Bài viết trên FB Phan Khiêm.
Ngày Tình yêu, định đưa lên một bài thơ tình, thơ Tây, thơ Việt, quá nhiều bài hay... nhưng cuối cùng xin chọn “Tiết phụ ngâm” của Trương Tịch vì thơ Đường dù sao cũng ít phổ biến hơn.
Bài thơ viết về tâm tư rất cảm động của một thiếu phụ đã có chồng... nói với người tình.
節婦吟
君知妾有夫,赠妾双明珠。
感君缠绵意,系在红罗褥。
妾家高楼连苑起,良人持戟明光里。
知君用心如明月,事夫誓拟同生死。
还君明珠双泪垂,恨不相逢未嫁时。
Tiết phụ ngâm
Quân tri thiếp hữu phu
Tặng thiếp song minh châu,
Cảm quân triền miên ý,
Hệ tại hồng la nhu
Thiếp gia cao lâu liên uyển khởi
Lương nhân trì kích Minh Quang lý
Tri quân dụng tâm như nhật nguyệt
Sự phu thệ nghĩ đồng sinh tử
Hoàn quân minh châu song lệ thùy
Hận bất tương phùng vị giá thì
Nghĩa là:
Chàng biết em đã có chồng
Tặng em đôi hạt châu sáng
Cảm động trước tình đeo đẳng của chàng
Em buộc vào áo lụa hồng
Nhà em có lầu cao bên vườn hoa
Chồng em cầm kích túc trực trong điện Minh Quang
Vẫn biết lòng chàng trong sáng như mặt trời, mặt trăng
(Nhưng) em đã thề cùng sống chết với chồng
Trả lại chàng hạt châu sáng, hai hàng nước mắt ròng ròng
Ân hận rằng không thể gặp nhau lúc chưa chồng
Ngô Tất Tố dịch thơ
Tiết phụ ngâm
Chàng hay em có chồng rồi,
Yêu em chàng tặng một đôi ngọc lành.
Vấn vương những mối cảm tình,
Em đeo trong áo lót mình màu sen.
Nhà em vườn ngự kề bên,
Chồng em cầm kích trong đền Minh Quang.
Như gương, vâng biết lòng chàng,
Thờ chồng, quyết chẳng phụ phàng thề xưa.
Trả ngọc chàng, lệ như mưa,
Giận không gặp gỡ khi chưa có chồng.
Cô gái có chồng là “chấp kích lang” trong điện Minh Quang của vua Hán đã từng xao xuyến trước tấm tình của “chàng” nên đã nhận hai viên ngọc quí. Viên ngọc biểu tượng của mối tình ấy được nàng đeo trong áo lót màu sen của mình... Nhưng rồi nàng nhận ra mình không thể phụ bạc người chồng đã từng “thệ hải minh sơn” nên quyết trả lại viên ngọc cho người tình.
Trả lại nhưng “dẫu lìa ngó ý còn vương tơ lòng”, cô vẫn mang theo tâm hồn niềm tiếc nuối rằng đã không gặp chàng từ khi chưa chồng...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét