Hỏa Diệm Sơn
Nguyễn Tường Bách
Khác với đa số các vùng dân cư khác ở Trung Quốc, tỉnh Tân Cương
là một vùng đất rộng người thưa. Nằm phía Đông Bắc Trung Quốc, Tân Cương có
diện tích khoảng 1,6 triệu ki-lô-mét vuông, rộng gần gấp năm lần nước Việt Nam.
Trong một vùng đất mênh mông như thế chỉ có 18 triệu dân, trong đó người Hán
không đến quá nửa. Phần còn lại là người của các dân tộc Uyghur, Kazak mà giọng
nói và nước da của họ làm khách liên tưởng đến người Nga hay Thổ Nhĩ Kỳ. Mà quả
thật, Tân Cương thực ra nằm trong vùng địa lý và văn hóa các nước Trung Á. Địa
thế hiểm trở và khí hậu khắc nghiệt của vùng này hầu như chỉ thích hợp cho dân
sống trên lưng ngựa như người Mông Cổ. Urumqi, thủ phủ của tỉnh Tân Cương, đô
thành ở cực Tây của Trung Quốc, chiếm một kỷ lục buồn: Không đâu trên thế giới
có nơi nằm xa bờ biển như thành phố này. Qua đó ta có thể biết khí hậu của Tân
Cương là khí hậu đặc trưng của lục địa, mùa đông nhiệt độ có thể xuống đến
-20°C.
Làng Mazha của người Uyghur (Duy Ngô Nhĩ) |
Tại sao trời sinh hòn núi màu đỏ quái dị với sức nóng lạ thường
này? Điều này chỉ có Tôn Hành Giả mới trả lời được. Bên sườn núi sắc hồng của
Hỏa Diệm Sơn, khách nghe lại hồi thứ 59-60 của Tây Du Ký. Không
phải chỉ khách thôi mà bản thân Tôn Hành Giả cũng phải nghe lại mới nhớ. Thực
ra Lão Tôn cũng đã quên tội lỗi tày trời của mình. Lúc tra hỏi vị Thổ Địa vùng
này, Tôn Hành Giả mới được nhắc nhở “Nguyên thuở xưa không có hòn núi nầy, từ
khi Ðại Thánh bị Lão Quân bỏ vào lò bát quái mà đốt, Ðại Thánh nhảy ra đá lò đổ
than và rớt ít tấm gạch xuống đất, mới hóa ra núi nầy”. Té ra hòn núi này là
gạch xây lò từ Thiên đình rơi xuống. Vị Thổ Địa này cũng khổ sở than thở: “Còn
tôi là đạo sĩ giữ lò bát quái, bị Lão Quân bắt tội không trông coi cho kỹ nên
đày xuống làm Thổ Ðịa Hỏa Diệm Sơn”. “Tấm gạch” nhỏ bé của Thái Thượng Lão Quân
rớt xuống trần liền biến thành một dãy núi lửa dài “tám trăm dặm, lửa bốc cao
ngàn trượng”, theo Ngô Thừa Ân, tác giả của Tây Du Ký. Dãy núi
lửa này cản đường đi thỉnh kinh của thầy trò Tam Tạng. Muốn qua khỏi núi, Tôn
Hành Giả phải mượn cho được chiếc quạt Ba Tiêu của Thiết Phiến công chúa vì chỉ
cái quạt thần này mới quạt tắt được núi lửa. Nàng công chúa này không phải là
chỗ hoàn toàn xa lạ. Nàng là vợ chính của Ngưu Ma Vương mà ông tướng hình con
trâu này chính là người anh kết nghĩa của Lão Tôn “năm trăm năm trước”.
Thiên Phật động Bezeklik trên các vách núi, bên dưới Hỏa Diệm Sơn |
Khách ngẩn ngơ nhìn quanh và trở về với nhân thế. Hỏa Diệm Sơn là
một ngọn núi chứa đầy sa thạch đỏ nên mang sắc hồng nhạt. Nhưng sa thạch không
phải là nguyên nhân của sức nóng. Cái nóng khác thường tại rặng núi kỳ dị này
là do nó nằm ngay tại Turpan mà Turpan là một vùng trũng, một lòng chảo khổng lồ.
Nằm ở miền Nam rặng núi Thiên Sơn quanh năm phủ tuyết, Turpan có một diện tích
khoảng 70.000km2, trong đó khoảng 4.000km2 với ngọn
Hỏa Diệm Sơn nằm thấp hơn mực nước biển. Điểm thấp nhất của Turpan nằm khoảng
154m dưới mặt biển, nơi đó có một cái hồ tên gọi là Aydingkol. Đó là hồ đứng
hạng nhì trên thế giới về mực nước thấp, chỉ thua Dead Sea (Biển Chết) tại
Jordan với mức nước 391m thấp so với biển. Lòng chảo Turpan hút hơi nóng như
một chiếc thấu kính khổng lồ nên nhiệt độ có lúc lên đến 50°C, là nơi nóng nhất
Trung Quốc. Cát đá sa mạc tại vùng Turpan có khi nóng trên 80°C, có thể làm
chín trứng gà. Nhưng tại sao đây lại là lòng chảo, hay chính vì gạch của Lão
Quân rơi xuống làm lõm đất? Khách nhớ tới Trang Tử, không biết mình là ai,
không biết Hỏa Diệm Sơn là mộng hay thực.
Khách giật mình nhớ lại mình đang sống trong thế kỷ XXI. Cách đây
13 thế kỷ, Sầm Than (715–770), một nhà thơ đời Đường sống tại miền biên giới xa
xôi, viết như sau về ngọn Hỏa Diệm Sơn mà ông đặt tựa đề bài thơ là Kinh
hỏa sơn:
Xích diễm thiêu
lỗ vân,
Viêm khí chưng
tái không.
Bất tri âm dương
thán,
Hà độc nhiên kỳ
trung?
Lửa đỏ thiêu tầng
mây,
Khí nóng hun biên
tây.
Than âm dương nào
biết,
Sầm Than tự hỏi “Than âm dương nào biết?” và người trả lời chính
là Ngô Thừa Ân (1506–1582), kẻ sống sau nhà thơ khoảng chừng tám trăm năm. Hẳn
Ngô Thừa Ân đã lấy cảm hứng từ ý tưởng “than âm dương” của Sầm Than để sáng tạo
ra lò bát quái của Lão Quân và để cho kẻ đạp đổ lò, làm văng than củi lẫn gạch
xây lò không thể là ai khác ngoài Tôn Hành Giả.
thầy trò Đường Tăng khi đi ngang qua Hỏa Diệm Sơn |
Tây Du Ký là kiệt tác cổ
điển của văn học Trung Hoa, được người đời yêu mến từ hàng trăm năm nay. Ngày
nay tại Trung Quốc, hình ảnh Tam Tạng đi Tây Trúc thỉnh kinh vẫn phổ biến, nhất
là trong các tỉnh phía Tây, nơi Huyền Trang đã hơn một lần dừng chân. Tại Lan
Châu, bên bờ sông Hoàng Hà, tại một nơi mà có lẽ ngày xưa Huyền Trang đã băng
qua một bến đò để đi về hành lang Hà Tây, du khách sẽ tìm thấy một đoàn người
ngựa bằng đất, diễn tả những khuôn mặt hết sức khác nhau của Tam Tạng và các vị
đệ tử. Lòng nhân hậu, óc mưu trí, tính lười biếng, chí xả thân và bản năng sinh
tồn, vốn là những cơ sở trong cấu trúc của tâm lý con người, được thể hiện
thành những nhân vật riêng biệt.
Tại chân Hỏa Diệm Sơn, khách lại nhìn ngắm những tượng hình hết
sức sinh động của Tôn Hành Giả, Ngưu Ma Vương, Thiết Phiến công chúa... để nhớ
rằng phép nhân cách hóa là một trong những nét cơ bản nhất của tôn giáo và
triết học Trung Quốc, thậm chí của cả loài người. Cũng như thần thoại Hy Lạp,
toàn bộ quan niệm Ngọc Hoàng, Vương Mẫu, Thiên đình, Địa phủ của thần thoại
Trung Hoa được xây dựng trên cách tổ chức của xã hội con người. Sự vận động nội
tại của vũ trụ được biểu tượng hóa bằng một hệ thống có vua có quan, có thưởng
có phạt. Trong khuynh hướng nhân cách hóa đó, tác giả tài tình nhất của văn học
Trung Quốc hẳn là Ngô Thừa Ân với những nhân vật của ông. Phần lớn độc giả đều
biết Tôn Hành Giả là biểu tượng phần ý thức của con người, nhân vật này chính
là hiện thân của óc khôn ngoan mưu trí, của sự chuyển biến đầy nhạy cảm của tư
duy. Vì thế Ngô Thừa Ân chọn dạng khỉ cho Tôn Hành Giả là vô cùng khéo léo,
đúng như tính chất "vượn chuyền cành" của ý thức. Nhưng ít ai biết
một mặt khác của ý thức, nó còn có dạng chậm chạp của trâu, là "anh kết
nghĩa" của khỉ, với dạng xuất hiện là Ngưu Ma Vương "nằm đọc
sách". Sách vở có thể mang lại tri kiến nhưng cũng là nguồn gốc của sự bảo
thủ. Một khi ý thức trở thành cố chấp thì sức trì trệ của con trâu lầm lì đó có
thể "phá nương rẫy của người" như các bức tranh Thập mục ngưu
đồ đã cho thấy.
Chỉ khi nào Tôn Hành Giả trở thành kẻ Ngộ được tính Không như danh
tính Đường Tam Tạng đặt cho, khi Ngưu Ma Vương không mọc những cái đầu của cố
chấp nữa, được Na Tra dùng chính niệm hướng dẫn, lúc đó thì lửa phiền não mới
tắt. Sau khi lửa tắt, Tôn Ngộ Không quạt cây quạt Ba Tiêu 49 cái thì “mưa rơi
xuống núi dầm dề”.
Ngày khách đến, Hỏa Diệm Sơn không đến nỗi “lửa cao ngàn trượng”
nhưng cũng vẫn là một trong những nơi nóng nhất trên mặt đất, xung quanh đầy
cát đá sa mạc. Tâm và cảnh chỉ là một. Khách biết rằng mình chỉ là một con
người bình thường, biết còn lâu mới có được trạng thái “thanh lương” của mưa
núi dầm dề, biết lòng mình còn pha sắc đỏ của hồng sơn sa thạch.
[1] Bản dịch Việt ngữ trích từ Con đường tơ lụa của Xa Mộ
Kỳ, Nguyễn Phố dịch, Nxb. Trẻ 2000.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét