Phạm Thị Hoài, thiên sứ
Thụy
Khuê
Tập nói, bé Hon chỉ biết một câu duy
nhất, "thơm nào". Nó chìa đôi môi bé xíu, hồng hồng, thỏ thẻ
"thơm nào". Nhưng mọi người còn nhiều việc cần hơn những cái hôn. Mẹ
gắt lên: "Ra chỗ khác, thơm với tho gì, không kịp mở mắt ra đây
này."
Bố cáu: "Thôi, thôi, đủ rồi,
ướt nhèm cả mặt người ta."
Anh cả quát: "Cút!"
Bé Hon lẫm chẫm, lủi thủi bước đi, bé Hon
đi ngủ, rồi bé Hon ngủ luôn một giấc thiên thu, không bao giờ dậy nữa. Nó đã
vĩnh viễn ra đi, vì ở đây người ta không thích hôn, người ta không thiết hôn,
người ta không thèm hôn.
Thiên Sứ là sự chết yểu
của tình yêu trong bối cảnh xã hội vội vã chạy theo đồng tiền, với những ngụy
trang của con người trong cử chỉ, trong ngôn ngữ, đến lợm giọng.
Phạm Thị Hoài vừa tàn nhẫn vừa dịu dàng, vừa
ngỗ ngược vừa dễ yêu, vừa táo bạo vừa kín đáo, sống sượng, cụt ngủn mà ngây thơ
trong sạch như một Thiên Sứ lỡ sa xuống trần, rơi vào mảnh đất
Việt Nam, lạc vào thế giới người lớn chỉ biết "uy tín và danh
dự", những danh từ quá trừu tượng mà bé Hon không thể hiểu, không cần
hiểu, chỉ cần hôn.
*
Bé Hon là hương thơm, là trìu mến, đối chọi với
sắt và thép.
Hoài chia loài người ra làm hai loại:
Homo A và Homo Z. Homo A là những kẻ biết yêu và Homo Z là những kẻ không biết
yêu. Chỉ đơn giản có thế.
Hoài là cơn sốt của tuổi vị thành niên
thèm đập phá, khao khát tự do, chống lại xã hội hẹp hòi, tù túng, chống lại giả
tạo, hủ lậu và đàn áp tư tưởng.
Bé Hon là mầm sống tự do bị giam trong
cũi, trong lồng.
Hoài, vai chính trong Thiên Sứ, nhân
vật không chịu lớn, hao hao giống chú lùn trong truyện Cái Trống (Le
Tambour) (1959) của Günter Grass, một tác phẩm pha trộn thực tại với hoang
tưởng trong bức tranh châm biếm độc địa xã hội Dantzig, dưới chế độ Hitler.
Sự từ chối không chịu lớn của Hoài tương
tự như sự không muốn lớn của chú lùn, từ chối những giả trá của người lớn, bằng
một thái độ lạnh lùng, bằng sự châm biếm cay độc, bằng cái nhìn hoài nghi, xoi
mói vào những nhân vật xung quanh.
Hoài lột trần cuộc sống gia đình, lột
trần bộ mặt cha, mẹ, anh, chị và chính mình để tìm ở họ một khía cạnh thực nào
đó, ngoài những cử chỉ và ngôn ngữ mà họ đã sử dụng như một cái máy.
*
Phạm Thị Hoài là sự thức tỉnh của lương tâm trước những rạn vỡ của
xã hội, của tâm linh con người mà chủ yếu là sự triệt tiêu thông cảm.
Paris tháng 8-1991
© 1991-1998 Thụy Khuê
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét