Thứ Bảy, 1 tháng 10, 2016

HOA SỮA NGÀY XƯA

Nghe nói, năm 1992, Đồng Hới trồng hoa sữa thay cho những cụm hoa hồng bên thềm từng căn nhà, dọc phố. Những con đường xưa gió nồm, từ buổi xế trưa, mát hây hẩy, lại nồng nàn mùi bọt sóng, mùi cánh buồm chằm bằng đệm cừa xứ Nghệ, xứ Thanh khô nẻ, dính đầy vẩy cá chợt lóa chói trong ánh mặt trời. 
Cái đặc trưng cho Đồng Hới như Vinh trong xanh những tán lá bàng. 
Báo viết, bây giờ nơi Đồng Hới dân đóng cửa cả đêm, hoa sữa rơi như lá me bay, lả tả những đốm hoa hình sao trắng trên ly café sáng.  Tìm đâu thấy những con đường gió nồm ngày xưa. Phố nơi đây, mất cả gió nồm.

Dân Đồng Hới kêu quá trời nhưng chính quyền chưa có tiền để chặt.

Xứ Tam Kỳ “nghe hay mang về trồng tạo nét riêng cho mình”. Chắc lại nghe đồn thơm, say yêu nhạc sĩ Đồng Đăng, thổn thức trong thơ của nữ sĩ Hải Như: “Thành phố ngủ riêng hoa sữa thức/ Như tình yêu hoa sữa thơm nồng ...”.

Đông Hà, với ngổn ngang sắc lính, xe cộ, tiếng ồn, bụi bặm, những khu vực sống xen kẽ giữa người dân và trại lính thời VNCH, nay lại khác. Họ thực tế hơn, bây giờ thời cây sữa, cứ đêm đêm chặt trộm. Đà Nẵng thì đang lùng tùng tìm cách chữa bệnh dị ứng hoa sữa …

Căn nhà của tôi ở An Ninh (nơi phố huyện), chủ cũ trồng một cây hoa sữa, cổ thụ rồi. Có lần một hàng xóm không ngủ được, lén sang cắt bóc tròn vỏ gốc, chú cạnh nhà vác dao sang hỏi chuyện (vì cây này ngay sát cổng nhà ông ấy – cắt cây là độc lắm !?). Mình nghe kể lại mới biết. Bây giờ cây hoa sữa đã liền da, đầy thịt và đêm đêm dữ dội lắm.

Tôi có một thời cũng yêu hoa sữa như tình yêu. Cái thời “Máu và hoa” ấy, cái thời rất đỗi “Hồn bướm mơ tiên”. Một “Vụng dại và tôi”. Các bạn có cùng cảm nhận? Đọc bài viết hơi “ngố” của tôi ngày xưa nhé.

HOA SỮA
(bài viết năm 2011)

"Tôi thích dạo đêm cùng anh dưới trời đêm mùa thu hoa sữa". 
Chúng tôi bồi hồi cùng nghĩ về hoa sữa ngày xưa qua câu trả lời của bạn đồng hành "Vượt qua thử thách". Không bàn về cuối thu hay chớm đông của mùa hoa ấy. 
Những năm đó, chúng mình nắm tay nhau nơi đường Nguyễn Du hoa sữa, hồ Thiền Quang trăng và sương. Mùa này, hoa sữa nồng nàn. Hoa trong mùi phở đêm thèm muốn, cồn cào gọi cái bụng đói khuya của những năm đại học. “Thôi chúng mình chia tay, hai đứa cười nóng mặt” (thơ VĐV). Em về Yết Kiêu, còn ta lang thang đường Cầu Giấy ... 

Cả mùa hoa ấy, với bao nhiêu ngọt ngào, kín đáo, tha thiết  gom hết vào nồng nàn, da diết nhớ thương, ngào ngạt của đôi lứa chúng mình. Khi ở chiến trường, lòng người xa nhớ về sắc thu và mùi hoa sữa cuối mùa dữ dội mỗi đêm. Gọi nhớ nhung về trong cơn gió lạnh đầu mùa, co mình mảnh chăn đơn bộ đội, mà sao thấy cần hơi ấm biết bao nhiêu.

Loài hoa ấy chưa bao giờ ngừng toả hương trong tâm trí chúng mình, lại tự hỏi hương của hoa sữa hay hương của ký ức thân thương.
Rồi thời gian qua mau cho chúng mình những điều ước nguyện. Nhớ câu viết trong Văn nghệ quân đội những năm đọc ở chiến trường: "Hạnh phúc như chùm hoa sữa nồng nàn đưa ta vào tháng Mười và cứ đêm đêm tỏa hương dữ dội trên đường phố"
Ngày ấy nhà mình thật nghèo.

... Đã xa rồi năm tháng thương yêu, đã xa rồi một thời say đắm. Ta còn lại ngát thơm của hoa cau vườn mỗi sớm mai, chút dạ hương còn vương vấn  bên cửa sổ thềm nhà, còn lại chúng mình với bao kỷ niệm đẹp ngày xưa ...
(trích bài viết trên blog thời “Hồn bướm mơ tiên”- trích đăng thành entry này.) 

2 nhận xét:

  1. Bài viết năm xưa của bạn chẳng "ngố" đâu! Dù đã xa rồi những năm tháng thương yêu, đã xa rồi một thời say đắm. Hoa cau vườn nhà vẫn thơm ngát sớm mai, chút dạ hương còn vương vấn bên cửa sổ thềm nhà. Ngoài kia, nơi con ngõ nhỏ thân thương hoa sữa nồng nàn vẫn đưa ta vào tháng mười đầy ký ức thân thương

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Em cảm ơn anh chia sẻ. Lâu nay mới vào được blog. Nhận xét của anh, chủ blog chỉ xóa chứ không sửa được anh à.

      Xóa