Thứ Hai, 26 tháng 3, 2012

Kiệt tác của đời - Đinh Vũ Hoàng Nguyên

Giờ thì đi đâu lão cũng chỉ chăm chăm nhìn xuống,
sao cho ... "kiệt tác của đời" đừng ngã, đừng ...
 
Chân dung bạn bè

Lão tên Nguyễn Đình Phong, lão hơn mình hàng chục tuổi. Sau tên lão, đời gắn cho những biệt hiệu như “già”, “gàn”, “cô sỹ”, “chập”... Nhà mình với nhà lão gần nhau. Lão học ở trường Viết văn Nguyễn Du khóa 5, mình học ở Mỹ thuật công nghiệp, hai trường cạnh nhau. Nên mình với lão thành thân nhau.

Tính lão đại luộm thuộm. Nhà to không ở, lão dọn ra gian để xe, làm cái gác xép bốn mét vuông như chòi chim, cho tự do. Cái chòi này chẳng bao giờ khóa, bạn bè ai đến cứ việc tùy tiện leo lên tụ bạ hoặc ngủ, kể cả chủ nhân không có nhà.

Lão là người tốt tính, chị em phụ nữ nhiều người quí lão, nhưng không yêu. Đến thăm chỗ lão ở, khi về họ bảo: "Nghiêng 23 độ 5". Chẳng hiểu nói chòi hay nói chủ!

Năm 34 tuổi, lão nói với mình “Đời tao 34 năm rồi, chưa một lần được nắm tay người con gái nào!”, nghe giọng lão rất thương.

Năm 35 tuổi, lão nói với mình “Đời tao 35 năm rồi, chưa một lần được nắm tay người con gái nào!”, nghe giọng lão cực kì thương.

Năm 36 tuổi, lão nói với mình “36 năm rồi nhé, đéo một đứa con gái nào được phép động vào tay tao!”. Lúc nói câu này giọng lão cực kì hợm hĩnh.


Lão là loại lắm lý sự, lại thích uống bia và không thù dai. Mọi bàn nhậu có lão đều vui, vì có người để cãi vặt. Mình và lão hay cà kê hàng bia, chuyện thế thái nhân tình đến nắm xôi cái kiến đều có thể gom, ném vào nồi lẩu cho ngọt nước. Mình mà nói, lợn kêu eng éc, lão sẽ bảo lợn kêu ụt ịt. Nhưng lần nào đó, mình bảo lợn kêu ụt ịt, lão tức thì quay ngoắt chứng minh rằng lợn kêu eng éc. Mặc kệ lúc trước vừa khản cổ kêu mình kém thẩm âm, chẳng hiểu gì về lợn.

Cuộc đấu mồm của cả hai cứ lủn mủn liên miên. Cũng có lúc cãi nhau to. Hôm sau tỉnh, lại gặp nhau làm hòa. Lão bảo mình: “Cái kiểu uống bia của tao với mày nó không hề tầm thường, mà là hình thức thể dục cho trí óc, có cãi nhau thế nơron thần kinh mới hoạt, mới chống được bệnh đần!!!”.

Nhiều bận trên chòi chim, mình với lão mua bia về, khoát luận cao đàm. Có con chó nhà hàng xóm chạy sang nằm chồm hỗm dưới chân cầu thang dự khán. Những bận nôn, chó thè lưỡi dọn. Lòng dạ ai ngọt, ai cay, ai trắng, ai nhờ nhờ… nó biết. Chó bỗng thành tri âm!

Một lần cũng đang uống bia, mình tự nhiên cảm thán:

- Ở đời này mà nghèo thì dễ hèn lắm anh ạ!

Lão khi đó chưa vợ, nhiệt huyết văn chương như dòng nham. Lão hùng hồn:

- Phong này dẫu nghèo, nhưng xin hứa, nếu đời không cho Phong nhìn lên, Phong cũng sẽ nhìn thẳng,... chứ quyết không nhìn xuống!

Thế là mình với lão lại có đề tài để cãi nhau và tu bia. Con chó nghe, rồi chả biết có phải chối quá không mà nó nguẩy nguẩy đít bỏ đi, để lại bãi cứt. Nửa can bia đã cạn, mà mình với lão cãi nhau vẫn đang hăng, lão liền đi mua bia tiếp. Lát sau mình nghe lão đứng dưới chòi rống lên chửi con chó hôm nay chơi khăm chơi bẩn, ỉa ngay chân cầu thang, làm lão dẫm phải. Mình bảo:

- Tại anh cứ nhìn thẳng với nhìn lên, chứ đéo nhìn xuống, nên mới thế!

Lão tự nhiên nghền nghệt mặt, rồi bảo:

- Thằng này nói câu này sâu!

Lâu lắm mới nghe lão tán đồng với mình một câu, mặt mình đâm cũng nghền nghệt theo, vì lạ và cảm động!




Năm 37 tuổi, lão đi chụp ảnh đám cưới. Lúc lão vào bếp, có một nàng đổ ụp chậu nước rửa bát thừa, làm cái quần của lão ướt sũng từ chân đến đầu gối. Cô nàng vội vàng vừa phủi cặn thức ăn dính trên quần lão, vừa lí nhí xin lỗi. Thấy lão cứ đứng sừng sững không nói không rằng, nàng đâm hoảng. Nàng đâu ngờ: lão đã yêu!

Khi về nhà lão kể với mình: "37 năm nay lần đầu tiên tao được một người con gái cầm chân mày ạ!"

Lão rủ mình đến nhà nàng. Từ đầu buổi tới cuối buổi lão chỉ ngồi cười hề hề, thế mà nàng đổ. Một tháng sau, lão với nàng lấy nhau. Hôm cưới, mình hỏi lão: "Anh có bùa bả gì không mà tại sao cứ ngồi cười như thằng dở hơi, mà gái vẫn đổ thế?". Lão bĩu môi: "Anh mày tích nội công 37 năm chỉ để ra một đòn, cao siêu lắm, trình như mày đéo thể hiểu được!"

Vợ lão đẻ sòn sòn ba năm hai đứa, gái trước trai sau. Lão gọi hai đứa con là "kiệt tác của đời". Giờ thì đi đâu lão cũng chỉ chăm chăm nhìn xuống, sao cho hai "kiệt tác của đời" đừng ngã, đừng dẫm cứt...

Vài lần gặp lão mình cũng có nhắc chuyện văn chương, lão nghe vài câu rồi bảo:

- Nói với cái đít tao đây này!



                     
Trong lời em ca
Có một cánh chim bay ngược mùa đông
Cánh chim chết giữa trời hoa tuyết...


… và khi tuyết tan, nơi ngực con chim chết
Trái tim hồng như ngọc giữa bài ca.


Mười năm bên người
Em hát một mình trong tóc bài ca
về loài chim biết chết.
Tóc một ngày em cắt... mười năm.



Những miền không tên trôi qua đời anh
Ngã ba nắng bỗng thành em một đóa
Lời cũ từ môi em bỗng lạ
Em tóc ngắn rồi! Thôi anh,... mười năm...


Tóc dẫu ngắn vẫn còn em dễ khóc
Vai nghe đau hơi thở em mềm
Đôi mắt khép sau chùm hoa lỗi hẹn.
Anh của chiều, em một nét mưa.


Anh ôm em, mà em xa xôi thế!
Lông ngỗng vốn bay trong thân phận câu thề.
Và anh biết..., ngoài em, riêng anh biết
Có một căn phòng khép chặt,
giữa lòng em.

Đinh Vũ Hoàng Nguyên



Tống biệt. Bài chầu văn trong phim Mê Thảo thời vang bóng, dựa theo bài thơ Tống biệt của Tản Đà
Đạo diễn: Việt Linh

        
Đoạn đầu là ngâm thơ, phú nói trong chầu văn, làn điệu này mượn từ điệu hát nói trong ca trù. Sau là điệu xá. 
      
Hoa đào rơi rắc lối thiên thai
Suối tiễn oanh đưa luống ngậm ngùi
Ngõ hạnh suối đào xa cách mãi
Ngàn năm thơ thẩn bóng giăng soi
Trần ai tri kỷ
Luống ngậm ngùi
Đôi lứa sắp phân ly
Cõi nhân tâm dan díu nghiệp tơ tằm
Say cũng lụy, không say thời cũng lụy.
            
Ơ à ơ ... 
Nhị Hà ơi nước tự lưng trời tuôn ra biển rộng 
Không vời được đâu 
Ấy con thuyền ai kia bến nước sâu thăm thẳm 
Giữa chập chùng bao con sóng ngoài xa 
Ngẩn ngơ một bóng thông già chơ vơ sườn núi mơ xa mây ngàn
      
Đàn ai gảy như mưa rơi gió cuốn 
Nợ nhân tình càng vướng càng đau 
Yêu nhau yêu mấy nhau càng tan nát 
Chờ ai biển rộng sông dài tang tính tình tang 
Ai ơi có biết đêm tàn 
Ai ơi có biết đêm tàn.
              
Ai ơi có biết đêm tàn
Lòng yêu càng nặng trái ngang càng nhiều

Dù tan nát cũng liều thân cỏ
Xin nhận về sóng gió muôn nơi
Lênh đênh góc bể cuối trời
Lênh đênh góc bể cuối trời
Tình như ngọn lửa ngoài khơi bão bùng
Ngày tận cùng so giùm khúc hát
Điệu càng đau như hạt mưa bay
Thì giòng sông trôi lấp lửng chân mây
(ới a ới a...) 
                  
Thôi xin, xin chàng về nơi núi mờ xa
Nhận em một lạy cho qua một đời
Đường khúc khuỷu khung trời rạn vỡ
Mùi yêu thương nặng nợ ấm êm
Thôi anh về đi chân cứng đá mềm
Xin đừng nhìn chi đau thắt lòng nhau
Xin đừng lưu luyến nát tan lòng nhau
Tình hãy hẹn trùng hoan trong gió
Xin hẹn tình trùng vút trong mây
(í a ới a ới a)......

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét