòng
trinh bạch từ sau xin chừa!
Được lời mụ
mới tùy cơ,
Bắt người
bảo lĩnh làm tờ cung chiêu.
Bày vai có ả
Mã Kiều,
Xót nàng, ra
mới đánh liều chịu đoan.
Mụ càng kể
nhặt, kể khoan,
Gạn gùng đến
mực, nồng nàn mới tha.
Vực nàng vào nghỉ trong nhà,
Mã Kiều lại ngỏ ý ra dặn lời:
Thôi đà mắc lận thì thôi!
Đi đâu chẳng biết con người Sở Khanh?
Bạc tình, nổi tiếng lầu xanh,
Một tay chôn biết mấy cành phù dung!
Đà đào lập sẵn chước dùng,
Lạ gì một cốt một đồng xưa nay!
Có ba mươi lạng trao tay,
Không dưng chi có chuyện này, trò
kia!
Rồi ra trở mặt tức thì,
Bớt lời, liệu chớ sân si, thiệt đời!
Nàng rằng: Thề thốt nặng lời,
Có đâu mà lại ra người hiểm sâu!
Còn đương suy trước, nghĩ sau,
Mặt mo đã thấy ở đâu dẫn vào.
Sở Khanh lên tiếng rêu rao:
Rằng nghe mới có con nào ở đây .
Phao cho quyến gió rủ mây,
Hãy xem có biết mặt này là ai?
Nàng rằng: Thôi thế thì thôi!
Rằng không, thì cũng vâng lời là
không!
Sở Khanh quắt mắng đùng đùng,
Sấn vào, vừa rắp thị hùng ra tay,
Nàng rằng: Trời nhé có hay!
Quyến anh, rủ yến, sự này tại ai?
Đem người giẩy xuống giếng khơi,
Nói rồi, rồi lại ăn lời được ngay!
Còn tiên tích việt ở tay,
Rõ ràng mặt ấy, mặt này chứ ai?
Lời ngay, đông mặt trong ngoài,
Kẻ chê bất nghĩa, người cười vô
lương!
Phụ tình án đã rõ ràng,
Dơ tuồng, nghỉ mới kiếm đường tháo
lui.
Buồng riêng, riêng những sụt sùi:
Nghĩ thân, mà lại ngậm ngùi cho
thân.
Tiếc thay trong giá trắng ngần,
Đến phong trần, cũng phong trần như
ai!
Tẻ vui cũng một kiếp người,
Hồng nhan phải giống ở đời mãi ru!
Kiếp xưa đã vụng đường tu,
Kiếp này chẳng kẻo đền bù mới xuôi!
Dù sao bình đã vỡ rồi,
Lấy thân mà trả nợ đời cho xong!
Vừa tuần nguyệt sáng, gương trong,
Tú bà ghé lại thong dong dặn dò:
Nghề chơi cũng lắm công phu,
Làng chơi ta phải biết cho đủ điều.
Nàng rằng: Mưa gió dập dìu,
Liều thân, thì cũng phải liều thế
thôi!
Mụ rằng: Ai cũng như ai,
Người ta ai mất tiền hoài đến đây?
Ở trong còn lắm điều hay,
Nỗi đêm khép mở, nỗi ngày riêng
chung.
Này con thuộc lấy nằm lòng,
Vành ngoài bảy chữ, vành trong tám
nghề.
Chơi cho
liễu chán, hoa chê,
Cho lăn lóc
đá, cho mê mẩn đời.
Khi khóe
hạnh, khi nét ngài,
Khi ngâm
ngợi nguyệt, khi cười cợt hoa.
Điều là nghề
nghiệp trong nhà,
Đủ ngần ấy
nết, mới là người soi.
Gót đầu vâng
dạy mấy lời,
Dường chau
nét nguyệt, dường phai vẻ hồng.
Những nghe
nói, đã thẹn thùng,
Nước đời lắm
nỗi lạ lùng, khắt khe!
Xót mình cửa
các, buồng khuê,
Vỡ lòng, học
lấy những nghề nghiệp hay!
Khéo là mặt
dạn, mày dày,
Kiếp người
đã đến thế này thì thôi!
Thương thay
thân phận lạc loài,
Dẫu sao cũng
ở tay người biết sao?
Lầu xanh,
mới rủ trướng đào,
Càng treo
giá ngọc, càng cao phẩm người.
Biết bao
bướm lả, ong lơi,
Cuộc say đầy
tháng, trận cười suốt đêm.
Dập dìu lá
gió, cành chim,
Sớm đưa Tống
Ngọc, tối tìm Trường Khanh.
Khi tỉnh
rượu, lúc tàn canh,
Giật mình,
mình lại thương mình xót xa .
Khi sao phong gấm rủ là,
Giờ sao tan tác như hoa giữa đường?
Mặt sao dày gió dạn sương,
Thân sao bướm chán, ong chường bấy
thân?
Mặt người mưa Sở, mây Tần,
Những mình nào biết có xuân là gì!
Đôi phen gió tựa, hoa kề,
Nửa rèm tuyết ngậm, bốn bề trăng
thâu.
Cảnh nào cảnh chẳng đeo sầu,
Người buồn, cảnh có vui đâu bao giờ!
Đòi phen nét vẽ, câu thơ,
Cung cầm trong nguyệt, nước cờ dưới
hoa,
Vui là vui gượng kẻo mà,
Ai tri âm đó,
mặn mà với ai?
Thờ ơ gió trúc,
mưa mai,
Ngẩn ngơ trăm
nỗi, giùi mài một thân.
Ôm lòng đòi
đoạn xa gần,
Chẳng vò mà
rối, chẳng dần mà đau!
Nhớ ơn chín chữ
cao sâu,
Một ngày một
ngả bóng dâu tà tà.
Dặm ngàn, nước
thẳm, non xa,
Nghĩ đâu thân
phận con ra thế này!
Sân hòe đôi
chút thơ ngây
Trân cam, ai kẻ
đỡ thay việc mình?
Nhớ lời nguyện
ước ba sinh,
Xa xôi ai có
thấu tình chăng ai?
Khi về hỏi liễu
Chương Đài,
Cành xuân đã bẻ
cho người chuyên tay.
Tình sâu mong
trả nghĩa dày,
Hoa kia đã chắp
cành này cho chưa?
Mối tình đòi
đoạn vò tơ,
Giấc hương quan
luống lần mơ canh dài.
Song sa vò võ
phương trời,
Nay hoàng hôn,
đã lại mai hôn hoàng.
Lần lần thỏ bạc
ác vàng,
Xót người trong
hội đoạn trường đòi cơn!
Đã cho lấy chữ
hồng nhan,
Làm cho, cho
hại, cho tàn, cho cân!
Đã đày vào kiếp phong trần,
Sao cho sỉ nhục
một lần mới thôi!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét