Ở cơ quan ngành tôi có biển đề "Cơ quan không khói thuốc", còn chỗ tôi: "Nhà trường không khói thuốc". Thế là bây giờ lại được "Nói không với khói thuốc" , rõ là có ối phong trào để phấn đấu. Hút thuốc hại thật, cứ đổi mùa là hụ, nhất là heo may về. Nhưng bảo các con: Chắc ngày xưa bố dạy thêm nhiều, thế là chúng "tạnh". Nhớ hồi ở chiến trường, thời kỳ Đại hội Đảng Lào, bác Giáp sang, mỗi lính được 1 điếu, hút dè dụm trong mấy ngày. Thằng bạn tử trận, lục giấy tờ để giữ lại, thấy mẩu thuốc, hút đã, tính sau. Sau này, nghĩ lại không có gì phải tự trách mình, chiến trường là vậy đó, chỉ thương bạn mới hai mươi. Có lẽ mình cũng phải bỏ thuốc lá thôi, ĐV mà. Lang thang trên mạng, gặp bài này, đăng lên để an ủi lòng.
Vì sao tôi hút thuốc (Truyện cực ngắn - S.Antov)
Một con người có lòng tự trọng có bao giờ ngửa tay xin tiền người qua đường không? Không đời nào! Không bao giờ! Ngay cả khi trong túi không có nổi năm xu để mua vé tàu điện.
Khi một con người tự trọng gặp phải chuyện buồn phiền liệu anh ta có sẵn sàng chia sẻ nỗi lòng mình với những người xa lạ? Không ! Tất nhiên là không rồi.
Nhưng liệu ai trong số những người hút thuốc lại không một lần xin diêm hay thuốc lá của những người hoàn toàn xa lạ cơ chứ. Người ta xin ở khắp mọi nơi, bằng mọi thứ tiếng khác nhau: "Xin lỗi, anh làm ơn cho xin tí lửa !".
Và người kia sẽ rút ra bao diêm, quẹt lửa, rồi đưa que diêm đã cháy cho bạn. Trong khoảnh khắc nào đó bàn tay của hai người chạm vào nhau, truyền cho nhau ngọn lửa nhỏ.
Sau đó,có một người khác lại đến châm nhờ thuốc, bạn sẽ đưa cho anh ta điếu thuốc đang hút dở. Trong một giây phút bàn tay hai người xa lạ lại chạm vào nhau.
Và sẽ mãi là như thế chừng nào trên trái đất này còn có người hút thuốc. Những đốm lửa nhỏ li ti cứ truyền từ người này sang người khác đi khắp mọi nơi trên trái đất. Bởi vì ở đâu có ngưòi hút thuốc dù ở Châu Âu, Châu Á, Châu Phi, Châu Úc hay Châu Mĩ.
Và chừng nào bàn tay của con người còn chạm vào nhau, gìn giữ ngọn lửa nhỏ, gìn giữ hơi ấm thì trên hành tinh này chắc sẽ bớt đi phần nào những điều xấu xa.
Có lẽ chỉ vì lý do ấy mà tôi không bỏ thuốc. Vì biết đâu một lúc nào đó lại chẳng có người hỏi tôi : "Xin lỗi, anh làm ơn cho xin tí lửa".
Nguồn
PS.
PS.
Mỗi khi đi chơi đây đó, lâu lâu cứ phải kiếm mấy ẻm này tâm sự. Vừa tập làm người lịch sự vừa khỏi lo phiền tới những người xung quanh. Đứng ở mỗi nơi, để ý tới các em như một thứ trang trí vui vui mắt. Mỗi em một kiểu dáng. Có em giản dị chân quê kiểu truyền thống, mặt mũi sạch sẽ sáng trưng, có em bự con nặng nề như cối xay lúa, lại có em chân dài kiểu cọ đứng một mình làm dáng ở góc sảnh. Nhìn thấy mấy ẻm như nhận một tín hiệu mời gọi, ở đây được phép riêng tư, lại mà tâm sự với em nè...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét